1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi – Phiên ngoại

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      51. Trái tim khó có thể thừa nhận cảm xúc này

      darkEdit :Zennie

      Beta:Evy Nguyen



      Cũng là vì mới đến chân núi Ngả Vân ở Bắc Cương này, đụng phải Lang Vương Dạ Tang, chịu rất nhiều khổ sở…..

      Tuyết phía trước càng lúc càng dày, đường cũng càng ngày càng dễ .

      Khắp nơi đều là hầm băng cùng sơn động lớn .

      cẩn thận bị rơi xuống kẽ nứt băng tuyết mà tan xương nát thịt.

      Tốc độ Cổ Nhược ràng chậm rất nhiều.

      Tuy nhiên Hoa Tích Nguyệt vạn phần nỡ rời vòng ôm ấp này, nhưng cũng biết lúc này phải thời điểm để tham luyến.

      Loạng choạng giúp bản thân đứng vững, : "Ta cảm giác tốt hơn nhiều, vẫn là tự mình thôi."

      Cổ Nhược khẽ gật đầu: "Theo sát ta, ở đây vẫn còn rất nhiều trận pháp cùng bẫy rập do Dạ Tang thiết lập."

      Hoa Tích Nguyệt ừ tiếng, theo sát phía sau của .

      Lại được lúc, xa thấy phía trước cách đó xa có tia sáng. Nghiêng nghiêng phát ra những tia sang vàng vọt, giống như có vầng trăng nghiêng nghiêng nơi đó.

      "Cổ Nhược, nơi đó có phải cửa thoát hiểm ?" Hoa Tích Nguyệt hưng phấn lên.

      Cổ Nhược gật đầu, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy nàng.

      Hoa Tích Nguyệt lại càng hoảng sợ, chợt cảm thấy trái tim khó có thể thừa nhận cảm xúc này, bắt đầu cà lăm: "Làm... Làm gì thế?"

      Cổ Nhược lại nhìn cũng nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt câu: "Nơi này có Minh Hỏa, là khắc tinh của Hồ tộc."

      Quanh người có ánh sáng bạc phát ra, bao quanh thành vầng sáng, bao bọc lấy hai người bên trong.

      Bước chân của Cổ Nhược đột nhiên nhanh hơn.

      Giống như làn gió lướt, nhanh chóng lướt về vầng sang vằng vặc đó.

      Đến gần mới nhìn thấy , lỗ hổng màu vàng nhạt đó cháy lên những ánh lửa mà vàng, vẫn chưa tiếp cận đến, có thể cảm nhận được từng cơ gió nóng rực đập vào mặt.

      "Cố nhịn chút!"

      Cổ Nhược thấp giọng dặn dò câu, thân hình lập tức xuyên thẳng vàp trong ngọn lửa!

      Ngay lúc đó Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên có cảm giác luồng nóng rực đập vào mặt.

      Tuy ở bên trong màn hào quang của Cổ Nhược, những vẫn cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị bỏng khó chịu, thở thông cùng đau đớn.

      Nàng kìm lòng được co rụt thân thể, ngẩng đầu nhìn Cổ Nhược.

      Thấy sắc mặt gần đây tái nhợt cũng nhiễm lên ửng đỏ, chóp mũi có mồ hôi chảy ra.

      Mình núp ở ở trong màn hào quang của còn thiêu đốt khó chịu như thế, đừng chi khi mực dùng thân thể ngăn cản Minh Hỏa khổ sở đến bao nhiêu.




      52. Cuốn phải hay là độc lại phát

      darkEdit :Zennie

      Beta:Evy Nguyen



      Cũng may cắn chặt răng, dưới bàn chân hề ngừng lại.

      Ước chừng qua thời gian nửa chén trà , rốt cục đột phá được ngọn lửa vàng rực kia.

      PHỐC tiếng vang vang lên, thân thể hai người rơi thẳng xuống suy sụp.

      Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, thân thể bị Cổ Nhược ôm rơi vào phía cánh đồng tuyết.

      Bốn phía là mảnh tuyết trắng mênh mông, ở trong bóng đêm lóe ánh sáng nhạt.

      Vừa mới rơi mặt đất, Cổ Nhược liền thả nàng.

      Cho tới giờ khắc này Hoa Tích Nguyệt vẫn còn cảm thấy toàn thân nóng rực, đau đớn khó chịu nên lời.

      Nhìn Cổ Nhược, thấy sắc mặt của Cổ Nhược cũng ra tia tái nhợt, trong gió ho khan vài tiếng.

      Hiển nhiên bị thương cũng .

      Hoa Tích Nguyệt vừa đau lòng lại vừa cảm kích, cuống quít bổ nhào qua: "Cổ Nhược, ngươi sao rồi?"

      Cổ Nhược hơi né tránh, tránh được tay của nàng, lắc đầu: "Yên tâm, ta sao. thôi, chúng ta về khách sạn trước."

      Dẫn đầu thẳng về phía trước.

      Hai người trở lại khách sạn, lần này Cổ Nhược lại muốn hai gian phòng, câu: "Có chuyện gì ngày mai sau, ngươi nghỉ ngơi trước chút ."

      Liền vào nhà.

      Hoa Tích Nguyệt nhìn sắc mặt lạnh lẽo của , nhất thời cũng dám quấy rầy.

      Nghĩ rằng Dạ Tang cũng tiếp tục đến quấy rối nàng, liền đành phải ngơ ngẩn trở về phòng của mình.

      Ban ngày nàng ngủ quá nhiều rồi, hôm nay chuyện phát sinh tại quả là quá nhiều, nàng dị thường hưng phấn, lật qua lật lại nhưng vẫn ngủ được.

      Đột nhiên loáng thoáng nghe thấy thanh chén trà bị vỡ vụn, nàng nghi là ảo giác của mình, lại dường như nghe thấy từ trong phòng Cổ Nhược truyền đến. Trái lo phải nghĩ, lo lắng, vội vã khoác thêm y phục chạy ra ngoài nhìn thử xem.

      đến ngoài cửa Cổ Nhược, nhìn thấy bên trong tối thui, tần ngần cả buổi vẫn dám vào.

      Nghiêng tai nghe ngóng hồi, lại nghe được bất luận động tĩnh gì. Quay người định rời khỏi.

      được vài bước, chợt nghe trong phòng truyền ra tiếng ho khan cực thấp dường như bị đè nén.

      Nếu phải lỗ tai hồ ly cực kì thính, Hoa Tích Nguyệt lại ngưng thần, ước chừng cũng nghe thấy thanh này.

      bị làm sao vậy? Có phải độc lại phát hay ?

      Hoa Tích Nguyệt rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, thò tay liền đẩy cửa vào.
      Bạch Phụng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      53. đêm ngủ
      Edit :Zennie
      Beta:Evy Nguyen

      ngờ cửa bị khóa ở bên trong, nàng hoàn toàn đẩy ra.
      Nàng quýnh lên, kêu ầm lên: "Cổ Nhược, Cổ Nhược!"
      thanh ho ở bên trong phòng lập tức ngưng bặt, giọng của Cổ Nhược truyền ra: "Chuyện gì?" Thanh bình tĩnh có sóng, giống như cũng có chuyện gì.
      "Cổ Nhược, có phải ngươi bị thương rồi hay ? Thi độc lại phát tác rồi đúng ? Ngươi mở cửa, để cho ta vào xem ngươi." Hoa Tích Nguyệt rất yên tâm.
      "Ta sao, sắc trời còn sớm, ngươi trở về nghỉ ngơi ."
      Hoa Tích Nguyệt làm sao yên tâm chứ, ở ngoài cửa tới lui, muốn xông vào, nhưng lại dám.
      Do dự lâu, mới : "À ừm... Chúng ta khi nào tìm huyết hoa quỳnh?"
      "Ngày mai. Ta gọi ngươi." Trong thanh của Cổ Nhược có tia mệt mỏi.
      "Ừm, được rồi." Trong lòng của Hoa Tích Nguyệt tuy nỡ nhưng cũng có biện pháp.
      Cửa phòng Cổ Nhược dường như cũng phải khóa trái bên trong đơn giản như vậy, còn có tầng kết giới nhàn nhạt nhìn thấy, nàng hoàn toàn thể phá nổi.
      Đành phải lui trở về.
      đêm ngủ, trời mới vừa tờ mờ sáng, nàng liền lăn lông lốc nhảy dựng lên, vội vã chạy đến trước cửa phòng của Cổ Nhược.
      Trong phòng hề có động tĩnh gì như trước, nàng do dự chút, nhàng gõ cửa: "Cổ Nhược, ngươi dậy chưa?"
      Trong phòng có bất cứ động tĩnh gì.
      Trong nội tâm nàng trầm xuống, gõ mạnh hơn: "Cổ Nhược, Cổ Nhược, mở cửa, mở cửa...(Trời ạ- chậm thôi!!!)."
      Trong phòng yên lặng như chết. Mà ngay cả tầng kết giới kia cũng biến mất.
      "Chẳng lẽ độc của lại phát? !" Hoa Tích Nguyệt rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, bỗng nhiên đẩy cửa ra.
      Trong phòng trống rỗng, căn bản ai.
      Lại nhìn giường, đệm chăn chỉnh tề, hiển nhiên có người ngủ qua.
      Trong phòng còn có khí tức Cổ Nhược còn sót lại, nhưng người lại biết tung tích.
      Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, trước mặt bỗng tối sầm, gần như đứng nổi, lẽ Cổ Nhược lại bỏ mình lại trước rồi? !
      Nàng vội vàng mà xem xét phen, mặt đất có chén trà mảnh vỡ. Mảnh vỡ bên có mơ hồ tơ máu.
      Dưới mặt đất tuy nhiên có người quét dọn qua, nhưng vẫn bị nàng phát vết máu phun tung toé lốm đa lốm đốm góc tường...
      ho ra máu rồi!

      54.xé rách đau đớn
      Edit :Zennie
      Beta:Evy Nguyen

      Trước mặt Hoa Tích Nguyệt bỗng tối sầm, nàng đương nhiên biết dùng bệnh tình của Cổ Nhược, ho ra máu đại biểu cho cái gì.
      Đó chính là dấu hiệu thi độc trước khi đại bộc phát!
      cách khác, nếu tìm được giải dược, tối đa chỉ còn có ba ngày tuổi thọ!
      Cổ Nhược nhất định cũng biết điểm này, cho nên sau khi ho ra máu quyết định rời khỏi nàng!
      lặng lẽ rồi!
      lần này, chỉ sợ suốt đời này khó có ngày gặp lại!
      bàn, có tờ giấy được dằn lên đó.
      Nàng bước đến, lấy lên đọc, chỉ vẹn vẹn có mấy hàng chữ: Sinh tử đều có số, mọi tùy duyên, đừng tìm. Hoa Tích Nguyệt, bảo trọng! .
      Hoa Tích Nguyệt 'Bịch' tiếng ngồi dưới đất, cảm thấy tim mình như bị vỡ nát.
      , nàng muốn rời khỏi ! Sao lại có thể ngay lúc nàng có hy vọng nhất mà rời khỏi chứ? !
      sống ngày, nàng ở cùng ngày.
      Vô luận làm thần, thành quỷ, làm người, làm quái, nàng chỉ muốn cùng ở chung chỗ!
      Nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên. được, nàng nhất định phải tìm được ! Muốn bỏ qua nàng? dễ dàng như vậy!
      Nàng lao ra khỏi khách điếm giống như cơn gió. Ngại thân người bất tiện, nàng dứt khoát lại biến trở về nguyên thân.
      Muốn dùng biện pháp giống như trước kia men theo mùi mà tìm kiếm.
      Dù sao khứu giác của hồ ly còn mẩn cảm hơn nhiều so với cẩu, sợ chạy trốn mất.
      Nàng men theo mùi vào đường cái, lại phát mùi của lại biến mất rồi!
      Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định ngửi ngửi bốn phía, vẫn có.
      Cái này, nàng triệt để trợn tròn mắt.
      Cổ Nhược lại thi pháp giấu mùi của bản thân!
      Xem ra, hạ quyết tâm cho nàng tìm gặp rồi...
      Hoa Tích Nguyệt gần như muốn khóc. Mờ mịt mà đứng ở đường cái, nhất thời biết nên nơi nào.
      Bỗng nhiên, nàng như nhớ ra cái gì đó, lại xông về khách sạn, vọt tới gian phòng của Cổ Nhược.
      Mở hốc tường trong phòng nhìn thử, phát chỉ đỏ cùng ngọc xẻng biến mất thấy.
      Có lẽ, Cổ Nhược tự mình tìm Huyết Hoa Quỳnh kia rồi?
      Có lẽ, cũng chưa toàn bộ buông lỏng hi vọng sinh tồn, chỉ là muốn liên lụy đến mình...
      Đôi mắt lập màu tím của nàng lập tức thắp sáng.
      Bạch Phụng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      55. Tử kỳ đến

      darkEdit :Zennie

      magenta;Beta:Evy Nguyen



      Cổ Nhược đến núi Ngả Vân mình rồi!

      được, nàng muốn tìm !

      Thế nhưng, núi Ngả Vân kéo dài hang trăm dặm, nàng nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu?

      Bất quá, có hướng để tìm còn hơn so vơi mò kiếm cách vô vọng, nàng cũng đến núi Ngả Vân, chừng còn có thể tìm mùi của !

      Nàng nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy về hướng núi Ngả Vân...

      Trời cùng đất đều là màu trắng, trắng xoá mảnh, nhìn những dãy núi liên tiếp phập phồng lồng lộng, giống như mảnh huyền ảo, nửa bị sương che, nửa bị mây lấp, biến ảo khôn lường và lặng lẽ mênh mông ở thế gian này biết sừng sững bao nhiêu trăm triệu năm.

      Dưới chân tuyết đọng chừng dày hơn thước, khắp nơi đều là đóng băng tuyết vùi, tay áo Cổ Nhược bồng bềnh, ở trong núi gian nan mà bôn ba đến.

      vốn bị thi độc xâm nhập thân thể, vì cứu Hoa Tích Nguyệt cùng Dạ Tang tranh đấu duyên cớ hao phí ít linh lực, thi độc trong cơ thể rốt cuộc thể kiềm được nữa, rốt cục tiến vào cốt tủy, trải rộng mỗi chỗ trong toàn thân.

      Trong đêm, ho ít máu, liền biết thi độc lập tức sắp đại bạo phát.

      khi bộc phát, trừ phi tìm được Huyết hoa quỳnh để áp chế độc tính, bằng tử kỳ của đến.

      đương nhiên biết tình ý của Hoa Tích Nguyệt đối với , nhưng muốn liên lụy nàng.

      là người, mà nàng là tiên hồ, tính mạng con người so với tiên hồ ngắn ngủn giống như cái chớp mắt, cho dù khỏe mạnh, giữa và nàng căn bản cũng có khả năng.

      Huống chi là người sắp chết, càng thêm cần chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, cho phép nó mọc rễ nẩy mầm.

      Cho nên suy nghĩ hơn nửa đêm, rốt cục lựa chọn rời .

      Biết Hoa Tích Nguyệt chắc chắn men theo mùi tìm kiếm, liền dung pháp thuật, che dấu mùi bản thân.

      Nhưng loại này thuật thể bền bỉ, chưa tới canh giờ, giải khai.

      Nhưng cũng may lúc này tiến vào trong núi Ngả Vân, núi Ngả Vân lớn như vậy, Hoa Tích Nguyệt chưa hẳn có thể tìm được

      Là phúc, hay họa đó cũng là chuyện bình thường, sinh tử cũng quan tâm lắm, chẳng qua vốn là Tế Ti, đương nhiên cũng trân quý sinh mạng chút.

      Đại đạo nên theo tự nhiên, bất kể là đối với bản thân hay là đối với người khác, chỉ cần cố hết sức mình, là thành công, hay thất bại, với , còn quan trọng nữa rồi.




      56. Nàng làm bạn

      Edit :Zennie

      magenta;Beta:Evy Nguyen



      Trong nội tâm chỉ có ý niệm, nếu có thể thừa dịp lúc độc phát tác tìm được huyết hoa quỳnh, đó là rất tốt.

      Nhưng lại thể, liền vô thanh vô tức mà tọa hóa trong núi này, đó cũng là ý kiến hay.

      Trúng chất độc này về sau, biết lạnh là cái tư vị gì.

      Nhưng hôm nay, núi gió thổi lạnh thấu xương, lại giật nảy mình rùng mình cái, chỉ cảm thấy hàn khí xuyên vào xương tủy.

      Khóe môi khỏi lộ ra nụ cười khổ, xem ra, đại nạn lâm đầu rồi.

      Ven đường lại bắt được mấy tiểu núi, ép hỏi, cuối cùng biết địa phương sinh trưởng huyết hoa quỳnh.

      Biết huyết hoa quỳnh sinh trưởng tại phía Bắc chân núi Ngả Vân Sơn chân núi trong bang động.

      Tuyết rơi nhiều phong núi, khắp nơi vắng vẻ, toàn bộ núi, người trù trừ độc hành.

      Bay qua mấy đỉnh núi, tiến vào trong hạp cốc.

      mặt đất có tuyết, tất cả đều là băng.

      đường trượt lấy tiến lên.

      Con đường phía trước càng càng chật vật, nhưng hai bên băng bích sáng dị thường, ánh sáng chiết xạ đến đáy cốc, bốn phía sáng bạch giống như tiên cảnh.

      Kỳ dị nhất chính là trong góc ràng còn có thực vật biết tên sinh trưởng.

      y thuật gần đây tương đối cao minh, tự nhiên nhận ra mấy thứ trong đó là trân quý dược thảo thế gian, liền thuận tay hái.

      như vậy gần ba bốn canh giờ, băng đạo này lại giống như có tận cùng.

      Cổ Nhược ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời ráng hồng rậm rạp, trung bông tuyết phất phới, ở giữa thiên địa chỉ có mình người...

      Như vậy trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Trước kia, cũng thường có cảm giác như vậy,

      Thế nhưng mà, chỉ biết cảm thấy nội tâm rất an bình, chưa bao giờ như lúc này, vậy mà cảm thấy độc.

      Có lẽ là cùng người ở chung, quá lâu sao?

      Liên lụy tới thế tục thị phi bên trong, nhiều lắm sao?

      Thói quen cùng tiểu hồ li líu ríu cùng chỗ, luôn chê nàng nhảm, lại để cho thường xuyên hoài nghi nàng phải hồ ly, mà là chim sẻ...

      Hôm nay có nàng làm bạn, trong nội tâm dĩ nhiên là chưa từng có lạnh tình cùng độc.

      "Ai..." sâu kín thở dài hơi, nhìn nhìn con đường phía trước.

      Bạch Phụng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']57. Bén nhọn đau đớn

      darkEdit :Zennie

      Beta: Evy Nguyen



      cỗ đau đớn bén nhọn đột nhiên từ trong đan điền dâng nổi lên.Đau đớn đột nhiên xuất , lại mạnh mẽ vô cùng.Thân thể Cổ Nhược lay động thoáng phát, búng máu thẳng phun tới.Huyết kia phải là màu đỏ tươi, lộ ra loại tím quỷ dị.Hơn nữa cực kỳ sền sệt, mặt đất đập thình thịch động.

      Cổ Nhược trước mặt bỗng tối sầm, suýt nữa té ngã. vịn vào vách tường, người từng đợt rét run.Lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch từng nơi tiết ra trận hàn khí mạnh mẽ tựa hồ muốn đem đông cứng.

      Rốt cục —— vẫn là độc phát sao?

      Cổ Nhược khóe môi xẹt qua tia cười khổ, dựa vào băng bích chậm rãi cố định bên .

      Máu tươi từng miếng từng ngụm phun ra rơi mặt đất, theo gió nhanh như chớp ngưng kết thành búng máu màu tím sậm nhấp nhô, thê diễm và quỷ lệ...

      Trước mắt xẹt qua bóng dáng người.

      Long phù nguyệt, Phượng Thiên Vũ ..

      Cuối cùng là Hoa Tích Nguyệt khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành- khuôn mặt ở đâu đó, rốt cuộc rời được.

      Có lẽ —— chính mình lý do gì rời , nàng thương tâm hồi lại tốt lên sao?

      Dù sao nàng là hồ tiên tu luyện tiên đạo, có rất nhiều thời gian để quên ...

      Thời gian là giải dược tốt nhất để quên người.

      Về sau nàng còn có thể khoái hoạt ..

      Chỉ hi vọng cái con lang quấy rầy nàng.

      Đây là điều duy nhất thể yên tâm.

      thể tưởng tượng được chính mình tới nơi này đời lần.

      Vậy mà tiểu hồ ly là người cuối cùng, cũng là người duy nhất lo lắng.

      Cũng may hôm qua mình xông vào Lưu Ly Cung.

      Tuy rằng chính mình bị thương, nhưng con lang kia cũng thể chiếm tiện nghi .

      Đoán chừng nhất thời bán hội có khí lực mà tìm Hoa Tích Nguyệt phiền toái...

      Chân dần dần tê cứng, thi độc trong thân thể mạnh mẽ đâm tới, thân thể đau tựa hồ như muốn nổ tung.

      cắn chặt răng quan sát, mắt thấy hai chân chậm rãi được kết băng, dần dần lan lên phía .

      Xem ra được bao lâu, cùng núi đông cứng cùng chỗ, trở thành phong cảnh...




      ']58. Bỏ qua...

      darkEdit :Zennie

      Beta: Evy Nguyen



      "Cổ Nhược! Cổ Nhược! Cổ Nhược..."

      Đột nhiên từng tiếng la lên từ trong gió truyền tới.Thanh này lúc đầu thập phần mơ hồ, về sau liền dần dần ràng.Thân thể Cổ Nhược chấn động, mở mắt!

      Hoa Tích Nguyệt! Là thanh Hoa Tích Nguyệt!

      Nàng cuối cùng đến rồi!

      Cổ Nhược trong mắt lên tia chật vật, cần nàng nhìn đến bộ dạng phát độc! Càng muốn để nàng nhìn đến bộ dạng khi chết...

      đầu ngón tay toát ra bạch quang nhàn nhạt, chung quanh tuyết bỗng nhiên như có cái gì quấy phá, toàn bộ hướng tụ lại.

      thân thể vốn lạnh thấu xương, nay tuyết rơi người căn bản tuyệt tan.

      Chỉ chút công phu, bị tuyết ôm chọn hoàn toàn, xa xa nhìn lại, giống như tảng đá lớn hình đầu người.

      Băng này đường, tảng lớn như vậy có thể tùy ý thấy được.

      Cổ Nhược chỉ hi vọng, Hoa Tích Nguyệt cần chú ý tới mình là tốt rồi.

      Tuyết, che dấu thân thể của , cũng tàng mùi ...

      "Cổ Nhược! Cổ Nhược! Cổ Nhược..."

      Tiếng gọi ầm ĩ càng ngày càng gần, hiển nhiên Hoa Tích Nguyệt tìm mùi chỗ núi này, cho nên mới đường truy tung mà đến.

      khối lông màu hồng phấn tròn vo phi nước đại mà đến, đúng là biến hình của Hoa Tích Nguyệt.Thời tiết tuy giá lạnh, nàng hồ ly nho mặt lại bị mồ hôi thấm ướt, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng lo lắng.

      Nàng chạy lảo đảo, như là bị chủ nhân từ bỏ tiểu Cẩu, trong thanh ít khóc nức nở.

      Cổ Nhược trong băng tuyết nhìn nàng, trong nội tâm bỗng nhiên đau xót, như là bị cứa vết lớn, tâm đau gần như muốn run rẩy.

      Hoa Tích Nguyệt, ngươi tội gì lại muốn theo ta?

      Hoa Tích Nguyệt quả nhiên chú ý tới băng bích ở dưới khối 'Tảng đá lớn"kia, như trận gió chạy ...

      Tiếng gọi ầm ĩ dần dần xa, khối lông hồng phấn cũng dần dần còn bóng dáng.

      Cổ Nhược khóe môi lộ ra tia cười khổ.

      Như vậy có lẽ cũng tốt, đợi nàng tìm thấy nhất định rời ...

      Băng đạo này là đại hạp cốc, liền thông đạo. có ngã ba.

      Cho nên Hoa Tích Nguyệt tiến vào cái lối này về sau, ngửi được mùi Cổ Nhược, liền đường khác tìm.

      Bạch Phụng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      59. Kiếp này nàng nhất định phải thủ hộ tại bên cạnh của !

      Căn bản là thấy mùi đâu nữa, chỉ là đường chạy gấp.
      Sợ mình chậm bước, thi độc Cổ Nhược phát tác, lúc đó có mình bên cạnh phiền toái!
      Gió thổi lạnh cắt da, tuyết bay tán loạn, Hoa Tích Nguyệt gần như đem tốc độ tăng lên tới cực hạn.
      Gió lạnh thấu xương làm mắt nó gần như mở ra được, tốc độ lại chậm chút nào, sợ chậm chút nhìn thấy thi thể Cổ Nhược...
      Vô số chuyện cũ như tuyết trước mắt bay tán loạn, từng mảnh từng mảnh hiển .
      Kiếp trước nàng bỏ qua Cổ Nhược, kiếp này nàng nhất định phải thủ hộ bên cạnh !
      Băng đạo này càng ngày càng hẹp, thậm chí nhiều khi chỉ đủ người qua.
      Hoa Tích Nguyệt chân ngừng, mắt cũng vì phản xạ mạnh từ hào quang phía dưới mà trở nên mỏi mệt, có chút choáng váng.
      Lại chạy hồi, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, nàng xông vào tảng băng cực lớn trong động.
      Băng trong động khắp nơi đều là thạch nhũ treo ngược, sắc trời đường tự đỉnh động bắn vào, ánh lên ngũ quang thập sắc... đóng băng ở thạch nhũ kỳ quá.
      Cảnh trí đẹp như vẽ.
      Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, chưa phát giác ra mình dừng bước, trong động này có tận tám lối rẽ, như là tám cái chân Tri Chu, mỗi lối rẽ đều cực kỳ tĩnh mịch, căn bản nhìn thấy nơi tận cùng.
      Như vậy —— Cổ Nhược hướng nào?
      Nàng lòng nóng như lửa đốt, dừng lại bên mỗi lối rẽ đều.
      Dùng sức hít khí đầy mũi, tìm kiếm mùi Cổ Nhược...
      có! có! có!
      Nàng mỗi lối đều ngửi, lại có mùi của !
      Làm sao có thể có? Làm sao có thể ?
      Cổ Nhược xác thực tiến vào băng đạo này, mà cái băng đạo này cũng có lối rẽ, nàng chạy đoạn đường này cũng thấy thân ảnh bất kì kẻ nào.
      Cổ Nhược làm sao có thể lại thấy nữa? !
      Nàng lại lần lượt ngửi, như trước thu hoạch được gì.
      Chẳng lẽ —— căn bản có tới tại đây?

      60. ầm ầm vừa vang lên

      —— có lẽ ngã lăn đường?
      Ý nghĩ này vừa lên, Hoa Tích Nguyệt thân thể cũng run rẩy. chóp mũi mồ hôi nóng lập tức biến thành mồ hôi lạnh!
      Hoảng hốt nhớ bên đường lúc đến tựa hồ có tảng đá lớn hình người, chẳng lẽ ...
      !
      Nàng thay đổi hướng chạy về.
      Nàng vừa vội lại sợ, gần như có chút hoảng hốt chạy bừa lên.
      Nhiều lần đâm vào thạch nhũ cản đường, da lông bóng loáng cũng bị khối băng sắc nhọn vươn ra quẹt làm bị thương.
      Huyết chậm rãi từ da lông bên trong thấm ra ngoài.
      Nàng lại như tuyệt biết đau đớn, dùng hết toàn lực mà chạy.
      "Cổ Nhược, Cổ Nhược, chờ ta, chờ ta, thể chết, ngàn vạn thể chết được..."
      Nàng chạy lên đoạn liền cúi đầu khẽ ngửi, thủy chung ngửi thấy mùi Cổ Nhược, biết tới đây.
      Dự cảm bất hảo càng ngày càng mãnh liệt, nàng đem tốc độ tăng lên tới cực điểm.
      Rốt cục —— nàng lại thấy 'Tảng đá lớn' ngồi như Phật kia.
      Nó tựa hồ so với vừa rồi lại lớn thêm ít.
      Băng bích vẫn nhúc nhích.
      Hoa Tích Nguyệt trừng mắt nhìn tảng đá lớn kia, bỗng nhiên có chút e sợ.
      Hô hấp dần dần dồn dập, tứ chi nhũn ra, vậy mà nhất thời dám tiến lên.
      Đây phải làm sao bây giờ? Sao lại làm như vậy? vẫn nhúc nhích, phải hay ...
      Tâm khẩn trương gần như muốn nổ tung, rốt cục vẫn phải từng bước tới tảng đá lớn phía trước.
      Cái miệng nhắn nhú nhú 'Tảng đá lớn " rung động kêu: "Cổ Nhược, Cổ Nhược..."
      'Tảng đá lớn' kia chút sứt mẻ, đáp lại.
      Hoa Tích Nguyệt dùng móng vuốt gẩy cái, tuyết đọng đổ rào rào, lộ ra góc áo bào trắng...
      Hoa Tích Nguyệt vừa nhìn thấy cái áo bào trắng này, trong ý nghĩ ầm ầm vừa vang lên.
      Nhiệt huyết dâng lên, lòng lại chợt chìm đến vực sâu.
      "Cổ Nhược! Cổ Nhược!"
      Nàng quát to, thanh kiệt lực, liều lĩnh lay băng tuyết người xuống.
      Rốt cục lộ ra mặt mũi của .
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :