1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
              298.Châm ngòi

          Edit : Quảng Hằng

              "Nếu ta muốn sao?" Lông mày Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch.

       

              Hoàng đế kia còn chưa kịp , tiếng đại vu sư  thản nhiên vang lên: "Cửu vương gia, ngài đừng quên, mấy trăm người của ngài còn vây ở trong kết giới của ta . Diêu Quang quốc đam mê hòa bình, chỉ cần ngài lui binh, ta thả người của ngài."





       

              suy nghĩ cực nhanh. Diêu Quang quốc này cằn cỗi muốn chết, hoàn toàn chiếm lĩnh nó cũng có nhiều ích lợi. Huống chi lần này xuất chinh thuần túy là vì báo thù, tại nếu đầu đảng tội ác chết, cũng nên nhân cơ hội này mà lui binh. . . . . .

       

              ngửa mặt lên trời cười ha ha, : "Diệu Bạch sư huynh, huynh lời này, ta nể của mặt của huynh , nhận lời hứa của vị quốc quân  này . . . . . ."

       

              . . . . . .

       

              Sương trắng rốt cục tan , binh sĩ của Thiên Tuyền quốc ở trong sương, mù quáng chạy trốn đột nhiên nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, phát ra tiếng hoan hô như  sấm sét.

              "Các huynh đệ, chiến tranh xong! Chúng ta về nhà!" Phượng Thiên Vũ tiêu sái vung tay lên.

              "Về nhà! Về nhà! Về nhà!" Cơ hồ tất cả mọi người hoan hô ầm ĩ. mặt vô cùng cuồng nhiệt, tựa hồ nhà ở trước mắt. . . . . .

       

              Long Phù Nguyệt cũng cười híp mắt  lại, rốt cục có thể rời khỏi địa phương cứt chim cũng có này . Nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này, nàng bị phơi nắng thành than đen.

       

              Trong lúc vô ý vừa ngẩng đầu, lại rơi vào ánh mắt đen nhánh của vị đại vu sư kia , tròng mắt của lưu chuyển là —— tia  thương hại?

              "Sao lại thế này? tại sao lại dùng ánh mắt như vậy  nhìn ta ? Hay là —— đoán được cái gì? Hoặc là nhìn ra cái gì?" Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, suýt nữa hỏi thành tiếng.

              Nàng nhìn người  bên cạnh, Phượng Thiên Vũ, mặt Phượng Thiên Vũ cười bình thản, tùy tay đem thư xin hàng của nước  Diêu Quang đặt ở trong lòng, nhìn Cổ Nhược liếc mắt cái: "Đại sư huynh, huynh xác định muốn ở lại địa phương con chim bay cũng có? Nơi này hoàng đế cũng tín nhiệm huynh. . . . . ."

              ". . . . . . đúng, trẫm thập phần tin tưởng đại vu sư! Ngươi. . . . . . Ngài đừng vội châm ngòi quan hệ quân thần của chúng ta !" Hoàng đế nước  Diêu Quang kêu lên, vốn định trách cứ Phượng Thiên Vũ , nhưng nhìn lên thấy đôi mắt lạnh lùng của , hai chữ ‘ bậy ’ này lại rụt trở về.

       

              299.Tại sao lòng nàng cứ hướng ra bên ngoài thế ?

          Edit : Quảng Hằng

              Cổ Nhược thản nhiên  liếc Phượng Thiên Vũ liếc mắt cái: "Các hạ nhận lầm người, ta phải sư huynh của các hạ."

       

              Phượng Thiên Vũ cười ha hả: "Vô luận huynh có thừa nhận hay , ta cũng xem huynh là sư huynh của ta . Tốt, huynh nhớ kỹ, biên giới của Thiên Tuyền Quốc  vĩnh viễn rộng mở cho huynh. Chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!"

              Chắp tay, cùng  Long Phù Nguyệt, cũng thèm liếc mắt nhìn tới vị quốc quân nước Diêu Quang kia cái, dẫn theo đám binh tướng nghênh ngang rời .

              Long Phù Nguyệt lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhược lần nữa, thấy áo trắng phiêu phiêu đứng ở đó, giống như tiên hạ phàm, khỏi thầm thầm oán Phượng Thiên Vũ: "Đại Vũ Mao, ngươi cũng quá hư hỏng rồi, nào có ai bức người đến đường cùng như vậy chứ ?Ngươi là cố ý muốn cho quân thần bọn họ bất hòa có phải hay ?"

              Lúc này ra khỏi tòa phế thành, Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, cười : "Ta chính là muốn quân thần bọn họ bất hòa! Hoàng đế này đáng phụ tá, sư huynh ở tại nơi này cũng quá thiệt thòi cho huynh ấy. dùng thuốc kích thích mãnh liệt huynh ấy cũng rời ."

       

              Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc cái: " hiểm! Ngươi sợ vị hoàng đế tức giận giết sao?"

              Phượng Thiên Vũ điểm lên mũi thon của nàng cái : "Nàng tiểu ngu ngốc, lấy bản lãnh của sư huynh, nàng cho là hoàng đế yếu đuối  kia có thể giết được huynh ấy sao?"

              Long Phù Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, nên gì nữa. Qua sau lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Huynh ấy là đại sư huynh sao? Ta nhớ sư phụ từng , y thuật của huynh ấy kinh người, khi nào huynh ấy lại học xong Vu thuật? Nhưng lại lợi hại như vậy!"

              Liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ cái: "Tựa hồ ngay cả ngươi cũng làm gì được  đâu."

              Phượng Thiên Vũ khách khí gõ đầu của nàng cái : "Ngu ngốc, là cũng làm gì được ta được ? Tốt xấu gì ta cũng là phu quân thân ái của nàng trong tương lai, tại sao lòng nàng cứ hướng ra bên ngoài thế?"

              Trong lòng lại thầm thở dài hơi: "Sư huynh rốt cuộc trải qua cái gì? dường như nhớ ta. . . . . ."

       

              Long Phù Nguyệt rụt cổ chút , liếc cái: "Ngươi là phong lưu bại hoại, ta mới thèm gả cho ngươi. . . . . ."

              Nàng câu chưa xong, cổ tay trở nên căng thẳng, Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Nàng lấy ta làm chồng, vậy muốn gả cho ai? Nha đầu, chẳng lẽ nàng thích ta?"

       

             Trái tim của Long Phù Nguyệt nhảy dựng, khuôn mặt nhắn hơi có chút đỏ.

       

        300.Quá tham lam..., cũng phải là bé ngoan nga


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
              300.Quá tham lam..., cũng phải là bé ngoan nga

      Edit : Quảng Hằng

       
      <img class="alignnone size-full wp-image-9340" title="4ed72990_6521287d_winter-gif11" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/4ed72990_6521287d_winter-gif11.gif" alt="" width="350" height="231" />


              Đúng vậy, nàng quả thích , hơn nữa —— Chính xác là càng ngày càng thích .


              Nhưng , nàng cũng rất sợ, rất sợ bản thân mình , rất sợ về sau phụ bạc nàng.

              "Thiên Vũ, ngươi có phải thích ta hay ?" khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt thực đứng đắn.

              Phượng Thiên Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe nàng trực tiếp gọi tên mình, trong lòng lại có loại cảm giác đặc biệt quái dị, hơi hơi ngẩn ra, sờ sờ đầu của nàng, tức giận : "Tiểu nha đầu, nàng lại hỏi những lời có lương tâm này rồi! Ta thích nàng hay , trong lòng của nàng chẳng lẽ cảm nhận được sao? »

              Long Phù Nguyệt thở dài. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được. Nhưng nàng chỉ muốn xác định chút mà thôi.

       

              "Vậy ------- Sau này, ngươi có thể chỉ cười mình ta, thể có những cơ thiếp khác ?" Long Phù Nguyệt mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn . Trái tim vì chờ đợi câu trả lời của mà đập dồn dập.

              Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ chút, hơi nhíu nhíu mày: "Tiểu nha đầu, suy nghĩ của nàng quả thực cổ quái nha. Nàng sợ sau này ta bỏ rơi nàng sao? Yên tâm! Về sau bất luận như thế nào , ngươi đều là chánh phi của ta . Quá tham lam..., cũng phải là bé ngoan nha."

       

              Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống mạnh mẽ, khóe môi lộ ra nụ cười khổ. Nàng biết, là loại kết quả này!

              Trong tiểu thuyết những người phong lưu phóng khoáng, khi gặp phải trong sáng ngây thơ xinh đẹp , từ đó về sau thay đổi triệt để đều là gạt người .

              Trong lòng của , chỉ sợ có thể phong mình làm chánh phi là ban ân huệ lớn nhất rồi.

              Xem ra nàng là nên thừa dịp trái tim của mình còn chưa hoàn toàn dừng lại bên , tìm cơ hội rời .

              Nhưng chỉ là nghĩ như vậy trong lòng bất chợt nhói đau, luyến tiếc. . . . . .

       

              Đại quân của Phượng Thiên Vũ  rốt cục về tới thành đô Thiên Tuyền Quốc. lần này gần như đánh mà thắng làm cho nước Diêu Quang cúi đầu xưng thần. Long nhan của phụ hoàng Phượng Thiên Vũ  cực kỳ vui mừng, dẫn dắt văn võ bá quan, tự mình ra đến ngoại thành nghênh đón.

              Chuyện kế tiếp chính là khao thưởng tam quân, phong thưởng tướng lãnh. Hộ quốc quận chúa Long Phù Nguyệt, lần này công lao vô cùng to lớn, đương nhiên cũng nhận được ít ban thưởng. Đem tiểu hồ ly mừng rỡ gần như tìm thấy phương hướng.

              Long Phù Nguyệt mang theo tiểu hồ ly về đến quận chúa phủ, Long Phù Nguyệt trước khi , từng khẩn cầu hoàng thượng đừng cho người đến sửa chữa, chỉ cần đem tên hiệu của phủ thay đổi là được rồi.

       

              301.Hầu hạ giống như bậc cha mẹ.

       Edit : Quảng Hằng

              Long Phù Nguyệt mang theo tiểu hồ ly về đến quận chúa phủ, Long Phù Nguyệt trước khi , từng khẩn cầu hoàng thượng đừng cho người đến sửa chữa, chỉ cần thay đổi biển hiệu là được rồi. Chuyện giao dịch tiết kiệm ngân khố như thế này đương nhiên là hoàng đế rất vui lòng đáp ứng. Cho nên lúc Long Phù Nguyệt trở lại, phủ quận chúa này vẫn như cũ. Tất cả đồ vật bên trong  cũng thay đổi.

              Tiểu hồ ly lộn nhào hai vòng trung"Ha ha, rốt cục lại trở về đến nơi này! Nhanh làm gà cho ta ăn. lâu chưa ăn con gà sống nào."

              Long Phù Nguyệt cũng thập phần cảm khái, sa mạc biết cuộc sống  ở tại hạnh phúc như thế nào, nàng bây giờ có cảm giác như được sống lại khi về tới đây, nàng cảm giác rất đẹp, rất thỏa mãn.

              Nàng vỗ đầu tiểu hồ ly: ", ta dẫn ngươi ăn đại tiệc! Ta chuẩn bị cho ngươi đại tiệc toàn bộ làm từ gà."

       

              Hai mắt xanh mượt của Tiểu hồ ly hồ ly nhất thời sáng rực, nhưng lập tức lại cụp lỗ tai xuống: "Dáng vẻ ta thế này, chỉ sợ vào được tửu lâu."

       

              Long Phù Nguyệt cười : "Chỉ mình ngươi đương nhiên là vào được, nhưng ta ôm lấy ngươi a. Bản quận chúa mang theo sủng vật mà thôi, bọn họ dám cho vào sao!"

              Đầu Tiểu hồ ly lay động: "Ta là hồ ly thượng tiên, mới phải sủng vật của ngươi!”

              Long Phù Nguyệt hừ tiếng: " làm sủng vật của ta cũng được, tự ngươi ở trong này ăn gió lạnh , ta tự mình ăn đại tiệc!"

              Quay đầu bước .

              Tiểu hồ ly rốt cuộc thể thoát khỏi quyến rũ của mỹ thực  mê hoặc: "Được rồi, được rồi, ta làm sủng vật của ngươi , nhưng chỉ giới hạn trong hôm nay."

              Long Phù Nguyệt cười ha ha , đưa tay bế nó lên , ôm vào trong ngực, rời khỏi nhà chuẩn bị ăn đại tiệc.

              Hoàng đế ban cho Long Phù Nguyệt ngàn lượng vàng, nàng tại cũng xem như là người giàu có. Cho nên thẳng hướng đến tửu lâu lớn nhất của kinh thành.

              đại mỹ nữ bộ dáng xinh đẹp  trong lòng ôm con hồ ly trắng như tuyết , lại gọi  hai bàn thức ăn to, hơn nữa tất cả đều là bày biện trong tửu lâu này, và bàn toàn làm từ gà đều dành riêng cho chú hồ li này.

              Khách hàng như vậy  nhiều lắm, cho nên cơ hồ toàn bộ mọi người trong tửu lâu đều nhìn nàng, nhìn nàng cùng con hồ ly kia .

              Mà điếm tiểu nhị kia luôn luôn chầu chực vây quanh

       nàng, ân cần  giúp nàng rót rượu chia thức ăn. có biện pháp, chưởng quầy  , gặp phải đại gia  có tiền, tất cả bọn họ đều hầu hạ giống như bậc cha mẹ.

              ——————————————————

       

      302.Ăn bữa cơm cũng có thể đụng tới thái tử

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      302.Ăn bữa cơm cũng có thể đụng tới thái tử

      Edit : Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt cũng để ý ánh mắt của người chung quanh, nàng nhấm nháp  các loại mỹ vị, khỏi cười híp mắt lại.

      Chà, lâu chưa ăn thức ăn ngon như vậy, cảm giác làm đại gia giàu có thực rất tuyệt.

      Tiểu hồ ly cũng nhảy đến bàn vùi đầu mãnh liệt ăn. Nó ở trong sa mạc vẫn ăn toàn là thịt khô, tại cuối cùng cũng được bữa ăn ngon.

      Nàng ăn vô cùng cao hứng, chợt nghe thanh lười biếng truyền tới: "Ta thắc mắc hiểu tên nhà giàu mới nổi nào lại thèm ăn khát uống đến thế, ra chính là  Hộ quốc quận chúa của chúng ta a."

      Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy bàn của nàng và của Thái Tử gia cách nhau xa, trong tay khẽ phe phẩy chiếc quạt mạ vàng, gương mặt tuấn dật là ý cười đầy mỉa mai, phía sau có vài vị thiếu gia, nhìn sơ qua cũng biết giàu cũng thuộc con nhà quyền quý.

      Người này là tới bới móc !

      Long Phù Nguyệt ngoài cười nhưng trong cười  ngắm liếc mắt cái: "Ta cũng thắc mắc hiểu người nào lại có giọng điệu chátchúa khó nghe lại kênh kiệu đến như vậy, ra là thái tử gia của chúng ta , thái tử gia quốc bận rộn, tại sao lại rảnh rỗi đến nơi đây dạo?" Hừ, muốn trêu chọc nàng sao , kiếp sau !

      Thái tử gia sắc mặt khẽ biến thành hơi biến, còn chưa kịp , đám bằng hữu lang sói bên cạnh hài lòng.

      người chỉ vào mũi Long Phù Nguyệt  trách mắng: "Lớn mật! Làm càn! Cư nhiên dám chuyện cùng thái tử gia như vậy. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt khách khí dùng chiếc đũa đánh rơi tay : "Lớn mật, làm càn, cư nhiên dám chuyện cùng bổn quận chúa như vậy ! Thằng nhãi như ngươi chán sống rồi sao? !"

      Sức mạnh chiếc đũa  cuả nàng , suýt nữa gạt gãy ngón tay của vị công tử kia . kêu rên tiếng , vội vã rút tay trở về, ôm tay xoa xoa mãnh liệt.

      Thái tử gia khẽ nhướng mày,  khóe miệng bỗng nhiên lộ ra nụ cười phúng : "Ngươi đúng là tự xem chính mình là quận chúa rồi? Phụ hoàng bất quá là coi trọng bãn lãnh quái lạ của ngươi, nên mới phong ngươi làm quận chúa  hữu danh vô thực, kỳ ngươi vẫn còn là kiếp nô tài của Thiên Cơ quốc  !"

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cũng cười, khóe môi nàng khẽ cong, trong tròng mắt lên chút chê cười: "Thái tử gia, ta thực biết chính thân phận của ta , nhưng ngươi tựa hồ quên mất thân phận của chính ngươi. Hoàng đế dù sao cũng là cha của ngươi, ngươi đem mưu đồ của chính cha mình cách trắng trợn như thế, sợ làm cho ta thất vọng đau khổ? Về sau còn bán mạng cho ông ta nữa sao ?"

      303. Thái tử này nhìn qua dạng chó hình người

      Edit : Quảng Hằng

      Hừ, hoàng đế là người như thế nào, nàng hiểu tám chín phần. Tốt xấu gì nàng cũng từng là thành phần tri thức, ở trong xã hội đại lăn lộn năm, hạng người gì chưa thấy qua? Nàng cùng hoàng đế lão nhân bất quá đều là theo như nhu cầu mà thôi. ta nghĩ là nàng thực tham luyến thân phận quận chúa này sao?

      Nhưng vị thái tử này lại trước mặt mọi người đem mưu kế của phụ vương mình vạch trần ra, còn đắc ý dương dương tự đắc, Ai, thái tử này nhìn qua như chó đội lốt người, lại ngu ngốc đến thể tin được! khó tin nổi làm sao có thể được phong làm thái tử .

      Ai, ánh mắt của hoàng đế mù, ánh mắt Phượng Thiên Vũ  cư nhiên cũng mù, cư nhiên cùng tên ngu ngốc này quan hệ cũng tệ. . . . . .

      Long Phù Nguyệt thở dài lại thở dài. hề để ý tới những người liên can chờ đợi này bên cạnh. Tự rót uống mình .

      Thái tử ở trước mặt đám bằng hữu mặt mũi như vậy , khỏi thẹn quá thành giận, lông mày vừa nhíu, lạnh lùng thốt: "Đừng tưởng rằng Cửu đệ bao che cho ngươi, cái đuôi của ngươi liền vểnh lên đến tận trời! Hừ, ngươi nhất định còn chờ hoàng thượng cho các ngươi tứ hôn phải ? Ngươi còn muốn làm chánh phi sao? Ha ha, đừng nằm mộng đẹp quá như thế! Thân phận của ngươi như vậy, hoàng thượng cho phép ngươi làm chánh phi của Cửu đệ. Nghe phụ hoàng truyền khẩu dụ xuống cho Cửu đệ , để cho cưới ngươi làm sườn phi."

      "Sườn phi?" Long Phù Nguyệt cười tủm tỉm : "Ngươi xác định?"

      Cây quạt của Thái tử ‘tát’ tiếng mở ra: "Đó là đương nhiên! Hôm nay phụ hoàng ở đại điện chỉ lưu lại vài huynh đệ chúng ta, sau đó liền truyền xuống khẩu dụ này . Cho nên —— hắc hắc, ngươi cũng đừng nằm mơ ! Ngươi tối đa cũng chỉ có mạng làm sườn phi  thôi!"

      liếc xéo  Long Phù Nguyệt, lòng tràn đầy vừa lòng muốn xem bộ dạng phẫn nộ nổi giận của nàng, Nhưng là, thất vọng rồi. Long Phù Nguyệt cư nhiên cười híp mắt gật gật đầu: "À, ra là thế, vậy Cửu đệ ngươi sao? như thế nào?"

      " ——" Thái tử ngừng lại chút, nhớ lại phụ hoàng mới vừa truyền khẩu dụ xuống gương mặt luôn luôn cợt nhả của Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên xanh mét, lạnh lùng quẳng xuống câu: "Phụ hoàng, quân vô hí ngôn! Ngài trước khi chúng ta xuất chinh như thế nào?”

      Sau đó phẩy tay áo bỏ . Đem lão hoàng đế gạt ở bên. . . . . .

      Nhưng mà, trường hợp như vậy đương nhiên muốn với Long Phù Nguyệt , lạnh lùng thốt: " có thể như thế nào? Lời của phụ hoàng chính là thánh chỉ, dám tuân theo?"

      304.Bản quận chúa có thưởng

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
              304.Bản quận chúa có thưởng

       Edit : Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9386" title="20" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/20.jpg" alt="" width="590" height="442" />


              Long Phù Nguyệt gật gật đầu, bỗng nhiên cười thản nhiên:

      "À, ta biết, làm phiền thái tử gia giống như   gã sai vặt đến báo cáo  tỉ mỉ xác thực cho ta như vậy , bản quận chúa có thưởng."

       Dùng chiếc đũa gắp lên miếng cá tươm mật đưa tới.

              Thái tử gia khi nào chịu qua trêu đùa đến mức này, nhìn đầu cá còn tươm mật, đột nhiên nhớ tới điệu múa vũ thoát y ở Vô Dạ cung, toàn thân ướt đẫm thức ăn, thù kia vẫn chưa có báo, tại cư nhiên lại bị nha đầu này trêu đùa! nhất thời nổi trận lôi đình, đầu óc nóng lên, đánh cái tát vào mặt Long Phù Nguyệt:

      "Xú nha đầu, muốn chết!"

              có biết chút võ công, nghĩ đến tát này có thể đem răng Long Phù Nguyệt đánh rơi đầy đất, lại lường được trước mắt bóng trắng chợt lóe, tát của chính là vỗ vào bóng trắng kia!

              người bóng trắng kia phát ra luồng ánh sáng màu lam, thái tử kêu to tiếng, ôm lấy bàn tay đánh người, thân mình giống như phát sốt, run run ngừng.

              Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thế này mới nhìn thấy tiểu hồ ly nhảy lại đây, mà cái tát của thái tử chính là vỗ vào người tiểu hồ ly . . . . . .

       

              Đây là giống  hồ ly gì ? Lại có thể phóng điện!

       

              Nhìn đến tóc thái tử bị điện giật cơ hồ muốn dựng thẳng lên , mọi người muốn cười lại dám cười. Toàn bộ khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ nghiêm túc, nhịn thập phần vất vả.

                   Vài tên bằng hữu của Thái tử vừa thấy thái tử xấu mặt, đương nhiên muốn thay ra mặt.

              Nhưng đối với phương là tiểu nương nũng nịu , hơn nữa lại là thân phận quận chúa, và còn là vị hôn thê của Cửu vương gia, làm cho bọn họ dám tùy tiện động thủ. Đành phải lên tiếng trách cứ, đơn giản chính là ‘ chừng mực ’‘ Dám đắc tội thái tử gia ’ những lời hùa theo có chút sức lực.

              Đôi mắt Long Phù Nguyệt khẽ đảo vòng vo, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo , bỗng nhiên vỗ vỗ đầu của tiểu hồ ly  : "Oa nhi, tại sao ngươi  dám phóng điện thái tử gia? Ngươi là súc sinh, là người, tên súc sinh như ngươi tại sao cùng người so sánh? Nhìn , gây họa rồi! Hừ! bàn này tiệc rượu cho ngươi ăn! đưa cho thái tử gia ăn, coi như thay ngươi hướng ngài ấy bồi tội nhé."

              ‘Tát’ tiếng đem thỏi đại bạc vỗ vào bàn:

      "Tiểu nhị, tính tiền! Hai bàn rượu và thức ăn này ta tặng cho thái tử gia ."

              Lại hướng về phía thái tử hì hì cười: "Thái tử gia, ngài từ từ dùng."

       

              Cũng nhìn sắc mặt thái tử tức giận đến trắng bệch, ôm tiểu hồ ly nghênh ngang rời .

       

      305. nên gọi ta là tiểu hài tử

       Edit : Quảng Hằng

              "Nha đầu, ngươi là lạ nha." Tiểu hồ ly uốn tại trong ngực của nàng, tìm tư thế thoải mái nhất, hai ánh mắt xanh mượt  nhìn Long Phù Nguyệt, lên tia xác định.

              "Thối hồ ly! được kêu ta nha đầu! Ta lạ ở chỗ nào đây? Ngươi thử xem." Long Phù Nguyệt cúi đầu liếc mắt nhìn nó.

              "Hừ, hoàng đế lão nhân kia giữ lời, ràng nên phong ngươi làm chánh phi . tại lại đổi ý rồi, ngươi phải nên rất tức giận sao?"

              Long Phù Nguyệt thở dài, thản nhiên :

      "Lão hoàng đế đây luôn luôn có mưu ma chước quỷ, ta sớm liệu đến. tại uy hiếp của nước  Diêu Quang còn, ông ta đương nhiên còn cần dùng cổ thuật của ta nữa, giết ta là may mắn, làm sao có tin tưởng ông ta phong ta làm chánh phi của Vũ Mao  a? sau, cho dù ông ta có phong ta chánh phi, hay sườn phi, ta cũng thể gả cho ."

              "Vì sao?"

       

              "Bởi vì tên phong lưu lang chạ, người mà ta muốn gả phải đối với ta là duy nhất . Bằng . . . . . ." Đầu óc của nàng lý bỗng nhiên trống rỗng, há miệng thở dốc nhưng cách nào ra đượccái gì.

              Trong lòng khỏi cười khổ cái: "Vẫn là nên lời a, bá đạo, cổ là lợi hại  ! Mụ mụ a, hành động bảo hộ nữ nhi đến nay làm con thảm quá. . . . . ."

              "Bằng cái gì? Ta chủ nhân nghe, chuyện với ta, ngươi đừng nửa được ?" Tiểu hồ ly vô cùng rất hiếu kỳ.

              Long Phù Nguyệt gõ nó chút: "Tiểu hài tử nên hỏi nhiều như vậy! ngươi cũng biết ."

              Tiểu hồ ly rít tiếng : " nên gọi ta là tiểu hài tử! Ta so với ngươi lớn hơn nhiều lắm!"

              Long Phù Nguyệt sờ sờ đầu của nó, đem những đám lông dựng thẳng của nó, vuốt mềm xuồng, lành lạnh : "Ngươi bây giờ ngay cả hình người cũng chưa tu luyện ra , phải tiểu hài tử là cái gì? Được rồi, ta mang ngươi dạo, trời sắp lạnh, chúng ta mua chút xiêm y qua mùa đông ."

              Long Phù Nguyệt kiếp trước rất thích dạo phố, shopping, tuy rằng sau khi vào Thiên Tuyền Quốc cũng dạo phố qua lần , nhưng khi đó trong túi quần bao nhiêu tiền, đương nhiên thể đùa tận hứng.

              tại trong ngực của nàng có tấm ngân phiếu ngàn lượng , lại có thêm vàng nén, đương nhiên  là muốn xài như thế nào liền xài như thế ấy, muốn dạo như thế nào cũng được. . . . . .

              Toàn bộ cửa hiệu may mặc toàn bộ khách sạn lớn ở Đô thành  nàng cơ hồ đều dạo lần, mua mấy bộ quần áo nhìn qua rất đẹp.

       

              305.Lão hoàng đế qua sông đoạn cầu cũng quá nhanh

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      306.Lão hoàng đế qua sông đoạn cầu cũng quá nhanh 

      Edit : Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9434" title="77a93609c30a57e82eddd4af" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/77a93609c30a57e82eddd4af.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      navy;Nàng cũng mua mấy bộ cho tiểu hồ ly, dùng cả hù dọa lẫn uy hiếp  làm cho tiểu hồ ly mặc vào bộ. Đó là cái áo màu đỏ bằng vải dệt, tiểu hồ ly mặc lên người, hơi có chút giống chú chó cưng ở đại. Nàng vốn còn muốn mua cái chuông đồng , tiểu hồ ly liều chết cũng mang, thế này mới thôi.

      navy;Nàng thẳng tắp dạo đến quá trưa, thẳng đến trời tối mới hướng quận chúa phủ của mình đến. Tiểu hồ ly vô tình theo ở phía sau của nàng, cơ hồ bị nàng chọc tức đến vô lực . Nó cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ hài tử có thể dạo phố như vậy . Quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung,

      navy;Mà nàng tại ôm ấp đống quần áo, hoàn toàn thể ôm nó, đanh phải khổ sở  theo ở phía sau của nàng, bốn cái chân của nó đều mệt đến rã rời.

      navy;Vừa mới chuyển qua cái góc đường, quận chúa phủ   ở trước mắt, phía trước bỗng nhiên có mấy người nhảy ra , ngăn cản đường của nàng.

      navy;Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nhìn kỹ. Thấy mấy người này đều là thị vệ  trong cung, trong đó còn có thái giám. Thái giám này Long Phù Nguyệt nhìn phảng phất có chút nhìn quen mắt.

      navy;Vị thái giám liếc mắt cao thấp đánh giá Long Phù Nguyệt: "Ngươi là Long Phù Nguyệt quận chúa?"

      navy;Trong lòng Long Phù Nguyệt bỗng nhiên có chút dự cảm bất hảo: "Ngươi muốn làm gì? Các ngươi là ai?"

      navy;Vị thái giám bỗng nhiên mở ra mảnh lụa màu vàng gì đó:

      "Long Phù Nguyệt tiếp chỉ!"

      navy;Tiếp. . . . . . Tiếp chỉ? Hôn mê, phải là ý chỉ phong Sườn phi  đến chứ? Tại sao đến quận chúa phủ của nàng hạ chỉ, lại ở nơi này chặn đứng nàng? Tuy rằng đêm nay ánh trăng tốt lắm, nhưng muốn xem chữ vẫn là hơi khó khăn chút?

      navy;Trong lòng nàng suy nghĩ mông lung , nhưng vẫn là quỳ xuống tiếp chỉ.

      "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Long Phù Nguyệt thị công kiêu ngạo, nhục mạ thái tử, tội thể tha, từ hôm nay bỏ danh xưng quận chúa, lập tức tróc nã vào cung vấn tội!"

      navy;Trời ạ? ! Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên. Lão hoàng đế này qua sông đoạn cầu cũng quá nhanh !

      navy;Nhục mạ thái tử? Nhất định là thái tử chết tiệt này cáo trạng với hoàng đế lão nhân rồi! Hừ, vừa vặn cho lão hoàng đế cái lý do để qua sông đoạn cầu  . . . . . .

      navy;Còn đợi nàng phân tích nên làm như thế nào, có hai gã thị vệ đem nàng bao bọc ở chung quanh.

      navy;^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      307.Lão hoàng đế ra oai phủ đầu với nàng

      Edit : Quảng Hằng

      navy;Tiểu hồ ly mở mắt hồ ly tròn căng , bỗng nhiên rít lên tiếng: "Trong phủ của ta chỉ cho phép mình Long Phù Nguyệt làm chủ nhân! Tuyệt đối cho phép lại cho người khác!" Toàn bộ lông người nó đều dựng đứng.

      navy;Mấy người ... Thị vệ kia tựa hồ nghĩ tới con  hồ ly lại biết tiếng người, hoảng sợ. Thái giám kia hốt hoảng kêu lên: "Đem con hồ ly này cũng bắt lấy, nó cũng đắc tội  thái tử gia. . . . . ."

      navy;Trong đó hai gã thị vệ vội vươn tay phải đến bắt tiểu hồ ly, tiểu hồ ly cư nhiên cũng giãy dụa, để mặc người thị vệ bắt nó ôm vào trong ngực. navy; mặt nnavy;gười thị vệ kia vừa mới lộ ra vẻ tươi cười, bỗng nhiên trong lòng luồng ánh sáng màu lam lên, ‘ a ’  kêu to tiếng, navy;thân thể navy;bùm tiếng té lăn mặt đất, toàn thân ngừng run rẩy, tóc cơ hồ cũng bị dựng đứng .

      navy;Tiểu hồ ly sớm xoay người nhảy xuống đất, mặt hồ ly dương dương đắc ý : "Muốn bắt hồ ly thượng tiên ta ? Các ngươi tu luyện mấy trăm năm nữa !"

      navy;Thân mình nó đứng thẳng, muốn công kích hai tên thị vệ bắt giữ Long Phù Nguyệt , Long Phù Nguyệt lại biết lúc này kháng chỉ tuyệt đối là tử tội, vội vã kêu lên: "Tiểu Long , cần phải xen vào chuyện của ta, ngươi ."

      navy;Trong lòng cũng thầm nghĩ: "Tiểu hồ ly, nhanh tìm đại Vũ Mao, bảo đến cứu ta, tiểu hồ ly, nhanh tìm đại Vũ Mao, bảo đến cứu ta. . . . . ."

      navy;Tiểu hồ ly tựa hồ đọc được tiếng trong lòng nàng, lỗ tai run cái, bỗng nhiên xoay người né ra, động tác nó giống như tia chớp, trong nháy mắt liền còn bóng dáng.

      navy;Mấy người thị vệ kia sửng sờ chút, nhưng ai cũng dám đến bắt nó lại . Nhưng cũng may bắt được Long Phù Nguyệt, bọn họ cũng có thể trở về báo cáo kết quả công tác .

      navy;Im lặng  quỳ gối trong đại điện, mắt to quay tròn dạo qua vòng, trong đại điện trừ bỏ có mấy tên thái giám ở nơi đó mắt xem mũi, mũi nhìn tâm làm bộ dạng tu hành ra, ngoài ra còn có ai.

      navy;Long Phù Nguyệt biết, đây là lão hoàng đế ra oai phủ đầu với nàng đây.

      navy;Lại đợi ước chừng canh giờ, hai chân quỳ của Long Phù Nguyệt chết lặng chịu nổi, hoàn toàn mất   tri giác. Trong lòng nàng gần như đem bát đại tổ tông của hoàng đế  toàn bộ ân cần thăm hỏi  lần. Nha , lão già biến thái này phải là muốn để cho nàng ở trong này quỳ đêm chứ? ! Muốn chém giết muốn róc thịt cứ làm lần cho thống khoái, định kéo dài như thế để làm gì?

      navy;Rốt cục —— Trước điện truyền đến tiếng kêu cao vút: "Hoàng thượng giá lâm!"

      308.Cùng hoàng đế lão nhi đấu trí

      magenta;Có lẽ khi xem đến đây ai ai cũng bức xúc về lão hoàng đế, cho phép Quảng Hằng lảm nhảm chút nhé, bỏi vì ông ta vốn là quân vương của nước, chuyên thâu tóm các nước khác nên khi bắt công chúa này về lại thấy Hoàng tử mà mình thương nhất đem, lòng thương, sợ rằng bị tai họa. Còn Phượng Thiên Vũ, chỉ là hoàng tử, vẫn còn Vua cha, dù là Chiến Thần Tu La nhưng vẫn là con của ông, nên thể vượt quyền, điều đáng ở nơi đây, sợ gì, chỉ sợ cha mình làm tổn thương Long Phù Nguyệt, nên từ nay về sau, bất cứ chuyện gì làm, cũng điều vì LPN. Sau này, vì những lý do , muốn ai có thể tổn thương đến LPN nữa, mới quyết định làm Vua. chung, theo QH thấy từ ngày bắt đầu nhận biết , tất cả những chuyện làm điều vì . Ôi mình thích thế! ~^O^~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :