1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      428. Bắt hoàn toàn cần thỉnh thánh chỉ




      ']Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Khuyên

      Long Phù Nguyệt vừa thấy là , có chút đau đầu . Biết người này phía sau tới cửa tuyệt đối có chuyện tốt. Lạnh lùng thốt: "Trình tướng quân mang binh tới đây muốn làm gì ?"

      Trình Diệu Vân hừ mũi tiếng: "Bản tướng tiến đến tróc nã gian tế Thiên Tuyền Quốc! Tên gian tế kia ở nơi nào? Giao ra đây!"

      Long Phù Nguyệt trong lòng trầm xuống, xem ra chuyện Phượng Thiên Vũ đến nước Khai Dương tiết lộ ra ngoài rồi! Người này sớm phục thanh danh Chiến thần của Phượng Thiên Vũ, muốn cùng phân cao thấp. Giờ phút này nếu được tin tức này, chỉ sợ dễ dàng thu tay lại.

      dễ dàng thu tay lại cũng muốn buộc thu tay lại! Quyết thể để cho tiến vào trong tĩnh thất!

      Đôi mắt nàng lại đảo vòng vo mấy vòng, lạnh lùng thốt: "Gian tế? Gian tế gì ? Trình tướng quân từ nơi nào nghe tới  lời đồn này?"

      Trình Diệu Vân cả giận : "Là Tam vương gia , vậy còn giả vờ được sao?! Chiến thần củaThiên Tuyền Quốc kia có phải ở chỗ này hay ?!"

      Tam vương gia? Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, thế này mới nhớ tới Dương Cẩn Hiên có chút lỗ mãng  ở nơi này.

      Nàng đảo mắt nhìn Dương Côn Vũ, Dương Côn Vũ quýnh lên khoát tay : " phải ta , là Tam đệ muốn bẩm báo cho phụ hoàng. . . . . ."

      Trình Diệu Vân cũng : "Bản tướng trong lúc vô ý đụng phải Tam vương gia, thấy Tam vương gia hốt ha hốt hoảng, hỏi lại, mới biết được tên sát thần Thiên Tuyền Quốc kia vào Khai Dương quốc chúng ta, đến nhất định có chuyện tốt, vì vậy bản tướng đặc biệt tới bắt ! ở nơi nào? Mau đưa giao ra đây!"

      Long Phù Nguyệt đảo tròn mắt, chậm rãi : "Trình Tướng quân, ngươi tới nơi này chính là phụng thánh chỉ của hoàng thượng?"

      Trình Diệu Vân hơi sửng sờ, vừa nghe Phượng Thiên Vũ ở trong này, liền vội như lửa đốt phải mông, vội vã chạy đến, chạy đâu thỉnh thánh chỉ của hoàng thượng chứ?

      Cả giận : "Bản tướng vì hộ vệ kinh thành, đương nhiên muốn bảo hộ kinh thành chu toàn, bất kỳ người khả nghi nào cũng thể buông tha, Phượng Thiên Vũ đến nơi đây đương nhiên là có hảo tâm gì, bản tướng muốn bắt hoàn toàn cần thỉnh thánh chỉ!"

      Long Phù Nguyệt sớm biết như vậy, lạnh lùng thốt: "Nơi này dù cao sang gì, nhưng cũng là hoàng thượng tự mình trông coi xây cất - Vấn Thiên quán! Mà đại sư huynh của ta cũng là đại vu sư ngay cả hoàng thượng cũng kính trọng, nhà cửa của há để cho ngươi muốn lúc soát lục soát sao? Ngươi cứ phân tốt xấu liền xông tới như vậy, ta muốn kiện ngươi tội tự tiện xông vào nhà dân!"
      429. Liều chết ngăn cản




      ']Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Khuyên

      Những lời này của nàng đúng là thiếu chút nữa hù dọa được Trình Diệu Vân.

      Từ sau khi Cổ Nhược đến Khai Dương quốc, hoàng đế Khai Dương quốc vẫn xem trọng quyến luyến như khách quý, phong làm đại vu sư, có thể là dưới người, vạn người. Nhà cửa của đương nhiên là thể tùy ý lục soát.

      Nhưng Trình Diệu Vân vất vả được đến cơ hội như vậy, cơ hội có thể vặn ngã Cổ Nhược, bắt Phượng Thiên Vũ, làm sao có thể dễ dàng chịu buông tha?

      Ngẩn ra, vung tay lên : "Cổ Nhược đem gian tế địch quốc giấu kín trong phủ, cũng phạm phải tội lớn ngập trời, nhà cửa của tại sao thể lục soát?! Người tới, xét!"

      Chúng binh lính đương nhiên nghe hiệu lệnh của , cùng tiến lên trước, muốn xông vào tĩnh thất.

      Long Phù Nguyệt khẩn trương, nhìn thoáng qua Dương Côn Vũ.

      Dương Côn Vũ cũng biết chuyện nghiêm trọng, đối này Trình tướng quân luôn luôn có chút kính sợ, huống chi cho rằng Trình tướng quân cũng có vài phần đạo lý.

      Tính tình vốn là có chút quả quyết, đụng tới chuyện khó giải quyết như thế, cũng biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

      Rúc ở đây dám ló đầu ra.

      Thấy Long Phù Nguyệt nhìn , trong ánh mắt có ý xin giúp đỡ, còn có chút mỏng manh khiển trách.

      thầm cắn răng cái, : "Trình tướng quân, đây là chuyện lớn, Tam đệ bẩm báo hoàng huynh rồi, vẫn là chờ thánh chỉ hoàng thượng đến đây lần nữa định đoạt ."

      Trình Diệu Vân ngày thường như thế nào cũng đem Vương gia có chút yếu đuối  này nhìn ở trong mắt, nghe vừa như thế, khẽ khom người : "Nhị vương gia, việc này quan hệ đến an nguy của Khai Dương quốc, ngài đừng quản."

      Vung tay lên, những lính tốt kia muốn xông lên.

      Long Phù Nguyệt làm sao để cho bọn họ xông vào?

      Vung tay lên, luồng lục quang lên, cửa tĩnh thất trống rỗng xuất nhiều hơn luồng lục sắc chắn lại.

      vật chắn này gai bén nhọn lợi hại đâm ra tua tủa.

      Cầm đầu binh lính thiếu chút nữa đánh vào này bụi gai này, vội vã dừng bước chân.

      Trình Diệu Vân cả giận : " nghĩ tới tiểu nha đầu như ngươi cũng biết Chướng Nhãn pháp này, hừ, đẩy ra!"

      tên lính tay cầm trường thương liền đến gần bức bình phong bén nhọn lục sắc này.

      Lại nghĩ rằng bức bình phong này thoạt nhìn mềm mại, nhưng khi chạm vào đến dị thường lao lực, giống như chất nhờn mềm mại, dính sát vào tường, nhổ ra được.
       

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      430. Cho dù đem ta giết, cũng thể để xông vào



      ']Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Khuyên

      Long Phù Nguyệt đứng phía sau tấm bình phong lục sắc, hai tay kết ấn, hơi có chút phát run.
      Vu thuật của nàng là Cổ Nhược dạy, nhưng dù sao thời gian tu luyện  ngắn ngủi, mà nội lực của nàng cũng sâu, cho nên này hơn mười cây thương đâm lên, nàng vẫn là phải hết sức cố hết sức.

      Song phương giằng co lẫn nhau  thời gian khoảng chén trà, trán Long Phù Nguyệt mồ hôi ướt đẫm. Tay duy trì tấm lá chắn kia cũng hơi có chút run rẩy lên.

      Trình Diệu Vân vừa thấy cái chắn kia có chút buông lỏng, trong lòng vui vẻ, vung tay lên, có bốn binh lính đem Đại Khảm Đao của mang tới.

      quơ lấy thanh trường đao to lớn, lạnh lùng cười: "Chỉ hạng tép riu, cũng đòi tỏa ánh sáng! Mở cho ta!"

      đao hướng tới bình phong lục sắc bổ xuống.

      công phu tuyệt luân, rất có dũng mãnh của Trương Phi thời Tam quốc.

      đao này xuống. Khí thế mạnh mẽ.

      Long Phù Nguyệt ứng phó những tên lính kia vốn cố hết sức, làm sao có thể ngăn cản được đao này của .

      Chỉ nghe ‘phanh’ tiếng vang lớn, hai cánh tay Long Phù Nguyệt nhất thời tê dại, thân thể giống như con diều bay ra ngoài.

      Tát tiếng va chạm ở tường.

      Nàng chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời, wow tiếng, phun ra ngụm máu tươi.

      Uể oải mặt đất, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, gần như đứng dậy nổi.

      Trình Diệu Vân hừ mũi tiếng: "Đây là Vu thuật mà Vạn tuế coi trọng đây sao? Hừ, bất quá là ít thủ thuật che mắt mà thôi!"

      Nhấc chân liền hướng trong tĩnh thất xông vào.




      Long Phù Nguyệt khẩn trương, vội vã đứng lên, cắn răng cái, liều mạng: "Này, cho dù đem ta giết, cũng thể để xông vào!"




      Bàn tay vỗ cánh tay bên trái, tiểu thanh xà phóng ra như tia chớp, hướng về Trình Diệu Vân liền xông đến.




      Trình Diệu Vân nhìn qua tuy rằng thô lỗ, nhưng trong thô lỗ cũng có cẩn thận, đương nhiên thấy được sát khí chợt lóe lên trong mắt Long Phù Nguyệt.

      Trong lòng sớm đề phòng.

      Trước mắt chợt lóe lên luồng ánh sang xanh, biết rằng ổn, thân mình mạnh mẽ né sang bên, tiểu thanh xà bay lướt qua gò má của .

      còn chưa kịp buông lỏng hơi, thân mình tiểu thanh xà trung biến chuyển cái, lại hướng về phía trước ngực của bay tới.

      Thân mình nó quay lại như điện, làm cho Trình Diệu vân có chút luống cuống tay chân. giờ ứng phó.
      431.Ôm ấp lạnh như băng thấu xương




      ']Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Khuyên

      Long Phù Nguyệt nghĩ tới có thể chống đỡ được tiểu thanh xà công kích, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhưng tại cũng phải là thời điểm nàng ngẩn người.

      Tiểu thanh xà tuy rằng quấn lấy Trình Diệu Vân, nhưng binh lính vẫn mãnh liệt xông vào bên trong.

      Long Phù Nguyệt lúc này bị nội thương , trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, huyết tinh ngọt khí thẳng hướng lên. Nàng miễn cưỡng ngăn chận, ngón tay huy động, đạo bình phong lục sắc lại xuất ngay lúc đó, nhưng mà bình phong lần này nhìn qua yếu ớt hơn rất nhiều.




      Những binh lính kia có kinh nghiệm, lúc này liền phát tiếng kêu, huy động các loại binh khí đâm vào đó.

      Đâm vào tấm bình phong run run ngớt.

      Long Phù Nguyệt cũng nhịn được nữa, ngụm máu tươi lại phun tới, phun vào bình phong lục sắc trước mặt, ngón tay phát run, sắc mặt tái nhợt, lại còn liều chết ngăn cản.

      Trong lòng chỉ có ý niệm trong đầu: quyết thể để cho những người này xông vào tĩnh thất, tuyệt đối !

      Phanh, đạo bình phong này lại lần bị bọn họ đâm rách.

      Long Phù Nguyệt ngã ngồi mặt đất, trước mắt sao chim bay loạn, thấy bất kỳ vật gì.

      Nàng lại muốn nhảy dựng lên, nhưng người mềm nhũn, chút khí lực.

      Nàng sắp gặp tai ương, trước mắt mơ mơ hồ hồ, hình như có bóng trắng chợt lóe, người đem nàng bế lên.

      Vòng ôm ấp lạnh như băng thấu xương, lại quen thuộc nên lời.

      Long Phù Nguyệt kêu lên tiếng vui mừng: "Đại sư huynh! Huynh rốt cục ra. . . . . ."

      câu chưa xong, ngụm máu tươi lại phun tới.

      Bên tai có người khẽ thở dài cái: "Nha đầu ngốc, ngươi tại sao phải khổ bán mạng như vậy."

      luồng khí lạnh như băng từ phía sau lưng nàng dũng mãnh vào. Chạy khắp tứ chi trong cơ thể của nàng, đem huyết khí tán loạn trong cơ thể nàng chậm rãi đè ép trở về. . . . . .

      Ước chừng thời gian qua nửa chén trà , luồng khí tức lạnh như băng này rốt cục biến mất.

      Long Phù Nguyệt lại mở to mắt, cuối cùng có thể thấy này nọ. Trước mắt chứng kiến làm cho nàng lắp bắp kinh hãi.

      Hơn mười binh lính kia giống như bị giam vào bong bong nước lớn trong suốt, ở bên trong tả xung hữu đột, nhưng thể thoát ra.

      Mà Trình Diệu Vân vẫn bị tiểu thanh xà quấn lấy, trán hơi toát mồ hôi, mặc dù tiểu thanh xà cắn được , nhưng cũng làm gì được tiểu thanh xà, cuộc chiến đấu trong trạng thái giằng co.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      432. Cút ngay

      '] 

      ']Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Khuyên

      Long Phù Nguyệt thở ra hơi, quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhược .

      Thấy sắc mặt so với ban đầu càng thêm tái nhợt. Nhưng đôi mắt vẫn trầm tĩnh hữu thần như trước.

      vươn tay đỡ lấy đầu vai của Long Phù Nguyệt, thản nhiên : "Phù Nguyệt, cho tiểu Thanh trở về."

      Long Phù Nguyệt luôn luôn dám cãi lại , sau thấy ra, trong lòng cũng yên ổn.

      Đồng thời ở trong lòng nghi vấn cũng đột nhiên xông ra: "Người kia...... Người kia thế nào rồi? Hẳn là có việc gì chứ?"

      Bên tai nàng nghe, trong tĩnh thất vẫn nghe thấy nửa điểm động tĩnh như trước.

      Nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn đại sư huynh, tim đập thình thịch, đúng là có lá gan trực tiếp hỏi thành lời. E sợ hỏi ra tin xấu.

      Nàng lên tiếng khô cằn cười tiếng: "Đại sư huynh, vị kia...... Cái người Tu La Vương gia gì cái đó có việc gì chứ?"

      Cổ Nhược nhìn nàng, lại thản nhiên  có biểu tình gì: " còn chưa chết, ngươi muốn xem liền vào xem chút ."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng đúng là vô hạn vui mừng, tảng đá to treo ở trong tim rốt cục có thể buông xuống. Toàn thân bỗng nhiên suy yếu vô lực, rất muốn ngồi phịch xuống đất.

      Nàng nâng tay gọi tiểu thanh xà trở về, Trình Diệu Vân kia mệt mỏi cả người mướt mồ hôi, nhìn thấy Cổ Nhược ra. Hơi hơi ra, lập tức mở miệng đầu tiên áp chế người: "Cổ Nhược, ngươi to gan, dám chứa chấp gian tế địch quốc, ngươi muốn phản quốc sao?"

      Cổ Nhược thản nhiên : "Nếu muốn lục xét Vấn Thiên quán ta, trước lấy thánh chỉ đến. có thánh chỉ, trước hết cút ra ngoài cho ta!"

      Ống tay áo vung lên, đem viên bong bong nước bên trong có hơn mười binh lính giống như trái cầu lăn tròn ra ngoài.

      Nhanh như chớp biến ra khỏi Vấn Thiên quán.

      Trình Diệu Vân biến sắc, cái mặt đen thậm chí có hơi trắng bệch. là lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật của Cổ Nhược, nghĩ tới lại thần kỳ như thế, trong lòng có chút khiếp đảm, mặt lại chịu lộ ra, kêu lên: "Cổ Nhược, ngươi muốn phản quốc sao? !"

      Hai mắt Cổ Nhược giống như hàn băng, thản nhiên quét mắt nhìn , : " có phản quốc, chỗ này của ta chào đón khách mời mà đến. Cút ngay , đừng để cho ta lần thứ hai!"

      Thân mình Trình Diệu Vân chấn động, Cổ Nhược sau khi đến Khai Dương quốc này, xử vẫn bình thản lạnh nhạt, tuy rằng được phong làm nhất đẳng đại vu sư, cũng hề làm cao, cũng cùng người phân tranh.



      433. Ta hết sức cố gắng




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên




      vẫn cho là Cỗ Nhược là lãnh đạm có nóng nảy. Lại nghĩ rằng lại có mặt sẳng giọng như thế.

      Trong lòng khẽ run lên, nhưng lại dám khác, hừ tiếng : "Hừ, bản tướng ta thỉnh thánh chỉ ngay bây giờ, ngươi chờ đó."

      Sải bước ra ngoài.

      Long Phù Nguyệt vừa thấy ra ngoài, thở ra hơi dài, lắc lắc ống tay áo Cổ Nhược : "Đại sư huynh, chỉ huynh mới có biện pháp."

      Chợt thấy Cổ Nhược ôm lấy đầu vai của mình ,bàn tay hơi có chút run run, nàng khỏi ngẩn ra, thế này mới nhìn thấy trán Cổ Nhược tràn đầy mồ hôi tinh mịn, hai má vốn tái nhợt trong trẻo nhưng lạnh lùng trở nên ảm đạm ánh sáng. Đôi môi có chút huyết sắc.

      Nàng chấn động, vội vươn tay đỡ : "Đại sư huynh, huynh...... huynh làm sao vậy?"

      Cổ Nhược khép hờ ánh mắt, ngã ngồi mặt đất: "...... có việc gì, ta sao. Nghỉ ngơi chút tốt."

      Long Phù Nguyệt thế này mới nhớ tới Cổ Nhược vì chữa thương cho Phượng Thiên Vũ, hai ngày hai đêm có nghỉ ngơi, nhất định là mệt muốn chết rồi. Nhìn thấy bộ dạng đại sư huynh như thế này, trong nội tâm nàng thập phần áy náy. Cúi đầu, lẩm bẩm: "Đại sư huynh, thực xin lỗi, đều...... Đều tại ta, là ta rất lỗ mãng rồi. Làm hại hai huynh thành như thế này.

      Đôi mắt Cổ Nhược trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng, lắc lắc đầu, thản nhiên : " nên tự trách, ngươi nên xem trước ."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, mặt thế nhưng hơi đỏ lên, mình cũng cũng hiểu tâm tình mình là gì. Ấp úng : " có việc gì tốt rồi, dù sao là bởi vì cứu ta bị thương, nếu như có chuyện hay xảy ra ta có chút băn khoăn. Đại sư huynh, huynh đói bụng , ta hầm cháo cho huynh uống."

      " vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, biết chết lúc nào......" Ánh mắt Cổ Nhược thản nhiên, thanh cũng bình thản như nước. Khép hờ ánh mắt: "Ta hết sức cố gắng, kết quả như thế nào, phải nhìn xem tạo hóa của nữa."

      Cái gì?! Bước chân Long Phù Nguyệt muốn rời  giống như bị sợi dây vô hình kéo lấy, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt xuống . Ở sâu trong nội tâm hình như có sợi tơ tinh tế vừa kéo, đau nhói.

      Nàng cắn cắn môi, miễn cưỡng cười tiếng: "Tận...... Tận hết sức lực. Ta, ta vào xem thử mới được."

      Rốt cuộc bất chấp mọi chuyện. Chạy vội vào.




      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      434. Cũng gặp ngươi nữa!




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên 

      Trong đôi mắt Cổ Nhược lên chút hiểu , mắt thấy bóng dáng xinh đẹp kia hốt hoảng chạy vào tĩnh thất, biết tại sao, trong đôi mắt lại có thần sắc đơn phức tạp, thân thể hơi hơi run lên cái, ngụm máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

      Dương Côn Vũ cho tới bây giờ mới kịp phản ứng, vừa thấy Cổ Nhược hộc máu, hoảng sợ, vội vã chạy tới: "Đại vu sư, người sao chứ?"

      Cổ Nhược khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại, yên lặng điều tức.

      và Phượng Thiên Vũ đấu trận kia cũng bị nội thương lớn . Nhưng cứu Phượng Thiên Vũ lại gần như vét sạch tất cả linh lực của .

      vừa ra tới còn đụng phải Trình Diệu Vân đến quấy rối, mà Long Phù Nguyệt lại bị trọng thương.

      đành phải liều mạng đem nội lực còn sót lại chữa khỏi nội thương cho Long Phù Nguyệt.

      Mà dùng thuật pháp đem những binh sĩ kia sợ quá chạy mất, là cực hạn cuối cùng của .

      Vừa mới cùng Trình Diệu Vân đối thoại, cũng chỉ là có thể bảo trì đứng thẳng ngã xuống mà thôi. Làm như vậy, cũng làm cho ra thân mồ hôi. Trình Diệu Vân vừa ra , rốt cuộc duy trì được nữa. Ngồi phịch xuống. . . . . .

      Tĩnh thất là địa phương ngày thường Cổ Nhược thanh tu. Có chiếc giường bằng trúc cùng vài chiếc chiếu tre mà thôi.

      Long Phù Nguyệt chạy như bay vào, nhưng sau khi vào tĩnh thất lại do dự. Trái tim cứ thẳng thắn nhảy loạn ngừng được.

      Giương mắt nhìn lên.

      Phượng Thiên Vũ lẳng lặng nằm yên ở giường Thanh Trúc, gương mặt tái nhợt gầy yếu, môi có chút huyết sắc nào. Hai mắt hơi đóng, im ắng hề có động tĩnh gì.

      Lại đẹp đến mức làm cho đôi mắt người ta đui mù.

      Nàng chậm rãi tới, kinh ngạc nhìn gương mặt vẫn hôn mê trước mặt, nhịn được áy náy đau lòng.

      Cảnh tượng mấy ngày nay cùng vài lần gặp lại  nhất nhất thoáng ở trong đầu, khỏi nhàng thở dài hơi: " nghĩ tới ngươi người si tình như thế. Đáng tiếc. . . . . . Ta cũng phải nàng trong cảm nhận của ngươi."

      Ngón tay nhịn được lướt qua lông mày của , mắt của , khi dừng lại môi   lát, trái tim lại nhảy dựng lên, giống như điện giật rụt trở về.

      Cũng biết là sao lại thế này, nước mắt lại rớt xuống. Có hai giọt còn mặt của .

      Nàng tay chân vụng về giúp lau, miệng than thở thầm: "Ngươi mau tỉnh dậy , ngươi dù sao cũng là Chiến thần Tu La mà, sao có thể nên thân như vậy? Chút vết thương này làm sao có thể lấy mạng của ngươi chứ? Mau tỉnh lại , bằng , bằng ta liền đem ngươi từ nơi này đá văng ra, thèm gặp ngươi nữa!"
       

      435. Nhưng ta muốn làm thế thân người khác



      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên




      Phép uy hiếp của nàng hữu dụng, lông mi Phượng Thiên Vũ  thế nhưng hơi hơi run lên cái, tuy rằng vẫn chưa thể mở to mắt, nhưng phải là có phản ứng .

      Sao, chiêu này dùng được!!!

      Long Phù Nguyệt cảm thấy phấn chấn, kìm lòng đậu vươn tay ra, cầm bàn tay của .

      Tay hơi có chút cảm giác mát, màu da cũng trắng bệch như ngọc thạch .

      Cứ cùng nắm như vậy, cảm giác này trong lòng khỏi giống như từng quen biết, ảnh hưởng đến trong lòng trận lại trận hoảng hốt.

      Nàng khỏi thở dài hơi: "Ai, tuy rằng thân thể này thay đổi chủ nhân, nhưng tựa hồ nó còn nhớ từng cảm giác. . . . . . biết đời trước của ta đây có cùng thành thân hay nhỉ?" Trong đầu nghĩ loạn xạ , mặt đột nhiên trận nóng cháy.

      Cuống quít lắc lắc đầu: "Trời ạ! Ta đây nghĩ loạn thất bát tao gì vậy? tại ta thích là đại sư huynh, thề muốn đem đại sư huynh bắt vào tay. Tại sao lại đối với vị Phượng Vương gia này nổi lên lòng háo sắc đến như thế? Vị Phượng Vương gia này đương nhiên là người vô cùng si tình, nhưng thích là đời trước của ta. . . . . . Cũng phải là ta tại, ta muốn làm thế thân người khác. . . . . . Ừm, chờ tỉnh, cũng phải cùng chuyện lần, khuyên nên chết phần tâm này . . . . . ."

      Nhìn bàn tay cùng nàng giao nhau, trong lòng lại có tia bỏ được, thở dài, chậm rãi muốn rút về, nhưng ngờ tay nàng mới vừa động, tay Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên khép lại, đem tay nàng rút ra nửa cầm chặc.

      Long Phù Nguyệt kinh hoàng.

      Chẳng lẽ —— tỉnh?

      Giương mắt nhìn , thấy hai tròng mắt của rốt cục mở ra, đôi mắt giống như  biển rộng khóa chặt lấy nàng, môi động vài cái, rốt cục ra câu: "Phù Nguyệt, đừng !"

      Thanh ti ti khàn khàn, trầm đục giống thanh trong trẻo trầm ấm của lúc ban đầu, lại điểm thêm chút mị hoặc.

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, đập như nổi trống, khô cằn nở nụ cười tiếng: "Ha ha, ngươi. . . . . . Ngươi tỉnh? Thực, tốt! Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn chưa tỉnh lại. rối rắm nếu đem ngươi chôn cất ở chỗ nào mới tốt, hay là chở về ngươi Thiên Tuyền Quốc đây. . . . . ."

      Những lời tim phổi này của nàng, sau khi xong mới hiểu được mình câu rất vô duyên..., người ta bệnh nặng mới tỉnh, mình tại sao dứt khoát người ta chết. . . . . .



    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      436.Ngươi vì ai nấu món canh này. . . . . .




      ']Edit: Quảng Hằng

      Phượng Thiên Vũ nắm tay nàng căng thẳng, hai tròng mắt thâm trầm như lốc xoáy: "Phù Nguyệt, ngươi mong ta chết lắm sao?" Trong lời tia bị thương giấu.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt khẩn trương căng thẳng vô cùng, vội cười ha hả : "Ha ha, ta, ta chỉ đùa thôi. Ta đương nhiên mong ngươi chết rồi, ngươi vì cứu ta mới biến thành cái dạng này, nếu ngươi chết, ta áy náy chết mất."

      Ngón tay Phượng Thiên Vũ từng ngón từng ngón lại buông ra, ánh sáng trong đôi mắt lưu chuyển chừng, tựa hồ có vô số cảm xúc lên, cụp mắt xuống, thở dài: "Chỉ là có chút áy náy sao?" Trong giọng tựa hồ rất là chán nản thất vọng.

      Long Phù Nguyệt biết lại xem mình như vị thê tử kia của , cố tình cùng giải thích vài câu, nhưng tại mới từ Quỷ Môn quan thong thả trở về, bàn luận vấn đề này dường như có chút ổn.

      Liền ha ha cười khan hai tiếng: "Cũng may, cũng may ngươi chết, vậy là được rồi. Đúng rồi, ngươi có đói bụng ? Ta nấu cháo đến cho ngươi ăn."

      Phượng Thiên Vũ khép hờ  ánh mắt: "Cũng tốt. Ta muốn ăn món Trân châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc canh mà nàng làm."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, trợn tròn hai mắt, ấp úng : "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết ta làm món canh này?"

      Bởi vì Cổ Nhược vẫn ăn chay, mỗi ngày rau xanh đậu hủ, nàng e sợ cho sư huynh dinh dưỡng đầy đủ, liền thường thường đem bắt chước ở đại, nấu loại canh cho sư huynh ăn.

      Thực cũng phải quá khó khăn, nguyên liệu chủ yếu chính là rau chân vịt, đậu hủ, lại thêm ớt hồng cùng hầm chín, thêm chút gạo trắng. Lại thêm ít đồ gia vị khác.

      Long Phù Nguyệt đối với nấu cơm rất có bản năng thiên phú, làm món canh kia đậm nhạt ngon miệng, Cổ Nhược tuy rằng gì, nhưng mỗi lần đều đem canh nàng làm này uống đến giọt nước dư thừa, cho tiểu đầu bếp nàng đủ mặt mũi.

      Lại nghĩ rằng Phượng Thiên Vũ lúc này thế nhưng đưa ra muốn uống này canh.

      Chẳng lẽ —— Đời trước của ta cũng hầm loại canh này?

      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ trông mong nhìn  nàng, nhìn mãi đến khi nàng bị nhìn đến lông mao toàn thân dựng đứng, mới nhắm mắt: "Ta đương nhiên biết."

      "Phù Nguyệt, ở quận chúa phủ nàng từng làm cho ta vài lần, ngươi tuy rằng quên mất ta, nhưng bản lĩnh của ngươi tựa hồ cũng quên. Chỉ là biết hai năm qua ngươi vì ai nấu món canh này. . . . . ."

      Trong lòng ngơ ngẩn mà nghĩ, trong mắt lên chút chua xót.

      Long Phù Nguyệt lại có cảm giác câu của ý gì đó, nhưng lười suy nghĩ sâu xa, cười tiếng: "Được rồi, ta làm."



      437. Hoàng thượng giá lâm




      ']Edit: Quảng Hằng

      Nhìn bóng lưng Long Phù Nguyệt, khóe miệng Phượng Thiên Vũ hơi mỉm cười, trong đôi mắt giống như  biển rộng có ánh sáng lóe ra, tựa hồ cảm xúc mãnh liệt  nào đó. khe khẽ thở ra hơi, thầm điều tức, trong mắt lên chút kinh ngạc.

      Ngũ tạng lục phủ của vốn sai chỗ thế nhưng đa phần trở lại vị trí cũ, nội thương rất nặng cũng khá rất nhiều. Trong lòng khỏi suy nghĩ: "Chẳng lẽ là đại sư huynh cứu ta? Y thuật của lại có thể đạt tới loại cảnh giới khởi tử hồi sinh này sao?"

      hơi giật mình, thế này mới phát giác cánh tay phải cũng được Cổ Nhược nối lại, quấn lấy băng vải, tuy rằng vẫn chưa thể cử động, nhưng cũng có  chút tri giác.

      khỏi nhàng thở dài hơi: " nghĩ tới hôm nay nợ đại sư huynh ân tình lớn như vậy, ngày sau nhất định phải hồi báo."

      khép hờ ánh mắt, yên lặng điều tức, làm cho nội lực ngưng trệ dần dần chạy ở khắp bên trong thân thể. . . . . .

      Long Phù Nguyệt làm xong canh, trước đưa cho sư huynh chén.

      Cổ Nhược ngồi điều tức, nàng đương nhiên dám quấy rầy. Lại bưng chén, đem đến cho Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ tuy rằng tạm thời có gì trở ngại, nhưng rốt cuộc mới từ Quỷ Môn quan trở về, thân mình rất suy yếu.

      Long Phù Nguyệt vốn muốn đem nâng dậy đến để tự ăn.

      Nhưng vừa cử động, mồ hôi lạnh liền ứa ra, có biện pháp, đành phải ngồi ở bên cạnh , dùng cái thìa từng miếng từng miếng đút cho .

      Phượng Thiên Vũ nhìn gương mặt nhìn nghiêng của nàng, xem nàng cẩn thận thổi từng miếng từng miếng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ nguyện giờ khắc này vĩnh viễn đừng qua.

      Hai năm qua vừa nhắm mắt lại, trước mắt xuất lúc nào cũng là bóng lưng của nàng kiên quyết rời , làm cho đau đến thấu xương, lần lượt ở trong nỗi đau có rút dày xé tâm can tỉnh lại. Mở to mắt, cũng là cõi lòng đầy tịch mịch cùng hư . . . . . .

      Nay nằm ở nơi này, tuy rằng người có chút vết thương mang từng đợt đau đớn, nhưng thấy  nàng ngồi ngay bên cạnh mình, ăn từng ngụm cạnh do nàng chăm sóc, cảm thấy luồng sóng ấm áp dâng trào lên trong lòng, món canh này trở nên là món mỹ vị đệ nhất khó tìm nhất bầu trời này.

      chén canh vừa mới uống xong. Chợt nghe ngoài cửa lại tiếng động có la hét ầm ĩ.

      Long Phù Nguyệt vốn có ít nội công, nghe được tiếng sắc nhọn la lên: "Hoàng thượng giá lâm."

      "Chết rồi, lần này hoàng đế cũng tới, chỉ sợ tình có chút khó giải quyết! Nếu ông ta cũng muốn giết vị Phượng Vương gia này làm sao bây giờ?"
       

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :