1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      248.Thần tiên? Hay là quái

      Edit : Elaine


      <img class="alignnone size-full wp-image-6301" title="Elaine" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/elaine.jpg" alt="" width="590" height="417" />


      Tình cảnh này vô cùng quỷ dị, Long Phù Nguyệt cơ hồ xem  ngây người, nàng tuy rằng biết người nọ là kẻ địch hay là bằng hữu, nhưng tối thiểu táng thân trong bụng sói .

      Nàng nhìn thấy trong đôi mắt của tiểu hồ ly cũng lộ ra sắc thái mê loạn , nhưng nó dù sao cũng là tiên hồ tu luyện thành tinh , cũng nhận thấy được thể đối đầu, đầu liều mạng lay động, giống như chỉ muốn thoát khỏi nhạc  trói buộc,

      Long Phù Nguyệt trong lòng vừa động, lấy tay bịt  lỗ tai của nó, thân mình chấn động tiểu hồ ly, thế này mới chân chính tỉnh táo lại. đôi mắt xanh rờn  nhìn Bạch y nhân kia, bỗng nhiên toát ra tia sợ hãi, chui vào trong lòng Long Phù Nguyệt, hai lỗ tai tự động khép kín, kề sát ở nơi đó, nhìn buồn cười nên lời .

      Nếu như phải ở trong tình huống quỷ dị  như vậy, Long Phù Nguyệt bật cười. Sờ sờ đầu tiểu hồ ly , trong mắt toát ra ôn nhu.

      Nàng cùng tiểu hồ ly lần này đồng sinh cộng tử như vậy, cảm tình tự nhiên gần lại rất nhiều.

      Tiếng sáo kia càng ngày càng nhanh, đám sói tại tựa như điên cuồng. Bỗng nhiên quay sang cắn xé nhau, máu tươi phun tung toé, tiếng tru thảm thiết cùng tiếng cắn xé tiếng vang thành mảnh, trong mảnh hỗn loạn, cũng lấn át được tiếng sáo kia lượn lờ .

      đến lúc sau, đám sói, con chết con bị thương hầu như còn khắp nơi cồn cát đều là thi thể sói nằm hỗn độn.

      Long Phù Nguyệt bị loại cảnh tượng này làm cho kinh hãi ngây người.

      Người này giống như là từ hư xuất . Tại hoang mạc này tại sao có thể có người như vậy tồn tại? Chỉ dùng khúc sáo giết chết đám sói hoành hành sa mạc !

      Thần tiên? Hay là quái?

      Trái tim nàng phốc phốc nhảy loạn, mặc dù là người này vừa mới cứu mình, nàng lại có lý do cảm thấy tia e ngại, dưới chân như là mọc rễ. dám tới.

      Cho đến lúc con sói cuối cùng cũng nức nở rồi ngã xuống. Tiếng sáo mới chậm rãi ngừng lại. Người nọ cũng thèm nhìn tới Long Phù Nguyệt bên này, quay đầu liền .

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nàng vất vả thấy được người, làm sao có thể buông tha.

      Kìm lòng đậu đuổi tới: "Dừng lại, chờ chút."

      Bước chân người nọ  giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, bước chân nhàng, cái dấu chân cũng có, giống như lướt bay mặt cát. Long Phù Nguyệt ở phía sau liều mạng đuổi theo, lại càng đuổi càng xa.

      Long Phù Nguyệt nhìn thân hình kia mơ hồ như gió , có chút quen thuộc, bỗng nhiên trong lòng vừa động, kêu lên: "Đại sư huynh! Huynh là đại sư huynh sao?"

      249.Ta mới phải sủng vật!

        Edit : Elaine

      Thân hình Bạch y nhân phía trước hơi ngừng lại chút, bỗng nhiên dừng lại.

      Nhân cơ hội ở trước mắt, Long Phù Nguyệt mặc dù mệt, cũng gắng chạy tới.

      Nàng rốt cục thấy bộ dáng người kia.

      Mặt mũi ôn nhuận như ngọc , đôi mắt như ánh sao lạnh lẽo  như nước, đen như mực giống như cái đầm sâu, nhìn thấy đáy. . . . . . Lại có loại trầm tĩnh , khí độ áp đảo hết thảy , vẻ mặt hơi có chút đơn cùng tịch. Mặc thân áo bào trắng rộng thùng thình , hai chân trần trụi. Đúng là nam tử ngày đó ở Trầm Hương Cốc nàng nhìn thấy.

      Nàng từng xem là đại sư huynh của mình, lại thề thốt phủ nhận. . . . . .

      Nam tử kia cao thấp đánh giá nàng liếc mắt cái: " ra là ngươi —— Nhưng mà, ta phải Đại sư huynh của ngươi, ngươi nhận lầm người." Xoay người , bất quá lúc này bước chân chậm rất nhiều.

      Long Phù Nguyệt miễn cưỡng có thể đuổi kịp. Ở tình cảnh tuyệt vọng có thể gặp được ‘ Người quen ’, Long Phù Nguyệt vô cùng  vui mừng. Cũng suy nghĩ người này vì sao đêm khuya lại xuất ở nơi này.

      Nàng ngày đêm chưa ăn gì, vừa khát vừa đói, bước chân xiêu vẹo: "Cái kia —— Đại sư huynh, người ngươi có thức ăn nước uống hay ?"

      Người nọ hơi hơi ngừng lại chút, rốt cục lại dừng bước. Long Phù Nguyệt bất ngờ phòng ngự, suýt nữa đụng vào người . May mắn kịp sớm phanh lại, đứng sát thân thể của .

      Người nọ cũng biết từ đâu biến ra khối thịt khô, lại đưa qua bình nước.

      Long Phù Nguyệt vội tiếng cảm tạ, nhận lấy, trước tiên đem thịt khô mở, cấp tiểu hồ ly nửa, chính mình uống vài ngụm nước, đưa cho tiểu hồ ly.

      Tiểu hồ ly lúc này cũng khách khí nữa, dùng hai tiểu móng vuốt nhận lấy, thô lỗ uống cho no. Sau đó cúi đầu ăn đến thịt .

      Người nọ nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, ánh mắt lạnh như băng rốt cục lên chút kinh ngạc, thản nhiên : " nghĩ tới ngươi lại nuôi sủng vật thần quái như vậy. . . . . ."

      câu chưa xong, tiểu hồ li liền nhảy dựng, kêu lên: "Ta là hồ ly thượng tiên, mới phải sủng vật gì!"

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      250.Khuynh quốc khuynh thành

      Edit : Elaine


      <img class="alignnone size-full wp-image-6301" title="Elaine" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/elaine.jpg" alt="" width="590" height="417" />


      Người nọ khẽ nhướng mày mỉm cười, thấy dùng tuyệt chiêu gì, làm cho tiểu hồ ly ra. Tiểu hồ ly kinh hoảng, cho là có ý định gì với mình, người ánh sáng màu lam chợt lóe, người nọ nghĩ tới nó cư nhiên lại phóng điện, mỉm cười vẫy tay, tiểu hồ ly rơi mặt đất.

      Đầu Tiểu hồ ly rúc vào trong lòng Long Phù Nguyệt, chỉ lộ đôi mắt hồ ly xanh mượt  giận dữ trừng mắt nhìn : " được vô lễ với ta!"

      Người nọ khẽ nhếch môi, thậm chí có mỉm cười xẹt qua, tuy rằng ý cười này chỉ thóang trong giây lát, nhưng vẫn làm cho Long Phù Nguyệt nhìn  ngẩn ngơ.

      Đại khối băng ngàn năm cư nhiên biết cười nha. đúng là ngạc nhiên.

      Long Phù Nguyệt đem miếng thịt ăn xong,  nhìn trông mong: "Đại sư huynh, có còn hay ?"

      Người nọ khẽ cau mày mỉm cười : "Ta rồi ta phải Đại sư huynh của ngươi. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt xấu xa cười: "Ở trong mắt ta, huynh chính là đại sư huynh—— Đông Phương Diệu Bạch. Đúng rồi, đại sư huynh, sao huynh  lại ở chỗ này?"

      Người nọ quay mình, thanh thản nhiên lạnh lẽo như nước: "Ta vốn chính là ở nơi này . Những lời này hẳn là hỏi ngươi, ngươi ở Phương Nam, chạy tới sa mạc làm cái gì?"

      Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, đối với câu hỏi người này tránh né đáp, lại mở to hai mắt cao thấp cẩn thận đánh giá mặt mày người nọ , dưới ánh trăng, màu da của tái nhợt như ngọc, dường như là nhiều năm thấy ánh mặt trời.

      Nàng bỗng nhiên lắc lắc đầu: "Huynh đừng gạt ta . Màu da huynh trắng  như vậy , làm sao giống người sinh trưởng ở sa mạc?"

      "Ách. . . . . . Vậy ngươi xem dáng vẻ của người sa mạc như thế nào?" Người nọ cuối cùng bị lời của nàng gợi lên tia tò mò.

      "Người ở sa mạc sao —— Ha ha,người ở sa mạc đương nhiên là màu đen, làn da đen giống như than. Răng lại đặc biệt trắng, cười cái ‘ nhất ’ tự, bất quá huynh lại thân áo bào trắng lại trái ngược, giống người Ấn Độ. . . . . ."

      Người nọ nghe  thấy buồn cười, khóe môi kìm lòng đậu khẽ cong, gợi lên chút cười thể nhận ra  mặt. Lời của tiểu nương này lại có chút ngạc nhiên mê hoặc làm cho buồn cười. . . . . .

      "Wow, huynh vừa cười! Đại sư huynh, huynh hẳn là nên thường xuyên cười , huynh cười lên rất đẹp. Khuynh quốc khuynh thành . . . . . ." Long Phù Nguyệt với phong thái háo sắc nhìn . Mắt to lấp lánh lưu chuyển , như bầu trời đầy sao sáng nhất.

      251.Ta mang theo ngươi

      Edit : Elaine

      Người nọ mỉm cười bỗng cứng lại, trán tóat ta tia hắc tuyến. Nha đầu kia, đây là từ hình dung gì? ! Khuynh quốc khuynh thành phải so sánh mỹ nữ đấy sao? Nàng tại sao lại dùng người của ?

      thản nhiên nhìn nàng liếc mắt cái: "Làm sao ngươi  lại ở chỗ này? Sư phụ ngươi đâu?"

      Đôi mắt của Long Phù Nguyệt đảo vòng vo vòng, nàng tại biết thân phận người trước mắt, cũng dám tùy tiện lời , cái miệng nhắn nhếch lên, nửa nửa giả : "Ta là cùng sư huynh đến nơi đây . Gặp Bão Cát thất lạc rồi, may mắn đụng phải huynh, đại sư huynh, bằng ta làm mồi cho sói . Đại sư huynh, nếuhuynh mình là người sa mạc, vậy huynh nhất định biết đường ra ngoài đúng hay ? tại thành cách đây gần nhất  có còn xa lắm ? Ta mệt chết được, muốn... tìm khách sạn nghỉ ngơi nghỉ chút. . . . . ."

      Người nọ nhìn nàng cái, thản nhiên : "Nơi này cách ốc đảo gần nhất  ít nhất còn hai ngày  lộ trình. . . . . ."

      "Hai. . . . . . Hai ngày  lộ trình!" Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình: "Làm sao có thể? ! Vậy ngươi làm sao có thể đến nơi đây ? !"

      Hôn mê, nàng nghĩ đến ở trong này đụng tới sư huynh, cứ nghĩ là cách ốc đảo gần nhất  xa, làm sao nghĩ đến lại còn hai ngày  lộ trình? ! Chân của nàng đều bị mài đến bóng rồi . . . . . .

      Người nọ lạnh nhạt liếc nàng cái: "Ta vì truy tìm bọn sói này mà đến, nếu như phải đụng trận bão cát kia, ngày trước chúng nó bị diệt rồi."

      Long Phù Nguyệt nhìn , thở dài hơi: "Đại sư huynh, huynh rốt cuộc là người nào? Người khác đối với sói ở sa mạc đều e sợ tránh kịp, tại sao huynh lại tìm chúng nó?"

      Người nọ thản nhiên : "Chúng nó đối với người trong sa mạc nguy hại rất lớn, ta nếu đụng phải, đương nhiên bỏ qua chúng nó."

      "Wow, ra đại sư huynh của ta còn là vị hiệp khách! Ha ha. Đại sư huynh có lòng từ bi , nhất định mang theo Phù Nguyệt ra khỏi hoang mạc này , có phải hay ?" Long Phù Nguyệt chợt trổ tài vuốt đuôi ngựa. Bàn tay bò lên ống tay áo người này.

      Người nọ giống như có thói quen có người quá mức thân cận, vung tay áo, Long Phù Nguyệt  giống như sói con bị đánh, thân mình như mây bay vụt ra sau, cách  người đó xa ba trượng.

      Con ngươi đen như mực của lạnh băng hờ hững: "Ngươi sai lầm rồi, ta   hai ngày  lộ trình là lộ trình của ta , nếu như mang theo ngươi, ít nhất phải ba ngày. Mà người của ta  đồ ăn nước uống cũng vẻn vẹn đủ riêng mình ta dùng. Cho nên —— Ta mang theo ngươi!"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      252: Vậy còn phải xem tạo hóa của ngươi nữa

       Edit: Quảng Hằng


      "A? !" Tim của Long Phù Nguyệt  sợ đến mức gần như ngừng đập:

      phải ngươi muốn ném ta lại mặc kệ chứ? ! cần a, tốt xấu gì ta và ngươi cũng từng quen biết đúng ?Sao ngươi có thể nhẫn tâm mặc kệ bỏ ta lại? Ngươi nhất định nhẫn tâm như vậy đúng ? Ngươi là đại hiệp a."

      Người nọ thản nhiên  nhìn nàng, lạnh lùng thốt: "Nhớ kỹ, trong sa mạc có đại hiệp, chỉ có người thích ứng nhanh mới sinh tồn. So với Lạc Đà càng có thể nhẫn nại tốt hơn, so với hồ ly tinh ranh hơn, so với sói ác hơn. Ở loại địa phương này, chỉ có người có lòng dạ ác độc, mới có thể sống sót, ta có thể chia cho ngươi túi nước, miếng thịt, là giới hạn giúp đỡ cuối cùng của ta rồi. Cho nên —— Con đường sau này, ngươi tự mình !"

      Xoay người liền .

      Trái tim của Long Phù Nguyệt cơ hồ chìm xuống dưới nền đất, kìm lòng đậu nhào đến: "Đừng mà! Đại sư huynh, ngươi thể bỏ ta ở lại! Ngươi bỏ ta ở lại, ta chết , ta chết . Sư huynh, ngươi nhẫn tâm nhìn ta  chết?"

      Người nọ cũng quay đầu, thản nhiên : "Trong sa mạc ta ngày ít nhất gặp phải hơn mười người sắp chết, nếu thực cần cứu hết, ta đây cũng có khả năng

      ."

      "Nhưng là, nhưng là, ta giống với họ, ta là sư muội của ngươi. . . . . ." Long Phù Nguyệt vẫn chưa hết hy vọng. Ở phía sau đuổi sát buông.

      "Ta rồi, ta phải sư huynh của ngươi."

      "Nhưng là, ta dù sao cùng ngươi có quen biết đúng ? sau, ta cũng phải người xấu, ta là người tốt, ngươi hẳn là cứu người tốt phải ? Mười năm tu hành chỉ để gặp thoáng qua, ta và ngươi chạm mặt hai lần, như thế công phu tu hành phải có hơn mười năm, chúng ta cũng coi như hữu duyên. . . . . ." Long Phù Nguyệt ở phía sau liều mạng chạy, miệng hô loạn thất bát tao . Cơ hồ ngay cả chút sức lực cuối cùng cũng dùng hết.

      là cứu tinh duy nhất có thể cứu nàng sống sót  tại, Long Phù Nguyệt rốt cuộc bất chấp mọi thứ, phát huy tinh thần kẹo da trâu, ở phía sau đuổi sát buông.

      "Uy , chỉ cần ngươi mang theo ta, ta ăn bất cứ thứ gì của ngươi được ?" Long Phù Nguyệt gần như phát khóc .

      Người nọ hơi ngừng lại chút, vẫn quay đầu lại, bỗng nhiên câu: " cắt ít thịt sói."

      "A?" Long Phù Nguyệt ngây ngốc  đáp câu, rung giọng : "Ngươi chịu mang ta theo rồi?"

      Người nọ thản nhiên : "Có thể đuổi kịp hay , liền xem tạo hóa của ngươi nữa."

      "Đối với ngươi, ta có bất kỳ công cụ. . . . . ." Long Phù Nguyệt ấp úng .

      252.Đau  toàn tâm

       Edit: Quảng Hằng

      thanh đao sáng như tuyết ném vào dưới chân của nàng: " thôi. Cho ngươi nửa canh giờ, có thể dung hết sức lực cắt được bao nhiêu thịt sói có thể mang theo."

      Long Phù Nguyệt lúc này cũng dám hỏi lại những lời khác, cuống quít nghiêng ngả lảo đảo  lại chạy ngược trở lại, liều mạng cắt thịt sói. Tiểu hồ ly ở bên cạnh sôi nổi , thỉnh thoảng lại chỉ điểm nàng: "Thịt sói thô cứng, mấy chỗ khác ăn ngon, hay lóc thịt bụng nó . Nơi đó mềm  chút."

      Lúc Long Phù Nguyệt còn ở đại, ngay cả con gà cũng dám chạm đến, nhưng bây giờ lại giống như tên đồ tể, từng dao lóc thịt sói xuống.

      Nàng e sợ cho người nọ lại đột nhiên bỏ mình lại, cho nên cắt được vài đao,

      liền nhịn được ngẩng đầu nhìn xem. Người nọ lạnh lùng đứng ở nơi đó, áo bào trắng tung bay, tóc đen bay lượn, tựa hồ tùy thời đều có thể theo gió mà .

      vất vả cắt hơn mười cân thịt sói, nàng bỗng dưng buồn bức. Buổi tối sao, thời tiết đông lạnh chết người, thịt đương nhiên hư, nhưng ban ngày làm sao bây giờ? Còn những miếng thịt này làm sao mang theo? lẽ ôm vào lòng?

      Người nọ vẫn đưa lưng về phía nàng, lại tựa hồ như nhìn ra nghi ngờ của nàng, lại lạnh lùng câu: "Nhóm lửa. Lóc da sói."

      "Nhóm lửa?" Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: "Nơi đó có củi đốt?"

      Người nọ thản nhiên : "Bên trái ngươi khoảng trăm bước có cây xương rồng gai chết héo, ngươi chặt ít."

      Long Phù Nguyệt lúc này dị thường ngoan ngoãn, biết phải là thời điểm ương bướng, tuyệt dám làm trái lời của . Cũng bất chấp chân đau, chạy như bay  tìm  cây xương rồng kia .

      Cây xương rồng héo sa mạc tuy chết nhưng những gai nhọn của nó vẫn tua tủa, Long Phù Nguyệt vừa rồi có công cụ nào nhọn, khác, chỉ có thể dung cây đao này để cắt. Nhưng cây xương rồng kia lại dai, cắt hơn mười đao vẫn thể hạ được cây nào.

      Hai tay của nàng nhanh chóng bị gai xương rồng đâm nát máu chảy đầm đià đau  toàn tâm, tiểu hồ ly ở bên cạnh nhìn nàng, đau lòng chịu nổi. Nhưng vào lúc này, thực thể giúp được gì. Chỉ có thể nhìn những vết thương, giúp nàng liếm liếm miệng vết thương. . . . . .

      vất vả cắt đống lớn, Long Phù Nguyệt mệt gần đứt hơi. Nàng cắn răng lại chạy về phía trước, dung dao lột lớp da sói, đem thịt sói bao ở bên trong, ôm đến ít xương rồng khô đến trước mặt.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      254. Muốn sống Sa mạc

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-5865" title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg" alt="" width="588" height="421" />



      Ánh mắt người kia lạnh lẽo nhìn nàng bận trước bận sau, hề có chút ý tứ muốn hổ trợ. Tiểu hồ ly nổi giận, đôi mắt xanh biếc trợn trừng nhìn : "Này, ngươi là đại nam nhân, chút việc cũng giúp? Ngươi thực muốn nhìn nữ hài tử bận trước bận sau ?"

       Nét lạnh nhạt hờ hững trong đôi mắt người kia hoàn toàn tia xao động, thản nhiên : " ai ép nương ấy làm. Nàng có thể làm."

      "Hừ, tâm địa ngươi thực cứng rắn lạnh lùng. . . . . ."

      Long Phù Nguyệt ôm tiểu hồ ly qua , ngăn cản nó tiếp tục lải nhải, nhìn thoáng qua người kia: "Đại sư huynh, ta có công cụ nhóm lửa . . . . . ."

      Cũng thấy người nọ ra tay như thế nào, tay phất cái, luồng ánh lửa bay qua. Ngay lập tức ngọn lửa cháy bùng lên.

      "Ta cho ngươi thêm canh giờ, đem những miếng thịt này hoàn toàn nướng chín."

      "Nha. . . . . . Được rồi." Long Phù Nguyệt lúc này cầu gì khác. Chỉ cần người này có thể mang nàng cùng , muốn nàng làm cái gì cũng được. May mắn nàng cùng Nam Vực Quỷ Y học võ hai năm, cũng học được ít kĩ thuật đốt lửa nướng thịt. Đương nhiên chuyện này cũng làm khó được nàng.

      "Đùng" tiếng, ngọn lửa cắn nuốt củi khô, phát ra tiếng vang giòn, bốc lên từng trận khói , Long Phù Nguyệt ngồi ở bên cạnh đống lửa, dùng cành cây góc thô to xiên qua mấy miếng thịt sói, chậm rãi đưa lên ngọn lửa nướng.

      "Ba !" bao muối ăn ném ở bên người Long Phù Nguyệt.

      "Ướp chút muối vào, thịt dễ dàng hư hại. . . . . ." Người nọ lại phân phó câu.

      . . . . . .

      canh giờ rất nhanh trôi qua rồi. Cuối cùng Long Phù Nguyệt cũng nướng xong hơn mười cân thịt sói, đem mọi thứ gói gọn gàng vào bên trong miếng da sói…..

      Long Phù Nguyệt mang túi thịt sói này lưng lặng lẽ theo phía sau lưng của người nọ, tiếp tục cuộc hành trình.

      Bước chân của người nọ   cực nhanh, Long Phù Nguyệt gần như sử dụng tất cả khí lực, mới miễn cưỡng có thể đuổi kịp .

      Mặt trời lại từ từ dâng cao. Độ ấm sa mạc nhanh chóng tăng lên, mặc dù là cùng cái mặt trời, nhưng mặt trời đến sa mạc này, liền bỗng nhiên trở nên vừa vừa độc, giống như là muốn đem trọn cái sa mạc đều đốt cháy lên cả.

      Long Phù Nguyệt cắn chặt răng, theo sát phía sau người kia.

      có gió, ngọn gió cũng có, cũng có chút thanh , dưới ánh mặt trời khuất, tất cả sinh mệnh sa mạc, đều tiến nhập vào loại trạng thái hôn mê.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      254.Có lẽ, nha đầu này là đáng giá để cứu . . . . . .

      Edit: Quảng Hằng

      Môi Long Phù Nguyệt  vừa khô vừa nóng, có chút máu tươi chảy ra. Khát khô cổ —— Giống như ác ma cùng nhau giày vò nàng, làm cho muốn hét to, lại kêu được.

      Lại tiếp khoảng canh giờ, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt từng trận từng trận biến thành màu đen, người nọ chợt dừng bước, đưa cho  nàng cái túi da dê, trong túi có thanh nước trong mát nhàng lay động.

      Lúc này thanh kia giống như tiếng nhạc réo rắt từ trời ở trong tai Long Phù Nguyệt , ở quả thực là hay nhất so với tất cả nhạc thế giới.

      Nàng cuống quít tiếp nhận. Còn chưa kịp uống, thanh lạnh lẽo của người nọ lại lập tức vang lên: "Ngươi chỉ có nửa túi nước này, ngươi có thể lựa chọn hơi uống vào. Cũng có thể chậm rãi uống. Chống đỡ ba ngày."

      Long Phù Nguyệt có thể có lựa chọn khác sao? thể! Cho nên nàng mở ra túi nước, khẽ hớp cái, làm dịu yết hầu muốn  bốc cháy của nàng.

      Lại vỗ vỗ  đầu tiểu hồ ly, khẽ ậm ừ. Tiểu hồ ly lại nghiêng đầu qua, ngụm cũng chịu uống.

      Cứ thẳng tắp ngày như vậy, đến hoàng hôn, hai người hồ tìm cồn cát cản gió  ngủ lại.

      Hai chân của Long Phù Nguyệt sớm chết lặng, đôi chân mỏi đến mức tựa như phải là của mình. Nàng vô lực  ngồi xuống.

      câu cũng muốn . Đối với tiểu hồ ly vẫy tay ra hiệu. Tiểu hồ ly hiểu ý, lại biến ra khối vải che mưa, Long Phù Nguyệt lại giống như đêm qua, bào chế đúng cách, người nọ thản nhiên  nhìn nàng bận rộn,  nhưng ánh mắt khi nhìn về hướng nàng lại phát ra chút ánh sáng khác thường.

      nghĩ tới, tiểu nha đầu mới nhìn qua chút nào thu hút này kiên cường  nghị lực thậm chí có như vậy, cư nhiên đuổi kịp  cước bộ của !

      "Có lẽ, cái nha đầu này là đáng giá để cứu . . . . . ." nhìn về phía mắt của nàng trong mắt có tia ôn nhu chính cũng biết .

      lười nhác nhìn xem bốn phía, bỗng nhiên, bị nhánh cây hấp dẫn toàn bộ chú ý, nhanh chóng đứng bật dậy, đến trước nhánh cây ấy.

      Đó là gốc cây đơn độc, nhánh cây sinh trưởng giữ những đụn cát vàng, cành nửa vàng khô, như là sắp khô héo .

      Long Phù Nguyệt thấy bỗng nhiên đối với thân cây nổi lên hứng thú, còn muốn chạy qua nhìn xem. Nhưng hai cái đùi run lẩy bẩy, nàng thể đứng lên.

      Người kia vây quanh nhánh cây kia, vòng quanh, sau đó bỗng nhiên đem cây kia nhổ bật lên.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 257. Hai ba người dẫn đường.

      Edit: nhok phù thủy

      #ffcc00;Beta: Quảng Hằng

      Người này nhìn nàng một cái, đem áo choàng màu trắng người cởi ra, đưa cho nàng: “Mặc vào .”

      Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thấy hắn bên trong chỉ mặc một lớp áo mỏng: “Huynh…..Huynh lạnh sao?”

      Người kia, mắt híp lại, tựa mình đống cát, thản nhiên hỏi lại một câu: “Ngươi thấy ta giống như lạnh sao?”

      Ách____Quả thật là giống…..

      Long Phù Nguyệt thể nói lại, liền đem áo trắng khoác lên người. Cái áo trắng này của hắn biết làm từ cái gì, phải lụa, hay da, nhưng mặc lên người lại ấm áp lạ thường. Tình cảnh này có một chút quen thuộc.

      Long Phù Nguyệt đột nhiên nhớ tới Phượng Thiên Vũ, trong lòng có chút nhói đau, sau khi chia tay hắn ở trong cơn bão cát, nàng vẫn chưa nhìn thấy hắn, biết hắn có đánh thắng trận kia , càng biết hắn có tránh được cơn bão cát kia …..

      “Ai, bên cạnh hắn có ba bốn người dẫn đường sa mạc, chắc có thể thoát khỏi trận bão cát kia? biết hắn và binh lính của hắn có hội họp được với nhau , có thể nhớ đến ta , có thể sốt ruột hay …..”

      Nghĩ đến Phượng Thiên Vũ bá đạo lại còn xấu tính, nàng khỏi có chút xuất thần.

      Ở bên cạnh hắn, nàng nghĩ mọi cách để thoát , nhưng hôm nay ở bên cạnh hắn, nàng lại có chút nhớ mong.

      nghĩ đến sư huynh bị thất lạc?” Đôi mắt người nọ nhìn nàng, ánh mắt tuy rằng lạnh như băng, nhưng lại có một vài tia thân thiết.

      Long Phù Nguyệt thở dài, gật gật đầu: “Đúng vậy a, biết hắn có thể tìm ta hay ….”

      Người nọ thản nhiên nói: “ phải ai cũng có thể may mắn như ngươi. Gặp bão cát, thương nhân rất khó tránh , có lẽ hắn đã…..”

      Hắn chưa nói xong câu, Long Phù Nguyệt đã nhảy dựng lên, kêu: “, hắn sẽ có việc gì đâu! Bên cạnh hắn có hai ba người dẫn đường sa mạc cơ mà!” Nàng nói cho hắn nghe nhưng thực chất là nói cho bản thân nghe: “Võ công của hắn cũng kém ngươi, nhất ̣nh sẽ có việc gì….”

      Người nọ thần sắc hơi biến đổi, thản nhiên nói: “Hai ba người dẫn đường? Sư huynh của ngươi khí phái thật lớn! Các ngươi đã đem bao nhiêu người tới?”

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí , biết lai lịch của trước, nàng vẫn là cần mù quáng ra thân phận của mình.

      Chương 258. sơ hở

      Edit: nhok phù thủy

      #ffcc00;Beta: Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí , biết lai lịch của trước, nàng vẫn là cần mù quáng ra thân phận của mình. Dù sao sa mạc này là ̣a bàn của Diêu Quang quốc, nàng cẩn thận vẫn hơn.

      Nàng cười ha ha: “Người tới ít…..Ha ha, làm công việc buôn bán, ít người sao được.”

      “À, thì ra là việc buôn bán, xem ra các ngươi buôn bán nhỏ…” Đêm dài từ từ trôi , người nọ tựa hồ có chút suy tính: “Ở sa mạc việc buôn bán rất hiếm có, lại  có thân công phu tốt, nương vậy cũng biết bí quyết trong đó. Mua bán trong sa mạc  lợi nhuận đúng ?"

      “Ha ha, đúng vậy a, đúng vậy a, ta cũng hiểu được một ít.” Long Phù Nguyệt cũng bị câu dẫn vào câu chuyện, cười : "Trong sa mạc  mua bán cũng thường làm, bão cát, bầy sói, cực nóng, cường đạo. . . . . . Tùy tiện  mất mạng, lợi nhuận tự nhiên cũng lớn ít. . . . . ."

      Ánh mắt người nọ chợt lóe, thản nhiên nói: “Nhìn da thịt nương non mềm, trói gà chặt, quả thật giống như là người kiếm ăn sa mạc.”

      xong! Chỉ mải lo đàm thoại mà để lộ ra sơ hở!

      Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, há mồm ngáp một cái: “Ha ha, có thể ta cùng đại sư huynh giống nhau, dù phơi nắng thế nào cũng đen được…..Thôi, ta mệt rồi, chờ ta tỉnh lại sẽ cùng ngươi nói chuyện tiếp…..”

      Đem thân mình dựa vào đống cát, nàng cũng thật rất mệt mỏi, tiểu hồ ly lại nhào vào ngực nàng, thân thể nho nhỏ của nó giống như một cái ấm lô. Long Phù Nguyệt ôm nó, hết sức thoải mái. Bất tri bất giác đã ngủ.

      Nàng bị một trận tiếng vó ngựa vang như sấm làm bừng tỉnh.

      Nàng mơ mơ màng màng nhảy dựng lên, theo bản năng kêu một tiếng: “Vũ Mao sư huynh!” Tiếng này vừa thốt lên, nàng chợt nhớ tới,đại bộ phận đội ngũ của Phượng Thiên Vũ là cưỡi lạc đà, nhóm này đến sẽ có Phượng Thiên Vũ.

      Nàng ngẩng đầu lên, thấy hơn mười con tuấn mã điên cuồng chạy vội về hướng này. Người cưỡi ngựa toàn bộ dán thân mình lên ngựa, như là trốn truy binh.

      Những người này giây lát liền tới gần chỗ nàng, dưới ánh trăng, Long Phù Nguyệt thậm chí có thể thấy rõ mặt họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :