1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi – Phiên ngoại

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      41. Chúng ta tất cả bằng bổn bỏ
      Edit : Zennie
      Beta : Evy Nguyen

      Hoa Tích Nguyệt trong ánh mắt đều là sùng bái.
      Oa! Nguyên lai chính mình là tu tiên hay là tu đều nhìn ra!
      Xem ra đối với chính mình vẫn là bất đồng ..
      Trong nội tâm nàng hạnh phúc cơ hồ muốn tràn đầy ra, hận thể bổ nhào vào trong ngực Cổ Nhược.
      Dạ Tang bị chắn, á khẩu trả lời được, tự nhiên biết Hoa Tích Nguyệt là tu tiên
      Bởi vì khí tức thân nàng cùng hồ ly tinh khác đều bất đồng, dị thường tươi mát.
      Nhưng đời này hồ ly tinh tu tiên là quá ít, sống vạn năm cũng gần kề bái kiến hai ba cái, thuộc về phượng mao lân giác.
      Cho nên chợt Kiến Tu tiên Hoa Tích Nguyệt, tựa như cùng được trân bảo, muốn đem nàng giữ ở bên người...
      Tiểu hồ ly tu tiên cùng tu cũng dễ dàng phân biệt, chỉ Thần Tiên hoặc là Ma Quân mới có khả năng phân biệt ra được.
      nghĩ tới Cổ Nhược này là người phàm tục cũng có thể nhìn ra thân phận Hoa Tích Nguyệt, nhất thời im lặng.
      Ngừng lại chút, mới hừ tiếng, : "Ngươi gấp gáp đem nàng mang về như vậy, phải là ngấp nghé chân nguyên của nàng a? ‘’ ngươi hảo tâm a ‘’
      Cổ Nhược cười nhạt tiếng, tựa hồ khinh thường mà giải thích: "Dạ Tang, ta và ngươi chuyện căn bản chính là ông gà bà vịt, ta cũng lười phải cùng ngươi lại giải thích. Hôm nay ta nhất định phải mang Hoa Tích Nguyệt ! Chúng ta tất cả bằng bổn a!"
      Dạ Tang lạnh lùng thốt: "Ngươi dễ dàng xông vào Lưu Ly Cung, nhưng muốn ra đâu có dễ dàng như thế?"
      câu vừa mới xong, thân hình của đột nhiên biến mất thấy. Mà chung quanh cảnh vật bỗng nhiên cải biến.
      Trước kia tại đây khắp nơi đều là băng trụ chiều cao đồng nhất, giờ phút này lại bỗng nhiên biến thành băng hà.
      Cổ Nhược cảm giác dưới chân trầm xuống, nước ướt sũng hai chân .
      Sau lưng, Hoa Tích Nguyệt cũng lắp bắp kinh hãi, kìm lòng được bắt lấy tay Cổ Nhược.
      Cổ Nhược hơi đề khí, mang theo Hoa Tích Nguyệt bay lên khối băng nổi.
      Lúc này tiếng băng nứt ầm ầm ngừng bên tai.
      Khối băng nổi dưới chân bọn họ ngừng va đập.
      Khắp nơi đều là nước sông mãnh liệt, trong nước sông xen lẫn vô số tất cả khối băng lớn đổ xuống.

      42. Đừng sợ, có ta ở đây
      Edit : Zennie
      Beta : Evy Nguyen

      "Ảo cảnh?" trong đầu Hoa Tích Nguyệt chợt nghĩ đến.
      Hai cánh tay ở trước ngực liên tục xuất ra kết ấn muốn phá giải.
      Cổ Nhược giữ lấy cánh tay điang th pháp của nàng: " phải ảo cảnh!"
      "A? phải ảo cảnh sao? Chúng ta làm sao có thể đột nhiên từ sông băng chuyển đến băng hà này được?"
      Trong mắt Hoa Tích Nguyệt có tia khó hiểu.
      "Nơi này vốn là băng hà, sông băng khi nãy mới chính là ảo cảnh."
      Cổ Nhược mặt trả lời nghi vấn của nàng, mặt ổn định khối băng trôi dòng băng hà chảy xiết.
      Vậy mà bình tĩnh như thuyền sông , giống như có vô số lực sĩ hình cầm lái, thập phần vững vàng.
      nhanh chậm, nước chảy gào thét bên trong chậm rãi chảy xuống.
      Duwois bàn chân , khối băng khắp nơi, khối băng hướng hai bên gạt ra, giống như nhường đường cho quan vậy.
      Trong bóng tối có thanh hừ lạnh tiếng: "Quả nhiên có chút bổn ..."
      Hoa Tích Nguyệt cười tủm tỉm lớn tiếng : " Ân công của ta tự nhiên là có bổn , Tang Dạ, lúc này ngươi nên chịu phục a!"
      Trong bóng tối Tang Dạ hừ tiếng, nhưng lại gì thêm.
      tiếng sói thét dài đột nhiên vang lên cách đó xa, kéo dài mà cao vút.
      Tiếng tru thê lương của loài sói ngày tăng, lúc này hồi lại, hình như có vô số tiếng sói tru liên tiếp, làm cho người ta nghe xong sởn hết cả gai ốc.
      Hồ ly thiên tính sợ lang, nghe tiếng sói tru kéo dài như thế, Hoa Tích Nguyệt thân thể mềm nhũn, suýt nữa từ khối băng té xuống.
      Cổ Nhược phất ống tay áo cái, phảng phất có cỗ lực lượng vô hình đỡ lấy Hoa Tích Nguyệt: " cần sợ, có ta ở đây."
      Ngắn ngủn có sáu chữ, nhưng lại như là dãy núi sừng sững, khiến cho Hoa Tích Nguyệt cảm động thiếu chút nữa khóc lên.
      Cũng biết là chuyện gì xảy ra, nàng ở trước mặt Cổ Nhược, tự kìm hãm được nhu nhược rất nhiều.
      Chính mình trong lòng cũng cười khổ, thể lại tiếp tục như vậy rồi, nàng quyết thể làm Cổ Nhược vướng víu!
      Nàng cắn răng, ngăn chặn nỗi kinh sợ trong lòng, tự nhiên cười : "Ân, ta sợ."
      Lời còn chưa dứt, bốn phía bỗng nhiên xuất vô số bóng sói.
      Bạch Phụng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']43. Ngươi chơi đủ chưa? !

      darkEdit :Zennie

      darkorange;']Beta:Evy Nguyen



      Bốn phía đều là màu lông đen bóng loáng, con mắt lóe trong bóng đêm như là vô số ánh đuốc.

      Lốm đa lốm đốm, cũng biết có bao nhiêu nữa.

      Mỗi con sói trong ánh mắt đều lóe quang mang vẻ khát máu, tựa hồ hận thể đem hai người trước mắt xé ăn vào bụng.

      Mắt thấy chúng nửa ép thân thể xuống, biết lúc nào nhào tới.

      Hoa Tích Nguyệt duỗi tay ra, trong tay có hai thanh hàn quang lập loè, cùng Cổ Nhược đứng dán lưng.

      tiếng sói tru kéo dài phát lên, vô số con sói bay tán loạn dựng lên, hướng về hai người đánh tới.

      Hoa Tích Nguyệt thúc giục pháp quyết, vung vẩy thanh kiếm trong tay, hướng về đàn sói giương nanh múa vuốt mà chém tới.

      Nhưng nghe xèo...xèo ngừng bên tai, vô số con sói bị Hoa Tích Nguyệt chém thành hai đoạn. Rơi vào trong băng hà chảy xiết.

      Nguyên lai những con sói này đều là sói bình thường, cũng có lợi hại nha.

      Nàng vừa mới buông lỏng hơi, chợt thấy bên trong băng hà, lại xông lên vô số bóng sói, so với vừa rồi lại nhiều gấp đôi.

      Nàng trong lúc vô tình mắt lé thoáng nhìn vào hai nửa đoạn tàn thể của con sói bên khối băng, bóp méo thoáng phát, vậy mà từ cái biến thành hai cái, lần nữa hướng hai người đánh tới...

      Hai người chém giết càng nhiều, số lượng chó sói lại càng trở nên nhiều gấp mấy lần.

      Đến cuối cùng, nhưng nghe thấy băng hà cao thấp, khắp nơi đều là bóng sói gào thét.

      Hoa Tích Nguyệt pháp lực dần suy yếu, thấy vậy khỏi luống cuống, nên dám lung tung chém giết, chỉ nghĩ cách ngăn cản.

      Cổ Nhược cười lành lạnh tiếng: "Tang Dạ, ngươi chơi đủ chưa? ! Ngươi thực sợ những lang tử lang tôn của ngươi bị chôn vùi?"

      Trong bóng tối truyền đến tiếng Tang Dạ cười to: "Cổ Nhược, kiếp trước chúng đều chết ở tay của ngươi, tại nóng lòng báo thù, bổn tọa cũng có biện pháp."

      Hoa Tích Nguyệt sững sờ chút: "Những con sói này đều là minh lang? !"

      Thế gian vạn vật đều có linh tính, mặc dù là sói chết cũng là có linh hồn tồn tại.

      Những con sói bị Cổ Nhược giết chết trong sa mạc này, vốn là nên chuyển thế đầu thai.

      Nhưng mà oán khí tiêu tan, bị Tang Dạ thu nạp, bồi dưỡng thành minh lang.

      Những con minh lang này sợ đao chém búa băm, lại có thể vô hình đả thương người, hơn nữa những chết, ngược lại sát nhân đáng gờm.




      ']44. Có chút run rẩy

      darkEdit :Zennie

      darkorange;']Beta:Evy Nguyen
      Tang Dạ vốn chính là Vương, bình sinh sát sanh vô số, làm việc toàn bộ bằng thích, cũng có thiện ác chi phân gì.

      Cho nên đem những đồng loại này luyện thành sát nhân lợi khí cũng cảm thấy có cái gì ổn.

      Dù sao những con sói này cũng nguyện ý đầu thai, vậy liền cho chúng nó nơi cư trú.

      Còn bắt sinh hồn động vật khác nuôi nấng bọn nó lông mượt bóng nhoáng, ở trong mắt xem ra coi như là chút công đức.

      Giờ phút này bắt bọn nó phóng xuất, thứ nhất là khiến chúng nó báo thù, thứ hai cũng xả giận cho mình, cũng là tính toán chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.

      Nghe được lời Cổ Nhược ..., ha ha cuồng tiếu: "Cổ Nhược, chúng là Quỷ Hồn, có bản lĩnh ngươi lại giết bọn nó lần nữa! Ha ha ha."

      Tiếng cười của liều lĩnh và tùy ý.

      Hoa Tích Nguyệt hơi thất thần, động tác chậm điểm, chợt thấy cánh tay tê rần, bị minh lang cắn cái.

      Cái đau này giống với bình thường, mà là toàn tâm thực cốt.

      Nàng kêu rên tiếng, thoáng lay động phát, thiếu chút nữa rớt xuống băng hà.

      Cổ Nhược thấy sau lưng như thế nào, nghe được tiếng nàng kêu rên, sắc mặt hơi đổi: "Hoa Tích Nguyệt, ngươi như thế nào?"

      Hoa Tích Nguyệt đau, thân thể cũng cơ hồ muốn phát run lên.

      Nhưng e sợ làm phân tâm, liền cắn răng miễn cưỡng cười tiếng: " có việc gì, dưới chân bị trượt cái, cần phải để ý ta."

      Trong miệng nàng mây trôi nước chảy, Cổ Nhược lại cảm thấy nàng có chút run rẩy.

      Biết nàng tất [nhiên] bị thương, trong nội tâm có chút co lại, lửa giận chưa bao giờ có lập tức xông ra.

      Trong mắt chớp qua vòng duệ quang: "Tang Dạ, ngươi ngươi phải hối hận!"

      Tay co rụt lại, cái sáo ngọc màu trắng xuất tay : "Hoa Tích Nguyệt, bịt lỗ tai lại."

      nhàn nhạt phân phó câu.

      Hoa Tích Nguyệt giờ phút này sững sờ chút, nàng lúc này vẫn còn vung vẩy Nga Mi đâm cùng đàn sói chiến đấu, rảnh tay đến nhét lỗ tai.

      Nàng linh cơ khẽ động, lắc đầu, đạo bạch quang lên, đỉnh đầu nàng ra hai lỗ tai lông xù, phấn phấn, mềm, cực kỳ đáng .

      Nàng đem lỗ tai bịt vào, thanh gì cũng nghe thấy rồi.

      Cười híp mắt : "Ta tốt rồi."
      Bạch Phụng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      45. Oa huyết sáo thanh



      Cổ Nhược khuôn mặt tuấn tú cơ hồ có biểu cảm gì, trong mắt chớp qua vòng tàn khốc, lạnh triệt như băng.

      Đem cây sáo đặt kề bên miệng, liền thổi lên.

      tiếng sáo phiêu Phiêu Miểu mịt mù từ môi vang lên.

      Tiếng sáo này cực mỏng cực nhạt, như là làn gió quất vào mặt.

      Như phạn thấp hát, hoặc như là băng tuyết sơ dung...

      Thiên Địa gặp trong lúc đó tiếng gió đại tác, bầu trời mây phun gió nổi, vô số đám mây hướng bên này mà tụ tập.

      Trong nháy mắt sấm sét vang dội, giọt mưa lớn như hạt đậu giáng xuống!

      Những con sói điên cuồng công kích kia bỗng nhiên run lên, vô số hạt mưa nện thân đàn sói, vậy mà như a- xít sun-phu-rit toát ra khói đen, khắp núi khắp nơi vang lên tiếng sói rú thảm, lọt vào tai kinh tâm.

      Những con sói bị hạt mưa đập trúng lập tức tan ra như tuyết dưới ánh mặt trời...

      "Phạn mưa gió!" ở nơi hắc ám truyền đến tiếng Tang Dạ kinh ngạc thấp giọng hô.

      tiếng, mảng lớn màu đen trong mưa gió mở ra, xoay tròn như mây, lập tức đem mưa gió ngăn cách.

      Những con sói may mắn bị hạt mưa đập trúng giờ phút này cũng hoàn toàn hung hãn như vừa rồi mà co rúm lại góc, buồn nằm xuống.

      Cái phiến đồ vật màu đen kia chậm rãi rơi xuống, đem những con sói còn sót lại toàn bộ xoáy lên, lập tức biến mất thấy.

      Hoa Tích Nguyệt tuy nghe được tiếng sáo, nhưng lại đem hết thảy đều nhìn vào trong mắt.

      Kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn xem cây sáo bên môi Cổ Nhược.

      Cái cây sáo kia nhìn về phía cũng thu hút, như là sáo ngọc màu trắng bình thường.

      Nhưng nhìn kỹ lại có hoa văn phiền phức nhàn nhạt, như là vết rạn trời sinh, hoặc như là hậu thiên khắc lên .

      Có chút phát ra quang mang màu đỏ nhạt.

      Oa huyết sáo thanh? Hẳn là —— cái này là Oa huyết sáo thanh trong truyền thuyết?

      Trong truyền thuyết Oa huyết sáo thanh có quỷ thần khó lường chi cơ, có thể Tru Ma tà, tinh lọc oán linh chi khí.

      Đồn đại từng là bảo vật của Đại Tế Tự Nữ Oa tộc, về sau Nữ Oa tộc bị giết, Oa huyết sáo thanh này cũng tung tích.

      Lại nghĩ rằng lại rơi vào trong tay Cổ Nhược!

      Oa huyết sáo thanh này cũng phải ai cũng có thể tùy tiện sử dụng, phải là hậu nhân Nữ Oa tộc thổi lên.

      Phải chăng Cổ Nhược là hậu duệ của Đại Tế Tự Nữ Oa tộc sao?




      46. ta đối với nàng như thế nào cần ngươi tới khoa tay múa chân



      Oa huyết sáo thanh này cũng phải ai cũng có thể tùy tiện sử dụng, phải là hậu nhân Nữ Oa tộc thổi lên.

      Phải chăng Cổ Nhược là hậu duệ của Đại Tế Tự Nữ Oa tộc sao?

      Cái công phu trong tích tắc này, Hoa Tích Nguyệt trong đầu xuất vô số nghi vấn.

      Bất quá tại cũng phải lúc nàng cẩn thận hỏi thăm.

      Nàng cưỡng chế đau đớn đốt tâm cánh tay kia, khẩn trương mà nhìn xem mây đen biến mất.

      Nàng biết , Tang Dạ là ở chỗ này!

      Cổ Nhược chậm rãi đem cây sáo kia thu hồi, thản nhiên : "Tang Dạ, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa dùng nốt "

      " nghĩ tới ngươi lại có thể biết điều khiển phạn mưa gió, ngược lại bổn tọa là khinh thường ngươi rồi."

      Theo tiếng, thân hình Tang Dạ hiển ra bên đỉnh băng cách đó xa.

      hắc y tóc đen, áo đen rộng thùng thình bay múa trong bóng đêm, như mây cuồn cuộn thôi.

      "Tang Dạ, đưa giải dược ra!" tiếng Cổ Nhược lạnh lùng mà trầm thấp, phảng phất truyền ra.

      Tang Dạ trong mắt chớp qua vòng ánh sáng lạnh, ngửa mặt lên trời cười to: "Ngươi dựa vào cái gì mà ta phải cho ngươi?"

      Cổ Nhược phủi phủi vạt áo, phiêu nhiên quay người, thản nhiên : "Ngươi có thể để cho ta. Nhưng những con sói ngươi thu lại trúng phạn tán của ta, nếu như kịp giải cứu, chúng nổi giận lẫn nhau cắn, thẳng đến hồn phi phách tán mới thôi..."

      Tang Dạ sắc mặt hơi đổi, đồng tử co rút lại, ngón tay chậm rãi nắm chặt: "Ngươi uy hiếp ta? Hừ, chúng hồn phi phách tán đâu có liên quan gì tới ta, bất quá là đám phế vật mà thôi! Ta mới cần quan tâm!"

      Cổ Nhược quay người nhìn cái, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại Tàng Phong duệ: "Như thế —— cáo từ!"

      Thúc dục băng nổi dưới bàn chân, mang theo Hoa Tích Nguyệt nghĩ ly khai.

      "Chậm !" bỗng nhiên thanh kêu lên.

      Cổ Nhược quay người trở lại, nhàn nhạt ánh trăng đổ xuống đầy y: "Ngươi còn có lời gì muốn ?"

      Tang Dạ nhẫn nộ khí mặt: " Nha đầu này đối đãi với ngươi tồi, lẽ ngươi mắt thấy nàng chịu nỗi khổ bị minh lang cắn, mà thờ ơ như vậy?"

      Cổ Nhược lạnh lùng thốt: "Ta đối với nàng như thế nào cần ngươi tới khoa tay múa chân!"

      Cầm lấy tay Hoa Tích Nguyệt: "Chúng ta ."
      Bạch Phụng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']47. Giải dược này quá linh

      Edit :Zennie

      ']Beta:Evy Nguyen



      Minh lang độc kia cực kỳ lợi hại, mặc dù chỉ là cắn trúng cánh tay, lại toàn thân cao thấp chỗ nào đau.

      Đau đến sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân ngăn được phát run, mồ hôi theo thái dương tích tích lăn xuống.

      Nếu phải sợ Cổ Nhược lo lắng cho nàng, nàng cơ hồ nghĩ hét rầm lên.

      Nhưng nàng muốn yếu thế, nhất là tại đây lang trước mặt yếu thế.

      Nàng nửa tựa người Cổ Nhược, miễn cưỡng gật đầu, cười tiếng: "Được, chúng ta ."

      Tang Dạ nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, ánh mắt bỗng nhiên chìm chìm, phảng phất mang theo cực độ phức tạp quang xẹt qua đáy mắt.

      Bỗng nhiên cắn răng : "Hảo, bổn tọa cùng ngươi trao đổi là được."

      Cổ Nhược bước chân có chút cứng lại, mấy thể nghe thấy mà thở ra hơi.

      vốn là cá cược.

      May mắn thay, thắng!

      Chậm rãi quay người, ánh trăng chiếu rọi lấy mặt của , sống mũi thẳng tắp như là dãy núi tại bất tỉnh hiểu biến hóa trong hình thành Dương giao giới: con mắt quang lạnh lùng mà thấm nhuần: "Tốt, thành giao!"

      Tang Dạ hừ tiếng: "Bổn tọa có thể phải là vì những cái đồ vật ra gì này, mà là đối với tiểu hồ ly này xác thực có cảm tình, đành lòng làm cho nàng chịu nỗi đau hủy da thịt chi cốt..."

      Giơ tay lên, cái bình màu ngọc bích rơi xuống: "Dược màu đỏ là thuốc thoa ngoài da, màu trắng là thuốc uống, là giải dược minh lang chi độc."

      Cổ Nhược đưa tay tiếp nhận, chút do dự mà đem bình mở ra, đổ ra hai viên dược hoàn, đỏ lên bích, tại lòng bàn tay quay tròn mà nhấp nhô.

      đem dược màu đỏ hoàn bóp nát, thoa miệng vết thương của Hoa Tích Nguyệt. Lại để cho nàng đem bích sắc dược hoàn ăn vào.

      Như vậy mân mê hồi, đau đớn người Hoa Tích Nguyệt quả nhiên dần dần đình chỉ.

      Miệng vết thương ngứa, bộ dạng nhanh chóng hồi phục.

      Giải dược này quá linh!

      Cổ Nhược nhìn xem sắc mặt của nàng rốt cục khôi phục bình thường, lúc này mới yên lòng lại.

      Xoay người, liếc nhìn Tang Dạ: "Đem những minh lang còn sót lại đều phóng xuất."

      Tang Dạ cũng là sợ giở trò, ống tay áo có chút run lên, vô số hắc quang tuôn ra.

      trung bóp méo thoáng phát, lại huyễn làm nguyên đám hình sói.

      Công phu ngắn ngủi, da lông của bọn chúng ảm đạm.




      48. Cuốn hoa hoa, ngươi còn trở lại.

      Edit :Zennie

      Beta:Evy Nguyen



      Trong con ngươi ánh sáng màu đỏ lại càng lúc càng , vẻ mặt nôn nóng bất an, tựa hồ tùy thời muốn nổi giận.

      Tang Dạ nhìn thoáng qua liền biết lời Cổ Nhược vừa rồi ngoa, trì hoãn nhiều hơn nữa, những con minh lang này tạo phản cắn lẫn nhau!

      Cổ Nhược lại lấy ra Oa huyết sáo thanh, thổi lên.

      luồng sóng quang mang từ tiếng sáo phát ra, chậm rãi hình thành khe hở, đem những con minh lang kia đều vòng ở bên trong.

      Khe hở tại phi tốc xoay tròn, quét sạch minh lang trong vòng từ từ an tĩnh lại.

      Trong đôi mắt ánh sáng màu đỏ tán , mà ngay cả hắc khí quấn quanh thân chúng từng bước tiêu tán, thân ảnh của bọn nó càng lúc càng mờ nhạt.

      Đến cuối cùng, cơ hồ biến thành trong suốt, theo hồi gió thổi qua, thân ảnh của bọn nó lập tức biến mất vô tung...

      Tang Dạ trong mắt có hàn quang chớp động: "Bổn tọa là cho ngươi vi chúng giải phạn tán, phải cho ngươi đem chúng tinh lọc!"

      Cổ Nhược thản nhiên : "Giải phạn tán biện pháp duy nhất chỉ có thể là tinh lọc, khiến chúng nó sớm ngày siêu sinh a."

      Tang Dạ trừng mắt : "Vậy ngươi như thế nào sớm? ! duyên cớ hủy kiện pháp khí tốt nhất của lão tử!"

      Cổ Nhược ánh mắt đông lạnh như băng: "Sớm sao? Sớm chẳng lẽ ngươi để cho chúng ta giải dược hả? Chẳng lẽ ngươi muốn cho ngươi những con sói này đồng loại nổi giận cắn lẫn nhau, sau đó hồn phi phách tán?"

      "Cái này..." Tang Dạ phản đối rồi.

      oán hận trừng liếc Cổ Nhược: "Tốt, xem như ngươi lợi hại! Các ngươi . Nể mặt tiểu hồ ly bị thương, bổn tọa tha các ngươi con đường sống."

      Vung tay lên, băng hà dưới chân hai người lập tức thấy, trước mắt bọn họ chỉ còn khối băng : " theo đường băng này có thể xuống núi."

      Cổ Nhược cười nhạt tiếng: "Đa tạ!"

      Mang theo Hoa Tích Nguyệt, quay người rời .

      Hoa Tích Nguyệt tựa hồ nghĩ tới vậy mà dễ dàng buông tay như thế, kìm lòng được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

      Tang Dạ lại hướng về phía nàng mỉm cười, trong tươi cười có thâm ý sâu sắc.

      thanh vang lên bên tai của nàng: "Hoa hoa, ngươi còn trở lại. Ha ha, bổn tọa chờ ngươi."

      Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, biết Tang Dạ những lời này chỉ dùng mật ngữ ra, cũng chỉ mình nàng có thể nghe được.

      Bạch Phụng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      49. Cùng chỗ trượt băng

      khỏi trừng mắt liếc cái: "Thối lang, đồ ngốc mới có thể trở về tìm ngươi!"
      Những lời này nàng tự nhiên cũng là dùng mật ngữ tống xuất
      Tang Dạ cười ha ha, từ chối cho ý kiến, thân ảnh tại đỉnh băng bên Nhiễm Nhiễm mà có.
      Tâm Hoa TíchNguyệt 'Phanh ' lại mà nhảy dựng, biết có suy tính gì.
      Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể là từng bước mà tính toán.
      Chỉ cần Cổ Nhược ở bên cạnh nàng, nàng cái gì cũng sợ hãi.
      Nhìn nhìn đường băng trong suốt, tính trẻ con của nàng chợt nổi lên, bắt lấy ống tay áo Cổ Nhược: "Cổ Nhược, chúng ta trượt xuống , chừng còn nhanh chút ít."
      Cổ Nhược nhìn nàng cái, biết nàng là muốn chơi, cũng nỡ phật ý nàng, gật đầu: "Tốt, ngươi cẩn thận chút."
      "A!" Hoa Tích Nguyệt cười híp mắt lại.
      "Cổ Nhược, ta muốn bắt đầu a!"
      câu vừa mới xong, nàng liền 'Vèo' tiếng mà theo băng đạo trượt ra ngoài.
      Nàng trước kia thường chơi cái trò chơi này, chơi bắt đầu tự nhiên xe giá thục, tốc độ nhanh như thiểm điện, Phi Tuyết phi sương đập vào mặt.
      Ở nơi thiên địa trắng xoá, nhanh đến mức cơ hồ thấy cảnh vật bốn phía.
      Nàng khanh khách mà cười, trong lúc vô tình quay đầu lại thoáng nhìn, thấy Cổ Nhược tay áo bồng bềnh theo phía sau mình.
      Chân dính đất, làm như cưỡi gió mà .
      Nhìn về phía như nhàn nhã bước chậm, lại luôn cùng nàng bảo trì khoảng cách trượng.
      Hiển nhiên tốc độ cũng sắp đến cực điểm rồi.
      Nàng lần này thần sao, phía trước xuất cái quẹo vào cũng thấy được.
      Nàng trượt tốc độ lại quá nhanh, cứ như vậy sững sờ, ngẩn người sững sờ mà đụng tới phía mảng sườn đồi lớn.
      "Coi chừng!"
      Lập tức khuôn mặt nhắn của nàng muốn cùng cái tuyết nhai cứng rắn kia tiếp xúc thân mật.
      bóng trắng vòng từ sau mà tới trước, ôm lấy nàng, lăn vài vòng rồi rơi xuống đất.
      Hoa Tích Nguyệt kinh hồn chưa định, vuốt vuốt khuôn mặt nhắn.
      Nguy hiểm , thiếu chút nữa là rách da rồi.
      Cổ Nhược muốn buông nàng ra, nàng lại chăm chú ỷ lại trong ngực của : "Cổ Nhược, ta mệt mỏi, ngươi dẫn ta được ?"

      50. Làm tê liệt tứ chi của nàng, đáy lòng của nàng’

      Cổ Nhược cúi đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng thoảng qua có chút trắng bệch.
      Biết nàng vừa mới giải minh lang độc thân thể còn có chút suy yếu.
      gật đầu: "Tốt."
      Cánh tay trái nắm cả nàng tiếp tục trượt về trước.
      Hoa Tích Nguyệt lè lưỡi, chăm chú vòng tay ôm eo của Cổ Nhược.
      Khuôn mặt nhắn dán sát vào lưng hắn, mặc cho gió chung quanh lạnh thấu xương, sương tuyết bay bay.
      Trời đất lúc này là mảnh trắng xóa, đến mức gần như thể nhìn thấy cảnh vật bốn phía.
      Trong mũi là mùi thơm ngát Cổ Nhược người, thoảng thoảng trong gió thành mùi hương kì bí, làm tê liệt cả tứ chi của nàng, đáy lòng của nàng.
      Đột nhiên rất muốn ngủ say mãi như thế này trong vòng tay của , vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
      "Cổ Nhược, đây là núi gì?" Hoa Tích Nguyệt nghi vấn hỏi sau hồi nhẫn nhịn.
      "Đây là Cửu Ngưng sơn, sào huyệt của Dạ Tang." Cổ Nhược nhàn nhạt trả lời.
      "Cửu Ngưng sơn? Sao ta chưa từng nghe qua?" Hoa Tích Nguyệt mở to hai mắt.
      Cổ Nhược khẽ thở dài cái: "Cửu Ngưng sơn là tòa núi lơ lửng, nằm trong kết giới dày đặc, phải là những ngọn núi bình thường."
      " ra đây là nơi ở của Dạ Tang, Cổ Nhược, vậy sao ngươi tìm được đến?"
      Hoa Tích Nguyệt thập phần rất hiếu kỳ. Sào huyệt của Dạ Tang che giấu như thế, Cổ Nhược làm sao tìm thấy được?
      Thần sắc Cổ Nhược bình tĩnh mà trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: "Ta bắt vài tên Tiểu hỏi thăm chút là ra thôi."
      thập phần hời hợt, câu nhàng.
      ai biết rằng, khi Hoa Tích Nguyệt bị Dạ Tang bắt , gần như muốn phát cuồng.
      loại khủng hoảng chưa từng có mang theo tất cả trái tim của , đợi công lực vừa khôi phục, lập tức triển khai phép thuật để tìm kiếm.
      Các tiểu sinh sống gần đó lại vô cùng xui xẻo, bị bắt lấy liền ép hỏi hang ổ của Dạ Tang.
      Rốt cục, sau khi bắt N con Tiểu , có Tiểu cho biết vị trí cụ thể của Dạ Tang, gồm lối vào dẫn tới kết giới kia.
      Kết giới của Vương đương nhiên là thể so sánh với tầm thường được, mất rất nhiều công sức, mới xông vào kết giới này...
      May mắn, đến xem như cũng quá muộn, Hoa Tích Nguyệt có việc gì, bằng khó có thể tha thứ cho bản thân.
      Dù sao Hoa Tích Nguyệt là vì cứu mới hao phí nhiều linh lực như vậy.
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :