1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 566-567
      Edit : nhok phù thuỷ
      beta:Quảng Hằng

      Chương 566. Ta tại cho ngươi biết thêm kiến thức
      Lúc nàng ở tại, cha mẹ có hai đứa con đó là nàng cùng trai.
      Nàng mặc dù là con , nhưng so với con được sủng ái hơn chút. Quả thực chính là như trân châu bảo vật. trai nàng thích học Cổ thuật, còn nàng lại thích đọc sách, nàng cũng là sinh viên đại học duy nhất của thôn, khiến cha mẹ vô cùng sung sướng, bây giờ hương tiêu ngọc vẫn rồi, chắc cha mẹ thương tâm muốn chết……….
      “Phù Nguyệt! Phù Nguyệt………”
      Tiếng gọi mơ hồ ở đâu bỗng nhiễn xuất trong tai nàng.
      Nàng bỗng nhiên kinh hãi nhảy dựng lên!
      Là mẹ! Đó chính là thanh của mẹ!
      Nàng nhìn trái nhìn phải, nhưng khắp nơi vắng vẻ, làm gì có có bóng dáng của những người khác ?
      Chẳng lẽ bởi vì ta quá nhớ mẹ, nên nghe nhầm?
      “Đại Vũ Mao, ngươi có nghe thấy có người gọi ta ?”
      Phượng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng cái: “Có người gọi nàng sao? Làm gì có chứ?”
      Long Phù Nguyệt ngồi sụp xuống.
      Quả nhiên là nghe nhầm!
      Nàng còn tưởng rằng mẹ vì quá nhớ mong mình mình nên cũng xuyên qua rồi.
      Tai Phượng Thiên Vũ thính vô cùng, nếu như có người gọi, nhất định có thể nghe thấy được.
      “Ai!” Nàng thở dài tiếng, bên hông chợt căng thẳng, thân mình rơi vào trong vòng ôm ấm áp.
      “Tiểu Nguyệt Nguyệt, cảnh đẹp như thế này, nàng cũng than thở, là sao thế?”
      Long Phù Nguyệt tựa người vào trong ngực của , thở dài: “Ta nghĩ tới cha mẹ trước của ta…………Ai, ta chết như vậy, biết bọn họ thương tâm đến mức nào………”
      Phượng Thiên Vũ hôn môi nàng cái, cười : “Bọn họ cũng biết nàng trong họa có phúc, tìm được vị hôn phu tốt như vậy………..”
      Long Phù Nguyệt đỏ mặt lên, chỉ vào da mặt của : “ biết xấu hổ, tự khen chính mình, ngươi tốt lắm sao?”
      Tâm Phượng Thiên Vũ rung động, bỗng nhiên đem nàng ôm chặt lấy, thuận thế đè lên : “ tốt sao? Ha ha ta tại cho nàng biết thêm kiến thức ………”
      “Ngươi…………”
      Long Phù Nguyệt cái gì cũng chưa kịp bị hôn.
      Tuy rằng hai ngày này, Long Phù Nguyệt bị hôn nhiều lần, ôm hôn cũng có, bế để hôn cũng có, thậm chí là ngồi lên chân để hôn, nhưng bị đè xuống đất hôn vẫn là lần đầu tiên.
      Tim nhất thời nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.
      Nàng xoay người rời , nhưng buông tha nàng, người nào đó võ công cao hơn nàng, tâm kế cũng sâu hơn nàng, hơn nữa người luôn có hơi thở làm nàng choáng váng đầu óc, nếu thể rời được, mặc muốn làm gì làm.
      Chương 567. Phu quân của nàng có dáng người ‘ma quỷ’
      “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt……..”
      lẩm bẩm tên của nàng, hôn nàng sâu.
      Tim Long Phù Nguyệt đập như nổi trống, đột nhiên bị hôn đến choáng váng đầu óc, cảm nhận được quần áo người bị ai đó cởi ra, cảm nhận hôn, mút cổ nàng, cảm nhận được luồng kwra nóng từ lòng bàn tay của hắ, nhóm lên đừng đám lửa da thịt của mình. . . . . .
      Trong khí càng ngày càng nóng, thần trí nàng hỗn loạn, khẽ phát ra tiếng.
      “Phù Nguyệt, ta muốn nàng…….”
      Tiếng của mang theo tình dục trở nên khàn khàn, trong mắt giống như có ánh lửa. Tay đặt hai bên đầu nàng , đôi mắt sâu thẳm thấy đáy, lại dừng lại động tác.
      Mặt Long Phù Nguyệt đỏ như bị lửa đốt, quay đầu dám nhìn ánh mắt của .
      Điều này xảy ra cũng nằm trong dự liệu của nàng.
      Dù sao hai người bọn họ cũng thành thân, tuy rằng nàng đối với chuyện lúc trước , nhưng có nghĩa là nàng biết bọn họ sớm quá thân thiết………
      tìm nàng hai năm, cũng cấm dục hai năm.
      Tình cảm sâu như vậy khiến nàng vô cùng cảm động.
      Nay nàng có thuốc chữa, còn có lí do gì để từ chối?
      Long Phù Nguyệt nhìn , đôi mắt mờ hơi sương.
      Quần áo người trở nên hỗn độn, lộ ra bộ ngực cường tráng, trắng nõn, có chút giống nữ tử, nhưng lại ẻo lả, thậm chí lộ cơ bắp.
      Ngô, phu quân của nàng có dáng người ‘ma quỷ’.
      Long Phù Nguyệt nhịn được nuốt nước bọt.
      nằm nửa người nàng, tóc đen xoã xuống, chạm vào nàng có chút ngứa. Nhưng có động tác kế tiếp, dường như đợi phản ứng của nàng…………..
      thề về sau miễn cưỡng nàng, cho nên giờ tuy bị tình dục thiêu đốt muốn nổ tung, nhưng phải đợi nàng đồng ý…….
      Long Phù Nguyệt đột nhiên hoảng hốt.
      Giống như ở chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, ôm nàng, nhàng ở bên tai của nàng: "Lần đầu tiên tuy đau, nhưng ta thực ôn nhu, Phù Nguyệt, cho ta . . . . . ."
      Tiếp theo liền cúi người tiến vào………..
      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt thoáng chốc đỏ hoàn toàn, lại kìm lòng được đưa lưỡi liếm môi. Trong lòng thầm thở phào nhõm.
      “Ta cùng , ra sớm là vợ chồng, ra……… ra ta đối với lần đầu tiên vẫn còn có chút ấn tượng………...”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 568. Tín hiệu vô cùng kiên định
      Nàng dù sao cũng có tư tưởng rất thoáng của người đại, tiếp xúc cũng nhiều, nên hề nhăn nhó.
      Khuôn mặt nhắn tuy rằng hồng hồng như mây, nhưng lại đưa tay ôm cổ …….
      Động tác này hiển nhiên cấp cho Phượng Thiên Vũ tín hiệu vô cùng kiên định.
      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ sâu vô cùng gần như muốn trở thành lốc xoáy, hơi thở dồn dập, lại hôn nàng lần nữa.
      Lúc này đây giống như trước chỉ để giải quyết ham muốn, mà giống như rốt cục thể nhịn được nữa, đòi lại tất cả những gì mà trước nay mất. . . . . .
      Trong lòng Long Phù Nguyệt biết kế tiếp phát sinh cái gì, tim đập nhanh dần trở nên mất kiểm soát, thân thể cứng đờ, giống như trời lạnh cứ run lên.
      “Phù Nguyệt, đừng khẩn trương……”
      thấp giọng dụ dỗ nàng, tràn đầy mật ngọt thương.
      Từng đợt tê dại lan ra toàn thân, Long Phù Nguyệt run run, cắn chặt môi dưới, liều mạng khồng phát ra thanh.
      cúi đầu ở người nàng, lại ôm lấy nàng, mút lấy đôi môi của nàng, buộc nàng phải mở miệng ra.
      Long Phù Nguyệt bị náo loạn chịu nổi, linh cơ vừa động, hai tay căng thẳng, đơn giản xoay người trở về. Tiên hạ thủ vi cường, trước tiên đưa đầu lưỡi vào trong miệng thăm dò.
      sững sốt chút, trong mắt tràn ngập ý cười, bàn tay đưa đến trước ngực của nàng, nhàng xoa bóp. Long Phù Nguyệt bị kích thích run lên, đầu lưỡi cũng quên động đậy, trái lại bị thâm nhập vào trong miệng……..
      Thừa dịp đầu óc nàng còn choáng váng.
      mỉm cười cái, tiến vào sâu bên trong người nàng.
      Có cảm giác toàn thân bị xé toạc, đau đớn vô cùng, nhưng chỗ trống dường như lại được lấp đầy…….
      Máu trong cơ thể bị thiêu đốt đến sôi lên, tầm mắt chỉ có mảnh lay động, thấy khuôn mặt của . Thân thể như sóng to gió lớn biển rộng. Người phía thôi động đậy. Nhưng dường như có ý dừng, có ý dừng.
      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt giống như nổ tung từng tràng pháo hoa, tai bắt đầu ù . Ánh mắt dần mất tiêu cự, đầu óc trỗng rỗng, tình dục đạt đến đỉnh cao nhất.
      Cũng đồng thời lúc này, chỗ lồng ngực bỗng nhiên tê rần, đau đớn thình lình xảy ra, khiến thân mình nàng đột nhiên run cái. Trong đám hổn độn trước mắt dường như có con sâu đỏ rực vặn vẹo ngừng, sau đó liền biến mất thấy……
      Chương 569. Xem đủ, xem mãi cũng đủ
      Vô số mảnh trí nhớ như đốm sáng bay lượn, giống như nước lũ đồng thời dâng đến. Khiến đầu óc nàng trở nên mơ hồ.
      Nhưng nàng là uống ít rượu, lại ở trong kích tình, trong đầu mảnh hỗn độn, cái gì cũng suy nghĩ, chính là mơ mơ màng màng ôm , mặc dẫn dắt đưa mình lên mây…
      Rốt cục tình cảm mãnh liệt qua .
      Nàng sức cùng lực kiệt, cả người xương cốt như tan ra, nằm ở trong ngực , mệt mỏi nghĩ gì cả, ngáp cái, ngủ………
      Phượng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt của nàng khi ngủ, nàng hô hấp đều đều, mi dài cụp xuống, tóc đen hỗn độn gối lên cánh tay của . Dung nhan trước mặt xinh đẹp, vẫn ngọt ngào và ôn tồn.
      hơi nhích bên thân mình, ôm lấy thâm thể thơm mát mềm mại bên người.
      Dưới thân mềm mại, mang theo đất và hương cỏ dại.
      Trong lòng chưa bao giờ trải qua cảm giác sung sướng cùng thoả mãn như vậy.
      Phù Nguyệt của , Oa nhi của , người của , rốt cuộc hoàn toàn thuộc về .
      cho tới bây giờ cũng nghĩ rằng, bản thân cũng có lúc điên cuồng như thế này.
      lấy trời làm màn, đất làm giường, cứ như vậy mà muốn nàng.
      Giờ phút này chỉ cảm thấy gió là ấm, trăng là đèn, hoa là hương, trong khí tràn ngập mùi hương ngào ngạt, thơm ngát. Làm cho cảm thấy say mê.
      vươn tay, nhàng vuốt ve mặt của nàng, xem đủ, xem mãi cũng đủ.
      Chỉ hi vọng có thể cả đời cứ như thế này.
      ra hạnh phúc có thể đơn giản như vậy.
      Lúc này đây, cho phép bất kì kẻ nào đến cướp nàng , làm thương tổn nàng……………
      Cả người lại trở nên khô nóng. Giống như thiếu niên lần đầu trải qua tình dục vậy. Ôm nàng, lại hôn nàng sâu……….
      Nhiều tưởng niệm, khao khát, đớn đau như vậy …….Tựa hồ muốn đem sai sót hai năm trước lấy trở về hết.
      lần, lại lần ham muốn, phóng thích ra chính mình, ở bên tai của nàng thào những lời tâm tình: “Phù Nguyệt, cả đời này ta chỉ mình nàng. Ta bao giờ buông tay, nàng thể rời khỏi ta………”
      Long Phù Nguyệt chìm trong giấc mộng, nửa tỉnh nửa mê, đáp lại điên cuồng của …………
      đêm điên cuồng, vô số lần triền miên.
      Cũng may chỗ này là nơi cực kì yên tĩnh, cả đêm có người qua lại…………
      '](cũng may chap này ko hot lắm, nếu ko các nàng phải gọi xe cấp cứu cho ta rùi )

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 570+ 571
      Edit : nhok phù thuỷ
      beta:Quảng Hằng

      Chương 570. Nổi đau hai năm trước cũng giống như mới ngày hôm qua
      Lúc tỉnh lại, nàng có chút hoảng hốt, thân thể đau nhức muốn chết, mỗi cử động đều khiến thân mình ê ẩm.
      Mở to hai mắt nàng mới phát , người mình nhàng mà sung sướng, đỉnh đầu là màn lụa màu xanh nhạt, dưới thân là cái đệm mềm. Thoải mái lên lời.
      Bên ngoài ánh nắng chiếu vào rực rỡ. Xa xa có tiếng ồn ào đường truyền đến.
      “Di, tại sao ta lại ở nơí này ?” Nàng cố gắng chống người dậy, nhìn khắp chung quanh.
      Đây là gian phòng khách có vẻ lịch , tao nhã, ánh mặt trời xuyên qua màn lụa mỏng ở cửa sổ chiếu vào, đung đưa theo ngọn gió .
      Nàng ôm đầu, chỉ cảm thấy trong đầu là mảnh hỗn độn, có rất nhiều hình ảnh kéo đến di chuyển ngừng, hàng ngàn vạn kí ức, như muốn chen chúc nhau để thoát ra.
      Đầu đau như muốn nổ tung ra.
      Nàng ôm chặt lấy đầu, ngực tựa hồ có cái gì đó ở sâu bên trong, vô cùng đau đớn. Rồi cả sau lưng, tự dưng cũng cảm thấy đau.
      Nàng cắn răng cái, cởi quần áo, nhìn xuống ngực thấy, có đám điểm đỏ, như là lỗ nhợt nhạt sâu ….
      Đây là cái gì? Nàng nhớ ban đầu ngực có thứ này a?
      Có chút giống…….Giống như dùng Vong tình cổ mà lưu lại vết thương……
      Vong tình cổ? ! Cái từ này vừa mới xuất trong đầu.
      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, tất cả chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến. màn màn ở trước mắt nàng trình diễn, trí nhớ như miệng cống bị mở ra, xui xẻo rầm nghiêng đổ ra tất cả, lập tức bao phủ lấy nàng!
      Sắc mặt nàng thoáng chốc tái nhợt, tay chân đều run cả lên.
      ra nàng phải là đụng đầu mất trí nhớ, mà là tự mình dùng Vong tình cổ nên mất trí nhớ!
      Nàng cuối cùng hiều được vì sao luôn chịu ra chân tướng, lại làm cho nàng luôn suy nghĩ. chính là trốn tránh!
      có can đảm này!
      Cuối cùng nàng hiểu được vì sao luôn muốn ra lại thôi, muốn cho nàng nhớ lại, nhưng lại sợ nàng nhớ lại. Cuối cùng nàng thông suốt, vì sao tối qua , cái gì ‘Nếu đánh nàng trận roi như thế nào………..’
      Cái kia hoàn toàn phải là so sánh, mà nó thực xảy ra!
      Chuyện xưa khó , hai năm trước đau như ngày hôm qua.
      Chương 571. có thể trở về làm Vương gia phong lưu của
      Bị bắt buộc làm quận chúa, đêm tân hôn vắng vẻ, lưng ngựa bị nhục nhã, trong hoàng cung gặp đòn hiểm, chút hi vọng cũng có………..Tôn nghiêm lần lượt bị giẫm đạp.
      Roi da dính máu như bay lượn trước mắt nàng, tất cả , tất cả tình đều bị đòn kia đánh tan thành mây khói.
      Hai năm trước, trái tim nàng chết, sống bằng chết, nên mới liều mạng chế Vong tình cổ…..
      Vong tình cổ cực kì khó luyện, tỉ lệ thành công chỉ có phần mười.
      Có thể cũng bị sâu độc cắn nát trái tim mà chết.
      Cho nên từ xưa đến nay, cũng chỉ có vài Cổ nữ có thể luyện thành công.
      Nàng hoàn toàn dùng mạng để đổi.
      Nàng chính là dùng mạng mình để đổi!
      Để lại cho tự do, cùng là cho mình cơ hội…….
      phải chửi mình hao tâm tổn trí vì muốn độc bá sao?
      Nàng buông tay, vậy tại sao lại còn muốn tìm nàng? Nàng thả tự do cho phải sao?
      có thể làm Vương gia phong lưu của , mà trái ôm phải ấp!
      Chẳng lẽ là _____Biết ta bị oan uổng, cảm thấy có lỗi với ta, cho nên mới bồi thường ta?
      Vẫn biết ta tuy bị thương nhưng chưa chết, còn sống rất vui vẻ. Làm cho thực cam lòng?
      Vì sao còn muốn đến trêu chọc nàng? Nàng rất vất vả mới quên được . Chẳng lẽ phải bức nàng chết mới cam tâm?!
      Vong tình cổ, Vong tình cổ, nếu nàng cả đời gặp , như vậ cả đời nàng cũng nhớ tới đoạn chuyện cũ thê lương này.
      Nhưng tìm được nàng rồi, còn bò lên người nàng!
      Mà chính mình, cũng rất ngu ngốc, lại tiếp tục !
      Đáng chết , lại có trận hoan ái này, thế nên mới giải trừ được vong tình cổ. Mở ra máu chảy đầm đìa ……….
      Nàng càng nghĩ, ngọn lửa giận trong lòng nàng càng mạnh mẽ, ủy khuất cũng lập tức dâng trào như sóng biển, cảm xúc nghiêng về bên khiến nàng nhào đầu về phía trước. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng thê lương. . . . . .
      ‘Cạch’ tiếng, cửa được mở ra.
      Phượng Thiên Vũ bưng chén cháo đến.
      Thấy nàng muốn ngồi dậy. Mỉm cười: “Nàng tỉnh, sao ngủ thêm chút nữa?”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 572-573
      Edit: nhok phù thuỷ
      beta: Quảng Hằng



      Chương 572. Ngươi vì sao chịu buông tha ta?
      nhìn thấy khuôn mặt Long Phù Nguyệt tái nhợt, thần sắc lạnh lùng, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, hơi trầm xuống: “Tại sao khóc? Ai khi dễ nàng? cho ta biết, ta báo thù cho nàng.”
      Long Phù Nguyệt sờ lên mặt, vừa chạm mà tay đầm đìa nước.
      Nàng lạnh lùng nhìn , bỗng nhiên mở miệng: “Phượng Vương gia, hai năm trước chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ta thả tự do cho ngươi, vì sao ngươi chịu buông tha ta?”
      Phượng Thiên Vũ chấn động, cái chén trong tay mất thăng bằng rơi xuống đất. Sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
      Nàng nhớ!
      Nàng nhớ lại tất cả!
      “Phù Nguyệt, nàng hãy nghe ta , nghe ta giải thích……….”
      Tay loạn cả lên, đưa ra phía trước giữ lấy ống tay áo Long Phù Nguyệt.
      Đầu Long Phù Nguyệt rụt lại, tránh được .
      Oán hận, trừng mắt nhìn : “Có gì phải giải thích? vẫn ở đó phải sao? Ngươi ngươi trúng độc tình của ta là vì ta muốn tự mình độc chiếm ngươi, là ta dùng gian kế, tại tốt rồi, ta trả tự do cho ngươi, ngươi tìm oanh oanh yến yến của ngươi, còn ở đây dây dưa với ta làm cái gì? Ngươi vì sao vẫn chịu buông tha ta? Ta với ngươi có thù oán sao?”
      Nàng càng càng giận, nước mắt như hạt châu thi nhau rơi xuống, như cắt đứt quan hệ của hai người.
      Nàng liền nhảy xuống đất.
      Nhưng thân mình vẫn có chút mềm nhũn, ngả nghiêng, suýt chút nữa té ngã.
      Phượng Thiên Vũ liền đỡ lấy nàng, khép hờ ánh mắt.
      Điều gì đến cũng đến!
      Lúc này đây, muốn trốn tránh nữa!
      Sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt mắt cũng hề chớp nhìn nàng, thở dài tiếng: “Phù Nguyệt, nàng đừng như vậy được ? Nàng biết , người ta cả đời nhất chính là nàng……….”
      Long Phù Nguyệt lui về phía sau hai bước, cười lạnh tiếng: “ ta nhất? Lúc công chúa rơi xuống nước ngươi có từng tin tưởng ta? Biết cái bẫy vậy mà vẫn dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người đánh ta ba mươi roi da! Ngươi cường ngạnh muốn ta, nhưng lại đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu ta………..”
      tới đây, nước mắt trào lên. Gần như được.
      Phượng Thiên Vũ đau xót trong lòng: “Phù Nguyệt, lúc ấy ta tin nàng là do ta phải. Lúc ấy, trong lòng ta chỉ là cam tâm mà thôi. Ta muốn vứt bỏ nàng………Ba mươi roi kia ta cũng là bất đắc dĩ, vào tình huống ấy, ta có lựa chọn nào khác…………..Ta tình nguyện ba mươi roi kia đánh chính mình.”
      Chương 573. Nàng làm sao có thể như vậy?
      Long Phù Nguyệt lui về phía sau hai bước. Cười lạnh tiếng: “Phượng Vương gia, ta muốn nghe những lời tâm tình của ngươi. Ta hiểu được tính cách của ngươi. chiếm được là tốt nhất. Cả đời chỉ đuổi theo cái chiếm được đó, khi đoạt lấy, lại tuyệt quý trọng. Ngươi nay đặt trái tim người của ta, chẳng qua là vì ta bị thương nhưng chết lại sống vô cùng thoải mái vui vẻ, cho nên ngươi liền cho rằng ta chưa bao giờ đem ngươi để ở trong lòng, như thế mới có trận dây dưa này. . . . . ."
      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ nhất thời tái nhợt như tờ giấy!
      Nàng làm sao có thể như vậy? ! Làm sao có thể? !
      liền giữ lấy cổ tay của nàng, trong mắt cũng có tức giận: “Phù Nguyệt, nàng đúng là hồ đồ hay giả vờ hồ đồ? Nàng ta đây hai năm qua để cho nàng tự sinh tự diệt là vì ham hư vinh? !Phù Nguyệt, nàng thể đem toàn bộ lòng mình gạt bỏ được……..”
      Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn : “ gạt bỏ phải làm thế nào đây? Phượng Thiên Vũ, ta cho ngươi biết, ta còn thương ngươi!”
      Thân mình Phượng Thiên Vũ run lên, túm lấy cổ tay nàng, bàn tay trở nên khẩn trương, căng thẳng: “Phù Nguyệt, đừng như vậy, nàng ta. Phù Nguyệt, ta biết ban đầu ta thực có lỗi với nàng, khiến cho nàng chịu rất nhiều uỷ khuất, nàng muốn đánh ta phải , nàng cứ đánh . Nhưng mà______Đừng bỏ ta mà , đừng thương ta………….”
      Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng biết là mình . Hai năm trước bị mê hoặc đầu óc choáng váng. Hai năm sau lại vẫn nằm trong tay của . Tất cả chính là oan nghiệt. Nhưng vết thương cũ hai năm trước để lại trong lòng nàng vết rách. Khiến nàng muốn quên cũng rất khó.
      Nàng nghĩ tha thứ cho , ít nhất, tại nghĩ cứ như vậy mà tha thứ !
      Nàng thoát khỏi , dậm chân xuống đất : “Ta chính là thương ngươi. Tuyệt nữa! Ta muốn nhìn thấy……Ngươi nữa! bao giờ muốn!”
      Nhìn sắc mặt của càng ngày càng trở nên trắng, nàng có chút khoái ý của trả thù. Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy đau.
      Nàng dám nhìn mặt nữa, sợ mình khắc nào đấy mềm lòng.
      Liền quay đầu chạy ra ngoài!
      Phượng Thiên Vũ nghĩ nàng đào tẩu như vậy.
      Thân hình chợt loé, túm được tay áo của nàng: “Phù Nguyệt nàng thể ! Ta tuyệt đối để nàng !”
      Long Phù Nguyệt hừ tiếng, dùng sức đánh lại, vừa ra tay cái, cánh tay áo liền xoạt tiếng.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 574-575
      Edit: nhok phù thuỷ
      beta: Quảng Hằng
      Chương 574. Phù Nguyệt, trở về !!!!
      Phượng Thiên Vũ sững sờ chút, sắc mặt tái nhợt trông như muốn doạ người.
      Chưa kịp phản ứng.
      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên hét tiếng chói tai.
      ra gian phòng này là phòng khách ở lầu hai, nơi nàng vừa chạy tới chính là đầu cầu thang ở lầu hai.
      Vì dùng sức hơi lớn, nên cánh tay áo bị rách, nàng rốt cuộc giữ thăng bằng được, nhanh như chớp lăn xuống cầu thang.
      Mơ mơ hồ hồ, nàng chỉ kịp kêu tiếng: “Mẹ……….”
      Phượng Thiên Vũ kinh hoàng, gần như là bản năng.
      Thân hình lập tức nhanh như chim yến, động tác nhanh như tía chớp.
      Long Phù Nguyệt vừa mới lăn xuống ba bốn bậc thang, bị chặn lại.
      Bế lên!
      Gần như chỉ nháy mắt, bế nàng trở về gian phòng vừa rồi.
      Sắc mặt Long Phù Nguyệt trắng bệch, mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.
      Phượng Thiên Vũ lắp bắp kinh hãi, thân thể của nàng sao bỗng nhiên lại yếu như vậy, mới lăn hai cái, cư nhiên ngất ?
      Đem nàng đặt ở giường, ngồi sau nàng, vì nàng thôi máu quá cung.
      Qua lâu, thân mình Long Phù Nguyệt khẽ run lên, chậm rãi mở to mắt…………
      …………………….
      Long Phù Nguyệt vừa ngã xuống đất. Bên tai liền vang lên thanh : “Phù Nguyệt, trở về , Phù Nguyệt, trở về .”
      Thanh kia nghe như nước suối róc rách đỉnh núi, tựa hồ cách thiên sơn vạn thủy, nhưng lại dị thường ràng.
      Mẹ! Thanh kia dĩ nhiên là của mẹ!
      Long Phù Nguyệt trong lòng run lên bần bật, thất thanh kêu lên tiếng.
      Tiếp theo thân thể dường như trở lên tê liệt vì đau đớn.
      Nàng hét to tiếng, cảm giác như thân thể mình nhàng bay lên!
      Theo bản năng nàng cúi đầu nhìn xuống, khỏi hoảng sợ mở to hai mắt.
      cầu thang thân thể của mình còn lăn lộn, vậy mà linh hồn của nàng lại thoát khỏi thân thể, tự do bay về phía xa.
      Bên trong khoé mắt, nhìn thấy Phượng Thiên Vũ vội vàng chạy xuống, ôm lấy thân thể của chính mình, mà có đạo bạch quang khác tiến đến tiếp nhận thân thể kia…….
      Đừng! Đừng mà!
      Long Phù Nguyệt kinh hoàng hét to lên, nhưng nàng há to mồm, lại ra tiếng.
      Trong lòng quýnh lên, trước mắt tối sầm, sau đó biết gì nữa.
      Chương 575. Đây phải là nàng! Đây phải là nàng!
      “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, con tỉnh rồi, con ngoan, con tỉnh……….”
      Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, bên tai Long Phù Nguyệt truyền đến từng tiếng gọi.
      Thanh kia êm ái lại ôn nhu, nàng hốt hoảng khi nhớ lại lúc đến trường, mỗi khi nhàn hạ, mẹ cũng ở bên giường gọi nàng như vậy…………..
      Đợi chút! Mẹ?!
      Long Phù Nguyệt chợt chấn động, mở mắt.
      Đập vào mắt đều là đồ vật ở tại.
      Ti vi, computer, sô pha, giường gỗ, giường có mấy búp bê, gấu bông. tường đối diện còn có tấm áp phích của bộ phim được công chiếu…..
      Đây là gian phòng của nàng!
      Phòng ngủ của nàng ở đại!
      Mẹ của nàng ngồi cạnh nàng.
      Mà ba, trai, còn có ông nội, bà nội đều ngồi ở sô pha cách đó xa.
      Thấy nàng mở to mắt, đều chạy lại.
      “Phù Nguyệt, con trở lại.”
      “Bảo bối, làm bà nội sợ muốn chết.”
      “Cháu ngoan, con cảm thấy sao rồi?”
      Mọi người đều thực kích động, tất cả nếp nhăn mặt của ông bà đều giãn ra. Hiển nhiên là rất vui mừng.
      Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây dại!
      Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể trở về? Diêm Vương lão nhân phải thi thể của nàng bị hoả táng rồi sao? Sao nàng có thể sống lại?
      Suy nghĩ trong đầu nàng cứ loạn cả lên, thể tin được liền đưa tay ra: “Mẹ, ba, trai, ông nội, bà nội…….Chuyện gì xảy ra? Con, con phải là nằm mơ chứ?”
      Nước mắt mẹ trào ra.
      “Phù Nguyệt, con ngoan à, đây phải là nằm mơ, con của mẹ, cuối cùng con cũng trở về, trở về là tốt rồi…….”
      Trong lòng Long Phù Nguyệt hỗn loạn: “, phải con chết sao? Tại sao………Tại sao lại sống lại? Gương đâu? Mau lấy gương.”
      trai của nàng Long Phù Hiên đưa cho nàng cái gương: “Phù Nguyệt, thân thể mới này của em chưa thể dùng được, đây là hai năm qua chúng ta thực vất vả mới có thể tìm được, cùng từ trường với em…….”
      Long Phù Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn người trong gương.
      Trong gương cũng có đại mỹ nữ xinh đẹp nghẹn họng trân trối nhìn nàng.
      Trời! Long Phù Nguyệt đặt tay lên trán! Đây phải là nàng! Đây phải là nàng!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :