1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 108. Chạm vào ta ngươi gặp nguy hiểm




       ']Edit: Tiểu Phúc

      ']Beta: Quảng Hằng & Khuyên


      <img title="Tiểu Phúc" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-phc3bac.jpg?w=430&h=676&h=676" alt="" width="430" height="676" />


      Phượng Thiên Vũ nhướn lông mày,mắt hứng thú  nhìn nàng: "Nhóc con, ngươi có thể ca hát hay ? Hát cho bổn vương nghe chút, nếu hát tốt, bổn vương có thưởng."



      Long Phù Nguyệt sửng sốt, người này cũng theo Cơ thiếp của chèn ép nàng?

      Trong nội tâm nàng loại phẫn nộ nên lời xông ra, ha! muốn nghe hát phải ? Nàng liền bộc lộ tài năng  này mà chưa ai thấy qua. Dọa choáng váng các nàng!

      Nàng lo nghĩ, cũng cười đứng lên: "Được! Vậy các ngươi cố gắng nghe kỹ!"

      Phượng Thiên Vũ khẽ nhíu lông mi, từng nghe qua nha đầu này cất tiếng hát chạy ngang chạy dọc, gần như dọa chạy đám sói. Xem nha đầu kia tại tràn đầy tự tin, hay là tiếng của nàng bỗng nhiên thay đổi?

      Long Phù Nguyệt mở miệng liền hát lên:

                Nham đốt phòng trọ  yên vị tràn ngập cách vách là võ thuật truyền thống Trung Quốc quán

                Trong điếm  mụ mụ tang trà đạo có tam đoạn.

                Giáo quyền cước võ thuật  lão bản luyện Thiết Sa chưởng đùa giỡn dương gia thương

                Cứng rắn trụ cột công phu am hiểu nhất còn có thể Kim Chung Tráo Thiết bước áo

                Con của bọn họ ta thói quen từ liền mưa dầm thấm đất

                Cái gì đao thương cùng côn bổng ta đều đùa giỡn  Có da có thịt

                Cái gì binh khí thích nhất song tiết côn trong nhu có cương

                Muốn Hà Nam Tung Sơn bắt chước Thiếu Lâm cùng Võ

                Làm gì ( khách ) làm gì ( khách ) hô hấp thổ nạp tâm tự tại

                Làm gì ( khách ) làm gì ( khách ) dồn khí đan điền trong lòng bàn tay mở

                Làm gì ( khách ) làm gì ( khách ) ngày ngàn dặm hệ bao cát

                Võ nghệ cao cường đừng kỳ quái chút trở lại

                Hắc! cái trung bình tấn Hướng Tiền cái tả cái móc quyền phải cái móc quyền

                 câu chọc mao (lông) người của ta gặp nguy hiểm

                Lần nữa tái diễn cây ta trừu  yên

                Vừa để xuống nhiều năm nó luôn luôn tại bên người

                Làm gì ( khách ) làm gì ( khách ) ta mở ra hai mạch Nhâm Đốc

                Làm gì ( khách ) làm gì ( khách ) Đông Á sài  chiêu bài

                Làm gì ( khách ) làm gì ( khách ) bị ta cước đá văng ra

                Hừ! Mau sử dụng song tiết côn hừ hừ ha này

               ......

               ......

                Mau sử dụng song tiết côn hừ!

                Nếu ta có khinh công hừ!

                Ta lấy tay đao phòng ngự hừ!

                Xinh đẹp  đá giò lái!  *để nguyên theo bản cv, vì cũng hok biết phải edit như thế nào*

      Tạm dịch:


      Mùi khói tràn đầy khí cửa hàng thịt nướng làm bằng đá

      Ngay bên cạnh là viện võ thuật trung quốc         

      Tiệm của tang mama có lớp trà đạo cấp 3 

      Người chủ tiệm dạy quyền cước võ thuật,tập luyện thiết sa chưởng và dương gia thương     

      Khéo léo nhất với phong cách kung-fu cứng rắn,cũng có thể làm kim trung giao,thiết bố san         

      Là con của họ, tôi quen với chúng, được ảnh hưởng sâu sắc từ khi tôi còn   

      Bất kỳ những loại kiếm, giáo hay gậy, tôi có thể trình diễn thành thạo
      vũ khí tôi thích nhất là song cát côn, nó đúng là nhu chân đới cương
      muốn đến Bàng Sơn ở Hà Nam, để học Thiếu Lâm và Võ
      làm gì thế làm gì thế,hít vào thở ra,để cảm thấy tự do và thoải mái trong tim

      Làm gì thế làm gì thế, khí xuống đan điền, mở lòng bàn tay  

      Làm gì thế làm gì thế, chạy nước rút và tập luyện với những bao cát        

      Đừng cảm thấy lạ khi thấy tôi bay qua những mái nhà và chạy những bức tường, và về rất nhanh   

      Tôi tiến mã bộ về phía trước, tung cú móc trái và cú móc phải
      từ có thể kích động tôi, là bản thân gặp nguy hiểm, nó lại diễn ra
      điếu thuốc tôi chưa bao giờ hút, được đặt ở bên trong nhiều năm, nó theo tôi suốt cuộc đời    

      Làm gì thế làm gì thế, tôi thông huyết mạch       

      Làm gì thế làm gì thế,tấm biển quảng cáo đông á bệnh phu   

      Tôi đá nó rồi        

      Hãy sử dụng song cát côn      

      Kẻ luyện võ phải nhớ   

      Người từ bi bao giờ bị đánh bại      

      Ai tập Thái Cực,làm gió thổi và những đợt sóng nổi lên

      Hãy sử dụng song cát côn      

      Nếu tôi có khinh công, để bay qua những mái nhà và chạy những bức tường

      Trở thành con người chính trực ko bao giờ chịu thua, đầy lòng công bằng

      Hãy sử dụng côn nhị khúc      

      Sử dụng dao cầm tay để phòng thủ  

      Vẻ đẹp của cú đá xoáy

      Long Phù Nguyệt hát đúng bài của Châu Kiệt Luân  《 Song tiết côn - Shuang Jie Gun  》, thực ra nàng biết giọng mình thích hợp hát nhạc trữ tình, miệng nàng luôn luôn lưu loát, hát này có tiết tấu nhanh, nhưng ra hát hí khúc chính là sở trường.

      ca khúc hát xong, trong đình nửa ngày có động tĩnh gì.

      Phượng Thiên Vũ lại đầu hắc tuyến, đây là hát cái gì? điệu cổ quái, ca từ cổ quái! giống đọc thuộc lòng! Lại có loại rung động nên lời!

       
      Chương 109. Dám dùng  đồng nát sắt vụn này chiêu đãi Lão Tử?





      Edit : Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng & Khuyên





      <img class="alignnone size-full wp-image-6745" title="TuyếtLy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tuye1babftly.jpg" alt="" width="590" height="357" />
       


      Người khác hầu hết đều bị điệu múa thôi miên, đối mặt nhìn nhau, gần như thốt lên:  



      "Đây là bài hát gì?" Có người nhăn mày.      



      "Nghe hiểu cái gì, chẳng lẽ —— Đây là điệu múa của nước Thiên Cơ?"       



      Phượng Thiên Vũ lay động chiết phiến, nở nụ cười. Võ công của cực cao, đương nhiên thính giác của cũng kinh người.



      Nàng hát ca từ`nhưng ra đa số có thể hiểu. Chỉ là có chút từ ngữ kì lạ, biết là có ý tứ gì.     



      Nha đầu này luôn luôn có ít cổ quái, làm cho ngạc nhiên. Ha ha.
      Ba! Ba! Ba! Ba! trận vỗ tay thưa thớt  từ đình vang
      lên: "Ha ha, là khúc nhạc cổ quái, ca từ rất hiếm lạ, lão phu
      thích!"



      "Ai!" Bởi vì đây là hoa viên dành cho các thị thiếp, Phượng Thiên Vũ cùng các nàng cơ thiếp tham dự yến tiệc, cho nên cũng có thị vệ ở bên cạnh hộ vệ.



      Vân Mặc Dao luôn tự cao về võ công của mình, nàng cố ý ở trước mặt Phượng Thiên Vũ biểu bản lãnh, tiếng quát lớn, người nhảy lên tiểu đình, đồng thời trong tay áo bay ra năm chuôi phi đao, thẳng đến mái đình!



      đình tiếng khiển trách: "Nữ nhân này ác độc!". thân ảnh nhanh như chớp mặc y phục màu vàng nhạt từ đình lăn xuống dưới. Năm chuôi phi đao kia dường như bắn trúng vào người của .



      Long Phù Nguyệt chấn động, kêu lên tiếng.



      Thân ảnh màu vàng  đảo mắt rơi mặt đất, nhìn bộ dáng
      rơi xuống tựa hồ như chó ngã phải phân, nhưng ngờ  thân mình xoay chuyển cái, thế nhưng vững vàng rơi mặt đất. Hạt bụi vương đến mép áo . Long Phù Nguyệt tập trung nhìn vào, khỏi ngẩn ngơ.



      Người kia là ông lão mập mạp, Tóc trắng nhưng da dẻ hồng hào, nhìn ra là bao nhiêu tuổi, mặt cười tủm tỉm, nâng cao cái bụng to tựa như phật Di Đà.



      Long Phù Nguyệt thấy ông ta hồn nhiên vô , kỳ quái là năm cái phi đao kia lại biết chỗ nào. Nhưng ngờ lão nhân kia đem tay áo run lên cái, giũ ra đống sắt vụn: "Xú tiểu tử, ngươi dùng bồ câu đưa tin đem Lão Tử triệu hồi, nay lại dùng đồng nát sắt vụn chiêu đãi Lão Tử?"        



      Vân Mặc Dao đảo mắt thấy phi đao thành mảnh vỡ, lắp bắp kinh hãi, biết đụng phải cao thủ. Nhưng vì thân là hộ vệ Vương gia, cũng dám lui về phía sau: "Ngươi là người nào, to gan, lại dám xông vào Vương Phủ..."

      Nàng câu còn chưa hết, Phượng Thiên Vũ tiếng cười nhạt:"Mặc Dao, được vô lễ, ông ấy là sư phụ ta."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      110.Vấn đề của xe lăn

      Edit : Ly Nhi

      Beta : Quảng Hằng



      <img title="TuyếtLy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tuye1babftly.jpg?w=590&h=357" alt="" width="590" height="357" />


      <div align=""Sư phụ?" Vân Mặc Dao mở to mắt, khuôn mặt đỏ lên lại tái , lui về phía sau mấy bước, ra lời.Các cơ thiếp khác ánh mắt nhìn lượt chào hỏi.Lão nhân kia xua tay dứt: "Lão Tử hận nhất lễ nghi phiền phức,Tiểu Vũ mao, ngươi dạy dỗ cơ thiếp như thế nào về nghi thức nghiêm trang, cũ kỹ cứng nhắc . Lão Tử thích!"

      Lại quay đầu nhìn nhìn Long Phù Nguyệt, sờ sờ đầu của nàng: "Vẫn là nha đầu này tốt hơn, ca hát cũng rất thú vị." Lại dạo quanh chiếc xe lăn của nàng vòng"Chiếc xe mang ghế dựa để ngồi kỳ quái tiểu nha đầu, ngươi để cho Lão Tử ngồi chút."
      Ông ta vừa mới xong câu, Long Phù Nguyệt thấy hoa mắt, thân mình bỗng nhiên bay lên. Bổ nhào vào vật mềm nhũn nện tiếng.
      Di, tuyệt đau nha!
      Long Phù Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tiếng thét chói tai ngay bên tai nàng nổ vang , suýt nữa điếc lỗ tai của nàng.
      Nàng vội cúi đầu vừa thấy, ra đệm thịt nàng rớt xuống đó là Vân Mặc Dao, lúc này chính  mình ngồi ở bụng của nàng.
      Vân Mặc Dao giận dữ, hé ra mặt nghẹn thành màu tím cà chua, đây là Long Phù Nguyệt cố tình, chính là đánh vào huyệt đạo người nàng ta, thân thể của nàng nhất thời thể động đậy, xụi lơ tại chỗ.  Giờ phút này lại bị Long Phù Nguyệt ngồi ở người, chật vật chịu nổi, khỏi hét rầm lên.
      Long Phù Nguyệt nhiều lần bị nàng ta hãm hại, giờ phút này ngồi ở người nàng xem nàng xấu mặt, đúng là cầu còn được, nàng cố ý giả vờ ngây ngốc, trừng đôi mắt to tròn nhìn lão nhân kia, khuôn mặt nhắn lên mảnh sùng bái.
      Lão nhân kia dương dương đắc ý ngồi xe lăn của Long Phù Nguyệt.Tự mình chuyển bánh xe dạo vòng xung quanh đình cực kỳ nhanh, cười híp mắt : " tốt, tốt, là chơi rất vui.
      Tiểu nha đầu, ngươi làm sao làm được thứ như vậy? Rất ngạc nhiên a"
      Long Phù Nguyệt ngồi người Vân Mặc Dao, lấy tay đùa nghịch mái tóc: "Đây là vãn bối vì đứng tiện, nên tùy tiện làm ra thay cho bộ..."
      Nàng câu vừa xong, lão nhân kia bỗng nhiên đưa mặt tới trước mắt nàng, nhìn Long Phù Nguyệt liếc mặt cái: ""Tiểu nha đầu, Lão Tử cùng ngươi thương lượng, ta đem chân ngươi chữa khỏi, ngươi đem cái ghế dựa cổ quái này tặng cho ta, thế nào?



      Chương 111. Lão Tử còn tưởng rằng ngươi chờ Lão tử thu ngươi.

      Edit : Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng

      Long Phù Nguyệt có chút trợn mắt há hốc mồm, này, lão nhân này tại sao lại giống như Lão Ngoan Đồng? Ngay cả người tàn tật ngồi xe lăn cũng coi là vật hiếm.

      Bất quá vụ mua bán này ra rất có lời. Long Phù Nguyệt gật gật đầu, cố ý đưa cái chân băng bó lên, hé ra khuôn mặt nhắn: "Vốn đây là do vãn bối độc quyền phát minh, nên đem ra ngoài. Nhưng nhìn đến tiền bối thích như vậy, vậy vãn bối cũng chỉ cố gắng nhịn đau bỏ những thứ thích."

      Lão nhân kia mừng rỡ, bay vút lên lật ra hai cái liền té ngã: "Ha ha, tốt! Vẫn là nha đâu này ngoan biết nhu thuận chút."

      Ông vững vàng  ngồi ở xe lăn, xếp bằng ngồi xuống, thuận tay nhặt trái nho để vào trong miệng: "Tiểu Vũ mao, . Ngươi gấp gáp dùng bồ câu đưa tin, đem ta từ ngoại thành tám trăm dặm mời đến, còn viết ba chữ "Gấp", to ngươi rốt cuộc có cái gì nôn nóng muốn Lão Tử hỗ trợ a?

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười, cũng ngồi xuống. Thản nhiên : "Đệ tử thương nhớ sư phụ, cho nên thỉnh sư phụ đến tệ phủ ngồi chút."

      "Cái gì? !" Dưới mông lão nhân kia giống như có gắn lò xo, nhất thời nhảy dựng lên, phát bắt được cổ áo Phượng Thiên Vũ : "Xú tiểu tử, ngươi đùa bỡn ta phải ? ! Ngươi có biết Lão Tử  còn lò thuốc luyện đến thời điểm quan trọng hay ? Mẹ nó, tiểu tử ngươi viết cái chữ "Gấp" to như vậy, Lão Tử còn tưởng rằng ngươi chờ Lão Tử tới nhặt xác ngươi ở đâu, thế nên mới bỏ qua chuyện luyện thành công thuốc của ta, cấp tốc chạy về, ngươi nhớ ta? Nhớ cái rắm!"

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy đôi sư đồ quái dị, nghe lão nhân kia nhịn được bạo phát tục, bộ râu trắng như tuyết phất phơ bộ dáng hổn hển. Mà khóe môi Phượng Thiên Vũ lại mỉm cười, chút sợ hãi áy náy  mặt cũng có.

      Nàng khỏi bật cười, thầm nghĩ: "Trách được Phượng Thiên Vũ có đôi khi hoàn toàn giống Vương gia, ngược lại giống giang hồ lãng tử, nguyên nhân là bởi vì có sư phụ dở hơi như vậy a...."

      Nàng nở nụ cười như chẳng có việc gì, mắt lão nhân kia lên tinh quang bắn ra bốn phía, con ngươi lại chuyển đến người của nàng, nhìn nhìn cái chân bị gãy của nàng, bộ dạng bỗng nhiên lên vẻ mặt bừng tỉnh: "Xú tiểu tử, ngươi phải là vì muốn Lão Tử chữa bệnh cho cái nha đầu này, mới vô cùng vội vã mời Lão tử đến sao?"

      Phượng Thiên Vũ cười ha ha: "Chữa bệnh cho nha đầu này chỉ là chuyện thuận tiện. Chủ yếu vẫn là đệ tử có chút nhớ nhung sư phụ, nhiều năm như vậy , thực muốn nhìn thấy lão nhân gia ngài cái, biết còn có khỏe mạnh , biết sư phụ thích ăn thịt bồ câu, cho nên mới dùng bồ cầu đưa tin cho người, thế nào thịt Tuyết Ưng ăn ngon chứ?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 112. Chân của nàng quấn ở người của ta rồi!

      Edit : Tuyết Ly

      Beta : Quảng Hằng



      <img title="TuyếtLy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tuye1babftly.jpg?w=590&h=357&h=357" alt="" width="590" height="357" />




      Beta : Quảng Hằng
      Ừm, có thể tiến h
      ành, bình thường, nhưng mà vẫn còn so sánh góc thích hợp khẩu vị của Lão Tử....". Vừa nghe nhắc đến hương vị mỹ thực thời thích, hai mắt lão nhân tỏa ra tinh quang: "Tiểu Vũ mao, vì trừng phạt ngươi là tôn trọng, Lão Tử phạt ngươi đem lại thịt con bồ câu cho Lão Tử, ta muốn loại thịt này trơn mềm, cho thêm ít loại gia vị"


      Phượng Thiên Vũ cười dài : "Có thể mời sư phụ  đại giá đến, cần    con bồ câu, trăm con cũng có." Đối với Cơ thiếp ra hiệu, Cơ thiếp kia nhanh chóng an bài.

      Phượng Thiên Vũ lại tiếp: "Sư phụ, cảm giác chiếc xe ghế dựa có bánh này như thế nào?"

      Lão nhân kia cười híp mắt gật gật đầu: " tồi, rất tồi, Lão Tử ngồi ở cũng nghĩ rơi xuống."

      Phượng Thiên Vũ thản nhiên : "Vậy sư phụ lão nhân gia ngài nên nhanh chóng đem nha đầu này chữa khỏi, bằng chân của nàng ngày mất rồi, ngài liền chiếm được ghế dựa cổ quái này"

      Lão nhân kia gật gật đầu: "Ừm, như vậy...." tới đây, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, liền lên tiếng khiển trách: "Xú tiểu tử, ra ngươi quanh co lòng vòng chèn ép ta, là vì để cho ta nhanh nhanh trị liệu vết thương nơi chân cho nha đầu này a. Lão tử suýt nữa lại bị ngươi lừa! Hừ, ngươi muốn Lão Tử chữa, Lão Tử cố tình chữa!"

      Ánh mắt của tựa như đứa cáu kỉnh, làm sao còn có nửa phần bộ dáng thần y...Tiên phong đạo cốt?

      Phượng Thiên Vũ thần sắc thay đổi, cười hì hì: "Sư phụ, hình như là người đáp ứng tiểu nương này  rồi nga, chẳng lẽ đường đường là Nam Vực quỷ y thế nhưng giữ lời, thất tín với tiểu nha đầu chưa dứt sữa?"

      câu này, nhất thời chèn ép  vị Nam Vực thần y ra lời.

      Nín lúc lâu sau, lão mới trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt cái: "Xú tiểu tử, ngay cả sư phụ ngươi cũng dùng kế, hắc hắc, ngươi đúng là trò giỏi hơn thầy mà thắng cũng hay, nhưng mà, Lão Tử liền thích loại giọng này! Có nghiệt đồ khí hậu thường thường khác nhau ở từng khu vực như ngươi đùa với ta, cũng làm cho Lão Tử khí mạch thẳng đường, sống lâu nhiều năm. Tiểu nha đầu này đối với ta rất tâm tư. Chân của nàng bao ở người của ta rồi!"

      Phượng Thiên Vũ hơi hơi thở phào nhõm.

      ra ngày ấy lúc giúp Long Phù Nguyệt băng bó, phát giác xương cốt chân của nàng hoàn toàn bị gãy mát.

      Chương 113. Hai người này hay ho đứa

      Edit : Tuyết Ly

      Beta : Quảng Hằng

      ra ngày ấy lúc giúp Long Phù Nguyệt băng bó, phát giác xương cốt chân của nàng hoàn toàn bị gãy mát.

      Nối xương bằng phương pháp bình thường  hoàn toàn ứng phó được. Cũng chỉ có thể cầu vị Nam Vực quỷ y—— Sư phụ của hỗ trợ.

      Nếu như thời gian trì hoãn lâu chút nữa, như vậy chân này của Long Phù Nguyệt liền giữ được.Cho nên đêm đó liền đem bồ câu đưa tin, cấp tốc đem sư phụ mời đến.

      Nam Vực thần y này tính tình cực quái, y thuật tuy rằng cực kỳ cao minh, nhưng ông ta luôn luôn có thói quen độc lai độc vãng, cơ hồ ai có tiền cũng làm gì được, nếu ông ta muốn chữa bệnh cho ai, dù cho Thiên Vương lão tử đến đây cũng là thể nào lay chuyển.

      Bất quá, ông ấy cũng có nhược điểm cho nên phải cực kỳ bao che khuyết điểm. Ông ta chọn đồ cực nghiêm ngặt, hơn nữa cực kỳ tùy tính. Bao nhiêu năm qua có nhiều người muốn bái ông ta làm sư, thế nhưng ngay cả liếc mắt cũng nhìn xuống xem đó là người như thế nào. Cố tình vân du tứ hải, sau đó đụng phải đứa , liền khảo sát nó, sau đó vụng trộm ôm , chỉ lưu lại phong thư, chứng minh lão nhân gia có ghé qua. Cũng xem thử cha mẹ của tiểu hài tử này bộ dáng như thế nào.

      Cũng may ánh mắt lão nhân này cực cao, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ trộm hai hài tử như vậy.

      Hai đứa may bị bắt này, dĩ nhiên là là Đông Phương Diệu Bạch cùng Phượng Thiên Vũ .

      Đông Phương Diệu Bạch kế thừa y thuật của ông ấy, mà Phượng Thiên Vũ lại kế thừa võ công của ông, hai đứa này ngộ tính đều cực cao. Làm cho lão đầu như ông hết sức hưng phấn .

      Những ngày ở núi, ông và đại đồ đệ so tài dùng độc, cùng nhị đồ đề luận võ công, thường thường đem Đông Phương Diệu Bạch dùng độc  chỉ còn lại có nửa cái mạng, cũng thường thường đem Phượng Thiên Vũ đánh mặt mũi bầm dập.

      Nhưng đó cũng chính là loại giáo dục, làm cho hai người bọn họ công phu đều đột nhiên tăng cao, vài năm công phu liền như thay gân đổi cốt, y thuật Diệu Bạch luyện được xuất thần nhập hóa, mà võ công của Phượng Thiên Vũ cũng là trò giỏi hơn thầy, đến khi năm hai hài tử ấy tròn mười tám tuổi, ông ta liền trước sau đem bọn họ cước đá xuống núi, đắc ý nghĩ đến lúc xuất sư rồi, có thể ra ngoài gây họa cho cho thế nhân.

      Sau khi hai người xuống núi, mỗi người ngả, Phượng Thiên Vũ trở về nước của mình, mà Đông Phương Diệu Bạch lại trải qua phiêu bạc chung quanh Tiêu Dao qua ngày.

      Chẳng qua năm kia Đông Phương Diệu Bạch bỗng nhiên hành tung, có người nào biết qua hành tung của . Lão nhân gia sau khi biết, đau lòng  thôi, đấm ngực, giậm chân, chỉ kém mặt đất lăn lộn.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 114. Đệm thịt

      Edit : Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng


      <img title="TuyếtLy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tuye1babftly.jpg?w=590&h=357&h=357" alt="" width="590" height="357" />


      Cảm tình của Phượng Thiên Vũ đối với sư huynh cũng cực kỳ tốt, đương nhiên cũng phái người tìm kiếm khắp nơi, cứ như vậy điên cuồng mà tìm gần năm, nhưng vẫn như trước có nửa điểm tin tức của Đông Phương Diệu Bạch.

      Hai người hoàn toàn thất vọng, lão nhân gia đau lòng bèn  bế quan, Phượng Thiên Vũ cũng trở về  quốc gia của mình, và sư phụ từ biệt cũng hơn hai năm. Bất quá hai năm qua lão nhân gia cũng hỏi thăm thư từ với , có gió thổi cỏ lay gì liền khẩn trương vô cùng, e sợ rằng đồ đệ duy nhất cũng bỗng nhiên ợ ra rắm rồi, cho nên đến khi Phượng Thiên Vũ  dùng bồ câu đưa tin, ông liền  chạy vội như ánh sao xẹt. Lại nghĩ rằng, đồ đệ bảo bối của ông đem ông cuống cuồng chạy đến bất quá là để cứu cái tiểu nha đầu kia!

      Điều này làm cho ông khó chịu, phi thường khó chịu, con mắt lão nhân này vòng vo vừa chuyển, liền có chủ ý...

      Ông hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: "Nha đầu, lại đây, cho ta xem xem chân của ngươi."

      Hai nha hoàn tới, đem Long Phù Nguyệt đỡ lên. Còn Vân Mặc Dao xấu khổ sinh khí, ràng hôn mê bất tỉnh. Lại có hai nha hoàn tới đây, đem nàng cũng dìu dắt đứng lên. Múa may  lâu, nàng mới từ từ tỉnh dậy.

      Nam Vực quỷ y hắc hắc cười lạnh: "Nha đầu như ngươi ra tay độc, còn thấy bộ dáng người khác ra tay sát thủ, Nhờ thân thủ Lão Tử đủ nhanh nhẹn, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ bị ngươi bắn thành con nhím, lần này giáo huấn ngươi, về sau nếu còn đả thương người lung tung, Lão Tử phải cho ngươi làm đệm thịt đơn giản như vậy! Hừ, mau cút . Lão Tử còn có việc phải làm."

      Vân Mặc Dao tuy rằng bị tức đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, nhưng người trước mắt này nếu chính là sư phụ của trượng phu mình, nàng đương nhiên dám đắc tội. Hé ra khuôn mặt nhắn lúc đỏ lúc trắng , cố nén tức giận, thi lễ cái rồi .

      Bên trong tiểu đình đương nhiên có phương tiện trị liệu, Long Phù Nguyệt lại nhớ tới trong tiểu viện của nàng.

      Nam Vực quỷ y mời nàng ngồi xong, bàn tay to ở đùi Long Phù Nguyệt  nhéo vài cái, hơi hơi nhíu mày chút, từ trong lòng lấy ra mấy cây ngân châm, ở đùi của nàng đâm vài cái, lại từ trong lòng lấy ra cái bình màu đen, từ trong bình lấy ra ít thuốc mỡ màu đen, bôi ở chỗ xương bị gãy của Long Phù Nguyệt...

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cỗ hơi thở ấm áp từ chỗ thuốc mỡ truyền ra, nên lời  thoải mái hưởng thụ, lại ngửi thấy trong thuốc mỡ màu đen kia có tia hương khí kỳ lạ, tò mò hỏi: "Tiền bối, đây là thuốc mỡ gì? Hương vị cổ quái a."

      Chương 115. Ngay cả  đầu cũng có thể mở ra. . . .

       . . Edit : Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng

      khuôn mặt to béo của Quỷ y Nam Vực ra tia đắc ý: "Đây chính là tâm huyết kết tinh sáu mươi năm của lão phu, có hiệu quả nối xương, cho dù ngươi có bị thương nặng hơn nữa, xoa chút như vậy, trong vòng mười ngày, cam đoan ngươi khôi phục lại như khi chưa từng bị đả thương..."

      "Wow, thần kỳ như thế a?" Long Phù Nguyệt trợn tròn hai mắt, chỉ còn kém hai mắt phát ra những ánh sao: "Tiền bối, đem thuốc này đưa cho ta chút , như vậy ta từ nay về sau nếu có cái chân bị thương, cánh tay bị gãy sợ."

      Quỷ y Phương Nam dùng ngón tay gõ nàng cái: "Tiểu nha đầu lòng tham đáy! Thuốc mỡ của ta luyện chế mất rất nhiều lao lực, vào thời điểm vài chục năm trước bất quá cũng luyện chế được 3 lọ, tặng đồ đệ của ta mỗi người lọ, còn lọ Lão Tử để cho chính mình dùng. Kia hai tên hỗn đãn hay bị thương, chừng thuốc mỡ kia sớm dùng hết rồi. Cho nên mới suy nghĩ đem biện pháp lừa gạt Lão tử. Ai, Lão Tử thu đồ đệ ngoan a!

      Quỷ y Nam Vực lắc đầu lại thở dài, bày ra bộ dạng rất đáng thương.

      Long Phù Nguyệt xì tiếng nở nụ cười, chỉ cảm thấy tiểu lão đầu này tính tình thẳng thắn buồn cười, là đáng .

      Phượng Thiên Vũ ngồi ở bên, uống nước trà điềm nhiên do Điềm Nhi pha chế, cho rằng mình nghe thấy.

      Nam Vực quỷ y thoa xong thuốc mỡ, lại vì nàng băng lại cẩn thận, bận rộn trận, rốt cục xong, ông vỗ vỗ tay: "Được rồi, nha đầu, mười ngày sau cam đoan ngươi lại vui vẻ."

      Long Phù Nguyệt bật  ngón tay cái: "Tiền bối, y thuật của người là cao minh, so với đại phu ở niên đại của chúng tôi, so với khoa chỉnh hình còn tốt hơn."

      "Cái gì niên đại các ngươi?" Nam Vực quỷ y mở to hai mắt: "Có ý tứ gì?"

      Long Phù Nguyệt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt cái, tên kia đầu ngẩng lên mắt nhìn, hoàn toàn có ý tứ trả lời.

      Long Phù Nguyệt cũng quản có tin hay , liền đem chuyện thay hồn đổi xác của mình trải qua lần.

      khuôn mặt to béo của Nam Vực Quỷ y tràn đầy vẻ ngạc nhiên, quả nhiên là phải tin: "Xuyên ? Này ngạc nhiên vô cùng. Ngươi ngươi tới từ tương lai, biết y thuật ở tương lai của ngươi có thể cao minh tới trình độ nào?"

      Long Phù Nguyệt cười hì hì : "Bọn họ nối xương là chuyện đương nhiên bằng lão tiền bối rồi. Nhưng ở niên đại của chúng tôi, trái tim, các cơ quan trong người đều có thể mổ ra chữa trị, ở đầu cũng có thể mở ra....Bệnh đậu mùa, dịch chuột, đều được khống chế, số bệnh thông thường cũng đều có vắc-xin phòng bệnh..."

      ················

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 116. Làm cho nhịn được muốn tìm tòi càng nhiều...

      Edit : Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng


      <img title="TuyếtLy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tuye1babftly.jpg?w=590&h=357&h=357" alt="" width="590" height="357" />


                Nàng hăng say, đàm luận từ y học đại đến chiến tranh đại, máy bay, đại pháo, bom nguyên tử, từ chiến tranh vùng Vịnh tới nước Mỹ, từ nước Mỹ đến  Tát Đạt Mỗ bị phán hình phạt treo cổ, trời cao biển rộng, thao thao bất tuyệt, mãi đến khi Nam Vực quỷ y nghe xong trợn mắt há hốc mồm, như phải xem nàng tư duy ràng, ngôn ngữ lưu loát, mà là nghĩ nàng bị bệnh hay trong giấc mộng đẹp cổ quái, nhưng việc này cũng có thể tưởng tượng hoặc có thể nghĩ ra được, nha đầu kia đem mỗi vật thể hình dạng đều ràng như vậy, giống tự mình tưởng tượng nghĩ ra.

      Vừa quay đầu lại, lại thấy bảo bối đồ đệ của mình tuy rằng thưởng thức trà, nhưng đôi mắt lại ở người Long Phù Nguyệt, sắc mặt hướng tới lộ ra tia khiếp sợ. Tựa hồ cũng nghe đến nổi phân biệt được.

      khuôn mặt to béo của Nam Vực Quỷ y lộ ra chút cười xấu xa, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt : "Tiểu nha đầu, ngươi còn như thế này mà xạo, vật ly kỳ cổ quái sao lại nhiều như vậy? Ha ha, Lão phu thực vui vẻ. tại ngươi cũng mệt mỏi. Xuống nghỉ ngơi trước . Ngày mai hãy tiếp."

      Quay đầu lại nhìn đồ đệ bảo bối liếc mắt cái: "Uy, xú tiểu tử, chim bồ câu nướng của ngươi có chuẩn bị tốt hay ? Lão Tử đói muốn chết!"

      Phượng Thiên Vũ vẫn còn chút hứng thú chưa dứt cũng đành đứng lên, tựa hồ còn có chút luyến tiếc, nha đầu này, và nàng chung sống thời gian dài như vậy, lại chưa bao giờ biết trong cái đầu của nàng có nhiều điều ngạc nhiên đó, cùng nàng ở chung   thời gian càng ngày càng cảm giác nàng chính là tòa bảo tàng, làm cho nhịn được muốn tìm tòi càng nhiều...

      Bất quá, về sau còn có nhiều thời gian cùng nàng ở chung, cũng cần nóng lòng. Nghe được lời sư phụ , mỉm cười: "Toàn bộ chim bồ câu chuẩn bị chỉnh tề, chỉ còn đợi sư phụ đến dùng bữa"

      Long Phù Nguyệt sửng sờ chút, nhịn được : "Uy, tiền bối, tại sao người lại thích ăn bồ câu như vậy? Ăn thịt gà được sao? Phải biết rằng bồ câu này chính là tượng trưng cho hoà bình, cũng chính là chim hòa bình "

      "Chim hoà bình? Tên này quả thực mới mẻ. Bất quá, lão phu thích ăn gà, thịt gà cũng trơn mềm như thịt bồ câu, mà gà chính là ở trong đất tìm thức ăn, làm sao giống bồ cầu bay lượn ở bầu trời, thịt có vẻ gân đạo hữu lực. Ha ha, ngươi nghe qua con chim bồ câu thắng chín con gà sao. ta để ý chính là chỗ này?. Lão nhân gia này tựa hồ đối với Long Phù Nguyệt rất có kiên nhẫn, dong dài lắm điều giải thích nửa ngày, mới theo Phượng Thiên Vũ.

      Chương 117.Ngươi nhất định tức giận đến giơ chân chứ

      Edit : Ly Nhi


      Beta : Quảng Hằng

      Sáng sớm hôm sau, Phượng Thiên Vũ vừa mới rời giường, rửa mặt xong, liền đến tiểu viện của Long Phù Nguyệt.

      Mới vừa vào tiểu viện, cũng cảm giác có chút đúng!

      Thường ngày, Long Phù Nguyệt tuy rằng thích ngủ nướng, nhưng Điềm nhi dám . Có lẽ sớm thức dậy. Lúc này đây, cũng tới cửa rồi, cửa phòng lại còn gắt gao đóng chặt như trước. gõ cửa, bên trong vẫn như cũ nửa điểm động tĩnh cũng có. Trong lòng dâng lên cảm giác ổn, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra.

      Trong phòng, Điềm nhi ngủ ở chỗ của hạ nhân, vù vù ngủ say sưa, mà Long Phù Nguyệt vốn nên ở giường nhưng lại thấy bóng dáng.

      Trong lòng trầm xuống, muốn đem Điềm nhi thức dậy, chợt thấy tóc của nàng có cắm cuộn giấy, trong lòng vừa động, đem cuộn giấy lấy xuống nhìn thấy nội dung trong tờ giấy. Vài giây sau khuôn mặt tuấn tú đen nửa.

      tờ giấy trắng như bông tuyết viết hàng chữ: "Nha đầu kia Lão Tử thích! Thu làm đồ đệ rồi! Xú tiểu tử, ngươi nhất định tức giận đến giơ chân chứ? Ha ha ha ha!

      Kí tên lại vẽ hình lão nhân ưỡn bụng, hai tay chống nạnh, cười cách là cao hứng.

      Phượng Thiên Vũ tức giận đến căng thẳng, tờ giấy kia hóa thành những mảnh .

      chưởng đánh thức Điềm nhi, Điềm nhi vẫn biết chuyện gì xảy ra, vừa nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, hoảng hốt kêu lên, cuống quít quỳ xuống dập đầu.

      "Lão nhân kia đâu? Đến đây lúc nào?" Thanh Phượng Thiên Vũ lạnh như băng làm cho Điềm nhi run run.

      Nàng dám ngẩng đầu, vội : "Tối hôm qua vào lúc canh ba, lão gia tử bỗng nhiên đến đây, đợi nô tỳ kịp phản ứng, ông ta vung tay lên, nên nô tỳ cái gì cũng biết..."

      "Canh ba..." Đôi tay Phượng Thiên Vũ hơi có chút run run, khinh công lão gia tử tồi, chừng sớm ra khỏi thành rồi! tại truy bắt tuyệt đối là đuổi kịp...

      Muốn biến mất sao, xem ra phải tới Nam Vực lần. Hừ, cũng tin lão nhân kia ngay cả hang ổ cũng có thể mang theo! Dù sao tại nơi biên quan có chiến , lần cũng phát sinh chuyện gì quan trọng.

      Ngay hôm sau.

      Trong cốc Trầm Hương của Nam Vực. Màu xanh hoa cỏ um tùm, thúy trúc ngâm ngâm. Vùng hoàng thổ vây vòng quanh tường vài tòa trúc lâu,thanh nhã mà yên tĩnh, nơi này đúng là lãnh thổ của quỷ y, Phượng Thiên Vũ vô cùng quen thuộc địa phương này.

      Giờ phút này, Phượng Thiên Vũ cơ hồ đem tất cả các động tìm tòi lần, rốt cục ở trong trúc lâu đỉnh của lò chế thuốc phát tờ giấy. Mở tờ giấy ra, sắc mặt nhất thời phải bình thường mà trở nên quỷ dị!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :