1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-15414" title="1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/19.jpg" alt="" width="590" height="304" />


      darkorange;']696.. có xui xẻo nhất, chỉ có càng hay ho



      Tay gắt gao nắm chặt túi tiền nho đó, giống như nắm chặt tất cả tánh mạng của mình, chặt đến mức mồ hôi túa ra từng đợt.

      Tinh thần nàng vẫn hoảng hốt , đề phòng bị nam tử đụng phải.

      Thân mình nàng vốn suy yếu chịu nổi, va chạm này nhất thời làm nàng té ngã,

      Vừa ngã xuống, túi tiền trong tay văng xa.

      Nàng còn chưa kịp đứng dậy, nam tử đụng vào nàng liền nhặt túi tiền lên chạy như bay!

      Long Phù Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, trừng mắt nhìn bóng dáng người kia biến mất ở góc đường, gần như khóc ra nước mắt.

      Cái gì gọi là có xui xẻo nhất, chỉ có càng hay ho? Nhìn xem, là thế đấy!

      Trời ạ, chẳng lẽ ông muốn vong ta?

      Ông muốn tôi chịu khổ đến bực nào, ông mời chịu đây?

      Và như thế, hai lượng bạc cứu mạng cuối cùng cũng bị người ta đoạt rồi!

      Đêm nay mình nghỉ ngơi ở đâu?

      phải ăn ngủ đầu đường chứ?

      Với thân thể bé của mình giờ, chỉ sợ đợi được đến ánh mặt trời của ngày mai, mình uống trà với Diêm vương lão tử rồi!

      Vũ Mao sư huynh, chẳng lẽ ta và ngươi vô duyên như thế sao? biết ta còn có thể sống nhìn thấy ngươi hay .

      trong dòng người như nước đường cái, nhìn người này qua, người kia lại, Long Phù Nguyệt lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo cùng độc.

      Ai biết thân mình tàn tạ này của nàng còn có thể duy trì được bao lâu?

      chừng đến được buổi tối, mình ngã lăn ở đầu đường mất rồi. . . . . .

      Nàng trong cơn hỗn loạn, đám đông bỗng nhiên xôn xao .

      trận đồng la vang lên, người đường tự động tự phát thối lui đến bên vệ đường.

      Long Phù Nguyệt thân bất do kỷ, cũng bị đám người chật chội chen lấn đến bên vệ đường.

      Phía sau là tường đá lạnh như băng , phía trước là bức tường người ầm ầm. Tiếng ồn ào, lại gần như nghe bọn họ gì.

      Long Phù Nguyệt bị chen chúc tại bức tườngn gười dày đặc như thế, gần như thể động đậy.

      Chỉ thấy xa xa cờ xí phất phơ, tiếng cổ nhạc ồn ào, tiếng vó ngựa lộn xộn, hình như có đại đội nhân mã chậm rãi qua đường.

      Hai bên ngã tư đường, mọi người ai cũng nao nao,ai cũng muốn chen lên phía trước, tựa hồ là tranh giành để có thể được thấy phong thái người tới.




      darkorange;']697.Cơ hội duy nhất



      Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, rốt cuộc là ai làm ra trận chiến lớn như vậy ?

      Cũng có chút giống cảnh tượng Trạng Nguyên diễu phố ở tivi diễn .

      Ai, đáng tiếc thân thể mình quá bé vừa rồi có khí lực, thể đứng ở phía trước chỉ có thể đứng ở đây nhìn mấy cái ót của người ta.

      Bỗng nhiên đám người bộc phát ra trận hoan hô: "Thái tử thiên tuế thiên thiên tuế! Thái tử thiên tuế thiên thiên tuế!"

      Tiếng hô hào ầm ĩ như biển rộng sóng triều, suýt nữa chấn điếc lỗ tai Long Phù Nguyệt .

      Nga, ra là tên thái tử biến thái kia, nghĩ tới lại được hoan nghênh như thế. . . . . .

      Di, đúng! Tên thái tử biến thái kia phải bị Lục vương gia độc chết rồi sao? !

      Long Phù Nguyệt nhớ lại trận binh biến sáng sớm hôm qua, lão hoàng đế dường như phong đại Vũ Mao làm thái tử rồi!

      như vậy tại người rầm rộ ở ngã tư đường chính là….

      —— Đại Vũ Mao!

      Trái tim của Long Phù Nguyệt đập dồn dập gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Bây giờ là cơ hội duy nhất để gặp Đại Vũ Mao !

      Cũng biết lấy sức lực từ đâu, nàng giống như uống phải thuốc kích thích, nhảy dựng lên, liều mạng xông thẳng vào đám người dày đặc!

      Tóc rối bời, quần áo vướng víu rách nát, còn vấp chân rất nhiều lần, nhưng nàng hề quan tâm, liều mạng chạy vọt về phía trước.

      Rốt cục —— Rốt cục cũng đến được đám người phía trước ,thấy được đội ngũ đánh trống thổi kèn kia.

      Đội diễu hành đó có khoảng mấy trăm người, xếp thành hai hang dài, các binh sĩ người người quần áo ngăn nắp, tinh thần no đủ, khoác lụa hồng mang kiếm, rất có tinh thần.

      Hai bên dân chúng ngươi đẩy, ta chen chúc, kêu, la hét, ai nấy đều hưng phấn , hoan hô ngừng, tiếng hô rung trời.

      Lúc này đội danh dự xa dần, tại vị trí của Long Phù Nguyệt, là cuối cùng của đoàn diễu hành . . . . . .

      Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng ở nơi đó, si ngốc nhìn thân ảnh mặc bộ y phục trắng được binh lính bao quanh bảo vệ…..

      Trái tim co rút lại.

      Đại Vũ Mao, Đại Vũ Mao, là ngươi sao? Là ngươi sao?

      Cỗ kiệu, đoàn ngựa thồ, đội dụng cụ, dàn nhạc. . . . . . Tấp nập hướng thẳng về phía trước.

      Mắt thấy nhìn tới nữa.

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên bộc phát hét ra tiếng: "Đại Vũ Mao! Đại Vũ Mao!"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-14416" title="t3" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/05/t31.jpg" alt="" width="590" height="381" />


      darkorange;698.Nàng giống như hạt bụi



      Nàng thất tha thất thểu chen lấn chạy vọt tới, điên cuồng đuổi theo.

      Miệng ngừng hô to : "Đại Vũ Mao, Đại Vũ Mao! Ta muốn gặp ngươi. . . . . . Ta muốn gặp ngươi. . . . . ."

      Dù sao nàng cũng vừa mới sinh xong thân thể bạc nhược yếu đuối, lại bị sốt cao, mặc dù là liều mạng la lên, gần như khàn cả giọng, thanh cũng lớn lắm.

      Mà tiếng gọi quần chúng chung quanh lại rất ầm ĩ, nhất thời tiếng hét của nàng bị bao phủ ở bên trong.

      Nhưng việc nàng chạy đuổi theo như thế này gây chú ý cho đám thị vệ ở phía sau, nhất thời xôn xao.

      Có mấy người xoay ngựa chạy thẳng đến.

      người trong đó quát: "Bà điên này từ đâu tới, dám quấy rầy thái tử dạo phố! Bắt lại!"

      Có bốn năm người xống đến, vây quanh Long Phù Nguyệt, vươn tay định bắt lấy nàng.

      Long Phù Nguyệt muốn cùng bọn họ đánh nhau, nhưng thân mình nàng có chút sức lực, cả người mềm nhũn tia khí lực, làm sao là đối thủ của đám thị vệ nghiêm chỉnh huấn luyện như lang như hổ chứ?

      Đảo mắt liền bị đè xuống đất.

      ở phía trước, Phượng Thiên Vũ vốn hề hay biết đến động tĩnh ở phía sau, đoàn người ngựa vượt qua khúc quanh góc phố, dần dần xa.

      Long Phù Nguyệt quỳ rạp đất, nước mắt đổ rào rào rớt xuống.

      Tại đây, ở bên trong đám đông này, nàng tựa như hạt bụi , hề thu hút được chút chú ý nào.

      Tim, đau nhói, đau đến nghiêng trời lệch đất.

      Nàng liều lĩnh kêu to lên: "Ta là Vương Phi của Phượng Thiên Vũ ! Các ngươi buông ra! Buông ra!"

      Mấy người thị vệ kia sửng sốt, có người từng gặp qua Long Phù Nguyệt, lúc này cẩn thận đánh giá mặt mũi của nàng chút. Y cảm thấy dường như có chút quen mắt.

      Các thị vệ này biết chuyện xảy ra giữa nàng và Phượng Thiên Vũ, cũng biết nàng bị hưu. Lúc này cũng dám làm chủ.

      người trong đó gật đầu ra hiệu, những cánh tay bấu chặt cánh tay Long Phú Nguyệt nhất thời buông lỏng, đỡ nàng đứng dậy.

      Sau đó giục ngựa chạy về phía trước.

      Long Phù Nguyệt vốn dĩ sắp tuyệt vọng, thấy dáng vẻ người kia dường như giống báo tin, trong lòng lại dâng lên tia hi vọng.

      "Đại Vũ Mao, Đại Vũ Mao, ngươi phải tới gặp ta, nếu gặp ta ta chết, ta sắp chết rồi, ta chết ngươi phải hối hận, ta chết rồi cũng trở lại nữa. . . . . .




      darkorange;']699.Lúc này đây bỏ qua liền chính là suốt đời bỏ qua



      Đại Vũ Mao, van cầu ngươi, tới gặp ta, nghe ta giải thích. . . . . ." Thân thể của nàng lung la lung lay, trước mắt là màu đen, lại mạnh mẽ chống đỡ được rồi ngã xuống. Trong lòng điên cuồng lẩm bẩm, nước mắt tuôn đầy mặt.

      Tựa hồ qua lâu, vừa tựa hồ chỉ là mới cái chớp mắt, tên thị vệ rốt cục đánh ngựa chạy trở về, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt cái, lớn tiếng : "Vương gia , thả nàng, bảo nàng cút!"

      câu giống như tiếng xét đánh xuống . Chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của nàng.

      Sắc mặt nàng trắng bệch, khẽ nhếch miệng, tựa hồ tin vào lỗ tai của mình.

      Trong ánh mắt bọn thị vệ toát lên chút thương hại, nhưng nếu như Vương gia hạ lệnh, bọn họ cũng nên khác. Đều lên ngựa, đuổi theo đội ngũ phía trước .

      Tên thị vệ kia nhìn nàng cái, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, thân mình lung lay sắp đổ, tựa hồ ngã sấp xuống đất. Biết nàng còn có khí lực quấy rối, liền cũng cưỡi ngựa dứt khoát mà .

      Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng lên tại chỗ, trận gió thổi đến, hơi lạnh thấu xương.

      Nàng chậm rãi uể oải ngã mặt đất, nước mắt tuôn ngừng.

      Đại Vũ Mao, ra giữa ta và ngươi, lại là tình thâm mà duyên mỏng như thế, lần này cách biệt, đó chính là vĩnh biệt. . . . . .

      Trái tim như có ngọn roi đánh mạnh như phiên giang đảo hải, cổ họng mằn mặn, wow tiếng phun ra búng máu .

      Chẳng lẽ cứ buông tay như vậy?

      Nàng cam lòng, rất cam tâm a!

      Nàng mạnh mẽ nhảy dựng lên, dùng hết tất cả khí lực hô to: " Vũ Mao thối, Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao xấu xa! Ngươi, ngươi phải hối hận, ngươi nhất định hối hận!"

      Thanh thê lương mà khàn khàn, trong tiếng hoan hô hỗn loạn ở chung quanh, nháy mắt che mất. . . . . .

      ra —— bỏ lỡ. . . . . .

      Hai mắt đẫm lệ trong mơ hồ, nhìn về đoàn người ngựa phía trước càng càng xa.

      Long Phù Nguyệt biết, lúc này đây bỏ qua đó chính là suốt đời bỏ qua, nàng có thời gian, cũng có sức lực lại tìm . . . . . .

      Hai chân còn chút sức lực, nàng chậm rãi uể oải ngã mặt đất, như hạt bụi, gió thổi qua, còn thấy nữa . . . . . .

      Nàng cúi đầu, dồn dập thở hào hển, hề phát , đoàn diễu hành phía trước biết khi nào dừng lại.

      con con ngựa trắng chạy vội đến.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 698.Lúc này đây, vậy chăng


      Tất cả những thanh hoan hô trong nháy mắt tạm dừng, ngã tư đường vốn dĩ ầm ỹ vô cùng, bỗng dưng có khoảnh khắc im lặng.

      Bọn họ đồng loạt ủng hộ thái tử —— Tại sao lại chạy trở lại đây?

      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt như tờ giấy. Trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ cùng tin.

      nghe được cái gì? Là nghe nhầm sao?

      Thị vệ ban nãy vây quanh , ở phía trước, phía sau chính là thị vệ tiểu đầu mục hướng bẩm báo Long Vương phi đuổi theo ở phía sau giống như phát điên rồi, chỉ cảm thấy sâu chán ghét.

      Người đàn bà kia, tự tay giết chết hài tử của , lấy tính mạng của nàng ta chính là trời lớn ban ân rồi, lại còn chưa từ bỏ ý định!

      tại biết hối hận sao? muộn rồi!

      Lạnh lùng phân phó câu: "Thả nàng, bảo nàng cút!"

      Cũng quay đầu lại, tới trước.

      Lại nghĩ rằng, mới vừa ra xa, liền từ ở bên trong tiếng người ồn ào, thoang thoảng nghe có tiếng khóc nỉ non, hét lên.

      Thân mình ở trong nháy mắt giống như bị định trụ, cứng ngắc giống như khúc gỗ.

      Nàng gọi mình là cái gì?

      Đại Vũ Mao? Đó là độc hữu xưng hô mà Phù Nguyệt của đối với a!

      Là nàng sao? Là nàng trở về chưa? !

      Nhưng—— lại sợ thất vọng, nửa năm này thất vọng quá lâu, gần như trở thành tuyệt vọng. Bao nhiêu lần trong giấc mộng đêm khuya đều gặp nàng trở lại, Phù Nguyệt của trở lại, nhưng khi tỉnh lại đối mặt cũng là vô tận hư cùng tịch.

      Lúc này đây, vậy chăng?

      Có phải vẫn là nữ nhân chết tiệt kia mê hoặc hay ?

      Nhưng, thể buông tay được, chỉ cần có phần vạn hi vọng buông.

      Gần như kịp suy nghĩ , quay đầu ngựa lại liền chạy trở về! Đánh ngựa như bay.

      Chớp mắt liền đến trước mặt của nàng.

      phi thân xuống ngựa, đứng ở trước mặt của nàng, sắc mặt khẽ biến thành hơi có chút tái nhợt, trong đôi mắt giống như biển rộng bắt đầu khởi động ba đào, chậm rãi vươn tay, thanh thập phần là xác định: "Phù Nguyệt?"

      Bóng lưng đơn bạc ngã nằm ở mặt đất đầy bụi bặm chấn động mạnh, ngẩng đầu lên từng chút, từng chút , trong đôi mắt to ấy, nháy mắt hình như có ánh sáng lên, giống như người chết đuối bỗng nhiên nắm lấy được cọng cỏ khô.

      Nâng bàn tay bé lên bắt được vạt áo của , sống chết buông ra.
      Chương 699.Trừ bỏ ta, ai dám chửi như vậy
      Khóe miệng vừa nhếch, xả ra nụ cười tội nghiệp: " Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao thối, Vũ Mao xấu xa, ta vất vả mới quay trở lại thân thể này, ngươi lại bắt ta cút —— Ta lăn xa rồi, về được nữa đâu. . . . . ."

      Lúc này, ngã tư đường dị thường yên tĩnh, gần như cây kim rơi mặt đất đều có thể nghe được tiếng vang.

      Tất cả mọi người nghe được lời này của Long Phù Nguyệt, ai nấy đều kinh ngạc, mở to hai mắt, gần như ngay cả hô hấp đều dừng lại.

      Nữ nhân điên này dám nhục mạ thái tử đương triều như thế!

      Xem ra là chán sống rồi!

      Ừm, xem , thái tử của bọn họ tức giận, sắc mặt thực tái nhợt, thân mình phát run, khẳng định quá mức tức giận rồi.

      Muốn đem người nữ tử can đảm này bầm thây vạn đoạn rồi!

      Vô số luồng ánh mắt sáng như tuyết , quét tới, chỉ còn chờ Phượng Thiên Vũ ra tay đem nữ tử kia đánh cho hồn phi phách tán. . . . . .

      Gương mặt Phượng Thiên Vũ trắng như tuyết, giống như bị tia chớp bổ trúng, giống như khiếp sợ lại như mừng như điên, còn có tia xác định: "Phù Nguyệt! Phù Nguyệt, là nàng?"

      Mãnh liệt hơi cúi người, liền đem Long Phù Nguyệt ôm vào trong ngực.

      vuốt ve nhanh như vậy, giống như là nhặt được bảo bối đánh mất mà được lại .

      Thân mình đơn bạc của Long Phù Nguyệt nằm gọn ở trong ngực của , giống như chiếc lông chim.

      Đôi mắt to của nàng mê mê mang mang, tựa hồ thấy khuôn mặt của , bàn tay run rẩy đưa lên, nắm chặt ống tay áo của , bao giờ buông ra nữa.

      Khóe miệng cũng lộ ra nụ cười xấu xa, bộ dáng nghịch ngợm gây giống như nàng bình thường. Cúi đầu câu: "Nếu đúng là Đại gia ta, ngoại trừ ta, ai dám chửi như vậy?"

      Mệt mỏi, là quá mệt mỏi! Nàng luôn luôn cố gắng chống đỡ bản thân, chịu để cho bản thân ngã xuống.

      Giờ phút này lại phảng phất giống như người lạc đường trong sa mạc rốt cục tìm thấy được ốc đảo.

      Cả người buông lỏng, rốt cuộc duy trì được nữa.

      bàn tay bé nắm chặt lấy ống tay áo của , mơ mơ màng màng thào câu: "Thối Vũ Mao, được. . . . . . được lại đem ta. . . . . . Đem ta xa như vậy . . . . . . Bằng , đường xa như vậy, ta . . . . . tìm được đường về. . . . . ."

      Khi nàng vươn tay kia, giống như muốn vuốt ve khuôn mặt của Phượng Thiên Vũ trước mặt, nhưng đường đưa đến, liền suy sụp rũ xuống. đôi mắt to cũng chầm chậm nhắm lại. . . . . .


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 700. rốt cuộc phạm vào hơn sai lầm lớn


      Trước mắt Phượng Thiên Vũ tối sầm, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

      Trong lòng sợ hãi giống như cỏ dại sinh trưởng tốt.

      Người trong lòng người nóng như than lửa, người khắp nơi là trầy da, máu ứ đọng do va chạm  .

      gương mặt trắng bệch nổi lên mạt đỏ ửng quỷ dị, đôi môi khô nứt nẻ chút huyết sắc.

      hề tức giận, nằm yên lặng ở trong ngực của , thiêu đốt trái tim của , làm cho ở trong phút chốc đau đến tê tâm liệt phế!

      Phù Nguyệt của trở lại, nhưng, lại vô tình thương tổn nàng!

      Chẳng lẽ —— Ngày hôm qua bị vô tình ném ra khỏi cửa phủ là nàng?

      Trời ơi, rốt cuộc phạm vào hơn sai lầm lớn rồi sao?

      Nàng vừa mới đẻ non, vốn là thời điểm nên tĩnh dưỡng, mình lại hai lời đem nàng ném văng ra ngoài!

      Nhìn thấy quần áo đơn bạc người nàng, ở trong cơn hôn mê thân mình vẫn run rẩy ngừng như trước, trước mắt trở nên mờ mịt, tâm như là bị cái gì đó mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

      ngày đêm qua, nàng rốt cuộc bị bao nhiêu  khổ sở?

      Mà mọi khổ sở này đều là do ban tặng! muốn giết chết chính mình

      Ôm chặt thân thể mềm mại nho kia vào lòng. Giống như cầm viên ngọc Lưu Ly quý giá nhất thế giới.

      Người trong lòng phát sốt! Sốt cao!

      Sắc mặt của nàng tái nhợt đáng sợ, hơi thở của nàng như có như , chốc lát giống như tơ nhện, tựa hồ gió thổi qua đứt rời. . . . . .

      "Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng hãy kiên trì, được chết, ta cho phép nàng chết!" gầm , lại bất chấp uy nghi của thái tử, lại bất chấp mình phụng ý chỉ của hoàng đế tuần phố, ôm Long Phù Nguyệt liền nhảy lên  lưng ngựa, chạy như bay ra ngoài giống như phát điên rồi, đảo mắt còn bóng dáng.

      Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, bọn họ chưa từng gặp Phượng Thiên Vũ thất thố như vậy?

      Hơn nữa, lại là vì nữ nhân!

      đường cái trong lúc nhất thời tĩnh lặng như chết, đảo mắt lại dường như sôi ồn ào .

      Vô số tin tức về Phượng Thiên Vũ cùng Long Phù Nguyệt  phố, từ ngày hôm nay, bắt đầu lưu truyền. . . . . .

      Trong  Vân Vương Phủ, tại là phủ thái tử giờ phút này rối ren hổn loạn hẳn lên.

      Ngự y trong cung, đến đây vị, rồi lại vị, người người đều đón nhận cơn tức giận của Phượng Thiên Vũ, run rẩy bắt mạch cho nữ tử giống như đóa hoa héo rũ giường, đều là lắc đầu, rồi lại lắc đầu.
      Chương 701.Tựa như chú chó e sợ bị quẳng  
      được, được.

      Mất máu rất nhiều, trong tháng lại bị phong hàn như vậy, thân thể của nàng giống như chú rối gỗ rách nát, rốt cục sắp tan mất . . . . . .

      Nàng hôn mê suốt ba ngày.

      Trong ba ngày này Phượng Thiên Vũ ôm nàng gần như phát điên.

      Vô số nội lực chuyển vận qua, nhưng Long Phù Nguyệt chút khởi sắc,

      Mặc dù trong cơn hôn mê, Long Phù Nguyệt cũng nắm chặt ống tay áo của , nắm chặt đến mức ngón tay út đều trở nên trắng bệch , lại chịu buông tay.

      Giống như chú chó e sợ bị quẳng , gắt gao leo lên chủ nhân của nàng.

      Cái cằm nhọn, hai tròng mắt nhắm chặt, môi có chút huyết sắc nào, trong cơn sốt cao cả người Long Phù Nguyệt nóng dọa người, tứ chi cũng là mảnh lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.

      Ngự y đến đây đám lại đám, thuốc hạ sốt cũng chén lại chén rót vào, nhưng sốt cao lại giống như ma quỷ vòng tại người nàng, chịu thối lui.

      Tất cả ngự y dùng hết thủ đoạn bình sinh, lại chút hiệu quả cũng có. Đến cuối cùng quả thực ai dám khai ra phương thuốc. . . . . .

      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ  tái nhợt,  người người đều sợ hãi, ngủ nghỉ canh giữ ở cạnh nàng, sắc mặt càng ngày càng nhiều lãnh đạm, ánh mắt lãnh khốc  ngay cả ngự y quỳ mặt đất đều đồng loạt phát run.

      " thể trị khỏi cho Thái Tử Phi, toàn bộ các ngươi chôn cùng nàng!"

      Các ngự y này sợ tới mức tè ra quần, bình thường Phượng Thiên Vũ tuy rằng luôn cười tủm tỉm , nhưng tính tình cũng cũng vô tình lãnh khốc, đối với vị Tu La Chiến thần này, người nào dám hoài nghi tính chất thực những lời này.

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt càng ngày càng thêm trắng bệch, màu sắc gần như thành trong suốt, giống như khối ngọc xinh đẹp trong sáng thanh nhã, lạnh như băng mà hề có tiếng động. . . . . . Tựa hồ vừa chạm vào bể nát .

      Hơi thở của nàng càng ngày càng mỏng manh.

      Giống như tơ nhện, có nhiều lần thậm chí ngừng hô hấp.

      Nếu như phải Phượng Thiên Vũ lao thẳng đến nàng ôm vào trong ngực chuyển vận chân khí cho nàng, giữ gìn chút hơi thở mong manh này của nàng, khí tức của nàng sớm đoạn tuyệt.

      Tất cả ngự y đều đến đây.

      Tất cả biện pháp cũng đều dùng qua, nàng hề có dấu hiệu muốn tỉnh  lại.

      Tựa hồ thân thể như đèn cạn dầu, nàng muốn ngủ đủ giấc.

      Thân thể của nàng nhanh chóng gầy yếu xuống, cái cằm lúc này càng thon nhọn nhắn hơn


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-15127" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/6.jpg" alt="" width="590" height="333" />


      704.Tiểu chủ nhân của ta trở lại



      Khi luồng ánh sáng đầu tiên xuyên thấu qua hàng sa màn màu phấn hồng chiếu nghiêng vào, biết lại là ngày mới bắt đầu.

      Chợt nghe bên ngoài đông tiếng, vật lông tuyết trắng tròn vo nhảy vào đến, Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ: "Hoa Đậu Đậu!"

      Lông tròn vo này đúng là tiểu hồ ly nửa năm gặp, nó xoẹt chút liền nhảy tới giường, vây quanh Long Phù Nguyệt dạo qua vòng, bỗng nhiên rít tiếng lên: "Lão tỷ! Mau tới đây! là tiểu chủ nhân của ta đây! Tiểu chủ nhân của ta trở lại!"

      Nó tựa hồ quá hưng phấn nghiêng đầu, lộn nhiều vòng ở giường.

      May mắn lúc này trong phòng có người ngoài, bằng bỗng nhiên nghe từ miệng con hồ ly phun ra ngôn ngử loài người như thế, còn bị hù chết sao?

      Theo tiếng kêu của nó, lại có đoàn phấn hồng mao xông ra. Ở trong phòng vòng vo vòng tròn, nhưng lại biến ảo thành đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Đúng là Hoa Tích Nguyệt.

      Hoa Tích Nguyệt nhìn Long Phù Nguyệt trong lòng Phượng Thiên Vũ, ngạc nhiên mở to hai mắt: "Di, là nàng a! Nàng thực trở lại? !"

      Hoa Đậu Đậu vui đến mức gần như muốn nhảy cao, vẻ mặt đắc ý: "Lão tỷ, ta ta cảm thấy sinh mạng tiểu chủ nhân của ta có nguy hiểm, tỷ còn tin, cái gì cách vài vạn năm ta làm sao mà cảm ứng được, nhìn xem, cảm ứng của ta đúng quá chứ? Tiểu chủ nhân của ta trở lại!"

      Hai người vừa tiến đến liền lải nhải, làm cho Phượng Thiên Vũ hết sức nhức đầu.

      nhìn hai hồ ly liếc mắt cái, cắn răng câu: "Hoa Giao Long, ngươi cứ mãi dong dài như vậy, tiểu chủ nhân của ngươi liền sống được rồi!"

      Tiểu hồ ly chẳng hề để ý ngẩng cao đầu lên : "Yên tâm, có lão tỷ hồ ly của ta ở đây, nàng chết được ."

      câu này vừa thốt ra, trong lòng Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên giống như buông xuống được tảng đá nặng ngàn cân, vươn tay nắm lấy cái đuôi to đùng của tiểu hồ ly: "Ngươi. . . . . . Ngươi ?"

      Tiểu hồ ly oa oa gọi bậy: "Đương nhiên là ! Oa oa, ta là hồ ly thượng tiên, ngươi được nắm lấy cái đuôi của ta!" Bốn chân của nó vung vẫy, mặt hồ ly nho tràn đầy phẫn nộ cùng xấu hổ.

      Phượng Thiên Vũ cuối cùng thở ra hơi, tùy tay đem tiểu hồ ly buông ra, nhìn về phía Hoa Tích Nguyệt: "Ngươi mau cứu nàng, nàng sốt cao vẫn lùi. . . . . ."

      Hoa Tích Nguyệt cười tủm tỉm : "Yên tâm, ta trị liệu ngay cho nàng."




      ']705.Chữa thương 1



      Nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ, thấy sắc mặt tái nhợt, bên trong đôi mắt gắn đầy tơ máu, khuôn mặt mệt mỏi cùng tang thương.

      Biết nhất định nhiều ngày là ngủ nghỉ.

      Mà tay trái của chưởng lực vẫn dán tại sau lưng của Long Phù Nguyệt, dĩ nhiên là vẫn ngừng vận chuyển nội lực cho nàng.

      Trong lòng nóng lên, đồng thời lại là đau xót.

      Nam tử này thảm bé này sao, vì bé này tiếc hy sinh hết thảy, ai, nếu ân công đối với ta có nửa giống như đối với nàng, ta chết cũng cam tâm. . . . . .

      Hốc mắt nóng lên, vội : "Được rồi, được rồi. Ta trị liệu cho nàng, ngươi cũng nghỉ ngơi chút, nếu còn tiếp tục như vậy, dù ngươi làm bằng sắt cũng suy sụp ."

      Phượng Thiên Vũ làm sao yên tâm: "Ta ngại. Ngươi mau trị liệu cho nàng, ta trợ thủ cho ngươi."

      Hoa Tích Nguyệt nhất thời nhăn nhó khuôn mặt nhắn: "Ngươi tin tưởng ta? Hừ, vậy ngươi vẫn nên thỉnh cao nhân khác ! Ta chữa bệnh chưa bao giờ đồng ý có người ngoài ở đây làm phiền!"

      Phượng Thiên Vũ lúc này nào dám đắc tội với nàng, thở dài: "Được rồi, ta ra ngoài."

      mấy ngày mấy đêm hề chợp mắt, sớm mệt mỏi đến cực điểm, lúc này tâm lực buông lỏng, liền rốt cuộc duy trì được.

      cũng dám rời xa, ở bên ngoài phòng tùy tiện tìm chiếc giường , mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.

      Nhưng trong lòng luôn ghi nhớ đến sinh tử của Long Phù Nguyệt , ngủ được bao lâu, vì sợ hãi mà choàng tỉnh.

      Nghiêng tai nghe ngóng, ngầm trộm nghe thấy buồng trong truyền đến thầm .

      sửng sốt, Hoa Tích Nguyệt chuyện cùng ai? Chẳng lẽ —— Phù Nguyệt nàng tỉnh?

      Mừng rỡ thôi, định đẩy cửa vào.

      Nhớ tới lời cảnh cáo của Hoa Tích Nguyệt, lại dám lỗ mãng.

      Sợ chọc giận nữ hồ ly tinh thoạt nhìn như ôn lương hiền thục, kì thực tánh khí vô cùng táo bạo .

      Trong lòng khỏi cười khổ, bản thân khi nào bị người ta quản chế như thế?

      Nhưng rất muốn biết Long Phù Nguyệt rốt cuộc có thoát khỏi nguy hiểm hay , liền cách khe cửa nhìn vào trong.

      khỏi sửng sờ chút. .

      Long Phù Nguyệt vẫn vô thanh vô tức nằm ở giường như trước, mà ở bên cạnh giường có hai người, người chính là hồ ly tinh xinh đẹp Hoa Tích Nguyệt, còn có người mặc quần áo trắng như tuyết, đôi mắt đạm mạc giống như nước chảy, dĩ nhiên là Cổ Nhược lâu chưa lộ diện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :