1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      378. Ngươi, mau cởi quần áo!

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Văn Văn đáng iu& Quảng Hằng

      cố gắng đè nén cảm giác vui sướng trong lòng: “Phù Nguyệt, nàng tìm ta có việc gì? Nàng xem, tại ta còn chút chuyện bận, lát nữa chuyện có được ?”

      Long Phù Nguyệt giật mình cái, nhàng đáp ứng: “Được.” Sau đó kiếm cái ghế trong góc phòng ngồi xuống.

      Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên thấy nàng nhu thuận giống như con mèo , trong lòng có chút cảm giác kì quái.

      “Có lẽ, tối qua nàng nghe được lời giải thích nên mới đến đây?”

      bỗng nhiên có loại vui sướng kì lạ, ở dưới đáy lòng thầm tràn ra, khóe môi tự giác gợi lên chút tươi cười, hướng nàng cười an ủi cái.

      Nhanh chóng cúi đầu xử lý công việc.

      Long Phù Nguyệt vô thanh vô tức ( tiếng động) ngồi ở phía sau , kinh ngạc nhìn , quá khứ hết thảy xẹt qua đáy mắt, trong lòng là cảm giác gì. Nam tử này là người nàng sâu sắc nhất, cũng là người làm nàng tổn thương sâu sắc nhất. Bất quá từ nay nàng và đường ai nấy …..

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên quay đầu, thấy Long Phù Nguyệt mở to hai mắt nhìn , cười khổ cái: “Phù Nguyệt, nàng có chuyện gì? ! Nàng ở cạnh ta, ta thể tập trung làm việc được.”

      Nàng ảnh hưởng đến ?

      Long Phù Nguyệt chợt nhớ đến, trong “Làm sao để Tiêu Sanh lặng yên” (đây là tên của truyện nào ạ???) nam chủ cũng vì có nữ chủ ở bên người mà thể làm việc, nhưng là, khi đó nam chủ nữ chủ. Như vậy ….. có phải cũng vậy hay ?....Quên , đến lúc này, chuyện gì cũng vô dụng.

      Phượng Thiên Vũ thấy hai mắt nàng mở to, nhưng ràng suy nghĩ lại bay tới tận nơi nào, khỏi thở dài, quơ quơ tay trước mặt nàng: “Tiểu nha đầu, hồi hồn. chuyện xong lại tiếp tục suy nghĩ cũng muộn.”

      rất lâu gọi nàng là “Tiểu nha đầu” rồi, bỗng nhiên nghe đến kiểu xưng hô này, trong lòng lại run lên cái, khép hờ mắt, tâm muốn nguội lạnh thế nhưng vẫn muốn buông lỏng sao? Quên , đừng suy nghĩ nhiều nữa.

      Nhìn thấy chính mình trong tròng mắt xinh đẹp của Phượng Thiên Vũ, trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, bỗng nhiên thốt lên câu: “Ngươi, mau cởi quần áo!”

      Phượng Thiên Vũ vô cùng sửng sốt, thể tin nổi lỗ tai của mình: “Nàng…. cái gì?”

      Long Phù Nguyệt cũng ngẩn ra, hơi hơi đỏ mặt: “Ta, ta là …..ngươi mau cởi áo ra, ta giúp ngươi giải cổ.”

      379. Bằng ta và ngươi đều chết vô cùng thảm.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Văn Văn đáng iu

      Giải cổ? Trong lòng Phượng Thiên Vũ trầm xuống, bách vị tạp trần(*), giống như vui mừng nhưng lại lo lắng, cũng là loại cảm giác gì: “Nghĩ như thế nào lại muốn giải cổ cho ta?” (Đủ mọi cảm xúc)


      Long Phù Nguyệt cụp mắt xuống, thản nhiên : “Như thế nào? Ngươi muốn sao?”

      “Ta…….” Phượng Thiên Vũ lúc này là cảm giác gì. Cổ độc này giống như loại xiềng xích, thời điểm vướng phải, cảm giác như bị người ta bắt được mạch máu, luôn muốn tránh thoát. Nay cơ hội ở trước mắt, lại muốn thoát ra: “Giải cổ có gây trở ngại gì cho nàng hay ?”

      “Nếu có trở ngại khỏi giải cũng được.” ở trong lòng lại thêm câu, cái xiềng xích này mang quen, trong lòng có chút nỡ bỏ.

      Long Phù Nguyệt cười tiếng: “Đối với ta còn trở ngại gì nữa rồi…..”

      có trở ngại tốt.” Phượng Thiên Vũ thở ra hơi. Giải cũng tốt, nhưng mà về sau phụ nàng. Bởi vì cổ này đối với nàng là trung tâm, nhưng lại có cảm giác bị thúc bách, phải tâm……

      thoát áo dài người: “Muốn giải như thế nào?”

      Long Phù Nguyệt hơi nhắm lại hai mắt: “Biện pháp này có chút đau, ngươi phong tỏa tâm mạch, rồi điểm huyệt .”

      Phượng Thiên Vũ ngẩn ra, cảm giác có chỗ đúng, nhưng lại biết là chỗ nào.

      khoanh chân ngồi giường: “Có thể ngồi ?”

      Long Phù Nguyệt nhìn : “Nằm xuống.”

      Phượng Thiên Vũ cười khổ cái, quên , tại nàng là lớn nhất.

      nằm xuống, dùng nội lực bảo vệ kinh mạch, muốn điểm huyệt , đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Long Phù Nguyệt: “Tại sao phải điểm huyệt ?”

      Nha đầu kia, phải lại nghĩ ra trò gian trá gì tra tấn đấy chứ?

      Long Phù Nguyệt thản nhiên : “Lúc giải cổ có chút đau, ngươi tuyệt đối thể nhúc nhích, bằng ta và ngươi đều chết vô cùng thảm.”

      Phượng Thiên Vũ thở dài: “Được rồi.” Sau đó ngoan ngoãn điểm huyệt của mình.

      Trong đôi mắt của Long Phù Nguyệt dường như có chút ánh sáng chợt lóe, từ trong ngực lấy ra lọ thuốc, mở nút lọ, con vật bộ dáng giống con đỉa chui ra.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      380. Hấp hối.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Văn Văn đáng iu & Quảng Hằng

      Trong mắt của Long Phù Nguyệt dường như có chút ánh sáng chợt lóe, nàng từ trong ngực lấy ra lọ thuốc, mở nút lọ, con vật bộ dáng giống con đỉa chui ra, vật này bây giờ nhan sắc đỏ tươi, giống như uống no máu.

      Cánh tay Long Phù Nguyệt hơi run, cúi đầu đối với vật kia niệm vài câu, sau đó cắn nát đầu ngón trỏ của mình, cho con vật bộ dáng con đỉa kia uống vài giọt máu.

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, trong lòng có điềm xấu, chưa kịp gì, Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nhắm mắt lại, giang tay ra, con vật núc ních kia liền chui vào tim .

      Con vật đó di chuyển hai vòng ngực , giống như ngửi ngửi cái gì tựa hồ thập phần hưng phấn, sau đó cúi đầu, theo tim chui vào.

      Phượng Thiên Vũ tham gia rất nhiều cuộc chiến, bị thương cũng rất nhiều lần, nhưng chưa từng cảm thấy đau như vậy. Nháy mắt sắc mặt của trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, may mắn điểm huyệt câm, bây giờ muốn động cũng thể động. Con vật kia cứ chui vào mãi, cho đến khi vào được tim mới thôi, tiếp theo cảm thấy trái tim tê rần, giống như bị cắn miếng lớn, đau đến toàn thân đều run rẩy. Tim giống như nát, ngay sau đó trước mắt bỗng xuất vầng hào quang đỏ thẳm, trong đó còn có con hổ vặn vẹo, rồi chầm chậm biến mất.

      Thân thể nhất thời tê rần, toàn thân cứng ngắc giống như khúc gỗ, động thể động, ngay cả câu cũng thể . chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân dần dần cứng ngắc, ngón tay ngón chân đều rét lạnh, nhưng đầu óc lại tỉnh táo dị thường.

      Khuôn mặt Long Phù Nguyệt cực kì khẩn trương, chăm chú nhìn vào lỗ máu tinh tế ngực , thỉnh thoảng còn vươn bàn tay bé sờ qua sờ lại.

      Nhìn thấy thân mình đột nhiên cứng lại, nàng thở dài nhõm hơi, sau đó thả tiểu thanh xà ra, mà tiểu thanh xà thập phần trơn trượt, tự động bay tới chỗ lỗ máu, ra sức thổi, cuối cùng cũng thổi con vật kia ra.

      Con sâu kia lúc này toàn thân đỏ sậm. Bộ dáng giống như hấp hối.

      Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, trong đôi mắt lại có trăm ngàn cảm xúc xẹt qua.

      381. Từ nay về sau trong trí nhớ của ta còn tồn tại của ngươi….

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Văn Văn đáng iu

      Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ , trong đôi mắt lại có trăm ngàn cảm xúc xẹt qua, nàng cắn môi, tự thoát áo của mình, đem con sâu kia đặt ở trước ngực, con sâu kia ngửi thấy mùi máu lại tự động chui vào.

      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ khỏi đại biến. Ngực của Long Phù Nguyệt chi chít lỗ máu, những lỗ máu kia tuy rằng rất nhưng lại vô cùng ghê người, cùng với lỗ máu ngực giống nhau như đúc.

      Chính vừa mới nếm qua cái loại toàn tâm thống khổ, đau đến tận xương tủy này. Chỉ lần lại làm cho cả đời khó quên, mà người Long Phù Nguyệt nhiều như vậy, rốt cuộc nàng chịu đựng loại thống khổ này bao nhiêu lần?

      ra, đây là cách mà con vật này được luyện ra!

      Trách được nàng càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng gầy yếu, ra là thế! ra là thế!

      Tim của bỗng nhiên đau quá, trách được nàng muốn giải cổ cho mình, ra---- ra biện pháp giải cổ lại tàn nhẫn như thế!

      Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, thực xin lỗi, ta vẫn cho là ngươi vì muốn khống chế ta nên mới chịu giải cổ, nếu ta sớm biết ta tuyệt đối cho ngươi làm vậy……

      Môi run run giống như muốn chuyện, nhưng lại thể phát ra tiếng động nào, chính cũng bị làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ bây giờ muốn chuyện cũng thể sao?

      Sắc mặt Long Phù Nguyệt xanh trắng, môi bị cắn trở thành màu trắng, hiển nhiên là chịu đựng thống khổ. Đợi đến khi con trùng kia hoàn toàn chui vào bên trong, nàng mới ngã ngồi xuống, ấn ấn chỗ ngực, lát sau, toàn thân nàng phát ra hồng quang, tia sáng này chợt lóe, rồi lại đột ngột biến mất thấy gì nữa.

      Nàng mặc lại quần áo, thở dốc hơi, mới quay đầu lại nhìn .

      Cái nhìn này, khơi dậy hàng ngàn cảm xúc xẹt qua tâm trí Long Phù Nguyệt.

      Nàng cúi đầu hít hơi: “Ngươi yên tâm, ngươi bây giờ thể cử động thể chuyện, là do vừa mới giải xong độc tình cổ. Qua sáu canh giờ, ngươi khôi phục tự do…….chân chính tự do.”

      Nàng ngừng lại chút lại : “Vũ Mao sư huynh, tới lúc này ta cũng ngại cho ngươi biết, tự giải độc tình cổ cho mình chỉ có biện pháp duy nhất là sử dụng vong tình cổ, từ nay về sau, trong trí nhớ của ta còn tồn tại của ngươi……..”

      (NN: cuối cùng cũng tới chỗ ta thích, ka ka, soái ca bị ngược, quá *cho xin tràng vỗ tay nào mn* hắc hắc)

      (QH: Rơi nước mắt ướt laptop, hu hu, Vũ Ca.... Ta ghét nhất khúc này a.... Đau lòng quá!)


      magenta;Tản mạn chút về Cổ Phi

      magenta;Thực ra, ban đầu ta edit bộ này vì nó khá hài hước và ấm áp, nhưng càng edit về đến đoạn giữa quá đau lòng, nhưng ta ko trách Vũ ca, là Tu La Chiến Thần bách chiến bách thắng, lạnh lung, tà ác (Ban đầu có thể bản tính phong lưu của cơ mà, và cả tàn nhẫn lạnh lùng) chỉ có mỗi cảm giác với Phù Nguyệt, các bạn thấy ấy lạnh nhạt với PN các bạn giận, nhưng có ai thấy cá tính của trước và sau này khác biệt rất xa ko?

      magenta; con ngựa chiến giỏi, tự do tung hoành đột ngột bị đóng yên cương cho vào khuôn khổ đương nhiên phải vùng vẫy, con chúng ta cũng thế, tự do, bỗng dưng bắt cưới chồng sinh con, quản thúc…. Đương nhiên cũng hụt hẫng. phản ứng thế mình thấy hơi tội, có lẽ đóng vai hiền quá lâu nên ngay cả phụ hoàng và những người xung quanh nghĩ là mèo bệnh nên mới hùa nhau ăn hiếp (Haiii, ta thấy ko nên làm người hiền a, sau này, khi PN giải cổ xong, bỏ , ko còn gì để bảo vệ và lo lắng nữa các bạn thấy vùng lên chống trả lại.

      magenta; rau sạch tuyệt đối nhé, lúc PN bị sư phụ bắt , hai năm. Hai năm dài đăng đẳng mà vẫn rau sạch nhá, tìm chị, sau này khi PN bỏ , vẫn tìm chị, vẫn giữ mình trong sạch. Thậm chí sau này khi chị quay về tương lai, thể xác PN vẫn còn đó, nhưng linh hồn đổi khác lại lạnh lẽo, tàn nhẫn.

      magenta; là thế, chỉ chung thủy duy nhất với mỗi người cách tự nguyện ko cần ai ép buộc hay nhắc nhở. Và dù cho người con kia có mang thân thể của nàng, nhưng vẫn ko phải là ‘Nàng’ vẫn nhẫn tâm như thường. Ta rất thích tình cách của , mạnh mẽ, nam tính. Dám dám bảo vệ người mình , nên dù truyện này dài, rất dài, ta vẫn edit vì ta lỡ thần tượng mất rồi.

      magenta;Lảm nhảm hơi nhiều tý =D

      magenta;Sắp đến khúc tội nghiệp lắm, người ra quên tất cả, sống thoải mái vô tư, người ở lại lật tung cả bầu trời để tìm lại hình bóng cũ, thậm chí tiêu diệt cả quốc gia chỉ để báo thù cho nàng. Rồi khi chiến thắng trở về vẫn thế, vẫn lang bạt khắp nơi để tìm nàng, đến khi tìm được ….


      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      382. công bằng, chuyện này cồng bằng!

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Văn Văn đáng iu& Quảng Hằng

      Lại ngừng chút, nàng cười khổ cái: “Bất quá, như vậy cũng tốt, ta để ngươi tự do, ngươi cũng trả cho ta tự do, chúng ta từ nay về sau ai nợ ai…..”

      Cũng biết tại sao lại thế này, chỉ là việc hợp tan bình thường, nhưng nàng lại có cảm giác xúc động muốn khóc, nàng khẽ lắc đầu, rốt cuộc đem nước mắt nuốt vào trong.

      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, toàn bộ thân thể đều run lên, trong con mắt ngập tràn kinh hãi, trái tim lại giống như chìm sâu xuống lòng đất: “Có ý gì? Nàng có ý gì? Nàng lại muốn đào tẩu? Trong trí nhớ tồn tại của ta??? Nàng quên ta!!? Làm sao có thể? Tuyệt đối thể!!!”

      liều lĩnh muốn nắm tay nàng, nhưng , thể nhúc nhích, mặc dù mở miệng nhưng cũng phun ra được nửa chữ, ngón tay co rút run run….

      mất nàng! Cả đời Phượng Thiên Vũ trải qua rất nhiều lần sinh tử, nhưng vẫn chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi giống như bây giờ. chỉ sợ hãi, còn cảm thấy vô cùng bất lực, tâm bỗng nhiên đau quặn, giống như sắp nứt ra rồi…….

      Nàng làm sao có thể quên ? Bọn họ ở cùng chỗ lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng quên liền quên sao? công bằng, chuyện này công bằng!

      Long Phù Nguyệt ngẩn đầu nhìn nóc nhà, cúi đầu lại nhìn Phượng Thiên Vũ chút, khẽ nhắm hai mắt, thực gian nan mở miệng lần nữa: “Ta biết, ngươi đối với ta có chút bất công, cho nên mấy ngày nay đối với ta rất tốt, tình này ta nhận…..

      “Giải cổ cho ngươi là ta tự nguyện, nay ta dùng máu của mình thay cho tâm ý luyện ra Vong tình cổ giúp ngươi giải độc, coi như là báo đáp ngươi, cho nên, hai chúng ta ai nợ ai. Ta nghĩ ngươi cũng khổ sở lắm, dù sao bây giờ ngươi và vị Lạc công chúa kia cũng là lưỡng tình tương duyệt (tâm đầu ý hợp)…Chướng ngại vật như ta rồi, ngươi cũng mệt mỏi nữa.”

      Bỗng nhiên lúc đó lòng đau như cắt, khép hờ ánh mắt, ngón tay run run, kìm lòng được xoa xoa gò má , mơn trớn lông mày , mắt của , cuối cùng dừng lại môi .

      Giờ phút này môi của có chút tái nhợt, khóe môi nhếch lên, có chút lạnh, nghe , người có loại môi này đều là kẻ bạc tình.

      383. Chuyện này có tính là lấy đá đập chân mình?

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Văn Văn đáng iu & Quảng Hằng

      Nhưng, nàng biết đây là hố lửa, vẫn kìm lòng được, mất hồn mất vía nhảy xuống. Bây giờ khiến cho chính mình thân chật vật, thân trọng thương, coi như là tự tìm.

      Nàng cúi đầu, bỗng nhiên hôn lên môi .

      Vũ Mao sư huynh, đây là lần cúi cùng ta hôn ngươi, từ nay về sau, ta hoàn toàn quên ngươi…….

      Trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt cũng tự nhiên trào ra, giọt rồi lại giọt, cuối cùng cũng ngăn được.

      Nàng chật vật đứng dậy, hít hơi dài: “Ta rồi, ngươi cần lo lắng cho ta, cũng cần tìm ta, qua hôm nay, ta triệt triệt để để quên ngươi, ta có võ công, cho nên có thể sống cuộc sống rất tốt……..”

      “Tạm biệt, Vũ Mao sư huynh----------- Chúng ta đều tự bảo trọng thôi!” Nàng dám nhìn sắc mặt xanh trắng lần lượt thay đổi của Phượng Thiên Vũ, nhàng ra câu cuối cùng, sau đó xoay người bước , hề nhìn lại…….

      Chưa từng quay đầu lại, thân ảnh kia cứ như vậy cứng ngắc thoát khỏi tầm mắt của mình. Phượng Thiên Vũ vô cùng bối rối muốn lưu lại bóng dáng của nàng, nhưng thân mình lại thể nhúc nhích, cũng thể mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thương nhất, là trân trọng nhất cả thiên hạ , tiêu sái bước ra khỏi thế giới của . (NN: phù, suy nghĩ mãi mới chém được câu này, trong cái cv cũng hay cơ mà ed lại cứ thấy nó thế nào nên muội thêm mắm thêm muối cho nó ra cái này ^_____^ )

      Đó là lần cuối cùng nghe nàng gọi là “Vũ Mao Sư Huynh”……

      Quá nhiều bi thương, trong khoảnh khắc thổi quét trái tim , giống như ngực bị người ta dùng đao khoét lỗ lớn, loại tuyệt vọng này gần như cắn nuốt hồn phách của mất…….

      Chính là trong nháy mắt đó, tất cả phòng vệ cùng ngụy trang của , nguyên tắc cùng kiên trì của đều sụp đổ.

      Long Phù Nguyệt, nàng điên rồi! Đủ tuyệt! (tuyệt tình)

      Nhưng, nàng đừng mơ có thể rời khỏi ta! Cả đời này ta cũng bỏ qua cho nàng, cho dù nàng chạy đến chân trời góc biển, ta cũng có biện pháp bắt nàng trở về! Muốn cùng ta thoát ly quan hệ? có cửa đâu! (NN: quá hung hăng, quá bá đạo, he he ta thích :)) )

      Thời gian từng giây từng phút qua, giây cũng làm cảm thấy rất lâu. Nội lực của Phượng Thiên Vũ tuy rằng vô cùng cao thâm, vô cùng mãnh liệt, nhưng vẫn cách nào có thể khiến thân thể động đậy, nhìn thực giống như tử thi.

      Bởi vì từng phân phó, có lệnh của , ai được phép quấy rầy, cho nên thời gian qua lâu, nhưng cũng ai phát ra bất thường.

      Chuyện này có tính là tự lấy hòn đá đập chân mình ?

      (NN: Ta mong đợi lâu lắm mới được ed những chương này, QH tỷ nhiều nhiều, stress ed xong cảm thấy tốt hơn hẳn, chúc mn ngày tốt lành nhá ;;) )

      QH: Hu hu, hic híc, oa oaaaaaaaaaaaa.........................

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      384.Nàng ở nơi nào?

      Edit: Quảng Hằng

      Sáu canh giờ rút cục trôi qua.

      có ai biết mấy canh giờ này sống thế nào qua. Chỉ biết là vô thanh vô tức  trong thư phòng đợi sáu canh giờ qua sau, bỗng nhiên giống người điên lao tới, nhanh như chớp chạy đến cửa, hỏi đứa bé giữ cửa. ngoài dự liệu của , Long Phù Nguyệt sớm xuất phủ .

      Vốn dĩ bên cạnh nàng có bốn thị vệ, nhưng bởi vì nàng mấy ngày nay rất ít khi xuất môn, Phượng Thiên Vũ liền rút lui ba người. Chỉ để cho người theo.

      tìm kiếm khắp trong phủ tìm người thị vệ kia, nhưng thấy bóng dáng.

      Vô số người bị phái ra ngoài tìm kiếm, Phượng Thiên Vũ hỗ là tuấn tú lại có tài, lúc này tuy rằng vừa sợ vừa loạn, nhưng điều động nhân mã vẫn đâu vào đấy như cũ, điều hành thong dong, trong chốc lát, toàn bộ thị vệ quý phủ ở dưới chờ đều bị phái ra ngoài, phân biệt ngõ lớn, ngõ nào. Đừng người sống, cho dù là con chuột cũng đừng hy vọng tránh thoát khỏi truy lùng của !

      Chính cũng điều khiển  ‘ cục cưng ’偱  tìm kiếm mùi của Long Phù Nguyệt. Cục cưng ở trong thành dạo qua vòng, tìm được Long Phù Nguyệt, nhưng lại tìm được nguời thị vệ theo Long Phù Nguyệt, người nọ ghé vào góc đường bí   ngủ say sưa, mặt viết hàng chữ: trúng mê man cổ của ta, lấy trâm đưa đến đỉnh đầu châm cái là giải được. Những chữ viết này đúng là của Long Phù Nguyệt .

      Sắc mặt Phượng Thiên Vũ nhất thời tái nhợt, tia hi vọng cuối cùng cũng đoạn tuyệt!

      Khi chiếc trâm biến thành màu đen, người thị vệ kia quả nhiên tỉnh lại, vừa thấy Phượng Thiên Vũ cuống quít quỳ xuống, muốn nguyên do. Phượng Thiên Vũ phất phất tay: "Quên , ta biết hết. Nhanh tìm kiếm!" Tên kia thị vệ kinh sợ, cuống quít .

      Phượng Thiên Vũ nắm ‘ cục cưng ’偱  theo mùi Long Phù Nguyệt ra khỏi thành, tìm được con sông lớn, cục cưng nhìn xuống dòng sông gào thét, hiển nhiên, Long Phù Nguyệt là ở nơi này xuống nước. . . . . .

      Chẳng lẽ nàng nhảy xuống sông? Tâm Phượng Thiên Vũ trầm xuống, trước mắt tối sầm, suýt nữa cũng nhảy xuống.

      Chợt nhớ tới kỹ năng bơi của Long Phù Nguyệt vô cùng tốt, nàng nhảy xuống sông đương nhiên phải tìm chết . Hay là, nàng biết dẫn theo cục cưng đến tìm kiếm, cho nên dùng nước sông để che dấu mùi chính mình lưu lại?

      Cái nha đầu này, nghĩ tới cũng có bãn lãnh che giấu hành tung! Xem ra nàng sớm có chuẩn bị kế hoạch tốt lắm, kế hoạch của nàng thực chu đáo chặt chẽ,  nếu như thay đổi người khác đến nơi này có lẽ là chút biện pháp cũng có, nhưng nàng đụng tới là Phượng Thiên Vũ.

      385.Nàng rốt cuộc ở nơi nào? 2

      Edit: Quảng Hằng

      Cho nên sau khi sửng sốt, liền lập tức hướng người  thị vệ bên cạnh phân phó: "Truyền mệnh lệnh của ta, ra lệnh cho toàn bộ chó săn thiện nghệ nhất của kinh thành toàn bộ xuất động, dọc theo hai bên bờ sông tìm kiếm, ta tin, nàng lên bờ! Đem toàn bộ tất cả mọi tàu thuyền sông đều triệu tập lại đây, ta có lời muốn hỏi."

      Bốn tùy tùng dựa theo phân phó của chia nhau làm.

      Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, cho dù ngươi có nhớ ta hay , ta tuyệt đối thả ngươi ! Trừ phi ngươi có thể bay lên trời!

      Nhưng mà, Long Phù Nguyệt lại như là bay lên trời rồi, phái tất cả lực lượng truy tìm suốt ngày, lại tìm được chút bóng dáng của Long Phù Nguyệt!

      Tất cả con thuyền đều hỏi qua, cũng để cho cục cưng lên ngửi qua, Long Phù Nguyệt quả hề lên thuyền.

      Mà hơn trăm đầu thần khuyển dọc theo hai bên bờ sông truy tìm ra ngoài có khoảng vài chục dặm đường, cũng ngửi được chút mùi hương của Long Phù Nguyệt lên bờ.

      người có khả năng bơi lội trường kỳ trong nước, dù cho kỹ năng bơi có tốt đến đâu. Huống chi nàng vừa mới giải cổ độc cho chính mình, thân mình suy nhược, vậy càng khả năng mình bơi hơn mười dặm dưới nước! Như vậy, nàng rốt cuộc nơi nào?

      Chẳng lẽ —— Nàng nhảy xuống nước gặp phải bất trắc gì?

      Ý nghĩ này giống hỏa thiêu thiêu đốt tâm của , tay khẽ run lên: "Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng nhất định thể có việc gì! Nàng tình nguyện chết cũng nguyện ý gặp lại ta sao?" Trong lòng như là bị vô số mũi kim đâm vào tim, các đốt ngón tay đều nắm cứng ngắc thành màu trắng.

      Nhìn giữa sông nước sông kia chảy mãnh liệt, hận thể nhảy xuống ngay tức khắc.

      Bờ sông rất yên tĩnh, phi thường yên tĩnh, mấy trăm người ở bờ sông tìm tòi nhưng lại có phát ra chút tiếng động, chỉ có ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa. Phượng Thiên Vũ có hai canh giờ rồi, lời nào, người khác ai dám ra tiếng.

      Hoàng hôn dần buông xuống, sắc trời dần tối, dưới mặt đất tràn ngập xơ xác tiêu điều.

      Lại qua hơn canh giờ, mọi người dám nhìn mặt Phượng Thiên Vũ, sát khí giữa lông mày  , là khiến người ta sợ hãi.

      Mọi nhân mã đều ủ rũ  lục tục trở lại, cơ hồ mỗi đội nhân mã đều là câu: tìm được bóng dáng Long Phù Nguyệt  . . . . . .

      Phượng Thiên Vũ tay chân đều mềm nhũn , bỗng nhiên cắn răng cái, vung tay lên: "Phái tất cả con thuyền, dọc theo sông thủy vớt, sống gặp người, chết phải thấy thi thể. . . . . ."

      Mọi người cũng đều vội vàng tìm thuyền vớt .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      386.Tiểu hồ ly vui sướng khi người gặp họa


      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn

      Tiểu hồ ly lười biếng dạo bước ở bờ sông , nhìn Phượng Thiên Vũ. Thấy  sắc mặt so với lông hồ ly của nó  còn trắng hơn, khỏi chậc chậc hai tiếng: "Đại Vũ Mao, tại biết sốt ruột rồi sao? phải lãnh đạm như lúc có nàng ở đây? ? Chậc chậc, đêm động phòng đem nàng ném ở đó mình, nửa tháng để ý tới, còn chạy ra cùng nữ tử khanh khanh ta ta , vì người đàn bà kia còn đánh nàng ba mươi roi hừ, hừ, làm sao ngươi  có thể xuống tay được? Đổi ai cũng nổi giận, huống chi là nha đầu kia luôn luôn tâm cao khí ngạo? Nay nếm đến đau khổ chứ?"

      Tiểu hồ ly vẻ mặt  vui sướng khi người gặp họa, những lời này của nó giống như dao găm cắt nát tâm Phượng Thiên Vũ , suy sụp ngã ngồi, ngơ ngác nhìn nước sông sững sờ: "Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng hề cho ta cơ hội chuộc lỗi  ?"

      ngày đêm có chợp mắt, lo lắng, sợ hãi, hối hận, đau đớn siết chặt thành cỗ dây thừng, đưa tâm từng phần từng phần xoắn nhanh, làm cho gần như thở được . Bỗng nhiên ‘ wow ’  tiếng phun ra búng máu .

      Máu tươi thấm ướt cỏ bờ sông, đám cỏ bỗng nhiên dao động qua cái, tiếng động  ngã xuống , giống như lòng của , nháy mắt  vỡ  thành mảnh .

      Tiểu hồ ly hoảng sợ, lui về phía sau  hai bước: "Uy , uy , có phải nội thương của ngươi lại phát tác hay ? Ai, ta còn cảm tình của nhân loại các ngươi  . Ngươi nếu để ý nàng như vậy, tại sao  sớm với nàng? Vì nàng ngươi còn chạy tới đỉnh Vân Vụ Sơn mù mịt quanh năm kia để tìm Thải huyết liên, nếu có tiểu hồ ly ta, ngươi chỉ sợ bị hộ sơn thần thú kia đánh chết. . . . . ."

      "Thối hồ ly, câm miệng! Nếu tại vì ngươi lúc ấy ngu ngốc xông lên cùng con Nê Thu kia liều mạng, ta cũng đến mức vì cứu ngươi, bị cái đuôi của con quái thú kia đánh trúng. . . . . . Sớm biết như thế mang ngươi theo. Tiểu hồ ly thành có, bại có thừa  ."

      Tiểu hồ ly nổi giận,  giơ tiểu móng vuốt lên , chỉ vào Phượng Thiên Vũ rít tiếng: "Vân Vụ sơn lớn như vậy, có chỉ dẫn của ta ngươi có thể thuận lợi tìm đến Huyết Hoa Sen như vậy sao?"

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng vuốt ve móng vuốt  hồ ly của nó  : "Thối hồ ly, là ngươi chỉ cần dẫn ngươi , tới đó có thể tìm được Huyết Hoa Sen, nhưng ngươi lại để cho ta lạc đỉnh núi kia vòng vo suốt năm ngày!"

      đến đây, tiểu hồ ly rốt cục có chút bẽn lẽn: "A, cái kia. . . . . . Ta từ trước đến nay có chút mù đường,  với lại cảnh vật nơi đó khác xa với cảnh vật trong tí nhơ của ta . Cho nên   nhất thời mới  tìm thấy. . . . . . Đúng rồi, ta   lại với ngươi ,kia là  Giao Long, Giao Long! Chứ phải là Nê Thu*!"

      (*cá trạch)

       387.Bằng ta cắn ngươi

      Edit: Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: Hà Đoàn

      Cuối cùng cũng nên điều chỉnh cho ràng, nếu người ta nghĩ đường đường là hồ ly thượng tiên như nó, bị con lươn thiếu chút nữa chụp chết, đây phải là mắc cỡ chết người? Nó về sau làm sao có mặt mũi lăn lộn trong giới Hồ Tộc a?

      Phượng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nước sông xuất thần, sầu thảm : "Đáng tiếc mang Huyết Liên Dã về cũng có tác dụng, nay biết nàng. . . . . . Nàng biết gặp phải bất hạnh gì rồi. . . . . ." lòng lại đau đớn , che ngực, đau kịch liệt, tuyệt vọng tràn đầy trong đôi mắt.

      Tiểu hồ ly nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống, cái miệng nhắn nhếch lên, bỗng nhiên cũng thản nhiên : "Yên tâm, nàng tuyệt có chết."

      Phượng Thiên Vũ giật mình ngẩn ra, khí trầm lặng  đồng tử mắt nháy mắt thắp sáng, vươn tay nhấc nó lên, run giọng : "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết?"

      Tiểu hồ ly bị nắm cái đuôi, tức giận đến oa oa kêu to: "Uy , uy , ta là hồ ly thượng tiên a, sao có thể để ngươi nắm đuôi như thế? Buông tay! Mau buông tay! Bằng ta cắn ngươi!"

      Phượng Thiên Vũ rốt cục đem thân thể của nó cuốn lại đây, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt tiểu hồ ly  : " mau, làm sao ngươi biết? Hay là, ngươi biết nàng ở nơi nào?"

      Tiểu hồ ly hừ tiếng: "Có cái gì là ta biết chứ? Ngươi đừng quên, ta cùng nàng có đặt  khế ước , nàng nếu có nguy hiểm ta tự nhiên có thể cảm ứng được ."

      Đúng vậy, làm sao có thể quên mất điểm này? ! Đôi mắt Phượng Thiên Vũ giống như  biển rộng nháy mắt bắn ra hào quang, thiếu chút nữa lại túm lấy lông hồ ly của nó: "Vậy nàng ở nơi nào? Ngươi có thể cảm ứng được ?"

      Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: "Trừ phi nàng gặp tuyệt đại nguy hiểm, bằng ta cảm ứng được. Dù sao nàng chết là chắc chắn . Hừ, xú nha đầu, muốn chạy trốn cư nhiên mang theo  ta, ta tức giận!"

      "Bẩm báo Vương gia, bắt được người khả nghi!" người thị vệ bỗng nhiên chạy tới bẩm báo.

      Phượng Thiên Vũ nhàng nhướng cao mày: "Dẫn tới!"

      Đó là người thôn dân bình thường, nhưng huyệt Thái Dương của ngắn, trong hai tròng mắt tinh quang bắn ra bốn phía, liếc mắt cái liền có thể nhìn ra là người luyện võ, hơn nữa người này nhìn qua thậm chí có chút nhìn quen mắt. . . . . .

      Phượng Thiên Vũ trí nhớ siêu cường, suy nghĩ chút liền nhận ra người kia được: "Ngươi phải hộ vệ của Lạc công chúa  sao? Tới nơi này làm gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :