1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      546.Giữa chúng ta chỉ có thể sống !

      Edit: Quảng Hằng

      Lòng nàng nóng như lửa đốt, dưới chân cũng càng chạy càng nhanh. Đến cuối cùng ràng dùng tới  khinh công.

      Cũng biết chạy bao lâu, chân của nàng chạy  chết lặng, nặng nề gần như muốn nâng nổi .

      Nhưng nàng lại chịu ngừng, vách núi đen này dài như vậy , nàng cũng tin tìm thấy cái dôc nào cả!

      Lại hồi, cảnh trí trước mắt  bỗng nhiên biến đổi, mảnh vàng óng ánh, gần như làm hoa mắt người khác.

      Nàng ngẩn ngơ, tập trung nhìn vào. khỏi mở to hai mắt.

      Trước mặt thế nhưng xuất cánh đồng đầy hoa, vô biên vô hạn, dưới ánh mặt trời lung lay khoe sắc.

      Cảnh đẹp gần giống như tranh vẽ. Gần như có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung.

      Ta. . . . . . Ta phải lại xuyên đến nhân vật trong bộ phim nào nữa chứ? Phong cảnh này, . . . . . . phong cảnh này quả thực chính là loại xa hoa nhất những bộ phim điện ảnh.

      Nàng nhớ khi đó xem phim, tình tiết câu chuyện nhớ kỹ, nhân vật nhớ kỹ, lại chỉ nhớ duy nhất cảnh đẹp bên trong đó. từng nghĩ đến, nếu có cơ hội đến vùng quê này chạy vòng, vậy cũng uổng phí khi sống cõi đời này.

      Lại nghĩ rằng, những suy nghĩ viễn vông đó nay lại xuất ràng  ở trước mắt.

      Hoa nở như biển, gió thổi qua như sóng. Trong gió hình như có hương thơm nhè của hoa bay vào mũi.

      Long Phù Nguyệt sửng sốt lát, nếu như phải nàng tại có việc gấp phải làm, cơ hồ nghỉ chân du ngoạn  phen .

      Nàng từ đám hoa cỏ đó vòng, phía trước truyền đến tiếng động hô quát đánh nhau.

      Nàng sửng sờ chút, trong lòng vui vẻ, trong suốt nửa ngày nay, đừng người ngay cả con chim nàng cũng thấy nữa.

      Lần này nghe được tiếng động đánh nhau, nàng lại giống như nghe thấy được nhạc tuyệt vời nhất .

      Nhanh chân chạy vội, vội vàng chạy về hướng có thanh .

      Chạy qua ngọn núi

      Tầm nhìn phía trước đột nhiên trống trải, đầy trời đầy đất  vàng óng ánh ở bên trong, có hai bóng người mặc áo trắng quay cuồng đấu  tới lúc gấp rút.

      Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy hai người kia, nhất thời sửng sốt!

      Xoa xoa ánh mắt, lại xoa xoa ánh mắt! E sợ rằng mình nhìn lầm. Nhưng hai người kia như cũ vẫn là hai người kia, có...chút nào thay đổi, nàng nhất định hề nhìn lầm, cũng hề hoa mắt.

      Hai người kia, đúng là Phượng Thiên Vũ cùng Cổ Nhược!

      547.Chỉ có thể sống người! 2

      Hai người bọn họ sao có thể đánh nhau? Long Phù Nguyệt trăm mối vẫn có cách giải.

      Cùng lúc đó, cỗ lửa giận cũng hừng hực bốc cháy lên!

      ra chạy đến nơi đây tìm sư huynh đánh nhau!

      Lại hại nàng giống đứa ngốc, ở dưới vách đợi lâu như vậy, gần như muốn sắp điên!

      Người kia, luôn miệng ta, còn làm ra vẻ thâm tình chân thành, ra đều là giả dối!

      hề nghĩ đến ta ở bên dưới chờ nôn nóng đến mức nào. Suýt nữa thế giới này có người chết vì nôn nóng rồi!

      Long Phù Nguyệt ngay từ đầu vì lo lắng cho hai người bọn họ sắp chết mất, nhưng bây giờ là lửa giận xông thẳng lên đầu hận thể đem hai người bọn họ cùng nhau chụp chết!

      Nhưng trận đấu này của bọn họ lại khác hẳn với lần trước.

      Lần trước tuy bọn họ có đánh nhau, tuy rằng nhìn qua vô cùng hung mãnh, nhưng hai người thủ hạ đều để lại đường sống, đánh vào huyệt đạo quan trọng.

      Lúc này đây lại giống như là liều mạng!

      Ánh sáng trắng lóe ra, binh khí chói mắt, trong tay Cổ Nhược là ngọc tiêu bình thường sử dụng , từng đạo ánh sáng lóe sáng, hướng về các đại yếu huyệt của Phượng Thiên Vũ đánh nhanh-mạnh mẽ.

      Mà trong tay Phượng Thiên Vũ lại trống rỗng, bị Cổ Nhược ép từng bước lui về phía sau. . . . . .

      Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, thế này mới nhớ tới bảo kiếm của Phượng Thiên Vũ  ở trong tay mình, trong tay có binh khí, đánh nhau đương nhiên vô cùng thua thiệt.

      "Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tại sao lại đánh nhau? !" Long Phù Nguyệt dám giống như lần trước xông thẳng vào.

      Hai người kia lại thèm quan tâm đến nàng, đánh nhau càng mạnh mẽ hơn.

      Xoẹt ! đạo bạch quang lên, cánh tay của Phượng Thiên Vũ tăng thêm vết máu. Máu tươi nhất thời nhuộm đỏ  nửa cánh tay.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy hết hồn, bất chớt nhớ tới cánh tay phải của Phượng Thiên Vũ  còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tại lại là tay , đây tuyệt đối là bị vây vào hoàn cảnh xấu.

      Trong lòng khỏi khẩn trương: "Đừng đánh, đừng đánh, đánh như vậy công bằng! Dừng tay, tất cả dừng tay!"

      "Phù Nguyệt, ngươi hi vọng chúng ta ai thắng? Phù Nguyệt, ngươi phải vẫn thích ta sao? Chán ghét tên đăng đồ tử  dây dưa này sao? Để cho ta giết rồi, giết rồi cũng dây dưa ngươi nữa."

      Sắc mặt Cổ Nhược bình tĩnh như nước như trước, nhưng lời ra lại giống như dao găm, đâm nát tim của Long Phù Nguyệt .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      520.Giết rồi ngươi chính là của ta!

      Edit: Quảng Hằng

      "Tiểu Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc nàng thích là ai? Hai người chúng ta, rốt cuộc nàng chọn ai? Cảm tình ta đối với nàng, chẳng lẽ nàng còn ? Hai người chúng ta lúc này quyết đấu, phải chết chính là ta vong. . . . . ."

      mặt Phượng Thiên Vũ tuy cười cợt nhã , nhưng lời ra lại đồng dạng sắc bén cùng mạnh mẽ.

      Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, mãnh liệt  lắc đầu: ", ! Các người là sư huynh đệ mà, vì sao nhất định phải liều mạng ngươi chết ta sống? Ta muốn các ngươi đều sống tốt, ai được phép xảy ra chuyện gì."

      " có khả năng ! Hai chúng ta, chỉ có thể sống cái! Phù Nguyệt ( Tiểu Nguyệt Nguyệt ) ngươi rốt cuộc chọn ai? Chọn ai?"

      Trong lúc đánh nhau  hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, lời lại cơ hồ hoàn toàn giống nhau.

      ", , ta muốn chọn! Ta hi vọng các ngươi đều sống tốt, ai cũng được phép có chuyện, các ngươi dừng tay, các ngươi dừng tay trước !" Long Phù Nguyệt gần như bật khóc.

      "Ngươi cho là đến giờ phút này, chúng ta còn có thể ngừng tay sao?"

      Khóe miệng Phượng Thiên Vũ, Cổ Nhược đều lộ ra tia cười lạnh. Lại là đồng loạt .

      Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ lên chút tàn nhẫn: "Nàng là thê tử của ta, sao có thể giao vào trong tay người này? Ta muốn giết , giết rồi nàng chính là của ta!"

      chưởng chém ra, dòng khí điên cuồng chung quanh bắt đầu khởi động, chưởng phong sắc bén  giống như con rồng cực lớn, hướng về Cổ Nhược vỗ xuống!

      "Phanh!"  thanh vang lên, kèm theo tiếng động xương cốt vỡ vụn, Cổ Nhược vụt qua  bay ra ngoài, trong miệng máu tươi phun trào.

      Hình ảnh  quay chậm giống như bị dừng lại, ngã sấp xuống ở trong rừng biển hoa vàng óng ánh .

      Long Phù Nguyệt kêu to tiếng, gần như đờ người ra, liều lĩnh  nhào tới, ôm Cổ Nhược kêu to: "Sư huynh, đại sư huynh!"

      Mặt Cổ Nhược vàng như giấy, môi tràn đầy vết máu, mở to  hai con mắt nhìn nàng, cũng câu.

      Trái tim Long Phù Nguyệt đau như cắt, cầm bàn tay của : "Đại sư huynh, huynh sao rồi?"

      Cổ Nhược khép hờ  ánh mắt: "Phù Nguyệt, ta sắp chết. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt khóc lớn lên, ôm chặc: "Đại sư huynh, huynh đừng chết! Ta muốn huynh chết. . . . . ."

      Thân mình Cổ Nhược khẽ run lên, trong đôi mắt lên chút ánh sáng: "Ngươi muốn ta chết? Ngươi muốn ta chết?"

      Edit: Elaine.

      521.Nàng chọn , tức là muốn ta chết. . . . . .

      Beta: Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt gật đầu như giã tỏi, khóc thở ra hơi: "Đại sư huynh, người là đại sư huynh của muội, là người gần gũi với muội nhất đời, huynh thể xảy ra chuyện gì, huynh tuyệt đối được phép xảy ra chuyện gì!"

      Đột nhiên thân thể cảm giác được sát khí bao vây, nàng ngẩng đầu lên ngay lập tức, thấy Phượng Thiên Vũ bước đến, chân khí tụ lại bàn tay, mỗi bước , là mỗi lần đất dưới chân rung động

      "Tránh ra, ta muốn giết !" Phượng Thiên Vũ tựa như ác ma khát máu, đôi mắt mê hoặc thường ngày giờ đây ngập tràn sát khí.

      " được! dược! Phượng Vương gia, ngươi thể giết huynh ấy, xin ngươi buông tha huynh ấy, van cầu ngươi buông tha cho huynh ấy." Long Phù Nguyệt cố hết sức bảo vệ cho thân thể sư huynh.

      "Hai người chúng ta hôm nay nhất định phải chết ! Tha cho chính là ta tự giết chết chính mình, Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng muốn ta tha cho ?" Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ tựa như chứa vô số cơn sóng nổi dậy, nhưng vẫn yên lặng nhìn nàng, hề chớp mắt.

      Long Phù Nguyệt cảm thấy đầu óc hỗn lọan chịu được, nàng chỉ biết là nàng muốn bất cứ ai trong hai người bọn họ bị thương, mà lúc này, Cổ Nhược hấp hối, nếu nàng cứu, bị Phượng Thiên Vũ giết!

      Nàng lắc đầu hỗn lọan: " được, được giết huynh ấy! Ngươi buông tha huynh ấy, huynh ấy giết ngươi. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt trắng bệch như giấy: " ra —— cuối cùng nàng vẫn lựa chọn . . . . . ."

      Câu còn chưa kịp xong, Cổ Nhược vốn sắp chết bỗng nhiên nhỏm dậy, tiêu ngọc trong tay hóa thành luồng tia chớp màu tím, đâm thẳng về hướng Phượng Thiên Vũ!

      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, hoàn toàn có ý định tránh né, chỉ nghe tiếng “phụt”, tiêu ngọc xuyên từ trước ngực ra sau lưng , nhuộm đẫm máu tươi, từ từ ngã về phía sau. . . . . .

      Long Phù Nguyệt hoàn toàn trở nên ngây dại, môi run rẩy, thốt nên lời.

      Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, ôm lấy thân thể Phượng Thiên Vũ vừa ngã xuống, người Phượng Thiên Vũ chảy máu tươi đầm đề, nhiễm đỏ quần áo của nàng.

      Nàng lấy tay cố gắng bịt hai lỗ vết thương lại, máu vẫn ngừng trào ra, khiến khỏang đất xung quanh cũng nhiễm đỏ.

      "Vô dụng , ta rồi, nàng chỉ có thể chọn . Nàng chọn , tức là muốn ta chết. . . . . ."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      522.Ta dây dưa cùng nàng nữa. . . . . .

      Edit: Elaine.

      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt, đôi môi vốn hồng nhuận giờ trở nêm xám ngắt, đôi mắt trong tựa nước biển cũng mất ánh sáng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ra —— Nàng hề ta. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt cảm giác như lòng bị khóet mảnh, đau đến nỗi thở được, nàng run rẩy ôm chặt, kề mặt lên mặt , lại chỉ có thể cảm giác được lạnh lẽo.

      Cứ như giấc mộng đầy máu tươi, mắt nhìn thấy chảy máu ngừng, mà nàng lại chẳng có biện pháp nào.

      "Vũ Mao sư huynh, Vũ Mao sư huynh! Ta muốn ngươi phải chết. . . . . ." Nàng mỗi lần kêu gào tên , là mỗi lần cảm giác trái tim bị đâm thủng từng nhát, cả người co rút , đau ra lời. Nước mắt rơi như mưa, đọng lại mặt  Phượng Thiên Vũ  .

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, chỉ ngửa đầu nhìn trời, cười trống rỗng vô hồn: " ra —— Vẫn là ta tự mình đa tình, Phù Nguyệt, ta dây dưa cùng nàng nữa. . . . . ."

      Thân thể từ từ trở nên lạnh hơn, ánh mắt cũng chầm chậm khép lại, khóe miệng là nụ cười thống khổ.

      chết!

      khiến cho nàng cảm thấy thân thể mình trở nên hỏng rồi !

      Cái gì cũng nghe được, cái gì cũng nhìn thấy , toàn thân tựa như sắp bùng nổ.

      Đến tột cùng, nàng phạm phải sai lầm lớn đến mức nào!

      Môi run run cúi đầu, hôn lên đôi môi lạnh dần .

      Đau lòng như muốn ngã xuống, trời sụp đất nứt cũng chỉ là như thế mà thôi.

      "Ta chàng, Vũ Mao sư huynh, ra ta vẫn chàng. . . . . ."

      Nỗi đau khoan vào tim, xuyên thủng xương cốt như muốn đánh ngã nàng, cuối cùng nàng chính là người qua . . . . . .

      Ánh mắt của nàng như động sâu đen thấy đáy, mọi ham muốn sống đều còn nữa.

      Chậm rãi, nàng rút ra bội kiếm Phượng Thiên Vũ đưa. Ánh sáng sắc lạnh của bảo kiếm phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của nàng.

      "Vũ Mao sư huynh, ta cùng chàng. . . . . . Ta để cho chàng đơn ."

      Đảo ngược chuôi kiếm, đâm mạnh về phia mình. . . . . .

      tiếng động vang lên, cánh tay bỗng nhiên tê rần, bảo kiếm trong tay bay ra ngoài.

      Nàng mờ mịt mà trống rỗng nhướng mắt, nhìn Cổ Nhược thân áo trắng  . thào: "Vì sao? Vì sao nhất định phải chết người. . . . . ."

      Cổ Nhược vươn tay, như muôn ôm nàng: "Phù Nguyệt, theo ta ?"

      523.Nắm tay bỏ trốn

      Long Phù Nguyệt bước từng bước mạnh thối lui: "! Muội cần. . . . . . Muội muốn ở cùng chàng, muội muốn ở cùng chàng. . . . . ."

      Ánh mắt nàng mê loạn, điên cuồng, cơ hồ còn có thể nghĩ thêm điều gì.

      Cổ Nhược thở dài, thân mình lóe lên, ôm nàng vào lòng.

      Long Phù Nguyệt muốn giãy dụa, liền nghe Cổ Nhược ở bên tai nhàng thở dài hơi: "Muội quá kích động rồi, nghỉ chút ."

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cổ mình hơi lạnh, tiếp theo trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      . . . . . .

      Hoa Tích Nguyệt tại vô cùng buồn bực, sau khi nó cùng Cổ Nhược nhảy xuống, rơi vào mảnh rừng hoa đào rực rỡ.

      Vừa mới rơi xuống đất, Cổ Nhược liền nhàng phất cái, hất nó rơi xuống đất.

      Được rồi, nó thừa nhận người ân công rất lạnh, lạnh giống như băng, nhưng nó lại cảm thấy thực thoải mái, thoải mái  quả thực muốn rời .

      Nó ngồi chồm hổm mặt đất, tội nghiệp  nhìn , thận trọng lên án: "Ân công, ngươi làm ta ngã đau."

      Cổ Nhược lại thèm quan tâm đến lời nó, chú ý bốn phía xung quanh, lông mày khẽ nhíu lại.

      Hoa Tích Nguyệt cảm thấy mất mặt, nhưng tình nó cũng để ý là bao, nhìn cánh rừng hoa đàu, hô ‘ ủa ’ tiếng: "Bọn họ đâu?"

      "Tìm thử xem." Tiếng Cổ Nhược hờ hững, có bất cứ điệu gì. Xoay người trước.

      Hoa Tích Nguyệt hấp tấp theo phía sau, mê muội  nhìn bóng lưng của .

      Ánh nắng vàng hờ hững đổ lên thân áo trắng của , tóc đen tựa sa tanh bay bay trong gió. Phiêu phiêu như người ở chốn thần tiên.

      "Haizzz. . . . . ." Hoa Tích Nguyệt nhàng thở dài hơi.

      Ân công so với trước kia trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, chẳng qua nàng vẫn thích!

      người hồ ly nhanh chóng dạo quanh vòng ở chân núi đen, vẫn tìm thấy bóng dáng của Long Phù Nguyệt và Phượng Thiên Vũ.

      "Ủa, bọn họ đâu rồi ? Đừng là —— Hai người nắm tay bỏ trốn ?" Hoa Tích Nguyệt lẩm bẩm.

      Ánh sáng lóe qua đôi mắt Cổ Nhược, thản nhiên : "Bọn họ làm vậy ."

      Hoa Tích Nguyệt nhìn "Làm sao ngươi biết ? Tâm của vị Phượng Vương kia người có mắt ai cũng nhìn ra. Nếu muốn bỏ trốn cùng Long nương nhất định có người tin tưởng. . . . . ."

      Cổ Nhược liếc mắt cái: "Bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi bậy bạ về bọn họ, ta giết ngươi!"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      524.Tiểu gia hỏa kia phải là rơi xuống ngã hôn mê bất tỉnh rồi chứ?

      Edit: Elaine.

      #339966;Beta: Quảng Hằng

      Thanh của bình thản mà lạnh như băng, chậm rãi từng chữ từng chữ, lại có áp lực uy hiếp khiến người sợ hãi.

      Hoa Tích Nguyệt tránh khỏi rùng mình cái, đôi mắt tóat ra vẻ u óan: "Ân công, ra ở trong lòng của ngươi, ta ngay cả bằng hữu cũng bằng. . . . . ."

      Cổ Nhược trước, thân mình ngừng lại chút, nhưng quay đầu, thản nhiên : "Chúng ta chia nhau tìm ."

      Hoa Tích Nguyệt sững sờ chút: "Ta. . . . . . Ta sợ chút nữa ngay cả ngươi cũng tìm được. . . . . ."

      Cổ Nhược nhìn chung quanh, lạnh nhạt : "Đừng lo, qua canh giờ, cho dù chúng ta tìm có ra người hay , đều gặp lại ở đây."

      Phi thân bay , ở mỗi gốc cây đào cột dãy lụa trắng.

      "Ừm, được rồi. . . . . ." Hoa Tích Nguyệt đảo tròn mắt, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, móng vuốt ngỏ vuốt cái đuôi dài , lấy ra hai đạo phù .

      Nó nhảy lên đặt đạo phù trong lòng bàn tay Cổ Nhược: "Ân công, ngươi cầm cái này ."

      Cổ Nhược nhướng mày: "Đây là cái gì?"

      Hoa Tích Nguyệt cười tủm tỉm : "Truyền Phù, cầm cái này, chỉ cần cách xa nhau hơn trăm dặm, có thể nghe được thanh của đối phương."

      Trong mắt Cổ Nhược lên chút kinh ngạc, gật đầu: "Được! Tìm ra người liên lạc."

      người hồ chia nhau hành động, rẽ hai ngã khác nhau tìm.

      Hoa Tích Nguyệt tìm hồi, đừng   là Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ, ngay cả bóng dáng đệ đệ bảo bối của nó cũng thấy.

      Tỷ đệ chúng nó đều có cách truyền ý linh thông, nó sử dụng ý thông thuật thử liên lạc với tiểu hồ ly.

      Nhưng tin tức phát ra tự như rơi xuống biển. Hoàn toàn có hồi .

      Chuyện này khiến nó khỏi có chút lo lắng, ý thông thuật này là khả năng đặc biệt của tộc Hồ Ly. Chỉ cần có quan hệ máu mủ dù cách đến bao xa cũng vẫn có thể liên lạc với nhau, chỉ cần ở chung thời là có thể nhận được. Nhưng bây giờ, nó lại thể liên lạc được đệ đệ ruột!

      "Tiểu gia hỏa kia nơi nào rồi?" Trong lòng nó có chút lo lắng. Ngó trước nhìn sau vài lần: " Tiểu gia hỏa kia phải là rơi xuống ngã hôn mê bất tỉnh rồi chứ?Như thế nào ngay cả động tĩnh cũng có?"

      Nó lại nâng đạo phù lên gọi: "Ân công. . . . . ."

      Đạo phù có động tĩnh gì!

      525.Đừng làm lọan

      Nó ngẩn ngơ, đừng ngay cả Cổ Nhược cũng liên lạc được chứ? !

      Nó gắng hết sức gọi với đạo phù: "Ân công, ân công, ân công. . . . . ." Gọi liên hồi, tiếng cũng được đáp lại.

      "Ừm? Có chuyện gì?" Đạo phù chợt lóe lên, cuối cùng giọng Cổ Nhược cũng vang lên.

      "Phù!" Hoa Tích Nguyệt thở phào cái, nước mắt chực rơi: "Ta gọi là ngươi nhiều như vậy, sao giờ ngươi mới trả lời?" Trong giọng có vẻ làm nũng mà ngay bản thân nó cũng phát ra.

      Bên kia ngừng lại chút, tiếng Cổ Nhược lại vang lên qua đạo phù: "Ta nghe thấy."

      Ọach! nghe thấy!

      Hoa Tích Nguyệt buồn bực, bất quá trong phút chốc lại cao hứng , dù sao Cổ Nhược cũng đáp lại nó.

      "Ân công, ngươi tìm được bọn họ chưa?" Hoa Tích Nguyệt bắt đầu tìm chuyện .

      " có." Cổ Nhược vẫn trả lời ngắn gọn như cũ.

      "Ta cũng tìm được." Hoa Tích Nguyệt câu vô nghĩa.

      ". . . . . ."

      "Đệ đệ của ta biết có nhảy xuống , nhưng liên lạc được với nó."

      ". . . . . ."

      "Ân công, ngươi có phải cũng thích Long nương hay ?" Hoa Tích Nguyệt rốt cục hỏi ra vấn đề phức tạp nhất trong lòng.

      ". . . . . ." Cổ Nhược gì.

      "Ân công, nếu ngươi quả thích nàng, ta giúp ngươi có được nàng." Hoa Tích Nguyệt nhưng tâm trạng mình thế nào, giống như chỉ cần cao hứng, chuyện gì nó cũng có thể làm vì .

      Lần này Cổ Nhược rốt cục chuyện: "Đừng làm lọan!"

      Làm lọan? Có ý gì? Chẳng lẽ thích vị Long nương kia?

      Tâm tình hồ ly của Hoa Tích Nguyệt bỗng cảm thấy rung động , đôi mắt đẹp cười híp lại thành đường.

      Có lẽ, nó còn có cơ hội .

      Báo ân, báo ân, gặp phải nam tử trong lòng có ân với mình, tất nhiên phương pháp tốt nhất là lấy thân báo đáp rồi.

      Tuy rằng sinh mệnh của con người so sánh với sinh mệnh nó , ngắn như sao băng xẹt qua.

      Nhưng Vân Tử Yên rất đúng, chỉ để ý từng có được, cần thiên trường địa cửu. Những lời này hay, đúng ngay với tâm tình của nó bây giờ.

      #808080;Vân Tử Yên người đại xuyên đến giới .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

              526.Hồ ly siêu cấp nhiều chuyện

      Edit: Elaine.

      #339966;Beta: Quảng Hằng

      Vân Tử Yên là người đại xuyên đến giới , nha đầu đó đầu óc cổ quái lanh lẹ, thường thường đem cổ cháy vắt chày ra nước, làm Cung Tịch Dạ vốn vô cùng lãnh khốc cũng tức giận đến hoa tay múa chân, khiến giới luôn lạnh lẽo u tĩnh cũng náo nhiệt ít.

      Nha đầu kia có nhiều lời cổ quái, mà Hoa Tích Nguyệt lại là rất hiếu kỳ những thứ lạ lùng, cho nên những lời nàng hay ra..., cũng làm cho Hoa Tích Nguyệt học được ít. Cũng bắt chước lấy ra dùng trong cuộc sống.

      "Ân công, hay là, tình cảm của ngươi đối với Long nương  giống như tình huynh muội? Đối với nàng ngươi chỉ có tình huynh muội, có tình nam nữ?" Hoa Tích Nguyệt muốn được chứng thực, dù sao bây giờ nó cũng đối diện với gương mặt như núi băng của Cổ Nhược, sợ dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nó.

      ". . . . . ." Cổ Nhược lại .

      Bên này hoa Tích Nguyệt vẫn cực kỳ cao hứng phấn khởi : "Ân công, vậy ngươi thích những nương như thế nào? Có thích người hoạt bát thông minh ?"

      ". . . . . ." Cổ Nhược tiếp tục im lặng.

      nghĩ tới con hồ ly này nhiều chuyện như vậy. biết nên cái gì.

      "Ân công, nếu như ngươi nương nào trong lòng, cho ta theo đuổi ngươi cũng có gì tốt đúng ?"

      Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên ra câu này quá đột ngột, Cổ Nhược nửa ngày cũng gì.

      "Ta biến ra  hình người cũng rất xinh đẹp, hơn nữa như thế nào cũng có thể biến ra được, ngươi ở cùng chỗ với ta, tuyệt đối buồn ." Hoa Tích Nguyệt tiếp tục quảng cáo bản thân mình.

      Nữ trong Hồ tộc luôn luôn thích trực tiếp , có sao vậy, có hai hai, cần suy nghĩ khổ sở.

      Cổ Nhược tuấn mỹ giống như thần tiên, ra gặp phải rất nhiều nương tự nguyện dâng mình. Nhưng đều bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của mà rút lui, hơn nữa cũng chưa bao giờ cùng nữ tử, chỉ có Long Phù Nguyệt, xem như ngoại lệ  trong ngọai lệ.

      Phỏng chừng Cổ Nhược là lần đầu gặp phải trường hợp bị con hồ ly thổ lộ tâm tình, hơn nữa còn là hồ ly to gan như vậy, nhất thời có chút sửng sốt. Sau lúc lâu chuyện.

      Hoa Tích Nguyệt ngừng cố gắng, tiếp tục oanh tạc: "Ân công, mình ngươi rất đơn, chúng ta ở cùng nhau ta cam đoan khiến ngươi vui vẻ, ta bắt nhiều gà cho ngươi ăn, còn có thể kể ngươi nghe rất nhiều chuyện xưa. . . . . ."

      Cổ Nhược ...

      Nó lấy dỗ tựa như trẻ con? Còn đòi bắt nhiều gà cho ăn, cho rằng cũng giống hồ ly tinh. . . . . .

      527.Tiến triển mới, là điềm tốt

      Trời biết, chỉ ăn chay, ăn mặn .

      Bất quá, cũng muốn làm nó mất hứng, để mặc đó lầm bầm làu bàu ở bên kia.

      Con hồ ly này, cũng dễ thương .

      Khóe miệng vẽ ra nụ cười.

      Hoa Tích Nguyệt vẫn cứ tiếp tục cách cao hứng, nhất thời chú ý dưới chân, chân vướng phải rễ cây, ‘ ôi' tiếng, té xuống. Cái miệng hồ lỳ va phải mỏm đá nhô lên, trầy lớp da, đau đến nỗi nó phải le cái lưỡi liếm liên tục, móng vuốt liên tục vỗ.

      Mà đạo phù kia cũng bị văng ra xa. Văng đến dưới gốc cây đào.

      "Làm sao vậy?" Từ đạo phù truyền ra giọng nhàng của Cổ Nhược.

      Hoa Tích Nguyệt  khập khiễng  chạy tới, nhặt lên Truyền Phù: "Ta. . . . . . Ta sao, chỉ là chú ý, té ngã."

      Ha, quan tâm đến nó!

      Tuy rằng thanh kia đạm mạc  tia cảm tình  , nhưng nghe ở trong tai của oa Tích Nguyệt thua kém với nhạc trời.

      Tiến triển mới, là điềm tốt!

      Hoa Tích Nguyệt hầu như vui quá mức, vết thương miệng hình như cảm thấy đau nữa .

      Cổ Nhược chân bước lưu lóat nhanh nhẹn như mây bay nước chạy, băng qua rừng đào , đạo phù nhấp nháy lóe sáng trong tay, thỉnh thoảng truyền đến tiếng huyên náo của Hoa Tích Nguyệt .

      Con hồ ly lo tìm cứ mãi, cánh rừng đào nào hình như quá đẹp đẽ rồi, nó bỗng nhìn thấy tảng đá lơn giống con rùa . . . . . . Líu ríu, ngừng.

      thực chút hoài nghi nó là hồ ly hay là con vẹt, sao có thể nhiều như vậy?

      Nếu như bình thường, bên cạnh có nữ tử nhiều như vậy, sớm dùng ảo thuật che miệng của nàng.

      tại kia con hồ ly ở bên cạnh, lại có cách nào làm nó dừng lại.

      Nếu muốn nghe cũng phải có cách, ném đạo phù trong tay là được .

      Nhưng trầm ngâm chút, chung là luyến tiếc.

      tại hai người Long Phù Nguyệt chẳng biết đâu, mà đạo phù là vật duy nhất để liên lạc với Hoa Tích Nguyệt, nghe nó líu ríu , tốt xấu biết nó còn là bình an . . . . . .

      nhíu nhíu mày, môi mỏng mỉm cười mà ngay bản thân cũng hay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :