1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 88. Xem khi trở về bổn vương như thế nào trừng phạt ngươi.

       

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta Quảng Hằng & Khuyên



      <img title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg?w=590&h=416&h=416" alt="" width="590" height="416" />


      Tiểu thanh xà này độc vô cùng, bị nó cắn một cái sắc mặt của hắn trở nên xanh lét, bước lảo đảo, rốt cuộc duy trì được nữa, trước mắt tối sầm, ngã nhào xuống mặt đất.



      Giáo chúng trông coi Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, giận tím mặt, quát to một tiếng, đem đao trong tay hướng Long Phù Nguyệt chém xuống.

      Long Phù Nguyệt biết võ công, hoàn toàn thể tránh né, mà tiểu thanh xà ̉ Vân Dịch Thiên vẫn chưa có trở về.

      Mắt thấy đao của giáo chúng sẽ bổ lên đầu Long Phù Nguyệt. Một đạo bạch quang hiện lên, máu tươi bắn ra, bàn tay cầm đao của giáo chúng tự nhiên rơi xuống đất!

      Long Phù Nguyệt mắt hoa lên, thân hình ngã vào một gian ấm áp.

      Cùng lúc này giáo chúng đem Vân Dịch Thiên đoạt về.

      Tên quân sư kia nhìn mặt chủ soái toàn màu đen, nếu như chậm trễ trị liệu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mặc kệ hai người kia, vung tay lên dẫn giáo chúng chạy ra phía ngoài. Trong nháy mắt đã thấy tăm hơi.

      Long Phù Nguyệt thở dài một hơi, bây giờ mới thấy chỗ chân bị gãy và tay bị thương đau gấp trăm lần bình thường. Mồ hôi lạnh túa ra.

      “Ngươi có sao ?” Phượng Thiên Vũ trầm giọng hỏi, thanh cực thấp, nhưng vẫn thể che đậy sự run rẩy.

       Nhưng chỉ thanh run, Long Phù Nguyệt dựa vào hắn, kinh ngạc phát hiện, hắn so với nàng run còn nhiều hơn, thậm chí cần đem lỗ tai dán ngực cũng có thể nghe tiếng tim đập mạnh, trán mồ hôi chảy ròng ròng.

      “Ngươi….” Long Phù Nguyệt nói lên lời. Trong lòng rối loạn cực kỳ.

      Hắn, hắn thật là động tâm vì mình sao? Thì ra, hắn cũng để ý đến mình…..

      “Được rồi, Nhóc con, xuống núi thôi. Lần này lại chạy trốn, xem khi trở về bổn vương trừng phạt ngươi như thế nào?!” Thái độ của Phượng Thiên Vũ chỉ cứng ngắc chút như thế, ngay sau đó lập tức lại khôi phục tính tình cà lơ phất phơ như trước. 

       Long Phù Nguyệt cúi đầu: “Ta, chân của ta bị gãy, được….”

      Phượng Thiên Vũ nhíu lông mày lại: “Thật là phiền toái!” Đưa tay ôm lấy nàng, hướng chân núi mà chạy vội xuống.

           

       

      Chương 89. tại sao giống con nhím giương nhanh múa vuốt.

       

      “Này, tên biến thái kia bị tiểu Thanh cắn bị thương rồi, ngươi sao lại trực tiếp đuổi theo giết ?”

      Long Phù Nguyệt vạn phần buồn bực. Kìm lòng được hỏi: “Đầu lĩnh của bọn bị thương, tại phải cơ hội tiêu diệt bọn sao?”

      Phượng Thiên Vũ tức giận trừng mắt liếc nàng cái “Bổn vương tự có chủ ý cần tiểu nha đầu như ngươi nhiều lời.”

      “A…..” Long Phù Nguyệt bị chặn lại ra lời.

      Nàng lặng lẽ vươn tay ôm lấy cổ của , cúi cái đầu , câu.

      Phượng Thiên Vũ có chút buồn bực, nhóc con này làm sao vậy? Tại sao lại giống con nhím giương nanh múa vuốt rồi?

      “Nhóc con, sợ bổn vương trở về trừng phạt ngươi?” Phượng Thiên Vũ nhăn nhó khuôn mặt tuấn tú.

      “Tùy tiện, vô luận ngươi trừng phạt như thế nào, ta đều cam nguyện.” Long Phù Nguyệt như trước ngửng đầu lên nhìn .

      thích hợp, thích hợp! Nha đầu kia tự nhiên vòng vo như vậy ? Nhớ lại lời của nàng, thân thể khẽ chấn động cái. phải là bản tôn của thân thể này trở lại ? (chính là tiểu công chúa thực ấy ^^ )

      Phượng Thiên Vũ bổng nhiên khẩn trương, cúi đầu nhìn nàng cái: “Nhóc con, có biết ta là ai hay ?”

      “Ngươi?” Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, người này phải uống lộn thuốc chớ? Sao tự nhiên lại biết mình là ai?

      “Ngươi là Cửu vương gia Thiên tuyền quốc, ngươi phải bỗng nhiên mất kí ức ?” Long Phù Nguyệt liếc cái.

      “A!” Gặp lại biểu tình quen thuộc của nha đầu kia. Phượng Thiên Vũ hơi hơi thở phào nhõm. ( thích bị ngược nha chị lại sợ ^^ )

      Vẫn là nàng, tốt…

      Phượng Thiên Vũ thèm lại, nhăn nhó nổi lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt sắc khuynh thành.

      Long Phù Nguyệt nhìn bỗng trở nên đen còn hơn Bao Công. Cũng dám trêu trọc nữa.

      Hai người rốt cuộc xuống núi, thấy được xa xa là lều trại quân doanh.

      Long Phù Nguyệt thở phào ra hơi, cuối cùng cũng trở lại! Nàng cho tới lúc này mới cảm thấy quân doanh khả ái.

      Phượng Thiên Vũ cũng hơi hơi thở dài nhõm hơi, dưới chân bỗng lảo đảo mấy cái, vừa muốn , ngụm máu tươi liền phun thẳng ra, nếu như phải quay đầu nhanh, ngụm màu này nằm người Long Phù Nguyệt!

      rốt cuộc duy trì được, thân mình ngã xuống, chính là đè người Long Phù Nguyệt.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 90. Thực tâm cổ




      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta Quảng Hằng & Khuyên



      <img class="alignnone size-full wp-image-6254" title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1.jpg" alt="" width="590" height="531" />


      Long Phù Nguyệt bất ngờ đề phòng liền biến thành cái đệm thịt. Vóc dáng nàng kiều nhắn, mà thân mình Phượng Thiên Vũ to lớn, đặt người nàng suýt nữa đem nàng ép tới tắt thở.



      Nàng chấn động dùng sức chín trâu hai hổ mới từ dưới người bò lên

      “Này, này ngươi làm sao vậy? Làm sao vậy?” Long Phù Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống phía dưới, lại cắn chặt răng, tiếng. Sắp hôn mê bất tỉnh.

      “Ngươi bị thương?” Long Phù Nguyệt cuống quýt kiểm tra người . Lại nhìn ra cái gì khác thường.

      Nhìn sắc mặt Phượng Thiên Vũ tựa hồ vô cùng thống khổ. Thân thể bé của nàng cũng liền run lên nhè .

      Long Phù Nguyệt thấy tay nắm chặt ngực, trong lòng manh động, rốt cuộc bất chấp hết thảy, liền xé áo choàng người , nàng đối với cổ phục chẳng phải quen thuộc, trong lòng lo lắng lại bối rối, nàng nhất thời sốt ruột, xoẹt kéo tiếng áo choàng của , lộ ra khuôn ngực trắng nõn rắn chắc.

      Long Phù Nguyệt trong lòng thình thịch đập loạn, dám suy nghĩ đen tối. Cẩn thận nhìn kĩ, mới phát chỗ tim của đốm lớn, theo hô hấp thống khổ của hơi hơi rung động, bên trong tựa hồ có đồ vật gì đó, thình lình nhảy lên…….

      Thực tâm cổ! ra, trúng Thực tâm cổ rồi!

      Chỉ là dùng nội lực cao thâm đè nén, cho phát tác. Giờ phút này rốt cuộc áp đảo được, ngực đau giống như bị đao chém…

      Long Phù Nguyệt xuất thân cổ thế gia (gia đình chuyên dùng cổ độc), đương nhiên cũng biết Thực tâm cổ lợi hại. Nàng biết Thực tâm cổ lợi hại, khi trúng độc, dưới xương sườn vô cùng đau đớn, hơn nữa phải nhanh chóng chữa trị, đợi đến khi độc phát tác, cho dù Đại La Thần Tiên đến cũng làm gì được.

      Mà tên này, cư nhiên lại chống đỡ được lâu như vậy! thực cho mình là mình đồng da sắt sao?

      Long Phù Nguyệt bàn tay cũng run lên nhè , nàng cắn chặt răng, lấy xuống cái trâm rồi vẽ lên ngực cái vòng, nhất thời cắt cái bọc đốm, cũng trong phút chốc tiểu Thanh xà cánh tay nàng bay ra, nắm ở phía ngực Phượng Thiên Vũ, lưỡi đỏ tươi liếm láp những nơi bị cắt.

       

      Chương 91. Lọ nào mới là kim sang dược?

       

      Theo liếm láp của thanh xà, cái bọc kia đột nhiên cử động, vô số con sâu đỏ thắm bò ra, tất cả đều vào miệng tiểu thanh xà. (Ọe ==”)

      Thân mình tiểu thanh xà vốn là màu xanh, nuốt những con sâu vào càng nhiều, thân thể nó cũng dần chậm rãi chuyển hồng, lại qua hồi sau, miệng vết thương của Phượng Thiên Vũ rốt cuộc cũng còn con sâu nào chui ra nữa, chảy ra dòng máu đỏ tươi, tiểu thanh xà rốt cuộc mệt mỏi nằm sấp xuống, lạch cạch tiếng rơi mặt đất, mặt đất còn quay tròn vài cái mới nằm yên. Tựa hồ là mệt mỏi đến cực điểm.

      Long Phù Nguyệt nhặt nó lên, sờ sờ thân mình mềm mại núc ních: “Thanh nhi, cực khổ rồi.”

      Tiểu thanh xà hữu khí vô lực, bò lên cánh tay của nàng, chậm rãi hóa thành hình xăm (Đồ đằng = hình xăm ^^)

      Cổ độc được giải, Long Phù Nguyệt cũng hơi hơi thở ra hơi. Nhìn miệng vết thương vẫn chảy máu, khỏi hơi cau đôi mi thanh tú, thầm le lưỡi. Nàng vừa rồi quả thực rất sợ, nên dùng trâm hơi nặng tay chút.

      “Ngươi kia là người tập võ, hẳn người cũng có thuốc trị thương ?” Long Phù Nguyệt tìm kiếm trong người , rốt cuộc tìm ra vài cái bình .

      Nàng vừa nhìn thấy, lại phát rầu, mấy cái bình này cái nào mới là kim sang dược a? Nàng biết nha!

      Lại nghĩ “Người kia phải cao thủ dùng độc, người hẳn mang theo độc dược. Quên ! Mặc kệ cái nào là kim sang dược, dù sao cũng nhiều chai lọ như vậy cứ cho sài hết là được!” (ặc ==” QH tỷ ơi có người tính ám sát trượng phu của mình nè ^o^) (QH: hok phải đâu, muội a, định......... *le lưỡi, mở to mắt nhìn* sắp có tuồng hay để xem)

      Ồ, sao cái bình này lại thơm quá, giống như là nước hoa, mà so với nước hoa còn dễ ngửi hơn, Long Phù Nguyệt cầm cái bình ngọc xanh biếc tò mò nhìn cái, lại ngửi chút: “Ừ, thuốc này mùi vị tệ, nhất định là tốt.”

      Nàng đổ lên vết thương của chút, vừa định thu tay lại. bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt: “Nhóc con, ngươi làm cái gì?”

      Long Phù Nguyệt chuyên tâm bôi thuốc cho , lại bị nắm cái, bất ngờ giật mình, cái bình xanh kia toàn bộ đổ vào vết thương của .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="aligncenter size-full wp-image-6558" title="tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t11.jpg" alt="" width="590" height="531" />


      Chương 92. Lại phát sốt sao?



       



      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt



      Beta Quảng Hằng & Khuyên



       



      Hương khí lập tức tràn ra. Phượng Thiên Vũ vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy màn này, lại ngửi thấy mùi hương này, sắc mặt đại biến, chưởng đem cái bình trong tay Long Phù Nguyệt đánh ra ngoài: “Xú nha đầu! Ngươi làm cái gì?”





      Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, vẻ mặt vô tội: “Ta bôi thuốc cho ngươi!”
      “Bôi thuốc?” Phượng Thiên Vũ cắn răng nhìn mấy cái chai kia, mặt càng thêm đen: “Bôi thuốc hẳn là nên bôi kim sang dược chứ? Ngươi mở nhiều chai như vậy làm gì?”
      đến đây, Long Phù Nguyệt có chút chột dạ. Bất quá, nàng tin tưởng chuyện này mình làm đúng. Cho nên vẫn hết sức đúng lý hợp tình: “Ngươi có việc gì mang theo nhiều kim sang dược như vậy làm gì, ta lại biết cái nào là kim sang dược, cho nên đành phải lấy toàn bộ xoa cho ngươi!”



      Phượng Thiên Vũ đầu đầy hắc tuyến, chán nản trừng mắt nhìn nàng: “Vậy nếu có thuốc độc làm sao bây giờ? Ngươi muốn độc chết ta sao?”



      , bình thường chỉ có kẻ hạ lưu mới thích sử dụng độc dược, mà võ công ngươi cao như vậy, chắc chắn khinh thường dùng độc.”



      “Ngươi…….” Phượng Thiên Vũ từ trước tới nay luôn bị tiểu nha đầu này chọc tức đến gì được, trong đống chai đó có độc dược, nhưng có bình mị hương. Chai mỵ hương này là quà tiến cống của tiểu quốc lân bang. Hương khí kì dị, ở thời điểm nam nữ ái ân thoa chút, kích thích dục vọng đến mức cao nhất. Nhưng nó lại giống với xuân dược. Mỵ hương này đối với thân thể người có hại………



      Phượng Thiên Vũ tính tình vốn phong lưu, đương nhiên chuyện nam nữ hoan ái cũng có tư tưởng chú ý, sở dĩ mang theo lọ là để làm phương tiện cùng các nàng cơ thiếp ân ái.



      Lại nghĩ rằng hôm nay bị Long Phù Nguyệt đổ toàn bộ vào vết thương của ! Trời ạ, là nguyên lọ nha! Như vậy cũng đủ biến thành con sói rồi! (chết cười với chị :) )



      Nghe mùi hương quen thuộc này, Phượng Thiên Vũ sắc mặt càng thêm đen. cảm giác có cỗ khô nóng quen thuộc ở dưới bụng dâng lên, chậm rãi hướng hạ thân của dũng mãnh lao tới, hạ thân có chút phản ứng………



      Long Phù Nguyệt ngạc nhiên nhìn khuôn ngực trắng nõn săn chắc chậm rãi biến hồng……..



      Nàng rốt cuộc vẫn là xử nữ, cho nên đây là chuyện gì, tay biết sống chết sờ sờ lồng ngực của , vẻ mặt buồn bực: “Sao thân thể ngươi sao lại nóng như vậy, lại sốt sao?”



       



      Chương 93. Ngươi phải hối hận………



       



      Bàn tay tiếp xúc trán , đột nhiên lại bị người cầm lấy.



      “Nhóc con, đây là ngươi tự tìm!”



      mê man thấp giọng lẩm bẩm, Long Phù Nguyệt cảnh vật trước mắt mạnh mẽ đảo ngược cái, sao sáng đầy trời, ánh trăng mông lung, cái gáy nặng nề đánh lên núi đá, làm nàng trận mê muội.



      đợi nàng kịp phản ứng, môi của liền đè ép xuống dưới, hôn lên môi nàng.



      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, mở miệng muốn kêu, lại bị cái lưỡi linh hoạt của chui vào quấn lấy đầu lưỡi đinh hương của nàng mà chơi đùa, điên cuồng mút tất cả ngọt ngào của nàng, đoạt lấy hô hấp của nàng, linh hồn của nàng………



      nghĩ tới nàng lại ngọt ngào như thế, làm cho thể kiềm chế.



      giữ chặt eo nàng, khát cầu cắn cắn, ngọt ngào làm cho luyến tiếc muốn buông ra.



      Long Phù Nguyệt giằng co, nàng giãy dụa lại càng kích thích nam tính trong người , thú tính làm điên cuồng khát cầu.



      Long Phù Nguyệt hiểu tại sao lại xảy ra hoàn cảnh này, muốn đem đầy ra, hai tay lại bị gắt gao giam cầm đỉnh đầu, hoàn toàn nhúc nhích được. Mà đồng thời, trong người nàng cũng có cỗ khí khí chậm rãi bắt đầu tăng vọt………



      Phượng Thiên Vũ đôi mắt đầy tà mị lại bị bao lấy mấy phần tình dục đỏ sậm, con ngươi sâu thẳm cháy nóng tình triều. Thoạt nhìn tà mị lại tàn nịnh.



      Bỗng nhiên cúi đầu, ngụm cắn lấy xương quai xanh của nàng.



      Đau đớn cùng khoái cảm điên cuồng như nước vọt ra khắp người nàng.



      Long Phù Nguyệt cũng hít vào lượng lớn mỵ hương, ham muốn xa lạ sớm phát động.



      Long Phù Nguyệt sắc mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, ngực ngừng phập phồng, mà nàng lại trì độn, biết là xảy ra chuyện gì,



      Nàng bị trêu chọc thần trí muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hét lớn: “Đừng, đừng! Phượng Thiên Vũ, ngươi, ngươi ngươi phải hối hận, ngươi phải hối hận……………”



      &lt; NN: Ai muốn xem HOT của chị này……..&gt;


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 94. Thế nhưng gọi đại phu cho ta.

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta Quảng Hằng & Khuyên

       

      &lt; NN:……còn phải đợi thêm mấy chục chương nữa nha!!! ^________^ &gt;


       
      <img title="Tiểu Nguyệt Nguyệt" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1.jpg?w=590&h=531" alt="" width="590" height="531" />


      Phượng Thiên Vũ lại thoáng như nghe thấy, thần trí của hoàn toàn bị mỵ hương khống chế, thầm nghĩ hảo hảo mà nàng. Trong lúc lơ đãng, chân của đè lên chân bị gãy của nàng, trận đau đớn kịch liệt đánh úp lại, Long Phù Nguyệt thét chói tai ra tiếng. Nước mắt cứ như vậy khống chế chảy ra.



      Nước mắt của nàng rốt cuộc làm thần trí trầm luân của Phượng Thiên Vũ tỉnh dậy, như bị phỏng mà buông ra nàng, nhìn nàng gương mặt tái nhợt, môi bị mút thỏa thích sưng đỏ, hé ra dung nhan thanh tú chật vật chịu nổi, hồng trắng lần lượt thay đổi, lại cũng có loại cảm giác khiến người ta đau lòng thương .

      Nước mắt từ trong đôi mắt to tròn của nàng rơi xuống, gần như làm tim đau đớn chịu nổi.

      Mình làm cái gì? Nàng vẫn còn là đứa bé!

      giống như bị lôi điện đánh trúng. Nhưng hỏa dục trong người tả xung hữu đột, tìm kiếm cái cửa mà đột phá…….

      cắn chặt răng, liều mạng áp chế lửa đốt trong người, giương tay lên, đao quang ảnh kì hoa (pháo hoa ý) bay lên thiên .

      Nơi này cách quân doanh xa. Theo quang ảnh này, trong quân doanh đội người chạy đến trước mặt bọn họ.

      Nhìn thấy hai người quần áo chỉnh tề, những người này mặt xuất chút kinh ngạc. Bất quá Phượng Thiên Vũ luôn luôn làm việc quỷ bí khó lường, chính , người khác đương nhiên cũng dám hỏi.

      Phượng Thiên Vũ cũng thèm nhìn đến Long Phù Nguyệt, đối với thủ lĩnh của những binh lính kia phân phó: “Mang Long nương trở về.” Thân mình vừa động, liền phi thân bay .

      Những binh lính kia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng ai hiểu xảy ra chuyện gì.

      binh lính nâng Long Phù Nguyệt lên.

      Vẫn là tên tiểu tướng lĩnh cầm đầu thông minh, nhìn Long Phù Nguyệt mở miệng mắng: “Thắng nhóc đui mù này, thấy Long nương bị thương hay sao? Còn mau mang cái cáng đến!”

      Long Phù Nguyệt bị họ nâng về quân doanh.

      Bởi vì vương gia có phân phó gì, bọn họ cũng dám tự tiện làm chủ, liền đem nàng nâng về cái lều trại .

      Long Phù Nguyệt gãy chân cùng với cánh tay bị đả thương đều đau đến khó chịu. Nàng rên rĩ vài tiếng miễn cưỡng đứng lên.

      “A, tên Phượng Thiên Vũ biết làm cái gì, thèm gọi đại phu cho ta!” Long Phù Nguyệt trong lòng lầm bầm mắng mấy tiếng.

       

      Chương 95. Heo so với ngươi còn linh hoạt hơn………

       

      May mắn nàng xem qua mấy quyển sách thuốc, biết xử lý miệng vết thương như thế nào, nàng trước dùng nước sạch rửa chút lên chỗ bị thương cánh tay, nhìn tới nhìn lui cũng tìm thấy đồ băng bó gì đó, nàng cắn răng cái, xé rách tay áo, băng bó loạn xạ chút.

      Cánh tay bị thương ra cũng nặng, nhưng cái chân bị gãy làm sao bây giờ? Nàng cũng biết kẹp chân…..

      Nàng ngồi phát rầu ở đó, bỗng nhiên ở cửa trướng có bóng người chợt lóe. Phượng Thiên Vũ thản nhiên đến.

      Trải qua lần hôn đó, nàng nhìn có chút xấu hổ cũng bất an.

      Nàng phòng bị co người lại: “Ngươi…ngươi đến đây làm gì?”

      Phượng Thiên Vũ lại coi như tình gì phát sinh qua. Sắc mặt bình thường đến thể bình thường hơn. tay băng vải cũng với mấy cây gậy bóng loáng.

      nhìn Long Phù Nguyệt bắng bó loạn thất bát đáo cánh tay, hơi hơi nhiếu mày: “Ngu ngốc, băng bó cũng như , nhìn cái thứ do ngươi băng bó, cùng với chó cắn giống nhau. Heo so với ngươi còn linh hoạt hơn…….”

      Miệng xong, thân thủ đem tháo miếng vải băng tay nàng xuống, từ trong lòng lấy ra chai màu lam, lấy ra ít thuốc mỡ, cười dài : “Nha đầu, thấy ? Đây mới là kim sang dược, ngay cả cái này cũng biết, hiểu ngươi làm sao lớn lên.”

      Trong miệng toàn lời tốt, nhưng ngón tay lại nhàng vô cùng, đem thuốc mỡ vẽ loạn lên chỗ bị thương của nàng, còn dùng băng vải tinh tế vì nàng mà cẩn thận băng bó kỹ.

      Hơi thở ấm áp của phả lên hai má nàng, Long Phù Nguyệt cũng biết làm sao, trong lòng giống như nổi trống. Nghe những lời tốt,….nàng phá lệ…, tức giận cũng phản bác.

      nhìn cái chân bị gãy của nàng lát, hơi hơi trầm ngâm chút, liền cuộn cuộn ống quần của nàng lên. May mắn thời đại này quần áo đều rất rộng, làm cho làm dễ dàng hơn rất nhiều. Nàng lộ ra bắp chân trắng như tuyết.

      Bàn tay ấm áp của ở bắp chân nàng nhàng di chuyển, từng đợt tê dại lại dâng lên. Long Phù Nguyệt mặt đỏ đủ để luộc chính trái trứng gà, nàng cắn chặt răng, dám ngẩng đầu lên…..

      Phượng Thiên Vũ lại hồn nhiên ở bắp chân nàng bóp mấy cái, bỗng nhiên đẩy mạnh cái về phía trước.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 96. Phương pháp chó má sụp đổ

       

      Edit: Tiểu Nguyệt Nguyệt

      Beta Quảng Hằng & Khuyên



      <img title="tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-nguye1bb87t-nguye1bb87t11.jpg?w=590&h=531" alt="" width="590" height="531" />
       


      trận đau nhức ập tới, Long Phù Nguyệt khỏi thét chói tai, mồ hôi lạnh chảy xuống, cả giận : “Ngươi…….ngươi làm cái gì?”

      A, người này chắc chắc là nhân cơ hội chỉnh nàng mà!

      Phượng Thiên Vũ thuận tay gõ cái vào đầu nàng: “Ngu ngốc, đương nhiên là giúp ngươi bó xương, chẳng lẽ ngươi muốn bị tật nguyền sao?”

      Long Phù Nguyệt bị trách móc ra lời.

      Nàng thông minh sang chuyện khác: “Cái kia……ngươi làm sao biết ta bị ép buộc? À, cảm ơn ngươi lúc đó cứu ta.”

      Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng cái, lạnh lùng thốt: “Bổn vương vừa vặn ngủ say sưa, bị tiếng gọi như giết heo của ngươi đánh thức. Sau đó chạy đến lều trại cúa ngươi, phát ngươi thấy, mà lý phó trưởng trông coi ngươi bị điểm huyệt đạo ném ở trong lều, bổn vương hỏi , mới biết ngươi bị người ta mang .”

      Long Phù Nguyệt sợ truy cứu trách nhiệm của mình, vội : “Ta bị ép buộc……”

      Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng cái: “Ngươi bị ép buộc? phải nha! ràng là ngươi cùng người ta chạy. Bằng ở đây thiên quân vạn mã, sao có thể thần biết quỷ hay mang ngươi ?”

      Long Phù Nguyệt mặt có chút đỏ, cúi đầu : “ là thủ hạ của ta, vì hồi hương thăm người thân mới kịp cứu ta…….ta nghĩ, ta nghĩ đến……”

      “Ngươi cho là cứu ngươi ra ngoài, sau đó xem ngươi như là thần tiên mà phụng bồi?” Phượng Thiên Vũ tức giận trừng mắt liếc nàng cái “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi chỉ là công chúa mất nước, nếu thực có lòng son dạ sắt, vậy hẳn lúc quân ta vây thành nên cùng ngươi cộng sinh chết rồi! Ngươi phải biết rằng ta tấn công kinh đô quốc khoảng tháng, thời gian này cũng đủ cho quay trở lại rồi! Ai, trẻ con đúng là trẻ con, khinh địch như vậy chỉ có ngươi làm được….”

      Long Phù Nguyệt phục : “Ta nhất thời xuyên qua mà sống ở thời đại này, làm sao biết các ngươi đánh nhau mất bao lâu?”

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng cái: “Ngươi ngươi xuyên qua đến? Đến từ tương lai? Vậy ngươi tuổi là bao nhiêu? Ngươi ở thế giới đó tên là gì?”

      Nhắc tới chuyện này Long Phù Nguyệt lại có chút thương tâm đứng lên: “Ta tuổi 22 rồi, ở thế giới đó cũng tên này, là trùng hợp. Ôi, ta mới tốt nghiệp, tiền lương tháng đầu còn chưa lấy, bị tên tiểu quỷ vô lương tâm có đạo đức bắt , thủ hạ của diêm vương lão tử cũng nên chỉnh đốn rồi, cứ liên tiếp làm lỗi, làm sao mà được? Nghe diêm vương lão tử , hằng năm số người xuyên qua có 1 vạn cũng tới 8 ngàn, đa số đều là bắt sai, cho nên mới dùng phương pháp chó má này để bổ cứu.”

       

      Chương 97. Sườn phi

       

      Nàng khỏi quá cảm khái.

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, đôi mắt xanh lóe lên tinh quang khó lường, làm cho người ta đoán ra hàm nghĩa. Cánh môi có chút cười cười, tựa hồ tin lời nàng, lại như tuyệt đối tin chút nào.

      “Này, ngươi rốt cuộc có tin lời ta hay ?” Long Phù Nguyệt đoán ra ý nghĩ của , lại bị nhìn đến mức muốn nổi cả da gà.

      “Ồ, ta có tin hay đối với ngươi quan trọng lắm sao?” Phượng Thiên Vũ trả lời mà hỏi lại.

      “Cắt, đương nhiên là trọng yếu, công chúa Long Phù Nguyệt mất nước này có thể là nô tỳ của ngươi, nhưng ta phải, ta muốn quay lại làm người thường, muốn làm nô bộc cho bất kì kẻ nào” Long Phù Nguyệt thành .

      “Nhóc con, ta mặc kệ ngươi là ai? Công chúa cũng tốt, công chúa giả cũng tốt, giờ phút này ngươi chỉ có thể làm nô tỳ của ta. Còn có, chuyện cùng ta nên có thái độ như vậy, có nữa điểm quy củ!”

      Long Phù Nguyệt nghe vậy, nhất thời tức giận, hét lên: “Ngươi ngươi ngươi…….Aiz, quên , vốn ta muốn xem ngươi là bằng hữu, lại nghĩ rằng, ngươi để ý thân phận như vậy……….”

      “Bằng hữu? Cùng ngươi?” Phượng Thiên Vũ lông mày nhướn cao như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, cười lên ha hả, lấy tay xoa xoa đầu nàng “Ngươi tiểu nha đầu ngây thơ nha, thế nhưng muốn cùng bổn vương làm bằng hữu, ha ha, chuyện này truyền , chỉ sợ bị mọi người cười đến rụng răng.”

      Long Phù Nguyệt nghe câu này như bị dao đâm, khuôn mặt nhắn vốn dĩ tràn đầy ý cười giờ phút nãy bỗng trở nên nhăn nhó, lạnh lùng thốt: “ sai, ta chỉ là nô tỳ hèn mọn nhất dưới chân ngươi, ha ha, là ta mộng tưởng rồi, thế nhưng muốn trèo cao làm bằng hữu của vương gia ngài, quên , coi như ta chưa gì.”

      hiểu sao lòng của nàng lại rất khó chịu, đáy lòng sâu kín thở dài: “ ra, khoảng cách giữa ta và trời vực……..”

      Phượng Thiên Vũ gõ đầu của nàng: “Làm sao vậy? Tức giận bổn vương? Yên tâm, ngươi mặc dù là nô tỳ của bổn vương, nhưng bổn vương cũng bạc đãi ngươi, chờ ngươi lớn lên, bổn vương phong ngươi làm sườn phi.”

      “Sườn phi? Là cái tiểu lão bà sao?” Long Phù Nguyệt khóe miệng lộ ra nụ cười khó lường.

      Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu lông mày : “Sườn phi chỉ sau Vương phi, nhưng lại cơ thiếp, tiểu nha đầu, ngươi rốt cuộc chỉ là công chúa mất nước, bổn vương phong cho ngươi thân phận này, xem là ngoại lệ rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :