1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-14497" title="t4" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/t4.jpg" alt="" width="590" height="304" />


      ']716. ra chính là nằm mơ cũng phải hoàn toàn tự do



      Nàng vẫn chưa kịp nghĩ xong, liền nghe thấy thanh trong trẻo lạnh lùng kia ho khan vài tiếng, thở hào hển : "Ngươi cũng hề thắng!"

      Thanh khàn khàn kia lại : "Xem ngươi cũng coi là nhân tài, ta lưu ngươi mạng, !"

      Thanh trong trẻo lạnh lùng kia : "Muốn ta , thả nàng!"

      "Nằm mơ! Tộc Nuwa nhất định phải bị diệt, ta cho bất kỳ người nào của tộc Nuwa sống cõi đời này!"

      "Vậy ta cũng !"

      "Ha ha ha, chẳng lẽ ngươi đúng là thích nha đầu kia, có thể vì nàng tìm chết? !"

      "Nàng là trách nhiệm của ta, chuyện Dạ Ly ta hứa với người khác chưa từng thất tín. Muốn giết nàng, trừ phi bước qua thi thể của ta!"

      Thanh trong trẻo lạnh lùng kia rất nhạt, nhưng Long Phù Nguyệt nghe vào lại cảm động thôi .

      "Ngươi cho rằng ta giết được ngươi? ! Ngươi lòng muốn chết, vậy cùng nàng làm bạn cùng nhau !" Thanh khàn khàn kia cuồng tiếu tiếng, vô số bạch quang bay đến trung.

      Thanh trong trẻo lạnh lùng kia cười lạnh tiếng: "Ta chết, ngươi cũng tốt hơn !"

      Chỉ nghe"Phanh" tiếng vang lớn, giống như giữa trung vang lên tiếng sét đánh.

      Long Phù Nguyệt cách quá xa, biết ai thua ai thắng.

      muốn chạy tới xem chút, nhưng bước chân lại cất lên nổi, dưới chân như bị đông cứng.

      Trong lòng khỏi thầm mắng: "Nha , ra là cho dù là nằm mơ cũng phải là hoàn toàn tự do. . . . . ."

      Bạch quang người Phong Lạc nhi lại bỗng nhiên được buông lỏng, chợt lóe lên, rồi biến mất.

      Phong Lạc nhi sững sờ chút, kêu to tiếng: "Dạ Ly!"

      Chạy như bay đến.

      Gót chân còn chưa chạy được tới trước, bóng đỏ chợt lóe, chỉ nghe thanh khàn khàn truyền đến: "Tiểu nha đầu, tìm chết !"

      Vô số bóng dáng Khô Lâu bay đến, bao Phong Lạc nhi ở ngay giữa.

      Phong Lạc nhi dù sao tuổi còn , lớn lên được che chở của phụ thân, công phu chỉ là mèo ba chân, sao có thể là đối thủ của hồng y nữ tử kia?

      Cơ hồ là vừa thấy mặt, nàng liền bị những thứ Khô Lâu kia đánh bay ra ngoài.

      Thân thể co quắp cái, rốt cục động đậy được nữa. . . . . .

      đoàn bóng trắng từ thân thể nhở nhắn của nàng bay ra, trung vặn vẹo cái, liền hướng trung bay .

      Trong lòng mơ mơ hồ hồ cảm thấy rất hạnh phúc

      Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, chẳng lẻ đây là hồn Phong Lạc nhi ?

      Vẫn chưa kịp nghĩ xong, hồng y nữ tử kia chợt cười gằn tiếng: "Còn muốn trốn sao?"

      Bạch Cốt địch chuyển cái, muốn dùng lại ra thuật đuổi bắt Phong Lạc nhi hồn phách, nhưng ngờ toàn thân chợt ngưng trệ, chút cũng thể động đậy.

      Nàng ngẩn đầu nhìn lên, liền nhìn thấy dưới đất có bóng dáng hồng hồng dọc theo người tới đây, đem bóng dáng ả ta vây khốn.

      Hồng y nữ tử kia chau mày, tựa hồ có chút kinh ngạc: "Bóng dáng thuật?"

      Cúi đầu liếc mắt nhìn Hiên Viên Dạ Ly nằm trong vũng máu, bóng dáng hồng hồng kia chính là từ phía dưới phát ra.

      Thân thể ràng chết, lại bày ra tư thế cổ quái, đoàn bóng trắng nhàn nhạt vỗ tay ngồi ở thân thể kia của .

      Hiển nhiên ‘ bóng dáng thuật ’ đó chính là đoàn bóng trắng này điều khiển .

      Cũng chỉ trì hoãn trong chốc lát như vậy, hồn phách Phong Lạc nhi bay tới trung thấy.

      . . . . . .

      Long Phù Nguyệt nghĩ tới mình ở trong mộng cũng thấy thảm kịch như vậy.

      Trong lồng ngực giống như có con thỏ nhảy phốc phốc ngừng.

      Nàng muốn nhìn thử vị Hiên Viên Dạ Ly kia rốt cuộc như thế nào.

      Nhưng ngờ cảnh trí trước mắt biến đổi, ngờ trở lại trong khu rừng rậm rạp kia.

      Nàng lo sợ yên, lại nghe được bên tai có người liên miên cằn nhằn, nàng cảm giác tựa hồ như từng nghe qua

      Nàng khỏi tĩnh tâm lại, lắng nghe, nghe thanh quen thuộc kia, bức họa như từng thấy qua bắt đầu triển khai, nàng nghe có chút say mê, muốn mở mắt. Trong lòng mơ mơ hồ hồ cảm thấy rất hạnh phúc.

      Cho đến khi truyền đến câu uy hiếp kia của Phượng Thiên Vũ : "Long Phù Nguyệt, nếu nàng tỉnh lại nhanh lên, ta đem nàng ném ra ngoài tám trăm! để cho nàng trở lại! !"

      Di, hạnh phúc trở nên ngắn tạm như vậy sao?

      Long Phù Nguyệt sợ hết hồn, bỗng nhiên nhớ tới mình gian khổ vất vả như thế nào mới trở về được, nhất thời tỉnh dậy từ trong giấc mộng, khỏi giận dữ hét lên: "Hu hu, đừng đem ta đưa xa như vậy, nếu . . . . . . Nếu ta băm nát ngươi cho rùa ăn. . . . . ."

      . . . . . .

      Nàng mệt quá a, nằm mộng cũng mệt như vậy!

      Long Phù Nguyệt hơi lật người, lần này cũng là chân chính ngủ thiếp . nằm mộng tiếp nữa.




      717. ra —— Ngươi cũng có thể đối với ta tốt như vậy



      Cũng biết trải qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng cảm thấy có người vỗ vào mặt mình, còn gọi mình là ‘con heo ’.

      Hừ, người ta là đại mỹ nữ siêu cấp như thế này, tại sao đến trong miệng lại thành heo rồi? !

      Long Phù Nguyệt tức tối trong lòng, vội cùng thụy thần tranh đấu phen, rốt cục mở to mắt.

      Lọt vào trong tầm mắt là khuông mặt tuấn tú của Đại Mao Vũ, màn lụa màu sắc cổ xưa màu lam nhạt, giường khắc hoa gỗ lim cổ điển, khắc hoa sứ màu xanh nhạt khéo léo tuyệt vời, dưới thân cực kỳ mềm mại, ấm áp giống như nằm những đám mây. . . . . .

      Vù! Long Phù Nguyệt thở hơi dài nhõm, xem ra lần này bị người nào đó ném tới thâm sơn cùng cốc, đến mức chịu đói chịu lạnh nữa rồi. . . . . .

      Ánh mắt lại vừa chuyển, trước giường có người gục đầu xuống, mái tóc dài đen như mực xõa xuống, tuy rằng thấy mặt, Long Phù Nguyệt chỉ liếc mắt cái nhận ra, người này chính là phu quân Phượng Thiên Vũ thân ái của nàng.

      Người này, vẫn luôn ở bên cạnh mình sao? tại mệt đến cực điểm nên nằm ở nơi này ngủ. . . . . .

      Nhớ tới câu lẩm bẩm mình nghe được trong mộng, trong lòng Long Phù Nguyệt ấm áp, tựa hồ như có dòng nước ấm chảy qua.

      Phượng Thiên Vũ ngủ sâu, tựa hồ nghe được động tĩnh, bỗng nhiên ngẩng phắt dậy, nhìn về hướng Long Phù Nguyệt, rơi vào cặp mắt to tròn đen láy của Long Phù Nguyệt .

      Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, mặt ra nét mừng như điên, thanh đều run lên : "Phù Nguyệt, nàng tỉnh?"

      Long Phù Nguyệt trong đôi mắt mê mê mang mang , khóe miệng vừa nhếch lên, rất ôn nhu nhìn Phượng Thiên Vũ: "Vương gia, tiện thiếp làm phiền người phí tâm. . . . . ."

      Thanh của nàng ôn nhu như nước, Phượng Thiên Vũ lại như bị tạt chậu nước lạnh trở về, cảm thấy lạnh cả người, máu huyết mặt nháy mắt biến mất còn giọt.

      bỗng nhiên ngồi thẳng lên, trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"

      Long Phù Nguyệt vẻ mặt vô tội: "Vương gia, ngài làm sao vậy? Ta chẳng phải là Long Phù Nguyệt,Vương Phi của người sao? Thánh nữ công chúa nước Thiên Cơ. . . . . ."

      khuôn mặt nhắn của nàng lộ ra tia cảm kích: "Vương gia, ra —— Người cũng có thể đối với ta tốt như vậy."

      Bộ dáng Phượng Thiên Vũ lúc này tựa như thấy quỷ, trong lòng khủng hoảng giống như nước biển tràn ra, đứng bật dậy: "Chẳng lẽ —— Công chúa Long Phù Nguyệt thực trở lại? !"

      lui về phía sau từng bước , suýt nữa đầu bị va vào cây cột trụ to

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-14613" title="8b566f181b73581826a0798fe9350a24_35489629.504448f0hda7d96ed25eb690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/8b566f181b73581826a0798fe9350a24_35489629-504448f0hda7d96ed25eb690.jpg" alt="" width="590" height="380" />


      718.Ngươi cuồng ngược sao
      Long Phù Nguyệt cũng nhịn được nữa, ha hả nở nụ cười: "Thối Vũ Mao, Vũ Mao chết tiệt, lần đầu tiên ta dịu dàng với ngươi như thế , ngươi lại có loại biểu giống như là gặp quỷ này, coi chừng va vào cây cột kìa. . . . . ."

      Nàng vẫn chưa kịp xong ,hình ảnh người trước mắt bỗng hoa lên cái, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ gần như dán sát vào khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt : "Xú nha đầu, nàng cố ý ! Cố ý làm ta sợ có phải ? ?"

      Long Phù Nguyệt che mặt cười thở ra hơi, chợt thấy thân mình căng thẳng, rơi vào bên trong vòng tay ấm áp.

      Phượng Thiên Vũ cùng nàng ánh mắt đối ánh mắt, mũi đối mũi, nghiến răng nghiến lợi : "Xú nha đầu, nàng còn cười sao, ta sắp bị nàng hù chết rồi!"

      Long Phù Nguyệt càng cười đến đắc ý: "Đại Vũ Mao, ngươi thích cuồng ngược sao? Ta đối với ngươi ôn nhu, ngươi dĩ nhiên lại sợ. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

      Nàng vẫn chưa kịp cười xong, cái miệng nhắn bị che lại. . . . . .

      Nụ hôn của kịch liệt mà bá đạo, tràn ngập nồng đậm khao khát, ở môi của nàng tàn sát bừa bãi lưu tình chút nào, hôn nóng bỏng, nồng nhiệt thậm chí lan tràn đến cái cổ non mịn của nàng. . . . . .

      Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, liền rơi vào trong nụ hôn sâu này trở tay kịp.

      Thẳng đến khi—— bỗng nhiên buông nàng ra, trong đôi mắt giống như biển rộng hình như có ngọn lửa bùng cháy: "Tiểu nha đầu, đây là trừng phạt dành cho nàng, về sau được lại làm ta sợ!"

      Long Phù Nguyệt bị hôn đến choáng váng chóng mặt .

      Ưm, trừng phạt như vậy, nàng thích !

      Hai tay ôm cổ của , cái miệng nhắn nhếch lên: "Hừ, ai bảo ngươi làm ta sợ ? Còn muốn đem ta ném ra ngoài tám trăm dặm. Hu hu, ta cũng vậy, cũng bị những lời này của ngươi hù chết!"

      Phượng Thiên Vũ chỉ điểm điểm lên môi của nàng chút: "Ai bảo nàng thời gian dài như vậy cũng chịu tỉnh? Ngủ giống như con heo vậy, ta hù dọa nàng, làm sao nàng hồi tỉnh đây?"

      Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc : "Hừ, , ngươi còn ta? Ta vừa trở về, lại có gắng sinh xong đứa nhưng ngươi thiếu chút bóp chết ta, vất vả mới trở về, ngươi lại đem ta xô ngã đến hôn mê. Ngay cả cơ hội giải thích cũng cho ta, để cho ta gánh tội thay người đàn bà kia, đem ta ném tới địa phương ngay cả phân chim cũng có, ta là sản phụ tiêu chuẩn nha, bị ngươi ném ở cái điếm rách nát gió lùa bốn phía như vậy, ngay cả cơm cũng kịp ăn ngụm, suýt nữa đông lạnh đói mà chết, ô ô, ta oan uông nha, so với Đậu Nga* còn oan hơn a, thiếu chút nữa tháng sáu có tuyết bay rồi. . . . . ."

      #3366ff;font-size:medium;']Đậu Nga: là nhân vật trong vở Tạp Kịch " Nỗi oan  nàng Đậu Nga" của Quan Hán Khanh, nhà viết kịch đời Nguyên Trung Quốc
      font-size:medium Vở Tạp Kịch "Nỗi oan của nàng Đậu Nga" kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia ̀nh bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.
      font-size:medium
      Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn "Trời" và "Đất" đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: "Đất ơi, ông phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!" Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, ̣a phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó ̣a phương gặp hạn hán 3 năm liền.

      font-size:medium


      719.Ai bảo ngươi nhìn thấy ta
      Hừ, nàng mới dễ dàng tha thứ . Nàng thiếu chút nữa bị hại chết.

      Phượng Thiên Vũ ôm nàng, khuôn mặt áy náy: "Phù Nguyệt, ra khi đó nàng trở về . . . . . . Là ta tốt, nữ nhân kia giết chết con của chúng ta, ta nghĩ lầm nàng là ả ta. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt bĩu cái miệng nhắn chút: "Nếu như phải ta biết ngươi đem ta trở thành nàng ta, ta mới tha thứ ngươi đâu. Bằng ta cho dù chết biến thành quỷ tuyệt đối là lệ quỷ, mỗi ngày quấn quít lấy ngươi đòi mạng. . . . . . Cho ngươi khắc cũng thể an bình!"

      Phượng Thiên Vũ thở dài: "Phù Nguyệt, những ngày nàng ở đây, ta ước gì Quỷ Hồn của nàng mỗi ngày quấn quít lấy ta, đáng tiếc. . . . . . Ta ngay cả cơ hội trong mộng gặp nàng đều có."

      Long Phù Nguyệt hừ tiếng: "Những ngày kia ta lại biến thành quỷ, sao có thể quấn quít lấy ngươi? Hừ, ta ở trong cuộc sống của ngươi, ngươi có ngoan ngoãn hay ?"

      Phượng Thiên Vũ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đầu còn chôn ở cổ của nàng, cười dài : "Ta nhớ thương thê tử dữ như cọp này, thấy nương nào cũng có cảm giác . . . . . ."

      "Hừ, gạt người, ta tận mắt thấy ngươi mơ mơ màng màng , còn ôm vũ cơ hôn mãnh liệt. . . . . ." Nhớ tới màn kia, Long Phù Nguyệt liền khí giận công tâm , ghen tuông cứ cuồn cuộn dâng trào.

      Phượng Thiên Vũ sửng sờ chút, tựa hồ mới nhớ tới tình cảnh lần đó, mâu quang chợt lóe: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, người gọi Hoa Phù Nguyệt kia là nàng phải ? Vì sao vất vả lắm mới trở về lại lời từ giã?"

      Cái miệng nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên: "Ai muốn từ giã chứ? Còn phải tại vị Vương Phi đó của ngươi sao? Nàng ta muốn kính ta uống rượu, trong lúc vô ý đụng chạm vào tay của ta, thân mình kia của ta là thể gặp bản tôn , càng thể đụng chạm, bằng thân thể đó rất nhanh chóng bị thối rữa. . . . . ."

      Nàng đem tình cảnh lúc ấy lại lần.

      Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ xẹt qua chút đau lòng, nâng tay sờ sờ đầu của nàng: " như vậy, nàng luôn luôn ở bên cạnh ta?"

      Long Phù Nguyệt tức giận : "Đúng vậy a. Cái này ngươi phải biết chứ?"

      Phượng Thiên Vũ thở dài: "Trách được hai ngày đó, ta luôn cảm giác, có ánh mắt thầm nhìn ta , lại tìm thấy ở nơi nào, ra là nha đầu ngươi thầm xem xét.

      Long Phù Nguyệt hất khuôn mặt nhắn lên: "Ta đây gọi là đứng ngoài sáng nhìn mới đúng? Ta vẫn đỉnh đạc ở bên cạnh ngươi, ai bảo ngươi nhìn thấy ta."
      ps:font-size:medium;']Bắt đầu từ hôm nay cổ phi chỉ 2 chap ngày thoi, vì để dưởng sức cho editor  với lại ta cũng quá tải rùi,nên các nàng đừng vào hối thúc nha!!!!!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      <div align="


      <img class="alignnone size-full wp-image-14613" title="8b566f181b73581826a0798fe9350a24_35489629.504448f0hda7d96ed25eb690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/8b566f181b73581826a0798fe9350a24_35489629-504448f0hda7d96ed25eb690.jpg" alt="" width="590" height="380" />


      720.Ta. . . . . . quần áo ban đầu của ta đâu



      Phượng Thiên Vũ hừ tiếng: "Vậy lúc nàng tốt lành, tại sao tiếp nhận ta?"

      Long Phù Nguyệt nhếch cái miệng nhắn lên, lên án: "Ai bảo ngươi đối với vị công chúa thực kia tốt như vậy ? Ô ô, còn cưới nàng làm chánh phi, ta mất công phu lớn như vậy cũng chưa được đến vị trí này, còn để cho nàng ta ở Hà Hương viện, còn phái bảy tám nha hoàn hầu hạ nàng ta, ta nghĩ rằng ngươi thích nàng ta, quan tâm ta nữa. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ ôm chặc nàng, khuôn mặt tuấn tú tựa tiếu phi tiếu : "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng ghen sai rồi, ta phải cũng là vì con của chúng ta sao?"

      tới đây, mặt có ít ảm đạm: "Đáng tiếc ta vẫn giữ được con của chúng ta. . . . . ."

      đến chuyện này, Long Phù Nguyệt cũng có chút thương tâm: " Lúc ta trở lại, nữ nhân này uống thuốc phá thai. . . . . Ta mới vừa vào nhập thân thể này liền đau đến chết sống lại , đáng thương cho cục cưng của chúng ta, ta còn chưa kịp cảm nhận được con bé như thế nào, chết non như vậy. . . . . ."

      đến đây, nước mắt khỏi chảy xuống.

      Phượng Thiên Vũ vội vã xoa xoa cho nàng: "Được rồi, nha đầu ngốc, bây giờ nàng vẫn còn trong tháng, cũng thể khóc, ánh mắt hỏng mất . Đứa về sau còn có, ta và nàng sinh tá tiểu bảo bảo. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt nín khóc mỉm cười, đập quyền: "Cái gì tá tiểu bảo bảo, ngươi cho là sinh heo con sao."

      Ánh mắt lại chuyển vòng vo: "Ta mới cần cùng ngươi sinh cục cưng đâu, ngươi đem ta hưu rồi mà."

      Ở trong tay áo sờ sờ , nhưng lại cũng sờ được gì, nhất thời cúi đầu, mới phát thân áo mỏng manh lúc trước sớm thấy bóng dáng.

      Thay vào đó là tơ lụa mềm nhẵn, dán sát ở người mình.

      Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu: " tìm cái gì?"

      "Ta. . . . . . Quần áo ban đầu của ta đâu?"




      ']721.Viết ra từ thư như hắt ra nước



      Phượng Thiên Vũ mắt cũng chớp: "Ném rồi." quần áo đó toàn là vết máu, đầy bùn đất, còn có nhiều chỗ rách nát, còn giữ làm gì?

      Long Phù Nguyệt chán nản: "Vậy ——Đồ vật bên trong của ta đâu?"

      Phượng Thiên Vũ cười khuynh quốc khuynh thành, từ trong tay áo lấy ra xấp bức tranh giấy, xấp tranh vẽ kia được sắp xếp ngăn nắp cẩn thận tỉ mỉ .

      cầm những bức tranh này giơ giơ lên cao: "Nàng tìm cái này sao? Phù Nguyệt, ra đêm đó nàng thực ở bên cạnh ta, ta nhìn thấy bức tranh giấy này đột nhiên bay vụt lên, còn tưởng rằng ta hoa mắt hoặc là gặp quỷ gì đó."

      rất hài lòng, Phù Nguyệt nhà quý những bức tranh vẽ như vậy. Ha ha. . . . . .

      Khóe miệng khỏi lộ ra ý cười mản nguyện .

      Long Phù Nguyệt thấy bỗng nhiên cười giống đứa ngốc, cần đoán cũng biết suy nghĩ gì, khuôn mặt nhắn tối sầm lại, : "Trứng thối đại Vũ Mao, bức tranh đẹp như vậy ngươi lại nỡ lòng đem thiêu hủy, ngươi đốt rụi chúng nó có phải quên ta hay ?

      Phượng Thiên Vũ vừa hôn ở môi nàng, vừa cười tủm tỉm : " tại có nàng ở đây, ở bên cạnh ta, ta còn muốn những bức tranh này làm gì?"

      Long Phù Nguyệt nghe bắt đầu chú ý tả hữu mà quanh co, oán hận cắn ngụm cánh tay : " biết! Ta biết, ta còn muốn bức tranh này, ta muốn ngươi vẽ thêm nhiều bức tranh nữa, nhiều, nhiều bức tranh như vậy!"

      Giờ phút này nàng giống như đứa trẻ làm nũng, sau khi bị ủy khuất giờ phút này nhân cơ hội thu phục đất mất, cũng định ra hiệp ước bình đẳng sau cuộc chiến.

      "Được, được, được, về sau ta lại vẽ thêm nhiều bức tranh, vẽ càng nhiều hơn với trước kia, được ?" Phượng Thiên Vũ giờ phút này là có cái gì là cho cái đó, hoàn toàn đầu hàng vô điều kiện. Ký kết điều ước, chỉ kém đem chính mình bán cho nha đầu này .

      "Thế này tạm được." Long Phù Nguyệt hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ tay, : "Vậy từ thư của ta cũng đưa ta . Hừ, hôm đó ta vừa tỉnh dậy liền thấy từ thư được đặt ở trong tay áo của ta, đây chính là giấy chứng nhận ly hôn của thời đại này, có vật này, ta liền tự do."

      Phượng Thiên Vũ giả vờ ngây ngốc: " Từ thư gì? Có thứ này sao? Sao ta thấy vậy."

      Buồn cười, phong hưu thư kia sớm xé nát lâu rồi, tại còn lâu mới đưa lại cho nàng. Nha đầu kia còn muốn bị hưu? Kiếp sau !

      Long Phù Nguyệt làm sao có thể biết trong lòng nghĩ cái gì, eo chống hai tay lên, thành hình dáng bộ ấm trà: "Viết ra từ thư như hắt ra nước, có cũng sao, vậy ngươi lại cho ta thêm cái. . . . . ."


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-14480" title="023b5bb5c9ea15cea1961449b6003af33a87b272" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/023b5bb5c9ea15cea1961449b6003af33a87b272.jpg" alt="" width="590" height="381" />


      ']722.Phi lễ chớ nhìn , các ngươi tiếp tục



      Phượng Thiên Vũ đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia suy nghĩ những thứ gì a.

      Làm cho dở khóc dở cười.

      Lại viết cái? Vậy mà nàng nghĩ ra được!

      Đưa tay lên, lại đem nàng kéo vào trong lòng, dùng môi ngăn chận cái miệng nhắn lải nhải của nàng.

      Ngô, Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, lại choáng váng ư.

      Phượng Thiên Vũ trong lòng khẽ cười xấu xa: "Xem ra biện pháp như thế quả tồi."

      quyết định, về sau nha đầu kia lại càn quấy như vậy, vẫn dùng biện pháp này bịt miệng của nàng. . . . . .

      Hai người ôm hôn kịch liệt, nếu như phải Phượng Thiên Vũ cố kỵ thân mình Long Phù Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ sợ hai người tại đây giữa ban ngày liền hôn đến giường. . . . . .

      "Uy , uy , Đại Vũ Mao, tiểu chủ nhân nhà ta tỉnh chưa. . . . . ."

      Cửa bỗng nhiên bị đánh bật ra, đám lông màu trắng bay vọt vào.

      Nhìn thấy màn này trong phòng, lời của nó nhất thời nghẹn ở trong cổ họng.

      Hai móng vuốt bưng kín mặt: "Nga, nga, phi lễ chớ nhìn , các ngươi tiếp tục."

      tiếng lại chạy trốn ra ngoài, vẫn quên dùng phép thuật đem cửa đóng lại.

      Vợ chồng son này có thể đoàn tụ như thế này dễ dàng a, nó là hồ ly có nghĩa khí, đương nhiên làm bóng đèn rồi !

      "Uy , Hoa Đậu Đậu, đệ làm gì cười giống như ăn trộm gà như thế? Tiểu chủ nhân của đệ tỉnh chưa?"

      "Hoa Giao Long, lão tỷ, ta tên là Hoa Giao Long, tỷ để cho ta bao nhiêu lần tỷ mới bỏ?" Tiểu hồ ly gần như muốn nổi giận .

      Từ lúc sinh ra cho đến giờ, nó chỉ sửa cái tên của nó thôi, vậy khó lắm sao? !

      "Nga, được rồi, tiểu Long, vừa rồi tại sao đệ lại cười lấm la lấm lét như vậy?" Hoa Tích Nguyệt rất thức thời, nàng là đại hồ ly cùng tiểu hồ ly chấp nhặt.

      Tiểu hồ ly đưa cái chân trước sờ sờ trán.

      Lão tỷ động cái liền dùng thành ngữ khủng bố như vậy chứ?

      Cái gì gọi là cười lấm la lấm lét ?

      Nó là hồ rất ngọc thụ lâm phong a?

      Nó trừng mắt liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt: " Tiểu chủ nhân nhà ta tỉnh. Chẳng qua bây giờ có tiện vào. . . . . ."




      723.Người ta vợ chồng son thân thiết, ngươi nên xem náo nhiệt gì



      " tiện vào? Có cái gì tiện chứ? Nếu nàng tỉnh, là có thể ăn Phật Đà cánh sen rồi, khôi phục linh lực mới có thể dùng {hồi xuân thuật} cứu trị chính mình, sau Phật Đà hoa sen này cũng nên vật quy nguyên chủ ."

      Hoa Tích Nguyệt vỗ vỗ bao bố trong lòng.

      Trời biết hơn nửa năm này, trong ngực nàng mang theo vật kì trân dị bảo hiếm có này, trong lòng có bao nhiêu lo lắng.

      Được gần gũi với thứ mà mọi người mơ ước, lại sợ bản thân lại nhịn được ăn luôn. . . . . .

      Nghiêm trọng khảo nghiệm tự chủ của nàng.

      tại nếu nguyên chủ tỉnh, nàng cuối cùng có thể đem củ khoai lang nóng phỏng tay này trả lại .

      Nàng xoay người liền vào trong.

      Tiểu móng vuốt của tiểu hồ ly giữ nàng lại: "Lão tỷ, tại đừng ."

      Hoa Tích Nguyệt vuốt ve móng vuốt bé của nó : "Tiểu Long, đệ thần thần bí bí như thế để làm gì? để ý tới đệ nữa, đừng trì hoãn chính của ta."

      Tiểu hồ ly cũng nhịn được nữa: "Người ta vợ chồng son thân thiết, tỷ nên vào xem náo nhiệt làm gì? !"

      A? Hoa Tích Nguyệt đỏ mặt, vỗ đầu tiểu hồ ly cái: "Xú tiểu tử, ai bảo đệ sớm!"

      Chợt nghe thanh của Phượng Thiên Vũ ở trong phòng miễn cưỡng truyền ra: "Hoa Đậu Đậu, ngươi lại bịa đặt chúng ta cái gì đây? Hai tỷ đệ ngươi cần ở cửa , tiến vào thôi."

      Hoa Tích Nguyệt vỗ đầu tiểu hồ ly cái: "Tiểu Long, ra đây hết thảy đều là ngươi bịa đặt , hắc hắc."

      Thân mình nàng uốn éo, vào phòng .

      Tiểu hồ ly nhất thời muốn rơi nước mắt .

      Nó tại sao luôn có cảm giác mình làm loại Trư Bát Giới soi gương sống này?

      Nó cũng khí phách vào.

      Buồn bực buồn bực, nhưng nó vẫn thực nhớ thương Long Phù Nguyệt .

      Long Phù Nguyệt ngồi ở giường, khí sắc nhìn qua khá hơn chút, nhưng vẫn có chút tái nhợt,

      Phượng Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh, nửa ôm nàng.

      Hai người đều mặc quần áo chỉnh tề , giống như là bộ dạng ‘ chuyện tốt ’ bị cắt đứt.

      Nhìn thấy tiểu hồ ly tiến vào, mặt Long Phù Nguyệt lộ ra tươi cười, vươn hai tay ra: "Tiểu Long, lại đây, ta xem thử ngươi có béo lên ?"

      Tiểu hồ ly gặp Long Phù Nguyệt đối với mình thân thiết như thế, ít điểm vui trong lòng nhất thời ném đến... đảo Java , bay mất rồi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-16834" title="05c9f42a2834349b920ddfc4c9ea15ce37d3be48" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/05c9f42a2834349b920ddfc4c9ea15ce37d3be48.jpg" alt="" width="590" height="380" />


      724.Con hồ ly này rất sắc




      Vù! Mắt thấy sắp tiến vào vòng tay ấm áp thơm mát, cái đuôi của nó bị bàn tay to nắm lấy.

      Chỉ nghe thanh lành lạnh của Phượng Thiên Vũ truyền đến: "Phù Nguyệt, đừng ôm nó, con hồ ly này rất sắc ."

      Tiểu hồ ly gần như muốn qua đời.

      Nó làm sao sắc chứ?

      Là bọn mới vừa rồi làm chuyện ‘ Sắc ’ a?

      Đại Vũ Mao này, Vũ Mao xấu xa, nhưng cách đại này ra học của nha đầu kia ít nha.

      Thân mình nó uốn éo, nấp xuống đất.

      Hừ, để ý tới bọn họ nữa, nó tìm Cổ Nhược. Túm đại bóng đèn đến chiếu rọi bọn họ. . . . . .

      Lúc Cổ Nhược đến, Long Phù Nguyệt ăn vào mảnh Phật Đà hoa sen, linh lực khôi phục ít.

      Thử dùng {hồi xuân thuật} trị liệu, tinh thần của nàng tốt hơn rất nhiều. Tổn thương toàn thân cuối cùng cũng giảm hơn nữa.

      Cổ Nhược vừa vào cửa, liền nghe thấy Long Phù Nguyệt ngồi ở chỗ kia chuyện phiếm, kể về chuyện lúc nàng về đại.

      Nhìn thấy Cổ Nhược tiến vào, Long Phù Nguyệt gần như chút suy nghĩ, kêu lên tiếng vui mừng: "Đại sư huynh!" Định nhào đầu về phía trước.

      Chợt thấy bên hông căng thẳng, thân mình ngã vào bên trong vòng tay ấm áp.

      Chỉ nghe Phượng Thiên Vũ cười dài : "Phù Nguyệt, thân mình nàng vẫn chưa khôi phục, nên hoạt động kịch liệt. Vẫn là ngoan ngoãn ngồi ."( ghen quá !!)

      Đem nàng lại ấn trở về, ngồi ngoan ngoãn giường.

      Ở bên tai của nàng lại bỏ thêm câu: "Xú nha đầu, nàng lại tùy tiện bổ nhào vào trong lòng nam nhân nữa rồi, cẩn thận cái mông của nàng."

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm.

      Nàng khi nào tùy tiện bổ nhào vào trong lòng nam nhân chứ? phải chỉ có và đại sư huynh sao?

      Hừ, hừ, ra người kia ăn dấm chua tới mũi mắt cũng đều híp lại. . . . . .

      Sắc mặt Cổ Nhược so với ban đầu có chút tái nhợt .

      Nhìn thấy Long Phù Nguyệt oa ngồi ở trong lòng Phượng Thiên Vũ, trong mắt có tia ảm đạm, nhưng lập tức lại là mảnh lạnh nhạt.

      nhìn sắc mặt Long Phù Nguyệt, gật gật đầu: "Ừm, khí sắc tốt lên rất nhiều. Phù Nguyệt, tại sao muội lại trở về được?"

      Lại có hảo ý liếc mắt ngắm người kia: "Và tại sao lại biến thành bộ dáng giống quỷ này? Có người khi dễ muội?"

      Thấy chưa, vẫn là Đại sư huynh thương nàng, sủng ái nàng, giống người nào đó, nàng vừa xuyên việt về , còn chưa kịp câu, thiếu chút nữa bị bóp chết. . . . . .




      725.Gần như mỗi ngày đều có trò gian trá




      Nàng đưa mắt nhìn đại sư huynh, thấy đại sư huynh gầy ít so với nửa năm trước, nàng từ trong miệng Phượng Thiên Vũ, biết chuyện sau khi nàng rồi. Trong lòng có ít thẹn thùng.

      Ai, đều là tại nàng, nếu như phải nàng lại bộc phát hờn giận, đường xuyên việt về trì hoãn vài ngày, đại sư huynh cũng có khả năng bỏ lở cơ hội gặp mặt viên Thận châu kia.

      Lần này lại biết phải chờ bao nhiêu năm nữa đây . . . . . . Ai.

      Cũng biết vì sao, nàng bỗng nhiên nhớ lại giấc mộng kia, trong lòng nhảy dựng: " Phong Lạc nhi trong mộng biết có phải kiếp trước của ta hay ?"

      Aiii, nếu như phải, nàng nợ sư huynh càng nhiều.

      Kiếp trước huynh ấy dường như rất mình, vì mình ngay cả mạng cũng bỏ. Cũng may kiếp này, sư huynh tiếp tục mình, nếu . . . . . . Nếu mình đúng là biết nên làm sao cho phải . . . . . .

      Đảo mắt gần tháng lại trôi qua.

      Long Phù Nguyệt cảm giác cuộc sống trong tháng này như sống ở mây.

      Nàng ăn mảnh Phật Đà hoa sen, linh lực người hồi phục toàn bộ, lại dùng {hồi xuân thuật} giúp bản thân trị liệu, bệnh thương hàn người cũng toàn bộ được giải trừ.

      Chỉ có sanh con tạo thành mất máu rất nhiều, cũng thể dùng phép thuật để bổ sung .

      Chỉ có thể dựa vào chậm rãi điều dưỡng.

      Thực phẩm dinh dưỡng, cháo tổ yến, thịt trứng, tươi, canh tảo mộc nhĩ. . . . . . Phàm là thức ăn hay thuốc bổ huyết toàn bộ được dâng lên, Long Phù Nguyệt ăn mãi đầu lớn như cái đấu.

      Phượng Thiên Vũ thấy vậy, liền thay đổi, lại để cho đầu bếp Vương Phủ cập nhật thức ăn mới liên tục.

      Gần như mỗi ngày đều có trò gian trá.

      Mỗi ngày, đều nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm bắt nàng ăn hết.

      Long Phù Nguyệt mắt thấy bản thân mình càng ngày càng đầy đặn, trời ạ, nếu còn ăn tiếp tục như vậy, nàng biến thành con heo mất !

      được, nàng muốn giảm béo!

      Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong đầu, Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm nàng ăn cơm tuyệt chịu thua, làm cho nàng muốn len lén bỏ qua đều khó có khả năng. luôn luôn có biện pháp làm cho nàng ăn hết.

      Nàng muốn hoạt động mạnh chút, cho dù chạy bộ cũng được.

      Nhưng Phượng Thiên Vũ hoàn toàn cho, cái gì sản phụ phải tĩnh dưỡng tháng, hơn nữa cũng thể ra gió.

      Sau đó bị Long Phù Nguyệt dây dưa mè nheo đến chịu nỗi, mới cho phép nàng ra ngoài tản bộ, nhưng phải có cùng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :