1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi – Phiên ngoại

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']61. đuổi tận bích lạc xuống hoàng tuyền

      ']Edit :Zennie

      Beta:Evy Nguyen



      từ từ nhắm hai mắt, yên tĩnh ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

      Phía lông mi ngưng kết tầng sương mỏng, thần sắc như trước đạm mạc lạnh như băng.

      Giống như hóa thành tòa băng, sớm có nửa điểm khí tức.

      Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm vang lên, lập tức trở thành chỗ trống.

      Mình rốt cuộc tới chậm bước.

      chết! chết!

      Tâm như là bị người ta xé rách.

      Nàng ôm thân thể lạnh như bang của chặt, mắt lập tức chuyển thành vẻ làm cho người ta sợ hãi, bỗng nhiên phát ra tiếng thét kinh thiên động địa.

      Tiếng kêu gào liệt thạch Xuyên Vân, bi thương đến mức có thể đem nhân tâm kích cái nát bấy.

      Toàn bộ băng đạo ong ong chấn động, vô số băng tuyết vụn rơi xuống.

      Hoa Tích Nguyệt dùng thân thể của mình bảo vệ Cổ Nhược, vô số băng tuyết vụn nện người nàng, tóe lên vô số huyết vụ.

      Nàng lại nhúc nhích.

      Hồng nhạt quang mang chợt lóe lên, nàng lại hóa thành hình người.

      Đem Cổ Nhược chăm chú ôm vào ngực, ngửa mặt lên trời cười dài tiếng: "Cổ Nhược, ngươi cho dù chết cũng đừng mơ tưởng né tránh ta, đuổi tận bích lạc xuống hoàng tuyền, sinh thể làm bạn, nhưng chết có thể kề bên!"

      Tiếng cười rung trời, thê lương mà bi sanh, rung động nổ vang dãy núi.

      hồi sấm rền tựa như tiếng vang bỗng nhiên truyền đến, tiếng cười của nàng rốt cục làm tuyết lở.

      bạch tuyến cuồn cuộn đến, tiếng vang chấn động Thiên Địa.

      Tầng băng dưới chân rung rung...

      Hoa Tích Nguyệt chăm chú ôm Cổ Nhược, vô số nước mắt lăn xuống, lên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Cổ Nhược.

      Cúi đầu chăm chú hôn lên môi tái nhợt như tờ giấy của Cổ Nhược.

      Khóe mắt nhìn thấy vô số băng tuyết lăn xuống, môi nàng bất giác lộ ra tia giải thoát vui vẻ.

      Lẳng lặng nhắm mắt lại, chờ đợi tuyết đem nàng chon vùi.

      Bắt đầu!" Bên tai vậy mà lại nghe tiếng quát khẽ, kịp mở to mắt, cả người bị kéo lên.

      "Dạ Tang!" Hoa Tích Nguyệt vừa mở mắt liền chứng kiến mặt Dạ Tang phẫn nộ.

      "Ngu ngốc! Ngươi muốn chết ở chỗ này phải ? !" Dạ Tang nghiến răng nghiến lợi

      "Mặc kệ ta!" Nàng vội vàng muốn tránh thoát tay của đối phương.




      ']62. Hoài nghi đầu của mình phải hay là bị ']lừa đá

      ']Edit :Zennie

      Beta:Evy Nguyen



      "Ngu ngốc, còn chưa có chết đâu! Theo ta !"

      Dạ Tang sắc mặt tái nhợt, cùng nàng nhảm nữa, trái phải đem nàng cùng Cổ Nhược ôm lấy.

      Mũi chân điểm, từ trong tuyết lao ra.

      Tuy là ôm hai người, động tác của lại nhanh như điện.

      Vô số băng tuyết đầu nện xuống, đều bị hộ thân cương khí của tản ra.

      Chỉ trong chốc lát, mang theo Cổ Nhược cùng Hoa Tích Nguyệt chạy ra khỏi băng cốc,

      và băng tuyết sụp xuống như thi nhau chạy, trọn vẹn chạy gần nửa canh giờ, mới chạy đến chỗ bị chấn động, có tuyết lở sườn núi.

      Đưa hai người buông ra, Dạ Tang cũng ngồi dưới đất,

      Chạy như thế này, gần như dùng toàn bộ công lực,

      tuy là Vương, nhưng so với thiên nhiên, lại có ý nghĩa gì.

      mà tới chậm bước, cái con ngốc hồ ly kia cùng tiểu tình nhân của nàng táng thân ở bên trong băng đạo rồi

      Nhìn xa xa, băng đạo kia hoàn toàn bị băng tuyết che phủ, tìm thấy bóng dáng trước kia nữa...

      Ai, là nguy hiểm !

      nếu như chạy chậm hơn chút, chỉ sợ cùng tiểu hồ ly bọn chết cùng chỗ rồi!

      Lang cùng hồ vốn là thiên địch, Dạ Tang có chút hoài nghi đầu của mình có phải hay bị lừa đá rồi, ràng liều chết cứu tiểu hồ li, nhưng lại cũng thuận đường đem tình địch của mình cứu ra...

      Có lẽ vô thức mà biết, nếu cứu Cổ Nhược, tiểu hồ ly thà chết cũng chịu để cho cứu

      cứu tình địch của là tạm thích ứng rồi tính, nhưng phải muốn cứu ...

      Dạ Tang thở ra hơi dài, cúi đầu, thấy Hoa Tích Nguyệt lại đem Cổ Nhược ôm trong ngực, dốc sức liều mạng hướng thân thể chuyển vận nội lực,

      "Cổ Nhược, Cổ Nhược, ngươi tỉnh lại a, ngươi tỉnh lại a!"

      Trong miệng nàng thào kêu, bàn tay bé run rẩy chạm đến mặt lạnh như băng.

      Cổ Nhược có chút khí tức nào, toàn thân lạnh như băng cứng ngắc, như tử thi.

      "Ngươi... Ngươi chết... Như thế nào, như thế nào còn tỉnh? Như thế nào mới có thể để cho tỉnh lại?"

      Hoa Tích Nguyệt mặt dốc sức liều mạng chuyển vận linh lực, mặt ngẩng đầu nhìn Dạ Tang, trong mắt tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng.

      Bạch Phụng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      63. Ngươi cần uổng phí khí lực
      Edit: Chi Phạm

      Dạ Tang thở dài, lời kia bất quá là lừa gạt Hoa Tích Nguyệt cùng ra.
      Xem sắc mặt Cổ Nhược ràng là chết thể chối cãi...
      Nhưng ánh mắt Hoa Tích Nguyệt quá bi thương, chưa bao giờ thấy qua ánh mắt người nào ngốc nghếch tuyệt vọng như thế... lại để cho lòng bỗng nhiên co lại, gần như nên lời.
      Sờ lên mạch môn Cổ Nhược, lại cúi đầu cẩn thận nghe ngực . Khẽ lắc đầu: "Tìm chỗ, đem chôn cất à nha."
      Ngắn ngủn câu, liền đem Hoa Tích Nguyệt đánh vào địa ngục, nàng gương mặt trắng tuyết, ngơ ngác nhìn : "Ngươi có thể cứu chữa, ngươi có thể cứu chữa làm sao có thể gạt ta? Ngươi làm sao có thể gạt ta? !"
      Dạ Tang im lặng, ra lời.
      "Nguyên lai ngươi là gạt ta . . Nhưng là, chết ta còn sống được sao?"
      Hoa Tích Nguyệt lộ vẻ sầu thảm cười cười, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhắn vẻ tĩnh mịch, tựa hồ tất cả sinh cơ đều theo Cổ Nhược mà . Chậm rãi giơ tay lên...
      Dạ Tang nhíu mày, bộ dáng nóng tính cùng bực bội.
      phát bắt được tay của nàng, cả giận : "Ngươi muốn thế nào? Có bổn tọa ở đây, ngươi đừng mơ tưởng tìm cái chết!"
      Hoa Tích Nguyệt lộ vẻ sầu thảm cười cười: "Ngươi ngăn được ta nhất thời, ngăn được ta cả đời, Dạ Tang, ngươi cần uổng phí khí lực."
      Nàng cúi đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cổ Nhược, nhàng cười cười: "Cổ Nhược , tử sinh đều là giả vọng, như vậy ta cũng muốn mở, làm tiên cũng tốt, làm quái cũng thế, mặc dù là cùng chỗ thành quỷ, ta cũng dừng lại ở bên cạnh của , với ta mà , cái gì cũng quan trọng..."
      Dạ Tang oán hận nhìn nàng, nhất thời biết nên làm thế nào mới tốt.
      Hoa Tích Nguyệt nếu như lòng muốn tìm cái chết, xác thực có biện pháp ngăn cản : "Ngươi hảo hảo cũng sống mấy ngàn năm rồi, chẳng lẽ ngươi muốn tu tiên sao?"
      Hoa Tích Nguyệt , chỉ khẽ lắc đầu.
      Cổ Nhược qua đời, nàng còn lưu lại thân thể ngàn năm tu luyện có tác dụng gì?
      bằng theo , cũng là dứt khoát tự tại!
      Dạ Tang qua lại vài vòng, lộ ra ít lo lắng.
      Bỗng nhiên cắn răng cái, bắt được hai tay Hoa Tích Nguyệt, thản nhiên : "Cũng phải chút biện pháp cũng có, nhưng..."

      64.Ngóc hồ ly.

      Hoa Tích Nguyệt hai mắt giống như bầu trời đêm được những chấm sáng thấp sáng lên,lập tức liền có sinh khí. Nắm chắc tay Dạ Tang:"Biện pháp gì?" Nàng quá mức khẩn trương nắm tay Dạ Tang phát đau.
      Cũng là vì cái gì, Dạ Tang lửa giận bỗng nhiên xông ra. tay lấy tay của nàng đẩy ra,thản nhiên :"Đáp ứng ta hai điều kiện,ta ." Hoa Tích Nguyệt gần như có gì do dự: "Điều kiện gì? Ngươi !chớ hai cái,dù là 200 cái ta cũng hết thảy đáp ứng!"
      Dạ Tang lạnh lùng mà nhìn nàng: "Ta là Vương,mà người cùng từ xưa tới nay liền thề sống chung,nếu muốn để cho ta ra biện pháp cứu ,ngươi ở trước ta dập đầu hai mươi cái!" Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ,lại chút do dự,liền quỳ xuống dập đầu.
      Phanh! phanh! phanh! tiếng dập dầu vang lên to,dưới chân là băng nham cứng rắn,nàng dập đầu mấy cái, trán liền bị thương,huyết nhục mơ hồ thành mảnh.Tuyết trắng mặt đất toàn là máu đỏ tươi,đẹp đẽ mà thê lương.
      Dạ Tang ngón tay ở trong tay áo nắm chặt lại. tung hoành giới mấy ngàn năm,người hướng dập đầu biết có bao nhiêu, cho tới bây giờ cũng có để ở trong lòng.Thậm chí cũng nhìn đến,nhưng bây giờ lại đứng ngồi yên.
      Tức hận thể cước đem nàng đá văng ra,lại muốn đem nàng mà kéo đến! Cái đồ ngốc hồ ly này,vì con người,mà ngay cả tôn nghiêm tối thiểu đều cần đến!
      vất vã đợi nàng dập đầu xong,Hoa Tích Nguyệt lung la lung lây mà đứng lên,đưa đôi mắt nhìn qua :"Cái kia_____điều kiện thứ hai là cái gì? Ngươi mau."
      Dạ Tang đôi mắt sáng như quỷ,nhìn xem nàng từng chữ mà :"Gả cho ta!"
      Cái gì?! Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên lui về phía sau bước, sắc mặt lập tức tái nhợt, vô ý thức mà lắc đầu:", được! Ta thích chính là , ta chỉ có thể gả cho ............"
      '' nếu như chết rồi,ngươi căn bản gả bất thành!" Dạ Tang cười lạnh: "Huống chi cho dù đem cứu sống, lại có thể sống được bao nhiêu năm? Ngươi về sau cuộc sống còn rất dài, để có người có thể cùng ngươi vượt qua những ngày daì đằng đẵng chỉ có ta, chỉ có thể là đoạn sinh mệnh khách qua đường, lão tử quan tâm tới ......,chờ về sau chết ngươi hãy gả cho ta.!
      Bạch Phụng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']65. dùng hết biện pháp cũng được.

      Edit: Chi Phạm

      ']beta:Evy Nguyen




      ",,..."Hoa Tích Nguyệt lắc đầu, trong nội tâm mảnh hỗn loạn.Trong lòng của nàng dù là lên tận bích lạc hay xuống hoàng tuyền, nàng đều cùng Cổ Nhược ở cùng chổ, tuyệt để Cổ Nhược chết mà nàng mặt khác lại lập gia đình.......

      "Ngươi đáp ứng? sợ tại chết sao?" Dạ Tang ở trong đôi mắt ánh sáng lập lòe, đáy lòng lan tràn mảnh đắng chát. Con hồ ly chết tiệt này, cứ như vậy chán ghét mình sao?Thà rằng trơ mắt nhìn Cổ Nhược chết, cũng đáp ứng gả cho chính mình. Là nàng đối với Cổ Nhược đủ, hay là chính mình quá kém cỏi?

      Hoa Tích Nguyệt "Bịch" tiếng lại quỳ mặt đất,bàn tay bé bắt được vạt áo của :"Dạ Tang, van cầu ngươi đổi lại cái điều kiện khác........van cầu ngươi!" Nàng lại dập đầu lần nữa. Dạ Tang lạnh lùng mà nhìn nàng,cảm xúc cùng nội lực thể khống chế mà mãnh liệt gia tăng. chưởng đánh ra trụ băng ở bên cạnh. "Rầm ào ào" tiếng, băng trụ liền biến thành bột mịn, tuyết sương mù tràn ngập, đem thân ảnh ba người bao phủ.

      Hoa Tích Nguyệt thân thể có chút run lên,vô ý thức mà ôm lấy Cổ Nhược thân thể lạnh như băng,vì mà che chắn mảnh vụn băng tuyết. Dạ Tang hơi nhắm mắt lại, làm vương cũng là thất bại. Mấy ngàn năm nay đều là các nữ như tre già măng mộc mà quấn ở người . tại vất vả thích người, nhưng mà dùng hết biện pháp mà cũng được..........

      Hoa Tích Nguyệt rung động, rung động mà nhìn , hiểu tại sao bỗng nhiên lại tức giận như vậy? Dạ Tang mở to mắt, nhìn Hoa Tích Nguyệt như con thỏ bị giật mình mà nhìn qua , mà hết lần này đến lần khác đều tỏ vẻ quật cường, mà ở sườn núi lại lạnh thấu xương.

      Hoa Tích Nguyệt vốn là sợ lạnh,thời điểm thân còn là hồ ly có lớp lông dày còn có thể chịu được, nhưng mà tại nàng biến thân thành người, quần áo đơn bạc, trong gió rét thân thể phát run, vốn là cái miệng nhắn phấn nộn đều bị lạnh đông cứng rồi.

      <div align="

      ']']66.Là trinh tiết của ngươi trọng yếu,hay là mệnh '] trọng yếu.

      navy;']Edit: Chi Phạm

      ']beta:Evy Nguyen




      Hoa Tích Nguyệt "bịch" tiếng ngồi mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy."Đây là điều kiện cuối cùng, tuyệt sửa đổi! trinh tiết của ngươi trọng yếu, hay là mạng quan trọng? cái này tất cả do ngươi lựa chọn. Ngươi có thể đáp ứng,cũng có thể cùng hai người cùng chết, ta ngăn cản......"

      Dạ Tang con mắt hàn quang lạnh như băng mà nhìn nàng. Hoa Tích Nguyệt nhìn ánh mắt của liền biết quyết định chủ ý, tiếp tục khoan nhượng, trong lòng mảnh tuyệt vọng. Cúi đầu nhìn Cổ Nhược ở trong lòng, cánh môi xinh xắn bị cắn trở thành màu trắng. Quyết định chắc chắn:" Được! ta đáp ứng ngươi! bất quá muốn ngươi trước đem cứu tỉnh!"

      Dạ Tang nhìn ánh mắt nàng ảm đạm tuyệt vọng, bộ dạng biểu lộ thong dong chịu chết trong lòng cũng biết là cái tư vị gì. làm việc gần đây vừa chính vừa tà, toàn bộ do cá nhân thích, làm theo ý mình, cái gì đạo đức ý niệm, quy tắc trong mắt tất cả đều vô dụng, vốn trong lòng , cứu Cổ Nhược, nàng lấy thân báo đáp là rất công bằng, có gì là ổn. Nhưng xem thần sắc Hoa Tích Nguyệt, vậy mà trong nội tâm đau xót, cổ buồn bực như hỏa đốt (nấu) lại có cảm giác áy náy tại trong lòng mà quẩn quanh. hừ tiếng.

      "Tốt, bổn tọa cũng sợ ngươi quỵt nợ, ta đáp ứng ngươi, cứu trước" Ngồi xổm người xuống, theo trong miệng lây ra viên nội đan trong suốt, trong lúc này viên nội đan sáng bóng lưu chuyển, giống như là được nấu ở hỏa diệm u ám, cậy mở môi Cổ Nhược, nhét viên nội đan vào. chưởng ở trước ngực Cổ Nhược, luồng ánh sáng lục quang lóe ra.

      Nhắc tới cũng kỳ,Cổ Nhược băng sương người từng lớp, từng lớp hòa tan, thân thể cứng ngắt cũng chầm chậm mềm mại hơn. Hoa Tích Nguyệt ở bên khẩn trương mà nhìn xem , tiếng cũng dám phát ra. Lại lát sau, trán Dạ Tang có mồ hôi chảy xuống, hiển nhiên là thập phần vất vả. Ước chừng qua nửa canh giờ, Dạ Tang rốt cục cũng thu tay lại, đưa tay ra sau lưng Cổ Nhược vỗ cái, viên nội trong suốt lại từ trong miệng nhả ra.

      Chỉ là sắc mặt có chút biên thành màu đen, độ sáng so với vừa rồi cũng kém hơn rất nhiều.Dạ Tang thở ra hơi, chậm rải đưa tay vào trong ngực, lấy ra bông hoa quỳnh màu sắc đỏ tươi.
      Bạch Phụng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      67. là chính cống ngốc hồ ly.
      Edit : Zennie
      beta: Evy Nguyen
      Cái hoa này cùng với hoa quỳnh bình thường khác so ra hình dáng có gì đặc biệt, nhưng màu sắc đặc biệt đỏ tươi, lưu quang tỏa sáng. Ánh với tay Dạ Tang cùng mảnh đỏ tươi, diêm dúa lẳng lơ tươi đẹp, phảng phất như muốn dẫn người vào loại ảo cảnh.
      Hoa Tích Nguyệt thân thể chấn động: "Huyết hoa quỳnh! cái này là huyết hoa quỳnh sao?" tim đập bang bang trực nhảy ra, nghĩ nàng cùng Cổ Nhược vất vả tìm kiếm, vậy mà lại nằm ở trong tay con sói này. Dạ Tang nhìn nàng cái: "Coi như ngươi biết hàng, đây chính là thứ tốt nhất, lão tử đây ở trong động canh nó 60 năm, nghĩ tới ngược lại tiểu tử này được tiện nghi."
      cùng Hoa Tích Nguyệt nhảm, đem miệng Cổ Nhược lần nữa cạy mở ra, đưa huyết hoa quỳnh tách ra thành khối đưa vào trong miệng, ở sau lưng dùng nội lực liền giúp Cổ Nhược đem đóa huyết hoa quỳnh nuốt xuống,được bàn tay của trợ giúp, đóa hoa quỳnh ở trong cơ thể Cổ Nhược hóa mở............
      Vất vã lâu, rốt cục thở phào cái, đứng dạy:" tốt rồi! "
      Hoa Tích Nguyệt nhào qua sờ lên mạch môn Cổ Nhược sắc mặt hơi đổi, lại chưa từ bỏ ý định mà tại ngực của nghe chút, khuôn mặt nhắn nhất thời thất vọng:" Vẫn là được! căn bản có sống! hô hấp, tim đập đều có!" Dạ Tang trừng mắt liếc nàng." Ngươi gấp cái gì, còn bước cuối cùng chưa có hoàn thành đây"
      "A?còn có cái trình tự gì?"Hoa Tích Nguyệt kinh ngạc nhìn , Dạ Tang chậm rãi :" Tại đây phải chỗ chuyện, ngươi trông ngươi xem, khuôn mặt nhắn đều đông lạnh rồi, chúng ta vẫn là về lưu ly cung của bổn vương trước a." Hoa Tích Nguyệt cúi đầu "Cổ Nhược thích ở chỗ đó, nếu như tỉnh lại phát là ở lưu ly cung, ta sợ..............."
      Dạ Tang trừng mắt liếc nàng "Ngươi sợ, ngươi sợ, ngươi cái gì cũng đều vì mà nghĩ tới, đối với ngươi chưa hẳn như thế" Hoa Tích Nguyệt ở trong tâm run lên, cắn cắn bờ môi:" Ta mặc kệ đối với ta như thế nào, chỉ cần cho phép ta đối với tốt là được rồi."
      "Đồ ngốc, ngươi đúng là chính cống ngốc- hồ ly!" Dạ Tang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép." Vậy ngươi nơi nào,nơi này quá lạnh phải là nơi thích hợp để chữa thương." Dạ Tang có chút bất đắc dĩ

      68.Ta thế nào cũng quan hệ.
      Edit : Zennie
      beta: Evy Nguyen
      "Vẫn là hồi khách điếm a, phòng của bọn ta còn chưa có trả." Hoa Tích Nguyệt nghĩ nghĩ , Dạ Tang thản nhiên : Tốt, theo ý ngươi, bất quá đợi cứu sống,ngươi hãy theo ta hồi lưu linh cung."
      Hoa Tích Nguyệt sắc mặt tái nhợt, gật đầu:" yên tâm,ta nuốt lời.”
      Dạ Tang nhìn nàng cái, hừ tiếng thản nhiên :" Vậy cũng tốt, ôm lấy người , ta mang hai ngươi trở về.........Theo lời đem Cổ Nhược ôm lên. Dạ Tang miệng lẩm bẩm liền xuất cái vòng tròn sương mù mờ mịt ở chỗ trống, lôi kéo Hoa Tích Nguyệt cất bước vào. Hoa Tích Nguyệt chỉ thấy trước mắt choáng váng lại chóng mặt, lúc mở mắt ra ở trong phòng khách điếm.
      thành công! vậy mà có thể thành công!
      Hoa Tích Nguyệt giật mình mà mở to hai mắt, khỏi liếc nhìn Dạ Tang cái. Bất quá nàng lúc này có tâm tình mà hỏi cái gì. Đem Cổ Nhược cẩn thận đặt giường, Cổ Nhược lúc này thân thể mềm mại như lúc ban đầu, cùng người bình thường có gì khác nhau,chỉ là có tim đập cùng hô hấp, thân thể như trước lạnh buốt, hơi nhắm mắt lại như ngủ, Hoa Tích Nguyệt nhìn Dạ Tang:" bước cuối cùng là cái gì?ngươi có thể ra hết a!"
      Dạ Tang nhìn nàng cái,ánh mắt có chút cổ quái,thản nhiên :" Bước cuối cùng này lại muốn ngươi xuất thủ...............nhưng có thể có chút nguy hiểm."
      Hoa Tích Nguyệt do dự liền :" có vấn đề gì, chỉ cần có thể cứu sống, ta thế nào cũng quan hệ." Dạ Tang trừng mắt liếc nàng " ta còn có quan hệ, ngươi chết ta biết tìm ai thực lời hứa đây? chỉ cho phép thành công cho phép thất bại!"
      Hoa Tích Nguyệt vội vàng gật đầu ."Ân, ân, tốt, ngươi có thể ." Dạ Tang cũng cùng Hoa Tích Nguyệt nhảm cái khác, thẳng:" Ngươi có biết hay tộc có loại thuật là mê hoặc hồn cộng sinh thuật? Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ:" hồn cộng sinh thuật? có ý tứ gì?"
      Dạ Tang lạnh lùng :"Đây là loại cấm thuật, như là ngươi dùng đám hồn cưỡng ép lưu lại hồn phách của dùng máu để dẫn, đem tinh mạng hai người buộc chặt cùng chỗ, cùng sống cùng chết......."


      Bạch Phụng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      69.Hạnh phúc tìm thấy nam bắc..................

      darkEdit : Zennie

      beta: Evy Nguyen



      Hoa Tích Nguyệt đôi mắt sáng lên:"Tính mạng gắng kểt với nhau? vậy có phải hay ta sống bao lâu có thể sống bao lâu?" Dạ Tang xùy~~mà cười cười "Nằm mơ! dù sao cũng là người, sống lâu, tuy là ăn hết huyết hoa quỳnh, cũng chỉ có thể ngăn chặn chất độc ở trong cơ thể , chứ có thích hợp làm giải dược, mười năm về sau độc tố của phác tác, hơn nữa khi phát tác, chính là thần tiên cũng cứu nổi , trực tiếp hồn phi phách tán, mà có đầu thai chuyển thế cũng thể."

      Hoa Tích Nguyệt đôi mắt ảm đạm xuống:

      "Vậy ngươi tính mạng buộc chặt chỗ là có ý gì?"

      Dạ Tang thản nhiên :

      " loại thuật này cần nửa tính mạng ngươi làm thứ trao đổi, hơn nữa thời điểm chết, ngươi cũng gặp đại kiếp nạn, có thể qua được hay , thể trước được. Nếu như qua được, ngươi cũng liền hồn phi phách tán. Dù là xương cốt cũng còn! Như thế nào? ngươi muốn hay trả cái giá như vậy đổi lại cho mấy năm cuộc sống?"

      Lời , đến đây Dạ Tang khỏi dừng lại thở dài, cái giá này bỏ ra quá đắc, cho dù là cũng nguyện ý như vậy. Hoa Tích Nguyệt gần như có gì do dự gật đầu:

      " Cũng tốt, chỉ cần có thể tỉnh lại, ta tại hồn phi phách tán cũng có sao. Bắt đầu , dạy cho ta làm như thế nào."

      Trong ánh mắt của nàng tràn đầy ý chí cùng cương quyết. Cổ Nhược cuối cùng cũng có thể sống lại,mọi lo lắng của nàng dương như lập tức biến mất. Tâm như đống cũng thoáng cái bình ổn xuống. Giống như có định hải thần châm vậy.

      Dạ Tang trừng mắt nhìn nàng, trong nội tâm cũng thể là cái tư vị gì. Chỉ muốn đánh cái tát đập tỉnh nàng, lại muốn đem nàng ôm vào trong ngực. còn có tia bội phục cùng hâm mộ. Con hồ ly này tuy ngu dại, nhưng cũng làm cho ngừi ta đau lòng. Nếu như, nàng có thể đem tình cảm này mà chia cho mình nữa, có lẽ chính mình thấy rất hạnh phúc rồi cần tìm khắp nam bắc. Bỗng nhiên đối với Cổ Nhược sinh lòng đố kỵ muốn chết,Cái con người này sao mà may mắn, có được hồng nhan tri kỷ như vậy.




      70.Làm sao có người vì mình mà hi sinh nửa phần.

      Edit : Zennie

      beta: Evy Nguyen



      Chính mình tung hoành nữa đời,nhân duyên vô số,cái gọi là hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ,nhưng các nàng đều chỉ nghĩ cho bản thân mình.Cố gắng có bảo bối,cố gắng có tinh lực hoặc là cố gắng để có được đạo bùa hộ mệnh.Đâu có người nào vì chính mình mà hy sinh phần?

      sâu nhìn Hoa Tích Nguyệt rầu rĩ mà :

      " Tốt rồi, bắt đầu !"

      Làm cho nàng khoanh chân ngồi xuống, cùng Cổ Nhược đối mặt.Tại hai cánh tay vẽ lên đạo phù chú, sau đó cắt ra đạo máu tươi, lại ở hai tay Cổ Nhược làm động tác tương tự, sau đó làm cho bọn họ song chưởng với nhau.

      Nhắc đến cũng kỳ lạ Hoa Tích Nguyệt hai tay cùng với Cổ Nhược vừa mới tiếp xúc với nhau, ở trong tay máu tươi liền khởi động lên, hai người như là tiếp cùng mạch máu, theo lòng bàn tay của bọn họ làm trung gian, hòa vào nhau...............

      Dạ Tang trong lòng bàn tay sử dụng phép thuật, luồng bạch quang từ trong lòng bàn tay nhanh chóng bay ra,đem hai người đối diện dần dần bao phủ ................

      Cũng biết trải qua bao nhiêu lâu, khuôn mặt nhắn của Hoa Tích Nguyệt càng ngày càng trắng, mà Cổ Nhược vốn là mặt tái nhợt mà gò má giờ phút này tia đỏ ửng. Lại lát sau, Cổ Nhược ngực bắt đầu có tia phập phồng, tuy là chẳng có ràng, nhưng có thể khôi phục lại hô hấp.

      Hoa Tích Nguyệt tuy bị từng đợt choáng váng, nhưng vẫn chú ý động tĩnh của Cổ Nhược. người có chút biến hóa nào nàng đều nhìn thấy .Trong mắt của nàng, lồng ngực của Cổ Nhược phập phồng quả so với đời sở hữu tất cả bảo bối cộng lại còn tốt hơn. đôi mắt chăm chăm nhìn vào mặt Cổ Nhược, nước mắt như mưa mà rơi xuống.

      Bạch quang dần dần tản , Hoa Tích Nguyệt hai người tay đối với nhau, huyết dịch ở trong tay rốt cục cũng ngừng lưu chuyển:

      "Tốt rồi!"

      Dạ Tang cũng là đầu đầy mồ hôi, gương mặt có chút phát xanh, hiển nhiên là dùng công phu quá sức, mệt mỏi cũng . Vung tay lên, đạo ánh sáng màu xanh ra, đem Hoa Tích Nguyệt hai người đối diện bàn tay tách ra, Hoa Tích Nguyệt sắc mặt tái nhợt như đám quỷ vô hồn, bàn tay vừa cùng Cổ Nhược tách ra, nàng liền chao đảo cái té xuống, đem Cổ Nhược ở đối diện cùng té ngã, hai người áp lại với nhau, Hoa Tích Nguyệt ghé vào lồng ngực Cổ Nhược, nghe tiếng tim đập của .

      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :