1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 118. thiếu nữ mười tám xinh như hoa

      Edit : Tuyết Ly

      #ff9900;Beta : Quảng Hằng

      Giờ phút này, Phượng Thiên Vũ gần như đem tất cả các động tìm tòi lần, rốt cục ở đỉnh trong trúc lâu của lò chế thuốc phát tờ giấy. Mở tờ giấy ra, sắc mặt nhất thời phải bình thường mà trở nên quỷ dị! tờ giấy có ghi mấy câu ngắn ngủn: Ha ha, con thỏ chết kia, cư nhiên lại đuổi tới nơi này? Đáng tiếc, Lão Tử lại mất, tiếp tục giơ chân .

      Kí tên lại là cái mặt cười của lão nhân vô cùng đáng đánh đòn.

      Phượng Thiên Vũ miễn cưỡng đè ép lửa giận hừng hừng bốc cháy nổi lên! Rất nhiều năm chưa từng có cảm giác vô lực như giờ.

      Lão nhân gia này, đùa giỡn thành nghiện rồi!

      Thần sắc mặt chưa biến, bàn tay nắm chặt lại thành quyền. Được rồi, ông muốn đùa phải ? Vậy theo ông chơi đủ! cũng tin lão nhân này mang theo bé có thể bay lên trời !

      Vì thế, Phượng Thiên Vũ luôn luôn bận việc quốc nay lại có thời gian bắt đầu vân du tứ hải rồi, thời gian hai năm, vô số dấu chân lần đến lãnh thổ, những địa phương của Quỷ y thường qua, ở địa phương này chút ít tìm ra vô số tờ giấy, nội dung tất cả đều giống nhau, chút manh mối làm cho Phượng Thiên Vũ muốn tìm kiếm dấu vết của lão nhân kia thực rất khó khăn.

      Bất đồng là lão nhân  tươi cười các tờ giấy kia càng ngày càng vui mừng, hé ra miệng rộng gần như muốn toét tới mang tai.

      Thời gian hai năm, này truy truy giấu giấu.... Thời gian hai năm  dài cũng dài lắm, bảo ngắn cũng ngắn lắm.

      Lại đủ để cho tiểu nương trưởng thành xinh đẹp.

      Khoảng gian mênh mông sau núi sau cơn mưa, thời tiết vào thu.

      ngày nọ, ở chỗ trước thấy người, sau thấy đạo tặc, nữ tử phiêu diêu tới.

      này mặc thân váy màu xanh nhạt, đầu tóc đen tuyền, xỏa xuống vai, gió thổi, vạt áo phiêu phiêu, có vài phần giống như tiên nữ hạ phảm.

      Nàng quay đầu nhìn núi, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười tiếng dài. Ha ha ha ha, nàng rốt cục cũng lấy được tự do!

      Tiếng cười thanh thúy, kích động vô số những chú chim hốt hoảng vội vã rời cành mà bay lên.

      này phải ai khác, chính là công chúa Long Phù Nguyệt.

      Dung mạo của nàng biến hóa nhiều, nhưng thân mình trở nên nảy nở, ngũ quan ràng và trong sáng, dáng người lả lướt quyến rũ, khí chất trẻ thơ trong đôi mắt  hoàn toàn biến mất thấy gì nữa, nàng tại, rốt cục trở thành thiếu nữ mười tám xinh như hoa.

      119 . HUẤN LUYỆN MA QUỶ

      Edit: Hạ Nguyệt


      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      Hai năm trước , trong giấc mộng nàng bị nam thần y kia thức tỉnh. Câu đầu tiên lão nhân kia hỏi nàng là: “ Ngươi có muốn rời Vương phủ này ? Học võ công thượng thừa của ta?”

      Lão nhân này cười tủm tỉm, bày ra loạt những nơi tốt đẹp cùng đào tẩu, nàng lúc ấy nóng lòng, liền cùng ông ta rời .

      Lúc đó, cửa thành đóng, nhưng lại ngăn được khinh công cực kì kinh người của quỷ y, lão nhân mang theo nàng liền trực tiếp bay ra thành, thế nhưng gã thị vệ thủ thành cũng kinh động. mà ở ngoài thành con đường , sớm có chiếc xe ngựa chờ đợi từ lúc nào.

      Hai người lên xe ngựa, xe ngựa liền chạy , tốc độ kinh người giống như đằng sau có quỷ đuổi theo.

      Dọc theo con đường, lão nhân cười tinh ranh giống như tên trộm, như đôi mắt sáng ngời trong ánh mắt lộ ra khôi hài cùng cơ trí, nhìn   khuôn mặt to béo thường ngây ngô cười, Long Phù Nguyệt cơ hồ cho là lão niên bị chứng si ngốc.

      Lão nhân này mang theo nàng ngày đổi chiếc xe ngựa, mà trong mấy ngày nay, cũng mỗi ngày đều vì nàng bôi thuốc mỡ, trị liệu thương thế   chân của nàng. Đến ngày thứ tám, rốt cục về tới trầm hương cốc nơi ở của .

      Long Phù Nguyệt ngồi xe ngựa mấy ngày nay, sớm mệt muốn chết, vốn nghĩ hảo nghỉ ngơi chút, nhưng ngờ cổ quái lão nhân này chỉ dừng xe ngựa lại ở trong cốc thoáng thu thập đồ, lại lén lút ở chế cái thuốc gì, liền lại dẫn nàng lên đường.

      Thuốc mỡ của quỷ y quả nhiên thần kỳ, chân Long Phù Nguyệt chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tốt lên bảy tám phần.

      Quỷ y cùng nàng đàm đạo, ở đường hỏi Long Phù Nguyệt muốn học cái gì nhất. Long Phù Nguyệt cơ hồ chút nghĩ ngợi liền trả lời: “ Khinh công!”

      Ha ha, khinh công rất thú vị a, nàng sớm hâm mộ các đại hiệp trong phim truyền hình co thể bay tới bay lui, nay nàng cũng muốn đích thân thể nghiệm lần.

      Lão nhân kia sảng khoái gật gật đầu, vì thế ở dọc đường tiến hành, Long Phù Nguyệt bắt đầu huấn luyện ma quỷ!

      Long Phù Nguyệt hội nghị lão nhân này là thần y, tất nhiên có thuốc gì đó gia tăng chút công lực. như vậy nàng ăn hết, duyên cớ gì gia tăng vài chục năm công lực, lại học được pháp môn luyện khí, khống chế chút tiết tấu liền OK. có biện pháp, nàng xem TV, đọc tiểu thuyết quá sâu, đó điều là diễn như vậy.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      120. KHUÔN MẶT NHẮN CỦA NÀNG CÙNG THÂN MÌNH CŨNG LÀ CÀNG NGÀY CÀNG PHẤN NỘN…..

      Edit: Hạ Nguyệt


      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      nghĩ đến  phương pháp huấn luyện của lão nhân này cực kỳ cá biệt, ông ta trước tiên dạy cho nàng pháp môn Luyện Khí đơn giản, sau đó sang thôn trang kế bên mua con dê bắt nàng ôm, hơn nữa thân toàn mùi dê, cách xa ba trượng có thể hù dọa cho môt đám người bỏ chạy.

      Như vậy còn tính, ông ta còn muốn nàng ôm con dê chạy theo ông, bởi vì hai người vẫn là ở dọc đường, cho nên suốt con đường núi vô tình người qua thường thấy cãnh tượng rât ngạc nhiên. Phía trước lão nhân tóc trắng bước như bay, phía sau dáng thấp bé ôm con dê gần như liều mạng chạy đuổi theo……

      Long Phù Nguyệt thầm hét lên mắc mưu, nàng nghĩ tới lão nhân này nhìn qua cười tủm tỉm lại đối đãi với đò đệ khắc nghiệt như thế, ra muốn có được thân khinh công bay lượn như tiên dễ dàng như thế!

      Nàng cũng vài lần muốn chạy trốn, khổ nỗi mỗi lần đều bị lão nhân bắt trở lại, mà trừng phạt của ông cơ hồ có thể gọi là khủng bố, ông ta trực tiếp ném nàng vào khe sâu bốn phía đều là vách núi đen, bắt nàng tự mình bò lên……..

      Trãi qua vô số huấn luyện bầm dập mặt mũi, thân mình Long Phù Nguyệt cũng càng ngày càng linh hoạt hơn, lần đầu tiên bị ném xuống vách núi đen cần hai ngày nàng mới có thể leo ra. Về sau, chỉ hơn canh giờ có thễ dàng thoát ra……..

      Long Phù Nguyệt vốn dĩ còn có dẻo dai, mà lão đầu lại cho nàng hoàn cảnh luyện tập quá hoàn mỹ, dưới tình huống chạy trốn cũng thoát, cuối cùng ý niệm chạy trốn trong đầu Long Phù Nguyệt cũng chết, khắc khổ tu luyện, cho nên lúc ban đầu mệt mỏi muốn chết, về sau nàng cũng chầm chậm thích ứng cuộc sống như thế……

      chân, tay gân máu lần lượt nổi lên, vết sẹo cùng vết chai kết liễu tầng lại tầng, may mắn lão đầu này tuy rằng có thuốc tăng trưởng công lực, nhưng biện pháp bổ dưỡng dung nhan ít. Long Phù Nguyệt tay chân  chỗ gân máu nổi lên sau khi xoa loại thuốc mỡ kỳ quái ông ta đưa cho, ngày hôm sau liền có thể biến mất vô tung tích, tuy rằng tu luyện có vất vả hơn, nhưng khuôn mặt nhắn của nàng cùng thân mình cũng là càng ngày phấn nộn……..

      Trong hai năm này, lão nhân này mang theo nàng lang bạc giang hồ, chưa bao giờ ở lại bất kỳ điạ phương nào quá mười ngày. Thân thể của nàng trong lúc vô tình cũng ngày càng linh hoạt, về sau khi nàng ném con dê to lớn phì phì kia, thân thể di chuyển như chim Yến.

      121. NÀNG THẬM CHÍ CÓ TIA ĐAU LÒNG…….

      Edit: Hạ Nguyệt


      #ff9900;Beta: Quảng Hằng

      Nàng biết Phượng Thiên Vũ luôn luôn truy tìm nàng. Có nhiều lần gần như là sát ở bên người cùng  , nhưng lão nhân này cuối cùng ngay thời đểm mấu chốt phát   hành tung Phương Thiên Vũ, sau đó mang theo nàng trốn chạy trước tiên……..

      Long Phù Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, có đôi khi xa xa nhìn thấy vẻ thất vọng mặt Phượng Thiên Vũ, nàng thậm chí có tia đau lòng…..

      Hai năm ở tại đây, nàng còn vụng trộm luyền vài loại cổ độc, loại cổ độc hại người độc ác này nàng tự nhiên muốn nuôi, nàng chỉ nuôi vài loại phòng thân, cùng với thay nàng quét tước vệ sinh…….

      Hai năm thời gian nhanh chóng qua , Long Phù Nguyệt cũng thích ứng cuộc sống như  thế, lão đầu này tuy rằng khắc nghiệt biến thái, nhưng giảng giải lại hết sức rang dễ hiểu, câu dư thừa vô nhĩa cũng có, Long Phù Nguyệt luyện công đến mức nghiện, sớm bỏ qua ý niệm chạy trốn trong đầu.

      Năm thứ hai, thời điểm sáu tháng cuối năm, hai người lại nhớ tới xa cách Trầm Hương cốc hai năm. Lão đầu này cũng lạ, ở Trúc lâu thoải mái sạch chịu, mang theo nàng vào ở  trong cái sơn động cách Trầm Hương cốc xa.

      Sơn động này ở chạm trời, dưới chạm đất, chung quanh lại có núi cao vờn quanh, người bình thường tuyệt khó phát . cũng may Long Phù Nguyệt khinh công ít, nên từ xuống dưới cũng làm khó được nàng.

      ngày này, lão quỷ y rốt cục mở lòng từ bi, cho nàng mình ra, bảo nàng quay về Trầm Hương cốc lấy vài thứ.

      Long Phù Nguyệt hai năm qua lần đầu tiên được có cơ hội độc hành, đương nhiên rất là hưng phấn, chỉ cảm thấy trời cũng màu xanh. Cây cỏ cũng màu xanh. Tất cả đều tốt đẹp.

      Trầm Hương cốc cách sơn động nàng ở khoảng bảy tám dặm đường, theo như cước trình của nàng, đương nhiên rất nhanh tới nới.

      Ít nhất đến nơi này, nàng cũng cảm nhận được chút bình yên!

      Bởi vì Trúc lâu này lâu có người ở, nên có chút điêu tàn, có chút hoang vu, đám người từng xếp hàng ngoài cửa sớm biến mất thấy nữa. Nơi này gần như còn bóng người. nhưng ngờ nàng vừa đến nơi này, thế nhưng thấp thoáng cảm nhận được tia hơi thở người!

      Hơi thở tuy rằng cực , nhưng bởi vì Long Phù Nguyệt người nuôi kim tằm cổ, thứ này đối với mùi người cực kỳ mẫn cảm, cho nên nàng vẫn phát được.

      “Chẳng lẽ……..là Phượng Thiên Vũ lại tìm tới?” Long Phù Nguyệt trong  lòng bỗng đập bịch bịch, bản thân cũng rốt cuộc là cảm giác gì.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      122.Sát khí mang theo tia khói lửa 

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-5865" title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg" alt="" width="588" height="421" />


      Vòng qua tòa Trúc lâu, xa xa  thấy phía trước có hàng rào tiểu viện, mà ở trước tiểu viện, lại có vị nam tử áo trắng đứng. Mặt hướng  tiểu viện, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Long Phù Nguyệt mãnh liệt vừa nhìn thấy bóng lưng nam tử này, kinh hoàng, tưởng Phượng Thiên Vũ đến. Nhưng đợi nàng tĩnh tâm nhìn kỹ, lại phát cũng phải.

      Người nọ có mái tóc dài đen như mực, thẳng tới eo, mặc người cổ áo bào trắng kiểu dáng kỳ cổ  rộng thùng thình phần phật bay lượn ở trong gió, hai chân trần trụi đứng ở nơi đó, mặc dù chỉ là bóng dáng, cũng tựa hồ đẹp cách vướng chút bụi trần. Bỗng nhiên, cúi người xuống hơi hơi ho khan vài tiếng.

      "Di, người kia là ai? Đứng ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ vì hâm mộ danh nên đến đây xin chữa bệnh?"Trong nháy mắt này, trong lòng Long Phù Nguyệt lên vô số nghi vấn.

      Nhưng mà, còn chưa chờ nàng có phản ứng. Bạch y nhân kia bỗng nhiên giống như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên quay đầu. thấy được lưng  Long Phù Nguyệt tránh ở sau đại thụ, mà Long Phù Nguyệt cũng rốt cục thấy mặt của .

      Đó là gương mặt tái nhợt dị thường, nhưng cũng dị thường phong thần tuấn lãng, nhìn qua ôn nhuận như ngọc, lại có loại trầm tĩnh áp đảo tất cả  khí chất, vẻ mặt hơi có chút đơn cùng tịch, đôi mắt lạnh như ánh sao xa, lạnh lẽo như nước, đen như mực  giống như cái đầm sâu, nhìn thấy đáy. . . . . .

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cảm giác cỗ sát khí ở quanh mình tràn ra, toàn thân nổi lên trận run rẩy thể diễn tả,  ngơ ngác  trừng mắt nhìn người kia. Nhìn vạt áo dài trắng như tuyết của người kia phất phơ, lướt ngọn cỏ, mây bay nước chảy lưu loát sinh động thản nhiên, có bất kỳ trở ngại, nháy mắt đến trước mặt của mình!

      Chỉ liếc mắt nhìn cái như vậy, Long Phù Nguyệt hiểu được, vô luận là khinh công hay là võ công, người này đều vượt xa nàng. Gần như là khác nhau trời vực.

      "Có lẽ, cũng chỉ có võ công của Phượng Thiên Vũ mới có thể chống lại cùng người này . . . . . ."

      Trong lòng Long Phù Nguyệt  bỗng nhiên xẹt qua ý niệm trong đầu như vậy. Nàng rút lui  hai bước, mạnh mẽ bạo gan hỏi: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai? Đến nơi đây cầy y hay hỏi thuốc?"

      Ánh mắt Người nọ cực kỳ lãnh đạm, lạnh lùng nhìn nàng, câu.

      "Uy , tại sao ngươi  lời nào? Ngươi muốn tìm Nam Vực Quỷ Y phải ?"

      ·················

      123.Chẳng lẽ —— là có cái bệnh hiểm nghèo

      Edit: Quảng Hằng

      Người nọ nghe được bốn chữ Nam Vực Quỷ Y, trong đôi mắt hờ hững  hình như có tia dao động , nhưng giây lát bỗng biến mất, tốc độ nhanh  cơ hồ khiến người thấy . như cũ là lời nào.

      Choáng váng, chẳng lẽ nam tử nhìn tuấn tú như vậy lại là người câm?

      Long Phù Nguyệt nhất thời quên mất sợ hãi, nghiêng đầu đánh giá chút, khỏi đồng tình với sâu.

      Ai, ông trời tạo nên con người đúng là công bằng, dựa vào cái gì đem mỹ mạo, võ công, tâm kế đều tập trung ở người tên biến thái kia, mà nam tử tuấn tiêu sái trước mắt này lại là người câm như vậy! Trời cao đố kỵ tài a!

      Lòng thương hại của nàng nổi lên, kìm lòng đậu : "Sư phụ ta tại ở tại nơi này , nhưng mà, ta biết chỗ thân của ông ấy, ta dẫn ngươi , yên tâm, sư phụ ta y thuật rất cao , nhất định có thể đem bệnh câm của ngươi  chữa khỏi. . . . . ."

      Vươn tay phải định nắm lấy tay của người kia, vừa mới đụng tới tay , Long Phù Nguyệt liền giống như chạm phải điện rụt trở về!

      Tay thế nhưng lạnh như băng  giống như Ngọc Thạch, quả thực giống như tay của người sống!

      Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, trời trong nắng ấm , lạnh a! Vậy tay tại sao lại lạnh giống như cây kem vậy?

      Chẳng lẽ —— là có bệnh hiểm nghèo?

      Long Phù Nguyệt cũng theo Nam Vực Quỷ Y học  ít y thuật, trong đầu nháy mắt đem bệnh tay chân lạnh lẽo loại bỏ  lần.

      Há mồm liền hỏi: "Uy , ngón tay ngươi có phải có co rút chút hay ? người cũng rét run hay ? Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy, có lẽ là ‘ thoát thư* ’ cũng chừng. . . . . ." (* loại bệnh u nhọt)

      Người kia khẽ nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt ,lạnh như băng: "Ngươi nhiều lắm!" Thanh thanh thúy như tiếng chuông, lạnh lẽo mà trong vắt.

      "A?" Long Phù Nguyệt há to miệng: "Ngươi có thể ? !"

      Wow, ngay cả thanh cũng êm tai như vậy! Như là ánh trăng chiếu xuống, thẳng tắp  thấm vào trong lòng người, Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây người, giống như kẻ ngốc nhìn , giả lả : "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"

      Trong lòng len lén so với: "Wow, người này cùng tên Phượng Thiên Vũ có thể sánh ngang nhau. người xinh đẹp mỵ, người xinh đẹp xuất trần, wow ken két, ông trời xem ra rốt cục mở to mắt rồi, cư nhiên để cho ta ở trong thời gian ngắn như vậy liền đụng tới hai đại suất ca cực kỳ bi thảm . . . . . ."

       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                124. muốn giết người

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-5865" title="Cổ Phi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ce1bb95-phi.jpg" alt="" width="588" height="421" />


      vầng trán người nọ  mảnh lãnh đạm: "Bình thủy tương phùng mà thôi. Có tất yếu hỏi họ tên sao?" Đơn giản  phun ra vài từ, xoay người phất tay áo bỏ .

      "Uy , uy , ngươi chờ chút, ngươi phải để van cầu y đấy sao? Ngươi còn có nhìn thấy sư phụ ta đâu, sao có thể thế?" Long Phù Nguyệt làm sao chịu buông tha cho, ở phía sau đường chạy chậm theo sát .

      "Ta phải đến van cầu y!" Người nọ cước bộ ngừng, lạnh lùng trả lời. Trong lòng cũng thầm kỳ quái, ban đầu đụng tới loại nữ tử quấn quít chặt lấy này rất ràng chụp chưởng, để cho nàng vĩnh viễn cũng mở miệng được. Nhưng hôm nay có lẽ là do tâm tình , muốn giết người, nhất là —— Giết người ở đây.

      "Ngươi phải cần y ? Vậy ngươi tới nơi này làm gì? Nơi này ban đầu là Quỷ Y ở a, chỗ xa xôi này, cũng phải phong cảnh danh thắng gì, sau nhìn cách ngươi ăn mặc, cũng giống là tới du lịch. . . . . ." Long Phù Nguyệt theo ở phía sau tiếp tục lẩm bẩm.

      Nhưng cước bộ người này là quá nhanh, bình thường sinh động lưu loát như  mây bay nước chảy. Long Phù Nguyệt dùng hết khí lực, vẫn đuổi kịp , mắt thấy thân ảnh của giống như tiên giáng trần càng lúc càng xa. Nàng bỗng nhiên linh cơ vừa động, phúc chí tâm linh*  hô to câu: "Uy , ngươi có phải Đông Phương Diệu Bạch hay ?"

      (*Khi vận may đến người ta tinh khôn hơn.) 

      câu vừa vặn ra khỏi miệng, thấy hoa mắt, Bạch y nhân kia chợt ngừng lại, liền đứng ở trước mặt của nàng. Long Phù Nguyệt dùng toàn lực đuổi theo, thu chân kịp, phốc  tiếng đụng tới. Mắt thấy tấn công vào trong lòng người kia.

      ngờ đụng vào nửa, lại như là đụng phải ‘ khí  tường ’ kín, đem thân thể của nàng lập tức bắn ra. Cũng may mà tại khinh công của Long Phù Nguyệt ít tiến triển, nàng trung bổ nhào hai cái, cuối cùng là ổn định  thân hình, rơi xuống đất .

      Nàng mặt đất liền lùi lại  hai bước, mới đứng vững, nhịn được kêu lên: "Uy , ngươi muốn trở về cũng chào hỏi được ? Bỗng nhiên  xuất ở trước mắt người khác như vậy, thực dễ dàng đâm xe tốt ? !"

      Nha , người này so với tài xế xe taxi còn vô lương, quẹo vào quay đầu , cũng nhá đèn ra hiệu. . . . . .

      Người nọ đương nhiên biết trong óc tiểu nha đầu này lưu chuyển ý nghĩ kì quái gì, lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi vừa mới là ai?"

      Long Phù Nguyệt mở to mắt nhìn : "Đông Phương Diệu Bạch a, ta chưa bao giờ gặp mặt  đại sư huynh, ta thường thường nghe sư phụ nhắc tới, nhưng lại mất tích nhiều năm rồi, sư phụ mỗi khi nhắc tới còn muốn khóc rống rơi nước mắt, đấm ngực giẫm chân . Ngươi chứ? !"

      Chương 125.Ngươi nhận lầm người

      Edit :Ly nhi

      Beta : Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-6745" title="TuyếtLy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tuye1babftly.jpg" alt="" width="590" height="357" />


      Lại cao thấp đánh giá vài lần: "Cũng mặc áo trắng giống nhau, tuấn tú cũng giống nhau, hơn nữa ngươi phải đến xem bệnh , còn ở nơi này lưu luyến . . . . . . Ôi, ngươi phải là chứ? Wow, ta đây gặp may mắn lớn, sư phụ nếu biết ngươi trở về, nhất định cao hứng tin nổi luôn. . . . . ."

      Nàng càng càng cao hứng, vươn tay cầm ống tay áo người nọ: " thôi, với ta gặp sư phụ."

      Ống tay áo người nọ phất cái, Long Phù Nguyệt bắt hụt.

      "Đông Phương Diệu Bạch?" Gương mặt người nọ khẽ cau lại, trong đôi mắt hình như có tia mờ mịt thổi qua. Nội tâm giống như có vật nặng đè xuống.

      Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì? Cái tên này tại sao lại cho cảm giác quen đến như vậy? Đáy lòng dâng lên trận lo lắng hiểu vì sao, loáng thoáng hình như có vô số gì đó muốn xuất mạnh ra.Đầu lại đau. Hắc ám ở trong nháy mắt đem suy nghĩ của bao phủ.

      cúi đầu, hơi hơi ho lên. Mặt tái nhợt choáng váng ra chút đỏ bừng.

      "Uy , tại sao ngươi ho nhiều như vậy? phải là bị bệnh lao phổi chứ?" Long Phù Nguyệt lo lắng nhìn .

      "Bệnh lao phổi?" Nam tử kia nhướng mày lên, tựa hồ là nghe qua tên này.

      "A, ta quên, bệnh này ở thời đại này hình như kêu là ho lao. Thời điểm ngươi ho có ra máu a? Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt, giống như thiếu máu, lại ho khan ngừng, bệnh trạng này đúng hoàn toàn là ‘bệnh lao’ . . . . . ." Long Phù Nguyệt chậm rãi mà ,ra dáng như đại phu sâu sắc.

      Người nọ nhìn thấy khuôn mặt nhắn hé ra biểu tình linh động, đôi mắt đen như nước sơn, hình như là bao trùm toàn bộ ánh sao sáng nhất bầu trời, trong lòng khỏi hơi động chút, thản nhiên nhìn nàng liếc mắt cái, đánh gãy cao hứng cùng phấn chấn của nàng: "Ta đây phải bị bệnh lao. Ngươi là đệ tử của Quỷ y Nam Vực?"

      Long Phù Nguyệt thấy cuối cùng lại mở miệng , càng thêm cao hứng, đầu gật giống như gà con mổ thóc: "Đúng vậy a, đúng vậy a, sư phụ ta chính là Quỷ y Nam Vực, nga, nếu như ngươi là Đông Phương Diệu Bạch như lời sư phụ ...,  chẳng phải là đệ tử của ông ấy sao? Ngươi là đại sư huynh của ta!"

      Nam tử kia có chút quái dị nhìn nàng liếc mắt cái, thản nhiên : "Ngươi nhận lầm người. Ta phải Đông Phương Diệu Bạch." để ý đến nàng, thân mình giống như áng mây trượt ra ngoài. Nháy mắt bay ra rất xa.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 126.Ảo thuật

      Edit :Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-6745" title="TuyếtLy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tuye1babftly.jpg" alt="" width="590" height="357" />


      "Uy, uy, ngươi đứng lại! Vậy ngươi tên gọi là gì?" Long Phù Nguyệt cam lòng cứ buông tha cho như vậy, nâng bước muốn đuổi theo.

      Nam tử kia cũng quay đầu, ống tay áo phất về phía sau cái, đột nhiên, đám cỏ xanh mượt mà bỗng dưng xuất ngọn lửa rực rỡ, chia làm hai đường cháy lan đến đây, đem nàng vây quanh ở  trong giữa ngọn hỏa diễm!

      A, Long Phù Nguyệt kinh hách kêu lên, muốn nhảy ra ngoài, nhưng nhìn thấy ngọn lửa kia liệt liệt bay lên  , nàng lại dám động. Cũng cái trong mắt nháy như vậy, người nọ hoàn toàn biến mất thấy.

      Long Phù Nguyệt nhìn vây quanh chính mình là biển lửa, hôn mê, nàng bị nướng thành lợn sữa chứ? Di, đúng! Lửa này cách mình thiêu đốt gần như vậy, nàng lại cảm giác chút nhiệt độ nào.

      "Chẳng lẽ. . . . . . Lửa này là ảo thuật?" Long Phù Nguyệt cẩn thận đưa tay ra, ở giữa ngọn lửa thử sờ lần. Quả nhiên! chút độ ấm!

      Ảo thuật! Này dĩ nhiên là ảo thuật trong truyền thuyết! Long Phù Nguyệt lúc còn ở quê hương, cũng từng nghe trong tộc trưởng qua, thời xa xưa, các nàng ở Nam Cương truyền lưu loại thuật pháp thần bí, nghe người tu vi lợi hại có thể hô phong hoán vũ, chỉ huy các tượng huyền bí siêu nhiên. Mà loại trong đó chính là ảo thuật.

      "Người này chẳng lẽ là tổ sư gia Nam Cương thuật pháp? Long Phù Nguyệt đột nhiên toát ra ý tưởng hoảng sợ. khỏi nở nụ cười khổ.

      Nếu biết cái hỏa quyển này chỉ là ảo thuật, Long Phù Nguyệt cũng thế nào sợ hãi, bàn chân giơ lên, đạp lửa bình yên mà qua.

      Nàng giương mắt nhìn nhìn bạch y nhân kia từng nghỉ chân ở trong tiểu viện, trong lòng hơi động chút, này tiểu viện cũng thu hút, bên trong có hai yoaf Tiểu Trúc lâu, trong viện tử thúy trúc dày đặc, rồng ngâm tinh tế, có vẻ thập phần u nhã yên tĩnh.

      Cái nhà này chính là sư phụ thường thường nhắc tới  Long Ngâm các ? Nàng nhớ nghe sư phụ qua, hai vị sư huynh của nàng chưa xuất sư lúc trước chính là ở nơi này . . . . . .

      "Người nọ đối ngôi nhà này lưu luyến như thế, vậy phải đại sư huynh là ai?" Lại nghĩ lại: " đúng, đúng, ta nhớ được nghe sư phụ qua, đại sư huynh tính tình yên tĩnh màng danh lợi, ôn nhuận như ngọc, nhưng người kia lại lãnh đạm xa cách, trầm vô cùng. Hơn nữa đại sư huynh cũng có thuật pháp. . . . . . Vậy đại khái cũng phải là đại sư huynh rồi, vậy —— Rốt cuộc là ai? Tới nơi này có mục đích gì?" Nàng nghĩ đến mức đầu óc cơ hồ có chút đau.

      Chương 127.Cái mông của nàng lại sắp xui xẻo

      Edit :Tuyết Ly

      Beta : Quảng Hằng

      Cuối cũng cũng còn muốn nghĩ nửa, liền chạy về chế thuốc, cầm cái gì đó sư phụ muốn, hướng chỗ nhà mà chạy về.

      Nàng trở lại nhà của nàng ở sơn động, trong sơn động im ắng , Quỷ y Nam Vực cũng có ở trong động.

      "Ai, biết sư phụ lại chạy đến đâu kiếm bồ câu đây? Này tật xấu tham ăn chính là thay đổi! Cùng Lão Ngoan Đồng đều giống nhau."

      Long Phù Nguyệt nhàng oán trách vài câu, liền xoay người ra.

      tới nơi nàng thường thường luyện công.

      Nơi này tứ phía hoàn sơn, trung gian lớn khối , giữa khoảng đất trống có tảng đá lớn, cao chừng bảy tám trượng, tứ phía đều trơn tuột, bằng phẳng bình thường.

      "Ai, vừa rồi người nọ là hảo khinh công, biết khi nào ta có thể khổ luyện đến cảnh giới đó nha, nhìn đến tên kia bộ dạng phiêu nhiên như tiên, túm lại cũng rất vui a".

      Long Phù Nguyệt trong lòng hâm mộ mà nghĩ, mặt thi triển công phu thằn lằn bơi, dán người lên tảng đá lớn phía trước leo lên.

      vất vả mới leo lên đến hơn phân nửa, này hơi rốt cuộc được, lại rớt xuống như ngày thường. Nàng té ngã cái, bổ nhào tiếng ngồi dưới đất.

      Cũng may chung quanh có người, bằng nàng suýt nữa mất hồn rồi!

      Nàng sờ sờ cái mông đau, miệng khẽ nguyền rủa tiếng. Phát ra tiếng rủa thầm, con bà nó, nàng tin nàng lên đó được!

      Lại xông tới tảng đá lớn trước mặt, bắt đầu leo lên. . . . . .

      Lần lượt  leo lên, lại lần lần  bị ném xuống dưới. Long Phù Nguyệt rất nhanh toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, thân quần áo trắng sau khi luyện công muốn biến thành màu vàng.

      Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp nhắn cũng đông mảng, tây mảng trần đầy vết bẩn cơ hồ nhìn ra bộ dáng lúc trước.

      Rốt cục, Long Phù Nguyệt dùng công phu thằn lằn lại leo trèo, bấu víu đến đỉnh cao nhất, ngón tay nhanh chóng ôm lấy đỉnh tảng đá, bỗng nhiên chú chim như là bị chó rượt, ở phía đỉnh đầu của nàng ‘hốt‘  tiếng liền bay qua.

      Khoảng cách này thân cận quá, cánh con chim kia cơ hồ đụng đến tóc của Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt bất ngờ phòng ngự, cả kinh phía dưới, cơn tức này rốt cuộc được. Lại lần nữa vinh quang rớt xuống!

      Nàng té nhào trung, trong lúc vô ý làm cái quay người xinh đẹp lộn nhào—— Ai, cái mông của nàng lại gặp xui xẻo! Long Phù Nguyệt nhận mệnh nhắm hai mắt lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :