1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      508.Ta quyết làm cẩu cẩu

      Edit: Elaine

      Beta: Quảng Hằng

      Những tia sáng trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ chuyển vòng, thở dài hơi: "Chủ ý này của ngươi quả nhiên tệ, nhưng ngươi lại quên mất chút."

      Long Phù Nguyệt nhướng mi: "Quên cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ từ từ : "Ta nếu dùng thân phận quang minh chính đại bái phỏng, Thiên Khu hoàng đế đương nhiên cho chúng ta vào. Vốn dĩ tính tình của , mặc cho chúng ta  tùy ý ở nước ép buộc? Tất nhiên quản thúc nhiều hơn, trạm gác ngầm cũng ít, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta ngay cả nửa bước cũng khó . . . . . . Làm sao có thể mượn thuyền các hải đảo khác ? Chúng ta chẳng những thể dùng thân phận quang minh, còn phải tận khả năng mà nghĩ biện pháp giấu diếm thân phận mới đúng."

      Long Phù Nguyệt nhất thời nhụt chí: " cách khác thể thực được sao. Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giang hồ cũng vào được? Bọn họ sao có thể phân là người nước họ hay người nước khác? Chúng ta mặc trang phục của bọn họ là được."

      Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ đầu nàng cái: "Người nước Thiên Khu diện mạo là cổ quái nhất, mũi cao mắt xanh, rất khác so với người ở các quốc gia khác."

      Cổ Nhược thản nhiên : "Về phương diện dung nhan bản thân ta có biện pháp. Có thể dùng huyễn nhan thuật đem dung mạo chúng ta  đều biến thành người nước Thiên Khu, có ai hoài nghi ."

      Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Cổ Nhược: "Ân công, ngài học xong huyễn nhan thuật, rất giỏi, có thể cũng thay đổi dung nhan ta chút hay ?"

      Cổ Nhược nhìn nó liếc mắt cái, thản nhiên : "Có thể, ta nhưng đem ngươi biến thành tiểu cẩu. . . . . ."

      Tiểu Cẩu? ! Hoa Tích Nguyệt nhất thời mặt mày đen thui.

      Nàng là hồ tiên cao quý, mới nghĩ muốn biếnt hành chó con đâu, rất vũ nhục uy nghiêm của hồ ly thượng tiên là nó rồi!

      Nó dùng móng vuốt ôm cái đuôi to của mình, co lại thành khối tròn buồn bực tới góc tường.

      Tiểu hồ ly lại nhảy dựng lên: " được, được, chúng ta mới cần biến thành cẩu cẩu đâu! Nếu đem chúng ta biến thành hai con hổ , rất nhiều uy phong."

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đám quạ bay qua đỉnh đầu.

      Ba người bọn họ dẫn hai con cọp lớn đường? Rất —— Rất gây chú ý nha, rất rêu rao nữa chứ! Còn đem toàn bộ mọi người dọa chạy a?

      Nàng thuận tay gõ đầu tiểu hồ ly cái: " được! Đem các ngươi biến thành chó con có vẻ khiến người chú ý. Vì thận châu, các ngươi trước hết ủy khuất chút ."

      " được, được, ta quyết làm cẩu cẩu!" Tiểu hồ ly đầu dao động khác gì trống bỏi.

      ·················

      509.Huyễn tinh gian

      Nó giống chợt nhớ tới cái gì, nhảy đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, kêu lên: "Lão tỷ, phải tỷ biết huyễn tinh gian sao? Trực tiếp đem chúng ta mang qua được sao?"

      Hoa Tích Nguyệt liếc mắt trừng nó cái: "Huyễn tinh gian rất hao tổn công lực , ta muốn sử dụng dễ dàng như thế."

      Tiểu hồ ly vội hỏi: "Lão tỷ, sử dụng , ta giúp tỷ giúp tay, sử dụng chiêu này, chúng ta bị biến thành chó con đó, nếu để cho cha biết, ông ấy lột da chúng ta  , vì danh dự Hồ Tộc , tỷ dùng lần mà."

      Hoa Tích Nguyệt bất đắc dĩ: "Được rồi, chỉ lần này, lần sau được viện lẽ này nữa."

      Nó khép hờ  ánh mắt, hai móng vuốt ở trước ngực vẽ vài đạo phù chú phiền phức, toàn thân chậm rãi từ tốn bay lên. Hai mắt nửa khép nửa mở, giống như tia chớp.

      trung vòng vo khỏang thời gian chén trà, mới chậm rãi mới hạ xuống, mở to mắt: "Ta nhìn thấy nơi đó có vô số đảo , chúng ta trước hết phải xuyên đến hòn đảo giống như xà đảo. Nơi đó hình như là có bóng người."

      Long Phù Nguyệt ngạc nhiên  mở to hai mắt: "Trời ạ, phấn hồ ly này lại còn có khả năng Thiên lý nhãn, trung vòng vo vòng có thể nhìn đến cảnh vật xa như vậy  . . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ thần sắc vừa động, : "Đó là Linh Xà đảo, được, chúng ta đến đó trước ."

      Trong cái miệng nhắn của Hoa Tích Nguyệt  bỗng nhiên hướng về phía trước thổi ra đạo khói hình tròn  .

      Trung tâm vòng khói trở nên dày đặc hơn, chồng chất. Môi nó mấp máy, hai móng vuốt hăng hái  vẽ ra vô số kết ấn phiền phức, ít vòng khói mờ ảo cũng theo tay của nó, dần dần trở nên càng ngày càng ràng.

      Tiểu hồ ly ở bên môi cũng hơi hơi mấp máy, hai móng vuốt lập tức như là nâng đỡ đạo khói kia.

      đến thời gian uống cạn chung trà, vòng khói kia sinh ra vô số vòng khói trắng giống nhau  , tầng bọc lấy, ôm lấy, vây lấy tầng,  rất nhanh kéo dài về phía chân trời.

      " Đường hầm gian! Vù, rất giống  đường hầm gian xuất trong phim nha." Long Phù Nguyệt gần như nhìn xem ngây người.

      "Mau vào, mau vào! Thời gian dài ta chịu nổi." Hoa Tích Nguyệt trong lúc cấp bách kêu tiếng.

      Phượng Thiên Vũ lôi kéo Long Phù Nguyệt, nhảy vào trong vòng khói màu trắng này. Cổ Nhược liếc mắt nhìn hoa Tích Nguyệt, cũng vào.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      510.Ta sùng bái ngươi chết mất.

      Edit: Elaine

      Beta: Quảng Hằng

      Huyễn tinh gian này tựa như cây kẹo đường lớn, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn , đôi chân như là dẫm bông, hoàn toàn cần chính mình tự đu, bản thân bị kéo vào bên trong nhanh, mạnh mẽ, trơn tru, bốn phía mây trôi quấn quanh mình, nhanh chóng xẹt qua ở trước mắt. Cảnh trí đẹp sao tả xiết.

      Phượng Thiên Vũ ở ngay bên người của nàng, cầm bàn tay nàng, nhìn thần sắc nàng như ánh mặt trời, hận con đường này thể vĩnh viễn có điểm cuối, cứ như vậy mà tiếp tục .

      Ước chừng qua công phu nén hương, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng lục sắc tràn đầy chiếu lên mặt. sắp ra khỏi huyễn tinh gian rồi!

      Long Phù Nguyệt nhìn nhìn cảnh trí xung quanh, khỏi lòng tràn đầy vui mừng: "Ha, nơi này đẹp quá!"

      Bọn họ hình như là rơi sườn núi, cao ngất và rộng rãi, cây xanh um tùm, cách đó xa còn có vách núi đen, thẳng đứng vạn trượng, mặt trơn trượt, rêu xanh phủ đầy gốc cât, từng mảng từng màng hoa dại làm đẹp nền. Cảnh trí đẹp tới cực điểm.

      Chỉ nghe phía sau lại có hai tiếng bổ nhào, tiếp theo liền nghe được hai tiếng ‘ ôi ’, Long Phù Nguyệt quay đầu nhìn lại, liền thấy Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly lăn ra từ huyễn tinh gian.

      Hai hồ ly tựa hồ cũng mệt đến ngất ngư, nằm mặt đất, nửa ngày ngóc đầu lên được.

      Trong đôi mắt của Cổ Ngược có tia sáng vụt lóe qua, tay chắp thủ quyết, trong tay nhất thời tạo ra tầng sương trắng, sương trắng chậm rãi khuếch tán, che người hai hồ ly. . . . . .

      Ước chừng qua thời gian uống cạn chung trà, sương trắng tiêu tán, hai hồ ly đồng thời nhảy dựng lên.

      Mắt Hoa Tích Nguyệt cơ hồ toát ra vô số ánh sao: "Ân công, trì dũ thuật của ngài mạnh a! Quả thực chính là thần tiên. Ta sùng bái ngài chết mất."

      Thân mình Tiểu hồ ly run cái: "Lão tỷ, tỷ muốn làm ta ghê tởm mà chết à? Lời buồn nôn như vậy mà cũng ra khỏi miệng được. ‘’

      Hoa Tích Nguyệt vunga mạnh chiếc đuôi to : "Hoa Đậu Đậu, câm miệng!"

      Tiểu hồ ly rít tiếng: "Hoa Tích Nguyệt, ta gọi là Hoa Kiều Long! Đừng gọi ta là hoa Đậu Đậu!"

      Hoa Tích Nguyệt thần thái già dặn  lắc lắc cái đuôi khắp nơi  : "Cái này phải xem biểu của ngươi."

      Phượng Thiên Vũ ho tiếng, nhìn thoáng qua bốn phía, hơi hơi nhăn lông mày chút: "Nơi này chính là Linh Xà đảo? đúng , ta nhớ Linh Xà đảo hình như có núi . . . . . ."

      Cổ Nhược đứng chắp tay, đôi mắt chậm rãi quét chung quanh vòng.

      511.Để cho ta với ngươi cùng nhau tự tử

       

      Cổ Nhược đứng chắp tay, đôi mắt chậm rãi quét chung quanh vòng, thực xác định gật gật đầu: " sai, nơi này phải Linh Xà đảo, bản đồ địa hình Linh Xà đảo  ta thấy qua. có núi. . . . . ."

      Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, khép hờ  hai mắt, giống như xem xét.

      lát sau, nó suy sụp  mở mắt, khuôn mặt phấn hồng  nhắn bỗng nhiên ra vẻ sâu sắc ít, liếc mắt nhìn Cổ Nhược, ha ha : "Lầm. . . . . . Lầm rồi."

      "Sai lầm rồi? Làm sao sai lầm rồi?" Long Phù Nguyệt hiểu nhìn Hoa Tích Nguyệt.

      Cái đầu của Hoa Tích Nguyệt  cúi thấp xuống: "Mang lầm chỗ rồi, nơi này quả phải Linh Xà đảo, ngươi cũng biết, kiểu truyền này có chút khác biệt. . . . . . Nơi này hình như đối với Linh Xà đảo có chút khoảng cách. . . . . ."

      Mọi người đầu đầu hắc tuyến, tiểu hồ ly cắn răng hỏi: "Có chút khoảng cách là bao nhiêu?"

      Hoa Tích Nguyệt  đầu cúi thấp hơn: "Có chừng năm sáu trăm dặm đường . . . . . ."

      Mọi người!!!!

      Khác biệt khỏi cũng quá lớn đó!

      Năm sáu trăm dặm đường, đủ bọn họ chạy mấy ngày !

      "Vậy bây giờ chúng ta ở nơi nào?" Long Phù Nguyệt cẩn thận hỏi.

      Hoa Tích Nguyệt dùng đuôi to che trước khuôn mặt nhắn: "Ta cũng biết."

      Tựa hồ có đại đội quạ đen bay qua đỉnh đầu.

      Ngay cả Cổ Nhược tình cảm, khong vui, buồn nhất trong đám mà cũng có lời nào có thể miêu tả được  .

      Long Phù Nguyệt nhìn Hoa Tích Nguyệt: "Nếu , ngươi lại truyền lần nữa?"

      Hoa Tích Nguyệt liếc mắt trừng Long Phù Nguyệt cái: " được, lúc này mà truyền hao phí ta trăm năm  công lực, linh lực ta tại hao tổn  òn bao nhiêu, còn khí lực dùng lại . . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ thở dài: "Chúng ta xuống núi trước rồi sau."

      xem xét chung quanh, đến bên vách núi nhìn xuống, phía dưới sương mù mờ mịt, thấy cảnh trí như thế nào.

      nhìn thoáng qua Cổ Nhược: "Chúng ta ở chỗ này nhảy xuống nhé, phỏng chừng có thể gần hơn ít."

      Long Phù Nguyệt cũng nhìn xuống phía dưới, thấy vách núi đen cực kỳ dựng đứng, cơ hồ xem như thẳng từ xuống dưới . khỏi lắc lắc đầu: "Nơi này rất dựng đứng, ngay cả chỗ dừng chân cũng có, làm tốt ngã tan xương nát thịt nguy to. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng cái, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành  lộ ra chút ảm đạm, sâu kín thở dài: "Phù Nguyệt, nàng hoàn toàn quên ta như vậy, ta rất đau lòng, tại để cho ta với nàng cùng nhau tự tử !"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      512.Ngươi cũng ôm ta xuống được

      Edit: Elaine

      Beta: Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt cơ hồ vẫn chưa kịp phản ứng, thân mình bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy, tiếp theo rơi thẳng xuống phía dưới, cứ ôm nàng nhảy xuống như thế!

      Long Phù Nguyệt thét tiếng chói tai, sợ tới mức trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bên tai vù vù, tựa hồ ngã xuống nơi vô cùng vô tận.

      Ô ô ô, nàng vẫn chưa muốn chết a.

      Té xuống như vậy chỉ sợ là thành hai cái bánh thịt, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, rốt cuộc  thể phân biệt được đó. . . . . .

      Trong tiếng thét chói tai, nàng chợt thấy thân mình ngừng lại chút, Phượng Thiên Vũ tựa hồ ở vách điểm cái, tiếp theo lại rơi xuống phía dưới.

      Đoạn đường này cơ hồ là nhanh như điện chớp, Long Phù Nguyệt sợ tới mức ôm cổ Phượng Thiên Vũ chặc  , ngay cả  mắt cũng dám mở. . . . . .

      Hoa Tích Nguyệt nhìn thấy hai người Phượng Thiên Vũ giống như hòa tan vào trong mây mù, nhãn thần xinh đẹp lên chút hâm mộ, trông mong  nhìn Cổ Nhược: "Ân công, ta so vị Long nương kia hơn nhiều, ngài cũng ôm ta xuống được ? Vách núi đen này hiểm trở, ta sợ quá à. . . . . ."

      Tiểu hồ ly ngạc nhiên liếc mắt nhìn nó: "Lão tỷ, tỷ bình thường cả ngày ở vách núi đen lên nấp xuống , khi nào biết sợ vậy. . . . . ."

      Nó vẫn chưa kịp xong, bị Hoa Tích Nguyệt quét té ngã: "Hoa Đậu Đậu, ngươi lời nào có người bắt ngươi làm câm điếc!"

      Tiểu hồ ly cũng nổi giận: "Tỷ lại bảo ta hoa Đậu Đậu, ta bao giờ lại nhận lão tỷ như tỷ nữa!"

      Hai hồ ly tức giận trừng mắt nhìn nhau, giống như mắt gà chọi.

      Cổ Nhược thản nhiên câu: " thôi!"

      Bóng trắng chợt lóe, cũng nhảy xuống. Tay áo phiêu phiêu, giống như tiên tử giáng trần.

      vừa mới rơi xuống  trượng, đỉnh đầu chợt lóe phấn ảnh, vật lông xù dừng ở đầu vai , hai móng vuốt gắt gao bám lấy  quần áo : "Ân công, ta và ngài cùng nhau xuống."

      Phía sau, Cổ Nhược đương nhiên tiện hất ra, thở dài hơi, cũng đành phải mặc kệ nó.

      Tiểu hồ ly tức giận đến dậm chân: "Tỷ tỷ, thối hồ tính khi thất thường, dám bỏ lại ta, theo xú nam nhân chạy như thế. . . . . ."

      Nó nhìn xuống phía dưới một cái, vách núi đen nho này đương nhiên làm khó được nó, cái đuôi lay động, cũng nhảy xuống. Đuôi to mở ra, tựa như cái dù nhảy, cũng là dị thường vững chắc.

      513.Bọn họ lại nơi nào?

      Nó xuống rơi xuống phía dưới khoảng mấy trăm trượng, mắt thấy phía dưới mảnh phấn hồng, nhìn kỹ, lại là mảng rừng hoa đào lớn, hoa bay rực rỡ, khắp nơi dưới núi đều là chồi hoa phấn hồng nở rộ, kéo chừng hơn mười dặm, tầng tầng lớp lớp, lớp phiến hồng, rực rỡ chói mắt, tươi đẹp như son, chói lọi rực rỡ như áng mấy sông.

      Tiểu hồ ly sững sờ chút, cái đuôi lắc lư, biến nên hơn, điều chỉnh góc độ chút, rơi xuống đất .

      muốn đến phía dưới, lập tức có thể tìm được đám người của Long Phù Nguyệt.

      ngờ nó nhìn xung quanh, lại nhìn thấy được bóng người, nghe được tiếng người nào cả.

      Nó sửng sờ chút: "Chẳng lẽ bọn họ nhảy xuống vội chạy về phía trước rồi?"

      Bốn chân mở ra, gấp gáp chạy trong rừng đào .

      Rừng đào rực rỡ, giống như rơi trận mưa hoa, mang theo chút hương khí ngọt  ngào, mặt đất phô bày lớp đỏ ửng mềm mại.

      "Lão tỷ! Đại Vũ Mao! Tiểu Nguyệt Nguyệt! Đại vu sư. . . . . ."

      Nó rống cổ họng hét lên.

      có ai trả lời.

      Tất cả mọi người đều giống như mất tích.

      Trong lòng nó căng thẳng, ở chỗ này mảnh tĩnh lặng, giọng nó lại xem như . Tin tưởng trong vòng mười dặm mọi người có thể nghe được.

      Nhưng nghe được câu hồi .

      khỏi hoảng hốt. Nó biết vô luận lão tỷ, Vũ Mao bọn họ, nếu phải xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bỏ lại mình mà rời khỏi mình.

      Như vậy —— Bọn họ nơi nào?

      Chẳng lẽ là trong quá trình nhảy xuống xảy ra điều gì ngoài ý muốn?

      Nhưng khinh công Đại Vũ Mao cùng Cổ Nhược nó đều gặp qua, cái vách núi đen như vậy tất làm khó bọn họ.

      Như vậy bọn họ xảy ra chuyện gì thế ?

      Nó thử dụng ý nghĩ cùng lão tỷ liên hệ.

      có động tĩnh gì.

      Nó hít hơi, lại dùng thuật đọc tâm cùng liên hệ Long Phù Nguyệt. Nhưng cũng nửa điểm động tĩnh đều có.

      Lúc này, nó khỏi hoảng hốt!

      Nó cùng Long Phù Nguyệt gia hạn khế ước, ở trong vòng trăm dặm, nó liền có thể dùng thuật đọc tâm cùng nàng liên hệ. tại liên lạc được, chẳng lẽ nàng ở ngoài trăm dặm rồi?

      Làm sao có thể! Cho dù cho nàng chắp thêm đôi cánh, trong thời gian ngắn cũng thể chạy ra xa như vậy !

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      514,.Gặp phải quỷ đánh tường

      #339966;Edit: Elaine

      #339966;Beta: Quảng Hằng
      Trong rừng đào dường như  nổi sương mù, tầng lại tầng dày đặc lên.

      Tiểu hồ ly dùng cái mũi khẽ ngửi, may quá, là sương mù bình thường  , phải hoa đào chướng trong truyền thuyết  .

      Sương mù này lại dày vô cùng, chỉ lát bao phủ toàn bộ rừng đào.

      Trong sương mù dày đặc, thể nhìn thấy gì cả.

      "Lão tỷ, đại Vũ Mao, Long Phù Nguyệt!" Tiểu hồ ly hét to lên.

      Nhưng mà ở trong sương mù dày đặc vô biên vô hạn, quanh quẩn  thủy chung chỉ có thanh của nó.

      Cổ họng của nó kêu gào gần như muốn rách rồi, nhưng giống như đá ném vào biển rộng như trước, ai trả lời nó.

      Chẳng lẽ —— Gặp phải quỷ đánh tường rồi? ! Nhưng cũng làm khó được ta!

      Tiểu hồ ly đột nhiên nghĩ đến khả năng như vậy, nó ngồi xuống mạnh, chân trước múa may, vẽ đạo  phù chú, quát tiếng"PHÁ...!"

      Phù chú này của nó bình thường thập phần linh nghiệm, cho dù  gặp phải quỷ đánh tường lợi hại  cỡ nào đều có thể phá giải.

      Cho nên sau khi nó xuất phù chú ra, liền tin tưởng gấp trăm lần chờ đợi ảo cảnh trước mắt  biến mất.

      ngờ nó đợi lúc lâu, chung quanh vẫn là màn sương mù dày đặc cuồn cuộn như trước, mà những người khác cũng hề có động tĩnh.

      Lúc này, tiểu hồ ly hoàn toàn choáng váng!

      Hay là —— Nơi này là kết giới do người nào bố trí ? Ta lầm lẫn rơi vào trong kết giới rồi?

      Nó rốt cuộc tu luyện ngàn năm, gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh. Biết hoảng loạn như vậy, chút tác dụng cũng có.

      Nó lấy loại tư thế ngồi kỳ quái,  ngồi mặt đất, ngửa đầu nhìn trời, hai chân trước ôm ở trước ngực, cố gắng ổn định tâm thần.

      Trước mắt  cảnh trí bỗng nhiên biến ảo . Sương mù dày đặc dần dần tan , chung quanh  hết thảy chậm rãi ràng.

      Nó nhìn chung quanh, bỗng nhiên ngẩn ngơ.

      Chung quanh phải là rừng hoa đào, đình đài lầu các, nước biếc hoa rơi,  cảnh trí dường như có chút quen thuộc .

      Nó cẩn thận vừa nhìn một cái, bỗng nhiên nhảy dựng lên!

      phải chứ? ! Nó chỉ nhảy xuống vách núi, thế nhưng lại nhảy đến quận chúa phủ,Thiên Tuyền quốc? !

      Nó sống ở đây nhiều năm, đương nhiên là vô cùng quen thuộc.

      Nó vội vã chạy nhanh như chớp vào trong phòng,

      Bên trong gian phòng, tất cả những bày trí đều hề  thay đổi, nó mở ra ngăn tủ. Trong tủ chén, có ít vàng bạc châu báu bao năm qua nó cất giấu, tất cả đều ngoan ngoãn đặt ở đo.

      thỏi cũng thừa, thỏi cũng thiếu

      Nó thở dài nhõm hơi, kìm lòng đậu lấy châu báu ra cao thấp ngắm nghía, tất cả tâm thần của nó đều đặt ở phía này, hoàn toàn chú ý sau lưng móng vuốt to lớn đen kịn chậm rãi đưa qua , vượn đến đầu vai của nó. . . . . .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

       

      #339966;515.Lãng mạn đẹp đẽ

      #339966;Edit: Quảng Hằng
      Giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng gặp cùng cảnh tượng giống tiểu hồ ly.

      Nàng bị Phượng Thiên Vũ ôm bay xuống , cũng rơi vào bên trong rừng đào, Phượng Thiên Vũ đặt nàng xuống.

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt đều bị dọa trắng bệch, liều mạng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn hù chết ta phải ?"

      Phượng Thiên Vũ nhếch miệng, cười nụ cười khuynh quốc khuynh thành: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta vốn muốn ôm nàng tự tử vì tình, nhưng sau đó nghĩ lại, cứ té xuống như vậy, xương thịt nát tan, dễ xem chút nào, tuyệt đối còn xinh đẹp lãng mạn nữa, cho nên nghĩ kĩ lại vẫn quên là tốt nhất.”

      Long Phù Nguyệt bị đùa  gần như có chút dở khóc dở cười, trừng mắt liếc : "Lãng mạn xinh đẹp? Ngươi từ nơi nào học được nhiều từ ngữ đại như vậy?"

      Phượng Thiên Vũ búng lên chiếc mũi thon của nàng: "Nha đầu ngốc, đây phải là lời nàng thường sao? Ta nghe  vài lần, tự nhiên cũng học xong."

      Long Phù Nguyệt hừ tiếng: "Ta và ngươi mới gặp  mặt vài lần mà thôi, cũng nhớ cùng ngươi hai từ này. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ u oán  nhìn nàng: "Là trí nhớ của nàng quá kém, người sống sờ sờ như ta nàng cũng quên, huống chi là hai câu?"

      Đôi mắt sâu như đáy biển thăm thẳm của , thoáng lên tia u oán, làm cho Long Phù Nguyệt kìm lòng đậu run lên.

      Nàng muốn dây dưa đề tài này nữa, ngẩng đầu nhìn lên .

      Khẽ nhíu mày: "Sao đại sư huynh bọn họ vẫn chưa xuống nhỉ?"

      Trong tâm của Phượng Thiên Vũ cũng có chút buồn bực, là biết khinh công của Cổ Nhược . Gần như cùng mình tương xứng. Mà chính mình còn ôm người, cũng là mình , theo lý nên chậm hơn so với mình mới đúng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      516.Chẳng lẽ ở phía xảy ra chuyện gì?

      Hai người lại đứng tại chỗ đợi lúc lâu sau, phía   như trước chút động tĩnh cũng có.

      Long Phù Nguyệt rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, nhân tiện : "Chẳng lẽ đại sư huynh, bọn họ nhảy đến nơi khác rồi sao? Chúng ta tìm thử xem ."

      Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn,  vừa thấy sườn đồi trước mặt , sườn đồi này kéo vài dặm, hai bên đều nhìn tới đầu.

      trầm ngâm chút, nhớ tới khi nhảy xuống mượn lực nham thạch, muốn dâng trào bất cứ lúc nào có lẽ bọn họ mượn lực  tảng đá khác nhau, nên địa điểm rơi có ít khác biệt.

      gật gật đầu: "Chúng ta là ở cùng địa điểm nhảy xuống , địa điểm rơi xuống  có lẽ cách quá xa, chúng ta tìm thử xung quanh đây xem."

      Chẳng lẽ ở phía xảy ra chuyện.

      Muốn nắm lấy tay của Long Phù Nguyệt kéo , Long Phù Nguyệt cũng bất động thanh sắc  né tránh, về phía trước.

      Phượng Thiên Vũ thở dài, biết trong lòng nàng tại còn có vị trí của Cổ Nhược , nhất thời khó có thể nhận mình. Liền cũng miễn cưỡng nàng nữa.

      Hai người ở sườn đồi gần đó đảo vòng vo vòng lớn, vẫn như cũ nhìn thấy bóng dáng Cổ Nhược cùng hai hồ ly kia.

      Phượng Thiên Vũ thậm chí dùng thiên lý truyền thuật để kêu gọi Cổ Nhược, thiên lý truyền thuật này mặc dù thể truyền ngàn dặm, nhưng đây là dùng nội lực phát ra, chung quanh vài chục dặm cũng có thể nghe được.

      Nhưng hô lên lần lại lần, chung quanh như trước chút động tĩnh cũng có.

      Chẳng lẽ ở phía xảy ra chuyện?

      Long Phù Nguyệt rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, trông mong nhìn Phượng Thiên Vũ: "Nếu , ngươi trở lên đó xem thử ."

      Phượng Thiên Vũ chau mày : "Cánh rừng này rất quỷ dị, ta để nàng ở trong này cũng yên tâm. Xuống dễ dàng lên rất khó, nếu để cho ta ôm nàng lên có thể rất khó khăn."

      Long Phù Nguyệt nhìn chung quanh, chung quanh hoa nở rực rỡ, cùng với khu rừng đào bình thường khác biệt gì lắm.

      Nàng cười tiếng: "Đây là rừng đào bình thường mà, có cái gì quỷ dị chứ? Cho dù có động vật hung mãnh gì, lấy công phu tại của ta cũng có thể đối phó được mà."

      Phượng Thiên Vũ dường như yên tâm như vậy: "Vậy nàng ở chỗ này ngoan ngoãn chờ, đừng bất cứ đâu nhé."

      Lại cởi xuống bội kiếm trong thắt lưng: "Cầm ."

      Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, biết thanh  kiếm này là thần binh lợi khí của , bình thường rời khỏi người.

      Nàng khoát tay áo: "Quên , ta cũng có binh khí vậy. . . . . ."

      Từ trong lòng lấy ra thanh Nga Mi kiếm: "Ta dùng thứ này phòng thân như vậy đủ rồi. Kiếm của ngươi tự ngươi mang theo , có lẽ chừng phía có tình huống gì cần ngươi đánh nhau. . . . . ."

      Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ trầm xuống, cứng rắn nhét thanh bảo kiếm vào trong tay Long Phù Nguyệt: "Cho nàng cầm cứ cầm ! Tiếp tục dong dài ta lên tìm sư huynh nàng đó!"

      câu thành công làm cho Long Phù Nguyệt ngậm miệng, nhận lấy bội kiếm của .

      Phượng Thiên Vũ lại nhìn cảnh trí bốn phía  chút, xác định có gì nguy hiểm. Thế này mới xoay người, lướt bay lên, nhanh như chim bay, bay vút ở vách núi đen, đảo mắt cũng chỉ còn lại có cái chấm đen .

      517.Cho dù chết hay sống, tất cả mọi người ở chỗ

       

      Long Phù Nguyệt ở dưới này nhìn trông mong , mắt thấy thân ảnh của biến mất trong đám  mây mù đỉnh đầu.

      Nàng dám loạn, sợ bọn họ trở về tìm thấy mình, ở ngay tại chỗ ôm kiếm của ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.

      Sống ngày bằng năm! Long Phù Nguyệt cuối cùng nếm được cái gì gọi là sống ngày bằng năm.

      Nàng quả thực có thể cảm nhận được phút giây trôi qua chậm chạp như năm!

      Mỗi phút tựa hồ cũng dài lâu như vậy, làm cho trái tim nàng bất ổn, lung lay ngớt.

      Nàng đợi ước chừng hơn canh giờ, nàng trông mong  ngửa đầu nhìn, cổ cũng mòi nhừ, lại nhìn thấy người xuống dưới.

      Nàng chờ sốt ruột đến chịu nổi.

      Đại sư huynh rốt cuộc làm sao vậy? Đụng phải cái gì ngoài ý muốn? Vì sao ngay cả Phượng Thiên Vũ cũng xuống đây? Chẳng lẽ phía thực đại BOSS gì đó, mà bọn họ cũng phải là đối thủ. . . . . .

      Nàng dám xuống tiếp nữa. Chỉ cảm thấy trái tim giống như bị mèo quào, đập dồn dập loạn nhịp, ngừng.

      Bên nàng tai nghe thấy, thanh của từng ngọn gió lướt qua ngọn cây, rốt cuộc nghe thấy bất cứ động tĩnh gì khác.

      Lại đợi hơn canh giờ, nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn.

      Bọn họ vì sao vẫn chưa xuống tới? !

      Cho dù con hồ ly nhảy xuống đây cũng được!

      Ô ô ô, ai tới cho nàng biết phía rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi này, hận thể biến thành chim để bay lên!

      Bọn họ nhất định là gặp nguy hiểm gì rồi! Bằng bọn họ bỏ mình mặc kệ !

      " được, ta phải tìm bọn họ! Dù sống hay chết tất cả mọi người đều ở chỗ, ta mới muốn  sống mình đơn độc ở chỗ này!"

      Nàng rốt cục nhảy dựng lên, bắt đầu chuyển động quanh vách núi đen, muốn tìm chỏ gì đó có thể leo lên được.

      Nàng từng bước về phía trước, vô số hoa đào bay tán loạn dừng ở đầu vai , người của nàng. Nàng cũng thèm hất xuống.

      Dưới đất là lớp màu hồng rực rỡ. đôi chân giẫm lên , mềm mại, phát ra thanh rất .

      Nàng dám rời xa vách núi đen, chỉ vòng quanh dưới vách núi.

      Nhắc tới cũng kỳ, vách núi đen này từ đầu đến giờ thẳng đứng, thẳng từ xuống dưới . sườn núi hay mỏm đá nhô ra cũng tìm thấy.

      Long Phù Nguyệt cũng biết bao lâu, vẫn tìm được chỗ có thể leo lên .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :