1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      418. Ta chờ ngươi chiến thắng trở về




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn + Khuyên

      Cánh môi Phượng Thiên Vũ gợi lên nụ cười : "Đương nhiên! Ban đầu sư huynh đệ chúng ta thường thường luận võ, cho tới bây giờ vẫn chưa thể phân ra thắng bại. Ở nước Diêu Quang tuy rằng chạm mặt, lại cùng huynh chính thức giao thủ lần, ta đến nay vẫn lấy làm tiếc, lúc này nếu gặp nhau, nhất định sư huynh cũng nên thành toàn ta lần."

      chưa bao giờ giống như bây giờ, khát vọng đem vị đại sư huynh này của mình đánh thành đầu heo. . . . . .

      Cổ Nhược thở dài, thản nhiên : "Được rồi! Ta kỳ cũng rất muốn biết, Chiến thần Tu La theo như đồn đãi rốt cuộc lợi hại đến mức nào."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn tiểu viện này lịch tao nhã theo phong cách cổ xưa, cười tủm tỉm: "Chúng ta là ở trong này động thủ, hay là nơi khác? Kỳ ta ngại hủy sân nhà của huynh."

      Cánh môicủa Cổ Nhược vừa rung, mặt cũng có ý cười như có như : "Rời mười dặm có nơi hoang dã, đúng là địa phương rất tốt dùng để liều mạng đánh nhau."

      Phượng Thiên Vũ nhìn cái: "Được! Chúng ta đây còn chờ cái gì?"

      Long Phù Nguyệt trong lòng cũng biết là cảm giác gì, nàng biết đại sư huynh Vu thuật lợi hại, nhưng Phượng Vương gia này nhìn qua cũng phải thiện lương, vạn nhất có cái gì sơ xuất. . . . . .

      Nàng vươn tay nắm chặt lấy tay của Cổ Nhược: "Đại sư huynh, ta cũng muốn !"

      Cổ Nhược vỗ vỗ bàn tay bé của nàng: "Ngươi vẫn là ở nơi này ngoan ngoãn chờ ta, đao kiếm có mắt, tổn thương ngươi."

      Long Phù Nguyệt vội : " sợ, sợ, chính ta cũng có võ công, ta đứng xa xa cổ vũ cho huynh cũng được."

      Ánh mắt của Cổ Nhược liếc về hướng Phượng Thiên Vũ, thấy đứng ở nơi đó tuy rằng nhìn qua bất động thanh sắc, nhưng khuôn mặt so với còn muốn tái nhợt hơn, ngón tay rút vào trong tay áo, chắc là nắm chặt thành quyền . . . . . .

      "Ai, người này tại chỉ sợ cố tâm muốn giết người? Lát nữa đánh nhau, người này nhất định là dốc toàn lực. . . . . ."

      trời sanh tính đạm bạc, thích tranh đấu, tại trận này cũng thể đánh, đầu của hơi có chút đau.

      cứu nha đầu này, đúng là cứu phiền toái lớn.

      Nhìn đôi mắt lo lắng của Long Phù Nguyệt , lắc lắc đầu: "Nghe lời, ngoan ngoãn ở tại chỗ này. Ta rất nhanh trở lại."

      Xoay người định . Long Phù Nguyệt phát bắt được ống tay áo của , tội nghiệp nhìn : "Vậy. . . . . . Huynh nhất định  phải cẩn thận. Ta chờ huynh chiến thắng trở về."



      419. Dài dòng đủ chưa




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn + Khuyên




      Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt, hình ảnh này châm chọc, thê tử của thâm tình tha thiết quan tâm  người khác, mà lại cũng thể làm gì !

      Chờ chiến thắng trở về? Cũng chính là chờ đợi trượng phuthất bạinhư mình này bị thua sao. . . . .


      ra mất trí nhớ là việc tốt như vậy, động tác vô ý thức là có thể đem người ta làm bị thương tích đầy mình, rất muốn... muốn mất trí nhớ lần. Vì sao trúng Vong tình cổ ? Vì sao đem chuyện cũ trước kia đều quên cũng ?

      "Phù Nguyệt, trong lòng của nàng bây giờ vốn chút bóng dáng của ta sao?" đau khổ nhắm mắt lại, luồng huyết khí xông lên cổ họng, lại bị mạnh mẽ tự nuốt xuống.

      Cổ Nhược liếc mắt cái, lạnh lùng thốt: "Dài dòng đủ chưa?"


      Thân hình cùng nhau, giống như con chim nhạn lớn lượn trung, biến chuyển cái liền biến mất thấy.

      Long Phù Nguyệt nhìn le lưỡi, khinh công người này cũng quá cao ?! Trời ơi, quả thực chính là đệ nhất khinh công Sở Lưu Hương chuyển thế! Trong lòng vừa động, bỗng nhiên cảm giác ba người bọn họ vừa rồi có thể chạy về cũng phải may mắn, mà là người này cố ý nhường. . . . . .

      Lại ngẩng đầu nhìn đại sư huynh cũng biết tung tích, chắc là ước hội cùng Phượng Thiên Vũ rồi.

      "A, chỉ sợ đại sư huynh cũng phải đối thủ của ! Người này tính tình tàn nhẫn, vạn nhất đem đại sư huynh giết làm sao bây giờ?" Trong nội tâm nàng bỗng nhiên vô cùng khủng hoảng.

      Hai năm qua nàng cùng Cổ Nhược vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, Cổ Nhược ở trong lòng của nàng như huynh như cha, nàng vẫn ỷ lại , xem là thân nhân duy nhất của mình. Nàng dám nghĩ vạn nhất hay xảy ra chuyện gì mình như thế nào. . . . . .

      được! thể cứ chờ như vậy! Nàng nhất định phải nhìn xem.

      Nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Hai ngươi ai biết địa phương theo lời đại sư huynh ta ở nơi nào ?"

      Huynh đệ Dương thị ngẩn ra, cùng nhau lắc lắc đầu.

      Rời mười dặm hoang dã? Lời này rất ràng rồi! Hoang dã, ai biết đại vu sư lại chỉ mảnh hoang dã nào chứ?

      Long Phù Nguyệt mở to hai mắt: "Vậy ——Phượng Vương gia phải trước tiên sao? tại sao biết nơi đó?"

      Dương Côn Vũ thở dài tiếng: "Phượng Vương gia chỉ sợ cũng trước, mà là ngoài biệt quán chờ đại vu sư, hai người cùng ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      420.E sợ khi nhìn đến trường hợp máu thịt bay tứ tung 



      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn + Khuyên

      Long Phù Nguyệt cắn răng cái: "Chúng ta đây cũng tìm xem."

      Dương Côn Vũ hơi khẽ cau mày: "Ba người chúng ta võ công thấp kém, chỉ sợ cũng giúp được việc gì, ngược lại làm cho đại vu sư phân tâm."

      Dương Cẩn Hiên cũng : "Đúng vậy, đúng vậy, hay là chúng ta cứ đợi như thế này . đúng, ta muốn thừa cơ hội này chạy nhanh bẩm báo hoàng huynh chút."

      Cũng biết là xuất phát từ tâm lý gì, Long Phù Nguyệt ngăn lại: "Quên , hay là trước chớ kinh động hoàng huynh của ngươi. chừng mình đại sư huynh có thể xử lí xong vị Phượng Vương gia kia. Hay là chúng ta tìm thử xem, mặc dù giúp đỡ được gì, ở bên cạnh thêm người cổ vũ cũng tốt."

      Huynh đệ Dương thị còn có chút do dự, Long Phù Nguyệt rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn: "Các ngươi tự ta ! Ta tin chính mình tìm thấy!"

      Nàng dỗi, xoay người rời .

      Dương thị huynh đệ lay chuyển được nàng, lại lo lắng nàng người xông loạn, cũng đành phải theo.

      Ba người bọn họ khinh công tuy rằng cũng tồi, nhưng Phương Viên mười dặm này phạm vi là quá lớn.

      Ba người từ nam đến bắc, từ đông sang tây, ước chừng tìm hơn hai canh giờ, rất xa nghe được chỗ trong khe núi phía trước truyền đến từng đợt tiếng động của kim loại vang lên.

      Vô số ánh sáng trung phá lóe ra.

      Long Phù Nguyệt kêu lên tiếng vui mừng: "Ở nơi này!"

      Nâng tinh thần lên, hướng về hướng kia chạy như bay đến.

      Nơi này vốn dĩ có tiểu đình, có vài chục gốc đại thụ, còn có chút quái thạch.

      Nhưng bây giờ như là bị lốc xoáy tập kích qua, đỉnh tiểu đình thấy, chỉ còn lại có cái bệ trọn vẹn. Những cây to kia có nhổ tận gốc, có gãy ngang thân, cành lá đầy đất.

      Quái thạch đều biến thành bột mịn, ngay cả bóng dáng cũng tìm được. . . . . .

      Trận đại chiến này trước nay chưa từng có.

      Hai bóng người động tác nhanh lẹ, nhanh như tia chớp, trung, mặt đất phân phân hợp hợp. Mỗi lần chợt vừa tiếp xúc liền chính là trận kim loại chói tai vang lên, vô số ánh sáng chói mắt phát ra. . . . . .

      Long Phù Nguyệt xa xa đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy trước mắt như là có mười mấy người đánh nhau. Mắt đều hoa rồi, cũng phân ra ai là ai.

      Hai bóng người mỗi lần chợt phân chợt hợp, cũng làm cho nàng hết hồn, e sợ khi nhìn đến máu thịt bay tứ tung.
      421.Dừng tay! Tất cả dừng tay

      ']Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Hà Đoàn + Khuyên

      Nàng đương nhiên hy vọng đại sư huynh bị thương, nhưng ở sâu trong nội tâm, cũng hy vọng Phượng Thiên Vũ có việc. Tâm lý này chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại phân tích ra nguyên nhân. Chỉ quy kết cho —— Mình là đứa thiện lương, thích xem đổ máu hy sinh. . . . . .

      Hai cái bóng người trung hơi dính tiếp xúc nhau, tay áo phiêu phiêu chia làm hai bên.

      Long Phù Nguyệt cũng rốt cục thấy hình dạng của bọn . Trong lòng chấn động mạnh cái.

      Sắc mặt Cổ Nhược tựa hồ càng trắng, bụng, đầu vai, quần áo có chút tổn hại, có vết máu lộ ra, cũng biết là của mình, hay là của người kia.

      bước chân có chút lảo đảo, hơi có chút thở dốc.

      Trái lại đối diện Phượng Thiên Vũ, so với cũng khá hơn chút nào.

      Bộ ngực của bị thương dường như càng vỡ ra, có vết máu lớn lan rộng, nhìn thấy là ghê người. cánh tay trái dường như được linh hoạt nữa, mặt lộ vẻ giận điên người đền mạng như trước mỉm cười, bảo kiếm chỉ xéo: "Tốt, tốt! nhiều năm đánh thống khoái như vậy! Chúng ta lại tiếp tục!"

      Thân hình cùng kiếm, lại hướng Cổ Nhược xông đến.

      Còn đánh tiếp?!

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm!

      Kìm lòng đậu hét lớn: "Được rồi, được rồi! Đừng đánh nữa!"

      "Phù Nguyệt, câm miệng!"

      "Bé con, câm miệng!"

      Hai nam nhân đồng thời câu.

      Lúc này bọn họ chuyên chú tìm kiếm từng cái sơ hở của đối phương, cũng để ý nàng.

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ.

      Bé con? Đây là xưng hô quái dị gì thế? Nhưng chính là chỗ xưng hô quái dị này, làm cho nơi cực sâu trong nội tâm nàng hình như có sợi tơ tinh tế bị khảy lên, lòng của nàng bỗng chua xót hiểu được.

      Hai người kia lại đấu lại với nhau, thiên hôn địa ám, cát đá tung bay.

      Mỗi lần giao phong cũng làm cho trái tim của Long Phù Nguyệt đập loạn thôi. Hai đấm nàng nắm chặt, hai tròng mắt trợn lên, e sợ cho trong hai người bọn họ cứ như vậy ngã xuống.

      Bọn họ rốt cuộc muốn đánh tới khi nào?

      Chẳng lẽ nhất định phải phân ra thắng bại? Chẳng lẽ phải có người ngã xuống?

      Nàng chẳng lẽ ở trong này đứng ngây ngốc?

      ! ! Nàng muốn thấy bất cứ người nào chết!

      Bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng về giữa bọn họ để ý sinh tử vọt tới: "Dừng tay! Tất cả dừng tay!"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      422.Người này để ý tánh mạng cứu nàng như thế
      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn + Khuyên


      cái chưởng tâm lôi của Cổ Nhược vừa mới phát ra, bảo kiếm của Phượng Thiên Vũ giống nhưcon rồng lượn xuống đâm vào dưới xương sườn của Cổ Nhược. Chiêu thức hai người cũng phát ra, vừa lúc đó Long Phù Nguyệt xông vào! Xông vào chính giữa tuyệt chiên trí mạng dốc hết toàn lựa của hai đại cao thủ này!

      Cổ Nhược hoảng sợ biến sắc: "Phù Nguyệt!"

      Võ công của nàng thấp kém, nếu như bị hai chiêu này đánh trúng, nàng làm sao còn có đường sống? Nhưng lúc này chiêu thức tung ra hết toàn lực, nếu muốn thu hồi làm sao có thể?

      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ lại thảm biến, mắt thấy kiếm này đâm vào trước ngực Long Phù Nguyệt, tay trái chợt vung lên, hướng tới cánh tay phải hung hăng chém rụng!

      Chỉ nghe ‘rắc’  tiếng, cánh tay phải của nhất thời lên góc nhọn rủ xuống. Bảo kiếm trong tay cũng chém xéo bay ra ngoài!

      Long Phù Nguyệt vốn thấy kia hàn quang lòe lòe bảo kiếm đâm trúng chính mình, sợ tới mức thất thanh kinh hô, tiếng kinh hô này còn chưa phát ra, chợt thấy thân mình bị nguồn lực mạnh mẽ, kéo lấy, trước mắt hoa lên, dường như đứng ở phía sau lưng người. ánh chớp lóe lên, chưởng tâm lôi cứ đánh vào trong cơ thể người kia như thế.

      Đây tất cả chỉ trong cái nháy mắt trong ánh chớp chói chang . Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, ở giữa đường ranh sinh tử đánh vòng!

      Nàng ngẩn ngơ, mắt thấy người che ở trước người mình, mềm rũ ngã xuống.

      Nàng lảo đảo hai bước, đem người kia ôm lấy, lui hai bước, ngã ngồi mặt đất, run giọng : "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."

      ‘Ngươi’  nửa ngày, cũng nên lời. Chỉ cảm thấy trong lòng như có sợi dây đàn căng lên phăng cái gãy ngang, tiếp theo chính là đau lòng như cắt cho tới bây giờ cũng từng trải qua.

      Cứu nàng, dĩ nhiên là Phượng Thiên Vũ!

      ra ngay tại trong tích tắc đấy, Phượng Thiên Vũ vừa thấy ổn, gần như là chút suy nghĩ, dùng cánh tay trái chặt đứt cánh tay phải của mình, sau đó mạnh mẽ lôi kéo Long Phù Nguyệt, đem nàng kéo đến phía sau mình, dùng thân thể của mình đón đỡ chưởng tâm lôi, chưởng tâm lôi kia quả nhiên lợi hại vô cùng, cơ hồ là công lực suốt đời ngưng tụ của Cổ Nhược, chịu tấn công mạnh mẽ như thế, làm sao chịu được? Trước mắt tối sầm, mềm rũ ngã xuống.

      Động tác liên tiếp này đều là phản ứng bản năng của , hề suy nghĩ, toàn bộ tự thực .

      Long Phù Nguyệt gần như ngây ngốc ở nơi đó, nàng rốt cuộc nghĩ tới, người này để ý tánh mạng  cứu nàng như thế!
      Hạ bộ nhất:




      423.Ta cứu ngươi cứu ai. . . . . .

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn + Khuyên


      Ôm chặt lấy , lại câu cũng nên lời. Nước mắt lại giống hạt châu ngừng lăn xuống , nàng muốn dừng lại cũng ngăn được.

      Phượng Thiên Vũ vô lực nằm trong lòng nàng, khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, lại nhếch  môi, câu nào. Chỉ đôi mắt càng thâm trầm.

      Long Phù Nguyệt nghẹn ngào: "Ngươi. . . . . . Ngươi bị thương có nặng lắm ?"

      Trong mắt Phượng Thiên Vũ hào quang chợt lóe, tựa hồ là muốn cười cười, tỏ vẻ chính mình sao. Nhưng ngờ môi vừa mới nhếch lên, luồng nhiệt huyết liền rốt cuộc ép được.

      mạnh đẩy nàng ra, ho khan, từng ngụm từng ngụm máu cứ như vậy phun tới, đỏ tươi, đỏ tươi, làm hoa cả ánh mắt của Long Phù Nguyệt.

      Đẩy nàng ra như thế tựa hồ dùng hết khí lực, nằm ở đất, hơi thở hào hển, lại thể động đậy.

      sắp chết, sắp chết!

      Ý nghĩ này giống như tia chớp đánh trúng nàng, làm cho trái tim nàng co rút gắt gao thu thành đoàn.

      Gần như nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nàng bước qua để ý máu đen gắt gao ôm lấy :

      "Ngươi. . . . . . Ngươi khờ. . . . . . Vì người xa lạ như ta đây có đáng . . . . . . Ngươi phải Chiến thần Tu La sao? Làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ." Nàng còn muốn tiếp, nhưng nước mắt lại nghe sai khiến giọt giọt chảy xuống, tại mặt của .

      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ phát ra thâm trầm, muốn giơ tay lên, nhưng chĩ khẽ nhúc nhích, lại nâng lên được. Khóe môi gợi lên chút tươi cười, khẽ thở ra hơi: "Nha đầu ngốc, nàng. . . . . . Nàng là thê tử của ta, ta cứu nàng cứu ai. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt giống bị sét đánh!

      Chủ nhân thân thể này ra dĩ nhiên là thê tử của sao? Nàng tại sao chút ấn tượng cũng có? Ừm, có thể là linh hồn ban đầu kia. . . . . . ra —— ra thê tử của  mình đến như vậy. . . . . .

      Trong phút chốc này, trong lòng nàng cũng biết là cảm giác gì, như là vô cùng chua xót, lại như là có mặt đố kỵ cắm rễ ở trong lòng. . . . . .

      Bỗng nhiên có người vỗ vỗ đầu vai của nàng: "Phù Nguyệt, đem giao cho ta."

      Long Phù Nguyệt bối rối ngẩng đầu lên vừa thấy, chỉ thấy sắc mặt Cổ Nhược tái nhợt, ngồi  xổm mặt đất, giúp Phượng Thiên Vũ bắt mạch.

      Hai con mắt Long Phù Nguyệt gắt gao chăm chú vào mặt Cổ Nhược, e sợ khi nhìn đến thất vọng mặt   . . . . . .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      424.Nàng khóc vì sao?




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn + Khuyên


      mặt Cổ Nhược cũng có biểu tình gì, ra tay như gió, trước điểm vài huyệt đạo chung quanh ngực Phượng Thiên Vũ, bảo vệ tâm mạch mỏng manh của , lại từ trong lòng lấy ra viên thuốc cho nuốt vào.

      Phượng Thiên Vũ tựa như con rối rách nát, mặc lăn qua lộn lại ép buộc, bỗng nhiên khẽ cười khổ chút: "Huynh thắng. . . . . ."

      Cổ Nhược nhìn cái, thản nhiên : ", là ngươi thắng! Nhưng mà, ta cho ngươi chết, ngươi chết liền thua!"

      Long Phù Nguyệt nghĩ tới bọn họ giờ phút này còn tranh luận thắng thua, nghe được chữ ‘chết’, thân mình nàng cứng đờ, nhìn Phượng Thiên Vũ. Sắc mặt tại cùng người chết có gì khác nhau, chỉ là nhiều hơn hơi thở mà thôi.

      Vội vàng nhìn Cổ Nhược: "Đại sư huynh, y thuật của huynh cao minh như vậy, nhất định chết đúng hay ?"

      Ánh mắt Cổ Nhược hơi khép lại, tựa hồ là che lại thần sắc gì đó, mặt vẫn vẻ mặt lạnh nhạt  như cũ: "Vậy phải xem ý nguyện của rồi, nếu lòng tìm chết, ta cũng có biện pháp."

      lòng tìm chết?! Cái từ này làm Long Phù Nguyệt kinh hoàng, mê man nhìn Phượng Thiên Vũ, khóe miệng Phượng Thiên Vũ vẫn có máu ngừng trào ra như trước, ánh mắt khép hờ, gương mặt trắng bệch giống như ngọc thạch, lông mi buông xuống  nhìn ra thần sắc nơi đáy mắt  . Nếu như phải nhìn ngực hơi có chút phập phồng, cơ hồ xem như người chết.

      tại sao phải tìm chết? phải Chiến thần Tu La gì làm được  sao? Liên tiếp diệt ba quốc gia, chiến công hiển hách, thiên hạ nổi tiếng, đúng là lúc con đường làm quan rộng mở, tại sao phải có ý niệm tìm chết trong đầu?

      Trong nội tâm nàng có vô số nghi vấn dâng lên, nhưng ai trả lời cho nàng.

      Khóe môi Phượng Thiên Vũ mấp máy, trong lòng cười khổ.

      là người luyện võ, ai so với ràng hơn thương thế của mình, chưởng tâm lôi bổ vào người của , thân thể mặt ngoài tuy rằng nhìn thấy gì, nhưng phát ngũ tạng lục phủ bên trong cùng sai chỗ, chỉ sợ là Đại La thần tiên cũng khó mà cứu vãn.

      Khó khăn mở hai tròng mắt, nhìn Long Phù Nguyệt, thấy nàng khóc như mưa.

      Trong lòng chấn động, trong đôi mắt hình như có tia quang mang chớp qua. Nàng là vì chính mình mà khóc sao? Nàng phải chán ghét mình sao?
      425.Ta cho phép ngươi chết



      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn + Khuyên





      Long Phù Nguyệt bắt lấy tay : "Ngươi đừng chết! Van cầu ngươi đừng chết, bằng cả đời ta tâm cũng bất an . . . . . ."

      Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi cứng nhắc.

      ra là thế, ra là thế! ra chính là sợ cả đời tâm bất an. . . . . .

      Khóe miệng nở nụ cười: ", cần bất an, là ta. . . . . . Là ta tự nguyện ."

      Cánh tay chậm rãi rủ xuống, chậm rãi khép ánh mắt lại.

      Long Phù Nguyệt phát bàn tay ấm áp của trở nên lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trái tim của mình như muốn vỡ tung ra.

      Nàng òa lên tiếng khóc lớn, ghé vào lỗ tai rống to: " được chết! được chết! Vũ Mao sư huynh, ta cho phép ngươi chết! Bằng ta hận ngươi cả đời!"

      Thân mình Phượng Thiên Vũ  hơi hơi chấn hạ xuống, mí mắt mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn mở mắt. . . . . .

      Long Phù Nguyệt hoàn toàn choáng váng! Lòng tràn đầy đau đớn giống như ngọn thủy triều ào ạt tràn đến, trước mắt nàng tối sầm, cũng hôn mê bất tỉnh.

      Đợi nàng lại tỉnh lại ở bên trong Vấn Thiên quán.

      Mùi hương cổ xưa, la trướng màu sắc cổ xưa  sa, giường gỗ lim khắc hoa, bài trí tao nhã, hoa tươi cắm trong bình thủy tinh. . . . . . Tất cả quen thuộc là dường như có thể lại quen thuộc, đúng là gian phòng ở nàng ngủ gần hai năm.

      Mặt trời chiếu lên người ấm áp, nàng chậm rãi mở to mắt, trong ánh mắt có trong phút chốc  mê mang cùng mắt nhập nhèm. Bên giường là tiểu nha hoàn tùy thân của nàng —— Lục Nhi.

      Vừa thấy nàng mở to mắt, Lục Nhi tiếng hoan hô: "Tiểu thư, người tỉnh!"

      Long Phù Nguyệt thân mình hơi hơi run rẩy, bỗng nhiên cầm tay Lục Nhi: "Lục Nhi, ta tại sao lại ở chỗ này? . . . . . . đâu?"

      Lục Nhi : "Tiểu thư, người ở bên ngoài té xỉu. Hôn mê cả ngày. May mắn nhị vương gia đem ngươi ôm trở về. Người là ai vậy? Là Vu sư đại nhân?"

      Cả ngày rồi?! Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình dường như bị nhấn sâu vào tảng băng, rung giọng : " phải đại sư huynh của ta, phải . . . . . Phải . . . . ."

      Lục Nhi bất chợt thông mình: "Người người được Vu sư cứu trở về sao?"

      Long Phù Nguyệt liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, , . . . . . . . . . . . . thế nào?"

      Trái tim nàng treo lên cao, e sợ từ trong miệng Lục Nhi nhảy ra tin tức tốt.
       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      426. Ngươi lo lắng cho Đại sư huynh của ngươi sao
      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn + Khuyên


      Lục Nhi lắc đầu: "Chuyện này nô tỳ biết. Đại vu sư sau khi ôm người kia trở về đều ở  trong tĩnh thất, vẫn ra. đúng là biết là chết hay sống. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt nhất thời lăn lông lốc nhảy dựng lên: "Ta nhìn xem!"

      Lòng bàn chân nàng vẫn còn để trần, thất tha thất thểu bỏ chạy ra ngoài.

      Dương Côn Vũ canh giữ ở cửa tĩnh thất của Cổ Nhược, gặp nàng chạy tới, đáy mắt lộ ra tia vui mừng: "Phù Nguyệt, ngươi tỉnh, ngươi sao chứ?"

      Long Phù Nguyệt cũng bất chấp cùng hàn huyên: "Đại sư huynh của ta có ra hay ? Người kia. . . . . . Người kia sao chứ?"

      Dương Côn Vũ nhìn nàng cái, có chút kinh ngạc: "Phù Nguyệt, ngươi. . . . . . Ngươi có vẻ thực quan tâm đến ? và Đại sư huynh của ngươi quyết đấu, Đại sư huynh của ngươi cũng bị thương rồi, tại lại vì cứu người kia ngày đêm chợp mắt. Ngươi. . . . . . ngươi lại lo lắng cho Đại sư huynh của ngươi sao?"

      Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, giống như bị ai từ phía đối diện đánh cho quyền. Ha hả : "Ta. . . . . . Ta đương nhiên cũng quan tâm đại sư huynh , nhưng đại sư huynh có chuyện gì, mà người kia lại là vì cứu ta mới. . . . . . ta. . . . . . trong lòng ta thực lo lắng. . . . . ." Nàng ấp úng giải thích. Cũng biết là cho chính mình nghe hay là cho Dương Côn Vũ nghe.

      Bên nàng tai nghe nghe động tĩnh bên trong, bên trong yên tĩnh tiếng động, có bất kỳ thanh : "Chẳng lẽ sư huynh bọn họ có ở nơi này? Hay là. . . . . . hay là người kia rốt cuộc cứu sống được. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt dám nghĩ tiếp nữa. Nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, vươn tay định đẩy cửa tĩnh thất.

      Dương Côn Vũ ngăn nàng lại: "Phù Nguyệt, đừng vào đó! Đại vu sư khi vào ràng hạ nghiêm lệnh, trước khi ngài ấy ra, bất luận kẻ nào được vào quấy rầy. Phù Nguyệt, ngươi, ngươi gây họa lớn, thể gây sai lầm thêm nữa. »

      câu lại câu đều có tác dụng trí mạng. Long Phù Nguyệt ngã ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, đầu hơi hơi cúi ở giữa hai chân, khẽ nhắm mắt lại: "Được, ta chờ."

      Chờ, đó là ngày. Bên trong như trước nửa điểm động tĩnh cũng có.

      Long Phù Nguyệt ngồi ở cửa, chỉ cảm thấy chính mình sắp ngồi thành pho tượng. Gia nhân đưa tới cơm canh, Long Phù Nguyệt cũng có tâm nhìn đến, có tâm nuốt xuống, nếu như phải Dương Côn Vũ buộc nàng ăn vài miếng, nàng hoàn toàn nhìn cũng lười xem.




      ******************




      Lời của tác giả : Cái kia —— ta muốn giải thích chút. Cánh tay của Phượng Thiên Vũ là gảy xương, cũng chính là xương cốt chặt đứt, phải đứt lìa. Mọi người thấy cánh tay kia bay ra ngoài phải ?



      427. Quyết thể có người quấy rầy




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên


      Trái tim lúc cao lúc thấp, giống như sốt. Nàng xưa nay tin quỷ thần, giờ phút này cũng nhịn được nữa đem các lộ thần tiên trời dưới đất lần lượt ân cần thăm hỏi lần: "Đại từ đại bi Quan thế Bồ Tát, Như Lai phật tổ, Ngọc Hoàng đại đế, thổ địa gia gia, sơn thần công công. . . . . . Cầu mọi người phù hộ hai người bọn họ đừng xảy ra chuyện gì, chỉ cần bọn họ xảy ra chuyện, ta. . . . . . cho dù ta ra sao cũng sao. . . . . ."

      Cho tới bây giờ có cảm giác, thời gian là gian nan như thế, phút cũng dài dòng chập chạp trôi qua  như vậy.

      Từng hình ảnh Phượng Thiên Vũ cứu giúp mình thỉnh thoảng thoáng ở trước mắt, làm cho tâm nàng từng đợt co rút nhanh, ngón tay nắm thành quyền, móng tay gần như đâm vào trong thịt.

      ra ta là thê tử đời trước của , ra thê tử của , nhưng lại biết, ta phải là ‘Ta’ ở trong lòng trước kia, liều mạng cứu, cũng phải người thích kia. . . . . .

      biết biết chân tướng về sau có thể hỏng mất hay . . . . . .

      Vô số ý niệm trong đầu ùn ùn kéo đến, đem đầu óc nàng quấy thành đoàn tương hồ. Trong lòng cũng có cảm giác thể thành lời.

      Nàng suy nghĩ xuất thần, bên ngoài bỗng nhiên có ít tiếng động la hét ầm ĩ. Tiếng binh khí vang leng keng. Tiếp theo tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ có nhiều người xông vào.

      Quyết thể để có người quấy rầy đại sư huynh!

      Long Phù Nguyệt kinh hoảng nhảy dựng lên. Nàng ngồi thời gian quá lâu, hai chân có chút run lên, này nhảy dựng, suýt nữa té ngã.

      Dương Côn Vũ đỡ lấy nàng.

      Cũng hơi có chút trì hoãn như vậy, bên ngoài có vô số người xông vào.

      Cầm đầu là tên tướng quân mặt đen. Phía sau là mấy trăm tên lính.

      Long Phù Nguyệt tốt xấu gì cũng ở Khai Dương quốc được hai năm, cũng là biết , chính là đệ nhất mãnh tướng Khai Dương quốc  —— Trình Diệu Vân.

      Người này dũng thiện chiến, đứng hàng tam công, coi như là đệ nhất trọng thần Khai Dương quốc. Rất được Khai Dương hoàng đế trọng dụng.

      Người này đánh giặc bằng bản lãnh , cho nên rất xem thường Cổ Nhược đại vu sư, cho là bất quá chỉ là dựa vào ít ảo thuật đến lừa bịp hoàng đế, bình thường gặp mặt cũng bất quá chỉ là hừ tiếng, xem như chào hỏi.

      Long Phù Nguyệt sau lưng gọi là Trình Giảo Kim. Nhưng ra nên cùng đối mặt xung đột.

      Hôm nay cũng biết nghe được tin tức gì. Đường đột lãnh binh xông vào như vậy .
       

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :