1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ']Chương 586. Đại…..Đại ca ca, cứu….cứu ta

      '] câu chưa có hỏi xong, bỗng nhiên thấy bị máu tươi nhuộm đỏ nửa thân mình, khỏi kêu lên tiếng: “Đại Vũ Mao, ngươi bị làm sao vậy? Sao lại bị thương nặng như vậy?”

      thanh trong trẻo cất lên: “Sao cả hai người các ngươi đều chật vật như vậy? Lại quyết đấu với nhau nữa sao?”

      hình ảnh màu hồng chợt loé, Hoa Tích Nguyệt từ ngoài cửa sổ bay vào.

      bóng trắng lại loé lên, Cổ Nhược vào.

      Nhìn thấy Long Phù Nguyệt bị bất động ở nơi đấy, hơi ngẩn ra, ống tay áo phất cái, giải khai huyệt đạo của nàng: “Phù Nguyệt, làm sao vậy?”

      Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.

      Tất cả mọi người nàng đều biết, nhưng xem vẻ mặt của bọn họ ràng đều biết nàng!

      Nàng cũng thể hướng bọn họ cầu cứu!

      Nàng liền bắt lấy ống tay áo Cổ Nhược: “Đại…..Đại ca ca, cứu…..Cứu ta!”

      Sắc mặt Cổ Nhược khẽ biến: “Ngươi gọi ta cái gì?”

      Tiểu hồ ly cùng Hoa Tích Nguyệt cũng giật mình mở to hai mắt.

      Long Phù Nguyệt lại biết mình sai ở chỗ nào, nam tử trước mắt này nhìn qua lớn hơn mình rất nhiều tuổi. Gọi là ‘Đại ca ca’ có chỗ nào đúng sao?

      Ừm, đúng, mấy người này đều cũng phe với cái tên Sát Thần kia, họ là bằng hữu. Bọn họ giúp nàng. !

      Nàng sợ hãi, từng bước lui về phía sau, rồi bỗng nhiên bỏ chạy.

      Trước mắt có bóng hồng xẹt qua, Long Phù Nguyệt chợt thấy dưới chân như là bị cái gì đó giữ lại, thể nào nhúc nhích được.

      Nàng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên. thấy đại mĩ nhân đứng trước mặt nàng.

      Đại mĩ nhân kia, vòng quanh người nàng, hơi hơi nhíu mày: “Di, tính khí giống nha. Hoa Kiều Long, ngươi lại đây nhìn cái, nàng là chủ nhân của ngươi sao?”

      Tiểu hồ ly sững sờ chút, cũng chạy lại xem, ở người Long Phù Nguyệt ngửi ngửi, đôi mắt xanh rực trợn tròn: “Di, đúng nha, nàng phải chủ nhân của ta…”

      Quay đầu nhìn Phượng Thiên Vũ: “Đại Vũ Mao, chuyện gì đây? Tiểu chủ nhân của ta đâu rồi?”

      Lòng Cổ Nhược bất chợt chấn động, bất động thanh sắc vươn tay, đạo sương mù bao phủ lấy Long Phù Nguyệt. . . . . .

      Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, kêu lên: “Các ngươi……Các ngươi làm cái gì?”

      Chương 587. Thuật thôi miên

      Ý nghĩ tron g đầu bỗng dưng mờ mịt, hình như có cái gì thăm dò trong tâm linh của mình.

      Đầu óc bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

      “Ngươi là ai?” Thanh của Cổ Nhược đạm mạc và trầm. Lại có cảm giác làm mê hoặc lòng người.

      Long Phù Nguyệt ngơ ngác, ngoan ngoãn trả lời: “Long Phù Nguyệt.”

      “Thiên Cơ quốc Thánh nữ công chúa Long Phù Nguyệt?”

      “Vâng.”

      “Ngươi phải chết rồi sao? Sao lại có thể sống lại? Trước khi hoàn hồn có nhìn thấy gì ?” Thanh của Cổ Nhược giống như từ trời xuống địa phủ. Thản nhiên giống như dòng suối trong mát. Lại như có cái gì đó khiến nàng thể trả lời.

      “Ta quả chết rồi. Nhưng ta cam lòng, vẫn dật dờ chung quanh. Vừa rồi là bị thanh quái lạ hấp dẫn, cho nên mới đến đây, vừa hay nhìn thấy thân thể của ta từ cầu thang lăn xuống, linh hồn nữ tử bị cơn lốc xoáy lớn cuốn rồi, ta liền vào được…..”

      “Lốc xoáy? Lốc xoáy kiểu gì? Ngoài lốc xoáy ra ngươi còn thấy cái gì khác ?”

      “Lốc xoáy nhiều màu, trong lốc xoáy còn có nhiều ảo ảnh. Còn có thanh kêu gọi ở trong nữa.” Long Phù Nguyệt vẫn ngơ ngác như trước. Máy móc trả lời.

      “Kêu cái gì? Ngươi nhất định còn nhớ đúng ?” Thanh của Cổ Nhược vẫn giống như trước, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhàng dụ dỗ.

      “Đúng vậy, đó là thanh của nữ tử, bà kêu là ‘Phù Nguyệt, trở về .’”

      “Được, ta biết rồi. Hài tử ngoan lắm,ngươi ngủ giấc , ngủ giấc tốt rồi.” Cổ Nhược vung tay, đạo bạch quang kia dần dần tan .

      Long Phù Nguyệt ngây ngốc đến bên giường, chậm rãi nằm xuống, thoáng chốc ngủ say.

      Toàn thân Phượng Thiên Vũ ngây ra, sắc mặt trắng bệch: “Ý của nàng là gì? Lốc xoáy nhiều màu? Phù Nguyệt bị quái gì bắt rồi?”

      Cổ Nhược trầm ngâm chút, rồi : “Theo như lời nàng , đó hình như là loại cổ thuật thần bí___Hoàn hồn thuật. Hoàn hồn thuật này phải là vị đại cổ sư cực kì cao thâm mới có thể thực được, mà muốn gọi nàng quay về phải dùng máu người thân của nàng mới có hiệu quả…..Nếu ta đoán lầm, Phù Nguyệt là bị thân nhân của nàng triệu hồi về thời đại kia rồi!”

      “Quay về thời đại kia rồi?! Vậy làm sao mới có thể triệu hồi nàng đến đây?” Phượng Thiên Vũ nhìn Cổ Nhược chằm chằm, trong lòng tràn đầy bất ổn. Muốn từ mặt của nhìn ra chút hy vọng nào đó.
      Chương 586. Đại…..Đại ca ca, cứu….cứu ta

      câu chưa có hỏi xong, bỗng nhiên thấy bị máu tươi nhuộm đỏ nửa thân mình, khỏi kêu lên tiếng: “Đại Vũ Mao, ngươi bị làm sao vậy? Sao lại bị thương nặng như vậy?”

      thanh trong trẻo cất lên: “Sao cả hai người các ngươi đều chật vật như vậy? Lại quyết đấu với nhau nữa sao?”

      hình ảnh màu hồng chợt loé, Hoa Tích Nguyệt từ ngoài cửa sổ bay vào.

      bóng trắng lại loé lên, Cổ Nhược vào.

      Nhìn thấy Long Phù Nguyệt bị bất động ở nơi đấy, hơi ngẩn ra, ống tay áo phất cái, giải khai huyệt đạo của nàng: “Phù Nguyệt, làm sao vậy?”

      Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.

      Tất cả mọi người nàng đều biết, nhưng xem vẻ mặt của bọn họ ràng đều biết nàng!

      Nàng cũng thể hướng bọn họ cầu cứu!

      Nàng liền bắt lấy ống tay áo Cổ Nhược: “Đại…..Đại ca ca, cứu…..Cứu ta!”

      Sắc mặt Cổ Nhược khẽ biến: “Ngươi gọi ta cái gì?”

      Tiểu hồ ly cùng Hoa Tích Nguyệt cũng giật mình mở to hai mắt.

      Long Phù Nguyệt lại biết mình sai ở chỗ nào, nam tử trước mắt này nhìn qua lớn hơn mình rất nhiều tuổi. Gọi là ‘Đại ca ca’ có chỗ nào đúng sao?

      Ừm, đúng, mấy người này đều cũng phe với cái tên Sát Thần kia, họ là bằng hữu. Bọn họ giúp nàng. !

      Nàng sợ hãi, từng bước lui về phía sau, rồi bỗng nhiên bỏ chạy.

      Trước mắt có bóng hồng xẹt qua, Long Phù Nguyệt chợt thấy dưới chân như là bị cái gì đó giữ lại, thể nào nhúc nhích được.

      Nàng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên. thấy đại mĩ nhân đứng trước mặt nàng.

      Đại mĩ nhân kia, vòng quanh người nàng, hơi hơi nhíu mày: “Di, tính khí giống nha. Hoa Kiều Long, ngươi lại đây nhìn cái, nàng là chủ nhân của ngươi sao?”

      Tiểu hồ ly sững sờ chút, cũng chạy lại xem, ở người Long Phù Nguyệt ngửi ngửi, đôi mắt xanh rực trợn tròn: “Di, đúng nha, nàng phải chủ nhân của ta…”

      Quay đầu nhìn Phượng Thiên Vũ: “Đại Vũ Mao, chuyện gì đây? Tiểu chủ nhân của ta đâu rồi?”

      Lòng Cổ Nhược bất chợt chấn động, bất động thanh sắc vươn tay, đạo sương mù bao phủ lấy Long Phù Nguyệt. . . . . .

      Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, kêu lên: “Các ngươi……Các ngươi làm cái gì?”

      Chương 587. Thuật thôi miên

      Ý nghĩ tron g đầu bỗng dưng mờ mịt, hình như có cái gì thăm dò trong tâm linh của mình.

      Đầu óc bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

      “Ngươi là ai?” Thanh của Cổ Nhược đạm mạc và trầm. Lại có cảm giác làm mê hoặc lòng người.

      Long Phù Nguyệt ngơ ngác, ngoan ngoãn trả lời: “Long Phù Nguyệt.”

      “Thiên Cơ quốc Thánh nữ công chúa Long Phù Nguyệt?”

      “Vâng.”

      “Ngươi phải chết rồi sao? Sao lại có thể sống lại? Trước khi hoàn hồn có nhìn thấy gì ?” Thanh của Cổ Nhược giống như từ trời xuống địa phủ. Thản nhiên giống như dòng suối trong mát. Lại như có cái gì đó khiến nàng thể trả lời.

      “Ta quả chết rồi. Nhưng ta cam lòng, vẫn dật dờ chung quanh. Vừa rồi là bị thanh quái lạ hấp dẫn, cho nên mới đến đây, vừa hay nhìn thấy thân thể của ta từ cầu thang lăn xuống, linh hồn nữ tử bị cơn lốc xoáy lớn cuốn rồi, ta liền vào được…..”

      “Lốc xoáy? Lốc xoáy kiểu gì? Ngoài lốc xoáy ra ngươi còn thấy cái gì khác ?”

      “Lốc xoáy nhiều màu, trong lốc xoáy còn có nhiều ảo ảnh. Còn có thanh kêu gọi ở trong nữa.” Long Phù Nguyệt vẫn ngơ ngác như trước. Máy móc trả lời.

      “Kêu cái gì? Ngươi nhất định còn nhớ đúng ?” Thanh của Cổ Nhược vẫn giống như trước, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhàng dụ dỗ.

      “Đúng vậy, đó là thanh của nữ tử, bà kêu là ‘Phù Nguyệt, trở về .’”

      “Được, ta biết rồi. Hài tử ngoan lắm,ngươi ngủ giấc , ngủ giấc tốt rồi.” Cổ Nhược vung tay, đạo bạch quang kia dần dần tan .

      Long Phù Nguyệt ngây ngốc đến bên giường, chậm rãi nằm xuống, thoáng chốc ngủ say.

      Toàn thân Phượng Thiên Vũ ngây ra, sắc mặt trắng bệch: “Ý của nàng là gì? Lốc xoáy nhiều màu? Phù Nguyệt bị quái gì bắt rồi?”

      Cổ Nhược trầm ngâm chút, rồi : “Theo như lời nàng , đó hình như là loại cổ thuật thần bí___Hoàn hồn thuật. Hoàn hồn thuật này phải là vị đại cổ sư cực kì cao thâm mới có thể thực được, mà muốn gọi nàng quay về phải dùng máu người thân của nàng mới có hiệu quả…..Nếu ta đoán lầm, Phù Nguyệt là bị thân nhân của nàng triệu hồi về thời đại kia rồi!”

      “Quay về thời đại kia rồi?! Vậy làm sao mới có thể triệu hồi nàng đến đây?” Phượng Thiên Vũ nhìn Cổ Nhược chằm chằm, trong lòng tràn đầy bất ổn. Muốn từ mặt của nhìn ra chút hy vọng nào đó.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      chương 588+ 589
      Edit : nhok phù thuỷ
      beta:Quảng Hằng

      Chương 588. Ngươi nhẫn tâm như vậy sao?


      Cổ Nhược chậm rãi lắc đầu, thở dài tiếng : “ có biện pháp. Làm như vậy trái lại luân thường, người gọi nàng phải là người có cùng huyết thống. Hơn nữa biện pháp này mỗi người chỉ có thể sử dụng lần. Nếu dùng lần thứ hai, nàng bị hồn phi phách tán.”



      “Cho nên ____Chúng ta thể sử dụng cùng biện pháp để gọi nàng trở về? Có phải hay ?” Phượng Thiên Vũ suy sụp ngồi ghế. Gần như muồn đứng thẳng cũng được.



      Cổ Nhược , gật gật đầu: “ sai! Trừ phi…….”



      “Trừ phi cái gì?” Phượng Thiên Vũ trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, nghe được câu này của , giống như người chết chìm vớ được cọng cỏ ven bờ.



      “Trừ phi_____Nàng ở thế giới đó, tự mình tìm được biện pháp trở về.” Cổ Nhược chậm rãi .

      Phượng Thiên Vũ nhắm mắt lại. nhớ lại những lời của Long Phù Nguyệt khi vừa mới khôi phục lại trí nhớ___



      Ta chính là thương ngươi. Tuyệt nữa rồi! Ta muốn nhìn….Ngươi nữa! bao giờ muốn nữa!





      “Phù Nguyệt, nàng thương ta sao? muốn nhìn thấy ta nữa sao?”





      Phù Nguyệt, nếu nhất định vô duyên, sao nàng lại đến đây lần, rồi lại nhẫn tâm rời , nàng bảo ta làm sao mà chịu nổi? Sao nàng lại nhẫn tâm đến như vậy?



      Sắc mặt tái nhợt, ‘rắc’ tiếng, tay của ghế dựa bị đánh gãy: “Ta buông tay! Ta tin tưởng nàng cũng buông tay…..Bằng khi ta chết biến thành quỷ, cũng phải đem nàng bắt trở về!”



      dùng lực quá lớn, người lại bị thương, máu lại chảy ra.



      Cổ Nhược thản nhiên liếc nhìn cái: “ người ngươi bị thương, nếu chữa trị biến thành quỷ đó! Nhưng mà cho dù biến thành quỷ cũng chưa chắc ngươi có thể tìm thấy nàng.”



      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, ngực đâm bị thương đau đến mức như có trăm bàn tay bé xé rách. Nhưng đau ngoài thân thể sao có thể so với đau trong lòng, trong lòng đau giống như là có người xả thịt, đau đến tận xương tuỷ, đến tận từng dây thần kinh, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. lộ vẻ sầu thảm, cười: “Có lẽ_____Biến thành quỷ cũng tôt, ít nhất cần phải chịu đau khổ đến như thế này….”



      Ngực bị thương rất nặng, có thể chống lại tới tại, dễ dàng gì. Trước mắt tối sầm, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.



      Cổ Nhược liếc mắt nhìn Hoa Tích Nguyệt cái, Hoa Tích Nguyệt giơ tay lên: “Yên tâm, chết được. Ta có thể cứu . Nhưng mà…….” Nàng hơi hơi nhăn mi lại.




      Chương 589. Chữa thương


      Cổ Nhược yên lặng nhìn nàng, chờ nàng tiếp.



      “Nhưng mà, thương thế như thế kia thể trong ngày rưỡi là tốt lên được. Nếu như muốn chữa trị cho , chúng ta phải lùi lại ít thời gian dời bến.”



      Cổ Nhược gật gật đầu: “Lùi lại lùi lại, việc cứu quan trọng hơn.”



      Hoa Tích Nguyệt trầm ngâm chút: “Nhưng con rùa kia , con long quy kia thăng thiên sau hai ngày nữa, nếu trì hoãn, chỉ sợ lấy được Thận châu!”



      Cổ Nhược nhìn nàng, thần sắc chút thay đổi, thản nhiên : “ lấy được thôi, có gì quan trọng đâu? Hoa nương nếu cần gấp, mời trước vậy.”



      Khuôn mặt nhắn của Hoa Tích Nguyệt hơi đỏ lên.



      Nàng lúc này khôi phục hình người, lại tìm được ân nhân cứu mạng cả đời này, tâm của hồ ly sớm đặt ở người Cổ Nhược rồi.



      Đương nhiên nghĩ đến việc xuyên trở về nữa.



      Sở dĩ còn nghĩ đến việc tìm Thận châu, hoàn toàn là vì độc dược người Cổ Nhược.



      Lúc này nghe như thế, hoàn toàn là hiểu nhầm ý của nàng. Trong lòng khỏi tức giận, dậm chân : “Ta có cái gì mà muốn hay muốn? Ngươi muốn cứu , vậy cứ cứu trước!”



      Dìu Phượng Thiên Vũ tới trước giường.



      Thân mình Phượng Thiên Vũ rất lớn, mà chiếc giường ngủ này đủ cho hai người nằm. thể chữa thương được.



      Hoa Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt nằm ngủ ở bên trong, hơi hơi nhíu mày.



      Cổ Nhược bế Long Phù Nguyệt lên: “Ta đưa nàng sang phòng cách vách nghỉ chút.”



      Xoay người muốn . Cái miệng nhắn của Hoa Tích Nguyệt nhếch lên, : “Ta cần người biết điểm huyệt để giúp đỡ.”



      Bước chân Cổ Nhược ngừng lại chút: “Được, ta dàn xếp cho nàng xong tới đây.”



      Hoa Tích Nguyệt cười híp mắt, liếc mắt nhìn tiểu hồ ly cái: “Hoa Kiều Long ngươi coi chừng Long nương, tại nàng ta rất kích động, tỉnh lại gây chuyện đó.”



      tiếng ‘Hoa Kiều Long’ khiến tiểu hồ ly sảng khoái tinh thần, đáp ứng tiếng, quả nhiên hộ tống Cổ Nhược .



      Phượng Thiên Vũ mất rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.



      Hoa Tích Nguyệt bắt lấy mạch của , mạch tượng của hỗn loạn như ma, luồng khí tức quỷ dị tả xung hữu đột trong cơ thể  , làm cho khí huyết cuồn cuộn như sóng.




    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 590. Chữa thương 2


      Hoa Tích Nguyệt trong lòng trầm xuống, thở dài : “Người này vừa được vui vẻ bất chợt lại đau thương, vốn bị thương đến lục phủ ngũ tạng, lần bị thương trước còn chưa có khỏi hẳn, tại lại chịu đả kích rất lớn, người lại bỏ , cho dù làm bằng sắt, cũng thể chịu nổi. Có thể chịu đựng tới bây giờ đúng là dễ dàng gì. Ai, nghĩ tới người này nhìn qua bộ dạng như hoa, vậy mà rất si tình………….”



      khỏi lại nhớ đến Cổ Nhược, trong lòng vừa vui vừa buồn: “Nếu ân công có thể đối đãi với ta bằng nửa của , ta có chết cũng cam tâm!”



      Lại tiếp: “Ông trời có thể cho ta gặp lại xem như là đại ân đại đức rồi, ta còn oán hận cái gì nữa? Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian, ta tin thể cảm hoá ! Nam nhân tốt đến mấy cũng sợ nữ bám dính phải ?!”



      Nàng còn miên man suy nghĩ, chợt thanh của Cổ Nhược truyền tới: “Cần ta làm gì?”



      Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cổ Nhược đứng ở trước giường, đôi mắt sáng như sao giữa đêm nhìn chăm chăm mặt Phượng Thiên Vũ, mặt hơi có chút lo lăng: “ sao chứ?”



      Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót: “Chỉ sợ cảm tình của đối với Phượng Thiên Vũ so với ta còn sâu đậm hơn, chứ đừng đến Long Phù Nguyệt.”



      Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhược, thở dài, hiểu được bây giờ phải thời điểm để ghen tuông: “ bị thương rất nặng, tâm lực hao tổn quá độ, phải điểm huyệt đồng thời tiến hành châm cứu, ta châm cứu cho , còn ngươi điểm huyệt đạo tương ứng……..”



      Khoa tay múa chân đem các cơ quan cần điểm lần.



      Bộ thủ pháp này phức tạp rườm rà, nàng lần rồi liếc mắt nhìn Cổ Nhược cái, xác định hỏi: “Ân công, có cần ta lặp lại lần nữa hay ?”



      Cổ Nhược lắc lắc đầu, lạnh nhạt : “ cần, ta nhớ, bắt đầu !”



      Wow, ân công của nàng quả là rất thông minh nha, trình tự điểm huyệt phức tạp như thế mà nghe xong lần nhớ kĩ, khiến nàng thể bội phục.



      Mắt thấy sắc mặt Phượng Thiên Vũ càng ngày càng trắng, hơi thở cũng càng ngày càng yếu ớt, nàng dám tiếp tục những điều vô nghĩa.



      Đem thân mình Phượng Thiên Vũ dựng lên, bắt đầu châm cứu.



      cây ngân châm đâm xuống.



      Động tác của nàng nhàng mà nhanh chóng.


      Chương 591. Chữa thương 3


      cây ngân châm đâm xuống, động tác của nàng nhàng mà nhanh chóng, mà Cổ Nhược theo như lời chỉ dạy của nàng, hoặc ấn hoặc điểm các huyệt đạo người Phượng Thiên Vũ rất chuẩn xác, trình tự cùng lực đạo đều khác với bình thường, khó thế nhưng chút cũng lẫn lộn, phối hợp với châm cứu của nàng, sai chút nào………



      Cho dù là châm cứu hay điểm huyệt đều rất tốn công lực, sắc mặt hai người nghiêm trọng, đều tự vội vàng, lại phối hợp chút kẽ hở.

      Dần dần, sắc mặt trắng bệch gần như muốn phát xanh của Phượng Thiên Vũ cuối cùng cũng có tia hồng.



      Sau khi châm cứu xong, Hoa Tích Nguyệt mệt đến toát mồ hôi, mà trán Cổ Nhược cũng lấm tấm mồ hôi.



      Hoa Tích Nguyệt thở phào cái: “Tốt lắm!”



      Rầm tiếng ngã từ giường xuống. Bắt đầu nguyên hình.



      Cổ Nhược hoảng sợ, bất giác đứng lên: “Ngươi làm sao vậy?”



      Hoa Tích Nguyệt vô lực quỳ rạp mặt đất, lắc lắc đầu: “ có gì, chỉ là hơi hao tâm tổn sức thôi, nghỉ chút là sao đâu.”



      Dù sao Hoa Tích Nguyệt mới trở thành hình người lâu, mà thực bộ châm pháp cực kì hao tổn linh lực. Sau khi châm cứu xong , nàng thể duy trì được hình người nữa. Bắt đầu khôi phục thân hình hồ ly nằm sấp xuồng.



      Trong đôi mắt Cổ Nhược lên chút lo lắng cùng áy náy: “Ngươi sao chứ? Có phải lại khôi phục được hình người ?”



      Hoa Tích Nguyệt lắc đầu: “ , ta chỉ là rất mỏi mệt thôi. Nghỉ ngơi chút sao đâu.”



      Nó ngẩng đầu ngắm Cổ Nhược cái, đôi mắt màu tím vừa di chuyển, thân mình bỗng nhiên bổ nhào vào lòng Cổ Nhược: “Ân công, ngươi ôm ta ngủ chút.”



      tay bỗng nhiên lại có nhiều cọng lông mượt mà hơn, thân mình Cổ Nhược cứng đờ, suýt nữa theo bản năng vứt nó ra.



      Nhưng vẫn mỉm cười nâng nó lên, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, rốt cuộc nhịn xuống.



      Hoa Tích Nguyệt trong lòng mừng thầm, ở trong lòng tìm tư thế thoải mái nhất, ngủ say.



      Cổ Nhược tay ôm đám lông tròn vo màu hồng, trong lòng hốt hoảng nhưng lại có cảm giác như từng quen biết.



      Nhưng đại nam nhân lại ôm hồ ly ngủ cảm thấy có chút xấu hổ, dở khóc dở cười.



      Lại đành lòng vứt nó ra ngoài.



      Đành phải để nó gối lên đầu gối mình, rồi bắt đầu luyện công……….






    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit : nhok phù thuỷ
      beta:Quảng Hằng



      Chương 592.Thời gian ngọt ngào


      Nháy mắt ba ngày trôi qua.



      Trong ba ngày này, Hoa Tích Nguyệt vẫn dùng tuyệt kĩ trị liệu của Hồ tộc để trị thương cho .



      Bộ thủ pháp trị liệu này tuy hiệu quả bằng hồi xuân thuật, nhưng được như vậy là kinh lắm rồi.



      Gần ba ngày trị liệu, thương thế của Phuợng Thiên Vũ khá hơn nửa.



      Trong ba ngày này ‘Long Phù Nguyệt’ đương nhiên cũng tỉnh lại, cãi nhau với mọi người.



      Nàng đòi tìm cái chết, bày đủ loại bộ dạng. Làm cho đám người Hoa Tích Nguyệt đau đầu thôi.



      Đến cuối cùng Hoa Tích Nguyệt chịu nổi việc nàng cứ tranh cãi ầm ĩ, liền dùng toàn bộ công lực tạo ra cái ảo ảnh.



      Ảo ảnh này có cái tên nghe ghê tởm____Thời gian ngọt ngào, người ở trong đó giống như được trở lại thời điểm vui vẻ nhất của cuộc đời, có thể trấn an tinh thần.



      Đem ‘Long Phù Nguyệt’ cho vào bên trong ảo ảnh, nàng quả nhiên bị ảo ảnh mê hoặc, rất là biết điều.



      Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn………quả là giống như con heo , nhưng làm cho bọn Cổ Nhược bớt lo hơn.



      Thương thế của Phượng Thiên Vũ cũng tốt được bảy tám phần.



      Nhưng Long Phù Nguyệt trở lại, cảm thấy đau lòng, thất vọng, bất lực và mệt mỏi.



      Đôi mắt chuyển động, cũng hấp hối. Chẳng có chút tinh thần nào cả.



      Hoa Tích Nguyệt thấy buồn bực trong lòng, tiếp tục như vậy cũng chẳng được.



      Nếu tình hình xấu , Cổ Nhược đồng ý tìm Thận châu, xem ra chỉ có cách kích thích Phượng Thiên Vũ chút, làm cho lên tinh thần mới được.



      Nàng thử dùng vài biện pháp, nhưng Phượng Thiên Vũ kia giống như chẳng quan tâm, khiến nàng thực bất đắc dĩ, cảm thấy vô lực.



      Mấy ngày nay, Phượng Thiên Vũ vẫn nằm đơ ở giường như trước, Cổ Nhược ngồi gần khép hờ ánh mắt, Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly Hoa Kiều Long rảnh rỗi nên cảm thấy nhàm chán, ngồi chỗ chuyện phiếm.



      Tiểu hồ ly chăm chú nhìn tỷ tỷ của mình.



      Hoa Tích Nguyệt mấy ngày nay quá mệt nhọc, cũng gầy ít.



      Tiểu hồ ly vươn móng vuốt, xoa xoa khuôn mặt tỷ tỷ, buồn nhìn nàng: “Tỷ tỷ, tỷ gầy ít, nếu để cho cha nhìn thấy, chắc chắn ông khóc khiến trời long đất lở đó.”



      Hoa Tích Nguyệt gõ gõ cái đầu của nó, nhắm mắt lại: “May mắn là tại ta có cách nào xuyên trở về, cha thể nhìn thấy được. Và ông cũng đỡ phải thương tâm.”




      Chương 593. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?


      Phượng Thiên Vũ vẫn nhắm mắt lại, nghe được lời tỷ muội hai người rất đúng, trong lòng như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nắm chặt lấy tay Hoa Tích Nguyệt: “Nga, đúng rồi, ngươi là xuyên qua đến đây sao? Có biện pháp nào để ta xuyên tới thời đại đó ?”



      Nếu nàng tới được nghĩ biện pháp đến đó!



      Ý tưởng này bỗng nhiên làm cho tia hi vọng trở nên hưng phấn hơn, chăm chú nhìn Hoa Tích Nguyệt, trong đôi mắt tĩnh mịch loé lên tia hi vọng.



      Hoa Tích Nguyệt sững sờ chút, rút bàn tay về, vỗ vỗ bờ vai , cười khổ : “Huynh đệ, xuyên qua thời đại phải là việc dễ dàng. Ta phải nhờ Cung Tịch Dạ hao tốn ba ngàn năm công lực mới có thể tới đây được. ra là có biện pháp, nhưng tại công lực của ta có hạn, có biện pháp để xuyên tới đấy. Trừ phi lấy được Thận châu, để gia tăng cho ta năm ngàn năm công lực………”



      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ sáng lên, hi vọng này tuy có xa vời, nhưng so với có hi vọng còn tốt hơn.



      đứng bật dậy: “Vậy còn chần chừ cái gì, chúng ta mau tìm Thận châu thôi!”



      Thân mình vẫn còn suy yếu, vừa mới đứng lên, liền lảo đảo suýt ngã. giữ vào đầu giường để đứng vững.



      Cổ Nhược mở to mắt, nhìn cái, thản nhiên : “Thân thể ngươi như vậy làm sao có thể tìm Thận châu? Tới để chịu chết sao?”



      Rốt cuộc cũng có tia hi vọng, Phượng Thiên Vũ giống như chết đuối vớ được cọc, tinh thần phấn chấn lên nhiều: “Yên tâm! Ta tại tốt lên nhiều rồi. Chúng ta ngày mai !”



      Cổ Nhược hơi nhíu mày: “Vị công chúa thực kia phải làm sao bây giờ?”



      Phượng Thiên Vũ thản nhiên : “Mang theo nàng! Phù Nguyệt muốn trở về được phải dựa vào thân thể nàng, thể có bất cứ sơ suất gì…….”



      Sau khi ăn cơm no, lại trị liệu thêm lần, tinh thần Phượng Thiên Vũ quả nhiên khôi phục được hơn nửa.



      Đến ngày hôm sau.



      Mấy người mượn cỗ xe ngựa, đến bến thuyền, ở đây nhiều người qua lại, nên thể triệu hồi con rùa kia ra, mấy người mướn chiếc thuyền, tới ngày, tới hòn đảo có người ở.



      Mấy người xuống thuyền, mắt thấy thuyền kia chậm rãi biến mất ở mặt biển.



      Phượng Thiên Vũ thấy thể mới giải huyệt đạo cho Long Phù Nguyệt.



      Long Phù Nguyệt từ từ tỉnh lại, vừa thấy mình đảo hoang vắng, hoảng sợ. Trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”






    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 594. Nàng mới là kẻ xâm nhập!
      Phượng Thiên Vũ thèm nhìn nàng, thản nhiên : “ theo chúng ta.”
      Long Phù Nguyệt nhìn nhìn vài người chung quanh, lùi từng bước: “Các ngươi…….Các ngươi cũng phải là người tốt! Ta ở cùng chỗ với các ngươi.”
      Cổ Nhược thở dài: “Long công chúa, yên tâm, chúng ta đối với ngươi có ác ý, hại ngươi đâu.”
      Tiểu hồ ly cũng gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, tuyệt đối hại ngươi. Dù sao thân thể này cũng từng là bằng hữu của chúng ta, nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ………..”
      Nó còn chưa hết câu, cái đuôi bỗng như bị ai tóm lấy nhấc lên.
      Bốn chân nó khua loạn, tức giận kêu to: “Hoa Tích Nguyệt, ngươi lại túm cái đuôi cái đuôi của ta!”
      Hoa Tích Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn nó: “Hoa Đậu Đậu, ngươi cũng đâu có ai bảo ngươi câm đâu!”
      ‘Long Phù Nguyệt’ cũng rất thông mình, đôi mắt di chuyển vòng vo, nhìn mấy người lượt, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt : “Các ngươi……các ngươi muốn cho người đàn bà kia về đúng ? Đến chiếm lấy thân thể của ta, các ngươi đừng quên, thân thể này chính là của ta, nàng ta mới là kẻ xâm nhập!”
      Phượng Thiên Vũ thản nhiên nhìn nàng: “Ngươi đừng quên, vài năm trước ngươi cũng chết, nếu Tiểu Nguyệt Nguyệt chiếm dụng thân thể của ngươi, sớm rữa nát! Làm sao còn cơ hội cho ngươi trở lại.”
      ‘Long Phù Nguyệt’ cứng họng, cả giận : “Bất kể như thế nào, thân thể này vẫn chính là của ta! Ta muốn thế nào như thế đó!”
      Tiểu hồ ly bỗng sốt sắng : “Thế ngươi muốn thế nào? Trăm ngàn lần thể huỷ cái thân thể này, bằng tiểu chủ nhân của ta làm sao có nhà mà về…….”
      Mặt Long Phù Nguyệt cứ đột nhiên hồng rồi lại đột nhiên trắng, nàng từng bước lui về phía sau, giận quá mà cười: “Các ngươi đúng là cường đạo! Hừ, sợ ta huỷ cái thân thể này sao? Ta huỷ hết lần này đến lần khác cho các ngươi xem!”
      Bây giờ nàng đứng bờ, phía dưới là khối đá ngầm lớn. câu vừa mới xong, ‘bùm’ tiếng liền nhảy xuống biển!
      Bọn người Hoa Tích Nguyệt hoảng sợ, hai hồ ly này đều là vịt cạn, xuống nước được, vội vàng đưa ánh mắt nhìn về phía Cổ Nhược cùng Phượng Thiên Vũ. Công phu của Cổ Nhược dùng ở dưới nước được, nên hơi nhíu mày, cũng nhìn nhìn Phượng Thiên Vũ: “Còn mau cứu nàng?!”
      Phượng Thiên Vũ lại nhúc nhích, khuôn mặt tuấn mĩ là nụ cười khó lường.
      Chương 595. Muốn thử lại lần nữa hay
      Nước biển nơi này cũng nông, sâu chừng hai ba trượng, Phù Nguyệt lại biết bơi, nên vừa ngã xuống, nàng uống vài ngụm nước, nàng mặc dù là muốn tự sát, nhưng dãy dụa là bản năng của con người, nàng ở trong nước liền khua loạn xạ, cứ chìm rồi lại nổi.
      Nàng nghĩ rằng, Phượng Thiên Vũ trừng mắt nhìn nàng chết đuối!
      Khí lực càng lúc càng , hình ảnh trước mắt dần dần biến thành màu đen.
      Nàng từng chết đuối lần, loại cảm giác đau khổ này sâu đến tận xương tuỷ, bây giờ tràn ngập trong người nàng. Khiến nàng sợ đến hồn phi phách tán.
      Mở miệng kêu to: “Cứu mạng____”
      Vừa mới mở miệng, nước liền tràn vào mũi và miệng.
      Nàng cố gắng mở miệng hô hấp, nhưng chỉ toàn là nước và nước……
      Rốt cuộc nàng bị hôn mê, mất tri giác, thân mình từ từ chìm xuống dưới.
      ……………….
      luồng khí nóng đột nhiên truyền vào trong cơ thể của nàng, ‘phụt’ tiếng, nước từ trong miệng chảy ra.
      Bên tai truyền đến tiếng tiểu hồ ly hoan hô: “Tốt lắm, sống lại rồi!”
      Trong lòng ngực cảm thấy đau đớn, Long Phù Nguyệt ho liên tiếp vài cái, đem toàn bộ nước trong khí quản phun ra. Đầu óc chóang váng, cảm thấy nhức óc, giống như có tiếng chiêng trống khua loạn trong đầu. Toàn bộ quần áo ẩm ướt, gió biển thổi qua, nàn chợt rùng mình cái, liên tiếp hắt xì.
      Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, mới phát ra mình nằm tấm lưới.
      Tấm lưới này rất , mình lại giống như con cá chết, nằm ở giữa lưới.
      Khi nàng mở to mắt, cổ tay Phượng Thiên Vũ chuyển động, tấm lưới kia ‘ bá ’ tiếng, ở trong tay biến mất thấy gì nữa. tựa tiếu phi tiếu : “Cảm giác chết đuối vẫn còn chứ? Muốn thử lại lần nữa ?”
      Long Phù Nguyệt sững sờ chút, khuôn mặt nhắn tái nhợt bỗng nhiên tức đến đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn , bất chợt nhào đến mắng: “Ngươi là ma quỷ! Ma quỷ máu lạnh!”
      Người này chắc chắn là cố ý, cố ý để cho nàng nếm cảm giác chết đuối, lại cho nàng chết ……………………

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :