1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi – Phiên ngoại

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      11. nghĩ tới có ngày bị hồ ly nắm trong tay
      Edit:Zennie
      beta: Quảng Hằng

      Nàng e sợ Cổ Nhược lại lời cự tuyệt: "Lần này ta nhất định phải , nếu huynh ta tự mình . Ta nghe bảo vệ huyết Hoa quỳnh là Tuyết lang, tên kia tuy rằng xem như là kẻ địch của tộc hồ ly, nhưng có lẽ đạo hạnh cao, chừng tự ta cũng có thể đối phó được. . . . . ."
      Cổ Nhược thèm nhìn nàng.
      Chiêu này nha đầu dùng rất nhiều lần.
      Nàng biết mình để nàng mạo hiểm .
      Huống chi lại là vì ? càng thể cự tuyệt .
      Thở dài, nghĩ tới có ngày bị hồ ly nắm trong tay .
      "Được rồi! Chỉ duy nhất lần này, lần sau được viện lý do này nữa! Hoa Tích Nguyệt, lần này cho dù có tìm được Huyết hoa quỳnh hay , về sau ngươi được theo ta nữa!" Cổ Nhược rốt cục thỏa hiệp.
      "Vâng, được rồi, được rồi, chỉ cần có thể đem thi độc của huynh kềm chế hoàn toàn, ta liền rời khỏi huynh, phiền huynh nữa, được ?" Hoa Tích Nguyệt thuận miệng đáp câu như vậy.
      Trong lòng cũng thầm tính toán: "Có thể hoàn toàn tiêu trừ thi độc chỉ có Thận châu, mà Thận châu, còn biết ngày tháng năm nào mới có thể tìm được, như vậy trược khi tìm được thận châu, ta vẫn có thể quấn quít lấy . . . . . ."
      Nàng cũng thêm những lời khác, trong cái miệng nhắn bỗng nhiên hướng về phía trước thổi ra đạo hình tròn khói .
      Trong làn khói ấy, cánh rừng mờ mịt, trùng trùng điệp điệp.
      Môi nàng mấp máy, hai tay bé hăng hái vòng ra vô số kết ấn, ít vòng khói hơi mờ cũng theo tay của nàng, dần dần trở nên càng ngày càng ràng. . . . . .
      Cổ Nhược hơi sửng sờ: "Huyễn tinh gian? ! Sao ngươi lại dùng chiêu này?"
      Vươn tay định ngăn cản, Hoa Tích Nguyệt kêu lên: "Đừng, khi gian này mở ra, thể ngừng lại. Mau vào !"
      Cũng cần biết Cổ Nhược có nguyện ý hay , liền lôi kéo chạy vào.
      Cũng may Cổ Nhược trải qua lần. Như trượt ở tầng mây, ước chừng qua nén nhang, phía trước đột nhiên sáng ngời, ánh sáng chói mắt. Hàn khí đập vào mặt.
      Hoa Tích Nguyệt kìm lòng đậu rùng mình cái, lạnh quá! Đông tới rồi!
      Nơi bọn họ đến tại giống như mảnh hoang dã, tuyết đóng chừng dày hơn xích, mảnh trắng xóa bao phủ khắp nơi.
      Gió lạnh như đao sắc thổi vào người, tựa hồ băng đến đầu khớp xương người.

      12. Vòng tay ấm nhất
      Edit:Zennie
      beta: Quảng Hằng

      Hoa Tích Nguyệt ôm lấy cánh tay.
      Ô ô, quần áo tại người nàng rất đơn bạc.
      đủ để ngăn cản giá lạnh này.
      Hơn nữa vừa mới sử dụng huyễn tinh , công lực tiêu hao ít.
      Giờ phút này bị cơn lạnh bao trùm, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
      Lảo đảo, cánh tay nhàng khoác ở bên hông nàng.
      Cổ Nhược như cũ là thân áo trắng, theo gió phần phật bay lượn.
      cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của Hoa Tích Nguyệt trắng bệch, hai lời, đem áo bào trắng người cởi ra, choàng tại người nàng.
      Hoa Tích Nguyệt sửng sờ chút, trong lòng ấm áp, lại vội khoát khoát tay: "Thời tiết quá lạnh rồi, tuy rằng huynh sợ lạnh, nhưng thể đông lạnh , ta có biện pháp chống lạnh rồi."
      Cổ Nhược còn có kịp phản ứng, trước mắt chợt lóe lên môt uồng sáng màu phấn hồng, nàng bắt đầu thân.
      Thân mình nàng run run, lông hồ ly màu phấn hồng bắt đầu phủ lên thân nàng, đôi mắt tím mở to trông mong nhìn Cổ Nhược: "Cổ Nhược, huynh có thể ôm ta được?"
      Đến giờ phút này, Cổ Nhược thể nhớ được câu cự tuyệt nào.
      Dù sao Hoa Tích Nguyệt làm đây tất cả cũng là vì , mà cầu của nàng, lại chỉ là vóng tay ấm áp.
      Cổ Nhược ngầm thở dài, đưa ra hai tay.
      Hoa Tích Nguyệt cười híp mắt mắt, thả người nhảy vào trong lòng Cổ Nhược, tìm tư thế thoải mái nhất, dùng chiếc đuôi to mềm như nhung làm chăn che ở người: "Tốt lắm, như vậy thoải mái hơn."
      Cổ Nhược ôm đoàn lông tròn vo màu phấn hồng trong lòng như vậy, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
      đại nam nhân ôm tiểu hồ ly giống như ôm lấy sủng vật , tình cảnh này nhìn sao cũng thấy quỷ dị.
      Bất quá —— Coi như hết. Ôm hồ ly, tốt hơn nhiều so với ôm đại mỹ nữ.
      ngẩng đầu nhìn xa xa, xa xa có dãy màu xanh, dường như là tòa thành.
      Mà chỗ ở xa hơn, có tòa núi cao xuyên thẳng tận trời. Nguy nga và tráng lệ, gần như nhìn thấy đỉnh núi.
      "Hoa Tích Nguyệt, ngọn núi kia chính là núi Ngả Vân sao? ?"
      Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu, hữu khí vô lực : "Có lẽ vậy. Bất quá chúng ta phải thành mua vài món đồ. Muốn lấy Huyết hoa quỳnh cần ít trang bị đặc thù."
      Cổ Nhược nhướn hàng mày rậm: "Trang bị gì?"
      Bạch Phụng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      13. phải người

      ']Edit : Zennie
      darkbeta: Quảng Hằng




      Hoa Tích Nguyệt càng để thân mình rụt sâu vào trong ngực của : "Truyền thuyết Huyết hoa quỳnh cũng giống như nhân sâm ngàn năm, đều thành tinh . Nếu muốn ngắt lấy, trước hết dùng tơ hồng buộc nó lại, hơn nữa thứ này kiêng kị dùng vàng hay bạc. Những vật này, phải dùng xẻng ngọc đào ra toàn bộ gốc cây. . . . . ."

      Cổ Nhược liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi cũng biết ít."

      Hoa Tích Nguyệt đắc ý quơ quơ cái đuôi: "Ta là hồ ly tinh tu luyện mấy ngàn năm, mấy thứ này cũng là bảo vật có thể tăng công lực, ta đương nhiên biết pháp cách để bắt chúng nó. Được rồi, chúng ta vào thành mua tơ hồng cùng ngọc xẻng, rồi nghỉ ngơi đêm, ngày mai chúng ta liền vào núi."




      14. thích hợp! Tuyệt đối thích hợp!

      ']Edit : Zennie
      darkbeta: Quảng Hằng




      Vốn lười biếng núp ở trong lòng Cổ Nhược ngủ gật Hoa Tích Nguyệt như là bỗng nhiên phát ra điều gì, đôi mắt màu tím loạn chuyển nhanh như chớp. Người tửu lâu nhanh chóng đều quét mắt vòng, cuối cùng dừng lại ở người người áo đen.

      Người áo đen kia ngồi cái ghế ở cạnh cửa sổ.

      thân cẩm y màu đen, eo buộc ngọc đái, mắt xếch hẹp dài híp lại, thâm thúy và u, môi luôn nở nụ cười bình thản, vừa ười biếng , lại nguy hiểm như con báo, ngồi ở chỗ kia tự rót uống mình.

      Người này nhìn qua khí độ cực kỳ bất phàm, giống như vị vương giả trời sinh, làm cho người ta dám dễ dàng tới gần.

      Lúc này đúng là giờ cơm, mà tửu lâu này lại là lớn nhất xa hoa nhất tòa thành, cho nên là kín người hết chỗ.

      Ngoài người áo đen kia độc bá bàn,các bàn khác đều đầy người.

      phải người!

      Đây là phản ứng đầu tiên của Hoa Tích Nguyệt .

      Liếc mắt đánh giá , lông hồ ly toàn thân của Hoa Tích Nguyệt dựng đứng .

      Giác quan thứ sáu của Hồ Tộc sâu sắc cho nàng biết, người nọ là kẻ địch của nàng, hơn nữa còn là cực độ nguy hiểm, chủng loại kia mình cũng thể trêu vào...!

      Nàng bỗng nhiên thập phần hối hận.

      Hai người mua xong mọi thứ, Cổ Nhược vốn muốn tùy tiện tìm phòng trọ ăn chút gì.

      Nhưng Hoa Tích Nguyệt muốn tìm chỗ ấm áp, địa phương thoải mái chút.

      Cổ Nhược vẫn còn áy náy trong lòng với nàng, liền cũng thuận theo ý tứ của nàng, tới nơi khách điếm lớn nhất xa hoa nhất toàn thành này.

      Nhưng ngờ mới vừa vào , liền gặp kẻ địch của mình.

      Bạch PhụngMinhnguyen18 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      15.Kẻ thù thiên nhiên
      Edit : Zennie
      beta: Quảng Hằng

      Người nọ cũng tựa hồ nhận ra được gì, ngước mắt nhìn thoáng qua hướng bọn họ.
      Hoa Tích Nguyệt gần như đem thân mình co tròn lại, đầu cũng chui vào trong lòng Cổ Nhược , tứ chi cầm chặt ở quần áo Cổ Nhược , xem ra tựa hồ hận thể tiến vào trong bụng của núp .
      Cổ Nhược có chút kinh ngạc, Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên khẩn trương cái gì.
      đôi lạnh nhạt khẽ đảo qua, linh lực của kinh người, đương nhiên liếc mắt cái liền nhìn ra người áo đen kia giống người thường.
      Khí thế người nọ cường đại dị thường. biết là ai? Hay là Hoa Tích Nguyệt sợ ?
      Bất quá lúc này có tâm tình để xen vào, tiểu nhị chạy tới vẻ mặt khó xử: "Khách quan, bổn điếm thực đầy ngập khách, ngài xem. . . . . ."
      Cổ Nhược sợ để người chú ý, từ lúc vào thành tiền liền sử dụng đổi nhan thuật. Thường nhân nhìn thấy bọn họ, cũng chính là diện mạo bình thường công tử ôm sủng vật ràng là mèo.
      Niên đại này nuôi sủng vật ít, cho nên như vậy cũng ai kỳ quái.
      Nghe đầy ngập khách, khẽ gật đầu, xoay người liền .
      Vừa mới được hai bước, chợt nghe thanh miễn cưỡng : "Chủ quán, ta ngại cùng người ngồi chung bàn , ngươi bảo người kia lại đây ngồi ."
      chuyện đúng là vị Hắc y nhân kia.
      tựa hồ tự đại quen, lời mang theo chút hương vị cao ngạo.
      Tiểu nhị mừng rỡ, chạy đến trước mặt Cổ Nhược: "Khách quan, ngài. . . . . ."
      muốn ngài có thể ngồi cùng bàn cùng người kia.
      Cổ Nhược nhìn Hoa Tích Nguyệt trong lòng ràng khẩn trương, lạnh nhạt : " cần, ta khách điếm khác."
      Xoay người ra.
      Thẳng đến khi ra khỏi tửu lâu, Hoa Tích Nguyệt mới thở dài nhõm hơi, chui đầu từ trong lòng Cổ Nhược ra ngoài.
      Cổ Nhược vừa bực mình vừa buồn cười, vẫn là lần đầu tiên thấy Hoa Tích Nguyệt bị dọa thành bộ dạng này, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Người nọ là ai?"
      Hoa Tích Nguyệt lại nhìn về phía sau một cái, xác nhận người kia cũng cùng ra, thế này mới hơi trầm tĩnh lại.
      Còn có chút kinh hồn chưa định: "Người nọ là Lang vạn năm, aiii, sói vốn chính là kẻ địch của Hồ Tộc, còn là vạn năm, tu hành so với ta cao hơn, ngô, may mắn là ở bên trong phố xá sầm uất, đại khái muốn bị người dòm phá hành tung, bằng ta liền thảm. . . . . ."

      16. Phong kiều thủy mỵ đại mỹ nhân
      Edit : Zennie
      beta: Quảng Hằng

      tới đây còn có chút nghĩ mà sợ. Khuôn mặt nho thế nhưng cũng nhăn ra mấy nếp nhăn.
      Cổ Nhược lúc này mới chợt hiểu được, dường như trấn an sờ sờ đầu của nàng: "Đừng sợ, có ta."
      Thanh của khi rất cũng rất đạm, giống như nước chảy, nhưng nghe ở trong tai Hoa Tích Nguyệt cũng thua kém với tiên .
      Trợn to đôi mắt tím: "Ngươi có biện pháp đối phó nó?"
      Nàng theo Cổ Nhược lâu, hiếm khi nhìn thấy Cổ Nhược ra tay, cho nên làm rốt cuộc thực lực của như thế nào.
      Nhưng nàng cũng biết Cổ Nhược làm, ngoa, nếu như vậy, khẳng định có biện pháp đối phó người kia.
      Trái tim đập loạn yên của hồ ly cuối cùng vững vàng xuống.
      Đem đầu chôn ở trước ngực Cổ Nhược, trong lòng ấm áp ngọt ngào.
      Ánh mắt Hoa Tích Nguyệt nàng vẫn rất tệ. Ha ha, thậm chí ngay cả Lang vạn năm cũng sợ.
      Nàng chỉ lo xuất thần, chợt nghe Cổ Nhược thản nhiên : "Hoa Tích Nguyệt, hình dạng này của ngươi tóm lại khi ăn cơm tiện, hay hóa thành hình người , phía trước có hiệu may, có lẽ có bán ít quần áo chống lạnh, chúng ta mua vài món là được."
      Hoa Tích Nguyệt tuy rằng luyến tiếc rời vòng tay mong nhớ ngày đêm này, nhưng cẩn thận suy nghĩ chút cũng đúng, mình cũng muốn ăn cơm.
      Cũng thể nhảy đến bàn ăn được? Vậy cũng rất ra gì . . . . . .
      ánh sáng chớp qua, nàng lại biến trở về hình tượng vị đại mỹ nhân phong kiều thủy mỵ .
      Vù, là lạnh!
      Nàng chạy vội vào hiệu may
      Cổ Nhược cười , lắc lắc đầu.
      Chờ Hoa Tích Nguyệt từ tiệm may ra, thay đổi bộ dáng.
      Mặc thân áo chồn tuyết trắng, đầu mang chiếc nón giống như chú khỉ. Gương mặt xinh đẹp cười vui vẻ
      "Cổ Nhược, nơi này quần áo chống lạnh nhiều, huynh thấy ta có đẹp ?"
      Cổ Nhược khẽ gật đầu: "Cũng tệ lắm."
      cánh tay trái của Hoa Tích Nguyệt còn mang kiện áo choàng lông chồn trắng muốt: "Xem này, ta cũng mua cái cho huynh nè. . . . . ."
      Nàng thấy Cổ Nhược tựa hồ muốn cự tuyệt, vội hỏi: "Huynh cần chối từ, ngươi mặc thế này tuy rằng lạnh, nhưng người khác nhìn huynh trong mùa đông còn mặc bộ áo mỏng, khỏi có chút buồn bực, chừng người khác còn có thể lạnh thay huynh. Vẫn là mặc vào thôi."
      Bạch Phụng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-19896" title="4" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/07/442.jpg" alt="" width="590" height="475" />


      ']17.Muốn chính là cái hiệu quả này

      darkEdit : Zennie

      beta: Quảng Hằng



      Mở áo choàng ra, cười hì hì liền muốn phủ thêm cho Cổ Nhược.

      Cổ Nhược xoay người né tránh, đưa tay tiếp nhận áo choàng: "Hay để ta tự mình mặc tốt hơn."

      Động tác nhanh như gió, gần như trong nháy mắt, đem áo choàng mặc xong.

      Áo choàng này xinh đẹp đến nhường nào, nhiều tinh xảo, nhưng choàng tại người Cổ Nhược, liền giống như tăng thêm chút ánh sáng lấp ánh.

      Theo gió tung bay, Cổ Nhược càng có vẻ phiêu dật xuất trần, giống người trần thế.

      Hoa Tích Nguyệt thầm nuốt từng ngụm nước bọt, hận thể lại chui vào trong ngực của .

      Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Cổ Nhược lạnh nhạt và có chút lạnh như băng, nàng lại bỏ qua ý nghĩ này.

      Ừm, vẫn là từ từ đến.

      Hai người lại tìm cái khách điếm, tuy rằng xa hoa bằng khách điếm lúc nãy, nhưng cũng xem như khá lớn .

      Bước vào khách sạn, Cổ Nhược vừa muốn dùng huyễn nhan thuật, Hoa Tích Nguyệt lại trông mong nhìn : "Chúng ta đừng dùng huyễn nhan thuật được ? Chúng ta lại ăn trộm lại cướp , sao phải sợ người khác nhìn chứ?"

      Nữ hài tử xinh đẹp,thanh tú, thích nghe người khác ca ngợi dung mạo tuyệt thế , Hoa Tích Nguyệt từ trước đến nay sống đời này, lần nữa hóa ra hình người, vẫn chưa chân chính xuất ở trong đám người.

      Nàng tại lại vừa mới mua bộ đồ mới như vậy, nàng rất muốn đứng trước mặt người khác. . . . . .

      Cổ Nhược nhìn ánh mắt nàng tội nghiệp, trong lòng mềm nhũn, lắc lắc đầu, quả nhiên sử dụng huyễn nhan thuật.

      Hai người vừa vào khách sạn, trong sảnh vốn ồn ào tiếng người bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, vô số ánh mắt nhìn sang, nhìn bỗng nhiên xuất này đôi nam tuấn mỹ vô cùng, nữ xinh đẹp như hoa.

      Tiếng hút khí liên tiếp vang lên, mặt của mỗi người kinh diễm vô cùng.

      Người tới nơi này ăn cơm đại đa số là nam nhân, nam nhân đương nhiên là đối với nữ tử cảm thấy hứng thú, cho nên ánh mắt dừng ở người Hoa Tích Nguyệt so với Cổ Nhược nhiều hơn nhiều.

      Ngô, nàng muốn chính là hiệu quả này!

      Đôi mắt tím của Hoa Tích Nguyệt chuyển động nhanh như chớp, khuôn mặt nhắn cười khanh khách .

      Nàng muốn cho mọi người nhìn xem, nàng cùng Cổ Nhược là đôi trời đất tạo nên. . . . . .

      Kìm lòng đậu, nàng liền kéo cánh tay Cổ Nhược. . . . . .




      ']18. muốn năm gội đầu

      darkEdit : Zennie

      beta: Quảng Hằng



      Cổ Nhược vẫn chưa quen cùng nàng thân mật như thế, theo bản năng muốn rút ra.

      Hoa Tích Nguyệt lại giống như vòi bạch tuộc, ôm chặc cánh tay kia, khuôn mặt nhắn tràn đầy cầu khẩn.

      Giống như đứa đòi hỏi kẹo, đôi mắt tím chớp chớp , trái tim của hiểu sao lại rung động.

      khỏi thở dài, cũng tùy ý nàng.

      Hai người đến tấm bình phong phía sau đại sảnh, ngồi xuống trong phòng trang nhã.

      Mọi người đưa mắt nhìn thân ảnh hai người bọn họ biến mất, hận thể đem bình phong xuyên thấu nhiều để nhìn vị mỹ nhân kia Thiên Tiên thêm vài lần.

      Cũng có vài người dùng sức xoa xoa ánh mắt, tưởng chính mình nhiều ngày ôm qua nữ nhân, nội tiết tố bùng nổ nên hoa mắt. . . . . .

      Thế gian lại có nữ tử kinh tâm động phách như thế, nếu như có thể được nàng liếc mắt cái, cho dù vài ngày ăn cơm cũng đáng giá a.

      đại sảnh vốn có tám điếm tiểu nhị chạy ngược xuôi hầu hạ, gã đầu tiên tỉnh hồn lại, quơ lấy ấm trà liền chạy vội vào.

      Những người khác sững sờ chút, khỏi đấm ngực dậm chân, chỉ hận chính mình phản ứng chậm, bị tên tiểu tử kia đoạt trước.

      Trong bình phong, tiểu nhị choáng váng đưa lên thực đơn, còn chăm chú nhìn vào Hoa Tích Nguyệt, bộ dáng ngơ ngác . Giống như trúng cổ.

      Hoa Tích Nguyệt thuận tay điểm vài món thức ăn, thấy tiểu nhị dáng vẻ như bị thu mất hồn phách, khỏi bật cười, vỗ vỗ đầu của : "Này , ngươi rốt cuộc có nhớ hay ?"

      Tiểu nhị bị cái vỗ này của nàng làm sảng khoái tinh thần, wow, đại mỹ nhân chụp đầu rồi sao!

      Quyết định, muốn năm gội đầu, mang mũ, chỉ vì lưu lại hơi ấm tay đại mỹ nhân . . . . . .

      Cổ Nhược lại khẽ nhíu mày, cũng biết vì sao, nhìn nam tử đó vì Hoa Tích Nguyệt mê muội, trong lòng lại có tia được tự nhiên, hận thể moi ánh mắt mê đắm đó ra. . . . . .

      ho tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn tiểu nhị.
      Bạch Phụng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      19. Hồ ly ăn gà, là chuyện rất bình thường
      Edit : Zennie
      beta: Quảng Hằng

      Thân thể của tiểu nhị có chút run lên, giống như mới vừa tỉnh dậy
      Cuống quít nhớ lại những món ăn mà khách gọi, xám xịt lui ra ngoài.
      lâu sau, Hoa Tích Nguyệt nhìn chỗ đồ ăn được đưa lên mà chảy nước miếng.
      Cổ Nhược nhìn thoáng qua, khóe môi nhịn được mà vui vẻ mỉm cười.
      Thức ăn Hoa Tích Nguyệt gọi lên trong đó có hơn phân nửa là gà.
      Nào là gà nướng, gà quay, gà luộc... Gần như là mở tiệc gà rồi.
      hổ là hồ ly, quả nhiên nếu phải gà vui.
      Hoa Tích Nguyệt vừa rồi cũng gọi toàn món ăn mình thích, lúc này xem xét bàn đầy thức ăn kia, khuôn mặt nhắn khỏi cũng đỏ lên: "Cái này... Để ta lại gọi mấy món ăn khác."
      Cổ Nhược khoát tay áo: "Được rồi, tốt xấu có hai đĩa rau . Vậy là đủ rồi."
      Khuôn mặt Hoa Tích Nguyệt càng đỏ hơn, tất cả có mười hai đĩa đồ ăn Cổ Nhược ăn có hai đĩa, còn lại mười đĩa đều là của nàng, cái kia —— Quá cân đối rồi.
      Nàng dù gì cũng là nữ hài tử a, ràng nàng so với đại nam nhân còn ăn nhiều hơn rồi...
      biết trong lòng Cổ Nhược có cười nàng hay ?
      Nàng hơi buồn bực, liếc nhìn Cổ Nhược.
      Cổ Nhược từ từ ăn rau , đậu hũ.
      Nàng liếc cái màu da vàng óng ánh bàn kia, hương mỡ gà nướng xông vào mũi, kìm lòng được nàng nuốt ngụm nước miếng.
      Được rồi, mặc kệ! Vẫn là cái bụng quan trọng hơn.
      Dù sao Cổ Nhược biết chân thân nàng, nàng là hồ ly. Mà hồ ly ăn gà là chuyện bình thường a...
      Nàng xé cái đùi gà nướng rồi tham lam cắn miếng, vừa mới ăn hết miếng ấy bỗng nhiên lông tơ toàn thân dựng đứng lên như khiêu vũ. Nàng cảm nhận có mối nguy hiểm tới gần!
      Nàng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hắc y nam tử thản nhiên tới, mỉm cười mà nhìn xem nàng.
      "Đương" tiếng kêu lên, đùi gà nướng trong tay Hoa Tích Nguyệt rơi xuống.
      Người kia, người kia đúng là nàng kẻ mà nàng sợ nhất —— Vạn năm lang !
      ràng theo đến! muốn làm cái gì? Hay là muốn cướp lấy chân nguyên của nàng để luyện đan?
      Trong đầu Hoa Tích Nguyệt lên rất nhiều nghi vấn. Thân thể nàng cứng ngắc như người gỗ. tự chủ bám lấy ống tay áo của Cổ Nhược.

      20. Chướng Nhãn pháp
      Edit : Zennie
      beta: Quảng Hằng

      Nàng quá khẩn trương, quên rằng mình ăn gà tay đầy mỡ, nhất thời làm than áo trắng của Cổ Nhược dính đầy mỡ đông.
      Cổ Nhược giống như cũng cảm thấy được có gì đó đúng, ngước mắt nhìn lên, cũng nhìn thấy Hắc y nhân kia.
      Nam tử kia thẳng tới bàn bọn họ, cười mỉm mà : "Nhị vị, có thể cho tại hạ ngồi cùng bàn ?"
      Cổ Nhược cũng rất dứt khoát, thản nhiên : "Tại hạ thích người khác quấy rầy, phiền huynh đài tìm chỗ khác."
      Nam tử kia tựa hồ ngờ tới Cổ Nhược cự tuyệt như thế, hơi sững sờ, thoáng qua cười : “Vị nhân huynh này sao lại từ chối ta chứ?"
      Cổ Nhược vẫn gì, Hoa Tích Nguyệt nhịn được kêu lên: "Tửu lâu này ở bên trong còn có rất nhiều chỗ trống mà, ngươi làm gì cứ phải ngồi cùng bàn chúng ta? Chẳng lẽ là ngươi có tiền muốn ăn ư? Hừ, nếu muốn ăn chùa cũng được, ta cho ngươi bàn gà, ngươi ăn ."
      Có Cổ Nhược ở bên cạnh, lá gan Hoa Tích Nguyệt lớn thêm ít, chuyện cũng chanh chua lên.
      Trong đôi mắt Hắc y nhân đó có hào quang lóe lên, liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt.
      Tâm Hoa Tích Nguyệt run lên, thân thể co rụt lại, dựa vào Cổ Nhược càng gần, hận thể chui vào trong ngực Cổ Nhược.
      Hắc y nhân bỗng nhiên mỉm cười: " nương đùa rồi, tửu lâu này ràng khách đủ, làm gì còn chỗ trống nào đâu"
      Hoa Tích Nguyệt sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trong đại sảnh kín người ngồi, cái ghế trống cũng có.
      Là tên Hắc y nhân này giở trò quỷ!
      Loại Chướng Nhãn pháp này cực kỳ cao minh, người Hoa Tích Nguyệt quen biết cơ hồ cũng có mấy ai có thể sử dụng, xem ra người này công phu xác thực thể khinh thường! Trong nội tâm nàng nhảy loạn.
      Cổ Nhược bỗng nhiên thản nhiên : "Huynh đài hoa mắt a? phải bên kia vẫn còn có mấy bàn trống đó sao?" Tiện tay chỉ về phía trước.
      Hoa Tích Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt khỏi nới rộng con mắt.
      Mới vừa rồi đại sảnh còn kín người hết chỗ, giờ có ít người như là hư tiêu thất.
      có rất nhiều bàn trống.
      Chướng Nhãn pháp của Hắc Y nhân vậy mà lại bị Cổ Nhược giơ tay nhấc chân liền bi phá.
      Hoa Tích Nguyệt mừng quá, khuôn mặt nhắn nhất thời cười tươi như hoa.
      ... ... ... ... ...
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :