1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      148. Xà vũ.

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-6254" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1.jpg" alt="" width="590" height="531" />


      Thái tử sửng sờ chút: “Nga, nhớ , lúc trước ngươi hứa hôn là nha đầu này sao?Bất quá khi đó thân phận nàng là công chúa tôn quý, đương nhiên xứng với ngươi, tại quốc gia nàng cũng diệt vong rồi, bây giờ các nàng còn là công chúa mà trở thành nô của chúng ta………”

      “Đúng vậy đại ca, người nhớ , nàng là công chúa cũng tốt, là nô tỳ cũng tốt, nhưng nàng trao thân cho tiểu đệ, nàng là người của tiểu đệ, cho nên vô luận như thế nào tiểu đệ cũng thể đem nàng đổi cho huynh, trừ phi……….trừ phi đại ca cố ý muốn cho tiểu đệ đội cái nón xanh (bị cắm sừng ý ^^)! Đại ca huynh làm khó tiểu đệ chứ?” Phượng Thiên Vũ khóe môi mỉm cười nhưng nụ cười lại đến mắt.

      “Ha ha, làm sao có thể…nếu lão Cửu ngươi thích đứa bé kia, đại ca ta cũng làm khó. Ha ha” ngồi được ở cái ghế thái tử vững chắc cũng nhờ có tên tiểu đệ tay cầm binh quyền kia nâng đỡ, tự nhiên thể đắc tội , chỉ cười gượng ha ha hai tiếng, đem chuyện này bỏ qua nhắc đến nữa.

      Mọi người bình luận hồi thơ hồi tranh, còn bình tĩnh ngồi đợi nữa. Chợt nghe vang lên tiếng trống thùng thùng, tiếng trống hữu lực, lại có tiết, mọi người ánh mắt hoa lên thấy vũ đài xuất nhiều xinh đẹp vận quần áo kì lạ.

      Thân chỉ có bộ ngực được bao bọc bằng tử sa trong suốt, cánh tay trắng nõn cùng bụng đáng đều lộ ra ngoài, xung quanh rốn đánh ít kim tuyến, váy dài dưới thân treo đầy trang sức .

      Long Phù Nguyệt cũng mặc thân như vậy, cơ thể theo tiếng trống nhảy lên vừa múa kiểu đường phố vừa múa bụng. Múa bụng nàng chưa từng học qua, nhưng cũng may đám cổ nhân này ai cũng hiểu, nàng mò mẫm múa cũng ai nhìn ra được sơ hở. Nhảy múa lúc, nàng mở miệng hát lên, là bài Xà vũ của Châu Kiệt Luân. (nguyên văn là xà khiêu vũ ban đầu còn tưởng là múa cột ^___^ mò mẫm mạng mãi mới biết có bài này)

      (Sông nile khe khẽ chảy qua cỏ

      Uốn lượn như chiếc áo cánh vô cảm

      Mà em mặc lên nhảy múa vì

      Vì mặt đất rộng lớn quạnh, nhảy điệu vũ kinh ngạc

      Hoàng hôn thiêu đốt chân mây đỉnh kim tự tháp

      Cái bóng của tượng nhân sư báo hiệu

      từng bậc đá sáp nến vẫn bùng cháy trong đất nước của

      Chất chồng huyên náo của mấy thế kỷ

      tấm da dê, những điều cổ xưa đều ràng

      Ai cũng thoát khỏi nỗi buồn phiền của trần gian

      Em khẽ cười, chân trần rồi lại lắc eo

      Hướng tới con đường mang tên tươi đẹp)

      Đến tìm em, thể thấy em

      Ánh mắt lạc đường của

      theo em bị em mê hoặc

      Các vị thần đều bị bỏ bùa mê

      em, có em ?

      trầm mặc vương giả kia có em hay ?

      Nhìn vào , bị mê hoặc

      Linh hồn của thuộc về em.



      Sông nile khe khẽ chảy qua cỏ

      Uốn lượn như chiếc áo cánh vô cảm

      Mà em mặc lên nhảy múa vì

      (Bài này CKL hát chung với 1 nữ ca sĩ hình như tên là Chu Đổng, bạn nào muốn xem clip với vietsub bài này vào Nhaccuatui.com hoặc youtube ghi xà vũ nhé, comt ở dưới NN gửi link cho ^^)

      149. Đem nàng xuống giáo huấn chút

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      Nàng thân mình vặn vẹo, khi nhảy, khi múa bụng, khi lại khiêu vũ đường phố, thỉnh thoảng còn dùng khinh công tung tăng bay cao bay thấp, chung nàng múa loại múa thập cẩm ( ^o^ bái phục). Vừa khốc lại xinh đẹp.

      Mà ca từ bài hát vừa dài dòng lại rườm rà, Long Phù Nguyệt căn bản có nhớ kĩ, nhưng cũng may bài hát này vốn là mơ hồ , cho dù Chu Đổng có tự mình hát, mọi người nếu nhìn ca từ cũng biết hát cái gì, lúc này Long Phù Nguyệt lại cố ý hàm hồ, lúc quên từ, liền bậy vài câu thay thế….

      Tóc bay tán loạn, trang sức cũng bay tán loạn, thân hình chói mắt, môi mềm mê người, dung hợp với ngọn đèn xoay tròn lúc sáng lúc tối càng thêm diêm dúa lẳng lơ cùng mê hoặc………

      Người ở dưới đài đều ngây người, đám mở to hai mắt, há hốc mồm, nổi câu, tất cả đều bị chấn động.

      Thái tử trong mắt hừng hực lửa nóng, cơ hồ chăm chú nhìn chằm chằm người Long Phù Nguyệt chỉ sợ bỏ sót động tác của nàng.

      Phượng Thiên Vũ lại tức giận đến sắp hộc máu, nhìn xem nha đầu này mặc loại xiêm y gì! Quần áo như vậy còn ra thể thống gì? Ngón tay của bất tri bất giác nắm chặt thành quyền, cố nén cảm xúc muốn lên bắt nàng xuống giáo huấn trận. #ffcc00;'](lại ghen rồi ^o^)

      Long Phù Nguyệt tự hát tự múa, bỗng nhiên lộn ngược ra sau cái, nhảy xuống đài, ở mỗi bàn đều đảo qua vòng nhưng lại trừ bàn Phượng Thiên Vũ, nàng dám nhìn gương mặt có chút xanh mét của , rất nhanh chuyển tới trước bàn Thái tử.

      Thái tử xem thất thần, nước miếng suýt nữa chảy ra, nhìn Long Phù Nguyệt quay tới, kìm lòng đậu đưa tay ra muốn nắm lấy bàn tay bé của nàng.

      Long Phù Nguyệt lắc eo , đầu xoay , tay vung lên, liếc mắt cái, quyến rũ nên lời, dưới chân bỗng giống như bị vướng chân bàn, nàng lảo đảo cái, bổ nhào về phía trước, nhìn như vô ý đầy trúng góc bàn.

      Thái tử xem đến thất thần, thình lình cái bàn hướng đổ tới, trốn tránh kịp, toàn bộ chén đĩa thức ăn rượu thịt đều giội lên , thân áo bào cẩm tú cao quý bị biến thành khối vải bẩn thỉu.

      Ghê tớm hơn có cái tô bắn ra nhảy dựng lên, bên trong cá dấm đường toàn bộ ở đầu , nước canh theo tóc từ từ trôi xuống phía dưới….#ffcc00;'](êu…đáng đời ^_____^ )

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      150. Thiếu chút nữa trần trụi rồi

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta: Quảng Hằng





      <img title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1.jpg?w=590&h=531" alt="" width="590" height="531" />


      Chuyện này là ngoài ý muốn ai ngờ tới, toàn bộ khách nhân ngây người, lần này thực là bị hù chết.

      Thái tử sửng sờ chút mới phản ứng lại, nhảy dựng lên mà theo động tác của , con cá ở đỉnh đầu rốt cuộc rớt xuống ( :))))))))))) em bái phục chị )

      cả đời chưa từng chật vật như vậy, khỏi giận tím mặt: “Tiểu tiện nhân! Ta giết ngươi!” Cơ hồ chút nghĩ ngợi rút ra bảo kiếm bên thắt lưng hướng Long Phù Nguyệt chém tới.

      Kiếm tới đột nhiên dừng lại, lắp bắp kinh hãi, lau nước mặt mới thấy được Phượng Thiên Vũ biết từ khi nào đứng bên người , chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy bảo kiếm của “Đại ca sao người lại cùng tiểu nha đầu chấp nhặt? Mà nàng cũng phải cố ý.” xong liền hướng Long Phù Nguyệt nháy mắt.

      Long Phù Nguyệt sớm hiểu được, cố ý mở to đôi mắt vô tội, giả bộ sợ hãi : “Ôi, xin lỗi, Thái tử gia, tiểu nhân cẩn thận mới đụng trúng, phải là cố ý. Người đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân lần này . Tiểu nhân lau giúp ngài.”

      Thái tử hé ra khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, dám đánh cược, nha đầu này tuyệt đối là cố ý! Nhất định bất mãn làm cho tỷ tỷ nàng té ngã, cho nên mới nghĩ ra chiêu này đến báo thù. Hăn bây giờ thân ướt sủng, nàng lại bày ra khuôn mặt vô tội, nhìn giống như là phụ bạc nàng.

      Trong lúc ngây người, Long Phù Nguyệt ngồi xổm xuống, tay cầm khối khăn ra sức lau áo choàng của .

      “Mẹ nó, cút cho ta!” Thái tử nhịn được nữa, nhấc chân hướng Long Phù Nguyệt đá cái!

      Long Phù Nguyệt giống như lắp bắp kinh hãi, kêu ôi tiếng, theo chân của lăn vòng, nhưng ngờ nàng nắm lấy áo choàng của , chỉ nghe xoẹt tiếng, nhất thời cũng bị nàng kéo xuống.

      Thái tử gia tại chẳng những bẩn lại còn ướt sủng, ngay cả áo bào cũng bị thoát , lộ ra quần lót bên trong…..Thiếu chút nữa bị trần trụi rồi

      Chúng tân khách sửng sờ đứng hai bên, thấy màn này buồn cười lại dám cười, cười lại càng khó chịu, đám giống như bị táo bón, sắc mặt đỏ bừng, có chút nín được, thừa dịp loạn ngồi xuống dưới bàn, nằm mặt đất, thân thể run run giống như trứng tôm…….:)))))))))))))))))))

       

      151. Ta nghẹn đến bị nội thương

      #ff9900;Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      Vị Lục vương gia kia rốt cục nhịn được, ha hả nở nụ cười, tay chỉ vào thái tử ra lời.

      Phượng Thiên Vũ cũng rất muốn cười, nhưng là người của làm cho thái tử trở thành trò cười của thiên hạ, muốn cười lại thể làm gì.

      đỡ lấy đại ca tức giận đến phát run, trừng mắt nhìn  Long Phù Nguyệt trách mắng cái: “Nha đầu chết tiệt, trở về ta trừng phạt ngươi, còn mau cút !”

      Long Phù Nguyệt thầm le lưỡi cái, mặt vẫn là biểu tình sợ hãi, trong lòng lại vô cùng thích thú. Con mẹ nó, cuối cùng cũng báo thù giùm tỷ tỷ được rồi, cũng dạy cho tên thái tử biến thái này bài học.

      Nàng biết giờ phút này thích hợp lưu lại, liền lôi kéo Điềm nhi sợ choáng váng chạy .

      cái áo khoác dài bỗng nhiên bay tới, nằm ở người nàng, Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ cái, thấy bên trong là quần áo dài, lại nhìn nàng.

      Thái tử kia tức giận đến kêu to: “ thể ! thể để nàng ta !”

      Long Phù Nguyệt thèm để ý đến , lôi kéo Điềm nhi ra ngoài.

      Trong phòng có ít thị vệ, nhưng ngại Phượng Thiên Vũ trước mặt, ai dám ngăn cản? Ngây người lúc, Long Phù Nguyệt chạy thoát rồi.

      Hai người hồng hộc chạy trở về Vương phủ, thẳng đến tiểu viện của mình, hai người mới chân chính thở dài nhõm.

      Điềm nhi sợ hãi, khuôn mặt nhắn trắng bệch, hơn nửa ngày mới run run câu: “Phù Nguyệt, ngươi….sơ suất quá! Lần này nếu phải có Vương gia của chúng ta, thái tử gia tuyệt đối giết ngươi!”

      Cái miệng nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên “Thái tử gia kia rất biến thái! Để cho tỷ tỷ khiêu vũ , còn cố ý để nàng ngã, cố ý nhục nhã nàng, hừ, cơn tức này nếu báo thù, ta nghẹn đến bị nội thương.”

      Điềm nhi sửng sốt: “ như vậy, ngươi vướng chân, đẩy ngã bàn thái tử là cố ý?”

      Long Phù Nguyệt hơi hất đầu: “Đương nhiên! Ha ha, ta ra tay, phỏng chừng rất nhanh thái tử trở thành trò cười cho cả kinh thành, bị thân đầy rượu cùng thức ăn , ngay cả y phục cũng bị lột nửa, ha ha, nhớ tới bộ dáng chật vật ta thể nhịn cười, biết tên kia làm thế nào xong việc,  đáng tiếc ta tận mắt thấy.”

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta;1']52. Ngươi muốn học

      magenta;Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      darkorange;Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-6254" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1.jpg" alt="" width="590" height="531" />


      Điềm nhi mở to mắt nhìn nàng, bỗng nhiên thở dài hơi: “Phù Nguyệt, người là quá lớn mật! Ai, chúng ta chạy như vậy, chỉ sợ lửa giận của thái tử lại hướng về phía Vương gia…….”

      Long Phù Nguyệt mặt có chút áy náy: “Ừm, có chút liên lụy , bất quá người kia mạng lớn như vậy, tin tưởng sao…….”

      Điềm nhi bỗng nhiên nở nụ cười : “Đúng vậy đời này còn chưa có việc gì có thể làm khó Vương gia của chúng ta đâu. Nga, đúng rồi, Phù Nguyệt ngươi múa điệu múa kia đặc biệt! Là điệu múa nước Thiên cơ của ngươi sao?”

      Long Phù Nguyệt thầm lè lưỡi cái, cười gượng ha ha, gật gật đầu: “Hắc hắc, đúng vậy a, đúng vậy a, Điềm nhi ngươi có muốn học ? Ta dạy cho ngươi.”

      Điềm nhi cười khổ cái: “Ta dám.”

      “Hắc, có gì mà dám? Ở quốc gia của ta hầu hết những người trẻ tuổi đều biết nhảy. Đáng tiếc nơi này đèn cùng nhạc đều tốt, bằng càng rung động lòng người hơn.”

      Long Phù Nguyệt khỏi nhớ tới quán Bar, trong lòng ai thán: “Ai, cả đời này cũng thể trở về sao?”

      “Tất cả mọi người trẻ tuổi đều biết? thể nào, ta thấy hai vị tỷ tỷ của ngươi đâu có biết a?” Điềm nhi nhớ lại hai vị nữ tử nhu nhược kia, như thế nào cũng tưởng tượng ra bộ dáng nhảy múa của các nàng.

      “Ừm, đúng vậy a, các nàng biết, các nàng ôn nhu yếu ớt như vậy thích hợp múa điệu múa này……” Long Phù Nguyệt bắt đầu pha trò.

      Hai người chuyện phíêm cao hứng, lại có đứa nha hoàn đến báo, Vương gia cho gọi Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng nhảy dựng, nha, đến lúc tính sổ rồi! Cái tên kia phải nhìn ra rồi ?

      Nàng khẩn trương lại càng khẩn trương, nhưng thể . theo nha hoàn kia đến chỗ ở của Phượng Thiên Vũ, nàng ta báo tiếng liền lặng lẽ lui ra ngoài.

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên càng khẩn trương hơn, nuốt ngụm nước miếng, nhìn trộm Phượng Thiên Vũ ngồi ở kia nên lời.

      Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, khóe môi có chút ý cười khó lường, cũng câu.

      ']Chương 153. Ta cho ngươi làm cái gì ']ngươi phải làm cái đó.

      magenta;Edit: Nhok phù thủy


      <img class="alignnone size-full wp-image-6405" title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg" alt="" width="590" height="416" />


                     Long Phù Nguyệt kiên trì đợi một lúc lâu, thấy hắn có động tĩnh gì, trong lòng khỏi sợ hãi.

                     “Người này tại sao lại nói chuyện? phải là nghĩ biện pháp chơi ta chứ?”

                     Nàng cười cười một tiếng: “Vương gia, ngài gọi nô tì tới đây làm gì? Thỉnh Vương gia phân phó, nô tì dù phải nhảy vào biển lửa cũng từ nan.”

                     Phượng Thiên Vũ lông mày hơi nhíu, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra tâm trạng, thản nhiên nói: “Châm trà.”

                     “A?” Long Phù Nguyệt ngây người: “Châm trà? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

                     Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: “Ngươi sẽ ngay cả châm trà cũng biết?”

                     “Ha ha, đương nhiên biết, ta tất nhiên là biết.” Long Phù Nguyệt trong lòng có ám muội, khí thế trước hết thua ba phần. Vội vàng hấp tấp  giúp rót chén trà, đưa đến tay của .

                     Phượng Thiên Vũ nhấp một ngụm, như nhận ra điều gì liền nhíu mày một chút, đột nhiên hỏi: “Ngươi có hiểu gì về trà đạo ?”

                    Long Phù Nguyệt sửng sốt: “Trà đạo? Ngươi nói là nghệ thuật uống trà?”

                    Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: “Nghệ thuật uống trà? Tên này rất khác biệt. Ngươi nếu đã gọi được tên thì chắc cũng có thể nói về cách pha trà rồi?”

                    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt hơi đỏ lên, tivi nàng cũng đã từng xem qua cách pha trà rồi, nhưng tính tình của nàng thì ôn hòa, sao có thể làm theo được? Cho nên đành thành thật lắc đầu: “Ta biết. Nhìn qua đã thấy phiền toái rồi, ta có tính kiên nhẫn.”

                   Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Vậy ngươi về sau cùng Mai thị thiếp học một ít cách pha trà. Bổn vương muốn uống trà do ngươi pha.”

                   “Gì?” Long Phù Nguyệt nhíu mày: “Tại sao muốn ta học? Để Mai thị thiếp hầu hạ ngươi tốt hơn sao?”

                   Phượng Thiên Vũ nheo mắt lại, cười tự nhiên: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng quên ngươi là thị nữ bên người của ta, ta bao ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó.”

                  Long Phù Nguyệt thấy đầu có chút đau, thốt lên: “ Cái gì ngươi bảo ta làm ta cũng phải làm, chẳng lẽ ngươi bảo ta lên giường ta cũng phải lên theo a…”

                  Nàng vừa nói xong mới biết mình lỡ lời…., khuôn mặt nhỏ nhắn khỏi đỏ ửng lên.

                  Phượng Thiên Vũ tựa hồ cũng nghĩ nàng sẽ nói mấy lời to gan như vậy…, cũng khỏi ngây người.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 154. Song trọng tiêu chuẩn

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      <img title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg?w=590&h=416" alt="" width="590" height="416" />


      Phượng Thiên Vũ tựa hồ cũng nghĩ nàng sẽ nói mấy lời to gan như vậy…, cũng khỏi ngây người, bỗng nhiên khoát tay, những ngón tay trắng như ngọc nâng cằm Long Phù Nguyệt lên, ta mị cười nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi là muốn cùng ta lên giường?”

      "Oanh!" Long Phù Nguyệt  mặt giống như lửa thiêu, nàng tay vuốt ve  móng vuốt sói của Phượng Thiên Vũ , lui về phía sau  hai bước: "Có điên ta mới cũng tên háo sắc phong lưu như ngươi ở giường!"

      "Háo sắc phong lưu?" Cũng thấy làm như thế nào, đưa tay lên liền nắm ở eo thon của nàng , cùng nàng ánh mắt đối ánh mắt, cái mũi đối cái mũi: "Nhưng từ này ra vô cùng mới mẻ , bất quá, bổn vương làm sao háo sắc?"

      Làm sao háo sắc? Người kia háo sắc  nghiêng trời lệch đất , còn hỏi làm sao háo sắc? ! Long Phù Nguyệt trong lòng luồng lửa giận dâng trào lên, bàn tay bé chỉ vào : "Ngươi nhìn thử xem ngươi có bao nhiêu cơ thiếp? ! Nhiều cơ thiếp như vậy còn chưa đủ, lại còn dạo kỹ viện! Kỹ viện cũng có hồng nhan tri kỷ! Giống như đại ngựa đực chung quanh gieo rắc mầm mống, ngươi còn hỏi làm sao háo sắc? !"

      Ngón tay Phượng Thiên Vũ duỗi ra, liền bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu, làm gì có nam nhân nào mà ba vợ bốn nàng hầu? Cái này gọi là háo sắc, mà gọi là phong lưu! Phong lưu ngươi hiểu hay ? Phụ hoàng của ngươi phải cũng cưới một đám phi tần sao? Bằng ngươi làm sao có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy?”

      “Ha ha, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu thì gọi là phong lưu, nữ tử chúng ta có phải hay nên gả cho bốn năm trượng phu để báo đáp các ngươi?”

      Long Phù Nguyệt giận dữ ngược lại cười.

      “Nói bậy! Nữ tử tốt thì chỉ theo một trượng phu thôi! Nữ tử mà gả cho bốn năm trượng phu sẽ thành cái gì?” Phượng Thiên Vũ đã tức muốn chết rồi, tư tưởng nha đầu kia sao lại ̉ quái như vậy? Hắn thấy nàng so với nữ tử bình thường tuyệt đối giống nhau.

      "Hừ, sao hai tiêu chuẩn lại khác nhau? ! Đàn ông các ngươi là người, chẳng lẽ nữ nhân chúng ta phải là người? Đàn ông các ngươi nếu thể chung thủy thì dựa vào cái gì mà cầu nữ nhân chúng ta điều ấy? Ngươi biết là chủ nghĩa nam tử của các ngươi thật buồn cười?” Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, tuyệt để ý đến ánh mắt nguy hiểm.

      Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, vấn đề này hắn là lần đầu tiên mới thấy. Trong lòng có chút rung động, đột nhiên hỏi: “Có phải đây là nguyên nhân mà ngươi có chết cũng chịu gả cho ta?”

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên.

      Chương 155. Một nữ hài tử như ngươi vào kĩ viện để làm cái gì?

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Long Phù Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên. Cũng rất có khí thế, cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ gả cho người ta , đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn đối với ta toàn tâm toàn ý, phải giống Liễu Hạ Huệ, ngồi cạnh nữ tử mà lòng loạn.”

      “Liễu Hạ Huệ? Hắn là ai?” Phượng Thiên Vũ bất động thanh sắc  nắm chặc cổ tay của nàng. Trong lòng, sự đố kị nổi lên, hắn muốn đem nam tử tên Liễu Hạ Huệ băm thành trăm mảnh.

      ̉ tay Long Phù Nguyệt bị hắn cầm trở nên đau, kìm lòng được liền kêu lên: “Ngươi buông tay ra, ngươi làm ta bị thương rồi!”

      Tay Phượng Thiên Vũ hơi buông lỏng ra, nhưng lại buông tay nàng ra: “Nói, Liễu Hạ Huệ là ai? Có phải là nam tử của ngươi ở Thiên Cơ quốc? Ý trung nhân của ngươi?”

      Trời, hắn thật là một kẻ khôi hài.

      Long Phù Nguyệt ngây ngốc một chút, bỗng nhiên cười ha ha: “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Liễu Hạ Huệ là một vị ̉ nhân, so sánh như vậy để  thấy sự thuần khiết mà nam tử cần có. Trong truyền thuyết, ông ta cực kì chính trực, có mỹ nữ ngồi trong lòng hắn cũng làm xằng bậy, thậm chí có động vào.”

      Nói tới đây, trong lòng nàng bỗng nhiên rung động: "Nha , Liễu Hạ Huệ này phải là cái đam mỹ chứ. . . . . ." Nàng chỉ biết tư tưởng cổ nhân xưa đa phần kì quái nên chưa chắc có khả năng. khỏi nở nụ cười khổ.

      Phượng Thiên Vũ đã yên lòng. Hừ. Xác ̣nh Liễu Hạ Huệ này phải người, bằng hắn sẽ đem giết….

      Hắn bỗng nhiên bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, hơi nhíu mày, hắn cho tới bây giờ chưa hề có cảm giác với nữ nhân, ngờ lần này bị tiểu nha đầu trêu chọc liền đã kiềm chế nổi. Điều này nằm ngoài ý muốn, hắn có chút quen.

      Khuôn mặt tuấn tú nhất thời lạnh băng cứng nhắc, hắn bắt đầu nói sang truyện khác: “Oa nhi, sao ngươi lại thanh lâu? phải là vào đó tìm ta chứ?”

      Long Phù Nguyệt nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên: “Cắt, nằm mơ à! Ta vào tìm ngươi, ta chỉ là dạo trong đó thôi."

      dạo?” Phượng Thiên Vũ nheo con mắt lại , giọng đầy nguy hiểm : “Một nữ hài tử như ngươi vào kĩ viện để làm gì?”

      “Tò mò! Đàn ông các ngươi thích nơi ấy như vậy, ta đương nhiên cũng muốn nhìn một cái.” Vẻ mặt Long Phù Nguyệt biểu hiện sự hiển nhiên.

      “Tò mò! ? Một nữ hài tử như ngươi lại đối với nơi đó tò mò! ?” Phượng Thiên Vũ quả thật cũng bị nàng đánh bại.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 156. nha đầu này là một bảo bối tò mò

      Edit:  Nhock phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      <img title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg?w=590&h=416&h=416" alt="" width="590" height="416" />


      Trong lòng thầm thấy may mắn vì lúc ấy mình ở đây, bằng nha đầu này bị bán vào thanh lâu, phỏng chừng còn có thể giúp người ta kiếm tiền nữa! Người khác biết nhưng hắn biết tú bà ở đó là một kẻ thủ đoạn. Tú bà kia so với hồ li tinh, ánh mắt còn độc hơn.

      Nếu phải mình trùng hợp ở nơi tổ chức văn nhân tụ hội này, đem nha đầu kia đưa vào Hoa lâu, để nàng ở bên ngoài lâu thêm chút nữa, thì chắc chắn sẽ bị tú bà nhận ra thân phận nữ nhi. Nói chừng lúc đó nàng sẽ bị nhốt trong thanh lâu……

      Hắn đã sớm biết nha đầu này là một bảo bối tò mò. Nhưng lại nghĩ nàng đối với kĩ viện cũng hiếu kì. Xem ra_____ Về sau thể để mặc cho Oa nhi này chạy loạn rồi, phải tìm cách giám sát tính tình của nàng………….

      Long Phù Nguyệt nhìn ánh mắt toan tính kia, bỗng nhiên chợt rùng mình, trong lòng có một dự cảm tốt. Nàng cảm thấy khẩn trương, vội nói lảng sang chuyện khác: “Ách, đúng rồi, à, Thái tử sao chứ?” Câu này vừa nói ra, trong lòng bỗng nhiên hối hận: "Nha , ta mở bình thì ai biết trong bình có gì!"

      Phượng Thiên Vũ, mắt đẹp nhíu lại, mặt gần như có biểu tình gì: “Ngươi muốn hắn có chuyện gì?”

      “Ha ha, cái kia……..Người ta cẩn thận hại hắn bị ướt sũng, trong lòng có chút băn khoăn, hắc hắc……” Long Phù Nguyệt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. (nhok: nàng còn non lắm, PN: ngươi vừa nói cái gì?, nhok: ko có gì a *chuồn thẳng*)

      cẩn thận?” Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, tà mị và nguy hiểm: “Tiểu nha đầu, ngươi muốn lừa cả ta sao? Lúc ngươi nhảy xuống sân khấu ta đã biết ngươi muốn làm cái gì rồi.”

      “Ngươi sớm đã biết? thể nào? Làm sao ngươi biết? Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Còn có, nếu ngươi đã nhìn ra, tại sao lại ngăn cản?” Long Phù Nguyệt giật mình  mở to mắt, vậy nàng còn tự cho là làm tỉ mỉ chút sơ hở đâu. Thì ra mọi chuyện sớm đã bị con hồ ly tinh đoán được!

      Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ta vì sao mà phải ngăn cản? Hắn quả thật là nên chịu một chút giáo huấn.” Hắn cười giống con hồ ly, nhìn thấy đại ca chật vật trong lòng rất sảng khoái. (nhok: cười nỗi đau của người khác, nhưng ko sao tên đó đúng rất là đáng ghét mà)

      “A?” Long Phù Nguyệt ngây người, nàng nghĩ Phượng Thiên Vũ sẽ nói ra những lời như vậy.

      “Thì ra ngươi cũng hiểu được tên kia cần nhận một chút giáo huấn. Ha ha, nói như vậy, ngươi cũng trách ta?”

      Chương 157. Ngươi muốn làm cái gì?

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng


      Long Phù Nguyệt cao hứng trở lại: “Thì ra ngươi và ta là chiến hữu một chiến tuyến, ngươi nói hại ta trở về trong lòng còn run sợ lâu như vậy! Sợ ngươi trừng phạt ta, nhưng như vậy là tốt rồi, ha ha, cái tên kia chắc giận điên lên? có đem cơn tức trút  ra ở người ngươi hay ? Ha, may mắn ngươi bao che ta, đa tạ ngươi."

      ra có thể cùng mặt trận thống nhất, vô hình trung, Long Phù Nguyệt cảm thấy đối với Phượng Thiên Vũ có chút cảm tình, liền từng bước lại gần hắn. Rồi giống như một người bạn tốt, vỗ vỗ bờ vai hắn.

      Phượng Thiên Vũ cầm lấy bàn tay của nàng, thản nhiên nói: “Ta thay ngươi che giấu tội lỗi lớn, vậy ngươi báo đáp ta như thế nào?"

      “Cái gì? Báo đáp?” Long Phù Nguyệt hơi ngẩn ra: “Ngươi muốn cái gì? Thứ nhất ta có tiền, thứ hai ta có quyến…..” Trong lòng vừa động liền kêu lên: “Ngươi đừng mơ tưởng nói ta lấy thân báo đáp…..ta sẽ đáp ứng!”

      Phượng Thiên Vũ dỏng tai nghe, sau đó hướng về phía nàng cười tà ác, ánh mắt hẹp dài di chuyển, phong lưu vô cùng, dĩ nhiên là khác với quyến rũ: “Ta có nói muốn ngươi lấy thân báo đáp sao?”

      “Nha…” Long Phù Nguyệt thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng biết tại sao, trong lòng lại có một cảm giác mất mát, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: “Vậy……Ngươi muốn ta báo đáp như thế nào?” (ha ha PN thích a nam 9 rùi nha ^^)

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, trong đôi mắt hiện lên tia hứng thú. Bỗng nhiên nói câu nào, Long Phù Nguyệt bất ngờ ngã vào lồng ngực của hắn, nàng hoảng sợ, ̣nh giãy dụa, thì Phượng Ngàn Vũ cúi đầu hôn nhẹ nàng một cái, sau đó buông nàng ra.

      “Ngươi…..” Long Phù Nguyệt bị hắn hôn nhẹ, vừa thẹn vừa giận, ̣nh nổi nóng, thì Phượng Thiên Vũ liền đem ngón tay đẹp như ngọc đặt môi nàng: “Suỵt, tiểu nha đầu, chỉ là một nụ hôn thôi, coi như báo đáp bổn vương.”

      Hai tròng mắt di chuyển, hắn cười xấu xa, biểu tình thật đáng đánh đòn.

      Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ rực, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người bước .

      “Phanh!” cửa phòng gió mà lại đóng, Long Phù Nguyệt phòng bị, suýt nữa thì cái mũi thon của nàng dính vào cửa.

      Nàng liền quay lại: “Uy, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu, ngươi đã quên thân phận của mình bây giờ rồi?”

      “Cái gì…..Thân phận gì?” Long Phù Nguyệt phòng bị trừng mắt nhìn hắn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :