1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 128.Ngươi vẫn là tiểu ngu ngốc luôn gặp tình trạng may  như cũ

      Edit :Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng


      <img title="TuyếtLy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tuye1babftly.jpg?w=590&h=357" alt="" width="590" height="357" />


      "Phốc" nàng tựa hồ rơi xuống bên trong cái đệm mềm mại. Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, thanh quen thuộc thanh thúy ở bên tai nàng vang lên: "Hai năm gặp, ngươi vẫn là tiểu ngu ngốc luôn gặp tình trạng may như cũ."

      "Két? !" Long Phù Nguyệt bị thanh này hoàn toàn lôi trở lại, thân mình nháy mắt cứng ngắc, dám mở to mắt.

      Phượng Thiên Vũ! Này dĩ nhiên là thanh của Phượng Thiên Vũ, người kia, rốt cục cũng tìm tới!

      Nàng xoay người cái, luống cuống tay chân nhảy xuống đất. Nhảy xa ra hai bước, mới mở to mắt.

      Nàng lại thấy được cái tên làm điên đảo chúng sinh kia tươi cười, áo choàng trắng thêu hoa văn lưu động, tinh xảo, tinh mỹ tuyệt luân, gió thổi, tay áo phất phơ, như  thu hút hết mọi tinh hoa của nhật nguyệt. —— Vẫn như trước đẹp gì sánh nổi.

      cười dài nhìn nàng, trong đôi mắt xanh lạnh lùng có quang mang chớp động: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, biết ta?

      Long Phù Nguyệt tim đập  vừa nhanh vừa vội, hai chân như nhũn ra, ha ha cười ngây ngô vài tiếng: "Làm sao? Làm sao? Ta làm sao có thể quên ngươi? Ngươi, ngươi phải là Tiểu Vũ Mao sư huynh sao..."

      "Tiểu Vũ mao? ! Sư huynh?" Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ đen hơn phân nửa, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi : "Tiểu nha đầu, ngươi bái lão nhân kia làm sư phụ rồi?"

      Long Phù Nguyệt hơi ngửa đầu: "Như thế nào? được a? Chẳng lẽ chỉ cho phép ông ấy thu ngươi làm đồ đệ, còn ta được?"

      Phượng Thiên Vũ cười ha ha, dùng chiết phiến nhàng gõ đầu Long Phù Ngmột cái uyệt: "Đương nhiên —— Có thể!"

      đôi mắt mị hoặc hoa đào dưới đánh giá Long Phù Nguyệt chút: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi cao ít a." Lại hơi hơi nhíu nhíu mày: "Nhưng mà khuôn mặt nhắn lại bẩn giống như  con mèo hoa, để cho ta xem, ngươi có trở nên xinh đẹp hay ?"

      Long Phù Nguyệt còn có kịp phản ứng, tay bị cầm, trận hương thơm ngào ngạt thản nhiên vào trong mũi, khối mềm mại gì đó xoa xoa khuôn mặt nhắn của nàng.

      Cũng biết là vì sao, Long Phù Nguyệt dựa vào chút gần , liền mặt nóng tim đập, trong lòng giống như đạp phải con thỏ, bất ổn.

      Nàng cuống quít lui về phía sau, ngượng ngùng cười : "Ta. . . . . . Ta tự mình làm!"

      Từ trong lòng lấy ra khăn tay, lung tung lau vài cái.

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng kinh hoàng giống nhưcon thỏ,  khỏi có chút buồn cười, lại vừa nhìn thấy trong tay nàng chiếc khăn tay, đôi mắt ngưng tụ, trong lòng hơi động chút.

      129.Tham ô cùng lãng phí là phạm tội lớn 

      Edit :Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng

      Đó chính là khăn tay lúc hai người mới gặp, tự mình đưa nàng dùng, nghĩ tới, nha đầu này còn lưu lại...

      Long Phù Nguyệt lau mặt xong, trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn lên, thấy nhìn chằm chằm xem chiếc khăn tay trong tay mình, hơi có chút buồn bực, sững sờ chút, bỗng nhiên kịp phản ứng.

      Hé ra mặt cười hồng còn giống đống khăn trải bàn, luống cuống tay chân đem khăn tay nhét vào trong lòng: "Cái kia....Ở núi đơn sơ, làm chiếc khăn tay dễ dàng, Mao chủ tịch cũng , muốn sống cuộc sống mộc mạc, phí phạm dù chỉ hạt cơm, tham ô cùng lãng phí là phạm tội lớn, cho nên, cho nên ta vẫn vất nhưng cũng có... có ý tứ  gì khác."

      Nàng ấp úng  quả thực có chút có nhận thức. Trong lòng cũng kêu rên: "Con bà nó. Ta đây là cái gì đó a, ý tứ tại sao giống như  giấu đầu lòi đuôi."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng càng khuôn mặt nhắn càng hồng, đến cuối cùng quả thực chính là có nhận thức, lành lạnh cười: "Ý tứ gì khác? Cái ý tứ gì khác? Ta ngươi có ý tứ gì khác sao?"

      "Ách. . . . . ." Long Phù Nguyệt được . Nàng chột dạ hai bên nhìn nhìn, chung quanh cũng người nào khác a.

      "Cái kia. . . . . . có ý tứ gì khác là tốt rồi, ngươi là tìm đến sư phụ a, ông ấy ra ngoài, đại khái lại bắt bồ câu, ngươi biết , bầu trời bồ câu đưa tin dễ bắt hơn..." Long Phù Nguyệt quả thực biết nên cái gì, bắt đầu chú ý xung quanh mà .

      "Ta biết." Phượng Thiên Vũ thản nhiên câu.

      "Ngươi biết? Ngươi cũng biết hành tung sư phụ, hay là biết bầu trời  bồ câu nhiều?" Long Phù Nguyệt có điểm bắt được trọng điểm câu của .

      Phượng Thiên Vũ khóe môi khẽ nhếch, lộ ra chút mỉm cười: "Ta biết hành tung của lão sư phụ, cũng biết bầu trời tại sao bồ câu lại nhiều."

      "A?" Lúc này đổi lại là Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, ngây ngốc hỏi  câu: "Vậy ngươi xem, bầu trời tại sao bồ câu lại nhiều như vậy a?"

      Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, thản nhiên : "Bởi vì bồ câu này vốn chính là ta thả."

      "Ngươi thả? !" Long Phù Nguyệt ngơ ngác  lập lại câu, nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu lên: "Ngươi biết sư phụ tham ăn, cho nên mới cố ý thả nhiều bồ câu như vậy để dụ sư phụ ra ngoài phải ? Nguyên lai, ra là thế! Ngươi thực hiểm!"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      130.Quả thực tựa như tiểu hài tử

       xấu lắm 

      Edit: frogprince15

      Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7033" title="4dc5c61e_515201f8_30987" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/4dc5c61e_515201f8_30987.jpg" alt="" width="525" height="768" />


      Phượng Thiên Vũ dùng cây quạt gõ lên đầu Long Phù Nguyệt  cái: "Tiểu nha đầu, cái này gọi là mưu kế, phải gọi là hiểm."

      Long Phù Nguyệt còn chưa kịp gì.  Sau tảng đá lớn người ra kêu: "Xú tiểu tử ngươi, ta thấy tại sao mấy ngày nay bầu trời bay nhiều bồ câu như vậy, hơn nữa con nào cũng đều là giống quý báu chất thịt ngon , nguyên lai thì ra là ngươi giở trò quỷ! Hừ, lão phu sớm dự liệu được ."

      lão nhân mập mạp từ sau tảng đá lớn ra, hướng về phía Phượng Thiên Vũ dựng râu trừng mắt.

      Phượng Thiên Vũ cười tự nhiên: " sớm dự liệu được rồi? Vậy người còn muốn ra bắt!."

      "Đúng vậy a, sư phụ, ngươi nếu đã biết mồi này là hắn thả, vậy người tại sao còn muốn ra ngoài giúp làm ác?" Long Phù Nguyệt cũng khách khí  vạch trần ông.

      Nam Vực Quỷ Y trừng mắt liếc nàng cái: "Tiểu nha đầu biết cái gì! Lão Tử quả hoài nghi là tiểu tử này giở trò quỷ rồi, nhưng ta chú ý quan sát vài ngày, phát bồ câu bay tới giống như là làm mồi, cho nên ta. . . . . . Ai, đều là tại ta heo tham ăn, qua được sự mê hoặc, rốt cuộc bị lừa vào kế hoạch của tiểu tử này."

      Lại trừng hai mắt : "Xú tiểu tử, ta có tên đồ đệ bất hiếu như ngươi sao? Thấy sư phụ vừa hành lễ cũng vấn an! Lão Tử ta làm sư phụ cũng uất ức, cư nhiên bị đồ đệ của mình đuổi giống như Lão Thử (1 bộ truyện TQ) , cả ngày trốn đông trốn tây, hoảng sợ như chó nhà có tang, quýnh lên như cá lọt lưới, Trúc lâu thoải mái cũng thể ở, chỉ có thể ngủ ở sơn động lạnh lẽo. . . . . . Tiểu tử ta với ngươi, Lão Tử chơi xong rồi!" Ông ta bỗng nhiên ngồi dưới đất, oa oa khóc lớn lên. Nước mắt như trường giang đại hà, cuồn cuộn chảy xuống.

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nàng biết sư phụ lúc này cùng sư phụ ngày bình thường giống nhau. Lời lẽ bình thường, nhưng như hôm nay cứ như vậy mà khóc vốn là lần đầu tiên. Quả thực tựa như tiểu hài tử làm nũng.

      Phượng Thiên Vũ đã sớm biết  tuyệt chiêu này của sư phụ hắn, nên đã sớm miễn dịch.

      mỉm cười, lành lạnh : "Là chính lão nhân gia người thích du ngoạn? Làm đồ đệ nếu cùng người du ngoạn tựa hồ thể nào nổi. Ta bất quá là đáp ứng tâm nguyện của lão nhân gia người mà thôi."

      "A? Ngươi chỉ là muốn cùng sư phụ đùa? Wow, vậy tốt quá! Đây mới là đồ đệ ngoan của sư phụ. ra ngươi tìm ta phải bởi vì muốn đem  nha đầu ̉ quái này trở về. . . . . ."   Nam Vực Quỷ Y nước mắt bỗng dưng ngưng lại, cười híp mắt nhìn “đồ đệ ngoan” .

       

                131.Ta phụ nàng

       Edit: frog15

      Beta: Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt nhìn khuôn mặt sư phụ to béo có thể so với mặt trời tháng sáu, bất giác vừa bực mình vừa buồn cười. Nghe được một câu cuối cùng của ông, trong lòng nhảy nhảy dựng, nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt cái.

      mặt Phượng Thiên Vũ cười dài như trước: "Nếu sư phụ chơi , ta đây đem người nhà của ta trở về." Hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: " thôi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, chúng ta về nhà."

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, cả giận : "Cái gì gọi là người nhà ngươi, ta là người, phải là đồ vật. . . . . ." tới đây chợt thấy lỡ lời, liền ngừng miệng.

      Phượng Thiên Vũ cười cái cười run rẩy hết cả người, lấy tay sờ sờ vào đầu Long Phù Nguyệt: "Bé ngoan, ra ngươi phải là đồ vật. . . . . ."

      "Ngươi mới phải!" Long Phù Nguyệt cơ hồ có chút hổn hển , vươn tay đẩy  móng vuốt sói của Phượng Thiên Vũ ra.

      "Nga, vậy ngươi tự mình thừa nhận là đồ đạc của ta nha. Ta đây vừa rồi sai nha." Phượng Thiên Vũ vô tội  mở to mắt nhìn, cười một cách gian trá.

      "Ngươi. . . . . ." Long Phù Nguyệt bị chọc tức, dậm chân : "Ta là người, phải vật phẩm riêng tư của ngươi, ta dù sao nên cùng ngươi trở về!" Nàng xoay người liền chạy.

      "Phanh!"  tiếng, nàng thẳng tắp tông vào trong lòng người, hướng đỉnh đầu truyền đến tiếng cười ha ha của Phượng Thiên Vũ: "Nhuyễn ngọc ôn hương (mềm mại) ôm đầy cõi lòng, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta hai năm ôm ngươi . đúng là nhớ."

      Long Phù Nguyệt chạy lại chạy được, tránh lại tránh xong, tức giận đến kêu to: "Ngươi… Tên háo sắc, buông tay ." Nàng liều mạng giãy dụa.

      Phượng Thiên Vũ một chưởng đè hai tay an phận của nàng, cười híp mắt : "Ngươi vốn chính là nô của ta, Ôm cái có gì vội vàng."

      Chợt nghe Nam Vực Quỷ Y lạnh lùng thốt: "Xú tiểu tử, ngươi lúc đầu đối đãi với nàng như thế nào Lão Tử ta mặc kệ, nhưng nàng tại cũng xem như là đồ đệ của Lão Tử, cũng chính là tiểu sư muội thân ái của ngươi, ngươi được khi dễ nàng, càng thể để nàng làm nô của ngươi. Bằng , Lão Tử sẽ bỏ qua cho ngươi!"

      Lần này ông chuyện vô cùng đứng đắn, ngữ khí lành lạnh. Hiển nhiên là đã trở lại bình thường, nhưng với tính tình cổ quái  của tiểu đệ tử phải thương bình thường  ( quá iu thương ý mà ^^).

      Phượng Thiên Vũ thở dài, mặt vẻ mặt cũng trịnh trọng lên: "Sư phụ, ta phụ của nàng, người yên tâm, sau khi trở về ta liền phong nàng làm sườn phi, cho nàng một thân phận nổi tiếng. Đệ tử của Lão nhân gia người đương nhiên thể làm nô làm thiếp ."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      132.Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi quá tham lam rồi !

      By: frogprince15

      Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7039" title="frogprince15" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/frogprince15.jpg" alt="" width="535" height="735" />


      Sườn phi? Ha ha, thì ra phụ là như vậy . . . . . . Long Phù Nguyệt bởi vì bị hắn ôm mà nóng …Tim đập, lúc này nghe như vậy lại bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. mặt

      Quả nhiên…. làm sao có thể lại thích mình chứ, vẫn như trước thể thay đổi được tính hoa tâm củ cải ( phong lưu đào hoa) của hắn

      "Ha!" Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh đứng lên: "Phượng Vương gia, ta nghĩ ngài hiểu lầm ý của ta. Ta tình nguyện làm nô tỳ, cũng cần làm sườn phi của ngài, ta là muốn cùng một đám nữ nhân tranh giành người trượng phu!"

      Những lời này của nàng thật hiểu quả rất long trời lở đất , Phượng Thiên Vũ sửng sốt, mặt có chút kinh ngạc: "Sườn phi ngươi cũng muốn? Chẳng lẽ ngươi muốn làm chánh phi của bổn vương?"

      Khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng nhiên trầm xuống: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi quá tham lam rồi! Ngươi dù sao cũng là công chúa mất nước, có khả năng làm chánh phi của ta . Phụ hoàng tuyệt đối đáp ứng."

      Long Phù Nguyệt khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, chẳng lẽ nàng lại biết tâm tư của nàng!. Nàng sở dĩ muốn phải cái danh phận, mà là người thương mình, và người mình cả đời , vô cùng đơn giản. Nhưng hoàn toàn làm nổi . . . . . .

      Nàng chậm rãi tránh khỏi cái ôm của  Phượng Thiên Vũ, thản nhiên : "Ngài cho dù để cho ta làm chánh phi của ngài, ta cũng đáp ứng, Phượng Vương gia, ngài có nhiều thị thiếp như vậy, thêm ta một người cũng nhiều lắm, thiếu ta cũng thiếu người, phiền lão nhân gia người hãy bỏ qua tiểu nữ tử thôi. Tiểu nữ tử thật vô cùng cảm kích ."

      Phượng Thiên Vũ thấy khuôn mặt nhắn của nàng lại hiện lên một mảnh quyết tuyệt, mà xưng hô cũng thay đổi, bỗng nhiên đông cứng cùng mới lạ, điều này làm cho hắn thật mất hứng, trong lòng cũng hơi có chút hoảng loạn lên, phát bắt được tay nàng, nóng lòng muốn giữ nàng, có chút bừa lên: "Ngươi mơ tưởng! Ngươi đã quên rồi, ngươi là nô do ta bắt đến! Ta muôn cho ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó!"

      Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn : "Vậy trừ phi ngươi giết ta! Bằng đừng mơ tưởng ta sẽ theo ngươi!"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, rốt cục cũng hiểu được, người con trước mắt này phải là tiểu nương của hai năm trước. Quyết ̣nh đứng lên, tuyệt đối phải dễ chọc . . . . . .

      Tim của bỗng nhiên có loại khủng hoảng cảm giác mất nàng , tròng mắt của như biển rộng khó dò, mãnh liệt cuộn sóng, nhìn nàng, ngữ khí trịnh trọng từ trước tới giờ chưa từng có: "Phù Nguyệt, ngươi tình nguyện làm nô tỳ, cũng chịu làm sườn phi của ta?"

      133. Trong ba năm

      Edit: frogprince15

      Beta: Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt gật đầu, thản nhiên : "Ta là người tới từ đại , ta thể tiếp thụ được chế độ một chồng nhiều vợ của các người, nếu người nhất định buông tha ta, ta đây tình nguyện làm nô tỳ.

      Ngón tay Phượng Thiên Vũ chậm rãi buông ra, Long Phù Nguyệt nhân cơ hội tránh ra, rốt cục cũng thoát được tay hắn nắm giữ . Cảm giác lạ lùng trong lòng cũng còn, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nàng: "Muốn ta thả ngươi đó là mơ tưởng, ngươi nếu tự nguyện làm nô tỳ, như vậy bổn vương đành phải thành toàn cho ngươi, bất quá, tiểu nha đầu ngươi đừng có hối hận!"

      Hướng về phía Nam Vực Quỷ Y cúi người thi lễ: "Sư phụ, phải đệ tử chịu cho nàng danh phận tốt, mà là chính nàng chịu, những điều này là do chính nàng tự lựa chọn , đệ tử cũng có biện pháp. Yên tâm, đệ tử đối đãi với hạ nhân luôn luôn tệ, cho nên chỉ cần nàng làm xong bổn phận nô tỳ, đệ tử tuyệt làm nàng khó xử. Đệ tử trong triều còn có rất nhiều công việc, phải đành cáo từ."

      Nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt cái, thản nhiên : " thôi, theo ta hồi phủ."

      Long Phù Nguyệt trong lòng chợt lạnh, nhìn thoáng qua Nam Vực Quỷ Y, biểu tình của Nam Vực Quỷ Y cũng chỉ là lực bất tòng tâm.

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên trong lúc đó...muốn khóc, nàng cố nén nước mắt: "Sư phụ, người cũng cần con?"

      Nam Vực Quỷ Y thở dài : "Tiểu nha đầu, ngươi chính là tỳ nữ của hắn, là ta bất chấp đoạt ngươi, hiện tại cũng đến lúc phải trả lại. Nhưng mà, ngươi bây giờ là đồ đệ của ta, tiểu tử này đối với ngươi như vậy." Lại nhìn chằm chằm Phượng Thiên Vũ liếc mắt cái: "Tiểu tử, Lão Tử cùng ngươi xong, để nàng làm nô tỳ có thể, nhưng cho đánh chửi nàng, ngươi nhớ cũng nên phạm vào sai lầm!"

      Phượng Thiên Vũ thản nhiên : "Sư phụ yên tâm, đệ tử cho nàng làm thị nữ ở bên người, là tỳ nữ địa vị tối cao. Chỉ cần nàng làm chuyện khác người, ai có thể làm khó nàng."

      "Xú tiểu tử kia, tóm lại ngươi cũng phải có giới hạn? Tốt xấu tại nàng cũng là sư muội của ngươi, ngươi coi như nể mặt sư phụ. Cho nàng kỳ hạn được ?"

      Phượng Thiên Vũ hơi hơi sửng sờ chút, trầm ngâm chút: "Ba năm! Ta cho nàng thời gian ba năm, đến lúc đó nếu nàng vẫn chịu đáp ứng gả cho ta, ta liền để cho nàng tự do."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      134. Cư nhiên cũng là tiểu mỹ nhân


      Edit:frogprince15

      Beta: Quảng Hằng


      <img title="frogprince15" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/frogprince15.jpg?w=535&h=735" alt="" width="535" height="735" />


      "A?" Long Phù Nguyệt Như rầu rĩ nghe xong hưng phấn, trợn tròn hai mắt: "Ngươi ? Ba năm về sau ngươi cho ta tự do?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng cái, biết tại sao,thấy trong mắt nàng hiện lên tia hưng phấn, trong lòng hắn thấy có cỗ lửa giận ứa ra. Hắn khuôn mặt tuấn tú mà lãnh đạm: "Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý cả đời làm thị nữ của ta, ta cũng phản đối . . . ."

      " , ! Đương nhiên !" Long Phù Nguyệt xác nhận lại lần nữa: "Ngươi nga, chỉ ba năm! Ba năm về sau để cho ta tư do. Người chính là người đã nói ra những lời này, được lại đổi ý!"

      Phượng Thiên Vũ trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái, xoay người liền . Long Phù Nguyệt phải đuổi kịp.

      Nam Vực Quỷ Y nhìn thân ảnh của hai đệ tử thương , ở dưới trời chiều buông xuống rồi dần biến mất. khuôn mặt to béo lộ ra mỉm cười: "Chuyện tình cảm phải là hạ thấp, khinh địch như vậy. Tiểu Vũ Mao, Tiểu Nguyệt Nguyệt, đường tình của các ngươi sau này trốn đâu được. Hắc hắc." Ông từ trong lòng lấy ra bồ câu làm hại Long Phù Nguyệt té ngã , miệng chậc chậc  hai tiếng: "Đêm nay rốt cục có thể trở về ngủ, ha ha, Lão Tử tựa hồ ngửi được mùi thịt bồ câu kho tàu ."

      Cuối cùng, Long Phù Nguyệt cuối cũng tới Vương Phủ, xa cách  hai năm, nơi này tựa hồ cũng có gì biến đổi. Vẫn tráng lệ như trước .

      Mấy người cơ thiếp của Phượng Ngàn Vũ chợt thấy nàng lại trở về, mỗi người trong lòng lộp bộp nhảy dựng. Nhất là Vân Mặc Dao, mặt cười nhưng lại đen giống như đáy nồi, nhưng mà cũng may Phượng Thiên Vũ trở lại liền tuyên bố Long Phù Nguyệt là thị nữ bên người, đem nàng giao cho quản gia Vương đại nương.

      Mấy cơ thiếp đó mới hơi hơi yên lòng.

      Chỉ có Điềm nhi là thật sự cao hứng.

      Từ sau khi Long Phù Nguyệt mất tích, Điềm nhi lại bị sai về giặt quần áo . Nghe Long Phù Nguyệt trở về, nàng liền len lén chạy tới, vừa nhìn thấy Long Phù Nguyệt, liền giữ chặt tay nàng buông, vừa khóc vừa cười .

      Long Phù Nguyệt tự nhiên cũng cảm động hết sức, hai năm gặp, Điềm nhi cũng cao ít, dáng người đầy đặn lã lướt, hoá ra cũng là một tiểu mỹ nhân.

      "Phù Nguyệt, hai năm qua ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi rốt cuộc nơi nào?" Khi kích động lúc đầu qua , Điềm nhi bắt đầu hỏi về nghi vấn hai năm nay.

      Long Phù Nguyệt giấu diếm, liền đem chuyện bị Nam Vực Quỷ Y mang đại khái kể qua một lần, chỉ có chi tiết gặp lại Phượng Thiên Vũ hề đề cập tới.

      135. Thị nữ Bên người

      Editor: frogprince15

      beta: Quảng Hằng




      Khuôn mặt Điềm nhi đầy vẻ hâm mộ: "Wow, Phù Nguyệt, như vậy, ngươi bây giờ cũng có võ công? Ha, tốt. Như vậy ngươi có thể cùng Vân thị thiếp các nàng chống lại . . . . . ."

      Long Phù Nguyệt hơi khẽ cau mày, lạnh nhạt : "Ta việc gì phải cùng với các nàng chống lại? Các nàng là thị thiếp, ta cũng chỉ là thị nữ mà thôi. Các nàng chỉ cần chọc ta, như vậy ta cũng thèm để ý tới các nàng."

      Điềm nhi sửng sốt, có chút hiểu lầm ý tứ của Long Phù Nguyệt, quýnh lên an ủi nàng: "Đừng lo, ta coi Vương gia đối với ngươi rất có ý, bằng cho ngươi làm bên người thị nữ, về sau ngươi nhất định có cơ hội . Yên tâm ."

      Long Phù Nguyệt nở nụ cười khổ, biết chuyện này cùng này tư tưởng của tiểu nha đầu này khác nhau, nên đơn giản cũng giải thích.

      Điềm nhi lại giữ cánh tay nàng: "Phù Nguyệt, ngươi đã trở về, ta cũng sẽ bao giờ tách ra với ngươi, ngươi hãy với đại nương để cho ta tới hầu hạ ngươi ?"

      Long Phù Nguyệt gõ đầu của nàng: " Chúng ta là tỷ muội, cái gì hầu hạ với hầu hạ?  Bất quá ta tại cũng là thị nữ, chỉ sợ có quyền cầu ngươi làm nha hoàn."

      Điềm nhi nở nụ cười: "Phù Nguyệt, ngươi có ở đây nên hiểu, ở trong Vương phủ của Vương gia, “thị nữ bên người” địa vị rất cao, hẳn là cũng có nha hoàn để giúp đỡ . Được! Phù Nguyệt, ngươi hãy nói với Vương đại nương đòi ta , tỷ muội chúng ta có thể ở cùng nhau tốt a, có phải hay ?"

      Long Phù Nguyệt có biện pháp, chỉ đành đáp ứng thử xem.

      nghĩ tới Vương đại nương luôn luôn khắc nghiệt cư nhiên dễ dàng đáp ứng nàng, chỉ như thế, còn đem tiểu viện hai năm trước nàng ở giao lại quyền cho nàng.

      Phượng Thiên Vũ vừa về tới Vương Phủ, sau khi đem Long Phù Nguyệt giao cho Vương đại nương, liền vội vàng xử lý chính . Ước chừng ba ngày chưa trở về Vương Phủ. Long Phù Nguyệt bây giờ là “thị nữ bên người” Vương gia, mặc dù là Vương gia ở nhà, cần nàng hầu hạ, nhưng cũng có ai dám phân phối cho nàng những nhiệm vụ khác, trong ba ngày này, nàng ở nơi này dạo ngắm cảnh, cũng là một loại tiêu dao nhàn nhã.

      Bởi vì Phượng Thiên Vũ ở đường cùng nàng hứa hẹn. Trong ba năm này nàng chỉ cần nàng chạy trốn, ba năm sau liền buông tha nàng. Nếu nàng vi phạm quy tắc trò chơi, nếu chạy trốn, như vậy thực xin lỗi, hiệp ước bao giờ nữa có ý nghĩa, nàng sẽ làm thị nữ cả đời!

      Cân nhắc kỹ càng, Long Phù Nguyệt đương nhiên chạy trốn. Phượng Thiên Vũ tự nhiên cũng yên tâm, hề cấm chừng nàng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      136.Chỉ sợ là Phượng Thiên Vũ đến đây, cũng nhận ra được nàng

      Editor: frogprince15

      Beta: Quảng Hằng


      <img title="frogprince15" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/frogprince15.jpg?w=535&h=735&h=735" alt="" width="535" height="735" />




      "Điềm nhi, lấy hai bộ nam trang ra đây, chúng ta hôm nay ra ngoài chơi." Ban đêm, Long Phù Nguyệt phân phó Điềm nhi câu như vậy.

      "Nam. . . . . . Nam trang?" Điềm nhi giật mình.

      "Đúng vậy a, chúng ta đổi nam trang xuất môn, nữ trang rất tiện ." Vẻ mặt Long Phù Nguyệt chắc chắn nói.

      "Nhưng là. . . . . . Nhưng là —— Vương Phủ quy củ, trong phủ nữ quyến thể tùy ý xuất môn ." Điềm nhi rất yên tâm.

      "Cắt, chúng ta chính là thị nữ mà thôi, cũng phải cái gì mà nữ quyến! Được rồi, nhanh chuẩn bị , thuận tiện lấy bình nhựa cao su ."

      Điềm nhi dám nghe, chỉ phải chuẩn bị.

      Long Phù Nguyệt cùng Điềm nhi mỗi người thay đổi bộ nam trang, Long Phù Nguyệt sợ nhìn , ở môi dán thêm bộ râu mép. Bỏ lên râu mép như vâỵ càng làm cho nàng có phong thái thiếu niên, râu mép kia càng làm cho nàng tướng mạo đẹp lên rất nhiều, thêm vài tia dương cương khí( nam nhân khí phách).

      Long Phù Nguyệt ôm bụng cười to. Ha ha, nàng tại bộ dáng như vầy, chỉ sợ là Phượng Thiên Vũ đến đây, cũng nhận ra nàng !

      Ngã tư đường của ̉ đại Hoàng thành, trình độ phồn hoa so sánh với phồn hoa đô thị đại mà , cũng thật khác xa. Dù sao đại là lấy công nghệ khoa học kỹ thuật cao là việc chính , mà xã tắc cổ đại lấy tư tưởng ̉ điển đặc sắc là việc chính .

      Nhìn cái, hai bên đại đạo của ̀nh các, tửu quán cửa hàng, đều có khí của nồng đầm màu sắc cùng mùi hương cổ xưa mà tao nhã .

      Mà các tác phẩm tinh xảo nghệ thuật này, công nghệ phức tạp như vậy đại dân gian thất truyền lâu, càng làm cho Long Phù Nguyệt khỏi thở dài cảm khái. Nàng sờ sờ cái này, nhìn xem cái kia, miệng có tiếng chậc chậc, ai…, Mấy thứ này nếu lấy đến đại, tuyệt đối có thể đáng giá một số tiền lớn! Mà ở nơi này nha, vài đồng tiền bạc liền có thể mua cái.

      "Wow, lọ thuốc này thật tinh xảo!" Long Phù Nguyệt đứng ở trước cái sạp nho nhỏ, thuận tay cầm lên cái. Lọ thuốc này màu trắng sữa, thành trong vẽ phác thảo  bộ xanh biếc Bạch Thái* họa đồ, tinh tế và rất . Long Phù Nguyệt trong lòng động mạnh, lọ thuốc này khéo léo đẹp đẽ, rất có giá trị cất chứa, ta mua về là làm tiểu ̉ oa hang ổ sai.

      Long Phù Nguyệt ở núi có khi luyện bốn năm loại cổ, vẫn đặt cái ống trúc ở bên người. Lúc này nhìn đến lọ thuốc này, khỏi thực thích. Thuận tay mua vài cái. Đặt ở trong tay áo.

      Hai người dạo nơi này nơi nọ, bất tri bất giác liền dạo hơn canh giờ.

      * Bạch Thái- theo ta biết và tra dò thì cái này là cải ăn ( hay nấu canh í) ta hiểu sao bình ̉ lại vẽ cải nữa K

      137.Vương gia? Người Vương gia nào ?

                Editor: Frogprince15

      Lúc này trời sắp tối, hai người dạo cũng có chút đói khát, Long Phù Nguyệt muốn tìm tửu lâu để ăn chút. Vừa ngẩng đầu, thấy phía trước cách đó xa có chỗ thật to, trước cửa có dãy đèn lồng màu đỏ, biển cửa có ba chữ to —— Bất Dạ Cung.

      Lúc này đại môn mở rộng, người đến người , chổ cửa đứng vài nam tử quần áo rực rỡ, đối với mấy người tới lui cúi đầu, cuối người, hàn huyên ngừng, lại có tiếng động ồn ào, túc trực trông nom, có tiếng động từ bên trong truyền ra.

      Từ ngoài cửa vào, thấy bên trong có ba tòa tiểu lâu, ba mặt vây hợp, trong lầu có vô số bóng người lại, mặc dù là ở trong sân vườn, cũng thường thường thấy nam tử đủ loại màu sắc, hình dạng ôm trong lòng nữ tử tươi đẹp, cứ trêu đùa như chốn người.

      Long Phù Nguyệt xem ngây người: "Đây —— Đây chính là kỹ viện trong truyền thuyết?  Đứng ở cửa này chính là mấy người quân nô? Ha ha, ngay cả Quân nô cũng mặc đẹp đẽ quý giá như vậy, xem ra kỹ viện này mua bán phải là thịnh vượng bình thường."

      Cước bộ tự chủ về phía trước, nghĩ muốn nhìn một cái cho ràng.

      Nàng hôm nay mặc thân áo choàng màu xanh da trời, tinh xảo hoa mỹ, mặc ở người nàng rất có ngọc thụ lâm phong( khí phách). Sớm có quân nô đón đường: "Vị gia này, ngài đã lâu có tới, mời vào mời vào. Các nương đều chờ ở bên trong."

      "A?" Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, khỏi bật cười.

      lâu có tới? Nàng cho tới bây giờ cũng chưa có tới nơi này. Quân nô này lại nói như vậy.

      Điềm nhi lại hoảng sợ, ở phía sau liều mạng kéo ống tay áo của nàng: "Phù. . . . . . Công tử, sắc trời đã còn sớm, chúng ta cần phải trở về."

      Long Phù Nguyệt trong lòng tràn đầy tò mò, làm sao có thể cùng nàng trở về. Cười : "Xem người ta nhiệt tình như vậy, vào ngồi chút thì thật thất lễ người ta. , chúng ta vào nhìn cái."

      Quân nô kia cũng cười : "Công tử vừa nhìn chính là một người phong lưu tiêu sái, người thật uổng là thiếu niên phong lưu a, hôm nay có Vương gia ở trong đại hội thanh niên tài tuấn, công tử cũng có thể thử , chừng có thể được Vương gia ưu ái, kiếm được một chức quan, đó cũng là chuyện vinh quang cho gia tộc a."

      Quân nô này thật rất biết chuyện, quả thực là lưỡi rực rỡ hoa sen, nói ngắn ngủn mấy câu, liền gợi lên tham vọng, làm quan trong lòng người. . . .

      Long Phù Nguyệt trong lòng thật hiếu kỳ : "Vương gia? Vương gia nào?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :