1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 318. Ai thua sẽ bị phạt rượu

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Vỗ tay mừng nhà ta xuất thêm thành viên mới tiếp sức cho bộ Cổ Phi nào ^^


      Ánh mắt Phượng Thiên Vũ tà mị nhìn nàng: “ Phù Nguyệt, nàng yên tâm, trừ nàng ra, ta sẽ cho bất cứ kẻ nào ngồi lên vị trí chính phi. Tìm được cơ hội ta sẽ cho nàng lên làmchính phi.”

      “Vậy ngươi có thể hứa về sau chỉ một mình ta? liên quan tới nữ tử khác?” Long Phù Nguyệt hai mắt sáng long lanh.

      Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: “Phù Nguyệt, ta chỉ có thể đảm bảo nàng ở trong lòng ta là duy nhất…..”

      Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt xụ xuống: “Nói cách khác, ngươi sẽ vì cây gỗ ̉ như ta mà buông tha cho toàn bộ rừng cây sao?”

      “Phanh” Đầu Long Phù Nguyệt bị hắn dùng cây quạt gõ một cái: “Tiểu ngu ngốc, nàng so sánh gì mà dốt vậy! Nàng sao lại là cây gỗ ̉, tốt xấu gì cũng là cây có vẻ liễu rủ.”

      Long Phù Nguyệt khe khẽ thở dài, thì thào: “Chỉ sợ ta đây làm cây liễu rủ cũng đảm đương  nổi ngươi - đồ đầu heo….”

      Tai Phượng Thiên Vũ rất thính, hắn liếc mắt nhìn nàng, nâng lấy cằm nàng: “Tiểu nha đầu, nàng vừa gì ta?”

      Long Phù Nguyệt cười ha ha: “Tiểu nhân nào dám nói gì ngài. Để chúc mừng ta thoát khỏi cái nhà giam hoa lệ đó, chúng ta uống rượu .”

      Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng: “Phù Nguyệt, tửu lượng của nàng được tốt lắm.”

      Hắn nhớ lại lúc nàng ở yến hội Hoàng gia uống rượu rồi hát, mặt khỏi lộ ra ý cười.

      Long Phù Nguyệt có chút bối rối, cười nhẹ một tiếng: “Được rồi, cùng lắm thì ta uống ít, ngươi thay ta uống nhiều một chút là được. Tục ngữ nói rượu vui, chẳng lẽ ngươi thể cùng ta chúc mừng sao?”

      Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ có ánh sang lạ lóe lên, hắn ha ha cười nhẹ một tiếng: “Được, chúng ta cùng uống rượu chúc mừng.”

      Rượu, tất nhiên rượu là tốt nhất.

      Long Phù Nguyệt uống một chén, Phượng Thiên Vũ uống ba chén.

      “Làm như vậy có ý nghĩa, chúng ta đánh quyền !” Long Phù Nguyệt đưa ra cái chủ ý.

      Phượng Thiên Vũ chân mày nhíu lại: “Đánh quyền? Nàng là một nữ tử đánh quyền sẽ rất khó coi?”

      Chương 319. Đố kị thật lớn

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      “Khụ khụ, nữ hài tử chúng ta ở nơi đó đánh quyền so với nam tử các ngươi còn mạnh hơn, thế nào? Ngươi dám sao? Nhưng mà ai thua sẽ bị phạt rượu.” Long Phù Nguyệt hai tròng mắt lóe sáng, mặt thập phần đắc ý.

      Mắt Phượng Thiên Vũ chợt lóe: “Được, nàng nói cách chơi .”

      “Khẩu lệnh là ‘hai chú ong nhỏ a. bay ra từ giữa bông hoa a’ sau đó hai phe chơi búa kéo đá nha. ( oằn tú tì đó ^^ tỷ này lại có mưu gì rùi ) Ha ha, người thắng sẽ làm động tác tát, đồng thời trong miệng phát ra hai tiếng ‘bành bạch’, người thua thuận thế lắc đầu, làm động tác bị đánh, đồng thời trong miệng phát ra hai tiếng ‘a a’, nếu hai phe ra  giống nhau, hai người đều phải làm động tác hôn môi, còn muốn phát Ra hôn môi thanh của phối hợp, người làm sai động tác hoặc là thanh   bị phạt uống rượu. ——————"

      "Người  ở đây ít người chơi đùa loại trò chơi này?" Mắt Phượng Thiên Vũ trầm xuống, tốt  liếc nàng.

      “Ha ha, rất nhiều, trò chơi này rất tốt, chúng tôi thường chơi đùa.” Long Phù Nguyệt nhất thời kịp phản ứng, có chút chột dạ.

      “Cùng rất nhiều người thân mật quá nhỉ?” Ngữ khí Phượng Thiên Vũ càng nặng nề hơn, cầm một bàn tay của nàng, liếc xéo nàng.

      Di, đố kị thật lớn.

      Long Phù Nguyệt cuối cùng cũng kịp phản ứng, tức giận nói: “Ngươi lại nghĩ đâu rồi, chỉ làm động tác hôn môi mà thôi, thí dụ như vậy nè.”
      "Ừm, sao nào.”
      Long Phù Nguyệt ở thật xa làm động tác hôn môi: “Như vậy là được.”

      Phượng Thiên Vũ cuối cùng thở dài một hơi, gõ nhẹ lên đầu nàng một cái: “Về sau, ngoại trừ ta ra, nàng được cùng bất cứ kẻ nào chơi trò này! Có nghe ?”

      Long Phù Nguyệt thè lưỡi, người này, đố kị thật là lớn? Nhưng như vậy lại làm cho lòng nàng cảm thấy ấm áp, cũng thật rối rắm…..

      “Được rồi, được rồi, ngươi có nhớ cách chơi đó, bắt đầu.”

      “Từ từ đã, ta muốn sửa quy tắc.” Phượng Thiên Vũ hớp một ngụm rượu, chậm rãi nói.

      “Rất đơn giản, nếu hai chúng ta ra giống nhau, chúng ta sẽ phải hôn môi thật.” Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nhìn nàng.

      Hả, Long Phù Nguyệt đỏ mặt, may mắn đây là phòng riêng, có người khác rình coi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 320. Chu Sa Lệ

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      “Nga, được rồi.”

      “Hai chú ong nhỏ a, bay ra từ giữa bụi hoa a, phi a, phi a….” Hai người bắt đầu ra quyền.

      Mấy lần trước, Phượng Thiên Vũ bởi vì chưa thuộc cách chơi, mà Long Phù Nguyệt lại là tay chơi lão luyện, nên Phượng Thiên Vũ bị phạt hơn mười chung rượu, lại đồng dạng biết, cũng là hòa nhiều, Long Phù Nguyệt bị hắn hôn hoàn toàn, cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa bị hắn hôn sưng lên.

      Sau đó, Long Phù Nguyệt bị phạt mấy chung rượu, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, nàng bỗng nhiên cười híp mắt sờ mặt Phượng Thiên Vũ nói: “Đại Vũ Mao, ta hát cho ngươi một bài được ?”

      Phượng Thiên Vũ nhớ tới khi nàng ở phế thành trong sa mạc gào khóc thảm thiết, khỏi nở nụ cười. Ung dung nhìn nàng: “Được, nàng hát .”

      Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái: “Ngươi có thể đệm nhạc cho ta ?”

      Phượng Thiên Vũ cười ha ha: “Có gì là thể?” Vỗ tay vài cái, gọi tiểu nhị ở ngoài cửa điếm lại, dặn dò hắn vài câu. Tiểu nhị kia chạy như bay .

      Hai người lại đánh quyền một hồi, Long Phù Nguyệt tuy rằng thua nhiều, nhưng Phượng Thiên Vũ cũng cho nàng uống nhiều rượu sợ nàng say, cũng nghe nàng có tiếng động gì.

      Tiểu nhị kia mang đến một cây đàn ̉.

      Phượng Thiên Vũ thử một chút, thở dài: “Dù sao cũng phải là danh cầm, thôi cứ dùng tạm vậy. Được, ngươi hát, ta đàn.”

      Long Phù Nguyệt trầm ngâm một chút: “Ta sẽ hát bài "Chu sa lệ"”.( bài hát của Đổng Trinh của phim về đam mỹ)

      Dẫn ca Trường Khiếu mây bay kiếm thử thiên hạ áo trắng nhuộm sương hoa

      Năm đó say hoa ấm hạ hồng nhan khoảnh khắc lăng hoa nước mắt chu sa

      Vẫn còn nhớ ca lý phồn hoa trong mộng pháo hoa bằng ai sai vướng bận

      Hoàng Hạc lâu tiêu điều sống nơi đất khách quê người thiên nhai tóc đen thành đầu bạc

      Năm xưa trộm đổi bằng tình này tương ký

      Dịch biên đầu cầu bộ dạng phục tùng thầm

      Cùng trời cuối đất hồng trần tan mất khó tìm

      Quay đầu trăm năm

      Kính Hồ núi xanh thẳm mây thấp cúi giai nhân trước trướng ám vẽ lông mày ai hỏi Vua Hồ Bất Quy

      Tình này bất quá pháo hoa toái biệt ly rượu tưới ngàn chén mỏng châm chu nhan ngủ

      Khinh hàn Mộ Tuyết gì tùy tướng lần kinh niên nhân tự mình bi chỉ cuộc đời này ứng dứt khoát

      Khoan thai nhạn tự lại quay về đồ mi hoa nở hết

      cách say chính là thiếu ai giọt chu sa nước mắt. . . .

      <table border="0" cellspacing="0" cellpadding="0']
      <tbody>
      <tr>
      <td valign="top'] </td>
      </tr>
      </tbody>
      </table>

      321. ra uống rượu say. . . . . .

      Edit: Elaine

      Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Nàng vừa mới ngẩng đầu lên hát vài câu, Phượng Thiên Vũ tìm được nhịp điệu, tình tang phối hợp tiếng hát của nàng mà khảy đàn .

      Long Phù Nguyệt  giọng cũng tính là tốt, nhưng bài hát này coi như là bản nàng nhất , nghe có khoảng dưới trăm lần, sớm thuộc lòng. Huống chi nàng tại có tâm đồng cảm, hát  cũng coi như tràn đầy tình cảm, cũng là có phen ý nhị.

      Phượng Thiên Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe nàng hát loại tình ca bi ai này, nhất thời bị ca từ chấn trụ, thẳng đến thanh cuối cùng vừa dứt, mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt thâm trầm  nhìn Long Phù Nguyệt, khẽ thở dài tiếng: "Tình này bất quá chỉ là yên hoa sớm tắt, trong ly biệt, rượu chuốc say ngàn chén chẳng châm đầy giấc ngủ hồng nhan. Quả nhiên là ca hay! ra nàng cũng có thời điểm văn nhã như vậy."

      Long Phù Nguyệt bĩu môi cái: "Đó là đương nhiên! Nhớ năm đó ta cũng là người làm công tác văn hoá, đại học hàng hiệu a." Trong lòng cũng thầm : "Người này thùng rượu, uống nhiều như vậy, còn thấy say."

      Mắt nàng chuyển vòng vo, cười : "Như vậy , ta hát khúc khiến cho ngươi gõ nhịp tán thưởng ca hay, ngươi cứ uống mười chén rượu chúc mừng. Ngươi suy nghĩ chút, khúc ca hay chính là khúc thơ hay, ngươi dùng mười chén rượu liền mua được rồi, có phải hay thực có lời?"

      Phượng Thiên Vũ trong mắt hình như có ánh sáng mờ nhạt bắt đầu khởi động: "Quả nhiên thực có lời, được! Ta Uống....uố...ng!"

      Mười chén rượu giống uống nước uống vào bụng, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ sớm nhiễm  tia ửng đỏ. nửa khép lại đôi mắt: "Nàng có thể tiếp tục hát."

      Long Phù Nguyệt thích ca hát, bụng ca từ tự nhiên cũng nhớ ít, lúc này cũng cần để ý, tìm từ tốt đẹp, tia ý thức toàn bộ hát ra. Cái gì 《 Thương Hải tiếng cười 》《 Tiếu hồng trần 》 thậm chí ngay cả Chu Hoa Kiện 《 kỷ niệm đáng nhớ nhất》 cũng bị nàng mang ra hát. . . . . .

      Hát, lời ca cùng nhịp điệu đều là tốt, hòa hợp ngừng, Phượng Thiên Vũ đương nhiên là nghe ra, lại có toan tính quỵt nợ, cho nên rượu của càng uống càng nhiều, đến cuối cùng đầu của gần như to thên vòng, tới lúc uống vòng mười chén rượu cuối cùng, uống đến thứ chén tám, liền nằm gục ở bàn,.

      "Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, Vũ Mao sư huynh. . . . .." Long Phù Nguyệt gọi vài tiếng, Phượng Thiên Vũ cũng nhúc nhích.

      " —— ra uống rượu say. . . . . ."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      322.Chào tạm biệt, gặp lại sau, Vũ Mao sư huynh

      Edit: Elaine

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt kinh ngạc  nhìn , ngón tay run rẩy mơn trớn lông mày, mắt môi của . . . . . . Tâm phảng phất bị sợi tơ níu chặt. Nước mắt cứ như vậy khống chế  lặng lẽ chảy xuống.

      "Vũ Mao, Vũ Mao sư huynh, ta vĩnh viễn nhớ tấm lòng của ngươi. Nhưng về sau, ngươi nên quên ta, coi như chưa bao giờ  quen biết ta. . . . . ."

      Nàng thào tự vài câu, lại kinh ngạc nhìn  hồi, bỗng nhiên cắn răng cái, gọi  chủ quán, đưa cho thỏi bạc, dặn  vài câu, chủ quán kia chạy nhanh .

      lâu sau, bốn thị vệ liền xuất , còn nâng đến đây cái kiệu . Nhìn thấy Phượng Thiên Vũ say rượu , bọn họ tựa hồ cũng thập phần kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn , quả chưa thấy qua Phượng Thiên Vũ uống rượu.

      mực cẩn thận đem Phượng Thiên Vũ nâng lên kiệu, bốn thị vệ nhìn thoáng qua Long Phù Nguyệt, người trong đó khom người hỏi: "Quận chúa có cùng nhau hồi phủ hay ?" Bọn họ còn chưa biết tin tức Long Phù Nguyệt phải là quận chúa .

      Long Phù Nguyệt cười khổ cái: "Trời quá muộn, ta về trước đây. Các ngươi chiếu cố tốt Vương gia của các ngươi cho tốt. Ta tự quay về phủ quận chúa."

      "Như vậy làm sao được, quận chúa mình đường an toàn, vẫn là phái cỗ kiệu đưa ngài ?" Thị vệ cầm đầu vẫn là thể nào yên tâm.

      Mặt Long Phù Nguyệt trầm xuống: "Ta có việc gì có việc gì, các ngươi dài dòng là có dụng ý gì? ! Còn mau !" Nàng dù sao vẫn là có chút uy nghiêm , thị vệ này quả nhiên hề dong dài, nâng Phượng Thiên Vũ lên, mạch.

      đến thời gian chén trà, thị vệ khiêng kiệu về tới Vương Phủ, cẩn thận buông cỗ kiệu, thị vệ đầu lĩnh cúi đầu câu: "Vương gia, thỉnh hạ kiệu."

      Bên trong kiệu có nửa điểm động tĩnh, thị vệ đầu lĩnh cười khổ tiếng. Trong lòng thầm mắng ngu ngốc, Vương gia say bất tỉnh nhân , làm sao có thể nghe được chuyện?

      xốc lên màn kiệu dự định dìu Phượng Thiên Vũ ra. Cũng trong nháy mắt giật mình. Bên trong kiệu rỗng tuếch,   còn bóng dáng Phượng Thiên Vũ ?

      Long Phù Nguyệt đứng ở đường cái, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng  chiếu lên người của nàng, mặt đất tạo nên hình vòng cung cắt hình ảnh nàng, nàng kinh ngạc  cỗ kiệu mang Phượng Thiên Vũ  cứ như vậy biến mất cuối con phố dài. Nước mắt lại chảy ra: "Chào tạm biệt, gặp lại sau, Vũ Mao sư huynh."

      323.Ngươi tỉnh? Tỉnh  là nhanh

      Edit: Elaine

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Nàng vận dụng khinh công thượng thừa chạy về nơi từng là phủ quận chúa, vội vàng thu thập chút đồ đạc, chuẩn bị thành bọc , cuối cùng nhìn thoáng qua hậu viên thanh nhã, sâu kín thở dài hơi.

      Nàng nghe Phượng Thiên Vũ , hai ngày này tiểu hồ ly ở trong Vương phủ chờ đợi nàng trở về. Chỉ tiếc, nó chờ được. Trước khi thể gặp mặt tiểu hồ ly lần, thể có tiếc nuối, nhưng cũng giảm bớt phiền toái. Tiểu hồ ly nếu biết nàng muốn , nhất định ngăn cản. . . . . .

      Nàng đứng ở trước đại môn, nhìn thoáng qua tiểu viện lần cuối cùng, xoay người lại, muốn vận dụng khinh công chạy nhanh. Chợt nghe thanh trầm ấm thản nhiên : "Nàng dự tính đâu?"

      Thanh này trầm thấp mà từ tính, có loại mê hoặc  hương vị, Long Phù Nguyệt nghe vào trong tai quen thuộc vô cùng.

      Phượng Thiên Vũ!

      Thân thể của nàng nháy mắt cứng ngắc,bọc trong khuỷu tay “ bịch” tiếng rơi mặt đất. Nàng chậm rãi quay đầu lại.

      Phượng Thiên Vũ đứng ở cách đó xa, thân áo trắng ở trong gió đêm bay lên, đôi con ngươi trong trẻo dưới ánh trăng như hai cái hồ sâu, bên trong tựa như có ba đào mãnh liệt, ràng cười, lại khiến Long Phù Nguyệt lại cảm thấy quanh thân từng đợt rét run.

      xong! phải uống rượu được mang về Vương Phủ sao? Làm sao có thể xuất ở nơi này?

      Long Phù Nguyệt miễn cưỡng cười tiếng, cười so với khóc càng khó xem: "Ha ha, ngươi tỉnh? Tỉnh  là nhanh. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ từng bước lên thềm trước, mặt vân đạm phong khinh  cười đến khuynh quốc khuynh thành , ngón tay thon dài trắng nõn nâng người nàng: ", Ngoan, cho ta biết, nàng muốn nơi nào?"

      "Ta. . . . . ." Long Phù Nguyệt muốn lui về phía sau, con mắt nàng cấp tốc chuyển vòng vo : "Ta. . . . . . Ha ha, quận chúa ta đây phải là bị hoàng thượng phế bỏ sao? Như vậy phủ quận chúa này cũng phải của ta. Ta, ta nghĩ. . . . . . muốn đổi chổ ở."

      Long Phù Nguyệt thập phần bội phục mình, đối mặt khí thế cường đại như thế  còn có thể ra lời đâu vào đấy như vậy.

      Phượng Thiên Vũ mâu quang chợt lóe, thản nhiên : "Đổi nơi ở? Vậy cũng tốt, theo ta quay về phủ Vân Vương."

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thầm nghĩ: " Phủ Vân Vương nhiều thị vệ như vậy , nếu ta vào muốn trở ra có thể khó khăn!" Nàng vội lắc  lắc đầu: ", cần! Ba ngày sau ta mới gả cho ngươi, tại vào ở tốt. . . . . ."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      324.Đêm nay liền ở tại chỗ này

      Edit: Elaine

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, cánh môi thản nhiên  nhếch lên, hai tròng mắt chớp động những tia sáng khó lường : "Vậy trước tiên tại ở lại phủ quận chúa , dù sao cũng chỉ là thời gian ba ngày, ta nghĩ phụ hoàng cũng đáp ứng ."

      Long Phù Nguyệt kịch liệt xoay chuyển ý niệm trong đại não: ở lại quận chúa phủ so với phủ Vân Vương tốt hơn, nơi này tốt xấu có ai trông coi, người này tuy rằng nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng cũng may có khả năng ba ngày đều đợi ở chỗ này coi chừng ta, ta còn có cơ hội chạy trốn. . . . . .

      Cũng biết là vì sao, nàng cảm giác Phượng Thiên Vũ biết tất cả mọi chuyện của nàng, cũng vạch trần,  bất quá nàng cũng dám hỏi , tự mình mở miệng chạm đến.

      Nàng ha ha cười khan tiếng: "Được rồi, ta đây tạm thời trước ở tại phủ quận chúa. Tốt lắm, ngươi có thể trở về ."

      Phượng Thiên Vũ cười dài , lại đem nửa thân mình gần như tựa vào người Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ta bị nàng làm cho quá chén rồi, đêm nay liền ở tại chỗ này ."

      Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa bị đè bẹp, đầu hắc tuyến: "Uy , uy , ngươi uống say còn chạy đến chỗ này của ta làm chi!"

      Phượng Thiên Vũ mỵ cười, ngón tay bạch ngọc vươn tới cái miệng nhắn của Long Phù Nguyệt: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi là tiểu tinh linh, ta sợ ngươi lại vụng trộm chạy trốn."

      Long Phù Nguyệt trong lòng phù phù nhảy dựng, biết lời người này hay là vì say, nhìn cái, thấy nửa tựa người nàng, ánh mắt híp lại , lông mi nửa khép, che lại mâu quang, khiến cho người ta đoán ra tâm tư.

      Long Phù Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải giúp đỡ lần nữa vào trong phủ, vào trong phòng ngủ.

      Trước đây Phượng Thiên Vũ cũng ở qua đêm tại đây vài lần, mỗi lần đều là nàng ngủ buồng trong, ngủ gian ngoài.

      Long Phù Nguyệt liền đem đỡ đến giường ở gian ngoài giúp trải tốt  đệm chăn, hầu hạ nằm ngủ. Còn chính mình vào giường ở buồng trong ngủ.

      Trong lòng nàng còn có việc, làm sao ngủ được? Ước chừng mở to  hai mắt ngẩn người  hơn canh giờ, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh gian ngoài , Phượng Thiên Vũ ở gian ngoài hô hấp trầm đều đặn, cũng ngủ say.

      Nàng lặng lẽ đứng dậy, lặng yên tiếng động  đến gian ngoài, đứng ở đầu giường Phượng Thiên Vũ , dừng lại ở dung nhan ngủ của : " là thực ngủ hay vờ ngủ?"

      Kìm lòng đậu thấp giọng kêu hai tiếng: "Vũ Mao sư huynh, Vũ Mao sư huynh."

      325.Chẳng lẽ —— Nàng thích ta

      Edit: Elaine

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Phượng Thiên Vũ ngay cả ánh mắt cũng mở, mùi rượu từ hô hấp nhợt nhạt của mà tràn ngập. . .

      Long Phù Nguyệt cười khổ cái. Người kia rốt cuộc uống nhiều rượu như vậy, xem ra giờ phút này say rượu ngủ say.

      Tay bé vươn, muốn vuốt ve tuấn nhan của chút, nhưng đưa đến nửa lại vô lực hạ xuống. Phượng Thiên Vũ cho dù uống rượu cũng so với người bình thường bén nhạy hơn nhiều, nàng vẫn là nên mạo hiểm.

      Nàng đưa mắt nhìn lúc lâu, sau đó kéo cái bọc của mình, lặng lẽ mở cửa, muốn từng bước hướng ra phía ngoài bước ra. Phía sau trận gió đảo qua, tiếp theo bên hông căng thẳng, chỉ nghe thanh dày đặc của Phượng Thiên Vũ vang lên bên tai: "Lúc này đây, nàng lại muốn đâu?"

      Long Phù Nguyệt thân thể hoàn toàn cứng đờ, chậm rãi quay người lại, trừng mắt : "Ngươi. . . . . . Ngươi giả say!"

      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ trong suốt nhìn ra hỉ nộ, thản nhiên : " giả say làm sao có thể nhìn ra tâm tư của nàng?"

      "Ngươi!" Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây người, cười khan hai tiếng: "Ta. . . . . . Ta có tâm tư gì?"

      "Nàng còn muốn dấu!" Tức giận ẫn nhẫn rốt cục bừng bừng nổi lên, giữ chặt cánh tay của nàng, nhìn cái bọc tay nàng: "Vậy nàng cho ta biết, nàng bây giờ lại muốn đâu?"

      "Ta. . . . . . Ta . . . . . . đại tiện." Long Phù Nguyệt cảm ứng được bừng bừng nổi lên tức giận, thanh   đều run rẩy.

      "Đại tiện?" Phượng Thiên Vũ cánh môi khẽ cong, gợi lên chút cười nhạt: " đại tiện còn phải mang theo hành lý? !"

      "Đây. . . . . ." Long Phù Nguyệt hoàn toàn có lời để .

      Cánh tay Phượng Thiên Vũ giữ chặt eo Long Phù Nguyệt , hai tròng mắt nhìn nàng chằm chằm: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, đây là vì sao? Nàng vì sao muốn  trốn? Ta ở trong lòng nàng như vậy có gì sao? ! Vì sao chịu gả cho ta? Chẳng lẽ —— Nàng thích ta sao?"

      Trong giọng của tia đau đớn cùng cam lòng, trong tròng mắt ám chìm như nước, hình như có ba đào bắt đầu khởi động, làm cho Long Phù Nguyệt thở được .

      chút đau đớn ở trong lòng lan tràn, nàng cắn chặt lấy môi, khẽ nhắm mắt lại. vui sao? Nếu thích, nàng rối rắm như vậy, vừa nghĩ tới phải rời khỏi , trong lòng liền đau lợi hại. . . . . .

      "! Đây là vì sao? !" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên hét lớn khiến Long Phù Nguyệt sợ tới mức khẽ run rẩy.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      326.Đừng phụ ta

      Edit: Elaine

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Hơ hơ, sắp đến cảnh hot cực kì hiếm hoi của truyện, độ hiếm có thể thuộc về danh sách đỏ cần được bảo vệ, nên chúc mọi người tận hưởng vui vẻ nhé ^^


      Nàng mở choàng mắt, tức giận trừng mắt : "Bởi vì ta là Miêu nữ, của ta. . . . . ." Nàng liều lĩnh muốn đem chân tướng ra, nhưng vừa mới tới đây, đầu óc trong nháy mắt tức thời trống rỗng, há hốc mồm ra lời.

      Lông mày Phượng Thiên Vũ nhíu lại, đôi con ngươi nhìn nàng: "Của nàng cái gì?"

      Long Phù Nguyệt lại suy sụp  nhắm hai mắt lại, nên lời! Vẫn là nên lời! Cổ này khống chế tinh thần của nàng, chỉ cần là nàng muốn ra chân tướng, liền làm cho nàng  đầu óc nháy mắt kịp thời, hoàn toàn biết muốn gì.

      "Vì sao lời nào? !" Lạnh lùng  mang theo nhẫn tức giận đến mức giới hạn . Giống như bão táp tiến đến trước đêm tối.

      Long Phù Nguyệt mở choàng mắt, tức giận nhìn : "Bởi vì ta thích ngươi! Ta thương ngươi! Ngươi là đại vương vạn người kính ngưỡng, bao nhiêu danh môn khuê tú công phá  cửa muốn gả cho ngươi, vì sao ngươi nhất định phải quấn quít lấy ta? Buông, ngươi buông ra, ta muốn tìm nam nhân ta thích để gả!" Nước mắt của nàng tuôn rào rào xuống.

      "Thả nàng ra? !" Phượng Thiên Vũ đột nhiên phá lên cười, cười đến mức Long Phù Nguyệt biết gọi là gì, đôi mắt tà mị giống như là muốn đem nàng nuốt vào: "Nàng có biết cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ để ý hay liếc mắt đến bất kì nữ nhân nào hay ? Chẳng lẽ ta đối với nàng còn chưa đủ tốt? Phù Nguyệt, vì sao nàng luôn muốn chạy trốn? !" Tròng mắt của giống như là muốn nổi lửa. Bỗng nhiên dùng lực, đem nàng bế lên, đến bên giường.

      Long Phù Nguyệt kinh hoàng sợ hãi, liều mạng giãy dụa: "Ngươi buông ra, buông ra, ngươi muốn làm gì? !"

      Nét đỏ sậm trong đôi mắt của Phượng Thiên Vũ, ánh sáng bắt đầu khởi động, tà mị  cười: "Thả nàng ra? Mặc cho nàng tìm nam nhân khác? ! Nàng là Vương Phi của ta, cũng chỉ có thể là của ta! Nam nhân khác ta thấy người là giết người! Nàng ngoan như vậy, ta đây khiến cho nàng hoàn toàn buông tha cho ý nghĩ này!" buông lỏng tay, liền đem Long Phù Nguyệt ấn lên giường lớn.

      Long Phù Nguyệt ý thức được muốn nhảy lên, nhưng ngờ Phượng Thiên Vũ đè xuống. Cúi đầu, oán hận  hôn nàng. Mang theo ôn nhu cùng bá đạo, ở đôi môi mềm mại  môi trằn trọc mút thỏa thích, trầm mê  hấp thu hơi thở ngọt ngào.

      Toàn bộ  sức nàng của   đều đặt người của nàng, khiến nàng vùi sâu bên trong giường, hoàn toàn thể động đậy. Nàng khẩn trương, người này, phải là tại muốn nàng chứ? !

      327.Thanh tỉnh  nhìn mình trầm luân

       Edit: Elaine

      #ff9900;Beta: Vô Nguyệt & Quảng Hằng

      Nàng liều mạng giằng co. Cánh tay tuyết trắng liều mạng xô đẩy  , nàng muốn buông nàng ra, nhưng vừa lên tiếng, lại làm cho môi của xâm nhập càng sâu. Cái loại hôn này giống như là muốn đem nàng toàn bộ nuốt vào, ngay cả thở cũng cho nàng, cánh tay ôm nàng càng thu càng chặt, giống như là muốn đem nàng khảm nhập trong thân thể của mình. Từ nay về sau trở thành bộ phận của .

      Nàng giãy dụa càng thúc giục, hóa thành càng thêm nhiệt tình, càng đổ thêm dục vọng của muốn khống chế nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn Long Phù Nguyệt dưới thân , ngón tay mơn trớn cánh môi sưng đỏ của nàng: "Phù Nguyệt, nàng là của ta. khi ta , nàng đừng mơ tưởng trốn thoát!"

      Trong cơ thể Long Phù Nguyệt như có nước lũ dâng lên, khát vọng kháng cự lại nam tử người. Nàng biết nàng hoàn toàn chọc giận , cũng biết kế tiếp phát sinh chuyện gì, nhưng là, nàng sợ, sợ. Nam tử này trong lúc vô tình xâm nhập lòng nàng, nàng thương , nhưng cũng sợ , sợ tình của cùng mình cuối cùng là cho nhau hồi bi kịch thương tổn.

      Nàng biết nàng nên đem chân tướng cho biết , nhưng Cổ độc này cũng giống như tiểu thanh xà, theo linh hồn của nàng xuyên qua mà đến, đều có loại đặc tính thần bí, nó khiến nàng nên lời. Nàng thử nhiều cách, đều được!

      Nàng muốn bị lừa dối đả thương cõi lòng tan nát, thà rằng giữ lại đọan ký ức tốt đẹp này, cùng ghi nhớ đến thiên thu. . . . . .

      "Vũ Mao, đừng mà, đừng mà! Đừng để cho ta hận ngươi, ta cũng muốn để cho ngươi hận ta. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt nức nở. Nhưng đôi  môi bá đạo nhanh chóng nuốt kháng nghị của nàng, theo môi nàng khẽ nhếch, liền quấn quýt lấy đầu lưỡi ngọt ngào, ép nàng cùng mình chơi đùa. . . . . .

      Quần áo của nàng muốn thoát hết, che dấu được thân thể mềm mại của nàng, ánh mắt của càng thêm thâm trầm, hỏa diễm đốt càng nhiều, càng mạnh mẽ, ánh mắt của càng ngày càng sâu, hơi thở nguy hiểm càng ngày càng đậm, làm cho nàng tự dưng  cảm thấy sợ hãi. Nước mắt của nàng khỏi đổ rào rào xuống.

      "Ngươi uống say! Ngươi, ngươi phải hối hận. . . . . . Ngươi nhất định hối hận."

      "Ta có say, Phù Nguyệt, ta vẫn thực thanh tỉnh, thanh tỉnh nhìn mình trầm luân. . . . . . Cho nên, Phù Nguyệt, ta muốn nàng!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :