1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      556.Khiến trái tim hồ ly của nó đập như hươu chạy

      Edit: Elaine.

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      "Wow, cái hồ lớn! nghĩ tới trong rừng đào lại có hồ! Ủa, ân công, ngờ chúng ta tới lui mà lại gặp mặt . . . . . ." Đạo phù truyền ra tiếng thán phục của Hoa Tích Nguyệt.

      Cổ Nhược hơi sửng sờ chút, ngẩng đầu. Ở đây có hồ sao?

      Trước mắtvẫn là rừng đào bạt ngàn như cũ , nhìn đến cuối cùng vẫn thấy bóng dáng Hoa Tích Nguyệt.

      Hay là —— Nó gặp phải ma quỷ gì rồi? !

      "Hoa Tích Nguyệt! Hoa Tích Nguyệt! Ngươi ở đâu? Đó phải là ta!" gọi vào trong đạo phù. .

      Đạo phù có động tĩnh gì, im lìm nằm ở lòng bàn tay .

      Chẳng lẽ —— Nó gặp chuyện gì ngòai ý muốn rồi?

      Cổ Nhược mất hết kiên nhẫn, bay ngược trở lại hướng khi nãy chia tay Hoa Tích nguyệt

      Khinh công của cũng được coi như thiên hạ vô song, lần này dùng toàn lực bay , tốc độ thua gì gío lốc.

      Sóng gợn lăn tăn, nước xanh biêng biếc trong vắt như gương, bên bờ là từng cây liễu rũ xuống, cành liễu mảnh mai như tóc người tình, bay trong gió, phản chiếu xuống mặt hồ, phía xa xa đằng kia là cây cầu , nhìn có vài phần giống Đọan Kiều ở Tây Hồ.

      Nếu sau lưng phải là rừng đào, Hoa Tích Nguyệt chắc chắn nghĩ rằng là do bản thân nhớ đến Tây Hồ.

      Cổ Nhược phía kia chậm rãi bước đến .

      Gió thổi mái tóc dài của bay tán lọan, tay áo phiêu phiêu, bước chân nhàng, nổi sóng phong ba.

      Dung mạo tuyệt đẹp che dấu hết vẻ cao ngạo, đôi môi so với người bình thường thiếu chút sắc hồng hào, ánh mắt nhàn nhạt mang theo cảm giác lạnh như băng, tựa tiên nhân vừa giáng thế, khiến nó kìm lòng đậu nuốt nước miếng.

      Ai, ân công —— càng ngày càng hấp dẫn ánh mắt người khác.

      Khiến trái tim hồ ly của nó đập nhanh như hươu chạy.

      Nó bỗng luống cuống, há miệng thở, sợ bản thân quên hít thở. Ánh mắt, lại thủy chung thể rời bầu trời trong xanh như ngọc, thân ảnh nhiễm chút bụi trần kia.

      Cổ Nhược cứ như vậy, như nước chảy mây trôi đến trước mặt của nó.

      Vươn tay vuốt đầu nó: "Tích Nguyệt, ngươi khẩn trương cái gì? Tìm được hai người bọn họ sao?"

      Hoa Tích Nguyệt bị chạm vào nên ngây người ra, cả người như hóa đá.

      lần đầu tiên chủ động chạm vào nó! là nhớ cái cảm giác vuốt ve lông nó ——

      557.Lão nương cũng là tổ sư thích chơi cảnh ảo

      "Ân. . . . . . Ân công, sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ chúng ta   hai hướng. . . . . ." Hoa Tích Nguyệt lần đầu tiên có chút cà lăm . Lông màu hồng mặt càng lúc càng đậm.

      Trong đôi mắt bình thản của Cổ Nhược vẻ dịu dàng: "Ta lo lắng cho ngươi, cho nên tới đây xem ngươi."

      "A?" Hoa Tích Nguyệt há to miệng, nửa ngày thể .

      Nó —— Nó nghe lầm chứ? ! Ân công lại quan tâm nó!

      Ô ô ô, từ sau khi nó xuyên qua đến giờ, chưa từng thấy Cổ Nhược dịu dàng như vậy bao giờ.

      Nó chớp chớp đôi mắt , nhàng như nước, trong như thủy tinh màu tím.

      "Tích Nguyệt, ngươi choáng váng sao?" Cổ Nhược buồn cười  nhìn nó, lấy ngón trỏ gõ đầu nó.

      Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy trận tê dại từ hành động khuếch tán trong thân thể, nhanh chóng truyền khắp tứ chi bách. May mắn hồ ly đỏ mặt người ta nhìn thấy, bằng nhất định mắc cỡ chết được.

      Nó ngước mắt nhìn , bỗng nhiên giọng : "Ân công, ngươi có thể ôm ta cái ?"

      Cổ Nhược thở dài, xoay người bế nó lên. thẳng về phía trước.

      Hoa Tích Nguyệt xoay người trong ngực của , trong lòng giống như được ăn vô số mật đường, ngọt ngào nên lời .

      Vù, thế này giống như thời điểm nó cùng lần đầu quen biết, hòang hôn mỗi ngày, đều ôm nó tản bộ bên Tây Hồ. Ánh mặt trời chiều đổ bóng lên người hồ ly. Khung cảnh ấm áp lúc đó cho đến tận bây giờ nó vẫn quên.

      Nó híp ánh mắt, thở hơi dài nhõm.

      Ai, hồi ức ấm áp như vậy, nó nỡ rời . . . . . .

      Cổ Nhược ôm nó, trong mắt lên tia sáng, tay vỗ vào con hồ ly trong lòng, bàn tay vốn trắng nõn biến thành màu xám , chậm rãi vươn tới cổ Hoa Tích Nguyệt. . . . . .

      Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt màu tím nhíu lại như mảnh trăng khuyết: "Tiểu tử đáng chết, dám giả mạo ân công nhà ta? !"

      ‘ Cổ Nhược ’ đột ngột sửng sốt, trong giây phút, tia màu tím chạy qua mắt, Đôi mắt của ‘ Cổ Nhược ’  đột nhiên co rút lại, trong ánh mắt lên chút kinh ngạc, thân mình run bần bật, té mặt đất.

      Mà Hoa Tích Nguyệt nhảy ra khỏi lòng , đôi mắt màu tím tràn đầy đắc ý: "Tiểu tử thối, lão nương là tổ sư thích chơi cảnh ảo, dám dùng mấy trò này lừa ta, ngươi vẫn chưa đủ công phu!"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      530.Ma tâm đào nguyên

      #339966;Edit: Elaine.

      #339966;Beta: Quảng Hằng

      Cổ Nhược ’ nằm mặt đất, thân mình chậm rãi co lại , biến trở lại thành thứ gì đó, lại chợt lóe lên, biến mất thấy.

      Hoa Tích Nguyệt hươ liên tục hai cái chân , liên tiếp kết ấn trước ngực, cái miệng tuôn ra nhưng thanh phù chú kỳ quái. Rồi hai chân bỗng hợp lại trước mặt, tia sáng màu tím đánh ra.

      Ánh sáng màu tím này giống như tia chớp, đáng vào gian xung quang, khí chung quanh nháy mắt vặn vẹo , ánh sáng tím tựa như chạm phải màn chắn vô hình, chậm rãi dừng lại lát, hai bên trái phải đột nhiên được mở ra.

      Hoa Tích Nguyệt lại cúi đầu niệm gì đó, tia sáng màu tím tự tản ra thành những mảnh sáng .

      Hoa Tích Nguyệt hét lớn tiếng: "PHÁ...!"

      Cảnh trí dưới ánh sáng tím từ từ tản ra như băng tuyết tan chảy, rừng đào, hồ lớn, cầu hết thảy biến mất thấy.

      Dưới chân là đá nhọn lởm chởm, cỏ dại khô queo, còn có đầm lầy, trong ao đầm là bọt khí nổi lên

      con rùa lớn màu đỏ nửa chìm nửa nổi trong hồ. Con rùa kia lớn cỡ gian phòng , mà ở mai của nó, là Long Phù Nguyệt, tiểu hồ ly, Phượng Thiên Vũ sắc mặt đều có chút tái nhợt, nửa nằm ở phía , người quấn vài gốc bèo, là là chết hay sống.

      Mà Cổ Nhược cũng đứng mai rùa, trong mắt lên chút kinh ngạc.

      Bất quá, phản ứng của cực nhanh, tay lóe hàn quang, đem dây quấn người Long Phù Nguyệt, Phượng Thiên Vũ, tiểu hồ ly cắt đứt, dây kia như có linh tính, bị Cổ Nhược cắt , lại có chút chút run rẩy, chỗ đứt gãy rỉ máu đỏ tươi.

      Cổ Nhược ôm lấy ba người bọn họ, nhanh chóng nhảy lên bờ.

      Con rùa lớn kia mắt biểu lộ vẻ thể tin nổi, nhìn chăm chú Hoa Tích Nguyệt: "Làm sao có thể? Làm sao ngươi  có thể phá giải ma tâm đào nguyên của ta? Mấy ngàn năm rồi, cho dù là tiên, ma, thần, quỷ, con người, cũng thể thức tỉnh khỏi tâm ma đào nguyên . Càng đừng phá giải, ngươi làm như thế nào? Chẳng lẽ —— ngươi có ma tâm?"

      Đôi mắt màu tím của Hoa Tích Nguyệt lưu chuyển sóng đào, cái miệng nhắn bĩu ra  khinh thường: "Tâm ma đào nguyên này của ngươi đúng lợi hại, có thể làm cho người khác chìm sâu vào chính ý tưởng tận đáy lòng họ, thậm chí là cảm giác chính mình biết được, ràng như ngươi , người bình thường là rất dễ dàng bị thuật pháp này vây khốn. . . . . ."

      531.Lần đầu tiên nếm mùi vị thất bại

      Con rùa lớn kia híp mắt: " sai, chỉ cần có linh tính này nọ đều có ma tâm, cho nên bọn họ đều rất dễ dàng mắc câu. . . . . . Nhưng ngươi làm sao thóat ra được ?"

      Hoa Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Cổ Nhược cái, Cổ Nhược bận rộn  vì Long Phù Nguyệt, tạm thời đếm xỉa tới phía con rùa lớn bên này.

      Hoa Tích Nguyệt thản nhiên : "Ngươi quả rất biết nắm bắt ma tâm của người khác, mà tâm ma của ta ngươi cũng bắt được, nhưng ngươi có hơi. . . . . ."

      "Là điểm nào?" Con rùa lớn hình như là lần đầu tiên nếm mùi vị thất bại, trong lòng là tò mò vô hạn.

      Hoa Tích Nguyệt u oán nhìn Cổ Nhược, thở dài: "Cổ Nhược ân công mặc dù cũng chán ghét ta, nhưng tuyệt đối chủ động ôm ta, dỗ ta. . . . . . Chuyện này, ta tất nhiên là tự ràng"

      Tuy nó ra với giọng điệu trêu chọc, nhưng trong giọng cũng cất dấu tia mất mát cùng ảm đạm.

      Ngừng lại chút, tiếp: "Trong ảo cảnh ngươi tạo ra Cổ Ngược ân công, cư nhiên với ta dịu dàng như mưa bụi , còn ôm ta dịu dàng đến thế. . . . . . Tuy rằng đây là cảnh tượng ta nằm mơ cũng muốn , có lẽ ngày nào đó thành thực, nhưng phải tại có thể xuất . . . . . ."

      Nó nghiêng mắt liếc nhìn Cổ Nhược cái, ô ô ô, nó biểu lộ  tình ràng như vậy, người kia vẫn xem như có việc gì, ai, xem ra đường tình này nó chẳng thể ung dung bước rồi .

      Nó lại lấy Truyền Phù ra, lắc lắc trước mặt con rùa: "Nhìn thấy ? Đây chính là bảo bối độc nhất vô nhị của Hồ Tộc. Ta vốn nghi ngờ cảnh tượng kia, tất nhiên muốn thí nghiệm thử xem. Liền vào Truyền Phù mấy câu, ân công lại phản ứng chút nào. . . . . . Cho nên ta liền đoán tất cả đều do ảo cảnh mà ra. . . . . ."

      Con rùa lớn thở dài hơi.

      "Quả nhiên là nữ tử Hồ Tộc xinh đẹp nhất, thông minh nhất, rất có suy nghĩ. Nhưng sao ngươi biết là ta?"

      Hoa Tích Nguyệt cười tiếng: "Rất đơn giản, nếu ta xuất thân nghiên cứu ảo thuật, đương nhiên cũng có chạm qua vài lọai. Ở trong ảo cảnh gặp phải thứ ta muốn chứng kiến nhất, chứng minh ảo thuật này đúng là ma tâm đào nguyên. Mà trong thiên hạ này kẻ có thể sử dụng thuật pháp này xuất thần nhập hoá, cũng chỉ có Thận quy . . . . . ."

      "Ngươi quả nhiên có chút khả năng. . . . . ." Con rùa lớn thở dài hơi: "Nhưng ngươi chưa chắc là đối thủ của ta !"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 532. Phù Nguyệt, ngươi tìm cái gì

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Cuối cùng một câu vẫn chưa kịp nói xong, vô số những sợi dây uốn lượn như rắn nhanh như tia chớp bắn mạnh về phía Hoa Tích Nguyệt.

      Hoa Tích Nguyệt cười khanh khách, thân mình xoay tròn, phấn ảnh hỗn loạn, những tia sáng lạnh mạnh mẽ bay ra, vô số xúc tu bị nó chém rớt xuống dưới.

      Từng chỗ bị đứt đều có máu đỏ tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả ao, bồng bềnh trôi theo nước.

      hồ rùa tại đây dưới nền đất kích đấu. . . . . .

      Thân thể Phượng Thiên Vũ có tố chất nên tỉnh trước. Vừa mới mở mắt liền kêu to một tiếng: “Đừng bỏ rơi ta! Phù Nguyệt, nàng thể tàn nhẫn như vậy được………..”

      Vừa trông thấy ̉ Nhược, hắn liền ngẩn ngơ, thất thanh nói: “Đại sư huynh, huynh thể đưa nàng …….”

      Đôi mắt ̉ Nhược hiện lên một tia thương hại, mặt lại lãnh đạm như nước: “Tất cả đều phải xem lựa chọn của Phù Nguyệt. Chúng ta_______Tùy vào duyên phận thôi.”

      “Huynh___” Tâm Phượng Thiên Vũ trầm xuống, hay là đại sư huynh đối với Phù Nguyệt cũng có tình cảm?

      Long Phù Nguyệt cũng từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy xương ́t toàn thân như vỡ nát. Nàng hơi động đậy, mở mắt. Chợt nhớ tới một màn vừa rồi, nàng rùng mình một cái, vội vàng nhìn chung quanh, thấy Phượng Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt dựa lưng vào một tảng đá. Nàng ‘wow’ một tiếng, bỗng nhiên khóc òa, vội chạy qua, ôm chặt lấy hắn: “Vũ Mao sư huynh, ngươi được chết! Ta cho ngươi chết! Hu hu, hu hu, ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ!”

      Nàng lắc lắc hắn dậy, để Phượng Thiên Vũ hôn mê, hắn bị Thận quy bắt được, nội lực bị hút so với Long Phù Nguyệt lớn hơn rất nhiều. Lúc này bị Long Phù Nguyệt lắc đến choáng váng, trong lòng thầm nghĩ, sao nha đầu này lại có phản ứng kịch liệt như vậy, nàng ở ảo mộng đã trông thấy cái gì? Chẳng lẽ thấy hắn đã chết?

      Xem bộ dạng nàng như cha mẹ chết, trong lòng hắn hưng phấn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hơi thở như có như , bộ dạng có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

      bị thương rất nặng, lúc này lại dùng Quy Tức Công, nhìn rất giống có chuyện như vậy .

      Long Phù Nguyệt run rẩy đưa tay lên mũi xem hắn còn thở hay , càng thêm bối rối, lật trở người để kiểm tra. . . . . . Miệng thào: " được, được, trước hết phải cầm máu, ủa, hai vết thương sâu kia đâu. . . . . ."

      ̉ Nhược ở một bên trông thấy trong lòng tràn đầy buồn bực: “Phù Nguyệt, ngươi tìm cái gì?”

      Chương 533. Hô hấp nhân tạo

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ̉ Nhược, thân mình run lên, ôm chặt Phượng Thiên Vũ vào trong ngực, giống như gà mẹ che chở gà con, nước mắt ràn rụa: “Đại sư huynh, huynh thể giết hắn, hắn thật vất vả mới giữ được mạng sống, ta muốn cứu sống hắn! Huynh muốn giết hắn thì hãy giết ta trước !”

      ̉ Nhược một đầu đầy hắc tuyến. Nha đầu kia nói bậy bạ cái gì đó? Hắn rõ ràng là đã cứu Phượng Thiên Vũ? Sao lại có thể giết được?

      Hắn từng bước tiến lên: “Phù Nguyệt, ta………”

      Hắn vẫn chưa nói xong câu, Long Phù Nguyệt liền ôm Phượng Thiên Vũ chặt hơn, cơ hồ muốn biến hắn thành một bộ phận cơ thể mình: “Huynh………… cho huynh đả thương hắn!”

      Phượng Thiên Vũ ở trong ngực nàng đau muốn chết, nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng: “Xem ra đại Ô Quy kia quả thật tồi nha, bằng hắn cũng biết nha đầu này lại để ý hắn như vậy……..”

      Hắn thật sự muốn cười to, nhưng tham luyến cái ôm này, nên nhất thời đứng dậy, cứ tiếp tục giả vờ sắp chết, khóe miệng nhếch lên lộ ý cười. Nhịn cười thật vất vả, toàn thân hắn cứ run lên.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của hắn, chợt thấy thân mình hắn run lên, cho là hắn mất máu nhiều nên lạnh, càng ôm chặt hắn, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng lại tìm được vật gì chống lạnh. Ngẩng đầu lên thấy ̉ Nhược khoác áo bào trắng, hai mắt sáng lên, vươn một bàn tay, rất tội nghiệp nhìn ̉ Nhược: “Đại sư huynh, cho mượn áo bào một chút.”

      ̉ Nhược liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, người này, trong lòng nhất ̣nh rất vui mừng? Hừ, nghĩ tới hắn còn có một bộ mặt ngây thơ như thế………̉ Nhược cũng muốn vạch trần hắn, muốn nhìn thử xem hắn có thể giả bộ bất tỉnh trong bao lâu.

      Đem áo bào trắng người cởi ra, đưa cho Long Phù Nguyệt, thản nhiên nói: “Ngươi từ từ cứu hắn, ta cứu Hoa Đậu Đậu.”

      Long Phù Nguyệt dường như nghe thấy hắn nói gì.

      Chỉ vội vàng đem áo choàng kia phủ lên người Phượng Thiên Vũ, đem hắn bao lại giống như cái bánh chưng.

      Nàng lại thử xem hắn còn hơi thở ,vừa rồi bị nàng ôm chặt, Phượng Thiên Vũ ngay cả hô hấp cũng còn.

      Long Phù Nguyệt sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra: “Ta nhất ̣nh cứu sống ngươi, nhất ̣nh!”

      Cúi đầu xuống, làm hô hấp nhân tạo cho hắn.

      Long Phù Nguyệt nghĩ tới mình hô hấp nhân tạo lại mạnh như thế, mới có hai cái, Phượng Thiên Vũ đã chầm chậm mở mắt.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 534. Mình bị ̉ Nhược giết……..

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng

      “Phù Nguyệt, khụ khụ khụ……..” Bộ dạng hắn như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, ho khan ngừng. Lần này ho cũng  là ho thực, hắn nín cười thật sự là quá vất vả, mượn ho khan để che giấu ý cười , chủ ý quả thật tồi.

      “Vũ Mao sư huynh, ngươi thấy thế nào? Sẽ ……….Sẽ chết chứ?”

      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ sáng ngời: “Nàng……….Nàng đã gọi ta là Vũ Mao sư huynh rồi, như vậy ta, ta chết cũng hối tiếc……….”

      “Vũ Mao sư huynh, ngươi đừng chết, ngươi được chết, ngươi chết rồi ta phải làm sao bây giờ? Hu hu hu.” Long Phù Nguyệt nước mắt tràn ra, rơi mặt Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ thần sắc ảm đạm: “Phù Nguyệt, ngươi đã quên mất ta, ta chết cũng tốt, sẽ cùng ngươi dây dưa nữa………”

      , , ta thích cùng ngươi dây dưa, chỉ cần ngươi có thể sống, ngươi muốn ta làm gì cũng được……” Long Phù Nguyệt nhận thức được cứ nói bừa.

      Hai mắt sáng Phượng Thiên Vũ lên, ho vài cái: “Nàng, nàng nói thật chứ?”

      “Thật, thật, ta nói thật mà! Chỉ cần ngươi có thể sống, thì thế nào cũng được.” Long Phù Nguyệt rất sợ mất hắn, nên vội vàng khẳng ̣nh.

      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ mong ngóng nhìn nàng: “Vậy………Gả cho ta được ?”

      “Được!” Long Phù Nguyệt chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Chỉ cần ngươi tốt lên, ta lập tức sẽ gả cho ngươi!”

      Phượng Thiên Vũ mừng rỡ, nhảy dựng lên, lắc cái đầu, đem Long Phù Nguyệt kéo vào trong lòng, cười híp mắt nói: “Phù Nguyệt, ta đã tốt rồi, gả cho ta !”

       (nhok: ngốc nhỉ đáng lẽ phải giả vờ từ từ hồi phục cho thật giống chứ,để lộ thế này chắc chắc là ko xong với chị đâu,nhưng yên tâm em đã chuẩn bị bông băng, thuốc đỏ rùi ^^)

      Long Phù Nguyệt kinh hãi đứng ở nơi đó, miệng há to, nói được một chữ nào.

      Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: “Tiểu nha đầu, vừa rồi nàng đã hứa với ta, cho phép đổi ý.”

      Long Phù Nguyệt đầu ong ong, nhất thời rối loạn rõ chuyện gì xảy ra.

      Nàng lui về phía sau từng bước , nhìn kĩ sắc mặt Phượng Thiên Vũ, mặt hắn tuy rằng tái nhợt, nhưng phải là rực sáng: “Ngươi……..Ngươi phải là bị đại sư huynh dùng cây sáo đâm chết rồi sao? Làm sao có thể………….Làm sao có thể một chút bị thương cũng có?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm, thì ra ở bên trong ảo mộng của nàng, mình là bị ̉ Nhược giết………

      Hắn thở dài một hơi, vuốt vuốt mái tóc Long Phù Nguyệt: “Phù Nguyệt, điều nàng vừa nhìn thấy chỉ là giấc mộng mà thôi. phải là sự thật.”

      Chương 535. Sao hắn lại cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng

      “Mộng? Ta bình thường, sao có thể nằm mơ?”

      Phượng Thiên Vũ nhìn sang trận đấu diễn ra quyết liệt ở bên kia giữa Hoa Tích Nguyệt cùng đại Ô Quy, thản nhiên nói: “Chính là tên rùa khốn kiếp kia giở trò quỷ, nó làm một loại ảo thuật, khiến cho toàn bộ chúng ta rơi vào bên trong tâm ma của mình. Nó sẽ hấp thu nguyên khí, tinh khí của chúng ta, để tu hành………….”

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: “Ngươi nói rừng đào, tất cả đều là giả?”

      Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: “Ngươi quay lại nhìn xem, ảo ảnh này đã sớm còn tồn tại…………..”

      Long Phù Nguyệt nhìn bốn phía, rừng đào kia, hoa cải dầu quả nhiên là thấy nữa, thay vào đó là đồng cỏ khô héo cùng các đầm lầy lớn tầm thường.

      Nàng nhìn lại Hoa Tích Nguyệt và tiểu hồ ly vừa mới thức tỉnh.

      Nàng lúc này mới chợt hiểu được, thì ra tất cả đều là mộng!

      Nàng thở phào một hơi, buông lỏng tâm trạng, nhưng đồng thởi một ̃ lửa giận dâng lên.

      Nàng liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, nhướng mày, rất ôn nhu nói: “Thì ra tất cả đều là mộng, vậy tại sao ngươi lại có bộ dạng như sắp chết vậy? Chẳng lẽ là giả bộ dọa ta sợ?”

      Cũng biết tại sao khi nàng hỏi, Phượng Thiên Vũ lại có cảm giác vẻ mặt ôn nhu này dày đặc hàn khí. Hắn lui về phía sau từng bước , cười một tiếng: “Thực ra, cũng hẳn hoàn toàn là như vậy, ta quả thực cũng bị thương.”

      “Vậy_____Thương thế của ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Có cần ta trị liệu giúp một chút hay ?” Long Phù Nguyệt vẻ mặt như thánh mẫu, cười ngọt ngào.

      Phượng Thiên Vũ cảm thấy tóc gáy người toàn bộ dựng hết lên, hắn lui về phía sau nửa bước, cười toe toét: “Tốt hơn nhiều rồi, tốt hơn nhiều rồi.”

      “Thấy ta sốt ruột, trong lòng ngươi có phải rất cao hứng ?” Long Phù Nguyệt lại tiến đến gần từng bước.

      “Phù Nguyệt, thấy ngươi vì ta mà lo lắng, ta thực rất cảm động, thì ra trong lòng ngươi thực sự có ta………Thật sự đối với ta tốt như vậy.”

      Long Phù Nguyệt thản nhiên cười: “Ta vẫn luôn đối với ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn biết?”

      “Cái kia_____Phù Nguyệt, nàng đừng cười như vậy được ?” Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên bị người khác ép lui về phía sau từng bước. Bỗng nhiên hắn có chút hối hận khi làm trò vừa rồi. Sao hắn lại có cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.

      Long Phù Nguyệt nói: “Tại ta nhớ ngươi……….Nhớ ngươi muốn chết.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 536. Nương tử, tạm tha vi phu .

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng

      Bỗng nhiên nhảy dựng lên, đem tay bóp chặt ̉ Phượng Thiên Vũ: “Vũ Mao xấu xa, Vũ Mao chó chết, tên Vũ Mao bị thịt……Ngươi chán sống sao, dám lừa Lão Tử, hôm nay Lão Tử sẽ đánh ngươi còn đường về nữa.”

      Nàng giương nanh múa vuốt xông đến, Phượng Thiên Vũ còn mải ngây người, nên bị nàng nhào lên người.

      Hắn vừa rồi bị hút ít nguyên khí, thân mình còn chưa hồi phục, bị nàng chụp một cái, liền ngã bịch xuống đất.

      Long Phù Nguyệt ngồi người hắn, nắm tay nhỏ giống như dùi trống, ở ngực hắn điên cuồng đánh.

      Phượng Thiên Vũ nhớ tới vừa rồi mình quả thật có chút quá đáng, nói ra Long Phù Nguyệt mặc dù là đánh hắn, nhưng dùng tới nội lực, đánh người hắn so với gãi ngứa cũng mạnh hơn bao nhiêu, nên mặc cho nàng xả giận.

      Long Phù Nguyệt đương nhiên luyến tiếc đã dùng nội lực đánh hắn, nhưng nhìn hắn bày ra bộ dạng sao cả liền tức quá, bỗng nhiên cầm cánh tay hắn lên, cắn lấy một ngụm đấy.

      Phượng Thiên Vũ đau đớn, thân mình run lên, ́ nén đem cánh tay rút về, cười khổ một tiếng, đem nàng ôm vào trong lòng: “Được rồi, được rồi, ta nhận là ta đã làm sai được chưa? Nương tử, nàng tạm tha vi phu .”

      Long Phù Nguyệt đỏ mặt lên, cắn cho hắn thêm một ngụm: “Ai là nương tử của ngươi, đừng có nằm mơ.”

      Phượng Thiên Vũ liền ôm lấy nàng, ngón tay điểm một chút lên cái mũi thon của nàng, cười khẽ nói: “Nương tử của ta đương nhiên chính là nàng. Phù Nguyệt, nàng đã hứa gả cho ta, được phép đổi ý.”

      Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn: “Ngươi dám lừa gạt để ta đồng ý, tính………..”

      tính?!” Phượng Thiên Vũ nguy hiểm nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi đỏ bừng của nàng: “Phù Nguyệt, nàng đã hứa gả cho ta, sẽ cho nàng có cơ hội đổi ý, chờ khi chúng ta trở về sẽ cho nàng một hôn lễ trọng đại nhất, để nàng làm tân nương hạnh phúc nhất đời.”

      Long Phù Nguyệt nhìn hắn, dường như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Ngươi phải nói, ta và ngươi đã kết hôn rồi sao? Chẳng lẽ lại muốn kết hôn nữa?”

      Cũng biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một số hình ảnh.

      Mũ phượng, khăn trùm đầu, nến đỏ……….Cảm giác giống như đã từng trải qua.

      Trong lòng cũng biết là cảm giác gì, tựa hồ có chút đau khổ nói nên lời……..

      Chương 537. Hai ngươi chàng chàng thiếp thiếp tới khi nào?

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng

      Phượng Thiên Vũ nhớ tới lần hôn lễ đó đối với nàng vắng vẻ, trong lòng rung động, đem nàng ôm chặt: “Phù Nguyệt, chuyện lúc trước nàng đã quên hết rồi thì thôi , ta sẽ làm một hôn lễ lớn gấp bội để bồi thường cho nàng.”

      Trong lòng thầm thể, sau này sẽ bao giờ để nàng chịu bất kì ủy khuất nào nữa.

      “Uy, hai ngươi chàng chàng thiếp thiếp tới khi nào? phải là muốn ở trong này động phòng chứ? Nếu qua hỗ trợ, đại Ô Quy bỏ chạy mất sao.” Thanh hổn hển của tiểu hồ ly từ đâu bỗng nhiên truyền đến.

      Long Phù Nguyệt lúc này mới phát giác mình và Phượng Thiên Vũ ôm nhau ngồi ở dưới đất, tư thế thật sự là vô cùng thân mật, khuôn mặt nhất thời đỏ lựng cả lên. Ba chân bốn cẳng vội vàng rời khỏi lòng Phượng Thiên Vũ.

      Bây giờ mới nhìn thấy ̉ Nhược, Hoa Tích Nguyệt và tiểu hổ ly cùng con rùa kia giao đấu.

      Con rùa kia bởi vì vừa rồi có chút tự cao tự đại, cho nên ma tâm đào nguyên mới có thể bị Hoa Tích Nguyệt phá giải, nó cũng bị một chút nội thương. Nhưng nó tu luyện cũng biết đã bao nhiêu năm, đương nhiên cũng rất có bản lãnh, lúc này một đấu ba mà cũng có chút yếu thế. Nó sống ở trong đầm lầy này, lưng sinh ra rất nhiều xúc tua uốn lượn như rắn, khua loạn trung, mỗi xúc tua vung tới, đều mẩng tiếng vang ken két như kiếm vừa được rút ta khỏi vỏ, làm cho người hai hồ thể xoay tay lại tự bảo vệ mình. . . . . .

      Long Phù Nguyệt rút thanh Nga Mi kiếm ra ̣nh nhảy qua trợ giúp. Phượng Thiên Vũ kéo nàng lại: “Võ công của nàng được, ngoan ngoãn ở đây đừng nhúc nhích, để cho ta tới đó!”

      Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, cắn cắn môi, nàng cũng biết chính mình võ công thấp kém, cứ như vậy chạy đến quả thật giúp họ được nhiều, liền đem thanh kiếm đưa cho Phượng Thiên Vũ: “Dùng cái này .”

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười, đưa tay tiếp nhận, lại cúi đầu ở môi nàng hôn nhẹ một cái: “Ngoãn ngoãn chờ ta đừng có chạy lung tung.”

      Phi thân lên, cũng gia nhập chiến đoàn.

      Kiếm thuật của hắn là tuyệt thế vô song, kiếm trong tay cũng là tuyệt thế thần binh, vừa gia nhập chiến đoàn lâu, đã liên tiếp chặt đứt mấy xúc tua ngoằn ngoèo kia.

      Máu tươi phun ra như suối, cơ hồ nhuộm đỏ cả đầm lầy.

      Long Phù Nguyệt đứng ở một bên xem trận chiến, biết phe mình chiếm thế thượng phong, cũng hơi yên lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :