1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-15127" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/6.jpg" alt="" width="590" height="333" />


      font-family:Garamond;646. làm thiếp 2
      font-family:Garamond;


      font-family:Garamond;Trong lòng thầm giật thót, mặt cũng hề biểu gì, cười ha hả : " nương đúng là ngây thơ đáng , biết nương có từng nghe qua câu này thành ngữ Vấn đỉnh Trung Nguyên ?"

      font-family:Garamond;Vấn đỉnh Trung Nguyên?

      font-family:Garamond;Long Phù Nguyệt hơi hơi sững sờ chút, nàng đương nhiên biết thành ngữ này.

      font-family:Garamond;Điển tích về thành ngữ này do nàng năm đó lúc chuyện phiếm vô tình kể cho nghe.

      font-family:Garamond;


      font-family:Garamond;Điển nguyên ở 《 Sử ký-Sở thế gia 》.

      font-family:Garamond; Trước công nguyên 606 năm, Sở Trang vương tự mình cảm giác thực lực của nước ngày càng cường đại, muốn chỉ co lại ở góc trời, có ý định muốn mở rộng thêm bờ cõi.

      font-family:Garamond;Vì thế, tự mình dẫn đại quân thẳng đến thành đô của Chu thiên tử gần đó.

      font-family:Garamond;Chu Định vương thấp thỏm lo âu, phái đại phu Vương Tôn Mãn đến sở doanh thăm hỏi.

      font-family:Garamond;Sở Trang vương tiếp kiến đột nhiên hỏi Hổ Phù cao bao nhiêu và nặng bao nhiêu.

      font-family:Garamond;Tại trung quốc cổ đại, Hổ Phù là vật tượng trưng cho vương quyền của quốc gia.

      font-family:Garamond;Câu hỏi của Sở Trang vương lần này, muốn dò xét thử ý tứ của Chu Định Vương để hướng tới.

      font-family:Garamond; 

      font-family:Garamond; đột nhiên hỏi thành ngữ này làm gì? Chẳng lẽ mình hỏi Hổ Phù của chút, liền đại biểu cho chính mình có dã tâm? Muốn thay thế soái vị của ? Trời đất! Người kia quá đa nghi rồi!

      font-family:Garamond;Hừ, ta là vì muốn tốt cho , ngược lại hoài nghi ta! Mặc kệ ! Nhưng. . . . . . Nhưng nếu Hổ Phù của để cho vị Lục vương gia kia đoạt được, chỉ sợ lại là đại tai họa. . . . . .

      font-family:Garamond;Trong nội tâm nàng giống như ròng rọc kéo nước loạn chuyển, nhất thời biết nên làm như thế nào mới tốt. Tức giận : "Được rồi, được rồi, nếu tiện, ta nhìn là được. Nhưng mà, Cửu vương gia, cái Hổ Phù đó có lẽ là thứ vô cùng quan trọng, cần phải cất kỹ, đừng ném lung tung, lỡ may người khác vô tình lấy được, như thế phiền toái rất lớn."

      font-family:Garamond;Phượng Thiên Vũ cười ha hả: "Hoa nương quan tâm đối với ta như vậy, làm cho bổn vương thụ sủng nhược kinh. Nhưng nương yên tâm, Hổ Phù của bổn vương đặt ở chỗ vô cùng cơ mật, thể lạc được ."

      font-family:Garamond;"Theo ta thấy, Vương gia vẫn nên thường xuyên xem xét chút cho thỏa đáng. Đỡ phải đến lúc nào đó đánh mất cũng biết." Long Phù Nguyệt tận tình khuyên bảo . Trong lòng thầm cười khổ: "Nha , ta tại quả thực so với Đường Tăng còn dong dài hơn. . . . . ."

      font-family:Garamond;Sắc mặt Long Vương phi hơi trắng bệch, tim đập như nổi trống. Chẵng lẽ nha đầu kì quái từ đâu chạy tới này , nhìn thấy gì? !

      font-family:Garamond; khỏi nhìn nhìn Long Phù Nguyệt, rồi nhìn lại Phượng Thiên Vũ.

      font-family:Garamond;


      font-family:Garamond;647. làm thiếp 3
      font-family:Garamond;


      font-family:Garamond; khỏi nhìn Long Phù Nguyệt, rồi nhìn lại Phượng Thiên Vũ.

      font-family:Garamond;Cũng may Phượng Thiên Vũ vẫn giữ dáng vẻ thèm để ý như cũ, tựa hồ cũng đem lời Long Phù Nguyệt để ở trong lòng, bưng chén rượu lên : "Được, đa tạ Hoa nương quan tâm, bổn vương chú ý . Tốt lắm, ngày tốt cảnh đẹp như thế, chúng ta chuyện cao hứng . Ta trước kính hai huynh muội ly."

      font-family:Garamond;Hoa Bão Nguyệt cũng cười ha hả: "Phải nên như thế, chúng ta uống rượu!"

      font-family:Garamond;Mấy người uống liền mấy chén, Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng rực rỡ bầu trời, nhìn lại hai huynh muội Long Phù Nguyệt, cười : "Có thể kết bạn hiền huynh muội, là phúc khí lớn nhất đời này của bổn vương. Hôm nay cao hứng như thế, có ca múa làm sao trọn vẹn?"

      font-family:Garamond;Vỗ tay hai cái, liền có mười hai nữ tử váy dài tha thướt đến bên trong nhà thuỷ tạ.

      font-family:Garamond;Trong đó có hai nữ tử đàn tỳ bà, khảy đàn cổ.

      font-family:Garamond;Boong boong mấy tiếng vang lên, các nữ tử còn lại liền theo nhảy múa tiếng nhạc.

      font-family:Garamond;Long Phù Nguyệt sững sờ chút, chỉ cảm thấy tiếng nhạc này cực kỳ quen tai, chợt nghe ở bên trong tiếng đàn, , có nữ tử cất tiếng hát theo tiếng đàn:

      font-family:Garamond;Minh Nguyệt bao lâu có? Nâng cốc hỏi thanh thiên.

      font-family:Garamond; biết bầu trời cung khuyết, nay tịch là năm nào.

      font-family:Garamond;Ta dục thuận gió trở lại, lại khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn.

      font-family:Garamond;Nhảy múa biết ảnh, gì giống như ở nhân gian?

      font-family:Garamond;. . . . . .

      font-family:Garamond; này có giọng vô cùng tốt, rất giống Vương Phi.

      font-family:Garamond;Mà nữ tử nhảy múa đài tất cả đều mặc áo màu lam nhạt, vạt áo phiêu phiêu, đón gió mà múa.

      font-family:Garamond;Ánh trăng sáng rực rỡ bầu trời cao, cùng với tiếng ca này cực kỳ xứng đôi. . . . . .

      font-family:Garamond;Long Phù Nguyệt chấn động trong lòng, trong thoáng chốc biết là loại cảm giác gì.

      font-family:Garamond; lại đem ca từ nàng từng hát qua thêu dệt thành ca múa.

      font-family:Garamond;Là người này rất rãnh rỗi, hay là vẫn luôn nhớ về mình nên mượn lời ca này ký thác?

      font-family:Garamond;Hoa Bão Nguyệt ở đại sinh sống đủ lâu, đương nhiên cũng biết bài hát này .

      font-family:Garamond;Trong lòng thầm tán thưởng: "Ai ya, Phượng Thiên Vũ này nhanh chóng vượt qua Đường Minh Hoàng rồi, khúc ca múa này có thể so sánh với khúc Vũ Y Nghê Thường. . . . . ."(*)

      font-family:Garamond; rung đùi đắc ý theo nhạc nhàng gõ lên mặt bàn, nhưng ra rất say mê trong đó.

      font-family:Garamond;Long Phù Nguyệt mở to đôi mắt, nhìn ca múa, tinh thần lại biết như vào cõi thần tiên mất rồi.

      royalfont-family:Garamond;(*) Khúc nhạc này do Dương quý phi múa cho Đường Minh Hoàng thưởng thức, nghe Đường Minh Hoàng rất mê điệu vũ này.

      font-family:Garamond; 

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-15127" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/6.jpg" alt="" width="590" height="333" />


      648. làm thiếp 4



      Phượng Thiên Vũ cười liếc nhìn nàng, cầm lấy chiếc đũa mun gắp cho nàng khối thịt gà màu mật ong đặt ở trong đĩa trước mặt nàng: "Phù Nguyệt, nương nếm thử , đây là Gà nướng mật ong nương thích ăn nhất, giòn và ngon lắm, đây là ta đặc biệt thỉnh riêng đầu bếp trong cung làm."

      Long Phù Nguyệt ừ tiếng, vẫn mơ màng như vào cõi thần tiên hư vô như trước, miệng ăn gà nướng mật ong, nhưng hoàn toàn cảm nhận được cảm giác gì.

      "Vương gia, ngài dường như hơi thiếu công bằng nga, nô tì cũng muốn ăn."

      Long Vương phi giống như làm nũng lại giống như oán trách, đôi mắt nhìn chăm chú vào Phượng Thiên Vũ, bên trong hình như có ngọn sóng ngầm bắt đầu khởi động.

      Phượng Thiên Vũ hơi khẽ cau mày, : "Vương Phi có mang, tốt nhất đừng ăn những thứ đầy mỡ gì đó, thanh đạm chút tốt hơn."

      Sắc mặt Long Vương phi hơi đổi, nhịn được hừ tiếng : "Vương gia mỗi ngày, lúc ban canh gà vịt bổ tại sao nô tì nên ăn những thứ đầy mỡ gì đó?"

      Phượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng: "Vương Phi, ngươi trách cứ bổn vương sao?"

      Thanh của rất nhạt rất lạnh, Long Vương phi kìm lòng đậu, toàn thân phát run, nhớ lại những thủ đoạn từng đối phó với nàng, thần sắc khỏi ảm đạm xuống.

      Mặc dù là giống nhau thể xác, hơn nữa chính mình còn giúp mang đứa , lại chưa từng đem thương tiếc cho mình nửa phần!

      Nhưng bây giờ lại đối với nha đầu ngoại lai lại tốt cách kì lạ như vậy, đơn giản là nha đầu kia cũng mang tên hai chữ‘ Phù Nguyệt ’.

      rốt cuộc đem mình đặt chỗ nào?

      Ngón tay nàng ta xiết chặt ở trong tay áo, đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt lần nữa. Trong đôi mắt có chút dò xét.

      Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng nhìn thấy nét sắc lạnh trong mắt nàng kia thể bỏ qua, trong lòng hơi động chút.

      Vị Long Vương phi này ghen!

      Hay là —— Nàng ta lòng đại Vũ Mao rồi sao?

      Nhưng, nhưng nàng ta vì sao còn muốn thầm lui tới cùng Lục vương gia chứ?

      Long Phù Nguyệt thầm suy nghĩ, chỉ nghe Long Vương phi cười tiếng : "Muội muội à, ta và muội vừa gặp thân, mà Vương gia ngài ấy —— Ngài ấy cũng đối với muội có tình, bằng muội hãy theo Vương gia, làm muội muội của ta ."

      Long Phù Nguyệt dù như thế nào cũng dự đoán được nàng ta ra những lời như vậy.

      Mặt vọt đỏ lên, thầm nghĩ: "Nha, ta như thế này trông rất giống tiểu tam sao? Cho dù thay đổi thể xác nào ai cũng muốn cho ta làm sườn phi? Vị Long Vương phi này hào phóng quá thôi!"




      649.Ta cùng Vương phi tranh giành nam nhân . . . . . .



      Nàng hừ tiếng : "Đa tạ Vương Phi nâng đỡ, đáng tiếc ta đây có tính bướng bỉnh, vật gì phải thuộc về ta ta muốn. Nam nhân cũng giống như thế. Cho nên ta cùng Vương Phi tranh giành nam nhân . . . . . ."

      Long Vương phi sững sốt, trong đôi mắt lên chút ánh sáng lạnh, ngoài cười nhưng trong cười : " Tư tưởng của nương đúng là kỳ quái, nam nhân có người nào phải ba vợ bốn nàng hầu chứ, chính Vương gia cũng từng có mấy vị thị thiếp đấy thôi."

      Long Phù Nguyệt cười : "Ta sớm nghe Vương gia si tình, vì Vương Phi đem tất cả thị thiếp của ngài ấy phân phát, Vương Phi cần gì phải suy nghĩ cho ngài ấy để bản thân mình ngột ngạt?"

      Phượng Thiên Vũ cũng liếc mắt nhìn Long Vương phi, thản nhiên : "Vương Phi vẫn nên trong nom bản thân cho tốt, đừngbận tâm những chuyện cần thiết này."

      Trong mắt Long Vương phi có ngọn sóng ào ạt bủa đến, khóe môi vẽ ra chút ý cười: "Tại sao lại là chuyện cần thiết? Vương gia tốt xấu gì cũng là phu quân của tiện thiếp, giúp Vương gia nạp thiếp cũng là trách nhiệm của nô tì."

      Lại nhìn Long Phù Nguyệt chút, : "Hơn nữa nhìn vị nương này, đối với Vương gia của chúng ta đúng là có tâm rồi, đối với những chuyện của Vương gia biết ràng đến như thế. Hoàn Thúy điện trước kia cũng để cho bất cứ ai bước vào bước, mà nương này vừa đến đây, lại được an bài ở nơi đó, có thể thấy được Vương gia đối với vị nương này có khác biệt rất lớn. Vương gia sao nạp nàng? Nô tì có dị nghị ."

      Hoa Bão Nguyệt bỗng nhiên cười ha hả : "Vương Phi cũng đừng ở trong này loạn điểm uyên ương quá mức, muội muội của ta có người trong lòng, thành ra gả cho Vương gia làm thiếp đâu. Phu nhân đừng đa tâm."

      Thần sắc Long Vương phi vừa động, mặt đẹp lộ ra tia tiếc nuối: "Ai nha, ra nương có người trong lòng rồi, là ta lỗ mãng rồi, ta kính nương chén rượu để gọi là nhận lỗi."

      Rót chén rượu, đưa tới trước mặt Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt đưa tay đến đón: "Vương Phi khách khí."

      Sắc mặt Hoa Bão Nguyệt nhanh chóng biến đổi, bỗng nhiên kêu lên: " thể!"

      Long Phù Nguyệt sợ tới mức tay khẽ run rẩy, làm đổ chén rượu trong tay Long Vương phi, trong lúc vô ý cũng đụng phải ngón tay Long Vương phi, chỉ cảm thấy cỗ hàn khí từ ngón tay của nàng truyền qua cơ thể, làm cho nàng giật nảy mình rùng mình cái.

      Long Vương phi cũng hoảng sợ, rượu kia thấm ướt váy nàng, ẩm ướt nhơn nhớt khó chịu.

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      650.? Hay là hận?

      Edit: Quảng Hằng



      Mày nàng hơi run rẩy, liếc mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt cái, lạnh lùng thốt: "Hoa huynh đây là có ý gì? Hay là nghĩ rằng trong rượu này của nô tì có độc?" hai lời, đem tàn rượu trong chén uống hơi cạn sạch: "Nếu có độc, vậy liền độc chết ta trước thôi!"

      Long Phù Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, xem vẻ mặt Long Vương phi này, giống như là muốn đầu độc , vậy Hoa Bão Nguyệt khẩn trương nóng vội cái gì?

      Sắc mặt Hoa Bão Nguyệt khẽ biến thành hơi có chút tái nhợt, thở dài: "Xem như ta nhiều chuyện!"

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này ánh trăng hơi có chút ngã về tây, ước chừng vào khoảng canh ba .

      Hoa Bão Nguyệt ngáp cái: "Tốt lắm, còn sớm, đa tạ vương gia chiêu đãi."

      Lại lôi kéo bàn tay bé của Long Phù Nguyệt: "Nha đầu, theo ta! Đại ca có lời muốn với muội."

      Long Phù Nguyệt thấy thần sắc trịnh trọng , biết lại toan tính bí mật gì, đành phải theo rời .

      Lông mày Phượng Thiên Vũ khẽ chau lại, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm tốt lắm.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mới khiến cho người luôn luôn cợt nhả như Hoa Bão Nguyệt giống như gặp phải kẻ địch? Vẻ mặt khẩn trương?

      phất phất tay, để cho hạ nhân thu thập tàn cuộc, xoay người rời .

      Còn chưa được vài bước, ống tay áo lại bị người giữ chặt, chỉ nghe Long Vương phi cúi đầu : "Vương gia, nô tì có chuyện muốn ."

      Phượng Thiên Vũ lúc này nào có tâm cùng nàng ta dài dòng, lạnh lùng thốt: "Sắc trời còn sớm, Vương Phi trở về nghỉ ngơi . Có chuyện gì ngày mai sau."

      Long Vương phi cắn cắn môi, lại chịu buông tay: "Cửu vương gia, tối nay —— Có thể tới Hà Hương điện, chuyến hay ? Nô tì, nô tì có lời muốn với ngài."

      câu này vừa thốt ra, khuôn mặt nhắn của nàng đỏ trước.

      Phượng Thiên Vũ sững sờ chút, kết hôn nửa năm, đây là lần đầu tiên vị công chúa Long Phù Nguyệt này mời đến phòng của nàng. Kinh nghiệm phong nguyệt của tràn đầy, đương nhiên biết nàng mời mình có ý nghĩa như thế nào.

      hơi nhíu mày, vị công chúa này phải hận đấy sao? phải vẫn muốn giết cho thống khoái, làm sao có thể phát ra lời mời mờ ám như vậy?

      Chẳng lẽ muốn sử dụng mỹ nhân kế? Chỉ tiếc khối thân thể này của nàng mặc dù là vô cùng tham luyến , nhưng linh hồn bên trong cũng phải người thích. Nếu phải bởi vì bụng nàng mang đứa , hoàn toàn cưới nàng!




      651. Sớm muộn cũng có ngày ta giết nghiệt chủng này.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      lime;beta: Quảng Hằng



      thản nhiên hất tay nàng ra, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng: “Vương phi, ngươi hẳn còn nhớ giao ước của ngươi và ta chứ? Hảo hảo nghĩ ngơi, yên tâm, ta nuốt lời. Chờ ngươi sinh hạ đứa bé này xong, ta liền thả ngươi tự do.”

      Xoay người liền rời .

      Trong mắt Long Vương phi lên tia hận ý, nhịn được hét lên: “Đứa , đứa ! Ngươi chỉ nhớ đứa này! Sớm muộn cũng có ngày ta giết nghiệt chủng này….”

      Nàng vẫn chưa kịp xong, cổ tay bị Phượng Thiên Vũ chế trụ, giống như bị kìm sắt kẹp lấy, đau đến sắc mặt nàng trắng bệch.

      Phượng Thiên Vũ lại hề thương hương tiếc ngọc, đôi mắt màu xanh biển trở nên u ám và lạnh như băng: “Vương phi, nên làm chuyện điên rồ! Nếu hậu quả ngươi thể gánh nổi đâu!”

      Bỗng nhiên buông thả tay ra, vung tay áo bỏ .

      Long Vương phi lảo đảo lui về sau vài bước, phía sau tức khắc có nô tỳ tiến lên đỡ lấy nàng.

      Cổ tay nhắn mềm mại trắng nõn của nàng lên vòng xanh tím đáng sợ, có thể thấy được Phượng Thiên Vũ dùng lực rất lớn.

      Nàng cắn chặt đôi môi đào, cỗ máu tươi tự nhiên chảy ra.

      Nhìn theo phương hướng mà Phượng Thiên Vũ biến mất, trong đôi mắt long lanh nước của nàng là hận ý điên cuồng.

      Phượng Thiên Vũ, ngươi hối hận! Ngươi nhất định hối hận!

      Ta cho ngươi nếm thử cái gì là thống khổ!

      có! Trong phòng khách có! Hoàn Thúy điện cũng có!

      như gió lốc lùng sục khắp Vương phủ, từ xuống dưới đều tìm kiếm qua lần.

      Đôi mắt lợi hại buông tha bất cứ chỗ nào, nhưng Hoa Bão Nguyệt cùng Long Phù Nguyệt giống như khí tan biến mất rồi, tìm thế nào cũng thấy bóng dáng bọn họ.

      Thị vệ gác cửa, gia đinh trong phủ, tất cả mọi người đều hỏi qua, nhưng ai biết hành tung của họ.

      Phượng Thiên Vũ càng tìm càng sợ, nghĩ thế nào cũng thông suốt, ruốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Vô lực, thất bại, lo lắng, bối rối, quá nhiều cảm xúc giống như thủy triều đè nặng lên .

      Chẳng lẽ…….Đây tất cả đều là mộng?

      chút ngọt ngào, ác mộng dài, nhưng tỉnh mộng rồi, tất cả liền biến mất?

      Vừa mới thấy chút hi vọng, đảo mắt lại mất , đả kích như vậy làm sao chịu nổi.

      Đứng ở cầu của Hoàn Thúy điện, bước chân của gần như bất động.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']652. Sao lại thế này? Ta trúng độc.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      beta: Quảng Hằng



      Tất cả cảm giác đều như có, linh hồn như bị rút khỏi cơ thể, cái gì cũng thấy

      Long Phù Nguyệt bị Hoa Bão Nguyệt lôi kéo chạy rất nhanh, vòng qua hồ sen, đến góc có người.

      Long Phù Nguyệt cảm thấy kinh ngạc: “Uy, uy Hoa đại ca, huynh sao vậy, sao phải chạy a?”

      Hoa Bão Nguyệt thèm quan tâm đến lời của nàng, bàn tay nhanh nhẹn mạnh mẽ vung lên trong trung, cánh cửa bằng ánh sang bạc bỗng nhiên xuất .

      Long Phù Nguyệt trợn to đôi mắt, còn chưa kịp gì, bị Hoa Bão Nguyệt đẩy vào: “Mau vào .”

      Long Phù Nguyệt lảo đảo ngã vào trong cửa.

      Trước mắt hình như có ánh sáng chớp lóe, nàng lắp bắp kinh hãi, mở trừng hai mắt, bây giờ mới nhìn đây là căn phòng tinh nhã, bố trí bên trong nhìn có chút quen mắt a.

      Nàng ngẩn ra, Hoàn Thúy Điện? Nàng cư nhiên ngã vào Hoàn Thúy điện?

      Thối hồ ly này lại làm trò gì đây? Sốt ruột đưa nàng trở về cũng cần lén lút như vậy…….

      Long Phù Nguyệt vừa tức vừa giận lại có chút buồn bực, nhịn được kêu lên: “Uy, Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Sao phải lén lút a?”

      Hoa Bão Nguyệt trừng mắt liếc nàng cái, thở dài hơi: “Ai, giúp ngươi đúng là đại phiền toái mà!”

      A? Long Phù Nguyệt giật mình nhìn : “ thế là sao? Sao lại phiền toái?”

      Đôi mày đẹp của Hoa Bão Nguyệt nhanh chóng nhíu lại: “Ngươi tự nhìn mình cái , có phải tay của ngươi có gì khác biệt ?”

      Long Phù Nguyệt kinh ngạc quét mắt nhìn cái, tự nâng tay phải của mình lên nhìn, bỗng bị giật mình mở to hai mắt.

      Khắp từ lưng đến tay phải làm sao lại xuất những vòng tròn to lấm tấm a, còn có màu đỏ tím quỷ dị.

      Mu bàn tay có chút ngứa, mà những chỗ có vòng tròn lấm tấm đều lạnh thấu xương, tựa hồ như có loại khí băng hàn khi bị hạ cổ độc.

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng mà run run tay: “Sao lại thế này? Ta trúng độc?”

      Hoa Bão Nguyệt thở dài: “Đây phải là độc, là thối rữa!”




      ']653. Ai mới là kẻ xâm nhập.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      beta: Quảng Hằng



      Thối rửa? Long Phù Nguyệt bị hai chữ này làm cho khiếp sợ.

      Cái miệng nhắn khẽ nhếch, khuôn mặt nhắn trắng bệch, thể tin vào lỗ tai mình: “Sao lại là thối rữa? phải chỉ có người chết mới xuất sao? Ta còn sống tốt như vậy, làm sao có thể có loại chuyện quỷ quái này?”

      Hoa Bão Nguyệt khẽ lắc đầu, thở dài: “Người tá thi hoàn hồn thể gặp lại bản tôn (chính là thân xác khi còn sống ấy ^^). Hơn nữa, tối kị nhất là việc tiếp xúc tay chân, khi cùng bản tôn tiếp xúc, cơ thể bị thối rữa, nặng lập tức hóa thành vũng máu loãng…”

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: “A? Còn có chuyện như thế? Chẳng lẽ vết thối rữa tay ta là vì vừa rồi đụng phải Long Vương Phi khi nàng kính rượu? Nhưng….Nhưng vị Long Vương Phi kia cũng phải bản tôn của ta a, thân thể đó cũng coi như là ta mượn mà, tại sao cùng nàng tiếp xúc lại được?”

      Hoa Bão Nguyệt trầm ngâm chút: “Chân chính Long Phù Nguyệt chết dưới nước mấy năm trước, mà thân thể nàng là do Lão Diêm Vương ban tặng cho ngươi. Dù sao ngươi cùng thân thể này gắn bó nhiều năm, Phật Đà hoa sen cũng chấp nhận nó, cho nên thân thể kia sớm là thân thể chân chính của ngươi, tại nó xem ngươi là bản tôn cũng sai….”

      Long Phù Nguyệt bị “cái thân thể này” “cái thân thể kia” làm cho quay vòng vòng, nhưng vẫn hiểu chút. cách khác, vị Long Vương phi mới là người xâm nhập, còn mình bây giờ mượn thân người khác, gặp bản tôn là tiêu đời!

      Trách được sử dụng cái thân thể này có cảm giác thoải mái, nha nha lần trước Tá Thi Hoàn Hồn có chút khác thường,…. ra, ra đó mới là bản tôn của mình!

      Nàng khổ sở giơ lên khuôn mặt nhắn: “Ta phải làm sao bây giờ? Vết thối rữa này…Vết thối rữa này mở rộng chứ?”

      Ô ô nàng chính là bị hai chữ “thối rữa” làm cho cả người ghê tởm rồi!

      Nâng tay trái liều mạng xoa nắn, chỉ hi vọng là Hoa Bão Nguyệt xem nhầm. Mình bây giờ kỳ cọ tốt, lau hồi rớt ra thôi….

      “Đừng uổng phí khí lực! Lau hết đâu!” Thanh lành lạnh của Hoa Bão Nguyệt vang lên.

      Long Phù Nguyệt bùm tiếng ngồi xuống đất: “Vậy làm sao bây giờ?” Nàng giấu tay sau lưng, dám nhìn thêm nữa.

      Hoa Bão Nguyệt thở dài: “Ngươi ngồi im , ta giúp ngươi ức chế thi độc.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-15127" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/6.jpg" alt="" width="590" height="333" />


      ']654. Ba ngày cùng ngày khác nhau.
      Long Phù Nguyệt dám nữa, vội khoanh chân ngồi im.

      Lòng bàn tay Hoa Bão Nguyệt phát ra đạo bạch quang (ánh sáng màu trắng) nhu hòa, bao kín cả người nàng bên trong.

      Long Phù Nguyệt cảm thấy có dòng nước ấm từ đỉnh đầu chậm rãi xuyên vào, ở tứ chi hài hòa lưu chuyển, cảm giác lạnh như băng ở bàn tay dần dần biến mất….

      Ước chừng qua thời gian chén trà, Hoa Bão Nguyệt rốt cuộc thu tay lại : “Tốt lắm, ngươi có thể đứng dậy rồi.”

      Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, quýnh quáng xem xét tay, vừa mới nhìn thấy, lại ngây ra!

      Thi ban to như đồng tiền tay hề biến mất, chình là đổi từ màu hồng ban đầu thành màu đỏ nhạt. Hơn nữa còn có xu thể tăng nhiều hơn. Ban đầu chỉ có ba bốn, nhưng bây giờ lên đầy cả mu bàn tay, lan cả vào trong tay áo.

      Trong long nàng trầm xuống, cắn răng cái, đem tay áo xắn lên, quả nhiên cánh tay đều là cái loại lấm tấm màu hồng này…..

      Trước mắt nàng tối sầm, trừng mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt: “Thối hồ ly, ngươi đùa bỡn ta phải ? Làm sao thứ này thấy giảm bớt, ngược lại càng tăng nhiều hơn?”

      Hoa Bão Nguyệt giống như sớm dự liệu được phản ứng của nàng, hừ tiếng: “Xú nha đầu biết tốt xấu, lão tử đem thi độc của ngươi tản ra rồi, bằng thân thể này của ngươi trong vòng ngày biến hư thối. Nhưng bây giờ có thể bảo vệ ba ngày hư.”

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại: “Ba ngày hư? Ngươi là ta khó thoát khỏi cái chết? ngày cùng ba ngày có cái gì khác nhau chớ?”

      Hoa Bão Nguyệt thản nhiên : “Đương nhiên là có khác nhau, thời gian ngày ta ở đâu tìm ra cho ngươi thân thể khác chứ? Ba ngày còn có cơ hội cứu vãn.”

      “Nhưng …Nhưng là bộ dạng của ta bây giờ còn dám nhìn ai chứ? Đúng rồi, mặt ta có có hay ?”

      Hoa Bão Nguyệt yên lặng nhìn nàng, cho nàng ánh mắt khẳng định, vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu, tại ngươi tuy rằng có chút khó coi, nhưng cũng may ô nhiễm ánh mắt của ta, ta cố xem như thấy là được.”

      A? Long Phù Nguyệt nước mắt đầy mặt rồi!

      Thời gian ngắn ngủi như vậy, mình biến thành loại quái vật xấu xí nào rồi?

      Ông trời, người làm sao có thể làm vậy?

      Chợt nghe “Phanh” tiếng, cửa phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, Phượng Thiên Vũ như gió lốc xông vào.




      ']655. thấy mình!



      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng che mặt, trốn sau lưng Hoa Bão Nguyệt.

      Ông trời, nàng muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình đâu!

      Lại thấy ánh mắt Phượng Thiên Vũ đảo nhanh vài vòng bên trong phòng, giống như nhìn thấy hai người bọn họ.

      Vô cùng lo lắng, sợ hãi, mất mát, tức giận…..Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong đôi mắt : “Long Phù Nguyệt, ngươi ra cho ta! Ra đây!”

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ: “ tìm Long Vương phi của sao? đúng, đúng! vẫn gọi nàng ta là Vương Phi. Như vậy, nhận ra chính mình rồi sao?”

      Trong nội tâm nàng vừa chua xót, vừa cai đắng, vừa vui lại vừa sợ, ngoan ngoãn từ phía sau Hoa Bão Nguyệt ra.

      Vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt Phượng Thiên Vũ hoàn toàn nhìn tới chỗ mình đứng. nhanh chóng đảo vòng trong phòng, có nhiều lần đều qua sát bên người Long Phù Nguyệt, đông nhìn nhìn, tây tìm tìm, hầu như cả đống bình bình lọ lọ bàn cũng xem qua, mà cái gì cũng tìm được.

      Sắc mặt tái nhợt, xoay người lại, từng bước ra ngoài.

      thấy mình!

      Long Phù Nguyệt gần như ngây ngốc đứng ở nơi đó, chính mình ràng ở trong phòng, làm sao có thể nhìn thấy? Chẳng lẽ mình… là hồn ma bóng quế sao?

      Nàng hung hăng chéo chính tay mình phen, ô ô đau quá!

      như vậy, mình phải ở trong mộng, cũng phải là Quỷ hồn. Vậy chuyện gì xảy ra a?

      khỏi nhìn qua Hoa Bão Nguyệt, Hoa Bão Nguyệt lại ung dung, khoát tay áo: “Ngươi cần khẩn trương, tại chúng ta cùng gian khác nhau, nhìn thấy chúng ta đâu.”

      gian khác nhau? Có ý gì?

      Hoa Bão Nguyệt đương nhiên thấy được nghi vấn trong mắt nàng, giải thích : “ gian này cùng gian kia là song song, là ta dùng pháp thuật ngưng kết mà ra. cách khác, chúng ta ở trong vương phủ, nhưng mọi người trong vương phủ thấy chúng ta, chỉ có chúng ta nhìn thấy họ….Ừm, ta ngươi nghe hiểu chưa?”

      Mặt Long Phù Nguyệt đầy hắc tuyến, , nàng nghe có chút khó hiểu, trợn to đôi mắt: “Vậy…ta có thể tùy tiện lại ?”

      Hoa Bão Nguyệt gật gật đầu: “Đương nhiên.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :