1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi – Phiên ngoại

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      101. Chặt đứt toàn bộ đường lui của bản thân
      Editor: hathai
      Beta : Evy Nguyen

      Mấy ngàn năm nay và vô số nữ quái ma cũng hôn qua ít lại ai như Hoa Tích Nguyệt, đơn giản chỉ là hôn thoáng qua cái liền khiến cho triệt để trầm luân Hận thể đem nàng hòa tan vào thân thể mình, hoà làm với mình.
      đắm chìm trong vẻ đẹp của nàng lại đột ngột nghe được tiếng cười của nàng, ngay sau đó liền cảm nhận được vị mặn chát trong miệng, thứ chất lỏng nóng ấm ấy khiến thân thể chấn động. Tiếng cười thanh thuý dễ nghe lại làm cho trái tim của bỗng nhiên đau xót, cảm thấy tiếng cười của nàng lúc này thê lương dị thường…
      thở dốc rồi buông nàng ra lại thấy đôi mắt tím của nàng mở to vẫn cười khanh khách, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
      Dạ Tang như là bị ai đánh quyền, tâm nguội lạnh như rạn nứt. Đau đớn mà phẫn nộ, nắm chặt cánh tay nàng: “Chết tiệt, ngươi lại cười cái quỷ gì?!”
      Trong lúc bất tri bất giác tay của hơi dùng sức tạo thành vết bầm tím tay Hoa Tích Nguyệt.
      Hoa Tích Nguyệt dường như đau đớn. Nàng cười lắc đầu: “Dạ Tang, ta mới phát hoá ra ngươi giống ta đáng thương…”
      “Đáng thương?!” Dạ Tang giống như bị người tát cái mạnh, khuôn mặt tuấn mĩ có chút vặn vẹo: “Nữ nhân chết tiệt, ngươi bậy bạ gì đó? Lão tử tung hoành tam giới, mọi ma trông thấy ta phát run, đáng thương chỗ nào?”
      Hoa Tích Nguyệt giãy giụa khỏi , tự rót chén rượu, uống ngụm bật cười : “Dạ Tang, chúng ta đều là người mình, đến đây, chúng ta tiếp tục uống rượu!”
      Thân thể Dạ Tang cứng đờ, lạnh lùng nhìn nàng, khoé môi bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhạt: “Tiểu hồ ly, ngươi kéo dài thời gian đúng ? Hay là ngươi vẫn còn mong mỏi đến cứu ngươi?”
      Lời của bén nhọn như đao đâm sâu vào tâm Hoa Tích Nguyệt làm cho nàng đau nhức gần như muốn cuộn mình lại. Nàng bật cười: “ Ngươi hiểu lầm ta rồi, tới cứu ta bởi vì ta cùng chia tay rồi, đêm qua muốn ta , hôm nay ta làm đúng ý , làm sao còn có thể tới tìm ta? Ha ha, ngươi nhìn ta an bài đường lui có bao nhiêu tốt, ta đem toàn bộ đường lui của ta chặt đứt a…”

      102. Thừa lúc rượu hưng làm cái kia việc
      Edit : Zennie
      Beta:Evy Nguyen

      Nàng lại cười ha hả: "Ngươi hiểu lầm ta rồi, tới cứu ta bởi vì ta cùng chia tay rồi. Đêm qua khiến ta phải , hôm nay ta thức thời ra hợp với ý . sao có thể tới tìm ta chứ? Ha ha, có bao nhiêu đường lui tốt ta an bài, ta còn đem tất cả đường lui chặt đứt nữa à..."
      Nàng cười rất lớn, rất khoa trương, tựa hồ là vui vẻ nên lời, còn thuận tiện ban cho Dạ Tang cái nhân tình.
      Dạ Tang ngẩn người, tâm hiểu mà lại đau.
      khuôn mặt tuấn tú đen hơn cả Bao Công: "Chết tiệt, để ngươi ra ư? Vì mà ngươi bỏ ra nhiều công sức đến như vậy, đổi lại có lương tâm như vậy! Nhân loại quả nhiên là có lương tâm. Hừ. Tốt nhất đừng để cho ta nhìn thấy , nhìn thấy ta thể làm thịt !"
      Hoa Tích Nguyệt khẽ lắc đầu: " nên trách , là ta tự tìm .. A, chúng ta đề cập tới nữa, chúng ta uống rượu."
      chuyện lát, nàng lại uống mấy chén vào trong bụng.
      Dạ Tang chộp lấy chén rượu trong tay nàng, khuôn mặt bình tĩnh : "Đừng uống nữa, ngươi uống say rồi!"
      Hoa Tích Nguyệt cười khanh khách: "Ta đây tại Hồ giới được xưng là ngàn chén say, ta mới uống mấy chén như vậy sao lại say được? sau thừa lúc rượu hưng làm cái kia việc tựa hồ càng có tình thú, ra, ra, chúng ta lại uống. Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, nhất thời đừng nóng vội..."
      Nụ cười của nàng rất mị cũng rất đẹp, Dạ Tang ngưng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cũng mỉm cười mà bắt đầu nhàng mà : "Tiểu hồ ly, trong miệng ngươi muốn , đợi , kỳ trong lòng ngươi vẫn là mong mỏi tới cứu ngươi a! Cho nên ngươi liều mạng dốc sức kéo dài thời gian."
      Thân thể Hoa Tích Nguyệt có chút cứng đờ, trong nội tâm khỏi cười khổ.
      Nàng cũng là bởi vì biết Cổ Nhược tìm ra, cho nên mới phải lưu lại phong thư, xem như cho mình cái công đạo.
      cái lý do lừa gạt chính mình.
      Lừa gạt chính mình rằng Cổ Nhược đối với mình cũng phải vô tình vô nghĩa, là vì nàng là chia tay rồi, đến chính là chuyện hết sức bình thường.
      Có thể trong tiềm thức, vẫn là kỳ vọng đến...
      Nàng đắng chát cười cười, muốn cái gì, chợt thấy mặt đất dưới chân rung cái, tại chỗ rất xa có thanh ầm ầm truyền đến...
      Nàng lại càng hoảng sợ, động đất?
      Bạch Phụng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ']103. có tới! có tới

      ']Edit: Ly nhi

      darkorange;']Beta : Evy Nguyen




      đúng, nơi đây vốn là ở trong kết giới, tại sao có thể có địa chấn?

      Chẳng lẽ —— có người xông vào?

      Đó —— là Cổ Nhược sao?

      Khuôn mặt nhắn của nàng vốn là ửng đỏ bỗng nhiên biến thành tái nhợt, đôi tử mâu yên lặng lập tức có hào quang thoáng .

      —— sao?

      Dạ Tang nhìn con ngươi nàng bỗng nhiên sáng lên, trong nội tâm trầm xuống.

      Có chút cười lạnh, khẽ vươn tay, liền kéo nàng đến.

      đôi mắt màu xanh sẫm nhìn nàng, chậm mà đánh nát hi vọng của nàng: " cần chờ mong người khác đến cứu ngươi. Bởi vì vị trí tại của chúng ta là trong kết giới, bất luận kẻ nào cũng phát ra. Thời gian còn sớm, khác xuân tiêu đáng ngàn vàng a! Để cho ta hảo hảo thương ngươi..."

      Ôm khuôn mặt của nàng hung hăng hôn xuống.

      Hoa Tích Nguyệt thân thể run rẩy, dốc sức liều mạng lắc đầu trốn tránh cái hôn của , vô ý thức mà đẩy : ", cần..."

      Dạ Tang kiềm chế , trong đôi mắt màu xanh sẫm có lửa giận cùng dục hỏa thiêu đốt: "Ngươi muốn đổi ý?"

      Hoa Tích Nguyệt cứng đờ thân thể: " có... có."

      " có, vậy bây giờ tại sao phải từ chối?" Dạ Tang cũng ý định buông tha nàng.

      "Ta... Ta, ta còn chưa có ăn no..."

      Hoa Tích Nguyệt cái lý do cực sứt sẹo. có sáng ý làm cho nàng gần như muốn đập đầu vào tường.

      "Haaa...! Haaa...! Haaa...!" Dạ Tang cười như điên.

      Thanh ở bên tai của nàng khàn khàn mà mị hoặc: "Tiểu bảo bối, ta uy no bụng ngươi, ra, bổn tọa công phu rất tuyệt, tuyệt đối cho ngươi tại tiên cùng chết ( hài hòa ha ha, cho nên dùng chữ sai thay thế )..."

      Thân thể khẽ nhích, đem Hoa Tích Nguyệt ép đến bên cạnh giường, nhào tới hôn nàng.

      Linh lực tại của Hoa Tích Nguyệt chưa có đến nửa lúc trước. Vốn cũng phải là đối thủ của Dạ Tang, bị đặt ở dưới thân, căn bản là thoát ra được.

      Nàng lại nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài có động tĩnh.

      Chấn động vừa rồi có lẽ là nàng nghe nhầm, bên ngoài căn bản là có người đến.

      Trong nội tâm cuối cùng cũng gần như dây cung kéo căng.

      có tới! có tới!

      Rốt cuộc nàng kiên trì vì cái gì?

      ']


      ']104. chính mình trong mắt có lẽ tựa như sủng vật

      darkorange;']darkEdit: Ly nhi
      Beta : Evy Nguyen





      Phải chăng nàng còn hoàn bích (*còn trinh) hay , người ta cũng để trong lòng.

      Có lẽ trong mắt nàng chỉ là sủng vật, bị mất cũng chỉ đau lòng vài ngày mà thôi, đau lòng quá mức...

      Lòng nàng đau, trước mắt cũng mơ hồ , đầu óc trống rỗng, tứ chi cũng hoàn toàn tê liệt.

      "Chết tiệt, ngươi nên ôm cái hi vọng đó nữa! chỉ người kia chưa có tới, cho dù đến cũng vào được! Ta đặt Thiên Lôi (cái này chắc là mìn hả tỷ.hi), nếu thực có can đảm xông tới, lão tử cũng nổ chết ! Cho nên... Ngươi tốt nhất vẫn là đừng kỳ vọng đến!"

      Dạ Tang tự nhiên thấy được thần sắc mặt nàng, trong lòng đố kị cùng lửa giận bốc cháy lên.

      đưa đôi mắt màu xanh sẫm nhiễm lên mấy phần đỏ sậm, nhìn về phía nàng khát máu và khủng bố.

      mặt của tràn ngập phẫn nộ thống khổ giãy dụa. Hung ác hôn nàng mà dùng sức.

      Hoa Tích Nguyệt đau khổ mà cười, cứ như vậy tử a.

      Chẳng lẽ mình còn có thể làm tiểu nhân bội bạc?

      Đem thân thể cho , sau đó liền quy núi rừng, gặp bất luận kẻ nào nữa...

      hôm nay nàng uống ít rượu.

      Lúc này nàng cảm giác ngà ngà say, rượu cồn gây tê lấy đầu óc của nàng, trước mắt mặt người nọ đột nhiên biến ảo trở thành Cổ Nhược.

      Lần nữa tim như bị đao cắt cảm giác, nàng bị động đáp lại lấy, trong miệng lẩm bẩm câu: "Cổ Nhược..."

      Dạ Tang như bị sấm đánh, thân hình run nhè , hung dữ mà cắn bờ môi của nàng: "Chết tiệt, ta phải Cổ Nhược! Ngươi xem cho ! Ta là Dạ Tang, giới Vương! phải cái tên loài người vô dụng kia! Cả nhân loại kia đến còn được, nếu như dám có lá gan ra, lão tử để cho còn đường về

      Cứ thế mà tách ra qua nàng tràn đầy sương mù,che chắn mờ mịt mặt, lần nữa hôn xuống.

      Hương hoa hỗn hợp có mùi rượu, tư vị như thế mê người.

      Hoa Tích Nguyệt lộ vẻ sầu thảm cười cười: " tới, tới! Như vậy cũng tốt... Được rồi, ta cho ngươi, cái này cho ngươi, trả hết khoản ta nợ ngươi, ta thiếu nợ bất luận kẻ nào nữa..."

      Nàng triệt để buông xuôi giãy dụa, nhắm mắt lại mặc tại người mình muốn làm gì làm.

      Nàng biết người nọ đến tột cùng là Cổ Nhược vẫn Dạ Tang.

      Nàng chỉ biết là nàng khổ, mệt mỏi quá, độc tột cùng.

      Bạch Phụng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      105. loại vò mẻ lại sứt phóng túng...

      Nàng chỉ biết là nàng khổ, mệt mỏi quá, độc.
      Tất cả mọi người bỏ nàng, tâm chết như cái đại động bị đào. Giọt giọt tí tách phun đầy huyết, nàng cần bổ huyết.
      Đưa tay ôm chặt lấy người từng chút ôn hòa trước mặt, như dốc sức liều mạng bắt lấy rơm rạ cứu mạng.
      Xiêm y của nàng từng cái rơi xuống, Dạ Tang oán hận mà ra sức cắn, hôn cổ của nàng.
      Dạ Tang dù sao cũng quen việc gió trăng, công phu quả thực tệ.
      Nụ hôn của nóng bỏng mà cuồng bạo.
      đôi tay người nàng dao động, mỗi chỗ nhen nhóm dục vọng.
      Nàng vô lực cong eo lên, thân mảnh cảm thán.
      hôn cổ của nàng, hôn vành tai mẫn cảm của nàng.
      Nàng nhắm mắt lại, khanh khách mà cười, tiếng cười như tơ như mị, mang theo loại phóng túng vò mẻ lại sứt...
      Sát khí phô thiên cái địa mà đến, khiến cho độ ấm có chút ôn mị trong phòng cấp tốc hạ thấp đến mức lạnh như băng.
      Dạ Tang thân thể bỗng cứng đờ, động tác cũng dừng lại, bỗng nhiên bả đầu uốn éo, oa mà tiếng phun ra búng máu.
      Oán hận mà : "Đáng chết, ngươi đến cùng vẫn là vào được!"
      Hoa Tích Nguyệt say trong mộng trợn mắt, lúc này mới phát giác hoàn cảnh chung quanh hình như có biến hóa, gian nhà biến mất vô tung vô ảnh, chính mình cùng Dạ Tang nằm hoa cỏ...
      Lại ngẩng đầu nhìn người kia đứng ở cách đó xa, trong long rối như tơ vò.
      Nhất thời ngây người, biết nên phản ứng như thế nào. Thời gian tựa hồ ngừng lại trong nháy mắt.
      Cổ Nhược mặc thân áo trắng như cũ, tay là Oa huyết sáo thanh.
      Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe môi đám tơ máu, thể tin mà nhìn qua Hoa Tích Nguyệt hai người, lồng ngực kịch liệt mà phập phồng, thân thể run rẩy ngừng.
      phí dùng khí lực lớn mới bài trừ kết giới của Dạ Tang, lần nữa công tiến vào trong Lưu Ly Cung.
      Từ khi bước chân vào Lưu Ly Cung, gần như con chuột mặt đất cũng buông tha, lại tìm thấy bóng dáng của nàng.
      Lòng nóng như lửa đốt, gần như cho là mình tìm kiếm sai phương hướng rồi, Hoa Tích Nguyệt bị Dạ Tang mang về cung.
      Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy vô lực cùng tuyệt vọng như thế.
      Ngay khi gần như muốn buông tha, trong nội tâm bỗng nhiên nhảy dựng, có loại kỳ dị cảm ứng.

      106. Nàng, cùng lăn lại với nhau

      Hoa Tích Nguyệt ở đây! Hơn nữa cảm ứng này chấn động rất mạnh!
      Cái cảm ứng mãnh liệt như thế, khiến gần như cách nào xem . Tuy nhiên biết cảm ứng này đến từ đâu, lại làm thần kinh run lên, vừa cẩn thận điều tra mọi ngóc ngách.
      Rốt cục tại góc hoa viên, cảm ứng được khí tràng có loại chấn động kỳ dị.
      là Đại vu sư, kiến thức của bản thân- linh lực cực kỳ kinh người, nhàng vừa chạm vào phía dưới, liền biết tại đây còn có kết giới!
      Kết giới này thập phần che giấu, vô sắc trong suốt, làm cho người ta cảm giác thấy bất cứ dị thường nào.
      vừa mới ở chỗ này qua lại mấy lần, cũng thấy được.
      Nếu tập trung tư tưởng, cảm nhận tinh tế, chú ý được chỗ này.
      Hơn nữa, ràng cảm nhận được khí tức Hoa Tích Nguyệt ở trong kết giới!
      mừng rỡ, rốt cuộc bất chấp cái gì, dốc sức liều mạng phá giải.
      Nhưng kết giới này thập phần bá đạo quỷ bí, dùng hơn mười loại biện pháp, nhưng mảy may như cũ thể phá giải nó.
      tự nhiên biết Dạ Tang đối với Hoa Tích Nguyệt mực tâm hoài bất quỹ, đem nàng bắt đến làm gì.
      Thời gian càng dài, càng nôn nóng bất an, chỉ hi vọng mình đến quá muộn, đừng cho nên chuyện phát sinh phát sinh.
      Vì bài trừ kết giới này, gần như đánh bạc
      Cuối cùng bất đắc dĩ, cắn răng cái, sử dụng cấm thuật.
      Dùng hư chi nhận, lấy máu bôi ở lên Oa huyết sáo thanh, vẽ lên cái phù chú phiền phức, mạnh mẽ xuyên vào kết giới kia.
      Rốt cục đem cái kết giới này phá huỷ hoàn toàn, thực mệt mỏi nhổ ra huyết, linh lực hao tổn hơn phân nửa.
      tuyệt đối nghĩ tới chính là, chính mình thiên tân vạn khổ công tiến đến, lại chứng kiến màn xấu xa như vậy.
      thấy màn như vậy cũng cảm thấy kỳ quái, dù sao đêm đó Tang Dạ đem Hoa Tích Nguyệt làm ra phải là vì chuyện phiếm uống trà
      Cho nên có chuẩn bị tâm lý.
      Nhưng nghĩ tới chính là, nàng, Hoa Tích Nguyệt, cùng Dạ Tang lăn lại với nhau, ràng còn khanh khách cười!
      bộ dạng rất hưởng thụ!
      Trái tim như là bị ai dồn sức đánh quyền, đau đến mức hít thở thông.
      Lạnh lùng mà đứng ở nơi đó, tức giận đến gần như muốn ra lời.
      Bạch Phụng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      107. Mặc quần áo tử tế!
      Edit: Bạch Tuyết Ly (Ly nhi ~~^0^~~)
      Beta : Evy Nguyen

      Nếu như đến, liệu có phải nàng cứ như vậy đem thân thể cho người kia hay ?
      Chẳng lẽ sợ tiên thân khi bị phá, đánh về nguyên hình? !
      Nàng biết cái hậu quả này, còn chỗ nào kiêng rè như vậy, nàng sao có thể hồ đồ như thế này?
      Vậy mà nhất thời ham vui, muốn cùng cái tên lang này …, là chân ái cùng tên lang này sao?
      Hoa Tích Nguyệt lúc này mới tỉnh ra bây giờ mình đến tột cùng là như thế nào.
      Khuôn mặt nhắn lập tức đỏ lên, luống cuống tay chân mà trái che phải ngăn cản, hận thể tìm kẽ đất chui đầu vào!
      Kết giới này Dạ Tang dùng linh lực bản thân ngưng kết, bị Cổ Nhược phá giải, bị thương cũng , thổ bún máu, chậm rãi ngẩng đầu lên.
      Nhìn xem Cổ Nhược cười tiếng: "Tiểu tử, xem ra bổn tọa đúng là xem ngươi rồi. Kết giới như vậy ngươi cũng có thể PHÁ...!"
      Cổ Nhược gương mặt tuyết trắng, phẫn nộ trong đôi con ngươi vốn là đen như mực giống như bài sơn hải đảo, như là Phong Bạo tiến đến phía trước : "Mặc quần áo tử tế! Ta ở tiểu đình kia chờ ngươi!"
      Quay người rời , từ đầu đến cuối lại liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt.
      Hoa Tích Nguyệt thất kinh, nhất thời biết nên làm thế nào mới tốt.
      Cổ Nhược đến nàng thấy mất mát, nhưng Cổ Nhược đến, nàng lại sợ.
      Chứng kiến con ngươi Cổ Nhược lãnh như băng, trong nội tâm nàng tựa hồ có băng cùng hỏa song song tồn tại.
      Muốn liều lĩnh mà tiến lên ôm lấy , lại muốn tìm kẽ đất chui vào.
      Chứng kiến Cổ Nhược cứ như vậy mà rời , nàng chán nản ngã ngồi, muốn khóc cũng khóc được.
      Dạ Tang lúc này so Hoa Tích Nguyệt hơn bao nhiêu, chỉ mặc cái quần lót, tinh ở trần.
      liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt, lại nhìn Cổ Nhược ở xa, trong con ngươi màu xanh sẫm lên vòng sát khí.
      Tay nhấc áo đen lần nữa mặc lên người.
      Hoa Tích Nguyệt cho tới giờ khắc này, thân thể vẫn run rẩy như cũ.
      khuôn mặt nhắn lúc trắng lúc xanh, mười ngón gần như nắm tiến trong thịt, hàm răng cũng đem cặp môi đỏ mọng cắn chảy máu.
      Đáy lòng cũng biết là cao hứng hay là bi ai.
      Cổ Nhược quả nhưng có vứt bỏ nàng, vẫn là để ý nguy hiểm mà chạy đến.



      108.Ngươi có phải hay cũng báo thù cho
      Edit: Bạch Tuyết Ly (Ly nhi ~~^0^~~)
      Beta : Evy Nguyen

      Thế nhưng mà, nàng tình nguyện tới.
      Lại để cho chứng kiến màn xấu hổ như vậy!
      nhất định càng xem thường ta à nha?
      Nhất định hận thấu ta, cho ta là nữ nhân thủy tính dương hoa (*dâm loàn) a!
      Nàng bưng kín mặt, hận thể đem mình đào cái hố rồi nhảy vào.
      Dạ Tang vỗ vỗ đầu của nàng: "Tiểu hồ ly, chờ bổn tọa đem cái tên loài người biết tốt xấu này đánh cho hồn phi chôn vùi. Chờ ta."
      Thân thể ở chỗ, lại muốn đuổi theo Cổ Nhược.
      Hoa Tích Nguyệt nghe được Dạ Tang câu này, trong lòng trầm xuống.
      Xem bộ dạng Cổ Nhược kia, ràng bị thương, hơn nữa thi độc vừa mới đè xuống lâu, chỉ sợ phải đối thủ của Dạ Tang!
      Nàng rốt cuộc ngồi yên, cuống quít nhảy dựng lên.
      Ôm chặt lấy chân Dạ Tang, khuôn mặt nhắn trắng bệch, ở bên trong tử nhãn tràn đầy khẩn trương cùng lo sợ yên: " nên thương tổn !"
      Dạ Tang thân thể cứng đờ, thần sắc có chút kỳ dị mà đau thương cùng đau khổ, nhìn nàng, thản nhiên : "Lần này, chỉ sợ là ta cùng trận chiến sinh tử, ngươi nghĩ ta nhường cho sao?"
      Tâm Hoa Tích Nguyệt càng thêm bối rối, lắc đầu liên tục: " thể tổn thương , ngươi thể tổn thương , nếu như ngươi giết , ta báo thù!"
      Dạ Tang bỗng nhiên cười ha ha: "Tiểu hồ ly, ngươi có phải hay đối với ta rất tin tưởng rồi hả? Có lẽ..."
      Ánh mắt của bỗng nhiên như lưỡi đao sắc bén: "Vậy nếu là giết ta, có phải ngươi cũng báo thù cho ta hay ?"
      "Cái này..." con mắt nhìn nàng như thiêu đốt, Hoa Tích Nguyệt ngây người, hai tay chán nản buông ra.
      Dạ Tang nhắm lại hai mắt, tựa hồ đem cảm xúc nào đó ngăn chặn.
      Hừ tiếng, phẩy tay áo bỏ .
      Hoa Tích Nguyệt ngơ ngác mà ngồi dưới đất, rất lâu trì hoãn thẫn thờ.
      Thẳng đến tiếng đánh nhau lách ca lách cách xa xa truyền tới.
      Vô số hào quang lóng lánh trung, như là từng đạo nhan tia chớp sắc khác nhau.
      Bọn đánh nhau!
      Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên nhảy dựng lên. được, nàng quyết thể để cho Cổ Nhược lại bị thương, bất quá ngoài ý muốn.
      Nàng vơ quần áo, lảo đảo đuổi tới.
      Chạy qua đoạn đường này, nàng mới biết Lưu Ly Cung này gần như bị hủy toàn bộ.
      Bạch Phụng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      109.Sinh tử quyết đấu

      Khắp nơi là tường đổ, gần như cả cung điện đều bị chấn sụp.
      Tuy nhiên hai người vừa mới đánh nhau.
      Nhưng còn mấy cái bên kia nhất định là Cổ Nhược tìm mình khắp Lưu Ly Cung mà thấy nên giận dữ hủy.
      Rất xa, phía trước cát phi thạch, vô số mảnh vỡ băng tuyết trung bay múa, bọc lấy bên trong hai đạo thân ảnh đen trắng như như .
      Linh lực Hoa Tích Nguyệt tuy bị tổn hại ít, nhưng dù sao nhãn lực nàng vẫn còn, đến mức bị hai đạo vầng sáng sáng ngời làm chóng mặt.
      Dạ Tang dùng thanh trường kiếm đen như mực, nhất động nhất tĩnh gian có Lôi Đình chi khí tràn ra.
      Chiêu thức tung bay lượn lờ thực làm cho người hoa mắt.
      Cũng làm cho hoa tiếc Nguyệt Tâm tạng (bẩn) hồi nhanh giống như hồi, xem hãi hùng khiếp vía.
      Cổ Nhược áo trắng nhanh nhẹn, tóc đen như thác nước, sáo ngọc trong tay màu trắng kiểu như Du Long, quan như kinh hồng, như tiên nhân Cửu Thiên bay đến.
      đạo ánh sáng từ sáo ngọc phát ra, cùng trường kiếm của Dạ Tang chạm vào nhau, bộc phát ra cường quang kinh người cùng động tĩnh dày đặc như sấm.
      Hai người đen trắng, tại trời dưới đất bay múa xoay tròn.
      Chung quanh đình, băng điêu, lầu các toàn bộ trở thành mảnh vỡ, gần như nhìn ra bộ dáng ban đầu.
      Quả nhiên là hồi tranh đấu kinh thiên địa quỷ thần khiếp, hai người xem ra đều liều dùng toàn lực, tựa hồ chết dừng.
      Hai người chính là khó hoà giải, Hoa Tích Nguyệt xem đến hồn bay phách lạc. Hận thể xông lên trước cưỡng ép hai người tách ra.
      Nhưng nàng cũng biết cân lượng mình bây giờ.
      Cứ như vậy mà mạo hiểm xông lên, chẳng những phân ra hai người bọn họ cái, tám chín phần mười còn có thể trực tiếp đem cái mạng của mình biến mất.
      Nàng nhanh chóng bao quanh loạn chuyển, trong lúc vô tình vừa quay đầu, thấy chung quanh có bóng người lay động, chậm rãi xông tới.
      Những người kia tuy tướng mạo khác nhau, nhưng đều thống nhất cách ăn mặc.
      Toàn bộ là thân áo đen, chỗ ngực thêu đóa Tuyết Liên Hoa.
      Đội hình của bọn họ có chút kỳ quái, tựa hồ là xếp đặt cái trận thế.
      Tâm Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng, cái trận thế kia từ xa nhìn lại, như đóa hoa, đóa hoa sen chậm rãi nở...
      Lại là 'Phanh' mà tiếng vang lớn, vô số tuyết sương mù kích được hướng bốn phía bay vụt, đánh vào người đau nhức.

      110. Hoa Tích Nguyệt, theo ta

      Chợt nghe Dạ Tang cười dài ba tiếng: "Tốt! Cổ Nhược, xem như ngươi lợi hại! Bất quá lão tử nếu như phải mất nửa linh lực trước đây, ta tuyệt có khả năng thua ngươi!"
      Tuyết sương mù nồng đậm chậm rãi tản ra, lộ ra thân hình Cổ Nhược.
      Sắc mặt tuyết trắng, dũ phát lộ ra con mắt hắc thâm trầm, thản nhiên : "Dù sao cũng là ngươi thất bại!"
      Lòng Hoa Tích Nguyệt căng thẳng cuối cùng cũng trầm xuống, nghĩ chạy lên trước nhìn xem.
      Cổ Nhược lườm nàng, hơi khẽ cau mày đầu, thân hình hơi động chút.
      bóng trắng bỗng nhiên tránh qua, khoác áo lên người của nàng.
      Hoa Tích Nguyệt sững sờ chút, lúc này mới thấy áo người đúng là áo trắng của Cổ Nhược.
      Mặt nàng đỏ lên, biết chính mình bởi vì gấp chạy đến, quần áo chỉnh tề.
      ném cái áo này tới, tự nhiên là vì bao ở thân thể của mình, để ngừa xuân quang tiết ra ngoài.
      Trong nội tâm cũng là tư vị gì, cúi đầu.
      Dạ Tang dùng kiếm chống, quỳ chân xuống đất, liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt, trong mắt thần sắc phức tạp biến ảo.
      Bỗng nhiên lạnh lùng thốt: "Ngươi thắng có sao? Ngươi cho rằng còn có thể sống được mà rời Lưu Ly Cung sao? Ngươi nhìn xem bọn bày ra thế trận gì?"
      Cổ Nhược liếc qua, sắc mặt hơi đổi: "Phật Đà hoa nở sấm sét trận?"
      Dạ Tang nhổ ra búng máu bọt, cười ha ha: "Tiểu tử, là có chút ít kiến thức. Thế trận lợi hại thế này cũng cần ta a?"
      Cổ Nhược lạnh lùng thốt: "Biết như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn cho tất cả mọi người chôn cùng Băng cung này sao?"
      hề để ý tới Dạ Tang, đến bên người Hoa Tích Nguyệt: "Hoa Tích Nguyệt, theo ta !" Vươn tay.
      Trong tâm Hoa tiếc Nguyệt nhảy dựng, nhìn Cổ Nhược đưa bàn tay trắng muốt như ngọc, nước mắt thiếu chút nữa lại lăn ra đây.
      Như tại dĩ vãng, Cổ Nhược nếu như giống như bây giờ đến khiên tay của nàng, nàng nhất định chút do dự mà thò tay cầm chặt.
      Vui vẻ, coi như là núi đao biển lửa cũng cùng nhau xông , nhưng tại —— tại bất thành. Nàng thể hại nữa!
      Nàng tu tiên nhiều năm, tự nhiên cũng là biết đây là 'Phật Đà nở hoa sấm sét trận'
      Trận này khi thi triển, trong vòng trăm dặm đừng mơ tưởng có sinh vật đào thoát!
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :