1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      358. Nội dung vở kịch máu chó




      by Vô Nguyệt

      #ff9900;Beta : Văn Văn đáng iu

      Từ rừng trúc trở về

      đêm kia, rốt cục vì nàng chuẩn bị tân phòng.  nghĩ nàng vui mừng .

      Phượng Thiên Vũ cảm thấy nhục nhã, có ai dám đánh , vậy mà nàng dám cho cái tát.  lớn như vậy cũng chưa từng bị đánh, cho nên  có chút phát hỏa, chờ tỉnh ngộ lại suýt nữa chôn sống nàng, may mắn có nhẫn tâm. Liền đem tân phòng  hủy  hoàn bộ, sau đó phất tay áo bỏ , cũng quay lại. . . . . .

      Trách được người ta hôn nhân là phần mộ tình , ra tình là như thế ——

      tại với nàng, giống như là hai con nhím, muốn đến gần đối phương, lại bị đối phương làm cho mình đầy thương tích........

      Ngoài cửa sổ  gió lạnh, ánh trăng cũng rất lớn.

      Long Phù Nguyệt ở  giường lật qua lật lại, vết thương sau lưng đau đớn, khiến nàng lại nhen nhóm lửa giận. Mồ hôi lạnh toát ra, theo thái dương chảy xuống.

      "Phu nhân, phu nhân, ngươi muốn cái gì? Ta lấy cho ngươi." Điềm nhi ngồi dưới đèn may vá quần áo, nghe được động tĩnh vội chạy tới.

      "Ta, ta khát quá! Điềm nhi cho ta nước." Long Phù Nguyệt  nằm lỳ ở giường, cổ họng của nàng  rất khát .

      Điềm nhi giúp nàng rót chén nước, thấy nàng uống hơi, nước mắt nàng chảy ra.

      Long Phù Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì? Ta bất quá chỉ trúng vài roi mà thôi. chết được. Còn nữa, nên gọi ta là phu nhân, ta bây giờ là thị thiếp, ha ha, thị thiếp. . . . . . Ngươi nhìn thấy, chúng ta bị đưa đến lãnh cung rồi sao?"

      Điềm nhi nghẹn ngào nửa ngày: "Phu nhân, rốt cuộc làm sao lại thế này? Làm sao mà chỉ mới qua ngày, lại biến thành như vậy?"

      Long Phù Nguyệt khóe miệng lộ ra nụ cười ảm đạm, nhàng : "Rất đơn giản, nữ nhân chính trong tiểu thuyết xuyên đụng đến nội dung vỏ kịch máu chó, giờ tại tới phiên ta. Nếu ta trải qua, chẳng phải làm người xem thất vọng sao?"

      Nàng nghĩ: tình đơn giản lại đơn giản, sáng hôm nay, nàng nhận được thánh chỉ, cho nàng vào cung để tham gia yếu hội.

      359.Vô luận ngươi đồng ý hay , đều  thú ta. . .

      by Vô Nguyệt

      beta: Văn Văn


      Nàng tuy rằng biết lần này lão hoàng đế lại muốn hát thế nào , nhưng ít nhiều nhận thức được lời của .

      Tựa hồ lão hoàng đế lại muốn làm nguyệt lão , thằng già vô liêm sỉ, tưởng liều mạng ép mình đến ngõ cụt rồi cho nhi tử cùng Lạc công chúa đính hôn là xong.

      Phượng Thiên Vũ đại khái là đáp ứng, cho nên lão hoàng đế lại muốn ra tay với nàng,  các vị nương nương ba bốn ngày trong cung  từng bước từng bước tìm nàng, cùng nàng chuyện phiếm tâm .

      nội dung đơn giản chính là chút chuyện cũ mèm, cái gì nam nhân là trời, nữ nhân là ....????, cái gì tam tòng tứ đức vân vân, cuối cùng lại luôn kết thúc bằng Phượng Thiên Vũ là con rồng, thể bị trói buộc bên  người nữ nhân. . . . . .

      Còn , Lạc công chúa rất hiểu đại nghĩa, muốn nhượng bộ, chịu cửa sau, có thể cùng nàng chẳng phân biệt lớn , cùng làm tỷ muội . . . . . .

      ———— lời ngầm chính là, người ta là công chúa cao cao tại thượng chạm tay còn tới lại chịu cùng ngươi ngồi ngang hàng, ngươi còn có cái gì hài lòng ?

      Bất đắc dĩ Long Phù Nguyệt  miệng so với vỏ trai còn nhanh hơn, trả lời các nàng chỉ có câu —— nàng ngăn trở Phượng Thiên Vũ cưới chính phi, nhưng điều kiện tiên quyết là, phải hưu nàng!

      đám yến yến oanh oanh khi đến cao hứng, khi về lại mất hứng, sau khi trở về lại biết gì với lão hoàng đế, lão bà tám thổi cái gió gì, hôm nay mới sáng tinh mơ truyền thánh chỉ, cho nàng dự tiệc.

      Nàng tự nhiên biết lần này là tiệc hồng đào nhưng thánh chỉ ban ra, nàng thể .

      Nàng rất cẩn thận, dám phân tâm, toàn bộ yến hội, nàng cũng giống mọi người, câu cũng . Nhưng phiền toái vẫn tìm  nàng.

      Yến hội xong, vị  Lạc công chúa muốn tìm nàng tâm , nàng tuy rằng muốn, nhưng hoàng hậu thản nhiên câu khiến nàng thể , hoàng hậu rất đúng —— ngươi dù sao cũng là phi tử của Vũ nhi, Lạc công chúa là khách ở xa tới, ngươi chuyện với nàng có gì được?

      Long Phù Nguyệt phải đáp ứng, cùng vị  Lạc công chúa ở trong ngự hoa viên bước , bước , dọc theo con đường này, Lạc công chúa vẫn cười cười , còn làm thân hơn nóng lòng kéo tay nàng, biết bao nhiêu chuyện trời dưới đất, nàng ngoại trừ hừ ha, câu cũng .

      Bất tri bất giác liền tới ao hoa sen. Vị Lạc công chúa bỗng nhiên cười lạnh  : "Thiên Vũ ca ca thích ta, nhưng   người trọng tình trọng nghĩa, muốn làm cho ngươi đau lòng, cho nên để cho ta tự mình với ngươi, vô luận ngươi có bằng lòng hay , đều cưới ta. . . . . ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      360.Trừng phạt đối với nàng.

      by Vô Nguyệt

      #ff9900;Beta : Văn Văn đáng iu


      <img class="alignnone size-full wp-image-9937" title="3ff3ed53n74166186b88c&690&690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/3ff3ed53n74166186b88c690690.jpg" alt="" width="400" height="566" />

      Long Phù Nguyệt cũng cười lạnh: "Ngươi hãy bảo tự mình với ta. Ta tuyệt đối ngăn cản chuyện tốt của ."

      Lạc công chúa thở dài, cười tiếng: "Ngươi cản trở chuyện tốt của chúng ta rồi!"

      Bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, hướng về ao hoa sen đến. Long Phù Nguyệt nghĩ là muốn đem nàng đẩy xuống. Vừa bực mình vừa buồn cười, mỉm cười tránh, lại nghĩ rằng ‘bùm’ tiếng, Lạc công chúa lại rơi xuống.

      Nàng nghĩ tới, Lạc công chúa lại biết bơi , ở trong nước uống xong mấy ngụm nước, liền trầm xuống.

      Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, muốn xuống nước cứu nàng, nhưng ngờ phía sau xẹt qua đạo bóng trắng, như chim bay xẹt qua mặt nước, đạp lá sen mà , áo trắng hơn tuyết, phi thân cái, nhảy vào trong nước, nháy mắt bế vị Lạc công chúa, người bay lên bờ.

      Người này đúng là vị hôn phu thân ái của nàng Phượng Thiên Vũ. sắc mặt tái nhợt,  trong con ngươi lại thiêu đốt lên lửa giận, ôm công chúa ướt đẫm, lạnh lùng đứng ở trước mặt của nàng.

      Lạc công chúa  trong lòng hơi hơi mở to mắt, hơi thở mỏng manh  mở miệng: "Đừng. . . . . . Đừng trách Long nương, vậy nàng cũng phải là cố ý muốn đẩy ta xuống nước, là ta hoàng thượng muốn tứ hôn nàng có chút xúc động. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, bỗng nhiên rất muốn cười to. Mưu kế ngoan độc, cố tình kéo nàng vào, khiến nàng có miệng khó cãi.

      Nàng trừng mắt Phượng Thiên Vũ, chỉ hỏi câu: "Ngươi tin tưởng lời của nàng ta?"

      Phượng Thiên Vũ lại trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái: "Đủ rồi, ta chỉ tin tưởng ánh mắt của ta!" Quýnh lên đem Lạc công chúa đặt bờ, hai hàng lông mày tỏ ra vô cùng lo lắng, dường như sợ Lạc công chúa có chuyện bất trắc.

      Lúc này có vô số cung nữ thái giám, thị vệ, tần phi tới, hoàng đế cùng vị Ngọc Hành quốc quân cũng đến đầy đủ. Trong ngự hoa viên trở nên náo nhiệt.

      Vị hoàng đế Ngọc Hành quốc vừa thấy nữ nhi bảo bối suýt nữa bị chết đuối, tự nhiên  nổi trận lôi đình , muốn đòi cái công đạo.

      Lão hoàng đế mặt trầm như nước, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ. Thản nhiên hỏi: "Ngọc Hành Quốc cùng Thiên Tuyền Quốc luôn luôn là hảo hữu, cha và nữ nhi bọn họ vốn đến làm khách, tại Lạc công chúa bởi vì ngươi mà xảy ra chuyện, việc này xử lý hợp tình ngươi ăn sao đây?"

      361.Trừng phạt với nàng 2

      by Vô Nguyệt

      #ff9900;Beta : Văn Văn đáng iu

      Phượng Thiên Vũ ngón tay nắm chặt, mặt có chút trắng, nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt cái: "Thiếu nợ trả tiền, nàng xô Lạc công chúa vào nước, nhất định phải trừng phạt ."

      Lão hoàng đế tựa hồ cũng có dự đoán được như thế , sửng sờ chút, mới : " sai, phải phạt. Dựa theo luật pháp Thiên Tuyền, nàng muốn hại sứ giả quốc gia khác, bụng dạ khó lường, ứng phán. . . . . . Hắc hắc, Vũ nhi, thành thục đọc luật pháp, biết phán tội gì?"

      Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt, thản nhiên : "Vừa rồi nhi tử đến vội vàng, vẫn chưa thấy tình  nguyên do, nhưng Lạc công chúa  là bỏ qua, chúng ta giúp nàng làm việc tốt, Long Phù Nguyệt dù sao cũng là Sườn phi của nhi thần,  tại nàng nhất thời làm chuyện hồ đồ, vậy đánh nàng ba mươi roi da, để răn đe. Nhi thần tự nguyện tự mình hành hình."

      lời này thập phần khéo, lão hoàng đế cũng nghĩ Vũ nhi khéo giảm tội, trầm ngâm chút: " này tâm địa có chút ác độc, sợ là làm thể làm sườn phi, Vũ nhi, bằng ngươi. . . . . ." muốn bằng ngươi hưu nàng’.

      Phượng Thiên Vũ lại chụp đầu trước: "Phụ hoàng có lý, nhi thần  đem nàng phế làm thị thiếp, đưa nàng đến Lãnh Nguyệt cung ."

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cười lên ha hả, vỗ vỗ tay: "Mưu kế hay, là mưu kế hay, các ngươi diễn sinh động. . . . . ."

      Nàng câu chưa xong, bên hông tê rần, nhất thời ra lời. Chỉ đôi con ngươi đảo tới đảo lui, bên trong là ý cười điên cuồng.

      Vì thế, nàng bị trói tay sau lưng ở cây đại thụ, mở mắt nhìn trừng trừng mọi người ở dưới, Phượng Thiên Vũ tự mình thi hành, nhiều ít, đánh nàng ba mươi roi da. Rồi đem nàng xuống, vết máu nàng loang dài, đau thấu xương.

      Long Phù Nguyệt sợ nhất là đau , giờ phút này lại cắn chặt răng, môi đều bị nàng cắn nát, máu theo khóe miệng của nàng chảy xuống. Nàng lại tiếng nào. . . . . .

      Sau đó, nàng liền bị giáng từ Sườn phi, thành thị thiếp, cách chức đến Lãnh Nguyệt cung xem ánh trăng đến bây giờ.

      Lãnh Nguyệt cung ra là  lãnh cung, trong viện cỏ hoang cao hơn nửa thướt, cung điện rách nát, miễn cưỡng chỉ có thể che gió tránh mưa.

      Long Phù Nguyệt ngước mắt nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên khống chế được cười ha hả.

       Grừ!!!!! Ta xịt khói đây, dẫu biết Vũ ca của ta chỉ bảo vệ nàng ấy nên mới đánh nếu để tên Thái Tử hay tên hoàng thượng có cớ phạt PN chết là cai chắc nhưng ta vẫn tức a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      362.Còn muốn đánh thêm vài roi?

      by Vô Nguyệt

      #ff9900;Beta: Văn Văn đáng iu & Quảng Hằng

      (He he, ta tham gia beta, mấy chap trước nuốt ko nổi)

      Nàng ở đại, đọc ít tiểu thuyết hậu cung, nữ chính đều là ở trong lãnh cung, khi đó nàng còn   ta mà xuyên qua ở lãnh cung rồi, bắt nó biến thành ‘nóng cung’! Thêm chút hoa cỏ, chỉnh thành nhà cấp bốn . . . . . .

      Nhưng hôm nay, lòng nàng tràn đầy bi phẫn tuyệt vọng, làm sao còn có tâm chỉnh?

      Cửa mở, có gió thổi vào. Long Phù Nguyệt lạnh co thân mình lại.

      Tai nghe Điềm nhi tiếng kinh hỉ  gọi: "Phu nhân, là Vương gia tới thăm người ."

      Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, trong tay của mang theo hai bộ chăn.

      Lay động dưới ánh đèn, sắc mặt của   nhìn có chút tiều tụy, khoát tay áo: "Điềm nhi, ngươi ra ngoài "

      Điềm nhi cúi đầu đáp ứng ‘Vâng’, vội lui ra ngoài. Giúp bọn họ đóng cửa lại.

      Long Phù Nguyệt nghiêng người vào trong, nhưng căn bản quay đầu lại.

      Chiếc đệm bị lún xuống chút. Chắc Phượng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh nàng.

      Mội cái tay xoa phía sau lưng nàng, có tia run run : "Phù Nguyệt, còn đau hay ?, ta giúp nàng bôi thuốc. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt như con rắn uốn éo tránh  tay chạm đến, lạnh lùng "Ngươi thăm chính phi tương lai, tới chỗ bẩn đây ngồi làm gì? Có phải ba mươi roi vẫn chưa ghiền, lại muốn đánh thêm vài roi hay ?"

      Cánh tay Phượng Thiên Vũ vô lực  hạ xuống: "Phù Nguyệt, ta biết ngươi chịu ủy khuất, nhưng lúc đó tình huống cấp bách, ta thể làm như vậy. . . . . ."

      "Được rồi! Phượng Thiên Vũ, ta muốn nghe ngươi giải thích. Tốt lắm, ta mệt mỏi, cũng mệt nhọc, đừng làm cho chỗ ô uế này ảnh hưởng đến  người cao quý như ngươi, ngươi có thể rồi." Long Phù Nguyệt giọng cực kỳ lãnh đạm.

      "Phù Nguyệt, yên tâm, ta khôi phục danh phận cho nàng. Cũng cưới Lạc công chúa. . . . . ." Phượng Thiên Vũ kéo tay của Long Phù Nguyệt  .

      Tay nàng lạnh như băng, giờ phút này tâm cũng lạnh, Long Phù Nguyệt chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn , bỗng nhiên mỉm cười: "Cửu vương gia, ngươi sợ ta cho ngươi phương pháp giải cổ sao? Kỳ , còn có cách giải, ta cũng ngại cho ngươi biết."

      Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ, nhíu mày: "Cái gì?"

      363. Bọn họ diễn mệt nhưng nàng xem lại vô cùng mệt mỏi

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Văn Văn đáng iu

      Long Phù Nguyệt chậm rãi đưa tay lên đầu rút ra cây trâm, nhàng cười: “Biện pháp này đơn giản đến thể đơn giản hơn, giết chết người hạ cổ, cổ độc trong người ngươi tự nhiên được giải….”

      Thân mình Phượng Thiên Vũ cứng lại: “Nàng bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể giết chết nàng?”

      Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn , thản nhiên : “Ngươi là Chiến Thần Tu La, giết người đối với ngươi mà là gì, bây giờ ta lại là chướng ngại vật của ngươi, vì sao còn muốn loại trừ ta? Do dự như vậy giống tác phong của ngươi, khiến ta xem thường.”

      Thân mình Phượng Thiên Vũ khẽ run, trừng mắt nhìn nàng, qua lúc lâu sau, mới vô lực : “Phù Nguyệt, bây giờ nàng giận ta, ta biết, tại có gì nàng cũng tin, về sau ta giải thích cặn kẽ với nàng. Ngoan, nghe lời, ta giúp nàngbôi thuốc, nếu để lâu rất đau đó.”

      sợ Long Phù Nguyệt lại phản đối, nhanh tay điểm huyệt nàng, đem thuốc mỡ lành lạnh thoa lên vết roi người nàng.

      Long Phù Nguyệt khép hờ ánh mắt, lời, mặc tùy ý.

      giọt nước ấm áp giống như tịnh lạc rơi vai nàng, làm thân mình nàng kìm lòng được hơi hơi run cái. (NN: giọt nước ấm áp? Vũ ca khóc sao? *vẻ mặt ngu ngơ*)

      “Phù Nguyệt, nàng dưỡng thương cho tốt, hai ngày nữa ta đưa nàng ra khỏi chỗ này, đến Hà Hương vườn của nàng, yên tâm, nơi đó ta vẫn giữ nguyên như cũ…”

      Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại: “Thực xin lỗi, Cửu vương gia, ta mệt rồi, mời ngài về cho.”

      Phượng Thiên Vũ hơi hơi cứng lại, ôm lấy nàng, thuận tay giải huyệt đạo cho nàng, thở dài hơi rồi mới rời .

      Nam nhân trước đây mình vạn vạn lần muốn rời xa nhưng hôm nay chỉ mới đụng chạm chút lại làm cho nàng vô cùng ghê tởm. Nàng chính là người rất kì quái, nếu muốn kia, muốn cưới kia làm vợ, tại sao lại vui vẻ đưa cho nàng phong hưu thư? Hoặc đao giết nàng, chẳng phải tốt hơn sao? Làm sao đám người kia còn muốn hát tuồng? Bọn họ diễn mệt nhưng nàng xem lại vô cùng mệt mỏi!

      “Điềm nhi, mang nước lại đây.” Long Phù Nguyệt chờ Phượng Thiên Vũ rồi mới thản nhiên phân phó.

      Điềm nhi biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn mang nước lại.

      Long Phù Nguyệt cắn răng xoay người: “Giúp ta rửa lưng.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      364. Bọn họ diễn mệt nhưng nàng xem lại vô cùng mệt mỏi

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Văn Văn đáng iu & Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt chậm rãi đưa tay lên đầu rút ra cây trâm, nhàng cười: “Biện pháp này đơn giản đến thể đơn giản hơn, giết chết người hạ cổ, cổ độc trong người ngươi tự nhiên được giải….”

      Thân mình Phượng Thiên Vũ cứng lại: “Nàng bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể giết chết nàng?”

      Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn , thản nhiên : “Ngươi là Chiến Thần Tu La, giết người đối với ngươi mà là gì, bây giờ ta lại là chướng ngại vật của ngươi, vì sao còn muốn loại trừ ta? Do dự như vậy giống tác phong của ngươi, khiến ta xem thường.”

      Thân mình Phượng Thiên Vũ khẽ run, trừng mắt nhìn nàng, qua lúc lâu sau, mới vô lực : “Phù Nguyệt, bây giờ nàng giận ta, ta biết, tại có gì nàng cũng tin, về sau ta giải thích cặn kẽ với nàng. Ngoan, nghe lời, ta giúp nàngbôi thuốc, nếu để lâu rất đau đó.”

      sợ Long Phù Nguyệt lại phản đối, nhanh tay điểm huyệt nàng, đem thuốc mỡ lành lạnh thoa lên vết roi người nàng.

      Long Phù Nguyệt khép hờ ánh mắt, lời, mặc tùy ý.

      giọt nước ấm áp giống như tịnh lạc rơi vai nàng, làm thân mình nàng kìm lòng được hơi hơi run cái. (NN: giọt nước ấm áp? Vũ ca khóc sao? *vẻ mặt ngu ngơ*)

      “Phù Nguyệt, nàng dưỡng thương cho tốt, hai ngày nữa ta đưa nàng ra khỏi chỗ này, đến Hà Hương vườn của nàng, yên tâm, nơi đó ta vẫn giữ nguyên như cũ…”

      Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại: “Thực xin lỗi, Cửu vương gia, ta mệt rồi, mời ngài về cho.”

      Phượng Thiên Vũ hơi hơi cứng lại, ôm lấy nàng, thuận tay giải huyệt đạo cho nàng, thở dài hơi rồi mới rời .

      Nam nhân trước đây mình vạn vạn lần muốn rời xa nhưng hôm nay chỉ mới đụng chạm chút lại làm cho nàng vô cùng ghê tởm. Nàng chính là người rất kì quái, nếu muốn kia, muốn cưới kia làm vợ, tại sao lại vui vẻ đưa cho nàng phong hưu thư? Hoặc đao giết nàng, chẳng phải tốt hơn sao? Làm sao đám người kia còn muốn hát tuồng? Bọn họ diễn mệt nhưng nàng xem lại vô cùng mệt mỏi!

      “Điềm nhi, mang nước lại đây.” Long Phù Nguyệt chờ Phượng Thiên Vũ rồi mới thản nhiên phân phó.

      Điềm nhi biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn mang nước lại.

      Long Phù Nguyệt cắn răng xoay người: “Giúp ta rửa lưng.”

      365. Buông tha cũng là buông tha chính mình.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Quảng Hằng

      “Cái gi?!” Điềm nhi nhất thời sửng sốt “Phù Nguyệt, sau lưng người còn có vết thương thể đụng nước a, với lại….với lại lưng ngươi hình như còn có chút thuốc mỡ…”

      Long Phù Nguyệt thản nhiên : “Ta biết, chính là muốn rửa thuốc mỡ .”

      Điềm nhi gần như muốn khóc: “ được a, thuốc này là cao dược để trị thương cho người sao có thể rửa a?!”

      Long Phù Nguyệt nhìn nàng cái: “Ngươi làm ta tự làm.”

      Điềm nhi hoàn toàn chịu thua rồi, đành phải tìm tấm khăn sạch nhúng nước giúp nàng lau…

      Long Phù Nguyệt đau đến toàn thân phát run, lại kêu tiếng.

      Cuối cùng tất cả thuốc mỡ đều được tẩy , Điềm nhi vô cùng oán hận nhìn chậu nước đầy máu mang ra ngoài.

      Vừa quay đầu lại, nhìn thấy hai cái giường đệm chăn Phượng Thiên Vũ mang đến, ánh mắt liền sáng lên: “Phù Nguyệt, nô tỳ giúp người đứng dậy, người ngươi còn có vết thương, vẫn là nên nằm nệm ấm áp tốt hơn.”

      Nàng giúp Long Phù Nguyệt thu xếp giường ngủ, Long Phù Nguyệt lại thèm nhìn tới, thản nhiên : “ Mang ra ngoài đốt hết.” (hô hô :)) tội vũ ca)

      “Cái gì…đốt?” Điềm nhi cơ hồ gấp đến cắn trúng lưỡi của mình.

      Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại thêm nữa. Điềm nhi lại dám theo, đành phải đem đống đồ mới tinh kia ra ngoài, mồi lửa đốt trụi, vải dệt mới tinh, bông mềm mới tinh đều biến mất trong lửa…….

      Điềm nhi làm xong hết thảy, quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt lại thấy nàng gục xuống, tựa hồ ngủ say.

      Điềm nhi nhàng thở dài hơi, cũng nghĩ ngơi.

      Long Phù Nguyệt chậm rãi mở to mắt, khỏe miệng lộ ra nụ cười khổ, nàng cẩn thận nằm sấp trong chăn, suy nghĩ bay tán loạn.

      Chuyện cũ từng màn chạy qua, cay, đắng, ngọt, bùi… Sau đó lại là hình ảnh Phượng Thiên Vũ cầm trong tay roi da dính máu của nàng, giống như có ngọn lửa cháy mãnh liệt làm bỏng trái tim nàng.

      Nàng thở dài hơi, đến lúc nên kết thúc đoạn tình cảm này. (NN: Nguyệt tỷ ngây thơ *mắt chớp chớp* *cười gian*)

      Tình như vậy, có đôi khi, làm cho con người trở nên vô cùng hèn mọn.

      Sau những chuyện này, buông tha cũng là buông tha chính mình.

      Nàng chấm dứt hết thảy.

      Tất nhiên phải đợi thương thế của nàng khá hơn rồi mới tiếp. (NN: ngươi thấy câu này quen quen nhỡ!!?)

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      366. Giống như ôm khúc gỗ cứng ngắc.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Văn Văn đáng iu

      Dù gì cũng chỉ là vết thương ngoài da, sau năm ngày vết thương bắt đầu kết vảy, nàng cũng có thể xuống giường lại.

      Trong năm ngày này, mỗi đêm Phượng Thiên Vũ đều tới, mỗi lần đều ngồi lâu mới rời . Mà Long Phù Nguyệt lại giống như câm điếc, đều câu, ánh mắt lạnh lùng cơ hồ có thể đem đống cứng. (NN: :)) chết cười )

      Phượng Thiên Vũ mỗi lần tới đều cẩn thận xem xét vết thương của nàng, thấy vết thương hồi phục cực kỳ chậm, thập phần buốn bực, lại thấy hai giường chăn mền kia đều vô tung vô ảnh, tự nhiên trong lòng nổi lên nghi ngờ. biết, cho dù có hỏi Long Phù Nguyệt cũng được gì.

      Cho nên ngày gọi Điềm nhi vào thư phòng tra hỏi nguyên do.

      Điềm nhi đương nhiên sợ , chi hỏi vài câu liền đem ra.

      Phượng Thiên Vũ nghe xong sắc mặt so với tờ giấy còn trắng hơn. Nhắm mắt lại.

      Điềm nhi sợ tới mức thở cũng dám, Phượng Thiên Vũ phất phất tay, nàng liền giống như con thỏ bị chấn động chạy .

      Phượng Thiên Vũ suy sụp ngã ngồi, chỉ cảm thấy trong lòng còn khó chịu hơn khi bị kim đâm. (NN: hô hô, ngươi thích ngược soái ca a, càng soái càng ngược :)) tối nay ngủ ngon ời!!!)

      rốt cuộc làm cái gi? Lại có thể làm tổn thương nàng sâu sắc như thế? Ngay cả mình giúp nàng bôi thuốc mỡ nàng cũng khinh thường để tự vẽ loạn, là muốn nhanh chóng cùng mình phân giời hạn sao? Trong lòng bỗng có loại cảm giác khủng hoảng cực độ, sắp mất nàng!

      Loại khủng hoảng này cơ hồ làm hỏng mất, vì thế, bất chấp tất cả, buổi tối mỗi ngày sau khi bôi thuốc mỡ cho nàng xong, đề phòng nàng lại đem tẩy , liền ôm nàng vào giấc ngủ, thẳng đến sáng hôm sau mới rời .

      Mà Long Phù Nguyệt căn bản ngay cả giãy dụa cũng có, lại luôn phân giới hạn với , ôm nàng, giống như ôm khúc gỗ cứng ngắc.

      Nhưng cũng may, vết thương lưng nàng tốt lên rất nhiều. rốt cuộc có thể thả lỏng lo lắng xuống chút.

      Sau khi thương thế Long Phù Nguyệt tốt lên, nàng liền khôi phục luyện công, cũng may đây là lãnh cung ít có người lui tới, nàng cũng có thể tiêu diêu tự tại (thong thả, ung dung) mà luyện.

      Công phu của nàng cũng phải vô dụng, mới luyện mấy ngày, thân thể khôi phục đến tám chín phần.

      ngày nọ, nàng tập quyền, chợt nghe bên ngoài có người vỗ tay: “Phù Nguyệt, công phu của ngươi lại tốt hơn rồi.”

      Long Phù Nguyệt nhìn lại, liền thấy lục vương gia Phượng Thiên Diệp tiêu dao tới.

      367. giỏi tính toán.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Văn Văn & Quảng Hằng


      Long Phù Nguyệt cười : “Vương gia quá khen, biết ngài đến có chuyện gì?”

      Phượng Thiên Diệp hơi hơi cau mi: “Phù Nguyệt sao lại xưng hô vương gia xa lạ như vậy? Gọi ta Thiên Diệp là được rồi.”

      Long Phù Nguyệt hạ tầm mắt: “Dân nữ dám.”

      “Phù Nguyệt nàng rốt cuộc làm sao vậy? Sao đột nhiên xưng hô vương gia xa lạ? Ai, nàng là trách bổn vương ngày đó cứu nàng sao? Ngày đó bổn vương có việc phải xuất cung, bằng ta tuyệt đối để cho nàngchịu khổ như vậy! Nàng tốt xấu cũng là sườn phi của Cửu đệ, sao có thể ra tay nặng thế a? Ta xem xem, bị thương ở chỗ nào? Có đau hay ?” Trong mắt Phượng Thiên Diệp đều là thương tiếc ôn nhuận.

      Long Phù Nguyệt lắc mình, dễ dàng né tránh, thản nhiên : “Vương gia, nam nữ hữu biệt, xin tự trọng.”

      Phượng Thiên Diệp giật mình cái, chán nản : “Phù Nguyệt, nàng vẫn trách ta, nàng xem ta là bằng hữu rồi?”

      Long Phù Nguyệt cười lạnh: “Bằng hữu? Thảo dân dám, cũng có vinh hạnh này, Vương gia nên trở về thôi. Dân nữ vẫn là thị thiếp của Cửu Vương gia, nếu để người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ bị đồn thổi. Lúc đó cũng gây cho Lục Vương Gia ngài ít phiền phức a.”

      “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt! Cửu đệ phụ nàng, sao nàng còn khăng khăng theo ? Tốt hơn hết, theo ta ! Ta nhất định đối đãi với nàng tốt, ta muốn nàng làm chính phi của ta……..”

      Long Phù Nguyệt ngước mắt nhìn , ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng, nàng thản nhiên mỉm cười: “Ta lại biết, Vương gia Thiên Tuyền quốc các ngươi còn có chuyện chung vợ. Bội phục, bội phục!”

      Phượng Thiên Diệp sửng sốt: “Phù Nguyệt, nàng hiểu lầm. Đây phải là chung vợ, thị thiếp được coi là vợ, cho nên có thể tùy tiện đem tặng. Giống như Vân Mặc Dao, là do đại ca đem tặng Cửu Đệ……..”

      nhìn sắc mặt Long Phù Nguyệt tốt, đổi lại : “Yên tâm, ta nếu cưới nàng , tuyệt đối cho nàng làm thị thiếp………”

      còn chưa xong, bị Long Phù Nguyệt đánh gãy: “Đây là mục đích ngươi tiếp cận ta? Ha ha, giỏi tính toán a! Lần đó gặp gỡ trong rừng trúc cũng là ngươi cố ý? Ngươi biết Cửu Vương gia cùng Lạc công chúa ở đó, cho nên mới đưa ta đến đó! Lục Vương gia, đa tạ ngươi nâng đỡ, dân nữ nhận nổi, mời người về !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :