1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 98.

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta Quảng Hằng & Khuyên




      <img title="tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t11.jpg?w=590&h=531&h=531" alt="" width="590" height="531" />


      Long Phù Nguyệt cười khổ: “Tốt lắm, tốt lắm, Vương gia đại nhân, nô tỳ cảm ơn ngài trước, nhưng ta bây giờ còn , muốn phong thưởng cũng phải đợi thêm vài năm ta lớn lên thành tài. Bây giờ còn hơi sớm chút đó!”



      Ngoài miệng nàng thể, nhưng trong lòng lại thầm cân nhắc: “Cắt, người Miêu chúng ta chú ý nhất đó là tình cảm vợ chồng, ta mới thèm gả cho cái hoa tâm đại củ cải, đại ngựa đực……Hừ dù sao cũng còn thời gian, chúng ta cùng nhau xem.”

      Phượng Thiên Vũ thấy vẻ mặt của nàng biết nàng mồm ứng với tâm, muốn thêm gì đó, chợt thấy nha đầu kia cau mày, ôm chặt bụng.

      “Làm sao vậy?” Tâm của Phượng Thiên Vũ trầm xuống hỏi: “Hay là ngươi bị trúng độc gì?”

      Long Phù Nguyệt biểu tình có chút kì quái, còn có chút xấu hổ, lắc lắc cái đầu: “ có gì!”

      có gì? có gì sao khuôn mặt của ngươi tái nhợt giống tờ giấy thế kia?” Phượng Thiên Vũ vẫn có chút yên lòng.

      Long Phù Nguyệt càng đỏ mặt, thào : “Ta nghĩ….ta muốn nhà vệ sinh……”

      “Nhà vệ sinh?” Phượng Thiên Vũ lại ngây ngẩn cả người

      “Phải, chính là nhà vệ sinh! Ta có chuyện riêng. »  Long Phù Nguyệt biểu tình mặt giống như “Cái này ngươi nên hiểu”

      “Chuyện riêng? Chuyện riêng cùng nhà vệ sinh có quan hệ gì? Quốc gia của ngươi cũng diệt vong rồi, ở đâu ra chuyện riêng của ngươi?” Phượng Thiên Vũ lại càng minh bạch.

      Choáng váng! Hoàn toàn giống như là gà vịt chuyện! Long Phù Nguyệt có chút bất đắc dĩ đảo đảo cặp mắt. Thấy tò mò nhìn mình, nàng đành phải cho ràng: “Chuyện riêng đó là chuyện của nữ nhân, ở cổ đại gọi là cái gì, nga, kinh nguyệt, ta có kinh nguyệt rồi……….”

      Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, khỏi buồn cười. Cái nha đầu này, cùng đại nam nhân như cái chuyện riêng tư này thế nhưng đỏ mặt! Mà còn to như vậy.

      Mà Long Phù Nguyệt lại cảm thấy có gì buồn cười, chỉ cảm thấy rối rắm.

      Làm sao bây giờ? Nàng tại bị gãy chân, nửa bước cũng thể . Làm sao vệ sinh? Mà cái thời đại này cũng có băng vệ sinh, cũng có giấy vệ sinh, nàng làm sao ứng phó? Long Phù Nguyệt gần như có chút khóc ra nước mắt.

      Phượng Thiên Vũ xem vẻ mặt của nàng, liền biết nàng khó xử cái gì!

       

      Chương 99. Băng bó chân giống như bánh chưng.

       

      Ra trướng ngoài, đối với binh sĩ cái gì đó. lát sau, người nọ mang vào lều cục bông vải trắng.

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy thứ này, khuôn mặt nhắn hơi hơi đỏ lên. Nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt cái: “Ngươi….ngươi ra ngoài.”

      Phượng Thiên Vũ tươi cười mà ra.

      Vải bông trắng này đều được cắt từng khối cẩn thận, Long Phù Nguyệt loay hoay thay khối rồi mới thở phào nhõm.

      Chỉ có bụng vẫn vừa đau vừa khó chịu nhưng nàng cũng thể làm gì.

      Hôn mê, ra tiểu công chúa này có tật xấu đau bụng kinh! Này Diêm vương đại thúc đúng là hại thảm ta………

      Nàng có chút hối hận, thấy Điềm nhi xuất ở cửa trại.

      Tiểu nha đầu này vừa thấy chân nàng băng bó giống cài bánh chưng, liền hô đứng lên: “Phù Nguyệt, chân ngươi làm sao vậy?”

      Long Phù Nguyệt đương nhiên thể cho nàng, cười khan hai tiếng: “Cái kia….cái kia…ha ha cẩn thận té ngã…bị gãy chân.”

      Điềm nhi bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “A, trách được Vương gia kêu ta đến hầu ngươi, ra là có chuyện. Phù Nguyệt, Vương gia đối với ngươi bất đồng nha. Cơ thiếp của ngài ấy nhiều như vậy, cho dù ngã gãy cổ ngài ấy cũng thèm quan tâm. nghĩ tới… nghĩ tới ngài ấy lại như vậy quan tâm ngươi nha.” Ngữ khí của nàng thậm trí còn mang theo tia hâm mộ.

      Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc nàng cái, quả thực biết nên khóc hay nên cười, nàng cố ý nhăn nhó khuôn mặt nhắn: “Điềm nhi, ngươi là bạn chí cốt của ta, ta té ngã gãy chân, ngươi cũng hỏi thăm câu, chỉ biết chèn ép ta…” (Aiz người ta khen chồng chị biết quan tâm chị mà =.= )

      Điềm nhi sửng sốt, khuôn mặt nhắn được tự nhiên đỏ lên, quýnh lên : “Nào có? Ta vẫn xem ngươi là bạn mà. Bất quá chỉ sợ chúng ta thể làm bạn lâu được thôi, vương gia thương ngươi như thế, về sau ngươi thành chủ tử của ta, làm gì có nha đầu cùng chủ tử làm bằng hữu?” trong lời mang theo tia ảm đạm.

      Long Phù Nguyệt gõ đầu nàng cái “Nha đầu ngốc, các ngươi mến vương gia của mình cũng có nghĩa là ta thích. Cho nên ta trở thành chủ tử của ngươi. Chằng lẽ ta làm chủ tử của ngươi chúng ta thể làm bằng hữu? Ngươi quan niệm giai cấp cũng quá nặng !”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 100. Chỉ biết càng tô càng đen.

       

      ']Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      ']Beta Quảng Hằng & Khuyên



      <img title="tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t11.jpg?w=590&h=531&h=531" alt="" width="590" height="531" />


      “Ngươi thích Vương gia? Làm sao có thể? Toàn bộ nữ tữ Thiên Tuyền quốc này đều xem Vương gia là thần tượng ……Còn đối với ngươi tốt như vậy, ngươi biết, mấy hôm nay ngươi được ngồi chung xe với Vương gia, mấy người chúng ta đều hâm mộ chết rồi, đều cao hứng thay ngươi nha……Vương gia muốn sủng hạnh ngươi, nhất định cho ngươi làm nô tỳ, nhất định phong ngươi làm thị thiếp, lúc đó ngươi cùng Vân phu nhân ngang hàng với nhau……..”



      Long Phù Nguyệt đầu đầy hắc tuyến: “A, cái tên biến thái này, thanh danh trong sạch của ta lại bị ngươi hủy” nàng muốn “Ta cùng chuyện gì cũng có” Nhưng nghĩ lại, vẫn là quên ! Thanh giả tự thanh, trọc giả tự giả (thanh cao của mình tự mình biết: muội tra google là như thế ^^ ), việc này càng tô càng đen (càng càng tốt). Nàng thông minh sang chuyện khác: “ngươi ngươi thay ta cao hứng ta còn tin, còn những người này sao? Hăc hắc chỉ sợ các nàng chỉ muốn ăn ta.”

      Điềm nhi cười câu: “Chỉ cần ta thay ngươi cao hứng là được, chúng ta cần quản các nàng.”

      Điềm nhi nhu thuận lanh lợi, câu liền phân chia mình cùng Long Phù Nguyệt và những người khác.

      Sáng sớm ngày thứ hai, đại quân bắt đầu nhổ trại lên đường, Long Phù Nguyệt cũng điềm nhi được an bài ở chiếc xe ngựa rộng thùng thình, có Điềm nhi hầu hạ, Long Phù Nguyệt thoải mái ít.

      Ngày đêm nghỉ, đại quân rốt cuộc về đến kinh đô Thiên Tuyền quốc.

      Lại đợi nữa ngày, Hoàng đế cũng tự mình dẫn đại quân đến. Hai quân hợp chỗ, cùng nhau vào thành.

      Kinh thành rộng lớn, phố xá phồn hoa, những thành thị của quốc gia cường thịnh đương nhiên thể so sánh. Long Phù Nguyệt vẫn là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy đô thị cổ đại phồn hoa, nhịn được xốc rèm xe ra nhìn bên ngoài.

      Quốc vương lần này ngự giá thân chinh, chiến thằng khải hoàn, mang về vô số vàng bạc châu báu, lăng la gấm vóc, cả thành dân chúng vừa múa vừa hát, nghênh đón quốc vương khải hoàn trở về, tiếng hô vạn tuế gần như phá vỡ tận trời.

      Long Phù Nguyệt tự nhiên cảm thấy trận bi thương, nàng tuy rằng phaỉ công chúa chân chính của Thiên Cơ quốc, nhưng cái thân thể này là của tiểu công chúa kia, nhìn thấy dân chúng hoan hô, trong lòng nàng dâng lên cổ tư vị thể . Đơn giản buông rèm cửa, buồn bực .

      Điềm nhi đương nhiên biết tâm tư của công chúa mất nước, khe khẽ thở dài.

       

      Chương 101. Quản gia Vương đại nương.

       

      Điềm nhi đương nhiên biết tâm tư của một tiểu công chúa mất nước, khe khẽ thở dài.

       

      Xe của Long Phù Nguyệt cùng xe của gia quyến đương nhiên là theo xe của đại quân. Vào thành lâu liền cùng xe của đại quân tách ra, ở trong thành gần nửa canh giờ, xe ngựa rốt cuộc dừng lại.

       

      Long Phù Nguyệt vén rèm xe hướng ra ngoài nhìn một cái. Phía trước có một ngôi nhà thật lớn. Trước cửa có hai tượng đá sư tử lớn ngồi cạnh cửa, thú ngồi cột bằng đá to, hai cái vòng bằng vàng, cửa lớn có năm chữ to —— Sắc Phong Vân Vương Phủ.

       

      Trước cửa có hơn mười tên sai vặt, y phục sáng sủa đứng.

       

      Nhìn chiếc xe ngựa vào, bởi vì Phượng Thiên Vũ về, mà mấy chiếc xe chở toàn là nha hoàn cùng vú già của Vương gia, chỉ có Vân Mặc Dao có ̣a vị lớn hơn một chút nhưng cũng đủ để mở cửa chính nghênh đón.

       

      Cửa bên được mở ra, mấy chiếc xe ngựa theo đó vào.

       

      Vương phủ rất rộng lớn, nhìn vô cùng phồn thịnh. Cẩm thạch đầy trước mặt. ̀nh đài, lầu các nguy nga đồ sộ, Tòa nhà nguy nga tráng lệ, hành lang gấp khúc khúc chiết tinh xảo  ……Tất cả đều cho thấy Vương phủ có sự khí khái cùng uy nghiêm.

       

      Xe ngựa đến ̉ng trong liền dừng lại. Từng nhóm nhà hoàn cùng vú già đều lục đục xuống xe ngựa. Chợt nghe một thanh nữ tử trong trẻo nói: “Các tỉ muội theo Vương gia xuất chinh cực khổ, quản gia nói, cho mỗi người một ngày nghỉ, cùng gia ̀nh đoàn tụ.”

       

      Long Phù Nguyệt một chân còn băng bó rất dày, được Điềm nhi nâng, miễn cưỡng xuống xe. Ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ nhìn thấy một nữ tử hơn ba mươi tuổi dẫn theo vài nha đầu đứng ở trước ̉ng cùng Vân Mặc Dao hàn huyên.

       

      Nàng kia vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Long Phù Nguyệt, khuôn mặt có chút đổi sắc: “ nương này là ai vậy?”

       

      Vân Mặc Dao cười nhẹ: “Vương đại nương, ngươi biết sao, nương này chính là tiểu công chúa Thiên Cơ quốc, nhưng hiện tại là chiến lợi phẩm của Vương gia chúng ta, Vương gia để nàng làm nô tì của phòng giặt quần áo.……”

       

      Vương đại nương kia chính là nữ quản gia, bộ dáng mặc dù xinh đẹp, nhưng lại có được một đôi mắt lanh lợi, nàng liếc Long Phù Nguyệt một cái, ́ tình trước mặt người khác thị uy, mày hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: “Chân của ngươi bị sao vậy?”

       

      Long Phù Nguyệt còn chưa có nói, Điềm nhi đã vội trả lời hộ: “Khởi bẩm Đại nương, chân của nàng do ngã mà bị thương, cho nên……”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 102. Lão thân sẽ dạy cho nàng một ít quy củ Vương phủ.




      Edit: Nhok phù Thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img class="alignnone size-full wp-image-6405" title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg" alt="" width="590" height="416" />


      Vương đại nương lạnh lùng cười: “Ngươi cho là ngươi vẫn còn là công chúa sao? Làm nô tì là phải chịu được sự đánh đập, có khi nào lại được chiều chuộng? Điềm nhi, làm việc của ngươi . Nha đầu kia cứ giao cho ta, lão thân sẽ dạy cho nàng một ít quy củ Vương phủ.”



      Điềm nhi ngẩn ngơ, vội nói: “Vương đại nương, phải là nô tì chịu tuân mệnh, mà Vương gia chính miệng phân phó tiểu nhân chiếu ́ Phù Nguyệt nương, nô tì dám tự tiện dời .”

      “Vương gia chính miệng phân phó?” Vương đại nương có chút ngạc nhiên.

      Vân Mặc Dao ở một bên cười nói: “Đúng vậy. Nha đầu kia cẩn thận té gãy chân, Vương gia của chúng ta động lòng trắc ẩn, để cho Điềm nhi hầu hạ nàng một chút, nhưng mà Vương gia công việc bận rộn, mấy ngày này chắc đã quên chuyện này rồi, vẫn là nên triệu nha đầu Điềm nhi ……”

      Mấy câu nói đó của nàng thật là nham hiểm, mãnh liệt nhưng lại thốt ra cách vân đạm phong khinh, tựa như có gì, nhưng thực tế lại nói, Vương gia chỉ là thấy nha đầu này đáng thương một chút mà thôi, Hơn nữa qua mấy ngày nay, Vương gia đã quên chuyện này từ lâu rồi…..

      Vương đại nương ở Vương phủ nhiều năm như vậy, như thế nào lại nghe hiểu? Lập tức nên biết phải làm thế nào. Khuôn mặt nàng trầm xuống: “Chẳng lẽ chuyện nhỏ như vậy cũng làm phiền Vương gia?! Điềm nhi, ngươi càng ngày càng hiểu quy củ! Còn mau cút !”

        chữ cuối cùng này vừa ra khỏi miệng, gần như nghiêm túc sắc bén.

       Điềm nhi cứng họng, Vương đại nương ở trong phủ tuy là quản gia, nhưng nàng nói một là một, hai là hai. Thị thiếp của Vương gia cũng vài phần sợ nàng, liều mạng nịnh bợ nàng, Điềm nhi làm sao dám phản bác chứ?

      Nàng khó xử nhìn sang Long Phù Nguyệt: “Phù Nguyệt, ngươi thấy….”

      Long Phù Nguyệt vừa mới thấy Vương đại nương kia liếc mắt, liền biết nàng bây giờ là muốn thị uy với mình. Hiện tại Phượng Thiên Vũ lại ở đây, khẳng ̣nh ai có thể cứu nàng. Ở chung dưới mái hiên, thể cúi đầu.

       

      Nàng hít một hơi, cười nhẹ nói: “Điềm nhi, ngươi cứ làm việc của ngươi . Ta có thể tự chiếu ́ mình.”

      Điềm nhi bất đắc dĩ rời , trong lòng cảm thấy yên tâm.

      Vương đại nương kia hất mặt về phía nàng: “Tiểu nha đầu, thấy đại nương sao còn hành lễ?”

       

      Chương 103. Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí mặc

       

      Long Phù Nguyệt cười dài: “Vâng, ngươi chính là quản gia Vương đại nương a, Vương gia đã từng ở trước mặt ta nhắc tới ngươi vài lần, nói ngươi thông minh, tháo vát, là một quản gia rất vĩ đại a.”

      A, nói xong câu đó, Long Phù Nguyệt thấy ghê tởm chính mình, toàn thân nổi da gà. Nhưng nụ cười môi vẫn rất ngọt.

      Ngàn lần vạn lần, cần vuốt mông ngựa cũng nên vuốt, đây là cách lựa chọn thứ hai nếu muốn làm người. Sắc mặt Vương đại nương như mùa đông dần dần hòa hoãn: “Tiểu nha đầu, miệng ngươi thật là ngọt, Vương gia ở trước mặt ngươi thật sự như vậy sao? Tiểu nha đầu ngươi phải là nịnh ta chứ, Vương gia nói tới ta làm cái gì?” (Nhok: bà nghĩ bà ai chứ, ăn dưa bở ùi)

      Khuôn mặt nhắn của Long Phù Nguyệt nghiêm túc, nghiêm trang, cam đoan: “Đương nhiên là sự thật, bởi vì Phù Nguyệt muốn về sau ở lại Vương phủ làm thủ hạ, Vương gia sợ Phù Nguyệt hiểu quy củ, mạo phạm tới đại nương, cho nên mới nói về ngươi. Vương gia đối với năng lực của ngươi chọn ngón cái để khen ngợi. Còn nói đại nương rất biết thương người, làm việc thì chính công vô tư, bảo ta sau này phải nghe theo lời ngươi.” (Nhok: ta phục nàng quá, nói dối ko chớp mắt, ko đỏ mặt, hay nàng dạy ta nhé *cười dịu dàng*)

      Nàng nói những lời này xong, thì sương lạnh mặt Vương đại nương đã sớm mất hết, đối với tiểu nha đầu miệng ngọt thì có thêm vài phần hảo cảm. Nàng ̣nh nói gì thì Vân Mặc Dao bỗng nhiên nói: “Vương đại nương, tiểu nha đầu này là kẻ dối trá, ngươi đừng nghe nàng nói xằng nói bậy, nàng ta là dỗ ngọt ngươi đó. Vương gia có bao nhiêu việc quốc gia đại sự làm chưa xong, làm sao còn có tâm tình cùng nàng nói chuyện nhà?”

      Vương đại nương mi mắt nhíu lại, ngẫm lại lời nàng nói. Nàng mấy năm nay ở trong Vương phủ luôn cẩn trọng, đem tất cả mọi công việc sắp xếp ngăn nắp, tốt như vậy nhưng chưa thấy Vương gia khen nàng một câu. Tại sao lại nói với tiểu nha đầu chưa dứt sữa này nói những lời đó?

      Long Phù Nguyệt thầm trừng mắt nhìn Vân Mặc Dao một cái, biết nàng lúc này châm ngòi là muốn mượn đao giết người, hừ, nàng sẽ để nàng ta toại nguyện đâu!

      Nàng tròn mắt cười tươi một cái: “Vương gia cho ta là một tiểu hài tử, nên đối với ta đề phòng, Vương gia cho ta ăn rất nhiều đồ ăn ngon đây nè. Ta nói với ngươi a, chiếc xe của Vương gia chính là xe Bách Bảo, thuận tiện nhấn một cái, có thể bắn ra ngăn kéo, trong ngăn có đồ ăn, đũa, và rất nhiều thứ nữa, cái gì cũng có…..”

      Vương đại nương hơi sững sờ, nàng tất nhiên là biết chiếc xe ngựa kia, Hoa thị thiếp từng được sủng ái nhất từng được hân hạnh lên ngồi qua lần, sau khi trở về cùng rất nhiều người qua. Vương đại nương đương nhiên cũng có nghe đến chuyện này. 

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 104. Gió thu buồn thê lương.

       

      Edit: Nhok phù Thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên




      <img class="alignnone size-full wp-image-6405" title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg" alt="" width="590" height="416" />


      Nàng nhìn xem Long Phù Nguyệt, nếu như nàng nhớ lầm thì Long Phù Nguyệt từng ngồi chiếc xe ngựa kia. ̃ xe ngựa chở Long Phù Nguyệt cùng Điềm nhi hai người…. 



      “Xem ra tiểu nha đầu này đối với Vương gia mà nói, có một vị trí khá quan trọng…” Trong nội tâm nàng thầm suy nghĩ, xem sự việc trước mắt, vẫn là chính mình cần hành động thiếu suy nghĩ. 

      Huống chi nàng bây giờ đối với tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng này rất có hảo cảm.

      Nàng liếc Vân Mặc Dao một cái. Trong lòng bỗng hiện ra suy nghĩ: “Vân thị thiếp có một thân võ công, cũng dám làm gì nha đầu này, nếu có Vương gia bảo vệ nha đầu này, chỉ sợ nàng đã sớm bị giết, nhưng bây giờ đến kích động mình, chắc chắn là do ghen tuông mà ra. Hừ, thì ra là nàng muốn mượn mình để trừ bỏ mối lo trong lòng nàng sao?”

      Nàng bảy tám năm làm quản gia cũng phải là vô ích. Rất nhanh liền nghĩ ra cách, nàng ngoài cười nhưng trong cười: “Vân thị thiếp, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nhanh nghỉ . Xử lí nha đầu này thế nào, tự ta có chủ ý.”

      Hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: “Tiểu nha đầu, ngươi vừa mới đến, đại nương mang ngươi làm quen một chút với hoàn cảnh.”

      Long Phù Nguyệt khó xử nhìn cái chân gãy của mình: “Đại nương, ta biết là ngươi thương ta, nhưng mà chân….chân của ta thật sự là thể được.”

      Vương đại nương hiểu liền gật gật đầu, trừng mắt nhìn người bên tiểu nha đầu: “Các ngươi còn mau tới giúp nàng? Các ngươi có mắt à?”

      Hai tiểu nha đầu vội chạy tới, đỡ lấy Long Phù Nguyệt, đoàn người chậm dãi rời . Bỏ lại Vân Mặc Dao một mình ở nơi đó, làm cho nàng cùng Thu Diệp cùng màu vàng ảm đạm thê lương của gió thu......

      Vương đại nương rất thận trọng, bởi vì thân phận Long Phù Nguyệt hiện tại rõ ràng, phải nô tì cũng chẳng phải chủ nhân, liền đem nàng an bài ở một tiểu viện trong Vương phủ. Để cho Điềm nhi hầu hạ nàng như trước.

       Liên tục trong ba ngày thấy bóng dáng của Phượng Thiên Vũ.

      Long Phù Nguyệt cứ như vậy ở một mình bên trong tiểu viện.

      Tổn thương lần này chấn động xương cốt, huống chi xương cốt của chân nàng toàn bộ bị gãy nát.

      Cho nên nàng cũng làm sao mà lại được. Chỉ có thể giống ngốc tử nằm giường.

      Ngoài cửa sổ, gió dao động cây, nhiều loại hoa giống  như gấm, mùi thơm nhàn nhạt bay vào phòng. Cả phòng ngát mùi hương.






      Chương105. Nàng quyết tâm học bằng được văn thơ

       

      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên


       
      <img class="alignnone size-full wp-image-6200" title="Tiểu Phúc" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-phc3bac.jpg" alt="" width="430" height="676" />


      Ôiiiiiii! Long Phù Nguyệt thở dài, nàng cảm giác mình giống như chim bị nhốt trong lồng, lòng chỉ muốn được ra bầu trời bao la.

      "Điềm nhi, đẩy ta ra ngoài dạo chút."

      Điềm nhi liền đáp ứng, đẩy qua cái ghế. Bộ dáng giống như xe lăn thời đại.

      ra Long Phù Nguyệt muốn mình giống người tàn phế suốt ngày được người khác chiếu cố. Liền dựa trí nhớ của mình, vẽ ra xe lăn, đưa Điềm nhi giao cho người thợ mộc trong Vương phủ. nghĩ là người thợ mộc này vô cùng khéo tay, ngày vất vả đem xe lăn hoàn thành ra. Tuy rằng xe lăn này cùng xe lăn đại có ít chênh lệch, nhưng cuối cùng có thể thay thế cần người dìu dắt rồi.

      Gió xuân nhàng thổi, cành liễu rũ lay động. Trong khí hơi tỏa ra mùi đất.

      "Tiểu thư, người nghĩ đến chuyện gì vậy?" Hai ngày này Điềm nhi bỗng nhiên sửa miệng, vẫn xưng hô nàng là tiểu thư, Long Phù Nguyệt sửa được nàng vài lần, nhưng chính là cái miệng nhắn kia thay đổi được, thường xuyên lặp lại. Long Phù Nguyệt cũng mệt mỏi rồi, lười lại cùng nàng so đo.

      "Này, trong vương phủ hẳn là có hậu hoa viên chứ? Chúng ta đến đó chơi ."

      Con bà nó, ở thời điểm đại mỗi ngày nhịp sống của nàng nhanh đến chết, nơi đó có rảnh rỗi mà xem gió mây thời tiết, càng có thời gian đến ngắm hoa màu lam hay tím. tại nhàm chán hết sức, nàng quyết tâm học bằng được văn thơ.

      Trong hậu hoa viên, đá cuội dải thành đường quanh co, hai bên là các chậu hoa tươi sặc sỡ, có loài có tên, cũng có loài tên. Núi giả, hành lang gấp khúc, tiểu đình, hiên các, bố trí vô cùng lý thú.

      Điềm nhi đẩy xe lăn dọc theo đường đá cuội về phía trước, Long Phù Nguyệt nhìn xem đóa hoa này, lại nhìn nhìn đóa hoa kia, rốt cục hiểu được mình là người đại thô tục. có mọc ra cái loại tên là phong nhã  ước số này.

       Nhìn cả vườn  hoa này, trong đầu nàng chỉ có ý niệm": Nha Nha, phải tiểu thư cổ đại  thích ngắm hoa, mà là cuộc sống các nàng rất nhàm chán, trừ bỏ việc ngắm hoa nếu còn có chuyện gì khác có thể làm!"

      Nàng càng nhàm chán, liền ngáp dài cái, lại giương mắt nhìn lên bầu trời, bầu trời những đám mây dường như truy đuổi lui tới.

      "Ôi, khi nào ta cũng vậy có thể giống những đám mây kia, tiêu diêu tự tại tốt rồi." Long Phù Nguyệt thở dài hơi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương106. Ta thích




      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img title="Tiểu Phúc" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-phc3bac.jpg?w=430&h=676" alt="" width="430" height="676" />


      Tiếng trúc thổi ở chỗ sâu trong hoa viên bỗng nhiên truyền ra. thanh kiều mỵ của theo nhạc vang lên:



      Bất nhiễm bụi bậm băng tuyết tư, mùi thơm ám độ dục di ai.

      Giai nhân tố khiết nhân khó phân biệt, vui xinh đẹp điệp biết.

      Vào đời tất tìm dao động rơi chỗ, nở hoa đều có ủy nê.

      Thịnh tình chưa gặp Lâm cùng tĩnh, thả hướng trong viên phát mấy cành.

      Tiếng ca nổi bật, dễ nghe êm tai.

      "Ba! Ba! Ba!" Ba tiếng tiếng vỗ tay vang lên, chỉ nghe thanh cười : "Mai nhi  tiếng ca càng cất lên càng êm tai. tệ, tệ, bổn vương có thưởng. Ừm, tiết mục kế tiếp là người nào?"

      Long Phù Nguyệt nghe được thanh này, thân mình đột nhiên cứng đờ!

      Phượng Thiên Vũ! Dĩ nhiên là thanh của Phượng Thiên Vũ! Hóa ra hồi phủ......

      Trong lòng bỗng nhiên dâng lên tư vị khó có thể nên lời, giống như chua sót, lại như phẫn nộ. Lại có chút bi thương. Ngay cả chính nàng cũng là cái tư vị gì.

      Kể từ đêm Phượng Thiên Vũ vì nàng băng bó kỹ vết thương ở chân, cũng còn nhìn thấy , lại nghĩ rằng tại lại nghe được thanh của , hơn nữa còn là dưới tình huống tại nơi này.

      "Người này cùng các vị thiếp thưởng nhạc, hiển nhiên muốn quên ta!" loại đố kỵ gì đó bắt đầu mở ra choáng váng ở trong lồng ngực nàng, ở tại nơi đó nàng khỏi giật mình: "Chẳng lẽ ta trong lúc vô tình thích người kia sao?"

      Nàng bỗng nhiên bị ý tưởng này xâm chiếm, liều mạng lắc đầu: " đúng, ta thích . Người này giống như ngựa giống, chung quanh gieo rắc mầm mống của , ta làm sao có thể thích ? Ta thích loại người ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn thanh tao. Chứ phải như tên biến thái này....... Đúng vậy, có thể là ta xuyên qua người đầu tiên mà ta đụng là , cho nên giống như chó mèo mở to mắt nhìn thấy cái gì đầu tiền đều trở thành cha mẹ, ta đại khái cũng là như vậy, cho nên mới phải đem trở thành cây cỏ cứu mạng, muốn nắm lấy buông...... Đúng, nhất định là như vậy! sai!"

      Nàng mặt tự mình an ủi, cũng biết Điềm nhi giúp nàng tới sân sau.

      Lúc này khi tiếng hát kia vừa nghỉ, tiếng đàn cổ tao nhã lại bắt đầu vang lên.

      Giống như ngọn gió đêm nhàng lướt qua những tán cây, lại vừa giống như dòng suối trong mát róc rách lặng lẽ, thanh tịnh, u nhã, lại mang theo chút thê lương......

               

       

      Chương107. Các ngươi tiếp tục, cần phải để ý đến ta.

       

      Giống như ngọn gió đêm nhàng lướt qua những tán cây, lại vừa giống như dòng suối trong mát róc rách lặng lẽ, thanh tịnh, u nhã, lại mang theo chút thê lương......

      Tiếng đàn càng lúc càng xa, sâu kín mà đứt đoạn. Lại là ba tiếng vỗ tay thanh thúy: "Nhã Nhi  tiếng đàn tiến bộ  ít, bổn vương cũng có thưởng, kế tiếp......"

      Tiếng của bỗng nhiên lạnh lùng: "Ai ở nơi nào? ra!"

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thế này mới phát giác xe lăn của mình đến lùm hoa phía sau, mà bụi hoa sau chính là tiểu đình cổ kính. Người trong tiểu đình hình ảnh lay động, màu hồng liễu lục, sắc màu rực rỡ. Bảy tám mỹ nhân hoặc đứng hoặc ngồi .

      Mà Phượng Thiên Vũ, lúc này liền tà tà tựa vào giường cẩm, trong lòng ôm mỹ nhân áo tím, mỹ nhân kia đôi mắt lay động đong đưa, lộ ra nửa bộ ngực sữa. Gắt gao dựa vào trong ngực của , xem ra, tựa hồ hận thể đem toàn bộ thân mình đều chen vào, mà ở bên chân của , còn có hai mỹ nhân áo xanh nhàng đấm chân......

      Đối diện với , là hoàng y nữ tử gảy phím đàn. Mấy nữ nhân khác vây quanh bàn đá, nhàn nhã uống rượu Kim Bôi. Bên trong còn có Vân Mặc Dao. 

      Ha ha, nằm say đầu gối mỹ nhân, người này sống Tiêu Dao!

      Phượng Thiên Vũ thấy nàng từ bụi hoa phía sau ra, trong đôi mắt tà mị sâu xa  có những ánh sáng lưu chuyển, tựa như hồ nước sâu, thâm thúy mà nhìn thấy đáy, cười nhàng, ngón tay thon dài như mỹ ngọc chỉ câu: "Hóa ra là nha đầu ngươi, chân bị thương thành cái dạng này, còn chạy tán loạn khắp nơi cái gì?"

      Chợt thấy xe lăn của nàng : "Ồ, đây là cái thứ gì?"

      Điềm nhi sớm quỳ xuống khấu kiến: "Điềm nhi tham kiến Vương gia cùng các vị chủ tử."

      Phượng Thiên Vũ tùy ý phất tay áo, miễn lễ.

      Long Phù Nguyệt cũng cười cười: "Phù Nguyệt thân thể có tiện, thể dập đầu chư vị rồi, ngại quá, quấy rầy nhã hứng của các vị. Mọi người cứ tiếp tục, cần phải để ý đến ta."

      Vân Mặc Dao trong đôi mắt lên chút ánh sáng, nàng khẽ cười : " sớm nghe công chúa nước Thiên Cơ tài nghệ song toàn, tại sao vì Vương gia xướng lên khúc, cho mọi người thưởng thức?"

      Nàng vừa như vậy, trong đình  bảy tám đôi mắt cùng nhau hướng nàng nhìn sang. Ở bên trong này, có tò mò, còn có tia khinh thường......

      “Tài nghệ song toàn, ánh mắt nàng thế nào mà nhìn ta là sắc nghệ song toàn rồi?! A a, ta ngũ còn chưa biết hết đâu! Nữ tiện nhân này ý định muốn cho ta gặp khó khăn!" Long Phù Nguyệt trong lòng thầm mắng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :