1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-14459" title="t3" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/t3.jpg" alt="" width="590" height="381" />


      656. có thể đâu chứ?



      “Tốt lắm!” Long Phù Nguyệt gật gật đầu, quay người lại liền xông ra ngoài.

      Vừa mới chạy ra tới cửa phòng, nàng liền dừng bước, ngơ ngác nhìn nam nhân đừng thẳng cầu kia.

      Phượng Thiên Vũ đứng ở nơi đó, thân áo trắng trong gió đêm phiêu dật.

      Hai tay nắm chặt vòng bảo hộ của cây cầu trúc, chặt đến nỗi các đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.

      Long Phù Nguyệt ngươi nham hiểm, lần lại lần cùng ta chơi trò mất tích, ta lại làm sai cái gì sao? Ngươi muốn trừng phạt ta đến như thế nào mới vừa lòng đây?

      Nếu thương ta, vì sao lại quay về? Vừa cho ta tia hi vọng lại tàn nhẫn xoay người, ngươi đem chân tình của ta đặt ở chỗ nào? Trong lòng của ngươi còn có thể cho ta nửa vị trí nào ?

      Thân thể run lên nhè , nhìn nước chảy dưới hồ, đủ loại cảm xúc lưu chuyển trong mắt, đến cuối cùng chỉ còn tràn ngập tuyệt vọng cùng tĩnh mịch….(NN: hảo đáng thương a TT^TT)

      Cũng hiểu vì sao, nhìn thấy như vậy, trong lòng Long Phù Nguyệt từng đợt co rút đau đớn, hận thể ôm lấy mà an ủi.

      Kìm lòng được về phía trước, chậm rãi đưa tay ra, nghĩ muốn chạm vào bờ vai .

      Khoảng cách ràng rất gần, nhưng vươn tay ra lại giống như cách nhau ngàn vạn dặm.

      Hai tay nàng như xuyên qua cơ thể , nắm được chỉ toàn là hư .

      Khóe miệng nàng khỏi lộ ra nụ cười khổ, và nàng tựa như hai đường thẳng song song, nhìn thấy nhau nhưng thể lại cùng xuất ….

      Phượng Thiên Vũ đứng ở cầu ngơ ngác lát, bỗng nhiên cười lạnh lùng, xuống cầu.

      Ống tay áo hướng phía sau vung lên, trần cuồng phong từ tay áo phát ra, chỉ nghe “oanh” tiếng vang lớn, toàn bộ cầu trúc hóa thành mảnh , hoàn toàn biến mất!

      Những mảnh còn lại của cây cầu rớt xuống nước, đánh vài cái xoáy, rồi bị cuốn …..

      Phượng Thiên Vũ giống như vứt bỏ toàn bộ ràng buộc, cũng hề quay đầu nhìn lại.

      Bóng lưng của tiêu điều, làm cho trong lòng Long Phù Nguyệt lại trận đau đớn.

      Nàng ngẩn ngơ, hiểu tức giận cái gì. Sợ run hồi, rốt cuộc lo lắng liền đuổi theo.

      Bước chân Phượng Thiên Vũ cực nhanh, chỉ trì hoãn hồi còn nhìn thấy bóng dáng của .

      trễ thế này còn có thể đâu?

      Hoảng hốt nhớ lại lời Điềm nhi Long Vương phi ở tại Hà Hương điện. Họ là vợ chồng hẳn ở chung chỗ, như vậy quay về Hà Hương điện rồi?




      657. Đêm dài, thể ngủ.



      Nhưng mà….Vạn nhất nhìn thấy cảnh nên nhìn sao?

      Vừa nghĩ tới khả năng nhìn thấy bọn họ chung giường, đố kị trong lòng Long Phù Nguyệt nổi lên như cỏ dại sinh trưởng tốt.

      Ô ô ô ô, chỉ tưởng tượng thôi nàng xúc động muốn giết người rồi, nếu nhìn thấy nàng cũng biết mình làm ra chuyện gì a!

      Nàng sững sờ đứng ở đó lúc lâu, ngơ ngác trở lại trong phòng.

      Nhưng lại thấy Hoa Bão Nguyệt.

      bàn chỉ có tờ giấy: “Tiểu nha đầu, ta làm ít chuyện, chờ ta trở về.”

      Choáng váng! làm chuyện gì a?

      Ô ô ô, nàng chỉ còn sống được ba ngày, đợi nàng chết mới trở lại chứ?

      Trong gian này, dù nàng hóa thành xương cốt cũng có ai biết a!

      Long Phù Nguyệt vô cùng oán niệm, như vậy cũng tốt, đỡ phải hù dọa người khác.

      biết mình chết biến thành quỷ, Diêm Vương lão tử có còn đuổi theo thu nhận mình hay ?

      Ai, may mắn nàng còn chưa kịp cùng Vũ Mao quen biết nhau, bằng chỉ sợ càng thương tâm hơn…….

      Nàng vừa suy nghĩ đến loạn thất bát nháo, vừa lững thững ra.

      Lúc này đêm khuya, trăng tròn cao càng thêm lóe sáng.

      Đầy trời sao sáng giống như lúc trước, xung quanh mãnh yên tĩnh, phảng phất như cả đất trời cũng ngủ im.

      Nàng lững thững tới, dù sao nàng cũng gian khác, cho dù có đụng trúng thị vệ họ cũng thấy mình, vì vậy cần che dấu bản thân rất nhanh tiến vào Hà Hương viện.

      Trước cửa Hà Hương viện có vài gã thị vệ đứng gác đêm.

      Đêm dài, bọn họ lại thể nghỉ ngơi, chỉ có thể đứng đó tán gẫu.

      Long Phù Nguyệt cảm thấy nhàm chán nên đứng lại đó nghe bọn họ chuyện.

      Ban đầu, bọn họ chỉ đơn giản là chuyện nhà, ai mới cưới thêm tiểu thiếp, ai mới thăng quan tiến chức…

      Sau đó liền tới ở đâu có kỹ nữ xinh đẹp nhất, công phu giường chiếu tốt nhất...

      Long Phù Nguyệt thấy bọn họ tán gẫu càng lúc càng khác người, hơi thấy nhàm chán, xoay người muốn .

      Chợt nghe người trong đó : “Ngươi Vương Gia suy nghĩ như thế nào? Từ ngày thành hôn ta còn chưa thấy Vương Gia tới Hà Hương viện lần đâu.”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-14420" title="t6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/05/t6.jpg" alt="" width="510" height="435" />


      ']658.Trúng thưởng vào lần đó



      “Đúng vậy, đúng vậy đó, để cho tiểu mỹ nhân mình trong phòng, ai, là tức giận đến dậm chân nha.” người khác , ra vẻ tiếc nuối.

      “Hay là Vương Gia của chúng ta thích nàng? Bất quá, Vương Gia hai năm nay cũng có nữ nhân khác a. Mỗi ngày đều ngủ mình ở Bích Vân Hiên.”

      “Ta cũng nghe như vậy, hay là phương diện kia của Vương Gia được….” Có người nhanh mồm nhanh miệng ra nghi vấn giấu trong lòng rất lâu. (NN: *hắc tuyến rơi đầy mặt* cái đám thị vệ này còn bà tám hơn cả bọn lớp muội a....)

      vừa ra câu này, đầu vai liền bị đồng bạn đánh quyền: “Hừ, xú tiểu tử, nhăng cuội cái gì đó? Những lời này mà bị Vương Gia nghe được, chừng cắt cả đầu cả lưỡi của ngươi!”

      Người nọ bị hù sợ hãi rụt lại cổ, dám thêm nữa.

      Long Phù Nguyệt nghe xong lại hoàn toàn giật mình.

      Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

      ra cùng Long Vương Phi ở cùng chỗ, như vậy, sớm nhìn ra Long Vương Phi kia phải là mình rồi?

      Trách được nhìn quan hệ hai người bọn quái dị như vậy.

      Tựa hồ tương kính như tân, lại lãnh đạm xa cách.

      Nhưng vì sao lại muốn kết hôn cùng nàng?

      Ừm, đối với đứa trong bụng nàng ta cực kì cẩn thận, chẳng lẽ bởi vì đứa ?

      Hài tử kia rốt cuộc là của ai? Chẳng lẽ là………

      Chợt nhớ tới cảnh tượng đêm trước kia, trong lòng bỗng nhiên chấn động, giống như bị người ta gõ búa lên đầu.

      Hài tử kia, hài tử kia chẳng lẽ là……..Của ta?

      Nàng bị ý niệm trong đầu dọa cho sợ hãi! Trong lòng phốc phốc nhảy loạn.

      khéo như vậy chứ!? Đêm hôm đó ta liền trúng thưởng rồi?

      Nàng tại có bụng nghi vấn, trái tim chua xót, trận hoảng hốt, bất tri bất giác về hướng Bích Vân hiên.

      Vừa đến cửa Bích Vân hiên nghe thấy loạt tiếng động, tựa hồ là tiếng nhạc.

      Nàng sững sờ chút, kìm lòng được mà vào.

      Cửa Bích Vân hiên cũng , tương xứng như Hà Hương điện.

      Đường xuyên qua vườn cây, sau những bụi hoa là ban công hiên các tinh xảo, ở giữa là cầu nước chảy.




      ']659. thay lòng 1?



      Cuối cùng là ba gian mái hiên nho , gạch thanh ngói xanh, lung linh tinh xảo.

      Phượng Thiên Vũ an vị bên trong tiểu đình, dựa vào lan can, trong bàn tay trắng muốt như ngọc là chén rượu bằng ngọc bích.

      Trước mặt còn có vài vò rượu trống ngã nghiêng.

      Bên người , tả hữu, là hai thiếu nữ, cả người mặc áo lụa mỏng như lưới, thêm chén rượu, thêm miếng thức ăn.

      Còn có mấy xinh đẹp nhảy múa, hai chân trần trụi, mắt cá chân đều đeo cái lắc chân.

      Theo chân váy phiêu bay, phát ra thanh thanh thúy dễ nghe, giống sứ giả câu hồn liêu nhân.

      Làm cho người ta ngăn được tâm hồn nhộn nhạo.

      Hơn nữa, cái dẫn đầu múa chính giữa kia, chỗ ngực chỉ bọc bằng tử sa trong suốt, cánh tay trắng nõn cùng bụng đều lộ ra ngoài, chung quanh rốn còn đánh ít kim tuyến.

      Dưới chân váy dài treo đầy đồ trang sức vụn bóng loáng.

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cách phục sức của này nhìn rất quen mắt, suy nghĩ lát, chợt nhớ ra, đây phải là bộ trang phục lần trước khiêu vũ mình mặc sao?

      nghĩ tới lại bị này học trộm!

      Phượng Thiên Vũ vì say mà đôi mắt trở nên lờ mờ mê ly, híp nửa ánh mắt nhìn nữ tử múa chính giữa kia.

      Bỗng nhiên buông chén rượu ra, nhìn nữ tử đó cong cong khóe môi, tươi cười tựa hồ như hoa sắp nở, giống như câu hồn nhiếp phách. Nàng kia bị màn kinh diễm trước mắt làm cho hai chân mềm nhũn, giống như vô cùng yếu đuối.

      Phượng Thiên Vũ săn sóc đưa tay vịn nàng ngồi xuống, nàng kia lập tức thụ sủng nhược kinh xụi lơ ngay trong vòng tay của .

      Sau lúc lâu, thấy Phượng Thiên Vũ hề đẩy ra, liền tựa vào ngực .

      này ngưỡng mộ Phượng Thiên Vũ lâu, nhưng mà hai ba năm nay Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên thay đổi tính tình, còn cho nữ nhân kề cận nữa, nàng ta tuy có lòng ái mộ nhưng có cơ hội đến gần. Lúc này nghĩ tới Vương Gia lại đối với nàng thương hương tiếc ngọc, trong lòng kích động vô cùng.

      đôi tay tuyết trắng đặt lên cổ Phượng Thiên Vũ. Hai má áp vào trước ngực , phong tình vạn chủng mà ma sát qua lại: “Vương gia, biết tiện thiếp có thể cùng Vương gia chia sẻ vui buồn ạ?”

      Ánh mắt Phượng Thiên Vũ lành lạnh có biến hóa, khóe môi lại khẽ cong, làm cho người ta biết là cười hay cười.

      Nàng kia lại cho rằng cười, nhất thời tâm trí bị che kín, càng thêm dán sát vào người .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-15127" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/6.jpg" alt="" width="590" height="333" />


      ']660. Nàng nhìn nữa, bao giờ muốn nhìn nữa.



      Ngồi trong lòng , môi đỏ mọng rung động, đánh bạo hương môi hôn tới…….

      Long Phù Nguyệt đứng bên cạnh chỉ cảm thấy trong đầu có loạt thanh ầm ầm vang lên, tức giận đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên!

      Trong đan điền là hơi thở chua xót, nước mắt nóng hổi trào ra bên ngoài, ngũ vị tạp trần, hiểu là cảm giác gì………

      Mình vì sống chết mấy lần, nhưng lại khôi phục bản tính phong lưu rồi!?

      Làm nàng còn tưởng vì mình thủ thân. ra……. ra sớm ở trong này mơ mơ màng màng rồi!

      Vậy mình còn trở về đây làm cái gì? Nay người ra người, quỷ ra quỷ. Nên làm cái gì bây giờ?

      Tay bé của nàng nhanh chóng nắm chặt, trừng mắt nhìn hai người ôm ấp cùng chỗ kia, đôi mắt giống như muốn phun ra lửa.

      Mắt thấy môi hai người kia sắp chạm vào nhau.

      Long Phù Nguyệt nhịn được nữa kêu to: “Phượng Thiên Vũ! Ngươi là tên khốn kiếp!”

      Muốn xông đến tách hai người bọn họ ra. Nhưng dù sao nàng cũng bị nhốt trong cái gian này, bàn tay nàng chỉ có thể xuyên qua người bọn họ, có cách nào tiếp xúc được.

      Nàng kêu đến nát cổ họng, bọn họ chút cũng nghe.

      Ánh mắt Phượng Thiên Vũ mê ly, thâm thúy như biển, bàn tay đem nàng kia ôm vô trong ngực, miệng thào: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt……” Cúi đầu liền hôn xuống.

      Nàng kia thân mình căng cứng, hai bàn tay lại nhanh chóng, mềm mại như xà quấn chặt lấy , say mê nụ hôn của ……..

      Trước đây Long Phù Nguyệt cũng từng xem cùng nữ tử hôn môi, thậm chí còn mạnh mẽ hơn bây giờ rất nhiều.

      Nhưng mà lúc đó nàng còn chưa thương , nhìn cùng nữ tử khác thân thiết, nàng chỉ cảm thấy như xem phim AV(= phim người lớn ^^)

      Giờ phút này lại phải nhìn màn này, tất cả khí huyết của nàng đều tập trung về đỉnh đầu, trái tim bi ai như bị đâm đao mạnh, đau đến nàng thở nổi

      Nghe được thấp giọng lẩm bẩm, tâm thần nàng chấn động.

      xem vũ kỹ kia là nàng?

      Nhưng …. Nhưng nhầm lẫn cũng được! Nàng muốn nhìn cùng nữ tử khác thân thiết! Bản thân mình lại cái gì cũng làm được.

      Muốn đem vũ kỹ kia mạnh mẽ đẩy ra, lại muốn tát Phượng Thiên Vũ mấy cái để tỉnh ra, để cho thấy người trong lòng là ai………

      Trong lòng giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, lại giống như trống rỗng có tí cảm giác gì. Toàn thân dưới đều lạnh như băng. Đó là lạnh lẽo tỏa ra từ các đầu khớp xương, lạnh lẽo làm nàng ôm chặt cánh tay, môi cũng bị cắn thành màu trắng.

      Nàng muốn nhìn nữa, bao giờ muốn!




      661. HaHa ta còn quên được!



      Trong lòng giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, lại giống như trống rỗng có tí cảm giác gì. Toàn thân dưới đều lạnh như băng. Đó là lạnh lẽo tỏa ra từ các đầu khớp xương, lạnh lẽo làm nàng ôm chặt cánh tay, môi cũng bị cắn thành màu trắng.

      Nàng muốn nhìn nữa, bao giờ muốn!

      Nghe trong gió truyền tới thanh kiều mỵ của nàng kia: “Vương gia, Vương gia, tiện thiếp nguyện ý làm Phù Nguyệt của ngài…..”

      Long Phù Nguyệt cười đau khổ, ôm vũ kỹ, lại gọi tên nàng, đối với nàng rốt cuộc là vô tình hay hữu tình?

      Nàng lảo đảo xoay người, vừa mới bước bước…..

      Chợt nghe sau lưng “phanh” tiếng, kèm theo tiếng kêu đau của nữ tử: “Vương………Vương gia tha mạng….”

      “Bằng ngươi cũng xứng làm nàng sao? Cút cho ta! Đều cút cho ta!” Thanh gần như sắp hỏng của Phượng Thiên Vũ vang lên, tiếp theo là liên tiếp chuỗi thanh đổ vỡ, chén dĩa rơi xuống đất vang lên.

      Thân mình Long Phù Nguyệt cứng đờ.

      Phượng Thiên Vũ ở trước mặt nàng luôn cợt nhả, nếu chính là bộ dáng cao cao tại thượng, tất cả những bộ dáng xấu xa đùa cợt của nàng đều như lòng bàn tay.

      Nhưng chưa bao giờ nàng thấy khống chế được cảm xúc.

      Nàng khỏi quay đầu, thấy Phượng Thiên Vũ phát điên rồi, đem tất cả những thứ mặt bàn hất xuống dưới đất.

      Hai tròng mắt màu đỏ, giống như ác quỷ Tu La.

      Đám vũ kỹ bị hù cho rét run, nhanh chóng lui ra ngoài.

      Mà nữ tữ dẫn đầu nhóm vũ kỹ mới nãy bị té dưới đất kia, cánh tay trắng nõn chảy ra tơ máu, tóc mai tán loạn, sợ tới mức thân mình co thành đoàn , té ngã cũng vội vã đứng lên chạy .

      Vừa rồi vẫn còn ca múa vui vẻ, đảo mắt thành đống hỗn độn.

      Phát tiết xong, Phượng Thiên Vũ mới ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong mắt mảnh đơn cùng tịch.

      ngửa đầu lên trời, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ: “Quên được,…. Ha Ha, ta vẫn quên được!”

      bỗng nhiên ha ha cười điên cuồng, tiếng cười liệt thạch xuyên vân (NN: muội đoán chắc là tiếng cười thấu cả trời đất…), làm cho màng nhĩ của Long Phù Nguyệt ong ong run lên.

      Gần như muốn té ngã.

      Tiếng cười như cười lại như khóc, cực kỳ đau khổ, giống như có nhiều lắm trầm tích, nhiều lắm phiền muộn cần phát tiết.

      Long Phù Nguyệt bị cười rợn cả tóc gáy, chẳng biết tại sao nước mắt cứ tuông ra dừng được.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-15127" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/6.jpg" alt="" width="590" height="333" />


      ']662. Giờ phút này toàn bộ biến thành mây khói.



      Tâm tình chấn động thôi, nàng gần như đứng bất động tại nơi đó.

      Đại Vũ Mao, ra vẫn hề quên mình!

      ra chính mình luôn luôn hiểu lầm ….



      Nàng rất muốn, rất muốn tiến lên, ôm , an ủi , nhưng và nàng ở hai gian khác nhau, nàng có lòng nhưng lực đủ….

      Tiếng cười chậm rãi ngừng lại, Phượng Thiên Vũ nằm ở lan can, lâu chưa từng ngẩng đầu lên.

      Long Phù Nguyệt lẳng lặng đừng yên ở phía sau , trái tim đau đớn thôi, lệ rơi đầy mặt, cũng tựa như ngây dại.

      Qua lâu sau, Phượng Thiên Vũ mới lung la lung lay đứng dậy, bước vào mái hiên ba gian kia.

      Long Phù Nguyệt si ngốc ở phía sau, cũng vào theo.

      Vừa vào gian phòng này, Long Phù Nguyệt liền sửng sốt. Bố cục kiến trúc nhìn rất quen mắt.

      Nhìn kĩ lại, trong lòng nàng chấn động, nơi này bàn ghế từng cái đều bố trí phỏng theo chỗ ở của nàng ở phủ Quân Chúa mà.

      Thậm chí ngay cả cách bài trí lỗi thời này cũng y như cũ.

      Gian ngoài là giường lớn, phòng trong là giường , màn, giường mạn đều được điêu khắc giống hệt như ở phủ Quận chúa, ngay cả màu sắc cũng khác bao nhiêu.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt giống như có sóng biển cuồng cuộn, nhìn ngó khắp nơi. Nước mắt nhịn được, rào rào đổ xuống.

      Nếu như , chuyện hai năm trước vẫn để lại chút canh cánh sâu trong nội tâm của nàng, giờ phút này toàn bộ đều tan thành mây khói, còn lưu lại chút nào.

      Mắt thấy Phượng Thiên Vũ nằm xuống chiếc giường lớn ở gian ngoài, chăn cũng đắp, cứ như vậy mà ngủ……..

      Gian ngoài đương nhiên có thị vệ canh gác, nhưng quân lệnh của Phượng Thiên Vũ cực nghiêm, có mệnh lệnh của , ai cũng dám bước vào căn phòng này.

      Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng trước giường, run run vươn tay ra, đau lòng vuốt ve gương mặt khi ngủ của .

      Khẽ thở dài cái, phải là đau khổ đến mức nào mới có thể làm cho tàn tạ như thế này?

      luôn luôn là người tâm cao khí ngạo, nhưng lại vì nàng nhiều lần suýt đánh mất tính mạng.




      663. Rất nhanh thôi chúng ta liền có thể gặp lại….



      Nàng nghĩ rằng vì nàng thương đến tận xương tủy mới có thể hận đến như vậy, mới có thể vì phản bội mà thương tâm, mới thể tha thứ giận dỗi cùng lãnh đạm, mới thể tha thứ ba mươi roi da kia, cho đến sau khi trải qua phen mất trí nhớ, lại thể tha thứ luôn miệng nàng, có thể vì chuyện năm đó mà thấy áy náy. thể tha thứ từ đầu đến cuối cũng hiểu nàng. thể tha thứ phong lưu để lại bóng ma trong lòng nàng.

      Nhưng ra mình lại hoàn toàn sai lầm rồi, mình luôn cho rằng là người đại, nghĩ đến tình cũng thoáng hơn, thuần túy hơn, nhưng khi chữ đến với mình, nàng lại ích kỷ có đạo lý, trong mắt thể dung dù chỉ là hạt cát .

      ai có sai lầm, Phượng Thiên Vũ đương nhiên cũng ngoại lệ.

      Mình cần gì phải cố chấp giữ lấy sai lầm của , làm thống khổ, cũng tự làm mình thống khổ chứ?

      Nếu nàng có thể sống lại lần,nàng nhất định srx thương tốt, bao giờ hiểu lầm nữa…….

      Long Phù Nguyệt ngồi bên cạnh yên lặng chờ đợi.

      Vũ Mao sư huynh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, chờ ta có thể trở lại bên cạnh ngươi, bao giờ rời ngươi nữa. Ngươi cần thương tâm, Hoa đại ca tìm biện pháp. Rất nhanh chúng ta liền có thể gặp lại……..

      Tuy rằng chạm đến , tuy rằng nghe được lời nàng , Long Phù Nguyệt vẫn huyên thuyên thuyết (NN: thuyết=). Tựa hồ muốn đem những ngày tháng tương tư hơi hết.

      Bất tri bất giác nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng cũng nằm xuống, gần sát bên mà ngủ.

      Có lẽ là vì ở cạnh , nàng ngủ cũng cảm thấy dị thường ngọt ngào, ngay cả mộng cũng gặp nữa.

      Đợi khi nàng tỉnh lại, Phượng Thiên Vũ sớm còn ở bên người.

      Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ở trong phòng ánh sáng chói chang xuyên vào.

      Nàng đưa tay duỗi chiếc lưng mỏi mệt, thở dài, Phượng Thiên Vũ hẳn là vào triều ? khổ cho người này, tối hôm qua uống nhiều rượu, lại ngủ rất trễ, sáng nay lại có tinh thần vào triều sớm. Chính mình là ngủ say như chết, ngay cả chút thanh cũng nghe được.

      Ừm, biết Hoa đại ca trở lại chưa? hẳn là ở Hoàn Thúy điện chờ ta, ta phải nhìn cái.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-14243" title="t5" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/05/t5.jpg" alt="" width="590" height="380" />


      ']664. Theo đuôi.



      Nàng vội vàng về hướng cửa phòng, ngờ vừa mới mở cửa ra, bị đạo bạch quang đánh vào người.

      Nàng A tiếng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước.

      Chỉ cảm thấy cánh tay như bị lửa đốt, giống như bị phỏng nước nóng, cực kì đau đớn.

      Lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài, nhưng hề thấy vật kì quái nào a.

      Chỉ có ánh mặt trời chiếu vào.

      Trong nội tâm nàng cả kinh, hay là, ta tại giống ma quỷ đều sợ ánh sáng?

      Nàng lại thử đem ngón tay run run vươn ra.

      Lại đạo ánh nắng chiếu lên, ngón tay nàng như là bị thiêu đốt đau đớn toàn thân.

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại.

      Trời ơi, nàng tại biến thành dạng quái vật gì rồi?

      ngờ lại sợ nắng!

      Cùng cương thi TV có gì khác nhau chứ?

      Đây phải đại biểu cho nàng ban ngày thể ra ngoài à?

      Long Phù Nguyệt gần như muốn khóc.

      Nàng đành phải trốn trong góc phòng mà ánh mặt trời chiếu tới, sợ run nửa ngày.

      Trong lúc vô ý, nàng giơ cánh tay lên nhìn, lại thấy màu sắc của thi ban lại đậm hơn chút, từng cơn lạnh thấu xương tràn ra.

      Mà vừa rồi chỗ bị ánh nắng mặt trời tổn thương, màu sắc giống như bị cháy đen, giống như còn có mùi khét, đau đớn thôi.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, ô ô ô ô, xong rồi, xem ra nàng sắp sửa rữa nát rồi.

      Cảm giác trơ mắt nhìn mình hư thối thực quá khủng bố, Long Phù Nguyệt ôm chặt đầu, co rúc ở góc: “ Hoa đại ca tại sao vẫn còn chưa trở về?”

      Long Phù Nguyệt ở trong này vô cùng sợ hãi, Hoa Bão Nguyệt lại giống như mất tích, hoàn toàn xuất .

      Nhưng cũng may, biết là vì thi ban hay vì ở trong gian này mà ban ngày ăn cơm nàng cũng thấy đói bụng.

      vất vả chờ tới khi mặt trời lặn về hướng tây, nàng muốn ra ngoài nhìn cái, cửa lại đột nhiên mở ra, Phượng Thiên Vũ bước vào.

      Cũng biết vì sao, ràng người này nàng quen thuộc đến cực điểm, giờ phút này mỗi cái nhăn mặt, nụ cười đều đẹp đến kinh tâm động phách, trái tim cũng theo đó mà bối rối.

      Biết thể tới gần , nhưng nàng vẫn kìm lòng được mà bước qua, giống như cái đuôi theo phía sau .




      665. Lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn ít…



      Phượng Thiên Vũ giờ phút này ra vô cùng thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, gần như có biểu tình gì.

      ngồi phía sau thư án, thất thần hồi liền lấy ra quyển bản đồ, nhàng xem xét.

      Long Phù Nguyệt đứng bên cạnh , cũng nhìn vào quyển bản đồ, chỉ thấy đống chữ như gà bới dường như miêu tả cái gì đó.

      Nàng xưa nay đối với mấy thứ này vốn có hứng thú.

      Nhìn hồi, đại khái hình như là cách bố trí của tòa thành.

      Những cái khác nàng nhìn cũng hiểu.

      Nàng xem vài lần đầu có chút đau.

      Đơn giản dời ánh mắt, nhìn người xem bản đồ.

      Nhìn đến xuất thần, E hèm, lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn ít…….

      Ánh mắt nàng si mê, chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, thanh cao giọng : “Trương Vân Long cầu kiến Vương Gia.”

      Phượng Thiên Vũ gật đầu: “Vào !”

      Trương Vân Long bước nhanh đến.

      Long Phù Nguyệt cùng vị tướng quân Trương Vân Long này cũng coi như từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn, ấn tượng đối với cũng tệ.

      Hơn hai năm gặp, mặt vị Trương tướng quân này có thêm mấy phần kiên nghị cùng bình tĩnh. Mặc dù cụt tay, nhưng khí thế người hề suy giảm.

      cẩn thận thi lễ: “Tham kiến Vương Gia.”

      Phượng Thiên Vũ khoát tay, ý bảo cần đa lễ, ấm giọng hỏi: “Bố trí thế nào?”

      Nét mặt của Trương Vân Long tựa hồ có chút hưng phấn, cười tiếng: “Dựa theo Vương Gia phân phó, tất cả đều bố trí ổn thỏa.”

      Phượng Thiên Vũ đem bản đồ giao cho Trương Vân Long, thản nhiên : “Tốt, phía này bổn vương lại tăng thêm ít thiết bị. Ngươi bố trí , phải hết sức cẩn thận. Nhớ , phải vạn bất đắc dĩ, thể tổn hại tánh mạng của .”

      Trương Vân Long gật đầu mạnh: “Mạt tướng cẩn thận, Vương Gia còn điều gì phân phó?”

      Phượng Thiên Vũ trầm ngâm chút: “Bổn Vương cho các ngươi điều tra hai người có tin tức chưa?”

      Trương Vân Long cúi đầu: “Mạt tướng vô năng, lục soát khắp toàn thành, hoàn toàn tra ra tung tích hai người kia.”

      Thần sắc Phượng Thiên Vũ hơi có chút ảm đạm, giống như biết trước, khoát tay áo: “Tốt, ngươi .”

      Trương Vân Long nhất thời khom người lui ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :