1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      488.Ta luôn luôn là người có phúc tướng .




      Edit: Quảng Hằng




      Mặt Cổ Nhược trầm xuống, lạnh lẽo như sương lạnh, thản nhiên : "Ta nghĩ, là Mộc Tây La làm cho ngươi hiểu lầm, máu của ngươi cũng phải máu Thánh nữ, đêm qua —— Đêm qua ta trong cơ thể chỉ là độc tính phát tác kịch liệt mới có thể bị lạc bản tính, mà hút máu của ngươi chỉ do ngẫu nhiên, ngày hôm qua bất cứ người nào bị ta bắt được, ta đều . . . . . ."




      "Vậy —— Theo như lời của Mộc Tây La, độc của huynh chỉ có máu Thánh nữ có thể giải được có phải vậy hay ?" Long Phù Nguyệt nhất thời lời của đại sư huynh là thực hay giả, nhịn được hỏi câu như vậy.




      Cổ Nhược thở dài, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ: "Các đại vu sư từ xưa đến nay đều là chết vì cùng loại độc, dù sao loại lực lượng này phải lực lượng người trần gian nên có, cũng xem như —— Xem như là loại trừng phạt mà con người vi phạm phải ý của trời . Nếu như có thể dễ dàng phá giải, các đại Vu sư thời đại trước dùng tới những cách tà ác như thế này để áp chế chất độc. Sớm phá giải. . . . . ."




      "Máu Thánh nữ là như thế nào? Chắc chắn phải tin đồn vô căn cứ chứ?" Long Phù Nguyệt còn hết hy vọng.




      Cổ Nhược trầm ngâm chút, thản nhiên : "Đó chỉ là lời đồn đãi từ xưa, mà cái gọi là Thánh nữ ở bộ tộc Nuwa sau khi bị giết từ lâu còn tồn tại, nên có thể đến nơi nào để tìm máu của nàng ta? Huống chi cho dù có máu Thánh nữ cũng vẫn đủ. Còn phải có. . . . . ."




      tới đây, bỗng nhiên dừng lại.




      Long Phù Nguyệt vội hỏi: "Còn cần có cái gì? Đại sư huynh, huynh , ta nhất định giúp huynh tìm được."




      Cổ Nhược khẽ lắc đầu: "Quên , vô dụng. Mấy thứ kia trong cuộc sống cũng chưa hẳn xuất .."




      "Huynh tìm kiếm làm sao mà biết có? Đại sư huynh ngươi , chừng ta giúp huynh tìm được nha."




      Cổ Nhược nhìn nàng cái, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra tia cười nhạt: "Phù Nguyệt, ngươi rất biết trời cao đất rộng rồi, các  đại vu sư thời đại trước người nào mạnh mẽ hơn so với ngươi? Bọn họ cũng dùng cả đời tìm khắp nơi nhưng được, mà ta cũng tìm khoảng sáu bảy năm, nhưng ngay cả bóng dáng vật kia cũng tìm được qua, huống chi ngươi chỉ mới tập tành bước vào Vu thuật?"




      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nhưng cho dù như thế nào cũng chịu phục, cái miệng nhắn nhếch lên: "À, cái này cũng chưa biết, có lẽ ngày kia ta nhân phẩm đại bùng nổ có thể tìm được vật gì đó như lời huynh sao! Ta luôn luôn là người có phúc tướng mà."




      Cổ Nhược cười khổ cái, lắc lắc đầu: "Ngươi làm được."




      489.Đều thử qua rồi, vô dụng




      Vẫn chuyện  Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên câu: "Như thế ta sao?"




      "Ngươi ——" Cổ Nhược cũng hơi hơi sửng sờ chút.




      Phượng Thiên Vũ thong dong cười : "Ta bao giờ thừa dịp người khác yếu ớt, thừa nước đục thả câu, Diệu Bạch sư huynh, huynh đúng là đem lòng hiếu kỳ của ta gợi lên rồi. Huynh muốn cái gì thử xem, cho dù là kể câu chuyện thần thoại cho ta nghe, huynh cũng tổn hại gì. chừng ngày kia ta bỗng nhiên tìm được vật đó sao."




      Cổ Nhược nhìn cái, trầm ngâm chút, thở dài hơi: " cho ngươi nghe cũng là vô phương, vật kia chính là Thận châu."




      "Thận châu?" Đầu lông mày Phượng Thiên Vũ nhướng cao, cười khổ tiếng: "Đây đúng là câu chuyện thần thoại."




      Long Phù Nguyệt có chút buồn bực nhìn : "Vũ Mao sư huynh, ngươi có biết Thận châu này?"




      Phượng Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Ta nghe truyền thuyết xưa tương truyền, trong biển có loại Long ba ba (nửa rùa nửa rồng), tu luyện vài ngàn năm vứt bỏ xác hóa rồng mà , mà nơi cái xác nó để lại, bên trong có hạt châu kia gọi là Thận châu, nghe ăn vào còn có thể trường sinh bất lão."




      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: "Tu luyện vài ngàn năm? Con rùa này xem như là nửa thần tiên, mai rùa của nó nhất định giấu ở địa phương ít ai lui tới  . . . . . ."




      Cổ Nhược thản nhiên : "Đây chỉ là truyền thuyết xưa mà thôi, rốt cuộc có thứ này hay còn khó vô cùng, cho nên —— nhị vị cần vội vàng."




      Long Phù Nguyệt lại có cảm giác trong giọng của đại sư huynh có chỗ nào đúng, nhất thời lại thể tìm ra nguyên nhân. Nhớ tới viên Thận châu kia vốn chỉ là vật hư vô mờ mịt lại ủ rũ: "Còn có biện pháp khác ? Có lẽ có thể sử dụng cái gì khác để thay thế, thí dụ như nhân sâm ngàn năm, hay vạn năm linh chi thảo gì đó, vài thứ kia nghe cũng có hiệu quả khởi tử hồi sinh . . . . . ."




      Cổ Nhược khẽ lắc đầu: "Đều thử qua rồi, vô dụng."




      thấy vẻ mặt Long Phù Nguyệt lã chã chực khóc, trong lòng khẽ run lên.




      Bỗng nhiên nhìn đến tay của Long Phù Nguyệt, có lẽ là do quá khẩn trương, nên tay Long Phù Nguyệt vô ý thức cầm chặt lấy ống tay áo của Phượng Thiên Vũ.




      Trong mắt lên chút hiểu , thần sắc cũng có nửa điểm dao động, thản nhiên : "Chết sống có số, ta sớm thông suốt. Phù Nguyệt, mọi người có mệnh số của mọi người, nửa điểm cũng cưỡng cầu được, ngươi cần để ở trong lòng."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      490.Tiểu hồ ly

      Edit: Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, gì, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, có thời gian rời khỏi nhà chuyến, chừng trời thương, có thể để cho nàng may mắn gặp được viên Thận châu kia. . . . . .

      Nàng nhìn chung quanh chút, đột nhiên hỏi: "A, tiểu hồ ly đâu?"

      Vẫn chuyện Mộc Tây La : "Các ngươi vừa mới ra ngoài lâu, con hồ ly cũng ra ngoài. biết nơi nào?"

      câu vừa mới rơi xuống đất, cửa phòng bỗng nhiên bịch tiếng bị đại lực phá khai, đoàn trắng núc ních gì đó chạy vội tiến vào.

      Đúng là vị tiểu hồ ly kia, khóe miệng của nó còn có cọng lông gà, cũng thèm nhìn tới phòng mọi người trong, oạch tiếng liền chui đến dưới sàng.

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, cẩn thận ngồi xổm xuống, cùng tiểu hồ li kia mắt to trừng đôi mắt : "Ngươi lại ăn trộm gà ăn? !"

      Tiểu hồ ly hắc hắc cười khan hai tiếng: "Ban nãy ta nghe tiếng gáy  dị thường hăng hái kia, ta nhất thời nhịn được, liền. . . . . . Phải ăn vụng hai con gà."

      "Ăn vụng ăn vụng, ngươi làm gì phải trốn tránh ở dưới giường này? Hay là —— Ngươi để cho chủ nhân con gà phát sao?" Long Phù Nguyệt nhìn vẻ mặt của  tiểu hồ ly, cần nghĩ cũng biết chuyện xảy ra như thế nào.

      Úi —— đến đây, tiểu hồ ly ngượng ngùng.

      Nó chỉ ăn vụng  hai con gà, nhưng nữ chủ nhân nhà đó giống như hung thần ác sát, tay cầm con dao lớn đuổi theo nó bốn năm dặm. Làm hại nó cuống cuồng chạy suýt mất mạng.

      Hu hu hu hu, biết nữ La Sát kia có đuổi tới . . . . . .

      Ý nghĩ của nó chưa kịp nghĩ xong, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến trận tiếng vang ong ong kỳ dị, thanh cực lớn, chấn động toàn bộ phòng ở đều rung chuyển.

      Long Phù Nguyệt kêu to tiếng: "Máy bay rơi xuống rồi!"

      Phượng Thiên Vũ phản ứng cực kì nhanh, vội vã ôm lấy Long Phù Nguyệt, thân hình khẽ động, liền chạy ra khỏi phòng ở.

      Cổ Nhược, tiểu hồ ly, Mộc Tây La theo sát phía sau cũng vọt ra

      bầu trời tiếng động vù vù kia càng lúc càng lớn, cực kỳ giống với thanh của máy bay bay qua phát ra.

      Long Phù Nguyệt nhìn lung tung bầu trời, chợt thấy hướng Bắc luồng ánh sáng bạc bay về hướng này nhanh như điện chớp——

      Ông trời, là máy bay chứ? ! Thời đại này tại sao lại có thể có máy bay? Chẳng lẽ cả chiếc máy bay cũng xuyên qua đến đây?

      (Oh Yee! Người mới xuất nha!)


      491.Tuyệt thế phấn hồ ly

      Long Phù Nguyệt chưa kịp nghĩ xong, cũng chỉ trong cái chớp mắt, chỉ thấy vật màu bạc kia ‘phốc’ tiếng nện ở phía nóc nhà . Căn nhà nháy mắt sụp xuống, thoáng chốc trong lúc đó, bụi đất tung bay, mù mịt.

      Tất cả mọi người đều kinh hoàng, may mắn bọn họ phản ứng rất nhanh, thế này mới tránh được kiếp.

      Long Phù Nguyệt ngơ ngác nhìn căn nhà sập xuống. Cái miệng nhắn mở to đến mức đủ để nhét trứng vịt kế tiếp.

      thể nào! Thực có phi cơ rơi? biết có người gặp nạn hay . . . . . .

      Đợi bụi mù tan hết, Long Phù Nguyệt là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Chúng ta nhìn xem!"

      Tay bỗng dưng căng thẳng, Phượng Thiên Vũ đem nàng kéo ra phía sau: " được chạy loạn, theo ở phía sau ta!"

      A, được rồi.

      Bên trong cũng biết có vật gì cổ quái, Long Phù Nguyệt biết bây giờ phải là thời điểm thể , đành phải đáp ứng tiếng, ngoan ngoãn theo phía sau của .

      Đoàn người tiến vào căn nhà lung lay sắp ngã.

      Trong phòng mọi thứ bị phá hủy gần hết, chính giữa phòng có đại động, trong đại động có hào quang lóe ra.

      Chẳng lẽ là có bảo bối? ! Tiểu hồ ly nháy mắt đốt sáng lên hai tròng mắt.

      Phủi đất chút liền thoáng qua.

      Đám người Long Phù Nguyệt lòng cũng tràn đầy hiếu kỳ, bước tới.

      Trong đại động thậm chí có cái quả cầu tuyết màu trắng bạc, có hai quả cầu màu lam lớn , hơi phát ra ánh sáng.

      Mọi người ai cũng biết đây là vật gì, Long Phù Nguyệt ấp úng : "Đây là cái gì? Vẫn thạch? Hay là vật còn lại duy nhất của xác máy bay?"

      Tiểu hồ ly bỗng nhiên rít tiếng, bỗng nhiên chụp cái xuống.

      Cùng lúc đó, bên trong quả cầu kia liền vang lên tiếng, từ bên trong vỡ ra, có vật màu phấn hồng chui ra.

      Tiểu hồ ly ôm vật màu phần hồng tròn tròn gì đó mừng rỡ, lăn lộn mặt đất. Vật màu hồng phấn kia cũng phát ra tiếng kêu xèo xèo.

      Long Phù Nguyệt chợt nhìn thấy tiểu hồ ly đập xuống cái, còn dọa  nhảy dựng, lúc này cẩn thận đánh giá vật đó chút, bỗng nhiên kêu lên vui mừng tiếng: "Ôi chao, hồ ly màu hồng phấn!"

      Từ tuyết cầu chui ra  đúng là con hồ ly màu hồng, ánh mắt màu tím to, ánh mắt vẫn còn có hàng lông mi dày, phía sau có cái đuôi to mềm mượt tả hữu đong đưa.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 492. Phấn hồ ly

      Edit: nhok phù thủy

      Giờ phút này hai hồ ly chụm đầu vào nhau, xèo xèo kêu ngừng.

      “Wow, thật là đáng !” Long Phù Nguyệt xông đến.

      đời này lại còn có hồ ly màu hồng phấn, thật là hiếm thấy.

      Phấn hồ ly kia hơi mỉm cười, nhẹ nhấc thân mình, Long Phù Nguyệt liền chụp vào hư .

      Long Phù Nguyệt chưa từ bỏ ý ̣nh, lại bổ nhào. Lại chụp vào hư .

      Long Phù Nguyệt vẫn chịu, cười tươi như một đóa hoa: “Ngoan ha, tỷ tỷ đến chơi với ngươi này!”

      Phần hồng hồ ly kia lại giương đầu lên, đuôi quẫy hai cái, trong đôi mắt màu hổ phách hình như có một tia khinh thường.

      Hướng về phía tiểu hồ ly xèo xèo vài tiếng, tiểu hồ ly chớp chớp mắt, cũng xèo xèo vài tiếng, hình như là giải thích cái gì.

      Long Phù Nguyệt cười híp mắt nhìn tiểu hồ ly, quay lại nhìn phấn hồ ly, đột nhiên hỏi: “Tiểu hồ ly, đây là một nửa của ngươi sao? Ha, rất xinh! Các ngươi tâm sự sao?”

      Phấn hồ ly thân mình run rẩy, ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt.

      Tiểu hồ ly thân mình cũng run vài cái, mãnh liệt lắc đầu: “, phải, nàng…….nàng là tỷ tỷ của ta…….”

      Nó chưa nói xong câu, phấn hồ ly kia bỗng nhiên dùng móng vuốt nhỏ bịt kín miệng nó lại, ánh mắt có chút kích động, lại xèo xèo nói.

      Tiểu hồ ly gạt bỏ móng vuốt phấn hồng, thở dài: “Tỷ tỷ, ngươi cần lo lắng, bọn họ đã sớm biết ta có thể nói tiếng người.”

      Phấn hồ ly kinh hãi, lắp bắp, bỗng nhiên cũng đã mở miệng: “Đậu Đậu, làm sao ngươi có thể tùy ý tiết lộ thân phận tiên hồ?”

      Thanh của nàng giòn tan dễ vỡ, như thanh của chuông bạc, nhưng lại như thanh của gái tuổi thanh xuân.

      Tiểu hồ ly nhất thời cúi mặt xuống: “Tỷ tỷ, ta hiện tại kêu là Ngọc Kiều Long, đừng gọi ta bằng cái nhũ danh ghê tởm đó nữa.”

      Tất cả mọi người đều ngây dại.

      Cũng hề nghĩ đến tiểu hồ ly lại có một tỷ tỷ.

      Nhưng lại thấy cái phong cách như vậy. Lại có thể cưỡi đá bay đến.

      Long Phù Nguyệt nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn phấn hồng hồ ly, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng.

      Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó đương nhiên cũng là sủng vật của nàng.

      Chương 493. Hoa Tích Nguyệt

      Edit: nhok phù thủy

      Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó tự nhiên cũng là sủng vật của nàng.

      Nhìn phần hồ ly lông đều là màu hồng lấp lánh ánh sáng. Long Phù Nguyệt hận thể bắt nó ôm vào lòng, cứ như vậy mà sờ.

      Tâm động bằng hành động.

      Nàng ngồi xổm người xuống, thầm muốn sờ phấn hồ ly kia, tay hơi run run đưa tới chỗ đôi tai hồng.

      Phấn hồ ly thân mình nhẹ nhàng chuyển động, Phù Nguyệt liền sờ vào khí.

      Mũi phấn hồ ly bỗng nhiên chun lại, quanh Long Phù Nguyệt một vòng, đôi mắt hổ phách hiện lên một tia kinh ngạc: “Đậu Đậu, ngươi cùng nhân loại đặt khế ước?”

      Tiểu hồ ly ngước mắt lên. Ngẩng mặt lên trời rít: “Hoa Tích Nguyệt, được gọi ta là Đậu Đậu! Nếu còn gọi ta là Đậu Đậu ta liền nhận tỷ tỷ như ngươi!”

      Hoa Tích Nguyệt? Lông mày Long Phù Nguyệt khẽ nhíu lại, phấn hồ ly này tên cũng có một chữ ‘Nguyệt’, ha ha xem ra chúng ta quả là có duyên mà.

      Lỗ tai Hoa Tích Nguyệt run lên, từng mắt nhìn tiểu hồ ly một cái: “Hoa Đậu Đậu đây là tên của ngươi. Ngươi đổi tên đã đành lại còn sửa cả họ, nếu để cho Hồ tộc trưởng biết, nhất ̣nh sẽ lột da hồ ly của ngươi.”

      Tiểu hồ ly co rúm lại một chút, thấy cũng hợp tình hợp lí liền ngẩng đầu lên: “Ai bảo họ đặt cho ta một cái tên ghê tởm như vậy? Ngươi có biết là ta bị toàn bộ người trong Hồ tộc nhạo báng ? Còn có, cha đó là biến thành cái gì phá luân hồi bàn, rõ ràng đâu có hiện đại, lại tới niên đại thể sống nổi như thế này…… hu hu hu, ở trong Hồ tộc mọi người coi như thấy ta…..”

      Lúc này, tiểu hồ ly cảm thấy mình chịu nhiều ủy khuất, thể nói hết.

      “Được rồi, được rồi, vậy về sau sẽ gọi ngươi là Hoa Kiều Long, nhũ danh kêu là Long Long được ?” Hoa Tích Nguyệt rất thương tiểu đệ, cuối cùng vẫn là nhượng bộ.

      Tiểu hồ ly nín khóc mỉm cười, nhìn tỷ tỷ nói: “Được rồi, Hoa Kiều Long thì Hoa Kiều Long, so ra vẫn hay hơn Đậu Đậu. Kỳ thật ta vẫn cảm thấy Ngọc Kiều Long dễ nghe hơn……”

      Nhìn đến ánh mắt của tỷ tỷ gần như muốn giết người, tiểu hồ ly thông minh lựa chọn đổi đề tài: “Ồ, đúng rồi, sao tỷ tỷ có thể đến đây? Chẳng lẽ____Ngươi cũng sử dụng sách lậu luân hồi bàn của khu ma gia tộc  rồi?”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 494. Hoa Tích Nguyệt 2

      Edit: nhok phù thủy

      Phấn hồ ly hừ một tiếng: “Cái gì mà sách lậu luân hồi bàn, rõ ràng tên tiểu tử nhà ngươi chính mình sử dụng, cha còn tưởng rằng ngươi đã tìm được bà con Hồ tộc xa xôi của chúng ta rồi. Thì ra là ngươi xuyên qua đến nơi này. Từ ngày cha biết ngươi mất tích, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, ta thật sự chịu nổi nữa, cho nên ta lên trời xuống biển tìm ngươi, cuối cùng trời phụ lòng người, ta tìm được ngươi ở đây.....”

      Ồ, thì ra tỷ tỷ vì mình mà tìm đến đây.

      Tiểu hồ ly cảm động. Nhìn tỷ tỷ, nhìn nhìn lại trong hầm chính là cái kia ngân bạch xác, trong lòng bỗng nhiên vừa động, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, ta biết ngươi pháp lực rất cao siêu, nhưng là, ngươi cũng thể xuyên qua gian thời gian được. Vậy ngươi làm sao mà tìm được đến đây? Cái này, cái này Xà Vương Cung Tịch Dạ gì đó____Chẳng lẽ là ngươi mượn dùng năng lượng của hắn?”

      Hoa Tích Nguyệt cụp mắt lại, ngồi xuống đất, hai tiểu móng vuốt ôm đuôi bỏ ra, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thản nhiên nói: “Ngươi có biết, ta cùng Cung Tịch Dạ là quan hệ bạn bè, mượn dùng năng lượng của hắn cũng có gì kì quái……”

      Toàn thân tiểu hồ ly lông trắng dựng đứng, bỗng nhiên chỉ vào phấn hồ ly rít lên: “Ngươi_____làm sao ngươi có thể tìm tên Vampire kia? Tên kia luôn luôn bao giờ chịu thiệt thòi cả, ngươi mượn dùng năng lượng của hắn, vậy điều kiện là gì? phải là muốn ngươi gả cho hắn chứ? !”

      Hoa Tích Nguyệt nhếch miệng lên: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ta cùng tên kia xem như là bằng hữu đương nhiên sẽ gả cho hắn. Hắn hiện tại bị một nữ tử nghèo túng mê hoặc, sẽ cưới tỷ tỷ của ngươi đâu.”

      “Vậy, hắn giúp ngươi thì đòi thù lao gì? Đừng nói cho ta biết là hắn ràng buộc ngươi, tên kia là một kẻ nham hiểm, trong từ điển của hắn có ba chữ ‘ ràng buộc’.”

      Tiểu hồ ly phải là kẻ dễ bị lừa gạt. Hai con mắt mở to, trợn trừng nhìn tỷ tỷ.

      Hoa Tích Nguyệt cơ hồ muốn đem chính mình biến thành trái cầu, đem đuôi nhung to che hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn lại, lắc lắc đầu nói: “Ta cùng hắn là bằng hữu, ha ha, ràng buộc một lần cũng đâu có gì là lạ.”

      đúng, đúng…….Thập phần đúng.” Tiểu hồ ly quanh Hoa Tích Nguyệt vài vòng bỗng nhiên nói: “Vậy ngươi khôi phục hình ngươi cho ta nhìn một cái.”

      Chương 495. Tính ra như vậy ta cũng tiếc

      Edit: nhok phù thủy

      Hoa Tích Nguyệt co rúm lại một chút, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: “Cái đó____ta nghĩ cần biến thành người đâu, thân thể ta bây giờ cũng rất xinh đẹp.”

      Liếc nhìn Long Phù Nguyệt một cái: “Ngươi có thể hỏi vị tiểu chủ nhân này xem, ta bây giờ phải trông rất được?”

      Vì chứng minh là mình nói đúng, nó còn đứng lên dạo một vòng, lông hồ ly lấp lánh ánh sáng.

      Long Phù Nguyệt nhìn bộ dạng của nó lúc này quả thực muốn đến chết mà. Liên tục gật đầu nói: “Xinh đẹp, xinh đẹp…..quả thực rất xinh đẹp.” Một câu chưa nói xong, Phượng Thiên Vũ bỗng nhéo nàng một cái.

      Nàng sửng sốt: “Làm sao?”

      Bỗng nhiên thấy toàn thân tiểu hồ ly lông trắng dựng hết lên, hai con mắt trợn tròn, cơ hồ muốn phun ra lửa: “Hoa Tích Nguyệt, có phải ngươi đã cấp cho tên kia năm ngàn năm linh lực? Tên kia quá bỉ ổi! Cũng chỉ có tên ngu ngốc như ngươi mới mắc mưu hắn! Đáng giận!”

      Năm ngàn năm linh lực?! Long Phù Nguyệt hoảng sợ, phấn hồ ly này rốt cuộc đã tu luyện mấy ngàn năm rồi? phải là hơn vạn chứ?

      Cái đuôi của Hoa Tích Nguyệt quét qua khiến cho tiểu hồ ly té ngã, nó nhảy qua, đôi mắt trừng trừng nhìn tiểu hồ ly: “Xú tiểu tử, ngươi vừa gọi cái gì?! Ta tất cả phải đều là vì ngươi sao! Ngươi mất tích như vậy, để tìm ngươi, Cung Tịch Dạ cũng hao tổn ít linh lực, huống chi còn vận công đem ta xuyên qua gian thời gian, ta mất năm ngàn năm linh lực thì hắn ít nhất cũng hao phí ba ngàn năm……Tính ra như vậy ta cũng tiếc.”

      “Vậy ngươi tới đây, lại biến thành cái bộ dạng này, thì tìm ta như thế nào? Lại thể đem ta về, cha mất một đứa con trai cũng sao, hiện tại ngay cả nữ nhi ngoan hiền của ông cũng biến mất, chỉ sợ sẽ khóc khiến trời long đất lở……..”

      Tiểu hồ ly bộ dạng vô cùng đau đớn. Phân tích rất có trật tự.

      Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, lại cuộn thân mình thành một trái cầu, buồn buồn nói: “Ta có đến điều này. Tiếng khóc của cha thật sự là rất khủng bố, tốt xấu, tốt xấu gì_____hiện ta cũng cần nghe. Nếu sau, nếu sau____muốn trở về cũng phải hoàn toàn có biện pháp…..”

      Tiểu hồ ly mở to hai mắt: “Còn có biện pháp gì? Chẳng lẽ thời đại này cũng có khu ma tộc? Cũng có bàn luân hồi?”

      (Thực ra đọc đến đây có số bạn cảm thấy khó hiểu, có truyện liên quan đến truyện này  những truyện đó nằm trong mục tổng hợp của tác giả Mục Đan Phong, diễn đan Lê Quý Đôn

      Link: http://***************.com/viewtopic.php?f=146&t=111594

      Đoạn này là huyền huyễn về các hồ ly xuyên dựa vào năng lực luân hồi bàn của bộ tốc, trừ ta diệt ma, hoặc dùng chính năng lực của mình xuyên , nhưng rất hiếm, càng về sau càng giải thích hơn)

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 496. Nàng chẳng nhẽ cứ như vậy mà buông tha?

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Hoa Tích Nguyệt trừng mắt liếc tiểu hồ ly một cái, đuôi to vung vẫy rất đáng : “Ngươi cho là bàn luân hồi giống cải trắng sao? Vật kia tuy phải là do trời đất tạo thành, nhưng cũng phải người nào cũng thể làm được.”



      “Vậy ngươi nói còn biện pháp gì?”

      Hoa Tích Nguyệt đảo con mắt: “Cung Tịch Dạ nói còn có một loại trân châu, ăn nó chẳng những có thể khôi phục năm ngàn năm linh lực của ta, mà còn có thể xuyên qua gian thời gian…..”

      Nó một câu còn chưa nói xong, thân mình bỗng nhiên bị nhấc lên. Thì ra nó đề phòng một cái, liền bị Long Phù Nguyệt bắt lấy.

      Long Phù Nguyệt chăm chú nhìn mắt phấn hồ ly: “Ngươi……ngươi cũng biết trân châu? đời thực sự có vật này?”

      Nàng tâm tình có chút kích động, thanh trở nên run run.

      Chợt thấy trong tay trống rống, Hoa Tích Nguyệt ở trong tay nàng nháy mắt đã thấy đâu nữa, nhìn thì thấy Hoa Tích Nguyệt ở cách nàng ba thước, đôi mắt tràn đầy phòng bị: “Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng nhẽ một phàm nhân nho nhỏ như ngươi cũng muốn cùng hồ chúng ta tranh đoạt? Ta có biết cũng thể nói cho ngươi.”

      Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, trân châu này công lực như thần, nó phòng bị như vậy cũng thể trách được. Nhưng hiện tại thật vất vả mới có một chút tin tức về trân châu, nàng chẳng nhẽ cứ buông tha như vậy?

      khỏi nhìn ̉ Nhược, mặt ̉ Nhược vẫn thản nhiên như trước, đôi mắt cụp xuống cũng biết là suy nghĩ gì.

      Nàng nhìn Phượng Thiên Vũ cầu cứu. Cũng biết vì sao nàng cảm thấy hắn sẽ có chút biện pháp.

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mỉm cười, thân mình khẽ di chuyển, liền đã đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, thản nhiên nói: “Theo ta được biết, trân châu này là do Long Quy hóa rồng lưu lại ở dưới xác để cất giấu, bên trong có tất cả chín mươi chín viên trân châu, ta nghĩ mình ngươi cũng thể sử dụng hết được? Sao nói ra để tất cả chúng ta cùng tìm kiếm, cơ hội tìm được sẽ lớn hơn một chút…..”

      Hắn thấy thần sắc Hoa Tích Nguyệt có chút buông lỏng, nói tiếp: “Hơn nữa trân châu này, là do trời đất tạo thành, người và ma đều mơ ước, chung quanh nó tất nhiên có rất nhiều kẻ chờ cướp đoạt, khẳng ̣nh cũng có thần thú bảo hộ, ngươi cho là mình ngươi có thể đoạt được sao?”

      Hắn phân tích rất có trật tự.

      Chương 497. Ngươi sống độc đến già được sao?

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Trong lòng Hoa Tích Nguyệt chấn động, cảm thấy những lời hắn nói rất có đạo lí, khỏi nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lí, nhưng nhân loại các ngươi pháp lực thấp kém, hợp tác cùng các ngươi, ta chịu thiệt rất nhiều……”

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười, rực rỡ mị hoặc mà mê người, Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng nhảy loạn.

      Wow, mĩ nam này quả thực là rât xuất chúng! So với mĩ nam tử Hồ tộc chúng ta còn hơn ba phần.

      Nàng còn chưa nghĩ xong, thì trước mắt lóe một cái, cái đuôi to của nàng đã bị Phượng Thiên Vũ túm lấy, xách lên.

      Động tác của hắn nhanh như gió thổi, Hoa Tích Nguyệt vừa mới bị Long Phù Nguyệt bắt, đấy là do lúc đấy nó còn thất thần lo lắng sự tình.

      Bị Long Phù Nguyệt bắt lần thứ hai, nó đối với bọn họ liền có nghi ngờ cản giác, phòng bị rất cao.

      Nhưng vẫn nghĩ rằng sẽ bị Phượng Thiên Vũ túm lấy cái đuôi!

      Hoa Tích Nguyệt ‘a’ lên một tiếng, sợ hãi, liều mạng giãy dụa. Phượng Thiên Vũ chẳng qua là muốn cho nó xem một chút công phu của nhân loại, nên cũng nắm chặt, tùy ý vứt nó xuống dưới.

      Phấn hồ ly một thân lông hồng bỗng nhiên biến sắc, chỉ ngón tay vào hắn kêu lên: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi…….ngươi sao lại tóm lấy cái đuôi của ta! Sắc lang!”

      A? Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, khỏi bật cười: “Ta bất quá chỉ là muốn nói cho ngươi biết, cần quá xem thường nhân loại, như vậy ngươi hợp tác cùng bọn ta sẽ có chịu thiệt. Còn nữa______”

      Hắn khẽ cười: “Chỉ là một con hồ ly thôi, còn phân biệt nam nữ gì chứ? Ngươi dám nói với ta lớn tiếng như vậy, cẩn thận nếu ta lột da của ngươi.”

      Hoa Tích Nguyệt vẫn nói gì, nhưng tiểu hồ ly vui kêu lên: “Ngươi đừng xem thường tỷ tỷ của ta, nàng là đệ nhất mĩ nữ hồ tộc đó, nàng biến thành mĩ nữ khả ái, xinh đẹp, ai, tiếc là công lực nàng đã mất, ngươi xem được hình người của nàng, chứ nếu ngươi mà thấy, nhất ̣nh sẽ choáng váng……”

      Nó bỗng nhiên tâm cơ vừa động, con mắt xanh biếc xoay tròn: “Đại Vũ Mao, ta là người đã tốt thì tốt cho trót, dù sao thì tiểu chủ nhân của ta cũng nhớ ra ngươi, ngươi làm sao có thể sống độc đến già được? Ngươi xem tỷ tỷ ta thế nào………”

      Toan tính của nó còn chưa nói xong, thì ‘phanh’ một tiếng, đầu của tiểu hồ ly bị chiết phiến Phượng Thiên Vũ gõ một cái: “Thối hồ ly, ngươi vừa nói cái gì đấy?! Ngứa da phải ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :