1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 478: bí mật Cổ Nhược 2

      Edit: Quảng Hằng


      Beta: Khuyên

      Cho nên Cổ Nhược bất luận vào quốc gia nào, tất nhiên trước tiên đem người giữ mộ này an bài đến gần đó.

      Người này làm người giữ mộ lâu như vậy, nghĩ tới còn trung tâm như thế, khỏi có vài phần kính nể đối với người này.

      Phượng Thiên Vũ lại quét mắt nhìn cái, bỗng nhiên mỉm cười: "Hiếm khi thấy người trung thành như ngươi vậy, đại sư huynh có đồ đệ như ngươi coi như là phúc khí của huynh ấy, ngươi tên là gì?"

      Người nọ tựa hồ lâu cùng người chuyện với nhau, phản ứng có chút trì độn.

      Nghe Phượng Thiên Vũ khen , hơi sửng sờ chút, từng nghe rất nhiều về Phượng Thiên Vũ, biết nhân vật nổi tiếng  thiên hạ truyền kỳ Chiến thần Tu La, có thể được câu khích lệ của , đây chính là chuyện trân quý nhất so với tất cả mọi chuyện. Khóe mắt lên chút kích động, thở dài hơi : "Tiểu nhân tên là Mộc Tây La, người của nước Diêu Quang."

      Phượng Thiên Vũ khẽ nhướng mày: " Người nước Diêu Quang? như vậy, đại sư huynh của ta bảy năm trước đến Diêu Quang quốc, xem ra độc người huynh ấy  cũng là bị trúng ở nước Diêu Quang đúng ?"

      Mộc Tây La lắc đầu : "Lúc tiểu nhân nhận thức sư phụ, sư phụ liền trúng độc, nhưng khi đó ngài ấy trúng độc vẫn chưa sâu như vậy, khi đó tiểu nhân là tá điền, trong sa mạc ngẫu nhiên gặp bầy sói, là sư phụ cứu mạng tiểu nhân, cho nên tiểu nhân cũng biết rốt cuộc là ai hạ độc cho sư phụ."

      Phượng Thiên Vũ trầm ngâm chút, đột nhiên hỏi: "Vậy đại vu sư ban đầu nước của người  tên là gì? Ông ta tại sao rồi?"

      Mộc Tây La sửng sốt: "Đại Vu sư tiền nhiệm của sư phụ tục danh là Vân quang Vu sư, giống như sư phụ ta đến nước Diêu Quang lâu ông ấy qua đời. . . . . ."

      Khóe miệng Phượng Thiên Vũ khẽ cong, bỗng nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên: "Ta nghe đại vu sư nước Diêu Quang đều là tìm được người nối nghiệp lâu chết. Ta nghe Vân Quang Vu sư sinh tiền vu lực cực cao, cơ hồ đạt đến cảnh giới thần tiên, sao cũng thể tránh được loại số mệnh này? biết lúc ông ta còn sống dàng cách nào để áp chế độc tính trong cơ thể?"

      Mộc Tây La ngẩn ra, dường như nghĩ tới Phượng Thiên Vũ lại biết  nhiều như vậy, khỏi thở dài hơi.

      Cửu vương gia biết được ít. đại vu sư nước Diêu Quang tựa hồ cũng trốn khỏi loại số mệnh này, khi đạt được đến đỉnh Vu lực cực cao, đồng thời thân mình cũng trúng loại độc kỳ quái.

      Loại độc này làm cho bọn họ thống khổ, độc càng sâu, Vu lực của bọn họ càng cao.

      479. bí mật Cổ Nhược 3

      Edit: Quảng Hằng


      Beta: Khuyên

      Lịch sử các đại Vu sư đều là dùng não người sống để áp chế loại chất độc người

      Chỉ có sư phụ ta, thiên tính của ngài lương thiện, đành lòng dùng não người sống, ngay từ đầu khi độc tính của ngài ấy phát tác liền giết sói, dùng não sói để thay thế não người.

      Sau đó lại tìm được biện pháp hút khí của tử thi để áp chế loại độc tính  này. Vẫn dùng đến tại, nhưng loại biện pháp này đối với thân thể cực kỳ tốt, độc đặc nặng, cho nên thân thể sư phụ ta năm bốn mùa đều băng hàn.

      Nếu như dùng não người sống mà ..., độc tính người ngài là năm mới có thể phát tác lần.

      Nhưng dùng loại biện pháp này cũng là hai ba tháng liền phát tác lần, hơn nữa càng lúc càng phát tác thường xuyên hơn. . . . . .

      "Vậy loại độc chất này người khó hiểu sao? Còn ngươi máu Thánh nữ là chuyện như thế nào? Ngươi làm thế nào biết ? Là đại sư huynh cho ngươi?"

      Long Phù Nguyệt nhịn được ở bên cạnh hỏi câu.

      Mộc Tây La thở dài hơi: "Tác phong của sư phụ đời nào cùng ta những chuyện này. Ta sở dĩ biết hoàn toàn là lần ngẫu nhiên.".

      trầm ngâm chút, tiếp: "Ngươi cũng biết, thời điểm độc tính sư phụ sắp phát tác cũng tìm đến ta, ban ngày ngài ấy ở trong quan tài tĩnh tọa nghỉ tạm, buổi tối lúc canh ba liền ra ngoài hấp thu thi khí. Có lần độc tính của ngài ấy phát tán đặc biệt rất mạnh, có lần ban ngày liền mất thần trí, trong lúc vô ý mớ, tiểu nhân thế mới biết, loại độc chất này người ngài chỉ có máu tươi của hậu nhân Thánh nữ  Nuwa mới có thể giải được. . . . . ."

      Hậu nhân Nuwa? Long Phù Nguyệt hơi hơi sửng sờ chút, thầm nghĩ: "Bộ tộc  người Miêu của nàng ra cũng tự xưng là hậu nhân Nuwa, nhưng dù sao cũng là lời đồn đãi, nhưng cũng phải . Huống chi ta nghe hậu nhân Nuwa có đuôi rắn, nhưng ta có, làm sao lại thành hậu nhân Nuwa chứ? sau ta cũng là hồn xuyên vào cơ thể này, hay là, thân thể này là hậu nhân Nuwa? Nhưng đuôi rắn kia nằm ở nơi nào?"

      Trong nội tâm nàng lên vô số ý niệm trong đầu. Đột nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là Thánh nữ?"

      Mộc Tây La nhìn nàng cái: "Loại độc chất này của sư phụ cũng dùng hút máu người, cho nên ngài mặc dù mất ý thức, cũng chưa bao giờ tập kích người sống, tối hôm qua hán tử trẻ tuổi kia có cùng sư phụ đối mặt, sư phụ ta phải cũng tập kích sao? Cho nên người kia mới có thể dễ dàng đào thoát như vậy. Mà ngươi. . . . . ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      480. Bí mật Cổ Nhược  4

      Edit: Quảng Hằng
      tới đây, thở dài hơi: "Ngươi chỉ té ngã, môi trầy sướt ít, nhưng hương vị máu người của ngươi đối với sư phụ ta đúng là loại mê hoặc trí mạng, cho nên ngài mới tập kích ngươi. . . . . Ngài ấy đối với ngươi rất tốt nên bao giờ xuống tay, khi ngài ấy thanh tỉnh tuyệt đối hút máu của ngươi, nhưng lúc này ngài mất thần trí. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt cười khổ cái, thầm nghĩ: "Ta nghĩ tại sao lại có thể xui xẻo như vậy,  bị sư huynh đuổi theo cắn, ra đều là do té ngã nên gây họa. . . . . ."

      Nàng bỗng nhiên lại nhớ lại vấn đề khác: "Máu của ta nếu là giải dược của đại sư huynh, nhưng huynh ấy hút cũng ít, vì sao vẫn giải bỏ độc của huynh ấy?"

      Mộc Tây La lắc đầu : "Chuyện này tiểu nhân cũng biết, có lẽ là phân lượng đủ?"

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm, Cổ Nhược vừa rồi ước chừng hút của nàng hơn ngàn CC  máu, còn chưa đủ? Như thế trừ phi đem nàng giết chết mới đủ sao. . . . . .

      Phượng Thiên Vũ gần đây xảy ra quá nhiều việc, lại tìm hiểu nguyên do, nên hoàn toàn chưa kịp xem người Long Phù Nguyệt bị thương như thế nào, nghe thấy nàng cùng Mộc Tây La chuyện, khuôn mặt tuấn tú hơi run rẩy, thân hình chợt lóe, liền đến trước mặt Long Phù Nguyệt, cánh tay dài duỗi ra đem nàng kéo vào trong lòng.

      Bỗng nhiên rơi vào vòng tay ấm áp của , trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, mặt đỏ tía tai, quẩy người cái: "Uy , ngươi làm gì? Buông!"

      Phượng Thiên Vũ lại thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng giãy dụa, ngược lại nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nàng giọng đầy căng thẳng: "Ngoan, đừng nhúc nhích, để ta xem vết thương của nàng."

      Vừa rồi Cổ Nhược hút máu đa phần đều cắn cổ nàng, còn có môi cũng bị cắn sưng lên . . . . . .

      Lúc này vừa nghe Phượng Thiên Vũ muốn xem xét thương thế của nàng, khuôn mặt nhắn khỏi đỏ ửng, cũng biết như thế nào, lại có loại cảm giác bị người bắt lấy nhược điểm. Vội vàng dùng hai tay bảo vệ  cổ, lắc đầu liên tục: "Ta, ta sao, có việc gì rồi, ngươi cần nhìn."

      Nhưng mà ánh mắt Phượng Thiên Vũ vô cùng sắc bén vòng, cổ, đôi môi những vết thương này đều rơi vào trong mắt của .

      Nhất thời mặt trầm như nước, có ý tốt liếc Cổ Nhược vẫn còn hôn mê  cái nếu như phải là Đại sư huynh của mình, lại là ân nhân cứu mạng của mình, thực Phượng Thiên Vũ muốn đem Cổ Nhược nướng chín !

      481. Người trong lòng

      Có lẽ lại cùng đánh nhau trận cũng là chủ ý tồi.

      rất...Muốn, vô cùng... Muốn đem Cổ Nhược đánh thành đầu heo. . . . . .

      Đương nhiên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, món nợ này đành để sau này hẳn đòi vậy.

      Long Phù Nguyệt nhận thấy được thân thể của   bỗng nhiên cứng ngắc, cùng với sát khí thâm trầm bên trong.

      Cũng biết là vì sao?

      Long Phù Nguyệt bỗng dưng cảm thấy rất hiểu từng cảm xúc biến hóa nhất của , , cũng rất dễ dàng  có thể biết trong lòng nghĩ cái gì.

      Nàng e sợ Phượng Thiên Vũ xuống tay đối với Cổ Nhược, đánh tơi bời trận, vội vàng chuyển đề tài: "À, cái kia, Cửu vương gia, tại sao ngươi lại biết mà đến nơi đây? Thương thế của ngươi sao rồi?"

      Phượng Thiên Vũ làm sao biết trong cái đầu nghĩ của nàng có ý nghĩ gì di chuyển trong đó?

      liếc mắt nhìn nàng cái, trong đôi mắt đầy mị hoặc có ngọn sóng dâng cao, thản nhiên : "Ngươi còn có lá gan hỏi? Tại sao ngươi lại bỏ ta mình ở Vấn Thiên quán, bốn năm ngày cũng đến thăm? Ngươi sợ vết thương của ta bỗng nhiên phát tác nặng, chân đạp cái liền tìm Diêm vương lão tử uống trà sao?"

      Long Phù Nguyệt co cổ lại, cười khan tiếng.

      Nàng cũng thể mình là trốn tránh , tuy rằng bốn năm ngày gặp mặt của , nhưng nàng mỗi ngày đều có trở về, hỏi bệnh tình , biết ngày tốt hơn rất nhiều, thế này mới yên tâm ló đầu ra .

      Phượng Thiên Vũ liếc nhìn nàng cái, trong lòng thầm thở dài hơi, biết nha đầu này thể bức bách chặt quá, nếu ép nàng nàng lại chạy trốn. Tuy rằng muốn nàng đến mức muốn nổi điên, nhưng chỉ có thể là từ từ đến. Lần này cho dù như thế nào cũng buông tay.

      có ai biết mấy ngày nay trôi qua, có bao nhiêu gian nan, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở giường, thấy đến bóng dáng của nàng. Từ trong miệng tiểu nha đầu Lục Nhi  của nàng dễ dàng biết cuộc sống hai năm qua  của Long Phù Nguyệt, khỏi cười khổ, hai năm qua chính mình trải qua sống bằng chết, nhưng nàng lại sống tiêu diêu tự tại. . . . . .

      Cũng may trời cao đối đãi với coi như tệ, để cho lại tìm được nàng.

      Mà Long Phù Nguyệt lại có người trong lòng khác mất rôi!

      ai có thể hiểu được tâm tình khi  chợt biết được tin tức này, giống như trái tim bị ai đó đục khoét từng mảnh , nhưng mà nằm ở nơi đó chút biện pháp cũng có.

      Long Phù Nguyệt trốn tránh bốn năm ngày lộ diện, nhớ nàng gần như sắp nổi điên, liều mạng  dùng nội công chữa thương, chỉ vì  có thể sớm ngày ra ngoài tìm kiếm nàng. . . . . .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      482.Hồng hạnh xuất tường

      Edit: Quảng Hằng
      vất vả nhịn đến có thể xuống giường tự do  hành tẩu, để ý thân mình suy yếu  chạy tìm nàng, tìm suốt buổi chiều, vất vả từ trong miệng tiểu nhị, mới biết nơi đây xảy ra tin đồn ma quái, cũng biết ban ngày có nữ tử hỏi thăm nơi có nghĩa trang xảy ra chuyện, liền biết nữ tử to gan lớn mật  trong miệng tên tiểu nhị kia tám chín phần chính là Long Phù Nguyệt.

      Bằng trực giác, cảm thấy này chuyện ma quái tuyệt giống trong truyền thuyết đơn giản như vậy. sợ Long Phù Nguyệt liều lĩnh đâm đầu vào nguy hiểm xảy ra chuyện gì. Liền vội vàng chạy tới.

      tới đúng lúc, nếu đến trễ chút thôi, nha đầu này chỉ sợ cũng bị hút thành cái xác khô rồi!

      cổ Long Phù Nguyệt  lau ít thuốc mỡ, cố ý nhìn tới đôi môi bị thương của nàng. sợ chính mình lại nhịn được đánh Cổ Nhược tơi bời trận.

      Long Phù Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc của so với Bao công còn đen hơn, cũng dám trêu chọc , ngoan ngoãn để cho giúp mình bôi thuốc.

      Cảm nhận được ngón tay ôn nhu của sờ nhàng cổ của mình, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy nửa người vừa mềm nhũn, vừa tê dại. . Khuôn mặt nhắn đỏ ửng cả lên.

      Nàng cố gắng nở nụ cười mặt, giả vờ như có việc gì, trong lòng cũng thầm chửi con mẹ nó: "Long Phù Nguyệt, ngươi có tiền đồ chút , bất quá chỉ thoa thuốc giúp ngươi, có gì lạ , mà mặt lại đỏ như trẻ con thế? !"

      Tiểu hồ ly ở bên cạnh trợn đôi mắt căng  tròn nhìn bọn họ, bỗng nhiên câu, làm cho Long Phù Nguyệt suýt nữa té xỉu.

      rất nghiêm túc: "Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi và sư huynh của ngươi quấn lấy nhau, ta còn tưởng rằng ngươi là muốn hồng hạnh xuất tường ấy chứ rồi, ra là hút máu của ngươi, hắc hắc, như vậy ta liền yên tâm, giúp đại Vũ Mao bênh vực kẻ yếu . . . . . ."

      Những lời này của nó bằng tốt hơn, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân như xông lên đỉnh đầu, hé ra khuôn mặt nhắn như là ăn phải ớt hiểm, nóng rát.

      Nàng trừng mắt nhìn cái miệng nhảm biết dừng của tiểu hồ ly liếc mắt cái: "Thối hồ ly, nhăng gì đấy? Cái gì hồng hạnh xuất tường? Khó nghe muốn chết! Ngươi có biết cái từ này nên dùng ở đâu hay ?"

      Tiểu hồ ly hơi phục, đúng lý hợp tình ngẩng cao đầu hồ li của nó lên: "Làm sao lại biết? Nữ nhân có chồng cùng nam nhân khác dây dưa cùng chỗ phải gọi là hồng hạnh xuất tường!"

      483.Ta cảm thấy  chúng ta nhất định phải hảo hảo chuyện

      "Hừ, dám xem thường ta? Ta từng đọc đủ thứ thi thư ." Tiểu hồ ly có chút kênh kiệu.

      Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn nó liếc mắt cái: "Có thể chứ, nhưng ta đây phải còn chưa lập gia đình sao? Ta có cùng đại sư huynh dây dưa đó cũng là lưỡng tình tương duyệt, làm sao đến lượt hồ ly thối như ngươi bảo là hồng hạnh xuất tường. . . . . ."

      Nàng câu còn chưa hết, cảm thấy thân mình Phượng Thiên Vũ ở phía sau  cứng đờ.

      Phượng Thiên Vũ đem thân mình nàng  bỗng nhiên xoay ngược lại, đôi mắt màu lam như có ngọn hải triều bắt đầu khởi động, khóe miệng cười lười biếng: "Tiểu nha đầu, ta cảm thấy  chúng ta nhất định phải hảo hảo chuyện lần!"

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trận hoảng hốt hiểu được : ". . . . . . chuyện gì? Ta biết là ta và ngươi còn có chuyện gì cần . Nên ta đây muốn . . . . . ."

      Những lời này của nàng còn kịp rơi xuống đất, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, bên tai truyền tới thanh trầm ấm: "Chúng ta ra ngoài chuyện!"

      Thân mình bị ôm bay lên,

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy gió vù vù vang bên tai, mất bao lâu đến chỗ sườn núi.

      Lúc này ánh trăng từng bước, chiếu lên chung quanh mông lung , thậm chí có khí loại tình thơ ý hoạ  .

      sườn núi có gốc cây cổ thụ to đùng, Phượng Thiên Vũ ôm Long Phù Nguyệt đứng dưới gốc cây cổ thụ này.

      Long Phù Nguyệt dựa vào gốc cây hòe đứng thẳng, Phượng Thiên Vũ liền đứng ở trước mặt nàng, cách nàng chỉ có hai ba bước.

      Cũng biết vì sao, Long Phù Nguyệt bỗng nhiên kích động vô cùng, trái tim dồn dập nhảy ngừng.

      Nàng liếc nhìn trái nhìn phải, tốt lắm, chung quanh bóng người cũng có. Đúng là địa phương tốt để chuyện đương.

      Nàng cố gắng trấn định, ho tiếng, khô khốc : "Ngươi —— Ngươi muốn cùng ta chuyện gì? Ta, ta chăm chú lắng nghe."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, trong đôi mắt màu lam lạnh lùng mãnh liệt, làm Long Phù Nguyệt cũng biết nên làm thế nào.

      cứ nhìn nàng như vậy, sau lúc lâu cũng câu.

      Long Phù Nguyệt lại bị nhìn đến hai tai cũng gần như nóng cháy. Cả người run rẩy tê dại, ngay cả chân tay cũng biết để chỗ nào mới tốt.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi nếu thể , vậy, vậy trở về , đại sư huynh biết thế nào, có nặng lắm . . . . . ."

      Long Phù Nguyệt chịu nổi khí mờ ám như vậy. muốn chuồn .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      484.Ngươi quên  ta ngay cả chút cũng còn sao?

      Edit : Quảng Hằng
      Vừa mới bước ra hai bước, ống tay áo lại bị phen túm lấy.

      Nàng muốn giãy, lại xoay ngược lại cái, đem hai tay của nàng khóa lại, thân mình dán sát vào nàng, đem nàng ép chặt vào gốc cổ thụ.

      Tư thế này mờ ám đến mức thể nên lời, nếu như để cho người nào đó ngang qua  nhìn thấy, quả thực chính là màn xuân cung đồ sống động.

      Khuôn mặt Long Phù Nguyệt gần như đỏ đến mang tai, ngẩng đầu tức giận liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ nhếch  môi, trong đôi mắt xanh lạnh lẽo hình như có trăm ngàn loại cảm xúc xẹt qua, đè nén dục vọng muốn hôn nàng, ngón tay lướt qua lồng ngực của nàng, dừng lại ở trước ngực  của nàng: "Phù Nguyệt, nơi này của nàng còn có chút vị trí nào dành cho ta? Nàng quên ta chút cũng còn sao?"

      "Ta, ta rồi, ta phải là nàng, thân thể này thay đổi chủ nhân. . . . . ." Long Phù Nguyệt vô lực  giải thích.

      Ai, nàng phải mấy lần mới tin tưởng? Nàng phải là nàng?

      Ai, nghĩ tới vị Phượng Vương gia này hề vô tình giống như lời đồn đãi kia, lại là người vô cùng đa tình.

      Nhưng nàng phải là nàng kia, nên thể thừa nhận tình của . Ai, nhìn thông minh như vậy, lại nghĩ rằng tâm nhãn của lại thể phân biệt được như vậy. . . . . .

      Trong lòng nàng có tia bất đắc dĩ, lại có loại cảm xúc hiểu ở trong lòng nảy sinh.

      Phượng Thiên Vũ lại cũng buông tay, cúi người nhìn nàng, sắc mặt của chút tái nhợt, ánh mắt cũng là khó lường , trầm ngâm, bỗng nhiên chậm rãi : "Phù Nguyệt, nàng vừa rồi có nghĩ tới , thân thể này của nàng kỳ cũng thay đổi người, chỉ là —— Chỉ là mất đoạn trí nhớ?"

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, mở to hai mắt: "Làm sao có thể? Trí nhớ lúc ta chưa xuyên đến đây, đều nhớ rất , cảm thấy quên cái gì. . . . . ."

      cảm thấy được sao?

      Đáy mắt Phượng Thiên Vũ toát ra chút chua xót: "Vậy nàng tại sao biết đại sư huynh ? Lại tại sao biết tiểu hồ ly ? Nàng còn nhớ ?"

      Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, lo nghĩ, nhân tiện : "Ta vừa tỉnh lại đây thấy ở trong xe của đại sư huynh  . . . . . ."

      Liền đem chuyện mình mới tỉnh lại đơn giản chút.

      Chưa xong, lại : "Ta, ta biết, các ngươi đều đem ta trở thành nàng, đại sư huynh đương nhiên cũng thế, ta, ta sợ tiếp nhận được, cho nên vẫn dám  cho biết."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      485.Chỉ sợ ‘ Hận ’ cũng nảy sinh theo. . . . . .

      Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, lo nghĩ, nhân tiện : "Ta vừa tỉnh lại đây thấy ở trong xe của đại sư huynh  . . . . . ."

      Liền đem chuyện mình mới tỉnh lại đơn giản chút.

      Chưa xong, lại : "Ta, ta biết, các ngươi đều đem ta trở thành nàng, đại sư huynh đương nhiên cũng thế, ta, ta sợ tiếp nhận được, cho nên vẫn dám  cho biết."

      . Đại sư huynh là người trọng tình nghĩa , nếu biết khối thân thể này kỳ thay đổi chủ nhân, còn là tiểu sư muội của huynh ấy, nhất định rất đau đớn tâm, ta, ta muốn làm tổn thương tâm của huynh ấy, cho nên, Phượng Vương gia, xin ngươi đừng cho huynh ấy. . . . . ."

      "Gọi ta Vũ Mao sư huynh!" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên từ trời bay tới câu.

      Két? Cái gì? Vũ Mao sư huynh? Xưng hô cổ quái  .

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng hình như có sợi dây đàn nhàng bị gảy lên, lại có cảm giác lạ nên lời.

      Lại nhìn đến đôi mắt sáng quắc  kia của Phượng Thiên Vũ, nàng lại đành lòng phản bác, liền biết vâng lời kêu tiếng: "Vũ Mao sư huynh."

      Phượng Thiên Vũ khép hờ  ánh mắt.

      Đây là xưng hô đặc biệt chỉ có nàng mới gọi như thế, nhớ những ngày nàng luôn miệng gọi như thế này.

      chút chua xót chậm rãi dâng lên, làm cho trong lòng khẽ run rẩy.

      ai hiểu được xưng hô thế này đối với là có ý nghĩa như thế nào. Lúc bị thương, vốn dĩ hề muốn sống nữa, nhưng ngay lúc đó nàng thất thố bỗng dưng gọi tiếng Vũ Mao sư huynh, trong lòng mới lại châm  lên hi vọng, mới lại có dũng khí để sống sót  . . . . . .

      Long Phù Nguyệt thấy sắc mặt tái nhợt, trầm ngâm , cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Có nên chân tướng cho nàng biết hay ?

      Vấn đề này lại bắt đầu rối rắm ở trong đầu Phượng Thiên Vũ. có can đảm cũng nhẫn tâm ra khỏi miệng.

      biết nỗi đau đớn trước kia mà Long Phù Nguyệt từng trải qua là vết thương sâu trí mạng trong lòng của nàng, cho nên nàng mới lựa chọn quên tất cả. Nàng mất trí nhớ thương làm cho trong lòng cực kì khổ sở. Nhưng chút chuyện cũ này nếu để cho nàng nhớ lại như thế có công bằng đối với nàng hay ?

      đến bây giờ còn nhớ những ngày cuối cùng của hai năm về trước, nàng vốn dĩ luôn hoạt bát sôi nổi nàng sống giống như cái xác hồn, giống như khúc gỗ mất hồn phách  . . . . . . Nếu để cho nàng nhớ tới chuyện cũ này, chỉ sợ ‘ Hận ’ cũng nảy sinh theo. . . . . .

      Ít ra nàng bây giờ vẫn rất vui vẻ . Vẫn là nên tìm cách đoạt nàng về lần nữa .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      486.Ngươi là ta danh phù kỳ thực thê tử.

      ']Edit: Quảng Hằng

      Thấy vẻ mặt của nàng, tuy rằng miệng thừa nhận, nhưng trong lòng chỉ sợ ít hình bóng của mình. . . . . .

      rốt cục quyết định, bỗng nhiên khẽ mĩm cười : "Ta ở trước mặt của Đại sư huynh nhắc tới chuyện này, nhưng nàng cũng nên hứa với ta điều kiện."

      Long Phù Nguyệt nghe cho đại sư huynh, tâm buông xuống nửa, ngẩng đầu nhìn : "Điều kiện gì?"

      Ngón tay Phượng Thiên Vũ mơn trớn cánh môi sưng đỏ của nàng: "Nàng suy nghĩ chút, ngươi rốt cuộc là ai?"

      "Ta ——" Long Phù Nguyệt cứng họng, muốn trả lời.

      Phượng Thiên Vũ lại dùng ngón tay ngăn chận môi của nàng: "Đừng nóng vội  trả lời ta, ngươi hãy suy nghĩ kĩ. Hai ngày nữa cho ta đáp án."

      Lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này bầu trời ra tia mặt trời, ánh rạng đông dần dần ló dạng.

      cười tiếng : " thôi, Đại sư huynh của ngươi có lẽ sắp tỉnh, chúng ta trở về nhìn xem."

      Dẫn đầu đến.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt rối như tương hồ, trong đầu mơ màng đột nhiên cũng nghĩ ra ràng, bỗng nhiên đầu đuôi hỏi  câu: "Vũ Mao sư huynh, cái kia ——" câu này nghẹn ở trong lòng, có đầu có đuôi.

      Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn nàng cái, nhướng mày: "Nàng muốn hỏi cái gì? Đừng lo, cứ việc hỏi, nếu ta biết, nhất định trả lời nàng."

      Mặt Long Phù Nguyệt hơi đỏ lên, cười khan tiếng: ". . . . . . có gì? Ta bất quá chỉ muốn hỏi chút, ngươi cứ mở miệng là ta là thê tử của ngươi, vậy lúc trước ta gả cho ngươi rồi?"

      Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu nhìn nàng cái, gật gật đầu: " sai, nàng là thê tử danh phù kỳ thực của ta."

      Oanh, khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt  nhất thời đỏ bừng, nàng ha ha cười khan vài tiếng: "A, ha ha, ra như vậy. Tốt lắm, chúng ta thôi. Nhìn xem sư huynh của ta thế nào."

      Hai người lại đến ngôi nhà ở nghĩa trang.

      Lúc này sắc trời hẳn, mặt trời vừa mới dâng lên khoảng sào cao.

      Buổi tối khí dày đặc trong phòng lúc này dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cũng tan loãng rất nhiều.

      Cổ Nhược quả nhiên tỉnh, giờ phút này khoanh chân ngồi ở giường, ánh mắt khép hờ, ngồi tĩnh tọa.

      487.Ngươi. . . . . . Ngươi gạt ta phải ?

      Long Phù Nguyệt vừa thấy sắc mặt của còn trắng bệch giống đêm qua, trong lòng mừng rỡ, nhào đến: "Đại sư huynh, huynh cuối cùng tỉnh! Cảm giác như thế nào? Có phải tốt hơn hay ?"

      Thân mình Cổ Nhược khẽ run lên chút, mở mắt, liếc nhìn Long Phù Nguyệt, trong mắt có chút áy náy: "Phù Nguyệt, đêm qua thực xin lỗi. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt sửng sờ chút: "Đại sư huynh, huynh đối với chuyện đêm qua có ấn tượng?"

      Cổ Nhược thở dài hơi: "Chuyện đêm qua Mộc Tây La đều với ta . . . . . ."

      Lại liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ cái: "Đêm qua may mắn ngươi tới đúng lúc, bằng ta phạm phải sai lầm lớn."

      Phượng Thiên Vũ cười tiếng: "Có lẽ. Ta chỉ là nghĩ đến đại sư huynh mất thần trí thuật pháp cũng lợi hại như thế, đêm qua ta suýt nữa kiên trì nổi."

      Thân mình Cổ Nhược hơi run lên, nhắm mắt lại: "May mắn chưa phạm phải sai lầm lớn, được rồi, hai người các ngươi !"

      Long Phù Nguyệt bỗng dưng ngẩn ngơ: "? Tại sao muốn để cho ta ? Đại sư huynh, huynh quan tâm ta nữa?"

      Giọng của nàng tội nghiệp, giống như chú chó con sắp bị người ta quẳng .

      Cổ Nhược chậm rãi mở to mắt, đáy mắt lạnh như băng như nước, thản nhiên : "Ta vốn là phải thực là sư huynh của ngươi, ta và ngươi vốn dĩ chút quan hệ cũng có. Ta có thể chiếu cố ngươi hai năm xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, ngươi còn muốn thế nào?"

      Long Phù Nguyệt nghĩ tới ra những lời vô tình như vậy, giật mình ngơ ngác. Gần như muốn khóc: "Đại sư huynh, huynh là đại sư huynh của ta, huynh thể cần ta. . . . . ."

      Trong mắt Cổ Nhược lên chút chua xót, khép hờ ánh mắt, thở dài hơi: "Thiên hạ có buổi tiệc nào mà tàn, Phù Nguyệt, ta và người vốn dĩ chỉ có duyên phận gặp mặt vài lần, hai năm trước ngươi té xỉu đến ven đường, ta thấy ngươi đáng thương lại có chỗ nương tựa, nên mới chứa chấp ngươi, tại vị hôn phu của ngươi tìm tới, đối với ngươi tấm chân tình, ta đem ngươi giao cho , ta thực yên tâm, ngươi nên theo thôi."

      Long Phù Nguyệt vạn lần cũng dự đoán được ra như vậy.

      Nàng lui về phía sau hai bước, lại dừng lại, nhìn : "Huynh. . . . . . Huynh gạt ta phải ? Huynh sợ nhịn được lại hút máu của ta đúng hay ? sợ, ta sợ, máu của ta còn nhiều mà, nếu máu của ta có thể ức chế độc tính trong cơ thể của huynh, huynh có hút chút cũng sao. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :