1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghề Vương Phi - Hoa Dương Hoa Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 276: Kết cục. (2)
      Từ bé, ở phương diện này Tấn vương rất mạnh mẽ, nên xuất phát từ chán ghét từ trong máu, Lam Tranh rất ít khi chủ động cầm cung tên, mỗi lần nhìn thấy cung là nhớ đến Tấn vương, cực kỳ chán ghét.

      Vòng thứ nhất bất lợi cho Lam Tranh, trông chờ vào vòng hai có thể chiến thắng, khắc phục khó khăn, nhưng giờ xem ra cũng là hy vọng xa vời rồi. Những nam tử cùng thi đấu với , có rất nhiều người xuất thân là thợ săn, bản lĩnh bắn cung hạng nhất cũng hạng nhì.

      Lam Tranh lực bất tòng tâm, khi đứng trước bia ngắm, chợt nhớ khi Tĩnh Thần còn sống, Vũ Lâu vì mà ra mặt, thi bắn tên cùng bọn Tĩnh Thần. Lúc đó chọc giận tên Thái tử hiểm, khiến ta hạ độc thủ với nàng.

      tình sau đó phát triển theo hướng thể khống chế được. Nàng mất con, thậm chí còn suýt đánh mất vĩnh viễn cơ hội làm mẹ.

      Thời gian ấy, còn những lời độc ác với nàng. Vậy mà trong buổi săn bắn, nàng còn xuất thủ cứu . biết thông cảm cho nàng, ngược lại còn nhiều lần chiếm đoạt nàng khiến nàng phải rơi lệ…

      Nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy rất xót xa. Nếu Vũ Lâu mất trí nhớ, dù nàng theo quay về, liệu còn có thể quay lại như trước kia ?

      Ôi… Vũ Lâu… Vượt qua bao sóng gió, giờ thiên hạ thái bình, tự nhiên xuất tình huống éo le, khiến bọn họ lại mất nhau sao?

      được, nhất định phải mang nàng về. Dù nàng có quên , đối xử với nàng tốt gấp bội là được, để nàng lại lần nữa.

      Nghĩ vậy, Lam Tranh hề sợ hãi nữa. cầm cung tên, kéo dây cung nhắm thẳng hồng tâm. Nhất định phải thắng.

      Viu! Trúng hồng tâm. buông cung tên, chính cũng thấy rất vui vẻ, nhanh chóng bắn thêm mũi nữa, lại trúng hồng tâm. Cảm giác của bây giờ rất tốt, muốn bắn tiếp mũi tên thứ ba chính xác, chợt nghe khán đài vang lên tiếng khen ngợi: “Tốt --- bắn rất hay ---.”

      Lam Tranh nhịn được, tươi cười quay ra muốn đón nhận tán thưởng của Vũ Lâu, ai ngờ ánh mắt của nàng lại hướng về phía , mà là dành cho nam tử đứng cách xa. Nụ cười ngọt ngào như có thể chiết ra mật, khiến Lam Tranh nhất thời ghen tuông, ném thẳng cung tên xuống, muốn tính sổ với nữ nhân biết tuân thủ nữ tắc kia.

      “Vạn tuế gia, vạn tuế gia ---.” Phi Lục vội vàng ngăn lại: “Phải lấy đại cục làm trọng, ngài cứ như vậy chắc chắn lại cãi vã với tiểu thư mất. Hai mũi tên trước ngài bắn rất tốt rồi, chỉ cần nốt mũi này là xong, người thắng cuộc chắc chắn là ngài mà.”

      Nghe Phi Lục xoa dịu, Lam Tranh cắn răng, buồn bã hừ tiếng, nhìn về phía Vũ Lâu: “Nàng chờ đó cho ta!” Phi Lục vội nhặt cung tên, dâng lên Hoàng thượng. kéo dây cung, nhưng nội tâm cách nào bình tĩnh lại được, càng nghĩ càng tức, vì sao nàng có thể vô tâm như thế chứ. đường đường là phu quân của nàng, nàng thèm liếc mắt nhìn , còn mắt mày lại với nam nhân khác.

      Mắt mày lại… Lam Tranh ngẩn người, lén nhìn Vũ Lâu, quả nhiên thấy nàng cười tươi, sóng mắt lưu chuyển nhìn người khác. Trong ngực như có ngọn lửa bùng lên, tâm tĩnh làm sao còn bắn được cung.

      Mũi tên xuất ra, cách hồng tâm ngàn dặm.

      Chợt thấy Vũ Lâu cười khanh khách: “Ôi ôi, bản lĩnh của ngươi đấy sao?”

      Lam Tranh tức giận, đến trước mặt Tần Vũ Lâu, hét lên: “Nàng dám liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, đúng là làm phản mà!!!”

      Vũ Lâu trầm mặt xuống: “Liên quan gì tới ngươi?”

      Vân Triệt và Phi Lục vội vàng chạy tới giảng hoà, Phi Lục kéo Vũ Lâu sang bên còn Vân Triệt với Lam Tranh: “Bệ hạ, ngài phải bình tĩnh, còn vòng thi văn nữa. Đó là sở trường của ngài mà. Cho nên, chắc chắn còn cơ hội.”

      “Ta thua cả hai vòng, còn cơ hội gì nữa?!” Lam Tranh buồn bực: “Tức giận nhất là, nàng lại ưu ái nam nhân khác!!! Trước kia nàng đâu có như vậy?!” Cho dù gặp Tấn vương, dù là lúc trước nàng có hôn ước với ta, rồi khi đó vẫn còn ngốc nghếch, Tấn vương tới quyến rũ nàng, muốn dụ dỗ nàng cũng được. Vậy mà giờ sao, chỉ là vài tên nam nhân thô bỉ, càng phải vương tôn công tử gì, vậy mà nàng lại nổi tính lẳng lơ là sao…

      Vân Triệt : “Huynh biết trước đây Vũ Lâu tỷ tỷ là nữ tử kiên trinh, sao lúc đó còn luôn mồm tỷ ấy cấu kết với nam nhân khác, thậm chí còn nghi oan cho ta nữa…”

      Lam Tranh cứng họng. Đúng là tự làm tự chịu mà. Lúc trước, khi nàng lòng dạ, ngày đêm ghen tuông, có việc gì cũng bày chuyện ra trêu chọc nàng. Giờ nàng hề e dè, thể ngưỡng mộ với nam tử khác trước mặt , lại thể tỏ vẻ bất mãn.

      Những lời cần xong, nhưng trò đùa Lam Tranh vẫn chưa hoàn thành, nhất định phải chấm dứt cách viên mãn, nếu , chẳng phải để lãng phí cơ hội trêu chọc Hoàng thượng duy nhất trong đời này sao.

      Vân Triệt cố nén cảm giác muốn cười, nghiêm mặt : “Nếu về tỷ thí, tối nay ngài nhất định có thể thắng mà!”

      Tuy luận võ và bắn tên đều thua, nhưng về văn thơ, Lam Tranh vẫn rất tự tin. xuất thân từ đâu chứ, tiếp nhận giáo dục của Hoàng tộc, lại thêm bản chất thông minh từ , dù đứng giữa các Hoàng tử cũng nổi bật tài hoa.

      Nếu , Tĩnh Thần ghen tị với như vậy.

      Lam Tranh quyết định, ít nhất phải thắng được vòng này.

      Vân Triệt cũng thức thời khuyến khích : “Vừa rồi ta cũng xem qua chút, ra hai vòng trước rất nhiều người, nếu phải là thua luận võ, bắn được cung tên, hoặc là được cả hai vòng. Nhưng vòng ba mới là mấu chốt. Đích thân Vũ Lâu tỷ tỷ ra đề thi, biết có khó .”

      Lam Tranh cười lạnh: “Còn có thể khó đến đâu?” Về phương diện này, nàng rất giỏi dùng mánh khoé.

      Kết quả là, Lam Tranh mười phần tự tin tham gia vòng thi văn.

      Nhưng khi nhìn thấy đề thi, kinh ngạc há hốc mồm. giấy chỉ có đề: “Viết ngược <<Lễ Ký>>”

      Lam Tranh cầm bút lông, cố gắng viết câu nhưng cũng viết nổi. Điều khiến thấy kỳ quái nhất là, những người xung quanh hạ bút như bay. thể nào, đề mục khó như vậy, năm đó đến đế sư của cũng phải chào thua, những kẻ thường dân này, dù biết trước đề mục cũng thể viết nhanh như thế được.

      Đọc ngược <<Lễ Ký>> là đòn sát thủ năm đó Vũ Lâu thay mặt giáo huấn đế sư.

      Ôi, Vũ Lâu năm đó… Khi vừa được gả cho , nàng thực chịu ít khổ sở. vừa tuỳ hứng, vừa hiểu chuyện như vậy, đều nhờ có nàng chăm sóc , vì cứu mà ngay cả gương mặt cũng tiếc, tự tay huỷ .

      Lam Tranh càng nghĩ càng chua xót, vô cùng buồn phiền.

      Khiến buồn phiền nhất là, Độc Lam Tranh , cho dù đọc nhiều sách vở, nhưng lại chịu đàn áp của Chân thị, làm sao có thể đọc ngược được quyển <<Lễ Ký>> buồn tẻ kia… Rối rắm lúc lâu, vẫn viết được nửa chữ.

      chán nản đặt bút xuống, đứng dậy chạy lấy người.

      chịu đựng đủ rồi, ba vòng đều thua trắng.

      ***

      Chương 277: Kết cục. (3)
      Màn đêm buông xuống, Lam Tranh xuất môn tìm vòng, cuối cùng cũng may mắn tìm thấy Vũ Lâu đùa giỡn với Phi Lục trong toà lương đình. Vũ Lâu nhìn thấy vội vã đến, liền cho Phi Lục lui xuống, ngồi ngay ngắn chờ đón Lam Tranh.

      Nàng cầm cây quạt tròn, búi tóc được quấn tuỳ tiện lên cao, vài sợi rủ xuống bên tai, gió đêm vừa thổi, sợi tóc bay bay, chạm qua làn môi đào, khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm quyến rũ, mê người. Từ trước tới giờ, Lam Tranh vẫn có cách nào kháng cự lại nàng. Chia cách bao nhiêu ngày, vốn rất nhớ nhung, lúc này vẻ đẹp mờ ảo của nàng lại khiến Lam Tranh thất thần, chỉ lo đứng ngắm nàng chằm chằm, tức giận vừa rồi cũng bay lên chín tầng mây.

      “Tìm ta có việc gì sao? Giải xong đề rồi à?”

      Lúc này Lam Tranh mới nhớ ra mục đích của mình: “Tần Vũ Lâu, nàng cố ý đùa giỡn ta phải ? Nếu nàng mất trí nhớ, sao lại ra đề là viết ngược <<Lễ Ký>> chứ?”

      Vũ Lâu cười nhạt: “Viết ngược <<Lễ Ký>> làm sao?”

      “Đó là chiêu nàng dùng để giáo huấn đế sư khi còn ở bên ta!” cười lạnh: “Hơn nữa, đề thi của những người khác cũng giống với ta. cách khác, nàng cố tình ra đề này để làm khó ta!”

      Vũ Lâu mù mờ nhìn : “ phải, đề thi này ở trong đầu ta, biết vì sao ta nhớ rất ràng, ấn tượng rất sâu sắc. Còn về những chuyện khác, ta nghĩ nhiều. Nếu để ngươi nghĩ sai lệch , xin lỗi.”

      Lời của nàng cũng có thể tin tưởng được. Dù sao, trước đây nàng cũng chịu huấn luyện nghiêm khắc của mẹ mình, nếu có khắc sâu trong trí nhớ cũng là chuyện bình thường thôi.

      Vấn đề là, nàng nhớ cái loại đề biến thái này, mà lại nhớ . Xem ra, còn cả bằng <<Lễ Ký>>.

      Trong lòng Lam Tranh hơi chua xót. buồn bã ngồi xuống ghế đá trong lương đình, buồn bực cân nhắc xem sau này nên làm thế nào. thể danh chính ngôn thuận mà đưa nàng về rồi, chẳng lẽ thực phải dùng vũ lực sao?!

      Dù nàng mất trí nhớ, hay chỉ là giả vờ, dùng vũ lực với nàng đều có kết quả tốt.

      Phiền chết được! Lam Tranh vò đầu bứt tai suy nghĩ. chợt phát , cứ chuyện gì liên quan đến Vũ Lâu là tâm tình lại vô cùng rối loạn. Xử lý những chuyện liên quan đến nàng, còn khó khăn hơn cả xử lý việc quốc .

      Vũ Lâu thấy khí thế của sụt giảm, liền hỏi: “Tính tình tuỳ tiện liều lĩnh của ngươi hôm qua chạy đâu mất rồi?”

      Lam Tranh chỉ vào chính mình : “Ta là Hoàng thượng, nàng là Đức phi, nàng có tin ?”

      “Tin. Vân Triệt thân phận của ngươi đúng là thế mà.”

      “Vậy nàng có biết, nếu ta muốn có gì đó, nhất định phải có ?!”

      “Biết.”

      “Vậy vì sao nàng nghe theo ta? cùng ta quay về?”

      Vũ Lâu : “Ngươi cứ việc xử phạt ta . Nhưng mặc kệ kết quả thế nào, ta cũng phải tuỳ hứng lần . Nghe trước kia cuộc sống của ta cũng sung sướng gì. Ta mất trí nhớ, quên mất ngươi. Làm lại lần nữa, dù ngươi cho, ta cũng phải thử.”

      “Vì sao nàng biết cuộc sống của nàng sung sướng?!” Lam Tranh : “Mấy người Vân Triệt lừa nàng thôi! Nếu nàng nhắc đến vết sẹo người nàng, ta rồi, nàng có thể đáp trả, đóng dấu lên người ta mà.”

      Vũ Lâu lắc đầu: “… Ngươi là Hoàng đế, làm sao ta biết vận mệnh sau này của mình thế nào? Ta muốn tham dự vào những cuộc tranh đấu, tranh sủng chốn hậu cung, nếu cẩn thận, bị thất bại cũng đồng nghĩa với việc bị biếm vào lãnh cung, độc thê lương cả đời. Chỉ cần ngươi chịu buông tay, ta tình nguyện tìm người nam nhân chỉ thuộc về riêng ta, cho dù quyền cao chức trọng, cho dù phú quý vinh hoa, nhưng cũng có thể bình bình yên yên sống đời kiếp.”

      Lam Tranh kháng nghị: “Cái gì mà tranh sủng chốn hậu cung chứ. Ta chỉ có mình nàng mà còn quản nổi. Nếu ta muốn nạp phi, trong lúc nàng biến mất ta nạp lâu rồi, còn tới tìm nàng làm gì?! Tam cung lục viện chỉ có mình nàng là nữ nhân, nàng còn phải tranh sủng với ai?!”

      Vũ Lâu : “Ngươi sợ người trong thiên hạ bàn tán sao?”

      “Tuỳ Văn Đế cũng chỉ sủng hạnh mình Hoàng Hậu Độc Gia La, nhưng vẫn là minh quân, thống nhất thiên hạ.”

      Vũ Lâu ra vẻ suy nghĩ, gì.

      Lam Tranh tiếp: “Ta lòng dạ nàng, nhưng vì sao nàng chút cũng hiểu?” xong, lại khỏi chua xót cho mình.

      Vũ Lâu thong thả bước vào trong lương đình: “Dường như ngươi cũng quá xấu xa như ta tưởng tượng.”

      “Đương nhiên là ta xấu rồi.”

      “Chà, vậy ta cho ngươi thêm cơ hội nữa. Nếu lần này ngươi đáp sai, đừng trách ta cho ngươi cơ hội.”

      “Đề mục gì? Nếu còn bắt ta đọc ngược <<Lễ Ký>>, ta thể làm được đâu.”

      “Chưa thấy đề mục làm sao ngươi biết mình đáp được? tự tin thôi vậy.”

      “Ai sợ chứ, nàng chờ mà xem!” thể thua cả bốn lần được!

      ***

      Cái gọi là đề thi phụ, được người hầu đưa tới phòng Lam Tranh ở, là hôm sau tới lấy đáp án. Lam Tranh người hầu đặt đề thi lên bàn rồi lui xuống. nhìn chằm chằm tờ giấy gấp gọn gàng kia, bất an yên lòng.

      dám nhìn, lỡ đáp được, đúng là phiền phức.

      lát sau, Lam Tranh quyết định mặc kệ sống chết cũng phải liều mạng mở ra.

      Vừa mở đề thi, trong nháy mắt nhìn thấy đề mục, khỏi cười khẽ: “Tần Vũ Lâu à Tần Vũ Lâu, nàng…”

      giấy chỉ có hàng chữ: [Lam Tranh, con của chúng ta tên là gì?]

      mở cửa tìm Vũ Lâu, lại thấy Vân Triệt đứng ở cửa.

      Vân Triệt cười : “Ta đến để dẫn đường cho tân lang, tỷ tỷ chờ huynh.”

      ***

      Đêm tái hôn của Đức phi đương triều Tần Vũ Lâu.

      Cặp nến long phượng mạ vàng đốt hơn nửa, nhưng vẫn thấy bóng dáng tân lang Độc Lam Tranh đâu. Dưới lớp khăn phượng là bộ dáng khí định thần nhàn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim của Tần Vũ Lâu. Nàng ngồi ngay ngắn giường hỉ, lẳng lặng đợi phu quân.

      Bỗng nhiên, cánh cửa phát ra tiếng kẹt, nàng nghe tiếng người kia bước tới gần, dừng lại trước mặt nàng.

      Lam Tranh nhìn Vũ Lâu mặc áo tân nương, trùm khăn phượng ngồi ngay ngắn giường. Nhớ tới đêm và nàng thành thân lúc trước, bị ngọc lưu ly cắt đứt tay, sau đó nàng liền tự xốc khăn hỉ ra, vội vàng chạy tới xem vết thương cho , rồi cãi lộn cả buổi tối, lại khỏi mỉm cười.

      Dưới lớp khăn hỉ, Vũ Lâu cũng lo lắng bồn chồn. Rốt cuộc là Lam Tranh làm gì? Chẳng lẽ chàng tức giận sao? Ngàn vạn lần đừng tức giận mà.

      Tuy nàng cũng hơi quá phận, chỉ bỏ nhà , mà tới khi tìm đến lại còn trêu đùa . Nhưng mà, nếu lúc đó nàng bỏ , nàng cũng biết phải điều tiết tâm tình của mình thế nào. Cứ ở mãi trong kinh thành, nàng buồn bực đến chết mất.

      Còn chuyện sắp xếp ba vòng thi để làm khó , cũng chỉ tính là trả thù nho thôi, thể để lúc nào cũng đùa cợt nàng được.

      Dù lôi đài thế nào, kết quả cũng là động phòng cùng mà.

      Lúc này, Lam Tranh mới nhàng nhấc khăn hỉ của nàng lên, nhìn thấy vẻ mặt nàng ngoan ngoãn, xấu hổ, khẽ mỉm cười ra trước mặt mình, cũng giấu được nụ cười.

      Nàng là thê tử xinh đẹp nhất của , đời đời kiếp kiếp.

      cúi người khẽ hôn lên môi nàng.

      Nàng xấu hổ đỏ mặt, vòng tay lên ôm cổ , nhàng vào tai : “Lam Tranh, ta chàng.”

      đợi bao lâu mới nghe được những lời này của nàng.

      hỏi: “Vĩnh viễn à?”

      “Vĩnh viễn.” Nàng gật đầu mạnh.

      “Vậy cùng lần .”

      Nàng cười tươi: “Lam Tranh, ta chàng, vĩnh viễn.”

      Lam Tranh nghe xong, vừa lòng mím môi cười : “Cuộc đời này của ta, coi như uổng phí.” xong, đưa tay cởi giá y của nàng: “Lại đây, chúng ta bù đắp lại đêm động phòng.”

      Vũ Lâu ngăn lại hỏi: “Con của chúng ta tên là gì? Chàng còn chưa mà.”

      Lam Tranh suy nghĩ nát óc, cuối cùng bổ nhào về phía Vũ Lâu: “Để mai nghĩ tiếp, nàng lừa ta thảm thương như vậy, xem tối nay ta giáo huấn tiểu tinh nàng thế nào.”

      Vũ Lâu bị đặt dưới người, đỏ mặt oán trách: “Chàng đúng là sắc phôi, nghĩ được chuyện gì khác sao.”

      Hoa sen nở rộ trong màn…

      --- Hoàn chính văn ---

      ***

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại: Ta nàng như thế nào?
      Khi Vũ Lâu có thai lúc tu sửa lăng tẩm Thái hậu, Vân Triệt tới thăm sờ được thai máy khiến cho Lam Tranh cứ canh cánh mãi trong lòng. Chờ khi Vân Triệt ầm ĩ xong rồi chạy lấy người, Lam Tranh liền tức giận bất bình, vài lần tỏ vẻ là cha bọn , dù bọn có động cũng phải để vuốt ve mới đúng.

      Từ đầu mùa đông, việc tu sửa phải tạm dừng, Lam Tranh có rất nhiều thời gian để quấn quít lấy Vũ Lâu.

      Hôm nay, nhìn sắc trời u ám bên ngoài, Vũ Lâu khẽ dụi dụi mắt rồi đẩy Lam Tranh: “Giờ nào rồi?”

      Lam Tranh vén màn lên, nhìn quanh chút, rồi ôm nàng khàn giọng: “À… tuyết rơi.”

      Đây là mùa tuyết đầu tiên khi tới Kim Lăng, Vũ Lâu muốn ngồi dậy, hít thở khí mới mẻ: “Ta muốn ra xem…”

      “Đất trơn lắm, ngã sao?” Lam Tranh lười biếng , cho nàng đứng dậy.

      “Ta cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi, làm gì có chuyện vừa bước ngã được. Chàng muốn ngủ cứ ngủ , ta tự ra.” Nàng ngồi dậy, với tay lấy xiêm y ở đầu giường. mặc Lam Tranh cũng ngồi dậy, híp mắt nhìn nàng.

      chàng cần dậy rồi mà.”

      “Vũ Lâu…” Lam Tranh kéo nàng, gục đầu vào ngực nàng cọ cọ: “Đừng , đừng … đừng …” Vũ Lâu nghĩ lo cho mình, liền hứa hẹn: “Ta để thị nữ cẩn thận giúp ta, chàng đừng lo.”

      Lam Tranh quấn quít lấy nàng buông, than thở: “ cho nàng , ở đây giúp ta chút nào…”

      ra là muốn nàng thân mật với . Vũ Lâu chịu nghe, từ chối hồi rồi cũng phải là đối thủ của Lam Tranh, nàng dí tay vào trán : “ có cách nào với chàng mà.”

      ôm trán, nhắm mắt mơ màng than thở: “Để đối phó với mấy ngày tuyết rơi này, hôm qua ta bận bịu cả ngày dài, giờ mệt chết được. Để ta ngủ nhiều chút.” Vũ Lâu biết làm sao, đành phải nằm xuống cùng . Bên ngoài tuyết rơi, trong phòng hơi lạnh, Vũ Lâu bất giác nhích lại gần , hưởng thụ chút hơi ấm rồi cũng ngủ lúc nào biết.

      biết qua bao lâu, bỗng nàng cảm thấy có bàn tay sờ sờ soạng soạng người mình, nàng hơi nhíu mày : “Lam Tranh, chàng dừng tay cho ta”. Dứt lời, Vũ Lâu mở mắt, nhìn cái người nào đó quấy rối kia với vẻ trách cứ.

      Lam Tranh bày ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt, mím môi rụt rè : “Đừng hung dữ như vậy, ta chỉ sờ sờ con thôi mà…” Vũ Lâu nhìn thấy vẻ mặt này của , lại tức nổi, nàng hơi nhấc người dậy: “Đừng giả vờ đáng thương.”

      “Cái gì mà giả vờ đáng thương, ta vốn rất đáng thương mà.”

      Vũ Lâu gì, nhìn lên trời: “… Nếu chàng mà đáng thương, tự thương xót cho thân mình , đừng gặp ta nữa.” Vừa chợp mắt chút, bây giờ nàng lại càng thấy buồn ngủ hơn, chỉ muốn ra ngoài xem tuyết, mà còn muốn ngủ thêm chút nữa. Nhưng nằm xuống chưa được bao lâu cảm thấy thân dưới rất lạnh. Cảm nhận nguy cơ đến gần, nàng mở mắt thấy tiết khố của mình bị Lam Tranh cởi ra quá nửa.

      “Chàng làm gì đó?”

      Lam Tranh lại bày ra vẻ mặt cực kỳ vô hại: “Ta muốn chuyện với con…” Tiếp tục kéo hai chân nàng ra.

      Vũ Lâu bực bội: “ hươu vượn!”

      : “ ở chỗ này, con cũng nghe được mà.” xong, làm như , cúi đầu chui vào giữa hai chân nàng.

      Vũ Lâu nóng nảy, tung cước đạp ra xa, kéo quần lên đỏ mặt : “Sắc lang.”

      “Ta còn chưa kịp sắc nàng phát rồi…”

      sao, nghe giọng chàng có vẻ hài lòng hả?”

      Lam Tranh gật đầu, ôm nàng dây dưa làm nũng: “Vũ Lâu, đại phu hai tháng đầu và ba tháng cuối thể sinh hoạt vợ chồng, còn khoảng thời gian khác sao mà, cho nên…” Còn chưa xong, bị Vũ Lâu nhéo hai má, giáo huấn: “Ta muốn nhìn xem trước đây chàng sống như thế nào. Nhìn cái bộ dạng của chàng này, vừa gian xảo vừa đa mưu túc trí, mà ăn dấm chua cũng ai bằng.”

      “Đâu có!” Nhất quyết thừa nhận.

      “Đâu có?! Sao có?!” Vũ Lâu : “Tự chàng nghĩ lại .”

      “Ta ghen phải là vì nàng sao.” Lam Tranh ra vẻ hồi tưởng lại: “ ra… lúc mới thành thân, ta rất chán ghét nàng, cho tới lần…”

      ***

      [Mới thành thân --- nhìn nàng vừa mắt]

      Nghe phải thành thân, dù Hoàng hậu thế nào, Huệ vương cũng chịu lấy vợ, khuyên can mãi cũng nghe. Cuối cùng, nhờ Lương vương khuyên : “Đệ muốn bắt nạt Vương phi của đệ thế nào cũng được, đệ vui cho nàng vui, còn đệ vui có thể bắt nàng vui.”

      à?” Huệ vương hỏi: “Như vậy, nếu ta bị Thái tử ca ca bắt nạt, cũng có thể trút giận lên nàng đúng ?”

      Lương vương ra những lời rất trái lương tâm: “Đúng vậy.” vốn muốn , nàng là vương phi của đệ, buổi tối đệ muốn xoa nắn, sờ soạng gì cũng được. Nhưng nghĩ nghĩ lại, vậy quá tà ác, vì muốn tích cóp chút ân đức nên cuối cùng đành nén lại.

      Vì thế, Huệ vương đồng ý cưới Vương phi.

      Ngũ ca và mẫu hậu đúng là gạt người. Sau đêm động phòng, Lam Tranh nghĩ như vậy. Vương phi của chẳng tốt chút nào hết, quá hung hãn, giống nữ nhân tẹo nào, thích là bắt nạt , hơi chút là vỗ mông chạy lấy người, ghét nhất là, quản quá nhiều việc. Quần áo mặc đúng cũng , đọc sách cũng

      Vừa thành thân được vài ngày, nàng bày đống sổ sách trong phòng ngủ, xem cả ngày lẫn đêm, chẳng để ý gì đến . Lam Tranh buồn chán, chỉ có thể chơi với khỉ con. Hôm nay, khỉ con ăn chuối xong, thuận tay ném vỏ , lại ném trúng đống sổ sách bàn, mà sổ sách này mở ra ngay trước mặt Vũ Lâu.

      phản ứng gì, tiếp tục chơi với con khỉ kia. lát sau, con khỉ nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn, cầm quyển sách lên xé loạn ra.

      Bốp!

      Lam Tranh chỉ thấy nàng cầm quyển sách, đập thẳng vào đầu con khỉ kia. Dường như nàng dùng ít lực, con khỉ chưa kịp kêu tiếng nào ngã thẳng xuống đất. Mà nữ tử vừa dùng bạo lực kia lại làm như có chuyện gì phát sinh, tiếp tục thản nhiên lật sổ sách.

      “Ngươi --- Tần Vũ Lâu! Ngươi dám đánh nó?!”

      “Ai nhìn thấy ta đánh nó?!” Nàng hỏi: “Phi Lục, em nhìn thấy ?”

      “Hồi tiểu thư, ạ.”

      Lam Tranh buồn bực: “Ngươi bắt nạt ta… Ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta…”

      vốn muốn thành thân để kiếm Vương phi mà bắt nạt, ngờ lại bị nàng bắt nạt ngược lại. phục.

      xoay người, chán nản bước ra ngoài, chợt nghe tiếng nàng cười nhạt phía sau: “Vương gia, ngài từ bỏ con khỉ con này à?”

      “Bỏ!”

      “Ngài…”

      xoay người hừ giọng: “Ngươi muốn gì?”

      “Cẩn thận dưới chân!”

      Tiếc là quá muộn, vấp vào khung cửa, ngã nhào xuống đất.

      “Vương gia! Ngài sao chứ?” Nàng vội đứng dậy chạy lại đỡ .

      “Cút ngay! cần ngươi quan tâm!” Lam Tranh đứng lên, đạp cửa bỏ .

      bị Vũ Lâu chọc tức, chạy tới hậu hoa viên, vừa đá sỏi đá vụn đường, vừa than thở: “Tần Vũ Lâu, ngươi chờ đó, ngươi dám bắt nạt ta.”

      Đột nhiên, có vật gì rơi từ trời xuống, ngồi xổm xuống nhìn, là chú chim . vội cười, ôm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ : “Để ta đưa ngươi về.”

      “Vương gia --- nguy hiểm --- ngài thể trèo lên được ---.” Mọi người vừa thấy Vương gia định trèo cây, vội hét ầm lên, tỏ vẻ mình có thể nhận nhiệm vụ đưa chú chim về tổ được, cần Vương gia tự làm.

      “Bản vương muốn đích thân đưa nó về, ai được ngăn cản!” Dứt lời, định trèo lên cây.

      lúc bọn thị vệ toát mồ hôi lạnh vì lo sợ Vương gia xảy ra sơ xuất gì, bọn bị Hoàng hậu xử lý, biết ai hô lên: “Vương phi đến ---.”

      Lam Tranh nghe thấy cái người thích xen vào việc người khác kia tới, quay đầu lại oán hận : “Ai cho ngươi tới đây, quay về !”

      Ai ngờ, nàng đưa tay đoạt luôn chú chim trong tay , phi thân vài bước đạp lên cây, nhàng đặt chú chim vào tổ rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nàng lại nhàng rơi xuống đất.

      Lam Tranh chỉ vào cái tổ cây : “Ngươi bắt lại cho ta, ta muốn tự mình đặt lên đó.”

      Nàng trừng mắt nhìn , oán khí ngập tràn, hừ lạnh tiếng rồi quay người bước . Lam Tranh bám lấy nàng chịu buông: “ được , được --- ràng cho ta ---.” Nàng phản ứng gì, tiếp tục bám theo cho tới khi về đến phòng ngủ.

      “Tần Vũ Lâu!” từ đằng sau túm lấy tay nàng: “Ngươi lấy lại con chim kia cho ta!”

      Nàng hất tay ra, giận dữ : “Ngươi có biết ngươi vừa làm cái gì ?”

      Lam Tranh mờ mịt: “Ta làm gì?”

      “Ngươi như thế mà còn muốn trèo cây, có biết nguy hiểm thế nào ?!” Nàng chỉ chỉ vào ngực giáo huấn: “Thân thủ của ngươi thế nào phải tự ngươi biết nhất hay sao? đường còn xong, còn muốn trèo cây? May mà ta chạy tới kịp, nếu ta tới muộn chút, ngươi té ngã làm sao?” tới đây, nàng nghẹn ngào: “Giống như …”

      ngẩn người, biết làm sao. Bộ dạng kiêu ngạo như bị nước mắt của nàng đánh bại: “… Về sau ta làm thế nữa là được… Ngươi đừng khóc…”

      Lam Tranh sợ nhất là nhìn thấy nữ nhân khóc. Tuy giờ thích nữ nhân này, nhưng cũng biết nàng vì mình mà khóc, trong lòng cũng khỏi cảm động, thái độ đối với vị vương phi này cũng tốt hơn nhiều.

      Từ sau hôm đó, bất tri bất giác mà đặt vị Vương phi này trong lòng.

      Đáng tiếc, chân tướng luôn làm người ta bị tổn thương…

      ***

      Nghe Lam Tranh nhớ lại, Vũ Lâu cũng chợt nhớ ra, hình như có “chuyện ” này , nàng khoát tay ra vẻ có gì đáng kể: “Ta khóc là vì nhớ Tô Tiêu, liên quan gì tới chàng cả.”

      Lam Tranh giống như nghe được câu làm tan vỡ lòng mình vậy: “ ra phải là vì ta, làm ta vui sướng lâu như vậy!” xong, buồn bực xoay lưng về phía nàng, mình gặm nhấm nỗi đau.

      Vũ Lâu dựa vào vai , cười hỏi: “Vậy lúc nào chàng nhìn ta thấy thuận mắt? Lúc nào thích ta?”

      biết.” tức giận .

      thể biết được…” Vũ Lâu đột nhiên nhớ ra chuyện: “Có phải là cái lần ồn ào đó ?”

      Lam Tranh : “Ta có bao nhiêu lần gây ồn ào, nàng xem nào.”

      “Chàng nhớ … Lần đầu tiên chàng tới nhà ta, cẩn thận rơi vào ao mực, rồi bị cảm lạnh đó.”

      phải là chuyện vẻ vang gì, rất muốn lảng tránh: “Hình như cũng có chuyện như vậy…”

      ***

      [Lần đầu ghen]

      Khi lần đầu tiên Vũ Lâu bị Lam Tranh chọc tức rồi bỏ về nhà, chưa được ngày đích thân vương gia đuổi tới tận cửa Tần phủ. Đêm xuống, nàng gặp Phương Bàng lại bị Lam Tranh nhìn thấy, cẩn thận, ngã xuống nước ao lạnh như băng rồi sinh bệnh.

      Vì thế, trận kháng chiến trường kỳ của Vũ Lâu bắt đầu, nàng cũng phát , tên vương gia ngốc nghếch hồ đồ của mình có thói quen bám người kinh khủng.

      Từ nàng thích thân mật với người khác, có thể là vì nàng có tỷ muội cùng tuổi, chỉ chơi với mỗi mình gã ca ca thô lỗ kia.

      Lam Tranh bị ốm, chỉ cần thấy nàng chút là kêu ầm ĩ ngừng, là khiến nàng phiền đến điên người.

      ốm đến ngày thứ ba, lúc hoa mắt chóng mặt, đầu choáng váng đau, nằm giường dậy nổi, Vũ Lâu lại bỏ mặc , trốn vào trong thư phòng hưởng thụ chút gian yên tĩnh. Tiếc là bao lâu nàng bị Chân thị tìm thấy, vừa kéo vừa lôi, cứng rắn kéo về bên cạnh vương gia.

      Vì bị bệnh, hai gò má Lam Tranh đỏ hồng, vừa thấy nàng, động thân ôm chặt lấy nàng buông: “Tần Vũ Lâu, ngươi đâu vậy? Ngươi dám bỏ mặc ta quan tâm…”

      “…” Lúc này, nàng nhìn thấy có thị nữ bê thuốc tới, vội tươi cười : “Thần thiếp phải sắc thuốc cho vương gia, lại đây, uống thuốc nào.”

      Lam Tranh nhìn bát thuốc, ngửi thấy mùi đắng gay mũi, liền : “Ngươi đút cho ta.”

      Nàng cười: “Được.”

      “Dùng miệng mớm.”

      “…”

      “Đừng thất thần nữa, dùng miệng mớm .” xong, định hôn lên môi nàng.

      Vũ Lâu vội dùng tay đẩy mặt ra xa: “ lây bệnh cho ta mất. Nếu ta cũng ốm ai chăm sóc vương gia ngài.”

      Lam Tranh cương quyết : “Mặc kệ, mặc kệ, cùng ốm càng tốt, ngươi đỡ phải chạy lung tung, bỏ ta mình ở đây.” ngồi dậy, mạnh mẽ tiến lại gần Vũ Lâu.

      Đúng lúc này, Chân thị bước vào: “Vũ Lâu…”, nhưng nhìn thấy vương gia ôm con mình dây dưa, liền xoay người bước . Vũ Lâu liếc mắt nhìn thấy, như túm được sợi dây cứu mạng, vội với Lam Tranh: “Mẹ ta tìm ta, nhất định là có chuyện quan trọng, ta chút rồi quay lại ngay.”

      được , được !” Lam Tranh vỗ giường làm nũng: “Ta quan trọng nhất, ngươi được .”

      Vũ Lâu thèm để ý, đưa bát thuốc cho Lưu Hi đứng bên cạnh, rồi chạy trối chết. Rời khỏi Lam Tranh, nàng thở phào hơi. Nghĩ đến chuyện sau này phải ở mãi cùng cái tên vương gia chuyên làm nũng này mà nàng khỏi rùng mình, chạy tìm mẫu thân.

      ra là thủ hạ cũ của Tần Khải Canh tới thăm hỏi, nhưng hôm nay Chân thị hẹn miếu dâng hương, nên muốn Vũ Lâu ra tiếp khách lúc, chờ Chân thị về, chứ muốn để khách phải chờ lâu.

      Chờ Chân thị rời , Vũ Lâu mới bước tới đại sảnh tiếp khách. Trong mấy người khách đó, có vị xấp xỉ tuổi Vũ Lâu, là muốn tới xin Tần Khải Canh giúp cầu chức vị, nghe thấy Vũ Lâu bây giờ là Huệ vương phi nên đương nhiên càng muốn lấy lòng.

      Bỗng nhiên người này nhớ ra là người giới thiệu tới đây có viết lá thư gửi cho Tần Khải Canh, nên vội vàng rút ra đưa cho Vũ Lâu.

      Toàn bộ hành động này đều bị Lam Tranh trốn sau cửa nhìn thấy hết.

      Hay lắm, Tần Vũ Lâu! Dám bỏ bị ốm lại, đến đây cười cười với nam nhân khác à? ta lại còn đưa thư cho nàng nữa.

      đó viết gì?”

      Lưu Hi hầu vương gia rình vương phi, chỉ sợ thiên hạ loạn, đáp: “ phải là thư tình chứ… Nô tài đáng chết, nô tài lung tung…”

      Lam Tranh nhớ Ngũ ca từng dặn : “Thập đệ, vương phi của đệ thông minh, xinh đẹp, mà đệ lại… Chà… Tóm lại, là đệ phải trông cho kỹ vào.”

      “Tần Vũ Lâu ---.” gầm lên.

      Vũ Lâu quay đầu, nhìn thấy , trong lòng hơi chột dạ, sao lại đuổi theo tới tận đây, rồi nàng buồn bực, tức giận : “ phải ngài bị ốm sao, mau quay về nghỉ ngơi .”

      “Hai người có quan hệ gì? Tối hôm trước ngươi lén lút gặp nam nhân khác, bây giờ ngươi còn…” bước lên vài bước, đến trước mặt nàng, muốn giật lá thư trong tay nàng.

      Lần này thực chọc giận Vũ Lâu. Nàng muốn nhịn phát tiết ra, bị đưa tay ôm lấy hai má, mạnh mẽ che miệng nàng.

      Mọi người kinh ngạc, nhất là mấy người khách bảo thủ chỉ suốt ngày đọc sách thánh hiền kia, tất cả đều trợn tròn mắt, há hốc mồm.

      Lam Tranh hôn đủ rồi mới buông nàng ra: “, ngươi là nữ nhân của ai?”

      Vũ Lâu kịp phản ứng lại, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, phát ánh mắt mọi người đều tập trung mặt , mới xấu hổ giận dữ chịu nổi, đẩy vội ra chạy .

      Lam Tranh đuổi theo phía sau: “Tần Vũ Lâu, ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu, xem tối nay ta xử lý ngươi thế nào…”

      ***

      Hồi tưởng dừng lại ở đây.

      Quả là có kiện như vậy, nhưng thời điểm này vẫn còn ngốc nghếch. Vũ Lâu xong, lúc lâu sau Lam Tranh vẫn gì, sau đó : “Hình như là có chuyện này…”

      Vũ Lâu cười hi hi hỏi: “Có phải sau đó chàng thích ta ?”

      phải.”

      “Vậy là lúc nào?”

      “À…” Lam Tranh chớp mắt, cười xấu xa : “Nàng có nhớ, nàng , đó là lần mất mặt nhất trong đời nàng ?”

      Nhắc tới chuyện kia, Vũ Lâu xấu hổ muốn chết: “ phải được nhắc lại rồi sao?!”

      Lam Tranh ôm nàng vào lòng, tay chạy dọc từ cổ nàng xuống ngực, nheo mắt cười : “Lúc ấy nàng như thế nào nhỉ?”

      Vũ Lâu nhìn trời, kiện đó đúng là vết nhơ của cả đời nàng…

      ***

      [Câu mất thể diện.]

      Từ sau khi Vũ Lâu lấy được cuốn đông cung đồ ở chỗ Phương Lâm, Lam Tranh học rất tích cực, biến đổi phương pháp gây sức ép với Vũ Lâu. Nàng liền đổ lỗi cho bản tà thư kia, giấu vài lần nhưng đều bị Lam Tranh tìm thấy.

      Hôm đó, khi Vũ Lâu vừa về phòng ngủ, thấy Lam Tranh cầm quyển sách hôm qua nàng vừa giấu , ngồi nghiên cứu. Nàng vội chạy qua giật lấy, Lam Tranh thấy nàng đến, chỉ vào tờ : “Chúng ta thử tư thế này .”

      Vũ Lâu xấu hổ, buồn bực, giật lấy quyển sách kia: “Mau đưa cho ta!” rồi nhét vào tay áo, thầm nghĩ, lát nữa nhất định phải đem đốt.

      Lam Tranh bị giật mất quyển sách quý, buồn bực chỉ bức tranh bàn: “Chẳng thú vị gì cả… Chúng ta tìm việc gì vui vui làm …”

      đọc sách! Chúng ta đến thư phòng!”

      Lam Tranh đâu có tâm trạng nào mà đọc sách. còn nghĩ xem làm cách nào để kéo nàng lên giường thân mật, nghe hạ nhân báo lại, Đông Cung mở tiệc chiêu đãi thân vương, mời cả các vị vương phi cũng cùng đến trình diện.

      Hỏi thời gian mới biết chỉ còn canh giờ nữa, sợ đến muộn bị Thái tử gây khó dễ, nên hai người vội vã xuất môn tiến cung.

      Nữ quyến gặp nhau ở Đông cung, có gì khác ngoài uống rượu, đối thơ. Thái tử phi sớm bàn bạc với các vị vương phi khác, làm thế nào để gây khó dễ cho Vũ Lâu. Nhưng bày ra phương án nào cũng thấy nàng dễ dàng hoá giải được, làm khó được nàng.



      Khi mặt trời vừa xuống núi, rốt cuộc Lam Tranh cũng tìm được khe hở, thoát khỏi đám người Thái tử, định tìm Vũ Lâu hồi phủ.

      Nàng đứng dậy hành lễ cáo từ chư vị vương phi. lúc hạ thấp người soạt tiếng, quyển sách gì đó rơi ra từ trong tay áo nàng.

      Lam Tranh nhìn lên, đúng là quyển đông cung đồ mà Vũ Lâu vừa giấu kia, ngay cả cũng chấn động, biết nên làm thế nào.

      Đám nữ quyến trố mắt, nhìn đống tranh chói mắt rơi đất, gì.

      Vũ Lâu lại càng khổ sở, mặt nàng đỏ bừng như ánh hoàng hôn, biết nên xử lý thế nào, nhặt cũng được, mà nhặt cũng được.

      Thái tử phi là người phục hồi tinh thần đầu tiên, nàng ta che miệng cười, khiến Vũ Lâu chỉ hận có lỗ nẻ mà chui xuống.

      Những nữ nhân khác cũng khinh miệt nhìn nàng, soi mói đến mức làm Vũ Lâu muốn chết luôn cho xong.

      “Mọi người đều , Huệ vương phi, trong sáng như hoa lan, giống những nữ tử nhà khác, ra, quả nhiên là giống người thường, a ha ha ha ---.”

      “Đúng thế, đúng thế, cái loại đồ này mà cũng tuỳ tiện mang theo người khắp nơi được, ha ha…”

      “Bình thường Huệ vương phi là người nội tâm, suy nghĩ kín đáo, nên tất nhiên giống chúng ta rồi.”

      Lam Tranh thấy nàng bị đám nữ quyến tấn công, cũng muốn tiến lên giải vây cho nàng, nhưng nếu giờ bước qua, mọi chuyện có lẽ càng khó giải quyết hơn.

      Đột nhiên, Vũ Lâu vẫn cúi đầu nãy giờ bỗng cười lạnh hai tiếng, khiến Lam Tranh ngẩn người.

      Nàng cúi người nhặt quyển sách đất lên, phủi sạch rồi chậm rãi để vào trong tay áo, : “ rất thú vị sao? xong chưa?! Chư vị ở đây, có người nào biết đến chuyện tình ái, gió trăng? Trẻ con còn chạy đầy đất kia kìa, trước mặt tiểu bối như ta còn cố tình giả vờ thuần khiết cái gì?! Ta mang đông cung đồ theo người sao? Từ cái này mà các người nhìn ra chuyện hoan ái của ta và phu quân ta à? Ta lựa ý hùa theo Huệ vương sao? được à? Nam nhân luôn thèm thuồng những của ngon vật lạ khiến cho sung sướng vui vẻ! Vậy tại sao ta lại thể làm cho cảm nhận được thú vui chốn khuê phòng chứ? Chẳng phải như vậy thú vị hơn nhiều sao?!”

      Nàng vừa dứt lời, Thái tử phi á khẩu thể đáp lại. Quan trọng nhất là, quan điểm quá khác người, nhưng lại thể cãi lại.

      Vũ Lâu kiêu ngạo nhìn mọi người, hừ lạnh tiếng, rồi quay đầu nhìn Lam Tranh. Nàng trực tiếp tới, kéo tay : “ nào, chúng ta hồi phủ sinh con!” Sau đó ngẩng cao đầu cùng rời khỏi yến tiệc.

      Từ đó về sau, tin đồn về Huệ vương phi ở trong cung càng thêm dũng mãnh.

      ***

      Sau đó, Vũ Lâu hối hận muốn chết, nhưng Lam Tranh vô cùng sung sướng.

      rất thích dùng chuyện này để trêu nàng, như tại chẳng hạn.

      Nàng bịt tai, lắc lắc đầu : “Là giả, là giả, ta chưa từng mấy lời đó!” Lúc ấy nhất định là nàng bị trúng tà nên mới ra những câu biết xấu hổ như vậy.

      Lam Tranh kéo tay nàng ra, ghé vào tai nàng tiếp tục : “Chẳng lẽ nàng quên là, hôm đó, sau khi xuất cung hồi phủ, nàng rất chủ động…”

      được nữa!”

      “Được, ta nữa.”

      “Đúng rồi, chàng vừa mới , từ sau kiện đó chàng bắt đầu ta đúng ?”

      Lam Tranh cười: “Ừ, vương phi của ta hợp khẩu vị ta như vậy, làm sao có thể !”

      Vũ Lâu vui, bĩu môi: “Hừ --- Nếu đổi lại là những nữ nhân lẳng lơ khác chàng cũng thích hả?”

      “Nàng thừa nhận nàng là nữ nhân lẳng lơ sao?”

      “Đây phải là trọng điểm!” Tức giận.

      Lam Tranh nhéo mũi nàng, cười tủm tỉm: “Trêu nàng thôi, ta cũng biết ta nàng từ bao giờ. Đợi đến khi phát ra muộn rồi, suốt ngày ghen tuông, rời khỏi nàng được.”

      Vũ Lâu hé miệng cười, nằm trong lòng , cảm giác vô cùng hạnh phúc.

      “Đúng rồi, sau đó nàng giấu quyển sách kia ở đâu?”

      “Ném xuống hồ.”

      “Ôi---.” có vẻ hơi thất vọng.

      Bên ngoài phòng gió bắc gào thét, nhưng trong màn, hai người ôm nhau vô cùng ấm áp. Vũ Lâu khẽ vuốt ve bụng mình, cực kỳ hạnh phúc.

      Yên lặng lúc, Lam Tranh bỗng : “ ra ném cũng chẳng sao, ta cũng nhớ kỹ rồi…”

      Nàng có dự cảm lành: “…”

      “Ta nhớ có trang , chỉ cần làm đúng, trong lúc có thai cũng có thể…” chưa xong bị nàng nhéo vào mu bàn tay.

      “Đừng có mơ!”

      Lam Tranh thấy nàng tức giận, vội vàng dỗ dành: “Ta muốn nữa, nàng đừng tức giận, tức giận tốt cho con!”

      Vũ Lâu giả vờ giận dữ, nhưng trong lòng cười trộm.

      Hai người ồn ào trêu đùa nhau, hạnh phúc ngập tràn…

      ***

      ---HOÀN---

      Đôi lời tâm cuối truyện của mẹ Cherry!!

      Cuối cùng cũng lấp được hố đầu tiên.

      Phù, phải khi bắt đầu làm hố này, mình cảm thấy hơi mạo hiểm. Vì mình quyết định đào hố ngay khi đọc xong văn án, chứ chưa đọc nội dung. Sau đó, Cút MDH cũng khuyên, cút đọc qua bản cv thấy mấy chương sau bị thiếu rất nhiều, hai chương có khi chẳng liên quan gì đến nhau, nên mình cũng hơi hoảng. Lúc đó, mình còn chưa nghĩ đến chuyện tự lượn lờ bên mấy web Trung Quốc.

      Rồi đến khi hạ quyết tâm đào, đúng là cũng phát ra từ chương 62 bản raw bị thiếu. Cứ cuối mỗi chương lại thiếu mất đoạn đúng như Cút cảnh báo. Đến lúc này mình mới bắt đầu cặm cụi lần mò bên mấy trang web bên TQ. Rất may là tìm được trang có cho cop raw về. Và cũng phát ra, vì tác giả set VIP từ chương 62 nên mới xảy ra tình trạng bị thiếu ấy. Tiếp theo là cái việc cặm cụi ngồi cop từng chương về.

      tình mà , lúc đó chỉ đơn giản vì mình muốn bộ đầu tiên mình làm phải drop, nên cứ cố, cố cố kiên nhẫn mà cop từng chương . (hơn 200 chương hức hức) Cho đến khi mình quyết định đọc qua convert để biết nội dung thế nào, mình mới thấy thích bộ truyện này. Mà nhân vật mình thích nhất đó là Lam Tranh.

      Dù có nhiều bạn thấy rằng Lam Tranh trẻ con, tuỳ hứng, mưu, hiểm độc… nhưng có điều thể phủ nhận, đó là tình Lam Tranh dành cho Vũ Lâu rất sâu sắc. Mình vốn rất ghét đọc truyện ngược, đặc biệt là ngược thân. Nhưng đến bây giờ, mình cũng vẫn nhắc lại ý kiến lúc trước : Chưa có truyện ngược thân nào, mà lại khiến mình thương cái người ngược như truyện này. Lam Tranh rất đáng thương. Mình vẫn nhớ mãi cái hình ảnh Lam Tranh chọn hái hai bông hoa đẹp nhất dành tặng Vũ Lâu, nhưng lại vô tình nghe thấy nàng và cha chuyện, để rồi hiểu lầm, để rồi đau lòng, để rồi tổn thương. Lam Tranh bóp nát hai bông hoa trong tay mình, rồi đứng ngẩn người trong mưa… Hình ảnh đó thực là hình ảnh mình cảm thấy đắt nhất truyện…

      Dù Lam Tranh cũng có chỗ đáng giận, nhưng có ai giận lên mà mất lý trí? Có mấy ai lúc ghen tuông còn giữ được mình? Nhất là ở vị trí của Lam Tranh, đường đường là Hoàng tử, là thân vương, nhưng vì có cảm giác an toàn, cũng thể tin tưởng được ai. Vì trong quá khứ bị chính huynh đệ của mình hãm hại, làm sao dám tin ai. Nên mới mất lý trí khi Vũ Lâu, người duy nhất tin tưởng, lại phản bội . Nhìn thấy Lam Tranh ngược thân Vũ Lâu, mình lại cảm thấy Lam Tranh đáng thương vô cùng. ngược Vũ Lâu , chính Vũ Lâu cũng ngược tâm lại hai. Và chính bản thân cũng tự ngược đến gấp mười. Vũ Lâu đau, sao có thể đau? Vũ Lâu buồn, sao có thể buồn? Nhìn nàng khổ sở, làm sao yên lòng?

      Nhưng ngược lại, càng về cuối truyện, mình càng thích nhân vật Vũ Lâu. mất mạnh mẽ ở đầu truyện, mất tỉnh táo phán đoán mọi việc. Người ta , quân pháp bất vị thân. Vũ Lâu vốn là người thông minh, vì sao lại hiểu được điều đó? Vì sao cứ trách cứ Lam Tranh xử trảm mình mà nghĩ mình gây ra những tội nghiệt gì? Tình cảm của Vũ Lâu, cho tới tận cuối cùng, mình vẫn thấy nó mờ nhạt. Có chăng chỉ là tình cảm của nàng dành cho gia đình quá sâu sắc, và cũng có lẽ, vì tình của Lam Tranh quá nồng cháy làm mờ tình cảm của nàng chăng?

      Dù sao, hai đứa bé ngốc nghếch cuối cùng cũng đến được với nhau. Đến cuối cùng, mình vẫn cảm thấy ấn tượng với tình và tính cách của Lam Tranh. ^^

      Cũng muốn viết nhiều, thậm chí muốn viết bài review cho chính tác phẩm mình chuyển ngữ, nhưng tự biết trình độ văn thơ có hạn, nên đành ngậm ngùi viết vài dòng cảm xúc ra vậy.

      Chân thành cảm ơn các MDH, ss Greenrosetq, ss Loyal Pang, và chị Dịch giả Hương Ly giúp đỡ em trong lúc em khổ sở hỏi gúc cũng được mà tra baidu cũng chẳng ra. Cảm ơn em Thiên Nhai giúp ss làm ebook. Cảm ơn các bạn độc giả luôn ủng hộ, cổ vũ và động viên mình, cùng với mình tới tận cuối tác phẩm này. Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ mình!!!

      Mẹ Cherry kính bút! ^

    3. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      @banglangtrang123 ơi, hình như truyện này nó khác với cái truyện "Nghề làm phi" mà bên Cẩm Phong phát hành đúng hơm???

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hình như nó đó chị, em ko đọc cung đấu nhưng nghe bạn em là 1 đấy ạ
      Nhok_Njco thích bài này.

    5. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      hehe..Cám ơn em post truyện. Nhưng phải bữa nào thiệt quởn chị mới coi được >_<
      banglangtrang123 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :