1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      287.nữ hài tử quấn quít chặt lấy 

      Edit : Quảng Hằng

      Nhưng là chỉ là cười tiếng, nhớ tới Phượng Thiên Vũ còn  tung tích, nàng lại nhíu mày, vội vàng : "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm kiếm Nguyên soái."

      Mọi người gật gật đầu, muốn phân công nhau hành động. Vô số sương mù bỗng nhiên lại từ bốn phương tám hướng quét tới.

      Làn sương mù này vừa tăng nhanh lại vừa đậm đặc, tựa hồ là thời gian cái nháy mắt, liền tràn ngập  toàn bộ trời đất, ngã tư đường nhìn thấy rồi, tòa thành hoang cũng nhìn thấy ,  tất cả đều bị lạc tại trong tấm màn sương mù hỗn độn này. Làm cho người ta phân nam bắc

      Long Phù Nguyệt cả kinh, nàng vừa rồi nghe được tiếng thở dài kia , mặc dù chỉ là ngắn ngủn  câu, nàng cũng nghe ra  thân phận của . Đúng là ‘ đại sư huynh ’của nàng

      quả nhiên là người của nước Diêu Quang !

      Trách được trong sa mạc lại vứt bỏ mình bỏ chạy mình, chỉ sợ khi đó cũng đoán ra thân phận của nàng rồi? giết mình, còn giúp mình mời tới cứu tinh, có lẽ ta muốn mở cho nàng con đường.

      Mà vừa rồi nàng mới hét lên, chắc là nhiễu loạn  tâm cảnh của , cho nên mới phải thua ở tiểu hồ ly. tại điều chỉnh tâm tình tốt rồi, đương nhiên là muốn quăng lưới bắt gọn.Bây giờ là hai nước giao binh, thời điểm sinh tử tồn vong , ai nương tay, người đó chết !

      Đạo lý này trong sa mạc qua lần. Mình cũng thể quá ngây thơ, mưu cầu đoạn quan hệ sơ giao ngắn ngủn mà bỏ qua cho tất cả mọi người..., tại, hoàn toàn nên sử dụng bằng bản lãnh của mình!

      Bản lãnh của , chỉ sợ phải tiểu lâu la, chừng, chính là vị đại Vu sư thần bí nhất Diêu Quang quốc !

      Đại Vũ Mao từng qua, nước Diêu Quang sức lực , binh lính nhân mã vô cùng thiếu hụt, lực lượng chống đỡ quốc gia này đó chính là hai phụ tá đắc lực của hoàng đế, đại vu sư cùng đại tế sư. Nghe đồn hai người bọn họ có sức mạnh thay trời đổi đất. Nhất là đại vu sư, tiếp cận với địch nhân bên cạnh . Lại nghĩ rằng, ta lại có thể hội ngộ , cứng rắn nhận thức thành đại sư huynh, chỉ sợ là lần đầu tiên nhìn thấy nữ hài tử như ta, quấn quýt lấy buông . . . . . .

      Trong lòng Long Phù Nguyệt bên suy nghĩ loạn thất bát tao , bên hô lớn: "Mọi người cần kinh hoảng, người nắm người, trăm ngàn lần được tách ra. Chúng ta ra khỏi thành trước sau!"

      Giờ phút này, Long Phù Nguyệt nghiễm nhiên thành người tâm phúc của nhóm người này. Mọi người nắm chặt lấy tay nhau, xếp thành  hàng dài, về hướng ngoài thành.

      288.Tất cả mọi người thấy

      Edit : Quảng Hằng

      Sương mù ban nãy vẫn còn mờ mịt, Long Phù Nguyệt muốn thấy , cửa thành ở trước mắt đến trăm mét. Hơn nữa con đường này vừa thẳng vừa đều, cần quanh co.

      Trương Vân Long ở tuốt đàng trước, Long Phù Nguyệt ôm tiểu hồ ly bị thương  theo sát phía sau , ở mặt sau là chuỗi binh lính dài giống như kẹo hồ lô.

      Cứ như vậy, thời gian kéo dài khoảng nén nhang, nhưng vẫn như cũ nhìn thấy cái cửa thành cũ nát  kia.

      Chung quanh sương trắng tràn ngập, sương mù kia dày đặc như bơ, hơn nữa dị thường bị đè nén, Long Phù Nguyệt gần như thấy tiểu hồ ly ôm chặt  trong lòng .

      Bốn phía tĩnh lặng  đáng sợ, vốn đây là tòa thành trống vứt , có động tĩnh gì là đương nhiên , nhưng trong này lại yên lặng bất thường, phải hoàn toàn có tiếng vang, mà là cái loại trầm này , cảm giác tĩnh mịch  này, ngay cả mình  hô hấp cùng tim đập cũng cảm nhận được giống nhau, giống như đây phải tòa thành trống mà là ngôi mộ.

      Chỉ có tiếng bước chân mọi người đá đạp đá đạp , từng bước như người đầu quả tim.

      Tại sao vẫn chưa nhìn thấy cửa thành? Hay là lại đụng tới quỷ đánh tường rồi? Trong lòng Long Phù Nguyệt thầm bồn chồn.

      "A!" Nơi cuối của đội ngũ bỗng nhiên truyền đến tiếng hét thảm . Tiếng kêu thê lương, lọt vào tai kinh tâm động phách.

      "Làm sao vậy?" Trương Vân Long trầm giọng hỏi.

      "Tướng. . . . . . Tướng quân. . . . . . Người mà tôi nắm,  . . . . . . thấy. . . . . . A!" Lại là tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, người vừa trả lời cũng có động tĩnh.

      Mà ở chỗ sâu trong làn sương mù dày đặc , tiếng động nhai nuốt xương và thịt truyền ra. Làm cho mọi người đền trợn mắt kinh hoàng.

      Trong sương mù dày đặc có chứa quái thú ăn thịt người  !

      Nhận thức này làm cho tất cả mọi người kinh hoảng nhảy dựng lên.

      Trong tiếng kêu sợ hãi, tất cả mọi người đều chạy tứ tán ra bốn phía .

      Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, hét lên: "Mọi người đưuọc chạy bốn phía , cùng chỗ mới an toàn ít." Nhưng mà thanh của nàng như là bị làn sương mù này nuốt mất, đừng là người khác, chính bản thân nàng cũng gần như nghe .

      Cũng tại thời gian cái nháy mắt như vậy , tất cả mọi người thấy.

      Đứng ở tại chỗ , chỉ còn lại mình nàng cùng tiểu hồ ly còn có Trương Vân Long!

      Sắc mặt của Trương Vân Long tái nhợt, tựa hồ bị  kinh hách cũng , nhưng vẫn gắt gao che ở trước mặt Long Phù Nguyệt , run giọng : "Quận chúa, đừng. . . . . . Đừng sợ! Mạt tướng liều chết cũng phải bảo vệ quận chúa chu toàn."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
              289.Cổ tổ tông

      Edit : Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Chúng ta cùng nhau xông ra trước sau."

      Trương Vân Long lúc này rốt cuộc bất chấp cái gì nam nữ hữu biệt, lôi kéo cánh tay của Long Phù Nguyệt, lại thẳng về phía trước.

      trận gió bỗng nhiên biết từ nơi nào thổi qua . Thổi  khắp cả người đều phát lạnh, đồng thời cũng đem sương mù dày đặc trước mắt  thổi tan  chút. Ở trong sương mù loãng ra ra bóng đen mơ mơ hồ hồ  !

      Bóng đen kia giống con hổ, lại lớn hơn so với hổ, toàn thân đều là hoa văn màu sắc rực rỡ , thân hình run rẩy, toàn thân  cơ bắp tựa hồ cũng nhúc nhích và cử động. . . . . .

      Ánh mắt sáng quắc của nó nhìn sang về hướng bên này. Đôi mắt màu xám tro kia cùng ánh mắt Long Phù Nguyệt bên này giao nhau

      Trong lòng Long Phù Nguyệt run lên bần bật: "Đó là cái gì vậy?”

      Ngón tay bất giác nắm chặt bảo kiếm bên hông  .

      Vật kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vọt mạnh về hướng bên này!

      Trương Vân Long thất thanh kêu to, tuy rằng sợ muốn chết, nhưng vì bảo vệ Long Phù Nguyệt, cắn răng cái, rút đao muốn xông lên nghênh chiến.

      còn chưa kịp vọt tới trước mặt quái  vật  kia

      bóng người đột nhiên từ trong sương mù dày đặc lao tới, vừa vặn cùng quái  vật  kia đến đây mặt đối mặt. Long Phù Nguyệt thấy , đây đúng là binh lính của Thiên Tuyền Quốc. đánh bậy đánh bạ chạy đến nơi đây.

      Người nọ sợ tới mức kêu to tiếng, xoay người liền trốn, vẫn chưa chạy được hai bước, người quái  vật  kia bỗng nhiên tăng vọt ra đôi râu, giống như rắn bò lên eo của người này, cuốn mạnh về phía sau cái, đồng thời nó mở ra miệng to như chậu máu, răng rắc tiếng, đem đầu người binh lính kia cắn xuống! Đáng thương người lính kia ngay cả kêu thảm cũng kịp phát ra, trở thành thức ăn cho quái vật kia

      "Long! Đây là Cổ Long!" Long Phù Nguyệt kêu to lên.

      Trời ạ! Đây chính là cổ  tổ tông của tất cả các loại cổ a! Nhưng tại sao  trong tòa thành hoàng này lại có thứ này? !

      Long Phù Nguyệt sợ tới mức hai chân đều run lên.

      Cổ Long ăn hết người lính kia, lại từng bước về hướng Long Phù Nguyệt.

      Trương Vân Long tuy rằng cũng sợ  cả người phát run, nhưng dù sao cũng là đại tướng quân, năng lực phản ứng so với người bình thường cao hơn nhiều.

      kéo tay Long Phù Nguyệt lại : "Chạy mau! Chạy mau!"

      290.Cắn ngụm hết giận!

      Edit : Quảng Hằng

      Lôi kéo Long Phù Nguyệt bỏ chạy.

      Vẫn chưa chạy được hai bước, đỉnh đầu có ngón gió vù  vù thổi qua. Cổ Long ngăn cản con đường hai người đến .

      Trương Vân Long nghĩ tới Cổ Long này hành động nhanh như vậy. Sợ tới mức thay đổi sắc mặt, lại đem Long Phù Nguyệt đẩy mạnh : "Quận chúa, ngài trước! Thuộc hạ ngăn nó lại!"

      Cầm kiếm hướng con Cổ Long kia bổ tới.

      Cổ Long kia dùng đầu ngăn lại, thân mình co rụt lại, đao này của Trương Vân Long  liền bổ vào khoảng .

      người, con Long quần đấu lại với nhau.

      Chung quanh  sương mù bị quấy  quay cuồng, giống như mở nồi nước sôi.

      Hai chân Long Phù Nguyệt như nhũn ra, tuy nhiên nó chịu . Nàng biết Trương Vân Long tuy rằng võ công tồi, nhưng cũng phải là đối thủ con Cổ Long  này , có lẽ chỉ trong lát, cũng trở thành thức ăn của con Cổ Long. . . . . Nàng làm sao nhẫn tâm bỏ rơi mình đào tẩu?

      trong lúc sợ hãi , chợt nghe tiếng kêu đau đớn của Trương Vân Long, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trương Vân Long giống như người máu, cánh tay trái dĩ nhiên thấy. Người cũng té ở mặt đất.

      Mà trong mắt Cổ Long  kia là mảnh thị huyết  hồng mang, mở ra miệng to như chậu máu, hướng đầu Trương Vân Long  cắn tới!

      Mắt thấy Trương Vân Long gặp nguy cấp, máu của Long Phù Nguyệt sôi lên, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, rút kiếm hướng ánh mắt con Cổ Long  kia đâm tới. Con cổ Long kia tựa hồ đối với ánh mắt của nó giám sát thập phần chặt chẽ, Đại Đầu lay động, lui về phía sau  hai bước.

      Thừa dịp lúc Cổ Long tránh né, Long Phù Nguyệt phen kéo  Trương Vân Long, liền lui về phía sau . Vừa mới lui hai bước, tiếng gió bên tai lại vang lên, Cổ Long ngăn ở trước mắt bọn họ, chặn đường .

      Lúc này đây, đầu của nó cách hai người Long Phù Nguyệt quá gần, Long Phù Nguyệt thậm chí nghe thấy hơi thở tanh hôi từ miệng của nó .

      "Trời ạ, nghĩ tới ta chết ở chỗ này!" Nàng đương nhiên cam lòng cứ chết như vậy , muốn gọi tiểu thanh xà ra , tiểu thanh xà tuy rằng phải đối thủ của vật này , nhưng có thể cắn nó ngụm, cũng coi như thay mình trút giận.

      Từ rất xa bỗng nhiên truyền ra tiếng sáo cực kỳ ngắn ngủi  .

      Tiếng sáo này vang lên. Thân mình con Cổ Long chấn động, lui về phía sau  từng bước. đôi mắt đỏ như máu có tia cam lòng. . . . . .

      Long Phù Nguyệt vừa thấy thời cơ khó được, cuống quít nâng Trương Vân Long dậy vội vàng thối lui về phía sau .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      292.Lần này ta thiếu chút nữa lại chết vưởng rồi!

      Edit : Quảng Hằng

      Con Cổ Long kia tựa hồ cam lòng mỹ thực đến miệng lại đào tẩu như vậy, rống lớn tiếng, lại muốn tiếp tục nhào đầu về phía trước. Tiếng sáo kia lại hợp thời  vang lên.

      Con Cổ Long tựa hồ đối với tiếng sáo này có chút kiêng kị, Đại Đầu lắc lắc dao động, ánh sáng trong đôi mắt màu xám quang mang chớp đảo chừng. Có chút do dự. . . . . .

      Cũng trong lúc nó ngây người lúc, Long Phù Nguyệt kéo Trương Vân Long lại vào trong sương mù dày đặc.

      thanh già nua đầy giận dữ bỗng nhiên vang lên: "Cổ Nhược, ngươi lại phá hư chuyện tốt của ta !"

      tiếng huýt sáo cổ quái  đột nhiên truyền tới. Cổ Long kia phảng phất là nhận được chỉ lệnh, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, truy tìm tung tích của hai người  Long Phù Nguyệt.

      Trương Vân Long bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh. Thân mình cao lớn, Long Phù Nguyệt dùng hết tất cả các khí lực, mới lôi kéo được , ở trong sương mù dày đặc liều mạng chạy trốn.

      Nàng vừa mới chạy vội được mấy chục bước, trước mắt bóng trắng chợt lóe, nàng thu chân kịp, đánh vào người của . Lần này trước mắt nàng sao xẹt chim bay loạn, hơi suýt nữa thở nổi.

      Nàng chấn động, nghĩ đến lại bị con Cổ Long kia chặn đứng, chút nghĩ ngợi, vung kiếm lên, miệng hô to: "Ta liều mạng với ngươi!"

      kiếm này của nàng đâm vào khoảng , cổ tay lại bị người đó bắt lấy: "Phù Nguyệt, là ta!"

      Thanh rất quen thuộc ! Long Phù Nguyệt nháy mắt ngây người, trước mắt nàng là sương mù dày đặc đến mức thể nhìn thấy gì cả, làm cho nàng nhìn thấy bóng người mới tới, chỉ thấy cái bóng trắng mơ hồ

      Cũng trong lúc nàng ngây người, người nọ vung tay kéo mạnh, Long Phù Nguyệt ở trong lồng ngực ấm của . Mà Trương Vân Long lưng Long Phù Nguyệt lại tát tiếng rơi mặt đất.

      "Tốt rồi, tốt rồi, có việc gì . có việc gì . Là ta. Phù Nguyệt, là ta."

      Bên tai thanh quen thuộc cùng mùi hương thoang thoảng đặc thù thân thể người nọ, làm cho Long Phù Nguyệt cứng ngắc đứng ở nơi đó, nàng mở to hai mắt muốn nhìn kỹ nhìn , nhưng cái gì cũng thấy .

      Nàng bỗng nhiên wow  tiếng khóc lên: "Đại Vũ Mao, ngươi là tên khốn kiếp! Ta theo ngươi, ngươi cho ta theo, lần này ta thiếu chút nữa lại vất vưởng rồi!"

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      293.Ta bỏ nàng lại. . . . . ."

      Edit : Quảng Hằng

      Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, thân thể cũng hơi có chút run run, ôm nàng chặt : "Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, là ta tốt, ta bỏ nàng lại. . . . . ."

      Tay vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, lại vỗ trúng tay ẩm ướt, hơi sửng sờ, trái tim trầm xuống mạnh mẽ, run giọng : "Nha đầu, nàng bị thương? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy. . . . . ." đôi tay theo bản năng  ở người Long Phù Nguyệt sờ soạng, muốn tìm ra miệng vết thương người nàng  .

      Long Phù Nguyệt cuống quít né tránh: "Ta bị thương, là Trương tướng quân, bị thương. Ai nha, thương thế của rất nặng, ngươi mau cứu !"

      Nàng cúi người sờ soạng ở mặt đất, cuối cùng lại sờ soạng đến thân mình  Trương Vân Long. Nàng còn chưa kịp chuyện, Phượng Thiên Vũ đem thân mình Trương Vân Long  nâng dậy, cũng thuận tay điểm huyệt đạo chung quanh  vết thương của , cầm máu.

      trận Cuồng Phong cực lạnh bỗng nhiên thổi lại đây. Đem sương mù chung quanh bọn họ thổi tan, Long Phù Nguyệt thét tiếng chói tai: "Cổ Long lại tới nữa!"

      Theo tiếng kêu của nàng, con Cổ Long mềm mại như từ trời giáng xuống. Uy phong lẫm lẫm đứng ở trước mặt ba người .

      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại: "Phù Nguyệt, nàng giúp Trương tướng quân băng bó, ta đối phó quái vật này !"

      Trái tim của Long Phù Nguyệt phốc phốc nhảy loạn, kêu lên: "Ngươi hãy cẩn thận, đây là Cổ Long, là cổ tổ tông của các loại cổ trong thiên hạ , điểm yếu của nó  là cặp mắt!”

      Phượng Thiên Vũ ha ha cười: "Tốt! Biết điểm yếu của nó dễ làm hơn!"

      Thân hình hòa cùng với kiếm như ánh chớp, đánh về hướng con quái vật!

      Con Cổ Long kia dường như là bại tướng dưới tay của Phượng Thiên Vũ , vừa thấy ở trong này, trong đôi tròng mắt màu xám lên chút kinh hoàng.Thân mình nó co rụt lại, giống như muốn trốn, nhưng Phượng Thiên Vũ lần này gặp lại nó, lại biết điểm yếu nó, làm sao có thể  dễ dàng thả nó. Lạnh lùng thốt: "Quái vật chúng ta vẫn chưa phân ra thắng bại mà, chịu chết !"

      Thân pháp của giống như tia chớp, cùng Cổ Long kia quay cuồng đấu ở tại chỗ.

      Long Phù Nguyệt kinh hãi run rẩy nhìn hồi, công lực nàng tuy rằng đủ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra Phượng Thiên Vũ cũng có dấu hiệu bị thua. Nàng thoáng buông tâm chút , thế này mới cúi đầu băng bó giúp Trương Vân Long .

      ^^^^^^^^^^^^^

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      294.Tiếp tục ca hát

      magenta;Edit : Quảng Hằng

      Trương Vân Long cũng từ từ tỉnh lại, đau đến sắc mặt trắng bệch, lnhưng hé răng than tiếng nào. Nhìn thấy thân ảnh Phượng Thiên Vũ, than dài hơi. Quẩy người cái. Liền đứng lên, chớp mắt nhìn trận tranh đấu trong sân , chuẩn bị tiến lên hỗ trợ bất cứ lúc nào.

      Trận chiến đấu càng lúc càng lớn, tiếng gió cũng càng ngày càng cao, người, con cổ Long thân pháp đều là nhanh đến cực điểm, sương mù chung quanh  nhanh chóng tản ra bốn phía. Phượng Thiên Vũ ánh sáng từ kiếm phát ra lòe lòe, rời hai mắt Cổ Long, toàn thân Cổ Long cứng rắn như sắt, nhưng lại bảo vệ đôi mắt thập phần giám sát chặt chẽ.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt bất chợt có sáng kiến, bỗng nhiên vỗ cánh tay cái: "Tiểu Thanh, cắn vào mắt của nó!"

      bóng màu xanh bay ra. Giống như điện quang chợt lóe, liền vọt về hướng con Cổ Long kia .

      Thân mình Tiểu thanh xà mặc dù , nhưng linh hoạt dị thường, thân mình uốn lượn , vây quanh Cổ Long kia đảo quanh, thình lình xông đến công kích cặp mắt của nó.

      Tiểu thanh xà này vừa gia nhập trận chiến, Cổ Long nhất thời có chút trứng chọi đá , chú ý trái giữ được phải, công kích bối rối yên, thập phần vội vàng. . . . . .

      Long Phù Nguyệt cuối cùng thở dài nhõm hơi, thế này mới nhớ tới tiểu hồ ly: "Di, tiểu hồ ly chạy đâu rồi? Trời ạ, nó chạy lạc mất chứ?" Muốn tìm kiếm, nhưng này trong sương mù biết còn cất dấu cái gì, nàng có lá gan tìm mình .

      có chút do dự, chợt nghe trong sương mù truyền đến tiếng huýt sáo véo von, Cổ Long kia nghe được tiếng huýt sáo, giống như ăn thuốc kích thích, khí lực bạo tăng, động tác nhanh gấp mấy lần. phá tan mấy tình thế bất lợi

      Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, biết là chủ nhân con Cổ Long  này giở trò quỷ, dùng tiếng huýt sáo khống chế Cổ Long  tiến công. Trong nội tâm nàng vừa động, bỗng nhiên kéo lấy tay áo Trương Vân Long  : ", Chúng ta ca hát!"

      "Hát. . . . . . Ca hát?" Trương Vân Long biết nàng trúng phải ngọn gió gì, tự dưng lại muốn ca hát.

      Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Đúng, ca hát, ta dạy cho ngươi, chúng ta chẳng những phải hát, còn phải hát lớn!"

      Nàng cũng quan tâm Trương Vân Long có đồng ý hay , đằng hắng tiếng liền hát lên: "

      Núi Thanh Sơn dài hơn trăm dặm

              Đỉnh núi cao cao chắn mắt tầm nhìn

              Núi xanh xanh, cao hơn mây trời

              Những đám mây trắng bay lượn ở khắp

             Núi Thanh Sơn dài hơn trăm dặm

              Sói đồi có đôi mắt đỏ hồng

      . . . . . .

       

            ']  295. ổn

      magenta;Edit : Quảng Hằng

      Bài hát 《 Đứng ở đồi cao 》 cao vút, dũng cảm, làm người ta phấn chấn. Bị từ cổ họng Long Phù Nguyệt gào thét ra ,lại trở thành loại phong tình thô ráp.

      Giọng của nàng , nhất thời đè lại tiếng huýt sáo kia

      Cổ Long lắc lắc lỗ tai, nó nghe được tiếng huýt sáo, động tác cũng chậm lại.

      Tiếng huýt sáo kia ngừng lại chút, bỗng nhiên cũng trở nên sắc nhọn, lại xuyên qua từ trong tiếng ca của Long Phù Nguyệt .

      Trương Vân Long cũng bỗng nhiên sáng suốt hẳn, biết dụng ý ca hát của Long Phù Nguyệt lần này . cũng quan tâm giọng mình  có dễ nghe hay , đằng hắng cổ họng bắt đầu gào khan theo Long Phù Nguyệt .

      hát  tuy rằng đúng nhịp điệu, nhưng giọng lớn, giống như gào khóc thảm thiết , rất nhanh chóng đàn áp tiếng huýt sáo kia .

      Chợt nghe tiếng rít xa xa, bóng trắng chợt lóe, tiểu hồ ly từ trong sương mù chui ra. Nghe thấy tiếng Long Phù Nguyệt ca hát, nó cũng rít mạnh lên.

      Lần này, tiếng huýt sáo kia rốt cuộc nghe thấy nữa. . . . . .

      Trong lúc kịch chiến, chợt nghe tiếng rống thảm thiết kinh thiên động địa của con Cổ Long kia, trường kiếm của Phượng Thiên Vũ  đâm vào mắt phải của nó  .

      Cùng lúc đó, tiểu thanh xà cũng ngụm cắn trúng  mắt trái nó  .

      Vô số máu đen giống như suối phun phun tới, Long Phù Nguyệt kêu lên tiếng vui mừng: "Thành công!"


      Cũng cơ hồ ngay trong nháy mắt này, ở chỗ sâu trong sương mù cũng truyền đến tiếng hét thảm kinh tâm lọt vào tai. Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, tiếng kêu thảm thiết này là già nua, hiển nhiên là lão nhân.

      Trong nội tâm nàng vừa động, chợt nhớ tới truyền thuyết của tổ tông, Cổ được luyện càng lợi hại, lại càng dễ dàng có huyết mạch tương liên cùng người nuôi nấng. Cổ Long này là tổ tông trong cổ, như vậy người chăn nuôi nó chỉ sợ cùng nó hợp hai làm . Cổ Long bị thương, cũng tương đương người kia bị thương.

      Người kia cần hỏi, đích thị là cổ sư lớn nhất  nước Diêu Quang —— Đại tế sư rồi!

      ra chẳng những là Đại sư huynh của nàng đến đây, ngay cả này đại tế sư cũng tới! Hai đại pháp sư nước Diêu Quang  này cùng tiến vào trận, trách được làm cho Phượng Thiên Vũ cũng gặp hạn té ngã.

      Trong sương mù lại tiếng kinh hoảng  vang lên: "Cổ Nhược, ngươi mau giúp đại tế sư chút, ổn rồi!"

      Chỉ nghe thanh trong trẻo thản nhiên : "Hoàng thượng, là chính bản thân nên thả con Ác Long này ra, tại Ác Long bị giết, thần tiên cũng cứu được ."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      296.Ngươi mang châu báu mời ta, ta cũng thèm đến.

      Edit : Quảng Hằng

      Thanh già nua kia bỗng nhiên tru lên : "Cổ Nhược, là ngươi cố ý ! Ta với ngươi luôn luôn bất hòa, cho nên ngươi mới có thể thấy chết mà cứu!"

      thanh trong trẻo kia nhàng trào phúng: "Cũng phải ta thấy chết cứu, mà là Cổ Long này của ngươi rất ác, nó ăn sâu vào tâm ngươi, nên thể cứu. . . . . ."

      ‘ Ha ha ha ha" Thanh già nua kia bỗng nhiên cười như điên: "Cái gì gọi là thể cứu? ! Ngươi ràng là muốn mượn tay của bọn loại trừ ta! Như thế nước Diêu Quang chính là thiên hạ mình ngươi rồi . Hoàng thượng, muốn mình phát triển an toàn!"

      Thanh kinh hoảng lúc trước hỏi vội: "Cổ Nhược, ngươi. . . . . . Hai người các ngươi đều là cánh tay đắc lực của ta , ngươi mau cứu ."

      thanh trong trẻo kia bỗng nhiên trở nên lạnh băng: "Hoàng thượng, người tin vi thần?"

      Hoàng thượng tựa hồ ngẩn ngơ, cuống quít : ". . . . . . phải, trẫm tin tưởng ngươi. Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Đại tế sư hết thuốc chữa sao?"

      Đại vu sư Cổ Nhược lạnh lùng thốt: "Cổ Long cùng ông ta thành nhất thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, Cổ Long kia chết, ông ta đương nhiên cũng sống nổi."

      "Hoàng thượng, người cần cầu . là hận vi thần, tại thể đối đầu kẻ địch mạnh, lại cùng vi thần  nội chiến. . . . . ." Lão đại tế sư bị thương kia cam lòng cứ chết như vậy , lòng muốn đem Cổ Nhược dụ dỗ.

      Tiếng cười lạnh lùng của Cổ Nhược vang lên: "Ngươi đừng quên, là ai đưa tới trận chiến tranh này? !  Diêu Quang quốc ta tranh đời, bá tính an cư lạc nghiệp, là ngươi phái người giả mạo cống phẩm đến Thiên Tuyền Quốc, vọng tưởng độc hại những người đứng đầu ở Thiên Tuyền Quốc. . . . . Nhưng bây giờ làm cho dân chúng nước Diêu Quang cùng chịu tao ương với ngươi!"

      Đại tế sư kia tựa hồ có chút đuối lý, kêu lên: "Ta. . . . . . Ta cũng là vì nước Diêu Quang suy nghĩ, Thiên Tuyền quốc dã tâm bừng bừng , lòng muốn thôn tính tiêu diệt sáu nước khác, chúng ta động thủ trước, bọn họ cũng đánh tới !"

      "Buồn cười! Nước Diêu Quang của ngươi tận cùng hẻo lánh, lại ở chỗ xa xôi, nếu như phải các ngươi công nhiên khiêu khích, cho dù ngươi đem châu báu đến mời ta, ta cũng thèm đến !"

      tiếng lười biếng  bỗng nhiên vang lên, ngay bên cạnh hoàng thượng của nước Diêu Quang xa !

      Quốc quân nước  Diêu Quang hoảng sợ, ở tòa đài cao trực tiếp nhảy lên. Muốn hướng đến người  phía sau Vu sư  Cổ Nhược.

      Cổ Nhược đại vu sư khẽ thở dài hơi: "Yên tâm, ở chung quanh đài cao thần có thiết kế kết giới, qua được ."
      297. Đại vu sư  Cổ Nhược.

      Edit : Quảng Hằng

      Phượng Thiên Vũ nắm tay Long Phù Nguyệt đứng ở dưới đài cao, ven đường lại bị Long Phù Nguyệt bài trừ  mấy đạo cổ chắn.

      Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng gặp lại được vị Cổ Nhược đại vu sư kia .

      lúc này vẫn mặc thân áo bào trắng rộng thùng thình  như cũ tóc đen xõa dài như nước chảy, gương mặt tuấn dật  thản nhiên  tia biểu tình.

      Mà ở bên người , ngồi vị mặc long bào, chừng ba mươi tuổi, gương mặt đen giống như người sa mạc thông thường, mặt của tia kinh hoảng.

      Mà ở . Có vị lão giả nằm ngửa, trong đôi mắt của ông ta có máu tươi còn ồ ồ chảy ra, thân mình hơi có chút run rẩy, vậy còn chưa chết.

      Hoàng đế kia vừa thấy Phượng Thiên Vũ đứng ở dưới đài, sợ tới mức suýt nữa từ ghế rồng té xuống. run giọng : ". . . . . . đến đây!"

      Phượng Thiên Vũ vừa thấy tướng mạo vị đại vu sư  kia thân mình cũng chấn động: "Diệu Bạch sư huynh, là huynh! Tại sao huynh lại ở chỗ này?"

      Cổ Nhược đại vu sư thản nhiên nhướng mày: "Cửu vương gia, ngài nhận lầm người, ta là Cổ Nhược, phải Diệu Bạch sư huynh gì của ngài."

      Phượng Thiên Vũ cau mày chặt, mặt đột nhiên ra nụ cười xấu xa: "Huynh thừa nhận cũng sao, dù sao ta biết huynh là Diệu Bạch sư huynh của ta là được rồi. Huynh tiếp nhận ta cũng sao, chẳng lẽ huynh cũng muốn nhận thức sư phụ? Lão nhân gia ông ta là phi thường nhớ thương huynh."

      Hoàng đế đầy kia bụng hồ nghi, nhìn Phượng Thiên Vũ, rồi nhìn lại Cổ Nhược, mặt ra tia kinh hoảng —— Nếu như đại vu sư của mình là sư huynh của vị Cửu vương gia này , vậy mình có thể lớn ổn rồi!

      bỗng nhiên kêu lên: "Cửu vương gia, sứ giả kia phải trẫm phái . Là —— Là đại tế sư tự chủ trương, tại ông ta bị hứng chịu trừng phạt, ngài cũng nên lui binh chứ?"

      Khóe môi Phượng Thiên Vũ mỉm cười, liếc mắt nhìn vị hoàng đế kia: "Ta đến đây, há có thể cho ngươi tùy tùy tiện tiện hai câu nói liền đuổi . . . . . ."

      "Vậy —— Ngươi muốn như thế nào?" Hoàng đế nơm nớp lo sợ .

      "Ngươi thử xem?" Phượng Thiên Vũ bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột. Trong tay vuốt vuốt bảo kiếm, lại hướng về phía trước từng bước, khuôn mặt tuấn tú nhìn như thèm để ý, giống như con báo . tràn ngập nguy hiểm lường trước được.

      "Trẫm. . . . . . Trẫm nguyện phục tùng, hướng Thiên Tuyền Quốc xưng thần. . . . . ." Hoàng đế càng ngày càng khẩn trương, cuống quít .

      298.Châm ngòi




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :