1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 48. Cuốn gói cút .

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyêt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên

       
      <img class="alignnone size-full wp-image-5885" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t.jpg" alt="" width="590" height="531" />


      nghĩ tới hôm sau tên quản lý mập mạp cho nàng tuyệt bút hàn khí, sau đó khiến nàng cuốn gói cút .

       Ôi, nhớ tới chuyện này, Long Phù Nguyệt liền vô cùng oán niệm. nghĩ rằng tới cổ đại cũng gặp tình huống này!

       Nàng nên làm cái gì bây giờ? lại bị biến thái Vương gia này đuổi ?

        đúng, bây giờ đuổi nàng cũng tốt, nàng lo chạy được đây.

       Chính là, vạn nhất bị giết diệt khẩu sao bây giờ?

       Từ từ, sao phải loạn thất bát đáo! Nữ tử này hẳn là thị thiếp của , cũng phải cùng nữ tử của phụ hoàng thương vụng trộm, có cái gì sợ hãi?

      Long Phù Nguyệt suy nghĩ vòng vo, cuối cùng suy nghĩ thông suốt.

      Được rồi, nếu đương còn thẹn thùng, kia nàng có cái gì phải xấu hổ?

      Được xem phim A phiến (phim người lớn) cũng tốt!

      Long Phù Nguyệt mở mắt to tròn đến, còn thêm bộ dáng cực kỳ tò mò, thập phần ra sức giống như lần đầu nhìn thấy.

      Rốt cuộc có người tự nhiên đứng lên.

      Vân Mặc Dao là sủng thiếp được nhất của Phượng Thiên Vũ, nàng lòng muốn làm của Vương phi nên từ lúc biết thân phận Long Phù Nguyệt, trong lòng vẫn rất bất an, e sợ tâm tư Vương gia bị tiểu nha đầu cổ quái này câu dẫn, dù sao, Long Phù Nguyệt cũng là công chúa, hơn nữa còn cùng Phượng Thiên Vũ có hôn ước.

      Vốn là, nàng đêm nay nghe tiểu nha đầu này bỏ trốn. Nàng những kinh sợ mà còn vui sướng. Nghĩ đến kình địch vừa , lại nghĩ rằng trong nháy mắt bị Vương gia bắt trở về!

      Đánh nha đầu kia hai mươi côn còn đem nàng vào lều lớn của . Vân Mặc Dao rốt cuộc trong hồ lô Phượng Thiên Vũ có bán thuốc gì, liền tìm cớ đến nhìn cái.

      Hai người mấy câu nàng liền tìm thời cơ ngồi vào trong lòng Phượng Thiên Vũ. luôn luôn phong lưu, cự tuyệt, lại nghĩ tiểu nha đầu kia phía sau chạy vào. Vốn bọn họ thân mật rốt cuộc đều bị phá hỏng.

      Nhưng nếu là có người giống như người xem diễn tuồng, lại là chuyện khác.






      Chương 49. Nha đầu kia, muốn giết nàng

               

      Dường như nhận thấy được Vân Mặc Dao cứng ngắc, Phượng Thiên Vũ lại bừa bãi hôn cái lên đôi môi đỏ mọng của nàng, lúc này mới buông nàng ra.

      đưa mắt nhìn Long Phù Nguyệt, thản nhiên : "Còn hầu hạ bổn vương trở lại đường ngay, đứng ở nơi đó làm cái gì?"

      "A?" Long Phù Nguyệt lại mở to mắt, nàng nghĩ ra trở lại đường ngay có cái gì cần hầu hạ?

      "Nô tài chết tiệt! Vương gia cho ngươi hầu hạ ngài ấy rửa tay, ngươi đứng ngơ ngác ở nơi đó làm cái gì?!" Vân Mặc Dao nhân cơ hội phát uy.

      Con bà nó! Được rồi! Ai bảo nàng tại ở dưới mái hiên nhà người chứ. Cũng thể cúi đầu.

      Long Phù Nguyệt cố nén giận, bưng chậu nước đến trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Rửa !"

      Vân Mặc Dao cười lạnh lùng: "Quỳ xuống! uổng cho ngươi vốn là công chúa, chẳng lẽ thị nữ của ngươi đứng ra lệnh cho ngươi rửa mặt như thế? quy củ!"

      Quỳ xuống? Long Phù Nguyệt cắn chặt răng, bỗng nhiên nhớ tới TV thường hay chiếu cảnh nô tài hầu hạ chủ tử rửa mặt quả là quỳ xuống, sau đó đem bồn giơ lên cao quá... đầu......

      Nhớ lúc ấy khi nàng thấy lễ tiết như vậy, nổi giận chửi ầm lên người cổ đại này thực biến thái...... Ôi, nghĩ tới, chuyện như vậy cư nhiên cũng đến lượt chính mình.

      Nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, chợt thấy dưới chân tê rần, nàng bất ngờ kịp đề phòng, bùm tiếng quỳ mặt đất.

      Nàng quỳ quá nhanh, nước trong chậu sóng sánh rơi ra ngoài hơn phân nửa. Mà nàng vừa quỳ lập tức mông cũng bị chạm trúng sàn phòng, chạm trúng vào chỗ đau mông. Đau đến mức nàng ‘oa’ lên tiếng, mồ hôi lạnh cùng nước mắt ngờ tuôn xuống như bão táp.

      Mẹ nó! cần phải , cái này nhất định là quỷ kế của Vân Mặc Dao!

      Long Phù Nguyệt chưa bao giờ nếm qua đau đớn khuất nhục như thế, nàng nổi giận, gần như kịp suy nghĩ, vỗ lên xánh tay, thanh nhanh như chớp, phóng thẳng về hướng Vân Mặc Dao!

      Gần như so với nàng nhanh hơn, thân hình Phượng Thiên Vũ chợt lóe, đem Vân Mặc Dao kéo lảo đảo, tiểu thanh xà kia nhất thời táp cái vào khoảng , ở trung lóe ra  chút, biến mất.

      Vân Mặc Dao bị dọa ra thân mồ hôi lạnh, nàng cũng là người luyện võ, đương nhiên thấy ràng hình dáng thanh xà kia, đầu rắn hình tam giác, ràng là kịch độc. Cắn ngụm chỉ sợ toi mạng.

      Nha đầu kia, muốn giết nàng?!

      Vân Mặc Dao trong nháy mắt nằm ngay giữ làn ranh sinh tử, khỏi giận dữ, nhấc chân liền hướng Long Phù Nguyệt đá cái: "Tiểu tiện nhân! Ngươi muốn chết!"


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 50: Nên tăng thêm chút trí nhớ cho ngươi!

       

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên




      <img class="alignnone size-full wp-image-5865" title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg" alt="" width="588" height="421" />



      cước hàm chứa phẫn nộ của nàng ta đá ra, mang theo tiếng gió sắc bén. Nếu như bị đá trúng cước này, Long Phù Nguyệt chết cũng mất nửa cái mạng. 

       Long Phù Nguyệt có võ công, hoàn toàn kịp trốn, đem mắt nhắm lại: "Con bà nó, cùng lắm ta lại tìm Diêm Vương lão tử uống trà!"

       Chợt nghe thanh ‘ca’ vang lên, tiếp theo liền nghe thấy Vân Mặc Dao kêu lên tiếng đau đớn, bùm tiếng tựa hồ là té ở  mặt đất, nàng ta tin nhìn Phượng Thiên Vũ: "Vương gia, ngài...... ngài......"

       Phượng Thiên Vũ vươn tay hất chân của nàng ta ra, phủi phủi tay, lạnh lùng nhìn Vân Mặc Dao liếc mắt cái, thản nhiên : "Bổn vương ở đây, khi nào đến phiên ngươi tới ra lệnh? Cút!"

       Ngày thường, mặt luôn xuất nụ cười, nay gương mặt trầm xuống, độ ấm chung quanh tựa hồ cũng giảm xuống tới độ.

      Vân Mặc Dao bị dọa thân mình run lên, vội phủ phục mặt đất: "Tiện thiếp biết sai, tiện thiếp biết sai"

       Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười như hoa xuân bình thường sáng lạn, vươn tay đem nàng ta nâng dậy, thuận tay lại thay nàng ta xoa chân, cười tủm tỉm : "Lúc này mới ngoan, Mặc Dao, đừng quên thân phận ngươi. Gia còn có thể thương ngươi." 

       Vân Mặc Dao thừa cơ tiến vào trong lòng, ngực của : "Cám ơn Vương gia, tiện thiếp biết, ngài cùng tiện thiếp chấp nhặt, Vương gia, kỳ tiện thiếp cũng là mảnh hảo tâm, nha đầu kia tay chân vốn vụng về sợ là hầu hạ được Vương gia, bằng phái nha hoàn tay chân lanh lẹ, thông minh, còn nha đầu này để tiện thiếp mang về hảo dạy dỗ......" 

       Nàng ta câu còn chưa xong, thân mình liền bay ra ngoài, may mắn nàng ta có chút võ công, ở giữa trung liều mạng điều chỉnh thân hình, cuối cùng mới đâm đầu ngã mặt đất. Nhưng liên tục thối lui vài bước, loạng choạng, bùm tiếng ngã ngồi mặt đất.

       Nàng ta sợ tới mức hồn phi phách tán - Hồn vía lên mây, còn kịp đứng lên, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ liền tiến đến trước mặt của nàng ta, mặt vẫn  cười vân đạm phong khinh như trước: "Vân Mặc Dao, xem ra bổn vương rất sủng ngươi, chuyện của bổn vương khi nào đến phiên ngươi tới khoa tay múa chân? Xem ra nên tăng thêm ít trí nhớ cho ngươi!"

       Vỗ tay hai cái, có bốn binh lính bước nhanh đến, cùng nhau khom người: "Vương gia có gì phân phó?"

       Phượng Thiên Vũ ảm đạm cười, dùng bạch ngón tay ngọc chỉ chỉ Vân Mặc Dao: "Đem vị Vân thị thiếp này đưa vào cấm thất tỉnh tu chút. Trong ba ngày, ta gặp nàng!"




      Chương 51: tuyệt đối đích phúc hắc nam quả, nham hiểm cái......

       

      Vân Mặc Dao sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, quỳ rạp mặt đất liên tục dập đầu: "Vương gia thứ tội, tiện thiếp cũng dám... nữa, Vương gia thứ tội......" Cái trán của nàng ta gần như chảy máu.

       Phượng Thiên Vũ cũng thần sắc bất động, lạnh lạnh : "Ngươi tiếp tục dong dài, phải là sáu ngày......"

       Lần này, Vân Mặc Dao sợ tới mức dám động, ngơ ngác tùy ý binh lính đem nàng ta đỡ ra ngoài.

       Long Phù Nguyệt cũng sợ tới mức đứng ở nơi đó, động cũng dám động.

       "Tên biến thái này, quả nhiên phải biến thái bình thường. Vân Mặc Dao tốt xấu gì cũng xem như người bên gối , cư nhiên đối đãi độc với nàng ta như thế! Người kia, cười ngọt, xuống tay độc, tuyệt đối là phúc hắc nam, nham hiểm đáng sợ......"

       Long Phù Nguyệt ở trong bụng mãnh liệt oán thầm, chợt thấy thân mình hẩng, bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy.

       Nàng hoảng sợ: "Ngươi...... ngươi muốn xử phạt ta như thế nào?" Ông trời a, người bên gối mà còn xuống tay độc như thế, còn nàng chỉ là tiểu nha hoàn, trực tiếp giết nàng chứ? Nghe làm Vương gia bình thường, muốn giết tiểu nha đầu dễ dàng giống như bóp chết con kiến vậy......

       Phượng Thiên Vũ cũng bình tĩnh mặt câu cũng , đem nàng đặt xuống chăn đệm nằm dưới đất, xem xét chút thương thế mông nàng, lại bôi ít thuốc mỡ lên. Lúc này mới buông tay. Lạnh lùng thốt: "Oa nhi, nên tùy tiện để tiểu thanh xà của ngươi đả thương người, bằng , bổn vương đem cánh tay này của ngươi chặt bỏ! Còn có, về sau ngươi chính là nha đầu bên người bổn vương, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi. Sáng mai bổn vương phái riêng người đến dạy ngươi quy củ." 

        ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ nước, khuôn mặt tuấn tú nhất thời tối sầm: "Mới đây đến canh bốn rồi! Oa nhi, ngươi gây sức ép cho bổn vương đêm ngủ! May mắn tại phải ở Thiên Tuyền quốc, bằng bổn vương tại vào triều. Tốt lắm, bổn vương chợp mắt chút, ngươi đến canh năm nhớ đánh thức bổn vương, nếu như làm trể nãi chuyện của bổn vương, bổn vương lấy đầu của ngươi!"

       Long Phù Nguyệt giờ phút này nào dám nửa chữ ? Cúi đầu đáp ứng rồi, trong lòng lại oán thầm: "Nha, ta cũng đêm ngủ a, còn bị mấy đòn hiểm biến thái của ngươi, 5555555, số ta khổ. Còn phải trông chừng canh giờ......"

       Miệng vết thương mông nàng tuy rằng chẳng phải đau, nhưng vẫn là dám chạm đất, chỉ có thể nằm úp sấp.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 52. đôi mắt gấu mèo




      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên





      <img class="alignnone size-full wp-image-6200" title="Tiểu Phúc" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-phc3bac.jpg" alt="" width="430" height="676" />


      Mắt thấy Phượng Thiên Vũ nằm giường sau suất án ngủ say, nàng cũng muốn được như vậy muốn chết, nhưng cũng dám ngủ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm đồng hồ nước......



      Canh qua rồi bây giờ lại đến canh hai, cho tới bây giờ khỏi có cảm giác canh giờ lại trôi qua khó khăn như vậy, nàng gần như là thấy dài như cả năm, mí cũng mí dưới liều mạng đánh vào nhau, nàng thấy vậy liền liều mạng ngắt mình cái, dùng đau đớn để bức bách chính mình tỉnh táo… 

      canh giờ gian nan cuối cùng cũng trôi qua.  Long Phù Nguyệt nghe được bên ngoài đánh canh năm, vừa định nhảy dựng lên kêu Phượng Thiên Vũ, ngoài trướng liền truyền đến thanh của hai công công: “Vương gia, trời canh năm, chúng nô tài hầu hạ Vương gia rời giường.”

      Thanh bọn họ lớn , vừa nghe biết được huấn luyện. Phượng Thiên Vũ lười biếng ngáp cái: “Hai ngươi, có thể vào được.”

      Long Phù Nguyệt giật mình mở mắt to, ra có thái giám chuyên đánh thức Vương gia rời giường, tên biến thái kia còn muốn nàng nhìn chằm chằm đồng hồ nước làm chi? lại ở muốn chỉnh nàng!

      Long Phù Nguyệt trong lòng tiểu vũ trụ hừng hực bốc cháy lên, nhưng nàng lại học ngoan, dám mắng , chỉ dám lấy hai mắt to trừng , nếu trong ánh mắt có thể bắn ra dao , phỏng chừng Phượng Thiên Vũ liền biến  thành con nhím.

      Phượng Thiên Vũ chậm rãi nhìn hai thái giám hầu hạ mặc triều phục, sau đó tà tứ liếc nhìn  Long Phù Nguyệt cái, thấy nàng kia có đôi mắt gấu mèo, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp lên tia cười bỡn cợt. 

      đến trước người nàng, thâm ý khen ngợi vỗ vỗ vào đầu nàng: “Oa nhi, làm việc tồi, bổn vương phải thưởng cho ngươi.”

      Long Phù Nguyệt mở to mắt trừng , nếu ở đại, nàng sớm đem mắng chó huyết lâm đầu. Nhưng bây giờ, 55555555, nàng dám!

      Nghe phải ban thưởng cho nàng, nàng cắn răng nở nụ cười: “Đa tạ Vương gia khen thưởng, đây là việc tiểu nhân phải làm, phần thưởng trong lời của Vương gia, chỉ cần ban cho nô tỳ ngủ giấc .” Con bà nó, nàng mở to hai mắt đến bây giờ, phải vậy mới .

      Đôi môi Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra tia cười quyến rũ cười, sờ sờ đầu nàng: “Oa nhi, nhanh như vậy liền vội vã muốn cùng bổn vương giường? Ngươi còn . Thân thể bé của ngươi, bổn Vương có hứng thú….”

      ”Oanh!” Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đỏ! Giận đến đỏ mặt tía tai.




      Chương 53. Cười chân chó.




      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: Quảng Hằng




      Giơ ngón tay chỉ vào : “Ngươi...... Ngươi......” Nha, nghĩ đến đâu vậy? Nàng thầm nghĩ muốn ngủ giấc ngon, người nào muốn cùng tên biến thái này lên giường?

      Phượng Thiên Vũ tay duỗi ra, liền đem tay bé của nàng chụp lại: “Oa nhi, khó nghĩ là ngươi lại lớn lên trong hoàng cung như thế nào, nô tài dùng ngón tay chỉ vào chủ tử sao?” 

        dùng ngón tay nhàng bao phủ ngón tay gây họa của Long Phù Nguyệt, thản nhiên : “Ngươi có biết hay , chỉ bằng lóng tay chỉ vừa rồi của ngươi, bổn vương là có thể đem ngón tay cái của ngươi chặt xuống?”

       Long Phù Nguyệt toàn thân nổi da gà, tay phủ tay nàng, làm cho lòng của nàng từng đợt rét run, hôn mê, người này võ công  cao như vậy, bằng chỉ cần dùng khí công trực tiếp đem ngón tay nàng cắt bỏ ?

      Hảo hán so đo thế yếu trước mắt, Long Phù Nguyệt cuống quít làm ra vẻ mặt tươi cười, thực chân chó cười hì hì : “Vương gia thứ tội, người biết có tội, trong bụng tể tướng có thể chạy thuyền, hãy bỏ qua cho tiểu nhân lúc này . Tiểu nhân kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân đại đức của ngài.”

      Nàng thuận miệng , đem từ ngữ trong sách vở, TV thường thấy những đoạn máu chó nịnh bợ ra.

      Phượng Thiên Vũ ngẩn ra, ngửa đầu cười ha ha đứng lên, bỏ tay nàng ra, vỗ vỗ vào đầu nàng: “Oa nhi, ngươi là  bé con cổ quái, ngươi ở nơi nào học được nhiều lời quê mùa trong giang hồ như vậy? Hắc hắc, nếu như phải nhìn cánh tay của ngươi có đồ đằng, bổn vương đúng là hoài nghi thân phận công chúa của ngươi.

      ha ha nở nụ cười, lúc này mới : “Nhìn đến ngươi bổn vương thấy rất vui vẻ, bổn vương tạm tha cho ngươi lần này, nghỉ tạm hai canh giờ, sau đó đem soái trướng rửa sạch lần, nhớ kỹ, chính là được nhiễm hạt bụi nào! Nếu như bổn vương phát   chút tro bụi, cái đầu của ngươi thể an ổn ở cổ ngươi .”

      lại vỗ vỗ đầu Long Phù Nguyệt, lúc này mới xoay người nghênh ngang mà .

      Long Phù Nguyệt sớm tìm ra phương hướng. Vừa thấy rời , bất chấp tất cả, nhảy vào đệm liền ngủ.

      Tựa hồ là ngủ lâu, lại tựa hồ là ngủ ngắn ngủn trong cái chớp mắt, nàng ở trong mộng cùng Chu công chuyện phiếm đánh cờ, bên tai giống như truyền đến trận tiếng kêu: “Phù Nguyệt, dậy mau, ngươi ngủ hai canh giờ......”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 54.Trách được ngươi lại vụng về đến thế......

       

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên




      <img title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/08/1231.jpg" alt="" width="590" height="416" />


       

      Long Phù Nguyệt trở thân mình, ánh mắt cũng mở, mơ mơ màng màng phất phất tay: "Đừng, đừng gọi...... để cho ta ngủ tiếp một lát thôi......"





      Long Phù Nguyệt thích nhất là ngủ nướng, lúc ở hiện đại, bởi vì sáng sớm rời giường, đồng hồ báo thức biết bị nàng phá hủy bao nhiêu lần.



      Lúc này nghe được có người gọi, nàng ngủ, mơ mơ màng màng, nàng còn tưởng rằng là ở đại. Hoàn toàn là để ý tới.   



      "Rời giường! Nếu ngươi dậy, cẩn thận Vương gia chém đầu ngươi!" Tạp bên tai kia bám riết tha, chẳng những nhỏ , ngược lại còn to hơn. Ngay cả thân thể của người đó cũng mãnh liệt lay nàng dậy.








      Này lay rồi lại lay dưới, khiến nàng mông lung mơ hồ chạm đến vết thương, trận đau đớn truyền khắp toàn thân, nàng nhất thời đau đến mất hồn mất vía. Kêu ‘A’ tiếng, mở mắt. Trước mắt thấy khuôn mặt của một tiểu nha đầu. Đôi mắt tròn tròn là linh động.



      Điềm Nhi!



      Lúc này Long Phù Nguyệt hoàn toàn thanh tỉnh: "Điềm Nhi, ngươi tại sao lại ở trong này?"

      Điềm Nhi thấy nàng rốt cục tỉnh lại, thở phào  hơi: "Phù Nguyệt, ngươi đã tỉnh, ngươi ngủ cũng lâu, ta đã gọi ngươi cả nửa ngày."

      Long Phù Nguyệt xấu hổ cười cười: "À, à, ta luôn ngủ say như thế, hơi mê man ít...... này, đúng rồi, Điềm Nhi, ngươi tại sao biết giờ này đến gọi ta?"



      Điềm Nhi cúi đầu, khuôn mặt nhắn ửng đỏ: "Là, là Vương gia sáng nay tự mình phân phó cho ta, ngài ấy cho ta ở chỗ giặt quần áo, để cho ta tới nơi này cùng ngươi cùng nhau quét tước soái trướng, cũng dặn ta giờ này giờ đánh thức ngươi."



      Long Phù Nguyệt lúc này mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, thầm nghĩ: " ra tên biến thái này còn có chút nhân tính, biết soái trướng lớn như vậy, mình ta quét hết......"



                   



      Điềm Nhi tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã chuẩn bị khăn lau, cái phất trần và dụng cụ chỉnh tề vân vân, hai người liên thủ quét dọn.



      Điềm Nhi nhiều, so sánh nhiều, líu ríu. Hai người vừa vừa làm, cũng thật là rất vui.



      "Phù Nguyệt, thì ra ngươi là tiểu công chúa Thiên Cơ quốc, trách được tay chân vụng về ngươi lại đến thế...... Hì hì, nhưng ta thực hiểu, tối hôm qua giặt nhiều quần áo như vậy, ngươi làm sao giặt hết?" Điềm Nhi cuối cùng là hỏi ra vấn đề thắc mắc.



       



      Chương 55: Trời ạ, bằng ngươi giết ta



       





       





      Long Phù Nguyệt hì hì nở nụ cười tiếng, mở to đôi mắt, nửa nửa giả : "Thần tiên thấy ta đáng thương, đến giúp ta giặt." Kỳ tiểu thanh xà người Long Phù Nguyệt kia chính là cái kim tằm cổ.



      Kim tằm cổ thích nhất là sạch , những chổ nó ở thường thường hạt bụi dù là rất . Tối hôm qua khi mọi người đều rồi, nàng liền thả tiểu thanh xà ra, để cho nó giặt thay quần áo. Đương nhiên là giặt nhanh lại còn sạch.

      Nguyên nhân mà Long Phù Nguyệt có gan ngủ là do Phượng Thiên Vũ đã rồi. Dù sao chỉ cần phái tiểu thanh xà ra đảm nhiệm việc quét dọn nàng đương nhiên là khẩn trương.

      Lại nghĩ rằng Phượng Thiên Vũ cho nàng người để giúp đỡ. Chết , đương nhiên nàng làm sao dám sử dụng tiểu thanh xà.



       Cái này tử, nàng cũng dám dùng. Đành phải chấp nhận cùng Điềm Nhi làm nhiệm vụ lau dọn.



      Khăn lau rất nhanh bẩn, chậu nước sạch cũng biến thành đen. Long Phù Nguyệt trong lòng suy nghĩ kế, cười hì hì nhìn Điềm Nhi : "Điềm Nhi, ngươi cứ lau trước, ta ra bờ sông múc nước." Ở trong lòng tại thầm tính toán, tại tên biến thái kia có ở đây, đúng là thời cơ tốt để chạy trốn, nếu có thể ra bờ sông, nhảy vào trong sông kia nàng sợ....



      Nàng dồn sức tính toán, Điềm Nhi lại nở nụ cười "Phù Nguyệt, chúng ta cần phải tự mình múc nước đâu. Bên ngoài còn có người hầu binh sĩ mà. Múc nước là nhiệm vụ của bọn họ."

      Miệng xong, liền đem nước bẩn mang ra ngoài, lâu sao, quả nhiên quân sĩ lại đem nước vào trong.



      Kế hoạch chạy trốn của Long Phù Nguyệt một lần nữa hỏng từ trong trứng nước, khỏi có chút ủ rũ.



       Hai người dọn dẹp ước chừng gần một ngày, soái trướng trở nên rực rỡ hẳn lên.



      Hai người vừa định ngồi xuống nghỉ chút, trướng rèm được vén lên, tiên lính chạy bộ vào, lớn tiếng phân phó  câu: "Vương gia có lệnh, đại quân xuất phát về nước, cho các ngươi ở đây trong vòng một canh giờ, đem lều lớn, vật dụng đều đóng gói phân loại, hôm nay rồi”.



      "A?!" Long Phù Nguyệt ngây người. thể nào?! Lại muốn rửa sạch phân loại lần nữa? Trời ạ, bằng ngươi giết ta!



      Nhưng mà, oán giận oán giận, quân lệnh nàng cũng cãi lời được, đành phải chấp nhận thu dọn.

      Lại là phen gà bay chó sủa đem mọi thứ thu dọn, lều lớn nhỏ gì đó rốt cục bị các nàng toàn bộ thu dọn xong xuôi, cũng phân loại chỉnh lý tốt, vừa mới thu dọn xong, đỉnh hoa lệ lều lớn kia liền bị hủy xuống dưới, thành đống linh tinh đổ nát, mọi thứ đều được chất chiếc xe ngựa to.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 56. Nhóc con, bóp chân cho bổn vương

       

       Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên







      <img title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/08/1231.jpg?w=590&h=416" alt="" width="590" height="416" />


      Tam quân binh sĩ toàn bộ chuẩn bị đợi lệnh.

       Phượng Thiên Vũ mang đội quân tiên phong, chừng mấy vạn người.

       Binh hơn vạn, đông kể siết.



       Nhiều người như vậy sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, ngay hàng thẳng lối giáp trụ sáng ngời.

        Long Phù Nguyệt nhìn vừa thấy, thè lưỡi, lần đầu tiên có tia bội phục đối với Phượng Thiên Vũ: "Ồ, người nầy hành quân rất có tiến bộ, nhìn cách hành quân chỉnh tề thế này so với buổi duyệt binh lễ quốc khánh cũng thua kém.”

       Sớm có sĩ binh dẫn hai nàng lên một chiếc xe ngựa. Bên trong xe có bốn năm nữ tử. Đều mặc đồ của thị nữ. Nhìn thấy Long Phù Nguyệt tiến vào, lộ ra ánh mắt tò mò.

       Long Phù Nguyệt bất chấp tất cả, tìm chỗ ngồi, vừa định ngồi xuống, mông vừa mới chạm vào ghế, nàng liền đau đớn nhảy dựng lên.

       Ôi, vết thương ở mông nàng còn chưa có khỏi.

       Vậy phải làm sao bây giờ?

        gian trong xe rất là hẹp, nàng hoàn toàn thể đứng, lại thể ngồi, có cách nào. Nàng đành phải quỳ xuống dựa lưng vào vách xe.

       Qua hồi, xe liền dừng lại, Long Phù Nguyệt xốc lên màn xe, hướng ra phía ngoài nhìn, phía trước là nhìn tới những chiếc xe ngựa phía sau, phía sau sắp hàng chỉnh tề. Những lá cờ bay phất phới, xe ngựa nối đuôi nhau thành hàng dài.

       Quỳ  hồi, chân của nàng bắt đầu tê.

       Trời ơi, nàng biết phải ngồi bao lâu xe ngựa, nếu ngồi này mấy ngày mấy đêm, chỉ sợ chân nàng sẽ hỏng mất!

       Nàng oán niệm đầy mình, chợt nghe tiếng chân bước tới, người ở ngoài xe hô: "Vương gia có lệnh, gọi Long Phù Nguyệt đến Long Xa hầu hạ." (Long xa: xe dành cho Vương gia, hay vua chúa)

       Long Phù Nguyệt sửng sốt. Trời ơi, còn bảo cho nàng hầu hạ? Cái tên biến thái kia tra tấn nàng còn chưa đủ?

       Long Phù Nguyệt đầu đầy hắc tuyến. Ở chung quanh tràn ngập ánh mắt đố kị của nữ tử, nàng bị đưa đến một chiếc xe ngựa rộng lớn xa hoa.

       Xe ngựa này so với xe ngựa bình thường ước chừng lớn gấp hai lần, bên trong xe được bố trí cực kì tinh xảo. Có cẩm tháp, còn có tấm thảm tinh xảo lót sàn, cái bàn bằng gỗ hoa lệ. Mỗi thứ đồ vật đều được bày trí rất tỉ mỉ, đồ vật tuy nhiều nhưng hoàn toàn hợp lí, chói mắt.

       Ồ, Vương gia này đúng là biết hưởng thụ. Nhìn cái, ngay cả xe ngựa cũng giống như phòng ngủ. Ôi, vẫn là người kia số mạng tốt.

       Bên trong xe, chỉ có một mình Phượng Thiên Vũ, giờ phút này nửa nằm nửa ngồi cẩm tháp, nhìn thấy nàng tiến vào, ánh mắt dừng lại ở thắt lưng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười: "Nhóc con, bóp chân cho bổn vương."




      Chương 57. hai chân người kia sẽ phải là giả chứ?

       

       

       Long Phù Nguyệt bởi vì vừa rồi là quỳ sát ở xe ngựa, hai chân tê dại chịu nổi, mà binh lính kia thúc giục nàng nhanh, làm cho chân nàng cũng chưa kịp giãn gân cốt, cho tới bây giờ, hai chân vô cùng khó chịu, như là có hàng vạn hàng nghìn mũi kim đâm vào chân. Nghe thấy Phượng Thiên Vũ phân phó tiếng, trong lòng thầm mắng: "Ngươi ngồi thoải mái như vậy ở trong xe ngựa còn cần bóp chân, là sướng quá mà."

      Tuy trong lòng hề phục, miệng nàng cũng dám gì. Đành ngồi xuống, hai nắm tay ở đùi nhàng đấm bóp.

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt sâu như biển rộng khẽ khép hờ lại, tràn đầy hứng thú. giãn ra đôi chân dài chút: “Oa nhi, dùng sức mạnh chút, ngươi tại giống như gãi ngứa vậy."

       Long Phù Nguyệt lửa giận vốn sôi sục trong bụng, nghe nói như vậy, trong lòng lại phát hỏa.

      Hừ, chê yếu phải ? Vậy nàng liền thử dùng một vài mưu mẹo xem sao!

      Long Phù Nguyệt vén tay áo, cắn răng cái, nắm tay bé nhanh như chớp cuồng bạo đánh thùm thụp xuống.

      Khóe miệng Phượng Thiên Vũ chứa nụ cười nghiền ngẫm, ràng khép hờ ánh mắt: "Ừ, như vậy là tốt rồi, đừng có ngừng......"

      "A?" Long Phù Nguyệt sửng sốt, ở tại khí lực của nàng cũng là khá lớn. Tuy rằng lần này linh hồn nàng tạm ở trong thân thể tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, nhưng nàng cảm thấy, khí lực vẫn rất tốt.

      Lần này nàng liều mạng đấm mạnh, nếu là người thường, sớm bị nàng đấm cho sưng chân. Mà chân người này lại phải được làm bằng sắt. Sao một chút đau đớn cũng có, mà dường như lại rất thích. Người kia hai chân sẽ phải là giả chứ?

       Long Phù Nguyệt trong lòng hiếu kì, muốn vén ống quần hắn lên để nhìn một cái. (nhok: PN thật là háo sắc, PN*lườm*)

       Nhưng mà ngẩng đầu nhìn thấy dung nhan vô cùng tuấn tú của , nàng lại có gan. Sau khi đấm bóp một hồi, Phượng Thiên Vũ sao, Long Phù Nguyệt mệt hai bàn tay cũng có chút sưng đỏ.

       Nàng ngẩng đầu nhìn xem Phượng Thiên Vũ, người này khép hờ ánh mắt, cũng có ý ̣nh cho nàng dừng tay.

       Nha nha, người này là cố ý cho nàng đấm bóp chân giả gây sức ép nàng chứ?

       Long Phù Nguyệt rất là buồn bực, lấy ra bàn tay, gãi gãi đầu, trong lúc vô ý đụng phải trâm gài tóc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :