1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      448. là ai vậy




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên

      Ngón tay Phượng Thiên Vũ hơi có chút phát run, cho tới bây giờ lại bắt đầu thống hận chính mình trước kia phong lưu.

      Nàng tuy rằng mất ký ức, nhưng tư tưởng cùng ban đầu có gì khác nhau, cách chuyện cũng giống nhau.

      nghĩ tới hai người bọn họ vòng lớn, tất cả lại trở về khởi điểm.

      Bất đồng là, nàng đến điên cuồng, nhưng nàng lại hoàn toàn quên mất !

      Đây là phải trời cao trừng phạt phong lưu bay bướm thưở ban đầu của ?

      Vậy có nên cho nàng biết, nàng chính là nàng, linh hồn của nàng trong thân thể hoàn toàn là , từ đầu, luôn luôn thay đổi qua hay ? Chỉ là bởi vì Vong tình cổ mất ký ức. Nên cho nàng biết chuyện cũ này hay ? Nhưng chút chuyện cũ này tàn nhẫn như thế, nàng có nhận nổi ? Có phải còn có thể hận hay ?

      Trong lòng rối như tơ vò, thể suy nghĩ được ràng, nhớ tới những ngày Long Phù Nguyệt cùng lạnh nhạt trước kia , trong đầu của như bị đâm đao.

      "Nếu quên ta, ta đây lần nữa truy nàng trở về! Long Phù Nguyệt, nàng đừng mơ tưởng ta buông tay!"

      Trong lòng quyết định chủ ý. Cưỡng chế trong lòng trận đơn, mỉm cười: "Phù Nguyệt, ta buông tay. Chúng ta hãy chờ xem."

      Chờ xem?

      Long Phù Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

      Tại sao cảm giác giống như là kẻ thù?

      Người này còn muốn đùa giỡn với nàng!

      "Ngươi......" Long Phù Nguyệt cơ hồ ra lời. Trong đầu những suy nghĩ chuyển động kịch liệt.

      Quyết định cho cái búa tạ, để cho hoàn toàn hết hy vọng: "Phượng Vương gia, ngươi tốt với ta, ta thực cảm kích. Nhưng ta cũng ngại cho ngươi biết, ta có người mình thích. Ta muốn gả..., cũng chỉ muốn gả cho huynh ấy."

      Câu này đúng là giống như tiếng sét giữa trời xanh, sắc mặt Phượng Thiên Vũ cơ hồ trắng xanh, đôi mắt màu lam trở nên tối tăm như đáy giếng cổ  tia sáng, cắn răng : "Nàngi...... Nàng đùa giỡn cái gì?! là ai vậy?"

      Long Phù Nguyệt lúc này cũng đơn giản thông suốt  ra ngoài. : "Chính là đại sư huynh. Ta sớm thích huynh ấy. Cả đời này phải huynh ấy ta lấy chồng."

      Trái tim Phượng Thiên Vũ dao động mạnh trầm xuống, như là chìm vào cuối vực sâu nhìn tới.

      Nếu Long Phù Nguyệt nếu đến ai khác, tin tưởng, nhưng đại sư huynh ——
      449. Cảnh trong mơ

      Edit: Quảng Hằng




      Đại sư huynh cứu nàng, lại cùng nàng chung sống suốt hai năm.

      Đại sư huynh phong thái cùng khí độ giống như tiên nhân, nàng thích chút nào kỳ quái.

      Nhớ tới hai người trong lúc đó tự nhiên mà ôm như vậy, ngón tay của gần như bấm sâu trong thịt.

      Long Phù Nguyệt xong mấy câu đó, trong lòng cũng là run lên mấy lần, dám nhìn sắc mặt có chút xanh mét. Hốt hoảng câu: "Ta nhìn xem cháo hầm được chưa."

      Gần như chạy trốn, chạy ra khỏi tĩnh thất.

      Ở phòng bếp nhìn nồi cháo sợ run lâu. Trong lòng trống rỗng. Cũng là cảm giác gì.

      Lời này nàng sớm muốn , nhưng nay sao ra, biết là tại sao, trong lòng lại có chút đau đớn.

       Những hình ảnh lướt qua trước mắt đều là gương mặt tái nhợt kia của Phượng Thiên Vũ.

      Mắt thấy cháo ùng ục ùng ục toát ra vô số bọt khí, nàng thuận tay cầm lên cái thìa múc đến nếm thử miếng.

      Nhưng ngờ cháo rất nóng, ngụm nàng vừa mới uống vào miệng này, nhất thời bỏng đến nhảy dựng lên, liên tục ngừng phun cháo phì phì, chỉ cảm thấy miệng nóng nóng. bị bỏng hết mấy chổ.

      Cũng biết là sao lại thế này, nước mắt của nàng cứ như vậy chảy xuống. Uống ngụm nước lạnh ngậm vào miệng, vết đau kia mới chút.

      Lát sau, nàng cũng nguyện ý đến gặp lại Phượng Thiên Vũ, liền gọi Lục Nhi tới, dặn nàng đem cháo này mang đến cho Phượng Thiên Vũ.

      Chính mình chạy về trong phòng tìm ít thuốc trị liệu bị phỏng, thoa ở ngoài miệng.

      Mấy ngày nay tình trạng, vẫn ngừng như thế, nàng cũng vẫn nghỉ ngơi được đầy đủ.

      Giờ phút này cơn buồn ngủ lại tràn đến. Nằm ở giường, ngã đầu liền ngủ.

      Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ mơ màng màng tựa hồ là đến chỗ. Đó là chỗ căn nhà lớn.

      Mà chính mình tựa hồ ở bên bếp lò xào rau, bên cạnh bàn đầy thức ăn được nấu chín.

      Dưới lò nam tử châm củi, thân áo trắng, trắng chói mắt, nhưng khuôn mặt tuấn tú có chút tro bụi, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười.

      Nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia có chút chật vật, khỏi cười ha hả.

      lại tức giận kéo nàng xuống, con mắt vòng vo vừa chuyển, liền đem bàn tay đầy bụi cũng bôi ở mặt nàng.

      Đem nàng bôi giống như diễn viên hí khúc, hay mèo.

      Nàng thuận tay cầm lên oa sạn hướng vỗ xuống.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      450. Ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên





      Lại bị vô cùng thoải mái đoạt .

      Vươn tay kéo nàng vào lòng, nàng liền dừng chân được, nhào vào trong ngực của .

      khép mắt lại, xấu xa cười, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng quẩy người cái, liền cũng mặc ......

      Thức ăn trong nồi kia, lúc lâu có người đảo chuyển, rốt cục thể nhịn được nữa hồ lên.

      Vù toát ra ngọn lửa cao!

      Nàng cả kinh, rốt cục tỉnh.

      Khi tỉnh lại, sắc trời sáng hẳn, trong phòng bóng người.

      Nàng ngơ ngác sợ run lát, mộng đêm qua tuy rằng mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng nhớ kỹ vài đoạn ngắn linh tinh.

      Nhất là nụ hôn kia, đúng là dị thường ràng.

      Hơn nữa nhớ lại người hôn nàng chính là tên kia, khuôn mặt của nàng vù chút đỏ hoàn toàn. Trong lòng lại nhớ đến người duy nhất.

      Đó—— Đó lại là Phượng Thiên Vũ.

      nghĩ tới ở trong mộng cũng có thể nhóm lửa nấu cơm.

      Nàng cùng lại ngày như thế. Thực ấm áp cũng rất ngọt ngào mật mật......

      Nàng khỏi nở nụ cười khổ.

      Đây đại khái là khoảng thời gian mà chủ nhân thân thể này lúc trước trải qua sao?

      Cũng hoặc là bởi vì nụ hôn đầy cưỡng chế của ngày hôm qua, nên họa ra cho nàng giấc mộng xuân như vậy, thể nổi.

      Đều ngày có chút suy nghĩ, đêm liền nằm mộng.

      Nàng phải thích đại sư huynh sao? Muốn mộng cũng nên mơ thấy a, Sao lại—— Sao lại mộng thấy vị Cửu vương gia này?

      Hơn nữa giấc mộng này lại sáng rỡ ràng giống như từng chân phát sinh qua. Làm cho tâm nàng trận lại trận dao động......

      Nàng kinh ngạc ngây người lúc lâu sau. Buồn bực.

      Bất chợt nhớ tới thương thế của Phượng Thiên Vũ, đêm trôi qua, biết đở chút nào chưa?

      Còn có, tiểu nha đầu kia Lục Nhi tại sao lại trở về?

      Đưa chén cháo và đem cả bản thân cũng đưa đến nơi đó luôn rồi?

      Nàng ở trong phòng rốt cuộc ngồi yên, vội vội vàng vàng vào tĩnh thất Phượng Thiên Vũ tu dưỡng.

      Ở cửa do dự chút, rốt cục cắn chặt răng, đẩy cửa vào.

      Tình cảnh ở trong phòng lại làm cho nàng thực ngẩn ngơ.

      Phượng Thiên Vũ ngửa mặt nằm ở giường. Sắc mặt so với hôm qua tựa hồ có chút khởi sắc, lông mi cụp xuống, ngủ say.

      Mà Lục Nhi ngồi ở bên cạnh giường, cầm cây quạt nhàng quạt cho .
      451. Môi của ngươi là chuyện gì xảy ra

      Edit: Quảng Hằng

      Ánh mắt của nàng ấy si ngốc nhìn Phượng Thiên Vũ, khuôn mặt nhắn xinh đẹp có tia đỏ ửng.

      Cũng là sao lại thế này, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim ‘lộp bộp’ nhảy dựng, nhịn được ho tiếng.

      Tay Lục Nhi run lên, cây quạt thất thủ rơi mặt đất.

      Nàng mặt đỏ tai hồng, cuống quít đứng lên, cuống quýt giải thích: "Tiểu —— Tiểu thư, người, người đến rồi. À, nô tỳ thấy Cửu vương gia bệnh trầm trọng như thế, mà bên người cũng có người chăm sóc, cho nên, cho nên liền tự chủ trương lưu lại......"

      Những lời này nàng ta lắp bắp, hiển nhiên trong lòng có mờ ám.

      Long Phù Nguyệt thở dài hơi. Nàng biết Phượng Thiên Vũ này, thần khí khác người, cùng với gương mặt tuấn tú đến nhân thần đều căm phẫn, lại nghĩ rằng ngay cả nha đầu của mình cũng bị dụ dỗ.

      Xem vẻ mặt háo sắc của nha đầu kia, ôi, làm cho nàng cảm giác quá mất mặt.

      "Quên , ngươi ra ngoài trước . Đem cho thêm chén cháo."

      Lục Nhi đáp ứng tiếng, quýnh lên rời .

      Long Phù Nguyệt khỏi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ cái, trong lòng thầm kinh ngạc.

      Người này bình thường ngủ so với con thỏ còn muốn tỉnh ngủ hơn, hôm nay tại sao lại ngủ mê say như vậy?

      Hay là —— lại hôn mê tiếp?

      Bước vội đến trước giường của , lấy tay thử chút hô hấp của . Sắc mặt khỏi tái .

      Lại thở!

      Gần như kịp suy nghĩ, nàng liền cúi đầu xuống, muốn tiếp tục dùng hô hấp nhân tạo cho .

      Hít ngụm khí to, môi vừa mới chạm vào bờ môi của , lại phát môi của dĩ nhiên là ấm áp.

      Mà đôi mắt của cũng biết mở khi nào, chìm đen giống như lốc xoáy, tràn đầy ý cười nhìn nàng.

      Long Phù Nguyệt suýt nữa trực tiếp nhảy dựng.

      hơi dấu ở trong cổ họng, lên nổi thể xuống. Liên tiếp lui về phía sau vài bước, mới ấp úng : "Ngươi...... ra ngươi cũng có ngất. Như vậy cũng tốt. Như vậy cũng tốt."

      biết sao, thế nhưng nhớ lại giấc mộng kia, mặt càng đỏ hơn.

      Phượng Thiên Vũ cười tiếng, thản nhiên : "Yên tâm, thương thế của ta tốt hơn nhiều rồi."

      Nhìn nàng lần nữa, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ: "Môi của nàng xảy ra chuyện gì?"

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, thế này mới nhớ tới chính ngoài miệng mình còn có ít vết bỏng.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      452Mượn cơ hội ăn đậu hủ của nàng




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, thế này mới nhớ tới ngoài miệng mình còn có ít vết phỏng, tuy rằng thoa thuốc cao, vết phỏng kia nhiều, nhưng nhìn gần vẫn có thể thấy.

      mặt khỏi đỏ lên: "Này —— cẩn thận bị phỏng chút. Đừng lo."

      Mày Phượng Thiên Vũ cau lại, ánh mắt có chút khó lường. Thở dài: "Là bị cháo làm phỏng đêm qua? Tại sao lại cẩn thận như thế?"

      Long Phù Nguyệt cười xấu hổ cười: "Cái kia ——Ta đêm qua đói bụng. Uống nhanh chút."

      Hai người lại gì.

      Đôi mắt hai người đối diện nhìn sau lúc lâu. khí lại có chút mờ ám.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt có chút bất an, thấy có gì đáng ngại, muốn tìm lý do chuồn mất.

      Phượng Thiên Vũ lại lười biếng ngáp cái, vươn bàn tay đến: "Phù Nguyệt, đỡ ta."

      Long Phù Nguyệt sững sờ chút, trong lòng có điểm yên, ấp úng : "Ngươi, ngươi vẫn nằm , thân thể của ngươi còn rất yếu, lại có người nào tới bái phỏng, tại sao phải cố gắng ngồi dậy làm gì?"

      Phượng Thiên Vũ cười khổ tiếng: "Lưng ta nằm rất lâu, nếu nằm tiếp có sâu. Yên tâm, ta tốt lên rất nhiều, đơn giản ngồi chút cũng sao."

      Long Phù Nguyệt có cách nào khác, chỉ phải tiến lên đưa đỡ ngồi xuống. May mắn lần này lại mượn cơ hội ăn đậu hũ của nàng.

      Thương thế của quả nhiên tốt lên rất nhiều. Ngồi lúc lâu, cư nhiên giống như ngày hôm qua ra mồ hôi mãnh liệt.

      Đúng lúc Lục nhi nấu cháo đưa vào, còn phối hợp hai loại thức ăn sáng sắc hương vị đều tốt.

      Ngay cả Long Phù Nguyệt nhìn, ngón trỏ cũng di chuyển.

      Tuy nhiên nàng cũng thường có ý tứ cướp miếng ăn cùng bệnh nhân, muốn ra ăn ít.

      Phượng Thiên Vũ lại tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên : "Dù sao cháo này, thức ăn này ta ăn cũng ăn hết, hay là nàng ở lại nơi này ăn cùng ta ."

      "A, Vậy cũng được." Long Phù Nguyệt thấy cũng nên cự tuyệt, chỉ phải đáp ứng.

      Lục nhi ở giường mang đến cái bàn , hai người mặt đối mặt ngồi ăn.

      Phượng Thiên Vũ uống ngụm cháo, lại ăn vài miếng thức ăn sáng, hơi hơi nhíu nhíu mày.

      Long Phù Nguyệt vẫn trộm nhìn nhìn , thấy như thế, bất giác hỏi: "Như thế nào? hợp khẩu vị ngươi?"
      453. Trong lòng lại đánh cái chủ ý quỷ gì?

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng cái, thở dài tiếng: "Ta còn là thích ăn món « Ngư hương khổ qua » mà nàng xào.”

      (Cá xào mướp đắng)

      ‘Ba !" Đôi đũa trong tay Long Phù Nguyệt thất thủ rơi xuống.

      Nàng —— Trong mộng nàng đêm qua làm thứ ăn, chính là món ‘Ngư hương khổ qua’ này.

      Nhớ tới nụ hôn sâu trong mộng cùng , khuôn mặt của nàng tự dưng đỏ lên.

      Phượng Thiên Vũ quét nàng liếc mắt cái, tại sao chỉ tên món ăn cũng có thể làm cho nàng thất thố như thế.

      Trong lòng hơi động chút, khỏi nhớ lại những ngày ở quận chúa phủ đó.

      Long Phù Nguyệt nấu được món ngon, đem khẩu vị cùng tiểu hồ ly đều nuôi đến kén chọn. Quận chúa phủ cái hạ nhân cũng có. Ba người bọn ở bên trong trôi qua thực phóng khoáng vui vẻ. Thường thường ở phía dưới nhóm lửa, nàng ở phía xào rau......

      văn thao vũ lược đó là tốt phản đối, chỉ riêng chuyện nhóm lửa hoàn toàn, phải lửa quá lớn chính là lửa . Thường thường đem khuôn mặt mình dính đầy tro mỗi khi nàng cười , cố tình dụi vào khuôn mặt nhắn của nàng xoa chút......

      Nay nghĩ đến những ngày thực bình thường này, đúng là thời tốt khắc đẹp nhất trong cuộc đời của .

      hơi có chút xuất thần.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt cũng sợ sệt bất an. Bữa cơm này, hai người trong trầm mặc ăn xong.

      Lục nhi thu thập bát đũa.

      Long Phù Nguyệt ngượng ngùng đứng lên: " quấy rầy ngươi luyện công. Ta ra ngoài nhìn thử xem sư huynh có trở lại chưa."

      Phượng Thiên Vũ gật gật đầu, ừ tiếng. Thế nhưng phá lệ tiếp tục quấn quít lấy nàng.

      Long Phù Nguyệt thấy giống như thay đổi thành người khác, đối với nàng vừa nóng vừa lạnh, biết là thực nghĩ thông suốt, hay trong lòng lại có chủ ý quỷ quyệt gì?

      khỏi thở dài hơi, trong lòng cũng biết là vui mừng hay là mất mát. Thản nhiên nhìn gật đầu cái, liền ra ngoài.

      Hai ngày này Cổ Nhược vẫn trở về. Nhớ tới vì giúp Phượng Thiên Vũ chữa bệnh bế quan, khi ra sắc mặt cực kém, Long Phù Nguyệt rất lo lắng. biết bị thương thành bộ dáng gì nữa.

      Tuy nhiên, chính chịu, Long Phù Nguyệt cũng chút biện pháp.

      mất tích quen, nàng sao có năng lực nơi nào tìm ?

      Ở trong phòng ngủ của đại sư huynh ra ngồi ngơ ngẩn lát, bực mình ra.

      Chỉ cảm thấy lúc này nhàm chán, cũng biết nên làm những gì.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 454: Tin tức chấn động!

      Edit: Quảng Hằng


           Bước chân vô thức bất tri bất giác bước đến cửa tĩnh thất.

      Ngẩng đầu vừa thấy, trái tim bỗng nhiên lộp bộp nhảy dựng.

      Hả, tại sao ta lại chạy đến đây?

      Thương thế của còn gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày khỏe hẳn.

      Ta còn đến nơi này làm  gì?

      Chẳng lẽ —— Ta nỡ bỏ mặc sao?

      Ngay cả nàng cũng bị ý nghĩ này làm kinh hoàng, mạnh mẽ lắc lắc đầu.

      , , ta thích chính là Đại sư huynh, thích .

      Nhất định là bởi vì cứu ta, rồi thâm tình chân thành với ta, nên ta mới cảm thấy áy náy đành lòng bỏ mặc ...

      Nếu thích , nên cho hi vọng.

      Long Phù Nguyệt, ngươi thể mơ mo hồ hồ mãi như vậy, khi nên buông tay buông tay .

      Ngươi thể phụ Đại sư huynh...

      Bàn tay định đẩy cửa rốt cục lại thu trở về.

      Xoay người giống như chạy trốn chạy vụt .

      "—— Ai, Đại sư huynh, Phù Nguyệt rất nhớ huynh, khi nào huynh mới trở về?"

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cho tới bây giờ chưa bao giờ nhớ Đại sư huynh giống như bây, khát khao bổ nhào vào trong ngực của , nghe được an ủi.

      Bước chân vô thức hoang, bất tri bất giác ra khỏi Vấn Thiên quán. dạo ở trong thành.

      Nàng cố ý muốn tránh mặt Phượng Thiên Vũ, trước khi Đại sư huynh quay về nàng nhất định trở về Vấn Thiên quán.

      Ban ngày nàng ở trong thành dạo chung quanh, buổi tối liền lung tung tìm khách điếm tạm trú lại.

      Thỉnh thoảng trở về Vấn Thiên quán chuyến, thấy sư huynh vẫn chưa trở lại, nàng liền tức khắc ra.

      Giống như du hồn thơ thẩn ở trong thành

      Như vậy liên tiếp bốn năm ngày nàng cũng gặp lại Phượng Thiên Vũ.

      Hôm nay, nàng ở trong thành dạo nửa ngày, đến chân có chút tê dại, trong bụng cũng cảm thấy hơi đói.

      Liền chạy đến tửu quán ăn cơm, nhân tiện cũng nghỉ chân chút.

      Gian tửu quán này lớn đến tính được, nhưng rượu và thức ăn là lợi ích thực tế, giá cả lại phải chăng.

      Cho nên người đến tửu quán này ăn uống đúng là ít.

      Đủ mọi hạng người, dạng nào đều có.

      Nhiều người , tin tức cũng nhiều hơn.

      Long Phù Nguyệt vừa mới ăn ít lửng dạ, chợt nghe đến tin tức siêu chấn động.


      455.Chuyện ma quái

       

      Edit: Quảng Hằng

               

                 Ngoài thành ba mươi dặm có nghĩa trang rất lớn, nơi đó lại có chuyện ma quái rồi!

                Truyền bá tin tức này là hai nam nhân dáng vóc vạm vỡ. Nghe là tận mắt nhìn thấy.

                Trong đó cái hán tử vạm vỡ tối hôm qua uống nửa say, chân lảo đảo bước trở về, khi cách nột ngôi mộ xa, trong ánh trăng mờ bỗng dưng thấy ngôi mộ có bóng người mơ mơ hồ hồ ngồi.

                vốn là gan lớn từ , huống chi uống ít rượu mạnh, rượu mạnh làm lá gan thêm lớn. Lúc ấy thế nhưng hề sợ hãi, lung la lung lay qua, lớn tiếng cười : "Lão huynh, ngươi ở nơi này làm gì đây? Giả quỷ dọa người?"

                Hán tử kia cũng là có chút võ công, dưới chân được cũng chậm, nhưng ai ngờ lời vẫn chưa kịp xong, bóng người ngôi mộ biến mất tăm hơi.

                hoảng sợ, tỉnh rượu hơn phân nửa.

              Thế này mới nhìn đến mộ phần kia cư nhiên nằm khối tử thi, xem ra như là vừa hạ táng lâu.

                Thân thể còn chưa có chút dấu hiệu hư thối.

                Mở to hai con mắt, khóe miệng tia cười quỷ dị.

                Cười đến mức làm nam nhân vạm vỡ này cả người ứa ra khí lạnh, cảm giác say toàn bộ theo mồ hôi lạnh chảy ra. Quát to tiếng, co chân bỏ chạy.

                đường cũng biết té ngã bao nhiêu lần, mới chạy trở về trong nhà.

                Hôm nay đối diện chính là nam nhân uống rượu cùng đêm đó an ủi.

                Long Phù Nguyệt thấy hán tử kia sắc mặt tái nhợt, đến chuyện này, tựa hồ trong lòng còn sợ hãi, biết đại khái sai.

                khỏi lòng hiếu kỳ nổi lên.

                Nàng xưa nay đối với chuyện quỷ thần ôm thái độ bán tín bán nghi.

                Quỷ sống nàng chưa từng thấy quá.

               Vả lại nàng tại cũng là nhàn rỗi có việc gì. Liền muốn tìm ngôi mộ này, thuận tiện bắt con quỷ đến chơi đùa.

                Nàng hướng hai nam nhân kia hỏi nơi chính xác của nấm mồ đó, vội vã tìm đến.

                Khinh công nàng tại rất tốt, hơn ba mươi dặm đường này nàng cũng chỉ cần dùng gần nửa canh giờ liền chạy tới.

                Lúc này còn là buổi chiều, ánh mặt trời vẫn chiếu chói lọi, nghĩa trang này thực tại , diện tích khoảng chừng vài dặm.

                Cỏ hoang cao cỡ nửa người, trong cỏ hoang có tất cả mộ phần lớn   , mộ mới, mộ cũ, chi chít như sao trời, giống như từng cái, từng cái bánh bao trắng nằm rải rác mặt đất.

                Long Phù Nguyệt ở nghĩa trang  vòng lớn, cảm giác được cái gì đặc biệt.

      justify;" align=" 

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      456; đây là lời chào hỏi gì kì lạ thế?




      ']Edit:Quảng Hằng


      ']Beta: Khuyên

      Ngẩng đầu nhìn lên thấy bãi tha ma lớn, bên cạnh có căn nhà đơn độc.

      Căn nhà này ước chừng có ba gian, xiêu vẹo đứng ở nơi đó, có cảm giác thê lương.

      Long Phù Nguyệt biết, đây là nơi người giữ tử thi ở.

      Bình thường người chết, người ta đều đem quan tài đến nơi này quàng lại vài ngày, tùy ý hạ táng.

      Cho nên trong phòng người giữ tử thi năm bốn mùa luôn luôn vài cỗ quan tài.

      Long Phù Nguyệt quyết định hay là trước đến nhìn thử ngôi nhà của người giữ tử thi này nhìn cái xem sao.

      Nhìn xem có thể từ trong miệng của người này lấy ra chút tin tức gì của câu chuyện chấn động vừa rồi hay .

      Dù sao nàng cũng chỉ là nghe hai hán tử kia thuận miệng mà thôi.

      Còn chưa có thể xác định chuyện ma quái là có thực hay .

      Đẩy cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt tiếng, Long Phù Nguyệt liếc nhìn trong phòng quả có mấy cổ quan tài.

      Mà gần quan tài còn có chiếc giường.

      lão nhân sắc mặt vàng ủng ngồi ở giường.

      Nghe được cửa phòng mở, ông ta uể oải ngẩng đầu, nhìn thấy Long Phù Nguyệt, trong mắt già mờ mịt lên chút kinh ngạc, liền hỏi: " nương, nhà của nương có người chết sao?"

      Thanh ông ta cao vút như xé gió, ong ong bên tai.

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại!

      Đây là lời chào hỏi gì kì lạ thế? Siêu cấp xui!

      Lặng yên, Long Phù Nguyệt yên lặng nuốt cục tức.

      Nếu như phải có chuyện muốn hỏi ông ta, Long Phù Nguyệt suýt nữa liền ‘ân cần thăm hỏi’ lại.

      Nàng mạnh mẽ kéo khóe miệng cười tiếng, tự nhận là lộ ra dáng vẻ hiền lành nhất, tươi cười ngọt ngào nhất: "Lão nhân gia, nơi này của ông có phải có thứ gì sạch gì đó ?"

      Lão nhân kia liếc mắt nhìn nàng quái dị, bộ dạng đương nhiên: "Đương nhiên là có."

      Ồ, nghĩ tới lão nhân này thẳng thắn như vậy.

      Long Phù Nguyệt hưng phấn lên: "Lão nhân gia, như vậy ông gặp qua thứ sạch gì đó rồi chứ? Hình dáng của nó trông thế nào? Có phải là giống theo như đồn đãi theo lời hay , bay phất phơ, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch ......"

      Nàng đem những gì nàng biết hình dung về quỷ từng lời đều ra. Muốn hướng lão nhân này nghiệm chứng thử xem.

      Lão nhân kia chậm rãi đánh gãy hưng phấn của nàng: " nương, ngươi là ‘quỷ’ sao? Vật kia nơi này cũng có."
      457.Lão đầu quái dị

      Edit: Elaine

      Long Phù Nguyệt sửng sốt: " có quỷ? Vậy ngươi vừa rồi còn thừa nhận có gì đó hề sạch .

      Lão đầu tử chậm rãi lắc lắc đầu: "Theo lời tiểu lão nhân sạch là ý chỉ tử thi. nương ngẫm lại , người chết, chậm rãi hư thối, có khả năng sạch được ?"

      Á! Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa ói ra.

      ra sạch theo lời lão đầu tử là ý này!

      "Vậy—— lão nhân gia là, ở nơi này của ông có quỷ náo lọan qua ?"

      Lão nhân kia thập phần khẳng định gật gật đầu: "Người chết là đèn tắt, chết liền chính là chết, Quỷ Hồn nơi đâu lại đến nhiều như vậy? Tất nhiên là tin đồn do người tạo ra thôi."

      Long Phù Nguyệt nghĩ tới lão nhân này lại là người theo chủ nghĩa duy vật.

      khỏi ngẩn ngơ, nhưng lại hết hy vọng: "Ta hôm nay nghe hai người trẻ tuổi , tối hôm qua thấy quỷ tại nấm mồ ở nơi đây......"

      Lão đầu tử kia ánh mắt cũng chuyển, ho hai tiếng: "Đại khái nhìn lầm rồi. Đem tảng đá làm người."

      "Làm sao có thể? còn giống như thấy khối tử thi nằm đỉnh nấm mồ!"

      "Đó là uống nhiều rượu quá, nhìn nhầm. Nơi đó làm sao có tử thi? Tiểu lão nhân ở trong này trông mộ nhiều năm liền, cho tới bây giờ vẫn chưa khi nào để thi thể nằm trơ trọi bộc lộ như tại miền hoang dã đâu.”

      Lão đầu tử kia như trước chậm rãi. xong lời này, bình thản nằm xuống: " nương nếu như là đến tìm kiếm cái lạ, xin cứ tự nhiên. Tuy nhiên là vài người bậy, nương liền tin. Nơi này khí nặng, đừng tự làm bẩn nương, lão nhân mệt mỏi, nghỉ ngơi trước."

      Chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, biết rốt cuộc hỏi được gì người lão đầu tử này. Liền hậm hực rời .

      Cũng biết là vì sao, nàng có cảm giác lão đầu tử này có chút cổ quái, lại xác định cổ quái ở chỗ nào.

      Ngẩn ngơ mà nghĩ chút, đại khái người giữ thi vẫn cùng người chết giao tiếp, cho nên người cũng trở nên dương quái khí như vậy.

      Nàng thở dài, trong đầu khỏi nổi lên bóng dáng đại sư huynh.

      Ôi, nếu đại sư huynh tới đây, nhất định có thể nhìn ra nơi này có cái gì cổ quái. Đáng tiếc, lại biết nơi nào......

      Nàng  vòng lớn khu vực gần đó, thẳng đến hoàng hôn buông xuống, nàng mới lại quay trở về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :