1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên - Tịch Quyên ( 30C + 5PN Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 29




      “Thập niên hàn song vô nhân vấn, Nhất cử thành danh thiên hạ tri” (trích “Quy tiềm chí” của Lưu Kỳ thời Nguyên, nghĩa: “Mười năm đèn sách người hỏi, sớm thành danh thiên hạ hay”)

      Quỳnh Lâm yến, hoa giăng khắp chốn, ban thưởng ba ngày diễu hành phố. Đây là vinh dự chỉ thuộc về tân khoa tiến sĩ, là thời khắc vinh quang đắc ý nhất trong đời họ; nhiều năm gian khổ học hành chỉ vì khoảnh khắc đề tên bảng vàng vang danh thiên hạ, sao khiến tất cả tiến sĩ mặt mày hồng hào, cười như gió xuân cơ chứ, dù có người cố ra vẻ lãnh đạm cũng thể nào áp chế được khóe môi ngừng cong lên của mình. Hai bên đường là biển người hoan hô vui cười, thỉnh thoảng lại có người ném hoa tươi và túi hương qua khiến lòng hư vinh của các tiến sĩ khoa này vô cùng thỏa mãn.

      Các tiến sĩ năm Thiên Thịnh thứ ba có chung đặc điểm là rất trẻ. đám tân khoa tiến sĩ khí thế rầm rộ, tóc đen bóng mượt, tinh thần hừng hực, thanh xuân rực rỡ, có lấy người tóc điểm màu sương. Cả đội hình vì vậy trông tràn trề sức sống, hăng hái dạt dào, dường như tỏ rằng triều Thiên Thịnh trẻ tuổi căng buồm đón gió, vươn tới tầm cao mới.

      Tiến sĩ lớn nhất khoa này do Hoàng đế bổ nhiệm là trạng nguyên thiếu niên mới mười bảy tuổi.

      Bảng vàng vừa treo, tin tức kia tức khắc xôn xao khắp kinh thành. Mọi người đều bàn bạc sôi nổi, suy đoán dụng ý của Thiên Thịnh đế, bàn về xu hướng tương lai của triều đình, về việc để thiếu niên chưa đầy nhược quán làm trạng nguyên có thỏa đáng hay , vân vân. Nhưng bất kể thế nào, trạng nguyên mười bảy tuổi xác thực ra đời, đồng thời vĩnh viễn được ghi lại vào sử sách Đại Ung.

      Nghe để chứng minh tính công bằng của khoa thi này, hề vì muốn chọn người trẻ tuổi nên chỉ lấy sĩ tử dưới ba lăm tuổi làm tiến sĩ mà xem tài học của họ, sau khi hoàn tất cuộc diễu hành phố ba ngày, lúc các tiến sĩ vào cung tạ ơn, diện kiến bệ hạ tại điện Tuyển Đức, Hoàng đế công khai kiểm tra tài học của ba người trong nhất giáp, ra năm đề mục về thời thế lần lượt là: chính khách, cầu hiền, đổi mới, nền tảng, khống chế ngoại tộc. Họ được cầu phải chọn đề và trả lời ngay tại chỗ, bất kể là trả lời hết năm đề hay chỉ chọn hai đề trong đó để trả lời đều như vậy. Tóm lại là kiểm tra kiến thức và tài hùng biện cũng như tư duy nhanh nhạy, điều này phải chỉ có tài học là có thể làm được.

      Tiến sĩ có thể được liệt vào nhất giáp tài học và khả năng hùng biện đương nhiên đứng đầu, chẳng qua sợ hãi uy nghiêm Hoàng đế, dù là ai dưới áp lực đó cũng trở nên căng thẳng; thế nên ai dám tự cao tự đại, bảng nhãn và thám hoa mỗi người chọn hai đề, Hoàng đế ban bút mực, cho phép họ dùng thời gian nửa canh giờ viết ra, sau đó mới trả lời. Hoàng đế lại tiếp:

      - Bạch trạng nguyên là người tuổi nhất khoa này nhưng lại đạt thứ hạng cao nhất. Để chứng minh với người trong thiên hạ là trạng nguyên do trẫm bổ nhiệm chỉ có hư danh, khanh cần dùng nửa canh giờ kia, trực tiếp trả lời đề mục cho trẫm.

      Dứt lời, Hoàng đế chỉ vào đề mục “khống chế ngoại tộc” ai chọn, tùy ý :

      - Chỉ còn lại đề này, bây giờ khanh trả lời trẫm.

      Lời Hoàng đế vừa dứt, mọi người trong điện Tuyển Đức đều kinh ngạc, nhất thời chú ý đến phong thái, khẽ thầm to với nhau; mấy vị quan Lễ bộ thậm chí còn muốn đứng dậy đỡ cho trạng nguyên nhưng họ còn chưa kịp làm gì bị ánh mắt của Thiên Thịnh đế quét qua ngăn lại, bèn dám cựa quậy, chỉ có thể thầm sốt ruột thay Bạch Vân.

      - Thần tuân chỉ.

      Bạch Vân thay đổi sắc mặt, tuôn mồ hôi như tắm, hoảng hốt lo sợ…….dĩ nhiên, cũng có vẻ kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung của thiếu niên đắc chí.

      Tân khoa trạng nguyên Bạch Vân dưới cho phép của Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế trả lời. Dưới áp lực như vậy mà vẫn bình tĩnh, hề bị oai phong Hoàng đế làm cho sợ hãi lắp bắp hôn mê, suy nghĩ rối loạn.

      chỉ hơi suy nghĩ, trì hoãn lâu liền mở miệng .

      Lời lẽ lưu loát, giọng điệu từ tốn, ví dụ tuyệt diệu, luận cứ chặt chẽ, qua lượt về mối họa biên cương khắp bốn phía Đại Ung____khởi nguồn và quá trình hưng suy, chu kỳ xâm phạm Trung Nguyên, ân oán và tăng giảm thế lực giữa các bộ tộc ngoại tộc, vân vân; lại nên lợi dụng những điều này quấy rối họ thế nào, khiến ngoại tộc tự mình sụp đổ ra sao……Sau khắc đồng hồ, trả lời xong đề mục. Thời gian dài ngắn, luận điểm tinh tế độc đáo, quan trọng là đầy tính khả thi khiến người nghe cảm thấy mới mẻ.

      Đến khi trả lời xong, mọi người trong cả điện Tuyển Đức đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, muốn được nghe nhiều hơn, kiềm được mà châu đầu ghé tai thảo luận tính khả thi của phương án do Bạch Vân nêu ra. Nếu phải Hoàng đế còn ngồi phía Lễ bộ thượng thư cũng muốn chạy tới kéo Bạch Vân cùng đàm đạo ba ngày ba đêm rồi.

      Hiển nhiên, Hoàng đế cũng cảm thấy như vậy.

      Khuôn mặt vốn vô cùng nghiêm túc của Thiên Thịnh đế dịu lại, ánh mắt từ bình tĩnh đến mức lạnh lùng ban đầu giờ như được đốt lên hai ngọn lửa hừng hực, cực kỳ nóng bỏng, làm thế nào cũng thể che đậy, với đề tài khống chế ngoại tộc này, hai quân thần hỏi đáp ngay tại chỗ, ai những lời sáo rỗng dư thừa mà đều rất thiết thực và đầy tính sáng tạo.

      Bạch Vân đâu chỉ giống đứa trẻ mười bảy tuổi, càng giống mưu sĩ nhiều năm nghiên cứu về ngoại tộc hơn, vừa hiểu về họ, vừa rút ra được vô số biện pháp đối phó họ, mà những biện pháp này đều rất khả thi.

      Thiên Thịnh đế long tâm mừng rỡ, nhất thời thất thố, hoàn toàn để ý bên cạnh còn có bảng nhãn thám hoa chờ kiểm tra, trực tiếp xem người ta như tồn tại……, phải là xem quan viên và tiến sĩ cả điện đều như tồn tại.

      Khởi cư xá lang và Khởi cư lang phía sau Thiên Thịnh đế đưa bút viết nhanh, ghi lại lời cử chỉ của Hoàng đế cũng thể nào áp chế tâm trạng mừng rỡ như điên của . lôi kéo Bạch Vân bàn về việc chống lại mối họa lớn trước mắt là Bắc man thâm nhập; lần thảo luận này vừa bắt đầu liền quả thực muốn ngừng mà được. Thiên Thịnh đế vui vẻ như nhặt được bảo bối, sớm quên mất chuyện Bạch Vân là nữ lên chín tầng mây, càng quên mất quyết tâm trước đó là khi tiếp kiến các tiến sĩ cố ý gây khó dễ Bạch Vân nhằm bêu xấu trước mặt các tiến sĩ.

      Bởi Hạ Nguyên thỉnh cầu được chém đầu , vậy nên chỉ có thể khiến danh tiếng của bị bôi nhọ mới khiến cơn bức bối nén trong lòng Thiên Thịnh đế dễ chịu hơn chút. Hơn nữa, tài danh của có vết nhơ cũng là điều tốt cho , sau này có tùy tiện đuổi đến nơi hoang vu nào đấy làm quan, cả đời ở đó đến khi trí sĩ cũng về kinh, thế cần lo thân phận bị vạch trần nữa, phải sao?

      Để lưu lại vết nhơ trong sử sách khiến thanh danh cả đời mình hủy hết, Thiên Thịnh đế thể làm đồng đảng của Hạ Nguyên, cùng nhau giấu giếm giới tính của Bạch Vân. Nhưng dù sao trong lòng cũng khó mà bình thản nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay.

      Có ai ngờ khởi đầu vui vẻ nhưng kết thúc lại vô cùng mừng rỡ thế kia?

      Ánh mắt Thiên Thịnh đế nóng rực nhìn Bạch Vân như nhặt được chí bảo, cực kỳ vui sướng. Đến lúc này, trong lòng mới chân chính có cảm giác “ hùng trong thiên hạ, vào hết túi của ta”.

      Với Thiên Thịnh đế mà , Bạch Vân vốn chỉ là người lệ thuộc Hạ Nguyên, dù có là trạng nguyên sinh tử của ấy cũng đáng nhắc tới. để ấy sống chẳng qua vì Hạ Nguyên muốn ấy sống, thế là Thiên Thịnh đế trước giờ luôn dung túng biểu đệ sau khi suy xét cân nhắc mấy ngày đồng ý để ấy sống____dĩ nhiên, sức bảo vệ của thái thượng hoàng cũng là nguyên nhân khiến Thiên Thịnh đế phải thận trọng. Trong mắt thái thượng hoàng, Bạch Vân là người hợp tác tốt nhất của ông sân bóng, có ấy, ông đá bóng cứ như được thần giúp, xem ai còn dám ông đá bóng dở tệ hay ! Cho nên, thể để Bạch Vân vì “chuyện ” mà bị giải chém đầu hoặc lưu đày. Thái thượng hoàng chờ ấy cùng đá bóng đấy.

      Cho nên, Bạch Vân có thể sống nhưng phải làm nam nhân cả đời để giữ gìn danh tiếng cho Thiên Thịnh đế.

      Tuy nhiên, tại Bạch Vân còn là người lệ thuộc bất kỳ ai nữa, chính là , cần nghe theo bất kỳ ai. dùng tài năng vượt trội hơn người để chứng minh bản thân, quan trọng là tài năng đó chính là thứ bức thiết cần có cho nghiệp quốc gia ba mươi năm tới của Thiên Thịnh đế. cần nhân tài như vậy, cho nên, Bạch Vân nhất thiết phải làm nam nhân, làm nam nhân mới có thể làm quan, làm quan mới có thể ra sức vì , và ước nguyện vĩ đại tạo ra thời kỳ thịnh thế của còn là lời suông nữa.

      Về chuyện Hạ Nguyên từng nói____Bạch Vân là thê tử tương lai của đệ ấy____chuyện này, Thiên Thịnh đế tỏ vẻ thèm ngó ngàng, việc nhà vặt vãnh cứ để Hạ Nguyên tự mà xử lý. Còn xử lý thế nào quan tâm, tóm lại thể tiết lộ tin tức Bạch Vân là nữ ra ngoài là được.

      Hạ Nguyên vứt cho Thiên Thịnh đế phiền phức lớn, giờ đây, Thiên Thịnh đế cũng khách sáo vứt trở lại Hạ Nguyên phiền phức lớn. Có qua có lại mới toại lòng nhau, Thiên Thịnh đế cảm thấy rất thỏa mãn, cơn buồn bực tích tụ trong lòng mấy ngày nay bỗng chốc tan thành mây khói, tốt.

      Đoạn đối đáp lâm ly vui sướng giữa quân thần điện Tuyển Đức khiến thanh danh của tân khoa trạng nguyên Bạch Vân lên cao chót vót, cũng tạo cho khởi điểm cực cao con đường làm quan, dường như báo hiệu vận mệnh cả đời suôn sẻ trong tương lai của .

      ***

      - ……Cho nên , xem như ngươi thỏa nguyện rồi?

      Hạ Nguyên buồn bực hỏi.

      - Cũng hẳn.

      Kỳ thực Bạch Vân có chút khổ não.

      - Sao hẳn? Đoạn quân thần đối đáp điện Tuyển Đức cực kỳ đặc sắc, danh chấn kinh thành, vinh quang vô hạn. Toàn bộ các tiến sĩ năm Thiên Thịnh thứ ba đều trở thành nền cho ngươi.

      Hạ Nguyên hầm hừ, tiếp:

      - Trung thư xá nhân, Hàn lâm viện tu soạn, lại thêm Nội các trung thư đại học sĩ…….hai chức vụ sau cũng thôi, dù sao từ xưa tới nay tiến sĩ nhất giáp đều được thưởng như vậy. Nhưng chức Trung thư xá nhân khác, đó là cận thần thiên tử đấy! Địa vị tuy , nhưng quyền lực lại to. Có thể nhìn ra được tiền đồ sáng lạn đứng đầu bá quan của ngươi hai mươi năm sau.
      - …..Nhưng ta vẫn muốn làm huyện lệnh huyện Vĩnh Định.

      Bạch Vân than thở.

      - Nếu ngươi muốn làm huyện lệnh thể xuất sắc trước ngự tiền như thế. Ta tin ngươi đoán ra được là Hoàng thượng vốn muốn đuổi ngươi xa rồi nhắm mắt làm ngơ, chừng ngươi quả thực có thể áo gấm về làng làm huyện lệnh. Nhưng ngươi hề tỏ ra kém cỏi, ngược lại còn dốc hết sức khoe hàng hóa trong bụng mình với Hoàng thượng và thực bán được giá cao, phải sao?

      Hạ Nguyên rất mất hứng, mất hứng nhiều ngày nay, lúc chuyện đương nhiên cũng giọng điệu quái gở, hầm hừ liên tục.

      - Haiz, nếu là vì cứu mạng người nên mới thi trạng nguyên dù sao cũng phải làm người tốt đến cùng chứ.

      Bạch Vân cũng suy nghĩ rất lâu mới quyết định làm như vậy. Dù rằng khá muốn làm tiểu huyện lệnh……..dĩ nhiên, càng muốn thành thân với cậu, làm phu thê với cậu hơn, tránh cho cậu cả ngày bị nữ nhân khác thèm muốn khiến trong lòng tức giận.

      - Với Triệu Tư , ngươi làm đủ lắm rồi. Vào lúc còn chưa biết gì, ngươi chọc tai họa ngầm bên cạnh đến chỗ ngự tiền, để chuyện nhà đáng lo ngại của trở thành chuyện nước mà Hoàng đế nhất định phải xem trọng, đồng thời ngươi còn dùng bản lĩnh mô phỏng của mình, chỉ giữ lại chứng cứ thông đồng với địch mà còn lợi dụng chức vụ của ta, ở Tứ Phương Quán lén tráo mật thư người Bắc man truyền cho Man vương thành tin tức ngược lại, làm lẫn lộn phán đoán của Man vương…….

      đến đây, cậu thở dài hơi:

      - Lúc đó ta chỉ cho rằng ngươi ra sức vì Triệu Tư . Nhưng ta ngờ, sức này của ngươi đúng là ra lớn____ngươi kích lên trận chiến, nhân lúc chiến lực Bắc man chưa chuẩn bị đủ, tướng sĩ trong thời kì giáp hạt, cho bọn họ quân tình sai lệch, kích động bọn họ gây chiến, nhằm tiêu diệt hùng tâm tráng chí của họ trong lần.

      Ai có thể ngờ được, Bạch Vân chỉ dùng thời gian mười ngày nắm tất cả tin tức trong Hồng Lư Tự về ngoại tộc, đồng thời lập ra bộ phương án khống chế ngoại tộc; càng bất ngờ hơn là, số lại may mắn đến thế, bị Thiên Thịnh đế kiểm tra đúng ngay đề mục “khống chế ngoại tộc”, cho nên phát huy đến mức kinh diễm tuyệt thế, danh chấn thiên hạ.

      - Có lẽ trận chiến, nhưng thể là ta kích ra. Là Hoàng thượng muốn trận chiến, ta thuận theo tình thế mà thúc đẩy thôi.

      Từ Bạch Vân biết, làm việc tuyệt đối thể cứng rắn, tốt nhất là hết thảy cứ thuận theo tình thế, từ đó tìm ra thứ có lợi cho mình, cũng là thứ mà mình muốn, sau đó thúc đẩy nó, chắc chắn có thể làm ít ăn nhiều.

      - Phải, ngươi quả thực đoán đúng tâm tư Hoàng thượng. Nhưng Tiểu Vân, chúng ta làm sao bây giờ?

      Hạ Nguyên nhắm mắt, tạm thời gác đại nghĩa quốc gia nhiệt huyết sôi trào qua bên, cậu rảnh lo loại chuyện này. Trước mắt, cậu chỉ để ý đến chuyện___tương lai của họ làm sao bây giờ?

      Hoàng đế : Bạch Vân cứ làm nam nhân cả đời , trẫm muốn trọng dụng ấy.

      Khi người có tài năng xuất chúng lại thêm được cầu khẩn thiết, giới tính còn là vấn đề. Là đế vương lòng ôm chí lớn, có tầm nhìn xa, Thiên Thịnh đế xoắn xuýt quá lâu ở vấn đề giới tính_____dù sao cũng đâu phải muốn cưới Bạch Vân. Chuyện chung thân đại của Bạch Vân cứ để người muốn cưới ấy tự mà phiền não! Bất luận thế nào, hai mươi năm tới, Bạch Vân phải làm việc dưới trướng , điều này tuyệt đối thể thay đổi, còn những chuyện khác cứ tùy ý.

      - Chúng ta? trăng sao gì hết. Đương nhiên là thành thân thôi.

      Bạch Vân nhướng mày nhìn cậu, chẳng lẽ cậu muốn nuốt lời? Nghĩ đến khả năng này, bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

      Dù Hạ Nguyên buồn bực tức tối đầy bụng cũng khỏi bị hành động này của chọc cười, tay cậu kéo vào lòng, hung hăng gặm môi , lát sau mới lên tiếng:

      - Ngươi đừng tìm nữa, trong thư phòng của ta có thứ như gậy đâu. Hơn nữa, ta cũng cần ăn gậy của ngươi, hôn của chúng ta chắc chắn phải làm, dù là thiên hoàng lão tử cũng ngăn được.

      - Nếu chúng ta cùng chung mục tiêu vì sao ngươi lại tức giận như vậy?

      Môi bị cắn hơi đau, nhịn được đưa đầu lưỡi ra liếm.

      vô ý nhưng lọt vào mắt Hạ Nguyên hồn của cậu suýt bị kéo mất. Kéo hồn cũng thôi nhưng nếu kéo luôn cả cơn giận thể được. Cậu còn giận mà! Chuyện hôn nhân đại còn chưa đạt được nhận thức chung mà.

      - Chúng ta nhất định phải ở bên nhau, phải cưới hỏi đàng hoàng, quang minh chính đại. Cho nên, ta kiên quyết che giấu quan hệ hai ta trước mặt mọi người. Ngươi hiểu ý ta chứ?

      Bạch Vân bừng tỉnh.

      - Cho nên, ngươi giận là……vì thể công khai thân phận của ta, cho nên, cái giá để hai chúng ta đôi về cặp là bị người đời bàn tán rằng chúng ta là khiết huynh đệ? Ngươi cảm thấy uất ức?

      Nếu người uất ức là cậu cậu cần gì giận đến như vậy? Hạ Nguyên oán hận lại gặm cái.

      - Người chân chính uất ức là ngươi! Ngươi là tân khoa trạng nguyên, danh hiệu này nghe vô cùng vinh quang, nhưng triều Đại Ung mỗi ba năm cho ra trạng nguyên nên kỳ thực cũng giỏi gì mấy. Người khác thấy ngươi xuất thân nghèo khó quê mùa, có chỗ dựa, ai nâng đỡ, nếu công khai chuyện hai ta kết làm khiết huynh đệ người bị người khác bàn tán chỉ chỏ chỉ có mình ngươi. Do thân phận bối cảnh chênh lệch, ta bị thành phong nhã, còn ngươi bị mắng thành___

      Cậu được cái từ kia nên đành bỏ lửng.

      - Nam kỹ.

      Giọng bình thường hời hợt như thời tiết hôm nay tệ lắm vậy.

      - Ngươi biết thế nghĩa là gì ?

      Hạ Nguyên tuy hỏi nhưng cậu biết khi từ này được thốt ra từ miệng có nghĩa là nghĩ đến cả rồi.

      - Nghĩa là….

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc, tràn đầy lo lắng cho của Hạ Nguyên, Bạch Vân vừa cảm động vừa buồn cười. Bởi vì nghĩ đến_____

      - Nghĩa là ngươi hưởng hết tề nhân chi phúc ấy mà. (tề nhân chi phúc: chỉ cuộc sống phú quý nhiều vợ)

      - Ơ?

      Hạ nhị gia đáng thương tự phụ tài hoa đầy mình, thông minh nhanh trí vì quá lo lắng cho tương lai bị hủy hết thanh danh nên nhất thời theo kịp suy nghĩ, bị những lời đầu cuối của cho trố mắt.

      - Ngươi xem, ngươi cưới được đôi huynh muội song sinh đấy. “Bạch Tiểu Vân” làm thê tử ngươi, “Bạch Vân” kề vai sánh bước với ngươi con đường nghiệp. Hai huynh muội họ đều chung tình với ngươi, bất chấp chỉ chỏ của người đời, sợ nét bút sử quan phê phán, dù để lại tiếng xấu vạn năm, đôi huynh muội ấy vẫn kiên định bên ngươi. Ngươi xem, đó có phải là tề nhân chi phúc viên mãn nhất đời ?

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 30




      Lẳng lặng nghe xong lời Bạch Vân, nỗi lo âu tức giận đầy bụng của Hạ Nguyên cuối cùng bị dễ dàng làm tiêu tan vô hình.

      Cậu nín thở chăm chú nhìn ; cậu nghĩ, đây nhất định là những lời ngọt ngào khiến trái tim cậu hạnh phúc nhất trong đời mà cậu từng nghe, đương nhiên, cũng là lần đầu tiên Bạch Vân với cậu những lời đương vừa ngọt ngào vừa khí phách như vậy.

      dịu dàng tình tứ của phong hoa tuyết nguyệt như tắm gió xuân mà tràn đầy đặc sắc của con người Bạch Vân, lời đương vừa ngọt ngào khiến người ta nhiệt huyết sôi trào vừa lạnh lùng khiến lòng người sợ hãi.

      kiên định ở bên cậu cả đời, bất kể người đời chê khen.

      Sau khi nhìn rất lâu rất lâu, Hạ Nguyên nhàng cất tiếng, do đong đầy cảm xúc mà giọng hơi khàn khàn:

      - Ngươi biết…..dù sau này ngươi thành tâm phúc đệ nhất bên Hoàng thượng, vì Đại Ung cúc cung tận tụy lập bao nhiêu công trạng vang dội chăng nữa, nhưng vì ngươi là “nam kỹ” của ta nên cuối cùng có thể bị sử quan sỉ nhục trong “nịnh hạnh liệt truyện” (nịnh hạnh: chỉ những người nhờ nịnh hót hoặc nhờ nhan sắc quyến rũ quân vương mà trèo lên được chức quan cao)_____giống như Vệ Thanh vậy, dẫu công lao ngút trời nhưng hễ có chút dính dáng đến nam sủng dưới ngòi bút sử quan thành chẳng đáng đồng…….đương nhiên, vì ngươi phải nam sủng của Hoàng đế nên chừng ngươi ngay cả “vinh hạnh” được vào “nịnh hạnh liệt truyện” cũng có mà trực tiếp biến mất, bất kể ngươi làm bao nhiêu chuyện vì Đại Ung, đều có cơ hội lưu danh muôn thuở.

      Hai tay Bạch Vân khẽ xoa lên mặt cậu, cười lắc đầu.

      - Ta muốn lưu danh muôn thuở làm gì? Tên của ta để người đời tranh cãi mấy mươi năm là đủ rồi, ta muốn bị thế gian đời đời kiếp kiếp nhắc mãi xong. Ngươi xem, những người tin Phật ngày ngày đều niệm “nam mô A Di Đà Phật”, sĩ tử đọc sách luôn mồm nhắc Khổng Mạnh, ta đoán mấy thánh nhân kia ở trời chắc chắn là ngày nào tai cũng ngứa ngáy, ngồi hay nằm đều yên ổn.

      - Lại vớ vẩn rồi.

      - vớ vẩn đâu, ta nghĩ vậy đấy.

      Đùa xong, nghiêm mặt :

      - A Nguyên, ta chỉ muốn tên của ta được ngươi gọi thôi; đời này của ta cũng chỉ muốn sống cùng ngươi. Trừ ngươi ra, người khác dù có phê bình hay ca ngợi ta đối với ta mà đều có ý nghĩa. Cho nên, ta hi vọng ngươi cũng cần để ý.

      - Tiểu Vân……Tiểu Vân Tiểu Vân Tiểu Vân.

      Hạ Nguyên ôm chặt , khàn khàn gọi tên , hết tiếng này đến tiếng khác gọi lên cái tên từ nay về sau chỉ thuộc về cậu, đến khi khắc ghi cái tên ấy vào trong tâm khảm, in trong xương tủy, chảy vào trong máu, dung hòa vào trong sinh mạng cậu, mà sinh mạng cậu từ nay về sau cũng thuộc về .

      - Ta chỉ muốn ở bên ngươi suốt đời suốt kiếp, người mà ta để ý cũng chỉ có ngươi thôi.

      cẩn thận bưng lấy khuôn mặt cậu, kề sát mặt vào cậu, cực kỳ vụng về hôn lên môi cậu. Tuy vụng về nhưng hề e lệ. Năng lực học tập của rất mạnh, cho nên nhanh chóng học được cách dùng môi để thể thích của mình, trêu chọc tình ý của cậu……

      Dưới thế công mãnh liệt mà chính xác của , Hạ Nguyên hiển nhiên hề có sức chống đỡ. Cậu liên tục thở dốc, vì kiềm chế chính mình, thậm chí cậu còn nghĩ đến việc đẩy ra để giữ khoảng cách giữa hai người, nhưng……sao cậu nỡ? Cậu đến thế, cuối cùng cũng kéo được vào lòng, bảo vệ được mạng của cô_____tuy cái giá phải trả là cả đời thể cho thiên hạ biết là nữ. Nhưng đây phải vấn đề gì lớn, chỉ cần vẫn là thê tử của cậu, vậy là đủ rồi.

      Cậu cách nào đẩy ra mà chỉ muốn ôm càng chặt hơn, tốt nhất là có thể hòa vào trong máu thịt để hai người mãi mãi thể chia lìa.

      Rất lâu rất lâu sau đó, hai người y phục xốc xếch, hơi thở ổn định buông nhau ra, cố gắng thở dốc đè nén cảm xúc mất khống chế của mình. “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” ( học thuyết của Khổng Tử, ý nam nữ nhau vẫn giữ đúng lễ nghĩa, khuôn phép) là điều rất khó làm với những đôi nhau, nhưng Hạ Nguyên luôn quý trọng Bạch Vân. Theo tư duy thôn Tiểu Quy của Bạch Vân, nhất định ấy nghĩ: nếu muốn bên nhau sao còn cố kỵ? Hôn lễ chắc chắn có, vậy thân mật thế nào cũng được.

      Nhưng Hạ Nguyên thể làm như vậy, cậu quý , hi vọng dù ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào đối diện với bất cứ ai đều có thể đường đường chính chính ngẩng đầu ưỡn ngực, có chút vết nhơ nào cho người ta chỉ trích. Thế nên chuyện sau hôn lễ mới có thể làm thể làm trước hôn lễ. Người mà gả là đích thứ tử của Quốc công phủ, ấu tử của công chúa, thân thích của hoàng gia. Danh dự của nhất thiết phải trong sạch tỳ vết, đây là điều cậu nhất định phải bảo vệ cho , bất kể có cảm thấy cần hay .

      Để áp chế dục vọng, Hạ Nguyên chuyện để dời chú ý, cậu cố gắng dùng giọng điệu nhàng cười cợt :

      - Ngươi là ái thê kiêm nam kỹ của ta, nửa đời sau chúng ta chắc chắn dây dưa ngớt. Cho nên…….nếu tương lai xảy ra chiến tranh, ngươi ắt là tham mưu do Hoàng thượng bổ nhiệm, còn ta là___

      - Giám quân.

      Bạch Vân rất nắm chắc với suy đoán này. xong, thấy Hạ Nguyên cười hơi phiền muộn vỗ mu bàn tay cậu, trấn an :

      - Vừa khéo để hai ta lên tiền tuyến văn võ cấu kết, cùng chung giuộc, đúng với tâm nguyện của ta. Ta cấu kết với Triệu Tư mà cấu kết với ngươi.

      còn nhớ lần đầu tiên cậu giận chính là vì chuyện này.

      - Làm sao ngươi đoán được?

      Quả thực chính là giám quân.

      - Ngươi là tâm phúc và biểu đệ ruột của Hoàng thượng, là đích tử của Quốc công phủ nhưng thể thừa kế tước vị, ngươi phú quý nhưng có chức quan đàng hoàng, cả ngày giống công tử bột vô tích , dốc lòng vào thú vui chơi giải trí như xúc cúc, làm chính ; cùng lắm chỉ thỉnh thoảng làm những công việc tạm thời trông có vẻ rất có thể diện____chẳng hạn như Thiếu khanh Hồng Lư Tự; chẳng hạn như giám quân khi đánh giặc. Dường như ngươi được định sẵn là có chí nhưng khó vươn lên, làm chút chút phía Đông, quậy chút chút phía Tây, kết quả là đạt được chút lý lịch chính trị nào, cả đời khó có thành tựu. Nhưng, ta lại thấy vậy.

      - Ồ?

      Hạ Nguyên muốn giả vờ nghiêm túc nhưng rất thất bại, trong mắt đều là ý cười thưởng thức. Vì Bạch Vân quan tâm cậu, sẵn lòng sâu tìm hiểu cậu, hiểu cậu, chứ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài mà người đời nhìn thấy. Trong mắt , cậu chưa bao giờ là kẻ phú quý ăn no rửng mỡ chỉ biết học đòi văn vẻ, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào để luyện thành tài nghệ xúc cúc đỉnh cao.

      - Thân phận của ngươi cho ngươi tiện lợi rất lớn, Hoàng thượng dễ dùng ngươi. Cả đời này ngươi làm rất nhiều việc cho Hoàng thượng nhưng người đời biết đến công lao của ngươi, thậm chí ngươi còn thể kiếm được tước vị cho mình. Nhưng ngươi sống rất tự do tự tại, có Hoàng thượng che chở, khắp Đại Ung triều mặc sức ngươi hoành hành.

      cho cậu vẻ mặt cùng chung cảnh ngộ:

      - Cho nên, A Nguyên, chúng ta là cặp trời sinh. Có lẽ xuất thân chúng ta cách trời vực, nhưng vận mệnh lại như nhau.
      Qua phân tích của , Hạ Nguyên cũng thấy rất có lý, cười ôm chặt :

      - Hèn gì mười năm trước ta cứ thế mà để ý ngươi. Chúng ta như nhau.

      Hạ Nguyên bên tai :

      - Ta quan tâm đánh giá của người đời, cũng quan tâm việc lưu danh sử sách, nhưng ta nguyện bỏ ra hết thảy vì tương lai tốt đẹp hơn của quốc gia này, đó là trách nhiệm của quý tộc. Bọn ta sinh ra được nhân dân nuôi dưỡng, đương nhiên hi vọng quốc gia này mãi mãi trường tồn. Nhưng oan uổng cho ngươi, người đọc sách cả đời chỉ cầu được rạng rỡ tổ tông, thân nhân hưởng lộc, mà ngươi – nữ trạng nguyên duy nhất từ cổ chí kim là thành tích vẻ vang bậc nào nhưng lại thể vinh danh hậu thế, quá đáng tiếc.

      - Có gì mà đáng tiếc, ta có ngươi rồi.

      Chỉ điều này thôi, cảm thấy cuộc đời này còn gì tiếc nuối.

      - Cũng giống như ngươi cần công trạng, ngươi có người tri kỷ là ta đủ để hơn hẳn hàng ngàn hàng vạn người liên quan vậy.

      - Loại lời thế này mà ngươi cũng dám ra chút xấu hổ.

      - Ta sai à?

      hừ hỏi.

      - có.

      Cậu cười, cụng trán vào :

      - Ngươi sai. thực là thể đúng hơn nữa.

      Chứ sao! Đời người có tri kỷ là đủ, cần hàng ngàn hàng vạn người quen biết ca ngợi làm gì.

      Cậu hiểu , hiểu cậu, họ là tri kỷ, tay nắm tay bên nhau cả cuộc đời. Bất kể tương lai của hai người là cấu kết làm chuyện xấu hay đồng cam cộng khổ, được ở bên nhau mới là quan trọng nhất.

      Họ có thanh danh quá êm tai, nhưng đều chân góp hết sức lực vì quốc gia này, vậy là đủ rồi.

      - Nam kỹ.

      Hạ Nguyên chợt gọi như vậy.

      - Công tử bột.

      Bạch Vân đương nhiên cũng đáp trả.

      - Ta là hoàng thân quốc thích.

      Giọng điệu rất cao ngạo.

      - Ta là tân khoa trạng nguyên.

      điệu càng cao ngạo hơn.

      Hai đôi mắt mang theo ý cười tinh nghịch nhìn nhau, tâm linh tương thông đồng thanh cất tiếng:

      - Đúng là môn đăng hộ đối.

      Cậu .

      - Đúng là ông trời tác hợp.

      .

      xong, họ ôm nhau cười phá lên chút hình tượng, tràn đầy mong đợi về cuộc sống tương lai.

      Cuộc sống đó chắc chắn là vô cùng thú vị và kích thích!

      Mà giang sơn Đại Ung dưới nỗ lực cả đời của họ ngày càng phát triển theo hướng phồn vinh.

      TOÀN VĂN HOÀN
      Nhược Vân thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 31: Lời cuối truyện: Chút vụn vặt về hai mươi và tám mươi




      Vốn dĩ quyển thứ tám mươi mà tôi viết phải là chuyện này.

      Nội dung của câu chuyện ban đầu ấy tuyệt đối có gì đặc biệt, chỉ là câu chuyện ngôn tình bình thường, nhưng vì nó là quyển thứ tám mươi mà tôi viết trong nghiệp sáng tác của mình, càng là cột mốc hai mươi năm tôi trở thành “Tịch Quyên” nên xem ra phải rất thận trọng, thế nên, tôi hề bất ngờ mà lao đầu viết……

      Tôi cũng biết tại sao lại khó như vậy, mới viết được tám chương là quăng bản thảo, lâu cũng có tâm trạng hoàn thành, thế là nó mất danh hiệu lấp lánh được tôi đánh dấu - “kỷ niệm quyển thứ tám mươi và hai mươi năm”. Có lẽ, vận mệnh định mấy con số này rất ý nghĩa với tôi, vì thế nó nên là quyển ngôn tình đại đơn giản nhưng hề trơn tru.

      Quyển đầu tiên của tôi là truyện cổ đại, quyển thứ tám mươi cũng là truyện cổ đại. thú vị.

      “Tình đan xen thời gian” hoàn thành vào tháng bảy năm 1993, sau đó tôi được cho biết bản thảo được thông qua, tháng mười xuất bản; lúc đó tôi cảm thấy mình chỉ là vị khách qua đường trong giới ngôn tình, căn bản định viết tiếp, quyển truyện ấy là quyển duy nhất trong đời được in thành sách, vậy cứ dùng tên để kỷ niệm.

      Mà bây giờ…..tác phẩm vốn dùng tên để kỷ niệm kia đúng là kỷ niệm hiếm thấy. Bởi vì chỉ có quyển đầu tiên được in mới có, đến quyển thứ hai, nhà xuất bản gọi điện thương lượng: lấy bút danh . Thế là, tôi cũng lấy bút danh mà ngờ bút danh này lại dùng đến bây giờ chứ phải chỉ dùng hai ba lần rồi chìm nghỉm trong biển sách mênh mông.

      bút danh có thể dùng đến hai mươi năm cũng là điều hiếm thấy; ngay cả bản thân tôi cũng dám tin tưởng, suýt nữa mua bánh kem tự ăn mừng cho chính mình; bánh kem viết: Tịch Quyên, sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ.

      Sau đó tôi lại nghĩ, dù sao mình cũng qua cái tuổi ăn uống thả cửa cũng béo phì rồi, loại chuyện như mua bánh kem chỉ nghĩ thôi là được, chứ nếu làm ăn xong khiến tôi vô cùng phiền não mất. Cho nên, rêu rao trong phần cuối truyện là được chứ đừng kiếm chuyện với thân thể của mình.

      Tuy luôn viết nhưng sau khi viết nhiều năm, tôi thường hay có cảm giác rằng tác phẩm mình viết có lẽ là quyển cuối cùng! Đâu ngờ hết năm này đến năm khác, dù mỗi ngày sáng tác ít nhưng luôn ngừng nghỉ, năm còn có thể viết hai ba quyển, điều này đối với tôi mà là rất cừ.

      Người sáng tác bình thường chỉ duy trì nhiệt huyết ở năm năm đầu; năm năm sau đó tự sinh ra nhận thức với mình rằng “ồ, mình là tác giả chuyên nghiệp này!”, lúc đó có lòng cầu tiến rất mạnh, cảm thấy mình phải có đạo đức nghề nghiệp nên có, thế là tìm về số lượng lớn sách, cảm thấy tự mình cần mở rộng tầm mắt, trau dồi kiến thức, mỗi lần sáng tác đều phải càng dụng tâm hơn càng cẩn thận hơn càng phong phú hơn_____

      cầu với bản thân nhiều người bị hành hạ chỉ có chính mình mà còn có độc giả____được rồi, tôi thừa nhận là tôi tùy hứng, luôn thỏa mãn ước muốn sáng tác của mình trước tiên rồi mới nghĩ đến vấn đề độc giả có thích chuyện này hay . Tôi luôn cảm thấy mình có may mắn làm người sáng tác đương nhiên phải trút hết những thứ trong đầu cho thỏa thích, vậy mới uổng phí.

      Sau mười năm sáng tác, chí khí tràn trề “ta là tác giả” bị mài mòn gần hết, tâm cảnh cũng bình lặng lại. còn quá để ý phê bình của độc giả, còn khổ sở vì những bình luận ác ý mạng, đương nhiên, cũng quá hồi nữa; sau đó, mỗi lần viết quyển đều nghĩ rằng: đây hẳn là quyển cuối cùng nhỉ_____năm thứ hai mươi, khi viết quyển thứ tám mươi, tôi vẫn nghĩ như vậy….

      Tôi nghĩ, bất kỳ người sáng tác nào cũng rất khó phác thảo được cả đời làm nghề này của mình.

      Chúng tôi thừa nhận, khả năng sáng tác của người là có hạn. Dù chưa từng dừng bút có nghĩa là luôn đổi mới mà đa phần là lặp lại phong cách của mình, những câu chuyện viết khác cũng khác quá nhiều. Tuy có tâm muốn đột phá nhưng nhận ra dễ dàng như vậy; thế nên, người luôn sáng tác hai mươi năm như tôi cũng dám mình có thể sáng tác đến năm thứ ba mươi hay bốn mươi……Mấy con số này kêu lên rất dọa người! Nếu có thể như vậy, tôi cũng sùng bái với kiên trì bền bỉ vĩ đại của mình.

      Thôi, quay lại đề tài chính. Sau khi nhiều lần bấm ngón tay xác định mình viết được hai mươi năm, tôi mới nhận ra, kỳ thực mấy năm nay lượng sáng tác của tôi tương đương với trạng thái nửa về hưu rồi! Khi tôi càng xem trọng nghề nghiệp này càng cẩn thận. Đồng thời, càng có ý định mỗi lần đều phải viết khác nhau, dù biết rằng sức sáng tác thể nào cuồn cuộn dứt, nhưng cứ luôn gây với chính mình, thế là, viết chậm lại, ra sách ít hơn, hơn nữa cứ luôn hài lòng với chính mình…….tôi luôn tự tìm phiền toái, cả đời này có lẽ cũng thay đổi được.

      Tôi những tác giả ngôn tình xuất đạo cùng thời với mình còn bao nhiêu người vẫn kiên trì sáng tác nhưng tôi biết hoàn cảnh thị trường cực kỳ ác liệt, trong nhà sách ở Đài Loan ngôn tình còn là thời kỳ cường thịnh chiếm nửa giang sơn nữa mà bây giờ đáng thương tội nghiệp nấp trong quầy sách nơi xó xỉnh, đất cắm dùi. Thời kỳ thịnh vượng và xuống dốc của ngôn tình, tôi đều trải qua. Thân là thành viên trong đó, tôi từng rất khổ sở, từng rất căm giận bất bình, từng rất hoang mang, cũng từng có ý nghĩ từ bỏ.

      Nhưng, bất kể tâm tư thay đổi thế nào, bất kể tiếc nuối bao nhiêu vì xuống dốc của ngôn tình, từ đầu đến cuối tôi vẫn có dũng khí chân chính buông bút___tôi ngôn tình hơn nửa đời người, tôi là tác giả, lại càng là độc giả, luôn tâm niệm trong lòng rằng vất vả lắm mới làm tác giả, sao nỡ đành buông bút?
      Thế gian này làm độc giả cả đời rất dễ nhưng nếu muốn làm tác giả cả đời là hi vọng xa vời, đặc biệt trong thời đại ngày nay lại càng là như thế.

      Bởi vì , cho nên từ bỏ.

      Bởi vì dễ dàng, cho nên buông được.

      Mặc dù tôi cũng biết tôi viết đến khi nào, nhưng cứ luôn cảm giác rằng cứ chống đỡ tiếp, gắng gượng tiếp, trong đầu còn có cốt truyện, hai tay còn có thể viết, nhà xuất bản còn sẵn lòng xuất bản cho mình, vậy , cứ tiếp tục thôi, đến khi tận mắt thấy thời mới lại phất nó lên lần nữa, đến lúc đó, dù có thoái lui cũng cam tâm hơn chút.

      Được rồi, mấy thứ này nữa. về truyện lần này của chúng ta .

      Về hệ liệt “Bộ bộ tinh tâm” này, từ đầu tháng hai nhà xuất bản gọi muốn tháng sáu xong bản thảo, tức có hơn bốn tháng thời gian. Quãng thời gian này, tôi ôn lại cảm giác gấp rút nhiều năm chưa cảm nhận, người vốn quen chậm rãi hoàn thành bản thảo bỗng chốc phải hoàn thành trong thời gian giới hạn, vô cùng khó.

      thực, tôi tháng sáu mới nộp bản thảo là muộn hơn người khác rất nhiều rồi. phải muốn nhanh nhưng khó, gần mười lăm vạn chữ, viết đến mức khiến tôi thở hồng hộc, chết cả đống tế bào não, đúng là có sách có động lực, bất kể thế nào cũng phải để tác phẩm tốt hơn chút, thế là lại càng tính toán chi li với nội dung cũng như câu chữ; càng đừng viết cổ đại phải tra tìm rất nhiều tư liệu, tuy nay internet rất tiện lợi nhưng đôi khi bạn phải hiểu hướng mình tìm mới có thể đưa vào chữ mấu chốt, đúng ?

      Ví dụ như, khi tôi quyết định để nữ chính mười tuổi thi đậu tú tài, vậy tôi phải tìm được chứng cứ để thuyết phục chính mình rằng tuổi như vậy mà thi đậu tú tài phải là có khả năng. Thế là, tôi lên mạng hết tra lại tìm, cuối cùng cũng tìm được trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử__Mạc Tuyên Khanh. Đó là người thời Đường Tuyên Tông, mười hai tuổi thi đậu tú tài, mười bảy tuổi thi đậu trạng nguyên, tuy bất hạnh trẻ tuổi mất sớm nhưng tích về cậu đến nay vẫn được lưu truyền ở quê nhà, được xây “Trạng nguyên từ”, cúng bái vào lễ tết.

      Lại ví dụ như, tôi phải tìm trong lịch sử liệu có nữ trạng nguyên ? Sau đó, tôi phát là có, khoa khi của Thái Bình Thiên Quốc mở cho ra nữ trạng nguyên. Nữ trạng nguyên ấy tên Phó Thiện Tường, nghe tài mạo song toàn hiếm thấy, đáng tiếc Thái Bình Thiên Quốc chưa được mấy năm liền bị diệt vong; chủ trương nam nữ bình đẳng của Thái Bình Thiên Quốc đương nhiên cũng theo sụp đổ của chính quyền mà hóa thành bọt nước trong con sông dài lịch sử, tất cả những điều từng được lịch sử xem trọng đều cách nào kiểm chứng, hết thảy chỉ có thể trở thành “nghe ”.

      Viết truyện cổ đại chính là như vậy, độc giả tích cực với bạn, nhưng tác giả lại luôn gây với chính mình, luôn cảm thấy phải cố hết sức tìm tư liệu lịch sử để thuyết phục bản thân về tính hợp lý của những điều mình viết. Dù sao cũng có thể nhân đó mà trau dồi kiến thức, đúng ?

      Cho nên , viết truyện cố đại đúng là chuyện vừa vui sướng vừa đau khổ.

      Tóm lại, bị sách của mình hành hạ hơn bốn tháng, sau khi viết xong, tôi cảm thấy như tróc lớp da, đồng thời lại đầy cảm giác thành tựu, cảm thấy cái đầu rỗng của mình được bổ sung ít kiến thức.

      Phi Điền hiếm khi thiết kế hoạt động sách lần này, tóm lại là tôi viết rất vui thích, tôi nghĩ những tác giả khác tham dự cũng có cùng tâm trạng giống tôi, sau khi nỗ lực sáng tác vừa hồi hộp vừa mong đợi phản ứng của các bạn độc giả.

      Đây là quyển thứ tám mươi được tôi hoàn thành vào năm sáng tác thứ hai mươi. Tôi thích mấy con số này, thích cái năm này, thích câu chuyện này; cũng như, vừa khéo vào thời điểm này lại có hoạt động sách. Trùng hợp và viên mãn. Cảm giác tuyệt.

      Hi vọng mọi người cũng thích quyển sách này như tôi vậy.

      Tịch Quyên.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32-1: Cảm ngộ và chí hướng cuộc đời của Tiểu Phương




      Tiểu Phương là nữ nhân thôn Tiểu Quy điển hình___dũng cảm gan góc, chịu được khổ nhọc, ý thức về thôn pháp cao hơn quốc pháp.

      Thôn Tiểu Quy là thôn nghèo, đất đai cằn cỗi, quanh năm cần nộp thuế, gặp năm mất mùa được triều đình cứu tế, gặp năm loạn thế cả thôn chút do dự trở thành sơn tặc. Nhà Tiểu Phương lại là nhà nghèo nhất thôn, mùa đông năm nào cũng có hai người chết đói chết rét.

      Sinh tồn là chuyện khó khăn như vậy, tuổi thơ của Tiểu Phương chỉ cần mỗi ngày có thể ăn miếng lương thực là còn đòi hỏi gì hơn.

      có hoàn cảnh trưởng thành như Bạch Vân, chủ yếu là có người mẹ xem trọng việc giáo dục như mẹ Bạch Vân.

      Bạch Vân rất thông minh, điều này từ Tiểu Phương nhìn ra được. lớn hơn Bạch Vân tuổi nhưng từ khi Bạch Vân biết biết đến nay, thông thường đều nghe theo ấy. Điều này có nghĩa người có chủ kiến. Ngược lại, rất có chủ kiến, cũng tự mình hiểu mình. Tiểu Vân bẩm sinh thông minh, chuyện bình thường đến mấy ấy cũng có thể nghĩ quanh co khúc khuỷu chín quẹo mười tám rẽ mà hề rối loạn, vậy nên, người có trí thông minh bình thường như dĩ nhiên phải nghe theo lời người đặc biệt thông minh rồi.

      Khi còn bé, Tiểu Phương nghĩ thế này: Bạch Vân thông minh như vậy, hầu như hề đưa ra quyết định sai lầm, thế cần gì phải tranh lên dẫn đầu? Cứ nghe lời Tiểu Vân chẳng phải bớt việc hơn sao? Cho nên, lúc hai người cùng nhau ra ngoài làm việc, luôn nghe theo lời Tiểu Vân.

      thực chứng minh, Tiểu Vân luôn đúng.

      Năm bảy tám tuổi quyết định đại cuộc đời mình____tự bán thân, nghe lời Tiểu Vân, bất cứ lúc nào cũng để mình sạch , y phục có thể rách rưới cũ vá nhưng được dơ bẩn lôi thôi; tóc được có rận; móng tay được để dài, được có vết bẩn; giữa những người ngang hàng phải cần cù ít , trước mặt chủ phải thà đáng tin. So với ra vẻ tháo vát giỏi giang thà để người ta cảm thấy mình ngốc nghếch đần độn. Đó là đạo sinh tồn, trước khi chưa đủ lông đủ cánh được xuất sắc.

      Những thứ này, đều làm được hết, đồng thời còn thu được lợi ích lớn hơn mong đợi. Ít nhất, nhanh chóng tìm được nhà chủ tốt, vả lại từ ngày vào nhà chủ kia bao giờ đói bụng nữa.

      Kỳ thực so với việc được thăng chức làm nha hoàn đến hầu hạ ở hầu phủ kinh thành, Tiểu Phương càng muốn được ở trong trang viện của huyện Vĩnh Định hơn, làm nô bộc của nô bộc. Với điều kiện tiên quyết là đói bụng, đương nhiên làm việc ở chỗ gần nhà càng tiện cho chăm sóc gia đình hơn, phải sao?
      Nhưng thân là nô bộc, khế ước bán thân nằm tay chủ, chủ bảo phía Đông được phía Tây; chủ thế nào phải làm thế nấy, có chỗ cho ý kiến ý cò. Thế nên, khi chủ ở kinh thành điều qua, đành phải qua, rước lấy ánh mắt ghen tị và hâm mộ của hơn mười người từ xuống dưới khắp trang viện, nhưng lại mảy may đắc ý, lẳng lặng thu dọn hành lý, theo quản trang viện vào kinh.

      Kinh thành rất phồn hoa, chỉ người đường đều ăn mặc rất xinh đẹp mà ngay cả tên ăn mày co ro trong hẻm cũng ăn mặc tốt hơn, sắc mặt cũng đẫy đà hơn đệ đệ muội muội trong nhà Tiểu Phương. Nhà chủ ở kinh thành rất lớn rất hoa lệ, thực giống như cung điện của Ngọc Hoàng Đại Đế, những người mặc y phục xinh đẹp giống nhau tới lui đều chỉ là người hầu và nha hoàn chứ phải chủ tử như tưởng. Trong nửa năm đầu đến nhà chủ ở kinh thành, Tiểu Phương được mở rộng tầm mắt, cảm thấy mình cuối cùng cũng chân chính từng trải việc đời!

      dùng ánh mắt như đói như khát ghi nhớ tất cả những gì mình thấy_____đặc biệt là ba bữa mỗi ngày, đó đúng là mỹ thực! Bữa nào cũng có cá có thịt, hơn nữa ăn ngon đến mức mỗi lần nhớ đến đều phải nuốt mạnh nước miếng mới bị sặc! Cấp bậc này so với đồ ăn ở trang viện ngon hơn gấp mấy lần, ngon đến mức từ trước đến nay thể nào tưởng tượng được, đồ mà thần tiên trời ăn bất quá cũng chỉ thế này thôi nhỉ?!

      tiểu nha hoàn được ăn ngon thế này, Tiểu Phương thực cách nào tưởng tượng đồ ăn của các chủ tử được hạ nhân bọn họ hầu hạ lại là như thế nào? Chẳng lẽ là quỳnh tương ngọc dịch tiên đơn bàn đào?

      Tuy hiếu kỳ nhưng Tiểu Phương cũng phải người biết phải trái. hiểu rất thân phận của mình, chỉ là hạ nhân đến từ bên ngoài, bất kỳ chức vị nào có thể đến gần hầu hạ chủ tử đều vĩnh viễn đến lượt .

      May mà chí hướng của chưa bao giờ là thể bản thân trước mặt chủ, trở thành nha hoàn nhất đẳng. Chí hướng của cực kỳ thiết thực, chính là muốn no bụng, mãi mãi chịu đói. Cho nên khi bị đày đến phòng bếp làm nha đầu nhóm lửa, rất hài lòng, dù loại công việc này thường khiến mặt mày nhem nhuốc, ai tranh giành với , thậm chí có thể là tránh còn kịp. Nhưng lại vì nhận được phần “công việc tốt” này mà mừng thầm hơn nửa năm mới bình tĩnh lại được.

      Mười năm nay, Kỷ Tiểu Phương luôn thuận lợi ở Minh Tuyên hầu phủ làm nha đầu nhóm lửa bé, cứ thế trở thành tiểu lâu la đắc lực dưới trướng quản mua sắm, tiền đồ xán lạn, mỗi hai ba ngày được ra ngoài thay đổi khí, cuộc sống có thể là như cá gặp nước.

      Kế hoạch cuộc đời của vô cùng đơn giản, chính là được ăn no, sau đó là để cho tất cả mọi người trong nhà được ăn no. Tuổi càng lúc càng lớn chức vụ mà đảm nhiệm cũng theo đó càng lúc càng có trọng lượng, tiền lương và thưởng lễ tết do chủ thỉnh thoảng phát xuống, dù chức vị của thấp đến mấy cũng được phân phát chút lợi ích, đó là chưa đến việc phòng bếp là nơi rất béo bở. Những thứ tiền nhiều vô số này tiêu phí đồng mà đều tiết kiệm lại, liều mạng gửi về nhà, cuối cùng cũng khiến người nhà mấy năm nay còn bị đói nữa.

      Trong nhà dư dả rồi mua đất, xây nhà mới trong thôn, cả nhà cuối cùng cũng cần sợ chết đói vào mùa đông nữa, cuối cùng có thể ngẩng cao đầu trong thôn. Có nhà mới có ruộng tốt có lương thực, ở trong thôn có thể coi là người có thể diện rồi, các đệ đệ muội muội của sau này có thể đánh tiếng dạm hỏi với gia đình tốt đều thành vấn đề.

      Tiểu Phương rất vui mừng, cảm thấy việc mình bán thân làm nô để cả nhà có thể sống những ngày tháng tốt đẹp là rất đáng giá.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32-2: Chung thân đại sự của Tiểu Phương




      Tiểu Phương năm hai mươi tuổi cảm thấy đời này còn gì nuối tiếc, có thể bắt đầu để dành tiền dưỡng lão ma ma quản cấp của những lời khiến mơ hồ, ma ma ấy thế này:

      - Tiểu Phương, ngươi cũng hai mươi tuổi rồi, có thể kết duyên với tiểu tử, trong nhà có an bài gì chưa? Nếu chưa, ngươi cảm thấy tiểu nhi tử của người gác cổng thế nào? Còn nữa, tam nhi tử của bà hầu Lâm phòng y phục cũng xấp xỉ tuổi ngươi, bọn họ người là chân chạy ngoài cổng, lanh lợi nhanh nhẹn; người học nghề ở bố trang, sau này thành nghề cũng xem như có tương lai.

      - A?

      Tiểu Phương nghe mà kinh hãi, hoàn toàn kịp phản ứng. Kết duyên với tiểu tử? Ý là lập gia đình ư?

      Phải ha! Hèn gì luôn cảm thấy kế hoạch cuộc đời mình hình như thiếu thiếu, hóa ra là thiếu lập gia đình! trưởng thành rồi, hai mươi tuổi rồi, nên lập gia đình rồi!

      Đời này dốc lòng giúp người nhà ăn no mặc ấm, chưa từng để tâm đến chuyện gì khác, dù từng tham gia hôn lễ của các nha hoàn khác mấy lần, uống rượu mừng mấy bận, cũng đau lòng xì tiền mừng ra, nhưng chưa bao giờ cảm thấy chuyện vui đó liên quan gì đến mình___cả nhà còn bữa đói bữa no, ai còn có tâm tư lo chuyện khác ngoài chuyện ăn?
      nay hai mươi tuổi, cái tuổi này ở thôn Tiểu Quy là mẹ của mấy đứa trẻ, nếu còn chưa xuất giá bị người ta chỉ chỏ. Nhưng ở Minh Tuyên hầu phủ, nha hoàn người hầu đều là hai mươi tuổi mới thành thân, cho nên nữ tử lớn tuổi như nên tính toán chuyện chung thân của mình rồi.

      hề có ấn tượng với người do ma ma quản đề nghị nên tùy tiện đồng ý hay từ chối mà chỉ về suy nghĩ, đồng thời viết thư về nhà hỏi ý kiến phụ mẫu. Dù là người bán thân nhưng nhà chủ hiền lành, với chuyện chung thân đại , họ càng mong hạ nhân có thể cưới người do chính mình vừa ý, tránh phu thê bất hòa, ăn ở hợp sao có thể hầu hạ tốt chủ tử? Thế nên các chủ nhân bên giao nhiệm vụ này cho các ma ma quản , bảo họ phụ trách kết duyên cho những nha hoàn và người hầu thích hợp.

      Thế là, khi Tiểu Phương vừa cảm thấy cuộc đời còn gì nuối tiếc việc hôn nhân đại ập ngay trước mắt, đồng thời khiến phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Lập gia đình? Chuyện này liên quan đến cả cuộc đời, nếu chọn được người tốt, ngược lại gả cho kẻ hết ăn lại nằm, như rồng leo, làm như mèo mửa nửa đời sau của hỏng mất!

      Nữ nhân thôn Tiểu Quy sợ gặp kẻ xấu xa, nhưng nếu có thể sống tốt ai muốn ngày ngày cầm gậy đánh người? Đánh người phí sức lắm, đúng ?! Rảnh rỗi như vậy còn bằng ngồi bên bếp ăn nhiều thêm bát cơm.

      Có lập gia đình hay ? Gả cho ai đây? Ôi, đúng là vấn đề phiền phức.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :