1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 468. Tiểu hồ ly




      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Khuyên



      Vù! Một bóng trắng biết từ đâu đột nhiên xông ra.

      Nó rít tiếng cao vút chói tai, miệng đọc từng chuỗi cổ quái, như là niệm chú ngữ, tiếp theo, nó vừa ngẩng đầu, chân trước giương lên, một trái cầu ánh sáng đột nhiên xuất hiện.

      Xoẹt, xoẹt, một thanh xuất hiện từ bên trong, quả cầu màu lam hướng về phía sau ̉ Nhược đánh tới.

      Phanh! Một thanh vang lên, người ̉ Nhược hình như có một vòng hồng quang toát ra, cơ thể hắn chấn động, ngờ buông lỏng Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt nhân cơ hội lăn một vòng, cuối cùng thoát ra khỏi ngực hắn.

      Nàng nhảy dựng lên, bởi vì cơ thể mất máu rất nhiều, suýt nữa ngã, lảo đảo một chút, cuối cùng dựa vào được một ngôi mộ.

      #888888;']( PN có cái gì màu trắng đắng sau tỷ kìa *hét lên, xách dép chạy*)




      Bây giờ mới thấy rõ bóng trắng đó chính là một con hồ ly trắng.

      Con hồ ly đứng trước mặt nàng, đôi mắt xanh rờn nhìn nàng, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

      Long Phù Nguyệt cũng ngơ ngác nhìn nó, chỉ cảm thấy con hồ ly này có chút quen thuộc, run run một lúc lâu, trong đầu có một suy nghĩ lóe lên, vươn tay ra: “Tiểu hồ ly? Ngọc Kiều Long, Tieeru Long?”

      Ồ, nàng tự nhiên nhớ rõ nó.

      Đôi mắt xanh mượt của tiểu hồ ly hiện lên một tia đắc ý, bất quá nhìn bộ dạng quần áo chỉnh tề của Long Phù Nguyệt, nó lại phát hỏa lên.

       Nhấc chân trước lên, chỉ vào Long Phù Nguyệt: “Ngươi___Ngươi như thế là hồng hạnh vượt tường! Cùng nam nhân khác thân thiết!”

      Long Phù Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

      Này___Nói gì vậy? !

      Nàng thật ra phải cùng đại sư huynh thân thiết, mà cứ cho là vậy, thì cũng chỉ là nam nữ hoan ái, thể nói là hồng hạnh vượt tường được? Tiểu hồ ly này sao có thể chỉ trích lung tung như vậy chứ!

      Ồ, kì quái, sao ta có thể nhận ra tiểu hồ ly này? Trong ấn tượng của nàng nàng chưa từng gặp mặt nó. Nhưng bộ dạng của tiểu hồ ly rất quen thuộc. Hay là bởi vì có quan hệ với chủ nhân cũ của cái xác này.

      ̉ Nhược chậm rãi đứng lên, hai mắt vẫn đen như mực thấy đáy như trước, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ gì, khóe miệng còn lưu lại một vệt máu.

      Hai con mắt Tiểu hồ ly trợn tròn, nhìn hắn bỗng nhiên kêu lên: “A, đây phải là vị đại sư huynh của ngươi sao?


      Sao hắn lại có bộ dạng này?”



      Chương 469. Tiểu hồ ly 2

      Edit: nhok phù thủy

      Long Phù Nguyệt sửng sốt: “Tiểu hồ ly, ngươi cũng biết hắn?”

      Tiểu hồ ly bĩu môi một cái: “Lời thừa! Sao ta lai quen biết hắn? Ta và ngươi đã từng cùng nhau gặp hắn rồi. Ngươi quên chuyện sa mạc sao?”

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, đầu óc mơ hồ, tựa có chút hình ảnh hiện lên trong đầu.

      Sa mạc mênh mông có bờ, bão cát, bầy sói, đạo tặc…..

      Trong trí nhớ có chút ấn tượng, nhưng mọi thứ khớp nhau, hình như đúng là mình cùng đại sư huynh trải qua hoạn nạn sa mạc………

      Nhưng tại sao mình đã qua sa mạc mà lại có chút ấn tượng nào nhỉ.

      Nàng muốn theo manh mối này tìm hiểu mọi chuyện.

      Tiểu hồ ly thấy người nàng toàn vết răng, đôi mắt xanh mượt híp lại, kêu lên: “A, người kia thì ra phải muốn cùng ngươi thân thiêt, mà là hút máu ngươi? Trách được ta có cảm giác ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi xuất hiện lại thấy một màn xuân sắc như vậy…..Ta còn tưởng cảm giác của mình có vấn đề rồi!”

      Tiểu hồ ly này nói chuyện vô cùng thẳng thắn, khiến cho Long Phù Nguyệt cười nhất thời đỏ bừng đến tận mang tai, nàng gắt lên: “Thối hồ ly, cái gì mà một màn xuân sắc, đừng có nói khó nghe như vậy! Ta, ta cũng biết tại sao lại như thế này, đại sư huynh bỗng nhiên biến thành cương thi, hu hu hu, hút của ta rất nhiều máu…..”

      Tiểu hồ ly tựa hồ hoảng sợ: “Cương thi?”

      Đôi mắt nó quay sang đánh giá ̉ Nhược vài lần, lắc lắc đầu: “Hắn phải là cương thi.”

      “Vậy hắn là cái gì? Sao có thể hút máu?” Long Phù Nguyệt cực kỳ buồn bực.

      Tiểu hồ ly muốn nói gì, đã thấy ̉ Nhược vung tay vẽ một cái, một đạo bạch quang liền vây lấy Long Phù Nguyệt cùng tiểu hồ ly, nhưng lại hình thành đạo trắng xoá  quang bích, quang bích vòng luẩn quẩn bỗng nhiên thu lại, giống như cái nhẫn đem những người ở trong lại ở chính giữa.

      Long Phù Nguyệt chấn động.

      Đại sư huynh hắn_____Hắn chưa chịu buông tay!

      Đôi mắt xanh mượt của Tiểu hồ ly đột nhiên lóe ánh sáng, đứng thẳng người dậy, móng trái như bấm quyết, tay phải kết ấn, đạo ngân bạch hào quang tựa như tia chớp, nhanh-mạnh mẽ vọt ra, vòng quanh quang bích xoay tròn hai vòng, hàn quang rồi đột nhiên tăng vọt, như muốn phá tan quang bích thoát ra.

      Hai mắt ̉ Nhược mặc dù có tiêu cự, nhưng lại tựa như là cái gì cũng có thể thấy.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 470. Tiểu hồ ly 3




      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Khuyên

      Hai mắt ̉ Nhược mặc dù có tiêu cự, nhưng giống như có thể nhìn thấy tất cả. Tay phải đưa lên, tay trái giương nhẹ, luồng ánh sáng bạc đột nhiên di chuyển uyển chuyển xuống dưới, giống như một sợi dây nhỏ, hội tụ trong bàn tay trái của ̉ Nhược.

      Tiểu hồ ly kinh hãi, nghĩ tới thần trí hắn tuy bị u mê, nhưng công lực vẫn còn thâm hậu như vậy. dám khinh ̣ch, trong miệng lại niệm thần chú, hai móng vuốt nhỏ liên tục đưa đưa lại.

      Chỉ nghe bên trong mộ đều là thanh của móng tay cắm vào ván gỗ, phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Tiếng vang dứt, đất bay tứ tung, bốn phương tám hướng thoát ra vô số cương thi.

      Đám cương thi này mặc áo liệm đủ mọi màu sắc, hình dạng, có cái thối rữa, cũng có cái chỉ còn bộ xương, cũng có hoàn hảo, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ duỗi thẳng cánh tay, nhảy dựng từ bốn phương tám hướng mà tới.

      Bây giờ là ban đêm, bỗng nhiên nhìn thấy nhiều cương thi như vậy, Long Phù Nguyệt sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy ra, lui về phía sau mấy bước, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy lông tiểu hồ ly: “Trởi, nhiều cương thi quá.”

      Tiểu hồ ly bị móng tay của nàng làm đau phải kêu lên: “Này, này, xú nữ nhân, ngươi làm ta bị thương rồi! Đừng sợ, cương thi này là do ta triệu đến, sẽ làm hại ngươi đâu.”

      Miệng nó nói chuyện nhưng móng vuốt bé của nó cũng ngừng vẽ kí hiệu trung. Động tác của cương thi lúc này càng nhanh, vây quanh ̉ Nhược xoay vài vòng. Bàn tay co duỗi, ngón tay cũng càng ngày càng dài, ở dưới ánh trăng trông thật là quỷ dị.

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ: “Tiểu hồ ly, đừng………..Đừng để cho chúng nó làm hại đại sư huynh ta.”

      chóp mũi của Tiểu hồ ly bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi, hiển nhiên việc điều động cương thi này nó ́ hết sức, nó tức giận trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt:

      “Yên tâm, đại sư huynh của ngươi là đại BOSS siêu cấp, mấy con cương thi này làm gì được hắn, chứ đừng nói làm hắn bị thương. ……..Trước khi hắn thoát được, chúng ta mau chạy !”

      Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn mép váy Long Phù Nguyệt, kéo nàng bỏ chạy.

      Long Phù Nguyệt bị ̉ Nhược hút ít máu, lúc này cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trước mặt mọi thứ lấn lượt biến thành màu đen, nhưng vì chạy trối chết, nên đành phải bước nhanh bước chậm chạy cùng tiểu hồ ly.

      Vừa mới chạy được trăm tám mươi thước, trước mắt xuất hiện một bóng đen, một người giống như từ ở dưới đất chui lên, bỗng nhiên xuất hiện.



      Chương 471. Tiểu hồ ly 4




      Edit: nhok phù thủy



      Long Phù Nguyệt kịp ngừng chân, suýt nữa thì tông vào người hắn.

      Nàng liều mạng dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt mở to vì kinh ngạc.

      _____Là một ông lão! Người ngăn các nàng lại, lại là một người tuổi cao sức yếu

      Nhìn hắn lúc này một chút phong thái của người già cũng có.

      Cái lưng rất thẳng, hai con mắt lóe tinh quang, trầm nói: “Đã phát hiện ra bí mật của đại sư huynh ta, ngươi còn muốn chạy sao? Quay lại!”

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, tin vào hai mắt mình: “Ngươi…….Ngươi là ai?”

      Tiểu hồ ly thét một tiếng chói tai: “Mặc kệ hắn là loại người khỉ gió nào, đánh !”

      Móng vuốt run lên, nhưng lại bắn ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt, dày đặc, bao quanh lấy người kia.

      Người nọ tựa hồ cũng đoán được hồ ly sẽ nói tiếng người, hơi ngẩn ra, đã bị luồng ánh sáng kia vây quanh. Sắc mặt hắn trầm xuống, chỉ cảm thấy trước mắt như có một bức tường đồng vách sắt, tay hắn liên tục run run, hắn khẽ lẩm bẩm một số khẩu quyết, trong tay xuất hiện nhiều vòng trắng.

      Hắn tiếp tục huy động các vòng trắng này, tiểu hồ ly vung tay tung ra một luồng ánh sáng đánh vào cái vòng trắng cùng, phát ra một tiếng chói tai.

      Tiểu hồ ly nhếch miệng lên, lại một chuỗi ánh sáng nữa ra ngoài.

      Vừa mới chạm vào luồng ánh sáng bao quanh liền khiến tay người kia run lên, mắt thấy chuỗi ánh sáng quay lại, người này rốt cuộc ngăn cản nổi, phốc phốc vài tiếng chuỗi ánh sáng đâm chính cánh tay của hắn. Vô số máu trào ra, tay của người này như là bị vô số ngân trâm đâm cùng một lúc, có một loại đau đớn nói nên lời theo cánh tay hắn truyền vào tận tim hắn, làm cho hắn nhịn được rên ra tiếng!

      Hắn đau đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, cánh tay liên tục run rẩy.

      Khi ngẩng đầu thì nhìn thấy Long Phù Nguyệt cùng tiểu hồ ly kia đã chạy xa vài chục trượng.

      Long Phù Nguyệt nghiêng ngả lảo đảo chạy, thì phía sau bỗng nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, một bóng trắng chợt lóe, ̉ Nhược lại yên lặng một tiếng động xuất hiện trước mặt nàng.

      Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực theo gió phất phới, vừa mới đối phó với nhiều cương thi như vậy, hắn dường như ngay cả một sợi tóc cũng bị hỗn loạn, hé ra khuôn mặt mĩ miều, vẫn vô cảm như trước, đưa cánh tay trắng như ngọc qua, miệng thì thào: “Máu, máu Thánh nữ……cho ta.”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 472. Vòng tay này thật ấm áp

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Khuyên & Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt sợ tới mức suýt nữa ngồi xuống đất.

      Máu Thánh nữ? Là ý gì? Chẳng lẽ máu của ta là máu Thánh nữ?

      Huhuhu, bất luận là cái gì thì cũng thể cho hắn. Nếu lại bị hắn bắt lấy, nàng sẽ bị hút thành thây khô.

      Tiểu hồ ly cũng có chút khẩn trương. Pháp lực của nó tuy yếu nhưng so với ̉ Nhược thì còn kém xa.

      Nó rất nghĩa khí che ở trước người Long Phù Nguyệt, rít một tiếng thật dài. Hai con mắt xanh mượt nhìn chăm chú ̉ Nhược, toàn thân lông trắng dựng đứng lên, đứng ở tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

      ̉ Nhược vung hai tay lên, một luồng ánh sáng phát ra, hướng về phía tiểu hồ ly.

      Tiểu hồ ly giơ hai tay lên một chuỗi ánh sáng trắng vọt ra.

      Chạm vào luồng ánh sáng của ̉ Nhược, nổ bịch một tiếng, tiểu hồ ly ngã nhào, lăn ra ngoài.

      Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: “Tiểu hồ ly!” ̣nh chạy qua xem nó.

      Một bóng trắng lóe lên, thân mình cứng đơ, liền bị một vòng tay lạnh như băng ôm lấy.

      Khuôn mặt ̉ Nhược hoàn toàn tì vết lại ở ngay trước mặt nàng: “Máu……Cho ta máu………”

      Liền cúi đầu xuống cắn ̉ Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng, khóc: “Đại sư huynh, ngươi thật sư muốn giết ta phải ?!”

      Thân mình ̉ Nhược hơi chấn động, đôi mắt đen như giếng có một tia ánh sáng, mặt hiện lên một tia do dự. Tựa hồ như giao chiến ở bên trong.

      Cánh tay hơi thả lỏng, Long Phù Nguyệt liều mạng giãy dụa, nhanh chóng chạy .

      Nàng vừa mới chạy được vài bước, bước chân bỗng nhiên giống như bị ̀nh trụ, rốt cuộc đành phải lùi từng bước mộ về .

      Mà phía sau, ̉ Nhược đã sắp tới, ̉ Long Phù Nguyệt cơ hồ đã cảm nhận được hô hấp lạnh như băng kia……..

      Nàng sợ tới mức chân cũng phát run lên, nhắm mắt lại: “Xong rồi, nghĩ sẽ chết ở đây, lại còn chết trong miệng của đại sư huynh nữa!”

      Gió bên tai lại gào lên, thân thể của nàng bỗng nhiên cứng lại, ngã vào một cơ thể ấm áp.

      A, vòng tay này thật là ấm áp!

      Long Phù Nguyệt mở choàng mắt, phía trước hé ra một khuôn mặt khunh quốc khuynh thành.

      Thân mình nàng cứng đờ: “Cửu vương gia?!”



      Chương 473: Sao ngươi đem toàn bộ máu của ngươi cống hiến chứ?? !
      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Khuyên & Quảng Hằng


      Long Phù Nguyệt mở choàng mắt, trước mắt khuôn mặt tuấn tú khuynh quốc khuynh thành  gần sát với mình.

      Thân mình nàng cứng đờ: "Cửu vương gia? !"

      Người ôm nàng đúng là Phượng Thiên Vũ.

      Sắc mặt của tuy rằng vẫn là rất yếu ớt trắng bệch, nhưng so với mấy ngày hôm trước lại tốt hơn rất nhiều.

      tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Xú nha đầu, mấy ngày lộ diện, cũng thèm quan tâm ta chết hay sống, ra là chạy đến nơi đây bắt cương thi, trở về ta tính sổ với nàng. Ngoan ngoãn ở yên đây !"

      Cũng biết là sao lại thế này, vừa nhìn thấy , trái tim của Long Phù Nguyệt nhất thời an tĩnh lại, nàng bắt lấy cánh tay : "Cửu vương gia, ngươi mau nhìn xem, đại sư huynh của ta làm sao vậy? , —— đáng sợ!"

      Cổ Nhược vừa nhìn thấy mỹ vị dâng đến tận miệng lại bị người khác cướp , trong đôi mắt lạnh lẽo tăm tối lóe ra luongf ánh sáng đỏ rực, ống tay áo vung lên, vô số ánh huỳnh quang bay về hướng Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ đem Long Phù Nguyệt kéo ra phía sau, tay trái vung trường kiếm lên, luồng sáng rực rỡ giống như đao bằng bạc đánh vào vầng sáng màu hồng đó, tiếng thanh thúy vang lên giống như tiếng đàn. Nhưng hề chạm được vào người Phượng Thiên Vũ.

      Hai bóng người màu trắng nhất thời lại quấn lại với nhau.

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy hai bóng trắng di chuyển, thỉnh thoảng tuôn ra vài tia sáng lạnh lẽo, hoàn toàn nhìn ra ai là ai.

      Tiểu hồ ly khập khiễng chạy tới.

      Long Phù Nguyệt đau lòng ôm lấy nó, xem xét thương thế của nó.

      Chân trước của Tiểu hồ ly vết thương rất sâu, lúc này ồ ồ  đổ máu.

      Long Phù Nguyệt vội vã kéo xuống góc áo ở người, băng bó cho nó.

      Chợt thấy toàn thân tiểu hồ ly bỗng nhiên căng thăng, nàng theo bản năng ngẩng lên đầu vừa thấy, thấy lão nhân canh giữ mộ, lại xuất lặng yên tiếng động.

      cánh tay của còn có vết máu chưa khô, hai con mắt lại nhìn chằm chằm Long Phù Nguyệt, nhìn đến mức  Long Phù Nguyệt toàn thân sợ hãi: " ra ngươi chính là Thánh nữ, mau đưa tất cả máu của ngươi đều cống hiến cho đại vu sư , bệnh của đại vu sư có hi vọng khỏi rồi!"

      mặt , tựa hồ là cực độ hưng phấn, trong mắt phát sáng kì dị.

      Tiểu hồ ly lên tiếng mắng: "Thúi lắm! Sao ngươi đem toàn bộ máu của ngươi cống hiến ? !"

      Sắc mặt người nọ vô cùng buồn bã: "Nếu máu của ta có thể cứu đại vu sư, ta sớm cống hiến toàn bộ rồi, cần chi đợi thối hồ ly như ngươi chứ?"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 474: ra ngươi thầm chịu đau lâu nay như vậy……

      Edit: Quảng Hằng


      Beta: Khuyên


      Long Phù Nguyệt cũng ngẩn ra: "Ngươi có ý gì? Ngươi người đại sư huynh của ta có bệnh?"

      mặt lão nhân đó lên chút  ảm đạm: " sai, đại vu sư thân trúng kỳ độc, ngài ấy phải dựa vào hấp thu khí  người chết này mới có thể  giữ được mạng sống. Vốn dĩ loại độc chất này phải dùng não của người sống mới có thể ngăn chặn, nhưng đại vu sư đáy lòng lương thiện, đành lòng giết nhiều sinh linh, nên dùng cách hấp thu khí của tử thi để thay thế. Nhưng khí của tử thi càng hấp thu càng nhiều, độc tính người ngài ấy lại càng lớn, cũng càng ngày càng khó áp chế, nếu như tìm được giải dược, đại vu sư độc phát mà chết."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nghĩ tới đại sư huynh lại mang bí mật thống khổ đến như vậy, ra thể chất băng hàn của huynh ấy phải trời sinh. Mà là kịch độc trong cơ thể bố trí. . . . . .

      "Giải dược là gì? Chẳng lẽ —— Chính là máu Thánh nữ gì đó? Nhưng với ngươi, ta phải là thánh nữ gì đó đâu nha." Long Phù Nguyệt chau mày lại. Đại sư huynh đối với nàng có ân cứu mạng, rất tốt với nàng, nếu hy sinh chút máu có thể cứu đại sư huynh, nàng nhất định bao giờ keo kiệt

      Lão nhân kia nhìn nàng, trầm : "Ngươi đúng là thánh nữ. Nếu ngươi phải Thánh nữ, đại vu sư cũng uống máu của ngươi."

      Long Phù Nguyệt lui về phía sau bước, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn dị thường: "Ngươi. . . . . . Ngươi là , đại sư huynh liều mạng đuổi theo cắn ta như vậy là bởi vì máu ta  là máu Thánh nữ? Có thể cứu mạng của sao?"

      Lão nhân gật gật đầu: " sai. Ngài ấy sớm biết rằng ngươi là Thánh nữ, tuy nhiên đành lòng uống máu của ngươi, thà rằng hấp thu khí người chết để trấn áp kịch độc trong cơ thể.

      Hai năm qua của ngài ấy độc tính phát tác càng ngày càng thường xuyên, cho nên số lần ngài ấy hấp thu khí người chết cũng càng ngày càng nhiều.

      sợ độc tính của mình phát tác thần trí hoàn toàn biến mất, nhịn được làm tổn thương ngươi, cho nên mới phải cùng ngươi chơi trò mất tích. . . . . .

      Lần này độc tính của ngài ấy phát tác kỳ vất vả vừa mới vượt qua, cố tình vị Phượng Vương gia này tới quấy rối, cùng tỷ thí công phu gì đó.

      Lại bị trọng thương, ngài vì cứu các ngươi, gần như sử dụng hết sạch thân vu lực, độc tính kia đương nhiên cũng thể ngăn chận, mới lại bộc phát ra. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt thế mới biết nguyên nhân hai năm qua đại sư huynh thường xuyên chơi trò  mất tích, trong lòng khỏi tê rần: "Đại sư huynh, ra huynh lại yên lặng thừa nhận nhiều thống khổ như vậy  sao?"

      Chương 475: Thần tiên đến đây cũng cứu được!

      Edit: Quảng Hằng


      Beta: Khuyên



      Nàng liếc mắt nhìn hai người đánh nhau, nhất thời trong lòng hỗn loạn như ma, ấp úng : "Đại sư huynh hút của ta ít máu, nhưng tại sao. . . . . Tại sao vẫn còn chưa tỉnh lại?"

      Miệng Tiểu hồ ly nhếch lên, hừ tiếng: "Ngươi nghe hươu vượn! Lão đầu tử này có lòng tốt đâu, đừng tin , ta sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe dùng máu tươi có thể chữa bệnh ."

      Long Phù Nguyệt lại nhìn hai người đánh nhau, Phượng Thiên Vũ trọng thương chưa lành, vốn là sử dụng kiếm tay phải, lúc này bởi vì cánh tay phải được linh hoạt, chỉ có thể sử kiếm tay trái, bất quá Long Phù Nguyệt nghĩ tới kiếm pháp tay trái của cũng xinh đẹp như vậy, kiếm hoa tung bay lượn lờ, mặc dù thể làm cho ánh trăng kia thất sắc, nhưng ánh sang hoa lệ này lại thực tại làm người ta hoa cả mắt, nhất động nhất tĩnh trong lúc đó mang ra muôn  vàn khí thế mạnh mẽ, đem mắt của nàng sáng rỡ.

      Mà Cổ Nhược tuy rằng thần trí hoàn toàn biến mất, pháp lực lại vẫn còn, vô số ánh sáng từ trong hai tay bay ra tán loạn, nổ tung xung quanh thân thể của Phượng Thiên Vũ thân, chói mắt sinh hoa.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy hai người bọn họ gần như là liều mạng đánh nhau, trong lòng giống như bị ai cào xé, vô cùng khổ sở.

      Hai người này đối với mình mà , quan trọng như nhau, nàng hy vọng bất kỳ người nào bị thương. Nhưng nàng lại ngăn được, cũng ngu ngốc xông vào vòng chiến của bọn họ, bị giáo huấn như vậy đủ rồi, nàng cũng hy vọng Phượng Thiên Vũ lại vì nàng tự mình hại mình.

      Nhưng bây giờ làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Long Phù Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, mặt lão nhân kia cũng có vẻ lo lắng.

      biết đại vu sư vu lực dùng là càng nhiều, về sau độc tính liền phát tác  càng nhanh. Mà người kia, cư nhiên có thể cùng thần bình thường là lớn Vu sư bất phân thắng bại, là ra ngoài dự liệu của .

      Phải làm cho bọn họ dừng lại!

      Bằng dẫn tới độc tính của đại vu sư đại bùng nổ, khi đó cho dù thần tiên đến đây cũng khó cứu!

      nhìn Long Phù Nguyệt xem cuộc chiến, trong ánh mắt có tia sáng sắc bén lướt qua bỗng nhiên ra tay bắt lấy Long Phù Nguyệt!

      Long Phù Nguyệt toàn tâm theo dõi cuộc chiến, hoàn toàn đề phòng , mắt thấy đầu ngón tay của sắp chạm vào cánh tay của Long Phù Nguyệt trước mắt chợt có luồng bạch quang chợt lóe, tay của chộp phải đám lông mượt mà.

      đợi suy nghĩ cẩn thận xảy ra chuyện gì, đoàn lông xù đó bỗng nhiên tuôn ra luồng ánh sáng xanh rực rỡ.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 476: Ngươi thực cho rằng hồ ly thượng tiên ta là ngồi ?

      Edit:Quảng Hằng


      Beta: Khuyên

      kêu to tiếng, cảm thấy luồng điện chạy dọc theo cánh tay nháy mắt truyền khắp toàn thân của , đỉnh đầu tóc đều truyền ra mùi khét lẹt, bàn tay nháy mắt biến thành màu đen, co rút thôi.

      Chỉ nghe tiếng cười đắc ý của tiểu hồ ly truyền đến: "Hắc hắc, ta sớm phòng bị chiêu này của ngươi rồi, ngươi thực cho rằng hồ ly thượng tiên ta là ngồi sao?"

      Lão nhân kia vốn tưởng bắt được Long Phù Nguyệt làm con tin, bức bách Phượng Thiên Vũ dừng tay, lại nghĩ rằng tiểu hồ ly lại sớm phòng bị  chiêu này của , chưa bắt được Long Phù Nguyệt, ngược lại bị nó giật điện cái chết khiếp, cánh tay tê dại chịu nổi, hoàn toàn cử động được nữa.

      khỏi gấp đến độ kêu to lên: "Đại vu sư nếu tiếp tục đánh như vậy, bị độc phát công tâm tử vong tức khắc, xú nha đầu, ngài cứu hai người các ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn ngài ấy độc phát thân vong sao?”

      Trong lòng Long Phù Nguyệt chấn động, nàng cũng muốn để cho đại sư huynh độc phát, nhưng nếu tại bảo Phượng Thiên Vũ dừng tay, Cổ Nhược còn ý thức như vậy, đến bắt nàng như trước. . . . . .

      Trong đầu nàng loạn chuyển giống như ròng rọc kéo nước, lại hoàn toàn bắt được trọng điểm.

      tại cho dù nàng đồng ý đem toàn bộ máu cho đại sư huynh uống hết, chỉ sợ vị Cửu vương gia này cũng đồng ý. . . . . .

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? tại trong đầu nàng tràn ngập từ ‘Làm sao bây giờ’. . . . . .

      Nàng đưa mắt nhìn đôi mắt của đại sư huynh phát ra những tia lửa đỏ kì dị, trong lòng bỗng nhiên vừa động, dáng vẻ của đại sư huynh lúc này rất giống như bị trúng tà, hơn nữa đều hấp thu thi khí vào buổi tối, chỉ sợ việc mất ý thức cũng liên quan đến trời tối, có lẽ khi trời sáng có chuyện gì. . . . . .

      Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời. Lúc này ước chừng là ba bốn giờ đêm, đúng là thời khắc hắc ám nhất trước khi bình minh đến.

      Nàng đột nhiên nhớ tới ở trong phim ma tivi, gà vừa gáy lần đầu, nữ quỷ kia biến mất. biết có thể sử dụng người đại sư huynh ?

      Nhưng đến đâu để tìm con gà đây?

      Long Phù Nguyệt tả ngắm phải ngắm, cũng nhìn thấy gần đây có nông hộ, càng đừng bóng dáng con gà.

      Nàng cắn răng cái, bất kể! Tạm thời thử lần, có lẽ dùng được.

      Ò ó ó!

      Tiểu hồ ly toàn tâm theo dõi cuộc chiến, thình lình xảy ra  tiếng gà gáy to khiến thân mình nó run lên, đôi mắt trợn tròn.

      Gà! Gà ở đâu? Nó muốn bắt ăn!

      Ò ó o!

      Hồ ly bắt chước gáy.

      Ò ó o!

      Lại là tiếng gà gáy mạnh mẽ đáp lại, ngay tại bên người của nó, nó quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, bắt chước tiếng gà gáy.

      Tiểu hồ ly nhất thời đầu đầy hắc tuyến, tiểu chủ nhân này của nó phải bị ngốc sao? êm đẹp sao lại bắt chước tiếng gà gáy sáng để làm gì? Làm hại nó còn tưởng rằng có mỹ vị có thể ăn.

      Lại ngẩng đầu xem, trong đôi mắt hồ ly nhất thời lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

      Vốn dĩ hề có chút ý thức, giờ phút này ánh sáng đỏ rực kì dị trong mắt Cổ Nhược lại có dấu hiệu tiêu tán , động tác cũng thoáng chậm lại.

      Ò ó o!

      Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng nhìn thấy hiệu quả, vội vã ngừng cố gắng.

      Tiểu hồ ly mừng rỡ, cũng rướn cổ lên kêu. Nó vốn cũng muốn bắt chước tiếng gà gáy. Nhưng gọi ra lại thành —— Ngao! Ngao! Ngao!

      Sói phải sói, Chó cũng phải chó.

      Nó ủ rũ dừng tiếng kêu lại.

      Bảo con hồ ly bắt chước gáy, hệ số khó khăn quả rất cao, nó học được.

      "Ò ó ó!"

      "Ò ó o!"

      "Ó ó o!"

      . . . . . .

      Xa xa đột nhiên cũng truyền đến tiếng gà gáy sáng, nhưng lại phải con, lâu sau, bốn phía liền vang lên rộn rã.

      Lúc này đúng là đêm khuya, thời điểm mọi thanh đều trầm lắng, Long Phù Nguyệt bắt chước tiếng gà gáy, thế nhưng kinh động những con gà của những nông hộ nơi xa, bắt đầu cũng lên tiếng gáy vang.

      thấy động tác của Cổ Nhược càng ngày càng chậm, tia đỏ rực trong mắt cũng dần dần biến mất, Phượng Thiên Vũ đương nhiên bỏ qua cơ hội tuyệt hảo  này, mũi kiếm run lên, điểm mấy huyệt đạo người Cổ Nhược.

      Cổ Nhược lảo đảo hạ xuống, nhất thời thể cử động, khuôn mặt trắng bệch đáng sợ.

      Thể lực của tựa hồ muốn cạn kiệt, giờ phút này thân mình bị định trụ, chậm rãi liền uể oải ngã xuống.

      Phượng Thiên Vũ trọng thương mới khỏi, vốn dĩ người cũng có bao nhiêu khí lực, trận kích đấu này chừng hơn canh giờ, giờ phút này người cũng ướt đẫm mồ hôi, lắc mình cái, nỗ lực tiếp được thân mình của Cổ Nhược.

      Long Phù Nguyệt vội vã chạy tới, nhìn thấy sắc mặt Cổ Nhược trắng bệch, mắt nhắm lại, tựa hồ hôn mê bất tỉnh.

      "Đại, đại sư huynh của ta sao chứ?" Tim Long Phù Nguyệt đập thình thịch.
      Chương 477: bí mật Cổ Nhược 

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thở dài: " có việc gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh."

      Ôi, vì sao ngất ? cũng rất mệt.

      liếc mắt nhìn lão nhân giữ mộ: "Ngươi là đệ tử của huynh ấy?"

      Lão nhân giữ mộ gật đầu, thân phận nếu bị bại lộ, cũng có ý định giấu diếm nữa.

      Vung tay dùng sức chà xát hai cái ở mặt, lấy xuống mặt nạ da người. Lộ ra tướng mạo sẵn có ở bên trong.

      Mày rậm mắt to, khoảng chừng dưới bốn mươi tuổi. Mắt có thần, xem thân pháp, võ công dường như rất cao. Bất quá bị tiểu hồ ly giật điện ít, cho tới bây giờ, nửa người vẫn còn tê dại. Chỉ miễn cưỡng đứng vững.

      "Tốt, vậy ngươi, ta có lời muốn hỏi ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên  phân phó câu, liền ôm Cổ Nhược về gian phòng rách nát.

      Long Phù Nguyệt mất rất nhiều máu, tay chân nàng cũng có chút tê dại.

      Nàng gắng gượng theo phía sau Phượng Thiên Vũ.

      Tiểu hồ ly vốn dĩ lười biếng ghé vào trong lòng Long Phù Nguyệt, lúc này lại bỗng nhiên nhảy xuống đất, theo phía sau người giữ mộ.

      Đoàn người lại vào gian phòng có đặt mấy cổ quan tài.

      Người giữ mộ lặng yên đốt ngọn nến.

      Phượng Thiên Vũ đem Cổ Nhược đặt ở giường, ngồi xuống ở bên cạnh, liếc mắt nhìn người giữ mộ, thở dài hơi: "Nếu như ta đoán lầm, thân phận của ngươi vô luận ở quốc gia nào đều là người giữ mộ, có phải thế ?"

      Người giữ mộ gật gật đầu, trong tròng mắt xẹt qua chút tang thương: " sai, ta ở đâu cũng làm việc này, cho tới bây giờ có sáu năm lẻ chín tháng mười hai ngày. . . . . . Bảy năm trước sư phụ cứu ta, lại dạy ta võ công thuật pháp, ta có cách nào báo đáp, đành phải làm người túc trực bên linh cữu nhân báo đáp ngài ấy."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nghĩ tới nhớ ngày nhưng lại nhớ đến như thế.

      Trong lòng hơi động chút. Cũng thở dài hơi.

      Ôi, nam nhân cường tráng, suốt ngày chỉ làm bạn với tử thi, tịch mịch và thê lương.

      Cuộc sống như vậy chỉ sợ mỗi ngày đều là dày vò ? đúng là làm khó .

      Trong lòng bỗng nhiên hiểu được, Cổ Nhược từ  khi trúng độc, đúng giờ hấp thụ khí tử thi để áp chế độc tính trong cơ thể, dù sao chuyện này quá mức quỷ dị, nếu như có người giữ mộ phối hợp, những hành vi này của chắc chắn bị người phát giác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :