1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 38. Hảo xà cũng chịu nổi đám sói   


      by: frogprince15

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img class="alignnone size-full wp-image-5986" title="NNCP1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/nncp1.jpg" alt="" width="590" height="531" />


              

      Nàng dù sao ở Miêu trại nhiều năm, Miêu trại chung quanh cũng có bầy sói thường lui tới, nàng sớm nghe lão nhân qua, sói thích ở sau lưng bổ nhào vào bả vai của người, phía sau trăm tuyệt đối thể quay đầu, khi quay đầu, liền bị sói cắn cổ họng! Đến lúc đó, thần tiên cũng thể cứu!



       



      Nhưng, nàng tuy rằng đã nghe qua, nhưng rốt cuộc chưa thấy qua. 



       



      Lúc hai cái móng vuốt của con sói kia mới đáp đến đầu vai của nàng, nàng thiếu chút nữa theo bản năng mà quay đầu nhìn lại. May mắn, nàng đúng lúc nhớ lại truyền thuyết kia. Đầu quay lại nửa, lại chạy nhanh chóng quay lại.



       



      Chỉ sợ tới mức trong lòng phốc phốc nhảy loạn, gần như đụng tới miệng.



       



      Thân hình của nàng cứng ngắt, bỗng nhiên như tia chớp vỗ cái cánh tay có thanh xà Đồ Đằng.



       



      Vù! Một hình ảnh màu xanh lên, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng sói  kêu rên, hai chân khoát vai nàng liền lập tức hạ xuống...... 



       



      Long Phù Nguyệt nhân cơ nhảy về phía trước vài bước, lúc đó mới quay đầu lại, gặp phía sau cách đó xa là một con sói nằm úp, khóe miệng có chỗ chảy ra máu đen, dĩ nhiên là bị mất mạng. 



       



      Long Phù Nguyệt chưa hết kinh hồn, biết lại là tiểu thanh xà cánh tay cứu mình, thở ra một hơi dài nhõm. muốn bước , lại trong lúc vô ý vừa ngẩng đầu, nàng bỗng nhiên giống bị ̣nh thân bị chôn chặt tại chỗ.



       



      Ánh mắt! Ánh mắt xanh mượt!



       



      Những đốm sáng giống như ngọn lửa của ma quỷ ở chung quanh trong bụi cỏ, sau cây to lòe lòe nhấp nháy, dưới hai mươi cặp mắt......



       



      Đám sói! Nàng lại gặp đám sói!



       



      Long Phù Nguyệt sợ tới mức dưới chân lảo đảo suýt tí nữa té ngã.



       



      Tiểu thanh xà của nàng tuy rằng lợi hại, nhưng hảo xà cũng chịu nổi đám sói, nếu chúng nó cùng nhau đánh lại đây, chính tiểu thanh xà chắc cũng cứu được nàng.



       



      Ông trời ơi, Ông ̣a ơi, phán quan thối, ngươi đem ta tới chỗ này là vì muốn cho sói ăn ta?



       



      Vừa nghĩ tới nếu quá lát, nàng bị đám sói cắn xé thành bộ xương máu chảy đầm đìa, cả người nàng liền phát run. 



       



      Xoay người muốn chạy, lại phát sau lưng cũng có mấy cái đèn xanh lung giống như  ánh mắt......



       



      Xong rồi! Trời muốn nàng chết! 



       



      Long Phù Nguyệt cứng ngắc tại nơi đó, cử động cũng dám.



       



      Bởi vì vừa mới có con sói tự nhiên bị mất mạng, cho nên đám sói cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy ánh mắt xanh mượt nhìn nàng, sau đó từng bước tiến lại gần.






      Chương 39. Phải chết trong miệng sói, nàng liền kéo theo!




      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyêt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img class="alignnone size-full wp-image-5885" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t.jpg" alt="" width="590" height="531" />



      Vòng vây thu lại chút, sắc mặt Long Phù Nguyệt cũng trở nên trắng bệch, hai chân run rẩy.

       

      Đàn sói này tựa hồ có thủ lĩnh thao túng phía sau, sau tiếng sói tru ngân nga bi thương, đàn sói cúi thấp thân mình, chân trước phục xuống, chân sau lấy đà, Long Phù Nguyệt biết, sói bày ra tư thế này, đó là muốn tấn công!

       

      Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại: “Diêm vương lão tử, phán quan thúc thúc, ta đến tìm các người uống trà đây…”

       

      Uông! Uông! Uông! Uông! Uông! Uông! trận dồn dập tiếng chó sủa từ phía sau truyền tới.

       

      Đàn sói vốn muốn tân công, lần này tất cả dừng lại, bắt đầu xôn xao đứng lên.

       

      Long Phù Nguyệt vốn nhắm mắt chờ chết, nghe được tiếng chó sủa, lại ngẩn ra, đây là thâm sơn sao lại có chó?

       

      Nàng trợn mắt nhìn lên lại thấy cái bóng đen phi nhanh lại đây.

       

      Gần như chỉ trong nháy mắt đến trước mắt Long Phù Nguyệt.

       

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, tập trung nhìn vào, cái bóng kia là con chó đen to lớn, toàn thân là da lông bàn lóe sáng, lông dài che ánh mắt tỏa sáng, chỉ hé ra nửa con mắt, uy phong lẫm liệt (nguyên văn là uy phong đích nguy: em nghĩ giống với uy phong lẫm liệt ^^~).

       

      Chó săn? Những con chó này là những con chó săn thiện nghê!

       

      Những con chó săn này ở người Long Phù Nguyệt hít hít ngửi ngửi, bỗng nhiên ngữa mặt lên trời thét dài tiếng. Làm cho Long Phù Nguyệt kinh hồn bạt vía.

       

      Theo tiếng thét dài, cách đó xa có cái bóng trắng chợt lóe, người giống như từ trời hạ xuống, như con chim to bay lại đây. Chính là dừng lại bên người Long Phù Nguyệt.

       

      Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy khuôn mặt , trong lòng liền nhảy dựng.

       

      Phượng Thiên Vũ, người này dĩ nhiên là Phượng Thiên Vũ!

       

      Phượng Thiên Vũ đôi con ngươi lấp lánh nhìn thấy nàng, tựa tiếu phi tiếu : “Tiểu Nguyệt Nguyệt, giặt quần áo làm hao phí sức lực của ngươi, lại chạy đến đây xem trăng, xem sao, thuận tiện đánh sói?”

       

      Long Phù Nguyệt cúi đầu, cười gượng hai tiếng, ra lời. Đàn sói hoang mang chút, rất nhanh lại yên tĩnh xuống dưới. Dù sao, chúng nó cũng nghĩ buông tha miếng mồi ngon này.

      Nằm ở mặt đất, cúi đầu rít gào, lại muốn tấn công, tất cả chỉ trong nháy mắt.

       

      Long Phù Nguyệt gương mặt tái nhợt bất chấp tất cả nắm chặt ống tay áo Phượng Thiên Vũ, chết cũng buông, nàng quyết định nếu phải chết trong miệng sói cũng phải kéo chết cùng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 40. Chó săn hung hãn như vậy lại kêu cái tên nhu thuận như thế...

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyêt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên


       
      <img class="alignnone size-full wp-image-5885" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t.jpg" alt="" width="590" height="531" />


      Phượng Thiên Vũ thấy tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt giờ phút này giống như con chó hoảng sợ núp sát vào . khỏi vừa tức giận vừa buồn cười. Cánh tay trái duỗi ra, bỗng nhiên đem nàng ôm lấy, ở bên tai nàng cúi đầu : “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta dùng ngươi đánh sói nhé!”

       

      Lời thốt lên trầm ấm, nhưng trong lời lại đem Long Phù Nguyệt dọa nhảy dựng cái.

       

      đợi nàng phản ứng, ôm nàng bay lên trời, hướng về phía bầy sói liền đánh cái sau gáy.

       

      Mắt thấy con sói chảy nước miếng, Long Phù Nguyệt sợ tới mức thất thanh thét chói tai, gần như làm điếc lỗ tai Phượng Thiên Vũ.

       

      “Phốc” tiếng, cỗ nóng hầm hập gì đó vẩy ra lại đây, lại nghe thanh vật gì đó rơi xuống (đoán coi cái gì rớt a ^^~).

       

      Đàn sói bỗng đứng lên chu tiếng.

       

      Long Phù Nguyệt gắt gao ôm cổ Phượng Thiên Vũ (tưởng đâu chị té a!), bị tiếng sói tru làm cho hoảng sợ, trợn mắt nhìn thấy. ra chóp mũi có nhúm lông sói. Con sói này so với bình thường lớn hơn chút. Giờ phút này nằm mặt đất, đỉnh đầu mảnh huyết nhục mơ hồ, liền bị Phượng Thiên Vũ chụp nát thiên linh cái.

       

      Đầu sói? Đây là đầu sói?

       

      Đàn sói mất thủ lĩnh, nhất thời biết nên làm thế nào cho phải, tru lên tiếng, liền hướng bốn phía mà chạy.

       

      Phượng Thiên Vũ con ngươi lên tia ngoan, hé ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành cười tủm tỉm, hơi hơi vung tay lên: “Cục Cưng, lên!”

       

      Chó ngao màu đen kia sớm còn kiên nhẫn, chỉ mong nghe được tiếng mệnh lệnh của chủ nhân, gầm rú tiếng, hướng con sói đánh tới.

       

      Cục Cưng? Con chó ngao hung mãnh như vậy cư nhiên có cái tên nhu thuận như vậy?

       

      Khuôn mặt Long Phù Nguyệt xuất vài đường màu đen: “Vị cửu vương gia này quả nhiên đủ biến thái, cái tên như vậy cũng có thể đặt.”

       

      Chó ngao kia quả nhiên dị thường hung mãnh, giống như hổ lạc vào đàn dê, liền cắn chết vài con sói. Còn lại mấy con chạy trốn.

       

      Măt thấy đàn sói thoáng chốc biến mất, Long Phù Nguyệt cuối cùng thở dài hơi.

       

      Chỉ nghe Phượng Thiên Vũ thanh miễn cưỡng truyền tới: “Nê-phrít ôn hương ôm đầy cõi lòng (bị lỗi hả tỷ?sao lại nê phrit gì a???), tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi còn muốn thương nhung nhớ bản vương bao lâu?”

       

      Chương 41. Cục Cưng là chó săn.

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyêt

      Beta: Quảng Hằng

       

      “A?”

       

      Long Phù Nguyệt vừa mở mắt, lúc này mới phát chính mình còn ôm chặt cổ Phượng Thiên Vũ. Mặt gần như đỏ tới tận cổ rồi, cuống quít buông tay ra, nhảy xuống dưới: “Ta…ta, hắc hắc, người là đại lão nhân gia sao lại đến đây? Đa tạ người, bằng ta chết trong miệng sói rồi…”

       

      Phượng Thiên Vũ tủm tỉm cười nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi là có chút bản lĩnh nha, có võ công lại có thể giết chết con sói, bổn vương muốn xem ngươi.”

       

      huýt sáo tiếng dài, chó săn liền chạy về bên người, ánh mắt còn lộ huyết quang.

       

      Phượng Thiên Vũ cười dài nhìn Long Phù Nguyệt: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, cho ngươi hai lựa chọn. , cùng Cục Cưng của ta đánh nhau xem là ngươi lợi hại hay nó vẫn lợi hại. Hai, ngoan ngoãn theo ta trở về quân doanh, ngươi chọn cái nào?”

       

      Long Phù Nguyệt nhìn nhìn cái tên cục cưng ra là con chó khổng lồ kia, vẻ mặt chân chó cười cười, hầu như chút do dự trả lời: “Đương nhiên chọn cái thứ hai. Cục cưng nhà ngươi dễ thương vậy ta nhẫn tâm đả thương nó…”

       

      Phượng Thiên Vũ hài lòng gật đầu: “Tốt, xem như ngươi thức thời. Nhưng mà lần này ngươi đêm khuya trốn , có biết sau khi trở về là kẻ đào binh bị trừng phạt như thế nào ?”

       

      “Trừng phạt?” Thân mình Long Phù Nguyệt khẽ run, nàng nhớ lại lần xem TV cách trừng phạt đào binh… khỏi đánh cái rùng mình: “Trừng phạt cái gì? Ta… Ta cũng phải chạy trốn, ta, ta chỉ thấy núi này rất đẹp, muốn nhìn chút sơn cảnh mà thôi………”

       

      Phượng Thiên Vũ híp mắt nhìn nàng: “Hơn nữa đêm xem sơn cảnh, là sở thích của ngươi?”

       

      Long Phù Nguyệt ha hả gượng cười hai tiếng: “Vâng, nữa đêm ai quấy nhiễu, núi lớn cũng có loại thần bí khác, ha ha, cho nên ta mới muốn xem, ta cũng phải nửa đêm bỏ trốn, ngươi nhất định phải tin tưởng ta…..”

       

      “Nếu như vậy ngươi đến chỗ Bách phu trưởng ” Phượng Thiên Vũ thản nhiên câu.

       

      Long Phù Nguyệt nhìn vẻ mặt giống như đùa, khỏi hoảng hốt đứng lên "Ngươi là lão nhân gia chỉ cần tin tưởng ta.”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 42. Vương gia ngươi bụng dạ người rộng lượng có thể chống thuyền…




      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyêt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



       
      <img class="alignnone size-full wp-image-5885" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t.jpg" alt="" width="590" height="531" />




      Phượng Thiên Vũ nhướn nhướn mi mắt: “Ta là lão nhân gia? Bổn Vương già như vậy sao?” Bỗng nhiên bước về phía trước từng bước, môt bàn tay trắng nõn như bạch ngọc nâng cằm nàng lên, hướng nàng nhìn thẳng vào , tà mị cười, từ từ : “Ngươi đừng quên, nều có cuộc chiến năm nay, bây giờ ngươi là Vương phi của ta.”

      Long Phù Nguyệt sửng sốt: “Ta mười lăm tuổi? thể nào, nhìn thế nào cũng chỉ là tiểu hài tử mười ba mười bốn tuổi thôi.”

      Phượng Thiên Vũ ánh mắt chợt lóe: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi phải nhớ chuyện của mình chứ?”

      Long Phù Nguyệt đỏ mặt, cười khan vài tiếng: “Ha ha…cái này…ta nhất thời quên mất.”

      Phượng Thiên Vũ thể tin nổi nhìn nàng cái: “Ngươi tiểu nha đầu trì độn, chẳng những si ngốc, còn mơ hồ như vậy, ngay cả tuổi của mình cũng nhớ, hiểu Thiên Cơ quốc như thế nào lại cho ngươi là Thánh nữ.”

      Long Phù Nguyệt thấy vẻ mặt khinh thường mình, trong lòng liền có khí nóng bốc lên. Nhưng vì cái mạng của mình, nàng vẫn là quyết định van cầu .

      Nam nhân phải đều sợ nước mắt nữ nhân sao? Nếu vậy nàng dùng nước mắt tấn công, làm cho khuất phục.”

      Nàng trừng lớn con mắt, làm cho mắt to tràn ngập sương mù trong suốt, như là lúc nào cũng có thể khóc ra. Long Phù Nguyệt luôn luôn có thể diễn trò, cho tới bây giờ muốn khóc liền khóc, nước mắt so với hệ thống cung cấp nước uống còn nhanh hơn.

      Nàng ai oán nhìn , mảnh mai giống như hoa chi trong mưa: “Cửu Vương gia, người là đại nhân chấp tiểu nhân, buông tha ta lần này . Kiếp sau ta làm thân trâu ngựa cũng bảo đáp ngươi ân đức này…”

      Nàng liều mạng giả bộ nhu nhược, phen cho hết lời, suýt tí nữa bị chính mình làm cho ghê tởm nổi đầy da gà.

      Phượng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng, cố ý chần chừ chút, mày hơi nhíu chút rồi mới : “Ngươi muốn bổn Vương làm việc công tư phân?”

      Long Phù Nguyệt cười quyến rũ : “Này phải làm việc công tư, mà là Vương gia vốn là người rộng lượng trong bụng có thể chống thuyền…”

      “Ồ, phải ?Nguyên lai làm việc công tư phân chính là tể tướng trong bụng có thể chống thuyền……..”

      Phượng Thiên Vũ ngón tay phất qua cái miệng nhắn trắng bệch của nàng, tiếp tục : “Đáng tiếc, bổn Vương xưa giờ làm việc luôn công tư phân minh. Đặc biệt là đối với nữ nhân.”



       

      Chương 43. Xử trí theo Quân pháp.

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyêt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên

       

      Câu đó hoàn toàn đánh gãy Long Phù Nguyệt, nảng khỏi nháy dựng lên, kêu lớn: “Ngươi là cái tên chết bầm, đối với đào binh phải là mất đầu thôi sao, đến đây! Đến đây! Đến đây! Đầu của ta ngay tại chỗ này, ngươi cầm . Cùng lắm là hai mươi năm sau lại là trang hảo hán!”

       Nàng sốt ruột, liền đem những lời của thổ phỉ trong TV ra. Rất có phong thái hào hùng khí thế, tư thế tráng sĩ thà chết cũng chịu khuất nhục.

       Phượng Thiên Vũ cười ha hả đứng lên, sờ sờ đầu nàng: “Cái đầu này, bổn Vương tạm thời muốn, trước gởi lại cho ngươi giữ , nhưng mà bổn Vương luôn công tư ràng, phạt lần này đương nhiên phải làm.”

        ôm nàng giống như ôm con gà, hướng trạm gác tới: “Cục cưng, thôi!”

       Phi thân bay lên, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy bên tai gió thổi phù phù, thân mình theo lúc cao lúc thấp. Sợ tới mức nàng để ý hình tượng, ôm chặt cổ , nhắm chặt hai mắt, chỉ sợ buông lỏng tay liền ngã xuống tan xương nát thịt….

       Đến khi bên tai còn tiếng gió gào thét, nàng mới chậm rãi mở to hai mắt.

       Chính là đại doanh cùng lều trại quen thuộc.

       Chỉ tí công phu liền đem nàng trở lại! Choáng váng, nàng mệt mỏi chạy nữa đêm, ra đều là vòng vèo trong núi!

       Khác hẳn với lúc nàng chạy trốn, giờ tất cả các lều đều là đèn đuốc sáng trưng.

       Phượng Thiên Vũ ném Long Phù Nguyệt giống như con bạch tuột ôm chặt lấy xuống, hướng đội binh lính phân phó câu: “ bắt được đào phạm, ném tín hiệu truyền những binh lính khác trở về.”

       Phượng Thiên Vũ liếc qua Long Phù Nguyệt, thấy khuôn mặt nàng bị dọa đến trắng bệch, vẫn cố tình làm bộ mắt thấy chết sợ, gợi lên nụ cười tà thản nhiên : “Y theo quân pháp xử trí.”

       Long Phù Nguyệt cuối cùng hiểu được thế nào là y theo quân pháp xử trí.

       Nàng bị đánh hai mươi đại bản!

       Côn côn đỏ thẳm đánh cho nàng đến mông nở hoa.

       Vốn y theo quân pháp, đào binh bị bắt trở về bị đánh bốn mưoi đại bản. Nhưng Long Phù Nguyệt tiếng kêu thảm thiết rất thê lương, giống như giết heo ( ^o^ ). Kêu đến cả hai doanh lý mọi người đều nghe.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 44. Thẩm vấn tiếp, nửa cái mạng này của nàng cũng còn…….

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên

       
      <img class="alignnone size-full wp-image-5885" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t.jpg" alt="" width="590" height="531" />


      Mỗi người đều hết hồn. Đến cuối cùng, Phượng Thiên Vũ chịu được tiếng nàng gào khóc thảm thiết, giảm xuống hai mươi côn, cho dù như vậy, khi đánh xong, Long Phù Nguyệt cũng đứng lên nổi nữa.



      Long Phù Nguyệt lớn như vậy, cũng có ai đánh nàng đau như vậy, đau đến nàng chết sống lại, quỳ rạp mặt đất, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Phượng Thiên Vũ hỏi thăm lượt.

      Nàng nghĩ muốn tự mình đứng lên, nhưng chân đau như vậy như nàng nghĩ, vừa động toàn thân liền đau. Nàng ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, chung quanh tập trung rất nhiều người, mỗi người mặt đều là bộ dạng vui sướng khi người khác gặp nạn.

      Này, này, này, toàn là động vật máu lạnh! Như thế nào người đến nâng nàng dậy? Chẳng lẽ muốn nàng bò ?

      Trời ạ, nàng ngay cả ngủ ở lều nào cũng biết, nên hướng nào đây?

      Ai tới cứu nàng? Long Phù Nguyệt cuối cùng khóc rống. Nước mắt giống như hạt trân châu rơi xuống, rớt mặt đất, tạo thành đám hố . (khóc kinh quá &gt;”&lt;)

      bàn tay bỗng nhiên vươn ra. Ngón tay thon dài lại mềm mại, trong suốt như bạch ngọc.

      Là mỹ nhân nào tới cứu nàng?

      Long Phù Nguyệt cảm kích ngẩng đầu. Chống lại khuôn mặt mị khuynh quốc khuynh thành.

      Giờ phút này, gương mặt hé ra nụ cười như vân đạm phong khinh: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, lần này nhớ chưa?”

      Gì! Tên chết tiệt ! Thối biến thái! Long Phù Nguyệt nếu phải mông nở hoa, nhất định hội đứng lên, đá mấy cái cho hết giận.

      Nàng cắn chặt răng, để ý tới bàn tay trước mặt, cái đầu dài uốn éo, được vài bước liền để ý thấy đằng trước có cái cột.

      Nàng chậm rãi nhích người qua, ôm lấy cây cột kia, tuy rằng đau đến mồ hôi lạnh chảy ra, nhưng vẫn tự mình đứng lên.

      Nàng thở dài hơi, muốn ngừng cố gắng, cứ như vậy bước vài bước.


      Chợt nghe giọng tên biến thái thản nhiên phân phó: “Đem nha đầu này vào lều lớn của bổn Vương, bổn Vương tự mình thẩm vấn nàng.”

      Cái gì? Còn muốn thẩm vấn? Nàng tại muốn bị đánh mất nửa cái mạng, thẩm vấn tiếp, thẩm vấn tiếp, nửa cái mạng này của nàng cũng còn…….

      Chương 45. Hương vị bị đánh như thế nào?

       

      Còn đợi Long Phù Nguyệt phản ứng, có hai binh lính nâng nàng dậy, đưa vào trong lều lớn hoa lệ kia.

      Lều lớn hoa lệ giống như nàng tưởng tượng, có cái án dài, phía sau án là ghế dài bọc lông bạch hổ, phía sau còn có cẩm tháp, chắc là nơi phê duyệt công văn sau khi nghĩ ngơi.

      Cả lều đơn giản mà lịch tao nhã.

      Nhưng mà Long Phù Nguyệt lại có tâm tình xem này nọ, đầu óc nàng tại nghĩ thẩm vẫn sử dụng loại hình cụ nào: Ghế hùm, bàn chông, roi da….., phải tên biến thái này dùng loại hình cụ này tra tấn nàng chứ?

      “Vương gia, để nàng ở đâu?” Hai binh sĩ nâng nàng hỏi.

      ngồi ở án thản nhiên : “Đặt cái chăn đệm ở dưới đât, đem nàng để ở đó.”

      Hai binh lính nhanh nhẹn bố trí, đem Long Phù Nguyệt đặt ở chăn đệm dưới đất.

      Long Phù Nguyệt nằm ở chăn đệm, tâm tình rối loạn, biết tra tấn mình như thế nào.

      Phượng Thiên Vũ phất tay cái, hai binh lính kia liền ra ngoài.

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt, hương vị bị đánh như thế nào?” Phượng Thiên Vũ vẻ mặt mang ý cười, ngồi xổm bên cạnh nàng.

      Long Phù Nguyệt cắn chặt răng, cam lòng yếu thế: “Hắc hắc, hương vị tồi! Vương gia cũng có thể chính mình nếm thử chút ít!”

      “Ha ha ha” Phượng Thiên Vũ vẻ mặt vui vẻ cười ha hả: “Người có thể cho ta nếm thử hương vị này còn chưa sinh ra đâu! Đây là trừng phạt đối với đào binh!”

      “Ta cũng phải binh lính của ngươi! Làm sao có thể xem là đào binh ?” Long Phù Nguyệt cười nhạt.

      Phượng Thiên Vũ sắc mặt trầm xuống: “Thân phận của ngươi ngay cả đào binh cũng đúng! Ngươi xem như là trốn nô! Ngươi có muốn biết Thiên Tuyền quốc xử phạt trốn nô như thế nào hay ?”

      Trốn nô? Chẳng lẽ so với đào binh còn ghê gớm hơn? Long Phù Nguyệt rùng mình cái. Miệng vẫn phục: “Ta cũng phải người Thiên Tuyền quốc, tại sao lại trừng phạt ta?”

      Phượng Thiên Vũ cười tà mị, ngón tay nâng cằm nàng lên: “Trốn nô sau khi bị bắt trở về, đưa đến trước mặt xương tỳ bà (???), đánh gãy hai chân, sau đó nhét vào lồng heo….”

      còn chưa xong, Long Phù Nguyệt bị dọa trắng bệch.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 46. Ngươi cùng với thịt ba chỉ trong mắt ta đều giống nhau ^o^



       



      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyêt



      Beta: Quảng Hằng & Khuyên





      <img class="alignnone size-full wp-image-5885" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t.jpg" alt="" width="590" height="531" />




       Ông trời! Chế độ của Thiên Tuyền quốc biến thái! So với chủ nô còn dã man hơn!

       Thối diêm Vương, thối phán quan, các ngươi cho ta xuyên tới triều đại chó má nào đây?



       Nàng ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên Vũ, người này đem nàng nhét vào lồng heo chứ.

       Phượng Thiên Vũ rốt cuộc vừa lòng thấy nàng biểu sợ hãi, ngón tay lướt qua cái miệng nhắn của nàng: “Thế nào? Ngươi vẫn muốn làm đào binh hay là trốn nô?”

       Hảo nữ so đo trước mắt! Đây là câu đầu tiên xuất trong đầu nàng.

       Nàng lập tức liền nở nụ cười, bộ dáng cười lấy lòng so với Diêm Vương còn cao siêu hơn: “Vẫn là đào binh , hắc hắc, trốn nô nghe kinh quá.”

       Phượng Thiên Vũ khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa: “Chính là ngươi đó nha, tính nha đầu ngươi thức thời…..”

        còn chưa xong, quần của nàng bị mở ra.

       Long Phù Nguyệt nhất thời kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi…ngươi làm cái gì?”

       Ông trời ơi, phải có tính cuồng ngược đãi ? đem nàng đánh thành cái dạng này chính là bá Vương thượng cung. Thượng đế ơi, nàng bây giờ mới mười lăm tuổi, cưỡng gian ấu nữ ……….

       Nàng còn chưa nhảy dựng lên, đau đến nhe răng hé lợi.

       Chợt thấy người tê rần, động cũng dám động. Tiếp theo liền cảm thấy mông lạnh lạnh, tựa hồ như được bôi cái gì lên vậy, toàn thân đau đớn giảm ít.

       Long Phù Nguyệt mặt đỏ tai hồng xấu hổ chịu được, kêu lên: “Này, ta là nữ hài tử nha ngươi như thế nào có thế………….”

       Nàng còn chưa xong cái gáy tê rần, hu hu hu hu, nàng bị điểm á huyệt, ngay cả cũng ra được.

       “Oa nhi, ngươi làm loạn cái gì! Bổn Vương cho ngươi kim sang dược, bằng mông ngươi có vết sẹo làm sao ra ngoài? ^o^ Nữ hài tử? Thân thể ngươi cùng thịt ba chỉ trong mắt bổn Vương đều như nhau………….”

       Tay làm rất nhanh, hồi, liền giúp nàng bôi thuốc xong, còn lấy cho nàng bộ quần áo. Cởi bỏ của nàng huyệt đạo: “Tốt lắm Oa nhi, ngươi có thể mặc quần áo.”

        biết cho nàng loại linh đan kì diệu gì, cư nhiên còn đau nữa.

       

      Chương 47. Coi như tên chết bầm là thầy thuốc tốt.

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyêt

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên


       

       Hôn mê, nàng rôt cuộc bị tên tinh này xem hết trơn, muốn bắt phụ trách hay đây?

       Long Phù Nguyệt trong lòng rối rắm, cắn răng đứng lên.

       Hừm, mặc kệ, nàng coi như bệnh viện khám bệnh, coi như tên chết bầm này là thầy thuốc tốt.

       Nàng mình an ủi, bên nhanh nhẹn mặc quần áo vào…..

       Phượng Thiên Vũ híp mắt xem biểu mặt nàng phi thường phong phú, trong lòng cười thầm, ở cảm nhận của , nàng chỉ là đứa , đứa tinh quái……

        ngồi xuống trước án: “Oa nhi, ngươi mang nước tắm lại đây.”

       “A?” Long Phù Nguyệt trợn to mắt. thể nào? Nàng tại chính là bệnh nhân, đứng khó khăn, làm sao múc nước?

       “A cái gì? Ngươi là nô tỳ của bồn Vương, ngươi ai ? Như thế nào? Ngươi dám cãi quân lệnh?” Phượng Thiên Vũ ngón tay nắm chặt, tiếng vang lên.

       “Vâng, nô tỳ !” Long Phù Nguyệt lúc này đầy đau khổ, tự nhiên ngốc lúc này cũng phân cao thấp, vội đáp ứng tiếng khập khiễng ra ngoài.

       Người này tuyệt đối là chỉnh nàng, nàng đấy thôi, như thế nào tốt như vậy, tự nhiên xoa thuốc cho nàng, chiếm tiện nghi là chuyện, đây nhất định là có tính toán, làm cho vết thương của nàng mau tốt lên, sau đó dùng phương tiện độc ác chỉnh nàng…………

       Nàng trong lòng nhớ kỹ, lảo đảo bưng nước vào, vừa mới vén màn lên nghe thấy tiếng hô, như là thanh của nữ tử……..

       Nàng hơi có chút kì quái ngẩng đầu lên. Khuôn mặt nhắn lập tức đỏ bừng.

       Vị nữ tử xinh đẹp kia giờ phút này ngồi trong lòng Phượng Thiên Vũ, của nàng quần áo xộc xệch, trước ngực lộ ra mảng lớn cảnh xuân, mà Phượng Thiên Vũ, bàn tay to lớn thân thể của nàng ta thượng du ………..

       Choáng váng! Long Phù Nguyệt mặt đỏ lên, nên xem cũng xem rồi, có thể có cái lỗ nào để chui xuống hay ?

       Ôi, nàng như thế nào may lại nhìn thấy màn kia. Ở đại, nàng làm quản lý văn phòng, kết quả nhìn thấy tên quản lý mập mạp trong lòng ôm lấy cái thư kí mà vận động.

       Nang lúc này thối cũng được, tiến cũng xong. Hay tiếng  “quấy rầy”, sau đó liền trốn thoát?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :