1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-10439" title="T- 249" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/t-249.jpg" alt="" width="590" height="442" />

      Chương 398. Vô cùng thê thảm
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Hà Đoàn
      Long Phù Nguyệt quýnh lên vội  bỏ xuống thỏi bạc lớn lên bàn, khẳng khái   câu: " cần thối lại." Điếm tiểu nhị  ân cần cảm tạ , đuổi kịp cước bộ đại sư huynh  . . . . . .
      Quốc đô của Thiên Tuyền Quốc ,
      Cửa phủ Quận chúa vẫn  tiêu điều trước sau như .
      Trong căn phòng Long Phù Nguyệt từng ở qua  , bàn lần lượt từng bức tranh giấy, mà bức tranh giấy đều là cùng nữ tử. Có xấu hổ, có cười mỉm, có giận tái , có giả vờ giận , đủ loại vẻ mặt, đủ loại  tư thế. . . . . . Dưới mỗi bức họa đều đề những dòng chữ, ca từ này đúng là Long Phù Nguyệt từng hát qua. Trí  nhớ rất tốt, đem tất cả toàn bộ ghi lại. . . . . .
      Đêm rất sâu rồi, Phượng Thiên Vũ đứng ở trước án, còn tiếp tục  múa bút vẽ bức tranh, tinh tế vẽ bề ngoài, nữ tử dưới ngòi bút  sớm xâm nhập vào cốt tủy của , cho nên mất nhiều công phu, tướng mạo kia của nàng dưới ngòi bút của trông rất sống động. . . . . .
      Tiểu hồ ly ghé vào bên cạnh ngủ say vừa cảm giác, mở mắt hồ ly nhập nhèm , nhìn vẫn còn vẽ tranh, khỏi hếch miệng lên: "Này , ta đầu óc của ngươi có lẽ bị hỏng rồi sao ? Ngươi cứ cắm cúi vẽ bức lại bức như thế ? Đáng giá suốt ngày đêm miệt mài vẽ như vậy sao ?  Nhiều cửa   muốn dán thành như vậy sao? ngươi muốn bao nhiêu bức tranh? Ai, đáng tiếc thời đại này còn có thuật in ấn, bằng in ấn còn nhanh hơn chút. . . . . ."
      Dùng móng vuốt lại đẩy đẩy bức họa, miệng chậc chậc  vài tiếng: " nghĩ tới bức tranh của ngươi lại giống đến như thế , ừm, chữ viết cũng rất đẹp, là tài năng hoàn mỹ. So với nha đầu kia đẹp hơn nhiều. Có hôm, ta tận mắt thấy nàng viết chữ, chữ viết kia, giống như chó cào ấy. . . . . ."
      Phượng Thiên Vũ thân mình hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn nó liếc mắt cái: "Ngươi thấy được nàng viết chữ rồi? Nàng viết  chữ ở nơi nào?"
      Tiểu hồ ly trong phòng đông trở mình tây tìm, rốt cục ở góc tìm được tờ giấy. Thuận tay đưa cho Phượng Thiên Vũ: "Ngươi xem, đây là lúc nàng mới đến quận chúa phủ liệt  cho ta thực đơn. . . . . ."
      Phượng Thiên Vũ nhận lấy, lật ra vừa thấy, mặt ít danh sách cần mua. . . . . . Long Phù Nguyệt ở thời điểm đại cho tới bây giờ sử dụng qua bút lông, ở trong này dùng bút lông viết  chữ so với Vi Tiểu Bảo  học vấn nghề nghiệp mạnh hơn bao nhiêu. Dùng tám chữ có thể khái quát: Oai thất xoay bát, vô cùng thê thảm.
      Chương 399.Phượng Thiên Vũ  trả thù
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Hà Đoàn
      Phượng Thiên Vũ cẩn thận vuốt tờ giấy kia bằng phẳng, ngơ ngác nhìn hồi, lại cẩn thận cẩn thận ve vuốt, đặt ở trong tay áo. Giống như tờ giấy ấy là vật quý giá nhất xếp vô cùng cẩn thận.
      Tiểu hồ ly kinh ngạc  ở bên nhìn, bỗng nhiên  thở dài hơi sâu: "Biết có ngày hôm nay, lúc trước đừng nên làm? Ai, nghĩ tới ngươi kẻ si tình. Nhưng đáng tiếc nàng biết ."
      Thân mình Phượng Thiên Vũ cứng đờ, cũng để ý nó, tiếp tục vẽ tranh.
      Tiểu hồ ly nhìn bóng lưng của , bỗng nhiên thở dài hơi: "Lại tiếp thủ đoạn ngươi đối phó Lạc công chúa cũng quá tàn nhẫn chút. Lại bị ngươi oan uổng mà chết  như vậy. . . . . ."
      Phượng Thiên Vũ thản nhiên : "Nàng ta từng khiến cho Phù Nguyệt chịu hàm oan thể phân bày, ta đương nhiên cũng muốn nàng ta nếm thử tư vị này!"
      Hai con mắt xanh rờn  tiểu hồ ly nhìn : "Ngươi cưới  nàng ta vì trả thù cho Phù Nguyệt?"
      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng thốt: "Cũng toàn bộ vì trả thù. Nữ tử này tâm địa quá mức ác độc, lại muốn thừa dịp trong khoảng thời gian Phù Nguyệt mất tích  này hại chết nàng, chỉ bằng điểm này, ta thể để cho nàng ta sống cõi đời này! »
      Tiểu hồ ly vỗ cái bờ vai của : "Lão huynh, ngươi cũng đủ ác độc . Trước đồng ý hôn người ta, làm cho vị Lạc công chúa kia vui sướng đến suýt nữa bay ngay lên trời. Cưới người ta vào cửa xong, về sau lại chẳng quan tâm tới nữa, hoàn toàn cùng người ta chung phòng. Cuối cùng còn thiết kế cạm bẫy đem nàng ta cùng vị thị vệ kia lột xiêm y, nhốt lại cùng nhau, sau đó kêu đám người tới bắt gian như vậy. . . . . . Chậc chậc, độc kế này đúng là thiên y vô phùng* ( kẽ hở),làm cho quốc chủ nước  Ngọc Hành đến đây câm miệng, ngậm bồ hòn mà im. . . . . . Ngươi phải người tốt! »
      Phượng Thiên Vũ thản nhiên : "Ta cho tới bây giờ chưa ta là người tốt, có chút kế sách ban đầu ta chẳng qua khinh thường thèm sử dụng, cũng phải sử dụng! Ngày đó bọn họ dùng độc kế hãm hại Phù Nguyệt, làm hại nàng hết đường chối cãi, ta đây cuối cùng chỉ vì nàng lấy lại công đạo mà thôi. Vốn ta là vì Phù Nguyệt, nên muốn tạm thời buông tha bọn họ, nhưng bọn họ chẳng qua lại biết thân phận, ép ta quá đáng. Đây là chính nàng ta tự tìm chết, cũng thể trách ta."
      Tiểu hồ ly hếch miệng lên: " Nhưng ngươi ra báo thù rồi, và ngươi cũng nhắm trúng lão hoàng đế tức giận, phải cũng đem ngươi cách chức  mấy cấp, từ Thân vương trực tiếp biến thành Quận Vương rồi, ngay cả ấn soái cũng đoạt của ngươi. . . . . ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      400. Mây núi sầu thương nhớ, lá xa cành buồn thương

      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn
      Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Ngươi nghĩ rằng ta bây giờ còn cần cái chức Thân Vương hèn mọn ấy sao? Nếu như phải là vì tìm kiếm Phù Nguyệt, ngay cả chức Quận Vương này ta cũng muốn làm . Về phần ấn soái như lời ngươi , Lão Tử sớm muốn chấp chưởng rồi! Bất quá, chuyện này chỉ sợ lại phải do ta. . . . . . Ai!"

      chuyện , một bức tranh lại bức tranh lần lượt vẽ xong xuôi. Lần này  họa lên cũng là đề  hàng thơ ca.

      Dòng nước chảy xuôi

      Chim yến tìm về tổ

      Mây núi sầu thương nhớ

      Lá xa cành buồn thương

      Núi rừng xa cách trở

      Người muôn trùng xa


      Nhớ thương sầu lẻ bóng,

      Hồn lãng đãng ngu ngơ

      Hoa tàn trôi theo nước

      tình cách từ đây

      Suối còn vương hơi thở,

      Hồn cách trở từ đây........(*)

      Hình dáng bức họa này tựa như lúc Long Phù Nguyệt tức giận, kinh ngạc  nhìn, trong lòng bỗng nhiên thầm thở dài hơi: "Phù Nguyệt ơi Phù Nguyệt, chỉ mong trời thấy, cho nàng có thể nhìn thấy những bức họa này có lẽ nàng cảm nhận được cảm tình của ta, trở về tìm ta. . . . . ."

      Bất tri bất giác, sắc trời sáng trắng, Phượng Thiên Vũ buông bút, muốn nghỉ ngơi lát, chợt nghe bên ngoài đại môn bị khua ầm ầm.

      khẽ nhíu nhíu mày, mở đại môn, bên ngoài cũng là đại đội thị vệ, khôi giáp tiên minh, cầm đầu  đúng là  thủ hạ trước đây của Đại Tướng Trương Vân Long.

      dùng cánh tay còn lại giơ lên miếng vải màu vàng, bên cạnh thái giám tuyên đọc  thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nước Ngọc Hành phát binh xâm chiếm lãnh thổ Thiên Tuyền Quốc ta, Bắc Vũ Quận Vương Phượng Thiên Vũ lập tức quan phục nguyên chức, nắm giữ ấn soái xuất chinh, được chậm trễ. . . . . .

      Trương Vân Long lệ nóng đoanh tròng, đem gói màu vàng kia giơ cao khỏi đỉnh đầu, dâng cho Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ cần nhìn cũng biết, gói màu vàng kia đúng là ấn soái. . . . . .

      *************************

      Trong nháy mắt thời gian hai năm qua.

      Hai năm  thời gian dài cũng dài lắm, lại đủ để thay đổi nhiều chuyện.

      Thiên Tuyền Quốc cùng Ngọc Hành quốc trận chiến dịch này ước chừng đánh hai năm.

      Vô số dân chúng tại giữa dòng chiến dịch nơi yên ổn sống, vô số quân tốt làm oan hồn chiến trường  . . . . . .

      Phượng Thiên Vũ cho tới bây giờ đánh qua trận nào khó giải quyết  như vậy, Ngọc Hành quốc cùng Thiên Tuyền Quốc thực lực tương đương, còn nguyên soái đối phương  cũng là người rất có mưu lược, khi con bài của   chưa lật hé ra, làm Phượng Thiên Vũ gặp phải vài lần khốn đốn, lần suýt nữa lấy mạng của , người có rất nhiều vết thương.

      401.Trong lòng lại như là thiếu thốn  góc lớn.

      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn
       

      Phượng Thiên Vũ cho tới bây giờ đánh qua trận nào khó giải quyết  như vậy, Ngọc Hành quốc cùng Thiên Tuyền Quốc thực lực tương đương, còn nguyên soái đối phương  cũng là người rất có mưu lược, khi con bài của   chưa lật hé ra, làm Phượng Thiên Vũ gặp phải vài lần khốn đốn, lần suýt nữa lấy mạng của , người có rất nhiều vết thương. Nhưng mà rốt cuộc hỗ mang danh hiệu Chiến thần  bất bại kia, rất nhanh chóng nắm được từng nhược điểm của người nọ chiến trường, lập tức hành quân trở nên thiên biến vạn hóa, đường từ biên cảnh đuổi đến quốc đô của Ngọc Hành quốc.

      Khi cuối cùng đem chiến kỳ cắm lên phía hoàng cung nước Ngọc Hành, thời gian qua hơn hai năm.

      Hoàng đế nước  Ngọc Hành suất lĩnh văn võ bá quan, chân trần ra đầu hàng, khôi giáp.

      Hai năm  chiến mã chinh chiến, Phượng Thiên Vũ có hơn vài tia trầm ổn, nhưng trong đôi mắt tà mị  cũng nhiễm thêm nhiều  phần sát khí khát máu, nhàng liếc mắt đảo qua cái, làm mọi người sợ hãi.

      Ngày thành phá, Phượng Thiên Vũ thay  quần áo chiến bào, lại mặc vào bộ áo trắng kia, ở bờ sông ngồi  ước chừng cho tới trưa. Ai cũng biết nghĩ cái gì, chỉ thấy khi trở về, trong đôi mắt khó nén  mỏi mệt cùng tịch mịch đơn nên lời  . . . . . .

      ràng là đắc thắng khải hoàn . Nhưng trong lòng lại như là thiếu thốn  góc lớn, rốt cuộc tìm trở lại được. . . . . .

      So với Phượng Thiên Vũ  gió tanh mưa máu, Long Phù Nguyệt hai năm qua lại trôi qua phi thường thuận buồm xuôi giò, Cổ Nhược dù sao cũng là Vu sư, thân vu thuật kinh người, ở nước Khai Dương đương nhiên chiếm được trọng dụng, được phong làm nhất đẳng đại vu sư, vì mượn sức Cổ Nhược, hoàng đế nước Khai Dương nhận Long Phù Nguyệt làm nghĩa muội , Long Phù Nguyệt trở thành vị quận chúa chân chính.

      Cổ Nhược lại dạy cho Long Phù Nguyệt ít Vu thuật, bởi vì nội công nàng nông cạn, tu luyện Vu thuật đương nhiên cũng thể là cao thâm . Nhưng cũng có thể đủ để dọa người, để cho Long Phù Nguyệt có thể khoe khoang  phen.

      Duy nhất làm cho nàng khó chịu là, Cổ Nhược tuy rằng có vẻ sủng ái nàng, nhưng vẫn lạnh như băng , giống khối băng lớn cứng nhắc nóng. Đối đãi nàng giống như huynh, lại như cha, chỉ là giống tình nhân. Làm cho nàng muốn làm nũng cũng phải nhìn sắc mặt . . . . . .

      Hơn nữa hành tung Cổ Nhược rất quỷ dị kì bí, thường thường mất tích thời gian, làm cho nàng muốn tìm cũng tìm thấy. . . . . .

      Hỏi , nhưng chỉ là cười , vỗ vỗ đầu của nàng, bảo nàng bớt lo chuyện người khác .

      Dù sao mất tích cũng gần mất tích bảy tám ngày, thường xuyên qua lại , Long Phù Nguyệt cũng lười hỏi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      402.Ai cưới ngươi vậy cũng có phúc

      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn
      Long Phù Nguyệt thông minh mỹ mạo, người vừa thẳng thắn lại đáng , lại là người ở bên cạnh Cổ Nhược đại vu sư, trong hai năm này nam tử quay chung quanh ở bên cạnh nàng  cũng là ít.

      Trong đó bao gồm hai vị Vương gia nước  Khai Dương, Dương Côn Vũ cùng Dương Cẩn Hiên, bọn họ là bào đệ của hoàng đế nước Khai Dương, địa vị tối cao, người ôn nhuận như ngọc, người buồn cười hài hước, sau khi cùng Long Phù Nguyệt gặp mặt qua vài lần, ở  phủ đệ của Cổ Nhược—— Khách quen của Vấn Thiên quán  .

      Cổ Nhược lại mất tích ba ngày .

      Long Phù Nguyệt chán đến chết, liền cùng hai huynh đệ họ Dương đến vùng dã ngoại chơi thả diều.

      Lúc đó đúng là mùa xuân, gió mát, bầu trời trong xanh , cảnh trí vui vẻ.

      Ba người thả diều  nửa ngày, đều có chút mệt mỏi, mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống. Long Phù Nguyệt liền đề nghị làm buổi tiệc dã ngoại.

      Hai vị Vương gia kia ước gì có thể cùng nàng ở bên cạnh thêm lát, lại lát, vui vẻ đáp ứng, hai người bọn họ mặc dù là công tử, cũng biết chút công phu quyền cước, khinh công tốt, tài bắn cung tồi.

      Long Phù Nguyệt nhặt được ít củi đốt, hai người bọn họ cũng làm vài món ăn thôn quê, lại có hai con thỏ cùng hai con gà rừng.

      Hai người săn thú tuy rằng trong nghề, nhưng rốt cuộc vốn là  công tử sống an nhàn sung sướng, hoàn toàn chưa đến qua phòng bếp, càng khỏi đến việc nấu nướng các món ăn thôn quê .

      Nhiệm vụ nấu nướng các món ăn thôn quê  này đương nhiên là tin tưởng ở người Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt hì hì cười : "Ta nướng món Gà cái bang cho các ngươi nếm thử."

      Lấy chủy thủ trong người ra, đem con gà rừng lấy ra nội tạng, cũng nhổ lông, dùng nước cùng  nắm đất sét bao xung quanh chú gà,  đặt lửa nướng . Nướng đến hồi, từ đám đất sét bốc lên mùi hương thơm ngào ngạt, đợi đến khi lớp đất bao bên ngoài con gà nứt ra, lông gà cũng theo lớp đất mà rơi theo, thịt gà trắng noãn, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi.

      Nàng lại từ trong lòng lấy ra ít giấy dầu bao lại, đem ít bột phấn rắc lên mặt , vừa xoay vừa nướng, lâu sao, da gà vàng óng ánh ra, hương khí nồng đậm, thấm vào chóp mũi.

      Long Phù Nguyệt thuận tay đem con gà kia xé thành ba mảnh, cấp hai người kia mỗi người mảnh, mình cũng bắt đầu ăn.

      Hai vị Vương gia kia cho tới bây giờ chưa ăn quá món ăn thôn quê như vậy, nhận lấy nếm thử, khỏi bật ngón tay cái tán thưởng. Nhìn về phía Long Phù Nguyệt  trong ánh mắt càng nhiều thêm phần ái mộ.

      Trong đôi mắt ôn nhuận của Dương Côn Vũ lộ ra chút ánh sáng ái mộ, khẽ cười : "Phù Nguyệt, nghĩ tới nàng còn có tay trù nghệ tốt, ai cưới  được nàng cũng có phúc."

      403.Nàng đối với hai người bọn họ hoàn toàn có cảm giác. . . . . .

      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn
      Dương Cẩn Hiên cũng làm  cái mặt quỷ, : "Phù Nguyệt, nàng nên gả cho người trong hai huynh đệ chúng ta là được. Ha ha. . . . . ."

      còn có ha ha xong, Long Phù Nguyệt tay dùng khúc gỗ cạnh đó gõ cái vào đầu của : " nhăng cuội gì đấy? Ngươi nghĩ cũng cần nghĩ, ta mới lấy chồng làm Vương gia đâu."

      "Vì sao?" Mặt Dương Cẩn Hiên đau khổ, nửa nửa giả : " Huynh đệ chúng ta đây chẳng phải là có cơ hội? Ngươi muốn gả cho ai?"

      Muốn gả cho ai? Long Phù Nguyệt sửng sốt, trong đầu hình như có cái bóng dáng màu trắng  chợt lóe, trong tim dấy lên trận đau nhức hiểu, nàng muốn bắt cái bóng kia lại để nhìn xem, lại thấy lắm. Nháy mắt thấy.

      Nàng lắc đầu, lại lắc đầu: "Con bà nó, người kia phải là tình nhân trong mộng của ta chứ? Tại sao thường thường ở  trong đầu ta chớp động? Ừm, thân áo trắng, chẳng lẽ là đại sư huynh? Ha, hay là trong tiềm thức ta thích là đại sư huynh? Nhưng đại sư huynh giống như tòa băng sơn, che như thế nào cũng nóng. . . . . ."

      đến điều này , Long Phù Nguyệt cũng có chút ủ rũ.

      Nàng lúc trước vừa mở mắt ra, nhìn qua chính là đại sư huynh, nên cho là chính là vai nam chính định mệnh ban cho mình, cho nên tốn sức lực truy .

      Cho tới bây giờ muốn hai năm, lại hề chút tiến triển, chỉ dừng lại giai đoạn bé.

      Điều này làm cho nàng thực uể oải, nhưng mà nàng ra chưa hoàn toàn đánh mất tin tưởng, dù sao Cổ Nhược trời sanh tính đạm mạc lạnh như băng, người khác đừng mơ tưởng gần trong vòng ba thước, mà chính mình chỉ có thể đứng khi bên cạnh , có đôi khi thậm chí có thể ôm . Nhưng thân mình cũng lạnh như băng ngàn năm. Đông lạnh  làm nàng phát run.

      Cho nên hai năm qua, số lần nàng bổ nhào vào trong lòng ngực của rất hạn chế, đại bộ phận đều bị ánh mắt làm đóng băng trở về, ngoan ngoãn khi đứng vững bên cạnh . . . . . .

      Hai vị Vương gia thấy nàng bỗng nhiên xuất thần, Dương Cẩn Hiên vươn bàn tay ở trước mắt nàng lung lay nhoáng lên cái: "Uy, hoàn hồn . Ta Phù Nguyệt, ngươi cũng quá thích như vào cõi thần tiên mơ mộng quá chứ? Tốt xấu gì cũng có hai đại soái ca chúng ta ở trong này, ngươi nhớ móng đến nam nhân khác là được đâu?"

      Long Phù Nguyệt vỗ tay , cái miệng nhắn nhếch lên, cười hì hì : "Ta chỉ  xem hai người là bằng hữu, cũng có ý định gì cả, đừng nghĩ sai lệch. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt cùng hai người cũng chung sống thời gian, ở trong mắt của nàng, đem bọn họ trở thành bằng hữu, có thể cùng nhau chơi đùa cùng nhau náo loạn, nhưng là nếu tiến thêm bước cũng là tuyệt đối có khả năng, nàng đối với hai bọn họ hoàn toàn có cảm giác. . . . . .

      E Hèm, chương sau, Vũ ca ca xuất hoành tráng nhớ, án tượng nhớ, nhưng.....

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      404.Sát khí nặng!

      Edit: Quảng Hằng




      Cười cười , Long Phù Nguyệt tiếp tục nướng hai con thỏ, ánh đỏ rực rỡ của ngọn lửa làm sáng bừng lên khuôn mặt của nàng, hai mắt nàng như sao, khóe môi mỉm cười, tướng mạo của nàng phải xinh đẹp nhất , lại luôn luôn làm cho người ta cảm giác hai mắt tỏa sáng  . . . . . .

      Ánh trăng lên cao, ngọn gió đêm thổi nhè , Dương Côn Vũ chỉ cảm thấy tâm thần đều say, từ lưng rút ra cây sáo, thổi lên.

      Tiếng sáo trong sáng, ở sườn núi quanh quẩn.

      Dương Cẩn Hiên cười : " Tiếng sáo của nhị ca ta ở Khai Dương quốc đây chính là số , nhưng bình thường dễ dàng nghe được, hôm nay nhờ hồng phúc của ngươi, ta vừa ăn no vừa sướng tai."

      khúc nhạc vừa thổi xong, Long Phù Nguyệt hì hì cười : "Các ngươi muốn nghe ta ca hát hay ?"

      Hai mắt Dương Côn Vũ tỏa sáng, trong đôi mắt ôn nhuận tràn đầy ý cười: "Tốt, ngươi tới hát, ta tới hòa nhịp. biết ngươi hát cái gì?"

      Long Phù Nguyệt nhìn nhìn ánh trăng treo cao bầu trời, cười híp mắt : "Ta hát ‘ Minh Nguyệt bao lâu có ’ .

      Minh Nguyệt bao lâu có nâng cốc hỏi thanh thiên

       

              biết bầu trời cung khuyết nay tịch là năm nào

       

              Ta dục thuận gió trở lại e sợ cho quỳnh lâu ngọc vũ

       

              Cao xử bất thắng hàn nhảy múa biết ảnh gì giống như ở nhân gian

       

              Chuyển chu các thấp khởi hộ chiếu

       

              nên có hận chuyện gì dài hướng đừng khi tròn

       

              Nhân có thăng trầm nguyệt có chuyện tròn khuyết

       

              Việc này cổ nan toàn bộ

       

              Chỉ mong nhân lâu dài ngàn dặm cùng thiền quyên. . . . . .

       

      Dương Côn Vũ nghe được ngây người, cây sáo ở bên miệng thử vài   điệu, đến đoạn thứ hai rốt cục đuổi kịp. Tiếng sáo hòa cùng tiếng ca, ở trong gió đêm đong đưa. . . . . .

      Sát khí gần như là bỗng nhiên xuất , vừa xuất liền giống như đột ngột từ trời rơi xuống mà đến.

      Sát khí nặng!

      Cùng với sát khí nặng nề, luồng tiếng sáo tinh tế  chậm rãi truyền tới, tiếng sáo này cực kì trong trẻo, lại cực kì thanh nhã, như luồng suối mát lạnh chậm rãi thấm vào tâm hồn người, đem tiếng sáo của Dương Côn Vũ  hoàn toàn áp chế xuống.

      Thân mình Dương Côn Vũ chấn động, bỗng nhiên wow  tiếng phun ra búng máu . Rốt cuộc thổi được nữa.

      Tiếng sáo kia ràng cực bình thản, nhưng Dương Cẩn Hiên lại cảm thấy bị áp chế  thở được . mạnh mẽ nhảy dựng lên, hét lớn tiếng: "Ai?"

      Tiếng sáo rất quen thuộc  ! Trong lòng Long Phù Nguyệt bỗng nhiên có loại cảm giác quái dị, luống cuống tay chân  nhảy dựng lên, nhìn chung quanh.

      405.Ta tìm nàng cực khổ

      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn

      Cách bọn họ cách đó xa  ngọn cây đại thụ, người phiêu phiêu đứng.

      thân áo trắng ở trong gió tung bay. Giống như tiên nhân đứng ở nơi đó. Lại thấy ngọn cây những cành lá rung rinh ở trong gió, người này đứng ở cũng là vững vàng vô cùng.

      Dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt màu lam giống như biển rộng thế giới khó lường nhất, thâm thúy mà đẹp rực rỡ, tản ra giống như hào quang băng tuyết  sâu kín.

      mặt có vẻ đơn cùng tiều tụy, tay đè sáo , thổi.

      Huynh đệ Dương thị cả kinh giật mình chấn động, đây là nam nhân hay là nữ nhân? Là thần tiên hay là quái?

      Bọn họ tự hỏi võ công xem là thấp, nhưng cùng người trước mắt này so sánh, quả thực là thể so sánh nổi. Chỉ cần đứng ở ngọn cây cao nhất này, bọn họ luyện hai mươi năm nữa cũng đạt được cảnh giới này.

      Long Phù Nguyệt lại giật mình chấn động: "Wow, khá  MM! Vừa lạnh lùng lại đẹp, so với Đông phương bất bại còn hơn cả Đông Phương Bất Bại. . . . . ."

      Nàng đối với tiếng sáo này ra có cảm giác gì, lại nhìn huynh đệ Dương thị, hai người này thế nhưng hai má đỏ như lửa, theo tiếng sáo hoa chân múa tay vui sướng . Nhưng thần sắc mặt lại hoảng sợ vạn phần, tựa hồ là bị tiếng sáo thao túng, muốn ngừng ngừng được .

      Long Phù Nguyệt chấn động, bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu to: "Ngừng! Ngừng! Đừng thổi nữa!"

      Tiếng sáo run lên, rốt cục dừng lại.

      Lại nhìn huynh đệ Dương thị, như là đánh trận đánh ác liệt, tay chân tất cả đều bủn rủn đổ sụp xuống.

      Dương Côn Vũ đứng thẳng được, lay động cái, suýt nữa té ngã. Long Phù Nguyệt cuống quít vừa đỡ, ngờ ngón tay vừa mới chạm vào nửa thân mình Dương Côn Vũ. Dương Côn Vũ liền kêu to tiếng, toàn bộ thân mình tựa hồ bị luồng ngoại lực kéo  bay ra ngoài.

      Bùm tiếng ngã ở cỏ, rơi đầu choáng váng hoa mắt , suýt nữa ngất .

      "Gặp quỷ! Côn Vũ, ngươi sao chứ?"

      Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, muốn chạy qua nhìn xem là chuyện gì xảy ra, nhưng đầu suýt nữa tấn công vào trong lòng người.

      May mà hai năm qua khinh công của nàng có chút tiến triển, đúng lúc sát ở bước chân, muốn ngẩng đầu nhìn xem là ai có mắt như vậy, nhưng ngờ thấy hoa mắt, bên hông căng thẳng, bị kéo vào trong lòng người.

      Chỉ nghe bên tai thanh trầm thấp thở dài tiếng: "Phù Nguyệt, ta tìm ngươi cực khổ!"

      Thanh này ấm áp mà hơi khàn khàn, còn mang theo tia hơi hơi  run rẩy.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      406.Vừa nhắm mắt lại, toàn LÀ hình bóng của nàng  .

      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn

      Thanh này trầm thấp mà hơi khàn khàn, còn mang theo tia hơi hơi  run run.

      Thân mình Long Phù Nguyệt nhất thời cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên, khỏi tiếng thét chói tai: "Ngươi là người hay là quỷ?"

      Người ôm nàng dĩ nhiên là người vừa rồi đứng ngọn cây  !

      Cây kia cách bọn họ có khoảng vài chục trượng, mà cây kia cũng cao đến mấy trượng , tại sao chỉ trong thời gian cái nháy mắt, người này đến trước mắt mình rồi?

      phải là lệ quỷ chứ? ! Nha, nghĩ tới lệ quỷ cũng có thể xinh đẹp như vậy. . . . . .

      "Di, đợi chút! gọi chính mình là ‘ Phù Nguyệt ’, như vậy là biết mình sao? đúng, nếu trước kia mình từng thấy kiểu người xinh đẹp nghiệt như vậy nhất định có ấn tượng . . . . . ." Trong nháy mắt, trong đầu Long Phù Nguyệt lên vô số nghi vấn loạn thất bát tao  ,

      Nàng ngẩng đầu nhìn , bật thốt lên hỏi câu: "Ngươi là ai?"

      Cứ như vậy, câu hỏi vô cùng đơn giản, nhưng người nọ lại giống như trúng đòn mạnh, thân mình hơi hơi lay động cái, gương mặt khuynh quốc khuynh thành  nháy mắt trở nên trắng bệch giống như giấy. đôi mắt sâu như biển buồn bã: "Nàng. . . . . . Nàng biết ta?"

      Long Phù Nguyệt cẩn thận nhìn : "Tỷ tỷ, ta và ngươi quen a, tỷ tỷ nhận lầm người rồi. . . . . ."

      Tỷ tỷ? ! Trong đôi mắt người nọ hình như có ánh sáng lên, nha đầu kia mỗi lần cùng mới gặp tựa hồ cũng  luôn nhận sai giới tính của . . . . . .

      Nàng thế nhưng biết mình rồi!

      Tuy rằng sớm có chuẩn bị tư tưởng này, nhưng chợt nghe đến câu này của nàng, như trước vẫn làm cho khiếp sợ thể tự kiềm chế.

      quên, quên, nàng đem quên mất!

      Sung sướng cùng vui vẻ, sở hữu ngọt ngào dĩ vãng trong dĩ vãng, từng tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn, từng  có những khoảnh khắc ngọt ngào. . . . . . Ở trong đầu của nàng thế nhưng chút cặn cũng còn lưu lại, nàng hoàn toàn quên mất !

      Thế giới toàn bộ đều yên tĩnh trở lại, toàn bộ thành mảnh hư , sau đó, nghe được thanh của cái gì đó vỡ vụn, kế tiếp, là vết đau như đao cắt từ trái tim của .

      Bi thương nháy mắt vọt tới rất lớn, trong khoảnh khắc đưa cả trái tim thổi quét  , giống như bị người ta từng đao từng đao chém xuống, cái cảm giác tuyệt vọng cùng vô lực gần như đưa hồn phách cũng cắn nuốt hầu như còn.

      Hai năm, suốt hai năm, suốt đêm có cách nào ngủ say, vừa nhắm mắt lại, liền ra chính là hình bóng của nàng  .

      407. giống như u hồn phiêu đãng chung quanh

      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn

      chiến trường làm gương cho binh sĩ, đấu tranh dũng, càng nguy hiểm càng xuất ở nơi đó, cố tình là muốn đánh thắng trận, kỳ ở chỗ sâu nhất trong nội tâm còn có ý tưởng cam chịu, muốn cứ như vậy chết trận sa trường để quên , đó cũng coi như loại giải thoát. . . . . .

      dám để cho bản thân có khắc rảnh rỗi, chỉ sợ nỗi tương tư khắc cốt  ghi tâm tra tấn mình điên mất.

      Đánh xong thắng trận, khải hoàn trở về, trong lòng cũng hề có chút vui sướng, nếu có chính là làm sao cũng lấp được chỗ trống vắng quạnh hiu. . . . . . .

      Hai năm qua, thời khắc nào ngừng tìm kiếm nàng. Phái ra nhân mã đám lại đám, nhưng Long Phù Nguyệt lại giống như biến mất nhân gian này. Làm cho vô luận tìm như thế nào cũng tìm gặp.

      Đánh giặc xong trở về, liền để ý phụ hoàng  ngăn trở, bắt đầu dạo chơi tứ hải, người giống như u hồn phiêu đãng chung quanh, đem những địa phương lúc trước cùng Long Phù Nguyệt từng qua  cũng đều lại lần, nhưng , làm thế nào cũng có bóng dáng của Long Phù Nguyệt. Làm sao cũng có thanh của nàng. . . . . .

      Lúc phiêu bạc đến gần sa mạc phụ cận, chợt nhớ tới đại sư huynh còn tại nước Diêu Quang, đại sư huynh Vu thuật kinh người, có lẽ huynh ấy có thể suy tính ra Long Phù Nguyệt nay ở phương nào.

      Ôm chút hi vọng bé  này, lại tiến vào sa mạc, nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng tới nước Diêu Quang, lại hay được tin tức đại sư huynh sớm rời khỏi Diêu Quang quốc  .

      có biện pháp, đành phải trở về, phái vô số thám tử tìm hiểu. Rốt cục nghe được tin tức. Khai Dương quốc hai năm trước có vị đại vu sư trẻ  tuổi mới tới, vu lực kinh người. Rất được hoàng đế Khai Dương quốc trọng dụng.

      đoán, người nọ hẳn là đại sư huynh thể nghi ngờ, vì thế, liền   ngừng nghỉ  chạy đến nơi này .

      bởi vì cải trang vi hành, cũng mang binh sĩ, cho nên trong nước Khai Dương cũng có ai biết.

      vốn định hỏi thăm tin tức đại sư huynh. Nhưng ngờ trong lúc vô ý nhưng lại nghe được, bên người đại vu sư có tiểu nha đầu, mà tiểu nha đầu kia được hoàng đế Khai Dương phong làm quận chúa, quan trọng hơn là, tiểu nha đầu kia cũng tên là Long Phù Nguyệt!

      ai có thể hình dung nổi vui mừng hoa hỉ như điên cuồng cùng với nhịp tim đập dồn dập như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, hai lời, liền xông thẳng đến Vấn Thiên quán, đến đó mới biết được, đại vu sư hoàn toàn có ở đó, mà Long Phù Nguyệt quận chúa lại cùng hai vị Vương gia ra ngoài hóng gió.

      đoán chừng ba người bọn họ hẳn là ngay tại ngoại ô xa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :