1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 58. xú nha đầu, xem đủ chưa




      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img class="alignnone size-full wp-image-6207" title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/123.jpg" alt="" width="590" height="416" />


       Nàng trong lòng bất chợt vừa động, chợt nghĩ tới một chủ ý.

      Đường ̉ đại so với hiện đại được tốt lắm thường có xóc nảy.



      Đợi cho xe ngựa lại xóc nảy  chút, Long Phù Nguyệt giả vờ giữ được thăng bằng, ngã về trước cái, cái trâm cài đầu của nàng gần như vô tình nhưng chính xác, đâm vào đùi hắn!

       Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi hơi run lên, mở choàng mắt. Có tia giận dữ trong mắt chợt lóe mà qua: "Nhóc con, ngươi làm gì?"

      Long Phù Nguyệt tay chân luống cuống gượng đứng lên, nở nụ cười giả dối: "Ôi, xin lỗi, xe ngựa này là rất xóc, nô tỳ cẩn thận, lúc nãy mới đâm phải Vương gia, xin lỗi, rất xin lỗi. Dạ, để cho nô tỳ nhìn xem, có phải rất đau hay ......"

      Miệng xong, cùng Phượng Thiên Vũ chuyện nữa, bàn tay của nàng bắt đầu tìm việc làm.

       Cây trâm của Long Phù Nguyệt đâm vào đùi của .Long Phù Nguyệt vừa vén ống quần của lên vừa thấy. khỏi hít một hơi lạnh. Người nầy, làn da so với nữ nhân còn nhẵn nhụi, trắng mịn, giống dương chi mĩ ngọc, nơi bị đâm trúng bị trầy sướt có vết máu rỉ ra. Máu đỏ sẫm nền da trắng như tuyết, có vẻ đẹp thực kiêu sa đến như thế.

       "A, chảy máu, vậy phải chân giả......" Trong đầu Long Phù Nguyệt xuất hiện ý niệm này.

       "Này, xú nha đầu, xem đủ chưa?" Thanh của Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên từ phía chuyền đến.

       "Dạ, dạ, nô tỳ sẽ băng bó cho ngài." Long Phù Nguyệt tiếp nhận kim sang dược hăn đưa, chọn một chút, rắc lên chân . Lại nhìn chung quanh.

        có băng vải, vậy thì lấy gì băng bó? Con mắt nàng vòng vo mấy vòng, bỗng nhiên nhìn đến áo choàng tuyết trắng của hắn. Linh cơ vừa động, tay bé cầm lấy áo choàng, xé một cái!

       Chỉ nghe ‘xoẹt’ thanh vang lên, áo choàng bất giác bị nàng xé mạnh xuống mảnh lớn.

       "Nhóc con, ngươi làm cái gì?" Phượng Thiên Vũ mạnh ngồi ở đến, rèm mi hơi khép, đôi lông mày hơi hơi nhăn lại.

       "Để băng bó cho ngài nha, nơi này lại có băng vải...... Đành phải xé áo choàng của người để làm vải.” Long Phù Nguyệt cười híp mắt, đối với hành vi của mình vô cùng đắc ý.

       Hắc hắc, TV nàng cũng thường hay nhìn thấy, những tình huống như thế này nên làm cách này.

       

      Chương 59. Uốn ván

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

       

      Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thời đen nửa. Nha đầu này, nên mắng nàng ngốc, hay là nên mắng nàng cổ quái? Nàng là Long Phù Nguyệt tiểu công chúa sao?

        vô lực thở dài hơi: “Nha đầu ngu ngốc! Não của ngươi rốt cuộc chứa cái gì? Có khi thông minh quá, có khi lại ngu ngốc muốn chết! Quân doanh của bổn vương lớn như vậy lại có băng vải? Miệng vết thương như vậy muốn cái gì băng vải băng bó? Có phải não của ngươi biến thành đá rồi hay ?”

       Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, thầm lè lưỡi, cười ngây ngô vài tiếng: “Nếu là người bình dân chúng ta, đương nhiên cần băng bó, nhưng ngài phải vương gia sao, thân mình quí giá, ta cũng chỉ suy nghĩ cho ngài thôi. Vạn nhất bị uốn ván tốt.”

       “Uốn ván?” Phượng Thiên Vũ nhíu mày “có ý tứ gì?”

       “Uốn ván…..uốn ván là môt loại bệnh, bị thương xử lý tốt, liền mắc phải, khi bị loại bệnh này, coi như bước chân vào quỷ môn quan, tỷ lệ tử vong là khoảng 40 phần trăm………”

       Long Phù Nguyệt ở mạng có người bạn là y sĩ, hai người bình thường chỉ chuyện phiếm, nhưng cấp cho nàng ít tri thức y học, thường xuyên qua lại nàng cũng nhớ ít.

        khi mở đầu nàng phanh được (Tiểu Nguyệt Nguyệt: chị làm như mình là xe ý ^^~), tiếp: “Ở chỗ các ngươi lạc hậu như vậy, đương nhiên có vác-xin uốn ván phòng bệnh, cho nên vẫn nên cẩn thận chút.” Nàng chỉ lo , biết trong lời hồn nhiên của mình có biết bao sơ hở.

        phen cho hết lời, cổ tay nàng bỗng nhiên bị nắm, Phượng Thiên Vũ đôi mắt lộ ra ánh sáng: “Nhóc con, ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại biết những điều cổ quái này?"

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phát giác chính mình lỡ lời, ra ít tri thức đại. Long Phù Nguyệt cười ngây ngô hai tiếng: “Ta đương nhiên là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Ngươi phải kiểm chứng qua sao?”

      Phượng Thiên Vũ đôi mắt lên tia suy nghĩ sâu xa: “Vậy ngươi lớn lên ở đâu? Tại sao lại biết nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, hơn nữa….. chuyện với ngươi cũng thực cổ quái. phải ngươi sinh sống trong thâm cung sao?”

      Long Phù Nguyệt nở nụ cười liều mang che dấu: “Cái này, ta từ rất thích đọc sách, những thứ kia đều là trong sách thấy được.”




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chương 60. thương nhung nhớ








      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt



      Beta: Quảng Hằng & Khuyên





      <img class="alignnone size-full wp-image-6254" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1.jpg" alt="" width="590" height="531" />



      “Đọc được trong sách?” Phượng Thiên Vũ ràng tin “Sách gì? Bổn vương coi như là người đọc nhiều sách vở, tại sao lại lại biết loại sách này?”



       “Cái này, cái này ta quên, bình thường ta đọc xong đều nhớ tên sách, chỉ nhớ chút nội dung. Ha ha, ngươi thấy được cũng có nghĩa là có sách đó nha, nay sách nhiều như vậy, ngươi thấy cũng thực bình thường.” Long Phù Nguyệt sợ chết mở miệng .

       Phượng Thiên Vũ lông mi giật giật, như muốn cái gì đó.

      Xe bỗng nhiên xốc nãy cái. Long Phù Nguyệt vốn để ý, cân bằng tốt, thân mình liền bay về phía trước, bổ nhào vào lồng ngực Phượng Thiên Vũ. Lần này té ngã chính là hàng giá , chút giả vờ cũng có.

      Nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy, chợt thấy thân mình căng thẳng, ngược lại bị ôm trong ngực.

      Long Phù Nguyệt lớn như vậy vẫn chưa từng bị nam tử ôm qua, khỏi mặt đỏ tai hồng, ngẩng đầu vừa thấy, đối diện là đôi mắt thâm thúy hẹp dài của Phượng Thiên Vũ thâm thúy.

      Phượng Thiên Vũ khóe môi lên mạt tà ý cười: “Nhóc con, đối với ta thương nhung nhớ?” cúi đầu ở cổ nàng cắn cái: “Nhóc con, người của ngươi vẫn còn thơm mùi sữa của bé con nha, như vậy liền đối với nam nhân thương nhung nhớ, vậy thực ngoan…..” (TNN: oa, mặt dày nha, em thích ^o^ )

      Long Phù Nguyệt tránh được, nghe được trêu đùa, cổ lửa giận hướng thằng lên ót, bàn tay năm chặt lại đánh vào trong ngực : “Buông tay! Ngươi đừng tự sướng! Đăng đồ tử! Người nào đối với ngươi thương nhung nhớ? Ngươi cần tự sướng như vậy có được ?” ( TNN: ra là tự kỷ mà muội thích dùng từ tự sướng ở đây hơn! Có gì tỷ sửa giùm muội nhé ^^~) (Thui, tỷ thấy vậy rất hay)

      Nàng chính là đánh hăng hái, bỗng nhiên hoa mắt, cổ tay lại bị nắm trong tay, cũng thấy làm như thế nào, ôm nàng ngồi dậy, ánh mắt nhìn nàng: “Tự sướng? (^o^) Tiểu nha đầu, từ ngữ của ngươi cũng mới mẻ nha! Đăng đồ tử? Hắc hắc nều ngươi tặng bổn vương cái danh hiệu, kia bổn vương cũng cho ngươi lĩnh giáo chút thê nào là đăng đồ tử!”

      câu vừa xong, Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.

      “A!” Long Phù Nguyệt muốn kêu sợ hãi, lưỡi của nhân cơ hội tiến vào bên trong, ở nàng gắn bó, cùng cái lưỡi đinh hương của nàng dây dưa, xâm chiếm nàng từng góc …………. ( ^^~)

       

      Chương 61. Tiểu hài tử mà thôi, thập phần vẫn còn hơi sữa

       

      Long Phù Nguyệt vừa kinh vừa sợ, nàng mở to mắt liều mạng giãy dụa, nhưng mà Phương Thiên Vũ bàn tay to ở sau đầu nàng, làm nàng hoàn toàn thể động đậy, gần như chút nghĩ ngợi, nàng hung hăng cắn xuống. Mà tựa hồ sớm đoán trước điều này, bàn tay sau đầu nàng điểm chút, nàng liền bất động…

      AAAAAAAA, nụ hôn đầu của nàng lại bị tên chết tiệt này cướp rồi!

      Long Phù Nguyệt nước mắt rào rào chảy xuống. (TNN: được đại đại đại soái ca kiss mà tỷ cũng khóc a???)

      Tựa hồ bị nước mắt của nàng kinh động. Phượng Thiên Vũ mới buông nàng ra, hô hấp có chút dồn dập, con ngươi thâm sâu như biển cả nhìn đáy, mặt lại lộ ra nụ cười vân đạm phong khinh, trào phúng : “Chỉ là tiểu hài tử mà thôi, thập phần còn mùi sữa, tiểu nha đầu, ngươi muốn câu dẫn ta, vẫn còn quá non tay đó.”

      Bàn tay vỗ cái, giải huyệt cho Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt tay chân có thể cử động, lập tức liền nhảy dựng lên, vung tay muốn tát : “Ngươi nha nha, ta liều mạng với ngươi!” (TNN: có ai được soái ca hôn mà muốn chết hem? ^^~ )

      Tay nàng còn chưa đụng tới má liền bị bắt được, đôi mắt híp lại, Khuôn mặt như hoa mà lại mang ý cười tà mị, lạnh lùng : “Tiểu nha đầu, ngươi lại muốn bị phạt nữa phải ? Cư nhiên dám đánh bổn vương! Ngươi tin ta đem ngươi lột sạch da, ngươi chết thực khó coi?”

      Long Phù Nguyệt hiên lên bụng lửa giận, sớm phát tác ra bên ngoài, kêu lên: “Ngươi là đăng đồ tử, ngươi giết ta , cùng lắm ta lại tìm lão Diêm Vương tính sổ sách! lấy nhầm mạng người còn , lần này cho ta xuyên qua đến công chúa hay ho như vậy! Ta phải hủy Diêm Vương điện của ! Ngươi giết ta , cùng lắm ta lại xuyên qua lần nữa…..”

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên buông tay nàng ra, nằm cẩm tháp, đôi mắt xanh thâm thúy mà lẳng lơ, tản ra giống như băng tuyết sâu kín ngàn năm, ảm đạm cười, gằn từng tiếng: “Rốt cuộc xáy ra chuyện gì? Tiểu nha đầu, ngươi mau !”

       Long Phù Nguyệt sửng sốt: “ cái gì?”

       Phượng Thiên Vũ thản nhiên : “Ngươi phải Long Phù Nguyệt! Vậy ngươi rốt cuộc là ai? Xuyên qua là có ý tứ gì?”

       Long Phù Nguyệt ngẩn người ra, quật cường giương mi lên: “Ta dựa vào cái gì phải cho ngươi?”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 62. câu cho ta biết được ?

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên


      <img class="alignnone size-full wp-image-6254" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1.jpg" alt="" width="590" height="531" />


      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nheo lại, lắc lắc ngón tay tuyết trắng, gương mặt xinh đẹp cười lẳng lơ: “Bằng ta tại là chủ nhân của ngươi, ngươi là nô tỳ của ta, tiểu nha đầu, ngươi có thể lựa chọn , ta đem ngươi giao cho ngục ti, bọn họ có nhiều thủ đoạn khiến ngươi sống bằng chết…”



      Long Phù Nguyệt rùng mình cái, nàng tại là sợ chết, nhưng lại sợ sống bằng chết…

      cái án phạt khiến nàng khóc cha gọi mẹ, nếu giờ là ghế hùm, nước ớt…..chỉ là suy nghĩ chút nàng càng phát run.

      Ôi, vẫn là câu kia, người đứng dưới mái hiên thể cúi đầu. vậy.

      Nàng bặm môi : “Ta cho dù ngươi cũng tin, bởi vì việc này đối với ngươi mà thể tưởng tượng được.”

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày: “Ngươi làm sao biết ta tin? Đương nhiên, bổn vương muốn nghe lời .”

      Long Phù Nguyệt thở dài, này này, tiến được, lui xong!

      “Ta phải Long Phù Nguyệt tiểu công chúa nước Thiên Cơ, đương nhiên thân thể này là đúng thế. Nhưng ta phải, ta đến từ tương lai…”

      Long Phù Nguyệt cũng quản có tin tưởng hay , lại luôn truyện tiểu quỷ bắt nhầm hồn rồi Diêm Vương làm cho nàng xuyên qua. “Được rồi, thân phận của ta cũng cho ngươi, nếu ta phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt, cũng phải là nô tỳ của ngươi, cho nên ---- ngươi mau thả ta ra!”

      Phượng Thiên Vũ tà ý nằm ở cẩm tháp, nửa ngày chuyện, chuyện này qua mức thể tưởng tượng, làm cho thể tin tưởng.

      Long Phù Nguyệt cẩn thận nhìn , thấy con ngươi buông xuống, cũng biết suy nghĩ cái gì. Kìm lòng đậu hỏi: “Này, ta ngươi rốt cuộc có tin tưởng lời ta hay ? câu cho ta biết có được ? ”

      Phượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt liếc nàng cái: “Nhóc con, ngươi lại muốn bị phạt có phải ? Cùng bổn vương chuyện, có nửa điểm quy củ!”

      “Vâng vâng! Vương gia đại nhân, người rốt cuộc có tin hay ?” Long Phù Nguyệt có chút vô lực hỏi.

      Phượng Thiên Vũ ánh mắt chợt lóe, cười dài : “Ngươi ?”

      “Ta làm sao mà biết? Đây là do ngươi có tin tưởng ta .” Long Phù Nguyệt chán nản.

       

      Chương 63. Giải cổ (1).

       

      Phượng Thiên Vũ lắc lắc bàn tay trắng nõn như ngọc, tươi cười dị thường sán lạn “Vô luận ngươi có phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt hay , người bổn vương bắt chính là ngươi, cho nên ngươi chính là nô tỳ của bổn vương, đừng mong có ý định bỏ trốn.”

      “Ngươi” Long Phù Nguyệt tức giận biết phải thế nào cho đúng. Chính mình cũng thân thế cho biết, cũng chịu thả mình , tên đăng đồ tử này, xem ra mình bị chỉ trúng rồi! (TNN: Còn phải sao? ^^~ )

      Phượng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhắn tức giận của nàng, cười càng thêm tuấn tú xuất thần, vươn tay ôn nhu vuốt tóc nàng: “Được rồi, tiểu nha đầu, bổn vương đặc xá cho ngươi nghỉ ngơi chút.” Dùng cằm ý bảo nàng nằm xuống bên cạnh.

      Long Phù Nguyệt có biện pháp, nàng sớm quỳ đến hai chân tê dại. Lúc này cũng khách khí nằm xuống. Nàng xuyên qua đây liền gặp vô số biến cố, vẫn thể nghỉ ngơi chút. Lúc này nằm xuống cẩm điếm, xe ngựa lắc lắc rung rung nàng mơ màng ngủ.

      Phượng Thiên Vũ híp mắt lại, nhìn dung nhan nàng ngủ say, lúc ngủ nàng hồn nhiên như đứa trẻ, còn giương nanh múa vuốt. Miệng khỏi ra mạt ý cười, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhắn của nàng, thào thở dài: “ là kỳ quái, đứa này lại làm cho người ta vui vẻ.”

      Cũng biết thế nào, lớp băng trong lòng lại có tia ấm áp…

      Cũng biết trải qua bao lâu, Long Phù Nguyệt trong lúc ngủ mơ tỉnh dậy. Nàng bị trận thanh hỗn loạn đánh thức.

      Nàng nhìn quanh chút ở trong xe, Phượng Thiên Vũ cũng có ở đây, biết nơi nào. Bên ngoài nhao nhao ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ truyền vào, cũng biết xảy ra truyện gì.

      Phượng Thiên Vũ trì quân nghiêm cẩn, tại sao lại xảy ra lộn xộn?

      Long Phù Nguyệt hiếu kỳ xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, khỏi thay đổi sắc mặt.

      Đại quân biết dừng lại khi nào, vô số binh lính sắc mặt kinh hoàng, ôm bụng mặt đất lăn lộn, còn có nôn mửa ngừng, xụi lơ mặt đất, đau khổ được.

      Mà Phượng Thiên Vũ trầm mặc như nước, đứng cùng với mấy vị thầy thuốc gì đó.

      Mấy vị đó đều là thầy thuốc tùy thân, y thuật đương nhiên tồi. Lúc này bọn họ đều nhíu chặt mày, nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó, vẻ măt vô cùng sầu não.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 64. Giải cổ (2)

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên

       

      Mấy vị kia đều là thấy thuốc tùy thân, y thuật coi như tồi. Lúc này bọn họ đều nhíu chặt mày, nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó. Vẻ mặt sầu não. Bọn họ chẩn đoán ra đây là bệnh gì. Muốn là ngộ độc thức ăn, nhưng đại quân đều ăn cơm canh giống nhau vì cái gì có người bị, người ?



      Phượng Thiên Vũ hỏi nửa ngày, cũng hỏi ra tình, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống “Đều là lũ vô dụng! Ngay cả bệnh gì cũng tra ra được, bổn vương còn giữ các ngươi lại làm gì?”

      Mấy thầy thuốc kia sợ tới mức quỳ lạy măt đất, liên tục hô to: “Vương gia tha mang, vương gia tha mạng.”

      Chợt nghe có thanh kiều ngọt vang lên: “Ngươi hù dọa bọn họ được ích lợi gì, loại bệnh này bọn họ vồn thể chữa trị được.”

      Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Long Phù Nguyệt khập khiễng tới.

      Phượng Thiên Vũ trong lòng manh động, phát bắt được cánh tay của Long Phù Nguyệt “Tiểu nha đầu, ngươi biết loại bệnh này?”

      dùng lực hơi lớn chút, Long Phù Nguyệt kêu lên: “Này này ngươi buông tay ra, ngươi làm ta đau!”

      Phượng Thiên Vũ hơi hơi sửng sốt, buông lỏng tay, nhưng từ đầu đến cuối chịu buông tay nàng: “Ngươi có biện pháp trị liệu sao?” Cũng thể trách sốt ruột, mấy vạn đại quân có hơn nửa “thượng thổ hạ tả”, ôm bụng kêu than. vốn xưa nay trấn định, nay cũng có chút luống cuống chân tay.

      Long Phù Nguyệt trong mắt lên tia do dự, cắn chặt môi, Phượng Thiên Vũ hỉ nộ vô thường, còn thích chiếm tiện nghi của nàng, nàng đối với có nhiều hảo cảm, thậm chí còn có chút chán ghét. Nàng thực nghĩ giúp , nhưng xem vô số binh lính vẻ mặt thống khổ nàng lại đành lòng.

      Nghe được Phượng Thiên Vũ hỏi nàng, tức giận trừng mắt cái “Ta cũng vừa mới xuống xe, còn có hay …”

      Nhìn quét qua vòng đại quân, đột nhiên hỏi “Có phải chỉ bộ binh bị loại bệnh này hay ?”

      Phượng Thiên Vũ nhướng nhướng mi, gật đầu “Đúng vậy!” trong mắt lóe ra ánh sáng, nha đầu kia liếc mắt cái liền nhìn ra chỉ có bộ binh bị loai bệnh này, có phải có biện pháp điều trị hay ?

      Long Phù Nguyệt thèm nhắc lại, đến trước mặt bệnh binh, cẩn thận nhìn sắc mặt của , lại nghiêng tai nghe bụng binh lính kia phát ra từng tiếng động như sấm rền, khóe miệng chảy nước bọt, sắc mặt tái xanh, ôm bụng lăn lôn đất, hiển nhiên thập phần thống khổ.

       

      Chương 65. Giải cổ (3)

       

      Long Phù Nguyệt lại nhìn tiếp vài người, đều là bệnh trạng y như nhau.

      Phượng Thiên Vũ vẫn nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng, thấy mày nàng giãn ra, hình như có biện pháp, trong lòng vui vẻ: “Thế nào?”

      Con mắt Long Phù Nguyệt vòng vo vài vòng.

      Hơ, tại chính là cơ hội áp chế tốt nhất, nàng phải tự do! Nàng phải tự do!

      Nàng mỉm cười, “Ta có biện pháp, nhưng mà, muốn ta chữa bệnh cho họ cũng được, nhưng là ta có điều kiện.”

      Phượng Thiên Vũ trong lòng cười khổ, biết nha đầu cổ quái này thể nào cũng nhân cơ hội đòi hỏi điều kiện.

      cười như cười, nhìn nàng: “Điều kiện gì? Ngươi trước tiên xem!”

      Long Phù Nguyệt : “Ta chữa khỏi cho họ, ngươi thả ta !”

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười, thế nhưng rất nhanh chóng gật đầu: “Được! Ta đáp ứng ngươi, ngươi chỉ cần chữa trị cho tốt, ta lần này thả ngươi .”

      “A! Dễ dàng vậy sao?” Long Phù Nguyệt nghĩ tới đáp ứng nàng nhanh như vậy, còn chuẩn bị nhiều điều để đối phó với , lại khinh địch nhanh chóng đáp ứng như vậy.

      Nàng hưng phấn đứng lên. YEAH! Nàng cuối cùng cũng được tự do!

      Nàng còn yên tâm, hỏi lại câu: “Ngươi giữ lời chứ, thả ta?”

      Phượng Thiên Vũ cười ha ha “Bổn vương luôn luôn giữ lời, tuyệt giả dối.”

      Long Phù Nguyệt cuối cùng mới yên lòng, khuôn mặt nhắn tràn đầy ý cười vui vẻ: “Ừ, ta nghĩ ngươi là vương gia, làm sao có thể gạt tiểu hài tử như ta? , nhất định .”

      Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên thấy nàng thiệt tình tươi cười, tinh thần sáng lạn. Trong lòng hơi hơi động, mặt bất động thanh sắc, tủm tỉm : “Vậy ngươi có thể được hay chưa? Bọn họ rốt cuộc là bị bệnh gì?”

      Long Phù Nguyệt cười: “Bọn họ phải bị bệnh, mà là trúng cổ (cổ độc).”

      “Cổ? Cổ gì?” Phượng Thiên Vũ mi mắt nhếch lên, trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: “Cổ thuật, nghe Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc cổ thuật tinh tuyệt, chẳng lẽ đến đây?”

      “Xem bệnh trạng của họ là trúng Cam cổ, loại cổ này chế từ xà trùng đặt đường lớn, người đạp trúng có thể trúng cổ, cho nên bộ binh phát bệnh nhiều hơn” Long Phù Nguyệt giải thích nguyên nhân dẫn đến.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 66: Bá bá? già như vậy sao?

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên

       

      Phượng Thiên Vũ hơi hơi cau mày “Cổ này giải như thế nào?”

      Long Phù Nguyệt cười: “Cái này khó, ngươi cho người chuẩn bị ít tỏi, hùng hoàng, cây xương bồ, đem ba thứ này nấu lấy nước, ta thi triễn giải cổ ở trong nước, xong cho binh sĩ trúng cổ uống là được rồi.”



      Mấy vị thấy thuốc kia đều mở to lỗ tai nghe nàng , nghe nàng như vậy, cần Vương gia ra lệnh, bọn họ vội vàng chuẩn bị.

      Đồ vật rất nhanh chỉnh tề, Long Phù Nguyệt miệng lẩm bẩm, vỗ vỗ vài cái vào cánh tay có tiểu thanh xà, đạo ánh sáng lên, con rắn nhanh như chớp dạo vòng…. Sau đó lại bay về cánh tay Long Phù Nguyệt hóa thành xà đồ đằng.

      Long Phù Nguyệt cười tủm tỉm: “Được rồi, cho binh lính trúng cổ uống .”

      Đều có người giúp đỡ binh lính uống thuốc…..

      Qua chừng canh giờ, người trúng cổ này liền lần chảy như điên, sau đó bệnh trạng dần dần biến mất, bụng đau cũng ngừng lại.

      “Này, ta giúp binh lính ngài giải cổ, có phải hay đến lúc ngài nên giữ lời hứa, thả ta ?” Long Phù Nguyệt thấy bệnh tình binh lính đều chuyển biến tốt đẹp, liền theo sát phía sau Phượng Thiên Vũ, vội vàng đòi “thù lao”.

      Phượng Thiên Vũ đôi mắt chợt lóe, mỉm cười : “Dĩ nhiên, ngươi tại có thể rồi, ai lại dám ngăn cản ngươi.”

      Long Phù Nguyệt mừng rở, mắt to cười thành đường chỉ. Da, rốt cuộc tư do! tại nàng tuy là công chúa mất nước, nhưng dựa vào bãn lãnh của nàng, chừng có thể vui chơi thoải mái ở nơi này.

      Long Phù Nguyệt học người giang hồ, đối với Phượng Thiên Vũ ôm quyền “Tốt! Kia chúng ta liền núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn gặp lại. Ha ha. Bái bai ngươi!”

      Xoay người liền .

      Phượng Thiên Vũ khuôn mặt tuấn tú đen lại nửa, “Bá bá”? già như vậy sao?

      Nếu phải “tiểu mông” (cái mông ) còn có chút đau đớn, Long Phù Nguyệt gần như nhảy lên. Nàng sợ Phượng Thiên Vũ đổi ý, rời khỏi đại quân, nàng liền rẽ vào cái rừng rậm.

      Càng , ánh sáng càng ít. Chỗ này cây cỏ um tùm, cành lá chồng chất, khí bức người.




      Chương 67.

       

      Rừng rậm này lớn như vậy lại có bóng dáng bất kì con thú nào, Long Phù Nguyệt cũng để ý, thẳng đến lúc chính mình mệt mỏi, mới dừng lại cước bộ. Nàng dựa vào gốc cây đại thụ thở dài hơi “Ôi, tự do tốt, ngay cả khí cũng mát mẻ, trời cũng xanh……”

      Nàng sờ sờ tay áo, bạc trong tay áo là nàng tìm được ở trong xe của Phượng Thiên Vũ, hừ, nàng vì cứu nhiều người như vậy, lấy có chục lượng bạc cũng quá rẻ ? Hắc hắc, có bạc, nàng trong thời gian ngắn phải lo ăn mặc chi phí.

      Nàng trong lòng cao hứng, kìm lòng đậu lầm bầm cười khẽ.

      cần lại áp lực chính mình.

      cần phải chịu đựng người khác.

      Mặc vào áo T-shirt thích nhất

      Vứt bỏ tất cả áp lực

      Đây là party (bữa tiệc) chúc mừng của ta.

      Ta muốn ai quản được.

      Châm lên tất cả cảm xúc.

      Tiết tấu nhạc cũng dừng lại được.

      Cảm giác cả thế giới đều được giải thoát.

      Thời điểm vui vẻ tới.

      Tùy tâm sở dục tận tình dao động.

      Để cho bọn họ cẩn thận nhìn xem.

      Thời điểm tự do tới.

      Tùy tâm sở dục cảm nhận.

      ……

      Nàng chính là hăng hái ca hát, thân thể bỗng nhiên lạnh toát, giác quan thứ sáu nhạy bén cho nàng biết, có cái gì đó rình nàng!

      Chẳng lẽ trong rừng rậm này có dã thú?

      Long Phù Nguyệt trong lòng trận bồn chồn, ánh mắt của nàng nhanh chóng đảo qua xung quanh, lại nhìn thấy bóng dáng nào.

      Nhưng cảm giác này tồn tại dị thường mãnh liệt, Làm cho Long Phù Nguyệt nghĩ muốn xem cũng được.

      Con bà nó, mặc kệ! Chỉ cần phải là đàn sói, tiểu thanh xà của nàng có thể cắn chết!

      Long Phù Nguyệt cước bộ càng nhanh hơn. Sau lưng hình như có cành là rơi, luốn sát khí bức người mà đến.

      Cái loại sát khí này tuy rằng vô ảnh vô hình, nhưng cực kỳ mãnh liệt, làm cho toàn thân nàng lông tơ đều dựng đứng. Nàng quay đầu lại, khỏi hút ngụm khí lạnh!

      Sau lưng cây đại thụ, xuất cái quái vật. Ước chừng cao bằng hai người, cả người là bộ lông tuyết trắng dài thằng tắp, con ngươi đen hẹp dài, lỗ tai to bự, cái mũi dài…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :