1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 498. Nha đầu này, chẳng lẽ ghen?


      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Tiểu hồ ly ôm đầu méo miệng: “Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi……Tỷ tỷ ta muốn tài có tài, muốn dung nhan có dung nhan, có điểm nào xứng với ngươi?”




      Phượng Thiên Vũ đầu đầy hắc tuyến. Hắn nhìn thoáng qua Long Phù Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút trắng bệch, hiển nhiên cũng đã chịu một phen đả kích từ tiểu hồ ly…..

      Trong lòng hắn hơi động, nha đầu này, chẳng lẽ ghen r?

      Tâm tình hắn bỗng nhiên vô cùng thoải mái.

      Cười híp mắt nói: “Tiểu hồ ly, sao ta cho tới bây giờ vẫn chưa có phát hiện, ngươi lại có tiềm chất làm bà mối? Hôn sự của ta đến khi nào thì tới phiên ngươi quan tâm?”

      Lại nhìn thoáng qua Hoa Tích Nguyệt: “ phải là tỷ tỷ ngươi ai thèm lấy chứ? Cho nên mới vội vã gả cho ta như vậy?”

      Tiểu hồ ly trợn tròn hai mắt: “Tỷ tỷ ta chính là đại mĩ nữ đệ nhất thiên hạ, ở Hồ tộc chúng ta, đội ngũ cầu thân có thể xếp dài tám trăm dặm, ngươi….. Ngươi lại dám nói tỷ tỷ ta ai thèm lấy! Quả là vũ nhục người khác!”

      Tiểu hồ ly nổi giận!

      Phượng Thiên Vũ gõ gõ móng tay xuống bàn: “Lão tử thích gay luyến…..”

      Hoa Tích Nguyệt cũng nổi giận, đuôi to quét qua, khiến tiểu hồ ly té ngã: “Hoa Đậu Đậu, ngươi ngứa da phải ? Ta đường đường là hồ tiên sao có thể gả cho nhân loại? Đầu ngươi bị sét đánh hay sao?!”

      Tiểu hồ ly nghĩ tới sự hảo tâm của mình lại trở thành lòng lang dạ thú, thành Trư Bát Giới soi gương dặm ngoài phải người, cảm thấy ủ rũ, khua khua bàn tay: “Được, được, coi như ta cái gì cũng chưa nói.”

      Luôn luôn tại bên cạnh buồn bực phát ra nột tiếng thở dài, Mộc Tây La vô cùng buồn bực.

      Rõ ràng nói chuyện trân châu, sao lại chuyển đến chuyện kết hôn rồi?

      Hắn cũng nhịn được nữa, hậm hực nói: “Ta nói___Chúng ta hình như là bàn chuyện trân châu? Hay là thảo luận trước một chút làm thế nào để tìm trân châu , đại sư huynh của chúng ta còn chờ vật ấy để cứu mạng nữa.”

      Long Phù Nguyệt cũng lành lạnh nói: “Các ngươi nam muốn hôn, nữ muốn gả, chúng ta tất nhiên xen vào, nhưng việc quan trọng nhất hiện này là phải tìm ra trân châu để cứu mạng đại sư huynh ta.” (hình như PN ghen a ^^)

      Hoa Tích Nguyệt sửng sốt, một đôi tai phấn hồng run rẩy, nói mấy câu: “Các ngươi tìm trân châu là vì cứu người? Bệnh gì mà phải cần trân châu cứu thế?” Nó quét mắt một vòng quanh mọi người, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở người ̉ Nhược.

      …………………………………………………………………………………………….

      Chương 499. Tà khí?!

      Edit: nhok phù thủy

      ̉ Nhược vẫn đứng ở nơi đó, quay lưng về phía mọi người, một thân áo bào trắng, tuy rằng hề nói chuyện, nhưng lại tỏa ra một loại khí làm rung động lòng người. Hắn chính là thản nhiên đứng ở chỗ đó, nhưng quanh thân linh khí lại mãnh liệt mà trầm tĩnh, nội niềm mà bàng bạc, làm cho người ta thể bỏ qua.

      Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút. Người trước mặt rõ ràng là một phàm nhân, sao lại có thể có linh lực mạnh như vậy? Mà linh lực lại lộ ra một chút ta khí………

      Tà khí!

      Hoa Tích Nguyệt nhíu mắt lại, chân trước đột nhiên nhấc lên, một trái cầu ánh sáng bay vềhướng ̉ Nhược .

      ai ngờ rằng Hoa Tích Nguyệt lại bỗng nhiên động thủ đối với ̉ Nhược, Long Phù Nguyệt khỏi sợ hãi kêu lên.

      Tiếng kêu vừa mới ra khỏi miệng, sau lưng ̉ Nhược giống như có ánh mắt, ống tay áo vung lên, một bức tường ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện.

      TRái cầu ánh sáng của Hoa Tích Nguyệt dụng vào bức tường ánh sáng.

      Một thanh vang lên, trái cầu sáng rực kia như đánh vào hư , bùm một cái, rồi biến mất thấy dấu vết.

      “Ngươi____ngươi lại biết thuật Phù Quang Lược Ảnh! Ngươi…….Ngươi là ai?” Hoa Tích Nguyệt trợn tròn mắt, tràn ngập sự kinh ngạc.

      ̉ Nhược chậm rãi xoay người, thản nhiên quét mắt liếc nó một cái: “Ta_____đường đường chính chính là người, mà cũng phải chỉ có loại mới học loại công phu này.”

      Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm cái đuôi to, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự bất công: “Ông trời! Thế này thật công bằng, thật sự công bằng! Chúng ta là loại để tu luyện công phu này thì tại sao ông trời lại giáng xuống rất nhiều tai kiếp cho tộc chúng ta, còn thường xuyên phải đề phòng bị thiên lôi đánh,nhưng loài người các ngươi ngược lại thế chẳng phải tu luyện gì cả! Ô ô ô lão thiên gia quả thật là quá công bằng! phải

      nói chúng sinh ngang hàng sao? Dựa vào cái gì tất cả ưu thế đều bị nhân loại các ngươi chiếm hết? Ô ô ô trời có thiên lí, người có nhân tính……..”

      Nó dĩ nhiên cũng làm như vậy ôm cái đuôi khóc lớn lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, khóc đến mức nẫu gan nẫu ruột. Tất cả mọi người bị nó khóc đến ngây người. Ngay cả ̉ Nhược cũng hơi nhíu thái dương, có chút đau đầu.

      Tiểu hồ ly biết rõ tính tình tỷ tỷ, nhưng thật ra thấy nhưng thể trách, chỉ đem hai lỗ tai bịt lại, sau đó lại bĩu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn thậm chí có một chút thích ý.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 529. Công lực khóc càng ngày càng tiến bộ rồi

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Hoa Tích Nguyệt ô ô khóc một trận, bỗng nhiên thu nước mắt lại, nhảy dựng lên: “Các ngươi thật có nghĩa khí, thấy một đại mĩ nữ như ta khóc như vậy, mà một câu an ủi cũng có! Trách được Hồ tộc đồn đại nhân loại bản tính bạc bẽo, hôm nay thấy quả đúng như thế!”

      Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: “ phải nhân loại bản tính bạc bẽo, mà là ngươi khóc thật sự thể tin được. Ngươi nhìn đệ đệ của ngươi xem, chẳng phải cũng an ủi ngươi sao?”

      Hoa Tích Nguyệt oán hận nhìn tiểu hồ ly: “Hoa Đậu Đậu, uổng công ta lên trời xuống biển tìm ngươi, tỷ tỷ ngươi bị khi dễ khóc, ngươi cứ đứng nhìn như vậy sao?”

      Tiểu hồ ly thở dài, đôi mắt nhẹ nhàng di chuyển, nói: “Phù, thật nhiều năm rồi chưa có nghe tỷ tỷ khóc a, ngô, bây giờ nghe thấy, thật đúng là rất thân thiết . Nếu tỷ ngại cứ khóc tiếp . Ta nghe chưa có đủ đâu……..”

      Nét mặt của nó giống như là nhiều năm du lịch bên ngoài đột nhiên nghe được tiếng nói quê hương, được gọi là hoài niệm.

      Hoa Tích Nguyệt đứng thẳng người dậy, cái đuôi to quét qua chỗ tiểu hồ ly, nhưng lần này tiểu hồ ly đã sớm có phòng bị, nhảy qua. Cười hì hì nói: “Tỷ tỷ được di truyền từ cha, công lực khóc càng ngày càng tiến bộ rồi.”

      Hoa Tích Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn nó: “Tiểu quỷ, ngươi vẫn là bộ dạng thật là đáng đánh đòn này, hừ, ngươi cùng nhân loại ở chung lâu rồi, nên bắt chước giống họ, có lương tâm….”

      Tiểu hồ ly thất sự thở dài: “Tỷ tỷ, uống công tỷ tu luyện vài ngàn năm, vẫn quá nôn nóng. Ai nói nhân loại luyện loại công phu này sẽ bị trời trừng phạt? Tỷ nhìn thấy người đại sư huynh này có một loại độc sao? Vậy mà tỷ còn khoe y thuật thiên hạ đệ nhất vô song, chẳng lẽ lại nhìn ra?”

      Hoa Tích Nguyệt sửng sốt, nó vừa rồi chỉ thấy sau lưng ̉ Nhược, cũng có để ý mặt hắn ở đằng trước.

      Lúc này vừa nghe tiểu hồ ly nói, khỏi quay đầu cẩn thận nhìn ̉ Nhược.

      Vừa thấy khuôn mặt, nhất thời ngây người.

      Cái miệng nhỏ nhắn mở to ra, khóe miệng hình như có nước miếng chảy ra, trong đôi mắt tím tràn ngập sự khiếp sợ.

      Bỗng nhiên kêu lên một tiếng vui mừng: “Ân công!”

      Vèo một tiếng lao vào lòng ̉ Nhược.

      ̉ Nhược theo bản năng vung tay, Hoa Tích Nguyệt giống như trái cầu lăn ra ngoài, ngã một cái kêu ‘ai nha’ một tiếng. Nước mắt tràn ngập trừng mắt nhìn ̉ Nhược: “Ân công, người nhớ ta?”

      ……………………………………………………………………………………………………………………………………

      Chương 530. Chuyện cũ

      Edit: nhok phù thủy

      Ân công? Mọi người đầu đầy hắc tuyến. Hồ ly này mới xuyên qua nên đầu óc có vấn đề rồi ? ̉ Nhược khi nào thì quen biết nó?

      Thần sắc ̉ Nhược thay đổi, thản nhiên nói: “Ngươi nhận lầm người.”

      Hoa Tích Nguyệt lắc lắc đầu: “Sẽ sai, thể sai, tướng mạo của ân công một vạn năm nữa ta cũng thể quên được……”

      Nó thân mình nhảy dựng, lại muốn nhảy vào trong lòng ̉ Nhược.

      ̉ Nhược hơi nghiêng người, Hoa Tích Nguyệt liền nhảy hụt.

      “Ân công, người còn nhớ tiểu hồ ly bên bờ Tây Hồ ?”

      Ách! Long Phù Nguyệt run rẩy cả người.

      Những lời này làm cho người ta nhớ tới “Hoàn châu cách cách” có một câu_______Ngươi còn nhớ rõ Đại Minh Hồ bờ Hà Vũ ?

      nghĩ tới phấn hồ ly cũng nói câu giống như vậy.

      ̉ Nhược muốn cùng nó nói những lời vô nghĩa, liền xoay người rời .

      Hoa Tích Nguyệt giống như trái cầu lông hồng phía sau hắn, miệng vẫn lải nhải như trước: “Tin tưởng ta, ta hề nhận sai, còn nhớ bốn nghìn năm trước, khi đó ta vừa mới tu luyện thành hình người, đối với trần gian tràn ngập sự hiếu kì, bỏ trốn đến bên hồ Tây Tử du ngoạn, lại đụng phải một đạo sĩ thúi, hắn muốn thu ta, thiếu chút nữa đánh ta hồn phi phách tán, may mắn người đã xuất hiện cứu ta, còn trị giúp thương thế của ta, thu dưỡng ta gần một tháng, đáng tiếc khi đó ta bị tên đạo sĩ thúi đánh cho nguyên khí trọng thương, thể khôi phục hình người, chỉ có thể lấy bộ dáng hồ ly ở chung cùng ngươi………..”

      Đôi mắt Hoa Tích Nguyệt lóe ra phong thái khác thường, nói lên lời. Hiển nhiên nhớ tới phần kí ức cực kì tốt đẹp, nhưng nó cảm thấy chuyện đó như mới xảy ra.

      Nó vẫn cứ sau nói liên miên, còn ̉ Nhược vẫn ngừng , thản nhiên nói một câu: “Ta hiện nay mới có hai mươi lăm tuổi, làm sao có thể ở bốn ngàn năm trước cứu ngươi?”

      Hoa Tích Nguyệt sửng sốt, tựa hồ giờ mới nhớ nơi mình đến là một thời đại khác. Cùng thời đại của mình hoàn toàn khác nhau.

      Vậy tột cùng hắn là ai? Là ân công kiếp trước? Cũng có thể là kiếp sau?

      Nó khi xuyên qua có nghe Cung Tịch Dạ nói thời đại này là một trong triều đại Luân Hồi ở ̣a Cầu…….

      Bốn ngàn năm nó vẫn là nó, còn hắn chỉ là một nhân loại bình thường, sớm biết đã luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần.

      Làm sao còn có thể nhớ rõ được một tiểu hồ ly?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 502. Hình dáng mị, thuần khiết, nóng bỏng…..

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng

      Nhưng mà nó xác ̣nh, ̉ Nhược chính là vị ân công kia chuyển thế, bởi vì tướng mạo hắn thay đổi, mùi người cũng thay đổi………

      Nó mặc dù chỉ cùng hắn sống chung một tháng ngắn ngủi, nhưng cảm giác này nó lại nhớ cả đời, vĩnh viễn cũng quên được.

      Hoa Tích Nguyệt nhớ rõ năm đó mình cùng hắn ở chung hài hòa dị thường, bởi vì lúc đó nó vẫn là một chùm lông nho nhỏ chưa chính thức trở thành phấn hồ ly, hắn thường ôm nó vào lòng cùng nó nói chuyện, vì nó chuẩn bị kĩ lưỡng các món ăn, buổi tối ngủ chia cho nó nửa cái giường, để nó với mình cùng nhau ngủ………..

      Dung mạo hắn tuấn tú giống như thiên thần, các bà mối tới cửa cầu thân cơ hồ muốn san bằng cái cửa nhỏ nhà hắn, nhưng kể từ khi Hoa Tích Nguyệt đến, các bà mối một cái bóng cũng thấy.

      Nguyên nhân là do nó, Hoa Tích Nguyệt tinh thông pháp thuật, biến ra vô số đầu trâu mặt ngựa dọa cho những người đó bỏ chạy.

      Khi đó hắn biết, nhưng làm ra vẻ biết, mặt luôn thản nhiên, đối với bất kì người nào cũng là tư vãn hữu lễ, lại cự người ngoài ngàn dặm. Tự mình đối với nó rất ôn nhu, khiến trái tim nho nhỏ của tiểu hồ ly đập loạn nhịp.

      Thương thế của nó sau khi tốt lên, vỗn muốn biến thành mỹ nữ khiến cho hắn kinh hỉ, lại sợ làm hắn, kinh ngạc thì có rồi, nhưng hỉ lại thấy. Cho nên nó sau khi suy nghĩ kĩ, liền muốn một cuộc gặp gỡ lãng mạn hơn. Cho nên nó một ngày từ giã.

      chân núi lấy nước suối biến thành hình dáng, mị, thuần khiết, nóng bỏng……

      Cuối cùng chọn thuần khiết, đại mỹ nữ rung động lòng người.

      Nó lại chạy đến chỗ trưởng lão muốn lấy một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, ̣nh đưa cho hắn để làm lễ vật, như vậy sau khi xong việc, bốn năm ngày đã trôi qua.

      Nó vội vàng chạy xuống núi, tìm hắn, bên hồ Tây Tử. Nghĩ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ, lãng mạn.

      Nhưng nó đã đợi gần một ngày, vẫn thấy bóng dáng của hắn.

      Đến khi trời tối, nó nhịn được nữa, rốt cuộc tìm tới nhà hắn.

      Cuối cùng nghe được tin dữ, hắn trượt chân rơi xuống nước mà chết.

      Lúc ấy nó thống khổ hận thể nhảy xuống nước chết đuối theo hắn. ( thương nàng hồ ly quá TT) May mắn cha của nó lúc đó phát hiện nó bình thường, đã làm pháp thuật đưa nó trở về núi. Ước chừng nhốt khoảng một năm, cho đến khi nó còn ý muốn chết nữa mới thả nó ra.

      Edit: Elaine

      532.Ngươi muốn nếm thử cảm giác  làm người bay  ?

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng
      Từ đó trở , nó nhận ra sinh mệnh của nhân loại thực yếu ớt bé, dám lại dễ dàng đối với lòai người động tình.

      Bốn năm ngàn năm qua nó luôn luôn tìm kiếm chuyển thế cuả , nhưng biển người mờ mịt, dù lần nó cũng tìm được.

      Nó nghĩ đến duyên phận của nó cùng muốn kết thúc, bao giờ gặp lại nữa.

      Lại nghĩ rằng nó xuyên qua thời , ở nơi này cư nhiên đụng phải!

      Nó di chuyển bốn cái chân ngắn liều mạng theo bước chân Cổ Nhược , bước cũng chịu từ bỏ.

      Long Phù Nguyệt, Phượng Thiên Vũ, tiểu hồ ly theo ở phía sau.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng nghĩ tới đại sư huynh  đào hoa nhiều như vậy, thậm chí ngay cả hồ ly cũng quyến rũ được . Hơn nữa còn là hồ ly tinh xinh đẹp như vậy .

      Trong lòng có loại cảm giác cực quái dị, cảm giác này tựa như đứa bé, món đồ chơi mình thích bị người khác đọat . Cảm giác này khiến nàng rất thoải mái. Cho ở phía sau, cái miệng nhắn nên vểnh lên sinh hờn dỗi.

      Cũng biết xuất phát từ mục đích cùng tâm tư gì, nàng kêu tiếng: "Đại sư huynh, huynh chờ ta chút."

      Cổ Nhược ngừng lại bước chân chút, rốt cục dừng lại.

      Long Phù Nguyệt muốn kéo cánh tay của sư huynh, nhưng ngờ tay của Phượng Thiên Vũ  bỗng nhiên bò lên thắt lưng nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi có muốn nếm thử cảm giác người bay lên trời hay ?"

      Long Phù Nguyệt còn kịp phản ứng, thân mình bị Phượng Thiên Vũ ôm ‘ bay’ lên.

      Phượng Thiên Vũ ôm nàng lên cao xuống thấp, bên tai vù vù vui vẻ, vô số cây cối nhanh chóng rút lui về phía sau, so với ngồi tàu tốc độ còn kích thích hơn.

      Nàng tuy rằng cũng biết ít khinh công, nhưng so với Phượng Thiên Vũ lại kém quá xa. Mắt thấy vô số cây cối đập vào mặt, nàng vừa sợ lại hưng phấn, kìm lòng đậu ôm chặt cổ Phượng Thiên Vũ, lại luyến tiếc nhắm mắt lại. . . . . .

      Cổ Nhược sửng sờ chút, trong đôi mắt đen như mực  hình như có tia ảm đạm lên, lại giây lát biến mất.

      Lúc hơi sửng sờ, đoàn phấn hồng  lông tròn tròn lại bám riết tha  nhào lên, hai tiểu móng vuốt ôm lấy vạt áo của , nó còn chưa kịp lộ ra tươi cười đắc chí vừa lòng, thân mình Cổ Nhược bất động, vòng bạch quang lên, hề ngoài ý muốn, nó lại mất mặt  lăn xuống.

      May mắn nó sớm phòng bị, bị rơi quá khó nhìn. mặt đất lăn vòng, lại nhảy dựng lên.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      504.Ngươi trước kia thường ôm ta

      Edit: Elaine

      Beta: Khuyên

      "Ân công, ngươi trước kia thường ôm ta." Hoa Tích Nguyệt tròng mắt chớp mấy chớp, khiến cho nó chớp ra vài giọt nước mắt.

      "Ta , ta phải ân công của ngươi." Cổ Nhược đầu hơi có chút đau.

      "Ngươi là ân công chuyển thế! Ta muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi. . . . . ."

      " cần! Ta chính là ta, phải là người chuyển thế."

      khuôn mặt tuấn tú của Cổ Nhược có bất kỳ thay đổi gì. vẻ vân đạm phong khinh.

      "Ấy —— Hồ tiên đại nhân, ngài nếu quả muốn báo ân, hãy giúp chủ nhân nhà ta tìm kiếm thận châu , ngài ấy  chờ bảo bối kia cứu mạng. . . . . ." Mộc Tây La cũng nhịn được nữa, hiếm khi con hồ ly này muốn báo ân, nó lại biết chuyện thận châu có lẽ đó là cơ hội để cứu sư phụ mình.

      Hoa Tích Nguyệt sững sờ chút: " ra người cần thận châu cứu mạng là ân công. . . . . . Được! Ta đáp ứng cùng các ngươi hợp tác."

      Đoàn người lại tới Vấn Thiên quán.

      Hoa Tích Nguyệt cũng mặt dầy theo.

      Dọc theo con đường nó luôn muốn nhảy vào lòng Cổ Nhược nhưng đều có thực được, cho nên có chút buồn bực.

      Ôi, nó đường đường đời hồ ly thượng tiên, lại có biện pháp đối với nhân loại, đúng là xưa nay chưa từng thấy.

      Y thuật của Hoa Tích Nguyệt tương đối cao minh, nó cái gì cũng phải giúp Cổ Nhược bắt mạch.

      Nhìn móng vuốt màu phấn hồng của nó khoát lên cổ tay băng liễm như sương của Cổ Nhược, quái dị nên lời.

      Mọi người đều thấy như thế nào có chút cảm giác buồn cười, toàn bộ nhịn cười, dám lời nào.

      khuôn mặt nhắn của Hoa Tích Nguyệt tràn đầu vẻ nghiêm trọng, nghiêm chỉnh đến thể nghiêm chỉnh hơn.

      Ước chừng qua gần nửa canh giờ, Hoa Tích Nguyệt mới dời tay, thở dài hơi: " bá đạo, là lọai độc quỷ dị!"

      Long Phù Nguyệt nhìn nó: "Như thế nào? Nhưng còn có cách cứu chứ?"

      Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu: "Loại độc này có tính đơn truyền, cách khác, thời điểm người phải chết mới có thể truyền cho người thứ hai. Như ta phỏng đoán sai. Ân công là ở lúc mười tám tuổi bị lần trọng thương, mặc cho Vu sư cứu, Vu sư đó vừa cứu xong cũng đến thời điểm dầu hết đèn tắt, nhân duyên đụng tới ngươi, đem thân vu lực toàn bộ truyền cho ngươi, cũng đem loại độc này đồng thời truyền qua."

      Nàng trầm ngâm chút, tựa hồ khó có thể mở miệng tiếp được.

      505.Mất trí nhớ

      Edit: Elaine

      Beta: Khuyên

      Bởi vì tính chất của loại độc này, bình thường đại vu sư đều sống quá bốn mươi tuổi, nếu tự mình trước khi chết tìm được người thừa kế nhiệm kỳ tiếp theo, như vậy chết vô cùng bình thản, thống khổ, nếu tìm thấy người thừa kế tiếp theo, như vậy máu tòan thân chậm rãi đọng lại, toàn thân đau đến giống như đao xoắn, cuối cùng là khó thoát khỏi cái chết. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt nghe được khỏi rùng mình.

      Choáng váng, nàng chỉ thấy đại sư huynh thân công lực giống như người trời, nghĩ tới thân công lực này có thể bá đạo ác độc đến mức như thế. Nhưng biểu tình của Cổ Nhược, như là toàn bộ đều đúng.

      Nàng khỏi có vài phần kính trọng với Hoa Tích Nguyệt, con phấn hồ ly này, đúng là có chút bản lĩnh!

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, lười biếng : "Loại độc chất này có phải còn có thể làm cho người ta mất trí nhớ hay ? Ta cùng đại sư huynh ban đầu cảm tình tốt như vậy, tại lại có thể biết Lão Tử. Chết cũng thừa nhận. . . . . ."

      Hoa Tích Nguyệt gật đầu: " sai, loại độc này nhập vào cơ thể, liền cùng bản thân mình trước kia nhất đao lưỡng đoạn, nếu ta đoán đúng, trí nhớ của ân công trước năm mười tám tuổi chút ít cũng có."

      Long Phù Nguyệt nhìn nhìn đại sư huynh: "Đại sư huynh, như thế?"

      Cổ Nhược thở dài, nhìn Hoa Tích Nguyệt liếc mắt cái: "Ngươi cũng biết ít."

      câu này ra, chắc chắn thừa nhận tính chính xác trong lời của Hoa Tích Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt mừng rỡ trong lòng, con hồ ly này đối bệnh tình đại sư huynh biết ràng như thế, nhất định cũng biết phương pháp giải quyết chứ?

      "Tích Nguyệt, vậy ngươi cũng biết giải loại độc này như thế nào?" Long Phù Nguyệt đôi mắt to nhìn chăm chú người phấn hồ ly.

      Hoa Tích Nguyệt thở dài, gật gật đầu: "Giải có biện pháp giải, chỉ là biện pháp giải rất phiền toái. Cần máu Thánh nữ cùng thận châu dung hợp mới có thể điều phối ra giải dược. Thận châu liền rất khó tìm, mà máu Thánh nữ càng thêm khó tìm, phải là hậu nhân đích thực của Nữ Oa mới có thể. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt cắn răng : "Chỉ cần có cách giải là được! Mặc kệ, ngày mai chúng ta phải tìm thận châu, thuận tiện hỏi thăm chút tin tức tộc nhân Nữ Oa. A, đúng rồi, Tích Nguyệt, vậy ngươi cũng biết tìm thận châu ở đâu ?"

      Hoa Tích Nguyệt : "Theo ta được biết, Long Quy bình thường sinh hoạt tại nơi ấm áp trong biển sâu. . . . . . Bởi vì lúc hóa rồng đặc biệt nguy hiểm, chịu nổi bất cứ quấy rầy gì từ bên ngoài, cho nên nơi nó lột xác, chắc chắn là tiểu đảo hoang tàn vắng vẻ."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      506. Ta phát ngươi trở nên thông minh hơn

      Edit: Elaine

      Beta: Khuyên

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm.

      Biển ấm áp rất nhiều.

      Chính là đảo ở Nam Hải còn có hơn ngàn cái, giới hạn ràng như vậy, các nàng chẳng phải là tìm đến ngày tháng năm nào?

      Hơn nữa vài ngàn năm biển dâu biến đổi, thời đại này biết Nam Hải có còn hay ?

      Càng biết tên gọi là gì?

      khỏi đưa mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ trầm ngâm chút: "Xem ra chúng ta cần tới Thiên Khu quốc lần. Đó là đảo quốc, hay là tại trong nước."

      Thần sắc Cổ Nhược khẽ động, thở dài hơi: "Mấy đời đại Vu Sư trước đều đến nơi tối tăm nhất Thiên Khu quốc mong tìm thận châu, đều là công mà lui, những người như chúng tôi đều tự biết là mò kim đáy bể, mà ta —— ta tại cách hơn mười ngày phải hấp thụ thi khí áp chế độc tính, mà loan hải người ở thưa thớt, nơi nào tìm kiếm nhiều thi thể còn mới như vậy?"

      Đồng tử của Hoa Tích Nguyệt nhất thời híp mắt lại, nhảy đến trước mặt : " sao, ta có thể dùng Hỗn Độn thuật áp chế độc tính của ngươi. cho nó phát tác."

      Tiểu hồ ly mở to hai mắt: "Lão tỷ, Hỗn Độn thuật có thể giải độc tính đại vu sư?"

      câu chưa hỏi xong, cái đuôi to liền quét lại, tát cái, ở ót nó đánh cái, suýt nữa đem tiểu hồ ly đánh té ngã.

      "Ngu ngốc, ta là áp chế độc tính của , phải giải, nếu độc này dễ dàng như thế, chúng ta còn tìm thận châu làm cái gì?!"

      Tiểu hồ ly hết chỗ rồi.

      Ô ô ô, nó phát lão tỷ so với trước kia bạo lực hơn nhiều.

      Long Phù Nguyệt vội hỏi: "Được rồi, được rồi, chúng ta thương lượng công viêc cụ thể đến chìm loan hải chứ."

      Phượng Thiên Vũ trầm ngâm chút : "Hòang đế Thiên Khu quốc, là vị hoàng đế trời sanh tính đa nghi, hơn nữa quốc gia này cũng thần bí nhất, chưa bao giờ cho người ngoài tiến vào, sợ là đến  . . . . . ."

      Long Phù Nguyệt nhìn : "Dân chúng bình thường ông ta cho vào, nhưng ngươi là  Vương gia Thiên Tuyền Quốc, nếu lộ ra thân phận trực tiếp đến bái phỏng, hẳn là cự tuyệt? Chúng ta có thể hoá trang thành thị vệ của ngươi, như thế là ổn mà."

      Khóe miệng Phượng Thiên Vũ vẽ ra chút ý cười, đôi mắt mị hoặc nhíu lại: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta phát ngươi trở nên thông minh hơn."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ra, trừng mắt liếc cái: "Cái gì gọi là trở nên thông minh hơn? Ta vốn là thực thông minh! Hừ, ngươi cho là thiên hạ chỉ có mình ngươi thông minh hả?"

      507. Ta quyết làm cẩu cẩu

      Edit: Elaine

      Beta: Khuyên

      Trong mắt của Phượng Thiên Vũ có tia sáng bất chợt lóe lên, thở dài hơi: "Chủ ý này của ngươi quả nhiên tệ, nhưng ngươi lại quên mất điều."

      Long Phù Nguyệt điều lông mi: "Quên cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ từ từ : "Ta nếu dùng thân phận quang minh chính đại bái phỏng, Thiên Khu hoàng đế tất nhiên là cho chúng ta vào. Với tính tình của , tùy ý cho chúng ta ở nước  thoải mái lại sao? Nhất định quản thúc nhiều hơn, trạm gác ngầm cũng rất nhiều, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta nửa bước khó . . . . . . Còn làm sao có thể mượn thuyền đến các hải đảo khác? Chúng ta chẳng những thể dùng thân phận quang minh, còn phải dùng hết khả năng mà nghĩ biện pháp giấu diếm thân phận mới đúng."

      Long Phù Nguyệt lập tức nản lòng: " cách khác thể thực được sao. Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giang hồ cũng vào được? Bọn họ sao có thể phân là người nước họ hay người nước khác? Chúng ta mặc trang phục của bọn họ là được."

      Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ đầu nàng cái: "Người nước Thiên Khu diện mạo là cổ quái nhất, mũi cao, mắt xanh, cùng người các quốc gia khác ràng giống nhau."

      Cổ Nhược thản nhiên : "Về phương diện dung nhan bản thân ta có biện pháp. Có thể dùng huyễn nhan thuật đem dung maọ chúng ta đều biến thành người nước Thiên Khu, có người hoài nghi."

      Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, vẻ mặt sùng bái  nhìn Cổ Nhược: "Ân công, ngươi cư nhiên học xong huyễn nhan thuật, rất giỏi, có thể cũng thay đổi dung nhan ta chút hay ?"

      Cổ Nhược liếc mắt nhìn nó cái, thản nhiên : "Có thể, nhưng ta đem ngươi biến thành tiểu cẩu. . . . . ."

      Tiểu Cẩu?! Hoa Tích Nguyệt nhất thời mặt mày đen thui.

      Nó là hồ tiên cao quý, mới muốn biến thành chó đâu, rất sỉ nhục uy nghiêm của hồ ly thượng tiên là nó rồi!

      Nó dùng móng vuốt ôm cái đuôi to của mình, co lại thành khối tròn buồn bực tới góc tường.

      Tiểu hồ ly lại nhảy dựng lên: " được, được, chúng ta muốn biến thành cẩu cẩu đâu! Nếu đem chúng ta biến thành hai con hổ , rất nhiều uy phong."

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đám quạ bay qua đỉnh đầu.

      Ba người bọn họ dẫn hai con cọp lớn đường? Rất —— Rất khó tin, quá khoa trương! Còn đem người toàn bộ dọa chạy?

      Nàng thuận tay gõ cái đầu tiểu hồ ly: " được! Đem các ngươi biến thành chó con có vẻ khiến người ta chú ý. Vì thận châu, trước hết các ngươi chịu oan ức chút ."

      " được, được, ta quyết làm chó con!" Tiểu hồ ly đầu lắc  như trống bỏi.

      ·················

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :