1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 736. là tốt thể tốt hơn
      Thủy Diệu ! Thiếu nữ này dĩ nhiên là Thủy Diệu !

      Nàng phải là hoa khôi ở Bất Dạ cung  sao?

      Tại sao lại ở chỗ này?

      Nơi này dù sao cũng là hoàng cung trọng địa a, làm sao có thể cho phép kỹ nữ tiến vào?

      Cũng phải Long Phù Nguyệt xem thường kỹ nữ, mà là quả rất kinh ngạc .

      Vừa nhìn cảm thấy hợp, khỏi có chút quỷ dị!

      Thân mình Long Phù Nguyệt  nhất thời cứng đờ, mặt còn tí huyết sắc.

      Thủy Diệu nhìn thấy Phượng Thiên Vũ đến, đôi mắt lập tức sáng ngời, nhàng bước đến vài bước, liền quỳ xuống :"Tiện thiếp Thủy Diệu tham kiến thái tử gia."

      Phượng Thiên Vũ hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi: "Diệu , tại sao ngươi  lại ở chỗ này?"

      Thủy Diệu nhàng cười, thần sắc uyển chuyển, mắt đẹp đảo quanh, giọng : "May nhờ có thái tử gia chê, thay tiện thiếp chuộc thân mình, nhảy ra khỏi hố lửa kia. . . . . ."

      tới đây, nàng ngừng lại chút.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt lại trận hỏa lớn cháy phừng phừng.

      Ha ha! Tốt lắm, vị hôn phu thân   của nàng ra ở sau lưng nàng làm nhiều ‘ chuyện tốt ’ như vậy  !

      Tốt lắm, là tốt thể tốt hơn rồi!

      Bàn tay bé của nàng hơi hơi tránh chút, muốn từ trong tay Phượng Thiên Vũ tránh ra.

      Nhưng mặt Phượng Thiên Vũ tuy rằng bất động thanh sắc, lại đem nàng nắm chặt, nàng hoàn toàn tránh ra.

      " tiếp!" Thanh của Phượng Thiên Vũ lạnh lùng , đông lạnh  người chung quanh khẽ run rẩy.

      Thủy Diệu tựa hồ cũng hoảng sợ, cảm giác mình như vuốt râu hùm, dám ngẩng đầu, tiếp: "Dạ, dạ, thái tử gia thay tiện thiếp chuộc thân, lại cho tiện thiếp ngân lượng, nhưng tiện thiếp chỗ nào để , nghĩ đến thêu công của chính mình cũng tệ lắm, liền làm tú nương, may mắn được Vân phi nương nương ưu ái, để cho tiện thiếp vào Thượng Y Phường này. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt cái, bộ dáng cái này nàng minh bạch rồi  chứ.

      Mặt Long Phù Nguyệt hơi đỏ lên, hắc, lần này lại thiếu chút nữa oan uổng cho đại Vũ Mao, nhưng người này mị lực cũng quá lớn , hoa đào đống lại đống .

      Long Phù Nguyệt cũng là nữ nhân, đương nhiên hiểu được tâm tư của phụ nữ.

      Phượng Thiên Vũ đối với Thủy Diệu tuy rằng hề có ý gì xấu, nhưng Thủy Diệu này cũng tuyệt đối là chết tâm, nàng nhất định còn muốn lại trở lại bên người đại Vũ Mao, cho nên mới cố  ý nghĩ cách vào Thượng Y Phường còn. . . . . .
      Chương 737.Lôi Nhân! Rất Lôi Nhân
      Thủy Diệu kia lại nhìn Long Phù Nguyệt chút, nhàng quỳ gối: "Tiện thiếp tham kiến Vương Phi, Vương Phi, triều phục Thái Tử Phi  này là thái tử gia tự mình đốc xúc Thượng Y Phường thêu chế , Vương Phi mời thử xem có vừa người hay ."

      Cầm khay trong tay vẫn giơ  lên qua đỉnh đầu.

      Long Phù Nguyệt nhìn nhìn y phục lộng lẫy kia.

      Hoa lệ phiền phức vô cùng, tơ vàng chỉ bạc thêu công tinh xảo, những hạt ngọc trai to lớn đính đầy vải làm hoa văn, làn váy dài, đẹp đẽ quý giá và long trọng.

      vật tinh xảo khác trong mâm mũ phượng. Trung tâm có viên bảo thạch, to chừng quả trứng gà, lung linh gắn ở đỉnh.

      Phượng Thiên Vũ cười : "Phù Nguyệt, nàng nhìn chút, thấy thích ?"

      Long Phù Nguyệt đành lòng dập tắt hứng thú của , gật gật đầu: "Thích, ừm, thực thích."

      Trong lòng cũng oán thầm: "Nha , nếu đem châu báu y phục cùng mũ phượng này dỡ xuống đem bán ta chỉ sợ là, người giàu có nhất kinh thành này."

      Phượng Thiên Vũ cảm thấy hật cao hứng: "Vậy nàng thử xem sao. Nếu có gì thích hợp cũng dặn dò cho các tú nương sửa chữa, chờ đến đại hôn của ta và nàng, nàng mặc bộ y phục này."

      Cái gì? Muốn mặc thử? Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời khổ xuống.

      thân trang phục và đạo cụ này ít nhất cũng có hai ba mươi cân nặng, nàng mặc thân như vậy còn mệt chết được sao?

      Cái gì, khoan , đại hôn? !

      Tại sao còn phải làm đại hôn? Nàng phải cùng thành hôn rồi sao?

      Tựa hồ đoán được Long Phù Nguyệt suy nghĩ gì, Phượng Thiên Vũ cười dài : "Là đại điển lập Thái Tử Phi. Phù Nguyệt, ta vẫn muốn cho nàng hôn lễ tốt nhất. Được rồi, đừng đứng đó gục đầu nữa, nhanh thử xem."

      Long Phù Nguyệt thể từ chối, chỉ phải vào thử. Hai cung nữ cùng với Thủy Diệu cũng vào theo.

      Long Phù Nguyệt giống như con rối gỗ, mặc cho những cung nữ này bài bố, đem ít thân trang phục hoa lệ  và đạo cụ mặc lên người.

      Thủy Diệu lại hóa trang cho nàng chút, Long Phù Nguyệt nhìn vào trong gương, khuôn mặt nhắn nhất thời tối sầm.

      Nữ nhân phấn son dày cộm trong gương kia là ai?

      Nhìn qua giống như từ trong cổ mộ mới bò ra tới.

      Kinh người! Rất Kinh người a!

      "Thủy nương, đổi lại cho ta thanh thuần chút . tại thành bộ dáng gì vậy, giống như tinh."




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 738. nên lời  hỗn loạn
      Thủy Diệu bùm quỳ xuống: "Khởi bẩm Vương Phi, trang điểm như thế là xứng với bộ xiêm y này. Thanh thuần là làm được. . . . . ."

      "Vậy cũng thể đem mặt của ta bôi giống như mông con khỉ như thế! Phấn này rất đỏ! Xóa, xóa!" Tự mình cầm khăn tay liền lau, tẩy sạch lớp hóa trang kinh người mặt.

      Hôn mê, phải là thoa cho ta tầng bột mì chứ?

      Này trắng giống như cương thi a.

      Thẩm mỹ quan của người cổ đại  quá kinh khủng!

      Nàng hai lời, chạy đến chậu rửa mặt trước mặt, ào ào  tẩy sạch toàn bộ.

      Thủy Diệu hoảng sợ, nhưng ngại thân phận dám ngăn trở.

      Hai tiểu cung nữ kia ngay cả cái rắm cũng dám phóng cái.

      Long Phù Nguyệt soi soi gương, thấy mình lại khôi phục gương mặt nguyên thủy thanh nhã, cuối cùng là thở phào nhõm: "Tốt lắm, cứ như vậy , " Nàng vươn tay vừa muốn đem mũ phượng đầu nặng  hù chết người này  lấy xuống.

      Thủy Diệu vội : "Vương Phi, Vương gia còn ở bên ngoài chờ ngài. Ngài dù sao cũng nên để ngài ấy nhìn xem. Mới uổng phí  tâm tư của Vương gia đối đãi ngài ."

      Cũng biết vì sao, Long Phù Nguyệt lại luôn có cảm giác Thủy Diệu này chuyện, luôn luôn có hàm ý dạy dỗ ở bên trong, còn có tia  ghen tuông ở trong đó.

      Nàng hừ tiếng, thản nhiên : "Ta nghĩ như thế nào nhọc tú nương nho như ngươi giáo huấn. . . . . ." Long Phù Nguyệt vốn phải là người tùy tiện khinh khi người khác, huống chi nữ nhân trước mắt này còn mơ ước phu quân của mình, cho nên khi nàng chuyện cũng hoàn toàn khách khí.

      Sắc mặt Thủy Diệu trắng nhợt, tay rút vào  trong tay áo gắt gao siết thành  quyền.

      Nàng cắn cắn môi, thản nhiên : "Dạ, nô tỳ hiểu. Vương Phi tha lỗi."

      Vừa mới tới đây, nghe thấy thanh của Phượng Thiên Vũ từ ngoài phòng truyền đến: "Phù Nguyệt, xong chưa? ra để cho ta nhìn thử  xem có vừa nàng ."

      Long Phù Nguyệt thầm thở ra hơi dài, cảm giác mình tại còn chỗ trốn rồi .

      tại hành vi của mình ngược laị giống như những vở kịch ở cung đình đáng giận, kiêu ngạo vô cùng.

      Nhưng là vừa nghĩ tới bên ngoài có nhiều nữ nhân đều mơ ước phu quân của mình như vậy, trong lòng liền giống bị mèo quào thành đường, hỗn loạn nên lời  .

      Nàng nhìn thủy Diệu liếc mắt cái, thấy đôi mắt nàng ta đỏ hồng, ra dáng như dâu bị ấm ức, trong lòng lại càng tự tại.
      Chương 739. té ngã
      Nàng nhìn thủy Diệu liếc mắt cái, thấy đôi mắt nàng ta đỏ hồng, ra dáng như dâu bị ấm ức, trong lòng lại càng tự tại.

      "Phù Nguyệt, làm sao vậy? Tại sao chuyện?" Bên ngoài lại truyền tới thanh của Phượng Thiên Vũ.

      "Đến đây, đến đây!" Long Phù Nguyệt hốt ha hốt hoảng đáp ứng tiếng, nhắc tới váy cất bước nhanh chóng ra ngoài.

      Nàng cất bước quá mau, đề phòng dưới chân giống như bị cái gì nhất thời vướng chân.

      Thân thể nhất thời trọng lực, nàng tốt xấu gì cũng có chút võ công, lảo đảo bước, rốt cuộc cũng đứng vững.

      Nhưng ngờ kia làn váy là quá dài, lại có người ở phía sau đẩy nàng cái.

      Lần này nàng đứng vững nữa.

      tiếng kêu sợ hãi, thuận theo sức hút của trái đất, tát tiếng mạnh ngã mặt đất, nhất thời té ngã.

      Cái trán vô tình đánh mạnh vào bình phong kế bên.

      Bình phong tinh xảo  rầm tiếng gục xuống, trong lúc cấp bách Long Phù Nguyệt ôm đầu hướng bên cạnh lăn vòng, đợi nàng thở gấp qua hơi , trước mắt đoàn bóng trắng chợt lóe, đem nàng chặn ngang ôm lấy, đồng thời cánh tay trái chém ra, mắt thấy tấm bình phong nện ở người Long Phù Nguyệt nháy mắt bay ra ngoài.

      Bịch tiếng đụng ngã cái giá đặt đồ cổ trân bảo, vô số bình hoa, đồ sứ. . . . . . Giống như mưa đá rơi mặt đất.

      Trong phòng tiếng ngọc, tiếng sành sứ vỡ tan, toàn bộ căn phòng tinh xảo hoa lệ nhất thời biến thành đống vỡ nát hỗn độn.

      Hai cung nữ kia sợ tới mức mặt còn chút máu, ngơ ngác  đứng ở trong góc , câu cũng nên lời.

      Phượng Thiên Vũ đem Long Phù Nguyệt đặt mặt đất. Chau mày : "Sao lại thế này?"

      Lại nhìn cái trán Long Phù Nguyệt chút, nơi đó lấy tốc độ hỏa tiễn xuất khối u lớn xanh tím.

      Long Phù Nguyệt đau đến nước mắt thiếu chút nữa bão tố ra. Nàng rất muốn... khóc.

      "Thực xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . . Ta xảy chân."

      Tâm Phượng Thiên Vũ đau nhói nhìn khối u trán nàng: "Làm sao có thể cẩn thận như vậy?"

      Long Phù Nguyệt bĩu môi. Trong lòng thực ủy khuất.

      Nàng cũng phải cố ý !

      Nàng biết này váy quá dài, dễ dàng vướng víu, cho nên nàng mới vừa rồi còn nhắc tới váy tới .

      Nhưng ai biết vẫn bị mạc danh kỳ diệu xuất vật gì đó làm vướng chân.

      Thế này mới ngã  chật vật như thế.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 740.Nha , có lẽ nữ nhân này ám toán sau lưng của ta


      Kìm lòng đậu quay đầu nhìn thoáng qua địa phương vừa mới vấp chân, nơi đó vô cùng bằng phẳng, ngay cả cái hố nho   đều có, vậy nàng làm sao có thể ngã sấp xuống ?

      Nàng cúi đầu suy nghĩ kĩ lại, chợt nhớ tới vật vướng chân mình ban nãy rất mềm mại, giống như bàn chân của người nào đó.

      khỏi liếc mắt nhìn Thủy Diệu cái. Hoảng hốt nhớ lại vừa vặn như là nàng đứng ở bên cạnh mình. . . . . .

      Nha , có lẽ nữ nhân này ám toán sau lưng của ta!

      Long Phù Nguyệt ý nghĩ nóng lên, gần như muốn nhảy dựng lên bắt nàng, chỉa về phía cái mũi nàng ta mà mắng to.

      Nhưng nghĩ lại, tại có bằng chứng  liền chỉ trích, nữ nhân này khẳng định thừa nhận, cũng làm cho đại Vũ Mao khó xử. . . . . .

      Nhưng nàng tại quả thực là nuốt trôi cơn tức này, nhãn châu chuyển động, vòng tay ôm lấy cổ Phượng Thiên Vũ  , ủy ủy khuất khuất : "Ta biết bị cái đồ đáng chết gì đẩy ta té ngã,. . . . . . Quên , ta cứ xem như bị chó cắn ngụm."

      Ánh mắt từ mặt thủy Diệu lướt qua.

      Thủy Diệu run rẩy, hơi trắng bệch, bỗng nhiên phịch tiếng quỳ xuống đất: "Vương Phi, nô tỳ, nô tỳ có. . . . . ."

      Vừa mới hai câu, đôi mắt đỏ lên, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt, rưng rưng ướt át. Lại liên tục hướng Phượng Thiên Vũ dập đầu: "Thái tử gia, ngài là biết cách làm người của nô tỳ, cho dù cấp cho nô tỳ mười lá gan, nô tỳ cũng dám làm vướng chân Vương Phi. . . . . . Thỉnh Vương gia minh giám."

      Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội: "Di, Thủy nương, ta nương làm vướng chân ta sao? nương chột dạ cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ thông minh đến bực nào, đem thần sắc nàng hai người  đều xem ở tại trong mắt, trong lòng vừa động.

      rất hiểu tính tình của Long Phù Nguyệt, tính tình của nàng tuy rằng nóng nảy  chút, thích ăn dấm chua  chút, nhưng nàng cũng phải là người thích hãm hại người khác. . . . . .

      Liếc mắt nhìn hai tiểu cung nữ kia cái, thản nhiên : "Vừa rồi hai đứa ngươi nhìn thấy gì?"

      Hai tiểu cung nữ kia bị hỏi đến run rẩy cả người, phịch tiếng quỳ xuống đất: "Nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy gì hết."

      Lông mày Phượng Thiên Vũ nhướng cao, cười dài : " nhìn thấy gì sao?"

      Thân mình hai tiểu cung nữ kia run lên hạ xuống, trong đó người liếc mắt nhìn thủy Diệu cái, lại run rẩy  cúi đầu.
      Chương 741.Đại gia cần có nghĩa là Đại gia
      Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thơi chuyển sang lạnh lẽo: "Các ngươi hầu hạ Vương Phi thay quần áo như thế nào? ! Hại Vương Phi ngã thành như vậy, người đâu!"

      Bên ngoài sớm có thị vệ hầu hạ , nghe tiếng liền tiến vào.

      Phượng Thiên Vũ chỉ hai tiểu cung nữ kia cùng Thủy Diệu : "Hầu hạ Vương Phi bất lực, đem các nàng mang xuống, đánh hai mươi trượng!"

      tiếng « vâng » vang lên, thành công làm cho hai tiểu nha hoàn kia bị dọa trắng mặt.

      Thủy Diệu sợ tới mức cũng thiếu chút té ngồi dưới đất.

      Thị vệ bước đến lôi các nàng .

      Trong đó tiểu nha hoàn nhịn nữa được, kêu lên: "Thái tử gia tha mạng, chuyện liên quan đến nô tỳ, là Thủy nương đẩy Vương Phi té ngã!"

      Nàng hô lên câu này, mặt Thủy Diệu thoáng chốc trắng bạch, run giọng : "Trụy nhân, ta và ngươi kiếp trước oán, kiếp này thù , tại sao ngươi lại muốn hãm hại ta như thế?"

      Mới được lời này, liền nghe thấy thanh của Vân phi : "Làm sao vậy? Tại sao chỉ thử quần áo mà lại làm ra trận chiến lớn như vậy  ?"

      Tiếng ngọc bội vang , Vân phi cùng mấy vị mệnh phụ phu nhân kia cũng các nữ nhi vén rèm đến.

      Thủy Diệu như gặp được cứu tinh, xông đến, quỳ gối dưới chân Vân phi, khóc  như hoa đào gặp mưa: "Nương nương, xin nương nương hãy làm chủ cho nô tỳ, Vương Phi cẩn thận té ngã, xem như nô tỳ hầu hạ bất lực, nhưng. . . . . . Nhưng Vương Phi nghĩ đến nô tỳ đẩy ngài ấy ngã, nô tỳ cho dù có lá gan to bằng trời, cũng dám làm ra loại chuyện này, nha đầu Trụy nhân này cũng biết là chịu ai  sai khiến, cũng tới oan uổng nô tỳ. . . . . . Thỉnh nương nương làm chủ cho nô tỳ, cho nô tỳ cái công đạo."

      Long Phù Nguyệt nghe nàng ta hơi dài , những câu này điều có ám chỉ.

      Ngay từ đầu nàng ta còn van xin, bây giờ bỗng nhiên dập đầu như bửa củi.

      Nha , đây ràng  là cung đấu diễn phải ?

      Quả nhiên làm cho người ta tăng thêm kiến thức!

      Hừ, nãi nãi tốt xấu cũng xem qua nhiều tiểu thuyết cung đấu, Đại gia cần có nghĩa là Đại gia !

      Lần này chỉ sợ lại là cùng chuyện Lạc công chúa rơi xuống nước giống nhau.

      Lại là lão hoàng đế bày mưu đặt kế , muốn hạ uy phong của nãi nãi. . . . . .

              Vân phi liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt cái, thản nhiên : "Vương Phi, chẳng qua chỉ té ngã chút mà thôi, cần phải làm lớn chuyện  ? khéo làm cho các nô tài chê cười. Được rồi, các ngươi đều xuống


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 742. Con rùa đen nhà của ta ăn buồn nôn
      Khoát tay áo, Thủy Diệu như được đại xá, dập đầu lia lịa vội vàng bước .

      Nàng còn chưa ra khỏi cửa, liền có hai thị vệ che ở trước mặt của nàng.

      Vân phi chau mày: "Chết tiệt nô tài, Ai gia phải thả nàng sao? Vì sao phải ngăn đón? Ngay cả lời của Ai gia cũng nghe đến sao? !"

      Hai thị vệ kia nhúc nhích.

      Thủy Diệu chẳng qua chỉ là nữ lưu yếu đuối, đương nhiên dám cùng hai thị vệ cao lớn thô kệch so đo, đành phải trở về.

      Vân phi tức giận thân hình run nhè , liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ : « Thái tử gia, xin cho người của ngài tránh ra. »

      Phượng Thiên Vũ lại thèm quan tâm đến lý lẽ của bà, đem Long Phù Nguyệt nhàng đặt ở ghế: "Ngoan, cho ta xem thử có trầy sướt ở đâu ?"

      Long Phù Nguyệt cau mày: "Chân còn có chút đau. . . . . . Ừm, Móng chân cái ấy, đau chết ta."

      Phượng Thiên Vũ lúc này đương nhiên thể kéo ống quần của nàng để xem, chỉ cách  quần của nàng sờ soạng thử.

      có chút dính cùng ẩm ướt, xem ra là chảy máu.

      Trong lòng tê rần,cảm thấy tức giận.

      Thản nhiên nhìn Thủy Diệu liếc mắt cái, lại xoa xoa đầu Long Phù Nguyệt  : "Đem móng chân người kia chặt xuống cho rùa con ăn được ?"

      Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu: " tốt, thối hoắc , con rùa đen nhà của ta ăn buồn nôn ."

      Sắc mặt của Thủy Diệu chỉ có thể dùng từ trắng bệch để hình dung.

      Bùm quỳ mặt đất, liên tục dập đầu: "Nương nương, phải là nô tỳ làm. Nương nương làm chủ cho nô tỳ."

      Vân phi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ cái, ngoài cười nhưng trong cười : "Mặc dù là các nô tài hầu hạ đắc lực, nhưng Vương Phi tự mình cũng cẩn thận, chuyện như vậy cũng tính toán chi li khỏi mất phong phạm hoàng gia , chẳng qua chỉ là cái té ngã mà thôi. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu : "Chẳng qua chỉ là cái té ngã mà thôi? Nương nương rất đúng, thực rất đúng. . . . . ."

      Trong miệng chuyện, lòng bàn chân hơi động chút, liền đem hai ba viên trân châu dưới chân đá về dưới chân của Vân phi.

      Động tác của vô cùng nhanh, người khác hoàn toàn thấy , cũng chú ý.

      Vân phi nghe trong lời của Phượng Thiên Vũ ý tứ có buông lỏng, trong lòng vui vẻ, về phía trước  hai bước, muốn gì đó.
      Chương 743.Chó cắn chó
      đề phòng cước đạp trúng viên trân châu tròn căng  .

      Trợt té ngửa mặt lên trời, ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, nhất thời té ngã bốn chân chổng lên trời.

      Trước mắt Vân phi là sao cùng chim bay loạn, xương sống đau đến giống như bị đứt gãy.

      Mặt cười lập tức trắng bệch.

      Mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vã ba chân bốn cẳng đem bà đở lên.

      Mái tóc búi tỉ mỉ của bà nhất thời rời ra, tóc mai rớt ra, chật vật dị thường.

      Gần như là bản năng , Bà giận dữ kêu lên: "Là ai? Là ai ám toán Bổn cung? ! »

      Phượng Thiên Vũ lành lạnh : "Đống hỗn độn này lại làm cho Vân phi nương nương ngã, vậy lỗi của tên đầu sỏ gây nên chuyện này càng gia tăng, xem ra lần này trừng trị cũng được . Bằng người ta còn tưởng rằng uy nghiêm của hoàng gia ta chỉ là đùa ."

      Thủy Diệu sợ tới mức toàn bộ thân mình đều run rẩy cả lên.

      Nàng dù sao cũng theo Phượng Thiên Vũ thời gian, biết tính cách của .

      Bình thường tuy rằng cười vui vẻ, dáng vẻ tà tứ ngạo mạn, chạm vào thế, nhưng khi chọc vào tuyệt đối phải là dùng từ khủng bố để hình dung.

      Nàng ta bỗng nhiên thực hối hận, nàng ta nghĩ đến bằng giao tình cùng Phượng Thiên Vũ  so đo tiểu tiết này. . . . . .

      Nhưng nàng ta lần này hiển nhiên đoán sai rồi!

      Quả thực sai thái quá!

      Nàng gần như ngồi phịch mặt đất, dập đầu liên tục : "Vương gia tha mạng, phải nô tỳ, phải nô tỳ. Là các nàng vu hãm cho nô tỳ."

      Nụ cười mặt Phượng Thiên Vũ càng thêm sáng lạn, bình thản nhàng : "Nga, ra các nàng là vu hãm ngươi sao?"

      Quay đầu nhìn tiểu cung nữ kia liếc mắt cái: "Ngươi vu hãm nàng ta? À, mà tội vu hãm người khác là phải tội thêm bậc  nha."

      Tiểu cung nữ kia sợ tới mức thân mình run lên, đột nhiên từ trong lòng xuất ra cái bích sắc Lưu Ly  vòng ngọc, quỳ xuống: "Khởi bẩm thái tử gia, đây là Thủy nương giữa trưa nay đưa cho nô tỳ , nàng bảo nô tỳ vô luận thấy cái gì đều cần ."

      Huyết sắc mặt  Thủy Diệu thoáng chốc biến mất sạch , bỗng nhiên bò tới, kêu lên: "Thái tử gia đừng nghe nàng ta bậy. . . . . ."

      Vươn tay liền đoạt vòng tay trong tay tiểu cung nữ.

      Nhưng ngờ dưới chân bị đám vật quý giá vỡ vụn dưới chân làm vướng chân, bịch tiếng cũng ngã. Đầu gối quỳ xuống ngay những mảnh vỡ của bình hoa. A !  tiếng kêu sợ hãi, máu tươi nhất thời chảy ra, nhiễm đỏ cả quần.








    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 744.Chó cắn chó 2
      Phượng Thiên Vũ thần sắc bất động, đem vòng ngọc trong tay tiểu cung nữ nhận lấy.

      Nhìn lướt qua, khỏi lắc lắc đầu: " Chiếc vòng ngọc này là bổn vương đưa cho ngươi phải ? nghĩ tới để cho ngươi dùng làm loại chuyện này."

      Lại liếc mắt nhìn cung nữ cái: " biết Thủy nương vị này đưa cho ngươi là cái gì vậy?"

      Tiểu cung nữ còn lại sợ tới mức thân mình run lên, bùm quỳ xuống: "Thái tử gia minh giám, Thủy nương tặng nô tỳ vật này."

      Từ trong lòng xuất ra cây trâm Dương Chi mỹ ngọc.

      Cây trâm trong suốt kia nhìn sáng long lanh, hiển nhiên cũng coi như cái tinh phẩm.

      Phượng Thiên Vũ mân mê ở trong tay, khẽ mĩm cười : "Diệu , cây trâm này ta nhớ ngươi từng mang qua."

      Đến giờ phút này, Thủy Diệu rốt cuộc ra lời.

      Chỉ sợ tới mức thân thể run rẩy ngừng, quỳ mọp mặt đất hô to: "Thái tử gia tha mạng, nô tỳ nhất thời hồ đồ. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm : " tại mới chịu thừa nhận?"

      Thủy Diệu dám ngẩng đầu, chỉ lo dập đầu, cái trán đều đập  đến xuất huyết .

      Long Phù Nguyệt thở dài, Thủy Diệu này, theo Phượng Thiên Vũ nhiều năm như vậy, cư nhiên ở trước mặt giở trò, nay làm cho chút  tình còn lạicũng có, coi như là tự tìm .

      Phượng Thiên Vũ nhìn thoáng qua Vân phi, thản nhiên : " tình  hết thảy đều ràng, Vân phi nương nương luôn luôn vô tư, vậy theo lẽ công bằng xử trí?"

      Đến giờ phút này, Vân phi câu cũng được.

      Bởi vì hoàng hậu già, tại do bà tạm quản hậu cung, bà đương nhiên biết hành động lần của Thủy Diệu phải chịu hình phạt gì.

      Sắc mặt bà trầm xuống: "Thủy Diệu , ngươi có biết tội của ngươi ?"

      Thủy Diệu đầu cũng dám nâng: "Là nô tỳ nhất thời hồ đồ, cầu nương nương tha mạng."

      Vân phi lạnh lùng thốt: "Ám toán Thái Tử Phi, ấn luật nên chém. . . . . . Người đâu! Đem nàng mang xuống!"

      Thủy Diệu gần như ngẩn người.

      Khuôn mặt trắng bệch , ôm lấy chân Vân phi: "Nương nương, nương nương cứu... cứu nô tỳ, cứu... cứu nô tỳ!"

      Vân phi đưa mắt nhìn Phượng Thiên Vũ.

      Thấy biểu tình như xem cuộc vui ôm cánh tay đứng ở nơi đó.

      Lại được lời.
      Chương 745.Người tới, trước cắt đầu lưỡi của nàng
      Trong lòng nàng trầm xuống, Phượng Thiên Vũ tại quyền thế thông thiên, lại nắm giữ lấy binh quyền, ngay cả hoàng đế đều kiêng kị vài phần.

      tại nếu để cho bắt được nhược điểm, chính mình nếu làm việc thiên vị, tất nhiên có quả ngon để ăn. . . . .

      Mặt bà trầm như nước, nhấc chân đem Thủy Diệu đá ra ngoài: "Kéo xuống!"

      Thủy Diệu làm sao cũng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như thế, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Có hai thị vệ lại đây kéo nàng, nàng bỗng nhiên hét ầm lêm: "Nương nương, nương nương, ngài phải cứu nô tỳ, nô tỳ là toàn bộ dựa theo chủ ý của ngài mà làm. . . . . ."

      câu này hiệu quả rất chấn động, sắc mặt Vân phi thoáng chốc tái nhợt, cả giận : "Loạn chó cắn người nô tài! Mang xuống nhốt đánh vào tử tù lao!"

      Thủy Diệu đến giờ phút này cũng hoàn toàn thông suốt, kêu lên: "Nương nương, là người muốn hạ uy phong của Thái Tử Phi. . . . . . Dặn nô tỳ làm như vậy . . . . . ."

      Vân phi nương nương tức giận thân mình run run: "Phản rồi! Phản rồi! Thậm chí ngay cả Bổn cung cũng dám vu hãm! Người tới, trước cắt đầu lưỡi của ả ta!"

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên hề xem cuộc vui, thản nhiên : "Chậm !"

      Vân phi sửng sốt, : "Thái tử, con tiện tỳ này quá ghê tởm, giống như con chó nổi cơn điên! Người cần tin nàng, Bổn cung lần này trừng phạt nàng, là đòi công đạo cho Thái tử phi."

      Phượng Thiên Vũ cười tiếng, ý cười lại chưa đạt đáy mắt, thản nhiên : "Nàng ta lung tung cắn càn có lẽ nên thẩm tra ràng minh bạch, cũng có thể đòi lại trong sạch cho nương nương, chuyện này, vẫn là thẩm tra xử lí tốt hơn. Bằng chỉ sợ đối với danh dự của nương nương  có ảnh hưởng. Như vậy lỗi của ta rất lớn."

      khoát tay áo, hai thị vệ kia liền đem thủy Diệu buông ra.

      Thủy Diệu cũng bất chấp dưới đất đầy những mãnh vỡ hỗn độn, té  bổ nhào vào trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Thái tử gia, thái tử gia, tha mạng. Nô tỳ oan uổng, nô tỳ oan uổng. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm liếc mắt nhìn nàng cái: "Diệu , cơm này có thể ăn bậy, lời này cũng thể lung tung, vu hãm nương nương đây chính là tội lớn xét nhà diệt tộc, chừng còn có thể phán xử Lăng Trì nga, bất quá, nếu ngươi chính là bị người sai sử, vậy ngươi cũng phải là đầu đảng tội ác, có lẽ còn có thể bảo vệ mạng. Cho nên —— Ừm, ngươi vẫn là tốt hơn. Ngươi là Vân phi nương nương sai khiến ngươi làm, có thể có chứng cớ gì ?"

      minhhanhng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :