1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 538. Ta cũng có thể đằng vân được rồi.

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng

      Nàng lướt mắt nhìn qua, phát hiện đáy vực này thật lớn, cái đầm kia tuy chiếm hơn một nửa diện tích, nhưng phần bờ cũng nhỏ. chỗ đất trống có rất nhiều tảng đá, cũng có những càng cây già cỗi lâu năm héo úa, ở bên trong khe đá còn có vô số loại cây cỏ mà nàng chưa thấy bao giờ.

      Nàng biết mình giúp được gì cho bọn họ, liền ở cách xa, men theo đáy vực mà dạo.

      Xa xa có một cái gì đó màu trắng thu hút sự chú ý của nàng.

      Vật kia trông thực giống một đám mây, nhưng đáy vực sao lại có mây? Hơn nữa lại nhúc nhích, cứ lơ lửng ở đó, giống như đọng lại.

      Nàng nổi lòng hiếu kì, vội vàng chạy tới.

      Vật kia cách mặt đất ước chừng một người cao, nàng sờ sờ một cái, di, mềm giống kẹo đường____ (kẹo bông làm từ đường ý, nghĩ thui là thấy thèm roài, chẹp chẹp)

      Đây___Đây phải là cỏ linh chi vạn năm biến hình chứ? Trong đầu Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, nàng cắn thử một cái, xốp, tơi, mềm nhẹ, lại giống như cam lộ.

      Wow đây là vật gì nhỉ? Sao lại ăn ngon như vậy? Nàng lại cắn một cái, luồng khí tươi mát lập tức thong xuống cổ, khiến cho thân thể nàng vô cùng thoải mái.

      Càng kì dị là, sau khi nàng ăn hai miếng, bụng vốn réo ầm ĩ giờ lại tuyệt cảm thấy đói bụng.

      Ha, đem cái này bán, nhất ̣nh kiếm được ít tiền! Hắc, hình dạng của nó giống như đám mây, biết có thể bay được ?

      Nàng xoa xoa, bóp bóp mấy cái, vật kia chút sứt mẻ, bộ dạng thực bền.

      Nàng nhịn được tò mò nữa, vọt người nhảy lên.

      lên mới phát hiện ra vật này nhỏ chút nào, trông giống như mặt thớt, mặt có nửa vòng tròn hình  lỗ thủng, giẫm lên mềm nhũn .

      “Ha ha, ta cũng đằng vâm được rồi!” Long Phù Nguyệt liền học bộ dạng của hòa thượng ngồi xuống, khoanh chân lại.

      Rắc! Rắc! Rắc!

      Một loạt thanh như cơ quan khởi động từ dưới người nàng truyền đến.

      Đem nàng dọa nhảy dựng, cuống quýt muốn đứng lên.

      Lại phát ở giữa vòng tròn lỗ thủng này nở ra vô số đóa hoa sen.

      Các đóa hoa này nở chồng chất, đem nàng gắt gao bao trùm, khiến nàng thể đứng dậy nổi.

      Lấy nàng làm trung tâm, các đóa hoa này cứ tầng tầng lớp lớp mở ra, tỏa ra một mùi hương thơm ngát……….

      Chương 538: lần này bị ép cho thành hình . . . . . .

      Ngày, ta thành nhụy hoa chứ? Long Phù Nguyệt mở to  hai con mắt, nhìn thấy những cánh hoa kia đem cả ‘ đám mây ’ bao phủ, đám mây này tại lại biến thành cái đài sen.

      Long Phù Nguyệt nhìn trợn mắt hốc mồm, nàng, nàng phải là Hồng Hài Nhi chuyển thế chứ? Lại ngồi lên đài sen của Quan   ? Những cánh hoa này phải là dao găm chứ?

      Nàng thử sờ soạng vừa sờ, mềm nhũn , Oaa, là cánh hoa đấy!

      biết có thể ăn được hay . . . . . .

      Nghĩ vẫn chưa xong, chợt nghe từ bên trong đầm truyền đến tiếng gầm thét giận dữ

      " nên khởi động Phật Đà hoa sen đó!"

      to lớn bóng đen bỗng nhiên đánh tới, mang theo  bùn lầy giống như xuống trận mưa bùn.

      Bọn người Phượng Thiên Vũ sợ hết hồn.

      Con Ô Quy này luôn luôn núp đánh nhau với bọn họ trong ao lại nghĩ rằng lúc này hề màng đến nguy hiểm bay vọt ra.

      Mọi người chỉ cảm thấy đỉnh đầu giống như có tòa núi bay qua, mang theo ngọn gió lạnh buốt làm mọi người rởn cả tóc gáy.

      Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy Long Phù Nguyệt ngồi ở đài  hoa sen.

      Mắt thấy con kia Ô Quy hướng về phía Long Phù Nguyệt đụng tới, tất cả mọi người đều thất kinh.

      Phượng Thiên Vũ càng thêm bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, biết võ công của Long Phù Nguyệt, đủ đầu ngón tay út của con này Ô Quy đâm vào, bị đụng như vậy, nàng làm sao còn mạng sống?

      khỏi quát to tiếng: " cho tổn thương nàng!" Cực kỳ gấp gáp, liều mạng chạy tới.

      Cổ Nhược đương nhiên cũng khẩn trương, tay ngăn lại, đạo bạch quang đánh sang.

      Chỉ hy vọng có thể cản trở thế mạnh của con kia Ô Quy  .

      Đạo ánh sáng trắng này quả đánh thẳng vào thân thể của con Ô Quy đó, đem nó  phần lưng đánh xuyên qua  lổ , máu tươi văng tung tóe ra ngoài.

      Con Ô Quy kia lại giống như hề biết đau đớn, tốc độ tựa hồ giảm, đảo mắt liền bay đến chỗ của Long Phù Nguyệt  .

      Long Phù Nguyệt chợt thấy đoàn bóng đen bao quanh đỉnh đầu, ngẩng đầu vừa nhìn, dọa cho sợ đến thân thể co rụt lại.

      Nàng rốt cục thấy  toàn cảnh của con Ô Quy  này, ông trời ơi, Ô Quy ở đây là ngọn núi sao!

      Đổ ập xuống, liền đập xuống!

      Long Phù Nguyệt bị dọa cho sợ đến nhắm chặt mắt lại: "Xong rồi! Lần này bị cho ép thành hình . . . . . ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 539:  lại là Thánh nữ

      Mắt thấy con kia Ô Quy sắp đè lên thân thể của Long Phù Nguyệt, đoàn ánh sáng nhu hòa chợt bay lên trời, giống như khối thủy tinh trong suốt đem Long Phù Nguyệt bao bọc vào bên trong.

      Con đại Ô Quy kia chụp hụt vào khoảng .

      Cái chụp đó lung lay thoáng cái, tựa như gợn nước lắc lư, đem con đại Ô Quy kia nhất thời bắn ra ngoài.

      "Phanh" tiếng ngã xuống đất, nó có thể tích khổng lồ, ngã xuống đất như thế này. Đất rung núi chuyển . Ngay cả nước trong  ao đầm cũng giống như sóng biển dâng trào lên.

      Cũ ngã này, là đúng dịp khéo, đem nó rơi nằm ngửa mặt đất. Chổng vó, chân cẳng quơ quào, lại thể lật lại thân thể.

      Mọi người thấy  vừa kinh hãi vừa buồn cười.

      Nhìn lại Long Phù Nguyệt, ngồi ngay ngắn ở hoa sen đài, màn hào quang bên trong có vô số ánh sang lấp lánh bay lượn, từ từ dung nhập vào bên trong thân thể nàng. Xa xa nhìn lại, giống như Phật quang. . . . . .

      Phượng Thiên Vũ sợ hết hồn.

      Nàng, nàng phải là hóa thành Phật  chứ? !

      Liều lĩnh nhào qua, đưa tay phải kéo nàng trở lại: "Phù Nguyệt, ở này dễ chơi, xuống nào."

      Nhưng tay vẫn chưa chạm được vào Long Phù Nguyệt, cũng bị bắn ngược trở lại. may là khinh công tệ, lập tức tựa vào gốc cây đứng vững.

      Long Phù Nguyệt bên trong vòng sang bao bọc đó, nghe thấy bất cứ động tĩnh gì từ bên ngoài, bên tai tựa như có loại nhạc kỳ dị gì đó quanh quẩn. Loại nhạc này nhạc phật giáo nhưng rồi lại phải là nhạc phật giáo, có loại giai điệu kỳ quái, trước mắt tựa hồ có nhiều người đung đưa, những người đó mặt mũi cũng mơ hồ nhưng lại đều là thân người mình rắn. . . . .

      Những bóng người này chợt xa chợt gần, cúi đầu bái lạy, tựa hồ cúng bái gì đó. . . . . .

      Long Phù Nguyệt ngồi đài mơ hồ , chỉ cảm thấy có khối lực lượng từ đài hoa sen cuồn cuộn rót vào trong cơ thể nàng ngừng. Trong cơn mơ hồ nàng chỉ cảm thấy hai chân từ từ khép lại, hóa thành đuôi rắn tinh xảo đặc sắc, giồng như màu xanh  Lưu Ly. . . . . .

      Bọn Phượng Thiên Vũ thấy nàng ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, thân thể hơi phát ra ánh sáng, cả người lúc mờ lúc tỏ, hồi hiển ra thân hình, quái dị tới cực điểm.

      Cổ Nhược kinh ngạc nhìn nhìn nàng, đôi mắt luôn luôn lạnh nhạt có tia sang sắc bén thoáng qua, ra là đoán sai, nàng quả nhiên là. . . . . .

      Khẽ thở dài cái.

      Phượng Thiên Vũ nhìn , run giọng : " xảy ra chuyện gì? Làm sao bây giờ?"

      Chương 540:  hai chân của nàng may mắn vẫn còn hữu ở đây, có. . .

      Trấn tĩnh như , đụng phải chuyện liên quan đến Long Phù Nguyệt, lại luôn luôn thiếu kiên nhẫn, lại muốn nhào qua.

      Cổ Nhược nhìn cái, nhàn nhạt : " nên kinh hoảng, Phù Nguyệt sao, canh giờ đến, nàng tự nhiên xuống."

      Con đại Ô Quy kia vất vả mới đem thân thể lộn ngược lại, thấy Long Phù Nguyệt giống như ngồi đài hoa sen, nhất thời ngây người.

      Sợ run chốc lát, bất chợt móng vung trước, cả thân thể bò lổm ngổm xuống: "Thánh nữ! là Thánh nữ tới!"

      Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, trong mắt Cổ Nhược lóe lên hiểu , Phượng Thiên Vũ lại kinh  hoàng đứng ở đó, nhất thời biết nên vui hay buồn.

      ra là cẩn thận —— cưới phải vị Thánh nữ. . . . . .

      Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly cũng hoàn toàn ngây người.

      Tiểu hồ ly nhìn Long Phù Nguyệt chút, cẩn thận hỏi: "Thánh nữ? Thánh nữ gì thế?"

      Cổ Nhược khẽ thở ra hơi: "Là Thánh nữ tộc  Nuwa. . . . . ."

      Tiểu hồ ly ngẩn ngơ, đôi tròng mắt xanh sang vì quá vui vẻ mà híp lại thành đường "Ha ha ha, ra chủ nhân của Hoa Giao Long ta là vị Thánh nữ!"

      Nhìn tỷ tỷ cái: "Lão tỷ của ta, lần này ngươi ta cùng người ký kết khế ước lung tung chứ? Chủ nhân của ta là Thánh nữ đó."

      Thời gian khoảng chừng thắp nén nhang, ánh sáng đài sen cũng dần dần tiêu tán, những cánh hoa trùng trùng lớp lớp kia  cũng chậm chậm co rúc trở về.

      Long Phù Nguyệt giống như mới vừa tỉnh mộng, từ từ mở mắt, nàng hơi nhăn mày, trong đầu như có vô số mảnh vụn lóe lên, tim cũng có chút buồn buồn  đau . . . . . .

      Phượng Thiên Vũ nhảy cái vọt tới, tay thử sờ soạng bàn tay Long Phù Nguyệt đặt ở đầu gối  , ấm, ấm áp. . . . . .

      Trong lòng mừng rỡ, vươn tay ôm nàng xuống, sờ sờ đầu của nàng, lại sờ sờ tay chân của nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng sao chớ?"

      Long Phù Nguyệt mở to  hai con mắt, tựa hồ biết chuyện gì xảy ra, mờ mịt nhìn cái, chợt giống như nhớ tới cái gì, cuống quít kiểm tra người mình.

      Ngất, mới vừa rồi nàng cảm thấy hai chân biến thành cái đuôi, phải là chứ? !

      may là, may là, hai chân của nàng vẫn còn ở đây, thay đổi thành cái đuôi. . . . . .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      (Đoạn về thân phận này nằm trong đoạn gần cuối và phần phiên ngoại về đại sư huynh và Hoa Tích Nguyệt, đến lúc đó giải thích ràng hơn)

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 544. người vui bằng mọi người cùng vui.


      Long Phù Nguyệt lo lắng trong lòng: “Có phải trong lòng còn có chuyện gì hay ?”

      Rùa lớn dường như có chút thẹn thùng, cúi đầu xuống: “Thuộc hạ….thuộc hạ dám .”

      Long Phù Nguyệt cảm thấy được con rùa tiên lớn xưng hô thuộc hạ trong lòng vô cùng đắc ý, phất phất tay : “ có việc gì, ngươi cứ , vô luận là sai hay đúng ta cũng trách tội ngươi.”

      Rùa lớn trầm ngâm chút: “Phật đà hoa sen có công năng cực bổ, người bình thường ăn có thể cường thân kiện thể, quái hay thần tiên ăn vào có thể tăng thêm ngàn năm lực cùng pháp lực…..”

      Long Phù Nguyệt chau mày : “Vậy sao vừa rồi ngươi lại người khác ăn được?”

      Rùa lớn lại cúi đầu: “Tự nhiên ăn được, nhưng nếu thánh nữ có thể sử dụng máu của mình để tinh lọc nó chút, người bình thường cũng có thể ăn.”

      Lời vừa ra, hai cặp mắt của tiểu hồ ly và Hoa Tích Nguyệt liền sáng lên như phát ra hào quang.

      ngàn năm công lực, đương nhiên là vô cùng hấp dẫn nha!

      Hoa Tích Nguyệt hết sức hưng phấn, nó lo mình thân hồ ly có cách nào theo đuổi Cổ Nhược, giờ tốt rồi, ăn phật đà hoa sen này, nó chắc có thể biến thành người rồi.

      Tỷ đệ hai người trông mong nhìn Long Phù Nguyệt, hi vọng nàng có thể đồng ý.

      Như vậy a! Long Phù Nguyệt cảm thấy mình ăn mình có chút ngượng ngùng. Lúc này lại nghe có biện pháp giải quyết, trong lòng thập phần vui vẻ, sảng khoái vươn tay: “Được, cần bao nhiêu máu? Tinh lọc như thế nào?”

      Phượng Thiên Vũ chau mày, kéo cánh tay của nàng xuống: “Dùng máu tinh lọc? Biện pháp này quá đẫm máu, cần làm thử.”

      Cổ Nhược cũng : “Đúng vậy, dùng máu tươi tinh lọc là biện pháp tốt gì? Tà khí quá nặng.”

      Phượng Thiên Vũ trừng mắt nhìn rùa lớn: “Con rùa chết tiệt, ngươi tính toán cái gì? Hoa sen mà còn cần máu tinh lọc, ngươi muốn làm gì?”

      Lại liếc mắt nhìn Cổ Nhược: “Hai ngày trước Tiểu Nguyệt Nguyệt vừa bị tên tiểu nhân kia hút ít máu, tại làm sao có thể cho máu nữa? Con rùa thối, ngươi vì muốn gia tăng ngàn năm pháp lực mà hại chết Nguyệt Nguyệt sao?”

      Rùa lớn nhất thời bị đến hoa mắt chóng mặt, mắt đẫm đầy nước mắt: “Lão đại à, tinh lọc đóa phật sen này chỉ cần giọt máu là đủ rồi, làm sao có thể hại đến tánh mạng của thánh nữ?”
      Chương 545. người vui bằng mọi người cùng vui 2


      giọt máu? Long Phù Nguyệt nhất thời hưng phấn trở lại. Nàng còn tưởng phải dùng máu mình thẩm thấu toàn bộ đóa phật sen, còn lo lắng đủ máu, giờ nghe rùa lớn vậy còn do dự gì nữa?

      Từ trong lòng lấy ra môt thanh đoản kiếm, ngón tay nhàng rạch đường, giọt máu liền chảy xuống.

      Long Phù Nguyệt cầm đóa phật sen lên, đem giọt máu đỏ tươi rớt xuống tại vị trí trung tâm

      Giống như giọt mực vào trong nước.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy từng lớp cánh hoa lần lượt mở ra, dần dần từ màu trắng ngà chuyển thành màu hồng…. Ánh sáng màu hồng phấn lóe lên vài cái, toàn bộ đóa hoa bỗng hóa thành trong suốt như thủy tinh, run rẩy. nhàng vòng vo bay lượn mấy vòng rồi lại hóa thành đóa hoa sen nằm dưới đất.

      Hoa sen mười tám cánh hoa, trong suốt như thủy tinh. Long Phù Nguyệt muốn chia cho mọi người lại thấy rùa lớn : “Thứ này tạo ra từ thiên địa, là kỳ trân của thế gian, công năng đại bổ, mỗi người mảnh là đủ rồi, ăn nhiều cơ thể hấp thụ được. Phần còn lại Thánh nữ cất , về sau có thể bổ sung tinh lực cho chính mình.”

      Tất cả mọi người đều lần lượt ăn đóa hoa. Phượng Thiên Vũ ban đầu chịu ăn, nhưng chịu nổi Long Phù Nguyệt vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cứng rắn nhét vào trong miệng mảnh. Hoa sen này vừa tiếp xúc với lưỡi, giống như dòng nước ấm chảy xuống, thẳng đến lục phủ ngũ tạng.

      ngờ vừa nuốt xuống lâu, bụng quay cuồng sôi sục, đau đớn chịu nổi. cỗ khí cực mạnh có chỗ phát tác, làm cho mạch máu cũng muốn nổ tung, mồ hôi lạnh nhất thời chảy ra ròng ròng.

      lắp bắp kinh hãi, cuống quít ngồi xuống. Dùng nội lực chậm rãi bao lấy cỗ khí đó, vận hành ra khắp toàn thân.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mồi hôi như tắm vô cùng sợ hãi.

      Lại nhìn Cổ Nhược, cũng ngồi ngay ngắn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt có chút màu hồng.

      Mà tiểu hồ ly cùng Hoa Tích Nguyệt cũng ngồi dưới đất, tư thế hết sực cổ quái.

      người rùa tiên cũng toát ra từng đợt từng đợt ánh sáng…

      Hay là bọn họ vận công để tiêu hóa cánh hoa? Có khi nào là trúng độc ?

      Tại sao ta chút cảm giác cũng có a?

      Long Phù Nguyệt e sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, lại từng vòng xung quanh họ lại dám quấy nhiễu.

      Ước chừng qua hết canh giờ, Phượng Thiên Vũ nhảy lên, cười : “Quả nhiên là thứ tốt.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 542. Rốt cục nàng còn là người vô dụng nữa rồi


      Long Phù Nguyệt囧!

      Con rùa lớn như vậy bảo nàng làm thế nào mang ra ngoài đây? Mà nàng cũng dám a….Nếu chút tốt rồi.

      Nàng miễn cưỡng cười cái: “À, ừm…..rùa tiên à, ngươi xem, ta tuy là Thánh Nữ nhưng lại chẳng biết gì hết. Ngươi theo ta chỉ sợ ủy khuất ngươi thôi…….”

      Hai con mắt của đại Ô Quy bỗng sáng như hai cái đèn pha, chăm chú nhìn Long Phù Nguyệt, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười. Tiếng cười vang khắp bốn phía sơn cốc, vô số hòn đá lớn lăn xuống.

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, cả giận : “ Con rùa thối, ngươi cười cái gì?”

      Rùa lớn ngưng cười, cúi đầu: “Thánh nữ còn có điều chưa biết, đài hoa sen này có thể giúp thánh nữ khôi phục phần thần thức, cho nên pháp lực cũng khôi phục chút, “Hồi xuân thuật” của Thánh nữ thập phần linh diệu a…”

      “Hồi xuân thuật?” Long Phù Nguyệt nhớ tới khi chơi game cũng có pháp thuật này, thuật này chuyên dùng để chữa bệnh, nếu vậy giống bạn Triệu Linh Nhi kia sao….

      Wow, ra mình cũng biết cái này nha! biết phải sử dụng như thế nào?

      Trong lòng nàng vừa nghĩ tới ba chữ “Hồi xuân thuật”, trong đầu liền nhớ ra mấy câu khẩu quyết tâm pháp, cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, hai tay nàng làm động tác giống như đóa hoa sen sắp nở, miệng lầm bầm khẩu quyết.

      luồng ánh sáng màu trắng nhu hòa  từ trong tay nàng phát ra, chiếu thẳng tới người Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ vốn bị chút thương tích, hơn nữa cánh tay phải bị trật xương, cử động khó khăn, lúc này bạch quang trong tay Long Phù Nguyệt chiếu vào , chỉ cảm thấy luồng khí tươi mát sảng khoái uyển chuyển chạy trong cơ thể. Khi vận công, trong nháy mắt tất cả vết thương đều lành lại, cánh tay cũng linh hoạt hơn rất nhiều.

      khỏi mừng rỡ, hoạt động cánh tay cái: “Phù Nguyệt, công phu của nàng quả thần kì nha.”

      Long Phù Nguyệt cười híp cả mắt.

      Ha ha, tốt quá!

      Trong đoàn người này, nàng vốn là người vô dụng nhất.

      Lúc nào cũng cần người khác bảo vệ, tại nàng cũng có năng lực giúp đỡ mọi người rồi.

      Nàng lần đầu học được kĩ năng này, thập phần cao hứng, giúp cả Cổ Nhược, Hoa Tích Nguyệt, tiểu hồ ly chữa thương.
      Chương 543. bộ cũng rất có tinh thần.


      Mấy người nhờ có “hồi xuân thuật” của Long Phù Nguyệt mà các vết thương đều hoàn toàn lành lặn.

      Con đại Ô Quy ở đầu kia cũng bò sát lại hai bước, cúi người xuống: “Tiểu chủ nhân, có thể giúp tiểu nhân chữa thương ? Tiểu nhân là bị mấy vị bằng hữu của người đả thương toàn thân a!”

      Long Phù Nguyệt nghĩ nó cũng giúp mình trông coi đài hoa sen này ngót nghét vạn năm, nhất định là dễ dàng, nên liền giúp nó.

      Mà chữa trị cho nó cũng dễ, bởi vì con rùa này quá lớn, nàng phải làm nhiều lần “Hồi xuân thuật” mới làm miệng vết thương khép lại được.

      Sử dụng kĩ năng này vô cùng hao tổn tinh lực, mà Long Phù Nguyệt lấy linh lực từ đài sen cũng chỉ có hạn, qua vài lần sử dụng pháp thuật, sắc mặt nàng sớm trắng bệch, thở hổn hển. Thấy vậy, Phượng Thiên Vũ tiến lên mấy bước ôm nàng vào trong ngực, để nàng dựa vào người .

      Rùa tiên cũng có chút băn khoăn: “Đa tạ thánh nữ, ngài có thể ăn Phật Đà hoa sen để bổ sung nguyên khí.”

      Nàng nhớ tới hương vị của đóa hoa kia, rất ngon, vì vậy liền tới chỗ đó bốc khối to cho vào miệng giống như ăn bánh ngọt, nàng lại cầm thêm ít muốn cho mọi người cùng ăn.

      Nhưng rùa tiên lại vội : “Thánh nữ, Phật Đà hoa sen này phải ai cũng ăn được, ngài ăn có vấn đề, nhưng để người khác dùng chình là thuốc độc đó.”

      A? Còn có chuyện như thế sao?

      Long Phù Nguyệt cũng dám làm gì nữa, chỉ há mồm ăn thêm vài miếng to. Quả nhiên nguyên khí hồi phục được ít.

      Phượng Thiên Vũ thấy sắc mặt nàng hồng hào trở lại mới hơi yên lòng, thấp giọng hỏi câu: “ Nàng cảm thấy thế nào?”

      Long Phù Nguyệt cười híp mắt, giơ ra hai ngón tay hình chữ V: “Ăn Phật Đà hoa sen, thắt lưng mỏi nữa, chân cũng đau, cũng bị căng gân nữa, đường rất có tinh thần a….” (==’’ m hiểu mấy chữ cuối)

      Mặt Phượng Thiên Vũ đầy hắc tuyến, nha đầu này, miệng còn lộn xộn cái gì nữa vậy?

      Long Phù Nguyệt cảm thấy việc mình mình được ăn lại để cho mọi người đứng nhìn thập phần ngượng ngùng.

      Nhìn thoáng qua con rùa lớn, cũng thấy nó dùng ánh mắt trong mong nhìn mình, bộ dáng giống như là nghĩ ngơi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 544. người vui bằng mọi người cùng vui.


      Long Phù Nguyệt lo lắng trong lòng: “Có phải trong lòng còn có chuyện gì hay ?”

      Rùa lớn dường như có chút thẹn thùng, cúi đầu xuống: “Thuộc hạ….thuộc hạ dám .”

      Long Phù Nguyệt cảm thấy được con rùa tiên lớn xưng hô thuộc hạ trong lòng vô cùng đắc ý, phất phất tay : “ có việc gì, ngươi cứ , vô luận là sai hay đúng ta cũng trách tội ngươi.”

      Rùa lớn trầm ngâm chút: “Phật đà hoa sen có công năng cực bổ, người bình thường ăn có thể cường thân kiện thể, quái hay thần tiên ăn vào có thể tăng thêm ngàn năm lực cùng pháp lực…..”

      Long Phù Nguyệt chau mày : “Vậy sao vừa rồi ngươi lại người khác ăn được?”

      Rùa lớn lại cúi đầu: “Tự nhiên ăn được, nhưng nếu thánh nữ có thể sử dụng máu của mình để tinh lọc nó chút, người bình thường cũng có thể ăn.”

      Lời vừa ra, hai cặp mắt của tiểu hồ ly và Hoa Tích Nguyệt liền sáng lên như phát ra hào quang.

      ngàn năm công lực, đương nhiên là vô cùng hấp dẫn nha!

      Hoa Tích Nguyệt hết sức hưng phấn, nó lo mình thân hồ ly có cách nào theo đuổi Cổ Nhược, giờ tốt rồi, ăn phật đà hoa sen này, nó chắc có thể biến thành người rồi.

      Tỷ đệ hai người trông mong nhìn Long Phù Nguyệt, hi vọng nàng có thể đồng ý.

      Như vậy a! Long Phù Nguyệt cảm thấy mình ăn mình có chút ngượng ngùng. Lúc này lại nghe có biện pháp giải quyết, trong lòng thập phần vui vẻ, sảng khoái vươn tay: “Được, cần bao nhiêu máu? Tinh lọc như thế nào?”

      Phượng Thiên Vũ chau mày, kéo cánh tay của nàng xuống: “Dùng máu tinh lọc? Biện pháp này quá đẫm máu, cần làm thử.”

      Cổ Nhược cũng : “Đúng vậy, dùng máu tươi tinh lọc là biện pháp tốt gì? Tà khí quá nặng.”

      Phượng Thiên Vũ trừng mắt nhìn rùa lớn: “Con rùa chết tiệt, ngươi tính toán cái gì? Hoa sen mà còn cần máu tinh lọc, ngươi muốn làm gì?”

      Lại liếc mắt nhìn Cổ Nhược: “Hai ngày trước Tiểu Nguyệt Nguyệt vừa bị tên tiểu nhân kia hút ít máu, tại làm sao có thể cho máu nữa? Con rùa thối, ngươi vì muốn gia tăng ngàn năm pháp lực mà hại chết Nguyệt Nguyệt sao?”

      Rùa lớn nhất thời bị đến hoa mắt chóng mặt, mắt đẫm đầy nước mắt: “Lão đại à, tinh lọc đóa phật sen này chỉ cần giọt máu là đủ rồi, làm sao có thể hại đến tánh mạng của thánh nữ?”
      Chương 545. người vui bằng mọi người cùng vui 2


      giọt máu? Long Phù Nguyệt nhất thời hưng phấn trở lại. Nàng còn tưởng phải dùng máu mình thẩm thấu toàn bộ đóa phật sen, còn lo lắng đủ máu, giờ nghe rùa lớn vậy còn do dự gì nữa?

      Từ trong lòng lấy ra môt thanh đoản kiếm, ngón tay nhàng rạch đường, giọt máu liền chảy xuống.

      Long Phù Nguyệt cầm đóa phật sen lên, đem giọt máu đỏ tươi rớt xuống tại vị trí trung tâm

      Giống như giọt mực vào trong nước.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy từng lớp cánh hoa lần lượt mở ra, dần dần từ màu trắng ngà chuyển thành màu hồng…. Ánh sáng màu hồng phấn lóe lên vài cái, toàn bộ đóa hoa bỗng hóa thành trong suốt như thủy tinh, run rẩy. nhàng vòng vo bay lượn mấy vòng rồi lại hóa thành đóa hoa sen nằm dưới đất.

      Hoa sen mười tám cánh hoa, trong suốt như thủy tinh. Long Phù Nguyệt muốn chia cho mọi người lại thấy rùa lớn : “Thứ này tạo ra từ thiên địa, là kỳ trân của thế gian, công năng đại bổ, mỗi người mảnh là đủ rồi, ăn nhiều cơ thể hấp thụ được. Phần còn lại Thánh nữ cất , về sau có thể bổ sung tinh lực cho chính mình.”

      Tất cả mọi người đều lần lượt ăn đóa hoa. Phượng Thiên Vũ ban đầu chịu ăn, nhưng chịu nổi Long Phù Nguyệt vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cứng rắn nhét vào trong miệng mảnh. Hoa sen này vừa tiếp xúc với lưỡi, giống như dòng nước ấm chảy xuống, thẳng đến lục phủ ngũ tạng.

      ngờ vừa nuốt xuống lâu, bụng quay cuồng sôi sục, đau đớn chịu nổi. cỗ khí cực mạnh có chỗ phát tác, làm cho mạch máu cũng muốn nổ tung, mồ hôi lạnh nhất thời chảy ra ròng ròng.

      lắp bắp kinh hãi, cuống quít ngồi xuống. Dùng nội lực chậm rãi bao lấy cỗ khí đó, vận hành ra khắp toàn thân.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mồi hôi như tắm vô cùng sợ hãi.

      Lại nhìn Cổ Nhược, cũng ngồi ngay ngắn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt có chút màu hồng.

      Mà tiểu hồ ly cùng Hoa Tích Nguyệt cũng ngồi dưới đất, tư thế hết sực cổ quái.

      người rùa tiên cũng toát ra từng đợt từng đợt ánh sáng…

      Hay là bọn họ vận công để tiêu hóa cánh hoa? Có khi nào là trúng độc ?

      Tại sao ta chút cảm giác cũng có a?

      Long Phù Nguyệt e sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, lại từng vòng xung quanh họ lại dám quấy nhiễu.

      Ước chừng qua hết canh giờ, Phượng Thiên Vũ nhảy lên, cười : “Quả nhiên là thứ tốt.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :