1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi – Phiên ngoại

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      131. Thần may mắn bạn Dạ Tang  mẹ ghẻ

      Edit: Tiểu Đông Tà
      Nếu phải nhìn thấy mạng Hoa Tích Nguyệt sớm tối còn, cơ hồ cho là Cổ Nhược muốn chơi .

      Cổ Nhược nhàn nhạt : "Bởi vì chỉ có nơi đó mới có người có thể cứu nàng."

      Dạ Tang nhíu mày, nước  Thiên Toàn cách nơi này chừng ngàn dặm.

      Như dùng phương pháp co lại, chỉ sợ hao tổn mấy trăm năm linh lực. . . . . .

      "Ngươi xác định nơi đó có người có thể cứu nàng? Lôi Thương cũng phải là thương thế bình thường mà thần y có thể trị."

      Dạ Tang sợ chuyến tay , vậy thua lỗ lớn!

      Cổ Nhược gật đầu cái, thương thế của Hoa Tích Nguyệt  cũng trị được.

      Vì nay chi kế, chỉ có thể tìm Long Phù Nguyệt .

      Dạ Tang bất đắc dĩ, đành phải thi triển co lại  công. . . . . .

      chứng minh, thần may mắn là mẹ ghẻ của Dạ Tang.

      Dạ Tang mất sức của chín trâu hai hổ đem hai người Cổ Nhược vận đến đô thành Thiên Toàn quốc.

      Đến đó mới biết, Long Phù Nguyệt hộ tống trượng phu Phượng Thiên Vũ Nam chinh rồi, Nam Cương.

      Nghe tin tức này, mặt Dạ Tang đen tới mức có thể so với Bao công.

      làm sao được, chỉ đành phải thi triển Súc Địa Thuật Nam Cương.

      Lăn qua lăn lại, Dạ Tang hơn ngàn năm công lực cũng biến mất.

      trước sau như thiệt thòi .

      Lần này thiếu chút nữa gặp trở ngại, chỉ trời mắng đất, hận được đem Thiên Lôi thần tiên kéo xuống, đạp cho mấy cái.

      Bọn họ chỉ biết là Long Phù Nguyệt ở Nam Cương, nhưng có địa điểm chính xác. Lại gặp trắc trở lớn, mới tìm được đội ngũ Phượng Thiên Vũ . . . . .

      Hoa Tích Nguyệt khi tỉnh là bảy ngày về sau.

      Nỗ lực mở mắt, mê mê mang mang, cái gì cũng thấy , mù mờ ngỡ ngàng biết mình ở Địa phủ hay nhân gian.

      Khẽ động đậy thân thể chút.

      "Tích Nguyệt, ngươi tỉnh rồi?" thanh trong trẻo vui mừng kêu lên.

      Thanh này quá quen tai. Tiếp lại có người vuốt vuốt lỗ tai nhọn của nàng.

      Hoa Tích Nguyệt lỗ tai run lại, rốt cục mở mắt.

      Đập vào mắt có thể thấy được chính là khuôn mặt điềm mỹ tươi cười, cùng đôi mắt to tinh quái.

      Long Phù Nguyệt!

      132. Tâm lại bắt đầu giọt giọt tí tách đau  đứng lên


      Edit: Tiểu Đông Tà
      Hoa Tích Nguyệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đôi tử nhãn trợn  lên.

      thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, muốn gì.

      Chợt nghe tiếng kêu vui mừng: "Oa, lão tỷ, ngươi tỉnh rồi? !"

      đoàn bóng trắng nhảy tới bên người nàng, cùng nàng tới cá mắt to trừng mắt .

      Hoa Đậu Đậu? !

      Hoa Đậu Đậu khuôn mặt kích động hưng phấn: "Lão tỷ, ô ô, lão tỷ, ngươi muốn đem ta hù chết!"

      đôi hồ ly nhãn lăn xuống Hoa Đậu Đậu.

      Nó muốn hù chết, nó quên được sáng nay, Cổ Nhược giống như trận gió xông tới.

      Vô số quân tốt ngăn trở được, xông thẳng vào đại trướng, trong tay ôm chặt lão tỷ của mình.

      Mà lão tỷ của mình da lông ảm đạm, mệnh mười phần mất chín.

      Nếu phải nhìn nàng còn hơi hô hấp, nó còn tưởng lão tỷ rồi.

      may là —— may là, Long Phù Nguyệt kịp thời thi triển {hồi xuân thuật}, mới đem mạng lão tỷ về.

      Ô ô ô ô, lão tỷ nếu như chết ở chỗ này, cha biết nhất định lộy da cáo của nó. . . . . .

      Hoa Tích Nguyệt xem cái này, nhìn lại chút cái đó.

      loáng thoáng đoán ra điểm môn đạo.

      ra là —— nguyên lai mình bị đưa đến chỗ Long Phù Nguyệt, là ai?

      Là ai đưa nàng tới?

      Nàng ở lịch Thiên kiếp, hôn mê, loáng thoáng nghe được thanh Cổ Nhược.

      sao? sao?

      Ánh mắt của nàng vội vàng nhìn về hai bên chút, cũng thấy bóng dáng Cổ Nhược.

      Trong lòng cực kỳ thất vọng, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

      tìm được sủng vật mới, đối với con cáo lông đỏ kia tốt như vậy, nhất định là muốn mình. . . . . .

      Tâm —— lại bắt đầu giọt giọt tí tách đau  .

      Tựa hồ trở lại ngày đó.

      Ngày đó nàng từ Lưu Ly Cung ra ngoài, nóng nảy tìm tung tích Cổ Nhược.

      Vất vả trong khách điếm đánh hơi thở của , lại phát con cáo lông đỏ ở chung chỗ.

      cho con cáo lông đỏ kia ăn gà nướng, còn giúp nó chữa thương, cơ hồ cùng cáo lông đỏ tấc cũng rời.

      Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, tình kiếp trước, khoản nợ kiếp này, bỏ xong, để ý còn loạn, ngàn năm ân oán. . . . . .




      Bạch Phụng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 133 : Tới cực điểm  thân ngâm

       Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: yunafr


      người nào có thể biết nàng lúc ấy mất mác thế nào, nhưng nàng lại muốn bỏ , cũng muốn tìm .

      Tâm nàng là mảnh hổn độn.Nàng Cổ Nhược đối với mình đến tột cùng là tình cảm gì, có phải cũng như cáo lông đỏ dạng, coi mình như sủng vật?

      Cứ như vậy ngơ ngác thầm theo bọn họ ngày.

      Cho đến khi Cổ Nhược lại lần nữa vì cáo lông đỏ chữa thương, nghe được bên trong cửa sổ kia những thanh mập mờ.Biết Cổ Nhược thể cáo lông đỏ kia, nhưng đố kỵ vẫn như cũ giống như cỏ dại sinh trưởng tốt.

      Nàng muốn nghe nữa rời , chạy ra, nhưng ngờ vừa mới chạy ra khách điếm, lại đụng phải tiểu đạo sĩ vẽ bùa bắt .

      Tiểu đạo sĩ này phân tốt xấu, muốn thu nàng.

      Những đạo sĩ này khi nàng trong quá trình tu tiên biết đụng phải bao nhiêu.

      Trước kia, nàng còn có thể cùng đạo sĩ kia đấu hồi pháp.

      Nhưng lòng nàng khi đó tràn đầy bàng hoàng, căn bản có tâm tình cùng tiểu đạo sĩ đánh nhau, liền thi triển thuật độn .

      Nhưng ngờ vừa mới chạy đến rừng rậm lại đụng phải Thiên kiếp!

      Nàng vừa nhìn thấy sắc trời quỷ dị kia cơ hồ liền bị hù dọa,hổn loạn.Đó là thiên kíp của Hồ —— diệt hồn Kinh Lôi!

      Lúc này mới nhớ, mình ra sống vạn năm rồi!

      Nhưng là vì tìm kiếm Hoa Đậu Đậu, nàng cho Cung Tịch Dạ năm nghìn năm công lực.

      Vì cứu Cổ Nhược, lại hao phí hai ngàn năm công lực.

      Đến nay người tính toán, cũng chỉ còn dư ba ngàn năm linh lực. . . . . .

      Nàng tới thế giới này bận túi bụi, sớm quên mình vạn năm thiên kíp phải đến.

      Lại nghĩ ông trời lúc trước đánh, lúc này cư nhiên đem cả đại thiên kiếp bổ xuống!

      Lấy ba ngàn năm công lực ngăn cản vạn năm thiên kiếp, ràng chính là tìm chết.

      khắc kia, nàng cho là mình lần này xong rồi!

      Nhưng chạy trốn là bản năng, ở đó lần lượt sấm sét vang dội, nàng lần lượt thành công tránh thoát.

      Lại tránh được Hồng Lôi cuối cùng, bị phách đến khắc kia, nàng tuyệt vọng nhắm mắt, biết mình lần này hoàn toàn xong rồi!

       

      Chương 134 : Siêu cấp rắm thúi  đại suất ca

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: yunafr


      Nhưng ngờ sau lại mơ mơ hồ hồ thấy thân ảnh Cổ Nhược, chỉ tiếc đợi nàng nhìn được liền hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      Hồi xuân thuật của Phù Nguyệt  hết sức thần hiệu.

      Công phu nửa ngày ngắn ngủi, vết thương của Hoa Tích Nguyệt phục hồi bảy tám phần.

      Chẳng qua nàng bị nặng như vậy, lại trì hoãn chừng mấy ngày, cho nên vết thương tuy tốt sai biệt lắm, nhưng tinh thần còn rất mệt mỏi.

      Nàng nhìn chung quanh, thấy mình tựa hồ ở trong đại trướng.Trừ mình cùng đệ đệ tiểu hồ ly cùng hoàng hậu Thiên Toàn quốc Long Phù Nguyệt, thấy có người khác.

      Nàng giờ phút này khôi phục nguyên ở nơi đó nằm.Long Phù Nguyệt vuốt ve lưng nàng.

      Ánh mắt cười cơ hồ muốn híp lại: "Tích Nguyệt, chuyện của ngươi ta cũng nghe đại sư huynh , ừ, ra là mạng đại sư huynh là ngươi cứu . Hì hì, đại sư huynh đối với ngươi chính là cảm kích muốn chết đây. Thương thế của ngươi ta cũng vậy chữa cho ngươi, nghỉ ngơi mấy ngày lại vô ."

      Nàng cơ cơ oa oa vừa cười vừa .

      Con ngươi linh động, da thịt doanh nhuận, hiển nhiên nửa năm qua, cuộc sống của nàng trôi qua hết sức thư tâm thích ý. . . . . .

      Hoa Tích Nguyệt trong lòng vừa động, ra là Cổ Nhược đưa mình tới!

      Nhưng là, bây giờ ở nơi nào đây?

      Con mắt nàng nhịn được trong đại trướng lại quay vòng.

      Long Phù Nguyệt nhìn ánh mắt nàng cũng biết nàng tìm cái gì, cười khúc khích, làm mặt quỷ, : "Đại sư huynh mới vừa rồi cũng phụng bồi ngươi, mới vừa ra ngoài, chắc là tiểu tiện . . . . . ."

      Nàng chuyện che miệng, Hoa Tích Nguyệt lại cơ hồ đỏ mặt.

      may là lúc này gương mặt nàng là hồ ly mao, mặt đỏ cũng nhìn ra .

      Long Phù Nguyệt nhìn nàng chút, kìm được lại sờ sờ đôi tai nhọn của nàng.

      Cười híp mắt : "Tích Nguyệt, đại sư huynh rất khẩn trương cho ngươi, ngươi nhìn thấy bộ dạng lúc xông vào, ta lần đầu nhìn thấy dáng vẻ chật vật hốt hoảng như vậy. . . . . ."

      Hoa Tích Nguyệt trong lòng giật mình, trong tử nhãn có ánh sáng lóe lên

      Chỉ nghe Long Phù Nguyệt chợt tò mò hỏi: "A, đúng rồi, người áo đen kia là ai? Oa, cũng là Đại sư ca đây. Chính là siêu cấp rắm thúi, đối với người ái lý bất lý .





      Bạch Phụng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      135. Hai đứa ngươi đúng là tương kính như tân


      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: yunafr





      Bất quá dường như cũng rất khẩn trương, ta thay ngươi chữa thương, chạy vào ba lượt . . . . . ."

      Hoa Tích Nguyệt thân thể cứng đờ.

      thể nào, Dạ Tang cũng tới?

      tới làm cái gì?

      Chẳng lẽ —— lại đổi ý rồi?

      Trong lòng nàng thấp thỏm, lại nhìn chung quanh chút.

      Nơi này giống Ngả Vân sơn rét lạnh, Long Phù Nguyệt mặc bộ sa y đơn bạc, chóp mũi có mồ hôi hột thấm ra.

      Mình cũng cảm giác nóng bức dị thường, mắt vòng vo chuyển cái, thoáng qua nhất thời kinh ngạc: "Nơi này là nơi nào?"

      Long Phù Nguyệt thở dài : "Nơi này là đại lục cực kỳ thần bí ,chúng ta ở biên giới Thiên Khu quốc."

      Thiên Khu quốc?

      Hoa Tích Nguyệt trong đầu vòng vo chuyển cái: "Đại lục này là Nam Cương quốc gia?"

      trách được nóng như vậy, nguyên lai là Nam Cương!

      Trái tim chợt giật mình.

      Ngả Vân sơn là cực phía bắc, mấy ngày mình liền từ bắc đến nam, gần vạn dặm, chẳng lẽ là dùng co lại pháp tới?

      như vậy, là công lao Dạ Tang. . . . . .

      Mình lại thiếu cái nợ ân tình. Ai!

      Nàng suy nghĩ mông lung, mành khép lại mở ra, Bạch y nhân vào.

      Hoa Tích Nguyệt trong lòng chợt giật mình.

      Cổ Nhược!

      Lòng thoáng chốc nhảy như đánh trống, hận lập tức nhảy vào trong ngực .

      Nhưng nhớ tới đối với cáo lông đỏ kia, nàng lại cảm giác có chút oán khí.

      Mắt trợn tròn, nhất thời biết nên phản ứng thế nào.

      Cổ Nhược cũng khẽ ngẩn người, trong mắt ngày thường trong trẻo lạnh lùng như sương lạnh nay có tia vui mừng xẹt qua, thoáng qua lại trấn định như thường.




      ']136. Chỉ biết ăn gà thôi

      ']Edit: Tuyết Ly

      Beta: yunafr






      câu thốt ra xong, Hoa Tích Nguyệt trong lòng giật mình.

      Nếu phải là gương mặt hồ ly, khuôn mặt nhắn sớm đỏ bừng bị phát .

      Trong nội tâm Cổ Nhược cũng thoáng qua tia chật vật, thuận tay vỗ vỗ đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu lại dùng loạn thành ngữ."

      Long Phù Nguyệt le lưỡi cái, làm mặt quỷ: "Chưa chắc là dùng loạn a, chừng đùa quá hoá . . . . . ."

      Vỗ đầu tiểu hồ ly vẫn mở to hai mắt xem cuộc vui cái: "Hoa Kiều Long thôi, chúng ta ra ngoài dạo chút."

      Tiểu hồ ly lần này cuối cùng cũng hiểu ra, nhảy đến trong ngực Long Phù Nguyệt : "Hảo, hảo, chúng ta ra ngoài, tỷ tỷ, thân thể của ngươi còn yếu, ta bắt gà cho ngươi ăn."

      Long Phù Nguyệt gõ đầu của nó cái: "Hồ ly ngốc, chỉ biết ăn gà thôi! Tỷ tỷ của ngươi tại cần chính là cháo gà. . . . . ."

      Tiểu hồ ly liếc xéo nàng cái: " có gà làm sao có cháo gà? Ta muốn bắt gà núi cho tỷ tỷ . . . . . ."

      người hồ cãi nhau.

      Bên trong đại trướng chỉ còn Cổ Nhược cùng Hoa Tích Nguyệt.

      Hoa Tích Nguyệt luôn luôn líu ríu giờ phút này lại tìm được cái gì để .

      Mà Cổ Nhược trước sau như vẫn là ít lời.

      Bị Long Phù Nguyệt vừa rồi nhạo báng, hơi có chút lúng túng, cũng biết cái gì cho phải.

      Bên trong đại trướng trong khoảng thời gian ngắn, tĩnh lặng quỷ dị.

      " xin lỗi. . . . . ."

      Rốt cuộc chính là Hoa Tích Nguyệt mở miệng trước, mới vừa câu này, cổ nhiệt khí xông thẳng lên hốc mắt, suýt nữa rơi lệ xuống .

      Cổ Nhược khẽ ngẩn người, thở dài tiếng: "Người nên xin lỗi chính là ta. . . . . . Ai, thôi, để ta xem ngươi bị thương như thế nào?"

      Hoa Tích Nguyệt ngoan ngoãn đưa ra cái móng, Cổ Nhược sờ sờ mạch, trầm ngâm chút: "Cũng tệ lắm, chính là hư nhược chút,chỉ chăm sóc thêm mấy ngày lại vô ."

      Hoa Tích Nguyệt cúi đầu: "Ngươi, ngươi còn nghi ngờ những lời hỗn trướng kia của ta sao?"

      Cổ Nhược thân thể cứng đờ, nhìn nàng cười khổ cái, khẽ lắc đầu: "Ta cho tới bây giờ trách ngươi. Chỉ cần ngươi hạnh phúc . . . . . ."

      Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, nước mắt chợt ào ào chảy xuống: "Ngươi vẫn nghĩ những lời kia là ! Ngươi là trách ta. . . . . ."
      Bạch Phụng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      137. Nàng ăn nửa vò dấm

      Edit: Tuyết Ly





      Cổ Nhược có chút dở khóc dở cười, cũng an ủi người khác, đặt biệt còn là tiểu hồ ly rơi lệ ngừng.

      Sợ run hồi lâu, nhịn được mà vỗ vỗ đầu của nàng: "Là ta xin lỗi ngươi, hiểu lầm ngươi, cho nên ngươi phải ở lại bên cạnh Dạ Tang là bởi vì ta có đúng hay ? , cho ta biết là chuyện gì xảy ra? Ta giúp ngươi đánh con lang kia cho hả giận!"

      Hoa Tích Nguyệt thừa dịp nhảy vào trong ngực .

      Hô, rốt cục lại có thể ôm rồi, đúng là nàng rất nhớ cảm giác này, rất nhớ a, lòng cũng rất đau. . . . . .

      Nàng dùng móng vuốt mò lên ống tay áo Cổ Nhược, xoa xoa nước mắt: "Con lang kia có khi dễ ta, là ngươi khi dễ ta, ô… ô…, ngươi đảo mắt liền đem ta quên , còn nuôi sủng vật mới, đối với con cáo lông đỏ kia tốt như vậy. . . . . ."

      Cổ Nhược sững sờ chút, sau đó khỏi bật cười.

      ra khóc nhiều như vậy là bởi vì ăn dấm chua với con cáo lông đỏ kia, nhưng là cứu con cáo lông đỏ kia lại hoàn toàn nhớ đến Hoa Tích Nguyệt. Bằng uể oải thế này đây!

      khẽ lắc đầu cái: "Tích Nguyệt, ta nghĩ nó là đồng loại của ngươi nên mới cứu nó, ta cho là lúc ngươi biết cao hứng. . . . . ."

      Cao hứng? Nàng cao hứng mới là có quỷ!

      Nàng ăn nửa vò dấm chua rồi!

      Nhưng mà khi nghe Cổ Nhược vừa như thế, nàng lại động lòng.

      ra cứu con cáo lông đỏ kia là bởi vì ta. . . . . .

      Đây phải là chứng minh ra còn rất quan tâm ta?

      Tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

      Đầu ở trong ngực Cổ cũng cọ cọ, tìm tư thế thoải mái hơn: "Về sau trừ ta cho lại để ý những hồ ly tinh khác, con cáo lông đỏ kia có khí, căn bản phải là hồ ly tốt gì."

      Nàng đây là ghen?

      Môi khẽ gợi lên nụ cười, đồng thời trong lòng có chút ấm áp, nàng quả nhiên là còn mình.Cũng có thay đổi mà con lang kia. . . . . .

      Trong lòng Cổ Nhược cũng là cao hứng hay là cái gì.

      Trầm ngâm hồi lâu câu: "Con cáo lông đỏ kia được ta thả về núi. . . . . ."

      tới chỗ này, đột nhiên sửng sốt, gương mặt tuấn tú lên tầng đỏ nhàn nhạt .

      Hoa Tích Nguyệt cũng sững sờ chút, Cổ Nhược đây là giải thích với mình? như vậy đối với mình. . . . . .




      138.Mang cả tiền lời đòi lại

      Edit: Tuyết Ly



      Nàng dám nghĩ tiếp nữa, tin vận tốt của mình.

      Trong lòng vui sướng bí dần dâng lên, từng đợt từng đợt . . . . . .

      Bên trong trướng nhất thời có chút yên tĩnh mập mờ.

      Cổ Nhược trong lòng có chút hốt hoảng, đứng lên: "Ta ra ngoài xem chút. . . . . ."

      Hoa Tích Nguyệt hai tiểu móng vuốt nắm chặt lấy thả: "Ta cũng muốn !"

      Cổ Nhược đặt nàng ở giường: "Thương thế của ngươi vừa khỏi, thân thể còn yếu, cần nghỉ ngơi chút ." Vì nàng đắp lên gắp sa bị

      Cơ hồ giống như muốn trốn ra ngoài.

      Hoa Tích Nguyệt len lén nở nụ cười.

      Cổ Nhược cư nhiên xấu hổ! đúng là ly kỳ.

      Nàng rốt cuộc thân thể suy yếu, ôm cái đuôi nghĩ một lát, lại muốn ngủ mất.

      Trong mơ mơ màng màng, bỗng cảm thấy cảm giác trước giường tựa như có người đứng.

      Trong lòng nàng vui mừng: "Cổ Nhược!"

      Mở mắt, thân thể chợt cứng đờ.

      Người đứng trước giường thân áo đen, tròng mắt màu lục thâm thúy , sắc mặt có chút tái nhợt, trong tay mang theo cái hồ lô đỏ thắm, người còn có mùi rượu. . . . . .

      Dạ Tang? !

      Hoa Tích Nguyệt giật mình nhảy dựng lên.

      Cái nhảy gấp gáp, làm động tới vết thương của nàng.

      Nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

      Dạ Tang vội vươn tay đè nàng lại: "Ngươi nghỉ ngơi , cần động."

      Hoa Tích Nguyệt kinh ngạc nhìn , trong lòng cũng ra là cái tư vị gì.

      Sợ run hồi lâu, nàng thở dài: "Dạ Tang, xin lỗi. Ta lại thiếu ngươi cái nhân tình. . . . . ."

      Dạ Tang khẽ cười cười tiếng, nhàn nhạt : "Ha ha, ngươi nợ ta càng nhiều ta càng thích, chừng ngày kia ngươi liền lấy thân trả nợ sao."

      Hoa Tích Nguyệt sững sờ, có chút hốt hoảng, lắp bắp mà : "Dạ Tang, ngươi. . . . . . ngươi thả ta. . . . . . , đổi ý ?"

      Dạ Tang khóe miệng nhếch lên, lộ ra mạt cười xấu xa: "Bổn tọa quyết định chưa bao giờ hối hận. Bất quá, Hoa Tích Nguyệt, ngươi nợ ta hai cái nhân tình rồi, chừng ngày kia ta lại đòi cả vốn lẫn lãi nha."

      Xem Hoa Tích Nguyệt sợ hãi mở to mắt, khỏi cười ha ha.
      Bạch Phụng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      139. dễ dàng buông tay . . . . . .

      darkoliveEdit: Tuyết Ly



      Xem hoa Tích Nguyệt sợ hãi mở to mắt, khỏi cười ha ha, vỗ vỗ đầu của nàng: "Yên tâm, Lão Tử thích ngươi thiếu nợ ta, như vậy ta liền tùy thời có thể cầu ngươi trả cho ta khoản nợ . . . . . . Khụ, cảm giác như thế cũng tệ. Nhớ, bổn tọa dễ dàng dừng tay . . . . . . Ta muốn cùng cái nhân loại kia cạnh tranh công bằng! Ha ha ha."

      Nhanh như tia chớp hướng chóp mũi Hoa Tích Nguyệt mà hôn, ha ha cười tiếng, xoay người ra ngoài.

      Tuyên bố này của khiến Hoa Tích Nguyệt cả kinh ngơ ngẩn, nửa ngày kịp phản ứng. . . . . .

      Đảo mắt qua hai ngày, Long Phù Nguyệt lại cho nàng dùng {hồi xuân thuật} trị liệu lần thứ nhất.

      Rốt cục đem thương thế người nàng hoàn toàn chữa khỏi.

      Long Phù Nguyệt sợ nàng bị mất nhiều linh lực, nên rất rộng rãi cho nàng mảnh Phật Đà hoa sen, để cho nàng duyên cớ lại tăng lên ngàn năm công lực.

      Long Phù Nguyệt vốn là muốn cho nàng ăn hai mảnh , nhưng Cổ Nhược lại ngăn cản nàng.

      Này Phật Đà hoa sen khác với phàm vật, vốn là chỉ có Thánh nữ mới có thể dùng.

      tại mặc dù được Thánh nữ tinh lọc máu, nhưng bình thường tiên lần thứ nhất cũng chỉ có thể ăn miếng, ăn nhiều liền hồi phục được, ngược lại gặp chuyện bất trắc.

      Long Phù Nguyệt lúc này mới thôi.

      Tiểu hồ ly Hoa Kiều Long đau lòng thay tỷ tỷ, hai ngày nay bắt lấy nhiều gà núi cho nàng hầm cách thủy.

      Để cho nàng ngày ngày uống cháo gà, uống đến mức khiến cho nàng người đều là mùi cháo gà .

      Phượng Thiên Vũ ở trong lúc bận rộn cũng tới thăm nàng hai lần, thuận tiện bắt Long Phù Nguyệt trở về.

      Phượng Thiên Vũ mặc dù làm hoàng đế, nhưng vẫn như vậy cà lơ phất phơ, chẳng qua là khóe mắt chân mày như như , lâu lịch tinh phong huyết vũ lạnh nhạt cùng sẳng giọng.

      Hành quân tựa hồ cũng thuận lợi, Phượng Thiên Vũ ở trong mắt có tia huyết sắc, hiển nhiên rất là khổ cực.

      Tự trong miệng Long Phù Nguyệt , Hoa Tích Nguyệt thế mới biết nguyên nhân Phượng Thiên Vũ đem binh đánh Nam Cương.

      ra là sau khi Lục vương gia Phượng Ngàn Diệp đền tội , nữ vương Thiên Khu quốc liền nhiều lần phái sát thủ tới ám sát Phượng Thiên Vũ.

      Còn thường thường phái binh quấy rầy biên giới hai nước, giết vô số dân chúng Thiên Toàn quốc .

      Phượng Thiên Vũ giận dữ, liền đem quốc an bài thỏa đáng, ngự giá thân chinh Thiên Khu quốc.

      Vốn là muốn mang Long Phù Nguyệt theo, sợ nàng chịu nổi cực khổ của việc hành quân, nhưng Long Phù Nguyệt chết sống muốn theo, Phượng Thiên Vũ đau lòng kiều thê, chỉ đành phải dẫn theo nàng.




      140. Sợ bị phượng Thiên Vũ bỏ rơi

      darkoliveEdit: Tuyết Ly



      Ngự giá thân chinh cư nhiên dẫn theo hoàng hậu, coi như là việc trước nay chưa từng có trong sử sách.

      Phượng Thiên Vũ ngự giá thân chinh Thiên Khu quốc, đường tiến quân, nhưng Thiên Khu quốc cùng những nước khác giống nhau.Nó là do bảy mươi hai hang động chủ đạo liên kết tạo thành quốc gia, này bảy mươi hai hang động phân ra đều là núi cao trong rừng rậm, dễ thủ khó công.Người đứng đầu là nữ vương Thiên Khu quốc .

      Phượng Thiên Vũ chiến thuật như thần, đem bảy mươi hai hang động chủ đạo đánh cho đội quân hoa rơi nước chảy, phải rút vào trong rừng.

      Phượng Thiên Vũ hận bọn chúng thường xuyên quấy rầy dân chúng ở biên giới, tất nhiên chịu dừng tay.

      Quyết định muốn nhất cổ tác khí, thẳng đảo Hoàng Long, dứt khoát phá hủy luôn nước, tuy vất vả lần nhưng nhàn nhã sau này.

      Nhưng rừng rậm sâu thẳm cũng phải là dễ dàng tiến vào, phải xác minh thực hư, tra đường mới có thể vào.

      Phượng Thiên Vũ đem đại quân đóng ở phía ngoài rừng rậm.

      Sau đó phái vô số thám tử dò, nhưng qua hai ngày , những thám tử kia giống như nê ngưu chìm hải, trở về.

      Phượng Thiên Vũ lại phái mấy tiểu đội thông minh tháo vát vào dò la, cho tới bây giờ cũng thấy tin tức.

      Phượng Thiên Vũ lòng như lửa đốt, mấy ngày nay cơ hồ là trắng đêm ngủ, cùng chúng tướng nghiên cứu đối sách.

      Nhưng rừng rậm sâu thẳm này ở trong tòa núi lớn, núi cao rừng rậm, đại quân căn bản thể vào.

      Phượng Thiên Vũ muốn tự mình tìm hiểu, liền bị chúng tướng liều mạng ngăn lại.

      Buồn cười, chẳng những là Thống soái tam quân, lại là kẻ đứng đầu nước, làm sao có thể để cho mình mạo hiểm?

      ở dưới thời điểm mọi người biết tính sao, Cổ Nhược cùng hoa Tích Nguyệt tới trại lính.

      Chờ Hoa Tích Nguyệt thương thế chuyển biến tốt, Phượng Thiên Vũ liền cùng Cổ Nhược thương lượng, muốn bồi mình vào rừng tìm hiểu.

      Cổ Nhược công phu rất tốt, năm đó trận đánh Diêu Quang quốc, Thiên Toàn quốc nhiều tướng lãnh cũng vững vàng nhớ tới vị bạch y tế ti thần bí.

      Nếu và Phượng Thiên Vũ liên thủ, chỉ sợ là ai có thể ngăn cản được.

      Long Phù Nguyệt lại sợ bị phượng Thiên Vũ bỏ rơi, lần này gì cũng muốn cùng.

      Hoa Tích Nguyệt cũng e sợ mất Cổ Nhược, tự nhiên cũng muốn theo.

      Cổ Nhược cực kỳ nhức đầu, vốn định dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt.

      Phượng Thiên Vũ lại lắc đầu cười khổ, Long Phù Nguyệt cái miệng nhắn vi phiết, bộ dáng ngươi mang theo ta , ta liền tự mình lén , nếu để cho nàng mình, vậy mang nàng ở bên cạnh cho an toàn.
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :