1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      308. Đấu trí cùng hoàng đế lão nhi


      Edit : Quảng Hằng

      đôi hài thêu Kim Long dừng lại ở trước mặt nàng chút, sau đó lại tới, thanh uy nghiêm từ phía truyền xuống dưới: "Long Phù Nguyệt, ngươi có biết tội của ngươi ?"

      Long Phù Nguyệt thấp đầu, giòn thanh : "Dân nữ biết."

      "Ba !" Long án bị vỗ mạnh: " biết? ! Thái tử dầu gì cũng là quân vương tương lai, há lại có thể cho ngươi tùy tiện nhục nhã ? Ngươi cũng biết khinh mạn hoàng gia đó chính là tử tội? !"

      Long Phù Nguyệt ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nhìn thẳng vào vị  hoàng thượng ngồi cao ngất ngưỡng kia, bỗng nhiên cười : "Hoàng thượng, dân nữ là khinh mạn thái tử như thế nào? Thỉnh Thánh Thượng thuyết minh."

      "Ngươi. . . . . ." Hoàng thượng thiếu chút nữa ra lời.

      Xế chiều hôm nay thái tử tiến cung đến cáo trạng, chỉ Long Phù Nguyệt đối với thập phần vô lễ, mà ông ta lúc ấy chính là bởi vì Phượng Thiên Vũ phẩy tay áo bỏ tức giận thôi. Thái tử lại tới đúng lúc, làm cho ông ta rốt cục có  lý do bắt ép được nhi tử vào khuôn khổ, cho nên ông ta mới khẩn cấp  phái binh tới bắt Long Phù Nguyệt.

      "Hừ! Thái tử cùng ngươi oán cừu, chẳng lẽ lại vu oan giá họa cho ngươi sao? ! , ngươi khinh mạn thái tử như thế nào ? Hãy lời thực!"

      Đáy mắt Hoàng đế lên chút tinh quang, nhanh đến làm cho người ta thể nắm lấy.

      "Hoàng thượng, tục ngữ mắt thấy tắc sáng, tai nghe tắc ám,  hoàng thượng vốn là vị minh quân, là bậc cha mẹ trong lòng dân chúng, dân nữ nghĩ ngài tất nhiên nghe lời giải thích của dân nữ?" Long Phù Nguyệt trước tiên đưa ông ta đến đỉnh cao chót vót.

      Bậc cha mẹ? Có ý tứ gì?" Hoàng thượng hơi hơi nhíu nhíu mày, sao ông ta cho tới bây giờ nghe qua loại từ ngữ này ?

      Long Phù Nguyệt vụng trộm thè lưỡi , nàng căng thẳng khẩn trương, nên dùng những từ ngữ của Tiểu Yến Tử với Càn Long chuyển đổi chút. Ừm, chỉ sợ triều đại này còn biết đến triều đại vua Nghiêu, vua Thuấn nữa a.........

      Con mắt tròn to tinh nghịch đảo vòng, cười : "Cha mẹ đó là cách ví von của quê hương hạ thần, là ngợi khen quân vương thánh minh , chỉ có quân chủ thánh minh nhất mới có thể  được xưng tụng mấy chữ này."

      Đôi mắt Lão hoàng đế trầm xuống, cũng biết là sao lại thế này, Ông ta cứ có cảm giác nha đầu này châm chọc ông ta, nhưng thể tìm ra được nhược điểm.

      Ông trầm ngâm chút: "Được, ngươi , rốt cuộc là sao lại thế này?" Ngữ khí hòa hoãn ít.

      Long Phù Nguyệt thở dài : "Hôm nay hoàng thượng phong thưởng  Phù Nguyệt, Phù Nguyệt hết sức cao hứng, cho nên chính mình tửu lâu tự chúc mừng chính mình , ăn uống cao hứng. Lại đụng phải thái tử gia. . . . . ."

      309.Tám đời tổ tông dân nữ thắp hương. . .

      Edit : Quảng Hằng

      Nàng ngừng lại chút, tiếp: " Thái tử gia lại Vạn Tuế gia muốn bội ước, phong dân nữ làm sườn phi của Cửu vương gia. Dân nữ nghĩ rằng, hoàng thượng là miệng vàng lời ngọc, có thể phải là nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể làm ra chuyện được chim quên ná, đặng cá quên nơm như vậy được ? Thái tử gia ràng là nhục mạ hoàng thượng, xuyên tạc ý tứ hoàng thượng ,  thay đổi là người khác như thế, dân nữ nhất định tặng ta vài cái cái tát, giáo huấn tội danh dám giả truyền thánh chỉ. Nhưng ngài ấy dù sao cũng là thái tử, cho nên dân nữ cũng chỉ cúi đầu nghe. Nhưng trong lòng nửa điểm cũng tin tưởng. Vì dám cãi với thái tử, dân nữ lại thỉnh thái tử ăn cơm, ai ngờ thái tử hoàn toàn là lĩnh tình, ngài ấy. . . . . . Ngài ấy còn vươn tay muốn đánh dân nữ. Dân nữ dám trốn, là hồ ly dân nữ nuôi sốt ruột đỡ cho chủ , dùng chính thân thể nho của mình chắn cơn thịnh nộ lôi đình của thái tử gia. nghĩ đến, chính là như vậy, lại đắc tội thái tử gia, dân nữ sợ ảnh hưởng thái tử gia ăn cơm, đành phải xin được cáo lui trước. . . . . . Hoàng thượng, biết dân nữ làm như thế là sai chỗ nào? Nếu như dân nữ có sai lầm, phải là dân nữ tin tưởng lời của thái tử gia ..., Nhưng trong lời của thái tử gia ràng là giả dối a? Hoàng thượng thánh minh, xin Hoàng thượng minh xét."

      Những lời này của nàng đem hoàng thượng nghẹn họng sau lúc lâu gì, trong lòng thầm mắng thái tử vô liêm sỉ. Long Phù Nguyệt dù sao cũng là công chúa nước Thiên Cơ , nước Thiên Cơ bị ông ta tiêu diệt, nếu như phong nàng làm chánh phi của Phượng Thiên Vũ, chỉ sợ để người mượn cớ, càng sợ công chúa mất nước này vì báo thù mà bị hủy nhi tử ưu tú nhất của chính mình, cho nên ông ta muốn đổi ý, nhưng cũng dám công khai trước mặt triều thần văn võ. Cho nên mới chỉ để lại vài nhi tử thương lượng, vốn định trước tiên đem nhi tử thuyết phục, khi chuyện thành , nhưng ngờ thái tử bảo bối kia lại ra ngoài như thế. Nha đầu này miệng lưỡi khéo léo, vừa vặn lấy lời này chắn, lấp, miệng của ông ta. Làm cho ông ta nhất thời có lời gì có thể .

      Ông bước xuống Long ỷ, khí phách thuộc loại vương giả  chậm rãi tới gần:

      "Trẫm nghe , vài nhi tử của trẫm cũng khá thân thiết với ngươi, cho dù ngay cả Lục hoàng tử Thiên Diệp cũng đối xử với ngươi tồi. . . . . ." Ông ta bắt đầu lại vòng vo bên cạnh nàng.

      Nha. . . . . . Trời a, Lục hoàng tử làm sao đối với nàng tồi? Nha, nếu này lão hoàng đế , ta cũng biết vị Lục hoàng tử gọi là ‘ Thiên Diệp gì đó . . . . . .

      Nhưng mà đương nhiên thể như vậy. Cho nên nàng ha ha cười khan hai tiếng: "Đó là tổ tông tám đời của dân nữ thắp hương. . . . . ."

      Nha , nàng lại đưa ông ta lên cao, xem lão hoàng đế này còn cái gì.

      ————————————————————

      310.Nha đầu này thực có chút bản lãnh

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      310.Nha đầu này thực có chút bản lãnh

      Edit : Quảng Hằng

      "Ta nghe Vũ nhi , cổ thuật của ngươi rất cao minh, nhưng theo ta biết, Thiên Cơ quốc cũng phải tôn sùng cổ thuật, biết bản thân của nương làm sao học thân bản lãnh kinh người như vậy?"

      mặt lão hoàng đế là nụ cười vân đạm phong khinh , trong đôi mắt lại lên chút ánh sáng sắc bén.

      Long Phù Nguyệt hơi hơi sửng sờ chút, nàng suy nghĩ cực nhanh, đương nhiên thể mình là xuyên qua đến, thân bản lãnh cổ thuật này là gia truyền . Nến như như vậy , chỉ sợ này lão hoàng đế nhân cơ hội giáng tội danh quái lực loạn thần cho nàng đem nhốt lại.

      Nàng khẽ rũ mắt xuống , dấu ánh sáng quang mang trong đôi mắt lung linh: "Hồi bẩm hoàng thượng, dân nữ mang theo hình xăm xuất thế, cho nên phụ thân của dân nữ mới phong dân nữ làm Thánh nữ, cũng biết vì sao, lúc còn thường xuyên nằm thấy những giấc mộng quái dị , trong mộng có lão nhân râu bạc dạy dân nữ cổ thuật, dân nữ liền học xong như vậy ."

      Nàng những lời này nửa nửa giả, mà khối thân thể này của nàng thân mang hình xăm xuất thế là chuyện mọi người người ai ai cũng biết , nên vị hoàng đế của Thiên Tuyền Quốc  mới đem nhi tử ưu tú nhất của chính mình đính thân với nàng. Cho nên nàng như vậy, đó là chút sơ hở cũng có.

      Lão hoàng đế sớm đem thân thế của nàng  điều tra  ràng rành mạch, biết Long Phù Nguyệt bình thường khi ở trong cung cũng là theo khuôn phép cũ, nước Thiên Cơ trước khi rơi vào tay giặc , vẫn xây dựng riêng cho nàng cung Thánh nữ . Nửa bước cũng ra. Cũng tiếp xúc được với vị cao nhân nào, cũng có cao nhân đến dạy dỗ nàng, cho nên chuyện nàng giỏi cổ thuật thực cũng thể nào hiểu nổi. Xem ra —— cũng chỉ có thể là những lời như trời ban cho nàng vừa này . . . . . .

      Hay là —— Nha đầu này thực như lời đồn đại? Là Thánh nữ chuyển thế? Bằng tại sao có thể có thần tiên đến dạy nàng?

      Lão hoàng đế trở về Long án, hai tròng mắt sáng ngời, nhìn chăm chú Long Phù Nguyệt, muốn từ mặt của nàng nhìn ra vạch trần khe hở. .

      Long Phù Nguyệt biết trong lòng ông ta có chủ ý gì, bị ông ta nhìn cả người sợ hãi.

      "Ngươi có thích Vũ nhi hay ?" Lão hoàng đế bỗng nhiên từ trời bay tới câu.

      Long Phù Nguyệt trong lòng nhảy dựng, trong lòng xẹt qua chút cười khổ. Nếu thích tốt rồi, nàng cũng   mà vướng bận, cũng rối rắm giống tại như vậy . . . . . .

      Nhưng mà, lão hoàng đế hỏi cái này là có ý tứ gì? Nha , nghiền ngẫm tâm tư hoàng thượng đúng là môn học vấn.

      Long Phù Nguyệt quyết định dùng tứ lạng bạt thiên cân: "Dân nữ nghĩ cho dân nữ thích Cửu vương gia hay , đều có thay đổi được quyết định của hoàng thượng ? Nhưng mà, dân nữ chỉ muốn câu, nếu Cửu vương gia gặp nạn, dân nữ có thể vì ngài ấy liều mạng tánh mạng này ."

      311.Thành công xem nàng dọa trắng mặt

      Edit : Quảng Hằng

      Ánh mắt của lão hoàng đế chợt lóe: " như vậy, ngươi là thích sao? Vậy ngươi đối thái tử thấy thế nào? Cảm nhận như thế nào?"

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, lão hoàng đế này là có ý gì? phải là muốn loạn điểm uyên ương phổ, đem nàng lại chỉ cho tên bao cỏ thái tử kia chứ? !

      Hỏi cách nhìn của nàng đối với thái tử ? Nha , nàng rất muốn ‘ Thái tử rất ngu ngốc,  thực vô cùng ngu ngốc, hoàng đế lập ta làm thái tử đúng là mắt bị mù . . . . . . ’

      Nhưng mà, xem lão hoàng đế này cũng phải dễ trêu đùa, khôn khéo trầm giống như con hồ ly, ông ta lập tên bao cỏ làm thái tử chỉ sợ có thâm ý khác. Bí mật của hoàng gia nàng nên tham dự tốt hơn.

      "Ha ha, thái tử gia hổ là huyết mạch hoàng gia, tuấn mỹ uy vũ, tâm như lưu ly, là thái tử gia rất tốt ." Trong lòng cũng cười thầm: Tâm như lưu ly, ha ha, cũng chính là liếc mắt cái thông thấu ý tứ của , nàng cuối cùng sai.

      Lão hoàng đế hừ tiếng, nha đầu kia chuyện cẩn thận, nhưng ra rất có phong phạm của hoàng gia . Nhưng nàng rốt cuộc là công chúa Thiên Cơ quốc, khó bảo đảm nàng bởi vì Vũ nhi diệt quốc gia của nàng mà ghi hận trong lòng, nếu bụng dạ nàng khó lường, chỉ sợ Vũ nhi gặp nhiều thua thiệt! Nhưng nếu đem nàng giết chết, lấy tính tình của Vũ nhi, chỉ sợ lập tức cùng ông ta trở mặt! Vũ nhi là nhi tử ông ta nể trọng nhất, ông ta cũng muốn mất .

      Nhưng nếu như lưu lại nàng, thành toàn hôn nàng cùng Vũ nhi, Vũ nhi  phản loạn đó là chuyện tiếp theo, nếu bản lãnh này của nàng bị quốc gia khác sử dụng, đây chính là rắc rối lớn. Nhưng nàng ta quyết thể làm chánh phi của Vũ nhi, xem ra cũng chỉ có thể để cho nàng làm sườn phi của Vũ nhi  rồi, nhưng Vũ nhi tựa hồ lại rất vui. . . . . .

      Ông ta nhìn Long Phù Nguyệt, tựa như nhìn ngọn núi lửa sắp phun trào, nhất thời biết nên đem nàng nhét vào đâu có vẻ an toàn hơn. . . . . . cái đầu lại bắt đầu đau .

      Ánh mắt ông ta thâm trầm nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt cái, khuôn mặt lại hoàn toàn thể nhìn ra biểu tình gì , thản nhiên : "Trẫm biết ngươi cùng thái tử có hiềm khích gì,, nhưng ngươi đắc tội  thái tử đó là chuyện thể chối cãi, khinh mạn hoàng gia đó là tử tội, huống chi ngươi là vũ nhục thái tử, cho nên, trẫm có thể phán ngươi tội bất kính ban cho ngươi cái chết. . . . . ."

      Trái tim Long Phù Nguyệt nhảy dựng mạnh mẽ, lão hoàng đế này là muốn diệt cỏ tận gốc, mưu ma chước quỷ sao? Nàng mở to hai mắt, chờ hoàng thượng thêm gì nữa.

      Hoàng thượng nhìn nàng cái, thành công thấy nàng bị dọa trắng mặt, trong lòng thầm vừa lòng.

      312.Nàng ăn cũng có người ở bên nhìn chằm chằm

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      312.Nàng ăn cũng có người ở bên nhìn chằm chằm

      Edit : Quảng Hằng

      Hoàng thượng nhìn nàng cái, thành công thấy nàng bị dọa trắng mặt, trong lòng thầm vừa lòng, tiếp: "Nhưng ngươi vừa mới lập công lớn, dù sao cũng gánh vác phần lỗi lầm của ngươi, cho nên ——"

      Long Phù Nguyệt nghe ông ta , thở mạnh, lòng bất ổn, chỉ còn chờ ông ta tiếp.

      Lão hoàng đế cũng , nhìn nàng vài lần bỗng nhiên thản nhiên : "Long nương xem như là nương thông minh,  ta nghĩ ngươi hiểu được phải nên làm như thế nào. Được rồi, thời điểm còn sớm, trước ủy khuất nương xuống, trẫm theo lẽ công bằng mà định đoạt."

      Phất phất tay: "Mang Long nương đến Thu Hương uyển, sành ăn, được chậm trễ.

      Đương nhiên có tiểu thái giám bước đến mang Long Phù Nguyệt .

      Long Phù Nguyệt bị đưa đến cái tiểu viện trong hoàng cung  .

      Tiểu viện này lớn, nhưng người trông coi cũng ít. Cửa lớn cũng cao vút, cửa phòng ngủ cũng kín mít, lại ngẩng đầu nhìn xem, nóc nhà cũng rất cao.

      Nha , võ công của nàng lại cao, có cần phòng bị như vậy sao?

      Long Phù Nguyệt vẻ mặt hắc tuyến, theo dưới dẫn dắt tiểu thái giám kia , vào trong phòng .

      Trong phòng hề ngoài ý muốn , cũng có hai ả thị nữ nhìn dáng vóc to tướng nhìn qua biết là người luyện võ. Nhìn cánh tay chân  cường tráng, biết có gì là lương thiện.

      Đến buổi cơm chiều, Long Phù Nguyệt cuối cùng biết cái gì là sành ăn, thể chậm trễ.

      Cơm chiều là hai cái bánh bao thêm ít lát dưa muối, cộng thêm ly nước lọc.

      May mắn Long Phù Nguyệt vừa rồi trong sa mạc trở về, khẩu vị thô ráp ít, sau nàng dạo buổi chiều, sớm đói bụng đến đến hoa cả mắt, cho nên trong lòng nàng tuy rằng oán niệm mạnh, nhưng vẫn là thực dũng nuốt vào. Nàng muốn tích góp thể lực từng tí , ăn cũng được.

      Đến nửa đêm, Long Phù Nguyệt lại buồn bực nàng ăn cũng có người ở bên nhìn chằm chằm!

      Cuộc sống của nàng giờ có thể giống như quả trứng màu vàng ! Chỉ còn thử nghiệm sức chịu đựng của chính bản thân rồi!

      vất vả sống qua đêm, nghĩ đến ngày hôm sau hoàng đế còn có thể thẩm vấn nàng, nhưng ngờ hoàng đế dường như quên nàng rồi.

      Thời gian vừa nhắm mắt mở mắt, lại nhắm, lại mở. trong nháy mắt, Long Phù Nguyệt bị giam lỏng  tại nơi này ba ngày rồi!

      Nàng cũng gặm ba ngày  bánh bao dưa muối

      Chương 313. Làm sao cũng thoát khỏi nhà giam này.

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Ngày đầu tiên, nàng có thể ăn được, ngủ được, quyết ̣nh làm nữ tử chỉ sống trong nhà.

      Ngày thứ hai, nàng bày ra bộ dáng, cuộc sống này thực sự chết tiệt .   ( cái này của tác giả, hok phải của ta nha >.<). Nàng là thanh niên của chủ nghĩa xã hội khoa học hiện đại, lại từng nếm trải nền giáo dục trung nông và bần nông.

      Ngày thứ ba, nàng rốt cuộc đói đến muốn hoa mắt, nàng thấy khuôn mặt lớn của hai thị nữ thì nghĩ đến bánh bao, thấy bàn tay của các nàng thì liền nghĩ đến móng giò. Nha, muốn khi dễ nàng phải ? Có bản lĩnh thì tìm đứa con trai bảo bối của ông ta mà gây phiền toái a, sao lại khi dễ một con tôm nhỏ như nàng?

      Mà Phượng Thiên Vũ, cái tên kia lại như biến mất còn dấu vết! Hoàn toàn đến thăm nàng một lần! Người này phải là tìm đám oanh oanh yến yến, rồi quên mất nàng chứ? ! Tiểu hồ ly biết có tìm được hắn …..

      55555555555555, nàng hiện tại nhớ cái giường ấm áp quá, đồ ăn phong phú, biết sau này nàng còn có thể ăn được nữa ?

      Những phạm nhân khác còn có khí, thời gian. Đến phiên nàng lại khác biệt, toàn bộ bị giam trong cái tiểu viện bé chật hẹp này, ăn uống cũng như thế, nàng nghẹn đến muốn điên rồi!

      Nhưng ______Nàng một chút biện pháp cũng có!

      Nàng như con chim nhỏ bị cắt bỏ đôi cánh, ở trong tiểu viện này bất lực nhảy, nhưng làm thế nào cũng thể nhảy khỏi nhà giam này.

      Trong ngự thư phòng, lão hoàng đế Thiên Tuyền quốc, rất hứng thú, ngồi ngai vàng, nghiêng mắt nhìn nhi tử ưu tú nhất: “Vũ nhi, con thật có lòng nha, lại đến đây thăm phụ hoàng rồi, lại liên tục đến đây trong ba ngày, trẫm đã bị lòng hiếu thảo của con làm cảm động rồi.”

      Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn ông ta, trong lòng lại thầm cắn răng. Trong đêm kia khi vừa nhận được tin tức, liền cấp tốc chạy đến hoàng cung, thế nhưng hoàng thượng lại ngủ, tiếp.

      Hắn biết hoàng thượng nể mặt mũi của hắn, nhất thời sẽ hại Long Phù Nguyệt, cho nên hắn đành phải nhẫn nhịn.

      Nhưng ngờ ngày thứ hai, thứ ba hoàng đế lại cự tuyệt cả lời cầu kiến của hắn, hắn ngay cả hoàng cung cũng vào được.

      Tiểu hồ ly nhịn được, muốn vào nhìn trộm, bị hắn ngăn lại, bởi vì hắn biết việc nhỏ nhịn sẽ hỏng việc lớn, hắn muốn Long Phù Nguyệt lại thêm một lỗi, sẽ là cái cớ cho người khác. Cho nên hắn nhịn.

      Ngày hôm nay, hắn nhịn được nữa, ở bên ngoài cung ước chừng một ngày, lão hoàng đế cuối cùng truyền chỉ triệu hắn.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 314.Vậy —— phải xem biểu của ngươi cùng nàng

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng

      Thấy lão hoàng đế gần như có ý trêu tức, Phượng Thiên Vũ cưỡng chế lửa giận, lên tiếng nói: “Phận làm nhi tử đương nhiên là phải hiếu thuận rồi. Hôn thê của nhi thần biết đã phạm vào tội gì mà phụ hoàng đem nàng giam lỏng?”

      Lão hoàng đế tựa hồ nghĩ hắn sẽ thẳng vào vấn đề, thậm chí ngay cả nói vòng vèo cũng , bất giác có chút kinh ngạc, ngón tay thon dài hơi di chuyển Long án, đôi mắt sâu thẳm tựa như thấy đáy nhìn ra cảm xúc gì: “Long Phù Nguyệt ỷ công kiêu ngạo, lại đối với thái tử vô lễ, khinh thường hoàng thất đây chính là tội chết. Trẫm chỉ giam lỏng nàng, đã là coi trọng hoàng nhi rồi. Tại sao hoàng nhi cảm kích phụ hoàng, lại còn trách cứ ta?”

      Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch miệng, lông mày chau lại, thản nhiên nói: “Vậy phụ hoàng muốn xử trí nàng như thế nào?”

      “Vậy —— phải nhìn biểu của con cùng nàng . Biểu tốt, trẫm tự nhiên sẽ thả nàng, bỏ qua chuyện cũ, còn nếu để trẫm vừa lòng, thì trẫm đành phải nhốt nàng cả đời. Dù sao hoàng cung này cũng rất lớn, thêm một miệng ăn cũng sao. ” mặt Lão hoàng đế vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, lộ ra tia tàn nhẫn.

      Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt, hắn tất nhiên biết lão hoàng đế có ý gì. Ông ta muốn ép mình cưới Long Phù Nguyệt làm sườn phi ! Nhưng......Mình rõ ràng dã hứa cùng nàng, muốn lấy nàng làm chính phi, hơn nữa ngoại trừ Long Phù Nguyệt, hắn cũng muốn lấy thêm bất kì một nữ tử nào.

      Nhưng nếu đáp ứng cầu của lão hoàng đế, chỉ sợ sẽ khiến cho hoàng thượng ra chiêu khác làm tổn hại nàng, hắn thể đề phòng.

      Chuyện quan trọng trước mắt chính là đem Long Phù Nguyệt cứu ra, mặc dù hiện tại nàng chỉ làm sườn phi, nhưng sau này hắn sẽ tìm lí do để đưa nàng lên làm chính phi. Hắn cho phép bất kì nữ tử nào mơ ước đến vị trí này.

      “Phụ hoàng, ta muốn gặp Long Phù Nguyệt. biết phụ hoàng có cho phép ?” Đôi mắt Phượng Thiên Vũ trong sáng, tựa hồ là đã muốn thỏa hiệp.

      Lão hoàng đế trầm ngâm một chút, rồi cười ha ha: “Được, trẫm dẫn con gặp nàng, nhưng nàng hiện tại hưởng thụ rất tốt, sành ăn, nàng sắp là con dâu của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ bạc đãi nàng.”

      Lại thêm một ngày nữa Long Phù Nguyệt một bụng đầy oán niệm mong chúng qua , ban đêm đã đến gần, Phù Nguyệt ở trong phòng bất đắc dĩ chờ bánh bao dưa muối của nàng.

      Nhưng ngờ tiến vào là bốn thị nữ, mỗi người đều bưng tay một khay thức ăn.

      Chương 315. Bị thịt viên làm nghẹn chết

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Nhưng ngờ tiến vào là bốn thị nữ, mỗi người đều bưng tay một khay thức ăn, một mùi thơm bay vào trong mũi, Long Phù Nguyệt nhìn về phía khay thức ăn, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra!

      Ba mâm thức ăn đều có đủ bốn loại điểm tâm tinh xảo, và trong mâm cũng có dĩa cơm thập cẩm cũng ngỗng quay béo ngậy.

      Thức ăn vừa đặt bàn, Long Phù Nguyệt nhịn được nữa, vô lực nhìn vào hai cung nữ: “Những cái này đều cho ta dùng?”

      Hai cung nữ kia gật gật đầu.

      Trời ơi, nàng nghe nói người trước khi ra pháp trường đều được ăn uống no say, lão hoàng đế bỗng nhiên cho nàng nhiều sơn hào hải vị như vậy, phải là ngày mai muốn chém đầu nàng chứ?

      Trong lòng nàng thầm nguyền rủa, nhưng nàng thể làm thay đổi kết quả được, giờ mà quân lính đến bắt thì thức ăn sẽ vào được miệng đâu. Làm ma no vẫn còn hơn làm quỷ đói!

      Nàng biết giám thị của nàng được huấn luyện nghiêm chỉnh, miệng còn kín hơn cả vỏ trai, nên nàng cần hỏi, ngồi vào bàn ăn thoải mái.

      Nàng vừa mới đưa miếng thịt viên vào miệng, chợt nghe bên ngoài hô to một tiếng: “Hoàng thượng giá lâm!”

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, miếng thịt viên nghẹn ở trong ̉ họng, nhổ ra, nuốt trôi. Đến mức khuôn mặt của nàng đỏ bừng cả lên, bàn tay nhỏ bé khua loạn.

      Trước mắt bỗng thiên thấy một bóng trắng lóe lên, người này ôm chặt lấy nàng, hai tay đặt trước ngực nàng dùng sức lắc mạnh, chỉ nghe ‘phụt’ một tiếng miếng thịt viên bay ra, có đáng chết hay khi nó bay thẳng vào chiếc long bào vàng chóe trước mắt. Gương mặt kia làm cho người ta hoảng sợ.



      Long Phù Nguyệt trong lòng vẫn còn sợ hãi vuốt vuốt ngực, vô lực nói: “Hoàng thượng, dân nữ thiếu chút nữa là bị miếng thịt viên của Thiên Tuyền quốc làm nghẹn chết.”

      Quay đầu lại thấy người ôm mình là Phượng Thiên Vũ, trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại có một ̃ oán khí xen lẫn tức giận, liền nói: “Đại Vũ…. Cửu Vương điện hạ tại sao ngài lại có thời gian rảnh đến đây?”

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, bốn ngày gặp, nàng quả nhiên gầy ít. Ôm là nhẹ.

      Phượng Thiên Vũ hơi nhăn mày, lại nhìn một bàn toàn sơn hào hải vị, xem ra phụ hoàng nói sai, nha đầu kia quả nhiên phải chịu tội, rất sành ăn, nhìn qua cũng thấy bữa tối rất phong phú.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 316. Ân đức của ngài so với Quan Vân Trường còn lớn hơn

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Lão hoàng đế cười ha ha nói: “Thế nào? Long nương, ở trong cung của trẫm đã quen chưa? Các nô tài phục vụ ngươi chu đáo chứ?”

      “Ha ha, có hoàng thượng che chở chodân nữ, các nàng sao dám phục vụ chu đáo chứ? Hết thảy đều nghe lời hoàng thượng ngài.” Long Phù Nguyệt cười ha ha nhưng trong lòng giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Lão hoàng đế này mời nàng gặm bánh bao dưa muối mấy ngày, hiện tại lại giả vờ có việc gì xảy ra sao?

      Nô tài phục vụ chu đáo? Hừ, có lão hoàng đế này thầm bày mưu đặt kế, các nô tài dám sao?

      Trách được bỗng nhiên bưng đến cho nàng nhiều món ăn, ra là để cho nhi tử xem!

      Nhưng những lời này, nàng đương nhiên thể nói ra, thể để cho lão hoàng đế này mất mặt được, bằng lão ta thẹn quá hóa giận, người chịu thiệt vẫn là mình.

      Lão hoàng đế nhíu mắt lại, mặt nhìn ra vui buồn: “Vẫn là Long nương biết ăn nói, là một đứa nhỏ thông minh. Ừm, trẫm rất thích.”

      Long Phù Nguyệt nhếch khóe miệng, lại cười ha ha: “Hoàng thượng thích là tốt rồi. biết hoàng thượng tới đây có gì dặn dò. Tiểu nhân sẽ làm theo.”

      Lão hoàng đế mỉm cười nhìn nàng: “Ngươi là đứa nhỏ thông mình, ta thật rất muốn lưu giữ ngươi ở lại trong hoàng cung vài ngày nữa, nhưng mà ngươi lại vội vã làm sườn phi của Vũ nhi, nên trẫm sẽ lưu ngươi…..”

      Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thầm nghĩ: “Ta đáp ứng làm sườn phi của Vũ Mao?”  Nhưng mà trong lúc vô tình nhìn lên thấy lão hoàng đế nở nụ cười, nàng rôt cuộc hiểu ra ý của lão hoàng đế______Chỉ cần nàng đáp ứng làm sườn phi, như vậy nàng có thể được tự do ngay lập tức, nhưng nếu như đáp ứng thì sao, nàng sẽ bị nhốt trong cái lồng hoa lệ, ngày ngày ăn bánh bao dưa muối rồi !

      Quan trọng hơn cả là chọc lão hoàng đế thẹn quá hóa giận nàng sẽ chuốc lấy bao nhiêu tai họa, làm tốt cái mạng nhỏ của nàng sẽ giữ được.

      Nha, lão ta tìm đủ lí do để nhốt mình ba ngày, chính là muốn mình đồng ý làm sườn phi, quả là lão hồ ly!

      Hừ, ngay cả chính phi ta cũng muốn làm, muốn ta làm sườn phi sao? ! Quên , cứ đáp ứng trước rồi ra khỏi đây sẽ nói sau !

      Long Phù Nguyệt suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, trong lòng tuy thầm chửi rủa lão hoàng đế, nhưng mặt lại ngừng cười tươi như một đóa hoa: “Ha ha, đúng vậy a, hoàng thượng, người chăm sóc cho dân nữ thật chu đáo! Thật sự là rất tốt! Hoàng thượng ngài thật hổ danh làm hoàng đế, minh vô cùng, nhìn rõ mọi việc, trí tuệ của ngài so với Gia Cát Lượng còn sáng hơn, ân đức so với Quan Vân Trường còn lớn hơn….”

      Chương 317. Bụng thật đói

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Ách lời nói chém gió này khiến toàn thân nàng nổi da gà.

      Thân mình Phượng Thiên Vũ cũng run lên, khóe miệng giật giật. Đại khái là rất kích thích.

      Hắn từng nghe Long Phù Nguyệt nói về “Tam quốc diễn nghĩa”, nên đối với hai người kia vô cùng quen thuộc, lúc này nghe nha đầu này dùng trong hoàn cảnh này, hắn nhịn được muốn cười phá lên, nhưng sợ lão hoàng đế mất mặt. Hắn nhịn!

      Lão hoàng thượng hơi hơi nhíu mày, tại sao ông lại có cảm giác như nha đầu này dung lời để trêu cợt ông? Nhưng dù sao, nha đầu này xem như cũng thông minh biết thời thế, chịu hạ thế thượng phong, giảm cho ông ta rất nhiều phiền toái.

      Ông ta cười ha ha, nhịn được sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: “Hài tử ngoan, ngươi thật là đứa nhỏ thông mình, yên tâm, mặc dù ngươi là sườn phi của Vũ nhi nhưng trẫm sẽ làm một hôn lễ vô cùng long trọng để ngươi có thể diện mà gả .”

      Long Phù Nguyệt cúi đầu: “Tạ ơn hoàng thượng!”

      Hoàng thượng khoát tay áo, nhìn sang Phượng Thiên Vũ: “Vũ nhi, Phù Nguyệt đã đồng ý rồi, sao con nói gì?”

      Phượng Thiên Vũ tâm lí đã có sẵn, cười dài nói: “Tất cả đều nghe lời phụ hoàng.”

      Hoàng thượng cực kì vui mừng: “Tốt! Cứ làm như vậy . Con dẫn Long nương về trước, ba ngày sau cưới nàng qua cửa.”

      Người có nhân tính, trời có thiên lí a!

      Nàng gặm bánh bao dưa muối ba ngày, thật vất vả mới trông thấy cao lương mĩ vị, thật nghĩ rằng vừa ăn vào miệng liền phun ra.

      Nàng rốt cuộc đã được tự do, nhưng T____Thật là đói bụng!

      Nàng đói đến mức trước vào sau lưng như dính sát vào nhau, trông mong  nhìn Phượng Thiên Vũ: "Đại Vũ Mao, ta rất đói, ngươi đưa ta ăn được ?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng xanh mét, coi bộ dinh dưỡng được đầy đủ, liền biết nàng trong hoàng cung chịu ít khổ cực, trong lòng chua xót, cũng may sắc trời chưa tối lắm, tửu lâu vẫn chưa đóng cửa.

      Có bóng dáng của đồng tiền. Trong tửu lâu, thức ăn được mang lên còn nhanh hơn thỏ nhảy.

      lâu sau, tất cả các món ăn đều đã được bưng lên.

      Long Phù Nguyệt lúc này cũng bất chấp thể diện, ăn như gió cuốn mây tan, sau khi đã no, trong lòng của nàng cũng có so đo.

      Nàng liếc nhìn Phượng Thiên Vũ một cái: “Đại Vũ Mao , ngươi thật sự muốn ta làm sườn phi sao? ”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :