1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      328.Tất cả đều thể vãn hồi. . .

      Edit: Elaine

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Xé rách quần áo, từng mảnh bay lượn.

      Cẩm tú giường, tóc đen của nàng phân tán, thủy mâu mê ly, đường cong lả lướt, thân thể tuyết trắng mềm mại, làm cho rốt cuộc ép được dục vọng đốt người, đến giờ phút này, cũng muốn tiếp tục ngăn chặn, thầm nghĩ muốn nàng, hảo hảo nàng, khiến nàng hoàn toàn trở thành nữ nhân của . . . . . .

      loại hận ý mang theo tình cảm mãnh liệt cơ hồ khiến Long Phù Nguyệt bốc cháy, rốt cuộc thể suy nghĩ nữa, mờ mịt , giống như đưa thân vào việc hệ trọng muôn nghìn.

      Lúc nàng ở dưới thân hơi hơi sợ run, kháng cự cùng tâm trạng cũng trở nên yếu đuối vô lực, cắn chặt lấy môi dưới, như trước đổ xuống ra thoát ra  rên rỉ, mỗi thanh giống như đánh vào trong lòng Phượng Thiên Vũ . Dục hỏa đánh úp lại, gần như muốn hòa tan cháy sạch .

      "Tiểu Nguyệt Nguyệt, từ khi ta gặp nàng, ta còn động đến những nữ nhân khác. . . . . . Mà nàng, lại lần lượt  muốn tránh ta! Ta lòng vì nàng, nàng lại muốn đem ta quá chén rồi đào tẩu, nàng đem tâm tình của ta đặt chỗ nào? Nàng tràn đầy tinh lực như vậy, ta khiến cho nàng sức lực đào tẩu cũng có!"

      " tại được! Đừng. . . . . ." Long Phù Nguyệt nước mắt gợn sóng. Cực lực phản kháng .

      "Ta vốn muốn đem việc cùng nàng hoan ái đến đêm tân hôn của chúng ta, mà nàng. . . . . . Cho nên, Phù Nguyệt, ta muốn cho nàng tối nay liền trở thành nữ nhân của ta." Phượng Thiên Vũ nâng gương mặt của nàng, hai tròng mắt nguy hiểm như hồ sâu, giống như muốn đem Long Phù Nguyệt dìm xuống.

      "Lần đầu tiên đau, nhưng ta thực ôn nhu , Phù Nguyệt, cho ta . . . . . ."

      "Khốn kiếp! Phượng Thiên Vũ, ngươi phải hối hận, ngươi nhất định hối hận." Nước mắt Long Phù Nguyệt như mưa.

      "Nếu thả nàng rồi ta mới có thể hối hận!" Thanh của Phượng Thiên Vũ khàn khàn mà mị hoặc. cố nén dục vọng bừng bừng nổi lên, ôn nhu hôn lên nước mắt mặt nàng, ôn nhu  âu yếm giống như gió , làm cho Long Phù Nguyệt rốt cuộc ra lời.

      Long Phù Nguyệt liều mạng kéo về thần trí muốn trầm mê , buông tay cố gắng cuối cùng , cố hết sức muốn đẩy ra, giãy dụa thân thể mềm mại, muốn đem thân mình rút khỏi dưới thân . Phượng Thiên Vũ thở dài tiếng, chút lý trí còn sót lại hoàn toàn đánh mất, phóng túng chính mình.

      trận đau đớn tê liệt cơ hồ khiến Long Phù Nguyệt thét chói tai ra tiếng, nước mắt của nàng từng giọt, từng giọt lớn lăn xuống….

      329.Ngực giống như tiến có cái gì tiến vào

      Edit: Elaine

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Từ nay về sau, vô luận đối với mình như thế nào, mình cũng thể rời khỏi . . . . . .

      Trước mắt giống như  màn pháo hoa nổ tung, trong pháo hoa con  sâu màu đỏ vặn vẹo quay quanh, dần dần biến mất.

      Phượng Thiên Vũ trong nháy mắt này, trước mắt cũng bỗng nhiên đỏ lên, ngực giống như tiến có cái gì tiến vào, bỗng nhiên tê rần, trận mê muội, suýt nữa ngất .

      vội vã ổn định  tâm thần, trong lòng xẹt qua chút kinh ngạc, nhưng thấy đôi mắt Long Phù Nguyệt rơi lệ, lại đau lòng vô cùng. Nằm rạp người hôn lên nước mắt mặt nàng, thào: "Phù Nguyệt, ta nàng đời kiếp. . . . . ."

      Động tác của mềm vô cùng, giống như nàng là con búp bê.

      Long Phù Nguyệt hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, hai tròng mắt nàng phủ sương mù hơi nước, song chưởng ôm chặt hông của , hé ra khuôn mặt nhắn gần sát lồng ngực của : "Đừng phụ ta, ngươi về sau thể phụ ta."

      . . . . . .

      Tất cả tình cảm mãnh liệt rốt cục qua .

      Phượng Thiên Vũ rốt cục cảm thấy mỹ mãn mà ngủ, nhưng  chung quy là ngủ an ổn. Lúc nửa đêm chẳng biết lúc nào tỉnh lại, bên người trống . Trong lòng trầm xuống, nhảy dựng lên, ánh mắt nhanh chóng đảo tìm trong phòng, rốt cục, thấy nàng, Long Phù Nguyệt mặc kiện quần áo đơn bạc đứng ở phía trước cửa sổ, mi mắt cụp xuống, cũng biết suy nghĩ cái gì? Ánh trăng ôn nhu tắm rửa nàng, người nàng hình như phát ra vầng hào quang lấp lánh.

      duỗi cánh tay dài, đem nàng kéo vào trong lòng. Thân thể của nàng có chút lạnh như băng, khuôn mặt nhắn hình như có nước mắt, khỏi thở dài hơi: "Đừng khóc, Phù Nguyệt, thực xin lỗi. Đối với nàng, ta thể thả nàng . Ta nhất định cưới nàng làm Vương Phi của ta."

      Nước mắt của Long Phù Nguyệt chảy xuống, dùng nắm đấm nhắn đánh vào , "Ta muốn làm Vương Phi gì của ngươi, ngươi là trứng thối tại sao lại bắt buộc ta như vậy? Ô ô ô ô, ở đại của ta, hành động như thế này của ngươi bị gọi là cưỡng hiếp, nhốt vào tù a..."

      Phượng T hiên Vũ hôn nhàng lên môi nàng, "Nha đầu ngốc, dù sao qua hai ngày nữa nàng chính là Vương Phi của ta rồi, sao có thể là có tội chứ?"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      330.Ngươi thích ta sao?

      Edit: Quảng Hằng

       

      Lại tự mình cười khổ cái, điểm vào mũi thon của Long Phù Nguyệt  chút: "Bổn vương cho tới bây giờ từng bắt buộc nữ tử làm chuyện này, tiểu nha đầu như nàng làm cho ta phá vỡ quy tắc… Tiểu nha đầu, nàng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."

      . . . .

      "Vinh hạnh? Vinh hạnh cái rắm!" Long Phù Nguyệt gần như có chút hổn hển.

      "Suỵt, nữ hài tử chuyện nên lịch chút, đừng những lời thô tục như vậy.”

      Phượng Thiên Vũ giống như muốn trừng phạt nàng, khẽ cắn cắn lỗ tai của nàng. Làm cho nàng nhịn được rụt cổ lại, lỗ tai vào cổ của nàng là mẫn cảm nhất, lúc này hơi thở ấm áp của phà vào cổ và tai của nàng, làm cho nàng kìm lòng đậu co lại thân mình, cười khanh khách : "Đừng cắn ta. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng đỏ bừng như say rượu, nhất thời nhiệt huyết giống như sôi lên, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy trầm, bỗng nhiên ôm lấy nàng bế thốc dậy

      , thấp giọng cười : "Nàng tiểu tinh mị hoặc . . . . . ."

      Lại là phen cảnh xuân kiều diễm, ngay cả ánh trăng sáng cao tựa hồ cũng xấu hổ trốn vào tầng mây.

      "Vũ Mao. . . . . ." Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của , buồn buồn kêu.

      "Hửm? Tiểu nha đầu, chỉ có mình nàng mới gọi bổn vương như thế.” Phượng Thiên Vũ bật cười.

      "Ngươi thích?" Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn .

      "Thích, đây là cách xưng hô độc nhất chỉ có mình nàng gọi,  tuy rằng quá xuôi tai. Bất quá ta thích nàng gọi ta như thế. Nàng muốn cái gì?" Phượng Thiên Vũ hôn ngụm ở cái miệng của nàng.

      Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, muốn lại thôi, đột nhiên hỏi: "Vũ Mao, ngươi thích ta sao?"

      Phượng Thiên Vũ liếc xéo  nàng: "Tiểu nha đầu, đến lúc này nàng còn hỏi như vậy, ta đương nhiên thích nàng, nếu phải thích nàng, ta cũng bắt buộc nàng như thế này. . . . . Tiểu nha đầu, chẳng lẽ nàng thích ta? Cho nên mới lại nhiều lần  muốn trốn? !" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên có tia xác định.

      " phải! Cực phẫm nam nhân như ngươi ai thích? Nếu ở vào thời đại của ta, ngươi chính là thủ tịch CEO, có tiền có nhà , có quyền thế, lại tuấn tú đến mức khó thể tin nổi, ai, thuộc dạng Vương lão ngũ* mà mọi người thèm muốn, biết bao nhiêu tranh giành thèm muốn gả cho ngươi…” (5 tiêu chuẩn chọn chồng: có tiền, quyền, sắc, nhà và công việc.)

      "Tiểu nha đầu, nàng lại sang chuyện khác! Ta có hỏi người khác, ta chỉ hỏi nàng, nàng có thích ta hay ?" Phượng Thiên Vũ nguy hiểm  nheo mắt lại.

      331.Cho dù là có lấy roi đuổi ta , ta cũng

      Edit: Quảng Hằng


      "Ta —— đương nhiên thích . Bằng ngươi bắt buộc ta, ta sớm thiến ngươi!" Long Phù Nguyệt tức giận nhìn .

      "Như vậy cũng tốt!" Phượng Thiên Vũ thở phào nhõm, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.

      "Vũ Mao. . . . . ." Bàn tay bé của Long Phù Nguyệt khẽ vẽ vòng tròn nho ngực .

      "Hửm? Nàng lại muốn gì?" Phượng Thiên Vũ lại bị nàng trêu chọc sóng tình dâng trào.

      "Vũ Mao, ta bây giờ là người của ngươi, giống như , ngươi cũng là người của ta. Về sau ngươi tiếp tục ở được bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, các cơ thiếp của ngươi cũng phait tiễn bước. Bằng —— bằng —— Bằng ngươi chết vô cùng khó coi."

      "Tiểu nha đầu, nàng uy hiếp ta sao?" Lông mày nhíu lại, mâu quang vừa chuyển, nghe ra tâm tình trong giọng của .

      "Ha ha, ngươi là Cửu hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng, minh thần võ, cũng chịu bất luận kẻ nào uy hiếp , Chiến thần Tu La a, ta làm sao dám uy hiếp ngươi? Nhiều nhất, ta  chỉ tự lo cho thân ta, muốn biến mất ở trước mặt ngươi thấy gì nữa, đỡ phải đến lúc đó làm chướng tầm mắt hoa vấn liễu  của ngươi. . . . . ."

      Trong lòng Long Phù Nguyệt thầm thở dài hơi, khởi động  thân mình. Nàng muốn ra chân tướng, lại sợ tiếp nhận được. Nàng tham luyến vòng tay ấm áp của , muốn phá hư

      khí ấm áp yên tĩnh như vậy, đành phải dùng lời này uy hiếp , để cho dẹp bớt hoa tâm, đừng oanh oanh yến yến khác  ở bên ngoài nữa. . . . . .

      Nàng biết mình đây là chính sách đà điểu, chân tướng sớm hay muộn cũng phải ra, nhưng chỉ hy vọng có thể kéo dài được ngày, rồi lại thêm ngày có lẽ, vì quá nàng, từ nay về sau thay đổi triệt để chăng. ….

      "Tiểu nha đầu, nếu nàng còn dám cùng ta chơi trò mất tích, ta nhất định lột da của nàng ra!" Phượng Thiên Vũ gằn giọng gắt gao kéo nàng vào lòng.

      "Ngươi bỏ được?" Long Phù Nguyệt ngước mắt nhìn . Nửa nửa giả hỏi.

      "Ai, đương nhiên luyến tiếc, nhưng nàng là người mà ta nhất, đành phải chịu thiệt thòi chút vậy. Bất quá, ta đem nàng buộc ở bên cạnh ta, thể để nàng rời ta nửa bước.”

      Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc cái: "Ngươi nghĩ rằng ta là sủng vật của ngươi sao. "

      Phượng Thiên Vũ nhàng hôn ở môi nàng: "Cho nên mới , tiểu nha đầu, nàng trăm ngàn lền đừng rục rịch có ý niệm chạy trốn ở trong đầu. Bằng dù chân trời góc biển, ta nhất định cũng phải đem nàng bắt trở về!"

      Long Phù Nguyệt sâu kín thở dài: "Chỉ cần ngươi phụ ta, cho dù là lấy roi đuổi ta , ta cũng ."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      332. Tiến thoái lưỡng nan.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc

      Nàng hé ra khuôn mặt nhắn trong lồng ngực của , hơi hơi nhắm mắt lại, thào câu: “Vũ Mao, ta ngươi….Thât ngươi. Cho nên…..ngươi đừng phụ ta, bằng , ta chết có chỗ chôn.”

      Phượng Thiên Vũ lần đâu tiến thấy nàng biểu lộ tình , ôm nàng chặt, trong lòng là ấm áp hạnh phúc chưa từng có….

      Nghe được câu cuối cùng của nàng, Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu mày, mắt nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi có tâm sao?”

      Long Phù Nguyệt thân mình co rụt lại, cắn cắn môi, muốn lại thôi: “Ta……….”

      Ngón tay trắng nõn như ngọc của Phượng Thiên Vũ nâng khuôn mặt nàng lên: “Ngoan, ra để ta giúp ngươi.”

      “Ta…..ta sợ ngươi tức giận……..” Long Phù Nguyệt trong lòng muốn nhảy loạn.

      Nàng phải sao?Nếu , biết tình lại cũng nữ tử khác hoan ái, tới lúc đó cái gì cũng muộn! Trong lòng nàng vô cùng rối rắm.

      Nhìn khuôn mặt khó xử của nàng, tâm Phượng Thiên vũ trầm xuống: “Nàng có việc gạt ta? , rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ, nàng nhiều lần muốn chạy trốn là bởi vì trong lòng nàng có người khác? Ta bất kể nàng nghĩ cái gì, nữ nhân của Phượng Thiên Vũ ta, có bất kì người nào có thể cướp !”

      Long Phù Nguyệt mỉm cười, cuống quít lắc lắc đầu: “ có, có người khác.”

      Phượng Thiên Vũ lúc này tâm mới hơi thả lỏng, lại nhàng hôn lên môi nàng cái: “ tốt, rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Long Phù Nguyệt khép hờ ánh mắt.

      cứ ! là tiến thoái lưỡng nan! Sớm muộn cũng phải !

      “Vũ Mao, ta kể cho ngươi chuyện xưa được ?”

      Phượng Thiên Vũ cũng dự đoán được chuyện cổ này cũng nàng có liên quan, liền gật đầu: “Được, nàng !”

      “Có thanh niên, rất thích du lịch, có ngày đến Miêu Cương, ở nơi đó, quen miêu nữ, thập phần thích nương này, liền điên cuồng theo đuổi. Mà nương đó ngay từ lần đầu tiên từ chối , sau lại vì triền miên theo đuổi, hơn nữa nàng quả thực thích thanh niên này, cho nên nàng bắt thề, cả đời chỉ nàng.

      (NN: ta tự kỷ, đau lòng quá TT______TT)

      333. Độc tình cổ.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc

      Thanh niên lúc ấy tính tình nóng nảy, lập tức cần suy nghĩ mà đáp ứng nàng. Lại trải qua phen thề nguyện dưới trăng, hai người bọn họ liền kết hợp. Thanh niên kia vốn chỉ du lịch đến đó, cho nên sau thời gian ngắn, lại với Miêu nữ phải trở về báo với cha mẹ, sau đó chính thức cưới nàng……

      đến đây Long Phù Nguyệt vụng trộm nhìn sắc mặt Phượng ngàn vũ, thấy vô cùng chuyên chú, nàng thầm thở dài hơi, tiếp: “Thanh niên kia kỳ thực sớm quên khoảng thời gian tình cảm với Miêu nữ. Cho nên, sau khi về nhà, liền cưới nữ nhân khác làm vợ. Mà sau khi kết hôn vài ngày, cả người đau nhức, nhất là lúc sinh hoạt vợ chồng, ngực bên trái đau như đao chém. còn tưởng mình bị bệnh gì, liền đại phu khám. Nhưng ai nhìn ra bệnh của , chỉ sau mười ngày ngắn ngủi, gầy rất nhiều. Sau lại có đạo sĩ cho biết, có thể trúng loại cổ của Miêu nữ, phải tìm được nương kia mới có biện pháp. Thanh niên này bất đắc dĩ phải trở lại Miêu Cương, nhưng mà….chưa tìm được nương kia, chết vì cổ độc phát tác…..”

      Trong phòng tĩnh lặng như chết, tựa hồ ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

      biết trải qua bao lâu, cánh tay Phượng Thiên Vũ chậm rãi buông ra, sắc mặt có chút tái nhợt, trong con ngươi hình như còn có ngọn lửa cháy: “Vậy nếu tìm được nương Miêu nữ kia có phải có thể giải cổ hay ? Đây là cổ gì?”

      Long Phù Nguyệt buông xuống đôi mắt: “Bởi vì sợ nam tử thay lòng đổi dạ, nên Miêu gia vì bảo vệ nữ tử của mình truyền lại loại cổ này qua nhiều thế hệ, tên là độc tình cổ. Nó ở trong người của các Miêu nữ, sau khi ái ân, chuyển qua người nam nhân. Nếu nam tử thay lòng đổi dạ, bình yên vô , hơn nữa thể lực so với trước kia còn mạnh hơn, nhưng nếu ân ái cũng nữ tử khác, vậy tới lúc chết của …….”

      “Ha ha……” Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười như điên: “Tiểu nha đầu, ngươi cố ý làm ta sợ? thế giới làm gì có loại cổ độc nào lợi hại như thế?”

      Long Phù Nguyệt cắn cắn môi: “Ta cũng hi vọng nó là trò đùa, nhưng đây là , hơn nữa may, ta lại là người của Miêu tộc, mẹ ta, cha ta, cả ông của ta đều là những người chuyên sử dụng cổ độc……..”

      <<<<<<<<<NN: tí có ai muốn ném cái gì tự nhiên nhá, đừng ném sứt mẻ soái ca của ta là được, còn lại muốn ném sao ném :”>>>>>>>>>

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      334. Độc tình cổ 2

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc

      Tâm Phượng Thiên Vũ trùng xuống, nhớ tới lúc nãy khi ân ái cùng nàng ngực rất đau đớn.

      nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: “ vậy trong cơ thể ngươi cũng có loại độc tình này?”

      Long Phù Nguyệt cúi đầu dám nhìn : “Ta bày ra trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn cũng là vì chuyện này………..”

      “Chết tiệt, vậy sao ngươi sớm?” Hàn ý mặt Phượng Thiên Vũ cơ hồ có thể đóng thành băng.

      “Sớm hay muộn có gì khác nhau? Có phải nếu sớm ngươi cần ta? thương ta nữa hay ?” Long Phù Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng trong suốt, lại có tia bi thương hiểu .

      Gương mặt Phượng Thiên Vũ cứng lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Đương nhiên là khác nhau, biết chân tướng mà còn muốn ngươi, là bổn vương cam tâm tình nguyện! Nhưng bây giờ ngươi mới với ta, ràng là trêu đùa bổn vương! Long Phù Nguyệt, nghĩ tới ngươi là nữ tử như vậy! Đủ hiểm, đủ độc ác!”

      “Cái gì…?Ngươi,……là ngươi bắt buộc ta, ta phải trêu chọc ngươi……..làm sao ngươi có thể như vậy?” Nước mắt Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng chảy ra, từng hạt từng hạt rơi mặt đất.

      Phượng Thiên Vũ cũng vì thế mà thay đổi, chỉ có đôi con ngươi giận dữ nhìn nàng: “Long Phù Nguyệt ngươi còn bày ra bộ dạng này, ngươi có thể làm con hát rồi đó ( theo tại là diễn viên ấy!) !”

      ! Ta có diễn trò! Ta có trêu chọc ngươi, ta biết ngươi là người phong lưu, cho nên ta mới muốn chạy trốn ngươi……..là ngươi------ngươi giữ chặt ta buông……….” Long Phù Nguyệt kêu lên

      sai! Ngươi nhiều lần muốn trốn ! Nhưng tại sao ngươi ? Ban đầu ngươi vì sao chân tướng? Có phải muốn lạt mềm buộc chặt hay ? Ngươi lòng muốn độc chiếm bổn vương, nên mới bày ra kế sách này phải ? Ha ha, nghĩ tới Phượng Thiên Vũ ta cả đời hơn người lại bị mắc bẫy! Ngươi nha đầu độc ác!” (NN: đáng chết *đấm đấm đá đá* TT_________TT muốn làm truyện nữa! Muội sợ ngược a!!!!) (HL:Me too >”<) (QH: m..e...m..e...t..o..o) Hu hu....


      Tay tức giận đến run lên, nếu nữ tử khác dùng loại thủ đoạn này với , do dự mà giết chết nàng. Nhưng là Long Phù Nguyệt, là nữ nhân duy nhất thương , cho nên, hạ thủ được…….( TT________TT )

      mạnh mẽ đẩy nàng ra, định đứng dậy.

      335. Trái tim đau quá!

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc


      Long Phù Nguyệt lại gắt gao ôm : “Vũ Mao, tin tưởng ta, ta cố ý giấu diếm ngươi. loại cổ độc này có đặc tính kì lạ, ban đầu nó cho ta ra, ta thử rất nhiều lần, nhưng vẫn thành công! Ta cũng muốn viết ra, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện này đầu óc trống rỗng, hoàn toàn thể viết chữ……….”

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười ha ha như điên: “Long Phù Nguyệt ngươi còn muốn gạt ta? Nó cho ngươi ? Ha ha, lời ngươi ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng tin! Ngươi cho là ta ngu ngốc vậy sao!?” ( oa muốn bậy quá >>>>>>>”<<<<<<<<<< )

      Long Phù Nguyệt kinh ngạc nhìn : “Ngươi…ngươi tuyệt tin tưởng ta sao?”

      Phượng Thiên Vũ nhắm mắt lại, chuyện này phát sinh người , quá mức đột ngột, quá mức tàn khốc. luôn luôn kiêu ngạo, chịu trói buộc bởi bất cứ ai, nhưng bây giờ--------còn chưa tùng có ai dám đùa giỡn như vậy! (Cái gì??? Tàn khốc hử??? )

      “Loại cổ này có thể giải được ?” Phượng Thiên Vũ cắn răng hỏi.

      “Chuyện này…….” Long Phù Nguyệt nuốt ngụm nước bọt: “ có…..”

      “Long Phù Nguyệt, ngươi có biết ? Ta nghĩ về sau chỉ có ngươi, dính dáng tới nữ nhân khác, nhưng mà ngươi lại sử dụng thủ đoạn như vậy, ta ngờ ngươi ở trong lòng ta lại hung hăng đâm ta đao! Yên tâm, về sau ta có bất kì nữ tử nào khác, ngươi cũng đừng mơ ta thương tiếc ngươi!” Ánh mắt Phượng Thiên Vũ lãnh khốc, oán hận xong, hướng cửa mà !

      Long Phù Nguyệt suy sụp ngã xuống, trơ mắt nhìn rời , trong lòng từng đợt rét run, nàng ôm chặt chăn, nhưng mà vẫn lạnh run như cũ.

      Kết quả như vậy, nàng sớm đoán được. Nhưng mà, trái tim vẫn đau quá!

      ……..

      Long Phù Nguyệt ngồi chờ giường lớn suốt đêm, Phượng Thiên Vũ cũng quay trở lại.

      Luồng ánh sáng ban mai nhuộm vàng góc nhà.

      Long Phù Nguyệt chậm rãi đứng lên, thân mình đau nhức muốn chết, đó là----di chứng của việc hoan ái đêm qua.

      Nàng cười khổ cái, quần áo của nàng rơi mặt đất nàng cũng thèm nhặt lên, tìm bộ quần áo khác, vô lực thay đồ.

      biết trải qua biến cố này, có còn muốn cưới mình hay ?

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      336.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc

      Nàng suy nghĩ đêm, cả đầu đau nhức. Lúc này ràng lắc đầu, quên , nghĩ tới nữa, binh đến tướng chặn, nước tới đắp đập.

      Tốt xấu cũng nên rửa mặt…

      Vừa mở cửa phòng ra, nàng lại giật mình sửng sốt, ở cửa lại có tới bốn thị vệ!

      Thấy nàng mở cửa, bốn người kia khom mình thi lễ: “Tham kiến Phu Nhân.”

      Phu Nhân? Long Phù Nguyệt trố mắt chút. Bây giờ mới nhớ ra chỉ có chính phi mới được gọi là Vương Phi, còn sườn phi được gọi là Phu Nhân.

      Như vậy lấy nàng làm sườn phi của ?

      Nàng khẽ gật đầu, muốn ra ngoài. Nàng muốn ra ngoài tập võ buổi sáng, tốt xấu nàng cũng có chút công phu, nên bỏ phí.

      “Phu nhân, Vương gia , hai ngày này ngài thể ra ngoài, lát nữa có người trong cung đến dạy cho người lễ nghi cung đình.”

      Lễ nghi cung đình? có ý gì? Muốn biến nàng thành cung nhân? Đem nàng thành tiểu thư khuê các? Nhưng quan trọng hơn là--------nàng bị giam lỏng rồi! Lúc này người giam lòng nàng lại là nam nhân của nàng……..

      Điểm tâm tương đối phong phú, từ đồ ăn đến canh, màu sắc hương vị đều vô cùng thơm ngon, nhưng nàng chút cũng thèm ăn, qua loa hai miếng liền buông bát đũa.

      Sau khi ăn điểm tâm, người trong cung cũng đến.

      Đó là nữ tử trung niên, dưới bốn mươi tuổi, thân mình với gương mặt đều đoan đoan chính chính, bước cũng đoan đoan chính chính, cả người cứ như khối xúc xắc, tứ bình bát ổn làm cho người ta tức muốn giơ chân.

      Mama này dạy nàng nề nếp gia giáo, cái gì mà cười phải dấu răng, cái gì động váy, cái gì làm vợ người ta phải biết tam tòng tứ đức, cái gì mà tái giá chi nghĩa,… đống đạo lí rườm rà, làm cho đầu của Long Phù Nguyệt to như cái đấu, cơ hồ hỏng mất.

      Mặc nàng giảng giải, nguyên bản là lòng Long Phù Nguyệt yên, vào lỗ tai này lại ra lỗ tai khác.

      Đến buổi chiều chỉ vì kiểu đứng mà bắt nàng tập hơn mấy chục lần, Long Phù Nguyệt rốt cuộc bùng phát, liều lĩnh đá mama kia ra khỏi cửa (muội chém!!! ==’’ )

      337. Đại hôn

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Lạc Lạc

      Long Phù Nguyệt dù sao cũng có chút võ công, đối phó với người khác chắc được, nhưng đối phó với mama biết võ công này chính là như ăn bữa ăn sáng. Mama lắc đầu giận dữ, liền xoay người tìm Phượng Thiên Vũ cáo trạng.

      Phượng Thiên Vũ rốt cuộc cũng tới.

      Long Phù Nguyệt cũng là nên cảm thấy may mắn hay bi ai, trong phòng chỉ còn lại chính mình, thị vệ đều ở ngoài cửa, là thị vệ nhưng thực chất là giám thị.

      Hôn lễ đúng hạn cử hành, Phượng Thiên Vũ dù sao cũng là Vương gia được hoàng thượng kính trọng nhất, mặc dù chỉ là sườn phi nhưng lại vô cùng long trọng, náo nhiệt.

      Nàng nghĩ, Phượng Thiên Vũ tức giận rời , nhất định từ hôn, lại nghĩ tới vẫn cưới nàng.

      Nàng biết, bất kì nam tử nào gặp chuyện như vậy cũng tức giận, huống chi là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cao ngạo. Nàng cũng dự đoán được tức giận.

      Nhưng dù sao cũng cưới nàng, có lẽ, sau khi tức giận, có chuyện gì. Dù sao, cũng nàng………

      Phượng Thiên Vũ cũng tự mình đến đón dâu, chỉ phái đoàn người tới, mọi người đến xem lễ cưới cũng bắt đầu náo động, tại sao chú rể còn chưa tới? Hay là, Cửu Vương gia thích nương này? Mọi lời đồn đại đều là giả dối sao?

      Tiếng nghị luận truyền vào bên trong kiệu, Long Phù Nguyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nàng nên quá để ý, dù sao cũng tức giận. Chuyện gì cũng có thể tha thứ. Nhưng lúc tiếng nghị luận truyền vào trong tai, lòng của nàng vẫn cảm thấy khổ sở, đau đến mức nàng thở nổi. Nước mắt lại chảy xuống.

      Nàng lau chùi lung tung phen, trong lòng lại thầm phỉ nhổ bản thân sao lại giống như cái ấm nước, luôn kiềm chế được nước mắt. Tốt xấu mình cũng là thanh niên xã hội chủ nghĩa khoa học, sao còn giống như Lâm muội muội, khóc lên khóc xuống rồi sao?

      Trong lòng nàng lại thầm rủa: “Thối Vũ Mao, Vũ Mao chết tiệt, bây giờ ngươi bắt ta chịu nhục, về sau ta đòi lại từ ngươi gấp bội!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :