1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="aligncenter size-full wp-image-9806" title="wedding 4" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/wedding-4.jpg" alt="" width="350" height="529" />


      338. Đại hôn 2

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc

      May mắn, đường dài, lúc hỉ kiệu đến phủVân Vương, liền nghe tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cửa kiệu mở ra, đập vào mắt nàng chính là đôi hỉ giày đỏ thẫm cùng với đôi giày thêu. có cách nào, đầu nàng là khăn voan đỏ thắm, nàng chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi giày mà thôi….

      “Tiểu thư, xuống kiệu.” bên tai truyền đến thanh ôn nhu, sau đó bàn tay trắng nõn nâng nàng hạ kiệu.

      Điềm nhi? Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng sinh ấm áp. Dù sao Điềm nhi cũng là bắng hữu tốt nhất của nàng.

      Có nàng bên cạnh, tâm cũng bình tĩnh hơn chút.

      “Thất thần cái gì? Muốn để bổn vương ôm ngươi sao?” thanh quen thuộc truyền tới, như là hết kiên nhẫn, khiến cho nàng nhịn được thân mình mỉm cười.

      Phượng Thiên Vũ? rốt cuộc cũng ra nhìn nàng rồi? Nàng còn tưởng chỉ đợi nàng ở trong lễ đường làm lễ thôi chứ.

      Nước mắt Long Phù Nguyệt lại muốn chảy ra, nàng cắn chặt môi, cứng rắn nén vào trong.

      đoạn hỉ trù đưa tới tay nàng ( hỉ trù là đoạn vải dài máu đỏ có thắt bông hoa to ở giữa thường được dâu chú rễ cầm khi cữ hành hôn lễ bạn nào hay xem phim cổ trang biết nhé ^^ ), nàng lại giống như người mù bị kéo về phía trước.

      Chung quanh im ắng, tia thanh cũng có. Nếu phải từ dưới khăn hỉ nhìn thấy đủ loại màu sắc giày dép, Long Phù Nguyệt còn cho rằng toàn bộ hỉ đường chỉ có mình nàng.

      Điềm nhi ở ngay bên cạnh cũng dám hít thở, câm như hàn thiền.

      Sao lại thế này? Những người này đến tham gia hôn lễ hay tang lễ đây? Sao lại lặng ngắt như tờ? có hỉ ca, cũng có lời chúc phúc a?

      Chợt nghe Điềm nhi kêu tiếng: “Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”

      “A?” Long Phù Nguyệt có chút thất thần, đề phòng, nhất thời bị vướng chân, cứ như vậy ngã nắm mặt đất.

      Nàng kêu A tiếng sợ hãi, mắt thấy mặt sắp đập vào thảm đỏ, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Phượng Thiên Vũ theo bản năng ôm lấy nàng.

      Nghe được hơi thở quen thuộc của , Long Phù Nguyệt quả thực nhớ nó đến muốn khóc.

      Phượng Thiên Vũ lại như bị phỏng, nhanh chóng rút tay trở về, ở bên tai nàng lạnh lùng : “Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn hôn lễ của ta khó coi thôi!”

      Giống như bị dội thùng nước lạnh, Long Phù Nguyệt lạnh thấu tâm, nàng kiên cường cười tiếng, cũng câu: “Yên tâm, ta biết rồi, ta cũng biết ngươi phải loại người có hảo tâm………”

      339. Đêm động phòng hoa chúc

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc

      Gương mặt Phượng Thiên Vũ xanh mét, hai người bọn họ chuyện lớn, nhưng hỉ đường vô cùng im ắng, nên mọi người đều nghe rành mạch. Đây cũng là lần đầu tiên họ gặp phải đôivợ chồng sắp bái đường còn đối chọi nhau gay gắt, đủ loại ánh mắt nhìn về bên này, mọi người muốn cười lại dám cười, nín cười đến đỏ cả mặt, giả vờ khụ tiếng.

      “Ha ha ha ha…….” thanh trong trẻo có bất kì cố kỵ nào vang lên “Cửu đệ, Vương phi của ngươi quả nhiên giống người thường, ha ha, thực sảng khoái!”

      Dưới khăn voan đỏ thẳm, Long Phù Nguyệt cũng cười tiếng, nàng biết đây là thanh của Lục Vương gia ôn thuận như ngọc, thay nàng lấy lại chút thể diện.

      “Tốt lắm, giờ lành đến, nên bái đường rồi.” đạo thanh uy nghiêm truyền đến làm cho thân mình nàng hơi hơi cứng đờ.

      Lão Hoàng Đế? ra cũng tới, thương con trai bảo bối, chỉ cưới sườn phi cũng ba ba chạy tới.

      “Hừ, vẫn hi vọng Đại Vũ Mao tốt với ta, lần này chỉ sợ là trúng tim của !”

      Trình tự hôn lễ rườm rà vẫn tiếp tục tiến hành. Đợi đến lúc kết thúc cũng qua canh giờ.

      vất vả mới hết buổi lễ, nàng bị ép buộc cơ hồ chỉ còn lại nửa cái mạng. Nhờ Điềm nhi giúp đỡ nàng rốt cuộc cũng vào được tân phòng trong truyền thuyết.

      Trong phòng khắp nơi là màu hồng đỏ chói mắt.

      Lại qua lúc sau, Long Phù Nguyệt ngồi giường chờ đợi bắt đầu buồn tẻ.

      Phượng Thiên Vũ chỉ đứng ở cửa chút liền ra đại sảnh bồi tân khách.

      Mà mũ phượng đầu Long Phù Nguyệt làm nàng mệt muốn chết.

      Nàng ngồi ở chỗ kia, trong lòng nổi lên từng trận đau đớn.

      ---sao lại nhẫn tâm đem mình vứt bỏ ở nơi này? biết đống trang sức vàng bạc đầu nặng muốn chết sao?Nàng chờ đến toàn thân đều chết lặng, vừa buồn ngủ vừa đói bụng……

      Ta vì sao phải chịu đựng tức giận? Là cưỡng bức ta…. tức giận, ta càng giận hơn! Mẹ nó, đợi nữa!

      Long Phù Nguyệt phen tự lột xuống khăn voan, hai mắt tỏa sáng, nàng rốt cuộc cũng bực mình.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      340. Đêm động phòng hoa chúc 2

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc


      <img class="alignnone size-full wp-image-9811" title="201" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/201.jpg" alt="" width="307" height="509" />


      Điềm nhi nhất thời sửng sốt, nhảy dựng lên: “Phu nhân, này……….khăn voan này thể tự mình vén.”

      Luống cuống tay chân muốn giúp nàng phủ lên, Long Phù Nguyệt lại khoát tay áo, nhăn mày : “ cần lại mang thứ đồ bỏ này. Đúng rồi, Điềm nhi, ngươi cũng đừng kêu ta là phu nhân nữa!”

      Điềm nhi nhìn hai bên, thấy bốn phía có người, mới hơi hơi thở ra, : “Theo như quy củ, sườn phi phải gọi là phu nhân, ta thể gọi người là Vương phi được.”

      Trời ạ! Nàng hiểu sai ý rồi.

      Long Phù Nguyệt bất đắc dĩ trợn mắt cái: “Điềm nhi, ta thích nghe phu nhân hay vương phi cái gì, ngươi cứ như cũ gọi ta là Phù Nguyệt .”

      Điềm nhi hoảng sợ cuống quít xua tay: “Làm sao được, như vậy có quy củ! Ngài tại chỉ là sườn phi nhưng so với nô tỳ cao hơn biết bao nhiêu bậc, tại Vương Phủ còn chưa có chính phi, người chính là chủ tử cao nhất…….”

      Điềm nhi còn muốn dong dài bị Long Phù Nguyệt chặn lại: “Được rồi, ta thích nghe, nếu ngươi coi ta là bằng hữu gọi tên ta. Nếu , quên ! Ta cho tới bây giờ cũng quen biết ngươi!”

      câu liền làm Điềm nhi cấm khẩu, nàng cúi đầu: “Ta về sau vẫn gọi tên ngươi, nhưng nếu có người, đánh chết ta cũng dám. Quản gia nhất định lột da ta….”

      Long Phù Nguyệt gật đầu: “Quên , cứ như vậy cũng được……..”

      Lại tiếp, Phượng Thiên Vũ cũng nhiều tiền, cho người làm ra cái mũ phượng khảm đầy vàng ngọc châu báu. Ở giữa còn viên minh châu to bằng trái trứng gà, hai bên còn đắp mười mấy chuỗi hạt xuyến. Đẹp đẽ quý giá mà tinh mĩ. Chỉ là đội ở đầu nặng muốn chết, mang cả ngày, cổ của nàng cũng sắp gãy mất rồi.

      Nàng cắn răng cái, cũng tháo luôn mũ phượng. mái tóc đen dài như nước thuận thế chảy xuống.

      Điềm nhi muốn ngăn cản, nhưng lại thấy sắc mặt Long Phù Nguyệt, nuốt ngụm nước miếng. Ai, quên ….

      Nàng vừa đem mũ phượng tháo xuống, ngoài cửa truyền đến rất nhiều tiếng chân…..

      Điềm nhi hoảng sợ, muốn đội lại mũ phượng lên cho nàng.

      341. Động phòng hoa chúc 3

      Thế nhưng Long Phù Nguyệt lại đưa tay ngăn cản nàng.

      Hừ, rốt cuộc cũng đến đây? Hai canh giờ, bắt nàng đợi hai canh giờ! Nàng mới thèm ngoan ngoãn chờ ! Nàng muốn thấy nàng tự tháo khăn voan! Xem làm thế nào? Hừ!

      Cửa phòng mở ra, ba bốn người tiến vào, đầu là Lãnh quản gia.

      Nàng nhìn thấy Long Phù Nguyệt ngồi ở giường hơi hơi giật mình, nghĩ tới Long Phù Nguyệt có gan tự tháo xuống khăn voan. (NN: Hừ! nguyệt tỷ của ta là ai chứ? Nguyệt tỷ là người cái gì cũng….sợ, sợ nhưng mà….thích liều! hê hê ta thích )

      Trong tay nàng là đòn cân màu bạc, vốn dùng để tháo khăn voan, nhưng xem ra bây giờ cần nữa rồi.

      Nàng khẽ cau mày: “Phu nhân, sao lại có thể tự tiện tháo khăn xuống? may mắn đâu!”

      Long Phù Nguyệt trợn to mắt nhìn nàng, thản nhiên : “Vậy----chẳng lẽ phải có người tới giúp ta tháo xuống?Ta biết nha, Quản gia có phải nên giảng cho ta hay ?”

      Lãnh quản gia sửng sốt, thuận miệng : “Khăn voan này, đương nhiên nên để chú rể là Vương gia tháo xuống…….”

      Long Phù Nguyệt khóe miệng lộ ra chút cười lạnh: “Vậy….Vương gia đâu? Lãnh quản gia cầm đòn cân đến đây làm gì?”

      Lãnh quản gia chấn động, đúng là hỏi khó bà. Qua hồi lâu mới trả lời: “Ta là phụng mệnh vương gia đến giúp phu nhân tháo khăn, Vương gia quốc bận rộn đến đây.”

      tới? Ha ha, quốc bận rộn, cư nhiên ngay cả đêm tân hôn cũng quan tâm……..

      Long Phù Nguyệt khẽ nắm chặt tay.

      Phượng Thiên Vũ, ngươi đủ tuyệt (tuyệt tình)! Ngươi cố ý, cố ý trước mặt người khác làm ta mất mặt!

      Nàng bỗng nhiên khẽ cười, gương mặt nhắn là nét vân đạm phong khinh: “Ta biết, vị hôn phu thân ái của ta bận quốc , chỉ là tháo khăn voan, ta làm sao có thể biết xấu hổ còn làm phiền ? Cho nên ta tự mình làm, Lãnh quản gia, cũng cần phiền ngươi đại giá, mời ngươi trở về, ta muốn nghĩ ngơi.”

      “Này,…tháo khăn voan…rồi còn phải uống rượu đoàn tụ….” Lãnh quản gia nhớ lại những chuyện nên làm trong đêm tân hôn.

      Long Phù Nguyệt thản nhiên : “Rượu đoàn tụ? Vị hôn phu thân ái của ta còn đến, ta uống cùng ai? Quên , hết thảy đều miễn . Các ngươi lui ra.”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      342. hiểu nàng lý luận thất loạn bát tao gì

      Edit : nhok phù thủy& Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: ly nhi

      Nàng tại là Sườn Phi, mà Vương gia bình thường đối với nàng lại sủng ái , tuy rằng biết Vương gia hôm nay là thế nào , cố ý cho nàng ở mình, nhưng  người khác muốn khi dễ nàng là được. . . . . . .

      Cho nên Lãnh quản gia lo nghĩ, vẫn là nên thức thời  lui xuống.

      bàn gỗ lim còn có bàn tiệc rượu, bày biện rất đẹp mắt, gà nướng mật ong, rau cải trộn thập cẩm, tôm kho tàu, bánh bao tam bảo, hoa quả đông lạnh, súp bong bóng cá, ma bà đậu hũ….. bánh đậu bánh nướng, nhìn muôn sắc muôn vị.

      Long Phù Nguyệt gọi Điềm nhi đóng cửa phòng, nàng mấy ngày nay có tâm trạng ăn uống, lúc này biết sao, trong lòng trống rỗng , chỉ cảm thấy đói  khó chịu, nàng ha ha cười tiếng: "Được rồi, Điềm nhi, tại chỉ còn lại có chúng ta, có thể ăn nhiều chút. Ngươi có đói bụng ? Gà nướng mật này rất giòn, ăn ngon lắm, ăn ."

      Phù Nguyệt ngồi ở trước bàn, nắm lên cái ngũ phu say gà liền bắt đầu ăn.

      Nàng bình thường rất thích ăn cái này, nhưng nay ăn lại như ăn khúc gỗ mục, chút hương vị cũng có.

      Điềm nhi ngăn lại nàng ăn : "Phu. . . . . . Phù nguyệt, đồ ăn này sợ là dã nguội, chờ ta ra ngoài gọi các nàng hâm lại."

      Long Phù Nguyệt ăn miệng đầy  thịt gà, hàm hồ lắc lắc đầu: " cần, ta thích ăn nguội . . . . . ."

      Đem miệng đầy thịt gà vất vả nuốt vào cổ, nàng chỉ vào đậu hủ màu xanh : ", Ngươi nếm thử  cái này đậu hủ xanh, hắc hắc, ta vẫn cho là đậu hủ là màu trắng , nghĩ tới lại còn có thể biến thành màu xanh, toàn bộ màu xanh, ăn lãng phí. . . . . ."

      Điềm nhi kinh ngạc  nhìn nàng, bỗng nhiên giữ chặt tay Long Phù Nguyệt: "Phù nguyệt, đừng ăn, tỷ cùng Vương gia rốt cuộc làm sao vậy?"

      Long Phù Nguyệt nuốt vào ít đậu hủ xanh, nàng cười hì hì : " làm sao cả a, ngươi nhìn thấy Lãnh quản gia bận rộn việc quốc gia đại sao? Ha ha, Vương gia chúng ta quan tâm việc nhà, việc này phải nên được mọi người khen ngợi ư, ở thời đại chúng ta, đây chính là làm gương mẫu cho nhân dân, tất cả mọi người dân trong nước phải học tập nửa tháng . . . . . ."

      Điềm nhi biết trong miệng nàng thất loạn bát tao cái gì : « Thời đại của tỷ ? Có ý gì ? Có phải tỷ muốn ở Thiên Cơ quốc hay ?"

      343. lại suýt nữa thả nàng ra

      Edit : nhok phù thủy& Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: ly nhi

      Long Phù Nguyệt vỗ bả vai của Điềm Nhi đem nàng đè xuống, suýt nữa đem Điềm nhi ụp mặt xuống bàn: "Ha ha, đúng vậy a, ở Thiên Cơ quốc. . . . . ."

      Ánh mắt của nàng trái ngắm phải ngắm, chợt thấy  bàn có bầu rượu ngọc bích cùng chén thủy tinh: "Ta muốn quên, hôm nay hẳn là nên uống say. Điềm nhi, chúng ta uống, uống cho say."

      Rót ra hai chén rượu, là rượu tuyệt phẩm, ở trong chén thủy tinh hơi hơi tỏa ra ánh xanh mát.

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên có hứng thú thi thơ:

          “Lan lăng mỹ tửu uất kim hương

      Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang

      Đãn sử chủ nhân năng tuý khách

      Bất tri hà xứ thị tha hương(*)

      (Khách Trung Tác  của Lý Bạch)

      . . . . . . Ha ha, , chúng ta Uống....uố...ng!"

      Ngâm tiếng, lại uống ly rượu .



      Điềm nhi lần đầu tiên thấy bộ dạng nàng như vậy ‘ hào sảng, điên cuồng ’ , trong lòng rất đau, nhưng nàng lại biết Long Phù Nguyệt cùng Vương gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khuyên cũng biết khuyên như thế nào.

      Vươn tay đoạt chén rượu của nàng: "Phù Nguyệt, thể uống rượu nữa, uống vào bụng đau ."

      Long Phù Nguyệt mỉm cười, muốn đoạt lại từ tay Điềm nhi, nàng khoát khoát tay : " sợ, sợ, ta chính là nóng rất khó chịu, vừa vặn uống rượu này mát mẻ thực mát mẻ a. Ngươi uống được, vậy ngươi dùng bữa ."

      chuyện  lúc, lại có mấy chén rượu vào bụng, trong đầu nàng đột nhiên lên vài câu thơ: "Hoa gian bầu rượu, tự mình chước vô tướng thân. Nâng chén mời Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người. . . . . ."

      Trong mắt bỗng nhiên nong nóng , hình như có hơi nước tràn ngập, nàng ngẩng đầu lên, hít hơi dài, rốt cục thành công đem nước mắt chảy ra ép trở về. . . . . .

      Ha ha cười : "Nơi này rượu và thức ăn thịnh soạn như vậy, chúng ta sang chuyện vui . . . . . ."

      Bên trong thư phòng, Phượng Thiên Vũ phiền chán đem hỉ phục xé bỏ, tưởng xử lý các bản tấu phụ hoàng giao cho chút tĩnh tâm, lại như thế nào cũng tĩnh tâm nổi. Trước mắt lặp lặp lại  đều là Long Phù Nguyệt, hai mắt  rưng rưng. . . . . .

      ràng khuyên chính mình bao giờ thương nàng nữa, tâm tư của nàng hề giống bề ngoài nhìn qua đơn thuần như vậy, nàng dùng cổ, dùng cổ để khống chế . Cảm giác bị khống chế  rất khó chịu, cũng làm cho thực căm tức. Nhưng muốn để nàng rơi lệ, hôm nay nàng té ngã, theo bản năng ôm nàng, mặc dù chỉ là ngắn ngủn  cái chớp mắt, lại suýt nữa thả nàng ra. . . . . .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      344. lại phải lo lắng.

      Edit : nhok phù thủy& Quảng Hằng

      Beta: ly nhi

      <img class="alignnone size-full wp-image-9829" title="4dc5c83a_559f0f8b_31166" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/4dc5c83a_559f0f8b_31166.jpg" alt="" width="525" height="768" />


      nhanh tiến vào, quỳ mặt đất.

      Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn  : "Nàng. . . . . . làm cái gì?"

      " Khởi bẩmVương gia, phu nhân. . . . . . Phu nhân uống rượu."

      "Uống rượu? Rượu ở đâu? Ai ở lại hầu hạ nàng?" Phượng Thiên Vũ nổi lên cuồng phong.

      "Hồi bẩm Vương gia, chỉ có Điềm nhi. Rượu kia quả mạnh, phu nhân đòi uống, Điềm nhi cũng có biện pháp."

      Bịch tiếng, cái chén trà ở trong tay dập nát, vô số bột phấn theo bàn tay của chảy xuống: "Thế những người khác chết đâu rồi? Tại sao giúp nàng hâm lại? Đồ ăn kia cũng nguội rồi?"

      "Dạ, nguội lạnh. Những người khác đều bị phu nhân đuổi ra khỏi phòng. . . . . ." Thị vệ cúi đầu, càng càng .

      Trong lòng lại hồi oán niệm.Vương gia cũng biết tại sao vậy, đêm tân hôn đem tân nương tử mình ném ở nơi đó, lại phái nghe lén, dù gì cũng là  ngự tiền thị vệ, thân công phu, lại giống tên trộm nghe lén. . . . . . Ai, ủy khuất a!

      Bàn tay Phượng Thiên Vũ thầm nắm chặt, nha đầu này cố ý? Muốn đem bản thân làm bị bệnh khiến cho đau lòng. . . . . .

      Chết tiệt, lại phải lo lắng!

      "Tiếp tục nghe ngóng!" Phượng Thiên Vũ vung tay lên, cho xuống.

      Còn muốn nghe ngóng sao? Thị vệ kia chỉ cảm thấy đầu có ngàn con quạ đen bay qua. Nhưng lời Vương gia cũng thể tuân mạng. Cho nên —— đành phải thể chấp nhận ủy khuất—— nghe lén.

      Long Phù Nguyệt trái ly phải ly uống rất cao hứng. Cửa phòng bỗng nhiên bị đại lực đẩy ra. Lãnh quản mang theo bốn năm nha hoàn đến.

      Long Phù Nguyệt lúc này có chút men say, liếc mắt nhìn nhìn Lãnh quản gia liếc mắt cái, hì hì cười : "Lãnh quản gia, ngươi cũng là đến cùng ta uống chén?"

      Lãnh quản gia nhìn nàng cái, trong mắt toát ra tia thương hại, : "Phu nhân, nô tỳ phụng lệnh Vương gia, tới thu thập bàn ăn. Sắc trời còn sớm, phu nhân cũng nghỉ ngơi ."

      Vung tay lên, vài nha hoàn khác liền đem rượu bàn đồ ăn đem xuống.

      Long Phù Nguyệt hơi hơi cười lạnh, nàng đêm nay ăn được ít, giờ phút này ngực nàng như bị chặn lại, như chất đầy vô số gỗ vụn. . . . . .

      345.Ta nhớ ngươi muốn khóc . . . . . .

      Edit : nhok phù thủy& Quảng Hằng

      Beta: ly nhi

      Khi những người đó đều rồi, đêm canh ba, Long Phù Nguyệt gọi Điềm nhi nghỉ. Nàng nằm ngang ở mặt giường lớn, quần áo cũng thoát, cứ như vậy ngủ. . . . . .

      Nửa mê nửa tỉnh giống như nghe được có người lại , nàng xoay mình, tỉnh lại lâu, trong phòng mảnh tối đen. nhìn thấy gì. Bụng lại bắt đầu đau .

      Hơn nữa —— có xu thế càng ngày càng đau .

      Đáng chết, có lẽ rượu và thức ăn đánh lộn trong bụng nàng ?

      Nàng lại xoay người, chiếc giường cưới rộng thênh thang cũng chỉ có mình, lòng nàng trống rỗng, nắm cái gối  ôm vào trong ngực, bụng

      càng ngày càng đau mãnh liệt, mồ hôi lạnh theo thái dương của nàng chảy ra.

      Nàng nhàng rên rỉ tiếng, càng cuộn chặt thân mình.

      Đau quá, nàng đau đến muốn khóc. Ở giường ngừng quay cuồng. . . . . .

      trận gió lạnh xẹt qua, ánh trăng bên ngoài  cũng giống như tối sầm lại, người Long Phù Nguyệt bỗng nhiên tê rần, đầu óc choáng váng hôn mê bất tỉnh.

      Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người ngồi bên, luồng hơi nóng chạy khắp cơ thể nàng, bụng  đau đớn cũng chầm chậm giảm xuống, cả người ấm áp  như được đặt dưới ánh mặt trời, hết sức thoải mái. Nàng rốt cục ngủ say sưa.

      Tỉnh lại lần nữa là hừng đông, vén chăn lên rời giường. . . . . .

      Chăn? Long Phù Nguyệt ngẩn người, nàng nhớ đêm qua là nằm ở chăn ngủ ,

      Ừm, chắc là buổi tối lạnh tự mình  lấy đắp .

      Vừa mới mở cửa, cái bóng trắng vù  tiếng chui vào.

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, cúi đầu nhìn lên, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, bóng trắng kia đúng là tiểu hồ ly!

      Tiểu hồ ly nhảy vào trong ngực của nàng, hai ánh mắt xanh rờn  nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng : "Tiểu nha đầu, ngươi giống như khóc nha, ngươi nhìn ngươi xem, ánh mắt sưng đỏ giống trái hạnh đào. Nhân loại kết hôn phải hẳn là vô cùng cao hứng đấy sao? Tại sao ngươi lại khóc đến mức như vậy?"

      câu làm Long Phù Nguyệt ứa ra nước mắt, nàng vỗ vỗ lông hồ ly, tiểu hồ ly hai ngày này mập ít, chắc ăn ít gà. Thân mình nhắn của nó tròn vo , càng lúc càng giống quả bóng .

      Long Phù Nguyệt miễn cưỡng cười tiếng: "Tiểu hồ ly, lâu gặp, ta nhớ ngươi muốn khóc . . . . . .

      LỜI CỦA TÁC GIẢ

      Về phần Phượng Thiên Vũ, ta nghĩ mọi người là đều đứng ở lập trường nữ chủ  nhìn chuyện này, quên vị trí niên đại  lịch sử cực hạn của . Nam nhân triều đại  này đều là ba vợ bốn nàng hầu , có thể , tựa như ăn cơm ngủ vậy. Vị Cổ Bảo Ngọc cùng Lâm Đại Ngọc như vậy nhau, Cổ Bảo Ngọc phải vẫn cùng Tập Nhân có chân sao? Cho nên mới , ở cổ đại, tâm tính nam nhân  loại này thực bình thường.

      Cho nên , muốn cải tạo Phượng Thiên Vũ, phải từng bước , kỳ muốn theo bản năng  vì nàng thủ thân. Nhưng là người nam nhân, hơn nữa còn là Vương gia cao ngạo , đem bất luận kẻ nào để vào mắt , tự nhiên là muốn bị bất luận kẻ nào khống chế. Nhất là bị loại phương pháp này khống chế. . . . . . Hey, nhìn cái ta đem so sánh. Tựa như con ngựa giỏi, bỗng nhiên bị người ta bó buộc bốn chân, nhất định đá đánh hồi . . . . . ..

      Mà trải qua nhiều chuyện như vậy, Long Phù Nguyệt quả , nếu trải qua đặc biệt biến cố, nàng rời . Dù sao, nàng đành lòng nhìn chết . . . . . .

      Phượng Thiên Vũ vì đoạn tàn bạo này nên phải trả giá nhiều. Đương nhiên cuối cùng là cái kết cục gì, ta nghe theo đại đa số nhân - ý kiến, tại, thỉnh mọi người Tĩnh Tâm xem văn. Tin tưởng những câu chuyện tình ở phía sau làm quý vị thất vọng….

       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      346.Nên bớt mập chút . . .

                 
      <img class="alignnone size-full wp-image-9840" title="5b83303d606f26fe7c1e71221" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/5b83303d606f26fe7c1e71221.jpg" alt="" width="245" height="303" />
      Lục Vương Gia

      Edit : nhok phù thủy& Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: ly nhi

      Tiểu hồ ly bĩu miệng nhắn cái: "Kỳ ta cũng rất nhớ ngươi. Tưởng nhớ ngươi, ngay cả gà cũng muốn ăn, đúng rồi, nên gọi ta là tiểu hồ ly, ta gọi là Ngọc Kiều Long nha."

      Long Phù Nguyệt bật cười: "Ngươi nhìn ngươi xem, tại làm sao giống Long rồi? Béo giống trái cầu. Thôi cứ gọi Cầu Cầu ."

      "Ta mới gọi Cầu Cầu! Tên là khó nghe , ngươi phải gọi ta là Ngọc Kiều Long, hoặc ta biến thành con rắn cắn ngươi nga!"

      Tiểu hồ ly rít tiếng. Ầm ỹ cơ hồ phá màng tai Long Phù Nguyệt .

      "Được rồi, được rồi, tiểu Long tiểu Long làm ơn đừng hét nữa,, lỗ tai sắp bị ngươi làm điếc rồi. . . . . ."

      " Hồ ly này. . . . . . Có thể ? !" Điềm nhi vừa mới bưng đồ dùng rửa mặt vào cửa, liền nghe được tiếng rít của tiểu hồ ly , nàng chấn động, chỉ vào tiểu hồ ly kêu lên. Nàng bị dọa đến mất mật.

      Mấy ngày trước Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên bế con hồ ly trở về, đối với hồ ly vô cùng sủng ái, bảo toàn bộ nha hoàn vú già trong phủ  đều lấy hồ ly làm tổ tông cung cấp nuôi dưỡng. Mỗi bữa đều là đãi tiệc bằng gà. Nhưng, những người này cho tới bây giờ chưa thấy qua tiểu hồ ly chuyện. Nay chợt vừa nghe đến, đương nhiên hoảng sợ.

      Tiểu hồ ly đẩy cái miệng nhắn nhếch lên, cũng thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng. Đầu chôn sâu vào trong lòng Long Phù Nguyệt , buồn buồn : "Chủ nhân, ta nhớ ngươi lắm, tại sao  bây giờ mới thấy ngươi đến?"

      Long Phù Nguyệt cười khổ cái, sờ sờ đầu của nó : "Được rồi, chúng ta đây phải gặp sao? Ngươi nhìn ngươi xem, tại ăn nhiều giống như con heo , nên bớt mập chút . . . . . ."

      Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.

      Phượng Thiên Vũ tựa như mất tích, vẫn từng xuất qua.

      Nhưng ra các cơ thiếp khác thường thường đến ‘ bái phỏng ‘ nàng.

      Long Phù Nguyệt biết, các nàng danh nghĩa là tới thăm, kỳ là đến chê cười nàng.

      Nhất là Vân Mặc Dao, đố kỵ trong ánh mắt  nàng gần như trắng trợn  viết ở mặt, chuyện chua ngoa, nhưng mỗi lần đều bị Long Phù Nguyệt thản nhiên  mấy câu làm nghẹn họng. Mặt nghẹn đỏ tai hồng, lại cứ như vậy thể nào phản bác. . . . . .

      Ai ——

      Tiếng thở dài nhàng  bật ra từ cánh môi đỏ bừng , công tử tự mình tựa vào phía trước cửa sổ nhìn .

      347.Ta thực hối hận

      Edit : nhok phù thủy& Quảng Hằng

      #ff9900;Beta: ly nhi

      Tiếng thở dài nhàng  bật ra từ cánh môi đỏ bừng , công tử tự mình tựa vào phía trước cửa sổ , ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhìn dòng người hối hả , ánh mắt của có chút đơn, suy nghĩ, biết lại lạt vào cõi thần tiên nơi nào.

      "Phù. . . . . . Công tử, chúng ta trở về , còn sớm. . . . . ." Bên cạnh thư đồng mặt thất sắc có chút lo lắng cùng sợ hãi, lặng lẽ gọi vị công tử kia.

      Vị công tử ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, dùng cây quạt nhàng gõ thư đồng kia chút: "Ngu ngốc, gấp cái gì, yên tâm, toàn bộ Vương Phủ cũng có ai chú ý chúng ta. Chúng ta ăn uống no đủ sau."

      Thư đồng kia gần như muốn khóc, thấp giọng : "Phù Nguyệt, chúng ta làm như vậy hợp với quy củ , nếu như để cho Vương gia biết, lột da ta."

      "Yên tâm, biết , sớm đối với ta chẳng quan tâm ? Phủ lớn như vậy , như thế nào cũng làm sợ?, biết, đánh chết ta cũng trốn . . . . . . Ha ha!" Long Phù Nguyệt tựa hồ câu, nhưng trong giọng lại có thản nhiên  chua sót.

      Hôm sau, Phượng Thiên Vũ hề cấm túc nàng, nàng có thể tùy ý ra vào Vương Phủ, trong phủ nàng muốn nhìn thấy ánh mắt lũ tiểu nhân này , liền mỗi ngày mang theo Điềm nhi dạo phố, vì tránh cho phiền toái cần thiết, nàng mỗi lần ra đều là thay đổi nam trang,thành công tử.

      "Ha ha, khéo, ngờ Long công tử cũng ở nơi đây." thanh trong trẻo bỗng nhiên truyền tới.

      Trước bàn bỗng nhiên xuất bóng ma, Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, đứng trước mặt  người. Áo mãng bào ngọc bội, má đỏ môi hồng, khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười ôn nhuận như ngọc .

      Lục vương gia!

      Long Phù Nguyệt cũng cười, đứng dậy, làm tư thế xin mời: "Hiếm khi được gặp Lục vương gia, mời ngồi."

      Lục vương gia cũng khách khí, lập tức ngồi xuống, khẽ cười : " nên gọi ta là Lục vương gia, gọi ta Thiên Diệp .’’

      Long Phù Nguyệt đối với luôn luôn có vẻ có hảo cảm, lập tức nghe lời : "Được, hiếm khi được ngài coi trọng, ta đây khách khí, Thiên Diệp."

      Phượng Thiên Diệp ánh mắt cười thành trăng lưỡi liềm, lắc đầu thở dài hơi, nửa nửa giả : "Phù nguyệt, , ta thực hối hận."


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :