1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      278.Quỷ đánh tường 3

      Edit : Quảng Hằng

      Những binh lính này vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù trong sương mù dày đặc, nhưng đội hình hề bấn loạn chút nào.

      Nhưng cho dù Long Phù Nguyệt ở giữa đội ngũ, nhưng gần như thể nhìn thấy người đứng trước mặt và phía sau của mình. Chỉ dùng bước chân làn mò dò đường từng bước. Trong đầu nàng buồn bực cứ mực tới, bịch tiếng va vào người phía trước. Mà người phía trước mặt khôi giáp người nên trong yên lặng tiếng kim loại khua lên ầm ĩ khi bị nàng va chạm.

      Bổ nhào, người ở phía sau lại vấp lên người nàng, người nọ thấy dung mạo của Long Phù Nguyệt , cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi, quận chúa, đụng phải người. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt hề nhìn đến , nàng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

      Phía trước cách đó xa, xuất tòa thành, tường thành bằng đá, nguy nga cao ngất. trong sương mù mờ mịt này lại lên ràng cách kì dị. . Đúng là quái thành mà bọn họ muốn tránh  !

      phải về sao? Tại sao lại vòng trở lại? !

      Mỗi người đối mặt nhìn nhau, tuy rằng chuyện, nhưng có thể đọc được trong mắt nhau, nét hoảng sợ cùng bối rối.

      Khi ngôi thành trì này xuất , sương mù tan nhiều hơn chút. Long Phù Nguyệt thậm chí có thể nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Phượng Thiên Vũ dẫn đầu đội ngũ.

      Người dẫn đường sa mạc cười khan hai tiếng: "Là thuộc hạ, là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ sai đường . . . . . . Chúng ta, chúng ta tiếp tục quay về."

      Thần sắc Phượng Thiên Vũ vẫn thản nhiên , vung tay lên: "Mọi người cần nghi hoặc, là người dẫn đường lầm đường, chúng ta quay về doanh địa."

      Nhìn thấy thần sắc của vẫn rất nhạt, đột nhiên bình tĩnh, các binh sĩ thế này mới hơi yên lòng chút, có Chiến thần của bọn họ ở đây, vậy bọn họ cũng còn có gì đáng sợ !

      Đội ngũ lại lần nữa máy móc  , chung quanh, lại lần nữa bị sương mù dày đặc bao phủ.

      Lại biết bao lâu rồi, chân của Long Phù Nguyệt gần như gần như nhấc lên nổi, người phía trước bỗng nhiên lại ngừng lại.

      Chẳng lẽ trở lại doanh địa rồi?

      Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên trong lúc đó, liền ngơ ngác đứng im!

      Tòa quỷ thành kia lại xuất ! Lần này giống như cách  gần hơn, Long Phù Nguyệt gần như có thể thấy cửa thành có mấy đinh đồng to lớn!

      Tại sao có thể như vậy? ! Chẳng lẽ là đụng phải quỷ đánh tường trong truyền thuyết?

      Mày Phượng Thiên Vũ nhíu lại, biểu gì  nhìn người dẫn đường, thanh của người dẫn đường có chút run lên: "Phải . . . . . Là lỗi của thuộc hạ, chúng ta, chúng ta tiếp tục , nhất định có thể trở về . . . . . ."

      279.Nó. . . . . . Nó xoay chung quanh chúng ta

      Edit : Quảng Hằng

      Mày Phượng Thiên Vũ nhíu lại, biểu gì  nhìn người dẫn đường, thanh của người dẫn đường có chút run lên: "Phải . . . . . Là lỗi của thuộc hạ, chúng ta, chúng ta tiếp tục , nhất định có thể trở về . . . . . ."

      ." lời này ràng lo lắng yên. Nếu có bản tính cứng rắn của người sống trong sa mạc, chỉ sợ phát khóc.

      Đoàn người lại xoay người, về phía sau. Người dẫn đường lúc này cũng cầu có thể quay về doanh địa trước, chỉ cầu có thể tránh được chổ quái quỷ này là được.

      Long Phù Nguyệt thấy cảnh sắc chung quanh  gần như thay đổi, trong lòng dâng lên loại cảm giác yên cực kỳ mãnh liệt. Nàng nhìn chung quanh chút, thấy cách đó xa có gốc cây cây khô, trong nội tâm nàng vừa động, liền tự mình tháo mảnh vải người buột chặt lên đó.

      Lúc này  sương mù càng lúc càng dày, Long Phù Nguyệt lần dò từng bước theo đoàn người. Chợt thấy tiếng gió bên trái hơi động chút, tiếp theo bàn tay bị người nắm lấy, nàng hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn, thấy Phượng Thiên Vũ biết khi nào đến bên cạnh của nàng: "Phù Nguyệt, theo sát ta."

      Mang theo nàng bước nhanh hơn chút, bước đến dẫn đầu đội ngũ.

      Cũng biết vì sao, có Phượng Thiên Vũ ở bên cạnh, tay vẫn nắm tay của nàng, điều này làm cho trong lòng Long Phù Nguyệt yên ổn rất nhiều.

      Người dẫn đường gần như vài bước liền liếc mắt nhìn la bàn, đối chiếu chút phương hướng. Cho nên  cũng nhanh.

      Lại được khoảng canh giờ, ánh sáng trước mắt lóe lên quang đãng, tòa quỷ thành giống như đột nhiên xuất ở trong sương mù dày đặc, lại chắn ngang trước mặt bọn !

      "Bá !" La bàn trong tay  người dẫn đường rơi mặt đất. Người của cũng té ngã. Thân thể to lớn cứng rắn giờ này trở nên xanh mét, run giọng : "Thành. . . . . . Thành này có thể di chuyển! Nó. . . . . . Nó xoay chung quanh chúng ta!"

      ", phải Thành biết di chuyển! Mà là chúng ta nãy giờ vẫn vòng quanh nó!" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên trầm giọng câu, phi thân lên, ở gốc cây khô cách đó xa cởi xuống mảnh vải.

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, mảnh vải này đúng là của nàng vừa rồi buộc vào thân cây kia. Nàng nghĩ tới Phượng Thiên Vũ thế nhưng chú ý tới động tác của nàng.

      Quỷ đánh tường! Ban ngày ban mặt , bọn họ nhiều người như vậy thế nhưng đụng phải quỷ đánh tường!

      Người dẫn đường phải cầm la bàn sao? Tại sao còn có thể vòng quanh chỗ? Chẳng lẽ la bàn kia cũng có vấn đề?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      280.Ta và ngươi cùng

      Edit : Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9050" title="4a8cecb9g79d15985e5c56902" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/4a8cecb9g79d15985e5c56902.jpg" alt="" width="487" height="690" />


      Trái tim của Long Phù Nguyệt đập dồn dập, nhặt chiếc la bàn lên, nhưng nhìn mãi thấy có gì lạ.

      Hay là quỷ thành này có từ trường gì đó sao ? Làm cho la bàn cũng nhạy rồi?

      Đội ngũ có chút xôn xao , mỗi người xanh cả mặt, trong đôi mắt tất cả đều là hoảng sợ.

      Người dẫn đường run rẩy đứng lên, ngơ ngác  nhìn chằm chằm vào tường thành nguy nga  kia, gần như là có chút máy móc hỏi: "Nên tiếp hay ?"

      Phượng Thiên Vũ hơi trầm ngâm, vung tay lên: "Bố trí Vẩy cá trận, tại chỗ đợi lệnh!"

      Vài tướng lãnh dưới tay   nhanh chóng đem mệnh lệnh của truyền ra ngoài. lần này mang theo tuy rằng chỉ có vài trăm người, nhưng đều là tinh binh tinh nhuệ lấy địch mười. Lúc này dù bọn họ sợ sệt bất an, nhanh chóng biến hóa đội hình, lâu sau thành lập trận đồ cách trang nghiêm.

      Cái gọi là Vẩy cá trận  đó chính là đôi quân xoay quanh nhau sắp xếp thành tầng tầng lớp lớp theo hình bậc thang, đầ trận nhô ra theo tư thế tấn công. Vừa đánh vừa thủ. Lúc này hiểu quân địch ở vị trí nào bố trí trận này là đúng là thời điểm.

      Long Phù Nguyệt biết nếu lòng người hoang mang, nguy hiểm càng tấn công vào sâu hơn, vô hình trung gia tăng thêm tổn thất càng cao, cho nên giờ phút này đoàn kết cùng trấn tĩnh là quan trọng nhất.

      Mà làm chủ soái dẫn đầu trận tuyến, lại càng thể rối loạn. Cho nên Phượng Thiên Vũ rất bình tĩnh, khóe miệng của thậm chí có vẻ tươi cười, thản nhiên : "Đây chẳng qua là Chướng Nhãn pháp của quân địch , chẳng có gì lạ, mọi người cần bối rối, bổn soái có biện pháp mang mọi người ra ngoài.

      Thanh của lớn, nhưng lại truyền bá ra rất xa, mỗi binh lính đều nghe  rành mạch, giống như vang ở bên tai, mang theo loại sức mạnh kỳ dị  yên ổn lòng người.

      Chủ soái trấn định như thế, tất cả mọi người an tâm ít.

      Tất cả an bài thỏa đáng, Phượng Thiên Vũ nhìn cửa thành gần trong gang tấc , nhìn Long Phù Nguyệt ở bên cạnh thấp giọng : "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng ở đây. Ta vào thành xem thử."

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, kìm lòng đậu nắm lấy cánh tay : " được! Thành này là quỷ dị, ngươi vào có nguy hiểm ."

      Phượng Thiên Vũ vỗ vỗ tay nàng: "Yên tâm, bằng bản lãnh của ta tin tưởng có gì có thể ngăn được ta."

      Long Phù Nguyệt cầm chặt tay buông: "Ta và ngươi cùng !"

      281.Chẳng lẽ —— Gặp phải bất trắc gì?

      Edit : Quảng Hằng

      Phượng Thiên Vũ hơi khẽ cau mày: " được, bên trong biết có cái gì nguy hiểm, công phu của nàng cao, vẫn là ngoan ngoãn chờ ở nơi này. Yên tâm, ta nhanh chóng quay về."

      "Ngươi nên mang ta , hay tự ta đơn độc xông vào?" Long Phù Nguyệt cũng đứng lên. Liếc mắt nhìn tựa tiếu phi tiếu nhìn .

      "Ngươi. . . . . ." Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên bị nàng quấy đến đau đầu .

      "Nga, được rồi. Nàng cần phải ngoan ngoãn , nên chạy loạn. . . . . ." Phượng Thiên Vũ chỉ phải thỏa hiệp.

      "Vâng, vâng, ta chạy loạn ." khuôn mặt xinh xắn của Long Phù Nguyệt lộ ra tươi cười.

      Nàng vẫn còn chưa xong, chợt thấy sau gáy tê rần, toàn thân nhất thời thể động: "Thối Vũ Mao, ngươi lại điểm huyệt đạo ta!"

      Long Phù Nguyệt oa oa kêu to.

      Phượng Thiên Vũ cũng để ý đến nàng, đem nàng giao cho vài vị phó tướng bên cạnh : "Bảo vệ nàng, nếu có cái gì sơ xuất các ngươi thảm!"

      Thân thể lướt, như luồng khói bay vào bên trong tòa thành kia. . . . .


      Trái tim của Long Phù Nguyệt gần như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, nàng cảm nhận được bên trong này có nguy hiểm lớn, nhưng đành trơ mắt nhìn vào, nàng chút biện pháp cũng cũng có.

      Mấy người phó tướng đem nàng bảo vệ ở chính giữa, nghiêm túc cẩn thận. Nhất là Trương Vân Long, lần trước để Long Phù Nguyệt thất lạc, trong lòng vẫn vô cùng áy náy, lúc này đương nhiên dám lại thả lỏng cảnh giác, đứng ở phía sau của nàng, trong lòng thầm thề, vô luận gặp bất cứ tình huống nguy hiểm gian nan đến mức nào, cũng để lạc nàng lần nữa! Liều chết cũng muốn bảo vệ an toàn của nàng.

      Lại canh giờ rất nhanh qua .

      Trong thành mảnh tĩnh mịch như trước, chút động tĩnh cũng có.

      Yên tĩnh tiếng động này, yên tĩnh kỳ quái ,   so với bất cứ động tĩnh gì đều đáng sợ.

      Trong lòng Long Phù Nguyệt giống như có trăm con chuột gặm cắn, tay nắm chặc  lại buông ra. đôi mắt to chăm chú nhìn về hướng cửa thành: " tại sao còn chưa ra? Chẳng lẽ —— Gặp phải bất trắc gì? Có thể võ công của , cho dù gặp cường địch mạng như thế nào, cũng nên có chút động tĩnh mới đúng nha. Cái này rốt cuộc là sao lại thế này?"

      Nàng hận thể xông vào nhìn thử, nhưng huyệt đạo người  bị điểm, bước cũng dịch chuyển được.

      Thành trì, sống  giờ phút này ở trong mắt nàng nhìn thấy, lại phảng phất giống như địa ngục gian xảo kì dị.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                282. Mười vạn đại quân đều phải chôn cùng ở trong sa mạc này

      Edit : Quảng Hằng

      Thành trì, sống  giờ phút này ở trong mắt nàng nhìn thấy, lại phảng phất giống như địa ngục gian xảo kì dị. Bức tường thành bằng đá cao vút kia, giống như cửa lão già gian xảo đầu bạc phơ , nhưng cửa thành rộng mở , lại giống như miệng địa ngục, chực chờ cắn nuốt người.

      "Cởi bỏ huyệt đạo của ta! Ta muốn vào tìm !" Đôi mắt của Long Phù Nguyệt nhìn trừng trừng Trương Vân Long, nàng rốt cuộc chờ nổi nữa!

      Tâm tình của Trương Vân Long giờ phút này  so với nàng cũng tốt hơn là bao. Dù sao chủ soái bị vây ở bên trong sống chết , đối với toàn bộ đại quân đều là cực kỳ bất lợi.

      Vài phó tướng khác cũng cùng ý nghĩ như , dần dần có chút nôn nóng bất an.

      Trương Vân Long dám nhìn vào đôi mắt gần như muốn phun ra lửa của Long Phù Nguyệt, vừa quay đầu: "Quận chúa, Nguyên soái có lệnh, quận chúa thể tự tiện vào. Đợi lát nữa. . . . . . Chờ chút !"

      "Chờ! Chờ cái rắm! chừng bên trong có đại BOSS(*) gì, biết có thể đối phó được ? Tên đại tế sư nước này phải cổ thuật kinh người sao? Rủi trúng độc  làm sao đây? Nếu xảy ra chuyện may, mười vạn đại quân đều phải chôn cùng tại trong sa mạc này!" Long Phù Nguyệt gần như muốn gào lên.

      (Quái thú: Thuật ngữ của game, chỉ quái thú chỉ huy cao nhất trong trò chơi.)

      Trương Vân Long bị lời nàng  làm cho hoảng sợ. Nhưng quân lệnh đó chính là quân lệnh, làm sao dám vi phạm?

      Long Phù Nguyệt càng thêm kiên nhẫn: "Đầu óc quả dưa của ngươi linh hoạt chút được ? Ngươi nghe qua Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có chút khó tuân theo sao? Có vài chuyện nếu phải ta cãi quân lệnh mang theo các ngươi chạy trốn, sớm bị bão cát chôn  sống! Mau, cởi bỏ huyệt đạo cho ta, bằng nếu quả có chuyện hay xảy ra, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng đủ đền tội!"

      Trương Vân Long bị nàng thuyết phục tâm, cắn răng : "Được, thuộc hạ thả ngài ra, nhưng, mạt tướng cùng với ngài."

      Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngươi. Mau cởi bỏ huyệt đạo cho ta."

      Trương Vân Long liều phen, cởi bỏ huyệt đạo của nàng, định gì  đó, tiếng sáo bỗng nhiên vang lên.

      Tiếng sáo này thình lình xuất , gần như nghe nó là từ phương hướng nào truyền tới .

      Làn điệu tiếng sáo này vô cùng quái dị, theo tiết làn điệu, giống như gió lướt qua ngọn cây, giống ánh trăng treo đầu cành, vừa giống như tình nhân  , cha mẹ  dặn dò. . . . . .

      Long Phù Nguyệt ngẩn ra. Nhảy dựng lên.

      283. Tiếng sáo Quỷ dị 

      Edit : Quảng Hằng

      Đây là —— Tiếng sáo rất quen thuộc !

      "Đại sư huynh? !" Long Phù Nguyệt kìm lòng đậu kêu lên. Giọng của nàng , gần như vài trăm người ở trường cũng đều nghe thấy.

      Tiếng sáo hơi hơi dừng chút,  sau đó  tiếp tục vang lên liên miên ngừng như trước,

      "Đại sư huynh, là huynh sao?" Long Phù Nguyệt còn hết hy vọng, tiếp theo há mồm kêu to.

      Lần này, tiếng sáo ngay cả tạm dừng cũng dừng lại, từ từ  vang ở  bên tai.

      Long Phù Nguyệt muốn lần theo tiếng sáo tìm thử xem, nhưng thanh này chợt trái chợt phải, nàng hoàn toàn thể xác định phương hướng.

      Nàng nhìn chung quanh vừa thấy, bỗng nhiên ngẩn ngơ!

      Chẳng biết lúc nào, mấy trăm tướng sĩ toàn bộ đứng lên. mặt mỗi người đều có vẻ bi thương sắc, giống như  gười xa quê rất lâu bất chợt nhìn thấy cố hương, vừa buồn vừa vui, vừa chua xót vừa đau lòng, thậm chí, nước mắt chảy ra khóe mắt, từo hai má chảy xuống.

      Những người này giống bị người nào đó thao túng linh hồn, từng bước vào trong thành.

      Long Phù Nguyệt chấn động, nhìn chung quanh, thấy mặt mấy vị phó tướng cũng như thế, vừa vui vừa buồn giồng y như những binh lình, mơ mơ màng màng rảo bước vào trong thành.

      Long Phù Nguyệt biết bọn họ đích thị bị tiếng sáo này khống chế, trong thành này biết có quái vật gì biết  chờ bọn họ, cứ vào như vậy, đây chính là chỉ có chết chứ sống nổi.

      Chính nàng cũng có chút buồn bực, mình vì sao bị tiếng sáo này mê hoặc?

      Bất quá, tại cũng phải là thời điểm để tự hỏi.

      Nàng chạy đến trước đầu đội ngũ, lên tiếng kêu to: "Các ngươi tỉnh lại, các ngươi nhanh tỉnh lại, làm sao vậy? Làm sao vậy?"

      Những người đó dường như trúng tà thuật, đối với tiếng hò hét của nàng gần như mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp về phía trước.

      Long Phù Nguyệt khẩn trương, liều lĩnh đứng ngay đầu muốn ngăn cản bọn họ.

      Vẻ mặt bọn họ đờ đẫn, cũng thèm nhìn tới nàng, vượt qua nàng tiếp tục tới.

      Cái này —— Long Phù Nguyệt khỏi thầm nguyền rủa tiếng.

      Nàng cắn răng cái, cũng theo phía sau đội ngũ, nàng cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc tại là cái gì tác quái!

      Nàng chân trước vừa mới bước vào trong cửa thành, phía sau  cửa thành liền ầm ầm đóng cửa, thanh này , dọa Long Phù Nguyệt nhảy dựng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      284.Giả dối! Đây là giả dối

      Edit : Quảng Hằng

      Nhìn những binh lình vẫn cặm cụi về phía trước như cũ, hoàn toàn chú ý đến động tĩnh ở phía sau.

      Đến nước này, Long Phù Nguyệt cũng chỉ có thể giả ngu, theo phía sau đội ngũ, nàng cũng muốn nhìn xem tiếng sáo này muốn đem bọn họ dẫn tới nơi nào.

      Mấy trăm người đến ngã tư đường của bức tường thành bằng đá đồ sộ.

      Long Phù Nguyệt nhìn hướng hai bên, nhanh chóng ngẩn ra!

      Trong thành này lại có rất nhiều người qua lại. Hàng hóa bày dọc theo hai bên đường, phồn hoa và náo nhiệt.

      Tiếng sáo kia biết khi nào tan biến, chỉ có đám đông huyên náo  này là chân .

      Những đứa bé ở đường chạy tới chạy lui , người trưởng thành cũng đều lo bận rộn mua bán, cảnh trí màng danh lợi mà ấm áp. . . . .

      Long Phù Nguyệt trong lúc vô ý vừa quay đầu, chợt thấy tại ngôi nhà xanh ở gần đó, có hai tiểu hài tử đùa giỡn, phụ nhân áo xanh mặt là tươi cười, sủng nịch  màng danh lợi  nhìn hai hài tử.

      Ở bên cạnh của nàng, có nam tử đứng. Nam tử này tuổi tác tuy rằng lớn, lại lộ ra cỗ thông minh tháo vát, giờ phút này, cũng nhìn thê tử của , mặt là nụ cười thỏa mãn.

      Long Phù Nguyệt thấy bộ dạng nam tử này , lại như bị sấm đánh, suýt nữa ngã ngồi!

      Nam tử này —— Nam tử này dĩ nhiên là Trương Vân Long!

      Long Phù Nguyệt dám tin vào hai mắt của mình. Nàng theo bản năng  quay đầu ở trong quân tìm kiếm thân ảnh của Trương Vân Long .

      Vì thế —— Nàng tìm được Trương Vân Long khác!

      Trương Vân Long trong quân doanh cũng giống như Trương Vân Long đường, gương mặt là vô cùng hạnh phúc  màng danh lợi. . . . . .

      Hay là ——Trương Vân Long kia là giả ? !

      Long Phù Nguyệt cắn răng cái, chạy tới, đến trước tiểu viện kia, đưa tay muốn kéo ống tay áo của : "Trương tướng quân."

      Tay nàng cũng người của bất chợt qua, hoàn toàn sờ tới cơ thể !

      Giả dối! Đây là giả dối!

      Long Phù Nguyệt chưa từ bỏ ý định, lại túm áo người phụ nhân mặc áo xanh kia, hề ngoài ý muốn , tay nàng xuyên qua ở người của nàng ta như trước, phụ nhân kia ngay cả vẻ mặt cũng chưa biến sắc!

      ra —— Mọi người trong thành này  là ảo ảnh! Hoàn toàn phải chân !

      Nàng quay đầu nhìn những người khác trong quân ngũ, những người khác nhìn về những hướng khác nhau, nhưng mặt cũng là bộ dáng hạnh phúc thỏa mãn .

      285.Khóc  òa lên

      Edit : Quảng Hằng

      vậy bọn họ cũng thấy gia đình bọn họ cùng nhau an hưởng hạnh phúc thanh bình….

      Tiếng sáo lại từ từ vang lên, làn điệu lần này  cũng là là dồn dập, bi thương, giống như trống trận thúc giục.

      đường  cảnh tượng cũng lặng yên biến ảo. biểu chiều thu thê lương, các nam nhân đều chuẩn bị lên đường đều xuất chinh, mà vợ con,cha mẹ của bọn họ ở phía sau chảy nước mắt đưa tiễn, ở ngã tư đường tràn ngập hơi thở ly biệt  bi thương.

      Nhìn lại những binh sĩ, cũng là vẻ mặt  bi thương, tựa hồ nhớ lại những ngày vừa mới xuất binh…..

      Tiếng sáo lại biến đổi, lần này lại là chiến trường chiến hỏa bay tán loạn, khắp nơi là quân binh chết trận , thiếu tay gãy chân , vô cùng thê thảm. Bụi màu vàng là kim cổ, trăm xương loạn thành hàng. . . . . .

      Long Phù Nguyệt chỉ nhìn  hết hồn, cố nén lại nhìn tiếp, thấy ‘Trương Vân Long ‘kia cũng ở trong đống hoang tàn phế tích đó, ngã lăn ở mặt đất, ngực cắm cây đao, hai mắt trợn tròn, tựa hồ là chết nhắm mắt.

      Mà Trương Vân Long trong đội ngũ  vẻ mặt cũng tái nhợt, tay ôm chặt lấy ngực, chậm rãi tê liệt ngã xuống, giống như đao kia thực cắm vào tim của . . . . . .

      Lại nhìn trong đội ngũ  những binh lính khác, cũng đều té mặt đất, giống y như trong ảo cảnh ‘mình’ chết…….

      Hoàn cảnh chung quanh lại đột nhiên biến hóa.

      Dường như quay ngược lại trong thành, những thân nhân của những người chết trận nhận được tin tức báo tin, toàn bộ mặc đồ tang trắng, khóc chết sống lại, ruột gan đứt từng khúc, vô số tiền giấy bay lượn trong gió thu trung. . . . . .

      Nước mắt của Long Phù Nguyệt cũng biết bất giác chảy xuống, nàng ngồi dưới đất, trong cơn đau xót , khóc  òa lên . Chỉ cảm thấy trong thiên hạ có chuyện gì tàn khốc hơn so với chiến tranh, hận thể đem người phát động chiến tranh  chộp tới, bóp chết phen!

      Lại nhìn những binh lính cùng mình cùng nhau tiến vào ngôi thành  này, tuy rằng nằm mặt đất, vẻ mặt giống như chết, nhưng khóe mắt mỗi người có mắt nước mắt trào ra. . . . . .

      Chẳng biết lúc nào, cảnh tượng lại thay đổi. Vô số bệnh đậu mùa từ trung chậm rãi rớt xuống, thanh từ từ vang lên: "Ngủ yên , đem linh hồn các ngươi  giao cho ta. . . . . . Nơi này có ly biệt, có chiến tranh. . . . . ." Thanh này giống như từ bầu trời bao la xa xôi là truyền đến, lại bao phủ khắp mặt đất.

      Lại nhìn Trương Vân Long bọn họ, mặt ra tia giải thoát, ánh mắt cũng chầm chậm nhắm lại. . . . . .

      Long Phù Nguyệt cũng cảm giác mình mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, nàng cũng chầm chậm nhắm hai mắt lại.





    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
                286.Ta biết là huynh!

      Edit : Quảng Hằng

      tiếng rít bỗng nhiên vang lên. Tiếng rít này thình lình xảy ra, lại vang dội vô cùng, giống như xe lửa kéo còi hơi vang lên, gần như chấn động điếc lỗ tai Long Phù Nguyệt .

      Tiểu hồ ly!

      Thân mình Long Phù Nguyệt chấn động, bỗng nhiên thanh tỉnh, trợn mắt vừa thấy, chỉ thấy bóng trắng chạy tới như bay. Nhào vào người của nàng. Cái miệng nhắn khẽ cắn mạnh vào tay Long Phù Nguyệt.

      ‘ Ôi! ’ Long Phù Nguyệt đau đến kêu to, vung tay lên, đem tiểu hồ ly quăng ra ngoài, kêu lên: "Thối hồ ly! Ngươi làm cái gì?"

      Tiểu hồ ly lăn vòng mặt đất, lại nhảy dựng lên. Ánh mắt xanh rờn của nó nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi tỉnh? tỉnh?"

      Long Phù Nguyệt tức giận : " Tiếng rít của ngươi gần như đem lỗ tai của ta chấn điếc! Đương nhiên tỉnh! Cái tên này bỏ thói quen cắn bậy bạ, đau chết mất."

      Quay đầu nhìn lại mọi người, thấy sắc mặt những người này càng ngày càng trắng, hô hấp cũng càng ngày càng yếu. . . . . .

      Nàng khỏi nhảy dựng lên: "Ai nha, bọn họ cũng còn chịu tiếng sáo khống chế, ở bên trong ảo ảnh, chết tiệt, tiểu hồ ly, mau cứu bọn họ!"

      Con mắt xanh rờn  Tiểu hồ ly đảo vòng: "Người này quá lợi hại! Ta phải là đối thủ. Ta cũng chỉ có thể thử lần vậy."

      Bỗng nhiên lại mở miệng rít lên tiếng. Tiếng huýt gió lúc cao lúc thấp, khi Như Rồng ngâm sư tử rống, khi như sói kêu vút cao, hoặc như gió thổi mạnh vào rừng cây, hoặc giống như tiếng mưa rơi những đóa hoa ẩm ướt, vô cùng thiên biến vạn hóa.

      Mà làn điệu tiếng sáo bất chợt biến đổi chút, tiếng sáo nhanh hơn, càng về sau giống như những tiếng hòa tấu đồng loạt vang lên, hay giống như vạn mã phi như bay cánh đồng. Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy tim của mình đập giống như nhịp điệu của tiếng sáo , càng nhảy càng nhanh, chỉ cảm thấy ngực thẳng thắn nhấp nhô, vô cùng khó chịu. Nghe lát sau, trái tim nàng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực . . . . . .

      Mà tiếng sáo cũng dần dần đem tiếng huýt gió của tiểu hồ ly  đè ép xuống

      Gương mặt của Tiểu hồ ly đều trướng thành màu hồng, hiển nhiên cũng dốc hết  toàn lực, bỗng nhiên há hốc miệng, phun ra ngụm máu tươi.

      Long Phù Nguyệt chấn động, bỗng nhiên dùng hết toàn lực mở miệng kêu lên: "Đại sư huynh! Ta biết là huynh! Huynh ra đây, ta biết huynh chán ghét chiến tranh, nhưng lẽ huynh nhẫn tâm giết chết tất cả chúng ta sao? ! Đại sư huynh! Đại sư huynh!"

      Nàng giống như liều mạng hô lớn, cổ họng gần như muốn vỡ tung. Nhịp tim của nàng bị tiếng sáo dẫn tới càng nhảy càng nhanh, bỗng nhiên cũng wow  tiếng phun ra ngụm máu tươi.

      287.Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân. . .

      Tiếng sáo bỗng nhiên dừng chút, có tia hỗn độn. Tiếng huýt gió của Tiểu hồ ly  nhân cơ hội đè lên. Rốt cục chế trụ tiếng sáo. Tuy rằng tiếng huýt gió càng ngày càng vang, cảnh trí xung quanh nhanh chóng biến hóa. Tất cả những cảnh tượng hư ảo  đều biến mất thấy bóng dáng.

      Tiếng sáo đột nhiên ngừng lại ngừng, thanh thở dài hơi: " nghĩ tới kế hoạch của ta lại thua ở trong tay tiểu nha đầu này!"

      Tiếng sáo dừng lại, tất cả ma chú, tất cả ảo giác cũng hoàn toàn biến mất.

      Long Phù Nguyệt nhìn xung quanh bốn phía , thấy nơi này là tòa thành như cũ. Cũng là tòa thành tan hoang.

      Cửa thành sớm sụp xuống, trong thành  ngã tư đường cùng phòng ốc phải sụp xuống cũng là rách nát.

      mảnh tường đổ, vậy ngôi thành này là thành hoang bị vứt bỏ từ rất lâu.

      Những binh lính suýt chết cũng chầm chậm mở to mắt, mờ mịt  nhìn bốn phía, biết mình là tỉnh hay là mộng.

      Mấy vị phó tướng bản lĩnh cao hơn chút, tuy rằng bị tiếng sáo kia mê hoặc bị nội thương rất nặng. Trước mắt từng trận biến thành màu đen, nhưng vẫn nhanh chóng gượng đứng bật dậy. Nhưng binh lính khác cũng lung la lung lay  đứng lên.

      Trương Vân Long nhìn xem tòa thành hoang phế, sau đó nhìn lại Long Phù Nguyệt: "Chúng ta. . . . . . Chúng ta tại sao lại ở chỗ này?"

      Lại nhìn khóe miệng tiểu hồ ly còn chảy máu : "Nó tại sao cũng ở nơi đây?"

      Long Phù Nguyệt liền đem chuyện mọi người bị tiếng sáo mê hoặc giản đơn lần. Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, kìm lòng đậu ra thân mồ hôi lạnh. Nếu như phải có tiểu hồ ly cùng Long Phù Nguyệt, mấy trăm người này chỉ sợ đều bỏ xác ở trong này!

      Long Phù Nguyệt lại nhìn thoáng qua tiểu hồ ly: "Nga, đúng rồi, ngươi phải ở lại trong đại doanh sao? Làm sao tìm được đến nơi đây ?"

      Thần sắc Tiểu hồ ly có chút uể oải, yếu ớt : "Đừng quên ta là hồ ly thượng tiên, ta và ngươi đặt  khế ước, ngươi gặp nguy hiểm ta đương nhiên  có thể cảm ứng được . . . . . ."

      Long Phù Nguyệt kìm lòng đậu ôm lấy nó, hôn lên cái mũi nó cái: "Cám ơn ngươi , tiểu hồ ly thượng tiên của ta."

      khuôn mặt nhắn của Tiểu hồ ly thậm chí có ít biểu tình thẹn thùng , lông mặt  hồ ly đều biến thành màu hồng: "Ngươi. . . . . . Ngươi là sắc nữ, đừng. . . . . . Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt lúc này tuy rằng đầy bụng  tâm , nhưng cũng bị tiểu hồ ly làm cho  nở nụ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :