1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-size:x-large408.Ta cũng phải bách hợp*. . . . . .

      font-size:x-large girl và girl ^_^)

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn & Khuyên

       

      Cho nên liền vận dụng khinh công thượng thừa bắt đầu tìm kiếm chung quanh trong phạm vi ba mươi dặm ở ngoại ô...

      tìm nàng gần như phát điên, lại nghĩ rằng nàng ở chỗ này cùng hai người nam nhân nhàn nhã nướng thức ăn, thổi sáo ca hát!

      ai có thể hình dung trong tích tắc chợt vừa thấy nàng , kích động  suýt nữa ngất , bắt lấy đại thụ bên cạnh, móng tay nhập vào sâu bên trong thân cây.

      Khinh công của tuyệt thế vô song, đến gần bọn họ, ba người kia cũng hề phát giác gì. Vẫn như cũ là vừa ăn vừa đùa cười.

      nhìn thân ảnh quen thuộc kia, hiểu sao cảm thấy tia e sợ, nhất thời lại muốn tiến lên, chỉ đứng ở đỉnh cây si ngốc nhìn nàng. . . . . .

      Hai năm rồi! Hai năm rồi! Long Phù Nguyệt, nàng có biết, ta tìm nàng tìm đến phát điên lên rồi ?

      Ánh mắt của điên cuồng mà cắn nuốt nàng, buông tha nhất cử nhất động của nàng, giống như bù trừ cho nỗi khổ tương tư hai năm...

      Thân thể nàng đẫy đà hơn, da thịt mềm mại hơn, mặt mày sáng sủa. Nhưng nàng vẫn là Phù Nguyệt của như cũ, Oa nhi của .

      Nhìn thấy nàng tim phổi cùng hai người nam nhân kia đùa, tim của từng đợt quặn đau. Đố kỵ như bài sơn đảo hải áp lại đây, làm cho nắm chặc quyền, móng tay hãm sâu trong thịt.

      lại nghe đến tiếng hát của nàng, giận nam tử kia cư nhiên lại giúp nàng đệm nhạc! Ngọn lửa ghen tị rốt cuộc ép được, sát khí cũng thể che hết, rút ra sáo đệm nhạc thay nàng.

      Nội lực của kinh người, đến cảnh giới thu phát tùy tâm, hơn nữa có thể thông qua tiếng nhạc muốn công kích ai liền công kích người đó, huynh đệ Dương thị đề phòng liền bị tiếng sáo của đả thương.

      Nếu tiếng thét chói tai của Long Phù Nguyệt, huynh đệ Dương thị chỉ sợ chết dưới tiếng nhạc của .

      Nhưng, nàng lại biết rồi! Lại còn gọi    là ‘tỷ tỷ!’.

      Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy trái tim của mình tựa hồ lại bị xé mở máu chảy đầm đìa. ngụm máu tươi xông tới, lại bị mạnh mẽ nuốt trở vào.

      sao, sao, quên cũng cần vội, rốt cục lại tìm được nàng rồi, lúc này đây, dù chết cũng   buông tay lần nữa!

      Nhìn đôi mắt nàng lo sợ yên, trong tròng mắt Phượng Thiên Vũ lên tia sáng khó lường: "Nha đầu, ta và ngươi đánh cược, thế nào?"

      "Cược, đánh cược gì? Ừm, cái kia, ngươi buông ta ra trước , ngươi ôm ta như vậy, rất... rất kì lạ, ta cũng phải bách hợp..."

      409.Ngươi là tên háo sắc, buông nàng ra

      Edit: Quảng Hằng

      #ffcc00;Beta: Hà Đoàn & Khuyên

       

      "Cược, đánh cược gì? Ừm, cái kia, ngươi buông ta ra trước , ngươi ôm ta như vậy, rất... rất kì lạ, ta cũng phải bách hợp..."

      Ôm ấp này quen thuộc quá, làm cho nàng có loại xúc động muốn rơi lệ hiểu được, nàng lắc đầu, lại lắc đầu, dám nhìn đôi mắt đầy mị hoặc  kia: "Buông, ngươi buông. . . . . . Có chuyện gì từ từ ."

      "Thả ngươi ra?" Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ lên chút đau đớn, khóe miệng lại dấy lên nụ cười có  chút tà mị : "Ngươi đáp ứng cùng ta cược, ta liền thả ngươi ra."

      "Được, được, ta cược!" Hơi thở Long Phù Nguyệt có chút dồn dập. Bị đại mỹ nữ ôm vào trong ngực như vậy, nàng có xúc động muốn chảy máu mũi: "Đánh cuộc gì đây?"

      Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn nàng cái, thản nhiên : "Cược ta là nam nhân hay là nữ nhân, ngươi phải gọi ta tỷ tỷ sao?"

      Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, nhìn cái, tiểu mỹ nhân này đẹp đến kinh thiên động địa. Nhất định là nữ nhân. Còn cần đánh cá sao?

      Long Phù Nguyệt hồ nghi nhìn , bật thốt lên hỏi: "Ngươi phải là bất nam bất nữ chứ?"

      Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thời tối sầm, ngón tay bạch ngọc nâng cằm của nàng lên, mặt là nụ cười tà mị, thấp giọng ở bên tai nàng : "Ta cho ngươi tùy tiện kiểm tra xem."

      Mặt bất chợt Long Phù Nguyệt đỏ ửng, nàng nóng lòng rời khỏi vòng ôm ấp của người này, có muốn hay muốn cũng gật đầu: "Được rồi, được rồi, ngươi trước đánh cuộc là cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ thản nhiên : "Nếu như ta là nữ nhân, ta cưới ngươi. Nếu như ta là nam nhân, ngươi gả cho ta."

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, khuôn mặt nhắn tối sầm. Đây—— Đây phải giống nhau sao! công bằng! Cái này sao gọi là đánh cược chứ?

      Huynh đệ Dương thị lúc này cũng bò dậy, Dương Cẩn Hiên hét lớn: "Ngươi là tên háo sắc, buông nàng ra!" Đánh tới.

      Phượng Thiên Vũ cũng quay đầu, ống tay áo nhàng phất cái, Dương Cẩn Hiên liền té ngã, lăn lộn thiếu chút nữa văng vào trong đống lửa.

      Dương Côn Vũ rốt cuộc thông minh chút, trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, bỗng nhiên kêu lên: "Ngươi. . . . . . ngươi là Chiến thần Tu La Cửu vương gia của Thiên Tuyền Quốc  . . . . . ."

      tTân mìnhLong Phù Nguyệt  nhanh chóng cứng đờ, nàng đối với đại danh đây chính là như sấm bên tai.

      Hai năm trước ở Thiên Tuyền Quốc nàng nghe được tin tức cưới vợ, giết vợ.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-size:large410.Nàng. . . . . . Vì giết ta

      font-size:largeEdit: Quảng Hằng

      font-size:largeBeta: Hà Đoàn & Khuyên


      font-size:largeMà trong hai năm, nàng cũng nghe thiếu công tích vĩ đại của . Giết người chớp mắt, ở chiến trường có thểfont-size:large so sánhfont-size:large cùng Tu La(*). Mọi người nhắc tới đến liền đều sợ hãi vạn phần, theo như đồn đãi  dung mạo đến thần tiên đều đố kỵ, cùng võ công quỷ thần khó lường, chẳng lẽ —— đại mỹ nhân trước mắt này ?!

      font-size:large (Ác quỷ Tu La, tượng trưng cho hủy diệt đẫm máu)


      font-size:largeĐôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, mỉm cười: "Dương công tử có đôi mắt lợi hại. Thế  mà cũng nhận ra tại hạ." Vô hình trung thừa nhận thân phận của mình.


      font-size:largeSắc mặt font-size:largeDương Côn Vũ khỏi thay đổi: "Ngươi. . . . . . Ngươi ở Thiên Tuyền Quốc, tới nơi này làm gì?"

      font-size:largePhượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn : "Ta tới nơi này làm cái gì, cần phải font-size:largexin phép font-size:largengươi chứ?"

      font-size:large"Ngươi. . . . . . Ngươi là đại ác ma, tới nơi này cũng có chuyện gì tốt! Phù Nguyệt, mau rời khỏi , bụng dạ khó lường!" Dương Cẩn Hiên kêu to lên.

      font-size:largeĐôi mắt Phượng Thiên Vũ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, quanh thân sát khí tràn ngập.

      font-size:largeNgười này ăn gan báo rồi! Dám kêu Phù Nguyệt rời khỏi ?!

      font-size:largeỐng tay áo vung lên, luồng gió từ tay áo bay ra, Dương Cẩn Hiên bỗng nhiên kêu to tiếng, cánh tay xuất  ra lỗ hổng giống như đao cắt, máu tươi nháy mắt vọt ra.

      font-size:largePhượng Thiên Vũ tiến lên trước bước, muốn tiếp tục cho chút giáo huấn, trước mắt bỗng nhiên hoa mắt, bông hoa sắc thái diễm lệ bỗng nhiên nổ tung, tiếp theo ngực mạnh tê rần, hình như có thanh kiếm đâm vào! biến sắc, cánh tay buông lỏng, Long Phù Nguyệt chật vật  thoát khỏi ngực của .

      font-size:largeSắc mặt font-size:largePhượng Thiên Vũfont-size:large biến sắcfont-size:large thảm hại, thể tin  nhìn trước ngực cắm thanh kiếm sắc bén, bàn tay cũng khẽ run lên, dừng ở Long Phù Nguyệt: "Nàng. . . . . . Vì giết ta?"

      font-size:largeLong Phù Nguyệt cũng nghĩ đến chỉ chiêu đánh trúng . Nàng đối với huynh đệ họ Dương hoàn toàn có tình cảm nam nữ, nhưng xem bọn là bằng hữu tốt nhất. Vừa thấy Dương Cẩn Hiên nguy cấp, liền rốt cuộc bất chấp mọi thứ trước thả Vu thuật , làm cho đột nhiên thất thần, sau đó thuận tay liền đem đoản kiếm trong lòng đâm ra ngoài.

      font-size:largeNàng chẳng qua là muốn buộc buông mình ra, lại nghĩ rằng kiếm này dễ dàng thuận lợi như thế, khỏi cũng ngẩn ngơ, trái tim phốc phốc nhảy loạn.

      font-size:largeVõ công của phải cực cao sao? Làm sao có thể dễ dàng bị đâm đến như vậy? Là võ công của nàng cao, hay là đối với nàng chút phòng bị?


      font-size:large411. phải sợ ta. . . . . ."

      font-size:largeEdit: Quảng Hằng

      font-size:largeBeta: Hà Đoàn & Khuyên


      font-size:largeNghe được câu hỏi của . Long Phù Nguyệt bật thốt lên: " là bằng hữu của ta, ta cần biết ngươi là Tu La hay là sát thần, ta tuyệt cho ngươi hại bằng hữu của ta!"

      font-size:largeThân mình Phượng Thiên Vũ lung lay nhoáng lên cái, cười buồn bã: "Bằng hữu? Nay, ta ở trong mắt của nàng ngay cả bằng hữu cũng coi như hơn sao?"

      font-size:largeThân hình chấn động, thanh đoản kiếm này liền bắn ra ngoài, thuận tay tiếp được, máu tươi cũng lập tức chảy ra. lại giống như biết đau đớn, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đau đớn: "Phù Nguyệt, hai năm gặp, đây là lễ gặp mặt nàng dành cho ta sao?"

      font-size:largeHắn từng bước chậm rãi tới gần, tóc đen gió mà bay.

      font-size:largeLong Phù Nguyệt sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, buồn cười, là sát thần người người sợ hãi, nghĩ tới chính mình cư nhiên đâm bị thương. Nghe hơi tí là giết người, lần này đem nàng tế sống chứ?

      font-size:large"Ngươi. . . . . . ta biết ngươi, cái gì hai năm trước hay hai năm trước a. . . . . ." Nàng mặt lung tung, mặt liều mạng mãnh liệt lui về phía sau.

      font-size:largeA... a... , người này là khủng khiếp, ai tới cứu bọn họ? Nàng rất sợ!

      font-size:largePhượng Thiên Vũ  đương nhiên thấy được kinh hoàng trong mắt nàng, chỉ cảm thấy trái tim hầu như muốn vỡ tung.

      font-size:largeVì sao nàng đối với chỉ có kinh sợ? Ngày xưa sinh tử có nhau, như bóng với hình, nàng quên mất còn mảnh sao?

      font-size:largeTuy rằng sớm biết nàng quên mất rồi, nhưng biết là chuyện, tự mình trải qua đó lại là chuyện khác.

      font-size:largeNàng hận , oán , đều sợ, nhưng làm sao có thể cứ quên như vậy? Quên? Nàng hối hận, ngại  , mà lại quên những ngày bọn họ gắn bó như hình với bóng?

      Làm sao có thể đối mặt được, giữa hai người bọn họ thâm sâu thể xa rời như thế. Cho tới bây giờ nàng xem như xảy ra? 

      font-size:largeTrí nhớ tồn tại, căn cứ chính xác có, từ nay về sau, mình đối với nàng, còn là người quan trọng nhất thế gian, nhất là bây giờ lại khác gì người xa lạ. rốt cuộc còn nhìn thấy nàng làm nũng với , cười với , nghịch ngợm vây vòng quanh , lớn tiếng gọi là Vũ Mao sư huynh nữa rồi.

      font-size:largeKhông tin là như vậy, muốn cùng cam lòng, ai có thể hiểu được?

      font-size:largeVong tình cổ. Vong tình cổ. Nàng có thể vong tình, đem quên mất còn gì, như thế bảo làm sao mà chịu nổi? Long Phù Nguyệt, làm sao ngươi bỏ được?

      font-size:largeXem sắc mặt nàng tái nhợt cứ rút lui mãi về phía sau. suy sụp đứng lại, bỗng vươn hai tay: "Phù Nguyệt, đừng sợ, đừng sợ ta. . . . . ."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      412.Nàng thích

      Edit: Quảng Hằng

      #993366;']Beta: Hà Đoàn



      Máu tươi theo quần áo trước ngực tuôn ra ào ạt, giống như đóa hoa sen màu đỏ từ từ nở rộ ra. Long Phù Nguyệt nhìn đến mất hồn, trong lòng khỏi tê rần.

      Người này là vị ma quỷ Cửu vương gia theo như đồn đãi kia sao? tại sao lại ngu như vậy, phải có thân võ công sao? Vì sao cầm máu trước? Làm hại nàng suýt nữa liền nhịn được thúc giục ra tiếng.

      "Sao ra vẻ cùng ta rất quen thuộc? Xem bộ dáng của , giống như ta từng là người của , đối với trong trí nhớ của nàng hoàn toàn . . . . . . Hay là, là người của chủ nhân thân thể này?"

      Nàng nhớ lại hai năm trước tường thành dán bức tranh rất giống mình, hay là là chính mình?

      Nhưng là ta tại phải là ‘Ta’ kia rồi, nên thể thừa nhận tình cảm trước đây của chủ nhân thân thể này. . . . . .

      Long Phù Nguyệt vẫn cho rằng mình là hai năm trước mới xuyên qua, chỉ là sai lầm chiếm lấy khối thân thể này, tại gặp thái độ vị Cửu vương gia này đối với chính mình mờ ám như thế, liền cho là có lẽ là đời trước của mình. Vậy cùng nàng chút quan hệ cũng có.

      Trong đầu Long Phù Nguyệt có chút hỗn loạn lên. Liên tục xua tay: "Ngươi nhận lầm người, ta biết ngươi. Ngươi, ngươi đừng tiếp tục theo chúng ta. Ai đường nấy."

      Ai đường nấy?! Phượng Thiên Vũ cắn răng thầm , đôi mắt giống như mặt nước hồ sâu, phảng phất dường như muốn đem nàng ăn: "Mơ tưởng! Phù Nguyệt, ta nếu tìm được nàng, đừng mơ tưởng ta lại buông tay!"

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu có chút đau.

      Hôn mê, nàng khi nào chọc tới tên sát tinh như vậy? Nàng biết thân thể này của mình có thương hay , nhưng nàng bây giờ là tuyệt thương nha, thậm chí —— Thậm chí có chút hiểu mà hận —— Có thể là hai năm trước nàng ở tửu lâu nghe tích của , đối với có ấn tượng tốt cũng nên, nàng ghét nhất nam nhân đánh nữ nhân. Huống chi còn chính tay giết chết bà xã của mình?

      Ở trong ấn tượng của nàng, vị Cửu vương gia này chính là tên biến thái, nàng thích đâu!

      Phải phủi sạch quan hệ với , đánh mất ý nghĩ xằng bậy của ! Trong lòng Long Phù Nguyệt thầm quyết định chủ ý.

      Nàng quét mắt nhìn cái, thầm nghĩ người trước mắt này giống như bị ma nhập vậy.




      413. cần chết sống ôm hình bóng xưa của nàng….




      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn

      Nàng quét mắt nhìn cái, thầm nghĩ người trước mắt này giống như bị ma nhập vậy. Chỉ sợ mình hai ba câu cũng cùng , xem ra vẫn nên mau chóng thoát khỏi là chuyện tốt nhất. Chỉ cần chạy về Vấn Thiên quán, khởi động cơ quan đại sư huynh lưu lại, người này xông vào được.

      Sau đó lại chờ đại sư huynh trở về, nếu người này còn chịu , nàng cùng hảo hảo chuyện, để cho khổ hải khôn cùng, quay đầu lại là bờ, cần chết sống ôm lấy hình bóng xưa cũ kia của nàng . . . . . .

      Cùng huynh đệ Dương thị nháy mắt ra dấu, ba người nhanh chóng hội hợp, hai tay Long Phù Nguyệt bỗng nhiên liên tục huy động, luồng ánh sáng màu vàng tươi đẹp quang mang từ trong tay nàng phát ra.

      "Vù!" bức tường lửa hừng hực xuất , chắn ngang giữa nàng cùng Phượng Thiên Vũ trong lúc này.

      Long Phù Nguyệt tay lôi kéo người: " mau!"

      Ba người vất vả quay về phía trước chạy.

      Cũng may khinh công ba người đều tồi, lúc này vì chạy trối chết lại sử dụng hết tất cả khí lực, trốn chui giống như chuột, chạy về hướng nội thành.

      Phượng Thiên Vũ đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt tựa như quỷ, thân mình hơi hơi lay động, ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng, kinh ngạc  nhìn bọn người Long Phù Nguyệt chạy trối chết biến mất, muốn đuổi theo, lại nâng nổi bước chân. biết, mặc dù để cho bọn họ chạy trước nén hương thời gian, muốn đuổi theo cũng có thể đuổi theo.

      Nhưng , cũng nhẫn tâm, muốn làm cho nàng tiếp tục sợ hãi. . . . . .

      từng bước xuyên qua tường lửa, quả nhiên lửa kia là lạnh, hoàn toàn có tính sát thương.

      học xong vu thuật! Xem ra đại sư huynh đối với nàng cũng tệ lắm. Trong lòng cũng là vì nàng cảm thấy may mắn hay là vì chính mình cảm thấy bi ai? chốc lạnh, chốc nóng, chợt chua xót, lại chợt cay đắng, đúng là hỗn loạn chưa từng có trôi qua. . . . . .

      Ba người Long Phù Nguyệt rốt cục dùng hết sức chạy trở về Vấn Thiên quán.

      Long Phù Nguyệt thuận đường mở ra vô số cơ quan. Các cơ quan này tương tự với kết giới, là Cổ Nhược Vu sư thiết lập, uy lực vô cùng. Người bình thường dễ dàng xông vào được.

      Vù! Rốt cục trốn về đến nhà rồi! Long Phù Nguyệt ngã ngồi ở ghế, trái tim còn đập dồn dập ngừng, khinh công người nọ là quỷ dị, nàng còn tưởng rằng ba người bọn họ chạy thoát chứ.

      Huynh đệ Dương thị cũng chạy trốn thở ra hơi, ngồi ở ghế thẫn thờ nửa ngày.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Hà Đoàn & Khuyên

      414.Trong lòng đau xót, trong nháy mắt bỗng nhiên loạn

      Dương Côn Vũ nhíu mày, : "Sát Thần bỗng nhiên tới nơi này, chỉ sợ Khai Dương quốc cũng sắp gặp tai ương rồi!"

      Dương Cẩn Hiên : "Thằng nhãi này diệt nhiều quốc gia, Diêu Quang, Thiên Cơ, Ngọc Hành. . . . . . tại lại đây đến Khai Dương quốc của chúng ta, phải là muốn đem tất cả quốc đô này tiêu diệt chứ?"

      Long Phù Nguyệt cũng rùng mình cái: "Thằng nhãi này phải là Tần Thủy Hoàng chuyển thế chứ? Muốn thống nhất sáu nước? Vậy phải chết bao nhiêu người?"

      Dương Côn Vũ : "Việc này tuyệt đơn giản, nhất định phải mau chóng báo  hoàng huynh."

      Dương Cẩn Hiên cũng liền gật đầu liên tục: "Đúng, đúng,  phải mau chóng báo cùng hoàng huynh biết. Nhưng . . . . . . Nhưng . . . . . . Hoàng huynh biết có tác dụng gì? Khai Dương quốc chúng ta cũng phải nước lớn, ngay cả Ngọc Hành quốc phải đối thủ, Khai Dương. . . . . . Khai Dương chỉ sợ cũng khó trốn. . . . . ."

      Nhớ tới kết cục những quốc gia kia sau  khi diệt vong, nhất là kết cục tất cả các người con của quốc vương nước Thiên Cơ bị bắn chết, thân thể khỏi phát run lên.

      Long Phù Nguyệt cũng được nghe kết cục khi nước Thiên Cơ mất nước, các hoàng tử cùng các công chúa tránh khỏi cũng rùng mình mộtcái, được! Tuyệt đối thể để cho bi kịch ở nước  Thiên Cơ tái diễn ở Khai Dương quốc, nàng nhất định phải làm gì mới được.

      Nhưng —— Nhưng là bằng công phu mèo quào của nàng, muốn làm sao mới có thể ngăn lại? Ai, đáng tiếc đại sư huynh ở đây, bằng còn có thể tìm nghĩ biện pháp.

      Trong đầu nàng đột nhiên lại nghĩ đến đôi mắt đầy khiếp sợ đau đớn  kia, trong lòng hơi đau xót,  trong nháy mắt bỗng nhiên hỗn loạn.

      Dương Cẩn Hiên nhảy dựng lên: " được, ta thông báo cho hoàng huynh trước! Tốt xấu cũng nên chuẩn bị."

      câu còn chưa xong, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến ‘phốc’  thanh vang lên, tựa hồ cái gì bị người xuyên phá.

      Long Phù Nguyệt biến sắc, nhảy dựng lên: "Có người xông vào Vấn Thiên quán! Đạo kết giới thứ nhất bị phá!"

      Dương Cẩn Hiên run giọng : "Nhất định là. . . . . . Nhất định là tên ma quỷ kia đến đây! , chịu buông tha chúng ta."

      Dương Côn Vũ kia mặt ôn nhuận như ngọc giờ phút này cũng đầy kinh hoảng: "Phù Nguyệt, ngươi phải cơ quan này rất lợi hại sao? Tại sao. . . . . . Tại sao bị phá dễ dàng như vậy?"

      Long Phù Nguyệt cũng gần như muốn khóc. Người kia chẳng lẽ là ma quỷ  hóa thân? Kết giới của Đại sư huynh lợi hại như vậy đều bị dễ dàng phá giải?

      415. Dù nàng hóa thành bụi ta cũng nhận ra được

      A a a a, biết đến bắt mình để báo thù kiếm vừa rồi hay ?

      Phốc, phốc, phốc, thanh của kết giới vỡ tan liên tục truyền đến. Long Phù Nguyệt sợ tới mức suýt nữa chui vào dưới gầm bàn trốn.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sắp chết, nàng sắp chết rồi. . . . . .

      Cái tên kia như là chưa từng chịu nhục, nếu lát nữa bắt được nàng, biết cho nàng nếm mùi đau khổ gì đây. . . . . .

      Huynh đệ Dương thị cũng sợ tới mức cả người run rẩy ngừng, lại chút biện pháp cũng có.

      Phanh! kết giới cuối cùng cũng tuyên cáo vỡ tan!

      Bên ngoài truyền đến trận tiếng động kêu la kinh hô. Long Phù Nguyệt biết, tất cả kết giới vừa vỡ, bằng mấy người bên ngoài kia hoàn toàn là đủ chạm đến đầu ngón tay của Phượng Thiên Vũ.

      Nàng rốt cục nhảy dựng lên. Này, trước mặt là mũi đao, sau lưng cũng là mũi đao, chết chết!

      Nàng mở cửa mạnh mẽ, kêu lớn: " cần khó xử hạ nhân! Ngươi muốn tính toán sổ sách cứ đến tìm ta!"

      Cửa từ từ mở ra, Phượng Thiên Vũ quần áo trắng cứ như vậy chậm rãi đến. Ánh nắng chiều quang mang giống như phản chiếu trong đôi mắt , Lưu Ly biến ảo, khó lường như biển sâu.

      Gió thổi mái tóc đen dài của lên, như ngự phong mà .

      Đẹp đến thoát tục, đẹp đến mị hoặc, đẹp đến mang theo tia khói lửa. Đổ xuống như mặt nước dung nhập vào trong lòng Long Phù Nguyệt.

      Nàng ừng ực nuốt từng ngụm nước miếng, tim lại lại có trận đau đớn lý do.

      Trong nháy mắt, Phượng Thiên Vũ đến gần nàng.

      đôi mắt thâm trầm như biển cả, nhìn Long Phù Nguyệt: "Chúng ta lại gặp mặt. Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta , dù như thế nào ta thả nàng ra nữa."

      Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, nàng giống như vô tình nhìn thoáng qua trước ngực của . Tốt lắm, nơi đó còn chảy máu rồi, ngay cả áo cũng đổi qua. . . . . .

      Nàng nuốt nước miếng mạnh mẽ cái, cười khan tiếng: "Ta rồi, ngươi nhận lầm người. . . . . ."

      Hàng lông mi cong dài của Phượng Thiên Vũ cụp xuống, tựa tiếu phi tiếu, vén mái tóc của nàng lên chậm rãi : "Ta nhận sai, nàng cho dù hóa thành bụi ta cũng nhận ra được."

      "Đối với ngươi. . . . . . Ta phải ta! Ta thành với ngươi vậy, ta ra là xuyên qua đến, chính là bám vào thân thể này. Có lẽ chủ nhân thân thể  này ban đầu cùng ngươi có liên quan, nhưng ta là ta, ngươi thể đem ta trở thành nàng."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      416. Ngươi chút ấn tượng cũng có sao



      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn & Khuyên



      Long Phù Nguyệt đem mọi chuyện ra ràng, đem bí mật mình chôn dấu  hai năm, ra tất cả. Nàng nghĩ đến Phượng Thiên Vũ , lại giải thích câu: "Có lẽ ngươi là nguyên chủ nhân thân thể này, ta. . . . . ."

      Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ có ánh sáng sắc bén chợt lóe lên, quần áo người  gió mà bay. Chậm rãi vươn bàn tay.

      Long Phù Nguyệt bị dọa nhảy dựng, lui về phía sau bước.

      , phải là biết mình chiếm thân thể này muốn đem nàng bóp chết chứ?

      Khóe môi Phượng Thiên Vũ lại khẽ cong ý cười, ngón tay mơn trớn cánh môi trắng bệch của nàng: "Người ta đúng là ngươi, linh hồn đến từ tương lai, trong đầu có số ý nghĩ thất loạn bát tao mơ hồ gì đó, người Miêu. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa té ngã.

      thể nào?! Người trước kia cũng là xuyên qua đến? Trời ạ, khối thân thể này rốt cuộc có bao nhiêu linh hồn giữ lấy vậy? Có phải người kia rồi, nàng mới có thể xuyên thấu đến hay ?

      Long Phù Nguyệt tại bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi khả năng vấn đề này.

      Nàng cười khan tiếng: "Dù sao ta phải nàng, ngươi tạm tha ta ."

      Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ lên chút đau đớn: "Bỏ qua cho nàng? Phù Nguyệt, nàng chút ấn tượng cũng có sao?"

      "Nàng phải là nàng trước kia, nay nàng vui vẻ và tiêu dao, ngươi cần gì phải đem những thứ loạn thất bát tao kia đến phiền nàng?" thanh đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ cửa truyền tới.

      Tất cả mọi người ngẩn ngơ, Long Phù Nguyệt lại hoan hô tiếng, bay qua, ôm vào ngực: "Đại sư huynh, huynh tới!"

      Người tới dĩ nhiên là Cổ Nhược Vu sư mất tích mấy ngày nay!

      Lúc này mặt của vẫn tái nhợt như trước, trong đôi mắt đạm mạc như mặt nước lạnh như băng, chỉ có môi hơi hơi có chút huyết sắc, tựa hồ nghĩ tới Long Phù Nguyệt bổ nhào vào trong lòng, nao nao, nhàng thở dài hơi, vuốt ve tóc của nàng: "Nha đầu ngốc, sợ hãi sao?"

      Thân thể trước sau như   lạnh như băng, nhưng giờ phút này Long Phù Nguyệt ôm , lại cảm thấy dị thường an tâm.

      Tốt lắm, sư huynh đến đây tốt rồi. Sư huynh nhất định có thể đả bại người kia. . . . . .

      Mặt Phượng Thiên Vũ nháy mắt tái nhợt xuống. vươn tay ra, vạt áo mềm  khi lướt qua, sau đó, liền trơ mắt nhìn nàng bổ nhào vào bên trong lòng của người khác. . . . . .
      417. Ngươi muốn cùng ta giao thủ




      Edit: Quảng Hằng

      ']Beta: Hà Đoàn & Khuyên




      Đốt ngón tay nắm lại gần như trở nên trắng bệch, sát khí vô hình từ quanh thân trào ra, quần áo người  phần phật bay lượn:

      "Đại sư huynh!" Từ miệng lạnh lùng phun ra mấy chữ này.

      Cổ Nhược lẳng lặng đứng ở nơi đó, thản nhiên : "Ta là ai có thể hơi phá tám đạo kết giới của ta, ra là Chiến thần Tu La Phượng Vương gia. Thất lễ. biết Phượng Vương gia giá lâm tệ xá, có gì muốn chỉ giáo?"

      Phượng Thiên Vũ cũng lẳng lặng nhìn , đáy mắt là che dấu được mênh mông mãnh liệt. Trời đất trong lúc này, tự hồ chỉ còn lại hai người bọn họ giống như tiên, như thần áo trắng phiêu phiêu thân ảnh.

      bỗng nhiên cười mỵ: "Vài năm cùng huynh giao thủ, tay có chút ngứa, muốn cùng huynh so chiêu lát!"

      Cổ Nhược hơi hơi nhíu nhíu mày: "Ta , ta phải Đại sư huynh của ngươi, tại sao ngươi cứ tìm ta gây phiền toái?"

      Phượng Thiên Vũ liếc xéo : "Ngươi trực tiếp thừa nhận là Đại sư huynh của nàng, vậy vì sao thừa nhận cũng là của ta? Chúng ta dù sao cũng là đồng môn, ngươi khỏi bên trọng bên khinh như thế chứ?"

      "Oaaaaa? Ta lại cùng nam tử nghiệt này dường như cũng là sư huynh muội?!" Long Phù Nguyệt mở to hai mắt.

      "Ừm, ban đầu chính là‘ta’ kia cùng vị Phượng Vương gia này và Cổ sư huynh là sư huynh muội, nhất định là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trong lúc đó sinh ra tình cảm cũng là vô cùng có khả năng, lại biết là hiểu lầm gì tách ra, ‘ta’ kia thương tâm rất nhiều hồn phi phách tán, cũng để cho ta nhặt được cái chỗ trống, đoạt lấy khối thân thể này, lại đụng phải đại sư huynh, hắc hắc. . . . . ." Long Phù Nguyệt đầy đủ phát huy tất cả tưởng tượng, thêu dệt ra câu chuyện vô cùng máu chó.

      Lại nhìn thoáng qua hai người kia tương đối đứng thẳng, lại tư tưởng YY bắt đầu xuất : " nghiệt Vương gia này phải là đam mỹ chứ? cũng thích đại sư huynh, cho nên đại sư huynh mới trốn tránh , chịu nhận thức . . . . . . Nên lấy lui làm tiến thích ‘Ta’ kia, lại nghĩ rằng ta cũng quên luôn , cho nên mới tức giận như thế. . . . . ."

      Trong đầu nàng miên man bất định, thêu dệt N cái nội dung vở kịch, từng cái nội dung vở kịch đều là khó bề phân biệt như vậy, gió tanh mưa máu, máu chó làm cho nàng nhất thời đồng tình muốn rơi nước mắt.

      Hai người kia đương nhiên nghĩ tới Long Phù Nguyệt lúc này ở trong bụng bố trí bọn họ.

      Trong đôi mắt Cổ Nhược đạm quang chợt lóe: "Phượng Vương gia, ngươi muốn cùng ta giao thủ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :