1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      216.Ta đói bụng

      Edit: Quảng Hằng


      <img title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg?w=588&h=421" alt="" width="588" height="421" />


      Cư nhiên thỉnh thái tử ăn bế môn canh! Mọi người toàn bộ ngây người, mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của thái tử  hé ra từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển tím, từ tím biến thành đen. . . . . . Sắc thái có thể là vô cùng phong phú.

      Đôi tay của Thái tử  nắm chặt thành quyền đầu.

      Long Phù Nguyệt, ngươi điên rồi! Cư nhiên đem bản thái tử để vào mắt! Hừ, hãy đợi đấy!

      vung tay áo, mang người rời .

      Long Phù Nguyệt đóng cửa xong, nhanh như chớp chạy về trong phòng.

      Trong phòng, có con hồ li trắng như tuyết nằm cuộn tròn,  uốn tại giường của nàng , híp đôi mắt hồ ly , là thích ý.

      Nhìn thấy sắc mặt tốt của Long Phù Nguyệt tiến vào, nó nhất thời lăn lông lốc nhảy dựng lên, trợn lên  ánh mắt xanh biếc  : "Uy , uy , ngươi làm gì thế mang vẻ mặt như thế? Giống như muốn ăn ta vậy."

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay sờ sờ nó  lông của hồ ly : "Biết quét tước đình viện, thu thập phòng ở?"

      "Biết!"

      "Biết thuật đọc tâm?"

      "Biết. . . . . ."

      "Quyền riêng tư của ta đây ở nơi nào? Ngươi là hồ ly thối, dựa vào cái gì rình coi nội tâm của ta? ! Ngươi có biết cái gì gọi là xâm phạm nhân quyền ? !" Long Phù Nguyệt bắt lấy da hồ ly của nó, phen nhấc lên nó, giận dữ trừng mắt nhìn nó.

      Bốn cái chân ngắn ngủn của tiểu hồ ly liều mạng giãy dụa, kêu lên: "Ngươi nghĩ rằng ta  đường đường là hồ ly thượng tiên cần thiết phải đọc lòng của ngươi a? Còn phải ta có tiện ra ngoài cự tuyệt, mà ngươi lại ra dáng muốn đáp ứng , ta sốt ruột rồi, mới dùng chiêu này  chứ sao. Cái này cũng có thể gọi là tâm linh trao đổi, chúng ta dùng tâm linh đến trao đổi. . . . . ."

      "Phanh!" Đỉnh đầu của tiểu hồ ly ăn bàn tay.

      "Người nào cùng ngươi tâm linh trao đổi? ! Về sau ngươi được đọc nội tâm của ta!" Long Phù Nguyệt cầm lấy da lông cổ  nó, cùng ánh mắt nó đối diện nhau, cái mũi đối cái mũi.

      "Được rồi, được rồi, về sau trải qua cho phép của ngươi , ta đọc lòng của ngươi là được. Keo kiệt quá  nha đầu, ngươi nghĩ rằng ta cần a." Tiểu hồ ly bị nàng trừng  lông cả người  gần như đều phải dựng thẳng lên .

      "Như thế tạm được!" Long Phù Nguyệt bắt nó ném xuống đất.

      Tiểu hồ ly lộn ngược cái ra sau, vững vàng rơi xuống đất, lập tức lại nhảy, nhảy lên  đầu giường, đem thân mình nằm co lại: "Được rồi, ngươi nên làm gà cho ta ăn, ta đói bụng."

      217.Lão nương muốn trộm con gà trở về

      Edit: Quảng Hằng



      "Đói, đói! Ta xem ngươi phải hồ ly, là con heo ! Chỉ có biết ăn thôi! Ngươi nha , ngươi đem những người đó toàn bộ cưỡng chế di dời rồi, ta tại lại có bạc, nơi nào mua gà cho ngươi ăn a?" Long Phù Nguyệt tức giận trừng mắt nó.

      " chuyện với ngươi giữ lời!" Tiểu hồ ly bỗng nhiên rít tiếng, thanh cực lớn gần như đâm rách màng tai Long Phù Nguyệt  .

      Trời ạ, nàng nghĩ tới hồ ly cũng có thể thét chói tai như vậy , quả thực có thể so sánh cao của nữ .

      Long Phù Nguyệt che lỗ tai: "Đừng hét nữa! Lão nương trộm con gà trở về. . . . . ."

      "Ha ha ha, đường đường là quận chúa lại muốn ăn trộm gà sao?" thanh trầm ấm bỗng nhiên gia nhập vào,

      Bóng trắng chợt lóe, Phượng Thiên Vũ thản nhiên thong thả  tiến vào, ràng là trèo tường vào. Hãy nhìn ánh mắt của giống như nơi này vốn chính là nhà của , vừa mới tản bộ trở về.

      Trong tay của mang theo hai con gà, hai con gà giống như chết, ở trong tay vẫn nhúc nhích.

      Tiểu hồ ly hoan hô tiếng, xông đến. Vừa mới bổ nhào vào nửa, lại xoay người cái , ngừng lại.

      Ánh mắt xanh mượt  trừng mắt nhìn hai con gà kia : "Ta ăn gà chết!"

      Phượng Thiên Vũ cười tiếng: "Ta biết." Dùng ngón tay  điểm chút người hai con gà kia.

      Hai con gà nhất thời sống lại . Ở trong tay giãy dụa ngớt.

      Long Phù Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười: "Người kia, lại điểm huyệt của gà !"

      Tiểu hồ ly nhất thời hoan hô lên, tham lam nước miếng theo khóe miệng chảy xuống phía dưới . Nhanh chóng vọt tới, há miệng đớp con gà, gần như nhanh như chớp chạy vô tung vô ảnh.

      "Con gà này ta ăn, con kia nhớ đem nhốt lại . . . . . ." Bên tai Long Phù Nguyệt  bỗng nhiên lại truyền đến thanh quen thuộc kia .

      Long Phù Nguyệt nhất thời nhảy dựng lên, kêu lên: "Thối hồ ly, ngươi lại sử dụng cái tâm ý linh trao đổi chết tiệt này !"

      Nhưng mà hồ ly kia sớm biết chạy đến đâu trốn tránh ăn gà rồi. Long Phù Nguyệt muốn đánh nó cũng bắt được nó.

      Nàng tức giận vù vù  ngồi ở giường: "Hồ ly chết tiệt, hồ ly thối , ngươi lại đọc tâm ta, ta nhổ sạch lông hồ ly của ngươi là được!"

      Phượng Thiên Vũ buồn cười  nhìn này người hồ đấu đến bất diệc nhạc hồ: "Làm sao vậy? Sáng tinh mơ , ngươi có vẻ cùng hồ ly quản gia này của ngươi ở chung thực khoái trá nha."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      220. duyên cớ thiếu con gà

      Edit: Quảng Hằng




      <img title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg?w=588&h=421&h=421" alt="" width="588" height="421" />


      Long Phù Nguyệt nổi cơn thịnh nộ: "Ta muốn nó, ta muốn trực tiếp lột da hồ ly của nó! Giết nó khế ước còn."

      Tiểu hồ ly hoảng sợ, kêu lên: " đúng, đúng, ta và ngươi ký kết  khế ước, phải là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, nếu ta chết, ngươi cũng sống được ." (Vui cùng vui, tổn thương cùng tổn thương)

      "Sao? !" Lần này làm Long Phù Nguyệt càng nổi giận: "Ngươi chết ta cũng sống được? Nếu ta đây chết sao? Ngươi có phải cũng sống được hay ?"

      Tiểu hồ ly cúi đầu xuống , thanh cũng còn đúng lý hợp tình như vậy : "Vậy cũng phải , bởi vì lấy khả năng yếu ớt của con người, cho nên khế ước  hình thành có vẻ đối kẻ yếu có lợi, ta chết ngươi sống được, nhưng nếu ngươi chết. . . . . . Ta có thể vẫn sống rất tốt như trước ."

      Nhìn đôi mắt của Long Phù Nguyệt gần như phun lửa, nó vội vàng lại bổ sung câu: "Đương nhiên, đó là đến chuyện ngươi tử vong theo cách bình thường, mới đối với ta có gây trở ngại, nếu ngươi tử vong bình thường, như vậy —— Ta cũng bệnh nặng trận . Cho nên , ta cũng có vậy phiêu lưu , chiếm ngươi nhiều tiện nghi. . . . . ."

      " chiếm nhiều tiện nghi? !" Long Phù Nguyệt nghiến răng nghiến lợi , hai con mắt gần như muốn phun ra lửa.

      Con bà nó, đây là cái khế ước ngang ngược gì thế? Quá công bình! Long Phù Nguyệt gần như muốn ngửa mặt lên trời hét to .

      "Con hồ ly đáng chết này, lần này ta cho dù liều cả mạng sống, cũng muốn lột da hồ ly của ngươi !" Long Phù Nguyệt hé ra khuôn mặt còn xinh đẹp nữa mà vặn vẹo  giống như Dạ Xoa.

      Sợ tới mức lông của tiểu hồ li  kia gần như toàn bộ dựng lên.

      Nó cuống quít kêu lên: "Được rồi, ta thừa nhận ta lỗ mãng rồi. Nhưng khế ước ký kết xong, cho dù hối hận cũng có tác dụng . Kỳ ký kết khế ước đối với ngươi hoàn toàn có lợi rất nhiều . Ta có rất nhiều chuyện ngươi nghĩ cũng nghĩ ra, thời điểm ngươi gặp phải nguy hiểm , có thể đối với tâm linh ta sinh ra cảm ứng, ta lập tức có thể cứu ngươi, cho bọn ngươi lại thêm hộ vệ miễn phí  . . . . . ."

      Nhìn thấy gương mặt Dạ Xoa của Long Phù Nguyệt xem ra thấy dịu , tiểu hồ ly cắn răng cái, tiếp tục kêu lên: "Quên , ta mỗi ngày ăn con gà là được, cũng cần ngươi ngươi nhốt, tự ta bắt, thế này chu toàn chứ?" Vẻ mặt tiểu hồ ly giống như bị cắt thịt. Ai, duyên cớ thiếu con gà, nó đau lòng muốn chết .

      Đến giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng biết cho dù là đem con hồ ly này bầm thây vạn đoạn chăng nữa, cũng huỷ bỏ được khế ước gặp quỷ  này .

      221.Tiểu hồ ly kinh ngạc

      Edit: Quảng Hằng

      Đến giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng biết cho dù là đem con hồ ly này bầm thây vạn đoạn chăng nữa, cũng huỷ bỏ được khế ước gặp quỷ  này. khỏi thở dài hơi, trừng mắt nhìn tiểu hồ li: "Về sau ta nếu gặp được nguy hiểm, ngươi có thể cảm ứng được?"

      Tiểu hồ ly gật đầu mạnh : "Đúng! Đây là chỗ tốt của khế ước ."

      "Ngươi lúc nào cũng có thể tới cứu ta?"

      "Đương nhiên, nếu ngươi đột tử rồi, ta cũng bệnh nặng trận . Đương nhiên cứu."

      "Quên , vậy cứ như thế . Hôm nay  gà ngươi ăn rồi, nếu ăn ngày mai thỉnh đến sớm. Ngươi có thể rồi, quay về hang ổ hồ ly của ngươi ." Long Phù Nguyệt thở hơi dài , nàng có chút vô lực .

      Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: "Ta thích ở phòng ở có khí con người , càng ưa thích ngủ giường mềm  ."

      Nó vừa vừa nhảy lên giường của  Long Phù Nguyệt, Giống như con mèo nghịch ngợm.

      Còn có híp ánh mắt, thân thể nho của nó liền bị mội bàn tay to lớn nắm lên. Phượng Thiên Vũ tốt  liếc nó: "Uy , tiểu hồ ly, ngươi là hùng hay là thư ?" Bắt thân mình nó  cuốn lại đây, muốn xem thử nó là giống đực hay cái.

      Tiểu hồ ly hoảng sợ, liều mạng nhất tránh, đồng thời thân mình cũng phóng điện, Phượng Thiên Vũ bất ngờ phòng ngự, cũng bị điện  run lên, buông tay, tiểu hồ ly rơi mặt đất.

      Tiểu hồ ly phẫn nộ  nhìn : "Tất cả mọi người là giống đực, được đối với ta vô lễ!"

      Choáng váng! Con hồ ly này lại là chỉ hùng hồ ly!

      Phượng Thiên Vũ lúc này đen mặt, tay nhanh như tia chớp tịch thu, đem nó lại tịch thu ở trong tay: "Sắc hồ ly, được ngủ cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt! Bằng ta lột da hồ ly của ngươi !"

      Thuận tay quăng cái, liền đem nó ném ra  cửa, chân nhất câu, cửa phòng cũng bị đóng lại.

      Tiểu hồ ly còn muốn kêu to, Phượng Thiên Vũ lại ném cho  nó câu, thành công ngăn chận miệngcủa nó: "Ngươi chạy đến nơi đây ngủ lần nữa , ta liền cho người mang gà tới. chỉ như thế, ta còn làm dân chúng toàn thành  đều cho nuôi gà. . . . . ."

      là Vương gia, ra được là làm được! Tiểu hồ ly vì cái bụng mình  suy nghĩ, cũng chỉ có ủy khuất lần này. Dù sao nơi này phòng ở nhiều như vậy, nó cũng chưa chắc ở tại trong phòng này được .

      Tiểu hồ ly mênh mông mà thẳng bước .

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy tiểu hồ li này kinh ngạc, thiếu chút nữa bật cười.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      222.Lão Tử ở trong này ngủ thêm chút

      Edit: Quảng Hằng


      <img title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg?w=588&h=421&h=421" alt="" width="588" height="421" />





      "Uy , ta Vũ Mao sư huynh, làm sao ngươi  có rảnh sáng sớm tinh mơ , quang lâm đến nơi này của ta vậy? Tiếp qua hai ngày phải xuất chinh sao? Nhất định có ít việc cần hoàn thành chứ?"

      Phượng Thiên Vũ chân dài duỗi ra, lười biếng nhìn nàng cái: "Ta nếu đến, làm sao ngươi có thể thu phục con hồ li tham ăn này?Nhanh nấu cơm, Lão Tử đói bụng!"

      "Nấu. . . . . . Nấu cơm? ! Ta Vũ Mao sư huynh, nhà ngươi nhiều đầu bếp như vậy, tại sao chạy đến chỗ này của ta ăn ké a? sau nơi này tại cũng có nguyên liệu nấu ăn. . . . . ." Long Phù Nguyệt có chút buồn bực .

      "Nguyên liệu nấu ăn sao? Ta sớm dự bị cho ngươi đầy đủ, ở ngay ngoài cửa."

      ngáp cái: "Được rồi, nhanh làm , Lão Tử ở trong này ngủ thêm chút ."

      Nghiêng người tà tứ nằm tại mặt giường lớn khắc hoa của Long Phù Nguyệt, tìm Chu công .

      Long Phù Nguyệt chạy đến ngoài cửa vừa thấy, quả nhiên thấy có túi tiền lớn siêu cấp . Trong túi tiền có gà vịt thịt bò, trứng gà quả sơ, cùng với các thứ đồ gia vị mọi thứ đều đủ.

      Cái túi tiền này lớn như vậy, biết người kia chuyển vào đây như thế nào.

      Trong đầu nổi lên bộ dáng Phượng Thiên Vũ lưng mang túi lớn trèo tường mà vào, nàng khỏi có chút bật cười. Người kia, có đôi khi vẫn là đáng .

      Long Phù Nguyệt đối với nấu cơm rất thành thục, có biện pháp, khi nàng học đại học thời điểm ăn quen cơm căn tin, liền thường thường mua về căn nhà trọ nàng thuê ở  tự mình làm, thức ăn làm được tuy rằng so ra kém đại sư phụ tiệm cơm. Nhưng sắc hương vị cũng đều đủ .

      Nàng làm đơn giản  bốn món ăn canh.

      Nha , biết khẩu vị Tiểu Vũ Mao vương gia này là gì , chỉ mong người này kiêng ăn.

      Nàng vừa mới đem thức ăn dọn xong, Phượng Thiên Vũ liền lười biếng thong thả lên, hơi hơi hít mũi cái: "Ngô, thơm quá!"

      Kẹp lên khối cà tím kho tàu nếm thử miếng, khẽ gật đầu: "Ừm, mùi vị tệ!"

      Long Phù Nguyệt hơi hơi thở phào nhõm, người này, kén ăn cho lắm.

      Vừa mới gắp mấy cái, ngoài cửa bóng trắng chợt lóe, tiểu hồ li kia vọt tiến vào, đôi mắt xanh mượt  sáng trông suốt, khóe miệng gần như muốn ra nước miếng: "Thơm quá! Thơm quá! Ta cũng muốn ăn !"

      Bịch tiếng nhảy lên cái bàn, vươn móng vuốt nghĩ muốn thò tay vào bát canh lấy cá.

      223.Rất vũ nhục uy nghiêm của hồ ly thượng tiên ta

      Edit: Quảng Hằng

      Bịch tiếng nhảy lên cái bàn, vươn móng vuốt bé muốn thò tay vào bát canh lấy cá. Phượng Thiên Vũ mau tay nhanh mắt, từng tiếng: "Thối hồ ly, ai cho ngươi ngồi lên bàn ? Nơi đó có bàn dành cho cẩu , vào trong đó ngồi !"

      Tiểu hồ ly nhìn thấy bàn ở góc tường dành cho cẩu , tuy rằng cũng rất sạch , rất được, nhưng tổn thương tâm của hồ ly thượng tiên  như nó lớn , nó trợn tròn hai mắt muốn phóng điện. Phượng Thiên Vũ lạnh lùng thốt: "Ngươi dám lại phóng điện ta lần, ngươi đừng mơ tưởng ăn đến con gà nữa !"

      bị bắt được uy hiếp, tiểu hồ ly ủ rũ  cúi đầu xuống: "Được rồi, được rồi, ta đến bàn kia ăn. Nhưng mà, ta mới cần sử dụng bàn cho chó! Rất vũ nhục uy nghiêm của hồ ly thượng tiên ta rồi!"

      Long Phù Nguyệt khỏi bật cười, cũng nghĩ tới tiểu hồ ly này chỉ trời sợ, đất sợ bị Phượng Thiên Vũ điểm trúng gắt gao .

      Ai, này là người có thân phận, có địa vị chính là bất đồng, lời ra hiệu quả cũng giống nhau  .

      Nàng cầm cái chén men sứ  xanh sạch bàn,  đem mỗi thứ thức ăn đều lấy ít, đặt ở cái băng ngồi. Tiểu hồ ly thế này mới rốt cục vừa lòng, cúi đầu buồn bã ăn.

      Phượng Thiên Vũ ở trong phủ cả ngày thịt cá , sớm ăn đến ngán. Nay đối bữa ăn sáng phong phú nhiều gia vị nhưng ra có hứng thú, lâu sau, bốn món ăn món canh toàn bộ bị hai người này ăn sạch , làm cho tiểu đầu bếp Long Phù Nguyệt nở mũi.

      Long Phù Nguyệt nhìn người này ăn thực ngon miệng và vui vẻ, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác ấm áp ửng lên , có loại cảm giác ấm áp của người cùng nhà. . . . . .

      Phượng Thiên Vũ hình như là dính ở  nơi này, trong ba ngày này, có việc gì liền chạy đến nơi này cùng nàng chuyện phiếm, ngoại trừ phải làm công , bên ngoài, gần như là mỗi ngày uốn tại nơi này của nàng . Ăn cơm ở trong này ăn, ghê tởm hơn là, ngủ cũng ở nơi đây ngủ! Đuổi cũng đuổi . May mắn nơi này phòng ở quá nhiều. Nàng ngủ buồng trong, ngủ gian ngoài, cũng là bình an vô .

      Chỉ có con hồ ly kia , trong ba ngày này nó tham luyến thức ăn của Long Phù Nguyệt  , mỗi ngày đều chạy đến phía trước chờ đợi thức ăn, mỗi tối còn muốn vụng trộm chạy tới giường Long Phù Nguyệt ngủ, nhưng ngặt nổi Phượng Thiên Vũ giống như môn thần, mỗi lần nó còn kịp nhảy lên giường, liền bị nắm lấy cổ ném ra.hường xuyên qua lại . Nó cũng  làm loại chuyện tốn công vô ích này nữa, ngoan ngoãn nhìn Long Phù Nguyệt leo lên giường.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      224.Sắp bị phơi nắng thành người làm

      Edit: Quảng Hằng


      <img title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg?w=588&h=421&h=421" alt="" width="588" height="421" />





      Long Phù Nguyệt tại phi thường buồn bực.

      Diêu Quang quốc ở Phương Nam , lại tôn sùng vu cổ thuật, như vậy nó phải là thuộc về khí hậu rừng mưa nhiệt đới sao? Từ khi nào biến hoang mạc rồi? Hơn nữa còn là sa mạc mênh mông vô bờ!

      Long Phù Nguyệt cưỡi ở lưng Lạc Đà , đón nhận ánh mặt trời chói chang theo đội ngũ khó khăn vào trong sa mạc .

      Mặt trời chói chan nhô lên cao, giống như quả cầu lửa lớn tiêu đốt mọi người bên dưới, môi Long Phù Nguyệt ngày xưa no đủ hồng nhuận bây giờ đều rạn nứt rồi, nhưng là, nàng lại thể uống nước cho tận hứng  .

      Trong sa mạc, nước chính là sinh mệnh, đương nhiên muốn nghiêm phải khống chế.

      Nàng thở dài hơi, lại thở dài hơi, ai, dựa vào cái gì hành quân đánh giặc muốn phái nàng đến a? Hơn nữa còn là tới cái loại địa phương cứt chim cũng có!

      Nàng xoay người nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ, từ trước đến nay sau khi đến quân doanh , Phượng Thiên Vũ liền thu hồi dáng vẻ lưu manh cợt nhả kia, khuôn mặt tuấn tú hé ra có bất kỳ biểu tình, nhìn qua trầm tĩnh và cơ trí, dáng vẻ giận mà đầy uy nghiêm.

      Hơn nữa quản lý quân doanh rất đồng bộ, bọn lính kính lại có chút sợ , giờ phút này mặc dù ở dưới mặt trời chói chang , nóng đến mức mọi người đều cảm thấy da như sắp sửa bị lột ra, nhưng đội ngũ chỉnh tề, loạn chút nào, thậm chí ngay cả những bước chân của Lạc Đà  đồng loạt nhất trí .

      Có lẽ là biết sa mạc điều kiện gian khổ, cho nên lần này xuất binh mang gia quyến, toàn bộ đội ngũ chỉ có Long Phù Nguyệt nữ nhân.

      Phượng Thiên Vũ cho nàng cái lều trại mình, mỗi lần hạ trại, đều là láng giềng gần cùng soái trướng của . Vốn tiểu hồ li kia ăn quen thức ăn Long Phù Nguyệt làm, cũng muốn theo tới. Nhưng Phượng Thiên Vũ nghĩ đến trong đội ngũ mang con hồ ly dù sao có chút hòa hợp, cho nên liền để cho nó theo tới.

      Tiểu hồ ly thất vọng và tức giận, gần như chạy nhanh như chớp , mãi đến khi đại quân xuất phát, Long Phù Nguyệt cũng gặp được nó. Nàng cùng nó tuy rằng chung sống gần ba ngày, nhưng lúc nào cũng cãi nhau, nhưng ra khi có nó ở bên ồn ào náo nhiệt, Long Phù Nguyệt là có chút quen.

      Nay, đại quân ra muốn gần nửa tháng rồi, dần dần tới gần biên cảnh của nước  Diêu Quang . . . . . .

      Long Phù Nguyệt nhìn xem bầu trời giống như quả cầu lửa, lại lau mồ hôi nóng mặt trôi . Trời ạ, nàng sắp bị cảm nắng rồi!

      Nghiêng đầu nhìn Phượng Thiên Vũ ngồi lưng lạc đà bên cạnh: "Nguyên soái đại nhân, trời quá nóng có thể nghỉ ngơi chút được ? suốt ngày ta sắp bị phơi nắng thành người làm!"

      225. chừng phải là có cái ý niệm xấu xa gì trong đầu. . . . . .

      Phượng Thiên Vũ cũng thèm nhìn tới nàng, thản nhiên : " được! tại sắp đến gần biên giớ của Diêu Quang quốc , binh trọng thần tốc, càng nhanh đối với chúng ta càng có lợi."

      "Nhưng. . . . . . Nhưng nếu cứ như thế này, trong binh lính của ngươi nóng ! Ngươi nhìn thử xem, mặt bị phơi nắng đen như than rồi." Long Phù Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhắn để cho xem, mấy ngày nay ở sa mạc ngày đêm nghỉ ,khuôn mặt nhắn mềm mại của nàng gần như phơi nắng lột hết lớp da, khuôn mặt nhắn vốn dĩ mịn màng như phấn, tại đỏ rừng rực .Cái miệng nhắn giống như nụ hoa cũng có ít khô nứt.

      Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ lên chút đành lòng, kìm lòng đậu vươn tay, vỗ vỗ đầu của nàng: "Phù Nguyệt, nhịn chút ."

      Sau đó tự cởi cái nón che mát, đưa cho nàng.

      Long Phù Nguyệt thở dài, nếu đến việc điều binh khiển tướng , nàng hiểu lắm, đương nhiên thể can thiệp nhiều hơn .

      Lại được nửa ngày, thẳng đến trời hoàn toàn đen sẫm, đại quân mới hạ trại.

      Long Phù Nguyệt mệt đến thở nổi, nàng gần như là lăn xuống  Lạc Đà, hai cái đùi lại càng như là của mình. Nàng muốn hướng lều của mình chui vào. Phượng Thiên Vũ phát bắt được nàng: "Tối nay ngươi vào trong trướng của ta nghỉ tạm."

      "Vì sao?" Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, mở to hai mắt.

      Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, thản nhiên : "Đây là quân lệnh! nên hỏi vì sao nhiều như vậy!"

      Phất phất tay, ra lệnh binh sĩ đem lều của nàng  thu vào.

      Long Phù Nguyệt gần như có chút chán nản, người kia, vừa đến trong quân doanh, bá đạo ít.

      Nàng nhìn xem bốn phía, binh lính chung quanh đều bận rộn xây dựng cơ sở tạm thời, rảnh xem phong cảnh bên này  .

      Nàng cau lông mày rậm: Người kia lần này mang gia quyến, phải là. . . . . . Muốn cho nàng đảm đương nhân vật cơ thiếp chứ?

      Nàng bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, khuôn mặt nhắn đỏ đỏ lên. Lại nhất tưởng: "Lần này đối với ta quân tử ít, chừng phải là có cái ý niệm xấu xa gì trong đầu. . . . . ."

      Lại nhìn Phượng Thiên Vũ, người này giống như là làm bằng sắt , giờ này cũng nghỉ ngơi, cư nhiên tuần tra quân doanh nữa.

      Quân lệnh như núi đổ, nàng muốn tuân theo cũng được. Chỉ phải chạy đến trong đại trướng của , trong đại trướng cư nhiên bày hai giường, Long Phù Nguyệt sớm mệt chịu nổi, bổ nhào vào giường trong đó, đến nửa phút ngủ say sưa.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      226.Ngoan ngoãn , đừng nhúc nhích

      Edit: Quảng Hằng


      <img title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg?w=588&h=421&h=421" alt="" width="588" height="421" />





      Quân lệnh như núi đổ, nàng muốn tuân theo cũng được. Chỉ phải chạy đến trong đại trướng của , trong đại trướng cư nhiên bày hai giường, Long Phù Nguyệt sớm mệt chịu nổi, bổ nhào vào giường trong đó, đến nửa phút ngủ say sưa.

      Đợi khi nàng ...tỉnh lại, hơn nửa đêm, nàng mở to mắt, lại phát người mình xây tầng chăn bông.

      Sa mạc hình thành thực là quái dị, ban ngày trời nóng nực  có thể ở dưới lớp cát nấu chín trứng gà tươi, vào ban đêm , lại lạnh thấu xương như băng , mặc quần áo dày còn cảm thấy lạnh.

      Nàng vừa mới quá mệt mỏi, mặc bộ áo mỏng, nhào vào giường liền ngủ mất . Nếu như có người đắp chăn bông cho nàng , nàng chắc chắn bị cảm mạo.

      Nàng nâng thân mình lên nhìn nhìn, trong trướng ánh đèn lay động, Phượng Thiên Vũ ngồi ở trước suất án , trước mặt mở ra  bản đồ bằng da dê , hàng lông mày đẹp nhíu lại, giống như suy tư điều gì.

      Cũng biết là vì sao, Long Phù Nguyệt thế nhưng đành lòng quấy rầy . Chỉ ghé vào trong chăn, kinh ngạc  nhìn .

      Phượng Thiên Vũ như vậy thường gặp lắm . Gần như khiến nàng có chút thất thần.

      Phượng Thiên Vũ giống như cảm thấy được cái gì, nghiêng đầu nhìn nàng cái, khóe môi gợi lên chút tươi cười: "Tỉnh rồi, Tiểu Trư?"

      Long Phù Nguyệt trong lòng ‘ phanh ’  nhảy dựng, giống như nhảy lạc nửa nhịp, khuôn mặt đỏ lên, háy cái: "Ngươi mới là Tiểu Trư đâu. tại là canh ba rồi? Tại sao ngươi  còn ngủ?"

      Nàng đơn giản leo ra ổ chăn, mặc áo đơn chạy đến phía sau , đêm khuya  sương lạnh đánh úp lại, nháy mắt tay nàng lạnh như băng , nàng run run chút, lại chịu lui về. Nhìn bản đồ của , trong mắt nàng , mấy thứ kia cùng chữ như gà bới có gì khác nhau. . . . . .

      Ai, cổ nhân gì đó vốn dĩ tiên tiến, tại sao lại có bản đồ đại như vậy, vừa xem hiểu ngay .

      áo choàng dài phủ thêm vai nàng, tiếp theo bên hông căng thẳng, nàng bị kéo vào trong lòng, nghe người hơi thở ấm áp quen thuộc kia, Long Phù Nguyệt trong lòng nhảy dựng, hơi hơi quẩy người cái.

      Phượng Thiên Vũ lại đem nàng ôm vào trong ngực: "Ngoan ngoãn , đừng nhúc nhích."

      Long Phù Nguyệt có chút buồn bực, khi nàng ở trong lòng ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt vẫn tập trung ở địa đồ như trước , vầng trán có ti đau buồn thầm.

      "Làm sao vậy? Có cái gì đúng sao?" Long Phù Nguyệt nhìn .

      Phượng Thiên Vũ trầm ngâm chút: "Đại quân chúng ta xuất phát nửa tháng rồi, theo lý thuyết , nước Diêu Quang hẳn là sớm nhận được tin tức, tại sao lại chút động tĩnh cũng có?"

      222.Người này dễ gạt gẫm

      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, : "Các ngươi xuất phát lại thông báo cho bọn họ, vả lại binh lính của ngươi mặc áo giáp màu sắc giống như cát, troing sa mạc nếu đến gần nhìn, chừng nhìn ra đâu. Có thể bọn họ còn biết đâu. Chúng ta vừa vặn đánh nó trở tay kịp."

      Phượng Thiên Vũ khỏi có chút bật cười, vuốt vuốt tóc của nàng: "Ngươi oa nhi ngốc, ngươi cho là hai quốc gia đánh giặc giống tiểu hài tử thăm gia gia sao? Mỗi quốc gia ở quốc gia khác đều có phái  thám tử, chuyên môn thám thính tin tức. Chúng ta xuất phát binh mã nhiều như vậy  , bọn họ làm sao có thể biết?"

      Long Phù Nguyệt đối với việc quốc gia đại này đúng là biết gì cả, thầm thè lưỡi: "Ngươi cảm thấy bọn họ là có mưu sao? Vậy ngươi bọn họ có cái mưu gì ?"

      Phượng Thiên Vũ cười khổ cái: "Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là có thể tính toán giống như thần tiên a? Bọn họ tại án binh bất động, ngươi nghĩ thử xem ta dựa vào đâu mà đoán?"

      Long Phù Nguyệt cười : "Nhìn vẻ mặt ngươi thâm trầm , ta còn tưởng rằng ngươi bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý  Chư Cát Lượng a. ra cũng biết gì hết."

      Phượng Thiên Vũ nhướng lông mày: "Chư Cát Lượng? là ai vậy?"

      Long Phù Nguyệt cố ý chọc giận : "Chư Cát thời đại kia của Lượng đây chính là đại danh nhân ở chúng ta , trí tuệ của ông ta vô cùng siêu việt, thông minh là ai có thể sánh kịp, Thừa tướng nổi tiếng nhất, quân sư, nhà quân , ba người như ngươi vẫn thể so sánh với ông ta. . . . . ."

      Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười tủm tỉm, đôi ánh mắt xinh đẹp  liếc xéo  nàng: "Thừa tướng, quân sư? Ngươi phải thời đại kia của ngươi có chức quan này đó sao? Tại sao lại đụng tới rồi?"

      Choáng váng! Lời trong lúc vô ý lúc ban đầu nàng lời lại còn nhớ kỹ sao. Người này dễ gạt gẫm.

      Đành phải thành thành   cho biết câu chuyện kể về Chư Cát Lượng, cũng may nàng xem qua 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, đối với nội dung bên trong có thể nhớ kỹ. Nhưng đến cao hứng. Ngoài trướng doanh bỗng nhiên có tiếng động ồn ào .

      Phượng Thiên Vũ thần sắc hơi đổi: "Ngươi ở đây thành đợi đừng nhúc nhích, ta nhìn xem." Phi thân ra lều trại.

      Lòng hiếu kỳ của Long Phù Nguyệt cũng bị câu dẫn, đâu chịu thành đợi như thế . Cuống quít cũng mặc lên xiêm y dày, chạy ra bên ngoài.

      Tiếng huyên náo là ở cái trong lều truyền tới .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :