1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: nhok phù thuỷ

      beta:Quảng Hằng

      Chương 556. Ô Quy cũng có tôn nghiêm



      Đại Ô Quy bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười nặng nề, giống như sét đánh: “ ra là Thánh nữ lo lắng việc này. cần lo lắng, tiểu thần có thể biến được.”

      Vừa xong, thân mình đại Ô Quy bỗng nhiên thu lại. Trong nháy mắt liền thu mình chỉ bằng chú chó .

      Nó ngẩng đầu lên: “Như vậy trông như thế nào?”

      Long Phù Nguyệt trợn mắt, há hốc mồm nhìn nó, ra nó là chú rùa đen như ý, có thể tuỳ ý biến to .

      Thế này là quá tốt!

      Nàng trông mong nhìn nó: “Còn có thể hơn được ? Ngươi như vậy…. vẫn còn quá lớn.”

      Đại Ô Quy tựa hồ vui: “ nữa có khí thế, tiểu thần là rùa tiên tất nhiên là phải có tôn nghiêm.”

      Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu của nó, phi thường nghiêm túc hướng dẫn từng bước: “Ngươi thử nghĩ xem, bây giờ với bộ dạng này của ngươi mà theo sau chúng ta , đường nhất định có rất nhiều người xem. chừng, ngươi còn có thể bị bắt làm canh uống…… Ngươi nên thu lại ít, tốt nhất là thu lại tới mức ta có thể đặt ngươi ở trong túi tiền, làm người ta chú ý. Chúng ta lần này phải hành động cách bí mật, vô cùng bí mật.”

      Đại Ô Quy im lặng suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài hơi: “Được rồi.”

      Thân mình lại nhoáng cái, quả nhiên trở nên như bàn tay của đứa trẻ. Chậm dãi bò lên lòng bàn tay của Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt mừng rỡ, nhìn nhìn cái mai nâu đen lưng nó, lại nhìn cái đầu ủ rũ của nó, ngón tay xoa xoa chút: “À, ừm____Rùa tiên à, ta đặt cho ngươi cái tên, nếu , nếu lúc nào cũng gọi là Ô Quy Ô Quy có vẻ tôn trọng ngươi.”

      Con rùa đen nghiêng nghiêng cái đầu: “Tên là gì? Người thử xem.”

      Long Phù Nguyệt nhìn lớp vỏ màu đen của nó, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, lắc đầu thiểu não : “Trong thế giới của ta, có thi nhân tên là Lí Hạ, có hai câu thơ rất hay, đúng với hình dung của ngươi. Quả thực là vô cùng chuẩn xác.”

      Nàng câu này, đều câu dẫn hứng thú của mọi người. Phượng Thiên Vũ nhìn nàng cái: “ nghĩ tới ngươi còn nhớ ít thơ, thơ về cái gì, nghe chút.”

      Con rùa đen cũng trợn tròn đôi mắt màu xanh: “ mau, mau.”

      Ô ô, thế gian này con người chưa từng trông thấy loài rùa đen chúng nó, nghĩ tới còn vì chúng nó làm thơ. Quả dễ dàng gì! Nó rất cảm động.




      ']Chương 557. Nàng cùng bọn họ quả thực khác nhau….


      Edit: nhok phù thuỷ

      beta:Quảng Hằng




      Long Phù Nguyệt cười tiếng, nhàng ngâm thơ: “Mây đen bị vỡ vụn, mai (Rùa)đón ánh mặt trời. Ngươi xem , hai câu thơ này rất phù hợp với hình dung của ngươi.”

      Con rùa đen cúi đầu đọc lại hai câu thơ. Gật gật cái đầu: “Ừm, ừm, tồi, rất khí thế! Nhưng mà cái đó và việc đặt tên có liên quan gì?”

      Long Phù Nguyệt cười : “Hai câu thơ này thực thích hợp với ngươi, nhất là cái từ ‘hắc’ kia, quả thực rất có khí thế! Mà trong phàm nhân ‘Tử’ đại biểu cho tôn trọng, giống như Khổng Tử, Lão Tử, Tôn Tử, Mặc Tử…..Đều là nhân vật nổi tiếng, tên của bọn họ ở cuối cũng có chữ ‘Tử’.”

      Phượng Thiên Vũ nín được cười: “Vì thế tên của là?”

      Long Phù Nguyệt đắc ý, hơi ngửa đầu: “Gọi là ‘Hắc Tử’ thế nào?”

      Phốc, con rùa đen xoay người từ lòng bàn tay nàng rớt xuống.

      Tiểu hồ ly bò ra mà cười: “Hắc Tử, Hắc Tử, Hắc Tử……Ha ha ha.”

      Đến Cổ Nhược cũng nhịn được, nở nụ cười.

      Hoa Tích Nguyệt cười đến mức thể đứng dậy được. Ôm lấy cánh tay Cổ Nhược kêu ‘ôi’.

      Con rùa đen đầu đầy hắc tuyến, oán niệm nhìn nàng: “Tên này………Tên này………Có cái tên nào nghe hay hơn ?”

      Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu: “Tên này thực chuẩn xác a. Sao vậy? Ngươi thích?”

      Ai! Nó là con thú cưỡi, chủ nhân đặt tên cho, nó có thể hay sao?
      Nó buồn bực đem tứ chi co ngắn lại, cổ cũng rụt lại, buồn buồn : “Chủ nhân muốn gọi tiểu thần là cái gì cứ gọi . Được rồi, tiểu thần muốn ngủ giấc ngon. Đến bờ biển đánh thức tiểu thần cũng muộn.”

      Tứ chi của nó đều rút vào trong vỏ, bao giờ thò ra nữa.

      Tiểu hồ ly vẫn chưa hết cười: “Tiểu chủ nhân, ngươi thực là rất tài tình.”

      Cổ Nhược cũng mỉm cười, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt cái, lắc lắc đầu.

      Nha đầu này, càng ngày càng có bản lĩnh. chừng tên này có thể làm cho con rùa buồn bực mất mấy ngày.

      Long Phù Nguyệt nhìn mọi người, có chút kinh ngạc.

      Tên này có gì tốt sao? Ở cổ đại ‘Tử’ phải tôn xưng sao?

      Hơn nữa con rùa này thân đen, kêu ‘Hắc Tử’ chuẩn xác a. Hơn nữa còn có loại khí thế nam tính mạnh mẽ. Chậc chậc, những người này biết thưởng thức. Nàng cùng bọn họ quả thực khác nhau…………']

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: nhok phù thuỷ

      beta:Quảng Hằng

      Chương 558. Con đại Ô Quy
      Cảm thấy con rùa đen trong tay lạnh như băng, Long Phù Nguyệt đem nó để sát vào trước mắt nhìn .

       Con rùa đen mắt nhắm chặt, hề cử động.

      " Choáng váng, phải là nó tức chết rồi chứ?


       Long Phù Nguyệt muốn lay nó, Phượng Thiên Vũ tới cầm nó lên, nhìn thoáng qua: “ cần lo, nó chỉ là ngủ thôi.”

       Long Phù Nguyệt đầu đầy hắc tuyến. Con rùa đen này ngủ sao lại giống như chết vậy chứ?

       Phượng Thiên Vũ : “Loài rùa có quy tức thuật. Giống như lời nàng là ‘ngủ đông’, gọi nó nó tỉnh.”

       Thuận tay liền đem con rùa kia đặt vào trong túi áo.

       Long Phù Nguyệt khẽ chau mày: “Nó là thú cưỡi của ta, vẫn nên để ta giữ.”

       Phượng Thiên Vũ cười tiếng, thản nhiên : “Nó là giống đực. Vẫn nên để ở chỗ ta, ta giữ nó tốt.”

       Long Phù Nguyệt nghĩ ghen với cả con rùa, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Cũng biết thể làm gì được. Đành mặc kệ .

       Mấy người liền cùng nhau xuống núi. Cổ Nhược liền dùng huyễn nhan thuật biến tất cả thành bộ dạng của dân bản xứ.

        bộ hơn canh giờ, liền thấy phía xa xuất toà thành, cửa thành ghi mấy chữ rất to: Thành Vân Hà.

       Mấy người có bộ dạng giống dân bản xứ, nên bọn họ rất dễ dàng  trà trộn vào trong đám đông vào thành.

       Thành Vân Hà ra rất giống cái tên này.

       Cả tòa thành được bao phủ bởi những cây màu phấn hồng, xa xa nhìn lại, sáng lạn như rang mây màu tím (Vân Hà), cảnh sắc đẹp sao tả xiết.

       Lúc này trời sắp tối, mặt trời từ từ lặn xuống.

       Mọi người vì cần mua ít đồ cho chuyến , cho nên quyết định nghỉ tạm trong thành đêm, sáng mai xuất phát.

       Mọi người tìm nhà trọ, để thuê phòng.

       Sau khi an bài mọi thứ xong, Phượng Thiên Vũ liền tới tìm Long Phù Nguyệt cùng mua đồ cho chuyến .

       Long Phù Nguyệt cũng muốn xem phong cảnh thành Vân Hà này, nàng trời sinh tính thích náo nhiệt, liền theo Phượng Thiên Vũ.

       Thành Vân Hà có chút phồn hoa, Long Phù Nguyệt nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếu kì, nhìn thấy cái gì lạ cũng muốn mua. Dù sao cùng nàng là ‘Con rùa vàng’ nên sợ có tiền trả.

       Mua đồ gì đó chính là đơn giản mua đồ ăn cùng nước uống. Phượng Thiên Vũ mua rất nhiều đồ, sau đó bảo bọn họ đem trở về quán trọ.

      slategray;( bọn họ ở đây chính là chủ cửa hàng nơi hai người mua đồ đó)

       

      Chương 559. Đòn hiểm

      magenta;Edit: nhok phù thuỷ

      beta:Quảng Hằng

       

      Long Phù Nguyệt kinh dị nhìn : “Ngươi theo sợ bọn họ đưa đồ về đó sao?”

       Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ vào đầu nàng: “Ngu ngốc, ta cho bọn họ bạc, bọn họ đưa tới đó làm sao kiếm tiền được?”

       “Ngươi là đồ đến tiền mới trả? Nhưng ngươi quay về, đại sư huynh lấy đâu ra tiền mà trả.”

       Phượng Thiên Vũ thở dài: “Ta đương nhiên là an bài mọi thứ rồi, ta đưa bạc cho Hoa Tích Nguyệt, nàng trả tiền mua đồ.”

       Long Phù Nguyệt giờ mới hiểu được, ách tiếng, thèm nhắc lại.

       Trong lòng lại có hơi chút thoải mái.

       Khi Hoa Tích Nguyệt gặp Cổ Nhược, nàng chỉ cảm thấy như món đồ chơi thích bị người khác cướp . Nhưng nay nghe thấy Phượng Thiên Vũ đem công đạo cấp cho Hoa Tích Nguyệt, trong lòng có ít được tự nhiên.

       Mặc dù biết hai người bọn họ có cái gì, nhưng trong lòng hiểu tại sao vẫn có cỗ ghen tuông. Nhưng nàng cũng biết là thực ăn dấm chua, cho nên lời nào.

       Phượng Thiên Vũ chợt thấy nàng trầm mặc , biết nàng nghĩ gì. muốn tiếp tục trêu nàng, dỗ nàng vui vẻ.

       Chợt nghe bên trong tiểu viện phía trước truyền đến trận tiếng khóc của nữ tử, kèm theo tiếng roi da cùng với thanh của nam tử hùng hùng hổ hổ quát tháo.

       Sắc mặt khẽ biến, bước chân ngừng lại chút.

       Long Phù Nguyệt cũng bị tiếng khóc. tiếng roi da, tiếng mắng chửi này hấp dẫn, mắt to vòng vo lưu chuyển: “Làm sao vậy?”

       Nhất thời quên mất chính mình ghen, lôi kéo Phượng Thiên Vũ chạy tới.

       Tiểu viện phía trước cũng lớn, cửa viện mở rộng ra, có bảy tám người vây quanh xem náo nhiệt.

       Trong viện có cây đại thụ, thân cây trói phu nhân tóc tai bù xù, phía dưới nam tử tay cầm roi, vung lên đánh tới tấp vào người nàng.

       Mỗi nhát roi hạ xuống, phu nhân kia liền kêu tiếng thảm thiết.

       Ở trước cửa phòng bên trong, còn có thiếu phụ.

       Thiếu phụ này trông qua trẻ hơn so với thiếu phụ bị đánh kia rất nhiều. Nhàn nhã cắn hạt dưa.

       Nam tử kia mỗi khi đánh roi xuống còn thêm câu: “Tiện nhân chết tiệt! Cho ngươi làm chính thất là tốt lắm rồi, còn muốn quản chuyện Lão Tử cưới thiếp! sớm thể nhịn được ngươi! Hôm nay Lão Tử cho ngươi ghi nhớ ngày này lâu!”


      Chiếc roi da lại hướng kia bay tới!

       Mỗi lần roi qua liền xuất vệt máu dài……………

       Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng ở cửa. Tình cảnh này tự dưng khiến cho nàng cảm thấy quen mắt, trong mắt thấy hốt hoảng khi người bị trói cây kia tựa hồ chính là nàng, những nhát roi quất tới tấp kia, mỗi roi vung xuống, chính là loạt máu văng ra

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta;Edit: nhok phù thuỷ

      beta:Quảng Hằng

      Chương 560. Ngươi mắng nàng tiếng nữa thử xem
      Phượng Thiên Vũ thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, lắp bắp kinh hãi. Đem nàng ôm vào ngực mình: “Phù Nguyệt, nàng làm sao vậy?”

       Long Phù Nguyệt chấn động, từ từ tỉnh hồn lại.

       Ảo ảnh trước mắt biến mất còn gì nữa, nàng lắc lắc đầu, tìm khắp trong trí nhớ nhưng cũng nhớ được mình khi nào bị người khác đánh như vậy.

       Ừm, chắc là ma chướng.

      ( ma chướng :cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra)

       Nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử bị đánh kia, chợt cảm thấy máu nóng dâng trào. chút suy nghĩ, bước liền nhảy vào viện.

       Nàng rốt cuộc có chút khinh công, hán tử kia chỉ cảm thấy hoa mắt, roi trong tay liền bị người khác cướp mất !

       Hán tử kia lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là nữ tử áo tím.

       Cũng biết vì sao, bộ mặt thấy lắm, tựa hồ cực kì xinh đẹp.(Cổ Nhược vì muốn để người khác chú ý, nên đối với bọn họ sử dụng huyễn nhan thuật, người ngoài cũng thể thấy khuôn mặt chân của nàng được, chỉ có giữa bọn họ với nhau mới có thể thấy được).

        kia tức giận trừng mắt nhìn , mở miệng liền mắng: “Tên khốn kiếp vô liêm sỉ này, tại sao ngươi phải ra tay độc ác đánh nàng như vậy ?!”

       Hán tử kia sững sờ chút.

       Trong thành này được coi là bá chủ phương, gần như ai dám trêu chọc.

       Lại nghĩ rằng đoá hoa trước mặt chỉ là nữ tử bình thường, cũng muốn làm con hổ cái xù lông, động thủ đầu thái tuế. Nhàn rỗi nên muốn quản cả việc của !

       Trong cơn tức giận, hai con mắt trợn tròn, chỉ tay vào nàng « Tiểu tiện nhân từ nơi nào đến, dám quản cả việc của Lão Tử »

        chưởng này vừa mới đánh ra, thân ảnh trước mắt chợt loé, cánh tay đột nhiên tê rần. Chỉ nghe rắc tiếng, cổ tay của bị người ta bẻ xuống. Đau đến mức kêu lên như heo bị giết.

       Chỉ nghe thấy thanh lạnh lùng : “ Ngươi mắng nàng tiếng nữa thử xem?!”

       Người nọ đau đến đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là nam tử áo trắng, bộ dạng tựa hồ cực kì tuấn tú. cứ lạnh lùng đứng ở nơi đó, có loại uy nghiêm toả ra xung quanh, làm cho người ta dám coi khinh.

       Hán tử kia nhất thời mềm nhũn ra: “ Ta giáo huấn tiện nhân nhà ta, đâu có liên quan gì tới các ngươi. Sao các ngươi lại tới cản trở? Các ngươi…..”

        còn muốn tiếp, Phượng Thiên Vũ thản nhiên quét mắt liếc cái.




      ']Chương 561.Nhìn đau cũng đau

      magenta;Edit: nhok phù thuy

      beta:Quảng Hằng




        còn muốn tiếp, Phượng Thiên Vũ thản nhiên quét mắt liếc cái. Tuy chỉ là liếc qua, nhưng hán tử kia như bị bịt miệng, được lời nào.

       Bên kia Long Phù Nguyệt đưa vị phu nhân kia từ cây xuống.

       Phu nhân kia cả người toàn là vết roi, quần áo rách tả tơi, thân mình đau nhức, nằm ở trước sân nức nở khóc.

       Long Phù Nguyệt nhìn nàng toàn thân là vết thương, trong lòng bỗng nhiên tê rần, sau lưng mình cũng mơ hồ có chút đau đớn.

       Nàng cắn cắn môi, cũng bất chấp người xung quanh nhìn nàng thế nào.

      Hai tay tạo kết ấn, đạo bạch quang từ trong tay nàng phát ra, bao quanh lấy nữ tử mình đầy thương tích kia. Gần như là chỉ trong nháy mắt, vết thương người nàng kia liền tự động khỏi , qua lát, ngay cả vết roi cũng biến mất.

      Người chung quanh toàn bộ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, như nhìn quái.

      Hán tử đánh người kia cũng ngây người, nữ tử này, chẳng lẽ là thần tiên sao ?

      Phu nhân kia cũng choáng váng nhìn nàng kinh ngạc.

      Qua lâu sau, mới quỳ bụp tiếng xuống: “ Đa tạ tiên tử cứu giúp! ”

      Phượng Thiên Vũ lại nhíu nhíu mày, lần này hành động bọn họ phải thực cách bí mật, vậy mà lại xuất công khai ở nơi này, chỉ sợ bại lộ hành tung.

      Phù Nguyệt muốn hảo hảo giáo huấn hán tử kia chút, chợt thấy bên hông căng thẳng, tiếp theo liền nghe thấy được thanh của Phượng Thiên Vũ vang ở bên tai: “Nơi này nên ở lâu, thôi!”

      Nàng sững sốt, còn chưa kịp hoàn hồn bị ôm lấy bay .

      Khinh công của Phượng Thiên Vũ tuyệt thế vô song, mọi người chỉ thấy bóng người chợt loé lên, rồi thấy gì nữa.

      Mọi người toàn bộ quỳ xuống, dập đầu thôi.

      Hán tử kia lại sợ tới dám nhúc nhích. Lão bà của mình được thần tiên cứu, làm sao còn dám đánh?

      Rời gia đình kia xa Phượng Thiên Vũ mới đáp xuống ở nơi hẻo lánh. Buông Long Phù Nguyệt ra.

      Long Phù Nguyệt vẫn tức giận: “Sao ngươi để cho ta đem cái tên đáng chết kia giáo huấn chút rồi hãy rời ? Ta muốn……….Cho nếm thử chút cảm giác bị đánh bằng roi!”

      Phượng Thiên Vũ thở dài: “Tội gì mà lấy việc đánh bại tên đần độn đó làm trò vui. Ta bẻ gãy cổ tay , coi như cũng thay nàng xả giận………”

       Long Phù Nguyệt thở phì phì : “Cái tên nam nhân kia ghê tởm, cư nhiên lại đánh thê tử kết tóc xe duyên với như vậy! Hừ ta muốn người cũng có mấy chục vết thương như vậy, xem thử biết đau hay !”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta;Edit: nhok phù thuỷ

      beta:Quảng Hằng

      Chương 562. Ta đâu giống như người kia
      Phượng Thiên Vũ nhìn sắc mặt của nàng, hơi hơi trắng, ho tiếng: “Phù Nguyệt, nếu như có người cũng từng đánh nàng chút như vậy, nhưng có nỗi khổ bất đắc dĩ, nàng có tha thứ cho ?”

       Long Phù Nguyệt hừ tiếng: “ tại ta cũng có chút bản lãnh. Ai có thể đánh ta? Ngươi nghĩ rằng ta là người chỉ biết khóc giống nữ tử kia thôi sao?”

       Phượng Thiên Vũ nhất thời yên lặng, sau lúc lâu cợt nhả : “Như người kia, ta đâu có nghĩ vậy. Nếu ta đánh nàng chút như vậy, nàng có thể hận ta hay ?”

       Long Phù Nguyệt nhìn cái, biết gặp phải chuyện gì, mà lại ra những câu như vậy.

       Nàng cũng chẳng buồn để ý, chỉ hừ tiếng, giơ nắm tay lên, : “Nếu như là ngươi lại càng thể tha thứ. Ta cùng ngươi tuyệt giao, thuận tiện bỏ ngươi luôn!”

       Sắc mặt Phượng Thiên Vũ khẽ biến thành trắng bệch, thân mình cứng đờ, thở dài: “ thôi, sắc trời còn sớm, ta dẫn nàng ăn cơm.”

       Lúc này bầu trời hoàn toàn đen. Cũng may thành thị này có vẻ phồn hoa, chung quanh đèn đuốc loé ra, cũng tính là quá đen.

       Long Phù Nguyệt khẽ cau mày : “Chúng ta vẫn là nên trở về thôi, bọn đại sư huynh chờ lâu sốt ruột.”

       Phượng Thiên Vũ cười : “Bọn họ đói bụng tự nhiên biết ăn. Tại sao nàng lại sợ bọn họ chết đói chứ?”

       Long Phù Nguyệt lo nghĩ, cũng cảm thấy thế. Ngẩng đầu nhìn trăng trời.

       Trăng sáng, treo cao, gió đưa nhè là thập phần hợp lòng người.

       Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cao hứng, lôi kéo ống tay áo Phượng Thiên Vũ: “Chúng ta ăn cơm dã ngoại được ?”

       Phượng Thiên Vũ hơi sững sờ chút, trong đôi mắt hình như có tia sáng, gật gật đầu: “Tốt!”

       Long Phù Nguyệt đưa tay làm tư thế chữ V: “Được, chúng ta bây giờ chuẩn bị đồ gia vị, để cho ngươi thấy tay nghề của ta.”

       Hai người chọn nơi tổ chức dã ngoại là triền núi, sườn núi các loại hoa dại đua nhau nở.

       Ở dưới ánh trăng, làm rung động lòng người, toả ra mùi hương thơm ngát.

       Hai người ở trong thành mua nhiều nguyên liệu nấu ăn, Long Phù Nguyệt thậm chí còn mua cái nồi.

       Nàng hưng trí sắn sắn ống tay áo: “Ngươi phụ trách nhóm lửa, ta mời ngươi ăn đặc sản chỗ chúng ta_Lẩu tứ xuyên.”

       Trong lòng Phượng Thiên Vũ giờ này tràn đầy cảm giác ấm áp, nàng bảo làm cái gì liền làm cái ấy.

       

      Chương 563. Đại hôi lang dụ dỗ tiểu hồng mao

      magenta;Edit: nhok phù thuỷ

      beta:Quảng Hằng

       

        còn bắt con thỏ hoang nữa, làm thịt sạch . Xếp những viên đá chung quanh làm cái lò, đặt cái nồi lên , bên trong đổ vào ít nước. Phía dưới nhóm lên đống lửa……

       Long Phù Nguyệt thấy làm như nước chảy mây trôi, giống như quen từ lâu, khỏi bội phục gật đầu lia lịa, thoả mãn nhìn , tán thưởng: “Ta vẫn cho ngươi chỉ là tên sâu gạo, nghĩ tới ngươi là Vương gia mà làm những việc này so với bộ đội đặc chủng chỗ chúng ta cũng kém đâu. đúng là được mở rộng tầm mắt.”

       Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn nàng, khẽ thở dài tiếng.

       Nàng đương nhiên biết thân trù nghệ của từ đâu mà có.

       Hai năm trước nàng biết tung tích, sống như cái xác hồn, nhớ nàng gần như muốn phát điên. có chỗ nào giải sầu, trong vô thức nhớ tới nàng từng vì mình xuống bếp nấu cơm xào rau, đó là những ngày bình yên và hạnh phúc.

        đối với phòng bếp bỗng nhiên thấy thú vị. Những ngày hành quân đánh giặc, cũng tự mình xuống bếp……..

       Hơn nữa mỗi lúc ăn cơm, đều để bộ bát đũa ở phía đối diện, tưởng tượng thấy nàng còn ngồi cùng mình, nhấm nháp đồ ăn do mình làm. Thỉnh thoảng nở nụ cười , ở bên vừa cười vừa . . . . . .

       Nay, nàng quả nhiên ở bên cạnh, vẫn xinh đẹp như vậy, tính tình vẫn cổ quái, chỉ cần đưa tay lên là có thể ôm nàng vào lòng. ai biết là trong lòng nay có bao nhiêu là vui sướng.

       Tuy rằng nàng bây giờ vẫn trong giai đoạn mất trí nhớ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn tiếp nhận lần nữa, điều này làm cho thực vui mừng. Mặc dù nàng vĩnh viễn nghĩ ra như thế nào ? Bọn họ có rất nhiều thời gian, bỏ bất cứ ngày nào có thể ở chung với nàng……….

       Lúc này thấy hai mắt nàng sáng ngời, trong suốt nhìn , trong lòng cảm thấy thập phần viên mãn, cười híp mắt sờ sờ đầu của nàng: “Tiều nha đầu, nàng biết sao.Phu quân của ngươi chính là báu vật tiềm đó, đợi nàng đến khai phá đây, mỗi bước đều có kinh hỉ nha."

       Ngữ khí của giống như là đại hôi lang dụ dỗ tiểu hồng mao, cười dài.

       Long Phù Nguyệt khỏi bật cười: “Ngươi là đồ tự kỉ vô cùng.”

       Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Nha đầu phải là tự kỉ, mà là tự tin. Nàng sống lâu với ta biết.”

       Trong lúc chuyện, Phượng Thiên Vũ nhóm lửa xong.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ']Chương 564. Rất bôi nhọ danh hiệu chiến thần của
      ']

      Long Phù Nguyệt vụng trộm nếm vài ngụm, hương vị dĩ nhiên là có thể so với đầu bếp: “Wow, nghĩ tới trù nghệ của cũng tuyệt hảo như vậy. Nếu đến đại, ở nhà hàng sa hoa nhất làm đầu bếp tuyệt đối dư dả……..”

      Trong đầu nhịn được ra hình ảnh Phượng Thiên Vũ đầu đội mũ đầu bếp, tay trái cái thìa, tay phải cái xẻng, mỗi động tác đều xuất thần nhập hoá……”

      Thân mình khỏi run cái. Lạnh! Như vậy rất bôi nhọ danh hiệu chiến thần của ………

      Phượng Thiên Vũ đương nhiên biết giờ phút này trong cái đầu của nàng có ý niệm gì.

      Vốn muốn bộc lộ tài năng của nàngcho thấy, làm lẩu phiên bản cổ đại. Lại nghĩ rằng nàng bị tài nấu nướng của làm cho kinh hãi.

      Nàng liền làm trợ thủ cho , cho thêm củi vào cái bếp.

      Lại qua lúc lâu, Phượng Thiên Vũ cuối cùng cũng đem tất cả thức ăn sửa soạn xong xuôi.

      Nhìn qua rất đơn giản, bốn món ăn và món canh, nhưng ăn vào lại vô cùng ngon miệng. Phượng Thiên Vũ mất khá nhiều công sức.

      Long Phù Nguyệt ăn miếng, nhìn lên bầu trời, thở dài hơi: “Đáng tiếc có rượu. Bằng có thể hưởng thụ chút.”

      Phượng Thiên Vũ cười tiếng, giống như là ảo thuật, tự dưng lại biến ra cái hồ lô rượu, lắc lư ở trước mặt Long Phù Nguyệt: “Ai có rượu? Đây phải sao?”

      Long Phù Nguyệt mừng rỡ, từ tay đoạt lấy, rút cái nút, uống ngụm.

      Rượu này cũng nặng lắm, mùi rượu thơm ngát xông vào mũi. Thoạt nhìn giống như là vì nàng chuẩn bị.

      Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt trăn bầu trời, lại nhìn Phượng Thiên Vũ ngồi bên cạnh, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng mĩ mãn, trong đầu biết tại sao bỗng nhiên xuất số từ, nàng liền cất giọng ngâm.
      Minh Nguyệt bao lâu có?
      Nâng cốc hỏi trời cao.
      biết bầu trời cung khuyết, nay tịch là năm nào.
      Ta thuận gió trở lại.
      Chỉ e quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn, nhảy múa biết ảnh, gì giống như ở nhân gian.
      Chuyển chu các, thấp khởi hộ, chiếu .
      nên có hận, chuyện gì dài hướng đừng khi tròn?
      Nhân có thăng trầm, nguyệt có chuyện tròn khuyết, việc này cổ nan toàn bộ.
      Chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên.


      Phượng Thiên Vũ vỗ tay cười : “Thơ hay! biết bài này do vị thi nhân nào viết?”

      Long Phù Nguyệt làm cái mặt quỷ, cười : “Ta viết!”



      ']Chương 565. Đây…….Đây phải là hôn gián tiếp sao……
      ']



      Phượng Thiên Vũ nhìn vào mắt của nàng, cười híp mí : “Phù Nguyệt, nàng còn quá non, thể viết được những câu lên bổng xuống trầm, từ ngữ cao ngạo, xa xăm, trống trải, hơn nữa những từ hùng hồn và khoáng đạt, nữ tử sao có thể viết ra được. Nếu ta đoán sai ……….Người này là nam tử có tính tình rất hào phóng.”

      Long Phù Nguyệt giảo hoạt nhìn . Người này lẽ là quỷ đầu thai? Cái này cũng có thể biết được! đúng là thua !

      Bí mật bị khám phá, Long Phù Nguyệt cũng muốn giấu giếm nữa, vừa uống rượu dùng bữa, vừa kể cho nghe chuyện Tô Đông Pha.

      Phượng Thiên Vũ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng chen vào đôi lời, làm tăng thêm hào hứng của Long Phù Nguyệt khi kể về Tô Đông Pha.
      Tô Đông Pha về bát đại gia ở thời nhà Tống, trong bát đại gia ở thời nhà Tống, đến cải cách chính trị của Vương An Thạch. Từ cải cách chính trị của Vương An Thạch lại đến những kiểu cách cai trị của Tần triều . . . . .

      Tư tưởng của nàng lướt gió tung bay, trong nháy mắt đem năm ngàn năm lịch sử của Trung Quốc ra dóc chút. Sau khi xong rồi, chợt phát , nàng cùng Phượng Thiên Vũ uống chung hồ lô rượu! Ngươi ngụm, ta ngụm, giống như là bạn hữu vậy.

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt khỏi có chút ửng đỏ. Đây…….Đây phải là hôn gián tiếp sao……

      Ăn uống no nê, hai người liền nằm ngửa ngay tại nơi hoang dã này ngắm trăng, đếm sao.

      Sau hồi im lặng, Phượng Thiên Vũ liền ngồi dậy, lấy cây sáo luôn mang theo bên mình ra thổi.

      Tiếng sáo trong trẻo, từ từ, nhàng thấm vào trong lòng.

      trời mây nhanh chóng tan , chỉ còn lại mặt trăng nên càng thêm sáng tỏ. Làn gió mát nhàng lướt qua, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.

      Long Phù Nguyệt ngắm trăng trời, bỗng nhiên mất tri giác, tâm hồn trở nên mơ hồ.

      Tự dưng nghĩ đến cha mẹ kiếp trước, ai, bọn họ mất đứa con quý nhất biết như thế nào?

      Dưới ánh trăng nhìn Phượng Thiên Vũ thổi sáo, trong lòng bỗng nhiên thấy hoảng hốt.

      Chính mình cũng biết vượt qua mấy vạn năm tới triều đại này, ông trời cho nàng vị hôn phu ưu tú như thế.

      Hơn nữa tự nhiên lại là Thánh nữ, có thể so với Triệu Linh Nhi.

      Bất quá, mình so với Triệu Linh Nhi hạnh phúc hơn. Ai, đáng tiếc là cha mẹ thể thấy được…….


      Lúc nàng ở tại, cha mẹ có hai đứa con đó là nàng cùng trai.

      Nàng mặc dù là con , nhưng so với con được sủng ái hơn chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :