1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      438.Ngươi lo lắng cho ta sao

      Edit: Quảng Hằng
      Thanh này vừa nghe liền biết là thái giám phát ra. Trong lòng Long Phù Nguyệt chấn động, cái chén trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

      "Chết rồi, lần này cả hoàng đế cũng tới, chỉ sợ chuyện này khó giải quyết rồi! Nếu hoàng thượng cũng muốn giết vị Phượng Vương gia này làm sao bây giờ?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, khẽ cười  cười: "Nàng lo lắng cho ta sao?"

      Long Phù Nguyệt chau mày : " Trình Tướng quân còn có thể miễn cưỡng qua được, lần này hoàng đế tự mình đến , nếu ông ta muốn gây bất lợi với ngươi , chỉ sợ. . . . . ."

      Khóe môi Phượng Thiên Vũ gợi lên chút trào phúng: "Yên tâm, dám làm gì ta đâu . Đỡ ta."

      Long Phù Nguyệt biết muốn làm gì, nhăn lại lông mày : "Thương thế của ngươi như vậy, còn có thể đứng lên sao?"

      Phượng Thiên Vũ cười : "Yên tâm, ta có chủ ý. Đỡ ta ngồi dậy trước ."

      Long Phù Nguyệt có cách nào khác, chỉ phải ôm dìu  ngồi dậy.

      Long Phù Nguyệt vẫn là lần đầu tiên cùng có khoảng cách gần tiếp xúc như vậy, ôm dìu nửa thân mình của , trong mũi nghe mùi thơm ngát thản nhiên  người , nhưng hiểu sao lại cảm giác dị thường quen thuộc.

      Giống như vòng ôm ấp này chính mình ban đầu dựa sát vào đây, muốn xa rời.

      Trái tim còn nhảy loạn, hé ra khuôn mặt nhắn hồng giống như trái táo chín mọng  .

      vất vả giúp đỡ ngồi dậy.

      Toàn thân xuất ra mồ hôi. (đau đớn)

      Nàng cũng ra thân mồ hôi. ( khẩn trương  )

      Tai nghe  tiếng bước chân bên ngoài  càng ngày càng gần. Long Phù Nguyệt khẩn trương  lòng phốc phốc nhảy loạn. Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay của nàng.

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thấp giọng : "Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì?"

      Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ lên chút ánh sáng lạnh: "Nàng bị thương, ai dám đả thương  nàng? Chính là Trình Tướng quân gì đó mà nàng vừa mới đúng ?"

      Long Phù Nguyệt nghĩ tới thân thể của và của mình vừa mới tiếp xúc liền dò xét ra nội thương của mình. Cảm thấy có chút tủi thân. Nhưng lúc này cũng phải là thời điểm điều này.

      Nàng cuống quít rút cổ tay của mình ra: " có việc gì , chút vết thương mà thôi."

      Hai người chuyện , bên ngoài có hai đội Ngự Lâm quân tràn vào. người mặc áo vàng long hành hổ bộ* mà thẳng bước tiến vào.

      (*) Ý tượng trưng cho dáng dấp vua chúa.

      Người này khuôn mặt tuấn tú nho nhã, dáng người thon dài, đôi mắt thâm trầm mà tinh nhuệ.

      439.Đấu trí

      Edit: Quảng Hằng
      Ông ta chính là hoàng đế Khai Dương quốc —— Dương Thần Dịch.

      Dương Thần Dịch vừa đến liền nhìn thấy Phượng Thiên Vũ nằm giường trúc.

      Sắc mặt của Phượng Thiên Vũ hơi có chút tái nhợt, lười biếng  nghiêng người dựa vào đầu giường, khóe miệng chứa đựng chút ý  cười chẳng hề để ý. Hai tròng mắt sâu thẳm, lại cực kỳ có thần.

      Dương Thần Dịch cười ha hả: " biết Phượng Vương gia vào tệ nước, trẫm lại đến bây giờ mới biết,   tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội."

      Khóe môi Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra nụ cười thản nhiên  : "Bệ hạ cần phải khách sáo, là Thiên Vũ tới vội vàng, chưa từng bái phỏng, là Thiên Vũ thất lễ trước, bệ hạ đại nhân đại lượng, chắc là so đo."

      Long Phù Nguyệt đứng lên thi lễ với Dương Thần Dịch: "Phù Nguyệt thỉnh an hoàng huynh. Hoàng huynh vào Vấn Thiên quán, tiểu muội kịp nghênh tiếp , thất lễ, thất lễ."

      Dương Thần Dịch cười ha ha, nắm tay  Long Phù Nguyệt: "Phù Nguyệt, ngươi tuy rằng phải thân muội của trẫm, nhưng trẫm cùng ngươi hợp ý, đây chính là so với thân muội còn thân hơn, huynh muội nhà mình cần phải khách khí. Nhưng mà, hoàng huynh ta trách ngươi chuyện."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: "Chuyện gì?"

      Dương Thần Dịch : "Vấn Thiên quán có khách quý đến đây, vì sao cho hoàng huynh biết? Ngươi để cho trẫm chậm trễ tiếp  khách quý, đây chính là thất lễ vô cùng nha."

      Long Phù Nguyệt còn chưa kịp gì.

      Lời của Phượng Thiên Vũ liền thản nhiên thốt ra: "Bệ hạ, tại hạ lần này là cải trang du ngoạn, đặc biệt là đến tìm kiếm thê tử thất   lạc hai năm, phụ hoàng của ta biết ta muốn tới nơi này, liền cho ta chuẩn bị  phần lễ mọn, vốn tưởng tìm được thê tử đến bái phỏng bệ hạ, nhưng để bệ hạ ngược lại đến gặp mặt tại hạ. Điều này làm cho tại hạ rất hổ thẹn."

      tới đây, từ trong lòng lấy ra cái bao lụa, mở bao lụa ra, bên trong là viên Dạ Minh Châu lóe ra ánh hào quang màu lam nhạt. Ánh sáng ngọc loá mắt, hiển nhiên là bảo bối vô cùng trân quý.

      "Bệ hạ, xin thứ cho tại hạ thân thể tiện, đây chính là lễ mọn phụ hoàng ta tặng cho bệ hạ, thỉnh xin vui lòng nhận cho." Bàn tay của Phượng Thiên Vũ trắng như bạch ngọc nâng viên Dạ Minh Châu, đưa tới.

      có thái giám bên cạnh tiếp nhận, Dương Thần Dịch ha ha cười tiếng: "Thiên Tuyền hoàng đế khách sáo quá rồi. À, Vương Phi của Phượng Vương gia  mất tích sao? Là ở Khai Dương quốc? biết có thẩm tra ra được chưa? Muốn trẫm giúp ngươi tay hay ?"

      Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      440. Lần này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch



      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên

      Trái tim Long Phù Nguyệt lộp bộp nhảy dựng, còn chưa kịp gì. Phượng Thiên Vũ liền cười dài : " đến cần phải tạ ơn bệ hạ, chẳng những thu lưu thê tử của ta, còn phong nàng làm quận chúa, tại hạ vô cùng cảm kích......"

      Dương Thần Dịch lắp bắp kinh hãi, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Phượng Vương gia , lẽ chính là Long Phù Nguyệt nương? Phù Nguyệt, tại sao trẫm cho tới bây giờ nghe ngươi nhắc tới?"

      Long Phù Nguyệt quả thực muốn khóc thét. Nàng cũng thể thân thể này của mình có lẽ từng là thê tử của . Nhưng tại linh hồn phải? Chẳng những khó có thể giải thích, hơn nữa rất hoang đường. Phỏng chừng hoàng đế này cũng tin tưởng.

      Nàng cứ hơi trầm ngâm như vậy, Phượng Thiên Vũ liền thở dài: "Tại hạ cùng thê tử náo loạn, cãi nhau chút, nàng trong cơn tức giận rời nhà trốn , cho tới bây giờ tại hạ tìm nàng suốt hai năm, ôi, là tại hạ từng thực có với lỗi nàng, nàng trách tội tạia ạ, chịu nhận tại hạ, tại hạ cũng có biện pháp......"

      Những lời này vừa ra, Long Phù Nguyệt cho dù mở miệng thừa nhận, Khai Dương hoàng đế cũng tin tưởng nàng. khỏi tức giận căm phẫn trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, hận thể nhảy tới bóp chết .

      Phượng Thiên Vũ cũng tình cảm tràn đầy đưa mắt nhìn nàng, ra dáng thâm tình lưu luyến. Làm cho nàng nhịn được lại rừng mình cái, nổi da gà khắp toàn thân.

      Dương Thần Dịch đem thần sắc của bọn họ đều xem ở trong mắt, đối với lời của Phượng Thiên Vũ thực tin tám chín phần. Ha ha cười : "A, ra là thế. Ha ha, vợ chồng cãi nhau, đầu giường đánh, cuối giường hòa, có cái gì phải giận dỗi. Phù Nguyệt, đây là lỗi của ngươi."

      Lỗi của ta? Lỗi cái đầu của ! Ta trước đây biết ? Trời ạ, lần này nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa sạch!

      Vẻ mặt Long Phù Nguyệt vô tội thêm bất đắc dĩ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ , hận thể lấy đầu của đem ném bỏ.

      Dương Thần Dịch lại đem biểu tình hai người bọn họ trở thành vợ chồng liếc mắt đưa tình, cười : "Tốt lắm, tốt lắm, tìm được là được rồi. Phù Nguyệt nếu là muội tử của trẫm, trẫm đương nhiên chuẩn bị phần đồ cưới cho nàng. Ha ha, từ nay về sau, chúng ta cũng xem như quan hệ thông gia phải ? À, Phượng Vương gia, thương thế của ngài nsao rồi? Muốn trẫm phái vài ngự y đến bắt mạch cho ngài hay ?"

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Tại hạ bị thương chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi. có gì đáng ngại. tại chỉ là hai chân được tiện, bằng sớm nghênh đón thánh giá. Tin tưởng nếu tĩnh dưỡng vài ngày hoàn toàn tốt hơn. Đa tạ bệ hạ quan tâm, vẫn là nên làm phiền bệ hạ."



      441. Hô hấp nhân tạo




      Dương Thần Dịch gật gật đầu, : "Vậy Phượng Vương gia hãy nghỉ ngơi, thiếu cái gì lên tiếng ." Lại quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt : "Phù Nguyệt, Đại sư huynh của ngươi đâu? Tại sao lại gặp ?"

      Long Phù Nguyệt ngẩn ra, đại sư huynh lại mất tích? Vừa mới phải còn ở đây sao?

      Nhưng mà lời này đương nhiên thể với Dương Thần Dịch. Nàng miễn cưỡng cười tiếng: "Đại sư huynh của ta có lẽ lại đến nơi nào thanh tu nữa rồi. Hoàng huynh tìm huynh ấy có thể có chuyện quan trọng sao? Hay là để Phù Nguyệt ra ngoài tìm xem?"

      Dương Thần Dịch vội khoát khoát tay: " cần. Trẫm cũng có chuyện khác, tùy tiện hỏi mà thôi. Nếu thanh tu rồi, vậy đừng nên quấy rầy......"

      Dương Thần Dịch lại ở đây hàn huyên cùng Phượng Thiên Vũ vài câu, thế này mới .

      Những người này vừa mới rời . Long Phù Nguyệt liền nhảy dựng lên, kêu lên: "Phượng Thiên Vũ, ngươi......" muốn mắng vài câu hết giận, thuận tiện thuyết minh thân phận của mình, nhưng ngờ vừa quay đầu lại, tự nhiên nhìn đến Phượng Thiên Vũ ngã xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Đầu đầy mồ hôi ngã nhào. Khép hờ ánh mắt, giống như còn thở.

      Làm nàng kinh hoàng, nhất thời đem lời muốn nuốt trở về trong bụng. Nhảy qua gọi : "Này này, ngươi làm sao vậy? Vừa mới rồi phải tốt lắm sao?"

      Vừa vừa lay động .

      Phượng Thiên Vũ nhắm chặt ánh mắt, nhúc nhích, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.

      Trời ạ, phải là hôn mê chứ?!

      Trong lòng Long Phù Nguyệt khỏi vội vàng, vươn tay dò xét hơi thở của , a a a a a a a a a a, có hơi thở rồi!

      Lần này Long Phù Nguyệt thực nóng nảy. Sư huynh biết nơi nào, chờ tới cứu đó là có khả năng.

      Nàng ở trong phòng lung tung vòng. Đột nhiên nhớ tới môn tri thức học cấp cứu đại.

      Mặc kệ! Tốt xấu gì cũng nên thử lần!

      Nàng nhảy đến bên cạnh , trước lấy tay để lên ngực và bụng ấn mấy cái, sau đó bóp mũi , tiến đến gần miệng , dựa theo cấp cứu đại, miệng đối với miệng mãnh liệt thổi mấy hơi thở.

      Phương pháp này thực là rất hữu hiệu, vừa mới thổi hơn mười hơi, ngụm cuối cùng này vừa mới thổi ra , Phượng Thiên Vũ sâu kín  mở mắt ra, Long Phù Nguyệt cùng mắt to đối đôi mắt , vài giây đồng hồ, bỗng nhiên tránh xa ra.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      442. Ngươi đau lòng vì ta sao?




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: khuyên

      Nàng vốn dĩ thổi hơi thổi đến choáng váng đầu hoa mắt, thấy thế lập tức sảng khoái tinh thần, hé ra khuôn mặt nhắn hồng giống như quả táo, liên tục khoát tay : "Ta phải phi lễ ngươi, ta là làm cho ngươi hô hấp nhân tạo...... Ừm, ừm, hô hấp nhân tạo."

      Trong mắt Phượng Thiên Vũ lên chút kinh ngạc. Phỏng chừng còn có nghe qua cái từ hô hấp nhân tạo này. liếm liếm môi, môi còn có hơi thở nàng ngọt ngào.

      đúng là hoài niệm. lâu được hôn nàng. Khó có dịp nha đầu kia bỗng nhiên chủ động như vậy, xem ra sau này cần choáng váng nhiều hơn......

      Trong mắt của lên tia sáng xảo quyệt, nhưng tia sáng này chỉ chợt lóe lên, Long Phù Nguyệt cũng nhìn thấy.

      nhàng ‘ồ’ tiếng, nữa.

      khí có chút xấu hổ cùng mờ ám, Long Phù Nguyệt nhìn hơi hơi nhíu nhíu mày: "Ngươi —— Vừa rồi tinh thần rất tốt, tại sao bỗng nhiên lại ngất vậy?"

      Trong lòng bỗng nhiên dâng lên từ —— Hồi quang phản chiếu, phải là hồi quang phản chiếu chứ?

      Phượng Thiên Vũ vừa thấy sắc mặt của nàng liền biết ngay nàng suy nghĩ gì. khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Thản nhiên : "Yên tâm, ta phải hồi quang phản chiếu! Vị hoàng huynh kia của ngươi mới vừa rồi, ta là bất đắc dĩ mới thu xếp tinh thần, thế nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở đây mà thôi."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, : "Thương thế của ngươi như thế này, hoàng huynh ta cho dù đến đây, ngươi ngồi dậy nổi cũng có ai trách tội ngươi. Sao lại miễn cưỡng chính mình?"

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười như ngọn gió xuân vừa mới phất qua: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đau lòng vì ta sao?"

      Mặt Long Phù Nguyệt vọt đỏ chút, gắt cái: "Tưởng bở! Ai đau lòng vì ngươi? Đại sư huynh vất vả đem ngươi cứu sống, cũng thể cho ngươi dễ dàng rơi rụng như vậy. Vừa rồi sao ngươi bỗng nhiên bất tỉnh thế?"

      Trong tâm Phượng Thiên Vũ thầm cười khổ, bỗng nhiên rất thất vọng.

      Mha đầu này bây giờ đối với chính mình tốt, là vì sợ tâm huyết sư huynh uổng phí sao? Hay chỉ là áy náy?

      vừa rồi bỗng nhiên ngất cũng phải nội thương phát tác, từ tu luyện loại Quy Tức Công, loại công phu này đối với tự thân trị liệu nội thương rất có lợi.

      mạnh mẽ chống đỡ chờ hoàng đế Khai Dương quốc  ra ngoài, liền rốt cuộc kiên trì nổi, Quy Tức Công tự động bắt đầu.

      Đây cũng là cơ năng bảo vệ mình của thân thể loại thủ đoạn hữu hiệu.

      443. Viên này hạt châu vốn là nghĩ đưa cho ngươi...



      Edit: Quảng Hằng

      Loại võ công này càng động, tim đập hô hấp đều trở nên cực kỳ yếu ớt, giống như chết vậy.

      Cũng khó trách nha đầu này lại hiểu lầm. Thế nhưng tự động đưa lên cặp môi thơm...... quyết định, công phu này vẫn là trở thành bí mật , cho nàng.

      ý xấu cười tiếng, mặt lại lóe ra sắc thái ưu sầu, thở dài hơi: "Ôi, ta cũng biết tại sao có thể đột nhiên lại hôn mê nữa. Chẳng lẽ —— Ta sắp giá hạc tây quy* rồi?"

      (*_*) Chết.

      Mặt  đầy hiu quạnh, ra vẻ ta đây sắp chết. Thương thế vốn rất nặng, cần giả vờ cũng rất giống.

      Long Phù Nguyệt nhớ lại lời của đại sư huynh, tựa hồ là Phượng Thiên Vũ lúc nào cũng có thể chết. Trong lòng lộp bộp nhảy dựng, thậm chí có chút khủng hoảng, quýnh lên an ủi: " có việc gì, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi xong hẳn là thành vấn đề."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thở dài hơi: "Nha đầu, nếu ta chết, tâm ngươi có thể đau đớn hay ?"

      Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, thế nhưng dám nghĩ đến việc khi chết mình như thế nào. Khẽ nhếch cánh môi cười tiếng, khô cằn : "Có, thương tâm. Người nam nhạn đẹp cách nghiệt giống như ngươi vậy, bất kì nữ nhân nào nhìn thấy cũng thương tâm. »

      Đề tài này có chút mẫn cảm, Long Phù Nguyệt quyết định vượt qua chủ đề mẫn cảm này.

      "Ta nghĩ đến hoàng huynh đến đây bắt ngươi. nghĩ tới cũng là tới thăm ngươi. À, ngươi lại còn chuẩn bị lễ vật, viên Dạ Minh Châu này là thứ tốt."

      Phượng Thiên Vũ khóe miệng khẽ cong, lộ ra nụ cười nhạt, khẽ lắc đầu, thở dài tiếng: "Ngươi thích viên Dạ Minh Châu này? Viên hạt châu này vốn là muốn tặng cho ngươi......"

      Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Muốn tặng cho ta? thể nào! Đây phải là lễ vật hoàng đế cha ngươi đưa cho hoàng đế Khai Dương sao? Làm sao lại nghĩ đưa ta? Hừ! Ngươi lại trêu cợt ta!"

      Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt: "Nha đầu ngốc, phụ hoàng của ta hoàn toàn là biết ta tới nơi này, làm sao lại muốn tặng quà cho Khai Dương hoàng đế?"

      Lúc này Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây người: "Vậy...... Vậy lễ vật là chuyện gì xảy ra?"

      Khóe môi Phượng Thiên Vũ gợi lên chút cười lạnh, thản nhiên : "Nha đầu ngốc, ngươi cho là hoàng huynh ngươi đúng là tới thăm ta sao?"

      Long Phù Nguyệt ngẩn ra: " phải? Nhưng hỏi han ân cần đối với ngươi, phải thăm ngươi vậy là cái gì?"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      444.Đừng...... Đừng rời khỏi ta

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên


      <img class="alignnone size-full wp-image-11426" title="4e1cf7e4ef2f6dc7e3cae05" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/03/4e1cf7e4ef2f6dc7e3cae05.jpg" alt="" width="590" height="417" />


      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng cái, thở dài tiếng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi tuy rằng cũng xem như thông minh lanh lợi, nhưng đối với chuyện chính trị tranh đấu này vẫn luôn trong sáng ngây thơ. Hoàng huynh ngươi lần này tới vốn dĩ cũng có ý gì tốt. Nếu như phải ta phản ứng nhanh, lúc này ngươi thấy được ta đây chỉ sợ khối tử thi rồi!"

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, mở to hai mắt, nghe tiếp.

      " đại khái nghe vị Tam vương gia kia , biết ta bị nội thương rất nặng, cho nên mới mang theo nhiều thị vệ như vậy, đại khái là muốn tìm cơ hội tiêu diệt ta. Nhưng nghĩ tới thấy ta vẫn còn thanh tĩnh vô cùng, hơn nữa ta ngồi ở chỗ kia, giống bộ dạng như là bị thập phần trọng thương, dù sao thanh danh của ta bên ngoài, ngoại giới đồn đãi ta có thể giết người ở ngoài ngàn dặm, phỏng chừng cũng rất sợ hãi ta. Cho nên nhìn thấy ta bình an vững vàng ngồi ở chỗ này, nhất thời dám hành động thiếu suy nghĩ. lại biết, ta dùng hết tất cả khí lực, cũng chỉ có thể ngồi thẳng mà thôi......"

      Long Phù Nguyệt nghĩ tới trường hợp vừa rồi nhìn như thân thiện thế nhưng lại tiềm sát khí lớn như vậy, sững sờ chút, : "Vậy —— Vậy lễ vật lại là cnhư thế nào?"

      Phượng Thiên Vũ thở dài: "Ngươi vẫn sao? Ta viên hạt châu này là phụ hoàng ta đưa cho . Cũng chính là , phụ hoàng ta biết ta ở Khai Dương quốc, mới có cố kỵ. Dù sao Thiên Tuyền Quốc so với Khai Dương quốc thực lực của nước ta cường thịnh rất nhiều, nếu ta ở Khai Dương quốc xảy ra chuyện, phụ hoàng của ta tất nhiên khuynh đảo lực lượng cả nước đến báo thù cho ta. Đó cũng phải là khả năng có thể thừa nhận...... Cho nên, sau khi nhìn thấy viên hạt châu này, mới hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ nhân cơ hội loại trừ ta."

      hơi nhiều lời như vậy..., đương nhiên có chút mệt mỏi, sắc mặt như ngọc thạch trở nên càng tái nhợt, hơi có chút thở dốc.

      Ồ, ra là thế!

      Long Phù Nguyệt cuối cùng là hiểu huyền cơ bên trong.

      khỏi lắc lắc đầu: " nghĩ tới tình lại phức tạp như thế, chính trị tranh đấu này cũng đau đầu nhức óc. Đối diện lẫn nhau mà phải quanh có lươn lẹo rất nhiều vòng......"

      Nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ, thở dài hơi: "Tự ngươi vận công chữa thương , ta  quấy rầy ngươi nữa." Xoay người định rời .

      Phượng Thiên Vũ lại vươn tay bắt được ống tay áo của nàng: "Đừng...... Đừng rời khỏi ta." Bộ dáng của chút yếu ớt, tựa hồ buông lỏng tay, nàng giống như biết bay vậy.

      Long Phù Nguyệt luôn luôn loại cảm giác bị tính kế, lại nên lời là lạ ở chỗ nào.
      445.Đừng...... Đừng




      Edit: Quảng Hằng

      Nàng giống như an ủi vỗ vỗ tay : "Yên tâm, ta . Ta tìm sư huynh của ta xem. Huynh ấy dường như bị thương cũng đâu. lát ta trở về nhìn ngươi."

      Xoay người định rời , vừa mới vài bước, chợt nghe phía sau ‘bùm’ tiếng, tựa hồ cái gì rớt xuống.

      Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, nhìn lại, thấy sắc mặt của Phượng Thiên Vũ trắng bệch ngã nhào mặt đất, đôi mắt lại nhìn nàng: "Phù Nguyệt, đừng...... Đừng ."

      Long Phù Nguyệt trong lòng giống như bị ai xé rách nát, co rúm lại.

      Cơ hồ chút nghĩ ngợi, liền chạy vội đến. Đỡ dậy, vừa tức giận vừa là đau lòng: "Này, ngươi, ngươi làm gì? Ta , ngươi khẩn trương cái gì. Ôi, thực nặng......"

      Nàng vẫn chưa xong, vòng eo bỗng nhiên căng thẳng, bị gắt gao ôm vào trong ngực, trong mắt của có cảm xúc mãnh liệt làm cho nàng kinh hãi hiểu nổi: "Phù Nguyệt, ngươi thương ta sao?"

      Môi liền đè ép xuống .

      Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, ngây người lúc, môi liền bị dễ dàng cạy mở, đầu lưỡi của liền tiến vào.

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm vang lên, huyết khí thẳng hướng đỉnh đầu, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Mở to đôi mắt nhìn , trong mắt của tràn đầy tình cảm cùng thống khổmãnh liệt, vừa cắn vừa mút, thập phần mãnh liệt dùng sức. Tựa hồ hận thể đem nàng nuốt vào trong bụng .

      Trong đầu óc Long Phù Nguyệt mảnh hôn ám đột nhiên, đôi môi cùng đầu lưỡi đều tê dại gay gắt.

      Yết hầu có chút cay, trong mắt lại nóng lên ẩm ướt nước mắt, hoảng hốt cảm thấy tư vị này giống như từng quen biết, khuấy động trong lòng nàng trận lại trận bốc lên, tựa hồ có vật gì đó muốn xông tới......

      "Phù Nguyệt, nhắm mắt lại." Phượng Thiên Vũ nhàng cắn cắn môi của nàng, mơ hồ .

      câu này, thanh lớn, lại giống như cái búa to nện thẳng vào người nàng, nện đến Long Phù Nguyệt nháy mắt tỉnh hồn lại.

      Nàng vươn tay mạnh mẽ đẩy ra.

      Thân thể Phượng Thiên Vũ suy yếu, bị nàng đẩy như thế, nhất thời ngã xuống. Đầu va vào chân giường. Trước mắt sao bay đầy trời.

      Trong mơ mơ hồ hồ chỉ nghe thanh hổn hển của Long Phù Nguyệt truyền tới: "Ngươi —— Ngươi là tên háo sắc, ta có lòng tốt cứu ngươi, nhưng ngươi dám khinh bạc ta! Ta với ngươi, ta phải là người trong cảm nhận của ngươi, người kia chết, ngươi nên cứ quấn quít lấy ta!"

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      446. thể giấu diếm nữa


      ']Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Khuyên



      Tiếp theo liền nghe   tiếng bước chân ‘phình phịch’ xa.

      Phượng Thiên Vũ suy sụp nằm mặt đất, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.

      có chút nóng vội. Nha đầu này vẫn chưa nhớ ra , cứ hôn nàng như vậy quả có chút lỗ mãng.

      Nhưng —— chờ giờ khắc này ước chừng đợi hai năm. Mỗi ngày mở mắt nhắm mắt cứ tịch mịch ở giữa hư gần như khiến hỏng mất.

      Độc tình cổ tuy rằng được giải, nhưng đối với nữ nhân khác lại đề nổi chút hứng thú nào. Giống như hòa thượng bình thường cấm dục. Nay khi gặp lại Long Phù Nguyệt, muốn...Quá muốn...Vô cùng muốn đem nàng ôm đến trong lòng, để nàng bao giờ rời khỏi bước nào nữa.

      Nhưng —— Giờ phút này lại trơ mắt nhìn nàng chạy , thậm chí ngay cả sức lực đứng dậy cũng có.

      Khi nào , Chiến thần danh lừng bốn cõi, thế nhưng lại trở nên thành loại tính tình yếu ớt này rồi?

      Trong thoáng chốc, cảm giác vô lực, cảm giác bị thất bại giống như những ngọn sóng dồn dập mạnh mẽ ùa đến.

      Trong lồng ngực khí huyết dâng lên, wow  tiếng lại phun ra búng máu. Trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại lần nữa, thời điểm là hoàng hôn, ánh sáng mặt trời yếu ớt còn sót lại chiếu vào bên trong phòng, lung linh nghịch ngợm dạo người của .

      chậm rãi mở to mắt, chỉ cảm thấy dưới thân mềm mại, là cái chăn ấm áp, người cũng đắp chăn.

      ra chẳng biết lúc nào, đươc dịch chuyển đến giường.

      Long Phù Nguyệt ngồi cách xa giường tám trượng cái ghế. Kinh ngạc nhìn .

      Thấy tỉnh lại, ràng thở dài nhõm hơi. Khuôn mặt nhắn lại làm ra vẻ cứng nhắc, lạnh lùng thốt: "Phượng Vương gia, ngài cứu ta, ta thực cảm kích, nhưng thể bởi vì ngài từng cứu ta, là có thể tùy ý khinh bạc ta......"

      Phượng Thiên Vũ ngóng nhìn nàng, trong lòng tê rần mạnh mẽ, thở dài tiếng: "Phù Nguyệt, nàng là thê tử của ta......"

      Khuôn mặt của Long Phù Nguyệt đỏ lên, trong lòng thầm thở dài hơi, thể giấu diếm được nữa rồi. Vẫn là sớm ngày cùng , làm cho chết tâm .

      Nàng trầm ngâm chút, : "Phượng Vương gia, chuyện xưa của ngài ta cũng mơ hồ nghe qua......"

      Khóe miệng nàng bỗng nhiên lộ ra chút trào phúng cười: " cần  ta là thê tử của ngươi, nếu như trí nhớ của ta sai, thê tử của ngươi là vị Lạc công chúa kia, đáng tiếc nàng vào đêm tân hôn bị ngươi giết chết......"
      447. Ngươi thích người khác?

      ']Edit: Quảng Hằng




      tới đây, nàng thành công nhìn thấy sắc mặt Phượng Thiên Vũ tái nhợt.

      Hừ, xấu xa, ngươi nghĩ rằng ta biết lai lịch của ngươi sao!

      Long Phù Nguyệt thầm đắc ý trong lòng, lại đồng thời, sâu trong lòng giống như bị cái gì đó làm nhói đau, hơi hơi đau đớn.

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, trong lòng như có ngọn sóng to cuồn cuộn.

      Nàng mất trí nhớ, nên giải thích như thế nào cho nàng hiểu đây, giết Lạc công chúa ra là vì bảo hộ nàng, cưới Lạc công chúa chẳng qua là vì báo thù cho nàng.....

      Nhưng những chuyện thế này nên bắt dầu từ đâu đây?

      khẽ thở dài cái: "Phù Nguyệt, ở trong lòng của ta, thê tử chỉ có mình nàng......"

      Long Phù Nguyệt khoát tay áo, ngăn cản thêm gì nữa.

      Sắp xếp lại suy nghĩ, mới thêm: "Hai năm trước ta cũng thấy được bố cáo ngươi dán tại tường thành, tranh của ngươi vẽ tồi. Nữ nhân trong tranh rất giống ta. Cho dù nàng là thê tử của ngươi tốt lắm."

      Nàng ngừng lại chút: "Nhưng —— Ta tại phải là nàng, ta biết nàng tại sao lại chết, cũng biết ta tại sao lại đột nhiên xuyên qua đến người của nàng. Nhưng tại nếu là ta chiếm thân thể này, như vậy cái thân thể này quyền chủ động liền thuộc về ta. Chút vấn đề của ngươi cùng nàng dĩ vãng trước kia, cùng ta chút quan hệ cũng có. Ta nghĩ nếu ngươi quả nàng, như vậy chính là linh hồn của nàng, mà phải thể xác này của nàng, tại linh hồn của nàng mất, như vậy thân thể này cùng ngươi ân ân oán oán trước kia cũng nên xóa bỏ rồi, hơn nữa ta cũng thích ngươi......"

      thể lại cho hi vọng, làm cho quan hệ mình với xuống.

      Bằng thống khổ, nàng cũng thống khổ. Giải quyết nhanh gọn lần cũng tốt.

      Mặc dù đối với tàn nhẫn chút. Nhưng nàng cũng là vì muốn tốt cho . Tin tưởng về sau .

      Những cơn sóng trong đôi mắt sâu thẳm của Phượng Thiên Vũ bắt đầu khởi động, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, gắt gao nhìn nàng: "Nàng thích người khác?"

      câu này hỏi lên, thanh của hơi có chút run run.

      Long Phù Nguyệt sững sờ chút, khuôn mặt nhắn khỏi đỏ, nàng cắn cắn môi: "Này —— ngươi cần biết. Bất luận ta có thích người khác hay , nhưng cùng ngươi cũng có khả năng. Ta ghét nhất nam nhân chung tình, mà ngươi có vẻ hoàn toàn thuộc về dạng này."




      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :